Ngôn Tình Cổ Mỹ Nhân - Anh Đào Tiểu Tửu

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
498,769
0
36
AP1GczPOmPOwiMEf7lU3aOR2vaBA-bYgDuwdUg0Vm7GO6y6qALnEkz8X9T0bBtnsqioATburT3G_z53I-ENbDpBUDnLFmLIEMyBwKama8pvIAYi34hMM4Mqc9dzNTi4Upn8XxwtSvXFBrCHc2Rje6dk4FOfq=w215-h322-s-no-gm

Cổ Mỹ Nhân - Anh Đào Tiểu Tửu
Tác giả: Anh Đào Tiểu Tửu
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Để có thể nuôi phu quân ăn học thành tài, ta lén lút bán cổ trùng ở chợ quỷ.

Hôm nay có một vị khách kỳ lạ tới, nói muốn mua cổ trùng khiến nữ nhân không thể mang thai.

Mặc dù người này che mặt, nhưng ta liếc mắt một cái đã nhận ra rồi.

Người này chính là phu quân của ta.​
 
Cổ Mỹ Nhân - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 1


1.

“Có loại cổ nào có thể khiến nữ tử không mang thai không?”

Người đàn ông trước mặt đeo mặt nạ Chung Quỳ, cố tình đè thấp giọng nói.

“Không làm tổn hại tới thân thể nữ tử, chỉ cần khiến cho nàng không thể mang thai là được.”

Hắn ngồi xổm trước quầy hàng của ta, sống lưng thẳng tắp, vừa nhìn đã biết khí chất bất phàm.

Ta mờ mịt chớp chớp mắt.

Tuy rằng nam tử mặc áo choàng đen, lại đeo thêm mặt nạ. Nhưng chỉ cần một cái liếc mắt là có thể lập tức nhận ra, người này là phu quân của ta, Tạ Thời An.

Không phải hắn đang ở học đường đọc sách hay sao? Vì sao lại xuất hiện ở chợ quỷ?

Thấy ta không nói lời nào, Tạ Thời An thoáng thất vọng:

“Không có sao?”

“Bọn họ nói bên trong chợ quỷ, cổ trùng của ngươi là lợi hại nhất.”

Ta kiềm chế hàng ngàn vạn nghi vấn trong lòng, gật đầu với hắn:

“Có.”

“Ngươi muốn nàng suốt đời không thể mang thai hay chỉ là vài năm?”

Tạ Thời An sửng sốt, do dự hồi lâu mới thấp giọng nói:

“Suốt đời không thể mang thai.”

“Nhưng hãy nhớ kỹ, không được làm tổn hại đến thân thể nàng.”

Hắn mua loại cổ trùng âm độc này làm cái gì? Chẳng lẽ là mua giúp đám bằng hữu kia sao?

Chúng ta nên duyên vợ chồng đã hai năm, vẫn luôn tâm đầu ý hợp.

Đây là lần đầu tiên ta nhận ra dường như bản thân không hiểu gì về Tạ Thời An.

“Có bát tự của nàng không?”

Tạ Thời An khựng lại, ngẩng đầu nhìn ta đầy vẻ dò xét. Ta đã dùng cổ dịch dung nên cũng không lo sợ sẽ bị hắn phát hiện ra.

“Hạ cổ mà còn cần cả bát tự nữa sao?”

2.

Việc nuôi cổ là bí thuật của Miêu Cương chúng ta, được truyền từ đời này sang đời khác. Tạ Thời An sinh ra và lớn lên ở Trường An, nên đương nhiên không hiểu được những uẩn khúc bên trong đó là gì.

Vậy nên ta không ngần ngại mà nói ra những lời bịa đặt.

"Y cổ không phân biệt nhiều như thế.”

"Ở nơi này của ta có những cổ trùng khiến phụ nữ không thể có con, có con mới nuôi, cũng có những con đã nuôi rất nhiều năm rồi."

"Cổ nuôi nhiều năm có dược tính rất mạnh."

"Ta cần biết tình trạng sức khỏe của nàng, mới có thể chọn loại cổ cho phù hợp."

"Nếu thể trạng của nàng yếu ớt, nhiều bệnh, vậy thì cổ trùng mạnh sẽ làm tổn hại đến cơ thể nàng ấy."

Tạ Thời An bị thuyết phục, vội vã cắt ngang lời ta:

"Không thể làm tổn hại cơ thể nàng ấy!"

"Nàng sinh vào năm Giáp Thìn, tháng Ất Hợi, ngày Quý Mùi, năm nay vừa tròn mười tám tuổi, cơ thể từ trước tới nay vẫn ổn, được xem như là mạnh mẽ."

Ngày Quý Mùi, Tháng Ất Hợi, Năm Giáp Thìn.

Đó là ngày sinh tháng đẻ của ta.

Tạ Thời An định dùng cổ trùng này để đối phó với ta sao?!!!

Người Hán rất coi trọng truyền thống, chú trọng tam cương ngũ thường, trong đó có ba điều được xem như bất hiếu, mà tội nặng nhất chính là không có con nối dõi.

Nếu một người phụ nữ không có con, thậm chí nhà cửa cũng sẽ bị gia tộc thu hồi. Hơn nữa, mỗi khi chúng ta làm chuyện vợ chồng, hắn cũng thường đặt tay lên bụng ta, ánh mắt chứa đầy niềm mong mỏi khao khát:

"Vân Khê, nếu chúng ta có con thì tốt quá."

"Nếu là con trai, ta sẽ dạy nó học hành tử tế."

"Nếu là con gái, hy vọng nó có thể thông minh và xinh đẹp như nàng vậy.”

Những lời này dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến ta nghi ngờ liệu ta có đang nhận nhầm người hay không.

Cho đến khi một bàn tay trắng như ngọc chìa ra trước mặt, phía trên là một chiếc túi lụa màu xanh nhạt.

Chiếc túi tiền kia là món quà ta đã tặng cho Tạ Thời An, bên trên thêu hai bụi trúc mà hắn yêu thích nhất.

"Nhiêu đây bạc đã đủ chưa?"

Từ trong túi rơi ra hai thỏi bạc nguyên chất, chất lượng thượng hạng, có khắc hoa văn như ý. Loại bạc này, mỗi thỏi phải có giá trị khoảng năm mươi lượng.

Tạ Thời An vẫn luôn nghèo rớt mồng tơi, đào ở đâu ra một trăm lượng bạc này?

3.

Hắn học ở học viện Bạch Lộ, học phí mỗi năm là hai mươi lượng bạc. Cộng thêm tiền giấy mực, quần áo bốn mùa xuân, thu, hạ, đông, tổng cộng phải gần bốn mươi lượng bạc.

Để tiết kiệm chi phí, ta trồng rau, nuôi gà, nuôi vịt, thậm chí còn tính mua thêm một con heo nhỏ.

Tạ Thời An thấy ta vất vả, thường xuyên mang sách về để sao chép. Nhưng sao chép sách, mỗi năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

Rơi vào bước đường cùng ta mới phải lén lút đến chợ quỷ bán cổ trùng.

Người Hán rất kiêng kỵ phụ nữ nuôi cổ, cũng đều xem chúng ta như những kẻ yêu nghiệt mà thôi. Nếu bị phát hiện thân phận nuôi cổ, sợ rằng Tạ Thời An cũng không còn cơ hội tham gia khoa cử được nữa.

Ta sững sờ nhìn vào số bạc, Tạ Thời An cho rằng ta chê bạc ít, lại đưa thêm cho ta một túi tiền nữa.

"Hai trăm lượng, vẫn chưa đủ sao?"

Hai trăm lượng bạc, đấy là khoản chi tiêu của vợ chồng chúng ta suốt năm sáu năm ròng. Ta lạnh nhạt nhận lấy số bạc từ tay của Tạ Thời An, rồi đưa cho hắn ta một chiếc rổ tre cỡ bằng lòng bàn tay.

"Đây là cổ tằm lạnh, ngươi đặt nó ở nơi râm mát nhất trong nhà."

"Vào giờ Tý mỗi đêm, nó sẽ đẻ một trứng."

"Lấy trứng đó ngâm vào nước, cho nàng uống liên tục trong vòng ba ngày."

"Cổ tằm lạnh sau ba ngày dẻ trứng sẽ chet, đến lúc đó ngươi cứ việc đốt nó đi là được."

"Cổ tằm lạnh có dược tính rất mạnh, nàng uống xong, cả đời này sẽ không thể sinh con nối dõi, ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ, đừng để đến lúc ấy lại đến tìm ta giải cổ."

"Cổ tằm lạnh, không có thuốc giải."

Tạ Thời An nắm chặt rổ, bởi vì dùng lực quá mạnh khiến gân xanh nổi cuồn cuộn trên mu bàn tay.

Trước kia, ta vẫn luôn cảm thấy hắn có đôi bàn tay rất đẹp. Các khớp ngón tay rõ ràng, dài và thanh thoát. Nhưng hiện giờ nhìn đến bàn tay trước mặt, từng mảng gân xanh kia giống hệt như những con rắn độc, bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào cắn xé ta.

Tạ Thời An bỏ bạc xuống, ôm chặt rổ vào lòng, vội vàng rời đi.

Khi đứng dậy, hắn còn không quên chỉnh lại chiếc áo choàng cùng mặt nạ, sợ bị người nhận ra.

