Đam Mỹ Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình

Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình
Chương 40: Tôi thích cậu, cậu lại muốn chiếm tôi làm của riêng


Dự án mà công ty Biên Việt đang tiến hành có liên quan tới tâm lý học ứng dụng, trùng hợp thay thành phố bên cạnh đang tổ chức một hội nghị về vấn đề này, thế là Biên Việt, Khúc Trị Giang và một số đồng nghiệp khác lên kế hoạch tới đó.

Lâm Nhất Niên phải ở lại một mình.

Cậu bắt đầu nhắn tin làm mình làm mẩy: "Anh" ơi, anh đi lâu quá trời, chừng nào anh về?

Biên Việt:... Còn chưa lên máy bay nữa.

Lâm Nhất Niên: Nhớ cậu quá đi à.

Biên Việt: Ngoan.

Rồi cậu làm mình làm mẩy với người tiếp theo – Khâu Khôn Bằng: "Báo thủ ơi, đừng nói với tôi tới giờ cậu vẫn chưa tỏ tình đấy nhé? Lần trước tôi nói giúp cậu qua điện thoại rồi còn gì? Thế mà còn chưa theo đuổi thành công? Cậu "không được" hả?"

Khâu Khôn Bằng:...

Đúng là kiểu giỡn không cần dao cũng đâm chết người của bô Niên rồi.

Khâu Khôn Bằng: "Bô Niên, bác Niên, tha cho tôi đi, cứ để tôi tự tán em gái mưa của tôi đi mà."

Nạn nhân kế tiếp là Thịnh Ninh Vũ và Lộ Bắc Bắc.

Lâm Nhất Niên: "Bắc Bắc, anh Vũ nè, cho em đi chung với. Dạo này em toàn lẻ bóng một mình thôi, siêu đáng thương."

Lâm Nhất Niên: "Hai người nhẫn tâm để em tủi thân thế à?"

Lâm Nhất Niên: "Bắc Bắc, hai người định đi đâu thế? Tôi đi với!"

Lâm Nhất Niên: "Anh Vũ, xin hãy cho iem đi cùng."

Lâm Nhất Niên: "Hai cậu định tới rừng tình yêu hả? Tôi cũng đi nha! Các cậu cứ vào, tôi đứng ngoài bìa rừng đợi các cậu!"

Lộ Bắc Bắc:...

Thịnh Ninh Vũ:...

Cuối cùng, cậu tới trường bên cạnh, làm mình làm mẩy với con người đang nỗ lực thoát ế - Mạnh Nhiên.

Lâm Nhất Niên: "Nếu gay không được thì cậu thử với trai thẳng xem nào."

Lâm Nhất Niên: "Sao cậu lại trợn mắt? Chúng ta là chị em mà."

Mạnh Nhiên:???

Sao bảo không thích làm 0? Đếch hiểu kiểu gì giờ lại kêu là chị em?

Lâm Nhất Niên: "Hầy, đêm qua tôi đã phải ở một mình đó, bạn trai bỏ tôi lại trường nè."

Mạnh Nhiên:...

Xéo giùm!

Mạnh Nhiên chân thành đề nghị: "Đừng làm mình làm mẩy nữa, cậu đi mua cái vé tàu rồi qua đó cùng người ta đi. Dù sao cậu cũng học năm thứ ba rồi, cúp mấy tiết cũng chẳng sao đâu, các thầy cô cũng lười để ý."

Lâm Nhất Niên vỗ tay. Ý hay!

Cậu cầm theo căn cước công dân, điện thoại di động, ví tiền, gấp đại vài bộ quần áo bỏ vào vali rồi đi.

Lâm Nhất Niên biết ý, vì chuyến công tác này rất quan trọng với Biên Việt nên kể từ khi xuất phát tới khi đặt chân tới khách sạn nơi Biên Việt ở, cho đến khi thuê xong một căn phòng cho chính mình, cậu không hề gửi bất kỳ tin nhắn nào cho Biên Việt.

Buổi chiều cậu mới tới nơi, nhắn cho Khúc Trị Giang một câu hỏi thăm, thì biết đến tối các thành viên trong hội nghị hôm nay sẽ đi ăn cùng nhau, vậy nên cậu vẫn giữ im lặng.

Tận tới mười giờ tối, đoán chừng đây là lúc mọi người trở về, Lâm Nhất Niên xuống tầng, ra sảnh đón mọi người.

Khi cửa tháng máy mở ra, cậu vừa ngước mắt lên, tình cờ bắt gặp Khúc Trị Giang và vài đồng nghiệp khác. Họ đang nghiêng đầu nhìn qua hướng khác, mới đầu cũng không chú ý đến Lâm Nhất Niên.

Lúc họ xoay người, chuẩn bị bước vào thang máy, nhìn thấy Lâm Nhất Niên, họ giật nảy mình.

Khúc Trị Giang hỏi: "Sao cậu lại tới đây thế?"

Lâm Nhất Niên cười giỡn: "Nghỉ phép đó."

Cậu bước ra khỏi thang máy nhưng không nhìn thấy Biên Việt, đành thắc mắc: "Sao chỉ có mọi người vậy?"

Cậu nhìn theo hướng mà Khúc Trị Giang và những người khác ra hiệu, Biên Việt đang đứng trong sảnh, trò chuyện với một người đàn ông đeo kính, tầm ba mươi tuổi.

Ai vậy?

Một đồng nghiệp nói: "Một bác sĩ tâm lý của hiệp hội, hình như có quen biết với Biên Việt từ trước."

Lâm Nhất Niên phất tay với bọn họ: "Thôi mọi người lên tầng nghỉ ngơi đi, muộn lắm rồi."

Khúc Trị Giang và những người khác bước vào thang máy.

Lâm Nhất Niên đứng cạnh thang máy, hai tay đút túi, đợi Biên Việt nói chuyện xong.

Có chán không à? Đúng là chán thật. Lâm Nhất Niên nhìn xung quanh hồi lâu, thỉnh thoảng ánh nhìn của cậu sẽ dừng trên khuôn mặt Biên Việt một lúc.

Đột nhiên, cậu cảm thấy có gì đó không bình thường.

?

Sao Biên Việt lại có vẻ mặt lạnh lùng như thế?

Lâm Nhất Niên hiểu rõ Biên Việt và cũng giống như hắn, cậu có thể đọc được tâm tình của người kia qua từng thay đổi nhỏ trên nét mặt của hắn.

Lâm Nhất Niên cũng biết Biên Việt không bao giờ xã giao với người khác bằng một khuôn mặt xa cách đến thế. Huống hồ gì đang tham dự một hội nghị về tâm lý học, người kia còn là người của hiệp hội, sao Biên Việt có thể bày ra vẻ mặt như thế được?

Trực giác của Lâm Nhất Niên mách bảo có điều gì đó khác thường.

Cậu quan sát tỉ mỉ hơn rồi nhận ra, từ đầu tới cuối câu chuyện, có vẻ người đeo kính là người duy nhất vẫn luôn thong dong, trước khi đi còn chân thành vỗ vai Biên Việt.

Biên Việt quay đầu, người đàn ông đeo kính cũng nhìn theo, cả hai đều thấy Lâm Nhất Niên. Giống như quen biết Lâm Nhất Niên, người đàn ông đeo kính hơi khựng lại.

Biên Việt ngạc nhiên, cất bước đi về phía Lâm Nhất Niên mà chẳng kịp suy nghĩ.

Lâm Nhất Niên thu hồi tầm mắt dừng trên người đeo kính, nhìn về phía Biên Việt.

Biên Việt tới gần, vô cùng bất ngờ hỏi: "Sao cậu cũng ở đây? Mới tới à?"

Lâm Nhất Niên: "Tôi tới từ chiều rồi." Cậu nhìn về phía sau lưng Biên Việt.

Người đàn ông đeo kính thong thả đến gần họ, chẳng nói một lời, chỉ mỉm cười gật đầu với Lâm Nhất Niên rồi đi ngang qua họ, bước vào thang máy.

Biên Việt không biểu hiện ra mặt nhưng Lâm Nhất Niên có thể nhận ra hắn đang căng thẳng.

Sau khi cửa thang máy mà người đàn ông đeo kính vừa bước vào đóng lại, Lâm Nhất Niên nghi hoặc hỏi: "Cậu biết người đó à?"

Cậu nói tiếp: "Hình như anh ấy cũng biết tôi."

Biên Việt "Ừm" đáp, một hồi sau, hắn đang định mở lời thì Lâm Nhất Niên rút tay khỏi túi quần, tiến gần hai bước, ôm chặt lấy Biên Việt. Cậu nói với đôi mắt lấp lánh: "Surprise! Thấy sao nào, ngạc nhiên không, hạnh phúc không?"

Biên Việt không khỏi bật cười: "Tôi bị cậu làm cho giật mình rồi."

Hắn dừng một chút rồi hỏi tiếp: "Cậu ăn chưa?" Rồi đưa tay vén lọn tóc trên trán Lâm Nhất Niên sang một bên, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

Lâm Nhất Niên: "Mới ăn linh tinh thôi. Cậu thì sao?"

Biên Việt nhìn đồng hồ đeo tay, đáp: "Tôi mới chỉ uống chút rượu, chúng ta gọi đồ ăn ngoài nhé."

Lâm Nhất Niên muốn quấn lấy Biên Việt từ nãy tới giờ rồi, cậu nhanh nhẹn đáp: "Gọi đi, gọi đi, chúng ta lên tầng nào."

Còn chưa tới phòng, mới chỉ vào thang máy thôi, Lâm Nhất Niên đã treo người lên cổ Biên Việt rồi.

Biên Việt cười: "Sao trước đây tôi không nhận ra cậu thích quấn lấy người khác thế nhỉ?"

Lâm Nhất Niên tựa đầu lên vai Biên Việt: "Tôi chỉ ít khi làm vậy thôi chứ không phải tôi chưa từng làm vậy."

Biên Việt giơ tay nhéo mặt Lâm Nhất Niên: "Nhưng cậu đã bao giờ dính tôi đến mức theo đuôi tôi cả chặng đường dài thế này đâu."

Lâm Nhất Niên ậm ừ: "Tôi bằng lòng mà."

Về tới phòng, hai người ôm hôn một lát.

Lâm Nhất làm nũng quá chừng, Biên Việt phải vừa cười vừa hôn cậu. Nếu biết trước Lâm Nhất Niên tới đây, hắn đã về sớm hơn, chẳng thèm ăn tối với các thành viên trong hiệp hội rồi.

Sau nụ hôn, cả hai ôm nhau, ngồi tựa vào đầu giường.

Biên Việt vỗ vỗ Lâm Nhất Niên, hỏi: "Cậu tự thuê phòng à?"

"Ừm." Lâm Nhất Niên nhìn quanh chiếc giường đơn rộng rãi của Biên Việt, cậu trêu chọc: "Sếp Biên biết cách hưởng thụ thật đấy, đi công tác mà chẳng tiết kiệm chút nào, thuê giường đơn, phòng rộng mới chịu cơ."

Biên Việt hôn môi cậu, khàn giọng nói: "Thế tôi ở cùng phòng với người khác, cậu có yên tâm không?"

"Cậu thử xem!"

Biên Việt phì cười, bao mệt mỏi của một ngày bận rộn cũng tan biến mất.

Tắm rửa xong, hai người cùng ăn đêm.

Lâm Nhất Niên nhớ tới người đàn ông đeo kính mà cậu gặp ở sảnh, thản nhiên hỏi: "Người đó là ai thế?"

Biên Việt: "Bác sĩ tâm lý."

Lâm Nhất Niên: "Tôi biết rồi. Tôi đang hỏi cậu có quen biết với người ta từ trước không cơ."

Biên Việt: "Có."

Lâm Nhất Niên: "Anh ấy tên gì thế?"

Biên Việt: "Lương Hạ Chu."

Lâm Nhất Niên hỏi tiếp: "Hồi nãy hai người nói gì với nhau thế?"

Biên Việt không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Nhất Niên.

Lâm Nhất Niên thấy hơi lạ nhưng cậu cũng không tha thiết cái đề tài này lắm, Biên Việt không kể thì cậu cũng sẽ không hỏi lại.

Ngày tiếp theo, Lâm Nhất Niên lại nằm lì một chỗ. Biên Việt mặc quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

Lâm Nhất Niên chẳng buồn mở mắt, dang hai tay ôm lấy vai Biên Việt, khẽ hỏi: "Cậu ra ngoài rồi, không sợ tôi ở nhà bị sói xám bắt đi à?"

Biên Việt cười: "Tôi còn đang sợ cậu thả sói vào nồi hầm đây này."
 
Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình
Chương 41: Hai chúng ta là nồi nào úp vung nấy


Biên Việt cười: "Tôi còn đang sợ cậu thả sói vào nồi hầm đây này."

Lâm Nhất Niên đánh Biên Việt một cái.

Sau khi Biên Việt rời đi, Lâm Nhất Niên ngủ thêm một lát rồi rời giường, cậu nhìn đồng hồ, có vẻ là tới giờ ăn buffet rồi, cậu cầm theo thẻ thanh toán rồi ra ngoài.

Đang ăn sáng, Lâm Nhất Niên gặp được Lương Hạ Chu.

