Tâm Linh Cô Hồn Rằm Tháng 7

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
281006808-256-k657878.jpg

Cô Hồn Rằm Tháng 7
Tác giả: haiyen00101
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Câu chuyện xoay quanh nhân vật chính tên Thịnh.Thịnh gặp 1 cô bé tên Mộc trong lần đi giật cô hồn về.Nhưng kể từ đó cậu luôn gặp những hiện tượng lạ.Mọi thứ rồi sẽ đi về đâu.Đọc truyện để cùng theo dõi nha😘 Tags: kinhdi​
 
Cô Hồn Rằm Tháng 7
Chương 1: Cô bạn mới quen


Rằm tháng 7- tháng cô hồn, hay còn gọi là tháng"mở cửa địa ngục".Trong dân gian người ta đồn rằng đây là tháng những con ma đói ngạ quỷ được Diêm Vương cho phép được tự do lên trần thế"dạo chơi".Từ xa xưa,vào tháng này người Việt chúng ta hay làm một cái lễ,gọi là cúng cô hồn.Cứ đến 15 hàng năm,người người nhà nhà tất bật chuẩn bị lễ cúng.Thường là vào ngày cúng,háo hức nhất vẫn là lũ trẻ con.Bởi khi kết thúc buổi cúng gia chủ sẽ để nguyên mâm cúng trước cửa nhà để cho bọn trẻ thoải mái tranh giành,thi nhau xem đứa nào giật được nhiều hơn.Người xưa quan niệm nếu sau khi cúng xong mâm cúng của nhà nào càng có nhiều người giật thì càng may mắn.Và bọn trẻ con làng Thiện Đức cũng không ngoại lệ.Chiều hôm nay,nhà nhà lại sắp lễ cúng cô hồn,lũ trẻ trong làng đã phân công tụ tập thành từng đám với nhau.Chỉ còn đúng công đoạn cuối cùng là chờ người ta cúng bái xong là nhảy vào giật.Tầm hơn 18h30 là xong lễ cúng,các nhà lúc này bê mâm cúng ra ngoài cổng.Không khí lúc này náo nhiệt hẳn,tiếng hò hét,cãi nhau,tranh giành nhau chí chóe của đám trẻ này vang lên khắp nơi.Có đứa nhỏ người chả giật được cái gì khóc toáng lên ăn vạ,cũng có những đứa mạnh nhảy vào giật cả mâm cúng chạy đi gia chủ cản không kịp.Bữa nay hội bạn thằng Thịnh giật được kha khá,tiếc là để hụt mất con gà.Bốn,năm thằng ôm hết bánh kẹo,trái cây,bỏng ngô ra bãi cỏ gần đê ăn cho mát.Ăn xong chúng ngồi chơi thêm một lúc rồi lần lượt ra về hết.Trên đường về,Thịnh thấy một nhà đã sắp lễ cúng,chắc là nhà này bận nên cúng muộn.Chẳng đợi người ta cúng xong,thằng này nhảy ngay vào mâm cúng khi chủ nhà còn đang đốt cây nhang cướp gói bánh và bỏng ngô chạy đi làm bát cháo loãng trên mâm đổ tung tóe.Bà Bưởi bất lực,chả lẽ lại chạy ra giật lại đồ rồi chửi cho một trận,mà làm như thế khác nào phạm phải điều tối kị.Tức mình,bà chỉ còn cách nheo nhéo chửi bới cho đỡ cáu:"Tiên nhân tổ cha mồ mả ông bà cụ kị thằng ranh con cô hồn sống mất dạy kia.Cái thứ dòng giống đời thuở nhà ai mà láo lếu,hư thân mất nết,loại như mày sau này có ra xã hội cũng là đầu trộm đuôi cướp,có ngày người ta đánh cho xanh cỏ.Ông Sâm-chồng bà Bưởi đứng cạnh đó vỗ vai bà bảo:"Thôi thôi bà nó ơi,trẻ ranh chấp với nó làm gì,khẩu nghiệp hoài có ngày mất lộc.Thôi mình vào nhà múc tô cháo mới ra rồi vợ chồng mình cúng tiếp.Chỗ cháo vung vãi này để tôi thu dọn cho".Về phần Thịnh,nó vừa chạy vừa ăn,mồ hôi chảy ra nhiều ướt hết cả lưng.Chạy một lúc thấy chẳng có ai đuổi theo nó thở phào đến bên chỗ cây đa ngồi nghỉ.Ăn hết hai gói bánh nó bóc túi bỏng ra ngồi nhai rôm rốp.Đang ăn thì nó nghe thấy giọng nói từ phía sau:"Đằng ấy mới đi giật cô hồn hả?".Thịnh quay lại,đập vào mắt nó là một con bé xinh ơi là xinh.Miệng Thịnh đã hốc trước vẻ đẹp trong veo ấy,đến mức miếng bỏng đang nhai dang dở trong miệng rớt ra ngoài.Con bé bật cười.Lúc này Thịnh đã ý thức được hành động đáng xấu hổ ban nãy,nó chữa thẹn bằng cách mở gói bỏng đang ăn dở của mình,mời con bé ngồi xuống ăn chung.Qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi,Thịnh biết được người bạn này tên Mộc,nhà cô bé cách đây hai ngôi làng.Thịnh bắt đầu thấy kết cô bé dễ thương này,muốn tặng một món quà gặp mặt nhưng chả mang theo thứ gì.Ủa mà khoan,hình như Thịnh sờ được gì đó từ túi quần.Móc từ trong túi ra,Thịnh gãi đầu đầy lúng túng:"Lần đầu gặp mặt,mình chả có gì,trong người có đúng cái dây nịt ban nãy cột bỏng ngô còn giữ lại.Mình tặng bạn làm dây buộc tóc nha".Thế mà Mộc cũng nhận thật,lại còn cười tươi roi rói cảm ơn nữa chứ.Thịnh sung sướng lắm,vì đây là lần đầu tiên nó tặng quà mà mang lại vui vẻ cho người khác.Nhớ năm ngoái bà nó đi cấp cứu vì đột quỵ,nó vào viện thăm bà mang theo gói nhang để bà nó đốt trừ muỗi.Cả phòng bệnh hôm đó được phen há hốc mồm.Mẹ nó thì lôi ra cổng viện vặt cái cành cây làm roi đánh cho một trận nhừ tử.Nay có người hiểu và đón nhận tấm lòng nó,nó vui lắm.Hai đứa vui vẻ chào tạm biệt nhau ra về.
 