Ta ngồi ở trên ghế, ngước nhìn bóng lưng hắn rời khỏi, lần đầu tiên có cảm giác không muốn về nhà.

Ta sợ, sợ về đến nhà lại nhìn thấy chiếc rổ kia.

4.

Chợ quỷ mở cửa vào giờ Tý mỗi ngày và đóng cửa vào giờ Mão.

Ta xách theo một giỏ rau đi về nhà, từ xa đã trông thấy cửa mở một phần. Tạ Thời An mặc chiếc áo dài màu trúc xanh đã bạc màu, đang cầm chổi quét rác trong sân. Lúc trông thấy ta, hắn đứng thẳng dậy, ánh mắt tràn ngập ý cười, giống như hoa đào chớm nở vào tháng Ba đầu xuân.

"Nương tử, nàng về rồi."

"Sao sáng sớm đã ra vườn rau? Hiện giờ trời lạnh, buổi sáng đầy sương sớm, cẩn thận bị cảm lạnh."

Hắn nhanh chóng bước lại gần, một tay cầm giỏ rau, tay kia nắm chặt tay ta.

"Tay lạnh thế này, muốn đông cứng rồi phải không? Mau vào phòng cho ấm áp, ta nấu món canh lêmà nàng thích nhất rồi."

Ta ngây người nhìn hắn.

Đây mới là phu quân của ta, là Tạ Thời An mà ta quen biết. Những người phụ nữ nuôi cổ như chúng ta, khi đến tuổi mười sáu, phải ra ngoài tìm kiếm cổ trùng.

Năm đó, tôi gặp Tạ Thời An khi hắn đang đi học ở Xuyên Tây. Hắn cùng mấy người bạn lên núi rồi gặp phải tai nạn ngoài ý muốn. Sau khi ta cứu Tạ Thời An, hắn giống hệt như con trùng ngày ngày bám theo sau lưng ta.

Ta đi đâu, hắn đi đó.

Sau này, chúng ta bái đường trong một căn miếu hoang, dưới sự chứng giám của đất trời.

Hôn nhân của những người phụ nữ nuôi cổ không phức tạp như của người Hán. Chúng ta kết hôn với người mà chúng ta thích, không cần mai mối, không cần lễ nghi cầu kỳ, chỉ cần có trái tim chân thành là đủ.

Tạ Thời An nói hắn không có cha mẹ, được người thân nuôi dưỡng trưởng thành. Ta đi theo hắn đến Trường An, sống trong một ngôi làng cách thành không bao xa.

Tạ Thời An nói, chờ tới khi hắn đỗ Trạng nguyên, sẽ đưa ta về thăm họ hàng. Ta thầm nhẩm tính toán chỉ còn bảy ngày nữa, hắn sẽ lên đường dự thi.

"Nàng đang nghĩ gì thế?"

Tạ Thời An âu yếm vuốt mũi ta, ánh mắt chứa đầy tình cảm nồng nàn.

"Có phải mệt lắm rồi phải không?”

5.

Hắn ân cần dẫn ta vào trong nhà, ấn ta ngồi xuống ghế rồi bưng tới một bát sứ trắng.

Thịt lê trắng mềm, tỏa ra mùi thơm đặc trưng.

Ngoài ra, còn lẫn một chút mùi tanh thoang thoảng.

Đó là mùi của cổ tằm lạnh.

“Vân Khê, nhân lúc còn nóng hãy mau uống đi.”

"Đây là ta đặc biệt học hỏi Trần đại nương bên cách vách, không biết hương vị có ngon hay không."

Dưới ánh mắt mong đợi và lo lắng của Tạ Thời An, ta cầm bát lên uống một ngụm lớn.

"Ngon quá, vừa thơm lại vừa ngọt."

Tạ Thời An nhìn chằm chằm vào nửa bát canh còn lại với ánh mắt phức tạp, rồi đột nhiên đưa tay giật lấy.

"Chắc đã nguội rồi phải không?"

"Ta đi hâm nóng lại cho nàng uống."

Hắn cầm bát vội vã đi về phía nhà bếp, bóng lưng cao lớn của hắn lộ rõ vẻ luống cuống.

Tạ Thời An học ở học viện, mỗi tuần có hai ngày nghỉ. Nhưng lần này, hắn ở nhà tới tận ba ngày. Ta cũng uống canh lê suốt ba ngày.

Trước khi đi, Tạ Thời An nhẹ nhàng v**t v* gương mặt tôi, thở dài.

"Vân Khê, ta phải đi thi rồi."

“Nàng ngoan ngoãn ở nhà chờ tin tốt từ ta nhé."

"Khi ta đỗ Cử nhân, nàng chính là nương tử của Cử nhân!"

Ta ngoan ngoãn gật đầu, dựa vào cửa nhìn hắn lưu luyến rời đi, mỗi một bước lại ngoái đầu nhìn lại.

Trong ba ngày ấy, ta không có lấy một đêm nào chợp mắt. Ta thực sự không hiểu, rốt cuột thì vì sao Tạ Thời An lại làm như vậy?

Mãi đến nửa tháng sau, một chiếc xe ngựa sang trọng xoa hoa xuất hiện trước cửa nhà. Cô nương kia ăn mặc quý phái, dung mạo xinh đẹp, tay nắm lấy tay của một nha hoàn, lạnh lùng nhìn về phía ta.

"Ngươi chính là ngoại thất của phu quân ta, Giang Vân Khê có phải không?"

Ta nhìn nàng với ánh mắt mờ mịt.

"Phu quân của cô là ai?"

Cô nương cười khẩy, buông tay nha hoàn, lập tức lại gần nắm chặt lấy cằm ta.

"Giả vờ cái gì!”

"Phu quân ta là Tam công tử của Tạ phủ, Tạ Thời An."
 
Cổ Mỹ Nhân - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 2


6.

Người phụ nữ ăn mặc sang trọng đó tên là Diệp Uyển Thanh, là con gái của Hộ bộ thị lang.

Tạ Thời An mà nàng nói chính là con trai thứ ba của Tạ Hầu gia.

Cả hai người đều là con cái của các gia đình quyền quý, là con cưng của trời, xứng đôi vừa lứa.

Trên tóc nàng cài một viên ngọc to bằng quả nhãn, sáng loáng khiến ta cảm thấy vô cùng chói mắt, trái tim cũng không ngừng đau thắt lại.

Bên cạnh Diệp Uyển Thanh là một nha hoàn nhỏ nhắn xinh đẹp. Nàng mặc chiếc váy màu lựu đỏ, tay đeo vòng tay vàng khảm đá hồng ngọc.

Nàng nhìn ta bằng ánh mắt khinh thường, quan sát một lượt từ trên đầu đến dưới chân, cuối cùng dừng lại trên chiếc vòng bạc của ta.

"Khụ~"

Nha hoàn khẽ cười, dùng khăn tay che miệng, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

"Phu nhân, em đã nói là ngài lo lắng quá rồi mà."

"Nàng ta là cái gì chứ? Một nông dân chân đất, ngài lại còn tự mình đến đón, tiện nhân này phúc mỏng, hẳn là không thể nhận nổi đâu!"

"Ai mà không biết Tam gia nhà chúng ta xài tiền rất hào phóng, chiếc vòng tay kia của nàng ta đến cả người hầu quét rác nhìn còn chướng mắt món đồ chơi này nữa là.”

"Phu nhân yên tâm đi."

"Nàng ta vào phủ, cứ coi như nuôi một con chó đi, vui vẻ thì vẫy tới, buồn chán thì lập tức đuổi đi là xong chuyện.”

Miệng nha hoàn nói ra những lời này không chút kiêng kỵ, âm thanh vừa trong trẻo lại vang dội.

Ánh mắt của Diệp Uyển Thanh dần trở nên nhu hoà, toàn thân có cảm giác thả lỏng lại thư thái. Nàng vỗ vỗ tay tiểu nha hoàn.

"Nha đầu này thế mà có mắt nhìn thật đấy.”

"Thôi, phu quân vẫn còn đang ở nhà trông mong, mau đưa nàng ta lên xe đi.”

Nghe xong lời này, hai bà tử cao to lực lưỡng lập tức tiến lên, mỗi người một bên nắm lấy tay ta, sau đó kéo mạnh ta về phía chiếc xe ngựa.

"Các người làm gì vậy, thả ta ra!"

Bà tử này rất khoẻ, đôi tay giống như gông cùm xiềng xích, mặc cho ta có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.

Thấy ta không chịu đi, sắc mặt Diệp Uyển Thanh chợt lạnh lẽo.

"Được rồi, không có phu quân ở đây, thu lại dáng vẻ muốn mà còn ngượng ngùng của ngươi lại ngay đi.”

"Một nữ nhân châm lấm tay bùn mà làm bộ làm tịch trước mặt ta cái gì!”

7.

Hôm nay đúng là ngày xui xẻo của ta.

Sáng sớm khi lên núi hái thuốc, ta vô ý trượt ngã một cú đau điếng. Vừa về đến nhà, tắm rửa xong thì Diệp Uyển Thanh bọn họ lại tới. Bình thường mỗi khi ra ngoài, ta luôn mang theo ít nhất mười mấy loại cổ trùng. Nhưng lần này, ngoài bổn mệnh cổ, ta chỉ mang theo hai ba loại cổ nhỏ.

Nếu gặp phải nguy hiểm, e rằng ngay cả khả năng tự vệ ta cũng không có.

