Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Có Hỉ - Bạch Giới Tử

Có Hỉ - Bạch Giới Tử
Chương 70: Trăm phương nghìn kế.



Dưới tầng hầm, Giang Nguyên Dã ngồi một góc sopha, hai tay bị trói ngược ra đằng sau.

Cậu không định giãy dụa, hoặc không muốn phí công vô ích.

Trước đó Du Tế Thỉ đã cầm dao cưỡng ép cậu phải phối hợp, Giang Nguyên Dã hiểu tình hình nên không xung đột với đối phương, để mặc Du Tế Thỉ trói tay mình.

Chẳng biết đã mấy giờ rồi, điện thoại bị Du Tế Thỉ lấy mất nên không xem được đồng hồ, nhưng trực giác mách bảo đã vài tiếng trôi qua, sắp vào đêm khuya rồi.

Chẳng biết Hạ Tân Nam đã về chưa, nếu nhận ra cậu mất tích liệu có đi tìm không. Hạ Tân Nam siêu như vậy, hẳn có cách mò được đến đây nhỉ?

Giang Nguyên Dã miên man nghĩ, cửa hầm đột nhiên mở ra "Kẹt!" khiến một cơn gió lạnh buốt tràn vào.

Giang Nguyên Dã ngước lên, Du Tế Thỉ im lặng đi vào, nhìn bàn đồ ăn bày trước mắt, nhẹ giọng hỏi: "Một miếng cũng không ăn, nước cũng không uống, em không đói à?"

Giang Nguyên Dã lạnh lùng ngậm chặt miệng.

Du Tế Thỉ ngồi xuống cái ghế xa nhất, mắt nhìn qua bên này, ở nơi khuất sáng nhìn cậu chằm chằm.

Giang Nguyên Dã rợn người: "Rốt cuộc muốn làm gì?"

"Anh không bỏ gì vào đồ ăn nước uống đâu, em ăn chút gì đi." Du Tế Thỉ dịu dàng: "Anh không muốn tổn thương em, chỉ muốn tâm sự với em thôi."

Giang Nguyên Dã nhíu mày không thèm quan tâm, cóc tin Du Tế Thỉ, bốn bức tường "triển lãm" đủ khiến cậu rợn tóc gáy.

Du Tế Thỉ đọc được ý nghĩ của đối phương, cười tự giễu.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là của Giang Nguyên Dã, bây giờ nó đang trong tay Du Tế Thỉ. Hắn cúi đầu, mặt lạnh như tiền nhìn đăm đăm vào hình nền hôn dưới nước, ba từ "Anh bạn thân" chớp rồi lại tắt, liên tục cho đến khi bị ngắt tự động.

"Có phải Hạ Tân Nam gọi không? Trả điện thoại đây!" Giang Nguyên Dã nhíu mày.

Một chốc sau, Du Tế Thỉ tắt nguồn giúp cậu.

Giang Nguyên Dã siết chặt ngón tay: "Du Tế Thỉ, rốt cuộc ông muốn làm gì? Cái đứa fan cuồng luôn bám theo tôi là do ông xúi giục đúng không? Những ảnh riêng tư này đều do ả chụp?"

Giờ cậu mới ngỡ ra, cô ả đó đã đu cp của cậu với Du Tế Thỉ từ thời đầu. Nếu Du Tế Thỉ muốn lợi dụng thì dễ như trở bàn tay.

Du Tế Thỉ không trả lời, coi như chấp nhận.

Giang Nguyên Dã nén cơn tức: "Hôm đó trợ lý của tôi bị cướp điện thoại, đoạn hội thoại bị cắt ghép rồi đăng đàn, lên hot search cũng là tác phẩm của ông sao? Vì muốn ly gián mối quan hệ giữa tôi và Hạ Tân Nam ư?"

Du Tế Thỉ hỏi ngược lại: "Anh ta có tin không?"

Giang Nguyên Dã tức đến bật cười: "Ông thấy không lừa được anh ấy thì nhắm vào tôi? Scandal lên hot search tối qua cũng là ông thuê người chụp đúng không? Chắc chẳng ngờ được người ta lại là chị em ruột ha?"

Du Tế Thỉ cười khổ: "Hẳn là bây giờ anh như một tên hề nhảy nhót trước mặt em nhỉ?"

"Bị thần kinh à?" Giang Nguyên Dã chửi: "Sao lại xúi fan cuồng chụp ảnh, còn muốn chia rẽ tôi với Hạ Tân Nam? Tôi đắc tội ông à? Còn nghĩ ông là người đứng đắn, kết quả lại là thằng thần kinh nhất trong số những thằng thần kinh."

"Em nghĩ là vì sao?" Vẻ mặt Du Tế Thỉ rất đau thương: "Nguyên Dã, rõ ràng là anh quen em trước, cũng tỏ tình với em trước. Em nói mình không thích đàn ông nên anh đành phải chịu, nhưng Hạ Tân Nam thì sao? Anh ta cũng là đàn ông, em có thể thích anh ta, tại sao không thể là anh?"

Giang Nguyên Dã nghe mà cạn lời. Tại vì sao à? Tại sao không thể yêu anh ấy chỉ vì đối phương là đàn ông chứ? Logic của khỉ gì vậy?

"Ông nói là ông thích tôi? Có ai thích nhau kiểu này à? Ông không cảm thấy não mình có sạn à? Ông với Tống Tư Trạch giống y hệt, đều là mấy thằng điên!"

"Không!" Du Tế Thỉ cao giọng, có vẻ như thẹn quá hoá giận: "Anh và nó không giống nhau!"

"Khác nhau chỗ nào?" Giang Nguyên Dã châm chọc: "Nó nhằm vào tôi, ông làm thế này chẳng lẽ lại không phải? Động cơ của ông là vì thích tôi, còn của nó là thích ông, khác đếch gì nhau? Đúng là trời sinh một cặp!"

Du Tế Thỉ siết chặt bàn tay, mặt lúc xanh lúc trắng.

Lúc lâu sau, hắn cúi đầu nhắm mắt, nghèn nghẹn nói như hết sạch hơi sức: "Phải, anh và nó chẳng khác gì nhau, đều chỉ là chuột cống bẩn thỉu. Nguyên Dã, em đã từng phải sống trong tầng hầm tối tăm bao giờ chưa? 2 năm đầu tiên đặt chân đến thành phố này, anh chỉ có thể ở những chỗ như thế cùng Tống Tư Trạch. Bọn anh là bạn cùng phòng, cũng biết tình cảm của nó, nhưng sao có thể đến với nhau được. Nếu thật sự yêu nhau, thì cuộc đời bọn anh sẽ vĩnh viễn bị trói buộc, mãi mãi mắc kẹt ở đáy xã hội, anh không muốn như vậy."

"Nhưng em thì ngược lại, em chói mắt, chẳng cần phải để bụng hay kiêng nể điều gì. Anh thích em, cũng rất hâm mộ em, càng muốn trở thành người như em. Nhưng anh xứng sao?" Du Tế Thỉ cười nhạt: "Anh biết em rất ghét Tống Tư Trạch, nó bán mình để leo cao thật sự đáng khinh. Anh không dám để em biết, thật ra anh cũng như nó. Em gặp người đó rồi, là chị Linh, sếp lớn trong công ty anh. Chị ta không ép, là anh tự nguyện, căn biệt thự này cũng là được tặng. Anh bẩn thỉu, xấu xa, một nửa bán mình đổi lấy tài nguyên và quyền lợi, nửa còn lại lại dùng thủ đoạn hèn hạ để giành được em."

Giang Nguyên Dã thật sự không ngờ tới.

Giang Nguyên Dã từng gặp chị Linh mà Du Tế Thỉ nhắc, đối phương từng tham ban mấy lần thời tham gia show sống còn, nên cũng có ấn tượng. Đối phương là người phụ nữ ngoài 30 mạnh mẽ, khéo léo, Du Tế Thỉ và Tống Tư Trạch đều gọi cô ta là chị.

Những chuyện này Giang Nguyên Dã đã gặp nhiều, bất ngờ nhưng không có nghĩa là ngỡ ngàng: "Ông lầm rồi, tôi không coi thường Tống Tư Trạch vì nó leo lên bằng cách đó, lựa chọn của mấy người đếch liên quan đến tôi. Tôi chỉ khó chịu vì nó cứ đu bám không nhả, nếu cứ sống yên ổn thì tôi chả thèm quan tâm nó dan díu với ai."

Vốn chính là thế, cậu vẫn chơi với Giản Tư Đồng hay Thẩm Tử Tuấn bình thường. Chuyện riêng tư của người ta liên quan gì đến cậu chứ?

Du Tế Thỉ ngẩn người, chớp mắt nhiều lần, không thể tin nổi vào tai mình.

Giang Nguyên Dã bực mình nói tiếp: "Ông hay nó sống tốt đều chẳng ảnh hưởng gì đến tôi. Tôi thấy ông cũng chẳng thật lòng thích tôi đâu, chỉ là chấp niệm thôi, tội tình gì..."

Du Tế Thỉ cười thảm: "Em luôn khinh thường anh, trong mắt em chúng ta mãi không cùng một thế giới, thậm chí còn khinh cả việc xã giao với bọn anh."

"Mày sủa cái gì vậy?!" Giang Nguyên Dã bực mình: "Chẳng lẽ trước đây tao không coi mày là bạn à? Mày tự dưng tỏ tình nên tao mới giữ khoảng cách, nếu mày cứ bình thường thì tao khinh mày làm đếch gì?"

Nhưng những người ở dưới giếng đều là những tên đầu đất. Du Tế Thỉ như chịu đả kích nặng nề, cuộn tròn người rồi cúi đầu những bóng đen loang lổ trên sàn nhà, im bặt không ho he gì.

Giang Nguyên Dã cũng ngậm miệng, sợ chạm phài mạch điên của hắn thì người ăn hành sẽ là mình.

Cuối cùng thứ phá vỡ khoảng lặng là tiếng chuông điện thoại, lần này là điện thoại của Du Tế Thỉ reo lên.

Hắn khẽ lướt qua liền nhấn từ chối, nhưng đầu bên kia vẫn kiên trì gọi lại hai lần, tin nhắn We Chat cũng nhảy lên.

Mặt Du Tế Thỉ tối sầm, chốc sau đứng dậy, rời khỏi tầng hầm.

Giang Nguyên Dã nhíu mày, mấy phút sau lại có tiếng bước chân, cửa bị đẩy ra, có người nhanh chân hơn Du Tế Thỉ đi vào, lại là Tống Tư Trạch.

"Quả nhiên là cậu ta ở đây."

Tống Tư Trạch quay đầu, nói với người hớt hải lao đến: "Cậu bị điên rồi!"

Mặt Du Tế Thỉ tái xanh, cứng họng một lúc mới ngồi lại vị trí lúc nãy, không đếm xỉa đến Tống Tư Trạch.

Lông mày Giang Nguyên Dã giật giật, Tống Tư Trạch liếc cậu rồi lại đảo qua số ảnh đính trên tường, chậc lưỡi: "Cậu quả nhiên là hết thuốc chữa rồi Du Tế Thỉ."

Gã xoay lại, nói với hắn: "Thả cậu ta đi đi, không chút nữa chú út nhà cậu ta đến thì chạy không thoát đâu."

Du Tế Thỉ vẫn cúi đầu, im lặng không lên tiếng.

Giang Nguyên Dã mở miệng trước, hỏi Tống Tư Trạch: "Mày đến đây làm gì? Sao lại biết tao ở đây?"

"Đoán." Tống Tư Trạch đáp: "Hạ Tân Nam không gọi được cho cậu nên gọi chú út cậu, hỏi cậu có về nhà không? Lúc đó tôi đến tìm thì vừa hay nghe được, chú nhà cậu cúp điện thoại liền vội vàng đi mất, không thèm để ý tôi, tôi đoán cậu ở đây."

Giang Nguyên Dã nhíu mày: "Sao mày đoán được? Mày cùng một giuộc với Du Tế Thỉ hả?"

"Tôi không rảnh đến vậy đâu." Tống Tư Trạch nói: "Cậu từng hỏi có phải tôi xúi giục fan cuồng bám theo phải không, lúc ấy tôi đã đại khái đoán được là cậu ta ra tay. Đầu óc cậu ta cũng có vấn đề, chẳng qua cậu không biết mà thôi, hơn nữa còn thâm hơn những gì mà cậu tưởng đấy."

"..." Giang Nguyên Dã chậc lưỡi: "Đúng là hiểu lòng nhau nhỉ, nên mày đến làm gì? Chẳng lẽ vì tao cứu mày một mạng nên giờ trả nợ nhân tình, thuyết phục nó thả tao ra à?"

"Cậu nghĩ nhiều rồi." Tống Tư Trạch khẽ lắc đầu: "Trừ phi tôi dâng cái mạng chó này, không cũng chẳng đủ bù đắp, chỉ muốn khuyên nhủ để tránh sau này phải gặp lại trong tù thôi."

Thật ra Giang Nguyên Dã tin gã, suy cho cùng tên nhãi này cũng có xíu xiu thật lòng với Du Tế Thỉ.

Tống Tư Trạch kéo ghế ngồi xuống đối diện Du Tế Thỉ, tiếp tục thuyết phục: "Giờ thả cậu ta đi thì vẫn còn đường sống, thêm lúc nữa chú hoặc Hạ Tân Nam đến, thấy bốn bề toàn là mặt cậu ta chình chình, thần tiên cũng không cứu nổi ông đâu, tự suy xét cho kỹ đi."

Du Tế Thỉ không phản ứng, có lẽ từ khi hắn quyết định ra tay thì đã chẳng quan tâm đến hậu quả nữa.

Hồi lâu sau mới bàng quang nói: "Kệ họ."

Tống Tư Trạch cũng nhíu mày, Giang Nguyên Dã bình tĩnh lại, nếu chú út đã biết thì chắn chắn sẽ nhanh chóng tới đây.

"Này! Tao bảo này, chúng mày có thể bình thường chút được không? Chúng mày đều đã ở đây, thế ngả bài luôn đi. Rốt cuộc chúng mày hâm mộ hay ghen tị với tao ở chỗ nào mà đến nỗi như này luôn?"

Cậu cố gắng kiên nhẫn: "Nhà tao có tiền thật, nhưng tao đâu có bắt nạt ai? Ít nhất là không coi thường chúng mày, toàn là chúng mày gây chuyện với tao mà? Kể cà những cái khác thì tao cũng dựa vào bản thân mà nổi tiếng, còn người nhà tao có nâng đỡ Tống Tư Trạch hay không thì mày không rõ à? Cùng lắm thì chú út chỉ giúp tao dọn dẹp hậu quả thôi, danh center hay bất kỳ cái gì đều toàn do tao tự mình giành được mà?"

"Lại nói đến thời ở show sống còn, mọi người đi ngủ thì tao đang mòn gót ở phòng tập nhảy, tập đến mười mấy tiếng mà không được coi là chăm chỉ hơn người khác ư? Tao giành được hạng nhất không xứng đáng à? Chỉ có thế thôi chúng mày đã ghen tức rồi?"

Du Tế Thỉ ngậm miệng không đáp, Tống Tư Trạch liếc cậu rồi bảo: "Chỉ có tôi thôi, cậu ta thì không. Cậu ta thật sự thích cậu, sao phải nặng lời như vậy?"

Giang Nguyên Dã hỏi lại: "Thích tao mà mua hot search bôi xấu tao, tìm fan cuồng chụp lén tao, muốn châm ngòi mối quan hệ giữa tao với bạn trai? Trăm phương nghìn kế muốn hại tao thì thích cái nỗi gì?"

Tống Tư Trạch lại nói: "Du Tế Thỉ thì là trăm phương nghìn kế, cậu cho rằng anh bạn thân của cậu thì không ư?"

Giang Nguyên Dã lạnh mặt: "Mày nói cái khỉ gì vậy?"

"Tôi không có rảnh mà chia rẽ cậu với Hạ Tân Nam, chỉ nói thật thôi." Tống Tư Trạch nói: "Phong Đãng, còn ấn tượng với cái tên này không? Là người diễn vai phụ trong 'Cửu tiêu ca' với cậu đấy."

Đúng là Giang Nguyên Dã có ấn tượng, là vai phụ bảy, tám gì đó: "Liên quan gì đến người ta?"

"Về sau cậu ta tham gia cùng một phim với tôi, có lần uống nhiều trong buổi liên hoan, ba hoa cái video tỏ tình bị lên hot search của cậu là do mình quay, khoe cả video gốc trong điện thoại, đúng là dài hơn nhiều so với bản blogger đăng."

Tống Tư Trạch nhìn biểu cảm khẽ thay đổi của Giang Nguyên Dã, tiếp tục: "Blogger đó chủ động tìm cậu ta, muốn lợi dụng sức hot của sao hạng A để kéo tam kim ảnh đế mới cầm cúp chưa lâu vào scandal này. Cậu ta nhận 3 vạn của blogger nên xúi cậu tỏ tình với Hạ Tân Nam khi chơi thật thách, nhưng chắc cậu say mèm nên không còn ấn tượng."

Giang Nguyên Dã bán tín bán nghi: "... Đều là do paparazzi bày trò, liên quan gì đến Hạ Tân Nam?"

"Phải." Tống Tư Trạch tiếp tục: "Ban đầu tôi cũng cho là vậy, nhưng sau đó liên tục bị gã bám theo đến phát phiền. Cậu cũng biết tôi đã là chân đất thì sợ gì người đi giày, thuê đầu gấu đánh cho gã một trận. Gã sợ quá mới khai sạch, tất cả là do Hạ Tân Nam sai khiến, muốn biết kim chủ tôi là ai. Gã ẩn ý Hạ Tân Nam chính là ông chủ sau lưng bọn gã. Nếu không tin thì kiểm tra kỹ liên kết giữa văn phòng paparazzi đó và Thiên Hành đi."

Giang Nguyên Dã ngẩn người, trực giác mách bảo Tống Tư Trạch cố tình chia rẽ, nhưng lý trí lại không ngừng gõ vào đầu rất có thể đó là sự thật.

Hạ Tân Nam gài bẫy cậu? Anh đã bẫy cậu từ lúc nào?

Tại vì sao?

Hạ Tân Nam bắt đầu giăng bẫy từ khi nào? Rốt cuộc anh đang suy tính điều gì? Mỗi câu nói với mình thì câu nào là thật câu nào là giả? Và lời tỏ tình đêm qua thì sao?

Giang Nguyên Dã loạn cào cào, trong lúc miên man nghĩ thì Tống Tư Trạch cũng im lặng, không tiếp tục nữa.

Thời gian trôi qua từng phút giây, Tống Tư Trạch nhìn đồng hồ, đang định nói thêm gì đó với Du Tế Thỉ thì cửa bị phá tung, Hạ Tân Nam là người đầu tiên vọt vào, trong mắt chỉ có Giang Nguyên Dã, nhanh chân bước về phía cậu.

Giang Nguyên Dã sực tỉnh, Hạ Tân Nam đã ngồi xổm trước mặt, lo lắng hỏi han: "Em có sao không?"

Mắt Giang Nguyên Dã khẽ động, ậm ừ đáp: "Vẫn bình thường."

Hạ Tân Nam mạnh bạo cởi dây trói, dìu cậu đứng dậy, ánh mắt xám xịt đảo qua bốn bức tường ngập ảnh.

Giang Nguyên Dã định mở miệng, lại nghe "Bịch!", kinh ngạc nhìn sang, chú út đấm một phát vào mặt Tống Tư Trạch.

Giang Nguyên Dã: "..."

Tống Tư Trạch bị đấm bất ngờ, nửa ngày phản ứng lại, sắc mặt Chu Quân Hằng rất khó chịu. Giang Nguyên Dã chắc mẩm chú út hiểu nhầm Du Tế Thỉ và Tống Tư Trạch cùng một guộc, hơi xấu hổ.

Căn bản do Tống Tư Trạch đã có tiền án chồng chất, giờ lại còn ngồi chung với Du Tế Thỉ, rất dễ khiến người ta hiểu lầm.

Hạ Tân Nam đỡ cậu: "Chúng mình đi trước."

Lúc đi ngang qua Chu Quân Hằng, Giang Nguyên Dã ngẫm lại rồi vẫn bảo: "Chú, là thế này, nó đến khuyên Du Tế Thỉ thả con ra đấy ạ, chuyện này nó không tham gia."

Sau đó không buồn quan tâm nữa, đi theo Hạ Tân Nam rời khỏi nơi kinh tởm này.

Về xe, ấn Giang Nguyên Dã vào ghế phó lái, Hạ Tân Nam bắt đầu kéo quần áo cậu ra kiểm tra xem có bị thương không. Giang Nguyên Dã lại khẽ đẩy ra: "Được rồi, em không bị sao hết, ngoài trói tay ra thì nó chẳng làm gì cả."

Hạ Tân Nam nắm chặt thành quyền, nặng nề hỏi: "Sao lại chạy đến đây một mình?"

Giang Nguyên Dã nhìn vào mắt đối phương, mắt Hạ Tân Nam ngập tràn căng thẳng, lo lắng là thật, yêu cậu cũng là thật.

"Hạ Tân Nam."

Nghĩ lại hôm qua mình đã không cho đối phương cơ hội giải thích, Giang Nguyên Dã cố giữ bình tĩnh hỏi: "Video chơi thật thách bị đẩy lên hot search là do anh làm à? Tại sao anh lại muốn làm vậy?"

———

Tác giả có lời muốn nói:

Họ Tống hết vai rồi, cả nhà quên gã đi nhá!

Chồng chồng son sắp ngả bài rồi, thật thách ở văn án là có ẩn ý cả đó :D
 
Có Hỉ - Bạch Giới Tử
Chương 71: Ngả bài.



