Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu
Chương 100


Mùa đông năm nay rất lạnh, trong một tháng Tân Hải đã liên tục có hai đợt tuyết.

Cuối tháng, khi trận tuyết thứ ba đổ xuống, một chiếc xe thể thao mui trần chạy tới cổng một Phân cục của Cục cảnh sát. Cô gái mặc áo khoác quấn khăn quàng cổ trong xe tháo kính râm trên mặt xuống, lấy giấy chứng nhận ra cho người gác cổng kiểm tra.

Nhưng cô còn chưa kịp lấy giấy chứng nhận ra thì đã nghe thấy bảo vệ lên tiếng chào: “Cố vấn Quý đến rồi!”

Quý Vân Vãn mỉm cười.

Xem ra người ở đây đều biết cô.

Mà dù chưa từng gặp thì chắc chắn mọi người đều đã từng nghe nói rằng Cục Cảnh sát thành phố Tân Hải có một vị Cố vấn Tâm lý học được sở tỉnh điều tới. Đó chính là Chuyên gia xinh đẹp đã giúp Đội Cảnh sát hình sự phá được rất nhiều vụ án lớn.

Đương nhiên, bình thường cũng chỉ có cô là thường xuyên lái chiếc xe thể thao nhỏ xinh ra vào Cục Cảnh sát, không để ý đến ánh mắt của bất cứ kẻ nào thôi.

Ngoại trừ thân phận này, cô còn là người sáng lập Cơ sở Tâm lý đứng đầu thành phố.

Truyền thông đua nhau muốn phỏng vấn cô, thậm chí có rất nhiều chương trình muốn mời cô đến làm khách quý, nhưng đều chưa thể thực hiện.

Một phần vì cô không có hứng thú với những thứ này, hơn nữa bản thân cô cũng không cần phải làm loại chuyện này. Mặt khác là do cô luôn được bảo vệ rất tốt. Dù sao ngoại trừ là Chuyên gia Cố vấn được Cục Cảnh sát thành phố bảo vệ đặc biệt, cô còn là “người nhà” của vị Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự không ai dám trêu chọc nọ.

Cô đến Phân cục vào lúc này chắc chắn là vì một vụ án nào đó.

Chẳng lẽ gần đây lại xảy ra vụ án lớn gì sao?

Thật ra cũng không tính là vụ án lớn gì.

Buổi tối mấy ngày trước, một cô gái quần áo xộc xệch mặt đẫm lệ thất tha thất thểu chạy vào Phân cục này của Cục Cảnh sát. Cô ấy nói mình muốn báo án, nhưng cô ấy vừa kích động vừa ấp úng, cảnh sát trực ban trấn an gần 2 giờ đồng hồ vẫn không thể nghe ra một câu đầy đủ có tác dụng từ miệng cô ấy. Cuối cùng cô ấy được người nhà chạy tới đưa đi.

Qua hai ngày, cô gái này lại chạy vào Cục, vừa nói bố mình bị người khác giết vừa nói có người sắp chết, bảo cảnh sát mau đi cứu người.

Có điều dáng vẻ bối rối và hoảng sợ của cô ấy một lần nữa lại khiến cho nhân viên cảnh sát không hiểu gì. Bởi vì lời nói của cô ấy nghe rất không có logic, những chi tiết quan trọng như thời gian, địa điểm, tên tuổi đều không có, chỉ nói đi nói lại mấy câu như vậy.

Khi có người liên lạc được với người nhà của cô ấy thì phát hiện bố mẹ cô gái này đều đang đi công tác, không thể liên lạc, người giúp việc duy nhất cũng đã về quê. Lúc cảnh sát khó khăn lắm mới liên lạc được với người giúp việc kia, bà ấy lại nói cô gái này có vấn đề về tinh thần. Người giúp việc đã từ chức, không muốn xen vào nữa chuyện này.

Quý Vân Vãn nghe được chuyện này từ người khác, đúng lúc hôm nay cô tới gặp khách hàng ở gần đây nên tiện đường đến xem thử.

Cô gái này đã đến 3 lần liên tiếp.

Cho dù cô ấy có vấn đề về tinh thần thật thì việc liên tục đến Cục Cảnh sát mấy lần như vậy chứng tỏ nơi này là một nơi rất đặc biệt với cô ấy. Cô ấy muốn nhận được cảm giác an toàn từ đây, thậm chí, có thể cô ấy thật sự muốn đến cầu cứu nhưng vì đã chịu một k*ch th*ch nào đó nên không có cách nào miêu tả rõ ràng sự việc mình đã trải qua được.

Quý Vân Vãn tìm đội trưởng Liêu, một người quen trong Phân cục hỏi thăm chuyện này.

“Có ghi chép biên bản không?”

“Vốn là có, nhưng cô gái này lời trước không khớp với lời sau nên không ghi được gì. Hơn nữa nhìn qua đã biết cô ấy hơi có chút vấn đề về đầu óc, vì vậy...”

Quý Vân Vãn gật đầu: “Thôi, nếu lần sau cô ấy đến nữa thì gọi cho tôi, có lẽ tôi có thể giúp cô ấy.”

Thật ra không phải cô có lòng tốt quá mức, cũng không phải muốn xen vào việc của người khác. Mà là cô biết rõ, rất nhiều cô gái trẻ xuất hiện vấn đề về tinh thần, nếu không phải bẩm sinh thì nhất định do đã gặp phải một số chuyện. Hơn nữa, rất có thể là chuyện vô cùng đáng sợ, từ đó mới khiến cô ấy bị rối loạn tinh thần.

Thật ra đây còn được coi là một loại phòng ngự tâm lý cực đoan, cũng là một loại rối loạn sau chấn thương cực kỳ nghiêm trọng. Chứng tỏ bọn họ quả thật từng gặp phải chuyện không thể chấp nhận sau đó mới hoàn toàn sụp đổ.

Nếu cô không biết thì thôi, bởi dù sao cô đâu thể giúp được hết tất cả mọi người được. Nhưng một khi cô đã biết thì phải tới nhìn một cái.

Lúc cô lái xe về đã là buổi tối, Nghiêm Liệt gọi cho cô, nói mọi người cùng đi ăn lẩu.

“Ăn lẩu? Được, trời tuyết thích hợp ăn lẩu nhất.” Quý Vân Vãn nói: “Đúng lúc em tiện đường lái xe đi đón anh.”

“Tuyết rơi rồi, em lái xe cẩn thận chút, có thể buổi tối sẽ kết băng đó.”

“Biết rồi, em lái xe rất cẩn thận mà.”

Nghiêm Liệt: “Chắc không? Lần trước là ai vừa lái xe vừa xem điện thoại?”

“... Không phải do chuyện quá khẩn cấp sao, em lại không mang tai nghe, cho nên đành phải nghe vậy thôi.” Quý Vân Vãn bất đắc dĩ: “Chuyện này anh đã dạy dỗ em rất nhiều lần rồi.”

“Vậy em cẩn thận một chút, đừng để anh lo lắng.”

“Được, nghe lời anh.”

Cũng bởi vì chuyện này, anh đã để tận ba cái tai nghe Bluetooth trên xe Quý Vân Vãn. Anh sợ khi lái xe cô lại một tay nắm vô lăng một tay tìm điện thoại để nghe máy.

Thật ra Quý Vân Vãn có thể coi là một tài xế lâu năm rồi, để cô lái chiếc xe thể thao nhỏ của mình lượn vài lần trên đường cao tốc hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng Nghiêm Liệt thật sự quá cẩn thận trong vấn đề an toàn của cô. Đôi khi đúng là hơi cẩn thận quá mức.

Theo lời Sở Phong thì là mỗi lần cùng Quý Vân Vãn tra án, Đội trưởng của bọn họ luôn nhìn chằm chằm vào đối tượng bảo vệ đặc biệt, giống như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng lao vào trận chiến vì cô, thậm chí lao tới đỡ đạn cho cô bất cứ lúc nào vậy.

Nhưng trong chuyện này, Quý Vân Vãn lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời anh. Vì cô rất rõ, mọi việc của cô, Nghiêm Liệt đều có thể dung túng thậm chí thỏa hiệp. Chỉ khi liên quan đến an toàn của cô anh mới nghiêm khắc nói một không hai.

Anh rất quan tâm tới việc bảo vệ an toàn của cô.