Mặc dù ta học hành không được bao nhiêu, nhưng cũng thường nghe người ta nói: "Một bước vào cửa hào môn, sâu tựa biển."

Ta tuyệt đối không thể liều lĩnh mà bước vào phủ như vậy được.

"Người đâu, có kẻ áp bức dân nữ!"

"Ta không quen các người, mau thả ta ra!"

Ta và Tạ Thời An sống ở chân núi cuối làng, trước đây ta rất thích khoảng rộng ở sân trong ngôi nhà này. Cảm thấy nơi đây yên tĩnh, cách xa dân làng, thuận tiện cho việc nuôi cổ của ta. Nhưng bây giờ ta lại có chút hối hận. Bởi hò hét đến khản cả giọng, vậy mà đến bóng dáng của thôn dân cũng không thấy!

Thấy ta lớn tiếng la hét, tiểu nha hoàn xắn tay áo chạy lên phía trước, thẳng tay giáng xuống mặt ta một bạt tai:

“Hai người các ngươi đều là người chet cả à, còn không mau bịt miệng ả ta lại!"

Hai bà tử bị mắng một trận, ra tay lại càng mạnh bạo. Một người rút ra chiếc khăn tay bốc mùi nhét vào miệng ta, người kia trực tiếp lấy dây thừng trói chặt hai tay ta lại. Cả hai khiêng ta như khiêng hàng hóa, nhét vào xe ngựa, sau đó ném ta thật mạnh xuống sàn xe.

Đầu ta đập vào góc thùng xe, đau đến mức trước mắt đều trở nên tối sầm, phải mất rất lâu mới có thể hồi phục lại.

Bánh xe lăn đều về phía trước, ta nhắm mắt, cuộn người vào trong góc, giả vờ ngất đi.

"Triệu ma ma, liệu chúng ta ra tay có nặng quá không?"

Một bà tử lấy chân đá ta, thấy ta vẫn không động đậy thì có chút hoảng hốt:

"Đây là thiếp thất đầu tiên của Tam gia đấy, lỡ xảy ra chuyện gì thì..."

Triệu ma ma cười nhạt một tiếng, giọng điệu đầy vẻ khinh thường:

"Lưu ma ma, bà nhát gan quá rồi đấy!"

8.

"Nếu như Tam gia thực sự coi trọng nàng ta, sao lại để nàng ta sống ở vùng thôn quê như thế, đến một nha hoàn thuê về giúp việc nhà cũng không có?"

"Bà nhìn xem nàng ta mặc cái thứ gì trên người kìa, một thân áo vải thô này, đến kẻ hầu thấp kém nhất trong phủ còn ăn mặc khá hơn nàng ta!"

"Còn nữa..."

Triệu ma ma cố ý hạ thấp giọng:

"Ta nghe người bên cạnh lão phu nhân nói, khụ khụ, ngoại thất này từng bị tổn thương thân thể, không thể sinh con."

"Không thì với một người nghiêm khắc quy củ như lão phu nhân, làm sao có thể đồng ý để Tam gia đón một ngoại thất vào phủ?"

Lưu ma ma kinh ngạc hô một tiếng:

"Cái gì, không thể sinh con nối dõi sao?!"

Triệu ma ma gật đầu thật mạnh:

"Tam gia đã nói, tuyệt đối không để ngoại thất kia ảnh hưởng đến địa vị của Tam phu nhân."

"Trong phủ cũng sẽ không có thứ trưởng tử hay trưởng nữ gì hết, tránh cho rối loạn cương thường.”

"Lần này Tam gia thi đỗ cử nhân, trong lòng lão phu nhân vui mừng khôn xiết, mới đồng ý yêu cầu của Tam gia, để ngoại thất kia vào phủ."

Lưu ma ma thở phào nhẹ nhõm, giọng nói mang theo vài phần nịnh bợ:

"Ài, Triệu ma ma quả là người thân tín bên cạnh Tam phu nhân, biết rõ mọi chuyện hơn hẳn chúng ta!"

"Một thiếp thất không thể sinh con, cả đời còn có thể trông cậy vào cái gì nữa đây?"

"Trẻ trung thì còn dựa vào sắc đẹp để quyến rũ, đến khi già rồi sống còn chẳng bằng nha hoàn nữa đâu!”

Triệu ma ma đắc ý:

"Chứ còn gì nữa!"

"Tam phu nhân của chúng ta, đúng là quá rộng lượng, còn đích thân đến tận nơi đón ngoại thất thế này."

Hai người nói chuyện rôm rả, đề tài dần chuyển từ ta sang Tạ Thời An rồi lại tới Diệp Uyển Thanh.

Người đàn ông ôn nhu đa tình, săn sóc tỉ mỉ trong miệng hai người hình như là phu quân của ta, lại cũng dường như không phải.

Tạ Thời An thành hôn cùng Diệp Uyển Thanh đã bốn năm. Vào năm thứ ba, Diệp Uyển Thanh sinh non, mất đi một bé trai năm tháng tuổi.

Tạ Thời An đau lòng không dứt, lại cũng không muốn đỡ dẫn ở trong phủ nên đã lập tức gói ghém lên đường đi học ở một nơi khác.

9.

Ta nằm trên xe ngựa, không biết có phải do dây trói quá chặt hay không mà chỉ cảm thấy toàn thân tê dại. Cả cơ thể như rơi vào hầm băng, từng đợt lạnh lẽo cứ thế dâng lên.

Có lẽ, có lẽ các nàng nhầm lẫn thật rồi. Tạ Thời An mà họ nói đến không phải là phu quân của ta.

Tạ Thời An, phu quân của ta chỉ là một thư sinh nghèo thôi mà.

Chàng nói yêu ta từ cái nhìn đầu tiên, không phải ta thì không lấy.

Chàng không phải là thiếu gia nhà giàu ăn sung mặc sướng.

Chàng sẽ giúp ta chăm sóc gà vịt, sẽ chép sách khi rảnh rỗi để kiếm thêm thu nhập.

Chàng còn tự mình vào bếp, nấu cho ta một bát canh lê ngọt mát.

Chàng nói, chờ thi đỗ cử nhân, sẽ dẫn ta về gặp gia đình họ hàng.

Thi đỗ cử nhân?

Thi đỗ cử nhân!!!

Đúng rồi, Tạ Thời An, đã thi đỗ rồi.

"Rào~"

Một chén trà tạt vào mặt ta, ta giật mình mở mắt, đối diện với một đôi mắt già nua lạnh lùng âm u:

"Vào được Tạ phủ, thì phải giữ quy củ của Tạ phủ cho tốt."

"Nếu dám nói bậy làm mất lòng các chủ tử, cẩn thận ta lột da cô!"

Xuống xe ngựa, Lưu ma ma lại gọi đến một chiếc kiệu nhỏ màu xanh.

Tạ phủ lớn hơn ta tưởng tượng rất nhiều.

Ta ngồi trong kiệu không biết bao lâu, đi qua hết cánh cửa này đến cánh cửa khác, bị xóc nảy đến mức muốn ói, cuối cùng mới đến một viện nhỏ trồng đầy hoa ngọc lan.

Trong viện đã có vài nha hoàn và bà tử chờ sẵn.

Khi ta vừa đến nơi, một đám người ùa tới, lôi ta vào phòng. Thay y phục, điểm phấn tô son.

Nhìn vào gương đồng, ta thấy một người phụ nữ lòe loẹt đến mức xa lạ, gần như không nhận ra đó là chính mình. Sau khi được trang điểm xong xuôi, các nha hoàn lần lượt lui ra.

Không bao lâu sau, cửa gỗ chạm trổ bị đẩy mở, mang theo giọng nói quen thuộc bước vào phòng. Tạ Thời An mặc áo gấm lộng lẫy, đầu đội ngọc quan, phong thái cao quý, là dáng vẻ mà ta chưa từng thấy trước đây.

"Vân Khê, lâu rồi không gặp, có nhớ ta không?"

10.

Ta nghĩ, chi bằng Tạ Thời An chet đi có phải tốt hơn không.

Ít nhất, chàng có thể chet vào thời điểm ta vẫn luôn tin rằng chàng yêu ta. Chứ không phải như bây giờ, mang một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đến đứng trước mặt ta. Lấy danh nghĩa Tam công tử của Tạ gia, phu quân của Diệp Uyển Thanh mà gặp gỡ ta như lúc này.

Tạ Thời An tiến lên, đưa tay rút cây trâm vàng trên tóc ta xuống:

"Những thứ này quá th* t*c, nàng không trang điểm mới là đẹp nhất, trong sáng không gì sánh được.”

"Vân Khê, ta không cố ý lừa nàng, chỉ là ta quá thích nàng mà thôi, nàng có hiểu lòng ta không?"

Tạ Thời An nắm lấy tay ta, đặt lên trên ngực mình. Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến. Dù cách một lớp vải, ta vẫn có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim hắn.

"Vân Khê, cuối cùng chúng ta cũng có thể bên nhau dài lâu rồi."

"Vân Khê, ta thật sự rất vui."

Ta rút tay lại, lùi về phía sau một bước, ngẩng cao đầu, lạnh lùng nhìn Tạ Thời An:

"Tạ Thời An, ta không làm thiếp."

Tạ Thời An sững sờ, sau đó thở dài:

"Vân Khê, đừng tham lam."

"Cha của Diệp Uyển Thanh là Bộ Hộ thị lang, mẹ nàng ấy là con gái của An Bắc Hầu."

