Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Có Bệnh - Nhân Gian Phế Liệu

Có Bệnh - Nhân Gian Phế Liệu
Chương 20: Chương 20



Ta xách đầu Yến Đế, cuộn mình trong mật đạo của Trích Tinh Các, chờ đợi ròng rã ba ngày ba đêm.

Cho đến khi Yến Trạm mở nắp sắt của mật đạo, đưa tay về phía ta dưới ánh sáng le lói: "Quan Kỳ, kết thúc rồi, ta thắng."

Đó là điều hiển nhiên. Yến Trạm đã lôi kéo Lâm Quốc Kiêu, Yến Từ một mình chống lại hai người, làm sao có thể thắng?

Ta vịn tay hắn bước ra, ném đầu Yến Đế sang một bên, kéo theo cây búa nặng trịch, chậm rãi bước về phía trước.

Mắt thấy toàn cảnh hoang tàn, Yến cung nguy nga tráng lệ ngày xưa đã hóa thành địa ngục trần gian.

Những người lính tử trận nằm la liệt như rơm rạ bị gió thổi cong, không còn chút sinh khí, một đàn kiến bò ra từ hốc mắt của xác chết.

Mùi hôi thối của thịt đang phân hủy xộc thẳng vào ngũ tạng lục phủ, kền kền lượn vòng trên cao, kêu gọi đồng loại.

Những người lính thắng trận đẩy xe bò đến chở xác đi, tiếng la hét vang lên không ngớt, họ liên tục cúi xuống nhấc xác, giống như nông dân đang cấy lúa.

Lưỡi búa của ta lê trên mặt đất, để lại một đường rãnh sâu hoắm trên nền đất ẩm ướt máu, m.á.u từ từ thấm ra.

Mặt trời tàn to lớn đang lặn dần về phía tây, cả Yến cung chìm trong ánh sáng màu cam đỏ, u ám nhưng vẫn rực rỡ.

Mây hồng rực cháy trên bầu trời như đang sôi sục, tầng mây vàng rực sà xuống rất thấp, dường như ngọn lửa sắp thiêu rụi mái ngói của cung điện.

"Quan Kỳ." Yến Trạm nắm tay ta, đi đến trước Kim Loan Điện, "Ta đã g.i.ế.c tất cả hoàng thất, trừ hoàng đệ của ta, Yến Từ."

"Ngươi đã nói với ta, Yến Từ đã hạ cổ trùng sinh tử tương liên với ngươi, nên ta không g.i.ế.c hắn."

"Hắn ép ngươi giả câm, ép ngươi làm chó săn, ép ngươi g.i.ế.c cha mẹ... Nếu là ngươi, ta nhất định sẽ hận hắn thấu xương."

Yến Trạm đứng trước điện, đưa tay đẩy cửa: "Vì vậy, ta đã bắt sống Yến Từ, làm sính lễ cưới ngươi."

-

Kim Loan Điện không bị chiến hỏa lan đến, vẫn như xưa, chỉ là vật đổi sao dời.

Kẻ đồ tể năm xưa đã biến thành con lợn rừng chờ bị g.i.ế.c thịt, còn con lợn rừng chờ bị g.i.ế.c thịt năm xưa đã trở thành đồ tể.

Giữa đại điện, Yến Từ bị bịt miệng, đang bị trói trên ghế hành hình.

Ta bước tới, nhẹ nhàng v**t v* nốt ruồi son giữa trán hắn. Cảm ơn lời chúc phúc của ngươi, suốt chặng đường này, ta bình an vô sự.

Yến Từ, ngươi có hối hận khi gặp ta không? Nhưng ta chưa bao giờ hối hận khi gặp ngươi.

Trong mỗi đêm mưa gió bão bùng, chúng ta nương tựa vào nhau, nhìn gió lùa qua cửa thổi tắt ngọn nến, bóng in trên tường lay động.

Ngươi khẽ hát, luôn ru ta ngủ trước, còn bản thân vẫn thức.

Ngươi nói cửa cung sâu thẳm, ngươi nói ngươi muốn nắm chặt vạt áo của ta. Không đúng, Yến Từ, ngươi không nên khinh địch, không nên nắm chặt vạt áo của kẻ lừa đảo.

"Quan Kỳ." Yến Trạm gật đầu với ta, "Hãy biến tên loạn thần tặc tử này thành người lợn."

Được thôi. Tay chạm, vai dựa, chân bước đến, đầu gối quỳ xuống, từng nhát d.a.o sắc bén vang lên, tiếng d.a.o xé thịt rào rào, không chỗ nào không trúng đích.