Lương Hạ Chu bưng chiếc đĩa sứ màu trắng tới gần, đứng cạnh bàn ăn, hỏi Lâm Nhất Niên: "Có ai ngồi ở đây chưa?"

Lâm Nhất Niên thoải mái đáp: "Chưa đâu. Bác sĩ Lương cứ tự nhiên."

Lương Hạ Chu ngồi xuống: "Có vẻ tối qua Biên Việt đã nhắc tới tôi nhỉ."

Lâm Nhất Niên vừa ăn vừa gật đầu.

Lương Hạ Chu cười cười, giọng điệu dường như rất quen thuộc: "Cậu ấy nói gì về tôi?"

Nói anh là lão sói xám.

Lâm Nhất Niên mỉm cười, bật chế độ diễn viên chuyên nghiệp: "Nói bác sĩ Lương hành nghề để cứu đời, trái tim lương thiện, tài nghệ đỉnh cao, vừa có tài vừa có đức."

Lương Hạ Chu: "..."

Lâm Nhất Niên không dùng bữa nữa, đứng lên, gật đầu: "Bác sĩ Lương cứ ăn thong thả." Rồi rời đi.

Cậu rảnh rỗi quá đỗi, vừa đi vừa móc điện thoại ra, gửi cho Diệp Thuật Thành một tin nhắn thoại: "Anh Diệp, anh có thấy cuộc sống của em dạo gần đây thuận lợi quá không, sao hay gặp phải mấy người đóng vai phản diện kiểu như anh thế?"

Diệp Thuật Thành:...

Diệp Thuật Thành: Em gặp được nhân vật phản diện nào cơ?

Lâm Nhất Niên: "Một lão sói xám."

Diệp Thuật Thành: Em sợ sói?

Lâm Nhất Niên: "Chả sợ, em chỉ sợ em lỡ tay bỏ người ta vào nồi để nấu thịt kho tàu."

Diệp Thuật Thành:...

Diệp Thuật Thành: Thế mà còn nói người khác là nhân vật phản diện, em mới là nhân vật phản diện.

Lâm Nhất Niên tự nhủ trong lòng rằng rõ ràng cậu không phải, cậu chỉ cảm thấy, vai trò của vị bác sĩ kia có vẻ khá giống với thể loại nhân vật của Diệp Thuật Thành, kiểu nhân vật không lương thiện ý.

Lâm Nhất Niên khá tò mò nhưng cậu cũng không phải vội làm gì, vì cậu biết sớm muộn gì Biên Việt cũng chủ động kể cho cậu nghe.

Hai ngày sau, Biên Việt lấy được thẻ thông hành, thế là Lâm Nhất Niên được phép ra vào hội trường, cậu đi lang thang khắp nơi.

Theo lời của Khúc Trị Giang và mấy đồng nghiệp khác nói, nếu mô hình chiều hướng tâm lý theo kiểu link-cut tree của họ được áp dụng rộng rãi thì phải được hiệp hội tâm lý này chấp thuận. Đây cũng chính là lý do Biên Việt tới đây.

Khúc Trị Giang thở dài: "Khá là cam go đây."

Lâm Nhất Niên gật đầu.

Khúc Trị Giang hỏi Lâm Nhất Niên: "Hầy, cậu thân với Biên Việt thế mà, tôi bảo cam go mà cậu không sốt ruột hả?"

Lâm Nhất Niên: "Anh biết một doanh nhân cần nhất tính gì không?"

Khúc Trị Giang:?

Lâm Nhất Niên: "Không được cái này thì đổi cái khác."

Khúc Trị Giang:...

Lâm Nhất Niên vô cùng tin tưởng Biên Việt: "Yên tâm đi, cậu ấy biết phải làm gì."

Khúc Trị Giang rất ngạc nhiên, Lâm Nhất Niên còn trẻ như vậy nhưng lại rất điềm tĩnh và tự tin. Anh ta đâu có hay, từ nhỏ, cậu và Biên Việt đã tiếp xúc với thương trường do môi trường lớn lên từ gia đình, cứ như mưa dầm thấm lâu, xuất phát điểm của họ đã cao hơn người bình thường, dĩ nhiên sẽ càng tự tin, càng quyết đoán.

Đúng như dự đoán, vào ngày thứ tư của hội nghị, Biên Việt và Khúc Trị Giang cùng đi ăn cơm với người của hiệp hội.

Lâm Nhất Niên nhàn rỗi đi dạo quanh trung tâm thương mại gần đó một mình, rồi ngồi nghỉ ở quán cà phê tầng một của khách sạn hồi lâu. Tình cờ, cậu lại gặp được Lương Hạ Chu.

Lương Hạ Chu ngồi xuống chiếc bàn cạnh Lâm Nhất Niên, Lâm Nhất Niên hạ cuốn tạp chí trên tay xuống thấp hơn một chút, nghiêng đầu nhìn, tươi cười chào hỏi: "Chào bác sĩ Lương."

Lương Hạ Chu cười đáp lại, không chủ động mở lời.

Lần này, Lâm Nhất Niên tiếp cận trước: "Bác sĩ Lương ngồi một mình à? Em ngồi cùng có được không?" Cậu chán quá rồi, phải kiếm chuyện thôi.

Lương Hạ Chu tỏ vẻ sao cũng được, anh ta ra hiệu cho bồi bàn tới gần, gọi một tách cà phê, rồi hỏi Lâm Nhất Niên: "Em uống gì?"

Lâm Nhất Niên bưng tách cà phê của mình tới bàn của Lương Hạ Chu: "Không cần đâu, em có rồi."

Hai người ngồi đối diện nhau mà không nói gì, ai uống phần người ấy.

Lâm Nhất Niên mở lời trước: "Trước đây em chưa từng gặp bác sĩ Lương, bác sĩ Lương biết em hả?"

Lương Hạ Chu cẩn thận nhìn Lâm Nhất Niên, tựa như đang đánh giá, lát sau anh hỏi: "Biên Việt không kể à?"

Lâm Nhất Niên thầm nghĩ, người này rõ ràng là Diệp Thuật Thành bản đúp mà.

"Tạm thời thì chưa."

Rảnh rỗi sinh nông nổi, Lâm Nhất Niên bắt đầu gặng hỏi.

Lâm Nhất Niên: "Bác sĩ Lương và Biên Việt biết nhau từ khi nào thế?"

Cậu ngừng một chốc, "Em và Biên Việt quen nhau từ nhỏ, những người xung quanh cậu ấy, em đều biết hết, thế nhưng đây lại là lần đầu em biết đến anh."

Lương Hạ Chu nhún vai, bắt chéo chân, bình tĩnh đáp: "Anh là bác sĩ tâm lý, làm gì còn cách nào khác để quen biết em ấy chứ?"

Lương Hạ Chu chậm rãi nói: "Đơn giản chỉ là mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân thôi."

-

Thật nhiều năm trước, chàng trai nhỏ Biên Việt ngồi trên chiếc ghế tựa mềm mại màu nâu nhạt.

Lương Hạ Chu đeo kính, mặc áo khoác trắng đẩy cửa đi vào, cười nói: "Để em chờ lâu rồi. Bệnh nhân vừa nãy tâm tình thất thường nên hơi mất thời gian."

Lương Hạ Chu cầm bệnh án của Biên Việt trên bàn, rồi tới ngồi trước mặt Biên Việt, ôn hòa hỏi: "Mấy ngày nay em thấy sao rồi?"

Anh ví von: "Con ác long kia còn chịu vui vẻ sống chung với em không?"

-

Lương Hạ Chu nhìn Lâm Nhất Niên, tiếp tục tự giới thiệu: "Anh là bác sĩ tâm lý của em ấy từ rất lâu rồi."

Lâm Nhất Niên nhướn mày, chỉ hỏi điều mình muốn biết: "Lâu là từ bao giờ?"

Lương Hạ Chu suy nghĩ một lúc: "Từ hồi các em còn mười mấy tuổi, chắc là khoảng cấp hai."

-

Máy bay bay trên cao, đoàn người trở về nhà vui vẻ cười nói.

Lâm Nhất Niên nhìn đám mây trắng như kẹo bông ngoài cửa sổ, ngơ ngác một hồi.

Cấp hai?

Chuyện gì đã xảy ra với Biên Việt? Tại sao cậu ấy cần phải gặp bác sĩ tâm lý chứ?

-

Sau khi xuống máy bay, Biên Việt cho phép nhân viên nghỉ ngơi hai ngày, để họ về nhà tĩnh dưỡng thật tốt. Sau đó, nhóm người giải tán tại chỗ.

Xe của Biên Việt dừng ở bãi đỗ xe của sân bay.

Mãi đến khi lên xe, Lâm Nhất Niên mới nhận ra mọi người đã hạ cánh.

Cậu quay đầu nhìn Biên Việt, vẫn đang suy nghĩ tại sao hồi cấp hai, Biên Việt phải gặp bác sĩ tâm lý.

Biên Việt đang lái xe, cảm nhận được ánh mắt của Lâm Nhất Niên, hắn nghiêng đầu nhìn cậu một chốc nhưng không nói gì.

Xe chạy lên đường cao tốc.

Biên Việt thong dong hỏi: "Cậu và Lương Hạ Chu đã nói gì với nhau vậy?"

Lâm Nhất Niên nhìn Biên Việt: "Anh ấy không kể, tôi tự hỏi."

Biên Việt: "Ừ."

Lâm Nhất Niên: "Sau đó anh ấy bảo anh ấy là bác sĩ của cậu, cậu từng là bệnh nhân của anh ấy."

Lâm Nhất Niên tặc lưỡi hỏi thẳng: "Hồi cấp hai đã xảy ra chuyện gì sao? Sao cậu phải đi khám tâm lý?"

Thậm chí, Lâm Nhất còn hoài nghi, nếu cậu đã không biết chuyện này, thì sao bố mẹ Biên Việt biết được.

Biên Việt trầm mặc một lát rồi đáp: "Thật ra tôi chưa từng nghĩ tới việc sẽ nói cho cậu biết."

Đối với hắn, đây chẳng qua chỉ là một bí mật. Mà đã là bí mật thì phải kín như bưng, chỉ một mình mình biết.

Lâm Nhất Niên: "Ừm, thế giờ thì sao? Cậu vẫn không định nói cho tôi biết?"

Biên Việt tiếp tục lái xe, im lặng rồi nói tiếp: "Trên bàn làm việc của tôi có một mô hình nhỏ, không biết cậu có để ý không."

Lâm Nhất Niên nhớ lại một chút, nhanh chóng đáp: "Con rồng xí quắc kia hả?"

Xấu hoắc à.

Biên Việt cười: "Ừm, đó là bệnh tâm lý của tôi."

Không lâu sau, tại văn phòng của Biên Việt, Lâm Nhất Niên lại lần nữa nhìn thấy mô hình vừa xấu xí vừa dễ thương đó.

Trong lúc cậu đang cầm nó trên tay và nghi hoặc đủ điều, Biên Việt quay màn hình máy tính xách tay về phía cậu, ra hiệu cho cậu nhìn tới.

Lâm Nhất Niên phát hiện đó là bản scan của một cuốn bệnh án. Trang đầu ghi tên một phòng khám tâm lý, trên đó có tên của Biên Việt, ngày khám là năm cấp hai.

Lâm Nhất Niên cầm mô hình, ôm lấy máy tính, vòng qua bàn rồi ngồi xuống đùi Biên Việt, lẳng lặng nhìn máy tính trước mặt.

Biên Việt vừa buồn cười, vừa cảm thấy có chút bất đắc dĩ, chẳng biết từ khi nào mà cậu đã hình thành thói quen khi xem thứ gì thì nhất định phải ngồi trên đùi hắn.

Biên Việt để mặc cậu tung hoành. Lâm Nhất Niên đọc hết tất tần tật trong vòng nửa tiếng, vừa đọc cậu vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Biên Việt với sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt.

Lâm Nhất Niên đặt máy tính lên bàn, cầm mô hình chú rồng xấu xí trong tay rồi vòng cánh tay qua cổ Biên Việt, vẻ mặt chẳng bớt uể oải chút nào.

Biên Việt lặng im nhìn cậu, đợi một hồi, rồi lại đợi thêm một hồi. Cuối cùng hắn bình tĩnh hỏi: "Xem xong rồi, cậu có cảm giác gì?"

Lâm Nhất Niên nhìn về phía Biên Việt: "Cậu---"

Biên Việt chờ đợi: "Ừm?"

Lâm Nhất Niên nhìn lại Biên Việt, nét mặt đờ đẫn của cậu dần trở nên sinh động hơn, cuối cùng cậu nhíu mày: "Độc chiếm tôi?" Lâm Nhất Niên đan hai tay che trước ngực, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác: "b**n th** quá đi."

Biên Việt:...

Giống như một học sinh nghiền ngẫm bài đọc hiểu hồi lâu, được giáo viên hỏi cảm nhận của cậu ta là gì, cậu ta liền trả lời: Thầy ơi, đây là truyện 18+ mà.

Là một giáo viên, sau khi cho trò ấy 0 điểm, bạn nhất định sẽ còn muốn đánh đòn trò ấy nữa.

Đó cũng chính là tâm trạng của Biên Việt ngay lúc này.