Cô Hồn Rằm Tháng 7
Chương 2: Buổi tối định mệnh


Trên đường về nhà,Thịnh vừa nhảy nhót vừa huýt sáo.Hôm nay thật là một ngày vui.Nhưng nó đâu biết rằng niềm vui ngắn chẳng tày gang.Đừng có tưởng hoa nở mà ngỡ xuân về,cuộc đời đâu mãi tươi đẹp thế.Mọi thứ mới chỉ là bắt đầu.Chuyện hay đang chờ nó ở phía trước.Vừa bước chân về đến cửa,Thịnh đã thấy mẹ mình đã đứng chờ ở đấy từ lúc nào, tay đang thủ sẵn cái móc treo quần áo;sẵn sàng ra đòn bất kì lúc nào.Rồi xong,bây giờ là tới công chuyện luôn.Rút kinh nghiệm từ việc mấy lần để Thịnh chạy thoát,bà đã luyện được trình quan sát xung quanh và nhanh tay tóm gọn cổ áo thằng con quý tử của mình.Quả là tay nghề đánh con đã lên một tầm cao mới.Cầm đôi dép tổ ong trên tay,bà phang ngay cho nó một cái vô đầu.Chưa hết,tiếp đó cái móc quần áo cũng được đem ra kiểm chứng thử độ bền và thực sự nó đã phát huy tối đa công năng.Đúng là hàng Việt Nam chất lượng cao,quất hoài không gãy.Thịnh gào khóc xin lỗi trong vô vọng,bố nó nhìn thấy cũng chả dám nhảy vào can.Đang đánh hăng thì khách tới chơi,Thịnh tuy nước mắt nước mũi đang giàn giụa nhưng tâm can thì vui mừng như muốn nhảy cẫng lên.