Ta chặt đứt hai tay Yến Từ, bước theo điệu múa, tay cầm búa lớn, xoay người uyển chuyển ra sau lưng Yến Trạm.

Yến Trạm ngồi trên chiếc ghế mà Yến Đế từng ngồi, khẽ vỗ tay. Váy áo tung bay, lướt qua bắp chân hắn.

"Quan Kỳ." Yến Trạm mỉm cười, "Ngươi là con d.a.o sắc bén nhất của trẫm."

-

Nâng cây búa sáng loáng do ta mài lên, mặt búa giống như một tấm gương đồng, ta thấy gương mặt mình phản chiếu trên đó.

Lông mày lá liễu, mắt hạnh nhân, mũi ngọc môi anh đào, người ngoài nhìn qua hàng mi dài và dày này, sẽ chỉ thấy ánh mắt ngây thơ như trẻ nhỏ của ta.

Một người đáng thương bị bán vào cung, một kẻ g.i.ế.c lợn mù chữ, một kẻ câm trung thành và tận tụy.

Ta phải cảm ơn vẻ đẹp ngu ngốc và ngây thơ trên khuôn mặt này, nó khiến người ta khó lòng nhận ra, chủ nhân của khuôn mặt này luôn nói dối.

Tay giơ lên, d.a.o rơi xuống, đầu lìa khỏi cổ, đầu Yến Trạm lăn xuống đất, trên mặt thậm chí còn vương nụ cười nhạt nhòa của chiến thắng.

Cười? Cười! Yến Trạm ơi Yến Trạm, sao ngươi có thể cười được? Ngươi cho rằng ta là kẻ g.i.ế.c lợn mù chữ, trung thành tận tụy sao?

Ngươi sai rồi. Ta lẻn vào thư phòng của ngươi, lén xem thư từ của ngươi, ta thấy những mưu đồ, những toan tính của ngươi.

Ngươi nói ngươi muốn làm anh hùng cứu dân chúng thoát khỏi nước sôi lửa bỏng, vì vậy ngươi phải âm thầm sắp xếp, trước tiên để dân chúng rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Để có công lao trị thủy phương Nam, ngươi đã ra lệnh cho người ta phá đê, để làm anh hùng đắp đê.

Để có tiếng thơm cứu người giúp đời, ngươi đã ra lệnh cho người ta ném xác lợn dê c.h.ế.t vì bệnh dịch xuống nguồn nước, để dịch bệnh theo dòng nước lan ra khắp nơi.

Yến Trạm, cuối cùng ngươi đã toại nguyện, muốn ban thưởng ta làm phi tần của ngươi, chẳng phải ngươi bị bệnh sao?

Ta có mưu thao túng lòng người, ta có năng lực không thua kém ngươi, vậy tại sao ta lại không có dã tâm, tại sao ta lại cam tâm ở dưới ngươi?

Ta không phải là d.a.o của bất kỳ ai, ta chỉ là ta.

Ta là Yến Thiên Thu.

Thiên Thu của Yến Thiên Thu, là thiên thu vạn đại.
 
Có Bệnh - Nhân Gian Phế Liệu
Chương 21: Chương 21



Trước khi ta trở thành Quan Kỳ, ta tên là Yến Thiên Thu.

Cha ta là quốc quân yêu dân như con - Yến Lễ, mẹ ta là hoàng hậu đoan trang đức hạnh - Hạ Đồng.

Còn ta là công chúa của Đại Yến, ta thích viết chữ, cũng thích ca hát.

Ta thích mẫu hậu nhất, chữ viết của bà giống như hoa mai, ẩn chứa sự kiên cường; giọng hát của bà giống như tiếng chim hót, du dương êm tai.

Ta thích phụ hoàng thứ nhì, ông chăm lo việc nước, được người người yêu mến, ta tự hào về ông.

Ta thích Lâm Xuân Lan thứ ba, bà là nhũ mẫu nuôi ta lớn, bà từng là kẻ g.i.ế.c lợn, bà rất giỏi g.i.ế.c lợn.

Ta thích Hoàng Đức Hải thứ tư, hắn là thái giám lắm mưu mẹo, ta thấy hắn rất thú vị.

Ta hồi nhỏ, trông rất xấu xí. Nhiều người khen ta thông minh có tu dưỡng, nhưng chưa từng có ai khen ngợi vẻ ngoài tầm thường của ta.

Vì vậy, ta thích Trương Ngộ thứ năm, hắn là tiểu tướng canh giữ cổng thành cho phụ hoàng, hắn rất biết cách khen người khác.