Đôi mắt Hạ Tân Nam khẽ chững lại, không khí đông cứng một chốc rồi lùi xuống, ngồi nghiêm chỉnh, thắt đai an toàn, khởi động xe.

Giang Nguyên Dã nhìn anh: "Anh..."

"Đưa em đi ăn trước đã, no bụng rồi chúng mình nói tiếp." Hạ Tân Nam nói.

Giang Nguyên Dã chỉ có thể tạm thời dằn mình, nhìn đồng hồ đã hơn 2 giờ sáng, thế mà đã lâu vậy sao.

Hạ Tân Nam lái xe vào khu phố sầm uất, tìm tiệm bán cháo đêm, dừng xe ở ven đường, bảo Giang Nguyên Dã ngồi chờ rồi đi xuống mua cháo cho cậu.

Giang Nguyên Dã thả mắt theo bóng dáng đi vào cửa tiệm, cố giữ bình tĩnh để tự tư duy. Không cần biết kế hoạch ban đầu của Hạ Tân Nam là thế nào, chỉ cần biết mối quan hệ giữa hai người ở hiện tại là thật, không thể phủ nhận.

Hạ Tân Nam xách hộp cháo quay lại, lần nữa khởi động xe, lái đến ven hồ đã từng ghé.

"Em ăn trước đi."

Giờ Giang Nguyên Dã đang nín nhịn muốn chết, nhưng lại đói cồn cào nên ăn được một nửa liền dừng: "Giờ anh nói được chưa?"

"Là anh làm." Hạ Tân Nam mân mê điếu thuốc cháy đỏ giữa ngón tay, thẳng thắn thừa nhận.

Giang Nguyên Dã hỏi: "Vì sao?"

Hạ Tân Nam quay đầu, đôi mắt chăm chú nhìn cậu trong màn đêm tĩnh lặng: "Em nghĩ là vì sao? Đương nhiên là vì anh thích em, yêu em, nên mới dùng cách như vậy để lại gần em. Nếu không nhờ scandal đó bùng nổ, em nghĩ anh sẽ có cơ hội tiếp cận, rồi chúng mình có thể dính lấy nhau, xào cp được à?"

Giang Nguyên Dã ngẩn người, như thể lúc này mới bừng tỉnh, có thể Hạ Tân Nam đã thích mình từ rất lâu rồi.

Cậu nhớ lại số album và tạp chí của mình ở nhà Hạ Tân Nam vào sáng nay, đột nhiên hiểu ra... Hạ Tân Nam thật sự cũng là người dùng trăm phương nghìn kế. Nếu hiện tại người nói những lời này là một ai khác, chắc chắn cậu sẽ lao ra khỏi xe chạy trốn, gào lên mình lại gặp phải b.iến th.ái.

"... Anh thích em từ lúc ấy thật à? Tại sao? Chúng mình mới chỉ gặp nhau một lần thôi mà?"

Hạ Tân Nam hỏi ngược lại: "Chỉ có một lần?"

"Chứ sao nữa? Hồi Glams tổ chức tiệc ra mắt dòng trang sức mới ấy." Não cá vàng của Giang Nguyên Dã mãi mới nhớ được sư kiện đó. Cậu và Hạ Tân Nam ngồi chung bàn, cậu chủ động chào hỏi theo phép lịch sự, sau đó máy móc trao đổi We Chat rồi phủi bụi trong di động của nhau.

Nếu không nhớ nhầm cái gì, thì biểu hiện lúc đó của Hạ Tân Nam đâu giống có ý với mình?

Hạ Tân Nam lạnh lùng không đáp, Giang Nguyên Dã nhíu mày, hỏi tiếp: "Ngoài video quay lén đó thì còn gì nữa không? Mỗi lần chúng mình có tương tác anh đều mua hot search hả? Rồi dự án phim điện ảnh, chương trình thực tế cũng nằm trong kế hoạch của anh luôn?"

Hạ Tân Nam thừa nhận: "Đúng thế."

Những cái này cũng được tính toán hết, thế mà cậu còn tưởng là trùng hợp. Cậu đần vãi, lấy đâu ra mà lắm trùng hợp đến vậy.

"Anh cũng bị thần kinh à!"

Giang Nguyên Dã hít sâu: "Vừa thả thính vừa lén giấu diếm em nhiều chuyện đến vậy. Rõ là anh thích em trước, mà em ngốc nghếch rơi vào bẫy của anh, còn như thằng ngu ghen tuông với chị của anh, anh đắc ý lắm đúng không? Trêu đùa em vui lắm nhỉ?"

"Em thấy vui?" Giọng Hạ Tân Nam cứng lại: "Anh trêu đùa em? Chứ không phải là em à?"

Giang Nguyên Dã khó hiểu: "Em trêu đùa anh lúc nào?"

Hạ Tân Nam ném thuốc lá đi, lại khởi động xe, lạnh lùng nói: "Ngồi yên đi, đưa em đến chỗ này."

Nửa tiếng sau xe đến nơi cần đến, Giang Nguyên Dã đang đần mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, thảng thốt nhận ra bên ngoài là khu Hồ Đồng nhà ông nội cậu.

"Anh đưa em đến đây làm gì?"

"Xuống xe đi." Hạ Tân Nam mở cửa trước.

Giang Nguyên Dã lề mề đi theo, Hạ Tân Nam đã cất bước vào con ngõ.

"Nè, rốt cuộc anh đưa em đến đây làm gì?"

Hạ Tân Nam lờ cậu, đi phăm phăm về đằng trước, còn Giang Nguyên Dã tức hộc máu đuổi theo.

Cuối cùng Hạ Tân Nam cũng dừng lại, là căn cách vách với nhà ông nội, nhà số 18.

Giang Nguyên Dã sửng sốt, Hạ Tân Nam bước lên, lấy chìa khoá mở cánh cửa lớn bao năm đã đóng chặt.

Giang Nguyên Dã kinh ngạc nhìn anh vào sân, rốt cuộc đã hiểu ra mà đi theo, tần ngần mở miệng: "... Anh là anh đầu gỗ ngày xưa ở đây ạ?"

Hạ Tân Nam đứng trong sân, xoay người đối mặt với cậu: "Vất vả cho em nhớ ra người nọ."

"Em..."

Hạ Tân Nam chậm rãi: "10 tuổi anh theo mẹ sang nước ngoài, những năm đó bố anh không có thêm mụn con nào, muốn nhận lại đứa con trai này. Ông ta lấy cớ chị anh bị ốm, lừa anh về nước rồi nhốt ở đây. Những ngày tháng ấy rất tồi tệ với anh, nếu không có đứa nhóc nhà bên ngày ngày trèo tường ríu rít bên tai, thì chắc anh không thể kiên trì đến vậy."

Giang Nguyên Dã nghẹn họng, những ký ức xa xăm ấy dội lại.

Đó là kỳ nghỉ hè của năm học đầu tiên sau khi lên cấp hai, vì đánh nhau ở trường nên Giang Nguyên Dã bị chú út cấm túc. Niềm vui mỗi ngày chính là nhân lúc ông và chú đều không ở nhà, trèo tường sang nhà hàng xóm tìm anh trai đầu gỗ nhưng rất dễ tính ríu rít cả ngày giết thời gian.

"... Thật sự là anh à? Chẳng lẽ anh thích em từ khi đó ư?"

"Không thể à?" Vẻ mặt Hạ Tân Nam càng lạnh xuống: "Trước khi anh ra nước ngoài lần nữa, nhóc đó mua mấy lon bia để chia tay rồi say mèm, ôm anh nói rất thích anh, rất lưu luyến anh, bảo anh đừng quên nhóc đó. Anh thì đồng ý, nhưng người quên lại là đối phương, tài khoản QQ đưa cho anh không thèm lên mạng suốt hai tháng, anh có nhắn cái gì thì cũng không nhận được câu trả lời."

"Mấy năm sau anh lại nhìn thấy nhóc ấy trên mạng, lúc đó đã trở thành thần tượng nổi tiếng. Biết bao người thích nhóc ấy, anh làm gì có tư cách. Chỉ là một câu đùa vui trong cơn say của người ta, nhưng có mỗi kẻ ngốc là anh tin tưởng."

"Nhưng anh không can tâm, quyết tâm về nước. Anh đã đến gặp trực tiếp nhóc ấy, quả nhiên là không còn nhớ anh nữa, coi anh như một người fan bình thường, thậm chí còn không thèm liếc anh nhiều hơn một cái. Anh chỉ có thể đổi cách tiếp cận, đóng phim điện ảnh rồi nổi tiếng, có tư cách được ngồi cùng một mâm với đối phương, cuối cùng nhóc ấy cũng chịu chủ động chào anh, rồi trao đổi cách liên hệ, lại chỉ sợ là xã giao qua đường."

Giang Nguyên Dã im bặt lúc lâu mới rón rén biện hộ: "... Oan quá... Hồi đó em nói thích không phải cố tình thả thính anh đâu, là kiểu thích giữa bạn bè ấy. Ngày xưa em không thích con trai, không online cũng là sự cố, tài khoản QQ bị trộm ấy."

Hạ Tân Nam nói: "Nhưng em không nhớ anh, đây là sự thật."

Giang Nguyên Dã tịt ngòi, cậu đúng là đứa không tim không phổi, chỉ là một người bạn quen mấy tháng bị ném ra sau đầu cũng là bình thường, nào có ngờ Hạ Tân Nam bao nhiêu năm vẫn nhớ nhung mình.

"... Anh hẹp hòi như vậy à? Cứ so đo nhiều năm thế?"

"Anh cũng thích em từng đó năm, không thể không nhớ được." Hạ Tân Nam cứng giọng đáp.

Giang Nguyên Dã nghe mà khó chịu, cậu thật sự không cố ý. Nhưng từ miệng Hạ Tân Nam mình lại như tên trai đểu phụ tình như nào ấy, cậu bị oan mà...

Giang Nguyên Dã cúi đầu, cái bóng trong màn đêm vắng lặng bị kéo dài, trông khá là đáng thương.

Cuối cùng vẫn là Hạ Tân Nam mềm lòng trước, bước lên xoa nhẹ má đối phương, đè nén cảm xúc trong lòng: "Thôi, đều là quá khứ rồi."

Căng thẳng một chốc, Giang Nguyên Dã đột nhiên kéo tay anh xuống, dí sát gần đánh giá gương mặt đối phương, lí rí hỏi: "Hạ Tân Nam, anh có phẫu thuật thẩm mỹ không?"

Hạ Tân Nam đen mặt.

"Có không á?" Giang Nguyên Dã truy hỏi.

Hạ Tân Nam gằn giọng: "Không hề."

Giang Nguyên Dã không tin lắm, rướn đến gần hơn, đôi mắt cẩn thận săm soi từng chi tiết ngũ quan... Không thấy miếng dao kéo nào luôn...

"Nhìn đủ chưa?" Hạ Tân Nam trầm giọng hỏi.

Giang Nguyên Dã mặt dày hôn cái chóc lên môi anh: "Anh chẳng giống ngày xưa tí nào."

Hẳn không phải ảo giác, nhưng gương mặt của Hạ Tân Nam thời mười mấy tuổi non choẹt, không góc cạnh nam tính như bây giờ. Hồi đó chiều cao ngang nhau, đeo kính gọng đen bình thường, tóc còn húi cua còn có 1-2 tấc... Giang Nguyên Dã vốn đã có tật mù mặt, không nhận ra thì cũng đừng trách cậu.

Hạ Tân Nam nhíu mày: "Đây là lý do em quên anh?"

"Em xin lỗi mà..." Ở phương diện xin xỏ thì Giang Nguyên Dã rất chi là thức thời: "Em không cố ý đâu, anh cũng biết tính em mà. Hơn nữa em không có quên tiệt nha, anh vừa mới bước vào sân là em nhớ liền..."

Hạ Tân Nam vẫn nhíu chặt lông mày, nhưng ánh mắt đôi phần dịu đi, có vẻ đã xuôi tai, chỉ cần Giang Nguyên Dã ngoan ngoãn làm nũng, dù có tức đến đâu thì anh cũng sẽ mềm lòng.

"Lần nào cũng xin lỗi, em đúng là chỉ biết mỗi cái này."

Giang Nguyên Dã bất đắc dĩ hỏi: "Thế phải làm sao anh mới có thể bỏ qua chuyện quá khứ, sau này không nhắc lại nữa ạ?"

"..." Thành thật thì Hạ Tân Nam muốn bảo không được, trước giờ anh vẫn luôn hy vọng Giang Nguyên Dã có thể nhớ lại những chuyện ngày xưa, sau này đành phải chấp nhận rằng đứa nhóc thúi này đã thực sự quên mất mình. Nếu không phải đêm nay Giang Nguyên Dã tra hỏi, anh cũng sẽ không đưa người tới đây.

Có lẽ anh nên cảm thấy may mắn, Giang Nguyên Dã chỉ là không nhận ra anh thôi, chứ không phải quên hẳn.

Giang Nguyên Dã nhìn anh, nghiêm túc hỏi: "Lần đạo diễn Nguỵ nhắc đến người trong lòng anh, anh vì người ta mới về nước, em hỏi thì anh bảo đó là em. Là thật à? Thật sự là vì em nên anh mới về nước sao?"

Hạ Tân Nam đáp: "Ừ."

Nghe được đáp án khẳng định, chẳng hiểu sao lòng Giang Nguyên Dã lại chua xót, cảm giác ấy giống như trái tim bị ngâm trong quả bóng mềm lâu ngày rồi dần lên men. Cậu tiến lên một bước, ôm chặt lấy Hạ Tân Nam.

Biểu cảm của Hạ Tân Nam cứng đờ, như thể bị bất ngờ trong chớp mắt.

Đôi tay Giang Nguyên Dã níu chặt đối phương, im lặng ôm anh mãi cho đến khi trái tim trở về những nhịp đập bình thường.

"Sau này em sẽ yêu anh gấp đôi gấp ba để đền bù được không?"

Giang Nguyên Dã lùi lại, giọng điệu vô cùng chân thành, nói lời ngọt ngào chẳng hề qua loa.

Hạ Tân Nam chịu thua trước ánh mắt ấy: "Anh đã bảo là bỏ qua chuyện quá khứ mà."

Giang Nguyên Dã giơ ngón út ra: "Thế thì ngoéo tay nào! Sau này ai còn nhắc lại thì là cún con!"

Hạ Tân Nam nhíu mày, im trong chốc lát rồi giơ tay lên.

Hai ngón tay móc vào nhau, Giang Nguyên Dã khẽ thở phào, rút tay lại, nụ cười lập tức tắt ngúm: "Rồi, vấn đề của anh giải quyết xong, giờ đến lượt em."

Hạ Tân Nam hơi nhướn mày.

"Em quên thì đúng là lỗi của em, rõ ràng là anh có rất nhiều cơ hội để thành thật mà." Giang Nguyên Dã nói rất rành rọt: "Nhưng anh không hề! Và lại dùng đủ thủ đoạn để đưa em vào tròng trong khi hai chuyện đó hoàn toàn khác nhau, đừng có đánh tráo khái niệm giữa chúng nó."

Hạ Tân Nam không phủ nhận, tính cách của anh chính là như thế, chẳng qua là sợ doạ Giang Nguyên Dã chạy mất dép nên đã phải tém lại rồi đó.

"Nên là?"

"Nên nếu anh muốn chuyện này êm xuôi thì phải làm em hài lòng." Giang Nguyên Dã nói.

Hạ Tân Nam hỏi: "Phải làm sao thì em mới hài lòng?"

Giang Nguyên Dã ngẫm nghĩ rồi bảo: "Anh bịp em lâu như thế, rõ ràng là anh thích em trước, lại cứ xem em như đồ đần ghen tới ghen lui. Anh thì vui nhưng em thì đếch! Ngay cả tỏ tình cũng là em mở mồm trước, không thể như thế được! Anh phải bù đắp cho em!"

"Được." Hạ Tân Nam thoải mái đáp ứng: "Em muốn bù đắp thế nào?"

Giang Nguyên Dã nói: "Dùng những cách bình thường nhất nghiêm túc theo đuổi em một lần, có được không anh?"
 
Có Hỉ - Bạch Giới Tử
Chương 72: Tôi đang theo đuổi em ấy.



Giang Nguyên Dã hỏi xong, Hạ Tân Nam chưa trả lời ngay, chỉ kéo một tay của cậu sang, ve vuốt lòng bàn tay rồi lại câu lấy ngón út.

Giang Nguyên Dã chẳng hiểu mô tê: "Ý anh sao?"

Ngón út quấn quýt, ngón cái chạm vào nhau, Hạ Tân Nam nói: "Được."

Thế còn tạm được.

Giang Nguyên Dã rụt tay lại, kiêu ngạo hất cằm: "Xem anh thể hiện thế nào."

Hạ Tân Nam vươn tay, kéo đối phương vào lòng.

Ôm được mấy phút, Giang Nguyên Dã khẽ khàng đẩy anh ra: "Đã bảo phải theo đuổi mà, đừng có sơ hở là ôm em. Đi về thôi, mệt lắm rồi!"

Cậu xoay người trc, lại bị Hạ Tân Nam giữ chặt tay, níu lại. Anh ôm cậu thêm một lúc mới buông ra: "Đi thôi."

Giang Nguyên Dã còn đang thầm hỏi lại định bày trò gì, Hạ Tân Nam đã đi ra ngoài trước.

Giang Nguyên Dã đi theo, lúc ngang qua nhà ông nội thì cửa lớn tự dưng mở ra, là bác Lưu quản gia, đối phương rất bất ngờ khi thấy cậu: "Tiểu Dã, sao con lại về giờ này?"

Giang Nguyên Dã vội vàng giơ một ngón tay lên: "Suỵt! Bác Lưu coi như đừng gặp con, con không có về, đừng nói với nội nhé!"

"Ầy..." Bác Lưu mù mờ: "Ừ rồi."

Giang Nguyên Dã kéo Hạ Tân Nam chạy như bay.

Ra khỏi con ngõ, Hạ Tân Nam bảo: "Trời mờ sáng rồi, hẳn là ông nội em cũng sắp dậy, anh nên qua chào hỏi ông chứ."

"Thôi xin..." Giang Nguyên Dã hất tay anh đi: "Anh theo đuổi được em thì hãng nói."

Hôm qua Giang Nguyên Dã còn muốn bế người về luôn, nhưng nay đã ở một cương vị khác, không thể để cái tên Hạ Tân Nam một bồ xấu xa này đạt được mọi thứ quá dễ dàng được.

Hạ Tân Nam không ép buộc, mở cửa: "Lên xe đi em."

Ngồi vào xe, Giang Nguyên Dã hoàn toàn thả lỏng, thức nguyên đêm nên buồn ngủ rũ mắt, đặt lưng vào ghế là không buồn động đậy nữa. Hạ Tân Nam giúp cậu thắt đai an toàn, còn thò tay búng nhẹ cái trán, thật lòng thì vẫn không cam lòng.

Nhưng ngay khoảnh khắc Giang Nguyên Dã chủ động ôm anh, suy nghĩ đó lại bay sạch. Tính cách của Giang Nguyên Dã là vậy đấy, nếu không phải thật sự thích mình, cậu chắc chắn sẽ bỏ của chạy lấy người ngay sau khi biết đối phương dùng trăm phương nghìn kế lừa mình vào tròng, đã thế lại áy náy với quá khứ, sau đó xoa dịu và giúp anh nhẹ nhàng buông bỏ.

Suy cho cùng ai cũng có cái lý riêng, mình nhường đối phương xíu xiu là được.

Hạ Tân Nam nhìn đồng hồ, 5 giờ hơn rồi, khởi động xe, để Giang Nguyên Dã chợp mắt.

Nửa tiếng sau cả hai về đến nơi ở, thư ký của Chu Quân Hằng đã đợi từ lâu ở bãi để xe.

Thư ký trả lại điện thoại và ví tiền, cùng với số ảnh của Giang Nguyên Dã ở nhà Du Tế Thỉ: "Tôi đã xoá toàn bộ dữ liệu trong điện thoại và máy tính của cậu ta, người cũng bị bắt rồi, sếp để cậu tự quyết xem có muốn xử lý không."

Hạ Tân Nam nhận xấp ảnh, lật xem từng cái một. Giang Nguyên Dã đắn đo: "Thôi bỏ qua đi, tôi không muốn làm mọi thứ rùm beng, nó cũng chưa làm gì tôi, giam giữ mấy hôm, bắt viết cam kết không có lần sau nữa rồi thả đi là được."

Đôi mắt Hạ Tân Nam rời từ sấp ảnh sang cậu, nhưng không tham gia.

Thư ký gật đầu: "Tôi sẽ chuyển lời cho sếp."

Sau khi người đi, Giang Nguyên Dã thò tay: "Đưa ảnh cho em, đừng xem nữa."

Hạ Tân Nam thả ảnh về túi giấy, nói: "Để chỗ anh đi."

"Anh đừng có cái đam mê bi.ến th.ái này nhé!" Giang Nguyên Dã cạn lời: "Anh muốn giữ chúng làm gì?"

Hạ Tân Nam nói: "Có ảnh nào của em mà anh phải tìm fan cuồng lén lút chụp em chưa?"

"..." Thì chưa đó.

"Dù gì em cầm về cũng ghê tay thôi, cho anh đi."

Giang Nguyên Dã ngẫm cũng thấy đúng, cậu mà xem thì rợn người thật, lại không thể đốt, căn bản là mặt mình chình ình mà.

Hạ Tân Nam hỏi: "Sao hôm nay lại chạy đến gặp cậu ta vậy?"

"Anh đừng nói mờ ám vậy chứ..." Giang Nguyên Dã sửa lại: "Không phải là gặp, mà là em đến lấy ví bị rơi, ai mà biết nó âm mưu cái gì... Nhưng anh và chú út tìm được em kiểu gì thế?"