Cho dù hai người đã ở bên nhau khá lâu, nhưng ý muốn bảo vệ của Nghiêm Liệt đối với cô vẫn không hề giảm bớt. Có một lần, nửa đêm cô tỉnh vì khát nước. Trong bóng tối, Nghiêm Liệt vốn nên ngủ say lúc ấy lại đang chống cằm, nằm nghiêng bên cạnh lẳng lặng nhìn cô. Khi đó đã là một rưỡi sáng rồi, Quý Vân Vãn bị ánh mắt của anh dọa sợ, bèn hỏi: “... Sao anh chưa ngủ?”

“Vừa rồi nằm mơ, sau đó không ngủ được nữa.”

Quý Vân Vãn nói: “Mơ về em sao?”

Anh gật đầu, đáy mắt lộ ra vẻ u ám: “... Là một giấc mơ không tốt lắm, anh không muốn nói.”

“Vậy không cần nói.” Cô xoay người chui vào lòng anh, ôm chặt thắt lưng anh: “Anh chỉ cần biết rằng, lúc này em vẫn yên ổn nằm trong lòng anh là được.”

Nghiêm Liệt ôm chặt cô, thật lâu sau không nói chuyện.

Tuy anh không nói nhưng cô biết anh mơ thấy gì.

Bởi vì thỉnh thoảng cô cũng nằm mơ. Mơ thấy những trải nghiệm cô từng trải qua, những chuyện tàn nhẫn âm u, những kẻ sát nhân b**n th** giết người không chớp mắt. Thậm chí cô còn mơ đến hiện trường giết người đẫm máu mà chính cô đã chứng kiến.

Đôi khi cô sẽ hoảng sợ tỉnh dậy, đến khi cảm nhận được nhiệt độ của anh ngay bên cạnh mới có thể yên lòng trở lại.

Cô sẽ không ép bản thân phải quên đi những việc này. Bởi cô biết, dù những hình ảnh ký ức này rất tàn nhẫn, nhưng cô vẫn cần nó, vì đó là sự mài giũa không thể tránh khỏi trong đời cô.

Những thứ không giết được cô, sẽ giúp cho cô ngày càng mạnh mẽ.

Nhưng cô lại hy vọng anh có thể quên đi, hoặc ít nhất đừng thường xuyên nhớ tới. Cô từng giả vờ nói giỡn đề nghị làm thôi miên trị liệu cho Nghiêm Liệt, giúp anh quên những ký ức khiến anh gặp ác mộng này. Nhưng Nghiêm Liệt đã từ chối.

“Những việc này sẽ khiến anh càng quý trọng em hơn, đồng thời chúng cũng luôn luôn nhắc nhở anh, công việc của chúng ta nguy hiểm ra sao.” Anh nói: “Anh sẽ dốc hết sức bảo vệ em thật tốt, đồng thời bảo vệ bản thân thật tốt.”

Trải qua nhiều chuyện như vậy, bọn họ đã trở thành mối quan hệ gắn bó không thể chia rời từ lâu, là cảm giác an toàn lớn nhất của nhau.

Nghĩ đến anh không ngại phiền nhắc nhở, dọc đường Quý Vân Vãn lái xe rất cẩn thận.

Quý Vân Vãn vừa dừng xe ở cửa Cục cảnh sát thì đã thấy mấy bóng dáng quen thuộc đang chơi tuyết dưới lầu.

Trận tuyết hôm nay là trận tuyết rơi dày nhất kể từ đầu mùa đông. Mặc dù vẫn ít hơn những thành phố thường xuyên có tuyết rơi khác, nhưng đã đủ để những người thích tuyết vui vẻ mấy ngày.

Quý Vân Vãn xuống xe, thấy Triệu Lâm đang gom nắm tuyết ở ven đường muốn lén lút nhét vào áo Nghiêm Liệt.

Nghiêm Liệt đứng ở cửa tòa nhà của Đội Cảnh sát hình sự chờ cô, dường như không hề hay biết đến nguy hiểm phía sau.

Thấy Triệu Lâm có vẻ thuận lợi, mọi người vây xem đều mở to hai mắt nhìn.

Ngay khi Triệu Lâm đi đến sau lưng Nghiêm Liệt, Nghiêm Liệt bỗng xoay người bắt lấy cổ tay Triệu Lâm, nhanh chóng nhét tuyết trong tay cậu ta vào chính áo của cậu ta.

“Mẹ nó Đội trưởng Nghiêm!!!!” Triệu Lâm bị lạnh đến mức nhảy dựng lên.

Sở Phong cười ha ha: “Còn muốn đánh lén Đội trưởng Nghiêm, đúng là tự chuốc khổ!”

Quý Vân Vãn cười chạy chậm qua, kết quả chưa chạy đến đã trượt chân.

“Cẩn thận!!” Mấy người hét toáng lên, vội vàng chạy tới muốn đỡ cô, may mà có Nghiêm Liệt đã nhanh chóng vọt đến bên cạnh ôm lấy cô.

“Ông trời ơi, làm em sợ muốn chết.” Quý Vân Vãn vẫn còn hoảng hốt: “Nếu ngã xuống thật thì em cũng mất nửa cái mạng rồi.”

Nghiêm Liệt nhíu mày: “Không được nói linh tinh.”

Quý Vân Vãn: “Dạ.”

“Chị dâu!” Triệu Lâm cười ha hả gọi.

Quý Vân Vãn: “... Còn chưa ra khỏi cửa lớn Cục cảnh sát đâu, đã sửa miệng rồi?”

Đây là quy định cô lập ra, ở trong Cục cảnh sát phải gọi cô là Cố vấn Quý. Cô không muốn cả ngày bị người khác gọi là chị dâu trong Cục cảnh sát.

“Đã tan làm rồi.” Triệu Lâm cười ha ha: “Chị dâu đừng nghiêm khắc quá, chúng tôi sợ.”

Lúc làm việc, dù Quý Vân Vãn có quan hệ tốt với bọn họ thì trước mặt cô, bọn họ luôn là trạng thái vừa lắng nghe vừa tôn trọng. Đương nhiên, điều này phần lớn do cô làm việc rất nghiêm túc, chuyên nghiệp.

Nhưng trong lòng, bọn họ đều đối xử với cô giống Nghiêm Liệt, lúc nên nghịch ngợm vẫn sẽ nghịch ngợm.

Một đám cảnh sát tan làm thong thả vào quán lẩu, Quý Vân Vãn ngồi bên cạnh Nghiêm Liệt, mỉm cười nhìn anh rửa chén trà, rót nước, lấy đũa cho mình.

“Buổi chiều đến Phân cục rồi à? Thế nào?” Nghiêm Liệt hỏi.

Quý Vân Vãn nói: “Chưa tìm hiểu rõ, nếu cô gái kia đến lần nữa thì em phải đi xem sao.”
 
Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu
Chương 101


“Mong là không sao.” Cô nói.

Khi làm việc ở Cục cảnh sát, nhìn thấy những mặt tối tăm nhất trong nhân cách con người, đôi khi cô rất hy vọng những chuyện liên quan đến phạm tội trong xã hội có thể ít đi, cũng hy vọng những người bị xâm phạm, bị tổn thương có thể ít đi.

“Ừm, mong là không sao.” Nghiêm Liệt nói: “Anh không muốn nhìn em quá bận.”

Danh tiếng của Cơ sở tâm lý Vân Hải nhanh chóng lên cao, người nghe danh tìm đến muốn được cô tư vấn tâm lý ngày càng nhiều, khiến lượng công việc của Quý Vân Vãn trở nên nặng nề hơn. Mà Nghiêm Liệt cũng là một người bận rộn, trước kia mấy ngày không thấy bóng dáng anh đâu là chuyện rất bình thường. Nhưng từ sau khi ở bên nhau, dù cả hai làm việc muộn đến mức nào, họ đều sẽ về nhà ngủ. Nghiêm Liệt còn thường xuyên đưa đón cô đi làm nữa.

Có điều bình thường hai người rất ít có cơ hội ở bên nhau. Vì Quý Vân Vãn chủ yếu vẫn làm việc ở Cơ sở Tâm lý của mình, vậy nên sau khi vụ án cần trợ giúp kết thúc, nơi cô dành nhiều thời gian và sức lực nhất là Cơ sở Tâm lý.

Dịp để cả đám tụ tập ra ngoài ăn cơm thế này cũng rất ít.

Bọn họ ăn uống đến 11 giờ, những người hôm sau không đi làm đều đã uống không ít rượu. Mặc dù Nghiêm Liệt không uống nhiều lắm, nhưng xem tình huống thì có vẻ không thể uống tiếp được nữa, nếu không chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc ngày mai dậy sớm đi làm.

