Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu

Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu
Chương 95


Thấy cậu ta lại trầm mặc, Quý Vân Vãn cũng tạm dừng một chút.

Cô nhìn ra được, cơ chế phòng ngự của cậu ta rất mạnh. Muốn xóa bỏ cơ chế phòng ngự tâm lý này không hề đơn giản, bởi bản thân Nguyên Triệt có tính cách rất mâu thuẫn.

Cậu ta vừa yếu ớt lại cứng rắn, vừa trưởng thành nhưng cũng rất trẻ con. Chỉ có cách đẩy lùi từng tầng cơ chế phòng ngự kiên cố này mới có thể thâm nhập vào sâu trong nội tâm cậu ta và điều trị tổn thương tâm lý của cậu ta.

Nhưng thực tế, ý thức tự sát của cậu ta vốn không mạnh, hoàn toàn không phải ý thức chủ quan của cậu ta. Vậy nên rất có thể, đây là do có người áp đặt loại ý thức này cho cậu ta.

“Nguyên Triệt, đã có ai ép cậu làm một số chuyện cậu không muốn làm sao?”

“... Không có, sao tôi có thể cho phép người khác ép tôi làm chuyện tôi không thích chứ?”

Không ai là không nói dối, mà Nguyên Triệt của lúc này không hề biết rằng Quý Vân Vãn có thể dễ dàng nhìn thấu lời nói dối của một người.

Quý Vân Vãn biết cậu ta nói dối, có điều cô không chất vấn cậu ta.

Vì việc cô phải làm là hiểu rõ cậu ta chứ không phải chất vấn để khiến áp lực của cậu ta càng tăng thêm.

Đúng vậy, áp lực của Nguyên Triệt rất nặng, loại này áp lực không liên quan đến hoàn cảnh xuất thân, học tập, công việc hay gia đình cậu ta, cũng chưa chắc đã liên quan đến khuynh hướng trầm cảm của mẹ cậu ta. Ngoài những thứ đó, nhất định còn một thứ áp lực khác là nguyên nhân khiến cảm xúc của cậu ta thiếu ổn định.

Mà nguyên nhân này, ngay cả mẹ Nguyên Triệt cũng không biết.

Bởi khi Quý Vân Vãn cứu vớt người mẹ trầm cảm có xu hướng tự sát của Nguyên Triệt, cô đã phát hiện ra, nguyên nhân chủ yếu khiến mẹ Nguyên Triệt mắc bệnh trầm cảm là vì bà phải một mình sinh con, gánh vác mọi chuyện. Từ nhỏ bà đã sống trong sự yêu thương của gia đình, ở lĩnh vực kinh doanh cũng có thể hô mưa gọi gió. Vì vậy khi đối mặt với biến cố lớn của cuộc đời, năng lực thừa nhận của bà lại tương đối yếu. Năm đó bà có bầu trước khi cưới, phải chịu sự chèn ép của gia đình, không được bố mẹ thấu hiểu, rồi một mình sinh con, sau đó còn phải mau chóng trở về làm việc. Chính bởi vậy mà dần dần mắc chứng trầm cảm sau sinh.

Nhưng tình huống của mẹ Nguyên Triệt không quá nghiêm trọng, trên cơ bản đã chữa khỏi hoàn toàn.

Tình huống của Nguyên Triệt mới là rắc rối.

Điều trị liên tục một tháng, Quý Vân Vãn đã thực hiện lần thôi miên đầu tiên với Nguyên Triệt. Lần thôi miên đó, cô cho cậu ta một chỉ lệnh thôi miên, rằng hãy quên hết tất cả những gì mình nói trong quá trình thôi miên.

Tất cả bí mật được che giấu và mảnh vụn ký ức bị lãng quên đều ẩn giấu trong thế giới tiềm thức của con người. Thôi miên chính là quá trình nhà Thôi miên đối thoại với tiềm thức của người bị thôi miên. Lợi dụng kỹ thuật hạng nhất này, cô có thể phá vỡ cơ chế phòng ngự tâm lý mà người bị thôi miên xây nên cho bản thân, biết được một bí mật cậu ta không thể kể ra khi ý thức tỉnh táo.

Giống như một người dù làm thế nào cũng không thể nhớ được những gì mình đã nằm mơ đêm qua, nhưng nhờ thôi miên lại có thể trở lại giấc mơ đó một lần nữa vậy.

Cô từng tiến vào ác mộng của Nguyên Triệt, biết được bí mật cậu ta không thể nói với người khác.

Cô biết, đối với Nguyên Triệt, bí mật này là một ngòi nổ, đồng thời là một quả bom hẹn giờ.

Nói không chừng vào một thời điểm nào đó trong tương lai, quả bom này sẽ xuất hiện bên cạnh cậu ta, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể tạo thành hậu quả nghiêm trọng không thể dự đoán trước.

Cô đã thử nhờ bạn bè ở nước ngoài điều tra chuyện này nhưng không điều tra được gì. Sau đó vì bệnh tình của Nguyên Triệt, cô chỉ có thể vội vàng đưa cậu ta về nước.

Những năm gần đây, cô vẫn luôn bảo vệ cậu ta. Cho dù người ngoài thấy cậu ta là một doanh nhân chững chạc không cần bất cứ kẻ nào bảo vệ nhưng trong mắt cô, dưới vẻ trưởng thành của cậu ta, cô luôn có thể thấy được thiếu niên bất lực, không cho phép mình chảy một giọt nước mắt, chỉ có thể yên lặng chịu đựng đau khổ và áp lực ấy.

Đó là đứa nhỏ cô che chở bấy lâu, sao cô có thể cho phép người khác bắt nạt được?

Vậy nên cô vẫn một mực chờ, một mực chờ đợi ngày này tới.

Cô muốn tận mắt nhìn xem, rốt cuộc ác ma kia là ai.

Dù là ai, cô sẽ khiến kẻ đó cách xa Nguyên Triệt mãi mãi.

“A Triệt, dẫn chị đi gặp gã.” Quý Vân Vãn nhìn vào mắt cậu ta, nói một cách bình tĩnh: “Chị ở bên cạnh em, em không cần sợ gì cả.”

Nguyên Triệt nhìn vào mắt cô, hơi giật mình. Ngay sau đó, cậu ta siết lấy tay cô, dắt cô đi.

...

“Anh có thể sống đến bây giờ, đúng là phải cảm ơn tên yếu đuối Nguyên Triệt kia một chút. Không ngờ đến lúc này vẫn không ra tay được.”

“... Cậu là ai?”

Nghiêm Liệt nhìn người trước mặt, thoáng sửng sốt một chút, đôi mắt nhất thời trầm xuống: “Kẻ giết Minh Nhiễm là cậu... Cậu có quan hệ gì với Nguyên Triệt?”

“Tự giới thiệu một chút, tôi tên Thiệu Triết.”

Gã tháo chiếc mặt nạ hề xuống, để lộ khuôn mặt mình, nhếch môi cười. Nụ cười của gã rất quái dị, giống như nụ cười trên mặt nạ hề kia vậy, vừa kì lạ vừa dị hợm: “Ngoại hình của tôi thế này, anh cảm thấy tôi và anh ta có quan hệ gì?”

Nhìn khuôn mặt khá giống Nguyên Triệt này, Nghiêm Liệt nói với giọng lạnh lùng: “Không thể nào, Nguyên Triệt là con một.”

“Anh ta đúng là con một.” Nụ cười của Thiệu Triết biến mất: “Nhưng anh ta cũng đúng là anh em của tôi.”

“Có điều chắc việc này không quan trọng với anh đâu nhỉ, điều anh quan tâm, vẫn là tiểu Vãn đúng chứ?” Thiệu Triết lại đeo mặt nạ hề trong tay lên, sau đó gã nghiêng đầu, mắt đong đầy ý cười nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy anh tôi đã cảm thấy tiểu Vãn nhất định sẽ mê muội anh rồi. Bởi anh đúng là kiểu người cô ấy cần nhất. Thứ Nguyên Triệt không cho được, anh có thể cho cô ấy.”

“Nhưng vậy thì sao chứ? Khi anh và Nguyên Triệt chưa có được cô ấy, tôi đã chiếm được cô ấy trước một bước rồi, không ngờ tới chứ gì?” Nhìn vẻ mặt sửng sốt của Nghiêm Liệt, Thiệu Triết chợt bật cười lớn: “Tên ngu xuẩn Nguyên Triệt tưởng rằng đưa cô ấy vào viện điều dưỡng thì tôi sẽ không tìm được cô ấy. Nhưng anh ta không nghĩ xem tôi giống anh ta như vậy, nơi anh ta có thể đi vào, sao tôi lại không vào được chứ? Khi cô gái các người yêu nhất nằm ở đó không có ý thức, tôi đã v**t v* thân thể cô ấy rất nhiều lần rồi. Thân thể của cô ấy, môi cô ấy, mỗi một tấc da thịt của cô ấy đã thuộc về tôi từ lâu rồi!”

Khi Nguyên Triệt và Quý Vân Vãn đến thì đúng lúc nghe được những lời này của gã.

“Thiệu Triết! Thằng khốn này…”

Nguyên Triệt nổi giận tiến lên quật Thiệu Triết ngã ra đất, cậu ta như phát điên nện nắm đấm xuống mặt gã.

Mặt nạ hề bị đánh vỡ, lộ ra khuôn mặt rất giống cậu ta của Thiệu Triết. Cậu ta quát lên: “Mày dám tổn thương chị ấy! Tao muốn giết mày!!”

Quý Vân Vãn vọt tới bên cạnh Nghiêm Liệt, Nghiêm Liệt mỉm cười với cô, nói: “Anh không sao.”

Quý Vân Vãn hỏi anh: “Lời gã nói anh tin không?”

Nghiêm Liệt lắc đầu, nói: “Anh chỉ tin em.”

Thiệu Triết vẫn đang cười lớn. Dù Nguyên Triệt tức giận điên cuồng đánh gã, gã vẫn vừa cười vừa chịu những cú đấm của cậu ta như không hề cảm thấy đau đớn. Kể cả khi súng lục trong túi Thiệu Triết rơi ra ngoài, Nguyên Triệt cầm lấy khẩu súng kia dí lên trán gã, nụ cười trên mặt gã cũng hề không giảm đi, gã nói: “Nguyên Triệt! Anh quên tôi là ai rồi sao? Anh giết được tôi thật sao?!”

Nguyên Triệt hét lên đầy giận dữ: “Tao đã cảnh cáo mày từ lâu rồi, mày tổn thương tao thế nào cũng được. Nhưng chỉ cần mày động đến một sợi tóc của chị ấy, tao sẽ không tha cho mày!”

Quý Vân Vãn kiểm tra người Nghiêm Liệt, phát hiện anh chỉ hơi thiếu nước và bị một số vết thương ngoài da, trên người không có vết thương nghiêm trọng nào thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng xiềng xích trên người anh cần có chìa khóa mới tháo bỏ được.