"Anh nhờ người kiểm tra hệ thống camera đường bộ." Hạ Tân Nam nhíu mày: "Em thật sự không muốn truy cứu, cứ thế mà bỏ qua à?"

"Thôi kệ đi." Giang Nguyên Dã lắc đầu: "Em không muốn làm um lên để bàn dân thiên hạ biết, đến lúc đó không phải có mỗi nó mất mặt, có khi còn có người đặt điều là em gài nó."

Hạ Tân Nam không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt thì hiển nhiên là không ủng hộ.

Giang Nguyên Dã nghĩ thôi cũng biết ai kia còn thâm hơn loài người trên thế giới này, rất chi là dức đầu: "Anh đừng làm ra chuyện gì gây shock nhé..."

"Không đâu." Hạ Tân Nam đáp: "Em bảo bỏ qua thì bỏ qua, không tính sổ thì được, anh chỉ khiến cậu ta sẽ không thể xuất hiện trước mặt em được nữa thôi."

Giang Nguyên Dã lười nhiều chuyện, kệ đi, cậu cũng chả buồn quan tâm.

"Vấn đề cuối cùng." Giang Nguyên Dã hỏi: "Có phải anh đã biết được mối quan hệ giữa chú út và Tống Tư Trạch từ lâu rồi đúng không? Sao lại không nói với em?"

Hạ Tân Nam hờ hững trả lời: "Anh không muốn em nghĩ anh muốn chia rẽ tình thân nên mới nhắc em đi hỏi Giản Tư Đồng."

Giang Nguyên Dã chậc lưỡi: "Thiên Hành nhà các anh còn chống lưng cho paparazzi luôn? Thú vị phết!"

Hạ Tân Nam nói: "Đã làm ngành này thì nhà ai chẳng nuôi đám thuỷ quân và blogger, chỉ là chiêu trò bình thường thôi."

Giang Nguyên Dã cạn lời: "Em về ngủ bù đây, anh cũng về đi ngủ đi."

Cậu toan đẩy cửa xe, lại bị Hạ Tân Nam vươn tay kéo lại.

Giang Nguyên Dã quay đầu, khôi hài hỏi: "Anh mới đồng ý với em đó, lại muốn bày mưu gì đây?"

"Không có." Hạ Tân Nam nhìn cậu: "Về nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon, lúc nào dậy anh sẽ gọi điện."

Giang Nguyên Dã bị cuốn vào giọng nói và ánh mắt vô cùng dịu dàng của đối phương. Theo trực giác mách bảo nếu mình chần chờ thì sẽ có chiện, lập tức bay nhanh khỏi xe: "Bái bai nhá!"

-

Sự kiện dị hợm dần chìm vào dĩ vãng, chú út của Giang Nguyên Dã chặn thông tin nên không ai nghe được tiếng gió.

Sau này, trong lúc buôn dưa, Biên Lăng tiện đường kể Du Tế Thỉ không gia hạn hợp đồng với công ty hiện tại: "Chả biết cậu ta nghĩ gì nữa. Hai hôm trước anh mới gặp sếp bên đó trong tiệc rượu, đối phương nói cậu ta có ý định giải nghệ, rõ ràng là sự nghiệp mới phất lên mà nhỉ."

Giang Nguyên Dã cười cười, hỏi quản lý của mình: "Chẳng phải hồi trước anh rất ghét cậu ta vì suốt ngày xào cp với em, bảo nó chỉ biết hút máu em mà?"

Biên Lăng trợn mắt: "Chứ chả phải do phát hiện chú em thật sự yêu đàn ông, còn kh*ng b* hơn cả mấy cái cp vớ vẩn này à? Nhưng kệ đi, dù gì người em với thầy Hạ đều là cậu ấm, căn bản là không cần lão nô này nhọc lòng."

Giang Nguyên Dã cười hí hí, cúi đầu xem điện thoại, Hạ Tân Nam bảo đang đến công ty đón cậu cùng đi xem bản chiếu thử của "Trạm cuối".

Giang Nguyên Dã trả lời: "Được."

Biên Lăng nhìn cậu ngập trong lăng kính mầu hường, chịu không nổi phải bảo: "Mùi ngào ngạt của tình yêu buồn nôn thật sự!"

"Làm gì có!" Giang Nguyên Dã tắt điện thoại: "Mấy hôm trước em đã bắt anh ấy phải theo đuổi em đấy."

Biên Lăng cực kỳ cạn lời: "Lại là thứ tình thú gì vậy?!"

Quản lý không muốn làm bóng đèn, có rảnh cũng không muốn bám đuôi. Giang Nguyên Dã không thèm đưa Đinh Minh theo, một thân một mình đi xuống, Hạ Tân Nam đã chờ ở bãi đỗ xe, cũng tự lái xe đến.

Giang Nguyên Dã kéo cửa ra, ngồi vào trong. Hạ Tân Nam đưa một hộp đồ ăn sang, đều là những món cậu thích, tự anh đến nhà hàng đang nổi trên mạng để xếp hàng mua, nóng hổi mới ra lò,.

"Quản lý của em mà thấy thể nào cũng càm ràm cho xem." Ngoài miệng Giang Nguyên Dã nói thế, nhưng đôi tay mở túi thì thoăn thoắt thoăn thoắt.

"Có ngon không?" Hạ Tân Nam hỏi.

Giang Nguyên Dã thử một miếng: "Cũng được."

Cậu tiện tay đút cho Hạ Tân Nam đang lái xe, khen ngợi: "Hôm nay anh biểu hiện tốt đấy."

Hạ Tân Nam cười cười, Giang Nguyên Dã vui là được.

3 giờ chiều, hai người đến phòng làm việc của Đặng Hữu Xuyên.

"Trạm cuối" sẽ phát hành trên các cụm rạp cả nước vào một tháng sau, hôm nay Đặng Hữu Xuyên mời hai người đến để xem bản chiếu thử.

Họ là hai diễn viên duy nhất có mặt, còn những người khác thì đứng sau hậu trường.

Đặng Hữu Xuyên rất có niềm tin vào bộ phim này, xoa tay hằm hè cầu mong sẽ phá kỷ lục phòng vé: "Hai đứa xem đi, nếu có ý kiến thì cứ thoải mái góp ý, đây chưa phải bản chính thức, vẫn biên tập lại được."

Một bộ phim quay ròng rã hơn ba tháng, sau khi được cắt nối, biên tập còn lại 120 phút. Giang Nguyên Dã nghiêm túc xem, dù gì cũng là phim điện ảnh đầu tay, cậu rất hy vọng màn thể hiện của mình có thể đập tan những tiếng xỉa xói nghi ngờ.

Hiệu ứng tổng thể rất đẹp, cốt truyện mượt mà, mảng miếng khắp mọi nơi. Tuy kỹ năng diễn xuất chưa được đỉnh cao như Hạ Tân Nam, nhưng cũng rất tự nhiên, không hề lạc quẻ, khá đạt tiêu chuẩn với một bộ phim thương mại.

Hạ Tân Nam góp ý vài chi tiết, Giang Nguyên Dã tự biết mình trình còi nên im im, chỉ hỏi Đặng Hữu Xuyên liệu có thể spoil xíu xiu được không, sau đó chọn một phân đoạn rồi đăng lên Weibo.

Là cảnh La Bân giằng co với Trịnh Tiểu Lỗi, đối phương đè y xuống giường mềm trên tàu, cúi đầu nhìn chằm chằm vào người bên dưới.

Caption...

"Anh dữ quá đi!"

Comment nhảy tưng tưng.

【Lần đầu tiên nhìn thì tui cho là đôi choá nam nam này đang tà lưa nhau, lần hai thì ngộ ra hình như là ảnh concept, lần ba thì càng thấy kỳ? Ể~~~~ phim này cũng là phim hê hê hả?】

【Tui thót cả tim luôn! Cũng tưởng bị hoa mắt ấy! Đây là ảnh cut từ "Trạm cuối" hả? Sao trông "gay" cấn thế?】

【Phim này đâu có nữ chính? Chắc chắn đôi choá nam nam này lại thành đôi cho coi! [thất thanh]】

【Tui hay bị nhập nhèm giữa chuyện họ thật sự phát cơm choá hay chỉ là fan service... mà thôi giờ chẳng quan trọng nữa, công việc cũng chỉ để hai người play thôi...】

Hạ Tân Nam like cái bình luận này.

Đặng Hữu Xuyên cười hỏi Giang Nguyên Dã: "Tiểu Giang chọn ảnh này à? Tôi chưa từng nghĩ sẽ PR theo hướng này, nhưng tạo độ hot kiểu này cũng được, không thiệt miếng nào."

Giang Nguyên Dã nghiêm túc: "Tôi mà là người thích gây rắc rối vậy ạ."

Chứ sao nữa.

Kết thúc buổi chiếu thử, Đặng Hữu Xuyên mời hai người ăn cơm, tiện đường tâm sự những chuyện sau khi đóng máy.

Nói xong chuyện chính liền nhắc đến bộ phim quay ở Ai Cập, Đặng Hữu Xuyên tò mò hỏi: "Nghe phong thanh đạo diễn Nguỵ có vẻ vô cùng hài lòng với diễn xuất của hai chú, còn bảo lấy luôn vài cảnh ngoài kịch bản vào final. Lần đầu tiên nghe đối phương khen ai đó đến vậy làm tôi rất mong chờ được xem thành phẩm. Hẳn là phim này sẽ đưa đi tranh giải ở Châu Âu vào mùa xuân năm sau à?"

Hạ Tân Nam nói: "Đạo diễn Nguỵ chỉ an ủi thôi, chứ chúng tôi cũng bình thường mà, còn cần cố gắng nhiều hơn."

Đặng Hữu Xuyên cười phá lên: "Nhưng chắc chắn phải ra gì và này nọ chứ? Nếu là người khác thì sẽ không đạt đến hiệu quả như vậy đâu."

Giang Nguyên Dã cắm cúi ăn, lâu lâu Hạ Tân Nam lại gắp thức ăn, rót nước cho cậu rất tự nhiên, Giang Nguyên Dã cũng đón nhận như một điều hiển nhiên.

Đặng Hữu Xuyên hiểu quá hiểu, hai khứa này trước đây đã khăng khít rồi, nhưng bây giờ rõ ràng đã có chút khác biệt.

Ăn xong, khi vừa bước ra khỏi nhà hàng thì trời nổi gió, Giang Nguyên Dã dừng bước ở ven đường, quay đầu, đưa tay ra, cười với Hạ Tân Nam: "Đưa chìa khoá xe cho em, anh mới uống rượu với đạo diễn Nguỵ, để em lái cho."

Nụ cười của cậu làm lu mờ ánh đèn của những chiếc xe vọt đến, Hạ Tân Nam bước lên, chẳng thèm để ý ánh mắt của những người xung quanh, giúp đối phương thắt chặt lại chiếc khăn quàng lỏng lẻo.

Giang Nguyên Dã cầm chìa khoá đi lấy xe.

Đặng Hữu Xuyên ở đằng sau bước tới, cảm thán: "Hai chú lộ liễu thật đấy, không sợ bị chụp luôn, yêu đương thật là..."

Hạ Tân Nam nhìn Giang Nguyên Dã đến cạnh xe, cười nhẹ: "Không đâu, tôi vẫn đang theo đuổi em ấy."

Đặng Hữu Xuyên: "..." Chú kém tắm vậy, đến nước này rồi mà vẫn còn đang theo đuổi á??

-----

Zoe có lời muốn nói:

Cố lên cố lên, sắp tới rồi sắp tới rồi! Còn chục chương nữa thui >A
 
Có Hỉ - Bạch Giới Tử
Chương 73: Thật thách lần hai.



Nửa tháng sau, phim điện ảnh "Trạm cuối" chính thức đổ bộ phòng vé.

Họp báo được tổ chức với sự tham dự của ekip chủ chốt, đoàn phim mời hơn 400 phóng viên từ các đơn vị truyền thông, giám đốc cụm rạp, các nhà phê bình điện ảnh và fans đến ủng hộ.

Trước khi bắt dầu, Giang Nguyên Dã chờ ở phòng nghỉ sau cánh gà, lướt mạng một vòng thì thấy rất nhiều fans khoe vé vào rạp.

Lẫn trong số đó là một fan đã đu cp từ những ngày đầu, cô nàng thao thức suốt đêm, rất mong chờ Hạ Tân Nam và cậu hun hun tại hiện trường.

【Chắc không có hôn hít gì đâu? Chị em à tỉnh dậy đi, đây là họp báo của "Trạm cuối", không phải phim tình củm của họ đâu.】

【Như nhau cả, tui đã hóng hớt từ những người trong cuộc, này cũng là phim hê hê trá hình đó, dây dưa dây dưa rồi cuối cùng vẫn ở bên nhau thoy.】

【É é é!!! Tui muốn nhảy vọt đến tháng sau quá!! Hóng được vào rạp!!】

【Hun thì chệu, nhưng có thể nài nỉ làm những cái khác á. Đạo diễn Đặng luôn bung lụa khi PR phim mà, các chị em cứ tuỳ thời mà hành động, đàn em ở nhà có "hàng" không trông chờ hết vào mọi người!! [hí hí]】

"..." Giang Nguyên Dã thầm nghĩ, cậu với Hạ Tân Nam lâu lắm rồi chưa hun hun nè.

Bắt Hạ Tân Nam theo đuổi, kết quả lại tự bê đá đập chân mình, không thể hun, không thể xoạc, chỉ có thể giữ kẽ, chỉ sợ người không giữ nổi mình trước sẽ là cậu.

Cái tên Hạ Tân Nam này một bồ xấu bụng, giờ trông thì thật thà, đàn ông đạt chuẩn, cậu nói không thì chính là không, chẳng có ý định vượt rào... Giả vờ đếch gì chứ?

Giang Nguyên Dã tắt màn hình, than ngắn thở dài.

Hạ Tân Nam quay lại từ chỗ đạo diễn, vừa vào cửa đã thấy ai kia bẹp mặt nằm trên bàn trang điểm, vươn tay vuốt tóc cậu lên: "Sao lại ở đây một mình thế này?"

"Thợ make up về xe bảo mẫu lấy đồ rồi, Đinh Minh đi mua cafe cho em." Giang Nguyên Dã nằm rạp bất động, ngước mắt lên, nhìn Hạ Tân Nam ở đằng sau qua gương:" Anh làm gì vậy? Đừng có phá tóc của em, mới làm xong đó."

Hạ Tân Nam hỏi :"Thở dài gì vậy?"

Dục cầu bất mãn đó...

Giang Nguyên Dã nghẹn họng, mặt không dày đến độ có thể thở ra. Khoảng thời gian này Hạ Tân Nam rất nghiêm túc theo đuổi, ngày nào cũng hỏi han ân cần, cẩn thận nâng niu, nhưng người đã ăn cá thịt sao có thể kiêng chay, như vậy chính là muốn giết cậu mà!

Hạ Tân Nam cụp mắt nhìn xuống, như thể nhìn ra được gì từ ánh mắt u oán kia, một ngón tay chạm vào trán cậu, đi xuống đuôi mắt rồi lả lướt xuống chiếc cằm.

Giang Nguyên Dã cảm nhận được sức nóng nơi bàn tay, giọng khàn khàn: "Đã bảo đừng sờ mà, không là em phải make lại đấy."

Cuối cùng, ngón cái đậu lại lên bờ môi, Giang Nguyên Dã nhìn anh, lông mi run run, môi khẽ hé ra, đầu lưỡi như vô tình mà cọ qua.

Mắt Hạ Tân Nam ánh lên ý cười, nói: "Môi em hơi khô, đã bảo em uống nhiều nước mà chẳng bao giờ nghe."

Giang Nguyên Dã: "Ò."

"Thoa chút son bóng đi." Hạ Tân Nam lấy một thỏi son bóng màu hồng cam trên bàn trang điểm, trét một xíu lên đầu ngón trỏ rồi nhẹ nhàng thoa lên môi Giang Nguyên Dã.

Giang Nguyên Dã bặm môi theo phản xạ: "Hình như thoa chưa đều."

"Thoa bằng ngón tay thì không đều lắm." Hạ Tân Nam nói.

Mắt của Giang Nguyên Dã ngước lên môi đối phương, còn chớp chớp ám chỉ rất rõ ràng.

Hạ Tân Nam làm như không hiểu, thu tay lại: "Ngồi dậy đi, trợ lý của em chắc sắp quay lại rồi."

... Hứ!

Chốc sau, staff nhắc nhở đã đến giờ lên sân khấu, ngoài hai diễn viên chính thì còn có Thẩm Tử Tuấn trong vai chú Bình.

Tống Tư Trạch là vai phụ nho nhỏ, theo lý cũng phải góp mặt, nhưng gần đây toàn dính phải những tin đồn thất thiệt nên Đặng Hữu Xuyên bỏ qua luôn.

Trailer bản dài và hai clip hậu trường được chiếu đầu tiên, sau đó những hạt nhân chính lên sân khấu, chia sẻ cảm nhận, giao lưu với phóng viên và fans ở dưới.

Đặng Hữu Xuyên vốn đã nói nhiều, lại có thêm ông hoàng tương tác Thẩm Tử Tuấn thì hai nhân vật chính Hạ Tân Nam và Giang Nguyên Dã ít nói hơn hẳn. Không khí rất sôi động, chương trình kéo dài 2 tiếng mà những tràng cười và pháo tay cứ không ngừng vang.

Giang Nguyên Dã được hỏi cảm nhận khi lần đầu thử sức mảng điện ảnh, cậu công thức hoá cảm ơn đạo diễn cùng mọi người, cuối cùng cảm ơn Hạ Tân Nam. Thầy Hạ là một người thầy giỏi, ngay cả khi đặt mối quan hệ sang một bên thì cậu không thể phủ nhận rằng mình đã học hỏi được rất nhiều.

Phóng viên lại quay sang hỏi Hạ Tân Nam, vì đối tượng là Giang Nguyên Dã nên anh mới hết lòng hỗ trợ đúng không. Hạ Tân Nam nhìn sang Giang Nguyên Dã cố ra vẻ bình tĩnh, trả lời: "Nguyên Dã thật sự rất nỗ lực, tôi không cần chỉ cho em ấy quá nhiều, chúng tôi xem như là đôi bạn cùng tiến."

Giang Nguyên Dã cười toe toét, đồ choá hôm nay biết nịnh ghê!

Khi ánh mắt giao nhau, Hạ Tân Nam cũng mỉm cười, trên sân khấu đông người như vậy mà cả hai như chìm vào thế giới riêng, khung cảnh này được vô số camera bắt trọn.

Đặng Hữu Xuyên bắt đầu kể vài chuyện thú vị trong quá trình quay: "Có lần Tân Nam và Tiểu Giang giận nhau, chiến tranh lạnh đến mấy ngày. Tôi thấy cứ vậy mãi thì không ổn, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tiến độ, nên yêu cầu cả hai nhìn nhau rồi ôm trong một phút, hai người phải ngoan ngoãn làm theo, hiệu quả thì..."

Đạo diễn lấp lửng không chịu tiết lộ tiếp, cả hội trường vang tiếng cười.

MC vô cùng khéo léo hỏi hai nhân vật chính lúc đó ôm nhau có cảm giác gì.

Hạ Tân Nam bình tĩnh đáp: "Nghĩ xem làm sao để diễn tốt hơn."

Giang Nguyên Dã ăn ngay nói thật: "Đầu trống rỗng, chả nghĩ được gì cả, chỉ thấy xấu hổ thôi."

Mọi người cười to hơn, MC thừa cơ yêu cầu hai người tái hiện lại hiện trường, còn hỏi khán giả có muốn xem không. Một tiếng thét gào lên từ góc phòng: "Muốn!!!! Anh Nam, Tiểu Dã mau ôm đi ạ!!!!"

Hạ Tân Nam nhướn mày, không phản đối.

Giang Nguyên Dã thầm nghi ngờ khứa này chính là nơi gửi gắn niềm tin toàn nhân loại của fan cp, phát ít "hàng" cũng không thiệt gì, nên ra giữa sân khấu với Hạ Tân Nam.

Trước bàn dân thiên hạ, cái ôm của hai người cùng lắm là chạm vào eo đối phương, cơ thể giữ khoảng cách nhất định và nhìn nhau từ xa.

Tuy là như thế, nhưng Giang Nguyên Dã vẫn cảm thấy nguồn áp lực vô hình từ ánh nhìn chăm chú của ai kia. Hơi ấm lan đến gò má, thuỳ tai khiến cậu choáng váng. Giang Nguyên Dã nghe được tiếng đập thình thịch, là nhịp tim của cậu lẫn Hạ Tân Nam, ngay cả tần số cũng hoà hợp.

MC hô lên: "Hết thời gian!" mà Giang Nguyên Dã vẫn chưa kịp phản ứng. Mãi đến khi đôi ngươi xám đậm của Hạ Tân Nam dần ánh lên ý cười, hình bóng cậu càng rõ ràng hơn trong đôi mắt kia, Giang Nguyên Dã mới sực tỉnh rồi buông tay, lùi lại.

MC lại hỏi cảm giác ra sao, Giang Nguyên Dã nghĩ rồi đáp: "Định lực của tôi không được bằng thầy Hạ, thầy Hạ đẹp trai quá, tui không dám nhìn!"

Hạ Tân Nam lại bảo: "Cũng hay ho, thật ra tôi rất muốn..."

MC hỏi: "Muốn làm gì ạ?"

Anh liếc Giang Nguyên Dã một cái, câu "muốn hôn em ấy" quẩn quanh đầu lưỡi, sau đó lại mỉm cười, lắc đầu không tiết lộ.

Họp báo kết thúc rất thuận lợi, đến tối mọi người lại đi liên hoan như lẽ thường.

