Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!

Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 20: Chương 20



Vì vậy, vào buổi chiều, Phó Cảnh cũng không vì lý do thoái thác trước đó của Vương Đại Mụ mà tỏ ra đồng tình với nàng, hắn trực tiếp tìm một tội danh khác, đem người đưa đến đồn công an, có lẽ cũng phải ngồi tù mấy năm.

Xử lý xong Vương Đại Mụ, hắn liền gọi điện thoại cho Phó Hằng, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Phó Hằng, ngươi làm sao lại độc ác như vậy?"

Ở đầu dây bên kia, Phó Hằng đang trong phòng làm việc bị hỏi đến ngơ ngác, nhưng rồi bỗng nhiên nghĩ đến người đi cùng Phó Cảnh chính là Cố Sanh.

Hắn day day mi tâm, hỏi: "Nàng đã nói gì với ngươi?"

*Tác giả có lời muốn nói: Gần đây ta thường gõ chữ vào khoảng hơn hai giờ trưa, thời gian còn lại trong ngày đều rất bận rộn (chủ yếu là công việc ban ngày và báo cáo đề cương luận văn buổi tối có hạn chót), cho nên chỉ có thể đăng trước một chương! Memeda mọi người~*

**Thứ 15 chương nửa đêm tiếng đập cửa**

"Nói hết cả rồi!" Phó Cảnh không biết Phó Hằng lại liên tưởng đến Cố Sanh, người vốn chẳng liên quan gì, hắn vẫn tưởng Phó Hằng đang nói về Vương Đại Mụ, thế là cứ trực tiếp trả lời như vậy.

Nói hết cả rồi?

Phó Hằng ở đầu dây bên kia lại sững sờ, không hiểu giữa mình và Cố Sanh rốt cuộc có chuyện gì đáng để Phó Cảnh phải tức giận đến thế, thậm chí còn ra mặt bênh vực nàng.

Nhưng hắn lập tức đoán rằng, phần lớn chuyện này là do Cố Sanh bịa ra điều gì đó để nói với Phó Cảnh.

Đúng vậy, hắn trước giờ chưa từng tin tưởng Cố Sanh, dù cho Cố Sanh chưa từng làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến hắn, hắn vẫn cảm thấy nữ nhân này lúc nào cũng có thể đang ấp ủ âm mưu gì đó chờ đợi hắn.

Hiện tại Phó Cảnh nói như vậy, trong lòng Phó Hằng lại càng thêm chắc chắn vào suy đoán của mình, chút ấn tượng tốt sinh ra mấy ngày trước vì sự xa cách của Cố Sanh, trong nháy mắt lại tiêu tan không ít.

Giọng hắn lạnh lùng, "Nàng bịa chuyện ma quỷ, ngươi cũng tin? Nói thật với ngươi, ta và nàng không có quan hệ gì."

"Ha ha! Ngươi đừng vội phủ nhận, không bằng gọi vị hôn thê kia của ngươi ra đây, chúng ta đối chất trước mặt thì thế nào?"

"Chờ đã." Phó Hằng trong lòng nghi hoặc, "Liên quan gì đến Hứa Viện?"

"Chuyện tốt chính ngươi làm, trong lòng ngươi không rõ ràng sao?" Trong lòng Phó Cảnh tràn đầy phẫn nộ, trong cuộc điện thoại vừa rồi, lời nói của Phó Hằng càng khiến hắn tin rằng Phó Hằng biết chuyện này.

Hắn biết Phó Hằng vẫn luôn nhìn hắn không thuận mắt, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, Phó Hằng sẽ vì ép buộc hắn mà làm tổn thương phụ thân.

Trong lòng không thoải mái, nói chuyện tự nhiên cũng chẳng có chút thiện cảm nào.

Phó Cảnh cười lạnh một tiếng, "Chuyện Hứa Viện hạ cổ cha, ngươi không biết?"

"Cái gì?!" Phó Hằng mạnh mẽ đứng bật dậy, ống nghe điện thoại trong tay rơi mạnh xuống mặt bàn, phát ra tiếng "tút tút" bận, đầu dây bên kia đã cúp máy.

Phó Hằng ở bên đó bình tĩnh lại một lát, hắn tuy vẫn luôn thấy Phó Cảnh khó chịu, nhưng Phó Cảnh không đến mức lấy loại chuyện này ra đùa.

Huống hồ, ngày đó sau khi phụ thân hôn mê một tuần, hắn liền bắt đầu tìm đủ cách chơi ngáng chân Phó Cảnh, lúc đó Hứa Viện dường như xác thực cũng đã ám chỉ với hắn, lão gia tử đã ngủ rồi, đến lúc tỉnh lại, hắn đã nắm trong tay đại quyền, lão gia tử cũng không làm gì được......

Phó Hằng ngón tay gõ gõ mặt bàn, sau đó đứng dậy, gọi điện thoại cho Hứa Viện, nói là muốn đưa nàng đi du lịch.

Lúc Phó Cảnh nói chuyện điện thoại xong đi xuống lầu, Cố Sanh đang ở dưới lầu ăn cơm chiều, trên mặt bàn bày không ít thức nhắm, tay nghề của đầu bếp nhà này rất hợp khẩu vị Cố Sanh, khiến nàng ăn liền hai bát cơm lớn.

Thấy hắn đi xuống, Cố Sanh ra hiệu bằng mắt với hắn, "Giải quyết xong rồi?"

"Chưa." Phó Cảnh lắc lắc đầu, "Ngày mai Phó Hằng chắc sẽ tới."

Cố Sanh "Ừm" một tiếng, "Trước đó ngươi nói, ngày mai xuất phát đi Phong Thị." Ý là bảo hắn đừng làm trễ nải chuyện của nàng.

Nhưng Phó Cảnh cũng không để tâm, "Yên tâm đi Cố Đại Sư."

Cố Sanh ăn hết hai bát cơm, có chút bị chống bụng, buổi tối ngồi xuống vận hành hai chu thiên mới đỡ hơn. Sư môn của các nàng có pháp môn tu luyện đặc biệt của riêng mình, người trong giới huyền học không chỉ cần năng lực, mà còn cần một cơ thể khỏe mạnh, tốt nhất là biết thêm chút công phu, như vậy không chỉ có thể tự vệ, lúc bắt quỷ cũng có thể nhẹ nhàng hơn người khác.

Điểm này, kiếp trước Cố Sanh làm rất tốt, sau khi xuyên việt đổi sang một thân thể tốt hơn, đương nhiên cũng sẽ không để bị mai một.

Nghỉ ngơi một đêm, rạng sáng ngày thứ hai, Cố Sanh vừa ra ngoài vận động xong, lúc trở lại quán trọ, liền thấy trong đại sảnh quán trọ đứng một đôi nam nữ, người đàn ông trong đó nhìn rất quen mắt, chính là Phó Hằng.

Lúc nàng trông thấy hai người, hai người tự nhiên cũng nhìn thấy nàng. Phó Hằng vẫn chưa có biểu cảm gì, nhưng nữ nhân kia trong nháy mắt có chút không vui.

"A Hằng, sao ngươi không nói nữ nhân này cũng ở đây?" Nàng nũng nịu với Phó Hằng, nhưng hôm nay Phó Hằng không hề để ý đến nàng, nữ nhân kia càng trừng Cố Sanh dữ hơn.

Cố Sanh lại chỉ nhìn bọn họ một cái, ngoài việc cảm thấy họ đến sớm, không có cảm giác gì khác.

Nàng vì tu luyện, cộng thêm thể chất đặc biệt, nên không dễ đổ mồ hôi, cho nên dù ra ngoài chạy bộ nửa ngày, trên người vẫn rất nhẹ nhàng khoan khoái, lúc đi ngang qua Phó Hằng, hắn thậm chí còn cảm thấy, trên người nàng mang theo một trận gió thanh lương.

Cố Sanh bước nhanh đến cầu thang, vừa đi lên, liền thấy Phó Cảnh từ trong phòng đi ra, hỏi nàng ăn sáng chưa.

Cố Sanh gật gật đầu, vì buổi sáng tâm trạng không tệ, nên khẽ mỉm cười một cái.

Phó Cảnh đơn giản là có chút thụ sủng nhược kinh, phải biết, từ khi hắn quen biết Cố Sanh, đã cảm thấy nàng giống như một tiểu đại nhân mang gương mặt trẻ con vậy, tùy tiện không nói cười, dù có cười, cũng phần lớn là kiểu nụ cười chế nhạo người khác, rất ít khi có kiểu cười ôn hòa đơn thuần như thế này.

Phó Cảnh ngẩn người, đợi Cố Sanh đóng cửa phòng lại, mới hồi phục tinh thần. Hắn chậm rãi đi xuống lầu, lại phát hiện ra Phó Hằng và người kia trong nháy mắt, sắc mặt lập tức trầm xuống, "Ngược lại là tới thật sớm."

Phó Hằng không để lộ cảm xúc mà nhíu mày, vừa rồi nhìn thấy hai người kia tương tác với nhau, hắn không hiểu sao, trong lòng lại có cảm giác rất khó chịu.

Rõ ràng trước kia, Cố Sanh vốn là như vậy lẽo đẽo theo sau hắn, nở nụ cười ngọt ngào. Bây giờ gặp lại mình, lại ngay cả một lời chào hỏi cũng lười nói.

Nếu quả thật dễ dàng từ bỏ như vậy, những lời muốn c.h.ế.t muốn sống trước kia nói ra, lại là để làm gì chứ?
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 21: Chương 21



Phó Hằng trong lòng không khỏi cảm thấy có chút mỉa mai, nên khi nghe Phó Cảnh nói câu này, trong lòng càng khó chịu.