Lâm Nhất Niên vẫn che tay trước ngực, diễn đến độ sắp tranh cử Oscar: "Hóa ra cậu đối xử tốt với tôi như vậy là vì muốn chiếm lấy tôi." Thiếu mỗi mấy tiếng nức nở "hức hức hức" thôi.

Biên Việt: "..."

Biên Việt tức đến mức suýt chút nữa bật cười, hắn duỗi tay vỗ nhẹ lên eo Lâm Nhất Niên, hung dữ nói: "Ăn nói cho đàng hoàng."

"Đàng hoàng à..."

Vẻ mặt Lâm Nhất Niên thả lỏng ngay, cậu ôm Biên Việt, tỏ vẻ chả bận tâm cho lắm, "Còn tưởng là gì nữa, lúc trên xe, tôi hồi hộp quá chừng."

Có vậy thôi?

Lâm Nhất Niên khoác tay qua cổ Biên Việt, cao ngạo nói: "Cậu muốn độc chiếm tôi chứ gì? Tôi còn đang ước đây này."

Cậu kề trán mình lên trán Biên Việt: "Tôi không sợ đâu."

Trái tim Biên Việt lập tức mềm nhũn ra. Giống như lần Lâm Nhất Niên nói thích hắn, hạt giống trong lòng hắn đột nhiên bén rễ, mọc lên những cành lá tươi tốt để đón gió, nở ra những bông hoa thơm ngát, nuôi dưỡng cho nhịp đập của trái tim hắn.

Con ác long giờ đây chỉ giống như một chú cún con, nhảy nhót vẫy đuôi tung tăng trong vườn hoa.

Cõi lòng chưa bao giờ êm dịu đến thế.

Lâm Nhất Niên thương hắn. Cậu thấy thế nào cũng được, cậu chỉ ước cậu và Biên Việt hòa làm một. Thế mà hồi cấp hai, cậu cứ vô ưu vô lo như thế, còn Biên Việt lại phải đối mặt với những triệu chứng của căn bệnh tâm lý, hắn không hề nói với ai, mà chỉ lén đi gặp bác sĩ. Có lẽ ngay lúc đó, khi Biên Việt cảm thấy mình không được bình thường, nhất định đã rất khó chịu. Đã vậy, hắn còn phải chịu đựng biết bao nhiêu năm về sau.

Nghĩ đến đây, Lâm Nhất Niên buồn bực vô cùng, cậu không biết phải nói thế nào để an ủi Biên Việt, chỉ biết kề trán mình vào trán hắn, hết ôm rồi lại hôn.

Im lặng nhìn nhau một hồi, Lâm Nhất Niên nói: "Tên họ Lương kia bảo cậu mắc bệnh à? Hắn mới là người mắc bệnh ý."

"Hai ngày trước gặp hắn, có phải hắn nói gì khiến cậu bực không?"

"Cậu nói tôi nghe, tôi bay vèo cái tới nơi, đập cho hắn một trận."

Trái tim Biên Việt nhũn thành nước rồi, hắn đáp: "Không."

Trong lòng hắn, trong mắt hắn chỉ chứa mình Lâm Nhất Niên, sao còn có thể nghĩ đến người khác vào lúc này.

Họ ôm nhau rồi hôn nhau.

So với cơ thể, trái tim của họ đã gần nhau hơn bao giờ hết. Sự dịu dàng trong tim họ biến thành một hồ nước ấm.

Biên Việt nói cho Lâm Nhất Niên, hắn không thấy khó chịu, chỉ là lúc đầu hắn nghĩ hắn không nên có tâm tư như thế với bạn bè của mình nên mới đi gặp bác sĩ tâm lý.

Biên Việt nắm bàn tay đang cầm con rồng xấu xí kia của cậu, nói: "Nó luôn sống trong lòng tôi, chưa bao giờ tôi nghĩ sự tồn tại của nó là một điều sai trái."

Giống như thuần hóa một con thú cưng, giữ nó ở nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình.

"Nhưng mà," Biên Việt nhìn Lâm Nhất Niên, thừa nhận, "Đôi khi tôi có những suy nghĩ không nên có đối với một người bạn là cậu."

Đã nhiều năm trôi qua, cái ý muốn chiếm cậu làm của riêng thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu hắn. Đó là điều mà một người bạn bình thường sẽ không làm.

Biên Việt hỏi Lâm Nhất Niên: "Như thế có kỳ lắm không?"

Lâm Nhất Niên lắc đầu, thơm Biên Việt một cái, cậu phản bác: "Tôi còn cong vì cậu nè, cậu có cảm thấy kỳ không?"

Biên Việt cười, sao mà kỳ cho được, "Tôi ước mãi mới được đó."

Lâm Nhất Niên hào phóng nói tiếp: "Thế cũng tốt. Tôi thích cậu, cậu lại muốn chiếm tôi làm của riêng. Hai chúng ta đúng là nồi nào úp vung nấy, đẹp đôi nhất đời."

Biên Việt chăm chú nhìn Lâm Nhất Niên, đáy lòng hắn được an ủi vô cùng.

Lâm Nhất Niên quay đầu nhìn Biên Việt, không kiềm được mà hôn hắn, vừa hôn vừa hỏi: "Vậy, hồi trước, cậu muốn chiếm lấy tôi ấy,..." Hồi mà hai người còn chưa hẹn hò, "Đó là kiểu độc chiếm nào thế?"

Biên Việt cũng vừa hôn đáp lại cậu, vừa trả lời với giọng trầm khàn: "Muốn nhốt cậu lại."

Nhốt ở một căn phòng kín mít chỉ có hai người họ.

Lâm Nhất Niên: "Sau đó thì sao?"

Biên Việt cười: "Hồi đó tôi không nghĩ nhiều như vậy đâu."

Ý nghĩ cực đoan nhất của hắn cùng lắm chỉ là muốn khóa cậu bên cạnh mình, chẳng cho phép ai ngoài hắn được nhìn thấy cậu. Những suy nghĩ khác, hắn thực sự chưa từng có.

Lâm Nhất Niên oán trách: "Cậu vẫn ngây thơ quá nhỉ. Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không trong sáng thế đâu."

Biên Việt thấp giọng hỏi: "Cậu sẽ thế nào?"

Lâm Nhất Niên nâng mặt Biên Việt lên, hôn thêm vài cái: "Tôi sẽ ôm cậu, hôn cậu..." Làm những điều đó triền miên ngày qua ngày. Muốn in dấu ấn riêng của mình lên thân thể người nọ.

Hơi thở gấp gáp của họ quấn quýt nhau, hai trán họ tựa nhau, lẳng lặng nhìn người đối diện.

Lâm Nhất Niên khích lệ Biên Việt bằng giọng điệu nhỏ nhẹ và khẽ khàng: "Chiếm lấy tôi đi."
 
Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình
Chương 42: Bạn trai tôi là Biên Việt


Hai người triền miên hai ngày hai đêm.

Sáng ngày thứ ba, Biên Việt gửi tin nhắn cho Khúc Trị Giang xin nghỉ phép, hắn vẫn không đến công ty, ở nhà chăm nom Lâm Nhất Niên.

Lâm Nhất Niên không mở nổi mắt, cậu mệt mỏi quá chừng, toàn thân đau nhức, tỉnh rồi mà vẫn nhắm tịt mắt, nằm sấp trong chăn kêu hừ hừ. Biên Việt lo lắng không thôi, hỏi cậu khó chịu ở đâu.

Còn ở đâu nữa?

Lâm Nhất Niên tức giận nói: "Toàn thân!"

Từ đầu tới chân! Đặc biệt là eo! Và cả mông nữa!

Biên Việt lại dỗ dành tiếp, hắn bưng cơm đến tận giường, đút từng muỗng cho cậu.

Lâm Nhất Niên nằm nghỉ ngơi cả ngày, cứ tỉnh rồi lại ngủ, mãi cho tới tối, cậu mới hồi phục một chút, tỉnh táo mở mắt ra.

Mắt nai của cậu ngó liếc khắp nơi, chưa kịp thốt ra lời nào, vành tai đã đỏ cả lên.

Biên Việt nhịn cười, dịu dàng hỏi: "Đỡ hơn rồi à?"

Lâm Nhất Niên bĩu môi, vẻ mặt có phần bực tức.

Một lát sau, cậu mới đưa tay đẩy Biên Việt khỏi chăn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu muốn tôi ngoẻo phải không!?"

Biên Việt bật cười, ôm cậu qua lớp chăn mềm, vừa hôn vừa dỗ.

Hắn cũng hết cách rồi, bệnh tâm lý tác oai tác quái, làm hắn quá phấn khích, dừng không nổi.

Biên Việt ngoan ngoãn xin lỗi, giờ cậu muốn hắn đền bù thế nào cũng được.

Lâm Nhất Niên bực tức, đẩy tay Biên Việt ra: "Cậu tránh ra, đừng đụng vào tôi, tránh ra!"

Biên Việt: "Bé yêu à."

Lâm Nhất Niên: "Đếch ai là bé yêu của cậu!"

Biên Việt: "Bé Húc ơi."

Lâm Nhất Niên: "Ai cho cậu gọi tên cúng cơm của tôi!"

Dỗ hồi lâu, tai Lâm Nhất Niên vẫn đỏ bừng.

Biên Việt biết cậu thẹn nên cũng không muốn vạch trần, mà thực ra hắn cũng thích một Lâm Nhất Niên ngượng ngùng như này lắm, thế là cứ ôm ôm hôn hôn cậu hồi lâu.

Lâm Nhất Niên đề phòng con sói Biên Việt: "Đừng có mà táy máy "thêm lần nữa"."

Biên Việt: "Không "thêm lần nữa" đâu."

Rồi hắn hỏi cậu có thoải mái không, có sướng không, có thích không.

Lâm Nhất Niên cố giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng vành tai thì đỏ bừng, cậu không đáp lời hắn, chỉ rúc đầu vào chăn rồi cuộn tròn người lại.

Biên Việt biết câu trả lời là gì, nín cười không ngừng.

Lâm Nhất Niên ló mắt ra khỏi chăn, trừng hắn, cười gì mà dai thế!?

Sáng sớm hôm sau, Biên Việt đến công ty, Lâm Nhất Niên nhảy lò cò rời khỏi giường. Dù cơ thể vẫn còn đau nhức nhưng chẳng cản nổi tinh thần phấn chấn của cậu.

Cậu đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn thấy vẻ ngoài sáng bừng, khoan khoái của mình, đâu có giống người đã nằm ỳ trên giường hai ngày ba đêm đâu, giống người uống một lốc thuốc bổ thì đúng hơn.

Lâm Nhất Niên vừa ngâm nga vài giai điệu, vừa rửa mặt, thầm nghĩ mấy ngày nay đúng là bổ thật, "bổ thận".

Khi đến trường, bước vào lớp, cậu vẫn còn vui vẻ đến mức bị người khác trêu chọc: "Có chuyện gì vui hả?"

Lâm Nhất Niên một tay đút túi, đi vào lớp, bảnh bao không gì sánh bằng. Cậu ném sách lên bàn, đáp: "Thoát ế thôi." Đúng hơn thì là thoát y, nhưng thôi ai lại nói thế.

"Thật hả?"

"Đừng có đùa tụi này."

Lâm Nhất Niên nhún vai: "Giả đấy."

Khâu Khôn Bằng giơ điện thoại lên, chụp vài tấm, gửi cho Biên Việt.

Khâu Khôn Bằng: [Ảnh] [Ảnh]

Khâu Khôn Bằng: Tên này bảo tên này thoát ế rồi. Bộ thật hả?

Nhìn Lâm Nhất Niên tràn đầy năng lượng trong tấm ảnh, Biên Việt nhếch miệng cười.

Hắn gửi tin nhắn cho Lâm Nhất Niên.

Biên Việt: Không còn đau nữa à?

Lâm Nhất Niên: Tôi đau hay không không quan trọng, cậu đau là được.

Biên Việt:?

Biên Việt: Đau gì cơ?

Lâm Nhất Niên: Đau lòng cho tôi.

Biên Việt bật cười.

Từ hôm theo đuôi Biên Việt đi công tác, mấy ngày rồi, Lâm Nhất Niên không được về ký túc, cũng không được gặp ba người bạn cùng phòng của mình.

Lúc gặp nhau ở phòng học, ngoại trừ Khâu Khôn Bằng thẳng như cột điện chả phát hiện ra gì, thì Lộ Bắc Bắc và Thịnh Ninh Vũ đều nhìn về phía Lâm Nhất Niên.

Lâm Nhất Niên nhìn lại, bình tĩnh nhướn mày như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Thịnh Ninh Vũ thu hồi tầm mắt, vẻ mặt anh hiện rõ ý "Tôi đọc cậu như một cuốn sách". Lộ Bắc Bắc vẫn còn nhìn Lâm Nhất Niên, hồi lâu sau, cậu ta đỏ bừng mặt.

Lâm Nhất Niên:?

Lộ Bắc Bắc cố gắng truyền tin cho Lâm Nhất Niên qua ánh mắt: Hai cậu phát triển tới "bước cuối cùng" rồi?

Lâm Nhất Niên: Khụ.

Rõ ràng như thế luôn?

Tan học, Lâm Nhất Niên khoác tay lên cổ Lộ Bắc Bắc, thì thầm: "Cậu có kinh nghiệm gì về "chuyện đó" thì truyền thụ cho tôi với."