Trên đường đi, các topic rục rịch ngoi lên hot search, Giang Nguyên Dã tiện tay mở Weibo dòm xem, ảnh cả hai ôm ấp bay ngập cõi mạng rồi.

【Chồng iu đẹp zai quá làm bé vợ nhỏ không dám nhìn~ [đầu chó]】

【Mặt đỉnh lưu hồng ghê~ Tui còn tưởng ẻm đã tôi luyện đủ chớ! Sao vẫn còn e ấp với chồng iu vậy?】

【Hạ Tân Nam! Anh nói rõ xem nào! Anh muốn làm gì cơ? Muốn hun hun ẻm hay sao? Hả!! Đừng có nói nửa vời thế chớ! Có còn là đàn ông hay không hả?】

【Chỉ có tôi nhận ra hai người đó dỗi nhau đợt quay phim à? Lại là trò chơi ngẫn ngờ gì của cặp đôi người ta vầy?】

Giang Nguyên Dã "Chậc!" một cái, quay đầu hỏi Hạ Tân Nam: "Mới nãy anh bảo muốn làm gì cơ?"

Hạ Tân Nam dựa vào ghế, xoay đầu sang, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu.

Giang Nguyên Dã im bặt, hình như cậu đoán được...

Có phải đàn ông không hả?! Giang Nguyên Dã cũng muốn nói câu này, tiếc là giờ ở trên xe còn cả mớ người, chả làm được trò trống gì hết.

Tiệc liên hoan vẫn tổ chức ở nhà hàng Nhật, không khí rất sôi động.

Phim đã đóng máy gần 1 năm, lâu rồi mọi người chưa tụ tập, vừa nãy không thể lắm lời trên sân khấu, giờ cái miệng nào cũng chiêm chiếp không ngừng, ăn uống tưng bừng, tâm sự tràn trề.

Đặng Hữu Xuyên đang rất high, phản ứng của mọi người trong buổi premiere vượt ngoài mong đợi. Với sự hỗ trợ của Thiên Hành, các suất chiếu tại rạp được đảm bảo. Đạo diễn cũng rất tự tin với chất lượng phim, cộng thêm sức hút của Hạ Tân Nam, tam kim ảnh đế và độ hot từ Giang Nguyên Dã, chắc chắn doanh thu phòng vé sẽ đỉnh nóc.

Vị đạo diễn này một khi đã high thì sẽ luôn rủ rê mọi người chơi mấy trò drinking game.

Có người gợi ý chơi thật hay thách, Giang Nguyên Dã vừa nghe đã tê cả đầu. Lại là thật hay thách, người nào người nấy đã cả bó tuổi rồi sao vẫn cứ thích cái trò ngớ ngẩn này thế!

Nhưng lão háo sắc lại rất thích mấy trò mạo hiểm này, những người khác cũng rất hưởng ứng.

Chơi mấy vòng liền đến Hạ Tân Nam, giữa những ồn ào mà mặt anh rất điềm tĩnh.

Đặng Hữu Xuyên cười tủm tỉm bảo anh tìm người "đá lưỡi" với mình 30 giây, trong mắt lộ liễu thể hiện "anh đây giúp chú theo đuổi, khỏi cần cảm ơn".

Hạ Tân Nam cụp mắt cười nhẹ, không tỏ thái độ ngay. Giang Nguyên Dã cầm cốc trà lên nhấc một ngụm, tự dưng nhộn nhạo quá chừng.

Mọi người đều hóng hớt trò hay, ở hiện trường còn có mấy cô gái trẻ, ai cũng cười tít mắt, nếu Hạ Tân Nam chọn mình thì chắc chắn các cô sẽ sướng điên lên mất thôi.

Thẩm Tử Tuấn còn hào hứng hơn, mặt dày thẳng thừng: "Nếu Tân Nam không biết chọn ai thì anh không ngại đâu~"

Đặng Hữu Xuyên cười nói: "Cút! Cút! Cút! Già đầu rồi còn ham hố cái gì! Đừng có sàm sỡ Tân Nam."

Thẩm Tử Tuấn tỉnh rụi: "Nếu không thì để thầy Tiểu Giang đi, cậu ấy mà không muốn thì đến lượt tôi nhá?"

Giang Nguyên Dã đột nhiên xoay người, nhanh chóng rướn đến, dán lên môi Hạ Tân Nam.

Bốn phía lặng ngắt như tờ, giây tiếp theo bắt đầu hú hét ầm ầm.

Môi chạm môi, Giang Nguyên Dã lại chẳng tiến sâu hơn, lông mi run rẩy, mắt mở to nhìn thẳng vào đôi mắt gần trong gang tấc kia.

Đôi ngươi Hạ Tân Nam khẽ rung động, tay đặt lên gáy đối phương, xoa nhẹ.

Giang Nguyên Dã thuận thế hé môi, để lưỡi đối phương đi vào.

Đầu lưỡi câu kéo, li.ếm m.út si mê, khiêu khích từng tấc thần kinh đang run rẩy.

Những tiếng động khiến người ta đỏ mặt chìm nghỉm trong tiếng hét chói tai và huýt sáo, nhịp tim đập mạnh, hô hấp nặng nề hơn hẳn khi ở trên sân khấu, bao trùm lẫn nhau.

Tay Hạ Tân Nam giữ chặt Giang Nguyên Dã, ấn đối phương vào lòng mình, hôn sâu hơn. Ban đầu Giang Nguyên Dã còn có thể đuổi theo, sau đó chỉ còn có thể đón nhận theo bản xạ, nuốt trọn hơi thở và mùi hương của Hạ Tân Nam, chỉ hận 30 thật sự quá ngắn ngủi.

Đếm ngược 3 giây cuối, Hạ Tân Nam gần như tàn phá đầu lưỡi của Giang Nguyên Dã, hai người cọ xát càng dữ dội, không hề tách xa.

"3... 2... 1..."

Môi lưỡi dứt ra, hơi thở hai bên đều gấp gáp, Giang Nguyên Dã bần thần toàn thân, ngẩn ngơ nhìn Hạ Tân Nam, trong mắt chẳng còn bất kỳ ai, những tiếng reo hò đều nhường chỗ cho nhịp tim loạn xạ.

Ánh mắt Hạ Tân Nam tối sầm, tay lau đi nướt bọt vương trên khoé môi, cố gắng kìm nén giọng nói của mình: "Xin lỗi, chúng tôi vào toilet đã."

Thấy những người khác không ừ hứ gì, anh kéo Giang Nguyên Dã dậy, cả hai bay khỏi phòng.
 
Có Hỉ - Bạch Giới Tử
Chương 74: Yêu rất nhiều.



Ra khỏi phòng riêng, bị Hạ Tân Nam kéo vào nhà vệ sinh thì Giang Nguyên Dã mới bừng tỉnh: "Anh... làm gì thế?"

"Có muốn tiếp tục không?" Hạ Tân Nam hỏi.

Câu "Không..." vừa đến bên miệng, Giang Nguyên Dã như bị ma xui đổi thành: "Muốn."

Hạ Tân Nam kéo cậu vào gian riêng, khoá lại rồi ấn lên ván cửa, ghé vào hỏi: "Có thể hôn không em?"

Giang Nguyên Dã hết sạch kiên nhẫn: "Anh muốn hôn thì cứ hôn, sao nói lắm thế..."

Đôi môi nóng bỏng dán đến, chặn lại toàn bộ âm thanh của cậu, đầu lưỡi của Hạ Tân Nam lần nữa xông vào miệng cậu, điên cuồng càn quét từng ngóc ngách trong khoang miệng. Lần này còn nóng bỏng, si mê hơn hẳn so với nụ hôn trước mặt bàn dân thiên hạ, mãi cho đến khi không thể thở được nữa mới hơi tách nhau, nghỉ một xíu rồi lại lao vào.

Cuối cùng môi Giang Nguyên Dã bị hôn đến tê rần, đầu lưỡi sứt sẹo, nụ hôn dài đằng đẵng này rốt cuộc mới kết thúc. Hạ Tân Nam ôm cậu vào lòng, im lặng lâu thật lâu.

"Em nói chứ..." Giang Nguyên Dã thì thầm giận dỗi: "Sao lại thế này hở? Sao càng ngày càng dính thế? Hình như hồi trước anh đâu có như này..."

Giọng Hạ Tân Nam khàn khàn, dán bên tai cậu: "Anh yêu em."

"..." Giang Nguyên Dã bừng tỉnh, người dục cầu bất mãn không chỉ có mình cậu, mà cả hai đều giống nhau, ở điểm đó ý.

Hạ Tân Nam lặp lại: "Nguyên Dã, anh yêu em."

Giang Nguyên Dã lặng thinh, anh cứ dán bên tai cậu nỉ non, lặp đi lặp lại ba từ ấy cho đến khi cậu mặt đỏ tai hồng, chịu hết nổi mà chặn họng: "Rồi rồi, em biết rồi, anh đừng nói nữa."

Hạ Tân Nam cười nhẹ.

Giang Nguyên Dã nghẹn họng, có ai theo đuổi người ta như anh à?

Ra khỏi gian riêng, cậu đến trước bồn rửa tay, vốc nước rửa mặt, muốn để bản thân hạ nhiệt.

Hạ Tân Nam dựa bên cạnh châm điếu thuốc, Giang Nguyên Dã liếc sang nhìn đối phương, còn giật điều thuốc trong tay anh rít hai cái.

"Có muốn quay lại không?" Hạ Tân Nam hỏi.

Giang Nguyên Dã: "..."

Nếu không phải Thẩm Tử Tuấn khiêu khích thì cậu sẽ chẳng rồ lên mà hôn Hạ Tân Nam. Cậu xấu hổ lắm, không dám quay lại đối mặt với thiên hạ đâu.

Hạ Tân Nam nhìn vẻ mặt của đối phương là hiểu liền: "Không quay lại thì thôi, để anh báo với đạo diễn, chúng mình đi trước."

Giang Nguyên Dã xoay sang trừng anh, ngón tay chọt chọt lên ngực ai kia: "Hạ Tân Nam, anh lại mưu mô cái gì đấy?"

"Không có đâu." Hạ Tân Nam kẹp điếu thuốc vào những ngón tay rồi dùng lóng tay xoa mặt cậu: "Anh thấy em ngà say rồi, chúng mình về nhà thôi."

Giang Nguyên Dã cũng đã cảm nhận được sức nóng từ đôi mắt kia, tiếc là hoàn cảnh hiện tại hơi í ẹ, đành lí rí bảo: "Vậy về thôi."

Khi ra cửa, Hạ Tân Nam nhắn cho Đặng Hữu Xuyên, chưa được mấy phút thì bên kia đã gọi điện, hai người mới ngồi vào xe. Đặng Hữu Xuyên oang oang: "Các chú gấp không chịu nổi, phải về nhà luôn à?"

Chắc đầu kia đang mở loa nên chung quanh xôn xao tiếng cười.

Hạ Tân Nam bình tĩnh đáp: "Nguyên Dã say rồi, chúng tôi về trước."

Đặng Hữu Xuyên chậc lưỡi: "Hai chú thật không biết nể ai cả!"

Hạ Tân Nam đáp: "Bù đắp cho mọi người sau."

Nhưng cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, hẳn đối phương uống quá nhiều, cứ lảm nhảm trêu cả hai mãi. Giang Nguyên Dã nghe đến mọc kén tai, đã biết hai người gấp lắm rồi mà cứ làm người xấu, không sợ bị thiên lôi dí cho à.

Cậu giật lấy điện thoại của Hạ Tân Nam rồi tắt rụp, ném vào hộp vịn tay.

Hạ Tân Nam chẳng nói gì cả, chỉ mỉm cười dẫm xuống chân ga.

Xe về đến chỗ ở, Giang Nguyên Dã xuống xe lại nấn ná rồi đề nghị: "Anh muốn sang nhà em không?"

Hạ Tân Nam hỏi: "Em đang mời gọi anh à?"

"Muốn đi thì xuống xe nhanh lên." Giang Nguyên Dã ném lại câu này rồi đẩy cửa xe.

Hạ Tân Nam lại nói: "Hôm nay thì không được, em lên nhà nghỉ ngơi đi, sáng mai em có lịch trình mà, giờ anh vẫn còn việc gấp phải làm."

Hôm sau là sinh nhật của Giang Nguyên Dã, cậu sẽ tổ chức một buổi fan meeting nhỏ, đúng là phải ngủ sớm chút.

Nhưng Hạ Tân Nam cứ kiểu gì ấy?

Chả hiểu tình ý gì cả, cứ làm người ta cụt hứng.

Hiếm khi chủ động lại bị từ chối, Giang Nguyên Dã mất cả vui, không đi thì thôi.

Cậu bước xuống rồi đóng sập cửa, nghĩ thế nào lại khom lưng gõ cửa, lúc cửa kính hạ xuống, cậu lập tức hỏi Hạ Tân Nam đang ngồi trong: "Có phải anh tính giấu em đi mèo mả ở ngoài không hả?"

"Không có." Hạ Tân Nam nghiêm túc: "Anh có việc thật."

Giang Nguyên Dã bĩu môi: Thế thôi."

-

Sáng hôm sau, Giang Nguyên Dã đến công ty để chuẩn bị cho tiệc sinh nhật tối nay.

Biên Lăng cũng đến từ sớm, thấy Giang Nguyên Dã mặt mũi tươi tỉnh, khẽ thở phào: "Thầy Hạ không đi cùng người em à?"

Giang Nguyên Dã khó hiểu: "Sinh nhật em ảnh đi cùng làm gì?"

Lời đến miệng còn phải nhịn, Biên Lăng cười bảo: "Anh tưởng cậu ấy là người nhà của em nên đi cùng chớ."

Giang Nguyên Dã vẫn còn ghim nặng chuyện tối qua: "Ảnh bận lắm, nào có thời gian dành cho em."

Biên Lăng hỏi: "Lại dỗi nhau à?"

Giang Nguyên Dã khinh bỉ: "Em là người trái khoáy thế sao?"

Không phải mới lạ ấy.

Buổi chiều đến sân khấu rehearsal, fan meeting sẽ bắt đầu từ 7:30 tối, số lượng fan chỉ vỏn vẹn 1000 người, đây như là một mini concert để nhá hàng cho tour lưu động năm sau.

1 tiếng nhanh chóng kết thúc, những phút cuối dành để Giang Nguyên Dã thổi nến sinh nhật cùng các fans có mặt.

Màn hình phát một đoạn VCR lời chúc từ các đồng nghiệp trong ngành.

Giang Nguyên Dã biết có màn này, nhưng chưa xem qua VCR nên có chút bất ngờ. Tuy đây là việc xã giao giữa các nghệ sĩ, nhưng những ai gửi lời đều rất được quan tâm.

Những người mở màn là Nguỵ Khải Bình và Đặng Hữu Xuyên, thật sự khiến cậu rất cảm động. Sau đó là nửa già showbiz, bao gồm đạo diễn, nhà sản xuất, diễn viên, ca sĩ, dù đã hợp tác hay chưa đều xuất hiện trên màn ảnh.

Càng xem đến nửa sau thì Giang Nguyên Dã càng bất ngờ, trong giới cậu có vai vế lớn đến tới vậy sao?

Hay là quản lý của mình quá giỏi giang? Kể cả thế cũng sai sai thế nào ấy?

VCR chúc mừng phải chiếu gần 20 phút, các fans gào chói tai mà Giang Nguyên Dã vẫn đần mặt. Khi MC hỏi cảm nhận, cậu mới sực tỉnh, đắn đo một chút rồi thật thà: "Thật sự quá bất ngờ, cũng rất cảm động, rất cảm ơn nhiều vị tiền bối và bạn bè đã chúc mừng sinh nhật tôi."

Vừa nói vừa cảm thấy quái lạ, trong video có hơn mười người, nhưng Hạ Tân Nam đâu? Sao lại không có Hạ Tân Nam chứ?

Mỗi tội giờ đang đứng trên sân khấu, không thể nào túm Hạ Tân Nam chất vấn được.

MC nhắc cậu xem VCR thứ hai, Giang Nguyên Dã càng ngỡ ngàng hơn, có hai cái lận hả?

Mở đầu video là gió nhẹ nhàng đưa, biển xanh thẳm, sóng xô vào nền cát trắng, đàn chim hải âu vỗ cánh bay, gương mặt tươi cười của Giang Nguyên Dã xuất hiện, vẫy tay chào với ống kính... Đây là thời điểm ở bờ Biển Đỏ, Hạ Tân Nam đã quay lại cảnh chiều tà ấy.

Vlog này không giống với vlog Giang Nguyên Dã đăng trên Weibo đợt đóng máy.

Trung tâm của vlog không phải cảnh, cũng chẳng có vật, càng không có những mẩu chuyện vặt thú vị trong quá trình quay chụp, mà chỉ có mình cậu là tiêu điểm. Là Giang Nguyên Dã trong mắt đối phương, những gì năng động nhất, rực rỡ nhất và đáng yêu nhất. Video dài 8 phút, quay bằng lăng kính tình yêu đong đầy hình ảnh cậu.

Giang Nguyên Dã đi từ kinh ngạc đến lặng dần, lẳng lặng tập trung vào màn hình lớn, mãi lâu không thoát ra được. Đông đảo fans quay được dáng vẻ hiện tại của Giang Nguyên Dã, nghiêng người, nhẹ nhàng mím môi, đôi mắt ánh lên những cảm xúc người ngoài chẳng hiểu. Chỉ có bản thân cậu mới biết được cảm xúc gì đang dội vào lòng.

Vlog kết thúc, Hạ Tân Nam xuất hiện trên màn hình, Giang Nguyên Dã dường như đã có dự cảm rằng đối phương cũng đang ở đây.

"Nguyên Dã, chúc em sinh nhật 25 tuổi vui vẻ. Ngày này năm trước chúng mình đang quay phim của đạo diễn Đặng, nhanh vậy mà đã một năm rồi. Anh còn nhớ rõ khi mình bước xuống xe lửa rồi chúc mừng sinh nhật em, em đã ngỡ ngàng đến mức nào.

Thật ra từ lâu, năm nào anh cũng muốn nói bốn từ 'Chúc mừng sinh nhật' với em, nhưng tiếc là không có cơ hội. Anh gặp em năm 16 tuổi, mùa hè u ám ấy nhờ em mà được tô màu. Dù là quá khứ hay hiện tại, em vẫn luôn là ánh nắng rạng rỡ nhất, ống kính của anh chỉ có thể lột tả được phần nào mà thôi.

Quá khứ tuy đã qua, nhưng tương lai vẫn có thể bù đắp, anh thật sự rất mong đợi về sau này. Nguyên Dã, hi vọng em sẽ luôn nhận được nhiều tình yêu, mãi mãi vui vẻ vô lo, cả đời bình an, êm đềm."

Tiếng fans gào thét như dời núi lấp biển, Giang Nguyên Dã vẫn còn chìm trong sững sờ, những con sóng trong lòng không ngừng dâng lên, đẩy cậu về tâm bão của niềm vui và hân hoan, và cậu sẵn sàng lao vào cơn bão ấy.

Ánh sáng lấp lánh trong mắt Giang Nguyên Dã dần hoá thành thực chất tràn ra ngoài. MC lại hỏi: "Nguyên Dã có thể chia sẻ cảm xúc được không?"

Cậu tỉnh lại, bình ổn cảm xúc mà đáp: "Cảm ơn thầy Hạ."

Dù dùng nghìn lời cũng chẳng sánh nổi với lời cảm ơn. Trong giờ khắc này, câu duy nhất có thể nói được cũng chỉ có thể là nó.

MC không làm khó, cười bảo: "Sinh nhật phải có bánh kem đúng không? Chúng ta mau xem bánh sinh nhật nào!"

Giang Nguyên Dã đột nhiên nhận ra được gì đó, mắt nhìn về phía cánh gà. Đèn sân khấu tắt hết, chỉ để lại hai cụm đèn, một cái đánh vào cậu ở vị trí trung tâm sân khấu, cái còn lại chiếu về một góc...

Hạ Tân Nam hát bài "Happy birthday", tay đẩy xe bánh đi vào sân khấu.

Đối phương đi tới trước mặt cậu, đôi mắt lung linh dưới những ngọn nến, dịu dàng nói: "Sinh nhật vui vẻ, Nguyên Dã!"

Giang Nguyên Dã ngơ ngác nhìn anh, gần như quên cả thở, trong đầu chỉ còn đúng suy nghĩ muốn dang tay ôm người kia.

Cậu hoàn toàn hiểu ánh mắt của Hạ Tân Nam, tuy không nói "Anh yêu em", nhưng nó đã được thể hiện hết qua ánh mắt dịu dàng, đong đầy ý cười.

Tiệc sinh nhật kết thúc, Giang Nguyên Dã kéo người về phòng nghỉ, đuổi hết những người râu ria rồi đóng cửa.

Cậu vẫn còn rất high, mắt không giấu được niềm vui hân hoan: "Đây là bất ngờ anh dành riêng cho em à? Trợ lý với quản lý của em đều biết đúng không?"

Hạ Tân Nam gật đầu: "Phải cảm ơn sự phối hợp của họ."

Giang Nguyên Dã đột nhiên ngộ ra: "Tối qua anh bảo có việc, chính là dể chuẩn bị những thứ này à?"

Hạ Tân Nam nói: "Ừ, em có thích món quà này không?"

Giang Nguyên Dã chìm vào đôi mắt cười kia, hoàn toàn mất khả năng ngôn ngữ.

Cậu thật sự cảm động từ tận đáy lòng.

Hạ Tân Nam mở rộng vòng tay: "Muốn ôm không nào?"

Đương nhiên là có rồi.