Xe ngựa trong cung đi qua cổng thành, ta nhảy xuống xe ngó nghiêng, hắn sẽ cười tủm tỉm nói với ta: "Công chúa lại cao lên rồi."

Ta thích ngọc tỷ thứ sáu, trên ngọc tỷ có tua rua màu đỏ, ta ngày nào cũng đến ngự thư phòng, nghịch cái tua rua đó.

Phụ hoàng phát cáu, tháo cái tua rua đó tặng cho ta. Ta treo nó trên đầu giường, dùng ngón tay quấn lấy nó.

-

Nói tóm lại, ta có rất nhiều thứ thích, nhưng chỉ có một thứ không thích, đó là thúc phụ của ta.

Thúc phụ, chính là đệ đệ ruột của phụ hoàng, ông ấy tên là Yến Khang. Ta không thích ông ấy, bởi vì ông ấy gầy trơ xương, trông giống như bộ xương khô.

Nghe nói ông ấy rất xui xẻo, từ trong bụng mẹ đã mắc bệnh lạ, căn bệnh đó khiến ông ấy ăn không ngon, người tiều tụy.

Mỗi lần gặp ông ấy, ta đều đi đường vòng, phụ hoàng nghiêm khắc phê bình ta, ông nói: "Thúc phụ của con rất đáng thương, ông ấy cũng không muốn bị bệnh."

Lúc đó, quan hệ giữa phụ hoàng và thúc phụ rất tốt, sau đó trở nên xấu đi, bởi vì thúc phụ đã giấu phụ hoàng g.i.ế.c rất nhiều người.

Thúc phụ muốn chữa bệnh, nhưng thần dược trên đời đều không chữa khỏi được bệnh lạ của ông ấy, vì vậy ông ấy đã tìm rất nhiều phương thuốc dân gian, ví dụ như ăn sống tim người.

Phụ hoàng khiển trách ông ấy, ông ấy lớn tiếng cãi lại: "Chẳng phải đều tại đại ca sao! Đại ca từ trong bụng mẹ đã cướp đi sức khỏe của ta!"

Sau khi bị phạt, thúc phụ lại trở nên ngoan ngoãn. Ông ấy ra biên cương đánh giặc, rèn luyện thân thể, đánh thắng rất nhiều trận, muốn dẫn binh mã về Yến đô lĩnh thưởng.

Binh mã không được phép tiến vào Yến đô. Nhưng đêm hôm đó, cổng thành Yến đô, đã bị tiểu tướng canh cổng mở ra.

-

Yến Khang dẫn binh đêm khuya tấn công Yến cung, trực tiếp xông vào ngự thư phòng của phụ hoàng, vung rìu c.h.é.m xuống, c.h.ặ.t đ.ầ.u ông ngay tại chỗ.

Muôn ngàn vó ngựa sắt giày xéo Yến cung, g.i.ế.c người phóng hỏa. Mọi người hoảng loạn, chen chúc nhau trèo lên tường thành muốn chạy trốn.

Lúc đó ta đã không ngủ chung với mẫu hậu nữa, ta ngủ ở Hành Cung của mình, bị nhũ mẫu đánh thức.

Nhũ mẫu Xuân Lan và thái giám Đức Hải kéo đến mấy xác chết, đặt trong tẩm điện, sau đó châm lửa đốt Hành Cung của ta, đưa ta rời đi.

Họ cùng ta rời khỏi Yến cung bằng mật đạo dưới Trích Tinh Các, đêm đó ta bò ra khỏi mật đạo, bầu trời đầy sao.

Ta hỏi, khi nào phụ hoàng và mẫu hậu sẽ ra ngoài. Họ nói: Công chúa, không còn phụ hoàng, không còn mẫu hậu, cũng không còn Đại Yến nữa.

Không còn nhũ mẫu, không còn thái giám, càng không còn công chúa. Không còn nữa, chữ viết của ta, con ch.ó của ta, tất cả đều không còn nữa.

Thứ duy nhất được ta mang ra ngoài, chỉ có tua rua màu đỏ treo trên đầu giường, ta nắm chặt nó trong tay, không dám buông ra.

Tuyết rơi, ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn trời, nhìn những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay ta, rồi biến mất.

Ta vốn tưởng rằng ông trời đối xử tốt với ta, để ta sinh ra đã là công chúa sống trong nhung lụa, sau này mới phát hiện, ông trời đang đối xử với ta bằng sự tàn nhẫn khác thường. Ông ấy cho ta rất nhiều thứ ta thích, sau đó lại lấy đi tất cả.