"Nàng và nàng ấy chênh lệch thân phận quá lớn, có thể để nàng vào phủ, nàng ấy đã phải nhượng bộ nhiều lắm rồi.”

"Nàng yên tâm, tuy bây giờ nàng chỉ là một thông phòng, nhưng mẹ ta đã đồng ý, chờ ta đỗ Tiến sĩ, sẽ để nàng làm lương thiếp."

Ta từng nghe người ta nói, trong gia đình giàu có phân ra rất nhiều loại thiếp.

Bình thê, quý thiếp, lương thiếp, thông phòng.

Lương thiếp được ghi danh vào gia phả, dù là chủ mẫu cũng không thể tùy tiện đánh giet hay bán đi.

Thông phòng là cấp bậc thấp nhất, nói là chủ tử nhưng thực ra còn không có thể diện bằng nha hoàn bà tử.

Tạ Thời An, dựa vào đâu mà bắt ta làm thiếp?

Chỉ dựa vào việc ta thích hắn thôi sao?
 
Cổ Mỹ Nhân - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 3


11.

Ánh mắt lạnh lùng của ta như lưỡi dao đâm thẳng vào lòng Tạ Thời An. Hắn nắm lấy tay ta, gần như vội vàng mà lên tiếng:

“Vân Khê, nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng chịu ấm ức.”

“Cái viện này là ta cố ý sắp xếp cho nàng, cách xa chính viện.”

“Nếu nàng không thích những nha hoàn và bà tử này, ta sẽ cho bọn họ đi hết.”

“Chúng ta sẽ sống như trước đây, nuôi gà, nuôi vịt, khai khẩn một mảnh vườn rau.”

“Vân Khê, nàng không biết đâu, quãng thời gian sống cùng nàng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời ta!”

Đây là lần đầu tiên ta nghe Tạ Thời An nói nhiều đến vậy. Hắn nói rằng hắn chưa từng yêu Diệp Uyển Thanh.

Việc cưới nàng ta chỉ là vì trách nhiệm với nhà họ Tạ, là để hiếu thảo với cha mẹ, hoàn toàn không phải vì bản thân.Hắn nói ta là ánh sáng rực rỡ nhất trong cuộc đời của hắn.

Hắn còn nói, bản thân thích đọc sách, nhưng không thích khoa cử, càng không muốn vào triều làm quan.

Điều khiến hắn ngưỡng mộ nhất là cuộc sống của những đôi vợ chồng bình dị ở vùng thôn quê dân dã. Ngày ngày làm việc, tối đến nghỉ ngơi, biến cuộc sống thành một bài thơ điền viên mộc mạc.

Mà Diệp Uyển Thanh là thực tế khiến hắn phải chấp nhận. Chỉ có ta mới là lý tưởng sống mà hắn hằng khao khát.

Người đọc sách đúng là tài giỏi thật đấy.

Không hổ danh miệng lưỡi của họ còn sắc bén hơn cả đao kiếm. Không chỉ có thể giet người, mà còn có thể khắc sâu vào tâm can.

Không biết nếu Diệp Uyển Thanh nghe được những lời này, nàng ta sẽ cảm thấy như thế nào?

“Tạ Thời An, ngươi thực sự muốn để ta sống ở đây sao?”

Mắt hắn sáng lên, khóe môi không kiềm được mà nhếch lên.

“Vân Khê, nàng tha thứ cho ta rồi đúng không!”

“Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt...”

Những nữ nhân nuôi cổ như chúng ta luôn yêu ghét rõ ràng. Yêu thì muốn người ta sống, ghét thì muốn người ta chet.

Điều chúng ta không bao giờ tha thứ, chính là sự dối trá và phản bội.

Tạ Thời An, ngươi chắc chắn sẽ phải hối hận thôi.

12.

Tạ Thời An ôm chặt ta vào lòng, thỏa mãn thở dài một tiếng:

“Vân Khê, có nàng rồi, ta chẳng cầu mong gì hơn nữa.”

Ta đặt tay lên ngực hắn.

“Vậy chàng có nguyện ý dâng trọn trái tim mình cho ta không?”

Trong các loại cổ, có một loại gọi là phệ tâm cổ.

Loại cổ này có hình dạng như sợi tơ, có thể bò dọc theo da người vào sâu bên trong cơ thể, tiến thẳng đến tim. Sau đó, nó làm tổ và đẻ trứng ngay trên tim, lấy máu thịt của tim làm thức ăn nuôi dưỡng.

Khi cổ lớn dần, người bị trúng cổ sẽ phải chịu đựng nỗi đau như bị gặm nhấm từng ngày, cho đến khi tim bị ăn đến mục ruỗng.

Tạ Thời An bật cười trầm thấp, lồng ngực khẽ rung:

“Cô nương ngốc, trái tim này, ta đã sớm trao cho nàng rồi.”

Hôm nay hắn còn đặc biệt xông hương, một mùi hương nhẹ nhàng, lạnh lẽo tràn ngập trong khoang mũi. Nó giống như ngọn núi phủ đầy tuyết vào ngày đông, hoặc hàng thông vào buổi sáng sớm.

Tạ Thời An, tuy là người đọc sách nhưng lại có học võ vài năm. Thân hình hắn tuy gầy nhưng vẫn vững chãi.

Thật đáng tiếc.

Cả khuôn mặt lẫn cơ thể này đều là những thứ khiến ta yêu thích nhất.

Ta buông tay, vòng qua eo hắn, vùi đầu vào trong lồng ngực người đối diện.

Tạ Thời An, biết làm sao bây giờ?

Ta có chút không nỡ để hắn chet nhanh như vậy.

“Tam gia, tam gia, tam phu nhân xảy ra chuyện rồi!”

Nha hoàn bên cạnh Diệp Uyển Thanh vội vàng chạy vào, mang theo cơn gió lạnh buốt.

Thấy chúng ta đnag ôm nhau, nàng ta lập tức quỳ phịch xuống đất, không dám ngẩng đầu:

“Tam gia, chứng đau đầu của Tam phu nhân lại tái phát, hiện giờ phu nhân đã ngất xỉu! Xin ngài mau qua xem!”

Tạ Thời An buông ta ra, nhíu mày.

“Phỉ Thuý, sao ngươi càng ngày càng vô lễ như vậy!”

Thì ra nàng ta tên là Phỉ Thuỷ, dáng dấp không tệ đâu.

Ừm, tát người cũng rất đau nữa đấy.

13.

“Tam gia, tam phu nhân đau đến mức ngất đi rồi, xin ngài mau đến xem!”

Tạ Thời An nhìn ta đầy khó xử, hồi lâu mới đưa tay v**t v* khuôn mặt ta, dịu dàng nói:

“Ở trong phòng ngoan ngoãn chờ ta, ta đi rồi sẽ về ngay.”

Phỉ Thuý bám sát sau lưng Tạ Thời An, trước khi ra ngoài, còn quay đầu lại, nhếch môi cười đầy khiêu khích với ta.

Bên ngoài gió rất lớn, ta khép cửa lại, ngả người trên chiếc ghế quý phi, cuối cùng cũng có thời gian để quan sát kỹ căn phòng này. Đúng là xa hoa lộng lẫy, tốt hơn căn nhà nhỏ nơi thôn quê của ta gấp trăm lần. Chỉ là, căn phòng quá lớn, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo và cô độc.

Ta đặt tay lên ngực, cảm thấy trái tim mình cũng trống rỗng hệt như căn phòng này.

Tại sao đàn ông lúc nào cũng thích lừa gạt người khác?

“Di nương, ta mang cơm tới cho ngài đây.”

Nỗi buồn trong ta không kéo dài quá lâu.

Một nha hoàn có đôi mắt như hồ ly cầm hộp cơm bước vào.

Tiểu nha hoàn tên là Đậu Khấu, nói rằng từ nay về sau sẽ là nha hoàn thân cận của ta. Trong khi đặt từng đĩa đồ ăn lên bàn, Đậu Khấu khéo léo quan sát ta.

Một đĩa dưa muối, một bát cháo kê, thêm một cái bánh ngô màu vàng nâu. Cái bánh ngô còn in hằn dấu răng của ai đó, không biết là vừa giành được từ miệng người nào.

Thấy ta nhìn chằm chằm vào đĩa dưa muối lại không nói lời nào, Đậu Khấu cười tươi giải thích:

“Tam phu nhân là người nhân từ, sợ di nương ăn ngay thịt cá sẽ đau bụng, nên đặc biệt chuẩn bị món ăn thanh đạm để di nương thích nghi dần trong vài ngày, tránh bị khó tiêu.”

“Tam phu nhân thật là người có lòng Bồ Tát, trên đời này chẳng còn người nào tốt hơn phu nhân nữa đâu.”

“Đúng rồi, nghe nói chứng đau đầu của Tam phu nhân tái phát, Tam gia lo đến mức sốt ruột không chịu nổi, hiện đang ở chính viện đích thân bón thuốc cho nàng.”

Các nha hoàn trong Tạ phủ đều là những người rất giỏi ăn nói. Nhưng ta lại quen với sự yên tĩnh, không thích quá mức ồn ào. Thấy ta cúi đầu không nói, Đậu Khấu có chút không hài lòng:

“Di nương, dựa theo quy củ, sáng mai ngài phải đến kính trà Tam phu nhân nữa đấy.”

“Di nương xuất thân bần nông, chắc chắn không biết lễ nghi.”