Giang Nguyên Dã bước lên một bước, làm việc không thể làm trên sân khấu, níu chặt đối phương trong vòng tay.

"... Đêm nay anh không được trốn nữa đâu đấy."

Hạ Tân Nam nghiêng đầu, cười cười hôn tóc mai của đối phương: "Ừm."

Không khí lãng mạn chẳng duy trì được bao lâu, lúc ngồi trên xe bảo mẫu, Giang Nguyên Dã tiện tay lướt Weibo, suýt ngất lịm khi đọc từ khoá mới trên hot search.

# Tân Sinh Nguyên Định không cảm thấy tội lỗi khi tàn sát loài choá ư? #

Cậu mù mờ hỏi Hạ Tân Nam: "Anh mua hot search hả?"

Hạ Tân Nam tỉnh bơ: "Nào có."

"..." Nghe điêu ghê!

Chọt vào hot search, thứ đầu tiên bật lên là "hàng" fansite ship, hai người đứng giữa sân khấu, nhìn nhau qua ánh nến lung linh.

Nếu để Giang Nguyên Dã đánh giá thì cậu thấy ảnh cũng đẹp phết.

Còn chuyện có tội lỗi khi tàn sát loài choá không thì...

Chả có đâu nhá!
 
Có Hỉ - Bạch Giới Tử
Chương 75: Quá đỗi ngọt ngào



Lúc xuống xe, Giang Nguyên Dã gãi nhẹ lên mu bàn tay của Hạ Tân Nam, anh hiểu ý liền.

Đinh Minh thấy thế, rất hiểu lòng người mà bảo: "Anh, thế em không tiễn nữa nhá! Em biến đây!"

Giang Nguyên Dã quay đầu liếc Hạ Tân Nam, đi vào thang máy trước, Hạ Tân Nam thong thả đuổi kịp.

Vừa vào cửa đã say đắm hôn môi, quần áo bị ném lung tung dưới đất.

Khi bị Hạ Tân Nam ấn lên tường, li.ếm m.út vết bớt, bản năng của Giang Nguyên Dã run rẩy, tay ôm cổ đối phương, ngẩng lên r.ên rỉ thở d.ốc.

Đôi môi Hạ Tân Nam rong ruổi từ cổ đi lên, tạo ra một dấu hickey đỏ thẫm. Cuối cùng mới ngậm môi cậu, cọ xát thân mật, dây dưa lâu thật lâu.

"Vào trong đã..."

Trong hơi thở đứt quãng, Giang Nguyên Dã đẩy nhẹ vai Hạ Tân Nam, gắng nín nhịn bảo: "Vào phòng đi."

Hạ Tân Nam chậm rãi li.ếm nước bọt bị nhiễu ra trên khoé miệng của cậu, khom lưng bế người lên.

Khi ngã xuống giường, Giang Nguyên Dã đột nhiên bật cười, kéo cổ áo của Hạ Tân Nam: "Em còn tưởng anh bình tĩnh lắm cơ, không buồn để tâm đến việc này..."

Hạ Tân Nam cắn cằm cậu: "Thế này đã được xem là theo đuổi thành công chưa?"

"Biểu hiện hôm nay của anh cũng được." Giang Nguyên Dã hít vào: "Lúc trên sân khấu em cảm động muốn chết luôn!"

"Nên là?"

"Nên tạm pass đi." Cậu rất nghi ngờ, nếu mình bảo không thì tên choá này sẽ dừng lại ngay lập tức, cậu không muốn nhịn nữa đâu: "Anh hầu cậu đây thoải mái thì sẽ cho điểm cao hơn."

Hạ Tân Nam cảm thấy buồn cười.

"Đi tắm trước đã." Giang Nguyên Dã đỏ mặt trước nụ cười kia: "Tắm xong hãng làm."

"Sao nhiều yêu sách quá vậy, lát nữa đằng nào chẳng tắm."

Hạ Tân Nam phản đối, quần Giang Nguyên Dã bị tụt xuống, nuốt nước bọt, nói không thành lời.

Hạ Tân Nam quỳ đứng, nhanh nhẹn cởi chiếc áo thun cuối cùng trên người, một tay đè chặt đầu gối của Giang Nguyên Dã, hạ cơ thể trần như nhộng của mình xuống.

Giang Nguyên Dã bị ngậm vào mà chưa kịp chuẩn bị, tay nắm chặt tóc Hạ Tân Nam, hồn lơ lửng như treo trên mây, bị cuốn vào cơn sóng tình mà đối phương lôi kéo.

Hồi lâu sau, nụ hôn của Hạ Tân Nam lần nữa ập đến, mang theo vị tanh nồng, Giang Nguyên Dã hơi khó chịu, nghiêng đầu né, nhưng Hạ Tân Nam lại dùng một tay nắm chặt cằm, ép buộc nuốt xuống.

Nước mắt s.inh lý của Giang Nguyên Dã trào ra, trao cho đối phương nụ hôn vô cùng cuồng nhiệt đến tận khi mùi vị đó tràn ngập giữa hai khoang miệng, đan lẫn d.ục v.ọng.

Một thoáng môi lưỡi chia xa, Giang Nguyên Dã bị sặc đến ho sù sụ, tính chửi người, nhưng nhìn ánh mắt rực lửa và thành kính của Hạ Tân Nam, những lời buột khỏi miệng lại biến thành: "... Muốn em giúp không?"

Hạ Tân Nam mổ nhẹ lên môi đối phương, lúc lâu sau mới nghẹn giọng nỉ non: "Không cần."

"Anh muốn mà..."

"Không cần." Hạ Tân Nam kiên trì, vỗ mông cậu: "Cứ làm là được."

Hạ Tân Nam không chút nhẹ nhàng tách hai bắp đùi của người yêu, Giang Nguyên Dã ôm cổ anh, câu "Nhẹ thôi..." bị đẩy lên cao vút, sau đó biến thành đứt quãng thở d.ốc.

-

Công chuyện xong xuôi, Hạ Tân Nam dựa vào đầu giường hút thuốc, Giang Nguyên Dã nằm bò bên cạnh nghịch điện thoại, sắp 12 giờ rồi.

Trên mạng vẫn sôi động vô cùng, sinh nhật năm nay của cậu quá đỗi hoành tráng, phân nửa giới giải trí gửi lời chúc, các fansite lớn vung tiền như rác đón mừng, mỗi vị trí hot search đều bị chiếm đóng. Đương nhiên, độ thảo luận cao nhất vẫn là vlog và màn chúc mừng của Hạ Tân Nam.

【Quen nhau từ hồi 16 tuổi luôn á? Đây là fanfic ngoài đời thực à? Trúc mã trúc mã thật luôn?】

【Đợt quay show thực tế đỉnh lưu nói quen hồi tiệc ra mắt trang sức, nhưng chồng ẻm lại bảo ẻm nói gì thì chính là như thế. Sao đầu tui lại nhảy ra 500 kịch bản yêu thầm nhiều năm cẩu huyết máu chó thế nhỉ...】

【Thế túm lại là ai đơn phương ai?】

【Tâm thư khi đóng máy có nhắc đến thần trẻ tuổi, nói cách khác thì đó chính là hiện thân của đỉnh lưu đi? Đù má! Simp lỏd thật sự! [bái phục]】

【Quote of the day: Bao giờ đôi choá nam nam này mới come out?】

【Công khai hẳn thì chắc không có đâu! Công khai kiểu Schrodinger(*) ấy! Mí người nghĩ nó là như nào thì chính là thế, cứ sống bằng niềm tin không lung lay thôi! [Cười bò]】

(*)Erwin Rudolf Josef Alexander Schrödinger (tiếng Anh: /ˈʃroʊdɪŋər/; tiếng Đức: [ˈɛʁviːn ˈʃʁøːdɪŋɐ]; 12 tháng 8 năm 1887 – 4 tháng 1 năm 1961), là nhà vật lý người Áo với những đóng góp nền tảng cho lý thuyết cơ học lượng tử, đặc biệt là cơ học sóng: ông nêu ra phương trình sóng mô tả trạng thái của hệ lượng tử (phương trình Schrödinger phụ thuộc thời gian và dừng) và đã chứng minh hai hình thức cơ học sóng và cơ học ma trận của Werner Heisenberg về bản chất là giống nhau. Schrödinger cũng tự đề xuất ra cách giải thích cho ý nghĩa vật lý của hàm sóng và những năm về sau ông luôn phản đối cách giải thích Copenhagen về bản chất của cơ học lượng tử (với nghịch lý nổi tiếng con mèo của Schrödinger). Ngoài ra, ông còn nghiên cứu trong những lĩnh vực khác như: cơ học thống kê và nhiệt động lực học, lý thuyết điện môi, lý thuyết màu sắc, điện động lực học, thuyết tương đối rộng, và vũ trụ học, cũng như thử xây dựng một lý thuyết trường thống nhất. Trong c*ốn sách của ông Sự sống là gì?, Schrödinger thảo luận về di truyền học, ông giải thích các hiện tượng sự sống trong tự nhiên theo quan điểm của vật lý học. Ông cũng chú trọng đến khía cạnh triết học trong khoa học, những khái niệm triết học từ thời cổ đại, luân lý học và tôn giáo. Ông cũng viết một số công trình về triết học và sinh học lý thuyết.

Theo bình luận trên thì đang nhắc đến nghịch lý con mèo của Schrodinger, mô tả theo cách hiểu Copenhagen về cơ học lượng tử, là chồng chập của sống và chết, cho đến khi có người mở hòm ra xem. Thế nhưng theo trực giác, trong thế giới vĩ mô, con mèo chỉ có thể ở một trong hai trạng thái cơ bản hoặc sống hoặc chết. Tức là Tân Sinh Nguyên Định có come out hay không thì cũng như nhau, mạnh ai người nấy nghĩ thôi.

Giang Nguyên Dã xoay đầu, ngước mắt nhìn người ở bên cạnh.

Hạ Tân Nam thả ánh mắt: "Sao thế?"

Giang Nguyên Dã lí rí hỏi: "Bài cảm xúc khi đóng máy ở trên Weibo ý, thật sự là em à?"

Hạ Tân Nam hỏi: "Em nghĩ sao?"

Giang Nguyên Dã ngẫm nghĩ, rồi đáp: "Đúng thế."

"Ừ." Hạ Tân Nam dụi điếu thuốc lên gạt tàn, tay đặt lên tấm lưng trần của đối phương rồi cúi người đặt một nụ hôn: "Là em."

Giang Nguyên Dã khẽ co mình, nghẹn ngào bảo: "Phải làm sao đây, hình như em càng cảm động hơn rồi."

"Vậy lấy thân báo đáp đi." Hạ Tân Nam hôn hôn, môi chuyển lên gáy, thuỳ tai: "Thêm một lần nhé?"

Giang Nguyên Dã nhắm hờ đôi mắt, xoay người, một chân quấn lên eo Hạ Tân Nam: "Anh thương em đi."

Hạ Tân Nam cười nhẹ, hôn lên môi cậu.
-
Hôm sau, khó có một ngày được nghỉ ngơi, Giang Nguyên Dã vốn định ở nhà nằm cả ngày, mà giữa trưa Hạ Tân Nam lại muốn dẫn cậu đi gặp một người.

"Gặp ai á?"

"Chị của anh."

"..."

Thật lòng thì không phải không muốn, nhưng Giang Nguyên Dã hơi xấu hổ, tự nghĩ lại mình đã hiểu lầm sâu mối quan hệ giữa chị em người ta, nên bản năng không muốn gặp đối phương.

Nhưng gặp thì vẫn phải gặp, địa điểm ở nhà Hạ Tân Nam.

Giang Nguyên Dã tự dưng thấy may mắn, may mà hôm qua quần nhau ở nhà mình, không bày bừa ở chỗ Hạ Tân Nam.

Hai người sang đó trước, trợ lý đóng gói đồ ăn mang đến, Hạ Tân Nam còn mở chai vang đỏ, nửa tiếng sau chị gái anh mới xuất hiện.

Chung Sở Tình đến cửa, Hạ Tân Nam đứng ra làm cầu nối giới thiệu cô và Giang Nguyên Dã. Tuy Giang Nguyên Dã có chút thiếu tự nhiên, nhưng vẫn chủ động bắt tay, gọi tiếng "Chị" đầy thân thiết.

Chung Sở Tình rất vui vẻ: "Nguyên Dã ngọt ngào hơn Tân Nam nhiều, sau này phải dạy nó nhiều hơn nhé."

Hạ Tân Nam nói: "Ăn cơm thôi."

Trên bàn cơm, Chung Sở Tình nói chuyện với cả hai, cô đã xem "Trạm cuối", khen diễn xuất rất hay, hẳn có thể đạt được doanh thu trong dự kiến.

Nay Giang Nguyên Dã mới biết Thiên Hành chỉ là một trong những công ty thuộc sở hữu của gia đình Hạ Tân Nam. Gia đình anh lấn sân cả ngành giải trí lẫn thời trang, nhưng mảnh kiếm tiền chính là từ các thương hiệu xa xỉ. Nhãn hiệu lâu đời Glamsol của châu Âu đã được Chung Sở Tình mua lại vào 3 năm trước.

Nghe chị nói thế, Giang Nguyên Dã rất ngạc nhiên, quay lại hỏi Hạ Tân Nam: "Em lấy được danh đại sứ của trang sức Glamsol cũng là do anh sắp xếp à?"

"Không phải." Hạ Tân Nam đấp: "Em vốn là đỉnh lưu, phù hợp với danh phận này, lúc ấy chị cũng chưa biết mối quan hệ giữa hai chúng mình."

Chung Sở Tình cũng giải thích: "Đúng là chị không biết thật, tuy mua lại thương hiệu nhưng tụi chị không điều hành mảng kinh doanh, nên cũng không liên quan đến việc lựa chọn gương mặt thương hiệu."

Giang Nguyên Dã liếc Hạ Tân Nam: "Vậy chắc chắn anh phải nhúng tay vào buổi tiệc ra mắt ấy chứ."

Hạ Tân Nam điềm nhiên uống rượu, không phủ nhận.

Đồ choá này lắm mưu nhiều kế ghê, Giang Nguyên Dã chửi thầm, thế mà cứ giả đò chịu nhiều khổ đau trước mặt mình, chứ thật ra là biết bao nhiêu thiên la địa võng để cậu rơi vào bẫy, chạy không nổi.

Ăn xong, quản lý của Hạ Tân Nam gọi điện, anh vào phòng làm việc bàn công chuyện, còn Giang Nguyên Dã đi pha hai cốc cafe.

Chung Sở Tình biết cậu thích đồ ngọt nên mang bánh đến, hai người ngồi ở phòng khách vừa ăn vừa tâm sự.

Chung Sở Tình hỏi: "Em gặp bố bọn chị rồi nhỉ?"

Giang Nguyên Dã nhớ lại lần đụng mặt không vui với bố của Hạ Tân Nam ở bãi đậu xe, gật đầu đáp: "Vâng chị."

"Chắc ổng nói chuyện khó nghe lắm." Chung Sở Tình nói: "Em đừng quan tâm, ổng biết ông nội em là ai rồi, không dám làm khó em đâu."

Căn bản Giang Nguyên Dã chẳng lo mấy chuyện này, hơn nữa nghe cách nói chuyện thì giờ Chung Sở Tình làm sếp sòng ở công ty, chắc hai chị em đã hất cẳng ông bố tồi từ đời nào.

Chung Sở Tình cảm thán: "Hồi xưa bố mẹ chị ly hôn, Tân Nam ra nước ngoài, còn đổi họ, sau khi mẹ mất thì nó sống một mình, chị còn nghĩ nó sẽ định cư luôn. Mãi đến 4 năm trước, khi thằng bé tốt nghiệp khoá nghiên cứu sinh, về nước rồi nói với chị nó yêu một người, muốn ở lại, lúc ấy chị biết thằng bé nghiêm túc."

Quả dâu trong miệng Giang Nguyên Dã càng ngọt ngào hơn, lại gật đầu: "Em cũng biết ạ."

Chung Sở Tình cười to: "Chị thấy em chính là một em bé cưng, khác hẳn Tân Nam, từ bé đã lạnh lùng, kiêu ngạo, suốt ngày để bụng. Nếu sau này bị nó bắt nạt thì cứ nói với chị, chị sẽ cho nó biết tay."

Giang Nguyên Dã xấu hổ, sao ai cũng nghĩ là Hạ Tân Nam sẽ bắt nạt mình nhỉ, Hạ Tân Nam có bao giờ như thế đâu.

Mà nhắc hồi 16 tuổi, tính Hạ Tân Nam đúng là như vậy, bên ngoài hững hờ nhưng trong lòng lại để ý muốn chết.

Hạ Tân Nam gọi điện xong, quay lại, ngồi xuống tay vịn sopha bên cạnh Giang Nguyên Dã, hỏi: "Hai chị em đang nói gì thế?"

Chung Sở Tình hài hước đáp: "Chị với Nguyên Dã tâm sự chút thôi, không có nói xấu em đâu."

Giang Nguyên Dã chọc chọc đùi anh: "Nói chuyện với chị vui hơn với anh nhiều."

Hạ Tân Nam nheo mắt, nhìn cậu vài giây rồi quay đi.

Chung Sở Tình không nán lại quá lâu, uống cafe, ăn bánh xong thì bảo chiều nay còn có việc, đứng dậy đi về.

Tiễn người ra cửa, Giang Nguyên Dã xoay lại, ngón tay lại chọc chọc Hạ Tân Nam: "Hạ Tân Nam, nếu không có em thì anh tính không về nước thật à?"

Hạ Tân Nam gật đầu: "Ừ."

Giang Nguyên Dã nhìn anh: "Yêu em đến vậy sao? Ngay cả chị cũng biết?"

Hạ Tân Nam hỏi: "Còn cần anh nói lại nữa à?"

"Không cần." Giang Nguyên Dã nhẹ giọng: "Không cần nói đâu, em biết cả mà, anh cứ như thế này khiến em không biết đáp lại thế nào."

Hạ Tân Nam nhún vai: "Đừng đặt nặng vấn đề đó, anh chẳng cần em đáp lại gì hết."

Giang Nguyên Dã chớp mắt: "Thế bằng tình yêu thì sao?"

Hạ Tân Nam cười to, vươn tay véo cằm cậu: "Miệng đúng là rất ngọt."

Anh xoay người đến đảo bếp, pha cho mình một cốc cafe, Giang Nguyên Dã bám theo: "Rốt cuộc anh có muốn không hả?"

Hạ Tân Nam bị nhèo nhẽo đến không chịu nổi: "Nếu anh nói là không thì em sẽ thu hồi tình yêu à?"

Giang Nguyên Dã chống cằm lên mặt bàn, đánh giá đối phương: "Cũng không hẳn, nhưng quá hạn là thôi đấy."

Hạ Tân Nam ra vẻ: "Đành vậy, tặng anh hết đi, đừng không thì phí."

Giang Nguyên Dã vỗ lên ngực ai kia, đúng là giỏi giả đò.

Cả chiều hai người không ra ngoài, Hạ Tân Nam xem phim, Giang Nguyên Dã nằm trên đùi anh chơi game, sau đó chưa được nửa tiếng đã gà gật ngủ mất tiêu.

Ngủ một giấc thì trời tối rồi, ngón tay Hạ Tân Nam cọ nhẹ lên mặt cậu: "Dậy đi em? Anh gọi ship đồ ăn rồi, ăn tạm cái gì trước đã."

Giang Nguyên Dã ngủ rất sâu, lười biếng không muốn động đậy, nằm trên đùi Hạ Tân Nam đòi anh dút cho mình miếng nước, cầm điện thoại xem đồng hồ, thế mà 8 giờ tối rồi sao.

"Tối nay chúng mình làm gì..."

Giang Nguyên Dã đang biếng nhác nói đột nhiên im bặt, tin nhắn của Biên Lăng khiến cậu tỉnh cả ngủ.

"Người em có acc clone Weibo hả??"

"..." Sao anh lại biết?!
 
Có Hỉ - Bạch Giới Tử
Chương 76: Lộ acc clone.



Giang Nguyên Dã đần mặt, sao quản lý lại biết cậu có acc clone chứ?

Hạ Tân Nam hơi nghiêng đầu, đọc được hết đoạn chat, hỏi: "Acc clone? Em có acc clone à?"

Giang Nguyên Dã lắc đầu theo phản xạ: "Làm gì có, có làm sao được..."

Hạ Tân Nam cụp mắt nhìn cậu, giọng đối phương lí nhí, rõ ràng là đang chột dạ.

Anh không buồn hỏi lại, tự lấy điện thoại mở Weibo xem hot search.

Từ khoá đã xuất hiện, nhưng vẫn ở hàng dưới, hẳn mới nhảy lên thôi.

# Nghi vấn Giang Nguyên Dã lộ acc clone #

Anh lập tức chọt vào, bài đầu tiên là một blogger đặt nghi vấn về account nọ.

Tài khoản thật sự rất ảo, ID do hệ thống gợi ý, avatar chỉ có mặt cười đơn giản, lượng theo dõi đã lên đến chục nghìn, đăng có mấy chục bài bọ, mỗi bài đều có người điểm danh, số lượng bình luận, đăng lại cũng nhảy vọt.

Hạ Tân Nam lướt thật nhanh, ánh mắt bắn sang: "Acc clone của em thật à?"

Mắt Giang Nguyên Dã đảo như rang lạc, cuối cùng đặt trên sopha rồi nhắm nghiền, từ chối phản hồi.

"Đừng hỏi."

Là nó đó.

Không có khả năng im được, dù Hạ Tân Nam có trật tự thì những người khác sẽ không buông tha.