Quý Vân Vãn ra hiệu cho anh, Nghiêm Liệt gật đầu, nói: “Mọi người uống vậy thôi.”

Quý Vân Vãn vừa định đứng dậy mặc áo khoác, điện thoại bỗng vang lên.

Là người của Phân cục gọi tới.

Cô lập tức nhận điện thoại, nghe thấy bên kia nói: “Cố vấn Quý, cô gái mà cô nói chú ý ấy, chúng tôi phát hiện cô ấy ở bên ngoài Phân cục. Toàn thân cô ấy lạnh đến sắp đóng băng luôn rồi, cô có muốn đến xem không? Hay là ngày mai...”

“Tôi sẽ qua ngay.”

Cúp điện thoại, Quý Vân Vãn nhanh chóng mặc áo khoác vào, Nghiêm Liệt giữ chặt tay cô, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cô gái kia lại đến Cục cảnh sát, hơn nữa còn ngất xỉu, em đi xem.”

Nghiêm Liệt nói: “Anh đi cùng em.”

“Không được, anh uống mấy chai rượu rồi, nên về nhà nghỉ ngơi đi.”

Nghiêm Liệt đứng dậy giúp cô mặc áo khoác, sau đó cầm lấy khăn quàng cổ quấn lên cho cô. Sửa sang quần áo giúp cô xong, anh dùng ngón trỏ khẽ chọc chóp mũi cô.

“Em đã bao giờ thấy anh uống chút rượu rồi làm chậm trễ công việc chưa?”

Quý Vân Vãn: “Cũng đúng.”

Tửu lượng của Nghiêm Liệt luôn rất tốt, chưa kể lần này anh còn cố tình uống ít. Mấy người uống qua lại nhưng anh là người tỉnh táo nhất.

Cô gái kia chỉ mặc một bộ đồ ngủ, ngã ở cửa Cục cảnh sát.

May mà cô ấy ngã ở cửa Cục cảnh sát, được người ta phát hiện kịp thời nên sau khi uống chút nước ấm thì đã tỉnh lại.

Lúc Quý Vân Vãn và Nghiêm Liệt đến Phân cục, cô gái kia đang húp mì gói sì sụp.

“Cô ấy vừa tỉnh lại đã khóc hu hu, hỏi cái gì cũng không nói. Nếu tiếp tục như vậy thì chúng tôi cảm thấy thật sự nên đưa cô ấy đến bệnh viện tâm thần sẽ hơn.” Đội trưởng Liêu của Phân cục bất đắc dĩ nói: “Giúp việc nhà họ nói, người nhà của cô ấy đều ở nước ngoài, trừ việc cho chút tiền thì không quan tâm gì hết.”

“Cô ấy tên là gì?”

“Mễ Đồng.”

Quý Vân Vãn nhìn cô ấy.

Cô ấy chỉ mặc một bộ đồ ngủ mùa đông, hơn nữa có vẻ đã mặc rất nhiều ngày rồi. Người mặc đồ đông nhưng chân lại đi dép lê mùa hè. Lúc này cô ấy đã được một cảnh sát nữ tốt bụng phủ thêm áo khoác ngoài và đi tất cho.

Ngoại hình rất thanh tú mảnh mai. Nếu cứ mặc kệ cô ấy đi trên đường một mình như vậy, trăm phần trăm xảy ra chuyện.

“Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy.”

“Được, không thành vấn đề.”

Quý Vân Vãn quan sát cô ấy một lúc, lúc đi ngang qua, cô cố ý giẫm nặng bước chân.

Quả nhiên, khi Quý Vân Vãn còn chưa tới gần, cô ấy đã nhạy cảm ngẩng đầu lên.

Quý Vân Vãn ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Cơ thể Mễ Đồng lập tức cứng đờ, ngay cả đồ cũng không ăn nữa. Quý Vân Vãn liếc nhìn bát của cô ấy, có vẻ đã ăn tương đối rồi.

Quý Vân Vãn lấy một thanh chocolate ra đưa cho cô ấy, hỏi: “Ăn không?”

Mễ Đồng lập tức lắc đầu.

Quý Vân Vãn xé mở chocolate ra, tự cắn một miếng, nói: “Chị tên Quý Vân Vãn, là Cố vấn Tâm lý của Cục Cảnh sát thành phố Tân Hải. Nếu em có chuyện gì cần giúp đỡ, có thể nói cho chị biết.”

“Vân Hải... Cơ sở Tâm lý?”

“Đúng, Cơ sở Tâm lý Vân Hải là do chị sáng lập.”

Quý Vân Vãn có thể nhìn ra, cô gái này không phải bệnh nhân tâm thần, càng không phải đứa nhỏ đầu óc có vấn đề.

Cô ấy bị chuyện nào đó k*ch th*ch, tạo thành rối loạn căng thẳng sau chấn thương rất nghiêm trọng, lâu dần mới trở thành bệnh tâm lý nặng.

Cô ấy vốn là một cô gái bình thường, nhưng nếu tiếp tục như vậy, cô ấy chỉ có thể bị đưa đến bệnh viện tâm thần điều trị thôi.

Tìm được nguyên nhân mới tìm được giải pháp giúp cô ấy tỉnh lại.

Khoảng nửa giờ sau, Quý Vân Vãn đi ra, nói với bọn họ: “Tôi muốn đưa cô ấy đến phòng thôi miên của Vân Hải một chuyến.”

Thật ra, dù để cô gái này đi đâu, người của Phân cục đều cảm thấy không ổn. Nếu Quý Vân Vãn đã chủ động đưa ra đề nghị muốn giúp Mễ Đồng, tất nhiên bọn họ sẽ không phản đối.

Quý Vân Vãn phát hiện Mễ Đồng có một loại chấp niệm với Cục cảnh sát. Điều này có khả năng là vì khi cô ấy gặp phải tổn thương nào đó đã rất muốn đến Cục cảnh sát cầu cứu. Vậy nên mỗi lần cô ấy suy nhược thần kinh đều sẽ chạy tới Cục cảnh sát.

Mễ Đồng không phản đối việc đến Vân Hải, nhưng cô ấy lại sợ Nghiêm Liệt hiện đang không mặc cảnh phục, lúc ngồi trên xe luôn cách xa anh.

Sau khi tới Cơ sở Vân Hải, Quý Vân Vãn lập tức đưa cô ấy vào phòng thôi miên.

“Thôi miên... Giống như ngủ sao?”

“Đương nhiên không phải, nhưng... Em muốn nghĩ như vậy cũng được, coi như nghỉ ngơi một chút.” Sau khi điều chỉnh cường độ ánh sáng trong phòng, Quý Vân Vãn châm chút tinh dầu an thần. Cô nhìn ra được cô gái nhỏ này đã rơi vào trạng thái căng thẳng, lo lắng và khủng hoảng trong một thời gian rất dài, quầng mắt có màu xanh đậm.

Hẳn là cô ấy đã bừng tỉnh khỏi ác mộng rất nhiều lần.

“Trần nhà đẹp đúng không?” Quý Vân Vãn nắm tay cô ấy, nói nhỏ bên tai cô ấy, dẫn dắt cô ấy tiến vào trạng thái tiềm thức: “Nhưng nhìn lâu, mắt em sẽ cảm thấy ngày càng mỏi, mí mắt trĩu xuống. Từ giờ trở đi, chị sẽ đếm dần đến mười. Mỗi khi chị đọc một con số, em sẽ cảm thấy mí mắt mình nặng hơn, cơ thể từ từ thả lỏng...”

Ngoài đời, sự hiểu biết của mọi người về thôi miên thường đến từ phim ảnh, chương trình truyền hình và nhiều loại sách khác nhau. Nhưng thực tế, Thôi miên học là một môn chuyên ngành vô cùng phức tạp. Trước khi thôi miên, nhà Thôi miên cần có đủ hiểu biết về người bị thôi miên.

Trong lĩnh vực thôi miên, ngoài khả năng gợi ý cơ thể, khả năng gợi ý cảm xúc cũng là một phương pháp thôi miên. Đối với người bị thôi miên, có người sẽ thích hợp với phương pháp thôi miên cơ thể, có người lại thích hợp với phương pháp thôi miên cảm xúc. Sự khác nhau này phụ thuộc vào việc bản thân họ dễ bị ảnh hưởng bởi k*ch th*ch từ phương diện nào. Đương nhiên, mức độ bị thôi miên của mỗi người không chỉ liên quan đến trình độ chuyên môn của nhà Thôi miên mà còn liên quan đến tình trạng của chính họ.