“Di nương yên tâm, đêm nay ta sẽ dạy kỹ cho ngài.”

“Khi nào học xong nghi thức dâng trà, chúng ta mới được đi ngủ.”

14.

Đậu Khấu ngồi bên cạnh khoảng một khắc, sau đó đứng dậy dọn hết thức ăn trên bàn. Lát sau, nàng ra ngoài hô lớn một tiếng, lập tức có hai bà tử khỏe mạnh, dáng người vạm vỡ bước vào.

Một người tay cầm roi, người kia bưng một hộp gỗ.

Trong hộp là một hàng kim bạc lấp lánh ánh sáng lạnh.

"Di nương, bắt đầu thôi."

Đậu Khấu có vẻ phấn khích, hai bà tử kia cũng háo hức không kém.

Ta sờ hai con cổ trùng còn sót lại trên người, không kìm được mà thở dài. Thôi vậy, anh hùng không chịu thiệt trước mắt.

Đêm đó, ta bị Đậu Khấu và mấy người kia hành hạ đến mệt nhoài. Phải đội chén nước để tập đi đứng, tập quỳ. Mỗi khi ta không phối hợp, bà tử lại lấy kim đâm vào ngón tay ta.

Ta nín nhịn cơn giận, gắng gượng chịu đựng cùng họ suốt cả một đêm. Đến khi hai bà tử sức cùng lực kiệt, đứng đó mà ngủ gật, Đậu Khấu cũng dựa cằm lên tay, ngồi trên ghế gật gù, suýt nữa ngã xuống đất.

Thấy sắc mặt ta không được tốt, Đậu Khấu mới khoát tay:

"Được rồi, học tạm như vậy là được. Di nương, mau đi ngủ đi, nhớ dậy vào giờ Mão để đến thỉnh an Tam phu nhân."

Ta nằm sấp trên giường, vừa mệt lại vừa đói, toàn thân nổi lên từng cơn đau nhức, đôi chân như không còn là của chính mình.

Gần như vừa nhắm mắt thì trời đã sáng.

Đậu Khấu đưa đến một bộ váy màu hồng nhạt đứng bên cạnh. Nàng nương theo ánh mắt ta dừng trên chiếc váy, liếc mắt rồi mỉm cười:

"Theo quy tắc, hôm nay là ngày đầu tiên di nương vào phủ, phải đến thỉnh an phu nhân."

"Di nương không biết đấy thôi, tiểu thiếp không được mặc đồ đỏ đâu."

"Ngài là thông phòng, địa vị còn thấp hơn cả tiểu thiếp."

"Cho nên váy của ngài, chỉ được phép hơi có chút sắc đỏ thôi~"

15.

Sống trong đại trạch thật chẳng thú vị gì cả.

Mỗi người đều nói năng kiểu móc máy, ngoài mặt cười nhưng trong lòng chỉ muốn lao vào cắn xé người khác.

Bảo sao Tạ Thời An không thích ở trong phủ.

Ai mà muốn mỗi sáng mở mắt ra đã phải đối mặt với vô số khuôn mặt mang lớp mặt nạ cơ chứ?

Nhưng hắn không thích cũng là việc của hắn, tại sao còn kéo ta đến đây để làm gì?

Động tác chải tóc của Đậu Khấu thực sự chẳng dịu dàng chút nào. Sau khi chải xong, nàng lại bôi bừa phấn son lên mặt ta.

Làn da trắng nõn giờ bị phết một lớp chì dày, cảm giác như mở miệng nói chuyện là phấn sẽ rơi xuống. Môi bị tô đỏ chót, nhìn chẳng khác gì một yêu quái chuyên ăn thịt người.

Nhìn bản thân trang điểm lòe loẹt trong gương, ừm, trông chẳng khác gì mụ tú bà trong thanh lâu cả. Đậu Khấu hài lòng gật đầu, vừa ngáp vừa đỡ lấy tay ta:

"Di nương hãy nhanh lên, đừng để Tam gia và Tam phu nhân phải đợi lâu!"

Lúc này trời còn tờ mờ sáng, bộ váy mà Đậu Khấu chuẩn bị cho ta rất mỏng. Ta đứng dưới hành lang của chính viện, gió thổi qua, cái lạnh như xuyên thấu vào tận xương tủy.

Lạnh thật đấy.

Ánh sáng dần rõ hơn, cuối cùng trong phòng cũng có động tĩnh.

Phỉ Thúy vén rèm nhìn thấy ta, hơi giật mình, sau đó chỉ tay vào Đậu Khấu mà nói:

"Nha đầu này đúng là nghịch ngợm."

Đậu Khấu tinh nghịch nháy mắt với nàng ta:

"Tỷ tỷ tốt, mọi chuyện ta đều làm theo lời tỷ căn dặn cả đấy!"

Rèm cửa được vén lên, không khí ấm áp trong phòng làm ta phải nheo mắt. Còn chưa kịp phản ứng, Đậu Khấu đã vội vã đẩy ta vào trong.

Đầu gối bị ai đó thúc một cái, đến khi ta nhận ra thì đã quỳ sụp dưới nền đất.
 
Cổ Mỹ Nhân - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 4


16.

Diệp Uyển Thanh và Tạ Thời An ngồi một trái một phải trên giường, trông chẳng khác gì một đôi phu thê bình thường vô cùng hạnh phúc.

Sau khi nhìn thấy rõ mặt ta, Tạ Thời An hơi sững người, sau đó có chút khó chịu:

"Sao lại trang điểm thành ra thế này?"

Đậu Khấu hành lễ, tranh trả lời:

"Di nương chắc chưa từng thấy nhiều trang sức và phấn son đến thế, cái gì cũng thích."

"Còn mấy thứ son phấn, di nương hận không thể bôi hết lên mặt. Nô tỳ thực sự không cản được..."

Sắc mặt Tạ Thời An lập tức tối sầm. Diệp Uyển Thanh kéo tay hắn, lườm nhẹ một cái:

"Phu quân, đây là lỗi của chàng rồi."

"Chắc là trước đây chàng đã bạc đãi muội muội, nên mới khiến nàng không có chừng mực như thế."

Tạ Thời An nhìn ta một lúc, sau đó quay mặt đi đầy vẻ chán ghét:

"Được rồi, đừng quỳ nữa, mau dâng trà đi."

Ta ngẩng đầu nhìn hắn:

"Hôm qua bị người ta bắt quỳ cả đêm, giờ chân tay tê dại, không đứng dậy nổi."

"Đậu Khấu, ngươi hầu hạ chủ tử kiểu gì vậy?!"

Diệp Uyển Thanh dựng mày, định mắng chửi, nhưng bị Tạ Thời An ngăn lại:

"Uyển Thanh, ta tin tưởng người mà nàng dạy dỗ."

"Nàng ấy đã vào phủ, đương nhiên phải tuân theo quy củ trong phủ."

Diệp Uyển Thanh cười, nét mặt giãn ra, trông có vẻ rất hài lòng:

"Phu quân, cảm tạ chàng đã thông cảm cho thiếp."

Hai người tay nắm tay, nhìn nhau, dường như trong mắt chỉ có đối phương.

Ta thực sự không hiểu nổi Tạ Thời An. Hắn tốn bao công sức đưa ta vào phủ, chỉ để ta chứng kiến cảnh vợ chồng hắn ân ái, tình cảm sâu đậm thôi sao?

17.

Vì ta không chịu dâng trà mà Tạ Thời An đã phạt ta đóng cửa ăn năn ba ngày trời.

Tối qua ta không ăn gì, đến tối hôm nay thực sự đói đến mức không thể chịu nổi.

Trước đây ta đã biết Tạ phủ không dễ vào, nhưng thật sự không ngờ lại có thể đói đến mức này. Khi ta đang chuẩn bị lén ra ngoài tìm đồ ăn thì Tạ Thời An đến.

Hắn vừa bước vào cửa liền đau lòng ôm lấy ta:

“Vân Khê, để nàng chịu khổ rồi.”

?

Mọi người thường nói phụ nữ thay đổi nhanh đến chóng mặt, ta lại thấy đàn ông thay đổi càng nhanh hơn. Tạ Thời An lấy khăn tay ra, cẩn thận lau sạch lớp phấn trên mặt ta:

“Trông dễ nhìn hơn nhiều rồi.”

“Nàng thế này vẫn là đẹp nhất.”

“Ta biết nàng không thích những thứ vàng bạc phô trương này, sáng nay nàng trang điểm như vậy là để chọc giận ta sao?”

“Nàng đó, dù sao thì Uyển Thanh cũng là chính thất, nàng cần phải tôn trọng nàng ấy.”

“Xem như là vì ta có được không?”

Đáp lại hắn là một loạt âm thanh “ục ục” phát ra từ bụng của ta. Khi nghe ta chưa ăn gì, ánh mắt Tạ Thời An lập tức sắc lạnh:

“Vân Khê, nàng định tuyệt thực để ép ta sao?”

“Tại sao nàng không chịu hiểu nỗi khổ của ta?”

“Chỉ cần thể hiện sự tôn trọng trước mặt Uyển Thanh là được, nàng ấy sẽ không khiến nàng phải khó xử.”

“Ta làm tất cả vì nàng, sao nàng không hiểu chứ?”

Trước mắt ta là một Tạ Thời An quá xa lạ. Xa lạ đến mức ta cảm thấy như mình đang chìm đắm trong cơn mơ.