Lộ Bắc Bắc đỏ mặt chạy trối chết.

Lâm Nhất Niên nhìn trời nhìn đất, ngắm khuôn viên trường, ngắm nhìn vườn hoa, trong lòng cảm thán: Ôi ~ thế giới này thật tươi đẹp ~

Cứ như hồi Colombus tìm ra Châu Mỹ, Lâm Nhất Niên cũng tìm ra một "vùng đất mới" – vùng đất lạc thú của người trường thành.

Biên Việt khuyên cậu nên kiềm chế một chút, đừng được ăn hải sản thì quên mùi cá ao.

Lâm Nhất Niên: "Cậu đừng có mà giả đò. Có giỏi thì nói đi, rằng thì cậu không muốn tí nào, cậu dám nói thì một tuần bảy ngày, tôi về ký túc xá năm ngày, chẳng thèm đến nhà cậu."

Biên Việt kéo Lâm Nhất Niên lại gần, dụ dỗ: "Ý tôi là tôi phải tự kiểm điểm mình."

Lâm Nhất Niên cười, bổ nhào lên người Biên Việt.

Cùng ngày hôm đó, Khâu Khôn Bằng ở ký túc xá, nhắn tin vào nhóm chat khoe mình đã thoát kiếp FA. Thế rồi cậu ta mạnh tay gửi cơm chó cho các anh em xem, nào là ảnh chụp chung, nào là video. Lần đầu tiên, cậu ta trải nghiệm việc phát lì xì để ăn mừng.

Lộ Bắc Bắc: Woa, thoát ế rồi.

Thịnh Ninh Vũ: Chúc mừng.

Khâu Khôn Bằng: @Lâm Nhất Niên

Khâu Khôn Bằng: Niên con ơi, chỉ còn mình con thôi, cố lên nhé.

Lâm Nhất Niên: Khỏi tag, tôi thoát ế lâu rồi, cậu không biết đấy thôi.

Khâu Khôn Bằng:???

Khâu Khôn Bằng: Vãi ò, cậu á? Yêu đương với cô em nào thế? Không lẽ là cô sinh viên trao đổi kia?

Khâu Khôn Bằng: @Lâm Nhất Niên @Lâm Nhất Niên @Lâm Nhất Niên

Khâu Khôn Bằng: Đừng có lặn mất! Ai? Người đó là ai!? Tên là gì!?

Khâu Khôn Bằng: Thật đấy à, người anh em? Thoát ế mà cũng chả í ới gì! Chán cậu chưa!

Lâm Nhất Niên: Thế để hôm nào mời hai phòng ký túc một bữa nhé.

Khâu Khôn Bằng hài lòng, thế này mới đủ thành ý chứ.

Không hề chậm trễ, Lâm Nhất Niên mời ngay mọi người vào ngày hôm sau tại phòng riêng của một nhà hàng. Ngoài Khâu Khôn Bằng, Lộ Bắc Bắc và Thịnh Ninh Vũ thì còn có Biên Việt và ba người bạn cùng phòng của hắn.

Khâu Khôn Bằng vốn đang rất vui mừng vì chuẩn bị biết được người mà Lâm Nhất Niên đã trồng cây si, ai đâu có ngờ, vừa tiến vào phòng riêng, cậu ta đã nhìn thấy tụi Lý Chính Tuần. Cậu ta thầm "hừ" một tiếng, hóa ra Niên con chẳng hề thoát ế, chỉ muốn lừa cậu ta một bận.

Tận cho đến khi tụi Lý Chính Tuần cười nói vui vẻ, bảo rằng hôm nay Biên Việt mời họ tới để chiêu đãi một bữa nhân dịp thoát ế, thế mà nguyên căn phòng, chẳng có lấy hình bóng của một nữ sinh nào hết, chỉ có mỗi tụi bạn cùng ký túc xá của Lâm Nhất Niên.

Lý Chính Tuần: "Đấy, tôi còn bảo chuyện sếp Biên muốn thoát FA chẳng khác nào chuyện mặt trời mọc đằng Tây cả."

Khâu Khôn Bằng nhìn về phía Lộ Bắc Bắc và Thịnh Ninh Vũ, như nghĩ đến cái gì đó, cậu ta giật thót, cả người tê dại.

Khi mọi người đã tập hợp đầy đủ và đồ ăn đã dọn hết lên mâm, Lâm Nhất Niên tuyên bố: "Nào, hôm nay chúng ta tụ tập ở đây để tôi thông báo một chuyện quan trọng, tôi và Biên Việt đã chính thức về với nhau."

Khâu Khôn Bằng nghiêng đầu nhìn Lâm Nhất Niên, con ngươi sắp rớt ra khỏi hố mắt, còn Lý Chính Tuần thì vẫn cười toe toét---

"Cậu và Biên Việt? Ngày nào mà hai người chả về với nhau."

"Ờ đúng đấy. Hai người ở cùng nhau tám kiếp rồi ấy chứ."

"Nói không chừng hồi xưa còn mặc chung một cái yếm."

"Ha ha ha ha."

Lâm Nhất Niên ẩn ý nói: "Hai tiếng "với nhau" của tôi không giống "với nhau" của các cậu."

Lý Chính Tuần: "Thế ý cậu là gì?"

Ba người kia vẫn còn hihihaha.

Lâm Nhất Niên: "Kiểu lên giường với nhau ấy."

Căn phòng lặng thinh.

Tới đây, tụi Lý Chính Tuần mới hoảng hồn.

Khóe miệng Khâu Khôn Bằng giật giật, đùi cậu ta run cầm cập: Dm! Không phải chứ!

Lâm Nhất Niên và Biên Việt... Hai người họ? Hai người họ cũng!?

Một phòng ký túc chỉ có bốn người, tận ba người cong!?

Khâu Khôn Bằng: ¥#*&@¥%????

Còn về phần những anh bạn cùng phòng Biên Việt thì...

Ba người họ đồng loạt quay đầu nhìn Lâm Nhất Niên, rồi tới Biên Việt, Lâm Nhất Niên, Biên Việt, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.

Biên Việt ung dung gắp rau cho Lâm Nhất Niên, nói: "Bé yêu, ăn cái này đi."

Tụi Lý Chính Tuần:!!!

Vãi--! Ò--!

-

Lâm Nhất Niên chợt nhớ ra, cậu quên báo cho một người.

Lâm Nhất Niên: Quên nói cho cậu biết, bạn trai tôi là Biên Việt.

Mạnh Nhiên: Hớ?!???

=口=

-

Kết thúc năm thứ ba, khoảng thời gian nghỉ hè là lúc hầu hết các sinh viên tìm kiếm cơ hội để trải nghiệm một kỳ thực tập. Nói chung, đa phần các sinh viên trước khi tốt nghiệp và bước chân vào thị trường lao động đều sẽ hoặc là đi thực tập, du học, hoặc là học cao hơn,...

Lâm Nhất Niên gọi điện cho gia đình, Lâm Chính Quân muốn Lâm Nhất Niên về nhà, ông sẽ sắp xếp cho cậu một vị trí để hoàn thành nhiệm vụ thực tập ở trường, nhân cơ hội này còn rèn luyện vài kỹ năng cho cậu.

Nhưng Lâm Nhất Niên đã từ chối, cậu bảo cậu chọn được chỗ thực tập rồi.

Lâm Chính Quân ngạc nhiên: "Công ty của Biên Việt á?"

Ông suy nghĩ một hồi, rồi nói tiếp: "Cũng được."

Lâm Chính Quân: "Mẹ con hỏi con và Biên Việt được nghỉ hè thì có về nhà không."

Lâm Nhất Niên đang ngồi trên đùi Biên Việt, đáp: "Không ạ. Đợi tới tháng 11 thì con với cậu ấy về chung."

Lâm Nhất Niên giáo huấn con trai mình như thường lệ: "Cho dù có là công ty của Biên Việt thì thực tập vẫn là thực tập, đừng có chơi bời, cũng đừng có gây phiền phức cho Biên Việt, biết chưa hả!?"

Mà ngay lúc ấy, Biên Việt đang gặm m*t bên cổ Lâm Nhất Niên.

Lâm Nhất Niên trừng mắt cảnh cáo hắn, trả lời đầu dây bên kia: "Có mà cậu ấy gây phiền phức cho con ý!"

Lâm Chính Quân: "Nói cái gì đấy!? Con đi thực tập ở công ty nó hay nó thực tập ở công ty con? Nói mà không thèm suy nghĩ, không biết vị trí của mình nằm ở đâu hả?"

Cuộc gọi kết thúc. Lâm Nhất Niên ôm cổ Biên Việt, bĩu môi: "Bố bảo tôi, nếu ở chỗ cậu thì tôi chỉ nên nhận vị trí xứng đáng của mình thôi."

Biên Việt nói: "Nhưng tôi chưa "vào" mà."

!

Lâm Nhất Niên huých khuỷu tay vào hắn.

Về phần Lâm Nhất Niên sẽ đảm nhiệm vị trí gì khi đến công ty hắn thực tập thì...

Sếp lớn Biên Việt một tay che trời đã ra quyết định: Trợ lý giám đốc.

Hai người dùng chung văn phòng, bàn làm việc cũng xếp cạnh nhau.

Ngày đầu tiên Lâm Nhất Niên đi làm, cậu cởi giày thể thao và thay bộ đồ thường ngày ra, mặc lên mình một chiếc áo phông, khoác bên ngoài một chiếc áo vest đen đơn giản. Mái tóc bù xù mới cắt được vuốt ngược ra sau, một tay đút túi, bước vào văn phòng, vừa phong độ, vừa thoải mái.

Thấy đồng nghiệp kinh ngạc kêu lên, Lâm Nhất Niên nhếch miệng cười: "Chào buổi sáng."

Cậu đẩy cửa ra, bước vào văn phòng, nhướn mày, cao ngạo chào sếp: "Chào buổi sáng, sếp Biên."

Biên Việt nhìn Lâm Nhất Niên đã chải chuốt gọn gàng, mỉm cười đáp lại cậu: "Chào buổi sáng."
 
Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình
Chương 43: Sao lại gọi chú dì? Gọi bố mẹ đi!


Kỳ thực tập chính thức bắt đầu, đời sống thường ngày bận rộn hơn hẳn.

Trước đây, Lâm Nhất Niên luôn ỷ vào mối quan hệ thân thiết từ bé mà khoe khoang rằng mình là người hiểu Biên Việt hơn cả. Tới khi thực tập, chẳng biết tự lúc nào, giữa cậu và Biên Việt đã hình thành một kẽ hở.

Trong kẽ hở đó, chứa tất cả những thứ mà cậu không biết rõ.

Cậu chưa từng biết hoạt động kinh doanh chính của công ty Biên Việt là gì, tới tận bây giờ mới lờ mờ nắm được đôi chút.

Cậu cũng đâu có biết rằng Biên Việt ngồi làm việc ít nhất tám tiếng mỗi ngày.

Cậu chẳng hề hay Biên Việt đã toát ra khí chất giám đốc từ khi nào. Mặc dù nhân viên trong công ty luôn gọi hắn là "Biên Việt" nhưng trong lòng ai cũng rõ hắn là sếp và đôi khi họ rất sợ hắn.

Cậu đâu biết danh bạ điện thoại của Biên Việt có rất nhiều đối tác và khách hàng mà cậu chưa từng nghe qua.

Thậm chí cậu còn chẳng hay biết rằng ngoài quán canh xương, Đậu Miêu Miêu sẽ đến công ty làm việc hai ngày mỗi tuần. Cô nàng đã thi đậu chứng chỉ kế toán, được Biên Việt tạo cơ hội cho cô một chỗ đứng trong công ty.

Tại phòng trà, Lâm Nhất Niên bưng ly cà phê, dựa người vào mép bàn, lẳng lặng thở dài: Mình đúng là vô tâm mà.

Nếu cậu không đến đây thực tập, không biết tới chừng nào mới phát hiện ra những điều này.

Biên Việt quen thói nuông chiều cậu, chả bao giờ nhắc nhở gì cả.

Cũng may mà ---

Lâm Nhất Niên uống vài ngụm, cạn ly cà phê, rồi ném cốc giấy vào thùng rác, xoay cổ mấy lần, vực lại tinh thần.

- -- may mà bạn trai của giám đốc không phế cho lắm.

Trong vài ngày, Lâm Nhất Niên dành thời gian xem xét lại sổ sách kế toán và quản lý nhân sự của công ty từ đầu đến cuối. Cậu còn nâng cấp lại thời gian biểu rắc rối, lộn xộn của Đậu Miêu Miêu. Công ty không lớn, nhân sự hành chính và tài chính tổng cộng cũng chỉ có hai người, trong đó có Đậu Miêu Miêu.

Trước giờ, họ có làm báo cáo loạn xì ngầu thế nào thì Khúc Trị Giang cũng lười để ý, mắt nhắm mắt mở cho qua. Tới lượt Lâm Nhất Niên quản lý, nhẹ nhàng thong thả biết bao nhiêu.

Trong giờ giải lao, Khúc Trị Giang thuận miệng nói đùa với Biên Việt: "Nếu biết bạn nối khố của sếp có năng lực như thế, tôi đã mời cậu ấy tới đây lâu rồi."