Acc clone bị lộ thật ra chỉ là sự cố. Tuy Giang Nguyên Dã rất nghịch, nhưng sẽ không để mồm đi chơi xa. Quyền hạn của tài khoản rất thấp, không thể ngoi được lên siêu thoại dù cho có dùng tên thật. Vả lại cậu chưa từng chuyển phát, chỉ có cap màn hình thôi, cũng không bao giờ like bài lèo tèo dưới 1000 likes, vì thế trước giờ vẫn ẩn dật mà không bị phát hiện.

Nhưng lần này lại chẳng gặp may, tối qua Giang Nguyên Dã tiện tay like album ảnh của fansite cp, thế nào lại bị ai đó rỗi hơi đào được trong số mấy chục nghìn likes, đối phương mở tường nhà cậu, sau đó thì không có sau đó nữa...

Ban đầu câu chuyện chỉ được rỉ tai trong nội bộ fan cp, mọi người đều nửa tin nửa ngờ, sau đó thì bị leak ra các group khác, tiếp đến là diễn đàn, cuối cùng trôi về tay của blogger, từ đó chui lên hot search.

Giang Nguyên Dã: "......"

Trên đời này lắm người ăn no rửng mỡ thật sự!

Hạ Tân Nam hỏi: "Em có muốn phát biểu gì không?"

Biên Lăng gọi đến, Giang Nguyên Dã lập tức từ chối, block luôn, giơ tay: "Không có lời nào cả."

Hạ Tân Nam kéo xuống những bài cuối cùng của acc clone.

"Post đầu tiên là mắng anh hả?"

Giang Nguyên Dã giả chết.

Hạ Tân Nam vươn tay nắm cằm cậu, ép đối phương phải nhìn thẳng mình: "Em có thể giải thích không?"

Giang Nguyên Dã nhăn mặt: "Mắng anh thì sao? Ai bảo anh khiến em hiểu lầm, em thích thì mắng đó!"

Hạ Tân Nam xem lại thời gian post bài, hiểu ngay.

Chính là đợt chiến tranh lạnh hồi quay phim, nhóc thúi hiểu lầm mối quan hệ của chị em nhà anh nên ghen tuông, giận dỗi.

Im lặng mấy giây, Hạ Tân Nam mới bật cười.

Giang Nguyên Dã cạn lời, cười cục cức!

Hạ Tân Nam có thể nhịn, nhưng giang cư mận thích hóng hớt thì không, mục bình luận của acc clone đang tưng bừng hơn bao giờ hết.

【Đỉnh lưu của tụi mình sung he! Hồi mới lập acc toàn chởi chồng thôi, rốt cuộc là yêu hay hận vậy?】

【Là suy đồi đạo đức hay tâm lý vặn vẹo thế? [thắc mắc]】

【Nên Đặng Hữu Xuyên kể hai khứa dỗi nhau cũng là thật à? Đỉnh lưu còn giận đến độ lập clone chửi lun...】

【Vừa chửi chồng vừa điểm danh siêu thoại cp mỗi ngày, còn khai nhãn cho fan, đây là kiểu tâm lý gì vậy chứ? [cười bò]】

【Tôi cười có thể chếk! Đỉnh lưu còn nhận xét "hàng" của fans nữa chứ, tự đọc, bình phẩm fanfic của mình luôn, mấy người bị mắng là quá dăm đang phát điên kìa! [cười]】

【Bị bảo là dăm còn đỡ, có hoạ sĩ bị nhận xét quá OOC, phải về học vẽ lại đang hoài nghi cuộc đời nà!】

【Một số đại thần tui theo dõi đang khóc thét trên vòng bạn bè á, cầu chính chủ tránh xa đời sống của fans! Love and peace! [vỡ tim]】

【Thồi! Rõ ràng fan cp đang sướng điên lên! Còn fans only chắc đang ở dưới đáy xã hội rồi, hức~】

【Tui phát hiện điểm này, đoạn hội thoại mà đỉnh lưu bị bóc là đâm sau lưng được gửi vào Valungtung đúng không? Ngoài miệng thì kêu trợ lý rình rập để túm được nhược điểm, nhưng thật ra là đang bực mình vì chồng iu không í ới gì mình he...】

【Mé! Đỉnh lưu iu vải! Ghét anh! Ghét anh! Ghét anh! [đầu heo]. Xin hỏi kiếm bé vợ nhỏ này ở đâu vậy? Hoá ra đồ choá là mắng yêu à?】

【Tôi nói tiếp nè, sau đó chồng iu alo bé, hai người đi hẹn hò đu đưa, chiện này đã được chủ tiệm cơm proof rồi! Đâm sau lưng giề chớ? Thật ra là đỉnh lưu của chúng mình nghiện khoe chồng thui, bảo sao hồi đó lại phát điên với hot search đấy [buồn cười vải lên.jpg]】

【Ẻm simp lỏd mà thích làm giá.】

【Hớ hớ hớ hớ má ơi! Đỉnh lưu vẫn đang lướt siêu thoại với cap màn hình, nhóc ngốc nghếch chưa nhận ra ID của mình đã bị tóm sống rồi à?】

【... Ẻm còn để lại lời sấm truyền trên siêu thoại chứ. Hồi đầu còn chửi người ta khùng, sau lại hận rèn sắt không thành thép, tự hướng dẫn mọi người phải high thế nào. Đỉnh lưu của chúng ta thật sự quá tâm huyết với Tân Sinh Nguyên Định, từng viên gạch, từng miếng vữa mà xây lâu đài! [cười bò]】

【Sợ vãi! Tui chưa từng thấy cp nào bị chính chủ giám sát như này luôn! [đổ mồ hôi]】

【Giới giải trí chỉ có một Giang Nguyên Dã! [bái phục][bái phục][bái phục]

【Tổng hợp quote của đỉnh lưu:

"Đồ choá đang lên cơn nwngs! Vừa mặt dày vừa xấu nết!"

"Là vì anh ấy yêu tui, rất rất yêu tui!" X2.

"Hạ Tân Nam mới là anh dâu! Nếu thái độ kém còn không được lên chính thức cơ!"

"Đồ choá mới là Omega! Còn có kỳ mẫn cảm cố định cơ!"

Cả nhà hãy nghiền ngẫm thật kỹ nhé!】

【Thiệt là một người anh dâu kiêu kỳ! Hình tượng ảnh đế kiêu ngạo đã hoàn toàn sụp đổ! Anh dâu trong mắt simp lỏd là Omega hay "nwngs"! [đầu chó]】

【ABO không phải thứ cho hai người chơi như thế nhá...】

【Không biết người nên biến mất khỏi trái đất này nên là đỉnh lưu hay chồng ẻm nữa. Hay hai người dắt nhau đi trốn đi! Cười tưởng chếc!】

【Ê, nhưng sao mọi người lại chắc chắn đây là acc clone của Giang đỉnh lưu vậy? Lỡ là fan cuồng đóng giả thì sao?】

【Xem địa chỉ IP đó, có thể đối chiếu với lịch trình của đỉnh lưu mà.】

【Thế thì vẫn làm giả được mà, cứ theo dõi sát sao thì đổi IP được hết.】

【Ngoài chính bản thân đỉnh lưu thì ai bắt chước nổi cái kiểu vợ nhỏ simp chồng cỡ này được? Nếu dựa vào cách gọi đồ choá bị bế lên hot search đâm sau lưng gì đó, thì trước đây ai mà biết? Đừng bảo là bói ra nhé? Này là bằng chứng đó!】

【Nếu acc clone này mà là của người khác thì tôi cóc tin đâu, nhưng đây là Giang đỉnh lưu đó! Đúng là một vị Phật sống! Lại còn iu chồng hết mực! Mọi người hãy tôn trọng và chúc phúc nhá~】

【Pha kè thôi! Pha kè thôi! Pha kè thôi! Đám fan cp lại bắt đầu bịa ra đó! [oẹ]】

【Thế kêu Giang đỉnh lưu hoặc phòng làm việc ra mặt bác bỏ tin đồn đi, không phủ nhận tức là đồng ý he! [xem kịch]】

【Fan only phát điên rồi! Chạy thôi!】

Giang Nguyên Dã cũng phát điên rồi.

"Giờ em sẽ xoá acc!"

Hạ Tân Nam lấy điện thoại của cậu: "Em mà xoá thì sẽ bị coi là chột dạ, đồng nghĩa với việc chấp nhận acc clone này là của mình."

Giang Nguyên Dã tức nổ phổi: "Giờ còn ai tin acc này không phải của em à? Khác gì lạy ông tôi ở bụi này?"

Hạ Tân Nam nhéo má cậu: "Lúc lập acc mắng anh sướng lắm cơ mà? Giờ biết xấu hổ rồi à? Da mặt em mỏng đi từ lúc nào thế?"

Giang Nguyên Dã hất tay tên choá, đã không nghĩ cách giúp mình thì thôi, lại còn hùa với giang cư mận trêu mình nữa, cảm động gì đó bay hết rồi.

"Tốt xấu gì em cũng là idol nổi tiếng, vẫn phải có mặt mũi chứ?"

"Biết thế thì phải để ý, đừng suốt ngày nghĩ gì nói đó trên Weibo."

... Cậu biết mới là lạ.

"Xoá acc clone thì lạy ông tôi ở bụi này quá." Hạ Tân Nam nói: "Cứ để đó đi, người ta cười chán rồi tính tiếp."

Giang Nguyên Dã u oán: "Thế sao anh không bảo em thừa nhận luôn cho rồi?"

Hạ Tân Nam gật đầu: "Cũng được, tuỳ em thôi."

"..."

Vẫn là thôi đi.

Tuy trên mạng thì nói gì chẳng được, nhưng thật sự là mồm Giang Nguyên Dã đi chơi xa trên clone thật, có đánh chết cậu cũng không chịu nhận đâu.

Chuông điện thoại của Hạ Tân Nam vang lên, là Biên Lăng, nãy Giang Nguyên Dã đã block anh nên chỉ có thể úp sọt Hạ Tân Nam.

Giang Nguyên Dã bĩu môi, căn bản là không muốn ho he gì với quản lý hết.

Hạ Tân Nam liếc cậu rồi bấm nghe.

"Cái acc clone có phải là của ông trời con không vậy? Giả chết thì có ích gì?" Cuộc gọi vừa kết nối, Biên Lăng lập tức hỏi một câu rất lệch sóng.

"Phải." Hạ Tân Nam thay mặt gửi lời: "Nhưng không cần thiết phải thừa nhận, cứ xử lý lạnh đi."

Phủ nhận là điều không thể ròii, dẫu gì nó thật sự là clone của Giang Nguyên Dã, phủ nhận tức là nói dối, dễ gây ra phản ứng tiêu cực, họ chỉ có thể câm điếc tạm thời thôi.

Dù gì bây giờ minh tinh, ngôi sao có bị lộ tin hẹn hò cũng có thể xử lý lạnh. Chuyện lộ acc clone chỉ là trò cười vô thưởng vô phạt, mai hết nhiệt thì chẳng mấy ai nhớ nữa.

Nên lựa chọn tốt nhất vẫn là giả chết.

Biên Lăng hậm hực lúc lâu, nhưng cũng chẳng còn cách nào khả quan hơn, chỉ có thể nghe lời Hạ Tân Nam.

"Cậu nói với nó dùm tôi, cứ suốt ngày làm trò cười như này thì công khai quách đi cho rôi. Không ông đây mà treo lủng lẳng trước cửa nhà thì đừng có trách!"

Đồ thần kinh!

Giang Nguyên Dã giật lấy cái điện thoại, nhanh tay tắt rụp.

Ánh mắt Hạ Tân Nam rất châm chọc làm Giang Nguyên Dã ngứa ngáy toàn thân: "... Sau cấm anh nhắc lại chuyện này! Đợi mấy tháng nữa người ta quên hết thì em sẽ xoá acc!"

Hạ Tân Nam nhịn cười: "Ừ, không nhắc nữa."

Giang Nguyên Dã khinh bỉ đối phương, cười đi, cười đến chết luôn thì càng tốt!

Hạ Tân Nam lấy lại điện thoại, nhắn tin cho Đặng Hữu Xuyên, đoàn phim dự tính sẽ tung trailer cuố cùng vào đêm mai, giờ anh ngỏ ý liệu có thể đăng luôn đêm nay để mọi người dời sự chú ý hay không.

Đặng Hữu Xuyên đồng ý rất thoải mái, bảo lát nữa sẽ lên bài, còn tiện đà trêu cách show tình yêu của hai người rất độc lạ Bình Dương.

"Bạn nhỏ đó mang sứ mệnh thiết lập lại nền giải trí nước nhà nhể!"

Giang Nguyên Dã nhìn Hạ Tân Nam bật cười thành tiếng, nhíu mày hỏi: "Anh lại cười gì thế?"

Hạ Tân Nam đảo mắt, bảo cậu tự đọc nội dung trong điện thoại, Giang Nguyên Dã nghẹn họng, sao cái ông già thiếu đứng đắn này thích hóng hớt quá thể đáng vậy?

Cứ nói lung tung cái gì ấy...

Hạ Tân Nam bước đến, dùng một tay bế cậu lên cạnh tủ, cúi người ghé sát: "Chuyện đã thành như vậy mà vẫn xấu hổ à?"

Giang Nguyên Dã hậm hực: "Người bị lộ acc clone có phải anh đâu..."

Thật vô nghĩa! Hạ Tân Nam sao có thể đần độn lập acc clone như cậu được.

Hạ Tân Nam bảo: "Quản lý của em lập luận cũng đúng."

"Đúng chỗ nào? Anh muốn ảnh treo cổ trước cửa nhà em à?"

"Câu trước, quản lý của em cũng có chỗ khó, anh khá hiểu vấn đề, cũng nên cân nhắc chuyện công khai thôi."

"..." Giang Nguyên Dã khinh bỉ: "Anh mới bảo chưa vội cơ mà?"

Hạ Tân Nam bảo: "Anh đặt vấn đề với em thôi."

Cái này à...

Giang Nguyên Dã chống tay lên vai người đối diện, sau một chốc do dự mới nói: "Đợi dịp năm mới anh về gặp ông nội của em đã, vượt ải ông nội rồi tính tiếp."

Hạ Tân Nam cười lớn, thân mật cọ cọ lên đầu mũi đối phương: "Được."
 
Có Hỉ - Bạch Giới Tử
Chương 77: Khoe tình yêu.



Tháng tiếp theo, cinetour của "Trạm cuối" chính thức khởi động.

Bão táp acc clone của Giang Nguyên Dã sau khi được xử lý lạnh thì đã êm xuôi rơi vào quên lãng... Đó là trong mơ thôi.

Câu chuyện qua đi, nhưng lộ clone trở thành meme huyền thoại, bị lôi lên liên tục và làm trò cười cho toàn dân.

Cứ lần nào đi quảng bá là lại có phóng viên to gan hỏi, Giang Nguyên Dã lập tức giả điếc lỉnh sang những câu hỏi khác luôn.

Phóng viên chưa chịu bỏ cuộc, lại quay sang Hạ Tân Nam. Hạ Tân Nam rất tốt bụng trả lời: "Cái này thú vị phết, cái khác thì tôi không rõ lắm."

Lại là thú vị, Giang Nguyên Dã ngả mũ kính phục khả năng nói dóc không chớp mắt của ai kia, đã thế còn bóng gió trêu chọc mình, xàm thật sự.

May là fans nhanh chóng bị bộ phim thu hút. Từ trailer cho đến bản chính thức đều nhận được những đánh giá tích cực, doanh thu cũng có chiều hướng tăng lên đúng như mong đợi.

Đây là lần đầu tiên Giang Nguyên Dã đảm nhận trọng trách nam chính màn ảnh rộng, sự chú ý sẽ dồn vào màn thể hiện của cậu hơn so với Hạ Tân Nam, và may mắn là nó khiến người xem thoả mãn hơn dự kiến.

Hình tượng idol luôn lên sân khấu trong trạng thái hoàn hảo hoàn toàn bay biến, dù được trang điểm đen đúa xấu xí cũng chẳng hề kệch cỡm trên màn ảnh, kỹ năng diễn xuất tự nhiên, đài từ cũng khá khẩm. Nhất là phân đoạn cao trào gào khóc lúc thẩm vấn, rồi chết lặng sau khi biết được sự thật làm công chúng thấy được tiềm năng diễn xuất đầy hứa hẹn. Những nghi ngờ trước khi phim ra mắt dần biến mất, với sự đánh giá đầy công tâm của khán giả, đáp án của Giang Nguyên Dã ít nhiều cũng đã được ghi nhận.

Biên Lăng mừng phát điên, phim vừa ra rạp được một tuần thì anh đã nhận được hai lời mời liên tiếp, coi như con đường điện ảnh của Giang Nguyên Dã bắt đầu rộng mở, sau này sẽ không cần phải dính chặt hoặc cần Hạ Tân Nam giúp đỡ, tương lai xán lạn đang đến đây.

Giang Nguyên Dã chẳng có ý tưởng gì, cứ kệ đi, dù gì sang năm cũng chẳng tính nhận phim.

Đợt này cậu đang viết bài mới, là bài hát chủ đề cho bộ phim điện ảnh còn lại.

Vốn chuyện này không do Giang Nguyên Dã gồng gánh. Ngọn nguồn bắt đầu từ một buổi tiệc cùng Nguỵ Khải Bình và Đặng Hữu Xuyên. Nguỵ Khải Bình tính mời một nhạc sĩ có tên tuổi sáng tác bài hát chủ đề thì được Đặng Hữu Xuyên rượu vào lời ra hiến kế: "Tiểu Giang cũng làm nhạc mà, cảm xúc với bộ phim chắc chắn sẽ dạt dào hơn những người khác, hay ông thử cân nhắc cho cậu ấy làm thử xem?"

Nguỵ Khải Bình ngẫm thấy cũng đúng, hỏi Giang Nguyên Dã có đồng ý không. Vốn là Giang Nguyên Dã đang do dự thì Hạ Tân Nam cổ vũ: "Em cứ thử sức đi."

Nên cậu nghiến răng ôm việc vào người.

Nhưng tiến độ lại không thuận lợi như Giang Nguyên Dã dự tính, nguyên nhân hẳn do dauo này phải chạy cinetour liên tục dẫn đến mệt mỏi, hoặc cũng vì cảm xúc cho nhân vật đã không còn đủ đầy như khi mới đóng máy. Thật không dễ để gò mình vào trạng thái rồi viết nên lời ca lột tả cảm xúc của các nhân vật.

Giang Nguyên Dã mọc rễ ở phòng thu âm hai ngày trời, hăng say làm việc... Ừm thật ra thì cũng không hẳn, túm cái quần là khi Hạ Tân Nam ghé qua thì cậu đang chán chường nằm bò trên bàn làm việc, trùm mũ hoodie lên đầu che kín mặt, áp lên bàn, rũ rượi tả tơi.

"Đã bảo đừng làm phiền..."

Giang Nguyên Dã nói được một nửa thì ngước lên, nhận ra người đứng trước mặt không phải Đinh Minh, cũng không phải staff mà là Hạ Tân Nam.

Cậu ngẩn người, đôi mắt chậm chạp chớp chớp: "Sao anh lại đến đây?"

"Tính làm tổ ở đây mấy ngày nữa?" Hạ Tân Nam dí tay lên mặt cậu: "Mắt như gấu trúc rồi này."

Giang Nguyên Dã hơi xấu hổ, cầm điện thoại mở camera selfie xem thử, vẫn đẹp mà, rõ ràng là đẹp trai chói mù con mắt nè!

Hạ Tân Nam hỏi: "Vẫn chưa có cảm hứng à?"

"Có thì đã tốt, thầy Hạ có thể khơi gợi cho em được không?" Giang Nguyên Dã rung đùi đắc ý, thật ra thì cũng không phải hoàn toàn tắc tịt, trên màn hình laptop là một đoạn phim thô tua đi tua lại cả trăm lần trong hai ngày.

Hạ Tân Nam nhắc nhở: "Ăn trước đã."

Hạ Tân Nam cố ý mang đồ ăn đến, Giang Nguyên Dã thở dài, dặt dẹo ngồi dậy, ăn thì ăn.

Video vẫn đang tiếp tục, Giang Nguyên Dã húp canh, vừa ngước lên liền thấy hai người trên màn hình quện nhau, ngụm canh nóng hổi vừa vào miệng suýt nghẹn lại.

Hạ Tân Nam nhìn chằm chằm đến tận khi đoạn phim kết thúc. Đây là đoạn phim nóng bỏng trong xe với thời lượng gần 10 phút. Máy quay đặc tả nội tâm và biểu cảm của nhân vật rất tinh tế, đây chính là phong cách đặc trưng của Nguỵ Khải Bình. Biên tập hậu kỳ cũng rất khéo léo, không quá kh*** g** và gợn tình vừa đủ.

"Hiệu quả tốt hơn so với những gì anh đã nghĩ." Hạ Tân Nam nói: "Đạo diễn Nguỵ rất tài tình, chưa cần nhạc nền cũng đủ khiến người xem cảm nhận bầu không khí."

Giang Nguyên Dã hỏi: "Anh chưa xem qua à?"

"Ừ." Hạ Tân Nam nói: "Đạo diễn Nguỵ sẽ không cho phép quá nhiều người xem trước, đây là lần đầu tiên du di gửi bản thô cho em đấy."

"Bảo sao lại dặn em không được để lộ cho bất kì ai." Giang Nguyên Dã nói.

Hạ Tân Nam hỏi: "Em bí thật à?"

Giang Nguyên Dã lắc đầu: "Thì đời đâu có gì dễ."

"Anh yêu em." Hạ Tân Nam đột nhiên nói.

"Khụ!" Giang Nguyên Dã suýt sặc chết: "Anh đừng nói mấy lời này lúc em đang ăn chứ...."