Hắn là người đàn ông dịu dàng hay cười, mỗi ngày đều cố gắng làm ta vui vẻ, giờ đây như thể chỉ là một hình bóng trong trí tưởng tượng của ta mà thôi.

“Nghe lời đi, ăn cho thật no vào.”

“Còn nữa, hãy cất những món vàng bạc này đi, đừng trang điểm như vậy nữa, ta không thích.”

18.

Tạ Thời An bảo ta ăn uống tử tế.

Nhưng hắn không mang đồ ăn đến cho ta.

Hắn an ủi ta một lúc, rồi yêu cầu ta ba ngày sau lại đi dâng trà cho Diệp Uyển Thanh. Hắn nói hi vọng ta có thể chịu một chút uất ức.

Hắn còn nói Diệp Uyển Thanh là tiểu thư khuê các, xuất thân danh môn, chắc chắn sẽ không thật sự đối xử quá tệ với ta đâu. Chỉ là có thể sẽ hơi tức giận một chút mà thôi.

Ta nhìn người đàn ông trước mặt, bỗng cảm thấy, có lẽ cổ trùng trong người hắn còn chưa đủ mạnh. Trước khi Tạ Thời An đi, ta nắm lấy tay áo hắn:

“Ngày mai ta có thể về nhà một chuyến không?”

“Trước đây ta làm cho chàng một cái túi, ta muốn thêu xong nó.”

“Sau khi về nhà, ta nhất định sẽ dâng trà cho Tam phu nhân.”

Đối với Tạ Thời An, điều này thực sự là một chuyện nhỏ không đáng kể, hắn rất nhanh đã đồng ý rồi.

Tạ Thời An rời đi trong tâm trạng vui vẻ. Nhưng Đậu Khấu lại không vui chút nào. Nàng ta cầm khăn tay, ánh mắt u ám:

“Di nương đúng là giỏi thật.”

“Bị cấm túc mà vẫn có thể khiến Tam gia đến thăm ngài.”

“Người ta bảo di nương xuất thân từ bần nông, ta lại thấy di nương còn giống như người bước ra từ kỹ viện hơn nữa đấy.”

“Bản lĩnh câu dẫn đàn ông, thậm chí còn giỏi hơn cả gái lầu xanh!”

Ta thực sự đói quá, không có sức mà đôi co với nàng ta.

Đậu Khấu phát tiết xong, thấy ta không phản ứng, mặt mày lạnh lùng rời khỏi sân. Có lẽ nàng ta đi báo cáo với Diệp Uyển Thanh rồi.

Cứ để họ làm gì đi, dù sao đến ngày mai ta cũng có thể về nhà rồi.

19.

Người đưa ta về nhà chính là Lưu Ma ma, người đã áp giải ta đến phủ Tạ lần trước. Bà ấy liếc nhìn ta một cái, từ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh:

“Di nương, đừng trách ta nhiều chuyện nhé.”

“Làng này cách Tạ phủ của chúng ta xa lắm, nếu ngài đi chậm hơn nữa, cổng phủ sẽ đóng mất đấy!”

Ta trực tiếp tháo chiếc vòng bạc trên tay đưa cho bà ta. Chiếc vòng này mặc dù là bạc, nhưng được chế tác rất tinh xảo. Trên đó chạm khắc những cánh hoa lan trắng, sống động như thật, nhìn rất thanh thoát.

Chiếc vòng này là tín vật Tạ Thời An tặng cho ta. Hắn nói ta giống như hoa lan trắng, thanh tao, không nhiễm bụi trần.

Lưu Mama cầm chiếc vòng bạc lên, nhìn thấy một tia vui mừng trong ánh mắt:

“Di nương, ngài đi nhanh lên nhé.”

Bà ấy không phải người Miêu Cương, không hiểu rằng đồ vật do một cô gái nuôi cổ gửi tặng tuyệt đối không được nhận bừa.

Sau khi ta mang theo tất cả cổ trùng mà bản thân có, ta lại nấu nước để tự nấu một bát mì trứng. Uống hết bát nước canh, lúc này ta mới hài lòng vỗ vỗ bụng. Ăn uống no đủ, công việc mới có thể thuận lợi được.

Trở lại Tạ phủ, nhận thấy thái độ của Đậu Khấu rất kỳ lạ. Nàng ta không lườm nguýt ta như mọi khi, cũng không chế giễu. Thay vào đó, nàng ta thi thoảng lại ngẩn người nhìn ta.

Ánh mắt đó thật kỳ quái, vừa mang chút đắc ý, vừa có chút ghen ghét, vừa có chút thoải mái, thậm chí còn có một chút đồng cảm.

Ta bị nàng nhìn chằm chằm, gai ốc nổi hết cả lên, toàn thân cảm thấy khó chịu. Nhưng rất nhanh ta đã hiểu lý do vì sao nàng lại nhìn ta như vậy.

Vì đến tối, ngoài cửa bỗng có tiếng động vang lên. Một bóng người lén lút trèo qua cửa sổ, trên người có mùi hương ngây ngất.

20.

“Tiểu mỹ nhân, đừng trốn nữa!”

Người đàn ông này thân hình rất rắn chắc, cơ bắp trên cánh tay nổi lên rất đồ sộ.

Ta bị hắn ấn xuống giường, gần như không có sức phản kháng.

May mà ta đã giấu rất nhiều cổ tùng trên người.

Khi hắn ta động tay động chân xé áo ta, ta lợi dụng cơ hội cho bọ đỏ vào cánh tay của hắn.

Bọ đỏ là loại bọ ta mới chế tạo. Chúng có kích thước giống hạt đậu đỏ, thích ẩn náu dưới lớp da người.

Nơi bọ đỏ bò qua sẽ để lại chất nhầy. Chất nhầy đó khiến người ta ngứa đến mức muốn lột da ra.

Khi hắn thấy vai ta lộ ra, mắt hắn ta sáng lên, định cúi xuống cắn xé, nhưng đột nhiên người hắn ta cứng đờ.

Hắn ta “xì” một tiếng, cắn chặt môi, gân xanh trên trán nổi lên rần rần.

“Đúng là đồ vô liêm sỉ!”

Mắng xong, người đàn ông bật dậy, điên cuồng cào xé tay mình.

Hắn ta đã nóng lòng cởi áo, giờ thì đứng trần nửa người trên, nhìn như người điên.

Trên làn da màu lúa mạch của hắn nhanh chóng xuất hiện những vết cào rướm máu. Bọ đỏ không chịu ở yên một chỗ, chúng thích di chuyển khắp cơ thể. Nhất là vào ban đêm, chúng càng hoạt động mạnh mẽ hơn.

Trừ khi chúng chuẩn bị đẻ trứng, nếu không sẽ không dừng lại.

Lúc đó, bạn sẽ cảm thấy có một cục u nhỏ dưới da.

“Ngứa quá, ngứa chet mất thôi!”

Người đàn ông càng cào càng điên cuồng, chỉ trong chốc lát, ngực và tay hắn ta không còn một chỗ nào lành lặn.

“Di nương, là ngài gọi ta đến sao?”

"Người đâu, trong phòng di nương có giấu đàn ông!”
 
Cổ Mỹ Nhân - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 5


21.

Ngoài sân đã có một đám hầu gái, bà vú mai phục sẵn. Khi nghe thấy tiếng của Đậu Khấu, mọi người lập tức xông tới.

Có người vội vã thắp nến, có người chạy ra ngoài gọi người.

"Ôi trời, di nương, di nương làm như vậy không cảm thấy sẽ khiến Tam gia thất vọng hay sao!”

"Toàn bộ danh dự của Tạ phủ đều bị di nương làm mất sạch cả rồi!"

Đậu Khấu vội vàng đổ tội lên đầu ta, khi nàng ta vừa dứt lời mới nhận ra tình hình có chút không ổn. Các hầu gái nhìn nhau, mười mấy đôi mắt đều đổ dồn về phía người đàn ông đang gãi ngứa điên cuồng, có vẻ như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lưu ma ma bước tới, đột nhiên hét lên:

"Ôi chao, đây không phải là Trương Tam đánh xe sao!"

"Trước đây, chính di nương đã nhờ Trương Tam đưa về phủ, suốt đường đều nhìn chằm chằm vào Trương Tam."

"Không ngờ chỉ vài ngày mà di nương lại như thế với hắn..."

Không thể không nói, làm việc vẫn cần phải có người lão làng trải đời. Những tiểu nha hoàn đã ngây ra, ngay cả Đậu Khấu cũng đứng bên cạnh ngẩn người. Vào lúc quan trọng này, chỉ có Lưu ma ma là nhớ rõ nhiệm vụ của mình.

Nhưng câu nói của bà ta lúc này lại không hợp cảnh chút nào cả. Vì dáng vẻ của Trương Tam trông rất đáng sợ, không giống người đến lén lút mà là giống như bị ma ám. Hắn ta vừa kêu lên thảm thiết vừa gãi mặt, gần như muốn cào rách cả thịt.

"Lưu ma ma, cứu ta với!"

"Ngứa quá, ngứa quá!"

Lưu ma ma giậm chân, kéo tay Đậu Khấu.

"Phải làm sao bây giờ, phu nhân và Tam gia sắp đến rồi!"

Đậu Khấu quay mắt, ra lệnh cho hai bà vú khác giữ chặt Trương Tam.

"Đánh ngất hắn ta đi!"

22.