Ngay cả tuyết, ngay cả sao, những thứ đẹp đẽ và tốt đẹp như vậy, cũng khiến ta phải hận, hận đêm tuyết rơi đầy sao đó, ta đã mất tất cả.

-

Thúc phụ của ta, Yến Khang, đã phát động cung biến, g.i.ế.c ca ca đoạt ngôi, từng bước leo l*n đ*nh cao quyền lực, trở thành Yến Đế.

Có người mắng Yến Đế vô sỉ, sau đó bị giết. Về sau rất ít người mắng Yến Đế vô sỉ nữa, lâu dần, chuyện này cũng phai nhạt.

Xuân Lan và Đức Hải đưa ta rời khỏi Yến đô, chúng ta mai danh ẩn tích, giả làm một gia đình, sống lặng lẽ.

Không có tiền, nên Xuân Lan g.i.ế.c heo, Đức Hải rao bán. Ta ngồi thẫn thờ trước cửa, nhìn những con heo béo ú, lần lượt c.h.ế.t dưới lưỡi dao.

Thế là ta cũng bắt đầu học g.i.ế.c heo, nhưng ta không muốn dùng d.a.o g.i.ế.c heo, ta muốn dùng rìu, loại rìu bổ đầu người.

Lần đầu tiên g.i.ế.c heo, ta đã rơi nước mắt, ta thấy con heo thật đáng thương. Đức Hải nói: "Đừng khóc, thế đạo này là vậy đấy."

Thế đạo này là vậy đấy, nếu ngươi không vung rìu lên, ngươi sẽ c.h.ế.t dưới rìu của người khác.

Heo chó bị người ta g.i.ế.c mổ, còn biết kêu la thảm thiết. Nhưng bách tính thiên hạ này bị Yến Đế bóc lột, lại không dám than thở một câu.

Không nên như vậy. Bất kể Đại Yến là của ai, nó không nên đáng thương như vậy.
 
Có Bệnh - Nhân Gian Phế Liệu
Chương 22: Chương 22



Nhiều năm trôi qua, dịch bệnh hoành hành khắp thiên hạ, Xuân Lan và Đức Hải nhiễm bệnh dịch, ta xách thịt heo đi khắp nơi cầu y.

Ta gặp một thiếu niên, hắn nói hắn là Yến Trạm, là hoàng tử, mang danh y đến cứu chữa bách tính.

Danh y đi theo Yến Trạm đã chữa khỏi bệnh cho Xuân Lan và Đức Hải của ta, bọn họ chữa khỏi cho rất nhiều người, sắp sửa rời đi.

Đêm hôm đó, ta không ngừng vung rìu trong sân, nghĩ đến Yến Khang một rìu bổ xuống đầu phụ vương.

Xuân Lan và Đức Hải bị ta đánh thức, Xuân Lan nhìn ta không nói một lời, rồi bà gật đầu: "Điện hạ, đi đi."

Điện hạ, đi đi. Đến Yến đô. Đến Yến cung. Vung rìu của ngài, tranh giành thiên hạ của ngài. Đi đi.

Hoàng Đức Hải khóc không thành tiếng, Lâm Xuân Lan cười hắn ẻo lả như đàn bà, nhưng sau đó bà cũng khóc, bởi vì ta nói: "Mẹ, cám ơn mẹ."

-

Ngày hôm sau, Yến Trạm sắp rời đi, bách tính trong trấn tiễn hắn. Ta xắn tay áo, mổ heo sống cho hắn.

Nâng rìu lên, tay chạm vào đâu, vai dựa vào đâu, chân đặt vào đâu, đầu gối chống vào đâu, tiếng rìu vang lên, tiếng d.a.o sắc bén, không chỗ nào không trúng đích.

"Hay!" Yến Trạm còn đang niên thiếu vỗ tay tán thưởng ta, kéo ta lên lưng ngựa, "Ngươi tên gì?"

Ta tên là Quan Kỳ. Đây là lời nói dối đầu tiên ta nói với Yến Trạm. Sau này, ta sẽ lần lượt bịa ra rất nhiều lời dối trá để lừa hắn.

Ta không biết chữ, cũng không có hứng thú học chữ. Thứ duy nhất trên đời này khiến ta hứng thú, chính là g.i.ế.c heo.

Thế là ta, Xuân Lan và Đức Hải đi theo Yến Trạm vào Yến đô, Yến Trạm mua cho chúng ta một phủ đệ, nói, đây chính là nhà của các ngươi.

Hắn nguyện ý cưu mang chúng ta, để báo đáp, ta phải làm tâm phúc của hắn, lẻn vào Yến cung cho hắn, làm nội gián.