"Lời ngươi nói hôm qua, tốt nhất là đang lừa ta." "À! Ta lại thật sự hy vọng chuyện đó không liên quan đến ngươi."

Hứa Viện ở bên cạnh, ban đầu nghe Phó Hằng nói đưa nàng đi chơi thì rất vui vẻ, bởi vì từ khi đính hôn đến nay, mặc dù Phó Hằng không có ý muốn hủy bỏ hôn ước, nhưng vẫn luôn lạnh nhạt với nàng, cũng khiến người ta buồn lòng.

Mãi đến khi máy bay hạ cánh, nàng mới biết là nơi này, Hứa Viện lúc đó rất hoảng hốt, nhưng nghĩ lại, chuyện dùng sâu độc loại này, Phó Hằng trước nay không tin, cũng không thể nào nghi ngờ đến trên người nàng.

Đương nhiên, lúc này, nàng còn không biết Phó Lão Gia đã tỉnh lại.

Bây giờ đứng ở đây, nghe hai anh em họ đối thoại, nàng nghe thế nào cũng thấy không ổn.

Phó Cảnh loại tồn tại như con riêng, con hoang này, Phó Hằng luôn luôn hận hắn, hôm nay sao có thể nói chuyện tốt như vậy.

Trong lòng nàng có chút hoảng, bề ngoài lại cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng nàng không biết, hai người kia vừa rồi thực ra là cố ý thăm dò nàng.

Sự bối rối thoáng qua đó của nàng, đã sớm bị người khác thu vào mắt.

Phó Hằng mặt không đổi sắc, nhưng lòng lại trầm xuống, mở miệng nói: "Ngươi sao thế? Sợ cái gì?" "Ta, ta không sợ, chỉ là hơi lạnh." Hứa Viện đương nhiên không thừa nhận, trong lúc bối rối tìm một cái cớ vụng về.

"Nhiệt độ 28 độ, Hứa tiểu thư còn lạnh sao? À! Thật không phải người bình thường." "Ta, ta bị cảm." Hứa Viện vẫn còn ngụy biện, nghĩ rằng dù sao cũng không có chứng cứ, hai người này cũng không thể khẳng định là nàng hạ cổ.

Đúng lúc này, cửa trên lầu bỗng nhiên mở ra, Cố Sanh đã chải đầu rửa mặt xong đi xuống, trên tay còn cầm một cái hộp gỗ nhỏ.

Nàng xuống tầng một, đứng trước mặt mấy người, đưa tay mở hộp gỗ ra, bên trong là mấy con cổ trùng màu trắng sữa, trông rất buồn nôn, hơn nữa còn đang ngọ nguậy.

Phó Hằng và Phó Cảnh còn đỡ, Hứa Viện lại bị dọa hét lên một tiếng, "Mang đi, mau mang đi!" Phó Hằng bắt lấy tay nàng đang vung loạn xạ, giọng hơi lạnh, "Làm gì?" "A Hằng, tránh xa mấy con côn trùng kia ra một chút." Hứa Viện vẫn rất sợ những con sâu độc này, không nhịn được khuyên Phó Hằng.

Ngay sau đó, nàng liền nghe thấy giọng nói trẻ con nhưng thanh lãnh của Cố Sanh vang lên, "Sợ cái gì? Chỉ là mấy con côn trùng c.h.ế.t tiệt mà thôi." Hứa Viện liều mạng lắc đầu, đó không phải côn trùng, đó là sâu độc!

Cố Sanh lúc này lại nhìn nàng một cái, khóe môi phải hơi nhếch lên, dường như đang chế nhạo.

Hứa Viện ép mình trấn tĩnh lại, liền nghe nàng nói: "Xem ra ngươi biết chúng." "Không, ta không biết." Hứa Viện lắc đầu như trống bỏi, lại phát hiện ánh mắt Phó Hằng nhìn nàng đã thay đổi.

Hứa Viện sợ côn trùng, nhưng cảnh tượng này hắn đã từng thấy, tuyệt đối không phải như bây giờ. Nàng rõ ràng biết đó là vật gì, có tác dụng gì, cho nên mới sợ hãi như vậy.

Cứ như vậy, trong lòng hắn cũng không còn cách nào tin tưởng Hứa Viện nữa.

Hắn lạnh lùng nhìn Hứa Viện, "Ta thật không ngờ, ngươi lại ác độc như vậy." Câu nói Phó Cảnh nói đêm qua, giờ phút này bị hắn trả lại nguyên vẹn cho Hứa Viện.

Hứa Viện nhìn sắc mặt hắn, liền biết xong đời rồi, hắn chắc chắn đã biết mọi chuyện.

Nàng không cam lòng muốn nắm tay Phó Hằng, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở giải thích, "A Hằng, ta không muốn hại Phó Thúc Thúc, ngươi tin ta! Ta chỉ là muốn cho ngươi chút thời gian, những gia sản kia vốn thuộc về ngươi, tại sao phải chia cho tên con riêng này?!" Nàng vừa nói, vừa lau nước mắt, càng thấy mình là đúng, "Chỉ cần ngươi lấy được gia sản, ta sẽ giải cổ cho Phó Thúc Thúc, sẽ không để Phó Thúc Thúc xảy ra chuyện, thật đó, là thật…" Nàng giải thích từng câu, Phó Hằng lại đưa tay hất ra, tránh khỏi bàn tay nàng đưa tới.

Đối với Cố Sanh mà nói, sự việc đã rõ ràng, nàng cũng không có ý định ở lại đây xem bọn họ diễn vở kịch yêu hận tình thù gì đó, hỏi Phó Cảnh, "Sự việc đã rõ ràng, có thể đi chưa?" "Được, được." Phó Cảnh vẫn còn hơi sững sờ, hắn biết người phụ nữ này luôn gọi hắn là con hoang, mặc dù tức giận nhưng cũng không có cách nào, dù sao đó là chuyện của người khác. Không ngờ hôm nay, nàng cũng sẽ chật vật như vậy.

Hắn không biết Cố Sanh thu thập sâu độc từ lúc nào hôm qua. Hơn nữa thứ đồ ghê tởm như vậy, Cố Đại Sư thế mà lại nguyện ý động vào, xem ra là thật sự rất vội đến Phong Thị.

Hắn cầm đồ đạc đã thu dọn xong của hai người, chuẩn bị ra ngoài lái xe, lúc đi ngang qua tầng một thì thấy Phó Hằng sắc mặt âm trầm đứng ở đó, nhìn Hứa Viện chằm chằm.

Phó Cảnh không để ý, chỉ là vào khoảnh khắc hai người bước ra cửa, hắn nghe thấy Phó Hằng gọi một tiếng, "Cố Sanh." Cố Sanh nghe thấy, chỉ tiếc linh hồn của nguyên chủ đã hoàn toàn rời đi, thân thể này cũng không còn bất kỳ tình cảm nào lưu lại cho hắn.

Thế là bước chân Cố Sanh không hề chậm lại nửa bước, trực tiếp rời đi cùng Phó Cảnh.

Phong Thị và khu biên giới được xem là thuộc Lâm Thị, nhưng khác với nền nông nghiệp phát triển ở biên giới, Phong Thị hiện đại hóa hơn nhiều. Đi vào thành phố, khắp nơi đều là nhà cao tầng, rất ít phong cảnh đồng quê.

Phó Cảnh lái xe một mạch, đến Phong Thị đã là rạng sáng, hắn buồn ngủ không chịu nổi, Cố Sanh lại không biết lái xe, đành phải tìm một khách sạn ở tạm.

Vốn dĩ mọi thứ đều ổn, chỉ là ngủ đến ba bốn giờ sáng, Phó Cảnh chợt nghe phòng bên cạnh vang lên từng đợt tiếng kêu. Phó Cảnh không chịu nổi sự làm phiền, vừa chuẩn bị đi gõ cửa thì cả tòa nhà lại đột ngột yên tĩnh trở lại.

Ngay sau đó, một tràng tiếng bước chân "cộp cộp cộp" vang lên, càng lúc càng gần.

Ngay sau đó, có người gõ cửa phòng hắn.

Chương 16: Dự tiệc

Sáng sớm hôm sau, Cố Sanh vừa từ trong phòng đi ra, liền thấy Phó Cảnh cũng vừa từ phòng bên cạnh đi ra.

Chỉ là Phó Cảnh mặt không cảm xúc, sắc mặt có chút phờ phạc, lúc đi tới thậm chí còn không nhìn thấy Cố Sanh, mãi đến khi Cố Sanh chặn trước mặt hắn, hắn mới phát hiện ra.

Phó Cảnh lấy lại tinh thần, chào hỏi Cố Sanh, "Cố Đại Sư, sớm vậy?"
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 22: Chương 22



"Ừm." Cố Sanh đáp lời, phát hiện quầng thâm trên mắt hắn cũng rất đậm, không nhịn được hỏi một tiếng, "Ngươi đêm qua đã làm gì thế?"

"Ta? Ta đi ngủ mà." Phó Cảnh nghi ngờ nhìn quanh phòng, "Ta vẫn luôn ở trong phòng, ngủ một mạch đến sáng rõ, sao vậy?"

Cố Sanh lắc đầu, "Ngươi xem bộ dạng của ngươi đi."

Phó Cảnh nghe nàng nói vậy, dường như bản thân thật sự có gì đó không ổn, đi về phòng soi gương, lúc đi ra biểu cảm vô cùng đặc sắc. Nếu không phải hắn đã trải qua nhiều chuyện, lúc này chắc đã bị dọa không nhẹ.

Người trong gương mặt trắng bệch, vành mắt đen nhánh, trông như vừa ở tiệm net thức mấy ngày mấy đêm không ngủ.