Khi Tạ Thời An đến, khuôn mặt đầy vẻ tức giận, Trương Tam đã bị trói chặt, ném xuống đất. Còn ta thì bị người ta giữ chặt, quỳ bên cạnh Trương Tam.

Trên đất là chiếc váy của ta đã bị xé rách, nhìn rất mờ ám. Tạ Thời An nghiến răng, trừng mắt nhìn ta, một lúc lâu sau mới run rẩy hỏi Đậu Khấu:

“Ngươi nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

"Nói hết mọi chuyện, không được giấu giếm một chữ nào!"

Diệp Uyển Thanh lo lắng vỗ lưng hắn,

"Phu quân, đừng vì tức giận mà đổ bệnh!"

Các thủ đoạn của phụ nữ trong hậu viện thực ra không có gì đặc biệt, cứ qua lại vài chiêu là hết.

Nhưng đàn ông lại luôn bị lừa, thật kỳ lạ. Trương Tam trông không có gì nổi bật, là người bình thường, sao ta lại đi gian díu với hắn ta chứ?

Tạ Thời An bình thường trông khá thông minh, sao lúc này lại ngu si mà tin tưởng những thứ giả tạo trước mắt như thế này?

"Khụ khụ!”

Đậu Khấu ho nhẹ một tiếng, vừa định lên tiếng thì đột nhiên phát hiện mình không thể nói được. Lưỡi nàng ta nhanh chóng sưng lên, đến nỗi không thể đóng miệng lại. Nhìn qua, như thể trong miệng có một mảng sưng thật lớn.

Diệp Uyển Thanh nhăn mặt, khinh bỉ:

"Không đi qua một bên đi, đừng ở đây làm người ta buồn nôn!"

"Lưu ma ma, bà đứng bên ngoài quan sát hết thảy, bà nói đi!"

Đậu Khấu hoảng hốt, đứng lên, đôi mắt đầy sợ hãi.

Nàng ta đã trúng phải cổ độc của ta rồi.

Lưỡi sẽ sưng lên ngày càng lớn, đến mức không thể nhét thêm gì vào miệng, ngay cả việc nuốt nước bọt cũng sẽ trở nên khó khăn.

Người bị trúng loại này không cảm thấy đau đớn, nhưng không thể ăn hay uống bất cứ thứ gì.

Giống như miệng bị ai đó bịt kín.

23.

Lưu ma ma dường như đã nhận ra chuyện gì, lo lắng nhìn ta một lần nữa.

"Thưa phu nhân, khi nô tì vào phòng, thấy Trương Tam và di nương đang lăn lộn trên giường."

"Á!"

Diệp Uyển Thanh kinh ngạc bịt miệng lại, rồi đứng dậy, vỗ bàn:

"Trương Tam thật gan lớn, dám có ý đồ với Giang di nương!"

"Mau, kéo hắn ta xuống đánh chet đi!"

"Còn Giang di nương, phu quân, tất cả đều do Trương Tam thèm muốn sắc đẹp mà làm bậy, Giang di nương chắc chắn là vô tội..."

Tạ Thời An không nói gì, ánh mắt sâu thẳm, chet lặng nhìn chiếc áo trắng bị xé nát trên nền đất.

Lúc này ta mới hiểu tại sao Diệp Uyển Thanh lại dùng trò này để hại ta. Bởi Tạ Thời An có tin hay không thì trong mắt hắn ta, ta đã mất đi sự trong trắng. Cho dù là bị ép buộc đi nữa, nhưng cuối cùng cơ thể ta đã bị một người thấp kém như người đánh xe nhìn ngắm, chạm vào.

Chuyện này đã trở thành một cái gai trong lòng hắn. Mà cái gai này không thể rút ra, nó sẽ theo thời gian càng ăn sâu vào.

Quả nhiên, Tạ Thời An hít một hơi thật sâu, ra hiệu cho các nô tì trong phòng rời đi. Rất nhanh, Trương Tam cũng bị kéo đi, trong phòng chỉ còn lại hai người chúng ta.

Hắn nhìn ta chăm chú, giọng nói khàn khàn:

"vân Khê, sao Trương Tam lại chú ý đến nàng?"

"Nàng có nói gì với hắn ta phải không?"

"Ta có nói với nàng là không được cười với đàn ông khác rồi mà?"

Ta lấy khăn tay trong miệng ra, nhìn hắn mà không biết phải nói gì hơn. Vậy mà Tạ Thời An lại cho rằng là ta dụ dỗ Trương Tam sao?

Tạ Thời An đau đớn nhắm mắt lại:

"Sao nàng không thể yên phận chút?"

"Ta hết lòng vì nàng như vậy, tại sao một chút nàng cũng không hiểu?"

24.

Ngày trước, khi ta đọc tiểu thuyết, ta rất ghét những người không biết mở miệng. Trong đó, những cô tiểu thư, công tử, rõ ràng là một hiểu lầm nhỏ, nhưng cứ nhịn không nói, lại đâm ra nghi ngờ lẫn nhau.

Nhưng bây giờ, đột nhiên ta hiểu tại sao họ không nói gì.

Thực sự là không biết phải nói gì.

Nhà họ Tạ quả thực rất buồn tẻ.

Trường An cũng chẳng có gì thú vị.

Ta cũng bắt đầu nhớ nhà rồi.

Thời gian này, Tạ Thời An lại nhốt ta vào phòng, lần này là trọn vẹn một tháng. Nhưng lần này, cuộc sống của ta tốt hơn nhiều so với trước.

Bởi vì Đậu Khấu và Lưu ma ma, cùng với Diệp Uyển Thanh, đều bệnh cả rồi.

Đậu Khấu bị sưng lưỡi, không ăn uống gì nằm trên giường suốt ba ngày, thở thì nhiều mà hít vào thì ít. Lương y đã đến mấy lần, nhưng chẳng ai có thể nói rõ là nàng ta bị bệnh gì.

Lưu ma ma thì ngày nào cũng bị tiêu chảy, ngồi trong nhà vệ sinh mấy tiếng đồng hồ. Bà ta đã lớn tuổi, thế nên sau hai ngày như vậy, giờ đã không thể xuống giường được nữa.

Nghiêm trọng nhất là Diệp Uyển Thanh. Trên mặt và người nàng mọc đầy mụn mủ, nhìn giống như có thể biến thành ếch hoang. Cùng triệu chứng còn có cả nha hoàn thân cận của nàng ta là Phỉ Thuý.

Trong phủ đồn rằng họ bị nhiễm một loại dịch bệnh không rõ nguồn gốc.

Một lúc sau, mọi người đều hoang mang, mọi người đều nói là vì Trương Tam bị đánh chết, linh hồn oan nghiệt của hắn quay lại đòi mạng. Mọi người trong phủ đều cảm thấy bất an, không ai dám đến làm phiền ta nữa.

Chỉ có Tạ Thời An vẫn đến.

Ngày nào hắn cũng đến phòng ta ngồi một lúc, đặc biệt là thích ngồi dưới cây mộc lan trong vườn mà thất thần.

“Vân Khê, ta rất buồn.”

“Uyển Thanh bị ốm, ngày nào cũng ở trong phòng nổi giận, không chịu gặp ai.”

“Ta đã mời cả thái y, nhưng bệnh tình của nàng ấy vẫn không thuyên giảm.”

“Bên nhà thông gia đang rất tức giận về chuyện này.”
 
Cổ Mỹ Nhân - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 6: Hết


25.

Tạ Thời An cầm ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

Ngày trước, khi đọc tiểu thuyết, ta rất không thích những câu chuyện mà hai người phụ nữ tranh giành nhau vì một người đàn ông.

Chính thê đấu với thê thiếp, thê thiếp đấu với nha hoàn.

Vì một người đàn ông mà các bà phụ nữ tranh giành nhau sống dở chet dở. Cuối cùng, người chet thì chet, người bị thương thì bị thương.

Còn đàn ông thì sao?

Thăng chức, kết hôn, lại thêm mỹ nhân khác.

Cùng lắm là vào những dịp lễ Tết, đứng dưới ánh trăng uống một ly rượu ngon, ngâm vài câu thơ buồn để thể hiện nỗi nhớ nhung những người cũ.

Nghe có lạ không?

Dù là trong tiểu thuyết hay trong thực tế, cuối cùng người bị tổn thương vẫn là người phụ nữ.

Ta không thích như thế.

Vì vậy, ta đã để lại cho Tạ Thời An một loại cổ tốt nhất, gọi là Cửu U.

Theo truyền thuyết, địa ngục có mười tám tầng, tầng thứ chín chính là Cửu U.

Người bị trúng bùa Cửu U sẽ quên hết mọi thứ khiến họ vui vẻ, chỉ nhớ lại nỗi đau khổ.

Không chỉ là nỗi đau tinh thần, mà còn là nỗi đau về thể xác. Tất cả những vết thương mà họ đã từng trải qua từ khi còn nhỏ, sẽ cứ mãi lặp lại trong cơ thể họ, mỗi giờ mỗi phút. Nhưng bên ngoài thì không thể nhìn thấy dấu vết nào.

Chỉ đáng tiếc là Tạ Thời An thực sự đã quen sống trong sự nuông chiều. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng chịu bất cứ thương tổn nào. Ta chỉ có thể cho hắn thêm một loại cổ nữa, gọi là Tử Tâm.

“Vân Khê, nàng nói xem, Trương Tam đã chạm vào chỗ nào của nàng?!”

“Nàng đã cười với hắn phải không?!”