Yến Trạm bịa ra một câu chuyện bi thảm cho ta, trong câu chuyện, Xuân Lan và Đức Hải là cữu mẫu và cữu cữu bán ta vào cung.

-

Ta là Quan Kỳ, trời sinh ngốc nghếch, bị người ta hãm hại. Đại nạn sắp đến, ta chỉ biết vui vẻ kêu to: "Thật là ấm áp!"

Không, không ấm chút nào, cũng không vui vẻ chút nào, ta sợ chết, lúc đó ta rất sợ chết.

Ta là cá nằm trên thớt, ta chui vào đường sinh mệnh, chờ đợi oa oa chào đời, rơi vào Yến cung, bãi săn đáng sợ này.

Ma Ma vung rìu lên, dược đồng tay cầm kẹp lửa, thực khách sau tấm bình phong, thèm thuồng óc người của ta.

Chân mềm nhũn, ta gần như muốn nhào vào lòng một người nào đó mà gào khóc, ta muốn hét lên: "Cứu ta, cứu ta!"

Lúc đó ta nhìn thấy hai cây cột, trên cột còn chạm khắc Bồ Tát từ bi, hiền lành, nhìn ta đầy thương xót.

Quan Âm Bồ Tát, Hành Thâm Bát Nhã Ba La Mật Đa, Chiếu Kiến Ngũ Uẩn Giai Không, Độ Nhất Thiết Khổ Ách. Có thể hay không độ cho ta, kẻ đáng thương này?

Siêu độ ta, không có ai siêu độ ta, siêu độ ta, không có ai siêu độ ta, siêu độ ta, có ai siêu độ ta không?

Nếu thần phật không muốn thương xót ta, vậy ta sẽ làm thần của chính mình, phật của chính mình. Ta cứu ta, ta che chở ta, ta siêu độ ta.

-

Những năm tháng ẩn danh, ta học được cách nói dối mặt không đổi sắc. Ta rất giỏi nói dối.

Ta lừa Ma Ma, lừa nương nương, lừa quan binh, lừa sơn tặc, lừa Yến Đế, lừa Yến Từ, cũng lừa Yến Trạm.

Nhìn hai huynh đệ bọn họ đấu đá lẫn nhau, tranh giành đến đầu rơi m.á.u chảy, làm bàn đạp cho ta bước lên ngai vàng.

Trước đây, ta là người tị nạn may mắn trốn thoát, là dược dẫn bị Yến Đế vứt bỏ, là cung nữ nói dối trăm bề, là đồ tể miệng câm.

Bây giờ, ta là ngư ông đắc lợi, là chim sẻ nham hiểm, là kẻ chiến thắng cuối cùng.

Ngày mai, ta là chủ nhân của giang sơn này, là quân chủ của Đại Yến!

Yến Đế bệnh rồi, Đại Yến bệnh rồi, ta muốn cắt bỏ khối u ác tính ký sinh trên người Đại Yến.

Ta muốn thiên hạ này vẫn còn công đạo, ta muốn sinh linh không còn lầm than.

Ta muốn mọi người an cư lạc nghiệp. Khi ta leo l*n đ*nh cao quyền lực, ta muốn tái tạo lại vinh quang của Đại Yến. Ta muốn, quyền lực.

Đây là đại đạo của ta. Bất kể là ai, đều phải nhường đường cho đại đạo của ta.

Cho dù là Lâm Xuân Lan, là Hoàng Đức Hải, cho dù bọn họ vì bảo vệ ta, đến c.h.ế.t cũng không nói ra sự thật, cho dù bọn họ như cha mẹ ruột của ta, cứu ta, nuôi ta, yêu thương ta, cho ta mạng sống thứ hai.

Cho dù ta đầy căm phẫn, cho dù lòng ta đau như cắt, ta cũng phải lạnh lùng vung rìu lên, từng nhát từng nhát, tự tay lóc thịt bọn họ thành bộ xương, để người ta không phát hiện ra, Đức Hải là thái giám.

Ta có đại đạo của ta phải đi. Bất kể là ai, đều phải nhường đường cho đại đạo của ta.

Xuân Lan nói: "Điện hạ, đi đi."

Được, vậy ta sẽ tiếp tục tiến về phía trước, vĩnh viễn không quay đầu lại.

Vĩnh viễn không hối hận.
 
Có Bệnh - Nhân Gian Phế Liệu
Chương 23: Chương 23



Kết thúc điệu nhảy tiễn Yến Trạm xuống suối vàng, ta không có thời gian để ý đến Yến Từ.