Cô gái trước mắt này là một đối tượng thôi miên rất tốt. Cho nên Quý Vân Vãn không tốn bao nhiêu sức lực đã khiến cô ấy tiến sâu vào trạng thái tiềm thức.

Rồi từ đó thấy được ác mộng đã bủa vây cô gái này suốt hai năm.

Nghiêm Liệt vẫn canh giữ ở bên ngoài. Anh nằm nghiêng trên sofa ngoài phòng khách. Thời gian đã qua hơn nửa giờ, anh biết đây không tính là lâu. Nếu người tư vấn thật sự gặp phải vấn đề nghiêm trọng, bọn họ ở phòng thôi miên hai ba giờ cũng là bình thường.

Anh vốn không sốt ruột, nhưng dần dần, trong lòng anh bắt đầu có loại cảm giác kỳ lạ.

Bởi vì tính chất nghề nghiệp của Quý Vân Vãn, anh từng dành một khoảng thời gian tìm hiểu về nghề Thôi miên này. Anh biết áp lực mà những nhà Thôi miên phải nhận vượt xa các công việc bình thường khác.

Bởi vì thứ bọn họ đối mặt, đều là những điều đau khổ và âm u nhất của người tư vấn tâm lý. Là một nhà Thôi miên, Quý Vân Vãn phải xâm nhập vào tiềm thức của người bị thôi miên, tìm kiếm bí mật mà họ giấu ở chỗ sâu nhất, xoa dịu tổn thương tâm lý của họ.

Cũng bởi vậy, nếu nhà Tư vấn tâm lý là người dễ đồng cảm thì đương nhiên khó tránh khỏi chuyện bị ảnh hưởng. Mà loại ảnh hưởng này là thứ sẽ tích lũy từng chút một theo thời gian.

Chẳng trách nhà Tâm lý học cứ cách một khoảng thời gian lại phải đi làm giám sát tâm lý. Nếu không cứ kéo dài tình trạng đó, họ sẽ xuất hiện vấn đề tâm lý nghiêm trọng.

Đối với Quý Vân Vãn, ngoài việc đối mặt với các bệnh nhân tâm thần, là Cố vấn Tâm lý duy nhất của Cục Cảnh sát thành phố, cô còn phải đối mặt với rất nhiều mặt tối tăm của tội phạm, xâm nhập và nghiên cứu tâm lý hành vi của tội phạm.

Anh từng nhìn thấy ảnh lúc nhỏ của cô. Bé Vân Vãn chưa đến mười tuổi là một bé gái nhỏ nhắn yếu đuối, thế mà khi mười mấy tuổi, cô đã dần trở thành một cô gái vừa thông minh vừa hoạt bát.

Hiện giờ, Vân Vãn sắp 30 tuổi, dù ngoại hình vẫn trẻ trung xinh đẹp như thiếu nữ đôi mươi, nhưng thật ra trái tim cô đã vỡ nát từ lâu rồi. Chỉ là cô vẫn luôn ép buộc mình phải chắp vá và sửa chữa lại nó, từng chút từng chút chữa trị cho trái tim tổn thương của mình.

Vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng.

Vừa kiên cường, lại vừa yếu đuối.

Lần này, cô gái được cô giúp đỡ này, ngay cả anh còn có thể nhìn ra, nhất định cô gái ấy đã gặp phải một số tổn thương không muốn ai biết. Nếu không cô ấy cũng chẳng biến thành dáng vẻ này.

Mà Quý Vân Vãn, chỉ sợ cô sẽ phải kiên nhẫn chạm vào nơi đau xót nhất, tổn thương nhất trong trái tim cô ấy.

Nghĩ đến đây, anh cảm thấy đau lòng đến không nói nên lời.

Chắc chắn cô có rất nhiều lúc mệt mỏi, có lúc bất đắc dĩ, thậm chí có lúc đau đớn và khổ sở. Nhưng cô chưa bao giờ kể ra với ai.

Vì bên cạnh cô đã không còn người thân nữa rồi.

Ngay cả anh cũng vì công việc bận rộn mà rất ít khi chú ý đến công việc của cô. Anh rất khó có thể nhận ra những thay đổi trong cảm xúc của cô, bởi hơn ai hết, cô thật sự rất giỏi chịu đựng.

Nghiêm Liệt thở dài.

Qua thêm nửa giờ, Quý Vân Vãn ở trong phòng thôi miên hơn một tiếng rốt cuộc cũng đi ra.

Hiện tại đã là 0h30 phút đêm. Dù ánh đèn âm u nhưng rất dễ để nhìn ra nét mệt mỏi giữa hai hàng lông mày của cô.

Nghiêm Liệt không nói lời nào đi đến trước mặt cô.

Khi Quý Vân Vãn muốn mở miệng, lại được anh nhẹ nhàng ôm vào lòng.

“... Làm sao vậy?” Quý Vân Vãn vỗ vỗ bờ vai anh.

“Không có gì, chỉ muốn ôm em thôi.” Giọng anh trầm thấp: “Mệt không?”

“Vẫn ổn, không mệt.”

“Vậy có... Không vui không?”

“Rất khó để vui.” Quý Vân Vãn bất đắc dĩ: “Chắc anh nhìn ra rồi nhỉ, cô gái này... Đã gặp một số chuyện không tốt.”

Thôi miên lâu như vậy có nghĩa là cô đã nắm rõ những gì cô gái kia gặp phải, đồng thời hiểu rõ từng chi tiết.

Nghiêm Liệt không hỏi tiếp, thay vào đó là ôm cô chặt hơn nữa.

Đúng vậy, cô gái kia mới là đáng thương nhất.

Nhưng lúc này, vào giờ phút này, dù Quý Vân Vãn kiên cường thế nào, thành thục thế nào đi nữa, cô vẫn chỉ là cô gái nhỏ mà anh yêu thương nhất mà thôi.
 
Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu
Chương 102


“Trò chơi... Đó là một trò chơi, lúc đầu em tưởng... Đó chỉ là một trò chơi mà thôi.”

“7 người bọn em... Ngoại trừ em và Khúc Mỹ Phàm, còn lại là 5 nam sinh.”

“Bởi vì Mỹ Phàm thích bọn họ, thích Lý Thắng, nhưng lại không dám đi chơi riêng cùng bọn họ nên mới bảo em đi cùng. Trước kia em vẫn chơi cùng bọn họ, mua đồ ăn vặt, mua đồ uống cho bọn họ, còn thường xuyên cùng nhau trốn học. Có một lần uống rượu say, em đã đồng ý chơi cùng bọn họ... Trò chơi kia. Em không biết tại sao mình lại đồng ý... Em rất hối hận...”

Trò chơi kia chơi thế nào?

“Chúng em rút bài. Ai rút được A cơ sẽ làm người nhát gan. Trong 6 người còn lại, ai rút được A bích sẽ là chủ, chịu trách nhiệm thiết kế 5 bẫy đen cho người nhát gan, để người đó vượt qua. Nếu người đó vượt qua 5 cửa này thì mỗi người còn lại đều phải làm nô lệ cho người đó một tháng. Người đó muốn làm gì cũng được.”

“Lúc đầu em rút được A cơ, Lý Thắng rút được A bích. Nhưng Mỹ Phàm cứ nhất quyết muốn đổi với em. Vì cô ấy muốn đổi lấy cơ hội tiếp xúc với Lý Thắng.”

Cho nên, em đồng ý?

“Đúng vậy, em không cãi lại được cô ấy, hơn nữa em sợ trò chơi khăm của những nam sinh đó. Lúc đó đang là nghỉ hè, phụ huynh của bọn em không quản bọn em nhiều, một mình em ở nhà, em sợ bọn họ sẽ làm loạn đến tận nhà em. Mỗi tối Mỹ Phàm đều gọi điện thoại cho em. Lúc đầu cô ấy rất hưng phấn, rất kích động. Bởi vì cô ấy biết đám nam sinh kia nhất định sẽ nhường cô ấy, cùng lắm chỉ tạo cho cô ấy mấy trò đùa dai nho nhỏ thôi. Dù gì cô ấy vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, trước nay luôn là công chúa nhỏ trong trường học mà.... Mọi chuyện bắt đầu với bẫy đen đầu tiên, bọn họ nhân lúc cô ấy đi dạo phố nhét mấy con gián vào túi cô ấy. Cô ấy không sợ hãi, còn cảm thấy rất thú vị.”