-"Trời đất quỷ thần ơi,cứu tinh tới rồi".Nhưng không,nhiều khi thấy vậy mà không phải vậy.Chuyện tồi tệ đã nhân lên gấp bội.Vị khách"quý"này lại là bà Bưởi.Thật là bất ngờ,ngỡ ngàng,ngơ ngác và bật ngửa.Và thế là chấm hết.Hôm nay chết toi rồi.Rõ ràng Thịnh chỉ bốc gói bánh và bỏng ngô,thế quái nào mà qua mồm bà Bưởi lại thành:"Thằng Thịnh ý,nó nhảy bổ vào dẫm cả lên mâm cúng đang làm lễ dở dang,nó cướp hết,cướp sạch sành sanh,cướp trắng trợn như quan tham cướp của,cô hồn âm ty quỷ dữ đang hiện về".Bà ta nói không ngừng,từng lời tuôn ra xối xả như những can dầu hỏa đổ thẳng vào cái đầu rực lửa của mẹ thằng Thịnh.Đúng là cái đồ đi đốt nhà người khác.

Nói liên miên chán chê,bà gãi mông phủi đít đi về.Lại còn không quên nhúm miếng trầu trên bàn bỏ vào mồm trước khi đi nữa chứ.

Tối đó Thịnh chính thức nhịn cơm,mẹ nó điên tiết quá đổ hết cơm canh thức ăn cho chó.Đợi mẹ đổ cơm xong,Thịnh len lén ra chuồng chó dùng tay bốc ít cơm trong cái nồi con chó đang ăn.Nó bỏ vào mồm ăn và thấy cũng ngon.Không biết cơm bữa nay ngon thật hay tại nó đói nên ăn gì cũng thấy ngon?Con chó nhìn nó bằng ánh mắt đầy phán xét,thi thoảng gầm gừ lên như muốn nói:"Biến ngay thằng ôn con,ai cho mày tranh ăn với tao.Tao mà sủa lên một tiếng là mày chết chắc".Dọa nạt sương sương lấy lệ tý thôi chứ con Lợn(tên con chó) vẫn chừa cho thằng Thịnh nửa phần ăn cho đỡ đói.Quả là một con chó sống tình cảm.Thịnh ăn xong chui về phòng ngủ.Do đã thấm mệt nên nó vào giấc khá nhanh.Lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng.Thịnh lấy sách vở cho vào cặp đi học.Tối qua mệt nên ngủ chả học hành gì,mà thôi mặc kệ,đến lớp mượn vở chép là được.Ăn sáng xong nó đạp xe đi học.
 
Cô Hồn Rằm Tháng 7
Chương 3: Ma đưa quỷ dẫn


Buổi chiều đi học về,Thịnh ghé qua đình làng hóng mát.Đang đạp xe quanh đình thì thấy Mộc.Cậu vẫy tay chào,Mộc nhìn thấy cũng vẫy lại.Cả hai lại ngồi xuống nói chuyện,Thịnh tâm sự về chuyện gia đình,trường lớp các thứ.Mộc vui vẻ lắng nghe.Mộc bỗng nhìn xa xăm rồi nói với Thịnh:"Cậu thấy không,bông hoa lục bình ở kia thật đẹp.Mình muốn lấy nó mà hổng biết bơi".Thịnh nghe thế bỏ cặp sách sang một bên,cởi áo ra nhảy xuống bơi ra hái hoa cho Mộc.Do học bơi từ nhỏ nên Thịnh tự tin lắm,cứ thế bơi ra xa.Bỗng chân cậu cứng đơ,không cử động được,cứ như thể có cái gì đó đang nắm lấy chân cậu vậy.Thịnh chỉ còn biết đập tay loạn xạ,cố chới với vùng vẫy.May thay có thanh niên đi qua nhìn thấy đã nhảy xuống nắm tóc nó lôi vào bờ hô hấp nhân tạo.