Thấy Nguyên Triệt định một súng bắn chết Thiệu Triết, lúc này Quý Vân Vãn mới xoay người ngắt lời bọn họ: “A Triệt, em quên lời chị nói rồi sao? Trước khi muốn động thủ với bất kỳ ai, đều phải động não.”

“Bệnh viện tư nhân chị từng nằm kia là khu bệnh viện đắt đỏ nhất, an toàn nhất. Mỗi phòng bệnh đều cần mật khẩu vân tay mới có thể mở ra, 4 y tá thay phiên trông chừng chị 24 giờ không gián đoạn. Y tá do em mời đến ngày nào cũng giúp chị lau cơ thể, tới muỗi còn không thể đốt chị nổi. Em tin mấy lời rắm chó của gã thật đấy à? Gã chỉ đang ép em giết gã thôi!”

Nguyên Triệt giật mình, quay đầu nhìn về phía cô.

Khuôn mặt cậu ta đẫm lệ, rất rõ ràng, những lời vừa rồi của Thiệu Triết thật sự đã k*ch th*ch cậu ta, khiến tâm trạng cậu ta sụp đổ hơn bao giờ hết.

Đối với Nguyên Triệt, Quý Vân Vãn là điểm yếu của cậu ta, là giới hạn của cậu ta.

Suýt chút nữa cậu ta đã giết tên khốn dưới thân này.

Quý Vân Vãn nói một cách bình tĩnh: “Em đánh gã chị không phản đối. Loại người ngay cả súc vật còn không bằng này, em có chặt đứt chân gã chị cũng sẽ không nói gì. Nhưng chuyện gã chưa làm chính là chưa làm. Chị phải nhắc nhở em, gã đang nói dối. Còn nữa, không chỉ chuyện này, hầu hết những thứ gã nói với em, đều là nói dối.”

Cô đi chầm chậm qua đó, giẫm lên tay phải Thiệu Triết, nghiền mạnh xuống. Nhìn khuôn mặt gã trở nên vặn vẹo, cô cong môi: “A Triệt, bây giờ em có thể nói rồi. Rốt cuộc người này đã làm gì em? Hãy nói hết ra ngay bây giờ đi.”

Quý Vân Vãn giẫm mạnh tay Thiệu Triết, đặt nhẹ tay lên vai Nguyên Triệt, dịu dàng nói: “Đừng sợ, chị gái ở đây rồi, A Triệt.”

Mắt Nguyên Triệt đỏ bừng, căm thù nhìn chằm chằm mặt Thiệu Triết. Một lát sau, cậu ta hít một hơi, từ từ mở miệng: “Gã đúng là anh em của em. Lúc 11 tuổi có một lần em đã trốn mẹ đi tìm bố. Khi đó ngày nào mẹ em cũng bận, không có nhiều thời gian để ý tới em, nên em mới muốn tìm đến người thân khác. Nhưng lúc đó bố của em đã biến thành một tên vô liêm sỉ tán gia bại sản, nghiện cờ bạc, m* t** từ lâu rồi. Trước khi chết ông ta nói cho em biết, em còn một người em trai, có điều đã bị ông ta bán cho một người nước ngoài. Vì thế em mới đi tìm gã, cứu gã từ tay người nước ngoài kia.”

“Câm mồm!” Thiệu Triết híp mắt, gã muốn giãy giụa, ngăn cản Nguyên Triệt nói thêm. Nhưng Nguyên Triệt lại đè chặt gã, không cho gã phản kháng.

“Em rất vui khi biết mình có anh em, vừa áy náy vừa đồng cảm với gã, cũng do vậy nên em đã giấu mẹ, tìm mọi cách muốn đối xử tốt với gã. Lúc đầu, em chỉ gửi gã cho một gia đình nhờ họ nuôi, mỗi tháng đều lấy rất nhiều tiền từ chỗ mẹ cho gã tiêu. Có một năm vào dịp sinh nhật gã, em chọn một con mèo nhỏ đáng yêu tặng gã. Cũng là lúc đó, em bắt đầu phát hiện gã rất khác thường. Vì lúc đầu trước mặt em, gã thể hiện vô cùng yêu thương con mèo này, đúng như những gì gã từng nói, gã rất thích động vật nhỏ. Nhưng sau đó có một lần em phát hiện, hóa ra yêu thương trong miệng gã là ngược đãi.”

“Em bất lực nhìn con mèo kia bị gã b*p ch*t, thậm chí gã còn lột da con mèo, để nó chết cháy trong bếp lò.”

Nguyên Triệt nhắm mắt, giọng nói bắt đầu khàn khàn: “Em phát hiện em hoàn toàn không hiểu người em này. Thậm chí em còn nghi ngờ gã vốn không phải anh em ruột của em. Nhưng gã lại quỳ xuống giải thích với em, nói từ nhỏ gã đã bị người ta ngược đãi nên tâm lý mới trở nên vặn vẹo. Gã nói gã nhất định sẽ sửa được, cầu xin em đừng từ bỏ gã. Năm đó em 15 tuổi, em tha thứ cho gã. Hậu quả của lần tha thứ này chính là, gia đình mà em gửi nuôi gã, vào đêm Noel năm thứ hai, ngoại trừ gã, cả gia đình đó đều chết cháy trong hỏa hoạn.”

Tuy nói đã đoán trước được người này sẽ không làm nổi chuyện gì tốt, nhưng tội nghiệt ác liệt và tàn nhẫn như vậy vẫn khiến Quý Vân Vãn và Nghiêm Liệt có phần khiếp sợ.

Toàn thân Nguyên Triệt run rẩy, hiển nhiên đoạn quá khứ kia cũng khiến cậu ta vừa căm phẫn vừa khiếp sợ: “Từ năm đó, em bắt đầu nhận ra mình đã phạm vào một sai lầm lớn. Chỉ là em không dám nói với mẹ em, bởi em biết bà ấy đã rất vất vả rồi. Em cảm thấy mình phải tự gánh chịu sai lầm này. Dù lúc ấy cảnh sát nói nguyên nhân hoả hoạn là ngoài ý muốn nhưng em biết, vụ cháy kia nhất định là do gã làm! Sau khi gã chạy trốn, em tìm gã suốt 3 năm mới tìm được gã đang trốn trong khu ổ chuột ở nước ngoài.”

Thiệu Triết từ bỏ giãy giụa, trên mặt gã dần hiện lên nụ cười: “Nhưng anh lại tha thứ cho tôi một lần nữa.”

“Tao không có!” Nguyên Triệt gầm nhẹ: “Tao muốn giao mày cho cảnh sát. Nhưng tao không có chứng cứ. Tất cả những người từng bị mày tổn thương đều không có chứng cứ! Thiệu Triết, mày là một đứa trẻ hư hỏng, thông minh, tàn nhẫn. Nhưng mày cũng là em trai tao. Tao biết chỉ khi tao tự tay giết mày thì mới có thể chấm dứt việc mày tiếp tục phạm tội. Nhưng kết quả tao vẫn không xuống tay được... Tại sao, tại sao mày không thể ngoan một chút? Tại sao mày cứ cố tình phải khốn nạn như vậy?”

Nếu không phải tay Quý Vân Vãn vẫn đè trên vai cậu ta thì chỉ sợ lúc này thần kinh của Nguyên Triệt đã hỏng hoàn toàn rồi.

Là Quý Vân Vãn cho cậu ta dũng khí tiếp tục.

Nhờ hơi thở mạnh mẽ và bao dung trên người cô, cậu ta mới có thể nói ra những bí mật tối tăm này.

Nếu không có cô ở đây, chỉ sợ dù có g**t ch*t Thiệu Triết, Nguyên Triệt vẫn sẽ không nói những bí mật này ra.

“Khuôn mặt này không phải dáng vẻ vốn có của gã đúng không?” Quý Vân Vãn bỗng hỏi.

“Phải.” Nguyên Triệt lạnh lùng nhìn khuôn mặt gần như giống hệt mình, nói: “Mãi đến sau này em mới biết gã phẫu thuật thẩm mỹ, lại còn chỉnh theo dáng vẻ của em. Vậy nên những năm này người em nhờ tìm kiếm mới không thể tìm được gã.”

Nghiêm Liệt hỏi: “Cái chết của Minh Nhiễm thì sao?”
 
Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu
Chương 96


Đương nhiên Minh Nhiễm là Thiệu Triết giết, gã cũng không phủ nhận.

“Là tôi giết thì sao? Đối với tôi, giết nhiều thêm hay ít đi một người chẳng có gì khác biệt.” Thậm chí gã còn bật cười một cách sảng khoái: “Nguyên Triệt, anh có biết người đầu tiên tôi giết là ai không?”

Nguyên Triệt lạnh lùng nhìn gã, nói: “Tao đã nghi ngờ từ lâu rồi, cái chết của bố có quan hệ với mày.”

“Kẻ vô dụng kia!” Thiệu Triết nghiến răng nghiến lợi: “Đời này ông ta chỉ làm đúng một chuyện duy nhất, đó là bám được vào người mẹ giàu có của anh. Chẳng qua rốt cuộc đồ vô dụng chính là vô dụng, cuối cùng ông ta vẫn bị mẹ anh từ bỏ. Dù phải chịu áp lực từ gia đình khi làm một người phụ nữ sinh con ngoài giá thú nhưng mẹ anh chưa từng có ý định không sinh anh ra. Nguyên Triệt, thật sự anh rất may mắn. Tôi chỉ kém anh một người mẹ mà vận mệnh của chúng ta lại là một trời một vực.”

Đúng vậy, nếu năm đó mẹ Nguyên Triệt lựa chọn phá thai, vậy thì mẹ Nguyên Triệt hoàn toàn có thể gả cho một người đàn ông môn đăng hộ đối, sinh một đứa nhỏ khác.

Nhưng bà ấy lại chấp nhận chịu áp lực một mình ra nước ngoài sinh Nguyên Triệt, hơn nữa còn dùng hết tất cả những gì mình có để bảo vệ cậu ta lớn lên.

Nếu so sánh, Thiệu Triết mới thật sự là đứa nhỏ không nên sinh ra.

Gã và Nguyên Triệt đâu chỉ khác một người mẹ.

Ngay từ giây phút chào đời đã quyết định nhân cách và vận mệnh của bọn họ hoàn toàn khác nhau rồi.

Gã sinh ra và lớn lên ở khu ổ chuột, bố gã là một dân cờ bạc, một kẻ nghiện, một người hoàn toàn vô dụng.

Đáng lẽ gã cũng sẽ giống con trai của những tên vô dụng đó, làm một đứa nhỏ vô dụng dần lớn lên, trải qua cuộc sống của những kẻ vô dụng.