Ta ngồi xổm xuống, tìm thấy trên t.h.i t.h.ể không đầu của Yến Trạm bốn miếng hổ phù, còn có ấn ngọc điền rồng do phụ vương đích thân khắc.

Cởi sợi tua đỏ buộc trên cán rìu, buộc vào răng ngọc rồng được chạm khắc tinh xảo.

Ta cẩn thận nâng ấn ngọc này lên, nhìn ánh chiều tà tuôn ra từ phía sau nó, hoàng hôn buông xuống, nó tỏa sáng rực rỡ.

Ánh sáng lấp lánh chuyển động trên từng lớp vảy ngọc của rồng, thật chói mắt, thật mê hoặc.

Quyền lực, quyền lực. Thứ xứng đáng được Yến Thiên Thu ta nâng niu trong tay, chỉ có quyền lực có thể hô phong hoán vũ!

Bước ra khỏi Kim Loan điện, cung nhân và binh lính đang bận rộn dọn dẹp chiến trường không hề chú ý đến ta.

Đặt hai ngón tay vào miệng, ta huýt một tiếng sáo bồ câu chói tai, chúng sinh đang bận rộn trước điện mới ngẩng đầu nhìn ta.

Bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trên mặt là vẻ mệt mỏi vừa trải qua trận chiến sinh tử và đầy hoang mang.

Ta nhấc đầu lâu bị ta chặt đứt của Yến Trạm lên, nắm chặt tóc hắn, lấy cái cổ đầy m.á.u của hắn làm bút.

Ta từ nhỏ đã luyện viết theo các bậc thầy thư pháp thiên hạ, từng nét từng nét, mạnh mẽ, sắc bén.

Đầu người làm bút, tường cung làm giấy, m.á.u làm mực, chấm m.á.u đóng ấn, ánh tà dương chiếu vào thánh chỉ đầy m.á.u của ta, thánh chỉ đầu tiên.

【Trẫm là con gái ruột của tiên đế Yến Thiên Thu, hiện đang nắm giữ hổ phù, ra lệnh cho tứ quân, nắm giữ ngọc tỷ, cai trị bát phương.】

-

Sau khi lên ngôi, ta phản đối xa hoa lãng phí, mở rộng đường ngôn luận.

Kế thừa chí khí của bậc hiền tài, phát dương di ân của tiên đế.

Khuyên người dân trồng trọt, dệt tơ, giảm bớt lao dịch, thuế nhẹ, để dân chúng được nghỉ ngơi, an cư lạc nghiệp.

Trừng trị tham quan ô lại, chỉnh đốn lại triều cương.

Mặc dù ngày đêm cần cù chăm chỉ, vẫn có người nhắc đến chuyện cũ ta soán ngôi.

Sợ sự tàn nhẫn của ta, gọi ta là thú đội lốt người.

Quan văn mặc triều phục thêu chim muông, quan võ mặc triều phục thêu mãnh thú. Còn ta, đứng trên muôn quan văn võ, là kẻ mà chim muông mãnh thú trong thiên hạ đều phải thần phục.

Ta đương nhiên là chúa tể của cầm thú, là cầm thú nhất.

Ta đến phòng bếp gặp Ngân Đào, ta muốn nàng làm nữ quan của ta, định tiến lên nắm tay nàng, nàng lại hoảng sợ quỳ xuống.

Nàng nói, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Ta vốn định nói, ngươi nói cuộc sống rất khổ, bây giờ ta đến rồi, ta có thể cho ngươi tất cả, ngươi không cần phải chịu khổ nữa.

Ta còn muốn hỏi, ngươi còn muốn đếm lông mi của ai nữa?

Ta không nói gì cả, ta nhìn thấy bóng mình dưới ánh đèn, thật dài, thật cô đơn, thật đáng sợ.

Ta mệt mỏi vẫy tay: "Trẫm cho phép ngươi xuất cung về quê."

-

Yến Từ bị ta chặt đứt hai tay, cổ hắn bị xích sắt nặng trĩu, bị giam cầm trong thâm cung.

Cổ độc của ta rất khó giải, nên Yến Từ không thể chết.

Ta không cố chấp tìm thầy thuốc, ta không muốn vì chữa bệnh mà trở nên cố chấp như Yến Khang.

Có lẽ là, ta muốn tìm một lý do không g.i.ế.c Yến Từ.

Đôi khi, ta cũng không biết mình có muốn hắn c.h.ế.t hay không. Hắn sống dở c.h.ế.t dở, vậy cũng tốt.