Thịnh dần tỉnh lại,và được anh thanh niên kia đưa về nhà.Kể từ sau lần chết đuối bất thành ấy,tự dưng Thịnh hay rơi vào những cơn mộng mị.Trong mơ,Thịnh thấy mình đang chơi cùng Mộc,cô bé nói biết một chỗ rất hay muốn rủ Thịnh đi cùng;nhưng càng đi càng thấy những làn khói mờ ảo đến cay mắt,thấp thoáng thấy mấy nhà đang đốt rạ,xác người chết đầy đường.Thịnh hỏi thì người ta bảo đốt để mùi khói bay lên xua đi mùi tử khí,chứ chết nhiều quá không dọn nổi.Mấy đêm liền cơn ác mộng cứ lặp đi lặp lại khiến Thịnh chẳng thể nào yên giấc.Cứ nhắm mắt là những hình ảnh kinh hoàng ấy lại hiện ra.Thịnh sợ hãi trùm chăn kín mít thức tới sáng.Chính cậu cũng chả biết tại sao nữa.Bà Thịnh thấy cậu suy nhược mất ngủ thì lên chùa xin cho lá bùa bình an và nhánh tỏi bảo Thịnh mang theo bên người.Thịnh thì chả tin vào ma quỷ nhiều,cứ nghĩ do hay xem phim kinh dị nên bị ám ảnh.Cậu giả vờ nghe lời bà cho xong chuyện,rồi vứt lá bùa vào góc phòng.Buổi trưa hôm đó thi khảo sát nên quá 12h mới tan học.Thịnh thấy muộn nên đạp xe về,chả chờ mấy thằng bạn nữa.Đang đạp xe thì cậu thấy ai như Mộc ở phía trước.Và thế là Thịnh cứ đi về phía trước trong vô thức.Cảm giác mơ màng như ai đó đang điều khiển ý thức vậy.Bỗng âm thanh chát chúa đến nhức óc dội vào tai từ phía sau khiến cậu giật thót mình,bừng tỉnh.Quay đầu nhìn về phía sau,một đám loi nhoi trai gái đủ cả,đầu nhuộm đủ thứ tóc như tắc kè đang lai nhau trên con dreams,wave tàu đã tháo bỏ hết yếm,vừa phóng xe vừa nẹt pô inh ỏi.Theo phản xạ,Thịnh tấp vội vào lề đường để tránh trở thành nạn nhân của các"idol giới trẻ"này.Chúng đi ẩu"đánh võng"không ai bằng.Mấy đứa con gái ngồi sau cũng phản cảm không kém,mặc áo quây mỏng tanh với chiếc quần đùi tua rua ngắn tũn hở nửa mông;một tay ôm cua,tay còn lại đưa vape lên miệng hút rồi nhả khói chữ O.Chúng chạy tạt qua nhanh như một cơn gió.Bố tổ sư bọn trẻ đú,cứ tưởng thế là ngầu.Có ngày đâm chết người ta lại đền ốm.Thịnh nghĩ thầm.Cậu đưa mắt nhìn xung quanh:"Ơ,mình đang ở đâu thế này.Trước mắt Thịnh bây giờ là một con đường cũ kĩ đã xuống cấp,hai bên đường đều là cánh đồng hoang.Hơi lạnh người,nhưng cậu vẫn cố giữ bình tĩnh tìm đường ra.Đang không biết phải làm sao thì nghe thấy tiếng một người đàn ông:Này cháu,giữa trưa đứng đây không tốt đâu,về nhà đi".Thịnh chưa biết trả lời sao thì người đàn ông nói tiếp:"Cứ quay xe đi,tiến thẳng sẽ ra đường lớn".Cậu cảm ơn người đàn ông tốt bụng rồi phóng xe thẳng về nhà.Nghĩ lại chuyện đã xảy ra,Thịnh ân hận thực sự vì đã không nghe lời bà.
 