Vậy mà, gã lại gặp được Nguyên Triệt.

Hoàng tử nhỏ kia có ngoại hình tuấn tú, vừa xuất sắc vừa giàu có.

Dù là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng bọn họ lại như hai thái cực với nhau. Một người bước đi dưới ánh mặt trời đầy tình yêu thương. Một người sống ở khu ổ chuột đầy rẫy những điều tăm tối.

Đó là sự tồn tại mà gã hâm mộ, ghen tị, bài xích cực đoan, cũng là sự tồn tại gã vô cùng mong muốn.

Trên thế giới này, có rất nhiều người đều từng tưởng tượng nếu mình là người nào đó thì tốt rồi. Nếu mình là anh ấy (cô ấy) thì chắc chắn cuộc sống của mình sẽ không hỗn loạn như hiện tại.

Nếu loại suy nghĩ này chỉ là tưởng tượng thoáng qua thì không sao, nhưng một khi tưởng tượng bị bóp méo sẽ rất dễ trở nên mất kiểm soát.

Ghen tị, chán ghét, yêu thích, vừa muốn phá hủy, lại muốn trở thành.

Tất cả những thứ cậu ta sinh ra đã có, gã đều muốn có được, tất cả những thứ cậu ta yêu thích, gã đều muốn phá hủy.

Với một kẻ rối loạn nhân cách chống xã hội bẩm sinh, khi một suy nghĩ nào đó trở nên vặn vẹo, sẽ khiến bản thân kẻ đó rơi vào vực sâu không đáy.

Vì thế Thiệu Triết đang ở trong vực sâu bèn muốn kéo người anh này xuống cùng. Cứ mỗi lần sau khi gã làm chuyện xấu sẽ liều mình bỏ trốn, không cho Nguyên Triệt tìm được gã.

Còn Quý Vân Vãn, là người kéo Nguyên Triệt ra khỏi vực sâu của hối hận và đau khổ, cũng là người Nguyên Triệt yêu mà không có được.

Thiệu Triết nghiêng đầu, khuôn mặt từng động dao kéo của gã đã bị Nguyên Triệt đánh cho biến dạng. Nhưng gã vẫn mỉm cười nhìn Quý Vân Vãn: “Lần đầu tiên nhìn thấy cô tôi đã biết, nhất định Nguyên Triệt sẽ không thể tự kiềm chế rồi yêu cô. Cho nên sao tôi có thể không có hứng thú với cô chứ?”

Nguyên Triệt luôn đi theo Quý Vân Vãn, mà gã lại là cái bóng của Nguyên Triệt, tất nhiên cũng không ngừng nhìn trộm cô.

Nguyên Triệt cài định vị trong điện thoại của cô, gắn camera trước cửa căn hộ cô ở. Thậm chí trong suốt 7 tháng cô hôn mê, cậu ta dùng hết mọi biện pháp ngăn chặn tất cả người ngoài tới thăm hỏi, chính là vì sợ có một ngày, Thiệu Triết sẽ tìm được cô.

Nguyên Triệt nhắm mắt, đau khổ đến run rẩy toàn thân: “Xin lỗi, Vân Vãn, em nên nói cho chị từ sớm... Đều là lỗi của em.”

Quý Vân Vãn thở dài.

Thật ra, cô luôn biết Nguyên Triệt là một đứa trẻ rất tốt bụng, cho dù cậu ta từng ở bên bờ vực sa đọa, nhưng tất cả đều có nguyên nhân. Vậy nên tuy cậu ta đã làm ra một số hành vi cố chấp cực đoan, cô cũng chưa từng thật sự giận cậu ta.

Cô biết cậu ta muốn để bản thân trở nên kém cỏi hơn. Nếu vậy, đứa trẻ hư kia có lẽ có thể cân bằng tâm lý một chút.

Cậu ta không dám khiến mình được nhiều người thích, nếu không, đứa trẻ hư kia nhất định sẽ càng hận cậu ta.

Cậu ta sống càng vui vẻ, đứa trẻ hư kia sẽ trở nên ngày càng tệ hơn.

Cho nên có một khoảng thời gian, Nguyên Triệt bỗng trở nên rất phản nghịch, uống rượu, đánh nhau, không chăm chỉ học tập thi cử. Ngay cả lời mẹ nói cậu ta cũng không nghe.

Thậm chí cậu ta còn muốn chấm dứt sinh mệnh của mình, để mình biến mất khỏi thế giới này.

Tất cả những điều ấy, đều có nguyên nhân.

Cậu ta muốn dùng cách này để bù lại đau khổ trong lòng, đồng thời muốn dùng cách này, khiến cho đứa trẻ hư kia không còn hư nữa.

Chỉ tiếc, đến tận sau này cậu ta mới phát hiện suy nghĩ và hành động của mình đều là sai lầm.

Bởi vì bất kể cậu ta làm thế nào, bản chất của Thiệu Triết sẽ không bao giờ thay đổi.

“Mấy năm nay em luôn kiên trì tìm gã. Một tháng trước mới có người phát hiện hành tung của gã. Bởi vì ngoại hình của gã khá giống em nên có thể dễ dàng ra vào nơi em từng tới. Gã trộm thẻ phòng của em, vào căn hộ của em. Thuốc ngủ trong phòng em chính là do gã đổi. Thứ thuốc gã cho em uống khiến đầu em rất hỗn loạn... Em còn cho rằng bệnh tình của mình trở nặng nên đã đến bệnh viện mua rất nhiều thuốc.” Nguyên Triệt thở hổn hển mấy hơi sau đó nói chậm rãi: “Gã dùng khuôn mặt của em đi đến rất nhiều nơi, tổn thương rất nhiều người. Người ở cùng Minh Nhiễm cũng là gã. Sau khi biết chuyện này, em đã đến tìm Minh Nhiễm, muốn kêu cô ta cách người này xa một chút. Nhưng cô ta không tin em.”

Rất rõ ràng, người lái xe đâm vào xe Nghiêm Liệt cũng là Thiệu Triết. Vết máu ở hiện trường vụ án là do gã muốn giá họa cho Nguyên Triệt.

Quý Vân Vãn nói: “Cho nên lúc trước em đến tìm Thiệu Triết một mình, muốn ngăn cản gã tổn thương Minh Nhiễm?”

Nguyên Triệt gật đầu, nói: “Gã làm em hôn mê, sau đó mặc quần áo của em đến chung cư. Hai ngày sau khi hôn mê em mới biết gã đã giết Minh Nhiễm, hơn nữa còn suýt giết Nghiêm Liệt.”

Nói tới đây, cậu ta đau khổ ôm đầu: “Em không biết nên làm sao, thuốc này khiến em không thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì... Em hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của mình. Em còn nghĩ, nếu bọn em đổi thân phận, để gã trở thành em thì tất cả những thứ này có thể dừng lại... Thậm chí em... Thậm chí em còn muốn giết Nghiêm Liệt. Nếu em biến thành một kẻ giết người, nếu em thật sự giết người...”

“A Triệt, em tỉnh táo chút.” Quý Vân Vãn bắt lấy tay cậu ta, ngăn cản cậu ta tổn thương bản thân. Cô nói: “Em không có bệnh, em cũng không tổn thương bất cứ ai hết.”

“Người thật sự có tội, là…”

Cô còn chưa nói xong, Thiệu Triết bỗng bất ngờ giãy khỏi người Nguyên Triệt, kéo lấy Quý Vân Vãn, dí súng lên đầu cô.

“Thả cô ấy ra!!” Nghiêm Liệt quát.

Anh vẫn đang bị khóa bằng xích, căn bản không thể động đậy!

Nguyên Triệt đứng bật dậy, nhìn Thiệu Triết đầy căm phẫn: “Thiệu Triết! Mày buông Vân Vãn ra! Mày muốn giết người đúng không? Vậy tới giết tao đi!”

Thiệu Triết lạnh lùng âm hiểm nhìn bọn họ, nói: “Tôi giết anh làm gì? Trên thế gian này, bất luận tôi giết ai thì cũng không thể giết anh. Nguyên Triệt, anh là anh em duy nhất của tôi. Tôi muốn tận mắt thấy anh bị giày vò. Tôi phải kéo anh xuống địa ngục cùng tôi! Chúng ta cùng đi gặp người bố vô liêm sỉ của chúng ta, để ông ta nhìn xem, hai thằng con do ông ta sinh ra đều có kết cục như nhau!”

Quý Vân Vãn không hề kích động.

Cô biết người này nói được làm được.

Bởi vì trái tim Thiệu Triết đã hoàn toàn bị sát ý tăm tối chiếm giữ rồi.

Gã đã khiến mình trở thành kẻ ác một cách triệt để, lúc này cho dù gã hành động ác độc đến đâu cũng chỉ là thủ đoạn thỏa mãn d*c v*ng của gã mà thôi.

Trong cuộc sống, có một số sai lầm có thể sửa đổi, một số tội lỗi có thể bù đắp lại. Nhưng cũng có một số tội ác chỉ có thể tiêu diệt mới là sự trừng trị thích đáng.

“A Triệt, em chưa từng xác nhận xem rốt cuộc người này có phải em trai của em không, đúng chứ?” Quý Vân Vãn nói một cách bình tĩnh: “Ngay cả xét nghiệm kiểm tra quan hệ bố con còn có thể làm giả không phải sao? Dù sao người kia, vốn dĩ từ đầu tới cuối đã là một kẻ vô liêm sỉ tràn ngập những lời nói dối và tội ác rồi.”

Nguyên Triệt còn chưa lên tiếng, Thiệu Triết đã căm phẫn bóp cổ cô: “Cô nói linh tinh gì đấy? Câm miệng!”

Hiển nhiên những lời này đã k*ch th*ch tới thần kinh của gã.

Quý Vân Vãn bật cười thành tiếng: “Anh thích phá hủy cuộc đời người khác, thậm chí ghen tị xuất thân của người khác như vậy... Mấy chuyện như giết Thiệu Triết thật rồi thay thế cậu ấy, đâu phải không làm được?!”

Thấy Thiệu Triết lại bị chọc giận, Nghiêm Liệt và Nguyên Triệt lập tức quát lên: “Thiệu Triết! Đừng động vào cô ấy!”

Quý Vân Vãn nói: “Anh muốn giết tôi thật sao? Thiệu Triết.”

Một tay Thiệu Triết bóp cổ, một tay dùng súng ấn lên trán cô, nói với giọng lạnh lùng: “Tốt nhất cô đừng dùng thủ đoạn thôi miên của cô với tôi, nếu không trước khi giết cô, tôi sẽ...”

“Tra tấn tôi trước?” Quý Vân Vãn nói nhỏ: “Vậy thì tôi đây sợ thật đấy.”

Quý Vân Vãn thầm nháy mắt ra hiệu với Nguyên Triệt và Nghiêm Liệt.