Biên Việt chỉ cười và không đáp lại.

Buổi tối khi tan làm về, Biên Việt đã phát quà cho thực tập sinh mới của hắn ở trên giường =))

Ngoài ra, còn một việc khác---

Trong công ty của Biên Việt, có hai nhân viên nam khác biệt khá nhiều về quan điểm, mặc dù cả hai đều có thực lực ngang nhau, và nếu hợp sức thì 1+1>2 là cái chắc, nhưng họ lại nổi sinh mâu thuẫn nội bộ và làm tiến độ kéo dài thêm.

Biên Việt biết nhưng không quan tâm, dù sao hắn cũng chỉ để ý tới tình hình chung của công ty, những chuyện vụn vặt chẳng hạn như hai nhân viên có hòa hợp với nhau không thì hắn không muốn nhúng tay vào, miễn sao những nhân viên này mang về cho hắn đúng như "kết quả" đã định ra là được.

Sau khi Lâm Nhất Niên biết chuyện này, cậu đã xếp cho hai nhân viên nam này ngồi cạnh nhau.

Muốn gây sự chứ gì?

Cứ mỗi lần cãi nhau sẽ được thưởng.

Khúc Trị Giang:?

Lâm Nhất Niên xua tay: "Không sao, cứ để mặc họ gây sự đi, tiền lương tăng thêm cứ để tự tôi trả theo ngày."

Hai nhân viên cãi cọ mấy ngày, trước khi tan làm, lúc nào cũng được cầm tiền. Họ bối rối, buồn bực, chả hiểu mô tê gì, đang định cãi nhau tiếp thì lại nghĩ đến việc cứ solo là được nhận thưởng, thế là họ chán, chẳng buồn cãi nữa.

Lúc này, Lâm Nhất Niên gọi riêng hai người đến tâm sự và đàm đạo, kể từ đó, trong văn phòng chẳng còn ai xích mích nữa.

Khúc Trị Giang cảm thấy thật thần kỳ, còn Biên Việt thì chẳng ngạc nhiên, hắn vẫn luôn biết khả năng đối nhân xử thế của Lâm Nhất Niên tài tình thế nào.

Dẫu vậy, Lâm Nhất Niên lại thấy những chiêu trò tí hị của cậu chỉ là "tiểu phẩm", đâu sánh được bằng những chiến lược tỉ mỉ và sự điềm tĩnh, cẩn thận của Biên Việt khi giải quyết các dự án trên thương trường.

Trong kỳ nghỉ hè này, Lâm Nhất Niên đã tận mắt chứng kiến sự tự tin và phong thái của Biên Việt khi bàn giao dự án cho khách hàng. Lúc ấy, Lâm Nhất Niên đang ngồi dưới khán đài, trong khi tất cả mọi người đều vỗ tay, ánh mắt cậu dính chặt vào Biên Việt trên sân khấu, trong lòng dấy lên một cảm giác tự hào không thôi.

Coi kìa, đó là người đàn ông của tôi.

Có lẽ, cũng vì Biên Việt ưu tú hơn người nên trong một chuyến công tác trước thềm khai giảng, Lâm Nhất Niên đã gặp phải một nhân vật đóng vai "tình địch".

Người kia khá trẻ, có xuất thân danh giá và năng lực cá nhân mạnh mẽ. Đứng trước Lâm Nhất Niên, cậu ta không tiếc từ ngữ tán dương, khen ngợi và yêu mến Biên Việt.

Chắc là cậu ta phát hiện quan hệ của Biên Việt và thực tập sinh của hắn không hề đơn thuần nên đã đưa ra khá nhiều nhận xét, đại khái là ám chỉ Lâm Nhất Niên không xứng với Biên Việt, đừng tốn sức tranh giành thứ không thuộc về mình, nên ngã tay chèo trước sóng cả đi.

Lâm Nhất Niên biết thừa ý tứ của mấy lời này, cậu cười khà khà trong lòng, trên mặt thì chẳng có dấu hiệu nao núng, hùng hồn hỏi: "Chắc là cậu đây cảm thấy tôi là một thực tập sinh chỉ được mỗi khuôn mặt chứ gì?"

OH NO, NO, NO.

Lâm Nhất Niên nhìn người đối diện, mỉm cười: "Nói cho cậu biết, nếu một ngày gia đình Biên Việt phá sản, người giúp được cậu ấy, chỉ có thể là tôi thôi."

Cậu không do dự mà nói tiếp: "Có biết môn đăng hộ đối là gì không?"

Lâm Nhất Niên chỉ vào mình rồi chỉ tới Biên Việt đang đứng tán gẫu cách đó không xa, "Cửa nhà tôi và nhà Biên Việt đối diện nhau đấy."

<i>(Môn đối môn: cửa đối diện nhau – chơi chữ với môn đăng hộ đối)</i>

Từng ấy nồi bánh chưng, lần đầu tiên Lâm Nhất Niên nảy sinh cảm giác phấn khích vì xuất thân vượt trội của mình.

Chính việc này đã gợi cho cậu một chuyện khác---

Lâm Nhất Niên gọi một cuộc cho mẹ, dùng hết tuyệt chiêu dỗ ngon dỗ ngọt, nhận được hai mươi triệu tệ tiền cưới hỏi mà mẹ chuẩn bị cho con dâu tương lai.

Tiền vừa tới tay, Lâm Nhất Niên đã lập tức dúi thẻ ngân hàng vào tay Biên Việt.

Biên Việt buồn cười, cầm lấy chiếc thẻ, hỏi Lâm Nhất Niên: "Cậu làm phản rồi hả?"

Lâm Nhất Niên "hừ hừ" đáp: "Dựa theo quy phạm xã hội thì từ lúc nhận chiếc thẻ này, cậu đã trở thành người của tôi."

Biên Việt hôn cậu, đáp: "Có hôm nào tôi không thuộc về cậu đâu?"

Vào tháng 11, hai người cùng nhau trở về nhà.

Tại khu biệt thự xa hoa, nhà của hai người nằm ở cùng một tầng, sát cạnh nhau. Vì để cho Lâm Nhất Niên và Biên Việt thuận tiện đi lại, hai bên gia đình đã làm một cánh cửa thông giữa hai bức tường. Cánh cửa ấy chẳng bao giờ khóa lại, thế thì Lâm Nhất Niên và Biên Việt mới có thể thích đến, thích đi lúc nào cũng được.

Tất nhiên, thường ngày chỉ có hai người sử dụng cánh cửa đó, phụ huynh chưa đụng vào bao giờ. Chẳng hạn nếu muốn tẩu thoát, hai người cũng sẽ chạy bằng cửa chính.

Lần này, sau hơn nửa năm, hai đứa mới về nhà. Bố mẹ hai bên gia đình đều rất vui mừng vì con mình đã trở lại, và cũng mừng cho đứa trẻ "con nhà người ta" ngay cạnh bên.

Vợ chồng nhà bà Lâm: Nhìn mà xem Biên Việt nhà người ta điềm tĩnh, trưởng thành thế nào. Coi trẻ nít nhà mình này, mẹ ngoảnh đi, con dại, mà mẹ ngoảnh lại thì con khôn.

Vợ chồng nhà bà Biên: Xem Lâm Nhất Niên nhà người ta nhanh nhảu đáng mến, khéo ăn khéo nói thế nào đi kìa. Đến lượt con mình thì cứ im ỉm cả ngày.

Lâm Nhất Niên vừa về đến nhà: "Bố ơi! Mẹ ơi!"

Rồi cậu chạy ngay sang nhà bên cạnh: "Bố! Mẹ!"

Bố Biên Việt có con muộn nên lớn tuổi hơn đa số các bậc phụ huynh của các bạn đồng trang lứa. Ông có thân hình tròn tròn, đầu đã bạc một nửa và là người điềm đạm, dễ gần.

Nghe thấy Lâm Nhất Niên gọi "Bố! Mẹ!", ông mỉm cười hiền từ, chẳng khác nào Phật Di Lặc.

Mẹ Biên thở dài một tiếng, cười đùa, quở trách: "Đứa trẻ này thật là."

Biên Việt cũng tới nhà Lâm Nhất Niên chào hỏi: "Con chào chú, dì ạ."

Lâm Nhất Niên theo sau, bước vào cửa, không hề vừa lòng mà trừng mắt nhìn Biên Việt: "Sao lại gọi chú dì? Gọi bố mẹ đi!"

Mẹ Lâm lập tức lớn tiếng, quát con trai: "Bạn gái đâu! Thẻ ngân hàng cũng lấy rồi, bạn gái con đâu!?"

Lâm Nhất Niên vội vàng kéo Biên Việt trốn qua nhà bên cạnh, vừa chạy vừa đáp: "Không có bạn gái đâu, con bảo Biên Việt gọi mẹ là mẹ rồi còn gì, mẹ phải thỏa mãn đi."

Mẹ Lâm: "Thằng quỷ xứ!"

Buổi tối, hai gia đình cùng nhau dùng bữa tại nhà Lâm Nhất Niên.

Trên bàn, các bậc phụ huynh chuyện trò bàn tán. Dưới bàn, Lâm Nhất Niên nâng chân lên, đụng vào bàn chân Biên Việt, dần dần lên tới bắp chân, rồi dừng lại trên đùi hắn.

Biên Việt yên lặng nhìn cậu với ánh mắt cảnh cáo, Lâm Nhất Niên ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục chuyện dang dở.

Biên Việt bình tĩnh thò tay xuống gầm bàn, nâng bàn chân đặt trên đùi hắn lên, cào nhẹ vào lòng bàn chân cậu.

Lâm Nhất Niên chịu không nổi, vô thức thốt thành tiếng, khiến bốn người lớn đồng thời nhìn sang,

Lâm Nhất Niên hơi khựng người một chút, bàn chân dưới bàn vẫn còn nằm trong tay Biên Việt. Cậu giả bộ như ăn phải thứ gì cay lắm, chỉ đại vào một món trên bàn rồi ụp nồi cho nó: "Cay quá."

Món này là do người giúp việc nhà Lâm Nhất Niên nấu. Mẹ Lâm hỏi: "Cay hả? Đâu có đâu nhỉ."

Bà chẳng hề tỏ ra thương xót, nói: "Cay thì đừng ăn, con kém quá."

Bố Biên vẫn nhìn cậu với ánh mắt hiền từ, còn mẹ Biên thì bưng đĩa thức ăn ấy tới trước mặt bà, đổi thành món mà Lâm Nhất Niên thích ăn: "Ăn cái này đi, món này con thích mà."

Lâm Nhất Niên giãy chân dưới bàn, nhìn mẹ Biên, đùa: "Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất."

Mẹ Biên cười vui sướng, mẹ Lâm liếc mắt, nhắc lại câu cũ: "Mẹ tốt như thế mà không dẫn bạn gái về cho mẹ à?"

Lâm Nhất Niên cố chịu đựng cảm giác nhột ở lòng bàn chân, "Bạn gái để làm gì chứ? Tự dưng dẫn về thì phải chia sẻ tình yêu của mẹ à?"

Mẹ Lâm trừng mắt: "Con mà không dẫn về thì đừng nhận mẹ là mẹ nữa."

Lâm Nhất Niên gắp đồ ăn cho mẹ Biên: "Mẹ ơi, mẹ ăn cái này đi nè."

Mẹ Biên hòa giải: "Được rồi, được rồi", bà khuyên mẹ Lâm, "Nó còn nhỏ mà, đừng giục."

Mẹ Lâm: "Em đâu có sốt ruột đến thế đâu, chẳng qua thằng quỷ xứ này nó cầm mất thẻ rồi ấy!?"

Bà khịa Lâm Nhất Niên, "Con cần nhiều tiền thế làm gì? Xây cho trường một tòa nhà mới hả? Hôm nay, chú và dì đều có mặt ở đây, con nói rõ xem, còn dùng số tiền đó vào việc gì?"

Thấy mùi thuốc súng ngày càng nồng hơn, Biên Việt nói: "Cậu ấy đưa tiền cho con."

Bốn vị phụ huynh đều sửng sốt.

Biên Việt thong dong nói tiếp: "Công ty của con đang thiếu vốn."

Mẹ Biên vừa định nói thiếu vốn thì kiếm bố mẹ chứ cầm tiền của bé Húc làm gì, nhưng mẹ Lâm đã đi trước một bước, bà cười rộ lên: "Hóa ra là cho con."

Bà chẳng hề để bụng, bằng lòng nói: "Cho con rồi thì con cứ cầm đi."

Bà lẩm bẩm: "Dì còn tưởng tên quỷ xứ nhà dì lấy tiền tiêu lung tung."

Bốn vị phụ huynh nhanh chóng chuyển đề tài khác, chỉ có hai người nọ vẫn chẳng dừng việc dang dở dưới gầm bàn. Biên Việt n*n b*p lòng bàn chân Lâm Nhất Niên, khiến cậu giãy dụa không ngừng, thế là hắn đặt chân cậu lên đùi mình.

Ăn xong, Biên Việt và Lâm Nhất Niên đi tới nhà Biên qua cánh cửa tầng hai.

Cửa phòng ngủ vừa đóng lại, hai người đã bắt đầu ôm hôn nhau.