Cô Hồn Rằm Tháng 7
Chương 4: Vòng lặp ác mộng


Đêm hôm đó,Thịnh nằm ngủ.Cơn ác mộng lại hiện về.Nhưng lần này thì ghê rợn hơn.Ngoài những xác người nằm chết đống,còn có những kẻ thu gom xác đưa hết lên xe bò sau đó đem đổ xuống hố.Như thế vẫn chưa là gì,có những con người tội nghiệp còn đang thoi thóp thở nhưng cũng bị vứt chung lên xe"vì đằng nào chả chết".Những người còn di chuyển được thì người họ cũng đã gầy quắt lại lòi cả xương,đôi mắt đen ngòm đến đáng sợ.Từng đoàn người dìu nhau đi qua những cái xác.Thịnh sợ hãi muốn chạy thoát khỏi đó nhưng không thể.Tiếng chuông báo thức reo lên.Thịnh mệt mỏi gượng dậy rửa mặt đi học.Chiếc cặp đầy sách vở cộng thêm sự thiếu ngủ khiến cậu trở nên uể oải.Bước ra đầu ngõ,Thịnh mua chiếc bánh mì ăn rồi phi xe đến trường.Cậu đến lớp ngồi yên vị vào chỗ.Cô Trà dạy văn bước vào lớp.Cầm viên phấn trên tay cô vừa viết vừa giảng say sưa,còn Thịnh gục mặt xuống bàn ngủ thiếp đi lúc nào không hay.Vào giấc được một lúc,giấc mơ kia lại đeo bám lấy cậu.Thịnh đã thực sự hoảng loạn,cậu chỉ còn biết cố đứng dậy để chạy thoát khỏi đó,vừa chạy vừa hét lớn.Bỗng Thịnh cảm thấy ai đó đập mạnh vào lưng mấy cái:"Thằng kia,dậy ngay,dậy.Mày mơ gì mà đập bàn đập ghế hét loạn xạ lên như điên thế?"

Thịnh choàng tỉnh.Ánh mắt đầy khó hiểu của cả lớp lúc này dồn hết vào phía cậu.Cô Trà với giọng điệu hơi bực dọc nói:"Ra ngoài rửa mặt đi em".Thịnh xin phép cô ra rửa mặt một cách đầy ái ngại trong tiếng cười của cả lớp.Trời đất ơi,giá mà có một cái lỗ,Thịnh sẽ chui xuống đó ngay và luôn cho nó đỡ ngượng.Cái giấc mơ chết tiệt quái gở này đã biến Thịnh trở thành trò cười một cách nhục nhã nhất có thể - hay có thể nói là một thằng chúa hề trong lớp.
 
Cô Hồn Rằm Tháng 7
Chương 5: Sự thật mất lòng


Cho đến thời điểm này,Thịnh thực sự đã quá mệt mỏi với những thứ đã xảy ra.Cơn mất ngủ và ác mộng kéo dài khiến cho cậu trở nên cục tính,nóng giận mất kiểm soát.Thịnh bỏ bê học hành và dính vào các cuộc ẩu đả.Đỉnh điểm là cầm dao chém vào bụng một học sinh lớp dưới.May mà vết chém không sâu lắm,suýt nữa thì đi một mạng người.Gia đình phải đưa Thịnh đến bệnh viện tâm lý và cho uống thuốc an thần thì mới tạm ổn.Thịnh càng nghĩ càng khó hiểu,sao kể từ lần gặp Mộc,cậu luôn gặp những chuyện kì lạ.Linh tính mách bảo có điều bất thường,Thịnh quyết tâm điều tra rốt cuộc cô bé này là ai.Cố nhớ lại tên làng trước đây Mộc đã nói,cậu xuống đấy tìm và dò hỏi người quanh đấy.Cậu dò la rất lâu và phát hiện cô bé này đã chết từ...1945.Chả có nhẽ,người con gái bao lâu nay nghe cậu tâm sự là...ma.Thịnh ôm đầu bỏ chạy,cậu không chấp nhận được sự thật đau đớn này.Cậu về nhà,khóa chặt cửa phòng gào lên,rồi thu mình lại một góc.Bà Thịnh nghe tiếng thì cố gõ cửa hỏi chuyện cháu nhưng cậu mặc kệ,nhất quyết không ra.Đến tối,ông bố đi làm về nghe tin thì đạp tung cửa xông vào,sợ thằng con đang bất ổn tâm lý làm điều dại dột.Thấy Thịnh nằm ngất trong phòng,ông tưởng thằng con uống thuốc chuột tự tử,ông hốt hoảng xuống tầng bảo vợ gọi cấp cứu.Người bà nghe thế khóc nấc lên,định chạy vào phòng xem thằng cháu thế nào thì không may bị té đập đầu xuống đất.Mẹ Thịnh hoảng loạn lay bà.Thằng Thịnh tỉnh lại trong trạng thái không biết chuyện gì xảy ra.Tiếng còi xe cấp cứu vang lên,bà được các nhân viên y tế đưa lên cáng để lên xe đến viện.Cú ngã không ảnh hưởng quá nhiều đến vùng đầu nên bà đã qua cơn nguy kịch.Hôm sau đi học về Thịnh vào viện thăm bà,cả bố và mẹ cậu đều đang ở đấy.Bà xoa đầu Thịnh hỏi hôm qua cậu gặp chuyện gì.Ban đầu cậu định lảng tránh sang chuyện sang bằng cách hỏi thăm sức khỏe bà và kể mấy câu chuyện linh tinh,nhưng về sau thấy bà kiên quyết quá Thịnh đành phải kể ra hết tất cả.Mẹ Thịnh ngồi cạnh nói:"Chả lẽ nó bị vong ám sau lần giật đồ đang cúng?".Ông bố thở dài:"Tuổi trẻ nông nổi dại dột,có trót đắc tội với người khuất mặt.Mẹ cứ yên tâm nghỉ ngơi đi,để con mời thầy về cúng tạ lỗi cho thằng Thịnh".Chọn ra một ngày đẹp,gia đình mời thầy về giải ma.Người thầy cúng này nói:"Ma cũng giống như người,không phải tự dưng nó đeo bám mình.Phải chăng là đang có khúc mắc gì đó.Trước tiên tôi sẽ gọi hồn cô bé này lên,ta cùng nghe xem vấn đề nằm ở đâu.Có như thế thì mới giải quyết triệt để được".Nói rồi thầy lên đồng gọi hồn Mộc ra để Thịnh dễ nói chuyện.Với những cuộc gọi hồn bình thường,thầy sẽ xoa một thứ bột nóng lên mắt để người sống và hồn ma có thể nhìn thấy nhau.Nhưng với Thịnh thì không cần,giữa Thịnh và Mộc có một thứ gì đó rất đặc biệt khiến cậu có thể thấy linh hồn cô bé này mà chẳng cần sự can thiệp của thứ bột tâm linh kia.Nhìn thấy Mộc,tâm trạng Thịnh khó tả vô cùng.Vẫn với chất giọng nhẹ nhàng mà Thịnh vẫn hay nghe,Mộc hỏi:"Biết tui là ma Thịnh sợ lắm hả?".Thịnh đáp lời:"Ma thì ai chả sợ,con người ta thường sợ những thứ mơ hồ,không rõ thực hư.Riêng Mộc thì Thịnh không sợ,vì bạn đã xuất hiện và chơi với mình như một người bạn thực sự".