Sau đó thì sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì?

“Sau đó, sau đó Mỹ Phàm bỗng gọi cho em, nói bọn họ là đồ khốn. Cô ấy nói bẫy đen thứ hai là bảo cô ấy đi nhà ma, mấy người bọn họ thay nhau dọa cô ấy. Bẫy đen thứ ba, là để Lý Thắng hẹn gặp riêng cô ấy, sau đó khi cô ấy * l**n t*nh m*, bọn họ sẽ đi vào chụp ảnh cô ấy. Cô ấy vừa sợ hãi vừa tức giận nên đã mắng bọn họ một chút. Nhưng quy tắc của trò chơi này là, một khi đồng ý chơi thì không được đơn phương từ bỏ, cũng không thể nói cho bố mẹ và thầy giáo, càng không được kể với ai khác ngoài bọn họ.”

Nếu làm trái quy tắc này, sẽ thế nào?

“Nếu làm trái quy tắc trò chơi, sẽ phải gánh chịu mọi thứ thay cho người nhát gan.”

Em đã ngăn cản cô ấy, đúng không?

“Đúng vậy, em đã khuyên cô ấy! Nhưng cô ấy không nghe, cô ấy cứ như ma nhập vậy, trầm mê với trò chơi vừa đáng sợ vừa tàn nhẫn này. Em không biết tại sao...”

“Tới bẫy đen thứ tư, Mỹ Phàm đã nhốt mình trong nhà không dám đi ra ngoài nữa. Nhưng bọn họ lại tìm được bằng chứng bố cô ấy ngoại tình, đặt ở cửa nhà cô ấy. Bố mẹ Mỹ Phàm cãi nhau muốn lật trời, Mỹ Phàm tức giận đi tìm bọn họ. Bọn họ ép cô ấy làm chuyện cô ấy không thích. Mỹ Phàm trở nên sợ hãi tột độ...”

Tại sao em không ngừng trò chơi này lại? Hoặc là nói cho thầy giáo?

“Em đã bảo bọn họ dừng tay rồi! Em nói muốn mách bố mẹ bọn họ, nhưng bọn họ uy h**p em, nói người quấy rối trò chơi này sẽ bị trừng phạt. Bọn họ bắt em chịu bẫy đen thay Mỹ Phàm! Em rất sợ, em muốn báo cảnh sát, bọn họ lại cướp điện thoại của em, nói em không có chứng cứ gì, cảnh sát sẽ không tin em. Em đã nói với một chị gái làm luật sư, chị gái kia dặn em thu thập chứng cứ đi báo cảnh sát. Nhưng em hoàn toàn không tiếp cận được nhóm bọn họ!”

Vậy cuối cùng Mỹ Phàm thế nào? Bẫy đen cuối cùng, cô ấy có vượt qua không?

Hiển nhiên, vấn đề này đã chạm tới ký ức không muốn nhớ lại nhất của Mễ Đồng, cơ chế phòng ngự của cô ấy tăng mạnh, toàn thân bắt đầu run rẩy.

Mễ Đồng, em không phải người tham dự trò chơi này, em đứng bên ngoài, bây giờ, em muốn nói ra tất cả những gì em nhìn thấy.

“Ngày đó Mỹ Phàm gọi điện thoại cho em, khóc lóc nói cô ấy ở trên núi, bảo em đi tìm cô ấy. Nhưng lúc em đến nơi thì không thấy cô ấy đâu nữa, cũng không thấy bọn Lý Thắng đâu. Em đi tìm bọn họ, nhưng bọn họ không thừa nhận ngày đó đã ở cùng Mỹ Phàm. Thậm chí bọn họ còn không thừa nhận trò chơi khăm này là do bọn họ bày ra, nói em đang vu oan bọn họ! Em muốn cho bọn họ xem chứng cứ, nhưng em bỗng phát hiện điện thoại của em không biết đã bị trộm từ khi nào rồi. Em không tìm được Mỹ Phàm, mọi dấu vết đều biến mất sạch sẽ. Em không tìm được gì...”

Sau đó cô ấy rơi vào một trận hỗn loạn không khống chế được.

Bởi vì thứ hỗn loạn không khống chế được ấy không chỉ là trí nhớ, mà còn là cảm xúc của cô ấy.

Quý Vân Vãn biết đã tới giới hạn của cô ấy, không thể tiếp tục nữa, vì thế chỉ có thể ngừng thôi miên.

Nghiêm Liệt nói: “Nếu những điều cô ấy nói là thật. Vậy chuyện này tức là một nhóm thiếu niên 17-18 tuổi, thiết kế một trò chơi khăm, cuối cùng khiến một cô gái mất tích.”

“Có lẽ không chỉ vậy.” Quý Vân Vãn hơi suy tư: “Điều thật sự khiến tinh thần cô ấy thất thường, nhất định còn nguyên nhân khác. Nhưng em không thể tiếp tục, tình huống của cô ấy không tốt lắm.”

“Anh biết rồi.” Nghiêm Liệt gật đầu: “Anh sẽ đi điều tra rõ ràng chuyện này, em đừng lo lắng quá.”

Quý Vân Vãn còn muốn nói gì đó, nhưng Nghiêm Liệt lại cầm tay cô, bỗng cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

“Được rồi, em mệt rồi, chuyện này cứ giao cho anh đi điều tra.” Anh nói: “Tin anh đi, anh nhất định sẽ cho em một đáp án.”

Tối cùng ngày, cô nhỏ của Mễ Đồng được bọn họ liên hệ vội vàng đến đón cô ấy đi. Trước khi đi, Quý Vân Vãn hỏi bà ấy tình huống này kéo dài bao lâu rồi.

Cô nhỏ của Mễ Đồng nói không rõ, nhưng từ năm cuối cấp ba Mễ Đồng đã liên tục nhốt mình ở nhà, ngay cả thi đại học cũng không tham gia.

“Vậy bà có từng nghe cô ấy nhắc tới một bạn học mất tích không?”

Đơn giản là Quý Vân Vãn thuận miệng nên hỏi một câu mà thôi, dù sao người này cũng chỉ là họ hàng của Mễ Đồng, không phải bố mẹ, có thể sẽ không biết chuyện này. Nhưng nghe câu hỏi ấy xong, cô nhỏ của Mễ Đồng rõ ràng hơi sửng sốt, ngay sau đó lại nói mình không biết, chưa từng nghe.

Quý Vân Vãn lập tức cảm thấy kì lạ, nhưng cô không hỏi nhiều. Bởi vì cô thật sự mệt muốn chết rồi.

Khi bọn họ về đến nhà thì đã hơn 1 giờ.

“Sáng mai có hẹn trước không?”

“Có, 10 giờ.” Quý Vân Vãn mệt mỏi nói: “Em mệt quá.”

Nghiêm Liệt đưa sữa đã hâm nóng cho cô: “Uống rồi ngủ tiếp đi.”

Quý Vân Vãn nhận lấy uống hai ngụm, tỏ vẻ không uống được tiếp, Nghiêm Liệt cầm lấy uống cạn.

Lúc nằm trên giường Quý Vân Vãn vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này. Dù đã rất buồn ngủ nhưng cô lại hoàn toàn không ngủ được. Khi trở mình lần nữa, cô bị Nghiêm Liệt kéo vào lòng.

“Không ngủ được à?”

Quý Vân Vãn không nói chuyện, chỉ cọ cọ trong lòng anh.

“Một thời gian nữa, chúng ta đưa Liệt Phong đi du lịch nhé, tự lái xe đi, muốn đi đâu thì đi đó.”

“Hửm? Thật sao?”

“Ừm, thật, chúng ta cùng đi.”

Năm trước bọn họ đã cùng nhau ra ngoài chơi một lần, Tưởng Minh Hải cũng đi cùng. Ba người một chó, tuy Tưởng Minh Hải luôn ồn ào nói mình là bóng đèn lớn, nhưng vẫn chơi rất vui vẻ.

Năm nay lại sắp đến cuối năm. Bọn họ đã bận cả cả một năm rồi, số lần gặp mặt nhau rất ít, cuối tuần gần như không có thời gian nghỉ ngơi, càng đừng nói là cùng nhau ra ngoài du lịch.