Tự phụ như hắn, sống mà không có tôn nghiêm, còn đau khổ hơn chết.

Những đêm mưa gió bão bùng, ta sẽ đi gặp Yến Từ. Nhìn khuôn mặt diễm lệ đáng thương của hắn, thật nguy hiểm.

Thật mê người.

Hắn ngồi trên ghế không buồn không vui, nên ta tiến lại gần hắn, lại cảm thấy hai người cách xa nhau rất.

Gió lùa qua khiến đèn cầy lay động, bóng người khổng lồ lay động trong phòng.

Người tâm sự bí mật lại trở thành ta, ta dùng ngôn ngữ ký hiệu, nói cho hắn biết ta đang tính toán gì gần đây.

Ta biết hắn nguyện ý nghe, khi ta giơ tay lên, hắn không bao giờ nhắm mắt lại.

Những bí mật kinh tởm đó, giống như một sợi dây rốn dính máu, nối ta và hắn lại với nhau, thật chặt chẽ.

Trên đời có biết bao nhiêu đôi uyên ương đẹp đôi. Nhưng đôi tiện nhân đẹp đôi, chỉ có chúng ta.

-

Sau đó, có một ngày, ta nói với Yến Từ, ta sắp nghênh thú quân hậu.

Con trai dòng dõi thư hương môn đăng hộ đối với ta, ta và quân hậu sẽ chẳng còn là cặp ti tiện nào do trời định, mà sẽ là một cặp uyên ương đẹp đôi.

Đây là khoảnh khắc quan trọng trong đời ta, ta mời Yến Từ lên tường thành xem lễ.

Yến Từ mỉm cười với ta, hắn nói được. Vậy nên ta hỏi hắn, đêm mẫu phi chết, rốt cuộc bà đã nói gì.

"Bà ấy nói, bà ấy thật sự có tội." Yến Từ đáp, "Bà ấy cố ý hạ độc Hoàng hậu."
 
Có Bệnh - Nhân Gian Phế Liệu
Chương 24: Chương 24 (Hoàn)



Sau khi Yến quý phi tráo đổi chén trà, con ruồi kia lại bay vào chén trà của Hoàng hậu, nó chết, Yến quý phi liền biết trong đó có độc.

Nhưng bà không nói một lời, nhặt con ruồi kia đi, nhìn Hoàng hậu không hề hay biết, uống cạn chén trà.

Mượn d.a.o g.i.ế.c người, Yến quý phi dùng chén trà này độc c.h.ế.t Hoàng hậu, nhìn Yến Từ biện hộ cho mình, trong lòng vô cùng đau đớn, sau đó cúi đầu nhận tội.

Bà dạy con mình phải trung nghĩa, bản thân lại hèn hạ như vậy, bà không dám nói cho Yến Từ biết sự thật về việc nhận tội.

Vì giữ thể diện của một người mẹ, để mặc con trai hiểu lầm việc nhận tội là ngu dại, lại không ngờ hắn sinh lòng oán hận, nổi lên sát ý.

"Lúc ta cầm đao nhìn bà ấy, bà ấy hối hận rồi. Bà ấy nói ra sự thật, nhưng đã quá muộn."

"Vì ta đã m.ổ b.ụ.n.g bà ấy ra rồi." Yến Từ thản nhiên nói, "Lúc đó, ta hối hận, nhưng đã quá muộn."

"Ngươi g.i.ế.c ta đi." Hắn nói, "Ta hạ cho ngươi là mẫu cổ, ta chết, ngươi cũng có thể sống."

"Ta không tin." Ta cười nhạo, ra hiệu, "Ngươi muốn lừa ta g.i.ế.c ngươi, cùng ngươi xuống địa ngục, ngươi đừng có mơ."

-

Ngày ta cưới đích tử thế gia, trời giáng tuyết lành, đất trời một màu trắng xóa, đẹp không sao tả xiết.

Ta mặc hỷ phục, cưỡi tuấn mã, kiệu hoa phía sau, khiêng tân lang ta tỉ mỉ lựa chọn cho mình.

Tân lang gia thế trong sạch, học rộng tài cao, dung mạo tuấn tú, tính tình hòa nhã, thật hoàn mỹ.

Ai ai cũng khen ta, ai ai cũng ghen tị với ta, ngước nhìn ta, nhìn y phục lộng lẫy, dung nhan xinh đẹp, vương tọa cao quý của ta.

Yến Từ cũng đứng trên tường thành nhìn ta, ta biết hắn đang nhìn ta, hắn đang nhìn một ta khác.