Nguyên Triệt và Nghiêm Liệt lập tức ngậm miệng.

Ngay khi Thiệu Triết mỉm cười nhìn Quý Vân Vãn chuẩn bị bóp cò súng, Quý Vân Vãn bỗng thầm nói ra mấy con số.

“Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn... ba, hai, một.”

Quý Vân Vãn nâng tay lên, búng ngón tay.

Ánh đèn trên đầu đột ngột vụt tắt.

Ngay sau đó, Thiệu Triết bỗng hoảng sợ kêu gào.

“Bật đèn lên! Đừng tắt đèn, đừng tắt đèn! A a a a…”

Nguyên Triệt vội vàng kéo Quý Vân Vãn về phía mình để bảo vệ cô.

Trong bóng tối, Thiệu Triết vừa tìm kiếm thứ gì đó trên đất vừa điên cuồng kêu la: “Đèn ở đâu! Đừng tắt đèn, đừng tắt đèn!! Nguyên Triệt, Nguyên Triệt! Tôi không cố ý giết cô ta, là tự cô ta muốn chết! Không liên quan đến tôi! Không liên quan đến tôi!! Tôi là em trai anh, anh không thể bỏ rơi tôi, anh không thể đối xử với tôi như vậy…”

Nguyên Triệt nhặt chìa khóa dưới đất lên, tháo xích trên người Nghiêm Liệt. Nghiêm Liệt lập tức ôm lấy Quý Vân Vãn, ôm chặt cô vào lòng.

“Gã làm sao vậy?”

“Em vừa hạ chỉ lệnh thôi miên cho gã. Khi em đếm tới một, trong nhận thức của gã em đã là một người chết rồi.” Quý Vân Vãn xoa chiếc cổ bị bóp đến sưng lên của mình, hít một hơi nói: “Nhược điểm của gã là sợ tối, không thể đứng ở nơi không có ánh đèn. Có lẽ khi còn nhỏ gã đã bị nhốt dưới tầng hầm không có ánh sáng trong thời gian dài. Bóng tối sẽ khiến tiềm thức của gã trở lại lúc bị ngược đãi khi ấy...”

Trên mặt Thiệu Triết không còn nụ cười càn rỡ và kì lạ, thay vào đó là nước mắt nước mũi giàn giụa. Gã bật khóc như một đứa trẻ: “Anh trai, anh ở đâu? Em là Thiệu Triết... Em là em trai ruột của anh, anh không thể bỏ em lại, anh không thể không quan tâm em!!”

Nguyên Triệt đứng tại chỗ, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của gã, có phần không đành lòng.

Nhưng cậu ta không làm gì hết.

Hơn nữa cậu ta biết mình không cần làm gì.

Không lâu sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, Cục trưởng Bạch dẫn một nhóm cảnh sát chạy tới. Trước đó, sau khi biết Quý Vân Vãn bị Thiệu Triết đưa đi, Nguyên Triệt đã gửi tin nhắn cho Sở Phong.

Lúc Thiệu Triết bị áp giải ra ngoài vẫn cầm súng trong tay, nhưng gã đã hoàn toàn mất đi khả năng nổ súng.

Gã điên thật rồi.

Nguyên Triệt là người duy nhất gã điên cuồng ghen tị, điên cuồng thù hận, cũng là người duy nhất từng quan tâm và chăm sóc gã trên thế giới này.

Cậu ta là chấp niệm duy nhất, người thân duy nhất của gã, là người duy nhất gã muốn kéo vào vực sâu, đồng thời là người chắc chắn sẽ không bỏ rơi gã.

Mà lúc này ánh mắt Nguyên Triệt nhìn gã lại như đang nhìn một người chết.

Cậu ta đã từ bỏ người em trai này... Cho dù gã là Thiệu Triết thật, hay không phải, đều không còn quan trọng nữa.

Quan trọng là, bắt đầu từ lúc này, con người kia đã biến mất một cách triệt để trong lòng Nguyên Triệt.

Cho dù gã còn sống, thì so với đã chết, chẳng có gì khác nhau.

Chính trong khoảnh khắc đó, trên thế giới này, đã không còn kẻ điên Thiệu Triết nữa rồi.
 
Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu
Chương 97: Hoàn chính văn


3 tháng sau, Quý Vân Vãn nhận được món quà từ nước ngoài do Nguyên Triệt gửi tới.

Bởi vì bị loại thuốc bất hợp pháp nào đó làm rối loạn thần kinh, Nguyên Triệt được mẹ cậu ta đưa ra nước ngoài điều trị, hiện tại gần như đã bình phục hoàn toàn. Nhưng cậu ta cũng không vội về nước mà muốn ở lại giúp mẹ cậu ta xử lý một số chuyện, đồng thời tranh thủ nghỉ ngơi một thời gian.

Đọc thư cậu ta gửi tới, Quý Vân Vãn có thể nhìn ra, cậu ta đã nghĩ thông suốt chuyện Thiệu Triết hơn nhiều rồi.

Lúc Tưởng Minh Hải dắt Liệt Phong lên ké cơm, nhìn thấy cô đang đọc thư thì bỗng cảm thấy hơi khó chịu: “Bây giờ mà vẫn còn người viết thư tay cơ à? Có kiên nhẫn thật đấy! Nói gì thì nói, anh em không ghen sao?”

“Cái này thì có gì mà ghen.” Quý Vân Vãn cười nói: “Người anh ấy không thèm ghen nhất chính là Nguyên Triệt.”

Tưởng Minh Hải không biết nhiều về chuyện của Nguyên Triệt, nhưng vẫn nghe được một chút.

Chẳng qua là, cậu ta không biết quan hệ giữa bọn họ.

Những lời Quý Vân Vãn nói không sai, Nghiêm Liệt có thể ghen với bất cứ ai, nhưng chắc chắn không bao giờ ghen với Nguyên Triệt.

Bởi vì Nghiêm Liệt hiểu, tình cảm Nguyên Triệt dành cho cô là thật, cố chấp là thật. Nhưng cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới việc làm hại cô, hoặc là cưỡng ép cô.

Mong muốn kiểm soát cố chấp của cậu ta thật ra cũng là một loại bảo vệ âm thầm.

Những việc như cài định vị hay lắp camera ở cửa đều là vì sợ Thiệu Triết sẽ xuất hiện làm tổn thương Quý Vân Vãn. Bởi vì Nguyên Triệt biết rõ, ngày nào chưa tìm được Thiệu Triết thì ngày đó kẻ điên này vẫn là một quả bom hẹn giờ. Mà quả bom bí ẩn ấy rất có thể sẽ làm tổn thương người cậu ta để ý nhất.

Có điều hiện tại, Thiệu Triết không thể xuất hiện nữa rồi.

Ngoài ra còn một nguyên nhân khác, đó là Nghiêm Liệt biết cô không có loại tình cảm đó với Nguyên Triệt mà chỉ chăm sóc cậu ta như người thân. Dù sao lúc trước chính tay cô đã cứu vớt Nguyên Triệt thiếu chút nữa lầm đường lạc lối trở về mà.

Trong mắt Quý Vân Vãn, Nguyên Triệt chỉ là một đứa nhỏ dùng vẻ ngoài cứng rắn để che giấu nội tâm của mình thôi, còn cô thì như một người lớn nuông chiều cậu ta, từng chút dẫn cậu ta trở lại đường ngay vậy.

Trước khi Nguyên Triệt đi đã gặp riêng Nghiêm Liệt. Cô không rõ họ nói gì với nhau, nhưng hai người đàn ông này gần như đã hóa giải địch ý với đối phương rồi.

Cô biết, Nguyên Triệt vẫn rất ỷ lại cô, thậm chí cậu ta vẫn rất yêu cô. Nhưng thứ tình yêu này không chỉ còn là tình yêu nam nữ đơn thuần nữa, mà nhiều hơn là sự thấu hiểu và tin tưởng lẫn nhau, tình cảm cũng trở nên sâu sắc hơn.

Giống như một loại tình thân khó có thể dứt bỏ.

“Liệt Phong, đến đây, chúng ta đi dạo đi.”

Quý Vân Vãn vừa định dắt Liệt Phong ra ngoài tản bộ thì đúng lúc Nghiêm Liệt trở về. Vừa vào cửa anh đã đuổi Tưởng Minh Hải mới cơm nước xong đi rồi nói với cô: “Dẫn em và Liệt Phong đến một nơi.”

“Đi đâu vậy?”

Nghiêm Liệt nói tên một quận của thành phố, Quý Vân Vãn hơi khó hiểu: “Vậy phải lái xe mất mấy giờ luôn đó.”

“Ngày mai anh không đi làm.”

Quý Vân Vãn mỉm cười nhìn anh, nói: “Cho nên, anh đang mời em đi du lịch đột xuất cùng anh sao?”

“Đúng vậy.” Nghiêm Liệt cúi đầu, hôn lên gò má cô, sau đó tỳ trán lên trán cô, nói nhỏ: “Đi cùng anh, được chứ?”

Quý Vân Vãn suy nghĩ một lúc rồi gật đầu trong ánh nhìn chăm chú của anh: “Được rồi, nể tình Đội trưởng Nghiêm xưa nay chăm chỉ của chúng ta hiếm khi không đi làm một lần.”

Nghiêm Liệt lập tức ngoắc tay, gọi: “Liệt Phong, đi, cùng bố thu dọn hành lý cho mẹ con.”

Liệt Phong phe phẩy cái đuôi theo Nghiêm Liệt vào phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Quý Vân Vãn ngái ngủ bước lên xe. Đêm qua cô đọc sách quá muộn, buổi sáng lại thức dậy quá sớm nên hơi uể oải. Cũng may có Nghiêm Liệt ở đây, cô không cần làm gì, cứ ngủ suốt cả chặng đường là được.

Đến khi tỉnh lại, bọn họ đã tới thành phố khác.

Dù sao cũng tốn công đi tới bờ biển rồi, tất nhiên bọn họ sẽ dẫn Liệt Phong ra bờ biển chơi.

Nhìn một người một chó đuổi nhau dọc bãi cát, Quý Vân Vãn ngồi trên ghế uống nước, nghĩ thầm anh đưa mình tới nơi này chắc chắn còn nguyên nhân khác, không thể chỉ muốn đưa cô đến biển chơi được.

Nhưng cô không hỏi, mà lẳng lặng đợi anh tự nói ra.

Đến chạng vạng, bọn họ ngồi trên xe, Nghiêm Liệt lái xe đưa cô tới nơi khác. Nhìn khung cảnh xung quanh, Quý Vân Vãn bỗng mờ mịt.

“Nơi này... hình như em từng tới rồi.”

Nghiêm Liệt ừ một tiếng, nói: “Năm năm trước, em đã cứu một cô gái trẻ muốn tự sát ở đây, nhớ không?”