Nghiêm Liệt ôm cô, vỗ nhẹ bả vai cô. Anh bắt đầu đứt quãng nói về chuyện cùng nhau đi du lịch, nói gần đây Liệt Phong thích một chú Border Collie* của nhà hàng xóm ở tòa bên cạnh. Mỗi lần ra ngoài chơi đều lưu luyến ở dưới lầu không thôi. Anh nói chủ nhân của con Border Collie kia cũng rất thích Liệt Phong, nhưng lại lo lắng hai giống chó khác nhau liệu có thể ở bên nhau hay không. Sau đó anh nói đến gần đây cô đã gầy đi một chút, có phải không chịu ngoan ngoãn ăn cơm anh nấu cho cô hàng ngày không. Nói một hồi, hô hấp của Quý Vân Vãn dần ổn định, chìm vào giấc ngủ.

*Border Collie: chó chăn cừu

AD_4nXfBPwJhwWnkt8TLt4xzQE44qB4KhO6a5e0msG1GaTfS8px4TJ7uJtMScAIVwcRTod8c33nEq3JKBCc2SRGQ9Q_XOJ5cI6-s_nz9CLfduo_WObpOhsvJYpXO9PsXT4f7m5VGX_hRwg


Cô ngủ say trong lòng anh.

Nghiêm Liệt hôn lên trán cô.

Mong Vân Vãn của anh, sẽ không mơ thấy những chuyện không tốt đó.

Hãy như một đứa nhỏ không cần lo nghĩ, mơ những giấc mơ thật đơn giản...

Vài ngày sau, Quý Vân Vãn hỏi Nghiêm Liệt, chuyện Mễ Đồng điều tra thế nào rồi.

Nghiêm Liệt nói tất cả đều đang tiến hành, bảo cô cứ việc chờ tin tức là được.

“Không cần em hỗ trợ sao?”

“Tạm thời không cần.” Nghiêm Liệt nói: “Em chờ tin tức của anh là được.”

Quý Vân Vãn dừng một chút, hỏi: “... Tại sao?”

Chuyện này, vốn dĩ ngay từ đầu đã là cô xen vào việc của người khác. Nếu không phải cô muốn quản, có lẽ hiện tại Mễ Đồng đã bị đưa đến bệnh viện tâm thần rồi. Mà chắc bố mẹ cô ấy cũng sẽ nghĩ đó là cách tốt nhất. Vậy nên nếu cô đã bắt đầu, dù là quá trình hay kết quả đều nên do cô chịu trách nhiệm mới đúng.

Chuyện này hoàn toàn không nằm trong phạm vi công việc của Nghiêm Liệt. Nhưng anh đã bỏ rất nhiều thời gian và sức lực đi điều tra. Thậm chí đêm qua anh còn bận tới 3 giờ sáng mới về nhà, buổi sáng lại rời đi từ sớm. Hơn nữa, trước khi đi anh vẫn làm xong bữa sáng cho cô chu đáo, dặn cô ăn hết.

Nghĩ đến đây cô lại thấy rất áy náy, còn cả đau lòng vì anh nữa.

Nghiêm Liệt hít sâu một hơi: “Đây không phải trách nhiệm của em, Vân Vãn. Nếu em nhất định cho rằng đây là trách nhiệm của em, vậy em quên anh là ai rồi sao?”

Không đợi Quý Vân Vãn phản ứng lại, anh đã trầm giọng nói: “Anh không chỉ là Đội trưởng Đội Cảnh sát, anh còn là… Của em”

Anh dừng một chút, như đang hơi không biết nên bày tỏ thế nào. Ai ngờ giây tiếp theo, Quý Vân Vãn bỗng thốt ra: “Chồng?”

Rõ ràng Nghiêm Liệt hơi sửng sốt.

Ngoại trừ một số thời điểm đặc biệt, từ trước tới nay Quý Vân Vãn không bao giờ bất ngờ gọi anh bằng danh xưng như vậy.

“Cho nên em hiểu chưa?” Tốc độ nói của anh đột nhiên thay đổi. Hiển nhiên tiếng “chồng” Quý Vân Vãn bật thốt ra đó đã k*ch th*ch anh: “... Chuyện em muốn làm, anh sẽ chia sẻ cùng em. Chưa kể đây vốn là trách nhiệm của cảnh sát bọn anh, em không tin người khác thì cũng nên tin anh chứ?”

Quý Vân Vãn tưởng tượng một chút, sau đó tưởng tượng ra khuôn mặt anh tuấn luôn nghiêm túc của Nghiêm Liệt nổi lên chút ửng đỏ.

Quả nhiên có nghiêm túc thế nào cũng biết thẹn thùng.

Thật ra trước khi quen Nghiêm Liệt cô đã từng nghi ngờ cảnh sát. Đương nhiên không phải nghi ngờ tinh thần chính nghĩa hay trình độ chuyên môn của họ. Mà là từ tận đáy lòng cô không thể tin tưởng bất cứ kẻ nào khác. Khi người cô thân thiết tin tưởng cuối cùng trên thế giới này mất đi, bất kể cô có mạnh mẽ thế nào thì vẫn sẽ xuất hiện tâm lý nghi ngờ với thế giới, thậm chí với mỗi người xuất hiện bên cạnh, trở nên chỉ tin vào bản thân, đồng thời chỉ dám tin tưởng chính mình.

Nhưng người đàn ông này xuất hiện đã khiến cô có cảm giác tin tưởng với thế giới và con người trên thế giới này một lần nữa. Cũng chỉ có anh mới có thể khiến cho cô nói ra suy nghĩ trong lòng mình mà không chút phòng bị.

Anh nói không sai, anh không chỉ là một cảnh sát bảo vệ chính nghĩa, anh còn là một nửa kia mà cô có thể ỷ lại nhất.

“Được, vậy em sẽ không quan tâm chuyện này nữa, tất cả đều giao cho anh.” Quý Vân Vãn cười nói: “Chờ tin tốt của anh.”

Cúp điện thoại, Nghiêm Liệt cầm đồ được người cung cấp thông tin đưa tới, sau đó đi tới phòng thẩm vấn. Thiếu niên 17 tuổi bị còng tay đang ngồi trên ghế, miệng vẫn nhai kẹo cao su, cà lơ phất phơ nhìn anh. Cậu ta nói: “Ô, đổi người rồi à. Người anh em này trông đẹp trai đấy, sao không đi làm minh tinh? Làm cảnh sát có thể có tương lai gì chứ? Nếu anh có hứng thú, tôi sẽ nói với cậu tôi một tiếng. Cậu tôi mở công ty môi giới đó, cho anh một suất đi casting. Ngoại hình này của anh diễn phim cảnh sát chắc chắn có thể hot.”

Nghiêm Liệt đi đến trước mặt cậu ta, lạnh lùng ném tấm ảnh trong tay tới trước mặt cậu ta, hỏi: “Người này, cậu quen chứ?”

Ánh mắt thiếu niên hơi dao động, sau khi nhìn rõ người trên ảnh, nhất thời cậu ta trợn tròn mắt lên.
 
Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu
Chương 103


Đó là một bức ảnh ở quán bar, trong nhóm người hỗn loạn có người đang châm thuốc cho cậu ta.

Nhưng điều chí mạng không phải cậu ta, mà là người châm thuốc cho cậu ta. Đó là một tên tội phạm vừa bị kết án vì bán thuốc phiện thời gian trước.

Cậu ta quay đầu nhổ kẹo cao su trong miệng ra, kích động đứng dậy chất vấn: “Ai chụp? Mẹ nó ai chụp cái này?!”

Phịch một tiếng, Nghiêm Liệt ấn cậu ta về lại ghế ngồi. Anh không nương tay chút nào khiến thiếu niên lập tức đau đến nhe răng trợn mắt.

“Thành thật chút.” Giọng Nghiêm Liệt vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh: “h**p dâm, làm người khác bị thương, lạm dụng, buôn bán thuốc phiện, ép người tự sát. Bất cứ tội danh nào trong số này đều có thể khiến cậu ngồi tù cả đời. Lý Thắng, cậu không phải mới 2 - 3 tuổi, cũng không phải 12 - 13 tuổi. Cậu đã không còn ở độ tuổi vào trại giam vị thành niên nữa rồi. Đừng trông cậy vào người cậu mở công ty môi giới đó của cậu có thể bỏ tiền chuộc cậu ra. Còn nữa, tôi nói cho cậu biết, đám bạn bè xấu kia của cậu đã thành thật khai báo hết rồi. Hiện tại chỉ còn mình cậu thôi.”