"Cố Đại Sư, ta bị làm sao thế này?" Hắn nhớ rõ đêm qua trước khi ngủ, mình vẫn hoàn toàn bình thường, ngủ một đêm dậy, lẽ ra phải càng thêm tinh thần mới đúng, sao lại biến thành thế này?

Đương nhiên, quan trọng nhất là, bản thân hắn không hề cảm thấy có gì không ổn.

Cố Sanh lại nhìn hắn vài lần, đến gần, đầu ngón tay chủ động chạm vào ngón tay hắn, làm Phó Cảnh giật nảy mình.

Ngay sau đó, Phó Cảnh cảm nhận được một luồng khí ấm áp từ cánh tay chảy vào, dường như đi khắp toàn thân, khiến hắn khoan khoái, tinh thần thiếu hụt trước đó dường như được bù đắp.

"Cố Đại Sư, đây là gì vậy? Ta thấy thật dễ chịu." Phó Cảnh cảm thấy luồng khí kia biến mất, mới kinh ngạc vui mừng hỏi Cố Sanh, lại thấy gương mặt nhỏ nhắn của Cố Sanh hơi tái nhợt, tay rời khỏi người hắn, lập tức vịn vào tường.

"Cố Đại Sư, ngươi sao vậy?" Phó Cảnh bị bộ dạng này của nàng làm giật mình, hơi hoảng muốn đỡ nàng, Cố Sanh lại lắc đầu, "Ta không sao, nghỉ ngơi một chút là khỏe."

Nàng vừa nhìn kỹ thêm, liền biết Phó Cảnh bị quỷ hút dương khí, mà cơ thể người thiếu dương khí sẽ biến thành bộ dạng nửa người nửa quỷ như hắn. Hơn nữa, con quỷ kia dường như còn mê hoặc tâm trí con người, lúc trước nàng hỏi Phó Cảnh, hắn hoàn toàn không biết mình đã gặp quỷ, Bát Thành là bị quỷ mê hoặc khiến hắn quên đi đoạn ký ức đó.

Nàng cũng là đột nhiên nảy ra ý nghĩ, học theo phương pháp kiếp trước, định trực tiếp dùng linh khí mình tu luyện để giúp hắn bổ sung dương khí thiếu hụt trong cơ thể.

Chỉ là nàng quên mất, bây giờ mình ở thế giới này, mọi thứ chỉ mới bắt đầu, linh khí trong cơ thể cũng không dồi dào lắm, sau khi truyền cho Phó Cảnh một ít, bản thân lại có chút không chịu nổi.

Nàng nói với Phó Cảnh, mình muốn về phòng nghỉ ngơi, buổi trưa đừng qua làm phiền. Sau đó, mặc kệ ánh mắt lo lắng của Phó Cảnh, tự mình về phòng.

Khóa trái cửa, bắt đầu ngồi xuống khôi phục linh khí.

Đến trưa ăn cơm cũng không thấy nàng ra. Phó Cảnh dù hơi lo lắng nhưng cũng không dám làm phiền.

Mãi đến 5 giờ chiều, thịnh yến cũng sắp bắt đầu, cửa phòng Cố Sanh mới mở ra. Lúc nàng đi ra, sắc mặt đã không khác gì trước đó.

Phó Cảnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đưa Cố Sanh đến một cửa hàng quần áo. Cố Sanh nhớ nguyên chủ từng thấy qua thương hiệu này, hình như là một thương hiệu rất nổi tiếng, nhưng nổi tiếng cũng đồng nghĩa với đắt đỏ.

Cố Sanh hơi do dự, Phó Cảnh kéo nàng vào trong, "Cố Đại Sư, quần áo ở đây kiểu dáng không tệ, bạn gái trước của ta rất thích, mỗi lần đi thảm đỏ đều bắt ta đưa nàng qua đây xem."

Bạn gái cũ của Phó Cảnh là một tiểu minh tinh hạng hai, đi thảm đỏ muốn mặc đồ hiệu lớn, nhưng khổ nỗi không có nhãn hiệu phù hợp nào chịu tài trợ, bản thân lại không nỡ bỏ số tiền đó ra, nên đến tìm Phó Cảnh.

Dù sao Phó Cảnh có tiền, thường mua thẳng cho nàng chứ không học người khác đi thuê.

Đây là một chi nhánh, nhưng sau khi Phó Cảnh lấy ra một chiếc thẻ khách quý màu đen, thái độ của nhân viên bán hàng liền thay đổi, đưa họ lên lầu hai.

Lầu hai có một Tony lão sư dáng vẻ hơi ẻo lả, đang làm điệu bộ tay nói chuyện điện thoại với người khác. Phó Cảnh đi vào, chỉ Cố Sanh, "Tony lão sư, phiền ngài làm tạo hình cho nàng."

Tony nhìn qua, à! Thì ra là người quen.

Ấn tượng của hắn về Phó Cảnh sâu sắc hơn nhiều so với người ở đầu dây bên kia, biết đây là người chịu chi tiền, thế là nhanh chóng nói qua loa vài câu, cúp máy, đứng dậy, mặt tươi cười, tay làm điệu bộ chỉ vào không trung, "Ôi Phó thiếu, lại là bạn gái mới à? Ngài thật là chịu chi."

Phó Cảnh cười gượng, "Ha ha." Trong lòng lại muốn đánh c.h.ế.t gã Tony này. Mẹ nó! Cứ thích làm hỏng thanh danh hắn trước mặt người khác.

Hắn vừa nghĩ, vừa lén nhìn Cố Sanh một chút, nhưng không biết Cố Sanh từ ngày đầu tiên đến đoàn phim bọn họ bắt quỷ đã nghe nói về sự tích phong lưu của hắn.

Về phần bị nhận nhầm là bạn gái Phó Cảnh, nàng cũng chẳng buồn giải thích, dù sao người khác nhìn thế nào cũng không ảnh hưởng đến nàng.

Tony khá chuyên nghiệp trong lĩnh vực phối đồ, sau khi biết Cố Sanh là khách hàng của mình, liền quan sát tỉ mỉ nàng.

Mặt là khuôn mặt baby xinh đẹp, cằm lại hơi nhọn một chút, có dáng mặt trái xoan nhỏ, trông đáng yêu, dù biểu cảm hơi nhạt. Da rất trắng, chân rất thẳng, chỉ là hơi gầy một chút, chiều cao vừa qua một mét sáu.

Thật ra lúc mới thấy Cố Sanh, ý định của Tony là tạo cho nàng một tạo hình đáng yêu, nhưng trong quá trình quan sát sau đó, hắn phát hiện tiểu cô nương này quá lạnh lùng, về cơ bản đều là mặt không biểu cảm, phong cách đáng yêu ngược lại có vẻ không hài hòa.

"Cố tiểu thư muốn phong cách nào?"

Cố Sanh vốn đang xem quần áo ở đó, lúc này nghe Tony hỏi, liền thuận tay chỉ bộ đồ bên cạnh mình.

Đó là một chiếc váy ngắn kiểu sườn xám nhỏ phối màu đỏ thẫm, phía trên có hình thêu vô cùng đẹp mắt, Cố Sanh liếc mắt liền thấy ngay.

Cầm quần áo vào phòng thử đồ, đợi lúc nàng đi ra, hai người bên ngoài vốn đang tán gẫu bỗng nhiên cùng im lặng, mắt không chớp nhìn về phía này.

Tony vô cùng bất ngờ, ban đầu khi thấy bộ trang phục này, hắn cho rằng chỉ có phụ nữ trưởng thành, quyến rũ mới có thể mặc được bộ trang phục này. Cho nên lúc Cố Sanh nói muốn thử, hắn thật sự chỉ định để nàng thử xem sao.

Chỉ là không ngờ, hiệu quả sau khi đi ra lại kinh diễm như vậy.

Đen và Đỏ vốn là sự phối hợp diễm lệ, nhưng trên gương mặt lạnh lùng của Cố Sanh, lại ẩn ẩn toát ra một loại khí thế, khiến bộ trang phục này từ quyến rũ biến thành bá khí, tạo ra cảm giác hoàn toàn khác biệt so với tưởng tượng trước đó của hắn.
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 23: Chương 23



"Đẹp quá, Cố tiểu thư, bộ trang phục này thực tế có thể được đo riêng cho một chút." Tony không nản lòng, Cố Sanh đi đến trước lốc xem xét, cũng vô cùng hài lòng, "Hoàn thành." Tony lại phun ra một thùng m.á.u cũ, thế này mà chỉ là hoàn thành thôi sao? Yêu cầu của tiểu cô nương này đến mức nào?

Phó Cảnh không nói gì, bề ngoài hiện ra rõ ràng kinh ngạc. Trước kia Cố Sanh ở trước mặt bạn đều ăn mặc tùy ý, bạn không ngờ rằng, lúc đó cô trang điểm lên lại đẹp đến như vậy. Chọn xong quần áo, những việc làm khác dễ dàng hơn. Cố Sanh ngồi trên ghế, nhìn Tony phối hợp với bộ sườn xám mà búi tóc cho nàng. Mái tóc được búi lên, để lộ đường cong xinh đẹp của Chiếc cổ, khí chất bá đạo lại thêm vài phần dịu dàng, hiệu quả thị giác vô cùng kinh diễm. Tony làm xong, huýt một tiếng sáo. Vì Cố Sanh không quen đi giày cao gót lắm, nên đôi giày của nàng chỉ cao khoảng năm centimet, trong bữa tiệc chắc chắn được xem là rất thấp. Lúc trước Tony muốn trang điểm cho nàng, đã bị Cố Sanh từ chối, nàng thật sự không thích mang một khuôn mặt đầy đồ trang điểm đi khắp nơi. Hồ hồ, tắm da của cơ thể này rất tốt, dù không trang điểm cũng sẽ không thất lễ.

Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi đã là bảy giờ tối, lại khóa xe trên đường mất một tiếng, hai người Cố Sanh mới xem như đã được Bác Đặc tửu đ**m. Bữa tiệc tối nay sẽ được tổ chức ở đây. Phó Cảnh kéo Cố Sanh, giống như những người khác theo bạn gái, cung cấp thiệp mời rồi đi vào. Bác sĩ đặc tửu hôm nay đã được bao trọn, những người đến bữa tiệc này đều là người có quyền thế, còn có một số nhân dịch sĩ, phần lớn là những nhân sĩ quyền quý kia mời đến. Phó gia cũng xem như có tiếng tăm, nhưng trước mặt những người này thì cũng rất bình thường, nên không ai cố ý tiến lên nịnh bợ. Phó Cảnh nhà hạ tầng, Cố Sanh tự nhiên cũng thích. Nàng cầm một ly rượu đế cao từ chiếc bàn bên cạnh, vừa nghệ Phó Cảnh giới thiệu về những người kia, vừa thong thả một chút rượu.

Ánh mắt lướt qua đám đông, nàng bỗng thấy một bóng mờ quen thuộc. Động tác uống rượu của nàng dừng lại một chút, nàng nhẹ nhàng đặt ly rượu trong tay xuống, thoải mái đi theo. Phó cảnh chỉ chớp mắt, đã không thấy bóng dáng nàng đâu.

Đi theo người kia một mạch lên lầu hai, đến một góc, bóng phía sau nhiên nhiên dừng lại, Cố Sanh cũng dừng theo. Người kia chậm rãi người, Cố Sanh nghe anh hùng nói: "Còn không ra? Định theo tới lúc nào?" Cố gắng Sanh hơi mày, vừa định nghĩa chân dung, thì thấy một người khác đột nhiên xuất hiện từ xung quanh phía trước.

"Tề đại thiếu suy nghĩ kỹ năng chưa? Chúng ta rảnh rỗi cũng là hứng, không sao cả, chỉ là cơ sở của Muội, e là không trụ nổi nữa đâu." Nam nhân có vẻ rất do dự, một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp mới vang lên: "Các tộc thật sự có thể cứu nàng?"

"Dương nhiên." Nam nhân khẳng định chắc chắn, "Chỉ cần sử dụng giao tượng Quan âm cho ta, ta có thể đưa Linh Thực cho mình ngay bây giờ." Vừa lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, mở ra, một luồng khí nồng nàn đậm tỏa ra từ bên trong, Cố Sanh lập tức Chết thấy.

Chỉ là, người này muốn đổi lấy tượng Quan Âm là điều không thể, bởi vì tượng Quan Âm chính là nàng.

Nghĩ vậy, bước chân vừa lên của Cố Sanh cuối cùng cũng đặt xuống. Hai người đối diện lập tức nhận ra có người đến, nhìn sang: "Ai?" Cố Sanh cười đi tới, vẻ mặt Tề Thịnh thoáng cứng lại. Người được thấy là một tiểu cô nương, trong lòng nhẹ nhàng thở nhẹ nhõm, liền nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng thờ ơ của Cố Sanh, chỉ vào chiếc hộp trên tay ban nói: "Thứ này có độc."

Tác giả có lời muốn nói:

Tề Thịnh: Xong rồi, xong rồi, lần thứ hai gặp mặt đã bắt gặp lúc ta nói chuyện không giữ lời......

Cố Sanh: Không giữ lời? Ta không cho phép

Chương 17: Nổi danh ngoài ý muốn

Người kia vốn không để Cố Sanh, một tiểu cô nương, vào mắt. Nhìn cách ăn mặc của nàng, Nàng chỉ xem nàng là tiểu thư nhà nào đến tham dự bữa tiệc, không ngờ vừa mở miệng đã là một câu nặng nề như vậy. Người kia lập tức sa vuốt mặt, “Tiểu cô nương không hiểu thì đừng nói bậy, hùng biết đây là cái gì không?” Bởi vì những người đến đây đều là người có m.á.u mặt, còn có không ít đại sư mà mọi người đều biết, trong vấn đề không xác định được tiểu cô nương này lối đi là người nhà ai, cũng không tiện nói thẳng lời cầu người đi.

Tề Thịnh nhìn tiểu cô nương trước mắt từ từ đến gần, bộ xương xám đẹp diễm lệ càng làm nổi bật làn trắng nõn của nàng. Nụ cười trên mặt đã tắt, ánh mắt sắc nét mà nhạt nhạt, nhìn khá đáng sợ.

Nhưng không hiểu sao, lại đánh giá rung động.

Ánh mắt Tề Thịnh hơi trầm xuống, đây là lần đầu tiên đánh giác giác này đối với một nữ nhân xa lạ.

Cố Sanh đến gần hai người, bàn tay cầm Linh Thực của người kia bất giác trí về sau. Chiếc mũi nhỏ xinh của Cố Sanh nhẹ động, kết quả nhiên liệu được một luồng khí khí. Nhưng người thứ kia cầm lại không phải Linh Thực, chỉ có thể nói là một loại dược liệu tương tự Linh Thực, cũng chứa cứu linh khí dồi dào. Kiếp trước, lần đầu tiên Cố Sanh ra ngoài thu thập Linh Thực đã nhầm lẫn phải thứ này, còn lại lần nữa Bánh ra ăn, làm sư phụ nàng hấp thụ mình, nói cho nàng biết thứ này không thể ăn, là đồ có độc. Cho nên hôm nay nhìn thấy thứ trong tay kia, nàng mới có thể lập tức kết luận là có độc.

"Ta có nói bậy hay không, trong lòng lặng không rõ sao?" Nam nhân không ngờ nàng rắn rắn như vậy, lập tức bật cười: "Ta không chấp nhỏ với tí. Tề Thịnh, ngựa nói đi, khinh nghĩ thế nào? Đổi hay không đổi?"

Nam nhân tên Tề Thịnh có ánh mắt sâu thẳm, ngón tay hơi cong lại, gõ nhẹ lên đùi mình, không nói gì.

Nam nhân kia có chút sốt sốt: "Tề Thịnh, mệt..." Thấy Tề Thịnh vẫn thờ ơ, nam nhân không bắt đầu thuyết phục: "Tác dụng của gốc Linh Thực này, nhiểu còn không biết sao? Nó có thể cứu bà nội ta, thì cũng có thể cứu em gái. Em gái của bạn còn có thể được bao?

Sau đó nhẹ nhàng nói xong, ngón tay đang gõ của Tề Thịnh nhẹ nhàng dừng lại, sau đó chậm rãi thư giãn mắt lên, nhìn thẳng vào người kia, ánh mắt có chút lạnh nhẹ trong giây lát.

“Ta…” Nam nhân vốn định nói tiếp, nhưng lúc này lại lý lời ngay lập tức.
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 24: Chương 24



"Ngươi uy h.i.ế.p ta?" Bốn chữ từ miệng hắn thốt ra, mang theo chút hơi lạnh, nam nhân lập tức cảm thấy mình vừa mới sai rồi.

Mấy ngày nay, từ khi biết chuyện của muội muội Tề Thịnh, hắn bắt đầu cố ý giao hảo với Tề Thịnh. Phát hiện Tề Thịnh đặc biệt để ý đến người muội muội này, lại thấy trong tay mình nắm giữ vật cứu mạng nàng, hắn liền không nhịn được có chút khinh thường. Thái độ nịnh nọt cẩn thận từng li từng tí trước đó cũng biến thành kiểu nói chuyện ngang hàng, thậm chí hôm nay còn thốt ra những lời không nên nói.

"Ta không có..." Nam nhân còn định không thừa nhận, nhưng trong lòng Cố Sanh cũng không thoải mái. Lời hắn vừa nói rõ ràng là có ý chướng mắt nàng.

Cảm thấy nàng nói năng lung tung?

Cố Sanh hơi mấp máy môi, tiến mấy bước về phía người kia, trước khi hắn kịp lùi lại đã nhìn rõ đồ vật trong hộp.

"Ngươi làm gì?" Hiển nhiên việc Cố Sanh đột nhiên tới gần khiến người kia không vui. Rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương thân hình nhỏ nhắn gầy gò, lại không hiểu sao khiến hắn có cảm giác bị áp bức, thậm chí phải lùi lại hai bước.

"Thứ này của ngươi quả thật không phải Linh Thực, chỉ là một loại dược liệu vừa có linh khí vừa có độc mà thôi. Rễ của loại dược liệu này có một sợi tơ màu đỏ, sợi tơ đó là một loại độc trùng. Bình thường nó hấp thụ lượng lớn linh khí, một khi c.h.ế.t đi sẽ bài tiết ra lượng lớn độc tố, cùng kẻ địch đồng quy vu tận."

"Không thể nào!" Nam nhân lập tức phản bác, nhưng trong lòng lại hoảng hốt, bởi vì tạm không nói đến những điểm khác, gốc rễ của thứ gọi là Linh Thực này đúng là có một vật hình sợi tơ màu đỏ, đồng thời nó còn phân nhánh lan ra khắp bên trong.

Cố Sanh nói rõ ràng như vậy, chứng tỏ ít nhất nàng thật sự nhận biết thứ này.

Bây giờ nam nhân cũng có chút luống cuống, bởi vì hắn không chắc lời Cố Sanh nói có thật hay không, nhưng bà nội hắn năm ngoái quả thật đã khỏi bệnh sau khi dùng thứ này.