Hạ Tân Nam bình tĩnh đáp: "Đừng đặt nặng vấn đề, cứ nghĩ về chủ đề của bộ phim, về tình yêu vượt lên tất thảy. Em nhắm mắt hồi tưởng lại cảnh vừa rồi, tưởng tượng lại bối cảnh quay ngày ấy thử xem."

Giang Nguyên Dã bán tin bán nghi, chậm chạp nhắm mắt, nhưng kết quả là tiếng bụng kêu ọc ọc: "..."

Bừng tỉnh liền đụng phải ánh mắt nén cười của Hạ Tân Nam, Giang Nguyên Dã lập tức hiểu vấn đề: "Anh lại chọc em!"

Vốn đang có tí cảm hứng thì giờ bay sạch rồi, Hạ Tân Nam là đồ bò ngáng chân chứ chẳng giúp được gì hết.

Hạ Tân Nam lại nói: "Ăn cơm đi."

Giang Nguyên Dã tịt ngòi, tắt video, vớ lấy điện thoại nghịch ngợm.

Weibo rất sôi động, sau khi công chiếu "Trạm cuối" thì tự dưng lòi ra một đống fan cp của nhân vật phim, vẽ ra cả đống câu chuyện tiếp nối đoạn kết, fanfic tung bay đầy trời. Tiếc là Giang Nguyên Dã không dám đọc, chỉ sợ rớ vào lại bị túm gọn.

Không thể nghịch acc clone làm cậu bứt rứt khôn cùng. Hay lập cái mới nhỉ? Lần này cẩn thận hơn xíu...

Giọng Hạ Tân Nam vang lên khiến Giang Nguyên Dã hoàn hồn: "Em đang nghĩ gì thế?"

"Chả có gì sất." Giang Nguyên Dã hậm hực, vẫn là thôi đi, lại bị đào ra thì cậu không thể di dân ra khỏi Trái đất được.

Ăn trưa xong, Hạ Tân Nam không về mà ở lại, ngồi trên sopha lật tạp chí, không quấy rầy đối phương.

Giang Nguyên Dã đeo tai nghe, ngón tay múa lượn trên bàn phím, lâu lâu lại lơ đễnh lén nhìn Hạ Tân Nam, đầu óc dần khai mở.

Nhắm mắt lại, những ký ức lập tức ùa về...

Ánh mắt, giọng nói, hơi thở, xúc cảm nơi đầu ngón tay, lòng bàn tay rịn mồ hôi cùng sức nóng từ đôi môi của người kia đều là tình yêu. Là tình yêu vượt lên tất thảy mà Hạ Tân Nam nhắc đến.

Giang Nguyên Dã dần chìm sâu, linh cảm dào dạt chảy trong đầu, âm tiết cũng tự nhiên trôi khỏi những ngón tay.

4 giờ, Giang Nguyên Dã tạm dừng công việc. Đêm nay là giao thừa, cậu phải tham dự đêm hội countdown ở đài truyền hình.

Cũng may tiến độ sáng tác đã có sự đột phá, hẳn là có thể kịp deadline.

Trước khi đi, cậu cho Hạ Tân Nam nghe thử demo rồi xin cảm nhận. Hạ Tân Nam nghe rồi nói: "Khác với tưởng tượng của anh một chút, nhưng vẫn rất ổn. Giai điệu nhẹ nhàng, dễ khơi dậy cảm xúc, khiến người nghe như được cảm nhận làn gió xuân man mát, khá lắm."

"Đương nhiên là hay rồi! Nhờ thầy Hạ mà em có cảm hứng đó." Giang Nguyên Dã nói.

Hạ Tân Nam cười cười, đứng dậy: "Đi thôi, anh đến sân khấu countdown với em."

Anh lại đội mũ đeo khẩu trang, giả làm nhân viên trong đoàn đội của Giang Nguyên Dã, cùng đi vào đài truyền hình.

Tổng duyệt xong, Giang Nguyên Dã ăn tối rồi make up, rất nhanh đã đến 7:30, còn nửa tiếng nữa là bắt đầu chương trình.

Hậu trường đông như mắc cửi, ban tổ chức còn sắp xếp các máy livestream đột nhập hậu trường, lúc họ gõ cửa thì Giang Nguyên Dã mới thay đồ diễn, thợ make up ra mở cửa.

MC và camera man đi vào, cười hỏi: "Nguyên Dã đã ăn tối chưa? Có thể quay preview được không? Hãy gửi lời chào đến các khán giả qua màn hình livestream nhé!"

Giang Nguyên Dã nở nụ cười đầy công nghiệp, chào hỏi với fans trong live.

Các câu hỏi của MC khá tiêu chuẩn, nhìn lại năm cũ và bật mí dự định năm mới. Sau đó là màn phúc lợi cho fans, chọn ngẫu nhiên ba người để trả lời câu hỏi.

Hai người trước đều là fan only, họ đặt câu hỏi về concert sắp tới và kế hoạch sang năm, Giang Nguyên Dã đơn giản tiết lộ chút chút. Đến người cuối cùng, ID chạy hàng chữ tên cp của cậu và Hạ Tân Nam.

【Tiểu Dã tính làm gì sau khi diễn xong countdown ạ? Có phải hẹn đã anh Nam đi chơi không ạ?】

Fan cp Tân Sinh Nguyên Định chưa từng ngại múa lân trước mặt chính chủ. Giang Nguyên Dã dùng ngón chân cũng biết mấy khứa này không phải muốn biết bọn cậu có đi chơi hay không, mà là có thể ôm nhau gào rú cả dêm hay không, hờ hờ...

"Cái này à..."

Cậu ngó ra ngoài ống kính theo phản xạ. Từ khi có người lạ đi vào thì Hạ Tân Nam đã đội mũ, kéo vành mũ xuống che nửa gương mặt, im lặng dựa vào sopha xem điện thoại.

Như thể cảm nhận được, Hạ Tân Nam khẽ ngẩng lên, Giang Nguyên Dã lập tức cụp mắt, đáp lại: "Cái đó tính sau đi, tận tờ mờ sáng mới xong việc mà."

Đang tính trả lời qua loa cho xong thì Đinh Minh đi mua cafe về, vừa vào cửa đã gào mồm: "Thầy Hạ ơi! Cappuccino nóng của anh hết rồi ạ, nên em mua giống của anh..."

Đang oang oang thì nhận ra trong phòng có người ngoài, ai cũng há hốc mồm ngạc nhiên.

Tai MC rất thính, bắt được trọng điểm "thầy Hạ" rồi nhìn theo ánh mắt của Đinh Minh, lập tức nhận ra người ngồi ở sopha chẳng phải là Hạ Tân Nam ư!

Giang Nguyên Dã: "..."

Hạ Tân Nam bị nhận ra mà vẫn thản nhiên, chủ động chào hỏi khi máy quay lia về phía mình, chẳng hề xấu hổ khi bị bớ.

Bình luận livestream lập tức nổ tung, một chuỗi: "A a a a a!!!" ngập màn hình.

MC hỏi lí do Hạ Tân Nam ở đây, sao nãy giờ không lên tiếng. Hạ Tân Nam chỉ vào Giang Nguyên Dã: "Đến cùng Nguyên Dã, tôi không phải nhân vật chính nên không muốn gây ầm ĩ."

"Mối quan hệ của hai người tốt thật đấy!" MC cảm thán.

Giang Nguyên Dã tới ngồi cạnh Hạ Tân Nam, anh giải thích: "Gần đây Nguyên Dã đang viết bài mới, hôm nay tôi tới tham ban, tiện thể đi theo."

MC liền hỏi Giang Nguyên Dã: "Nguyên Dã đang ấp ủ bài hát gì vậy? Có thể tiết lộ một chút cho mọi người được không?"

Nguỵ Khải Bình đã nhấn mạnh không được spoil về việc viết bài hát chủ đề, nên Giang Nguyên Dã lúng búng đáp: "Chỉ là chút ý tưởng mới thôi, trong thời gian tới sẽ bật mí với mọi người nhé."

Hạ Tân Nam nói: "Tôi rất thích bài hát này."

Giang Nguyên Dã cố ý vặn lại: "Có liên quan gì đến thầy Hạ nhỉ?"

Hạ Tân Nam cười nhẹ.

MC rất thông thái: "Nguyên Dã viết tặng thầy Hạ ư?"

Giang Nguyên Dã lập tức phủ nhận: "Đương nhiên là không rồi, sao có thể chứ."

Hạ Tân Nam gật đầu: "Là bài hát của chúng tôi."

"..." Anh đừng nói kiểu mập mờ như vậy được không! Đó là bài chủ đề phim mà!

Fans spam càng như vũ bão.

MC cười hỏi: "... Thầy Hạ đang khoe tình bạn của mình à?"

Hạ Tân Nam thản nhiên đáp: "Không phải."

Anh đương nhiên là đang... khoe tình yêu chứ!
 
Có Hỉ - Bạch Giới Tử
Chương 78: Em rất yêu anh.



Nửa tháng chớp mắt qua đi, Giang Nguyên Dã bế quan nhiều ngày, cuối cùng đã hoàn thiện bài hát chủ đề.

Cùng ngày, Nguỵ Khải Bình phủi bụi Weibo, đăng tải đoạn cut ngắn, hơn nữa còn tag Giang Nguyên Dã.

Tuy Giang Nguyên Dã là sao đang hot, từng tự sáng tác nhiều ca khúc, nhưng trước nay ngoài fans ra thì rất ít người công nhận năng lực ở mảng này của cậu. Nhưng lần này nhờ có sức ảnh hưởng của Nguỵ Khải Bình, vài nhà phê bình âm nhạc đã tìm đến video, chia sẻ những phân tích, đánh giá cao tác phẩm âm nhạc chưa tròn vẹn 1 phút, màn hình tràn ngập lời ngợi ca và mong chờ.

Lời khen ào ào như nước, dù Giang Nguyên Dã với tính tình thích tự sướng cũng thấy khá ổn áp, nhưng vẫn là hết hồn trước tràng pháo tay vang dội này.

Nghiệp diễn tiền đồ rộng mở, con đường chuyển mình trở thành nhạc sĩ chuyên nghiệp cũng thênh thang, chỉ cần cậu gật đầu, dường như có thể công khai mối quan hệ với Hạ Tân Nam bất kì lúc nào.

Đương nhiên nếu làm vậy, ngoại trừ fans cp thì cậu sẽ đánh mất một lượng fans only rất lớn.

Về vấn đề này, Đinh Minh có cái nhìn rất sáng suốt: "Sự thật là không sao đâu ạ. Giờ fans của anh đã bị tẩy não diện rộng, tự nhắc nhau nếu có biến là anh sẽ về nhà thừa kế nên mấy cổ chuyển qua làm fan sinh mệnh(*). Ý là chỉ cần anh còn hoạt động là mừng lắm rồi, yêu đương chỉ là gia vị cuộc sống thôi."

(*)Fan sinh mệnh ý tức là chỉ cần idol khoẻ mạnh, vui tươi, còn lửa nghề là không mong cầu gì hơn á.

"..."

Lần đầu tiên Giang Nguyên Dã muốn cảm ơn sự "làm lố" của ông nội, hoá ra cũng được việc phết.

Tối 30 âm lịch, cậu nói với người nhà rằng mình sẽ dẫn bạn về.

Bố mẹ cậu đã về nước từ hai ngày trước, là năm hiếm hoi ở lại ăn Tết. Cũng tốt, dẫu gì họ cần có mặt để còn cho Hạ Tân Nam ra mắt chính thức. (Dù chỉ đóng vai trò linh vật.)

Bọn cậu nấn ná đến tận tối mới về, Hạ Tân Nam mang theo những món quà đã chuẩn bị cẩn thận, một cốp xe chật ních toàn là thuốc lá, rượu và trà đủ loại. Nhà Giang Nguyên Dã đương nhiên chẳng thiếu thốn những thứ này, nhưng quan trọng là tấm lòng.

Cả gia đình họ Giang đều có mặt, ông nội Giang Nguyên Dã, bố mẹ cùng chú út, mọi người đều chờ hai người về dùng bữa.

Vào cửa, Hạ Tân Nam chủ động chào hỏi các vị phụ huynh, lần đầu tiên gặp mặt Giang Hưng Bình cũng rất điềm đạm, hỏi gì đáp nấy.

Vợ chồng Giang Thiên Hoa nhận được ánh mắt ám chỉ của con trai cưng, hết lời ngợi khen Hạ Tân Nam trước mặt ông cụ.

Giang Hưng Bình hài lòng, gu của cháu trai yêu nhà mình... à thì không hài lòng cũng không được, nếu cụ mà lắc đầu thì chắc chắn Giang Nguyên Dã sẽ biểu diễn tiết mục một khóc hai nháo ba thắt cổ ngay lập tức.

Giang Nguyên Dã chẳng hề khách sáo: "Nội, bố mẹ à, mọi người nhớ cho ảnh lì xì nhá!"

Giang Hưng Bình bật cười mắng yêu, đương nhiên đã chuẩn bị lì xì rồi, ngoài ông nội và bố mẹ thì Chu Quân Hằng cũng góp phần, cả nhà đều cho Giang Nguyên Dã hất mặt lên trời.

Hạ Tân Nam không từ chối, nhận hết, cuối cùng lại trao tay Giang Nguyên Dã, bảo là tiền mừng tuổi của cậu.

Giang Nguyên Dã liền lên Weibo phát lì xì để fans hoà chung niềm vui với mình.

Tuy mọi người chẳng biết là niềm vui gì, nhưng có ai chê tiền chớ.

Ăn xong bữa cơm, Hạ Tân Nam bị ông nội gọi vào thư phòng nói chuyện riêng.

Vợ chồng Giang Thiên Hoa có chuyến bay tối, mỗi người một câu "Thơm thơm bé bi" làm Giang Nguyên Dã nhọc nhằn mãi mới đuổi được hai vị phụ huynh. Vừa khẽ thở phào, quay đầu lại thấy chú út đứng ở hành lang hút thuốc, nấn ná mãi mới bước đến.

"Bố mẹ con cất công về ăn bữa cơm này." Chu Quân Hằng tiện tay dụi tàn thuốc, mở miệng đánh vỡ sự ngượng nghịu: "Là vì sợ ông nội không chấp nhận mối quan hệ giữa hai đứa, nên muốn ra mặt nói đỡ."

Giang Nguyên Dã lẩm bẩm: "Con biết..."

"Con vẫn nhất quyết ở bên cậu ta? Có định công khai không?" Chu Quân Hằng hỏi.

Giang Nguyên Dã mặt dày nói: "Con chỉ chịu anh ấy thôi."

Chu Quân Hằng gật đầu: "Sau này thật sự không cần chú lo cho con nữa à?"

Giang Nguyên Dã đáp: "Nếu gặp chuyện con sẽ nói với chú, còn không thì chú đừng lo, con vẫn muốn tự thân vận động, nếu không sẽ cảm thấy mình rất thất bại. Còn nữa, cho dù thế nào thì chú vẫn là chú của con, con không muốn vì một người lạ mà sinh khoảng cách."

Chu Quân Hằng vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Sẽ không có chuyện đó đâu."

Giang Nguyên Dã chụp tay đối phương, hỏi: "Chú biết ngày xưa nhà Hạ Tân Nam là hàng xóm cách vách với nhà mình từ lâu rồi ạ?"

"Ừ." Chu Quân Hằng nói: "Tưởng chú và ông không biết con hôm nào cũng trèo tường tìm người ta à? Ngày nó đi, con ôm người ta không chịu buông, nói thích nó, còn dặn nó không được quên con, cuối cùng chú là người vác con về."

Giang Nguyên Dã im lặng, hoá ra đồ choá kể sự thật à? Cậu còn tưởng anh bịa chuyện để câu kéo sự áy náy chứ...

"Lúc ấy con còn làm gì không ạ?"

Chu Quân Hằng ngẫm nghĩ rồi bảo: "Con say quắc cần câu nên hôn nó."

"..." Éc.

Khi Hạ Tân Nam đi ra, chỉ còn mình Giang Nguyên Dã đần mặt ở hành lang.

"Nguyên Dã?" Hạ Tân Nam đi tới, lên tiếng gọi.

Giang Nguyên Dã ngước lên, vẻ mặt rất phức tạp.

Đuôi lông mày của Hạ Tân Nam khẽ nhếch lên: "Sao vậy em?"

Có phải chúng mình hun nhau từ hồi mười mấy tuổi không?

Giang Nguyên Dã cảm thấy khá mất mặt, thật sự không hỏi thành lời được: "Nội em nói gì với anh thế?"

"Không có gì, chỉ tâm sự vài câu thôi, nhưng ông nội của em rất thú vị." Hạ Tân Nam cười bảo.

Giang Nguyên Dã chẳng hiểu: "Là như nào?"

Hạ Tân Nam nói: "Những người khác đều lo anh sẽ bắt nạt em, có mỗi ông nội dặn dò nếu anh bị em bắt nạt, chỉ cần không quá nghiêm trọng thì đừng chấp em làm gì."

"..." Ông là ông nội thân sinh của con thật luôn...

Đêm nay hai người ở lại đón giao thừa với Giang Hưng Bình, nhưng ông cụ lớn tuổi không thức khuya được, chưa đến 12 giờ đã đi ngủ, Giang Nguyên Dã liền lôi Hạ Tân Nam ra ngoài sân.

"Đi đâu vậy?"

Hai túi áo lông của Giang Nguyên Dã nhét đầy pháo hoa: "Đi đốt pháo đi, nhưng ông em ngủ nông, dễ bị đánh thức, chúng ta sang nhà bên đi."

Cậu dừng lại ở bức tường thấp nhất gần sân nhà bên, háo hức muốn thử.

Hạ Tân Nam nhìn là hiểu ý: "Cửa chính thì không đi, tính trèo tường à?"

Giang Nguyên Dã cười cười, vẫy tay với anh: "Đi cùng nhá!"

Cậu bò lên tường rồi trèo lên mái nhà, sau đó nhảy sang mái nhà bên kia rồi lại nhảy xuống. Năm ấy Giang Nguyên Dã đã leo trèo vô số lần nên đã hình thành phản xạ.

Hạ Tân Nam cũng học thói hư, trèo sang bức tường cách vách.

Không có ai ở bên này, tối lửa tắt đèn, nhảy xuống là tay dính đầy bụi đất, Giang Nguyên Dã vỗ vỗ tay. Cậu bật flash trên điện thoại, áp đèn từ dưới cằm lên, sau đó xoay người làm mặt quỷ lè lưỡi với Hạ Tân Nam mới nhảy xuống, còn kêu những tiếng rất kì quái.

Hạ Tân Nam dửng dưng: "Chơi vui không?"

Giang Nguyên Dã thấy anh một chút phản ứng cũng chẳng có, tự mất ứng, tắt đèn: "Hứ~". Đôi mắt của Hạ Tân Nam đột nhiên rời khỏi cậu, nhìn chòng chọc về đằng sau.

Giang Nguyên Dã hỏi: "Anh nhìn gì thế?", tính quay đầu thì Hạ Tân Nam lại nghiêm túc nhắc: "Đừng động đậy, cũng đừng nói gì hết."

Cậu ngớ người, loáng thoáng thấy ánh mắt nghiêm trọng của đối phương: "... Rốt cuộc là anh đang nhìn gì thế?"

Hạ Tân Nam không đáp, hơi thở nặng nề như lo lắng. Giang Nguyên Dã cũng xoắn xuýt, nổi da gà, vô thức nuốt nước bọt: "Sau lưng em có gì à?"

Chốc sau, Hạ Tân Nam nghiêng đầu, thơm lên má cậu rồi lùi xuống, làm như chẳng việc gì mà bảo: "Chẳng có gì hết."

"..."

Nhận ra Hạ Tân Nam mới diễn trò, Giang Nguyên Dã cạn lời trợn mắt.

Hạ Tân Nam kéo một tay của cậu: "Thôi mà, anh không trêu nữa."

Trêu gì mà kì cục! Dở hơi!

Hạ Tân Nam bật đèn hành lang giúp khoảng sân có chút ánh sáng.

Giang Nguyên Dã bật lửa đốt pháo rồi xoay người khi những tia sáng rực rỡ bùng lên, đi về phía hành lang, nơi Hạ Tân Nam đang dõi theo.

"Hình như ngày xưa em đã hứa sẽ chơi cái này với anh nhỉ? Nhưng tiếc là tận lúc anh đi mà chúng mình vẫn chưa thực hiện được."

Hạ Tân Nam hơi ngạc nhiên: "Em còn nhớ à?"

"Não em cũng không cá vàng lắm đâu." Giang Nguyên Dã vòng tay lên cổ Hạ Tân Nam, rướn lên hôn môi đối phương: "Hạ Tân Nam, lúc ấy em hôn anh thế này à?"

Hạ Tân Nam nheo mắt: "Em muốn biết?"

"Muốn á." Giọng Giang Nguyên Dã lí rí: "Nụ hôn đầu tiên của em đó, thế mà anh chẳng nói với em gì cả."

Hạ Tân Nam nói: "Anh nói thì em cũng chẳng tin."

Giang Nguyên Dã nhìn ánh sáng nhảy nhót trong mắt anh, tự dưng xúc động tràn trề: "Anh không nói thì sao em biết được..."

Hạ Tân Nam cố ý hỏi: "Nói gì đây? Nói em rất vô lương tâm à? Cướp nụ hôn đầu của anh rồi ghost anh luôn?"

Giang Nguyên Dã vặn vẹo: "Mình đã ngoắc tay ai nhắc lại là cún con đó nha!"

Hạ Tân Nam cười khẽ, đưa tay ấn cậu vào lòng, môi phủ lên.

Giang Nguyên Dã hé miệng, nhiệt tình đáp lại.

Kết thúc nụ hôn, Giang Nguyên Dã li.ếm khoé môi, thì thầm: "Chúng mình về đi?"