- Mấy lần tui tính kéo bạn chết chung,không giận thiệt hả?Thịnh không đáp.Mộc nói tiếp:

- Mình làm thế vì mình rất yêu mến bạn.Gia đình mình chết một cách thảm thương trong nạn đói.Cũng vì nỗi u uất quá lớn đó mà mình đã chẳng thể chuyển kiếp.Mình muốn kéo Thịnh đi cùng để tái sinh cùng nhau cho vui.Đó là những suy nghĩ trước đây của mình,giờ ngồi nghĩ lại mình thấy bản thân thật ích kỉ...
 
Cô Hồn Rằm Tháng 7
Chương 6: Hồi ức đau thương


Không khí trong căn nhà lúc này thật ảm đạm hiu hắt.Mọi người trong nhà không ai nói câu nào,chỉ có tiếng của Thịnh và Mộc.Thịnh dùng hết can đảm nói với Mộc:"Chúng ta đã là bạn một thời gian rồi.Mà đã là bạn thì phải hiểu nhau,bạn có thể kể cho mình nghe những gì bạn trải qua lúc còn sống không?".

- Cậu thực sự muốn nghe?

Được chứ,mình sẽ kể.Không khí lúc này thật u buồn não nề.Ngừng một lúc,Mộc bắt đầu kể:

- Còn nhớ năm ấy(1944),nạn đói dần ập đến từng gia đình.Có những gia đình chết cả nhà,về sau chỉ còn lác đác vài người trong dòng họ may mắn còn sống.Gia đình mình thì không được may mắn như thế.Và đỉnh điểm của nạn đói là rơi vào tháng 3/1945,khi ấy làng mình hầu như chết hết cả,bởi đám địa chủ tàn nhẫn cấu kết với bọn đế quốc Nhật thu mua sạch lúa gạo lương thực và bán với giá đắt cắt cổ.Mẹ mình cũng vì quá đói mà đi đào trộm cho mình củ khoai sống.Ấy thế mà thằng địa chủ đó phát hiện ra,nhẫn tâm kêu người đánh mẹ mình đến chết...Bà Thịnh nghe từng lời Mộc kể mà nước mắt không ngừng tuôn rơi.Bà hiểu tâm trạng Mộc lúc này,vì chính bà cũng sống trong thời kì đau thương đó.Nếu còn sống,có lẽ Mộc cũng trạc tuổi bà bây giờ.Thịnh thì chợt thấy khóe mắt cay cay,là một người học tổ xã hội nên cậu có niềm đam mê đặc biệt với môn lịch sử,bởi nó chính là cầu nối giữa quá khứ và hiện tại và cho ta thấy được những năm tháng đau thương mà dân tộc ta phải gánh chịu.Nay được nghe câu chuyện từ chính một nhân chứng trong giai đoạn đớn đau của lịch sử nước nhà mà Thịnh thấm thía biết bao.Giọng trầm xuống,Mộc kể tiếp:

-Ít lâu sau,bố mình phải đi nơi khác làm thuê cùng mấy người bạn.Bởi cứ ở mãi trong làng sẽ chết.Mình cũng xin được chân bốc vác thuê ở làng bên.Có hôm vì quá đói nên suýt ngất,người ta cho củ sắn sống để mình gặm cho đỡ đói.Lúc chiều tối đi làm về,mình quá mệt nên đã ngồi xuống bên đường nghỉ.Quanh đó là đống người nằm bất động,chả biết sống hay chết,nhưng điều đó có quan trọng gì...Quá đói nên mình đã móc củ sắn hồi sáng ra gặm một chút thì cả đống người đó bỗng ngóc đầu dậy.Mình vừa bỏ củ sắn vào miệng nhưng chưa kịp nhai thì đã bị bóp cổ bắt nhè ra.Quá kinh hãi,mình đã hét lên và chạy khỏi đó.Sau hôm đó,đi làm về mình chẳng bao giờ dám đi qua đoạn đường đó nữa.Nói đến đây, giọng Mộc đã nghẹn đặc hẳn lại.Thịnh và mọi người rưng rưng nước mắt.Mộc kể nốt câu chuyện:

-Có một hôm mình đang chuẩn bị đi làm thì cái chú hay chơi với bố mình chạy sang báo tin với mình là do làm việc mệt quá nên bố đã ngất đi;thằng chủ đất thấy ngứa mắt nên đã lôi đi đánh cho đến chết rồi ném xác xuống sông.Không còn người thân,mình chả thiết sống nữa.Ngay đêm hôm đó mình đã treo cổ tự vẫn...
 
Cô Hồn Rằm Tháng 7
Chương 7: Tiễn bạn tái sinh


Câu chuyện vừa dứt thì xung quanh toàn là nước mắt,những năm tháng ấy ai mà quên cho được.Số kiếp những con người thời đó thật khổ.Bởi vậy mới nói cái giá của hòa bình rất đắt,nên khi có ta hãy biết trân trọng nó.Độc lập dân tộc được dựng lên từ máu, nước mắt và thân xác của những người đi trước chứ không tự dưng mà có.- Cảm ơn cậu đã nghe mình nói,có lẽ nỗi lòng hàng chục năm nay của mình đã giải tỏa được phần nào.Bây giờ mình đã sẵn sàng để đi đến kiếp khác rồi.Sợi dây nịt bạn tặng mình vẫn đeo trên tay,không dám buộc tóc vì sợ nó sẽ đứt mất.Nếu kiếp sau có duyên,hi vọng chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.Mình còn một nguyện vọng cuối cùng:cậu có thể qua chùa làng mình,thắp cho mình nén hương để tiễn mình ra đi thanh thản.Cậu làm được chứ?Thịnh gật đầu đồng ý,cậu đạp xe sang chùa bên mang theo ít đồ lễ.Còn gia đình ở nhà làm lễ cầu siêu cho Mộc.Đến nơi,cậu vào xin phép sư thầy để vào thắp hương tụng kinh.Mùi hương chùa tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ cộng với tiếng chuông chùa ngân vang khiến tâm hồn cậu trở nên an tĩnh thư thái hẳn.Thịnh cảm nhận được Mộc đang cười với mình, bóng cô mờ ảo dần và tan vào làn khói hương nghi ngút...
 
Back
Top Bottom