Biên Việt phạt nhéo eo Lâm Nhất Niên một cái, vừa hôn vừa nói: "Ăn có một bữa cũng phải táy máy chân tay."

Lâm Nhất Niên uất ức, lầu bầu: "Ba ngày rồi."

Ba ngày rồi chẳng được làm này làm nọ.

Chuyến công tác vừa rồi bận tối mặt tối mũi, hai người cũng chẳng có thời gian cho chuyện riêng.

Giờ đây, đã về tới nhà rồi...

Biên Việt nâng mặt Lâm Nhất Niên lên, hắn liếc nhìn đồng hồ treo tường, mới bảy giờ.

Lúc này, ba mẹ hai nhà vẫn đang thức, họ quây quần với nhau, không trò chuyện uống trà thì cũng chơi mạt chược.

Lâm Nhất Niên chẳng quan tâm: "Thế cậu làm nhẹ là được."

Biên Việt buồn cười, hỏi lại: "Ai mới là người ồn ào hả?"

Lâm Nhất Niên vẽ vòng tròn trên lồng ngực Biên Việt, thổi một hơi vào tai hắn: "Cậu di chuyển nhẹ nhàng hơn còn tôi thở khẽ hơn là được mà."

Không nói một lời, Biên Việt khóa cửa lại, đặt Lâm Nhất Niên lên giường.

Khoảng mười giờ, tiếng gõ cửa vang lên. Dì giúp việc đứng ngoài hỏi Biên Việt và Lâm Nhất Niên có muốn xuống tầng ăn đêm không, bố mẹ hai bên đều đang đợi hai người.

Nhịp tim và hơi thở của Lâm Nhất Niên chẳng theo quy luật, cậu nào có trả lời được đâu, đành vùi đầu vào gối.

Biên Việt đáp gọn: "Không ăn."

Dì giúp việc: "Hay là để tôi bưng vào phòng cho hai cậu?"

Âm thanh vụn vỡ đột nhiên vọt ra từ cổ họng của Lâm Nhất Niên, cậu không kiềm chế nổi, vội vàng cắn lên mu bàn tay. Biên Việt nổi gân xanh, cố gắng kiềm chế giọng mình, "Không ăn."

Cuối cùng, ngoài cửa cũng yên tĩnh trở lại.

Nhiệt độ trong phòng ngủ không ngừng tăng lên.
 
Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình
Chương 44: Tụi con đang hẹn hò


Trước đây, Lâm Nhất Niên vô cùng thích nghỉ hè nhưng cậu cũng thích ở nhà chẳng kém. Ở nhà có người lo cho cậu ấm từng chân tơ kẽ tóc, nằm há miệng chờ sung cả ngày trên giường cùng lắm cũng chỉ bị mẹ mắng một trận, chả sợ.

Nhưng bây giờ cậu thích nghỉ hè hơn. Vì ngoại trừ được nằm trên giường, còn có Biên Việt nằm cạnh cậu nữa. Quan trọng là bốn vị phụ huynh sẽ không cảm thấy kỳ lạ nếu hai thằng con trai của họ nằm chung giường.

Ngày đầu tiên mà hai người trở về nhà, mẹ Biên biết Lâm Nhất Niên ngủ lại thì niềm nở hỏi cậu có bị lạ giường không, hôm sau còn chuẩn bị đồ ăn sáng hợp khẩu vị của cậu, đến bữa mà hai đứa nhỏ còn chưa xuống tầng, bà liền nhờ dì giúp việc bưng lên tận phòng cho chúng.

Lâm Nhất Niên nằm ỳ trên giường, chẳng mở nổi mắt, ăn từng muỗng cơm mà Biên Việt đút tới, vô cùng thoải mái mà phát ngôn: "Mẹ chúng mình tốt ghê."

Biên Việt bật cười.

Lời ngon tiếng ngọt của cậu, hắn nghe mãi cũng không chán, bảo sao bị Lâm Nhất Niên vắt khô cả người.

Đột nhiên, Lâm Nhất Niên nghĩ ra gì đó, cậu mở to mắt, "hầy" một tiếng, dùng chân chạm vào Biên Việt, hỏi: "Khi nào thì hai mình nói cho người nhà biết đây?"

Cứ giấu giấu diếm diếm, úp úp mở mở mãi.

Chưa kể đến một bà mẹ chồng nào đó đang nóng lòng đưa con trai đi kết hôn sau khi tốt nghiệp rồi, giờ chẳng cần chờ tới năm cuối đại học, đã chuẩn bị phải sắp xếp lễ ra mắt hai bên gia đình rồi đây này.

Lâm Nhất Niên nghĩ đi nghĩ lại: "Hay là chờ học kỳ sau nhỉ?"

Lúc đó, hai người đều đã tốt nghiệp, tự kiếm được tiền bằng chính sức mình, đủ lông đủ cánh cả rồi, chắc sẽ là thời điểm thích hợp để công bố.

Biên Việt ậm ừ, đáp qua loa: "Ừm."

-

Trên chiếc bàn trong phòng làm việc kiểu Trung bày bút lông, nghiên mực và giấy, chiếc cassette kiểu cũ đang phát ra những giai điệu opera.

Biên Tông Hải đang luyện thư pháp theo thói quen hằng ngày thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Ông nói "Vào đi", nhìn thấy người mở cửa là Biên Việt.

Biên Tông Hải ngẩng đầu, đứng lên, khoan thai hỏi: "Sao vậy con?"

Ông hiểu nếu không có chuyện gì, con trai sẽ không chạy tới phòng làm việc tìm mình.

Biên Việt: "Con có chuyện muốn nhờ bố giúp."

À, ra là nhờ vả.

Biên Tông Hải cứ tưởng chuyện làm ăn gì nên lơ đễnh cúi đầu, khom lưng ngồi xuống. Ông vừa đi một nét trên giấy thì Biên Việt nói tiếp: "Con và bé Húc đang hẹn hò."

Mực đen lan trên giấy, Biên Tông Hải giữ nguyên tư thế cầm bút này mấy giây, sau đó ông ngẩng đầu lên, "Con nói gì cơ?"

Đêm đó, mẹ Biên đang mặc đồ ngủ, ngồi trang điểm trước gương. Bố Biên nghe xong thì bình tĩnh, còn bà thì đáp lại với âm thanh du dương trầm bổng: "Con nói cái gì cơ?!"

Tại nhà bên cạnh.

Lâm Chính Quân đang trò chuyện, cười đùa với vợ, vừa xem TV vừa tán gẫu, bầu không khí hòa hợp biết bao.

Lâm Nhất Niên lẳng lặng chạy xuống tầng, không nói một lời, cầm trái dứa trên bàn uống nước lên, bóc lớp lưới xốp bên ngoài rồi mỗi tay cậu cầm một quả, thảy chúng lên xuống mấy lần.

Mẹ Lâm tưởng cậu muốn ăn nên định bảo đưa đây bà gọt cho, ai đâu có ngờ lại thấy Lâm Nhất Niên đặt hai quả dứa dưới đất, cậu cúi đầu xuống, nhanh nhẹn quỳ lên chúng.

???

Hai vợ chồng choáng váng.

Tốc độ liên tưởng của mẹ Lâm luôn thuộc level 5 sao, bà ngạc nhiên mở to mồm, hỏi: "Con làm con gái nhà người ta có bầu rồi à?"

Mẹ Lâm gần như hét to: "Có thì cứ có thôi, sinh ra là được, mẹ có đánh chết con đâu mà lo?!"

Nhìn thấy con trai mình quỳ xuống, Lâm Chính Quân vốn đang giật giật mí mắt, nghe xong những lời "suy luận" của vợ, thái dương ông nhức nhối không ngừng.

Lâm Chính Quân nóng nảy: "Nói mau!"

Lâm Nhất Niên kiễng chân quỳ trên hai trái dứa, ngước mắt, nhanh nhẹn đáp: "Chuyện là thế này, con cong trước, con nỗ lực bẻ cong Biên Việt, bây giờ tụi con đang hẹn hò."

Hai vợ chồng:???

Lâm Nhất Niên thầm nghĩ: Học kỳ sau với bây giờ thì khác gì nhau đâu? Khác mỗi việc muộn hơn vài tháng. Thế thì thôi nói luôn cho gia đình bây giờ còn hơn.

Cậu nghĩ kỳ rồi, dù sao cậu cũng phải lòng người ta trước, đợi cậu đánh trống khua chiêng comeout với bố mẹ mình trước rồi nhờ hai người họ làm công tác tư tưởng cho bố mẹ Biên Việt là được.

Dù sao hai nhà cũng là bạn bè nhiều năm rồi, theo quan điểm của Lâm Nhất Niên, chẳng lẽ chỉ vì hai đứa trẻ con nhà họ ở bên nhau mà hai bên gia đình lại phải tách ra, đúng không?

"Con, con!"

Mẹ Lâm hoàn hồn trước, bà đứng phắt dậy, giơ tay chỉ vào Lâm Nhất Niên một hồi cũng không nói được lời nào, đành tức giận ngồi phịch trở lại. Lúc này, bà mới thốt ra được một câu: "Làm bậy quá con ơi!"

Bà nhìn Lâm Chính Quân, mắng: "Con trai ông đấy, có khác nào phần tử phạm tội không?!"

Tại nhà bên cạnh, Biên Tông Hải, mẹ Biên và Biên Việt mở hội nghị bàn tròn vào đêm khuya.

Mẹ Biên hỏi ba câu liên tiếp:

"Sao lại hẹn hò?"

"Bắt đầu từ bao giờ?"

"Được bao lâu rồi?"

Biên Việt đáp: "Từ học kỳ trước, chưa lâu đâu ạ, con theo đuổi cậu ấy trước."

Mẹ Biên lấy tay đỡ trán, tựa người vào sô-pha, thở dài: "Xong đời rồi, xong đời rồi."

Biên Việt lấy chiếc máy tính bảng ra, đưa cho bố mẹ xem bản scan bệnh án mà hắn từng để Lâm Nhất Niên đọc.

Mẹ Biên nhận lấy, bà không hiểu.

Biên Tông Hải về hưu được nửa năm rồi, đừng nói đến chuyện vặt trong nhà, chuyện công ty ông cũng chẳng quan tâm lắm, lúc này, ông lại đưa tay ra hiệu cho vợ: "Để anh xem xem."

-

Tại nhà bên.

Lâm Nhất Niên đau quá, đành phải rút quả dứa dưới chân ra, ai bảo mấy cái gai cứng quá làm chi.

Mẹ Lâm tức phát khóc, bà đá hai quả dứa ra chỗ khác rồi quát lên: "Quỳ tiếp đi!"

Bà bi ai như thể thế giới sắp bị hủy diệt, kêu ca với chồng mình: "Ông Lâm ơi, làm sao bây giờ. Nhà Biên chỉ có một đứa con trai, sau này còn phải kế thừa sản nghiệp nữa, giờ nó đã bị con trai ông cuỗm đi rồi... Nhà chúng ta định khiến cho nhà họ Biên đoạn tử tuyệt tôn à!!!"

Lâm Chính Quân cau mày, ông nghe không lọt tai nữa rồi.

Lâm Nhất Niên quỳ trên mặt đất, mông đặt trên hai gót chân: "Mẹ, không nghiêm trọng như mẹ nói đâu mà!"

Mẹ Lâm: "Quỳ xuống cho mẹ!"

Lâm Nhất Niên thôi quỳ, bước nhanh đến sô-pha, ngồi xuống, ôm chầm lấy mẹ. Mẹ Lâm đâu có muốn được tên "tội phạm" này an ủi, bà đưa tay đẩy cậu ra, thế là sô-pha trở thành chiến trường đẩy qua đẩy lại.

"Ra ngoài!"

"Mẹ, mẹ nghe con nói đã."

"Không nghe!"

"Con và Biên Việt thực lòng yêu nhau mà."

"Con im ngay!"

"Con tưởng mẹ bảo Biên Việt tốt hơn con về mọi mặt, sao mẹ không sinh ra Biên Việt mà lại sinh ra con cơ mà!"

"Giờ thì ổn rồi, cậu ấy cũng sẽ thành con trai mẹ, cậu ấy với con còn thích nhau nữa, kết thúc viên mãn, vẹn cả đôi đường đấy thôi."

Mẹ Lâm:...

-

Biên Việt: "Đại khái là vậy ạ." Ngụ ý rằng hắn "ra tay" với con nhà người ta trước.

Mẹ Biên đặt máy tính bảng lên chân, ngả người ra ghế sô-pha, ngửa đầu, gào thét trong trong lòng: Xong đời, xong đời, tình cảm bấy lâu nay với nhà họ Lâm sắp bị thằng ranh này phá hoại rồi.

Trái lại, Biên Tông Hải có phần hăng hái hơn, ông hỏi Biên Việt: "Sao con phân biệt được cảm xúc của mình với bé Húc là bệnh tâm lý hay tình cảm thật lòng chứ?"

Biên Việt bình tĩnh đáp: "Tình cảm của con, con biết rõ."

Biên Tông Hải gật đầu.

Mẹ Biên lập tức ngồi dậy, dùng máy tính bảng đánh vào người Biên Tông Hải, giận dữ nói: "Giờ là lúc để anh hỏi mấy câu này à? Em thấy có vẻ anh khá ủng hộ đấy nhỉ? Hay là anh định ném cho chúng nó 20 triệu tệ để chúng nó ra ngoài ở?"