Quý Vân Vãn nghi ngờ gật đầu, hỏi: “Có chút ấn tượng, hình như còn bị truyền thông đưa tin, sao anh biết được?”

Nghiêm Liệt lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh cho cô xem.

Quý Vân Vãn liếc nhìn, nhất thời ngây ra.

Đây là sau khi cứu người, cô gọi điện thoại ở dưới lầu.

Lúc đó cô ngồi trên sân thượng với cô gái kia hơn nửa giờ mới thành công khiến cô ấy từ bỏ suy nghĩ muốn tự sát. Quý Vân Vãn chỉ mặc một chiếc áo gió mỏng manh, tóc bị thổi rối tung, vừa lạnh vừa mệt, cả người vô cùng nhếch nhác.

Cô biết có người chụp cô nhưng không để ý lắm, dù sao nơi đó không có mấy người quen biết cô, mà thời điểm đó cô cũng chưa nổi tiếng mấy.

“Đây là... Anh chụp?”

Nghiêm Liệt gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Quý Vân Vãn trừng mắt, hỏi: “Đợi chút, ý của anh là, lúc ấy anh đã ở đây?”

Nghiêm Liệt gật đầu: “Đúng, anh đã ở đây.”

Quý Vân Vãn: “Cho nên lúc đó anh đã biết em?”

“Lần đầu tiên nhìn thấy em, không tính là quen biết.” Trong mắt Nghiêm Liệt hiện ý cười: “Nhưng đúng là...”

Lần đầu tiên động lòng.

Lần đầu tiên bội phục một cô gái như thế.

Lần đầu tiên cảm thấy mình gặp được một cô gái tuyệt đẹp.

Cũng là lần đầu tiên cực kỳ muốn làm quen một người, cho dù chỉ mới lần đầu gặp mặt.

Muốn cởi áo khoác khoác lên người cô, muốn hỏi cô, có chỗ nào không thoải mái không, muốn đưa cô về nhà an toàn.

Muốn nói với cô rằng, dáng vẻ cô đứng trên sân thượng cứu người, rất dũng cảm, khiến người khác rất khâm phục.

Chỉ tiếc, anh đã bỏ lỡ cơ hội đó, không thể làm quen với cô.

Đến khi gặp lại đã là 5 năm sau, là ngày cô tỉnh lại sau 7 tháng hôn mê ấy.

Trời mới biết, khi anh nhận ra cô đã đau lòng và hối hận bao nhiêu.

“Chẳng trách, lần đầu gặp anh em đã cảm thấy ánh mắt của anh không giống như không quen biết em chút nào.” Quý Vân Vãn nâng tay lên, nhẹ nhàng v**t v* khóe mắt anh, nhìn vào mắt anh lẩm bẩm: “Hóa ra em đã xuất hiện trong đôi mắt anh sớm như vậy rồi.”

“Xin lỗi, không thể đến bên bảo vệ em sớm hơn.” Nghiêm Liệt cầm tay cô, thở dài: “Nếu sớm một chút...”

“Nào có nhiều nếu như vậy?” Quý Vân Vãn mỉm cười: “Chúng ta có thể gặp lại nhau, chẳng phải đã là sự may mắn lớn nhất rồi sao?”

Tay cô được anh nắm nhẹ nhàng trong lòng bàn tay.

Trên ngón tay cô đeo một chiếc nhẫn xinh đẹp.

Đó là vào một buổi tối nào đó, Nghiêm Liệt lặng lẽ đeo lên cho cô.

Cô nghe thấy anh hứa hẹn bên tai cô, nghe được tiếng tim đập trầm ổn của anh.

Khi Nghiêm Liệt sắp hôn cô, Liệt Phong ở ghế sau bỗng cúi đầu kêu một tiếng, chui vào giữa hai người.

Quý Vân Vãn cười xoa đầu nó, nói: “Trời ơi, Liệt Phong của chúng ta ghen tị sao?”

Liệt Phong cọ cọ tay cô, sau đó quay sang cọ cọ cánh tay Nghiêm Liệt.

Hai người nhìn nhau cười.

Trên đời này có rất nhiều cuộc gặp gỡ và biệt ly, có tốt đẹp, cũng có bi thương.

Nhưng rồi tới một ngày, chúng ta sẽ gặp được hạnh phúc của riêng mình.

Từ nay về sau hai tay đan chặt, là bạn bè, là chiến hữu, là cảm giác an toàn của nhau, cũng là tình cảm chân thành cả đời.

–Hoàn truyện chính–
 
Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu
Chương 98


Sau 1 năm, trải qua thời gian điều tra và tố tụng, cuối cùng Lâm Tu bị phán quyết tử hình, ngày thi hành án cũng được quyết định.

Đây chắc chắn là một chuyện tốt đối với người nhà của những nạn nhân đó.

Thật ra, sau khi hành vi phạm tội của Lâm Tu được công bố, rất nhiều phương tiện truyền thông trên mạng xã hội đã tung ra đủ loại bài viết về gã. Việc này cũng khiến một số người có suy nghĩ không tốt coi gã như thần tượng ở một mức độ nào đó. Giống như rất nhiều kẻ giết người nổi tiếng trong lịch sử đều có một bộ phận fan cuồng, trong đó gồm rất nhiều hội nhóm có sở thích khác lạ. La Vân Chi, một trong những nạn nhân lúc trước chính là ví dụ.

Vậy tại sao Châu Kế Phàm lại không có nhiều fan như vậy? Đầu tiên là bởi vì sau khi kết quả điều tra cuối cùng được công bố mọi người mới biết Châu Kế Phàm cũng chỉ là một người đi theo Lâm Tu. Nói cách khác, hắn chỉ là người thực hiện hành vi phạm tội, còn kẻ thật sự đứng sau thao túng tất cả là Lâm Tu. Hơn nữa, ngoại hình đẹp trai thanh lịch của Lâm Tu lại có tính hấp dẫn và khả năng đánh lừa người khác ở một mức độ nhất định. Vậy nên ngay cả trước khi hồ sơ vụ án được công bố đã có một đám người tâm thần không ổn định tôn sùng gã rồi.

Vì vậy, việc một số suy nghĩ không lành mạnh được lan truyền trong các hội nhóm này là khó tránh khỏi. Để giảm thiểu điều đó, chỉ cần là bài viết có liên quan đến Lâm Tu thì đều sẽ bị các nền tảng sàng lọc và xóa bỏ.

Tất nhiên, Quý Vân Vãn cũng chịu một chút ảnh hưởng.

Cô là một trong những người phụ trách chính tham gia điều tra vụ án này, đồng thời bản thân cô và em gái cô cũng là nạn nhân của vụ án. Sau khi tin tức Lâm Tu sắp bị tử hình được công bố, trong hòm thư của cô xuất hiện một số email lạ.

Đều là nguyền rủa cô.

Bản thân Quý Vân Vãn vốn không để ý việc này, chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống hiện thực của cô, bị mắng hai câu qua màn hình không có gì to tát.

Nhưng có một hôm khi Nghiêm Liệt đến đón cô tan làm đã vô tình nghe thấy Nhậm Ninh Ninh nói đến chuyện này.

“Đúng là một lũ b*nh h**n. Lâm Tu xúi giục giết người, gián tiếp hại chết bao nhiêu mạng sống như thế. Gã bị phán tử hình là còn nhẹ đấy! Rốt cuộc đám fan não tàn kia nghĩ gì vậy chứ. Còn mắng chị Vãn của chúng ta nữa! Đúng là một đám &*%...”

Nhậm Ninh Ninh càng nghĩ càng giận, nói xong lời cuối cùng lại không nhịn được bắt đầu mắng chửi người.

“Đúng vậy, lúc tôi kiểm tra hòm thư thiếu chút nữa bị tức chết luôn đó. Haiz, mặc dù đã gặp nhiều người có vấn đề về tâm lý rồi, nhưng thấy lời văn của mấy người ngu ngốc kia vẫn không nhịn được muốn mắng người.”

“Chị Vân Vãn nói thế nào?”

“Chị ấy không bao giờ quan tâm những thứ này đâu. Tôi chỉ sợ đám người đó to gan tìm tới cửa thôi. Nếu vậy thì không ổn chút nào.”

“Ừm, không phải không có khả năng, thần tượng tội phạm giết người chứng tỏ những kẻ đó cũng tiềm ẩn tâm lý phạm tội nhất định.”

Nhậm Ninh Ninh đang chửi người hăng say thì cô gái nhỏ trước quầy lễ tân bỗng nháy mắt ra hiệu cho em ấy. Lúc này em ấy mới phát hiện Nghiêm Liệt ở phía sau mình, không biết đã đến từ lúc nào.

“Đội trưởng Nghiêm tới rồi à, chị Vãn đang bận, nhưng cũng sắp xong rồi.”

Nghiêm Liệt gật đầu, dừng một chút, anh nói: “Chuyện cô vừa nói, có thể kể chi tiết lại cho tôi không?”

Nhậm Ninh Ninh xấu hổ gãi đầu: “Nhưng chị Vãn...”

“Cô ấy dặn riêng cô không nói cho tôi biết sao?”

“Không phải vậy.”

Nghiêm Liệt gật đầu: “Vậy cho tôi xem một chút đi, liên quan đến vấn đề an toàn của Vân Vãn, tôi phải nắm rõ.”

“Được, Đội trưởng Nghiêm chờ một chút, tôi đi lấy máy tính cho anh xem.”

Thấy sắc mặt Nghiêm Liệt ngày càng khó coi, Nhậm Ninh Ninh bắt đầu run rẩy.

“Đội trưởng Nghiêm... Đây là laptop của chị Vân Vãn, anh cẩn thận chút ha, đừng làm hỏng.”

“... Tôi biết.” Nghiêm Liệt hỏi: “Gần đây những người này có tìm tới cửa không?”

“Không có, nhưng khoảng thời gian trước sau khi tin tức Lâm Tu bị phán tử hình được công bố, đúng là chúng tôi có nhận được điện thoại. Đầu dây bên kia vừa nghe máy đã hỏi chị Vân Vãn và Lâm Tu có quan hệ gì...” Nhậm Ninh Ninh bất đắc dĩ nói: “Đúng rồi, chuyện này chị Vân Vãn đã tự mình giải quyết, cuộc điện thoại kia là chị ấy nghe.”

Từng có một bộ phim tên Extremely Wicked*, là một bộ phim được cải biên từ sự kiện có thật của tên giết người hàng loạt Ted Bundy.