"Về bên đó?"

Hình như về nhà ông nội ở bên cạnh không tiện cho lắm, giọng Giang Nguyên Dã càng lí nhí: "Về, về chỗ anh ý."

Hạ Tân Nam cười khẽ: "Vậy đi thôi."

Về đến nơi đã là hơn 1 giờ sáng, vừa vào cửa Giang Nguyên Dã đã nhảy lên người Hạ Tân Nam, để đối phương ôm mình vào phòng.

Ngã xuống giường, Hạ Tân Nam chống tay sang hai bên đầu Giang Nguyên Dã, rũ mắt hỏi: "Đêm nay muốn anh yêu em thế nào?"

Giang Nguyên Dã đặt tay lên lưng Hạ Tân Nam, ngón tay trượt xuống theo xương sống, chọc nhẹ: "Làm em sướng thì thế nào cũng được."

Hạ Tân Nam cúi đầu, ghé sát vào tai cậu: "Nhịn chút nhé."

Ước gì được nấy, Hạ Tân Nam chọn tư thế xấu hổ nhất, Giang Nguyên Dã bị ép mở rộng chân đến giới hạn, gác lên vai anh, đón nhận những phong ba bão táp.

Thật sự là, sướng tê người.

Sau khi thoả mãn, cậu nhễ nhại mồ hôi vịn lên người Hạ Tân Nam, giọng vẫn còn khàn khàn: "Hạ Tân Nam, dạo này anh tiến bộ đó, càng ngày càng lợi hại."

Được khen bản lĩnh trên giường giỏi thì ai chẳng thích, thế mà Hạ Tân Nam vẫn rất bình tĩnh, vuốt mái tóc mướt mồ hôi của cậu: "Cũng nhờ có em thôi, em hài lòng là được."

Anh ngồi dậy, bảo Giang Nguyên Dã nằm một lúc, còn mình đi tắm trước.

Khi Hạ Tân Nam xuống giường, Giang Nguyên Dã lại nắm tay anh. Hạ Tân Nam quay lại hỏi: "Muốn tắm cùng anh không?"

"Không thích." Giang Nguyên Dã từ chối, nhưng bàn tay níu đối phương cứ vấn vương.

Hạ Tân Nam cười nhẹ, khom lưng xuống, hôn nhẹ lên mí mắt người kia.

Lông mi Giang Nguyên Dã rung rung theo phản xạ, Hạ Tân Nam rất giỏi đánh trống lảng...

Hạ Tân Nam đi vào phòng tắm, Giang Nguyên Dã nghe tiếng nước truyền ra, lòng vẫn ngứa ngáy.

Cậu lơ đễnh nghịch điện thoại, đêm giao thừa toàn cú đêm hoạt động, nơi nơi đều là chúc mừng năm mới, ai ai cũng khoe tình yêu và niềm hạnh phúc.

Cậu cũng muốn khoe...

Giang Nguyên Dã mở Weibo, do dự mấy giây rồi đăng nhập acc clone đã ngừng hoạt động từ lúc bị đào ra.

Dù gì cậu đã thừa nhận đâu, người ta nói như nào cũng chẳng liên quan đến Giang Nguyên Dã cậu, cứ cho là fans thích đóng giả đi.

Mất 10 giây gõ chữ, bài đăng nóng hổi...

"Anh ấy thật sự rất yêu tui, tui đúng là cậu bé hạnh phúc nhất thế giới! [hì hì]"

Hạ Tân Nam tắm xong đi ra, thấy Giang Nguyên Dã đang lăn lăn trên giường.

Anh ngồi xuống góc giường, mất nửa phút để tìm hiểu nguyên do, sau đó chẳng hề bất ngờ: "Vui không?"

Giang Nguyên Dã tặc lưỡi: "Bảo sao mọi người thích khoe thế, cảm giác sướng đến chẳng màng mạng sống của ai hết."

Hạ Tân Nam hơi khom lưng, chăm chú nhìn vào mắt cậu: "Nguyên Dã, anh yêu em, em có yêu anh không?"

Giang Nguyên Dã ngơ ngẩn trước ánh mắt dịu dàng, điềm tĩnh của đối phương, nhịp tim tăng lên: "... Hình như em chưa từng chính thức nói câu ấy phải không?"

"Câu nào?"

"Hạ Tân Nam, em cũng rất yêu anh."

-

Trên Weibo, vô số fans và người qua đường đều mất ngủ đêm nay.

# Acc clone của đỉnh lưu vùng dậy vào đêm giao thừa, khoe khoang bất chấp mạng sống của giang cư mận #

# Hai người cứ yêu nhau vậy nha, tụi tui đều là những cô bé hạnh phúc nhất trần đời! #

# Quốc bảo giải trí Giang Nguyên Dã còn hay ho hơn cả Xuân Vãn #

# Đêm nay ai là người cười có thể chết #
 
Có Hỉ - Bạch Giới Tử
Chương 79: Hình thức công khai.



Giang Nguyên Dã tự sướng, hoàn toàn không tiếc nuối, cảm thấy đã đến lúc cho chiếc acc clone hi sinh rồi, hôm sau xoá tài khoản luôn.

Qua Tết Âm lịch, cậu bận rộn với tour lưu diễn, còn Hạ Tân Nam đã đăng ký khoá học đạo diễn ở Học viện điện ảnh, ai nấy đều quay cuồng với việc riêng của mình.

Tháng 4, danh sách rút gọn của liên hoan phim châu Âu được công bố, "Antinous" còn được đề cử vào những hạng mục tranh giải chính. Mặc dù không được công chiếu trong nước, nhưng độ hot và độ thảo luận vẫn cao như cũ.

Trong hậu trường tổ chức concert, Hạ Tân Nam vừa đến thì Đinh Minh báo hiện tại đang encore, buổi diễn sắp kết thúc.

Hạ Tân Nam gật đầu, liền ở lại chờ.

Tour lần này Giang Nguyên Dã tổ chức hơn mười đêm, anh chỉ xem buổi đầu tiên. Mãi đến khi cậu quay lại Bắc Kinh mới đến đón người, tính đến nay thì đã nửa tháng chưa gặp mặt.

Kết thúc đêm diễn, Giang Nguyên Dã trở lại hậu trường, được đoá hoa hồng đỏ rực của Hạ Tân Nam đón mừng.

"Chúc mừng tour lưu diễn của em đã hoàn thành xuất sắc! Muốn ôm không nào?"

Gương mặt rạng rỡ của Hạ Tân Nam ở ngay trước mắt, Giang Nguyên Dã ném hoa cho Đinh Minh, nhảy lên người đối phương, được ôm chặt trong lòng.

Hạ Tân Nam tự lái xe đến nên đã bế Giang Nguyên Dã đi trước.

Ngổi trên xe, Giang Nguyên Dã ôm bó hoa selfie mấy kiểu rồi đăng Weibo, chúc mừng tour diễn năm nay đã chính thức khép lại, cảm ơn sự ủng hộ của fans.

Có vài fans hỏi hoa hồng ai tặng vậy, Giang Nguyên Dã đọc được nhưng không trả lời, chỉ bấm khoá màn hình.

"Hôm nay đạo diễn Nguỵ mời chúng mình tham gia liên hoan phim ở châu Âu, bảo anh sắp xếp thời gian." Hạ Tân Nam khởi động xe: "Còn nhờ anh báo với em."

Giang Nguyên Dã nói: "Lịch trình của em đang để trống, mà thật sự có khả năng đạt giải à?"

Hạ Tân Nam nhún vai: "Nhiều đề cử như thế, hoạ hoằn cũng phải thắng một, hai cái. Khả năng cao nhất sẽ là đạo diễn xuất sắc nhất, còn lại phải dựa vào vận may."

"Hạ Tân Nam..." Giang Nguyên Dã hỏi: "Anh muốn giành giải nào nhất?"

Hạ Tân Nam nói: "Phim điện ảnh xuất sắc nhất. Anh muốn nhiều người hơn nữa xem được phim của chúng mình."

Giang Nguyên Dã "Chậc!", cậu biết tỏng đó nha.

"Vậy chúc anh sớm đạt được ước mơ nhé!"

Hạ Tân Nam cong khoé miệng: "Ừ, mong là vậy."

Xe lái đi, Giang Nguyên Dã lại mở điện thoại, vào Weibo xem phản ứng về concert.

Trên siêu thoại ngập fancam và ảnh chụp các tiết mục, gom hàng chục nghìn lượt yêu thích, bài post nào cũng có tương tác rất cao.

Cậu còn vô tình mò đến con bot "Hôm nay Tân Sinh Nguyên Định đã công khai chưa?", lại thấy một tràng những bình luận gào rống.

Nguyên do là đám người này đang tạo poll bình chọn hai người sẽ công khai kiểu gì. Có sáu, bảy lựa chọn gì đó, và công khai ở concert nhận được số phiếu cao nhất.

Sau tất cả thì mọi người luôn tin Giang Nguyên Dã sẽ là người không chịu nổi, cướp cò come out trước Hạ Tân Nam.

Kết quả là tour lưu diễn đã kết thúc mà chẳng có gì xảy ra.

Sai quá sai luôn á!

Giang Nguyên Dã thầm bảo sao có thể đi theo vết xe đổ của người khác được, mấy người này chả hiểu gì về mình cả.

Đến ngã tư đường, xe dừng lại chờ đèn đỏ, Hạ Tân Nam nghiêng đầu sang, thấy Giang Nguyên Dã chống cằm cười cười, liền hỏi: "Lại xem được cái gì hài hước à?"

Giang Nguyên Dã đưa điện thoại cho anh nhìn: "Cái poll bình chọn này nè."

Hạ Tân Nam lướt nhanh, ngoài công khai ở concert, còn có thông báo trên Weibo, thừa nhận về acc clone, công khai ở lễ trao giải liên hoan phim, còn cả bị paparazzi úp sọt ảnh hẹn hò, vân vân và mây mây...

Không thể không công nhận ý tưởng của giang cư mận rất sáng tạo, ngoài cái acc clone đã bị Giang Nguyên Dã cho ra đảo thì những lựa chọn còn lại đều rất sáng giá.

Hạ Tân Nam nhướn mày: "Chọn một cái đi?"

"... Thật không đó?"

"Thật." Hạ Tân Nam nói: "Nếu em thích, thì dù có chọn cái nào anh cũng chiều."

Giang Nguyên Dã lướt xem toàn bộ lựa chọn rồi bỏ qua hết.

Thông báo trên Weibo thì chán ngắt.

Nếu hai người come out ngay trong liên hoan phim thì sẽ bị ụp nồi là giọng khách át giọng chủ ngay.

Lại còn bị chụp trộm nên mới công khai, khác gì mèo dâng miệng mỡ cho paparazzi chứ?

"Vậy thuận theo tự nhiên đi."

Hạ Tân Nam lại dẫm lên chân ga: "Đến ngày đó thì tính tiếp."

-

Vài ngày sau, Giang Nguyên Dã nhận được điện thoại của Nguỵ Khải Bình, đối phương là nhân vật tai to mặt lớn, quan hệ rộng, muốn giới thiệu một nhà sản xuất âm nhạc có tiếng cho cậu.

Hẹn thời gian gặp mặt xong, Giang Nguyên Dã lập tức đến studio của đối phương chào hỏi.

Hai bên trò chuyện rất rôm rả, trao đổi kỹ càng về việc hợp tác. Đối phương hứa sẽ đích thân tham gia vào việc sản xuất album phát hành vào cuối năm của Giang Nguyên Dã.

"Đạo diễn Nguỵ đã cho tôi nghe bản hoàn chỉnh của bài hát chủ đề cậu chắp bút." Nhà sản xuất bật ngón tay cái, khen ngợi: "Cậu rất có tiềm năng, sau này chắc chắn sẽ có chỗ đứng trong giới nhạc sĩ."

Giang Nguyên Dã cười đáp: "Tôi cũng là được đạo diễn Nguỵ ưu ái thôi, nhưng cảm ơn thầy đã giành lời có cánh cho tôi ạ."

Giang Nguyên Dã cảm thấy rất vinh dự, mọi chuyện đều quá thuận buồm xuôi gió, cứ như năm nay là năm hoàng kim của cậu vậy.

Đi rồi mà Giang Nguyên Dã vẫn nghĩ đến vấn đề tâm linh đó, cuối cùng đưa ra kết luận, hẳn là Hạ Tân Nam vượng mình.

Dù có đúng hay không thì Giang Nguyên Dã cũng cho là thế đó.

Hạ Tân Nam chính là ngôi sao may mắn của cậu.

Khi bọn cậu đang chờ thang máy, Đinh Minh đột nhiên thì thầm: "Anh, hình như là Du Tế Thỉ kìa."

Giang Nguyên Dã quay đầu, thấy có ba, bốn người ra khỏi thang máy đằng trước, người đi cuối đúng là Du Tế Thỉ.

Giang Nguyên Dã hơi ngạc nhiên, năm ngoái Du Tế Thỉ không gia hạn hợp đồng khi đến hạn, non nửa năm sau cũng không tham gia bất kì sự kiện công khai nào, như thể hắn thật sự đã giải nghệ, chẳng ngờ hôm nay lại gặp ở đây.

Trợ lý tiễn hai người giải thích: "Người đi đầu là một nhạc sĩ đến từ miền Nam, đợt này đang đến đây để tham gia sự kiện, người các cậu nhắc hẳn là trợ lý."

Dường như Du Tế Thỉ cảm nhận được gì đó, dừng bước, quay đầu lại. Giang Nguyên Dã lập tức quay ngoắt đi, không tính chào hỏi với gã.

Cửa thang máy mở ra, Giang Nguyên Dã đi vào trước ánh mắt chăm chú của Du Tế Thỉ, bảo Đinh Minh nhấn nút đóng cửa.

Cậu và Du Tế Thỉ không có hận thù sâu nặng, vũ đoàn hắn giới thiệu đã góp phần làm nên thành công cho concert. Nhưng chuyện hắn đã làm đã khiến cả hai chẳng thể làm bạn được nữa, từ nay về sau sẽ là những người xa lạ.

Mà cậu chẳng ngờ được Du Tế Thỉ rút khỏi giới, chuyển đến miền Nam, hoá ra cái mà Hạ Tân Nam gọi là không thể lởn vởn quanh cậu nữa là như này.

Giang Nguyên Dã lấy điện thoại nhắn tin cho Hạ Tân Nam: "[đầu heo]."

Hạ Tân Nam trả lời trong tích tắc: "Gì vậy em?"

Giang Nguyên Dã: "Anh đi học mà còn nghịch điện thoại à?"

Hạ Tân Nam: "Không xem điện thoại thì sao mà biết bị em mắng?"

Giang Nguyên Dã: "Em có mắng đâu, là khen anh đáng yêu á!"

Giang Nguyên Dã: "Anh tập trung đi!"

Nửa phút sau, Hạ Tân Nam gửi một đoạn kịch bản ngắn, hẳn là bài tập của anh.

Hạ Tân Nam: "Đổi góc nhìn từ diễn viên sang đạo diễn thật sự rất khác biệt, nhưng cũng rất thú vị."

Giang Nguyên Dã: "Nên là?"

Hạ Tân Nam: "Mai này anh trở thành đạo diễn chuyên nghiệp, thầy Giang có thể nể mặt đảm nhiệm nam chính được không?"

Giang Nguyên Dã: "Đợi anh thành tài thì tính tiếp, phải xem trình độ của anh thế nào. À, cũng phải cân nhắc cát xê có đủ thành ý không nữa."

Dạo gần đây Giang Nguyên Dã luôn băn khoăn, so với đóng phim thì cậu vẫn muốn cống hiến cho âm nhạc hơn, nếu tương lai muốn phát triển theo diện chuyên nghiệp thì không thể cân bằng cả hai được.

Nhưng nếu đạo diễn là Hạ Tân Nam thì lâu lâu dành thời gian đóng phim thì cũng ổn mà he?

Mà giờ vấn đề này chưa cần thiết lắm, lịch trình quan trọng nhất ở hiện tại vẫn là liên hoan phim.

Giữa tháng 5, hai người cùng Nguỵ Khải Bình, biên kịch và một số nhân vật chủ chốt của đoàn phim khởi hành đi châu Âu.

Fans tiễn ở sân bay rất đông, trước khi xuống xe, Biên Lăng lo lắng dặn Giang Nguyên Dã nhớ chú ý giữ hình tượng: "Biết vậy đi cửa VIP cho rồi..."

Giang Nguyên Dã dựa vào vai Hạ Tân Nam ngáp to, tối qua ứm ừm đến khuya, nên nay buồn ngủ lắm luôn. Đồ choá Hạ Tân Nam vẫn còn rất sung sức, thật sự "gân" hơn cậu rất nhiều.

Giang Nguyên Dã bắt đầu đổ vạ: "Chẳng phải anh tự bảo muốn fans được nhìn thấy em à, sợ mấy cổ quên mặt em. Rồi giờ sao nào? Anh nhiễu quá đi!"

Biên Lăng bực mình: "Thế vì sao anh đây phải làm đến mức này chứ? Ai mà chẳng biết mấy chú? Lo xong vụ liên hoan phim thì công khai cho anh nhờ! Giờ không thò mặt ra cho fans nhìn thì sau này còn ai muốn dòm chú nữa?"

"..." Cóc tin! Cậu đây chính là người gặp người thích đó!

"Biết giờ cái poll bình chọn hai dứa come out thế nào được bao nhiêu phiếu rồi không?"

Giang Nguyên Dã: "Chắc khoảng hơn 1 triệu..."

"Chỉ có thế thôi ấy hả?"

"..." Hai người hot như vậy đó, đâu thể oán trách được.

Nhắc đến chuyện này thì cũng khá buổn cười, chẳng hiểu sao cái poll ngớ ngẩn này lại lên hot search, không phải đối thủ mua, lại càng không phải bọn cậu, tự nó đã là nam châm câu kéo sự tò mò rồi.

Tóm lại là cuộc bình chọn này đã nổi ngoài vòng fans, thu hút cả đống người qua đường ham hố, lại còn phát sinh thêm mấy vụ cá cược to to.

Cuối cùng sức nóng đè lên đầu hai người, bây giờ cả thế giới đang trông mong cả hai công khai.

Biên Lăng tò mò hỏi: "Cho nên là rốt cuộc người em sẽ come out kiểu gì hả?"

Giang Nguyên Dã nhíu mày: "Anh Biên, chẳng lẽ anh cũng chơi cá cược à?"

Biên Lăng nghiêm chỉnh: "Vớ vẩn! Anh đây là quản lý của người em, sao có thể tiếp tay cho người ta ăn trên đầu trên cổ chú được chứ!"

Nói thế thôi...

"Anh chỉ muốn chuẩn bị trước giảm xóc ấy mà."

Giang Nguyên Dã cóc tin: 'Xin lỗi nhá, không thành toàn cho anh được."

Quản lý bắt đầu chuyển sang Hạ Tân Nam. Hạ Tân Nam bình tĩnh nói: "Xem tâm trạng đã, chưa quyết được."

... Ok fine.

Vừa xuống xe thì đụng phải nhóm Nguỵ Khải Bình, hai người liền đi qua chào hỏi.

Nguỵ Khải Bình nhìn biển fans tiễn bay, trêu chọc: "Nhờ phúc của hai chú mà tụi đây được hưởng thụ đãi ngộ của sao hạng A một lần đấy."

Giang Nguyên Dã lắc đầu. Oan ức quá quan ơi! Cậu đâu nghĩ hôm nay đông thế này.

Một người đột nhiên gào to trong đám đông: "Tiểu Dã ơi! Nói cho mẹ nghe chọn cái nào thì thắng đi con!!"

Giang Nguyên Dã: "........" Con cũng xin mẹ tha cho con đi ạ!

Nguỵ Khải Bình là người đầu tiên bật cười thành tiếng, Giang Nguyên Dã giả ngu, đi phăm phăm vào trong sân bay. Hạ Tân Nam cụp mắt, tay cầm tai nghe, không để những người thấy ý cười vụt qua trong đáy mắt.

Đi vào phòng chờ, Giang Nguyên Dã ngồi bẹp xuống, thở hắt ra, cậu sợ vỡ mật ý.

Hạ Tân Nam đi tới, vuốt ngược tóc đối phương lên: "Có thế thôi mà đã chịu không nổi à? Tính giấu diếm mãi sao em?"

Giang Nguyên Dã bực dọc: "Ai bảo chứ! Rõ ràng chúng mình cùng là đương sự, tại sao lúc nào mọi người cũng chỉ chọc mỗi mình em?"

Hạ Tân Nam bật cười, buông tay.

Nguỵ Khải Bình vào sau, ngồi xuống đối diện, cười bảo: "Vì Tiểu Giang rất thú vị nên fans mới thích chọc đấy, phản ứng của chú buồn cười lắm."

Giang Nguyên Dã phản biện: "Đó là thành kiến ạ!"

Nguỵ Khải Bình hỏi: "Thật ra tôi cũng khá tò mò, các chú định chọn cách công khai nào đấy?"

Giang Nguyên Dã lập tức cạn lời, sao người cao tuổi cũng thích lên mạng hóng hớt vớ vẩn vậy?

Nguỵ Khải Bình hỏi tiếp: "Nếu tính công khai ở liên hoan phim thì nhớ báo trước nhé, để chúng tôi chuẩn bị tinh thần."

"Không có đâu." Hạ Tân Nam vùi dập.

Mặt Nguỵ Khải Bình dạt dào hứng thú, những người khác cũng thế: "Rồi cuối cùng là như nào?"

Hạ Tân Nam liếc sang Giang Nguyên Dã rồi bảo: "Mọi người đoán xem."

———

Tác giả có lời muốn nói:

Cả nhà đoán coi~
 
Back
Top Bottom