Biên Tông Hải chậm rãi đáp: "Ôi, mẹ nó ơi, đừng giận mà, đâu có phải chuyện gì nghiêm trọng đâu."

-

Lâm Nhất Niên khoác tay lên vai mẹ Biên đang ủ rũ, cậu khuyên bảo: "Biên Việt tốt quá chừng mẹ nhỉ, mẹ hiểu cậu ấy hơn bạn gái nào đó ngoài kia nhiều."

"Với cả, Biên Việt quản được con, cậu ấy bảo con đi hướng đông thì con nhất định sẽ không đi hướng tây, cậu ấy về nhà, con cũng theo cậu ấy về nhà ngay mà, mẹ nhỉ."

"Nếu mà con ở bên cậu ấy, thế thì con cũng chẳng cần dọn ra ngoài ở làm chi, con sẽ mãi mãi ở nhà của mình. Vậy là ngày nào mẹ cũng sẽ nhìn thấy tụi con."

"Lúc nào mẹ cũng chê con không kế thừa được sản nghiệp nhà mình còn gì, giờ mẹ không cần lo nữa rồi, có Biên Việt đó thôi."

"Biên Việt vừa quản lý công ty nhà cậu ấy, vừa quản lý công ty nhà mình, khéo quá trời."

"Chỉ thế thôi, hai nhà sẽ càng thân thiết hơn, từ "bạn thân", hai bên sẽ trở thành "người thân", về già còn có thể cùng nhau dưỡng lão, ngày nào cũng được gặp nhau."

"Con cháu thì mẹ muốn bao nhiêu cũng được. Con có nhiều bạn bè lắm, đợi tụi nó sinh con xong, mẹ thích đứa nhóc nào, con bốc đến đây cho mẹ chăm."

"Nếu thế vẫn chưa đủ thì ba mẹ cứ nỗ lực sinh thêm cho con đứa em, con sẵn lòng nuôi luôn. Biên Việt cũng sẽ nuôi em ấy như con đẻ."

"Đấy thôi, mẹ thấy sao, không phải con trai mẹ cong vẫn tốt hay sao?"

Lâm Nhất Niên tiếp tục tẩy não:

"Hơn nữa, bố mẹ nhất định phải ủng hộ con, nếu bố mẹ không ủng hộ, con sẽ bỏ trốn cùng Biên Việt."

"Con với Biên Việt mà cao chạy xa bay rồi ý, đến lúc ấy chỉ còn mỗi hai người bị bố Biên mẹ Biên chất vấn, hỏi rằng con trai họ đi đâu rồi."

"Hai người chẳng những không mang được Biên Việt về, mà đến chính con của mình còn chạy mất. Xu thật đấy."

"Đã vậy, ngày lễ ngày tết, người thân đến hỏi "Húc nhà mình đâu, Nhất Niên đâu", thì bố mẹ định trả lời thế nào bây giờ, chẳng lẽ lại "Ôi, con trai nhà tôi bỏ trốn với con trai nhà bên cạnh", trời trời, xấu hổ biết bao nhiêu."

"Chi bằng bố mẹ đồng ý luôn đi, ai cũng vui vẻ."

"Rồi Biên Việt cũng sẽ gọi hai người là bố mẹ, tự dưng được thêm một thằng con trai, lời quá còn gì."

Lâm Chính Quân nghe vậy thì nhướn mày, ông muốn nhặt hai quả dứa dưới đất nhét vào cái miệng bô bô không ngừng của Lâm Nhất Niên.

Nhưng ông vừa định đứng dậy, mẹ Lâm đã khẽ đáp: "... Cũng đúng nhỉ."

Lâm Nhất Niên tận dụng cơ hội, "Không phải "cũng", mà là "chắc chắn", "chính xác", "đương nhiên" là đúng rồi!"

Lâm Nhất Niên: "Mẹ ơi, sau này Biên Việt sẽ là con trai của mẹ đó, quá hời, chả mất đồng nào!"

Mẹ Lâm dần dần chấp nhận, cảm thấy như bị chính con mình đẻ ra dắt mũi.

Lâm Chính Quân giơ tay chỉ vào Lâm Nhất Niên với ý tứ cảnh cáo. Lâm Nhất Niên đứng dậy, nhào về phía ông, khụp ngón tay duỗi ra của ông vào. Dỗ mẹ xong rồi, cậu dỗ bố đây: "Bố ơi, bố à, con không biết ganh đua cũng chẳng được việc, con không kế thừa được sản nghiệp gia đình mình, con chỉ biết tiêu tiền thôi. Nhưng Biên Việt thì khác, có cậu ấy rồi thì sự nghiệp kinh doanh của gia đình mình sẽ tiếp tục mở rộng."

"Bố ơi, bố suy nghĩ kỹ đi. Hãy hướng về con đường rộng mở phía trước của sự nghiệp nhà mình, bố có thấy hào hứng không, có hài lòng không?"

Lâm Nhất Niên ghé vào tai Lâm Chính Quân thầm thì: "Chẳng phải bố vẫn luôn muốn có đứa thứ hai đứa thứ ba còn gì, giờ sinh vẫn kịp đó, sinh đôi ra hai em gái luôn, bố bồng mỗi đứa một tay. Đó, bố có hào hứng không, có hài lòng không?"

Lâm Chính Quân trầm ngâm, vẻ mặt ông dần có xu hướng trở nên giống vẻ mặt của mẹ Lâm.

Lâm Nhất Niên thở ra một hơi, xoa xoa đầu gối nhức mỏi, thầm than vãn: Khổ cho cái miệng vừa ngọt vừa dẻo này của tôi quá.
 
Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình
Chương 45: Kết thúc


Vợ chồng ông bà Lâm đau đầu muốn chết, buồn bực điên lên được.

Cái miệng thúi biết dỗ ngọt của con trai họ đã "thao túng" thành công từng người một.

Hai người muốn mắng lắm rồi nhưng không biết nói thế nào, cuối cùng trốn vào phòng, solo 1 vs 1.

"Con trai anh giỏi quá nhỉ!"

"Nó cũng là con trai em mà!"

"Em không có đứa con như thế! Nó là con của anh!"

"Anh gieo hạt nên nó là con trai anh!"

Mà bên gia đình họ Biên cũng chẳng tốt hơn chút nào.

Mẹ Biên cảm thấy tuổi thọ của mình đã giảm mất ba năm, mỗi lần nhìn thằng khốn con mình, nó đều im ỉm trưng ra cái vẻ mặt "Con đã nói hết với bố mẹ rồi, bố mẹ bình tĩnh đi, tiếp thu đi". Cứ như nó sút bóng cho mình, bắt mình đỡ lấy, mình không đỡ được thì nó sẽ chê.

Mẹ Biên: Làm bậy quá con ơi!

Biên Tông Hải lại vô cùng vui vẻ, ông khuyên nhủ vợ: Để Húc nhà mình làm vợ nó cũng tốt mà, hai chúng ta cũng quý thằng bé.

Mẹ Biên: Tốt cái gì mà tốt! Giờ ông ngồi xổm trước cửa với con trai yêu dấu của ông đi, dựng thành lũy đi là vừa! Chẳng mấy chốc, gia đình ông Lâm sẽ qua đây hỏi cho ra nhẽ, lúc ấy hai người tự đi mà xử lý!

Lâm Nhất Niên trở về phòng mình mà không đi tìm Biên Việt ngay, cậu ấm bận ngồi trên ghế sô-pha, thảm thương xoa xoa hai đầu gối của mình.

Đỏ hết cả rồi, lằn mất thôi.

Lâm Nhất Niên ôm hai chân: Ôi ~ Hi sinh hết mình vì tình yêu ~

Thấy Biên Việt đẩy cửa bước vào, Lâm Nhất Niên nhanh nhẹn kéo ống quần xuống, không muốn hắn nhìn thấy chút nào. Cậu vội vàng hỏi: "Lúc cậu qua đây có bắt gặp bố mẹ tôi không đó?"

Biên Việt tiến lại gần: "Không."

Lâm Nhất Niên ôm lấy cổ Biên Việt, vùi đầu vào bả vai hắn, lẩm bẩm: "Sau này nếu cậu đi tiệc xã giao mà về muộn, tôi sẽ không bắt cậu quỳ sầu riêng đâu." Quỳ trái dứa đã đau thế rồi, quỳ sầu riêng mà tàn tật à.

Biên Việt đâu biết vì sao cậu lại nói vậy, hắn chỉ cảm thấy buồn cười nên cười thành tiếng. Lâm Nhất Niên đánh hắn vài cái cho bõ hờn nhưng Biên Việt chỉ coi đó là làm nũng.

Hôm sau, mặt trời lên cao rồi mà con trai vẫn chưa dậy, mẹ Lâm nổi giận đùng đùng, định xông vào phòng hất hết chăn lên. Nhưng khi bà vừa tiến đến giường, đã thấy Biên Việt nằm thẳng, ngay ngắn trên giường, lộ ra hai bả vai ngoài chăn, thế là bà đành quay người rón rén ra ngoài, quên đóng cả cửa.

Lúc này, Biên Việt cũng đã tỉnh lại, giọng hắn khàn khàn, gọi người ngoài cửa một tiếng, "Mẹ ạ".

"Chao ôi!" Vì một tiếng gọi này mà giọng mẹ Lâm cao hẳn lên mấy tông, bà buột miệng đáp: "Mẹ, mẹ không sao, hai con cứ ngủ đi." Rồi đóng cửa lại.

Hồi lâu sau, mẹ Lâm mới nhận ra phản ứng vừa rồi của mình cứ như đang khích lệ hành động của hai đứa nhỏ, bà tức chính mình, đứng giậm chân tại chỗ.

Tại nhà bên cạnh.

Cả đêm qua, mẹ Biên không ngủ được giấc nào ra hồn, bà muốn bàn bạc với Biên Việt ngay và luôn. Khi đi đến tầng hai, phòng ngủ của Biên Việt trống rỗng, cửa cũng không thèm đóng, chiếc giường ngăn nắp được dì giúp việc sửa soạn tới giờ vẫn không thay đổi một ly, nghĩ bằng đầu gối cũng biết tên mặt dày kia tối qua ngủ ở đâu.

Thằng này nó không biết ý mà kiềm chế tí hả?

Mẹ Biên tức giận đến mức choáng hết cả đầu, bà vội vàng giơ tay đỡ trán.

Sau giờ ăn sáng, mẹ Lâm muốn tìm mẹ Biên để trao đổi thử xem cuối tuần có tổ chức tiệc thương gia không nhưng giờ chuyện của hai đứa nhà họ như ngàn cân treo sợi tóc, mẹ Lâm không sang nhà bên được, đi đâu cũng không được, bực bội quá chừng.

Trong nhà có Biên Việt nên ngay khi vào phòng bếp và giơ tay nhéo tai Lâm Nhất Niên, mẹ Lâm đã cố gắng nói bằng giọng nhỏ nhất có thể: "Con báo mẹ quá đấy!"

Mẹ Lâm hỏi Lâm Nhất Niên: "Giờ con nói xem, mẹ biết phải đối mặt với mẹ Biên Việt thế nào, hả?"

Ai ui ~ đau đau đau.

Lâm Nhất Niên hỏi vặn lại: "Sao lại không đối mặt được? Đó là người cùng một nhà với nhau mà!"

Mẹ Lâm vặn cánh tay cậu một vòng. Này thì người một nhà này!

Mẹ Lâm: "Bố mẹ của phần tử phạm tội sao mà có mặt mũi bắt quàng làm họ với gia đình của người bị hại chứ!?"

Phần tử phạm tội...

Gia đình của người bị hại...

Lâm Nhất Niên cạn lời: "Mẹ, không cần phải đến thế đâu."

Mẹ Lâm trừng mắt, giậm chân rồi đi ra ngoài, thôi thì tới nhà bên cạnh vậy.

Khi đi ngang qua phòng khách, Biên Việt gật đầu, ôn hòa cười với bà. Trong tay hắn cầm điện thoại di động, chi chít những lời lên án kịch liệt của mẹ Biên. Bà ấy tổng kết lại rằng: Con nói ra hết rồi nên nhẹ người lắm nhỉ, còn mẹ thì biết đối mặt với mẹ Húc kiểu gì?

Biên Việt: Mẹ cứ mỉm cười ạ.

Mẹ Biên:...

Mẹ Lâm đi qua cửa chính, tới nhà bên cạnh.

Hai bà mẹ chạm mặt nhau, mẹ Lâm cười nhưng lòng đầy bão tố, mẹ Biên cũng cười, lấy hết kỹ thuật diễn xuất bao năm tích góp để cười.

Hai người phụ nữ thân quen bấy lâu đột nhiên lại trở nên khách sáo, cứ như lần đầu gặp mặt, họ còn khen xã giao nhau nữa.

"Woa, bộ quần áo hôm nay em mặc đẹp thế. Sao trước giờ chị chưa thấy nhỉ?"

"Chị mua chiếc dây chuyền này ở đâu vậy? Đẹp quá trời."

Tại nhà bên.

Hai quả dứa mà Lâm Nhất Niên quỳ dưới chân hôm qua đã được dì giúp việc gọt xong, bày ra đĩa, cậu mang qua cho Biên Việt.