Lý Thắng khó tin nói: “Không thể nào! Bọn họ không dám!”

“Bọn họ không dám, nhưng có một người dám.” Sở Phong ngồi đối diện nói thật chậm: “Có lẽ Khúc Mỹ Phàm mới là chị đại thật sự của các cậu nhỉ? Trong trò chơi chết tiệt kia của các cậu, người rút được A bích luôn là cô ấy.”

Mặt Lý Thắng trắng bệch, vẻ tự tin và đùa cợt ban đầu biến mất không còn một mảnh: “Không thể nào, sao các người biết?”

Rốt cuộc vẫn chỉ là một thiếu niên 17-18 tuổi, hơi k*ch th*ch một chút đã bại lộ hoàn toàn.

Sở Phong ngồi trên ghế, vừa xoay nhanh cây bút trong tay vừa mỉm cười: “Nhóc con, thế giới này không phải thiên hạ của mấy bạn nhỏ các cậu đâu. Hỏi cái gì cũng không biết là xong à? Cậu nghĩ cảnh sát bọn tôi bất tài như vậy sao? Hôm nay cho dù cậu có một người bố giàu nhất thế giới thì ông ta cũng không thể cứu được cậu đâu. Thành thật khai báo đi. Đừng lãng phí thời gian của chúng tôi. Phía sau cậu còn rất nhiều người muốn lập công chuộc tội đấy.”

Lý Thắng suy sụp ngồi trên ghế, cúi gằm đầu. Qua một lúc lâu, cuối cùng cậu ta đã mở miệng khai báo tất cả mọi việc.

Mà chân tướng, cũng khá giống suy đoán của Nghiêm Liệt.

...

Buổi tối, Quý Vân Vãn nhận được điện thoại của Nghiêm Liệt.

“Lý Thắng nhận tội rồi. Cậu ta mới 17 tuổi nhưng đã là khách quen của một web đen nào đó, bọn anh tìm được một đĩa CD do cậu ta giấu đi.” Nghiêm Liệt nói: “Còn nữa, hôm nay anh cho người đưa Mễ Đồng đến bệnh viện kiểm tra rồi. Em đoán bọn họ... Đã làm gì cô ấy?”

Quý Vân Vãn nói: “Nếu em đoán không sai, Mễ Đồng mới đúng là “người nhát gan” kia.”

Nghiêm Liệt không hề ngạc nhiên khi cô đoán được sự thật.

“Đúng vậy, em đoán không sai.”

Trong trò chơi kia, thật ra Mễ Đồng mới là “người nhát gan” vì say đắm Lý Thắng mà tham gia trò chơi, sau đó liên tục phải chịu đựng trò chơi khăm ác liệt của bọn họ.

Việc bị rối loạn tinh thần đã tạo thành nhận thức sai lệch trong tiềm thức của cô ấy. Không chỉ thế, e rằng việc này còn do sợ hãi thời gian dài và ảnh hưởng của loại thuốc hướng tâm thần nào đó mà cô ấy bị ép uống gây ra.

Ở trong tiềm thức, cô ấy hy vọng người bị tổn thương hết lần này đến lần khác đó không phải mình. Bởi vì ban đầu là chính cô ấy chủ động đổi lấy lá bài A cơ kia.

Lý Thắng là một người rất ác liệt, cô ấy hối hận vì mình đã yêu sai người. Thậm chí cô ấy còn không tin người đã làm ra những việc ngu ngốc lúc trước là mình.

Bản chất của con người đều cầu lợi tránh hại. Sau khi nhận ra sự tàn nhẫn trong trò chơi của bọn họ, cô ấy muốn rút lui, nhưng không ai chịu giúp đỡ cô ấy. Khúc Mỹ Phàm cô ấy tin tưởng nhất đã không còn là người mà cô ấy quen biết từ lâu rồi. Cho dù Khúc Mỹ Phàm đồng ý nói với thầy giáo hay báo cảnh sát giúp cô ấy, nhưng chỉ cần quay đầu lại cô ta sẽ cùng bọn Lý Thắng đùa cợt sự vô tri và ngu ngốc của cô ấy ngay.

Mỗi lần cô ấy muốn đến Cục cảnh sát báo cảnh sát, nếu không phải bị người khác cưỡng ép đưa về nhà thì là bản thân quá sợ hãi nên không nói được gì.

Trong mấy lần gọi điện cho cảnh sát, có một lần 110 tìm được nhà cô ấy, nhưng cô ấy lại vô cớ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không biết gì hết. Còn bố mẹ cô ấy ở nước ngoài vì đã nộp đơn xin ly hôn nên cũng không để ý tới cô ấy, chỉ cảm thấy con mình có vấn đề về tinh thần mà thôi. Cho dù sau đó cảnh sát liên lạc với bọn họ, bọn họ vẫn cảm thấy rất khó tin rằng mấy thiếu niên 17-18 tuổi lại có thể chơi thành như vậy. Đến tận khi nhìn thấy thông báo của cảnh sát, bọn họ mới nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.

Giống như một người bất cẩn rơi vào bẫy rập, lúc toàn thân đau đớn khó khăn ngoi lên cầu cứu, lại bị người khác nhét trở lại trong bẫy hết lần này tới lần khác vậy.

Lâu dần, tinh thần của cô ấy đã hoàn toàn sụp đổ.

Trên thế giới này, mỗi giây phút trôi qua, những chuyện phạm pháp đều có khả năng đang xảy ra ở góc nào đó. Không một ai biết những tội ác đó rốt cuộc có thể thử thách giới hạn của nhân cách đến mức nào.

Như việc giữa đêm khuya, một người cao lớn vẻ ngoài hung ác mà chúng ta nhìn thấy biết đâu chỉ là một người tốt đang về nhà sau ca làm khuya. Ngược lại, một người trông vô cùng bình thường lại có thể là một kẻ giết người đang lẩn trốn.

Con người là một loại sinh vật có thể che giấu bản chất thật sự của mình. Bạn sẽ không bao giờ biết được, người nào đó mà mình gặp trong ngày, rốt cuộc là thiên thần hay ác quỷ. Cho nên, đừng dễ tin tưởng một người xa lạ, phải dùng trái tim để quan sát người đó là tốt hay xấu.

Mà những thanh thiếu niên thiếu sự giáo dục của gia đình, hoặc không thể quản thúc từ nhỏ này, rất có thể vì một lý do nào đó đã bất cẩn đi nhầm đường, hoặc vì dễ tin người khác rồi dẫn tới bị tổn thương. Bọn họ thiếu sự che chở của người thân, đồng thời thiếu đi ý thức bảo vệ bản thân mình. Vì vậy bọn họ chỉ còn cách dần trưởng thành thông qua việc khám phá. Mỗi khi Quý Vân Vãn gặp một đứa trẻ em mắc bệnh tâm thần, cô sẽ dùng sự kiên nhẫn lớn nhất của mình để giúp đỡ chúng. Đây cũng là lý do cô muốn giúp đỡ Mễ Đồng.

Cô hy vọng mỗi người bị tổn thương mà mình gặp, đều có cơ hội được chữa lành những tổn thương từng phải chịu ấy.

Chỉ có Nghiêm Liệt là lúc nào cũng chú ý đến cô, sợ cô mệt mỏi, sợ cô bị thương, sợ cô chịu áp lực tâm lý quá lớn, sợ cô phải ở trong bóng tối quá lâu. Cho nên anh luôn dùng hết tất cả mọi cách, ở bên cạnh bảo vệ cô, thay cô chiếu sáng mỗi con đường nhấp nhô trước mặt.

Đương nhiên cô biết điểm này. Chính từ khoảnh khắc ấy cô mới dần nhận ra, tình yêu Nghiêm Liệt dành cho cô, không chỉ là muốn cùng cô ở bên nhau. Anh còn muốn kề vai chiến đấu với cô, dùng hết khả năng giúp cô hoàn thành chuyện cô muốn làm.

Cô cũng vậy.

Tuy biết công việc của đối phương nguy hiểm và phức tạp cỡ nào, nhưng họ chưa bao giờ ép đối phương thay đổi vì mình, mà chỉ cố hết sức giúp đỡ lẫn nhau.

Không hổ là người đàn ông cô chọn, là người thích hợp với cô nhất.

“Đúng rồi, rốt cuộc A bích là ai?” Quý Vân Vãn hỏi.

“Em cảm thấy không phải Lý Thắng?”