Ánh mắt Tề Thịnh nhìn Cố Sanh cũng thêm một tia dò xét, nàng lại có thể biết nhiều như vậy?

"Ngươi biết?" Hắn hỏi Cố Sanh, giọng điệu ôn hòa hơn nhiều so với khi nói với nam nhân kia.

Trong mắt Cố Sanh thoáng ý cười, "Biết cái gì? Huyền học? Hay là chữa bệnh?"

"Ngươi biết huyền học?" Nam nhân kia cười khẩy một tiếng. Dám ở trước mặt đại thiếu gia nhà họ Tề nói mình biết huyền học, lại còn là một cô nương trẻ tuổi như vậy, nàng thật sự cho rằng mình cũng là thiên kiêu như Tề Thịnh chắc?

Giờ phút này, nam nhân đã hoàn toàn quên mất mình vừa khoe khoang như thế nào trước mặt vị thiên kiêu này.

Tề Thịnh còn chẳng thèm liếc hắn một cái, vẫy tay với Cố Sanh: "Lại đây."

Cố Sanh cũng không sợ hắn chút nào, đi tới, theo Tề Thịnh vào phòng. Nàng lại thấy Tề Thịnh ngay trước mặt nam nhân kia, dưới ánh mắt không thể tin nổi của hắn, đóng sầm cửa lại.

Trong phòng sạch sẽ gọn gàng, rất yên tĩnh, chỉ có hai người họ.

Cố Sanh vào phòng, tìm một chiếc ghế sofa ngồi xuống, rồi chìa tay thẳng về phía hắn: "Tượng Quan Âm của ta đâu?"

Tề Thịnh sắc mặt vẫn bình thường, nhưng miệng lại hỏi: "Những lời ngươi nói lúc nãy, chỉ là vì tượng Quan Âm thôi sao?"

"Không, tất cả những gì ta nói đều là sự thật." Cố Sanh đáp, thấy hắn không tỏ thái độ gì, không nói tin cũng chẳng nói không tin, trong lòng lập tức hơi khó chịu. "Độc tố do con độc trùng kia tiết ra là loại độc mãn tính, còn linh khí thì đã tích lũy qua nhiều năm. Khi người bệnh dùng nó, linh khí được hấp thụ nhanh hơn độc tố, nên trông có vẻ như đã khỏi bệnh, nhưng kỳ thực tuổi thọ chẳng còn bao nhiêu, sống không được bao lâu."

Tề Thịnh nhớ lại bà nội của Hứa Hoắc trước đây đúng là như vậy. Khi đó uống thuốc xong, cơ thể bà có chuyển biến tốt đẹp rõ rệt, thế nhưng chỉ một năm sau lại đột ngột qua đời một cách kỳ lạ.

Chuyện này chắc chắn có nguyên do, chỉ là Hứa gia không muốn để người ngoài biết mà thôi.

Có lẽ ngay cả bản thân Hứa Hoắc cũng không biết.

Ánh mắt Tề Thịnh càng thêm sâu thẳm. Hắn nghĩ đến việc mình vừa suýt nữa đã đồng ý yêu cầu của gã kia, nếu đổi lấy thứ gọi là Linh Thực đó mà lại hại đến tính mạng muội muội, thì cả đời này hắn chắc chắn không thể tha thứ cho bản thân.

Hắn đi tới tủ đầu giường, mở ngăn kéo, lấy ra một vật bọc trong túi vải đưa cho Cố Sanh: "Cho ngươi."

Cố Sanh đưa tay nhận lấy, mở ra xem, quả nhiên đúng là pho tượng Quan Âm đó.

Nàng hơi ngạc nhiên: "Ngươi không hỏi ta có cứu được muội muội ngươi không sao?" Dù pho tượng Quan Âm này nàng nhất định phải lấy bằng được, nhưng người đời chẳng phải thích nhất là cò kè mặc cả hay sao? Sao lại đưa cho nàng đơn giản như vậy?

"Nếu ngươi có thể cứu được, ta sẽ dùng thứ khác để trao đổi." Dù sao pho tượng Quan Âm này cũng là thứ hắn đã hứa cho nàng từ trước.

Ai cũng biết Tề Thịnh của Tề gia là thiên chi kiêu tử, nhờ thiên phú huyền học trời ban mà rất được gia tộc yêu quý. Bản thân hắn lại có tính cách trầm mặc ít nói. Nhưng tuy nói ít, lại không phải là người nói lời không đáng tin cậy.

Thực ra hôm nay, nếu không phải tình huống quá đặc thù, hắn tuyệt đối sẽ không lấy tượng Quan Âm ra để trao đổi.

Trước đó Cố Sanh không cảm thấy gì đặc biệt, nhưng giờ phút này nghe hắn nói vậy, tâm trạng lại bất giác tốt lên một chút.

Thế là Cố Sanh, người vốn không định xen vào chuyện bao đồng, tâm trạng vừa tốt lên liền thuận miệng nói: "Ngươi dẫn ta đi gặp muội muội ngươi đi, ta xem thử có cứu được nàng không?"

Kỳ thực lời này của nàng vẫn còn rất khiêm tốn. Nếu muội muội của Tề Thịnh chỉ cần linh khí, thì nàng thật sự có thể cứu được cô ấy.

Tề Thịnh là người thuộc phái hành động, nghe nàng nói vậy liền lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Cố Sanh nhìn hắn đang thu dọn đồ, "Ngươi cứ thế tin tưởng ta vậy sao?" Nàng dù gì cũng chỉ mới chừng này tuổi! Mặc dù trước đây thường bị người ta chê bai vì tuổi tác khiến trong lòng rất khó chịu, nhưng Cố Sanh cũng biết, những đại sư chân chính trên thế giới này, đa phần đều đã lớn tuổi, rất hiếm người trẻ tuổi như nàng.

Chưa nói đến sự hiểu biết về huyền học, rất nhiều bản lĩnh đều phải có được qua thực tiễn. Dáng vẻ này của nàng, trông thế nào cũng không khiến người ta yên tâm được, phải không?

Tề Thịnh dừng tay thu dọn đồ đạc, tập trung nhìn nàng, ánh mắt có phần sâu thẳm: "Ngươi nghĩ trên thế giới này có bao nhiêu người nhận biết được Linh Thực?"

Cố Sanh nhíu mày, chỉ vì nàng nhận ra Linh Thực mà hắn đã cho rằng nàng có chân tài thực học?

"Với lại, sâu độc của Phó gia ở Hải Thành, là do ngươi giải đúng không?"

Cố Sanh hơi mím môi, khoé miệng bất giác cong lên một nụ cười kín đáo. Bọn họ mới gặp nhau một lần trước đó, vậy mà hắn đã điều tra kỹ lưỡng đến thế sao?
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 25: Chương 25



Người này, có chút thú vị.

Lúc Cố Sanh đến thì không gây ra tiếng tăm gì lớn, nhưng lúc rời đi, vì đi cùng Tề Thịnh xuống lầu nên đã thu hút sự chú ý của không ít người.

Rất nhiều khách nữ lại xì xào bàn tán, thảo luận xem quan hệ giữa hai người là thế nào.

Mà nhiều hơn là các loại đại lão trong giới thương trường hoặc hào môn, nhìn thấy Tề Thịnh muốn đi, đều vội vàng đứng dậy chào hỏi, muốn giữ mối quan hệ tốt với vị nhân vật lợi hại trong giới huyền học này.

Nhưng vì trên yến tiệc khách quý đông đảo, địa vị cũng cao thấp khác nhau, nhiều gia tộc không mấy lợi hại căn bản không chen lại những người kia, thế là liền chuyển dời sự chú ý, thấy được Cố Sanh bên cạnh Tề Thịnh.

Sau đó liền kinh ngạc, bên cạnh Tề Thịnh lần đầu tiên xuất hiện một nữ nhân.

Cố Sanh đúng lúc này, bằng một cách mà nàng hoàn toàn không ngờ tới, lại nổi danh một cách khó hiểu trong giới thượng lưu này.

Mấy người kia mắt đảo nhanh như chớp, liền nghĩ ra chủ ý, danh thiếp trước đó không đưa cho Tề Thịnh, giờ lén lút đưa hết cho Cố Sanh.

Cố Sanh còn chưa hiểu ý của bọn họ là gì, trong tay đã bị nhét đầy danh thiếp, liếc mắt nhìn qua, hình như đều rất nổi tiếng.

Thế là Cố Sanh cũng không khách khí, nhận hết tất cả.

Những người trước đó sợ bị từ chối thấy vậy, trong lòng cũng vui phát điên, nhìn hai người đi ra khỏi đại sảnh yến tiệc. Lúc Tề Thịnh hỏi nàng có muốn thay bộ đồ khác trước không, Cố Sanh nhìn bộ sườn xám trên người mình, nghĩ xem là ai mua, bỗng nhiên nhếch khóe miệng.

"Sao thế?" Tề Thịnh hỏi.

"Ta quên mất Phó Cảnh rồi."

Tác giả có lời muốn nói: Phó Cảnh (vẻ mặt không thể tin): Ta cứ như vậy mà không có cảm giác tồn tại sao? Không! Chắc chắn là vì ta không âm hiểm bằng hắn.

Chương 18: Cứu người

Cố Sanh muốn quay lại tìm Phó Cảnh, nhưng bị Tề Thịnh ngăn lại.

"Bên trong đông người lắm, ngươi gọi điện thoại cho hắn đi."

Cố Sanh nghĩ lại cũng thấy đúng, lúc nãy nàng cùng Tề Thịnh đi ra cũng đã bị chặn lại. Bây giờ quay về có khi lại bị chặn thêm lần nữa.