"Ăn, ăn hết cho tôi!" Trả thù cho tôi đi.

Thấy cậu ấm như vừa bị ai chọc ghẹo, Biên Việt hỏi: "Hai trái dứa này làm gì cậu thế?"

Lâm Nhất Niên: "Tôi thấy ngứa mắt."

Buổi chiều, Lâm Nhất Niên tới nhà họ Biên, còn Biên Việt tới nhà họ Lâm.

Mẹ Biên đang xếp danh sách và sơ đồ chỗ ngồi cho tiệc thương gia sắp tới.

Từ nhỏ, Lâm Nhất Niên đã tới từng bữa tiệc của mỗi gia đình trong danh sách trên nên không có ai mà cậu không quen hết. Cậu vội vàng ngồi xuống, giúp đỡ mẹ.

"Mẹ ơi, hai nhà này không ngồi cạnh nhau được đâu."

"Mẹ đổi nhà này qua bàn số 7 nè, họ thân nhau hơn đó."

Biên Tông Hải bưng trà đến, nhìn qua Lâm Nhất Niên một lát, ông rất hài lòng.

Mẹ Biên cũng nhìn Lâm Nhất Niên nhưng lòng bà lại không yên, dẫu cho cả lý trí và tình cảm của bà đều thừa nhận bà rất thích đứa trẻ "con nhà người ta" này.

Biên Việt thì thảo luận những động thái gần đây trên thương trường với Lâm Chính Quân.

Mẹ Lâm ngồi cạnh ngắm nghía một lúc, nhìn thế nào cũng thấy ưng bụng, quả không hổ là con trai mà bà hằng muốn: Khí chất bảnh bao, trưởng thành, điềm tĩnh.

Tối đến, mẹ Lâm nằm trên giường đắp mặt nạ, hỏi Lâm Chính Quân: Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.

Mẹ Biên ngồi trong phòng làm việc, nhận tách trà mà chồng mình bưng tới, bà thở dài, cũng chẳng biết phải làm sao.

Biên Tông Hải bày tỏ lập trường của mình: "Thôi thì đợi có cơ hội, tôi sẽ tâm sự với Chính Quân."

Lâm Chính Quân: "Khi nào có thời gian, tôi sẽ hỏi ý anh Tông Hải trước."

"Cơ hội" và "thời gian" của hai người này là chuyến đi suối nước nóng sắp tới.

Khách sạn suối nước nóng này là của bà ngoại Lâm Nhất Niên để lại, những lúc rảnh rỗi, cứ mỗi quý, hai nhà sẽ đến ở lại vài ngày.

Ở đây có phòng tắm công cộng và cả phòng tắm riêng. Bình thường, cả hai nhà đi, đàn ông sẽ vào một phòng, phụ nữ tắm một phòng, hai đứa nhỏ thích làm gì thì làm.

Lần này, các bậc phụ huynh vẫn giữ nguyên "phong thủy", vậy là Lâm Nhất Niên và Biên Việt lại cùng ngâm nước nóng chung một phòng.

Khi biết hai đứa nhỏ muốn tắm cùng nhau, vẻ mặt mẹ Lâm kiểu "mắt không thấy, tim không đau", vẻ mặt mẹ Biên cũng mất tự nhiên nhưng bà chỉ có thể lờ đi.

Vì lẽ đó, lúc thấy nước ngâm ở đây là sữa bò màu trắng ngà, hai bà mẹ nhìn nhau không thốt nên lời, hết sức xấu hổ.

Mẹ Lâm nghĩ: Con trai nhà mình bẻ cong người ta, chắc nó sẽ là người "hành động" trong chuyện kia nhỉ, vậy Biên Việt...

Mẹ Biên nghĩ: Biên Việt bảo nó ra tay cua con nhà người ta trước, thế thì thằng bé là người "tấn công", còn người "phòng thủ" là bé Húc nhỉ...

Tuy đang đi nghỉ dưỡng thật nhưng hai nhà đều có mặt tại đây, thằng ranh con/khốn khiếp nhà mình ơi, hãy kiềm chế chút con nhé!

Lâm Nhất Niên và Biên Việt không có khả năng đọc được tâm trí, hai người chẳng kiềm chế chút nào, vừa ôm ấp, vừa c** q**n áo khi bước vào hồ ngâm trong phòng riêng.

Biên Việt tựa lưng vào thành hồ, cơ thể Lâm Nhất Niên dần dần chìm xuống dưới.

Bên phòng tắm nam, Biên Tông Hải và Lâm Chính Quân trò chuyện vui vẻ. Cả hai đều là trụ cột gia đình, chưa kể đến tình nghĩa anh em nhiều năm hay quan hệ thân thiết của hai bên gia đình, dù ở trên thương trường bàn chuyện làm ăn hay là lợi ích trước mắt, hai người vẫn luôn đứng cùng một chiến tuyến.

Cả hai đều là đàn ông, là bố. Biên Tông Hải là người anh có trí tuệ, nhiều kinh nghiệm, nắm mọi thứ trong lòng bàn tay. Lâm Chính Quân thì là người em hiểu chuyện, lễ phép, khéo léo trong việc đối nhân xử thế.

Trò chuyện hồi lâu, hai người đã nói tới chủ đề hai đứa nhỏ nhà mình.

Ý của anh Hải: Anh rất thích Húc nhà mình, nếu chỉ xem thằng nhỏ là bạn thân của con trai thì xa lạ quá.

Biên Tông Hải chậm rãi nói: "Anh xem Húc như con trai ruột vậy."

Lâm Chính Quân hồi hộp, ông đột nhiên ý thức được gì đó, nhìn Biên Tông Hải.

Biên Tông Hải nhìn lại Lâm Chính Quân, ông giật mình, không đoán trước được.

Lâm Chính Quân không giấu giếm nữa, nhanh chóng hỏi: "Hai anh chị biết rồi à?"

Biên Tông Hải cười vài tiếng, đáp: "Đáng ra tôi cũng phải đoán trước được chứ nhỉ. Biên Việt cũng bảo, với tính cách của Húc nhà mình, nhất định đã nói trước với người trong nhà rồi."

Không lâu sau, mẹ Biên nhận được điện thoại từ Biên Tông Hải, mẹ Lâm nhận được tin nhắn từ Lâm Chính Quân.

Cúp điện thoại, xem xong tin nhắn, không khí trong căn phòng chết lặng nhanh chóng thay đổi ---

Mẹ Lâm: "Lỗi em, em đã sinh ra một thằng con không biết ganh đua."

Mẹ Biên: "Do chị không giáo dục tốt Biên Việt, không quan tâm phương diện tâm lý của nó."

Mẹ Lâm: "Chị đừng nóng giận."

Mẹ Biên: "Nếu em giận thì cứ trút lên người chị."

Mẹ Lâm:...

Mẹ Biên:...

-

Đến lượt Lâm Nhất Niên tựa lưng vào thành hồ, cậu gập người lại, đặt hai cổ chân lên vai Biên Việt.

-

Sau khi ngâm nước nóng xong, bốn vị phụ huynh cùng ngồi đàm đạo.

Biên Tông Hải ra dáng một người anh lớn, phát biểu lập trường của mình: "Anh thì anh ủng hộ chúng nó."

...

Lâm Nhất Niên lim dim, khuôn mặt hồng hào, mơ màng, không biết vì ngâm suối nước nóng quá lâu hay vì điều gì khác.

Biên Việt bế cậu lên khỏi mặt nước, dùng khăn lau khô người rồi quấn khăn tắm vào, đặt cậu lên giường trong phòng.

Lâm Nhất Niên lẩm bẩm bảo mình mệt lắm rồi, khó chịu lắm, eo mỏi vô cùng. Cậu r*n r* hồi lâu thì thiếp đi.

Biên Việt ôm cậu từ phía sau lưng, nhắm mắt lại.

Mấy giờ sau, Biên Việt ra khỏi phòng, đến quầy lễ tân khách sạn gọi món, nhờ họ chuyển đồ ăn lên phòng sau. Khi đi ngang qua khu trải chiếu tatami ở tầng một, hắn tình cờ bắt gặp bốn vị phụ huynh.

Bốn người quay đầu nhìn, thấy hắn đi một mình, động tác đi lại thoải mái, không hề có gì khác thường.

Có những lời không cần nói cũng bày ra trước mặt bố mẹ.

Lâm Chính Quân:???

Mẹ Lâm:...

Mẹ Biên:!!!

Biên Tông Hải vẫn là người mở lời trước, hỏi Biên Việt: "Húc nhà mình nằm trong phòng à?"

Biên Việt: "Vâng, cậu ấy mệt rồi."

Chỉ với vài chữ này, mẹ Lâm đã suýt bóp nát trái cây bà đang nắm trong tay.

Thế mà Lâm Nhất Niên nói: "Con cong trước, sau đó con bẻ cong cậu ấy"?!

Tâm tình mẹ chồng Lâm vỡ vụn thành nhiều mảnh, còn mẹ Biên thì ngồi thẳng lưng ngay lập tức, cứ như có một trách nhiệm nào đó mà bà phải gánh vác.

Khi Lâm Nhất Niên tỉnh lại và xuất hiện trước mặt mình, mẹ Lâm nhéo tai cậu, "Tiền của mẹ không phải là sính lễ hả? Sao con có thể đem hai mươi triệu tệ nóng hổi của mẹ biến thành của hồi môn hả? Hả!?"

Mẹ Biên thì bắt đầu bàn bạc cùng Biên Việt rằng thì nhà bên đã đưa ra hai mươi triệu tệ, hay là bà cũng chuẩn bị nhiều như thế nhỉ.

Rồi có nên sửa nhà không?

Phòng con có cần thay hết nội thất đi không?

Hay là mua thêm một căn nhà lớn hơn ở tiểu khu gần ký túc xá cho hai đứa?

Loại ô tô mà Húc nhà mình thích là gì?

Sao con lại sang nhà bên ngủ nữa? Con mang người của con về nhà ta ngủ đi!

Lâm Nhất Niên ôm Biên Việt, cười không ngớt: "Đã bàn là tới học kỳ sau mới thông báo mà, sao cậu lại bị lộ tẩy sớm thế?"

Biên Việt đoán được đại khái rồi, hỏi ngược lại: "Cậu quỳ dứa đấy à?"

Lâm Nhất Niên hừ hừ.

Biên Việt cúi đầu thơm cậu vài cái, trầm giọng nói: "Sau này chỉ được quỳ trên người tôi thôi, biết chưa?"

"... Cậu cút đi!"

Tới năm thứ tư đại học, chẳng mấy chốc đã đến lễ tốt nghiệp, đã đến lúc công ty của Biên Việt phải đổi tòa nhà văn phòng.

Biên Việt xếp lần lượt những món đồ lặt vặt vào từng thùng cát-tông trên bàn.

Đang sửa soạn, hắn nhận được điện thoại của Lâm Nhất Niên. Cậu ở trường, không có việc gì làm, biết Biên Việt đang rảnh nên gọi tới.

Lâm Nhất Niên: "Alo, sếp Biên ơi ~"

Biên Việt mỉm cười, bật loa ngoài, đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục dọn đồ.

Hắn cầm con rồng xấu xí trong tay rồi ném vào thùng giấy. Cầm tới khung ảnh ở góc bàn, hắn đưa lên trước mắt nhìn.

Lâm Nhất Niên khó hiểu: "Sao không nói gì thế?"

Biên Việt: "Đang ngắm ảnh cậu."

Lâm Nhất Niên "A" lên một tiếng, cậu nhớ ra điều gì đó, nói: "Cậu mở khung ảnh rồi rút ảnh ra."

Biên Việt:?

Lâm Nhất Niên thúc giục: "Mở ra mà xem."

Biên Việt đoán chắc hẳn phải có thứ gì đó trong khung ảnh, hoặc là ảnh chụp hai chiều (?).

Hắn lật tấm ảnh lại --- [Lâm Nhất Niên thích Biên Việt].

Không biết cậu ấy đã viết những lời này từ khi nào, lực bút mạnh mẽ thế này, chắc lúc đó cậu ấy đã tức giận nhỉ.

Biên Việt cầm bức ảnh, ngồi tựa lưng vào ghế, hắn cố nhớ xem mình đã đắc tội với "tình nhân nhỏ" lúc nào mà khiến cho "tình nhân nhỏ" phải âm thầm niệm "câu bùa chú" này.

Biên Việt ngồi thẳng dậy, rút cây bút từ ống đựng ra.

Ở đầu dây bên kia, Lâm Nhất Niên hỏi: "Nhìn thấy chưa?"

Biên Việt đặt bút xuống, viết xuống dưới dòng "Lâm Nhất Niên thích Biên Việt" một câu khác: <i>Biên Việt rất yêu Lâm Nhất Niên.</i>

Lâm Nhất Niên hỏi lại: "Nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa?"

Biên Việt viết xong chữ cuối cùng, biết rõ còn cố hỏi: "Thấy gì cơ?"

Lâm Nhất Niên buột miệng đáp: "Em thích anh, em yêu anh."

Biên Việt ném cây bút lên bàn, đặt lại bức ảnh vào khung, mỉm cười: "Ừ, anh cũng yêu em."

(Kết thúc)
 
Back
Top Bottom