Ta đầy dối trá, ta hèn hạ vô sỉ, ta vung rìu c.h.é.m g.i.ế.c ân nhân, ta bất chấp thủ đoạn, ta ti tiện.

Ta cưỡi ngựa, đi đến dưới thành, trước mặt đột nhiên vang lên tiếng động lớn, có người ngã xuống trước mặt ngựa ta.

Thị vệ phụ trách canh giữ Yến Từ vội vàng chạy đến, tạ tội với ta, bọn họ nói, Yến Từ bỗng nhiên ngửa người ra sau, rơi xuống tường thành.

Ta cụp mắt, nhìn hắn. Nhìn thân thể từng phong quang rực rỡ của hắn, nay đã tan nát.

Giống như tượng gốm xinh đẹp chôn sâu dưới đất, sắc màu rực rỡ trong khoảnh khắc được khai quật hóa thành vô số mảnh vỡ, từng mảnh bong ra.

Vẻ đẹp rực rỡ cuối cùng cũng lụi tàn, nội tâm mục ruỗng của hắn, bí mật dơ bẩn của hắn, cuối cùng cũng phơi bày ra ánh sáng.

Ánh mắt chạm nhau, gương mặt biến dạng của hắn lộ ra vẻ đắc ý không hợp thời, môi mỏng khẽ mở, dường như có lời muốn nói với ta.

Muốn nói gì? Yêu? Hận? Hay là gì khác? Muốn dùng lời trăn trối này, làm thành lời nguyền giam cầm ta cả đời?

Yến Từ, ngươi đừng hòng, ngươi không tính toán được ta đâu. Cho dù ngươi c.h.ế.t vào ngày đại hôn của ta, ta cũng sẽ không vì thế mà cảm thấy đau khổ.

Giữa ngươi và ta, mưu kế trăm bề, trước kia ta thắng, hiện tại ta thắng, sau này cũng là ta thắng.

Siết chặt dây cương, ta cưỡi ngựa, bước qua Yến Từ đang hấp hối, trước mặt là cung điện nguy nga, phía sau là mù mịt tuyết trắng.

Cả đời này hắn đã nói biết bao nhiêu lời dối trá. Nhưng câu cuối cùng hắn nói với ta, lại là lời thật lòng.

-

Sau khi thành hôn, ta ta tận tâm tận lực trị quốc, bắc đánh Hung Nô, nam chống Giặc Oa, ngày đêm vì nước quên thân.

Từng chút, từng chút một, chậm rãi loại bỏ khối u ác tính của Đại Yến.

Vẫn niệm Phật, chỉ là không g.i.ế.c người nhiều như trước. Hình như đầu gối sẽ đau vào mùa đông, may mà có người giúp ta ủ ấm.

-

"Thiên Giả" quân hậu biết ta thích nghe hắn hát vào đêm mưa, nên gối đầu lên đùi ta, khẽ hát một bài hát.

Công vô độ hà, công cánh độ hà. Độ hà nhi tử, kỳ nại công hà.

Xin ngài đừng qua sông, ngài vẫn cứ qua sông. Ngài c.h.ế.t vì qua sông, điều này thật sự là bất lực.

Khói hương lượn lờ trước bàn thờ Phật, nhang cháy một chấm đỏ, lại có dáng vẻ của cố nhân.

Vị cố nhân này nói với ta: Cửa cung sâu thẳm, thứ duy nhất hắn có thể nắm trong tay, chỉ có vạt áo của ta.

Ta nhìn lòng bàn tay, nắm hờ, chỉ bắt được một làn khói mỏng.

Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn phao ảnh, như lộ diệc như điện, ứng tác như thị quan.

Ánh trăng sâu thẳm, nốt ruồi nhỏ giữa trán hắn, giống như một chấm chu sa.

Hễ còn chấp vào tướng, tất cả đều là hư vọng, nếu thấy các tướng chẳng phải tướng, ắt sẽ thấy Như Lai.

Cái đầu lâu chìm dưới đáy ao, cái xương sườn từng bị gãy.

Nếu dùng sắc thấy ta, dùng âm thanh cầu ta, chính là người đi theo tà đạo, không thể thấy Như Lai*.

(*Câu này xuất phát từ tư tưởng Phật giáo, cụ thể là trong Bát Nhã Tâm Kinh mang tính triết lý sâu sắc..)

Ngày đại hôn, rốt cuộc hắn muốn nói gì?

Ta không biết. Ta chỉ biết, ta thật sự một đường thuận buồm xuôi gió, bình an vô sự.

Thiên thu vạn đại, duy ta độc tôn.

-Hết-
 
Back
Top Bottom