“Em không biết.” Quý Vân Vãn nói: “Em chỉ cảm thấy nhận thức về mỗi người trong tiềm thức của cô ấy đều đã trở nên rối loạn. Có lẽ người thật sự tổn thương cô ấy, không chỉ là Lý Thắng.”

Nghiêm Liệt nói: “Em nói không sai, người rút được A bích là Khúc Mỹ Phàm, đây là do bọn Lý Thắng cố ý.”

Quý Vân Vãn thở dài.

Cho dù cô không hỏi nhiều thì vẫn có thể đoán ra, phía sau một trò chơi khăm như vậy có thể còn cất giấu một âm mưu ác liệt hơn.

Nhưng nếu người nên bị đưa ra công lý đều đã bị bắt, người nên thoát khỏi ác mộng cũng đã được đưa đi điều trị, vậy thì chuyện này coi như kết thúc rồi.

“Chồng, anh tốt thật đó.” Quý Vân Vãn bỗng nói.

Nghiêm Liệt sửng sốt, hỏi: “Anh tốt thế nào?”

“Anh rất tốt, không có ai xếp phía trước, cũng chẳng có ai xếp phía sau.” Quý Vân Vãn cười nói: “Trên đời này không có người nào tốt với em hơn anh.”

Không cho cô tham gia là vì không muốn cô quá mệt mỏi, nhưng ngoài ra còn vì không muốn cô phải tiếp xúc với những kẻ có ý đồ xấu đó quá nhiều.

Nếu có thể, anh hy vọng trong công việc, cô có thể tiếp xúc với những điều tốt đẹp và những người tốt bụng nhiều hơn, dành nhiều thời gian bên anh hơn, để anh có cơ hội giúp đỡ và đồng hành cùng cô hơn.

Nghiêm Liệt nói: “Cho dù có, anh nhất định sẽ làm tốt hơn người đó.”

Quý Vân Vãn nói: “Vậy Đội trưởng Nghiêm, tối nay chúng ta ăn gì đây? Có thể gọi món không?”

Nghiêm Liệt: “Được, nhưng hơi muộn rồi, giờ về nhà làm có thể không kịp...”

Quý Vân Vãn: “Anh nói đúng, nên anh mau về nhà, chấp nhận ăn cơm em làm đi.”

Nghiêm Liệt: “... Em nói gì?!”

Thật ra sau lần Quý Vân Vãn vào bếp cắt hoa quả bị đứt tay, Nghiêm Liệt đã không cho cô động vào dao kéo nữa. Không biết là vì cơ thể hơi yếu ớt hay bẩm sinh không có năng khiếu nấu cơm, mười ngón tay không dính nước xuân của Quý Vân Vãn đẹp thì đẹp, nhưng lại không khéo léo lắm. Ít nhất thì chuyện bắt tay vào nấu cơm này cô không giỏi.

Quả nhiên, thứ cô am hiểu nhất vẫn là động não.

Nghiêm Liệt cau mày: “Không phải anh đã nói rồi sao, nếu anh không kịp về nhà nấu cơm thì ra ngoài ăn mà?”

Quý Vân Vãn: “Anh coi thường em quá rồi đó Đội trưởng Nghiêm. Mấy chuyện như thái rau nấu mì em vẫn có thể làm được. Dù gì em cũng coi như một nửa Chuyên gia...”

... Nhưng Chuyên gia như cô hình như không có liên quan gì với việc nấu cơm.

Nghiêm Liệt: “Vậy em có bị thương không?”

Quý Vân Vãn nói: “Không có.”

Tốt nhất là không có.

Cúp điện thoại, Nghiêm Liệt thấy Tưởng Minh Hải gửi cho mình một tin nhắn. Cậu ta nói Vân Vãn gọi mình lên lầu ăn khuya, còn đăng vòng bạn bè tag tên anh. Trong hình là một tô mì thịt bò và hai món ăn.

Quý Vân Vãn ngồi bên cạnh lọt vào ảnh một chút, dù hơi mờ nhưng Nghiêm Liệt vẫn thấy băng cá nhân trên ngón trỏ tay trái của cô.

Nghiêm Liệt hít sâu một hơi, quả nhiên, anh biết ngay.

Nghiêm Liệt hỏi Tưởng Minh Hải: [Ăn ngon không?]

Tưởng Minh Hải không hề nhận ra uy h**p ẩn trong những lời này, hào hứng trả lời: [Nói thật, không ngon bằng đồ anh làm. Nhưng chị dâu đã rất vất vả rồi, em rất ngoan ngoãn ăn sạch đó.]

Nghiêm Liệt: [Tốt, nhớ kỹ hương vị của bữa cơm này đi, về sau cậu không ăn được nữa đâu.]

Tưởng Minh Hải: [?? Có ý gì vậy anh trai!! Em làm gì sai sao? Tại sao lại là bữa cơm cuối cùng, em rất sợ đó!!!]

Thật ra cậu ta đã nghĩ nhiều rồi, những lời này của Nghiêm Liệt có nghĩa là anh sẽ không bao giờ cho Quý Vân Vãn nấu cơm nữa chứ không phải có ý trách tội cậu ta.

Nhưng Tưởng Minh Hải thì nghĩ trái nghĩ phải vẫn không biết mình làm gì sai, chỉ cho rằng Nghiêm Liệt ghen tị vì cậu ta được ăn cơm chị dâu làm còn anh lại phải tăng ca nên không được ăn. Cuối cùng cậu ta sợ tái mặt chạy về nhà mình.

Vì thế hơn 11 giờ khi Nghiêm Liệt về đến nhà, chỉ còn Quý Vân Vãn đang chống cằm ngồi ở bàn ăn chờ anh, đồ ăn có vẻ vừa được hâm lại, vẫn hơi nóng.

“Về rồi à.” Quý Vân Vãn vừa đứng lên đón, Nghiêm Liệt đã bắt lấy tay cô, nhíu mày nhìn trái nhìn phải.

Quý Vân Vãn: “... Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, không nghiêm trọng.”

“Sau này em đừng nấu cơm nữa, thật sự không được thì để Tưởng Minh Hải lên làm.”

Quý Vân Vãn khó tin nói: “Cậu ấy biết nấu cơm ư??”

Nghiêm Liệt nói: “Mùi vị không ngon bằng em, nhưng dù sao cậu ta làm sẽ không bị thương.”

Đương nhiên, Tưởng Minh Hải là một người đàn ông trưởng thành, có chịu chút vết thương nhỏ cũng chẳng sao cả.

Quý Vân Vãn gật đầu đồng ý: “Đúng nhỉ.”

Chuyện không thạo, thỉnh thoảng làm một lần thì được, nếu cứ làm mãi, quả thật người khó chịu vẫn là mình. May mà Nghiêm Liệt không hề để ý điểm này, mặc dù cô biết cơm mình làm không ngon, nhưng anh vốn cũng không muốn để cô làm. Có điều nếu cô làm thật, anh nhất định sẽ ăn hết, không chừa lại chút nào.

Vẫn như mọi khi, nửa đêm hai người mới cùng nhau chìm vào giấc ngủ, nhưng lần này cô đã mơ một giấc mơ rất đẹp.

Trong mơ, cô đang ăn cơm cùng nhà họ Hứa. Hứa Dao cười nói với cô anh rể đẹp trai lắm, đối xử với cô cũng tốt. Cô ấy rất vui vì chị gái có thể gặp được một người đàn ông thích hợp với mình như vậy.

Bố Hứa mẹ Hứa cũng nói, nhìn cô hạnh phúc như vậy, cuối cùng bọn họ có thể ra đi thanh thản rồi.

Quý Vân Vãn cười theo bọn họ, cười một hồi rồi bỗng bật khóc, cô nói: “Con nhớ mọi người. Nhưng con biết, mọi người sẽ luôn sống mãi trong tim con, không bao giờ rời đi.”

Hơn nữa bây giờ, đã có người bầu bạn bên cạnh cô rồi.

Không biết có phải cô phát ra âm thanh trong lúc ngủ mơ hay không, Quý Vân Vãn mơ màng cảm nhận được Nghiêm Liệt ở bên cạnh khẽ lau nước mắt cho cô, sau đó nhẹ giọng dỗ dành cô.

“Không sao đâu, có anh ở đây.” Anh nhẹ giọng nói.

“Vâng, em biết.” Quý Vân Vãn yên lòng nỉ non: “Có anh ở đây, em sẽ luôn vui vẻ...”
 
Back
Top Bottom