Nghĩ vậy, nàng quyết định lấy điện thoại gọi cho Phó Cảnh. Điện thoại "tút tút" vang lên hai tiếng, nhưng đầu bên kia vẫn chưa nhận máy.

Cố Sanh đột nhiên có cảm ứng, nhìn về phía hội trường, một người đàn ông mặc tây trang màu xám đang sải bước đi ra từ bên trong, bước chân vừa nhanh vừa loạn, có vẻ hơi lo lắng. Cho đến khi hắn nhìn thấy Cố Sanh mới chậm lại.

"Cố Đại Sư, ta vừa mới tìm ngươi ở bên trong xong, sao ngươi lại đột nhiên ra đến đây rồi?" Phó Cảnh lúc nãy đi hơi vội, lúc nói chuyện vẫn còn hơi thở hổn hển, "Vừa mới đi vệ sinh một chuyến quay lại đã không thấy người ngươi đâu, may mà hôm nay ngươi mặc bộ này dễ nhận, ta hỏi mấy người mới tìm ra được. Đúng rồi, sao ta nghe nói ngươi với cái tên Tề..."

Phó Cảnh nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, bởi vì lúc trước Tề Thịnh đứng ở một chỗ rẽ, vừa hay bị cây cối che khuất, nên hắn không nhìn thấy ngay từ đầu. Kết quả là bây giờ Tề Thịnh đột nhiên đi ra, đứng ngay trước mặt hắn.

Phó Cảnh hơi ngẩn người.

"Tề cái gì?" Cố Sanh hỏi.

"À, Tề đại thiếu cũng ở đây sao? Thật là trùng hợp." Phó Cảnh nhanh chóng nói lảng đi, thấy Tề Thịnh gật đầu nhẹ, chìa tay về phía hắn.

"Chào ngài." Phó Cảnh vội vàng bắt tay hắn.

Cố Sanh nói: "Ta đã đồng ý giúp hắn cứu em gái, nên muốn qua đó xem sao. Còn ngươi?"

Cứu em gái?

Cố Sanh giúp Tề Thịnh cứu em gái ư? Đùa sao? Người mà nhà họ Tề còn cứu không được, Cố Sanh lại có thể cứu à?

Mặc dù về lý trí thì nên nghĩ như vậy, nhưng có lẽ do gần đây ở cùng Cố Sanh đã lâu, nhìn thấy nhiều chuyện kỳ lạ, mà đến giờ vẫn chưa có chuyện gì nàng không giải quyết được. Cho nên hôm nay nghe chuyện này, phản ứng đầu tiên trong lòng Phó Cảnh lại là tin tưởng Cố Sanh.

"Cố Đại Sư, ta đi cùng ngươi." Mọi người đều nói Tề đại thiếu không dễ chọc, hắn thấy tốt hơn là nên ở bên cạnh Cố Đại Sư quan sát một chút.

"Được, vậy đi thôi." Vừa đúng lúc này, một chiếc xe lái tới, dừng trước mặt mấy người, Tề Thịnh ra hiệu cho họ lên xe.

Xe chạy suốt đêm tối, đi qua từng tòa nhà cao tầng, cuối cùng dừng lại trước cổng một trang viên.

Bóng cây lay động, khẽ đung đưa trong gió lạnh, phát ra tiếng "xào xạc", trông đặc biệt khiến người ta sợ hãi.

Vị trí trang viên vô cùng hẻo lánh, người bình thường đúng là không tìm thấy được. Tài xế nhấn còi một tiếng, trong vườn liền có người ra mở cổng, cho xe đi vào.

Gần như ngay khoảnh khắc xe đi vào trang viên, Cố Sanh liền cảm nhận được sự khác biệt của nơi này so với bên ngoài —— linh khí của trang viên này dồi dào hơn bên ngoài rất nhiều.

Ban đầu nàng tưởng là Tụ Linh trận, nhưng sau khi xuống xe lại phát hiện không hề có dấu vết bố trí trận pháp. Nhưng cũng chính vì vậy, nơi này lại càng thêm hiếm có.

Trang viên nhà họ Tề lại nằm trên một mảnh linh địa.

Chuyện này nếu để người khác nhìn thấy, đoán chừng phải sốt ruột c.h.ế.t mất. Cũng may thế giới trước đây của Cố Sanh linh khí cũng rất dồi dào, cho nên Cố Sanh ngược lại không có cảm giác gì quá đặc biệt.

Phó Cảnh cũng rất bình tĩnh, nhưng đó là vì hắn không cảm nhận được linh khí mà thôi.

Mấy người vừa xuống xe, tiến vào đại sảnh tầng một, chỉ thấy có vài người đang ngồi ở đó, gương mặt mang vẻ ưu sầu không nói nên lời.

Thấy Tề Thịnh trở về, một phụ nhân trẻ tuổi ở bên trong vội vàng đứng lên, "Về rồi à? A Thịnh, lấy được đồ chưa?"

Bước chân Tề Thịnh hơi khựng lại, hắn lắc đầu.

"Không có? Sao lại không có?" Phụ nhân dường như có chút không thể tin nổi, nhưng vẫn cố gắng không để mình thất thố, chỉ là thân hình mảnh mai có chút lung lay như sắp đổ.

Cố Sanh nhìn sắc mặt nàng, biết mấy ngày nay phần lớn đều không được nghỉ ngơi tử tế.

"Ta lên xem trước đã." Tề Thịnh cũng không nói cho họ biết Cố Sanh đến để làm gì, sợ lỡ như không thành công, cha mẹ mình sẽ trút giận, giận cá c.h.é.m thớt lên người Cố Sanh.

Hắn ra hiệu cho Cố Sanh và Phó Cảnh đi theo lên lầu. Trong một căn phòng trên tầng hai, yên tĩnh tuyệt đối, một bé gái khoảng 12-13 tuổi đang nằm trên chiếc giường công chúa màu hồng. Giờ phút này, cô bé đang nhíu chặt mày, thỉnh thoảng lại rên lên một tiếng đau đớn, dường như đang phải chịu đựng nỗi thống khổ to lớn.

Cố Sanh thấy trong khoảnh khắc Tề Thịnh bước vào, trong mắt hắn hiện lên một tia lo lắng không hề che giấu.
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 26: Chương 26



"Em gái ta, Tề Ngữ." Hắn giới thiệu đơn giản một câu cho Cố Sanh, "Trước đó có kẻ dùng tà thuật đánh lén trong đêm, các vị đại nhân khác đều không sao, nàng tuổi còn nhỏ, âm khí nặng, nên đã hấp dẫn âm khí tà ma. Bây giờ tà ma đã bị đuổi đi, nhưng luồng âm khí còn sót lại đó vẫn luôn phá hoại cơ thể của nàng."

Cố Sanh tiến lên kiểm tra một lượt, phát hiện tiểu cô nương trước mặt không chỉ sắc mặt trắng bệch, mà trên người dường như còn thấm một lớp mồ hôi. Nàng đặt tay lên cổ tay cô bé, một luồng linh khí chậm rãi truyền qua, theo động tác của nàng, mi tâm của tiểu cô nương trên giường chậm rãi giãn ra, cả người cũng thả lỏng đi không ít.

Tề Thịnh đứng một bên nhìn thấy, đáy mắt lộ vẻ hơi kinh ngạc.

Phó Cảnh thì không chú ý như hắn, trực tiếp chỉ vào bé gái, "Cố Đại Sư, nàng có vẻ khá hơn một chút rồi."

"Ừm." Sắc mặt Cố Sanh dường như hơi tái đi, nhưng lần này nàng chỉ thăm dò sơ qua một chút, không giống như lần trước trị liệu cho Phó Cảnh, nên không gây ra ảnh hưởng gì cho bản thân.

Nàng lập tức rút tay về, bé gái vẫn đang ngủ say, nhưng đã yên tĩnh hơn rất nhiều.

"Cố Đại Sư, nàng có đỡ hơn không?" Phó Cảnh hỏi.

"Không có." Cố Sanh lắc đầu, "Không thể chữa trị theo cách này được." Âm khí trong cơ thể Tề Ngữ nhiều hơn so với nàng nghĩ rất nhiều, chỉ dựa vào linh khí của bản thân nàng, e rằng dù có dốc cạn cũng không cứu được người.

"Chỉ có thể tạm thời trấn áp nó trước, ta sẽ nghĩ cách."

Tề Thịnh cẩn thận đắp lại chăn cho Tề Ngữ, sau đó ra hiệu cho bọn họ đi ra ngoài. Đứng ở bên ngoài, hắn hỏi Cố Sanh, "Thật sự có thể cứu được nàng sao?"

"Có thể." Trước đó có lẽ còn không chắc chắn, nhưng sau khi xem xét lần này, nàng biết mình quả thực có thể cứu được cô bé.

"Cảm ơn."

Cố Sanh nhíu mày, "Không cần khách sáo, cũng không hoàn toàn là giúp ngươi." Thật ra lúc mới đến, nàng đúng là có ý định đến giúp Tề Thịnh một tay, nhưng sau khi thực sự nhìn thấy tiểu cô nương kia, nàng lại thay đổi suy nghĩ.

Nàng vừa mới xem sơ qua tướng mạo để biết quá khứ của tiểu cô nương, bất ngờ phát hiện đây quả thực là một tiểu cô nương rất ngoan ngoãn và hiền lành, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm chuyện gì tổn hại đến người khác, ngược lại còn luôn giúp đỡ người khác.

Mà về lần bị thương này, nàng tính ra được, lại là do đỡ tai ương cho người thân.