*Extremely Wicked: Một bộ phim tiểu sử tội phạm của Mỹ năm 2019 về cuộc đời của kẻ giết người hàng loạt Ted Bundy

Bộ phim nói về kẻ giết người hàng loạt đã thực hiện 36 vụ cưỡng h**p và giết người trên khắp 6 tiểu bang của Hoa Kỳ. Nhưng bởi vì kẻ thực hiện hành vi phạm tội có ngoại hình đẹp trai và IQ cao nên đã thu hút một lượng fan cuồng nhất định. Hành vi của một số fan trong đó quả thật khiến người khác phải chậc lưỡi. Còn có lời đồn rằng một fan nữ đã xảy ra quan hệ với hắn khi đi thăm tù, thậm chí công khai cầu hôn tên tội phạm này trên toà.

Kiểu sùng bái bất thường này là biểu hiện của coi thường pháp luật, đồng thời là một loại hành vi tâm lý cực kỳ xấu.

Nhưng thực tế, chuyện như thế này đã xảy ra rất nhiều lần trong lịch sử. Mà sự việc của Lâm Tu hiển nhiên là một vụ án vô cùng tàn nhẫn và nghiêm trọng, hơn nữa gã cũng có một số đặc điểm của tội phạm giết người hàng loạt IQ cao, ví dụ như ngoại hình, khí chất, coi thường pháp luật xã hội,... Những đặc điểm này đều phù hợp với sở thích của một số người có tâm lý yếu. Đương nhiên, một ngày nào đó những fan cuồng này ắt sẽ tỉnh ngộ. Bọn họ sẽ nhận ra hành vi sùng bái này là hoàn toàn sai lầm và bất thường.

Nếu gặp phải loại tội phạm này trong hiện thực, mọi người đều cần chủ động tránh xa. Ngay cả trong phim khi mọi thứ đã được chỉnh sửa để mang tính nghệ thuật hơn thì vẫn phải xem một cách đúng đắn và lý trí.

Tất nhiên Nghiêm Liệt biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này, nên anh rất quan tâm.

Bởi vì đối với anh, không có gì quan trọng hơn an toàn của Vân Vãn.

Bắt đầu từ ngày đó, dù Quý Vân Vãn tan làm muộn thế nào, Nghiêm Liệt nhất định sẽ tới đón cô. Buổi sáng anh phải đưa cô đi làm trước rồi mới đến Cục cảnh sát. Điều này khiến sáng nào Quý Vân Vãn cũng phải đi làm sớm. Bởi nếu không sẽ khiến anh đến Cục cảnh sát muộn.

Có một hôm Quý Vân Vãn chỉ muốn nằm ườn trên giường rốt cuộc không nhịn được nữa. Sau khi Nghiêm Liệt rời giường rồi gọi cô, cô bèn chui vào trong chăn, buồn bực nói: “Đội trưởng Nghiêm, anh không cần đưa em đi làm đâu mà.”

Nhìn thấy cô như vậy, Nghiêm Liệt bỗng bật cười.

Thật ra Quý Vân Vãn rất ít khi nằm ườn trên giường, nhưng thỉnh thoảng sau một thời gian bận rộn liên tục, đương nhiên cơ thể sẽ rơi vào tình trạng uể oải vài ngày. Những lúc đó cô sẽ muốn ngủ nhiều hơn chút.

Đương nhiên, mặt trẻ con này của cô chỉ có Nghiêm Liệt có thể thấy được.

Trước 8 rưỡi sáng Nghiêm Liệt nhất định sẽ đến Cục cảnh sát, mà bình thường cô đều khoảng chín rưỡi, 10 giờ mới đến Vân Hải. Nếu Nghiêm Liệt muốn đưa cô đi làm, cô sẽ phải dậy sớm hơn ít nhất một tiếng.

“Là ai thề son sắt nói mỗi ngày đều để anh đưa cô ấy đi làm?”

“... Hôm nay ngoại lệ!” Quý Vân Vãn nói nhỏ: “Hôm nay em muốn ngủ thêm một tiếng, anh đi trước đi, tự em đi làm được.”

“Không được, anh lo lắng.” Nghiêm Liệt rời giường thu dọn gọn gàng sau đó hỏi cô: “Hôm nay muốn mặc gì? Anh lấy đồ cho em trước.”

Quý Vân Vãn: “Tùy anh, dù sao em mặc gì cũng đẹp.”

“Ừ đúng.” Anh xoay người chọn một bộ đồ mới mua không lâu trong tủ quần áo cho cô, xoay người lại đã thấy cô ôm chăn ngủ tiếp rồi.

“Không thì để Liệt Phong đi làm cùng em được mà.” Quý Vân Vãn nhắm mắt than thở: “Hơn nữa, cho dù thật sự có người muốn làm gì em thì cũng không ra tay vào ban ngày đâu.”

Nghiêm Liệt bị cô chọc giận đến bật cười, nói: “Nếu lần nào cũng có thể dự đoán thời gian tội phạm gây án thì còn cần cảnh sát bọn anh làm gì?”

Có điều nói thì nói thế chứ đúng là anh có hơi đau lòng khi bắt cô dậy sớm như vậy. Muốn để cô ngủ thêm một chút, nhưng lại lo lắng nếu để một mình cô lái xe đi làm.

“Hôm nay ngủ thêm chút đi, khi nào đi làm nhớ nói cho anh biết, anh dặn người khác đưa em đi.”

Quý Vân Vãn: “Hả? Không muốn, em không cần người khác đưa, em có thể tự đi.”

Nghiêm Liệt không nói gì nữa, hôn lên trán cô: “Ngủ đi.”

Sau khi ngủ thêm một giờ như ý nguyện, vừa rời giường cô đã thấy bữa sáng được anh chuẩn bị sẵn.

Tất cả đều là đồ cô thích ăn, rất phong phú, chưa kể là nhiệt độ vẫn còn giữ được âm ấm.

Không thể không nói, ngoại trừ công việc có tính nguy hiểm nhất định và tương đối bận rộn thì Nghiêm Liệt thật sự là một người đàn ông hoàn hảo, tất nhiên, đây là với cô.

Cô vô cùng hào hứng chụp ảnh bữa sáng đăng lên tài khoản mạng xã hội của mình.

Thật ra cô rất ít khi đăng về cuộc sống của mình lên mạng. Trước đây cô còn dồn hết tâm tư vào vụ án nên hơn hai năm nay không đăng trạng thái gì mới. Gần đây tần suất cập nhật của cô mới dần nhiều hơn một chút.

Đương nhiên, việc này không chỉ do tâm trạng của cô đã tốt hơn nhiều, mà còn có công lao của Nghiêm Liệt và Liệt Phong. Trên bảng tin của cô có rất nhiều ảnh của Liệt Phong, bức nào cũng được cô ngắm đi ngắm lại nhiều lần.

Sau khi đăng ảnh bữa sáng, chỉ lát sau cô đã thấy rất nhiều người vào bình luận. Sở Phong còn thả một cái icon cười xấu xa ngay bên dưới, hỏi cô có phải bữa sáng tình yêu do người nào đó làm không.

Quý Vân Vãn trả lời một câu anh đoán đúng rồi.

Sở Phong lập tức gửi tin nhắn cho cô: [Mẹ nó? Thật hay giả vậy? Đội trưởng Nghiêm biết nấu cơm? Mấy bức ảnh cô đăng trước đây cũng là do anh ấy làm sao??]

Anh ta vốn chỉ nói đùa thôi, không nghĩ tới lại là thật!

Hiển nhiên, quen biết lâu như vậy nhưng bọn Sở Phong hoàn toàn không biết Nghiêm Liệt có thể… đảm đang như vậy!

Quý Vân Vãn: [… Anh biết là tôi không biết nấu cơm mà, không phải anh ấy làm chẳng lẽ là Liệt Phong làm?]

Sở Phong không trả lời nữa, Quý Vân Vãn không cần đoán cũng biết chắc chắn anh ta lại đi tám chuyện với đám anh em kia rồi.

Chuyện Nghiêm Liệt biết nấu cơm có khi đến bây giờ mấy anh em trong Đội Cảnh sát hình sự mới biết. Dù sao bọn họ chưa từng có vinh hạnh được Nghiêm Liệt mời đến nhà ăn cơm, bình thường ăn cơm đều là đến nhà hàng.

Hơn nữa Nghiêm Liệt này… Nói thế nào nhỉ, nhìn anh không phải kiểu đàn ông sẽ tự làm cơm hàng ngày.

Khí thế rất cứng rắn, còn quá lạnh lùng.

Mọi người đều cho rằng sau khi Nghiêm Liệt và Quý Vân Vãn ở bên nhau có lẽ Nghiệm Liệt sẽ trở nên ôn hòa hơn. Nhưng hiển nhiên bọn họ đã nghĩ nhiều rồi, bởi những lúc ở bên ngoài hoặc khi làm việc, Nghiêm Liệt vẫn chẳng khác gì trước kia. Điểm khác biệt duy nhất là khi có Quý Vân Vãn ở bên cạnh.

Chỉ khi có cô ở bên, anh mới khiến người ta có cảm giác dịu dàng hơn chút, nhịp điệu cũng chậm lại, không còn dáng vẻ lạnh lùng xa cách như bình thường.

Quý Vân Vãn gửi một tin nhắn cho Nghiêm Liệt: [Đội trưởng Nghiêm, chắc anh không để ý việc em tiết lộ chuyện ngày nào anh cũng làm bữa sáng cho em với đám anh em của anh đâu nhỉ?]

Không lâu sau, Nghiêm Liệt trả lời một câu: [Không, nhưng bọn họ cứ ồn ào đòi ăn, hơi phiền.]

Quý Vân Vãn: [Vậy phải làm sao đây?]

Nghiêm Liệt: [Lần sau luộc trứng gà mang cho bọn họ.]

Quý Vân Vãn không nhịn được mỉm cười.

Xem ra trứng gà đã là giới hạn rồi. Không biết bọn Sở Phong nhận được bữa sáng tình yêu bằng trứng gà của Đội trưởng Nghiêm liệu có bất ngờ không.

Một lát sau, Nghiêm Liệt bỗng gửi tới một tin nhắn khác: [Quên đi, trứng gà cũng không cho bọn họ ăn, anh chỉ làm cho em.]

Quý Vân Vãn: “…”

Quả nhiên, loại may mắn này vẫn chỉ mình cô được hưởng.

Quý Vân Vãn vừa ăn sáng xong, đang đứng trước gương ngắm nghía quần áo Nghiêm Liệt chọn cho cô thì nhận được tin nhắn của Nhậm Ninh Ninh: [Chị Vân Vãn, có người tới tìm chị.]

Nếu là người tư vấn bình thường thì Nhậm Ninh Ninh sẽ không nhắn riêng với cô như vậy.

Quý Vân Vãn hỏi em ấy là ai.

Nhậm Ninh Ninh gửi cho cô một bức ảnh, hiển nhiên là chụp nhân lúc người kia không chú ý.

Quý Vân Vãn vừa nhìn đã nhíu mày.
 