“Nếu nàng không cười với hắn, tại sao hắn chỉ tìm nàng mà không tìm người khác?!”

Ta có chút ngạc nhiên.

26.

Không ngờ Tạ Thời An lại quan tâm chuyện này đến vậy.

Khi cổ Cửu U và Tử Tâm kết hợp lại, còn có một tác dụng nữa. Người bị trúng cổ sẽ yêu ta điên cuồng, càng yêu ta, cổ Tử Tâm càng phát tác mạnh mẽ.

Cuối cùng, hắn sẽ chet vào ngày mà hắn yêu ta nhất.

Tuy nhiên, tình yêu của Tạ Thời An thực sự không có gì đặc biệt.

Cực kỳ cố chấp, ích kỷ và nhàm chán.

Quá là vô nghĩa.

Ta quyết định rời khỏi Trường An.

Trước khi đi, ta cần gặp lại những người bạn cũ của mình.

Chà, Đậu Khấu không cần gặp cũng biết nàng chet vì đói rồi.

Lưu ma ma cũng không cần gặp, bà ấy giờ nằm trên giường, thở thoi thóp, không nói nổi một lời.

Vì vậy, ta mang theo hành lý, lén lút đến gặp Diệp Uyển Thanh.

Diệp Uyển Thanh vốn rất sang trọng, cửa sổ đều làm bằng thủy tinh tốt nhất. Ánh nắng xuyên qua thủy tinh, chiếu trên nền đá xanh, phản chiếu thứ ánh sáng mê hoặc.

Chỉ là bây giờ, những cửa sổ thủy tinh đó đều bị che kín bằng vải bông dày. Cả căn phòng bị che kín, nhìn như một chiếc quan tài đồ sộ.

Diệp Uyển Thanh ôm đầu gối ngồi co rúc trong góc giường, gầy đến mức không thể nhận ra.

Giữa đêm khuya, có người xông vào, nhưng nàng không hề la lên lấy một tiếng. Ta tiến lại gần, đẩy vai nàng một cái.

“Diệp Uyển Thanh, ta đến thăm cô đây.”

Diệp Uyển Thanh như bị thứ gì đó dọa sợ, toàn thân run lên.

“Là... là ngươi, đồ tiện nhân!”

Ta lắc đầu.

Tại sao Diệp Uyển Thanh lại giống Đậu Khấu và Lưu ma ma như vậy?

Ta không thích giet người.

Nếu họ có thể đối xử với ta tốt hơn một chút thì tốt biết mấy?

27.

"Ngươi hài lòng rồi chứ, mặt của ta bây giờ thành ra thế này, hẳn là ngươi vui mừng lắm phải không?!"

"Cho dù mặt ta có bị hủy hoại, ngươi cũng đừng mơ tưởng có được Thời An!"

"Chàng là của ta, chỉ là của riêng ta mà thôi, tất cả những người quyến rũ chàng đều phải chet!"

Diệp Uyển Thanh đột nhiên lao tới, định bóp cổ ta.

Cái người điên này.

Ta lật người đè nàng ta xuống, tay giơ lên và tặng cho nàng ta hai cái tát.

Sau khi đánh xong, Diệp Uyển Thanh trắng dã mắt mà ngất đi.

Kể từ khi nàng trúng phải cổ độc, nàng không ăn không uống không ngủ, cơ thể đã hao mòn đến cực điểm.

Ta vỗ vỗ mặt nàng, không thấy có dấu hiệu tỉnh lại.

Thôi, vậy thì thôi.

Ta vẫn nên rời đi trước khi trời tối.

Trước khi đi, ta để lại một bức thư cho Tạ Thời An.

Ta nói với hắn rằng ta không vui khi ở Trường An, ta muốn trở về Xuyên Tây.

Ta đã từng có hôn ước ở Xuyên Tây, bây giờ nghĩ lại, cuộc sống ở Tạ phủ không hề vui vẻ chút nào.

Thế nên, ta quyết định đi tìm hôn phu cũ của mình.

Tính toán một chút, chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi Đình của Tạ Thời An.

Gần đây hắn luôn bị cha ép học, chắc hẳn sẽ không tìm được ta nhanh như vậy đâu.

Vậy nên ta thong thả đi bộ về Xuyên Tây.

Ở Xuyên Tây, ta có một căn nhà nhỏ, lúc trước ta cũng đã từng đưa Tạ Thời An vào ở. Không ngờ khi ta về tới Xuyên Tây, lại thấy từ trong nhà bập bùng ánh lửa, khói bếp lượn lờ trên nền trời xanh thẳm.

Tạ Thời An, sao hắn lại đến Xuyên Tây nhanh hơn cả ta?

Khi nhìn thấy ta, Tạ Thời An như phát điên lao về phía trước:

"Giang Vân Khê, nàng dám bỏ ta mà đi!"

"Gian phu đâu, nói mau, gian phu kia đâu rồi!"

Hôn phu ư? Đó đương nhiên là ta nói bừa lừa gạt hắn mà thôi.

28.

Ta cười, đưa tay ấn vào ngực hắn:

"Đau không?"

Tạ Thời An gật đầu, rồi đột nhiên lại lắc đầu mạnh, ôm ta vào trong lòng:

"Vân Khê, đừng rời xa ta."

"Chỉ cần nàng không rời xa ta, mọi khổ đau trên đời ta đều có thể chịu được."

Ta ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào khuôn mặt hắn.

Tạ Thời An gầy đi rất nhiều, gò má cao, hai má hõm sâu, dưới mắt còn ẩn hiện một quầng thâm nhạt. Mắt hắn đỏ ngầu, trong lòng mắt có những tia máu nhỏ li ti.

Chao ôi, Phệ Tâm cổ đã sắp đưa hắn vào chỗ chet rồi.

Có vẻ như hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của Tạ Thời An.

"Tạ Thời An, đi theo ta."

Suốt dọc đường đi, Tạ Thời An nắm chặt tay ta, chỉ sợ ta bỏ chạy.

Ta dẫn hắn đến sau núi của thôn, vòng qua hai khu rừng, rồi đến trước một nghĩa địa.

Ở đó, ba tấm bia mộ đứng ngay ngắn.

Tạ Thời An vẫn không hiểu chuyện đang xảy ra.

Cơn đau do độc Phệ Tâm cổ càng lúc càng mạnh, không đi được bao lâu, trán hắn đã rịn đầy mồ hôi.

Tội nghiệp cho hắn.

Từ Trường An đến Xuyên Tây, chuyến đi này chắc chắn không dễ dàng gì rồi.

"Tạ Thời An, không phải ngươi hỏi ta có hôn phu hay không sao?"

Ta giơ tay chỉ vào bia mộ;

"Ta không có hôn phu, nhưng đã có ba người chồng."

"Ngươi là người thứ tư."

29.

Tạ Thời An đột nhiên trừng mắt;

"Nàng, nàng nói gì cơ!"

Ta lấy khăn tay ra, lau sạch bụi trên bia mộ;

"Họ à, họ cũng giống như ngươi."

"Họ thích lừa dối ta."

"Ngươi nói xem, vì sao đàn ông sao cứ phải lừa dối như vậy?"

Tạ Thời An không nói gì. Hắn trừng mắt, đột nhiên ngã ngửa xuống đất. Không lâu sau, một con trùng màu đỏ tươi từ miệng hắn chậm rãi bò ra.

Ta vội vàng nắm lấy Phệ Tâm cổ trong tay, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Độc vật của ta, gọi là Cổ Mỹ Nhân.

Nó dùng Phệ Tâm cổ làm thức ăn, ăn càng nhiều thì ta sẽ ngày càng trở nên xinh đẹp.

Phệ Tâm cổ này, ta đã đợi nó suốt hai năm trời ròng rã.

Ta không nhìn Tạ Thời An thêm một lần nào nữa, đứng dậy trở về nhà, vác cuốc lên núi.

Không lâu sau, một tấm bia mộ không tên lại được dựng lên trong rừng. Mùa đông qua, mùa xuân đến, hoa ngọc lan trên núi Bạch Vân trong thôn lại nở.

Mỗi khi đến mùa này, rất nhiều thư sinh từ nơi khác đến tham quan. Họ sẽ viết thơ vẽ tranh trong chùa, thảo luận về Phật pháp với sư phụ, vô cùng náo nhiệt.

"Không có sao?"

"Ôi cái thân ta..."

"Ai da!"

Không lâu sau, một giọng nam thanh thoát từ xa truyền tới.

Ta cầm giỏ tre đi lại, chỉ thấy một thư sinh trẻ tuổi quần áo là lượt đang ngồi cúi mặt, nhíu mày.

Hắn dẫm phải bẫy thú, trên tất trắng của hắn đã rỉ ra vài vệt máu.

Ta hốt hoảng kêu lên, vội vã chạy lại gần, cúi xuống dịu dàng hỏi:

"Công tử, ngươi không sao chứ?"

Thư sinh ngẩn ngơ nhìn ta, rồi hai má hắn chợt đỏ lên:

"Không, không sao..."

Ta ngẩng mặt lên, chớp mắt, nhìn hắn với vẻ ngại ngùng e thẹn:

"Nhà ta ở dưới núi, công tử đừng lo, ta sẽ đưa công tử đi tìm đại phu."

Ta đỡ thư sinh đi xuống núi.

Sau lưng, những đoá hoa ngọc lan trắng rụng đầy đất.
 
Back
Top Bottom