Tham sống sợ c.h.ế.t là bản tính con người, thế mà bé gái này còn nhỏ như vậy đã dám vì người thân mà từ bỏ sinh mệnh của mình, khiến Cố Sanh không khỏi nhớ đến kiếp trước, sư phụ và các sư huynh vì muốn bản thân mình gặp ít tai ương hơn, đã tự mình gánh lấy kiếp nạn. May mà bọn họ lợi hại, nên mới không xảy ra chuyện gì.

Cho nên hôm nay, ngay từ khoảnh khắc nhìn ra những điều này, nàng đã biết, nàng muốn cứu tiểu cô nương này.

Truyền linh khí của chính mình là không khả thi, nhưng Cố Sanh vẫn còn nhiều phương pháp khác, dù có hơi phiền phức.

Đầu tiên, nàng bảo Tề Thịnh chuẩn bị giấy vẽ bùa và chu sa loại tốt nhất, vào buổi tối ngồi mấy tiếng đồng hồ, thừa dịp tinh thần tập trung nhất, vẽ ra năm tấm tụ linh phù.

Đặt các tấm tụ linh phù xung quanh giường của Tề Ngữ, sau đó lại dùng m.á.u của mình vẽ một tấm trừ tà phù, đương nhiên, trừ tà phù chỉ đóng vai trò nhất định, việc dùng m.á.u của mình để xua đuổi âm khí mới là mấu chốt.

Trong quá trình hoàn thành những việc này, Tề Thịnh vẫn luôn ở bên cạnh hỗ trợ bố trí phù trận, nhưng càng bố trí, đáy mắt hắn lại càng thêm kinh ngạc.

Phù trận này, nhìn thế nào cũng không giống lắm nhỉ?

*Tác giả có lời muốn nói:* *Tề Thịnh: Ta e rằng là thiên tài rởm rồi? Vì sao ta không hiểu được thao tác này của nàng?* *Cố Sanh (xấu hổ): Thật ra ta có hack...*

**Chương 19: Đạo diễn gọi điện**

Cố Sanh đương nhiên không biết hắn đang nghĩ gì, bởi vì nàng cũng không biết trận pháp của thế giới này rốt cuộc là dạng gì.

Nhưng nói thật, cách bố trí này của nàng đúng là có vấn đề, bởi vì Tụ Linh trận thông thường, thường là dùng tám tấm phù đặt ngay tám phương vị bát quái, còn nàng chỉ có năm tấm, ngoài ra, vị trí trận nhãn của nàng đặt không phải pháp khí, mà là một tấm trừ tà phù, quả thực nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.

Nhưng chỉ có Cố Sanh biết, phù trận này của nàng là được cải tiến từ phù trận trước kia.

Tụ linh phù trận trước kia thường nhắm vào người có thân thể khỏe mạnh, còn với một đứa trẻ có thân thể yếu ớt như Tề Ngữ thì rất khó hấp thụ, sẽ gây ra tác dụng phụ rất lớn. Nhưng nếu như không tập hợp đủ tám tấm, phù trận sẽ không phát huy được uy lực lớn nhất, thì không thể dùng đủ linh khí để lập tức ép hết âm tà chi khí bên trong ra ngoài.

Mà Cố Sanh dám thay đổi như vậy, đơn giản là dựa vào công năng thanh tẩy mạnh mẽ của m.á.u mình, có thể dễ dàng xua đuổi âm tà chi khí. Giữ lại năm tấm tụ linh phù chẳng qua là để sau khi xua đuổi âm khí, có thể kịp thời bổ sung linh khí, bù đắp sự thiếu hụt trong cơ thể Tề Ngữ mà thôi.

Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, nàng bảo Tề Thịnh và Phó Cảnh đứng lùi ra xa một chút, tấm phù cuối cùng vững vàng rơi vào trận nhãn, toàn bộ đại viện nhà họ Tề dường như cũng rung động một cái, linh khí nhanh chóng hội tụ lại, đạt đến mức độ vô cùng nồng đậm.

Cùng lúc đó, vẻ mặt tiểu cô nương nằm trên giường giãy dụa dữ dội hơn, từng luồng âm khí trong cơ thể giống như khói bốc lên, chậm rãi tràn ra từ đỉnh đầu.

Trong mắt Cố Sanh, những âm khí đó có màu đen, nhưng hai người còn lại không nhìn thấy thực thể. Tề Thịnh còn đỡ hơn, có thể cảm nhận rõ ràng sự biến đổi từ trường xung quanh. Còn Phó Cảnh thì chỉ có thể cảm giác dường như trong phòng đang trở nên lạnh hơn.

"Hơi lạnh nhỉ, các ngươi có thấy vậy không?" hắn ngẩng đầu, hỏi hai người kia.

Cố Sanh đang ở trung tâm trận pháp. Trung tâm trận pháp vốn có luồng linh lực cực lớn xung kích, người bình thường không chịu nổi, nàng cũng chỉ là dựa vào sức hồi phục mạnh mẽ của cơ thể nên mới không sợ.

Kết quả khi thực sự đứng ở bên trong, nàng lại bất ngờ phát hiện, linh khí của thế giới này rất ôn hòa, cho dù là linh khí hội tụ lại, nàng vậy mà cũng có thể hấp thu trực tiếp.

Tề Thịnh nhìn nàng, ban đầu có chút lo lắng, cuối cùng phát hiện nàng quả thực không sao, mới dần dần thả lỏng thần kinh đang căng thẳng, sau đó liền nghe thấy câu nói này của Phó Cảnh.

Hắn vốn lười trả lời, nhưng nghĩ lại người này là bạn của Cố Sanh, nên vẫn trả lời đơn giản một câu, "Là âm khí."

"Âm khí? Âm khí là gì?" Phó Cảnh hoàn toàn không biết gì về những thứ này.

"Âm khí chính là khí âm tà, trên người có dương khí, còn trên thân quỷ vật thì là âm khí. Âm khí xâm nhập cơ thể sẽ làm tổn thương thân thể con người, tổn hại tuổi thọ."
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 27: Chương 27



Phó Cảnh không nghe thì thôi, vừa nghe xong liền muốn xông lên phía trước, nhưng bị Tề Thịnh kéo lại. Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, rõ ràng không vui: "Ngươi làm gì?" "Cố Đại Sư còn ở bên trong mà! Ngươi nói âm khí làm người bị thương, Cố Đại Sư ở gần như vậy......" Tề Thịnh giữ chặt hắn, không cho hắn động đậy: "Nàng có chừng mực, nếu ngươi đi vào, nàng còn phải phân tâm cứu ngươi." Phó Cảnh vốn đang nhấp nhổm không yên, nghe hắn nói vậy mới chịu đứng yên.

"Nàng không có việc gì, yên tâm." Tề Thịnh miệng thì nói vậy, nhưng bản thân lại tập trung mười hai phần chú ý, quan sát nhất cử nhất động của Cố Sanh.

Mặc dù hắn vừa gọi Cố Sanh, Cố Sanh không chịu đi ra, nhưng trong tình huống như vậy, vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng để giúp nàng rút lui bất cứ lúc nào, đồng thời giúp nàng ngăn Phó Cảnh lại.

Một lát sau, nhiệt độ trong phòng từ từ hồi phục, lá bùa ở giữa bỗng nhiên không cần lửa mà tự cháy, rất nhanh biến thành Phi Hôi.

Cố Sanh đứng ở giữa trận nhãn, vậy mà đứng thẳng lưng, sau đó vươn vai một cái tỏ vẻ mệt mỏi.

Dường như có chút...... hấp thụ no rồi.

Muốn ợ một cái.

Năm tấm tụ linh phù còn lại vẫn đang liên tục không ngừng vận chuyển linh khí, nhưng so với lúc mới bắt đầu, linh khí hiện tại có thể nói là vô cùng ôn hòa, vừa vặn dùng để bổ sung chỗ thiếu hụt trong cơ thể.

Cố Sanh cố gắng giữ cho mình trông bình thường, hai người còn tỉnh táo trong phòng thấy nàng không có việc gì, mới xem như yên lòng.

"Cố Đại Sư người thật sự không sao chứ? Lúc nãy hắn nói âm khí gì đó, làm ta sợ muốn chết." "Ừm." Cố Sanh gật gật đầu, nói qua loa vài câu: "Ta ở xa nên không sao." Tề Thịnh lúc này cảm xúc cũng từ căng thẳng tột độ dịu lại, nắm tay chặt chậm rãi buông ra, nhìn nàng một cái, nói một câu: "Tạ ơn." "Ừm." Cố Sanh mấp máy môi, mặc dù linh khí trong cơ thể dư dả, nhưng cần ngồi xuống hấp thu mới được, thế là nói với Tề Thịnh: "Có phòng nào không? Ta muốn nghỉ ngơi." "Có." Tề Thịnh quay người dẫn theo hai người định rời khỏi phòng, kết quả vừa mở cửa liền đụng phải cha mẹ Tề gia đứng ở cửa ra vào, Tề Mụ Mụ trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng không che giấu được: "Tiểu Ngữ có phải được cứu rồi không?" "Vâng." Tề Thịnh gật đầu, trước tiên an ủi mẫu thân, thấy bà định hỏi tiếp liền vội vàng dừng chủ đề lại: "Lát nữa ta sẽ nói tỉ mỉ với ngài sau, giờ ta đưa họ đi nghỉ ngơi trước đã." "Được, được......" Tề Mụ Mụ đương nhiên không ngăn cản, trong lòng bà, đứa con trai này của mình luôn là người có chừng mực, cho nên dù cho hôm qua vật cứu mạng không lấy về được, bà cũng tin là có nhân tố bất khả kháng nào đó.