Cô Ấy Ở Trong Vực Sâu
Chương 99


Cả ngày nay Nghiêm Liệt đều hơi không yên lòng.

Lúc bận thì còn đỡ, nhưng một khi có thời gian nhàn rỗi, anh sẽ nghĩ đến những email mà Quý Vân Vãn nhận được.

Nếu người bình thường nhìn thấy những email kỳ quặc đó thì nhất định sẽ cảm nhận được bản chất đa diện của con người là thế nào. Bởi vì đó là chuyện những người có cuộc sống bình thường như bọn họ cảm thấy rất khó hiểu. Đương nhiên, người gửi loại email này sẽ không biểu hiện những điểm đặc biệt dị biệt đó của mình trong cuộc sống hiện thực.

Có một số người thường xuyên che giấu tâm lý bất ổn của bản thân, trong đó không thiếu người tiềm ẩn khả năng phạm tội.

Anh không thể không lo lắng.

“Đội trưởng Nghiêm, trưa nay ăn gì?”

Điện thoại bỗng đổ chuông.

Nghiêm Liệt rút điện thoại, ra hiệu cho Triệu Lâm ở đối diện xong thì vội vàng ra ngoài nghe điện: “Alo? Ninh Ninh, xảy ra chuyện gì sao?”

Nhậm Ninh Ninh hơi sửng sốt, em ấy không nghĩ tới câu đầu tiên Nghiêm Liệt nói lại là câu này. Thật ra đây là lần đầu tiên em ấy tự gọi cho Nghiêm Liệt.

Xem ra khi thấy em ấy gọi, anh cũng đã nhận ra chắc chắn em ấy có chuyện muốn nói với anh.

“Đúng vậy, Đội trưởng Nghiêm, có chuyện này tôi cảm thấy nên nói cho anh.”

“Có người đặc biệt nào đến tìm Vân Vãn sao?”

“Đúng, người này thật sự rất đặc biệt.” Nhậm Ninh Ninh hơi kinh ngạc vì dự đoán của Nghiêm Liệt. Nhưng nghĩ cũng đúng, với mức độ quan tâm mà Nghiêm Liệt dành cho Quý Vân Vãn, anh không thể không để ý đến những email kia.

“Là ai?”

“Là bạn trai lúc còn sống của Hứa Dao, em gái chị Vân Vãn, tên Châu Dương.”

Nghiêm Liệt dừng một chút: “Cậu ta tới làm gì.”

“Tôi không rõ. Lúc đầu tôi không biết cậu ta, là đồng nghiệp của chúng tôi nói cho tôi biết. Chị Vân Vãn vừa nhìn thấy cậu ta đã kéo người ra ngoài. Tôi không biết có nên nói chuyện này cho anh không. Nhưng tôi cứ cảm thấy biểu cảm của chị Vân Vãn trước khi đi không đúng lắm. Hình như không vui vẻ gì...”

Nhậm Ninh Ninh cũng học chuyên ngành tâm lý học, em ấy có thể nhìn ra sự khác thường thì chắc chắn là khác thường.

“Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn cô, Ninh Ninh.”

Sau khi cúp điện thoại, Nghiêm Liệt tìm được Sở Phong đang chuẩn bị đi ăn cơm. Anh lập tức kéo anh ta ra ngoài cửa, hỏi: “Biết bạn trai của Hứa Dao không?”

Sở Phong vốn đã bị sắc mặt nghiêm túc của anh làm hoảng sợ, sau khi nghe thấy lời này lại càng sợ hơn.

“Hứa Dao? Cô em gái bị hại của Vân Vãn?” Sở Phong thắc mắc: “Sao anh lại hỏi cậu ta?”

Nghiêm Liệt nói: “Cậu ta đến tìm Vân Vãn.”

Sở Phong lập tức nhíu mày: “Tên kia… Tôi thấy cậu ta cũng chẳng phải loại tốt lành gì.”

Nghiêm Liệt: “Nói thế là sao?”

“Đáng tiếc anh chưa từng gặp Hứa Dao. Cô gái kia khác hẳn Vân Vãn, rất yếu đuối, tính cách vừa hướng nội vừa dịu dàng, là điển hình của một cô gái nhỏ được lớn lên trong sự bao bọc. Tên kia là mối tình đầu của cô ấy, hai người bọn họ chia chia hợp hợp, khiến Vân Vãn không ít lần buồn bực. Sau đó Hứa Dao xảy ra chuyện, cậu ta từng đến tìm Vân Vãn mấy lần, lần nào cũng tranh cãi rất lớn. Cậu ta vừa ồn ào nói chúng ta không tích cực bắt tội phạm, vừa nói chúng ta không quan tâm người nhà nạn nhân, rồi liên tục đến tìm Vân Vãn hỏi tiến triển. Anh biết đấy, lúc đó Vân Vãn đã đủ khổ sở rồi, vậy mà suốt ngày còn phải ứng phó người này nữa. Dù sao tôi cứ thấy cậu ta một lần là đuổi một lần.”

Hiển nhiên Sở Phong rất không thích người này, anh ta mắng: “Mẹ nó, cậu ta mà là người nhà cái nỗi gì. Hai người còn chưa kết hôn, cùng lắm chỉ tính là bạn trai cũ thôi… Vân Vãn không màng nguy hiểm tính mạng một mình chạy ngược chạy xuôi bên ngoài điều tra vụ án, cậu ta ngoài khóc sướt mướt ầm ĩ thì chẳng làm được cái mẹ gì... Nói gì thì nói, chuyện đã qua đã lâu như vậy rồi, sao cậu ta lại đột nhiên đến tìm Vân Vãn chứ?”

Nghiêm Liệt nói: “Tôi đi xem sao, cậu xử lý chuyện bên này giúp tôi.”

Sở Phong kinh ngạc: “Anh biết bọn họ đi đâu không?”

“Không biết cũng phải nghĩ cách biết.”

Nói xong anh lại dặn dò thêm hai câu rồi vội vàng đi lấy xe.

Nhưng anh vừa lái xe ra khỏi Cục cảnh sát, Quý Vân Vãn đã gọi tới.

Nghiêm Liệt lập tức nghe máy, vừa định mở miệng thì chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của Quý Vân Vãn và một người đàn ông khác truyền đến từ bên kia.

Là cô cố ý lặng lẽ gọi điện thoại, để anh nghe cuộc đối thoại giữa hai người.

Xem ra, Vân Vãn cũng biết người đàn ông này không có ý tốt.

...

Quý Vân Vãn nhìn bia mộ trước mắt, cúi đầu trầm mặc.

Trên bia mộ, là ảnh em gái cô. Mà nơi này, cô đã tới vô số lần. Cho dù bình thường có thể không nghĩ tới, nhưng một khi chạm đến ký ức đã khép lại về Hứa Dao, cảm giác đau đớn khiến trái tim như thắt lại ấy vẫn sẽ khiến cô khó mà buông bỏ.

“Tôi biết chắc chắn chị có thể bắt được hung thủ mà. Trước khi tới đây, ngày nào tôi cũng hy vọng chị báo thù cho Dao Dao.”

Quý Vân Vãn nói nhẹ nhàng: “May mắn, không phụ kỳ vọng.”

“Nghe nói gã sẽ bị tử hình. Đúng là hời cho gã! Ác ma này nên bị chém thành ngàn mảnh mới đúng! Lúc chị nhìn thấy gã, nhất định đã giúp Dao Dao báo thù đúng không? Tôi nghe nói chị đã thôi miên gã.”

Quý Vân Vãn: “Báo thù mà cậu nói là chém gã thành ngàn mảnh ư?”

Châu Dương căm hận: “Lúc còn sống Dao Dao phải chịu bao nhiêu tra tấn như vậy, thậm chí tới lúc chết rồi cô ấy vẫn không có được một cơ thể đầy đủ. Chỉ tử hình thật quá hời cho gã!”

Quý Vân Vãn nói: “Nếu cậu muốn thì hiện tại có thể vào nhà giam của tử tù chém gã thành ngàn mảnh.”

Châu Dương nhíu mày: “Chị Vân Vãn, tôi nghe nói chị...”

Quý Vân Vãn: “Nghe nói cái gì?”

“Nghe nói gần đây chị sống rất tốt.”

“Vậy thì sao?”

Châu Dương nhìn bức ảnh trên bia mộ, nói: “Tôi cứ tưởng chị giống tôi, không thể quên cô ấy.”

Quý Vân Vãn: “Đương nhiên tôi không quên em ấy, trên đời này, em ấy là em gái duy nhất của tôi. Ngay cả bố mẹ của chúng tôi, tôi cũng chưa từng quên.”

“Nhưng Dao Dao mới đi hai năm, chẳng lẽ chị đã vượt qua rồi sao?” Châu Dương đau khổ nói: “Dù sao tôi thật sự không vượt qua nổi. Ban đêm, tôi thường xuyên mơ thấy hồi ức khi chúng tôi còn bên nhau. Những ngày tháng nhớ nhung cô ấy khiến tôi không thể sống tốt được. Thậm chí tôi không có cách nào hẹn hò với những cô gái khác. Bởi vì mỗi lần ở bên cô gái khác tôi đều nghĩ đến cô ấy.”

“Châu Dương, rốt cuộc cậu muốn nói với tôi điều gì?”

Châu Dương hít sâu một hơi: “Tôi nghe nói chị đang hẹn hò với một cảnh sát.”

“Vậy thì sao?”

Châu Dương nhìn cô: “Trước kia chị đã nói với Dao Dao, chị sẽ không yêu cảnh sát.”

Quý Vân Vãn: “Chẳng phải cậu cũng từng nói với Dao Dao, sau này cậu muốn kết hôn với em ấy ư? Vậy anh Châu, không biết cậu có biết có một loại lễ kết hôn tên là âm hôn không?”

Âm hôn là một tập tục dân gian, là lễ kết hôn của người đã chết, gồm hai loại, người chết kết hôn với người chết hoặc người chết kết hôn với người sống.

Nếu muốn thực hiện lời hứa lúc còn sống với người nào đó thì có thể làm âm hôn.

Đương nhiên Châu Dương biết cô có ý gì, sắc mặt cậu ta lập tức tối đen: “Chị Vân Vãn, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với chị.”

“Tôi cũng rất nghiêm túc.” Quý Vân Vãn nói với giọng lạnh lùng: “Nếu cậu muốn nói tôi hẹn hò với cảnh sát là có lỗi với Dao Dao thì cậu nghĩ nhiều rồi. Bởi vì Dao Dao luôn khuyên tôi thử tìm hiểu những người đàn ông theo đuổi mình, bất kể người đó làm nghề nghiệp gì. Còn nữa, ở bên người nào là việc của tôi, dù Dao Dao biết thì em ấy cũng sẽ không vì thế mà không vui.”

Châu Dương nói: “Nhưng Dao Dao mới đi chưa được hai năm mà thôi, sao chị có thể...”

“Có thể cái gì?” Quý Vân Vãn chợt ngắt lời cậu ta: “Sao có thể sống vô tư như vậy, sao có thể yêu đương hạnh phúc với người khác ư? Vậy là trong nhận thức của cậu, tôi nên ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt chìm trong bi thương không thoát ra được mới không khiến cả nhà Dao Dao thất vọng sao? Cậu cảm thấy đây là điều bọn họ muốn nhìn thấy ư? Châu Dương, cậu quá tự cho mình là đúng rồi đó. Chưa kể cậu và Dao Dao còn chưa kết hôn, vốn chẳng được tính là người thân của em ấy, càng chẳng phải người nhà của bọn tôi. Dù quan hệ giữa cậu và Dao Dao rất tốt thì cậu vẫn không có tư cách dùng danh nghĩa của em ấy để nhúng tay vào chuyện của tôi.”

Đứng trước mộ Hứa Dao, Quý Vân Vãn lựa chọn nhẫn nhịn. Nếu không với tính cách của cô, hoàn toàn không cần kiên nhẫn giải thích như vậy.

Sắc mặt Châu Dương càng khó coi hơn, cậu ta nói: “Tôi không có ý này, tôi chỉ... Tôi chỉ cảm thấy chị không nên như vậy.”

Quý Vân Vãn nheo mắt, nhìn cậu ta với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Cô hơi mất kiên nhẫn rồi.

Thật ra cô từng đối mặt với rất nhiều kiểu người vừa cố chấp vừa không nói phải trái như vậy, đồng thời có rất nhiều cách khiến cho bọn họ câm miệng. Nhưng cô cực kỳ không muốn nói nhiều với người này trước mộ Hứa Dao, không muốn mất bình tĩnh trước gia đình em gái.

Nếu người quen thuộc với cô nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc này thì ắt sẽ nhìn ra sự công kích nơi đáy mắt cô. Còn tiếp tục như vậy, bất luận kẻ nào cũng không thể chiếm được cái gì tốt ở chỗ cô.

“Duyên phận của cậu và Dao Dao đã hết rồi.” Quý Vân Vãn nói nhẹ nhàng: “Về sau hãy quên em ấy đi, sống tốt cuộc đời của mình là được.”

Châu Dương sửng sốt: “Vậy còn chị?”

“Tôi?” Quý Vân Vãn nhìn ảnh Hứa Dao: “Đương nhiên tôi sẽ luôn ghi nhớ em ấy trong lòng. Tôi sẽ không quên bất cứ điều gì về em ấy. Em ấy là em gái lớn lên cùng tôi, người thân của tôi. Cho đến giây phút tôi chết đi, những điều này sẽ không bao giờ thay đổi. Mà cậu chỉ là vị khách qua đường đã ở bên em ấy một quãng thời gian thôi, không cần cố chấp với đoạn quan hệ này mãi. Bởi vậy, cậu nên quên đi thì hơn.”

Nói xong câu đó, Quý Vân Vãn xoay người bước đi.

Cô không muốn người đàn ông này ở lại đây lâu hơn nữa.

Đây là chốn cực lạc, cô không muốn ai đến làm phiền gia đình họ.

Châu Dương đuổi theo bước chân cô, nói: “Đợi chút. Vân Vãn, tôi còn có chuyện muốn nói với chị.”

“Cậu còn muốn nói gì nữa?”

“Chị và tôi đều là người thân nhất của Dao Dao, tôi rất quan tâm chị...”

Nghe câu này, Quý Vân Vãn bỗng thấy thật ghê tởm.

“Nếu chị nhất quyết phải hẹn hò với người khác, vậy cũng không nên ở bên cảnh sát. Chị còn nhớ lúc Dao Dao vẫn ở đây, khi ba chúng ta cùng ra ngoài chơi chứ? Chị không thể quên Dao Dao và tôi…”

Nói một hồi Châu Dương bỗng giữ chặt cánh tay cô. Nhưng khi cậu ta vừa chạm vào cánh tay Quý Vân Vãn, một người nhanh chóng vọt tới từ ven đường, bắt lấy cánh tay cậu ta. Ngay sau đó là một cú ném qua vai, dứt khoát quật cậu ta ngã ra đất.

Quý Vân Vãn nhìn người đàn ông đội mũ xa lạ trước mắt, không hề cảm thấy bất ngờ.

Châu Dương ngã sõng soài, đau đến nhe răng trợn mắt, bị người đàn ông không tốn chút sức nào đã áp chế hoàn toàn.

“Cô Quý, không sao chứ?”

Quý Vân Vãn nói: “Không sao, xưng hô thế nào?”

Người đàn ông chần chờ một chút, nói: “Cứ gọi tôi là tiểu Ngũ, tôi là...”

Quý Vân Vãn: “Tôi biết, Nghiêm Liệt nhờ anh tới bảo vệ tôi. Tôi cũng biết sếp anh, Đoàn Tiêu, anh Đoàn phải không?”

Tiểu Ngũ gật đầu, vốn dĩ anh ta còn tưởng Quý Vân Vãn không để ý đến anh ta, không ngờ cô đã biết anh ta đi phía sau cô từ lâu rồi.

Quý Vân Vãn cúi xuống, nhìn Châu Dương không ngừng giãy giụa, cô túm tóc cậu ta, để cậu ta ngẩng đầu đối diện với mình.

Châu Dương hoảng hốt nhìn cô: “Quý Vân Vãn, người này là ai, chị mau bảo anh ta buông ra! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Cậu yên tâm, cảnh sát sẽ tới nhanh thôi.” Quý Vân Vãn nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta, nói với giọng lạnh lùng: “Đầu cậu suy nghĩ cái gì, trong lòng tôi đều hiểu rõ. Tôi nhắc nhở cậu lần cuối, Châu Dương, đừng đến trêu chọc tôi nữa, cũng đừng đến quấy rầy Dao Dao nữa. Nếu còn để tôi phát hiện, tôi sẽ phế cậu.”

Mặt Châu Dương tức khắc trắng bệch, cậu ta vội nói: “Được, được, tôi cam đoan không đến tìm chị nữa. Chị mau bảo người này buông ra! Anh ta sắp bẻ gãy tay tôi rồi!”

Quý Vân Vãn ngẩng đầu, nhìn thấy xe Nghiêm Liệt đang chạy tới từ dưới chân núi.

“Thả cậu ta ra đi.”

Tiểu Ngũ buông Châu Dương ra, Châu Dương đứng lên một cách khó khăn. Cậu ta vẫn muốn nói gì đó, nhưng vừa chạm mắt Quý Vẫn Vãn liền lập tức ôm cánh tay xoay người bỏ chạy.

“Một tên bỏ đi.” Quý Vân Vãn thở dài.

Trước đây cô rất nuông chiều Hứa Dao, không quản cô ấy yêu đương với ai. Vốn là cô muốn để tự cô ấy từ từ nhận ra người kia không phải thứ tốt lành gì. Nhưng mà...

Cuối cùng đều thành tiếc nuối.

Tiếc rằng vào khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, em gái cô vẫn không thể tìm được một người thật sự quý trọng cô ấy.

“Đội trưởng Nghiêm đến rồi, tôi đi trước.” Tiểu Ngũ gật đầu với cô, xoay người rời đi.

Đúng là tinh anh được đào tạo bài bản của Công ty bảo vệ. Lúc đi theo thì không có một chút cảm giác tồn tại nào, nhưng một khi cô gặp phải nguy hiểm sẽ xuất hiện vô cùng kịp thời, mà chỉ cần nguy cơ được giải trừ liền nhanh chóng rời đi, không nói lời vô nghĩa.

Nghiêm Liệt dừng xe lại, Quý Vân Vãn mở cửa lên xe rồi lập tức xoay người ôm anh.

Nghiêm Liệt giật mình, ôm cô vào lòng, hỏi: “Không sao chứ?”

“Ừm, không có việc gì.” Quý Vân Vãn nói: “Người như thế không uy h**p em được. Chỉ là em... trong lòng hơi buồn một chút.”

Không chỉ là buồn một chút thôi đâu.

Trái tim cô rất nặng nề, rất đau.

Bởi vì cô không thể tránh khỏi việc nghĩ tới dáng vẻ lúc sắp chết của em gái, não bộ tự động tưởng tượng ra một số hình ảnh vô cùng tàn nhẫn. Chỉ cần nghĩ đến việc Hứa Dao phải nhận đủ mọi tra tấn trước khi chết là cô lại hận không thể... xông vào tù chém tên b**n th** Lâm Tu kia thành ngàn mảnh.

Cũng may, gã sắp bị tử hình.

Nghiêm Liệt liên tục nhỏ giọng trấn an bên tai cô, đến khi Quý Vân Vãn không kìm được bật khóc, chảy rất nhiều nước mắt, tâm trạng mới dần ổn định lại.

“Đúng rồi, tiểu Ngũ, cậu ta...”

“Em biết, từ lúc anh ta đi theo em, em đã biết đó là người anh nhờ bảo vệ em.” Quý Vân Vãn nhắm mắt, để mặc Nghiêm Liệt dùng khăn tay lau nước mắt cho mình.

“Vậy em không tức giận à?”

“Không có gì để giận hết, em biết anh chỉ muốn bảo vệ em.” Quý Vân Vãn nói: “Đợi qua đợt này, thông tin về em lắng xuống, những người đó sẽ nhanh chóng tìm được thần tượng mới thôi. Nếu muốn làm gì thật thì trong quãng thời gian một năm này đã ra tay từ lâu rồi, sẽ không đợi đến khi Lâm Tu bị tử hình đâu. Cho nên anh không cần lo lắng quá mức làm gì.”

Nghiêm Liệt gật đầu.

Thật ra những điều này anh đều hiểu, nhưng chỉ cần liên quan đến an toàn của cô, anh không dám sơ sẩy dù chỉ một chút.

“Tuyết rơi rồi.” Quý Vân Vãn liếc nhìn ngoài cửa sổ, kinh ngạc.

“Tốt thật đó, hiếm khi nhìn thấy Tân Hải có tuyết.”

Nghiêm Liệt xoa đầu cô, nói: “Đưa em về nhà nhé, sau đó đợi buổi tối tan ca anh sẽ về làm lẩu cho em, được không?”

“Được.” Quý Vân Vãn cười gật đầu.

Nếu những người thân của cô nhìn thấy cuộc sống hiện tại của cô, nhất định họ đều sẽ vui vẻ thay cô...

Nhưng có lẽ, họ đã hoàn toàn từ biệt thế giới này từ lâu và bắt đầu cuộc sống mới ở thế giới khác rồi.

Và người còn ở lại thế giới này, cũng sẽ mang theo những tưởng niệm ấy, yên bình trải qua cuộc sống của mình.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back