Hôm qua lúc Tề Thịnh dẫn hai người kia lên lầu, bà đương nhiên có thấy, nhưng không ngăn cản mà thôi. Kết quả vừa rồi, bà bỗng nhiên cảm nhận được một luồng linh khí d.a.o động cực lớn......

Tề Thịnh sắp xếp cho Cố Sanh một phòng khách, để nàng nghỉ ngơi trước, lúc đi ra có dừng lại một chút ở cửa, Cố Sanh còn tưởng hắn định nói gì.

Tề Thịnh im lặng một lát, chỉ vào phòng bên cạnh: "Ta ban đêm ở chỗ này, nếu như ngươi có chuyện gì, có thể tới tìm ta." Thật ra ý của hắn rất đơn giản, bởi vì vừa rồi Cố Sanh ở gần âm khí nhất, dù hắn thấy nàng không có vấn đề gì, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, bản thân hắn cũng có thể kịp thời biết được.

Hắn nói cảm thấy không có vấn đề, Cố Sanh nghe cũng cảm thấy không có vấn đề, người duy nhất có vấn đề chính là Phó Cảnh.

Phó Cảnh vừa nghe xong, lập tức trừng mắt lườm hắn một cái: "Nam nữ thụ thụ bất thân, Cố Đại Sư, ban đêm ngươi cũng không thể tùy tiện chạy vào phòng của đàn ông." Cố Sanh trợn mắt nhìn, gật đầu: "Được." Tề Thịnh khẽ nhíu mày không dễ nhận ra, cuối cùng kéo cửa lại, đi ra ngoài.

Phó Cảnh thấy hắn rời đi, trong lòng không hiểu sao lại có chút vui mừng: "Cố Đại Sư, trên thế giới này đàn ông lừa đảo nhiều lắm, ngươi xinh đẹp như vậy, cẩn thận bị lừa." Cố Sanh chẳng thèm để ý mà nhếch miệng, tỏ vẻ rất không hài lòng với cách nói của hắn: "Ai có thể lừa được ta?" "Nhưng mà Cố Đại Sư, bọn họ có nhiều chiêu trò lắm, khó lòng phòng bị! Cố Đại Sư..." Lời Phó Cảnh còn chưa nói xong, liền bị Cố Sanh một tay chống vào gáy đẩy ra khỏi cửa.

Nàng khóa trái cửa, trước khi vào phòng còn đứng ở cửa suy nghĩ một lát, lẩm bẩm một câu: "Không thể nào!" Có đàn ông muốn lừa nàng?

Chán sống à?

Ngoài phòng, Phó Cảnh bị đuổi ra ngoài thở dài, vô cùng bất đắc dĩ quay người lại, thì nhìn thấy Tề Thịnh đã rời đi trước đó.

Hắn đứng ở hành lang, không nói một lời nhìn chằm chằm nơi này.

Mãi đến khi thấy Phó Cảnh bị đuổi ra ngoài, tâm trạng hắn mới tốt lên mà nhếch khóe môi, sau đó dứt khoát quay người, sải bước đi lên lầu.

Phó Cảnh bị đuổi ra khỏi phòng đứng ngẩn người trong gió: "......" Mẹ nhà hắn! Người này! Trong lòng khẳng định có quỷ!

Cố Sanh đợi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng động bên ngoài nữa mới bắt đầu ngồi xuống hấp thu linh khí trong cơ thể, chỉ là hôm nay không cẩn thận hấp thu hơi nhiều, phải mất trọn ba giờ mới xem như chuyển hóa toàn bộ thành linh khí của bản thân.

Nàng đứng dậy khỏi giường, cử động đôi chân đã co quắp mấy giờ của mình, đột nhiên nghe thấy một tràng chuông điện thoại.

Sững sờ 2 giây, nàng mới nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại của mình, vội vàng chạy tới nghe máy.

Điều bất ngờ là, đầu dây bên kia lại là người quen, chính là vị đạo diễn trước đó.

"Alo?" Giọng nói lạnh nhạt mà mềm mại vang lên, đạo diễn bên kia lập tức xác định được người đối diện, trực tiếp mở lời: "Cố Đại Sư à! Là thế này, trước đây không phải ngươi nói muốn quen biết thêm người trong giới à? Vừa hay bên Kinh Đô có một vị đại đạo diễn, đoàn phim của ông ấy gần đây xảy ra chút chuyện, ngươi xem có thể đi một chuyến được không?" Đại đạo diễn? Giới giải trí?

Cố Sanh không lập tức trả lời, đạo diễn bên kia sợ nàng không rõ, lại bổ sung một câu: "Bên ông ấy là đoàn phim lớn, mời toàn người nổi tiếng, so với chỗ nhỏ này của ta thì tốt hơn nhiều." Cố Sanh nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng. Nàng đương nhiên biết đoàn phim của đại đạo diễn thường mời toàn người nổi tiếng, khỏi phải nói, nam nữ chính không phải là sao hạng A thì cũng là lưu lượng hàng đầu, phim và minh tinh cùng nâng đỡ lẫn nhau.
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 28: Chương 28



Việc này nếu là sớm hai ngày, nàng liền trực tiếp đồng ý, nhưng là bây giờ......

Cố Sanh vừa nghĩ, vừa lấy ra từ trong túi của mình một chồng danh thiếp, tổng cộng có hơn hai mươi tấm, thông tin ghi trên đó cho thấy, những người này đều là nhân vật có danh tiếng.

Đạo diễn đợi nửa ngày không nghe thấy Cố Sanh trả lời, bèn gọi lớn, "Cố Đại Sư?"

"Hả?" Suy nghĩ của Cố Sanh bị kéo về, nàng ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn từ chối, "Ta không đi được rồi, hai ngày này có một số việc muốn làm."

Lý do nàng từ chối người khác thường đơn giản như vậy, đạo diễn dù có chút tiếc nuối, vốn dĩ hắn định thông qua Cố Sanh để bắt mối quan hệ với vị đại đạo diễn kia.

Nhưng nếu Cố Sanh đã từ chối, hắn cũng không thể nói thêm gì, hai người trò chuyện vài câu rồi cúp điện thoại.

Mở cửa phòng, vừa bước ra, liền thấy Tề Thịnh đang đứng ở cửa.

Hắn đứng đó, hai tay buông thõng tự nhiên dọc theo đường chỉ quần tây thẳng tắp, đôi chân dài được bao bọc bên trong, cả người toát lên vẻ đặc biệt trầm ổn và đầy mị lực.

Cố Sanh thấy sắc mặt hắn như thường, nhưng gương mặt ẩn ẩn chút hồng nhuận, khí sắc rất tốt, tinh thần phấn chấn, trông người cũng nhẹ nhõm đi nhiều, xem ra gần đây có chuyện vui.

Nàng thoáng suy nghĩ, hỏi: "Tề Ngữ tỉnh rồi?"

"Ừm." Tề Thịnh gật đầu, trong ánh mắt không giấu được ý cười, hiển nhiên khoảng thời gian trước cũng đã lo lắng muốn chết, "Mẹ ta đang ở trên lầu trông nom, bà nói tối nay muốn mời ngươi ăn cơm."

Hắn vừa nói xong, Cố Sanh mới nhận ra hôm nay mình không chỉ thức đêm vẽ bùa mà ngay cả bữa tối cũng chưa ăn, đến giờ quả thật rất đói.

Nàng cũng không khách sáo, "Được."

"Vậy ta đi chuẩn bị." Sau khi Tề Thịnh rời đi, Phó Cảnh từ phòng bên cạnh đi tới, vẻ mặt hắn có chút mờ mịt, nói với Cố Sanh: "Cố Đại Sư, có chuyện gì vậy? Lúc nãy đạo diễn gọi điện thoại tới, nói cho ta nghỉ mấy ngày, bảo ta dẫn ngươi đi Kinh Đô chơi?"

Chính hắn càng nói càng cảm thấy không đúng, "Hắn lúc nào quản rộng như vậy, tay này đều vươn tới Thái Bình Dương rồi sao?"

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Cảnh: Cố Đại Sư cẩn thận hắn lừa ngươi.

Cố Sanh: Biến đi! Ai lừa được lão nương?

Chương 20: Từ chối.

Cũng không phải quản rộng sao?

Cố Sanh gần như đoán được ngay, đạo diễn chắc chắn là bị mình từ chối nhưng vẫn chưa hết hy vọng, định ra tay từ phía Phó Cảnh.

Nàng cũng không trực tiếp vạch trần, chỉ hỏi: "Ngươi không phải phải về quay phim sao?"

"Đúng vậy." Phó Cảnh cũng thấy kỳ lạ, "Ta đã nói với đạo diễn như vậy, hắn còn bảo lại cho ta nghỉ thêm mấy ngày, không biết nghĩ thế nào nữa."

Cố Sanh chỉ cười cười, không nói gì thêm.

Đồ ăn nhà họ Tề không lâu sau đã chuẩn bị xong, Tề Thịnh đưa Cố Sanh qua, bố mẹ Tề gia đều đang ngồi ở đại sảnh dưới lầu, thấy Cố Sanh đến, thậm chí còn đứng dậy, tỏ ý cảm ơn.

"Cảm ơn ngươi đã cứu Tiểu Ngữ." Tề Mụ Mụ kéo tay Cố Sanh, vẻ mặt chân thành, "Ta tìm bao nhiêu người như vậy cũng không có cách nào, suýt nữa thì cho rằng Tiểu Ngữ nhà ta không qua khỏi kiếp nạn này, thật sự cảm ơn ngươi."

Cố Sanh nghe ra được nàng thật lòng cảm kích, bởi vì chỉ trong vài câu ngắn ngủi, nàng đã nói cảm ơn mấy lần.

Tề Mụ Mụ cũng là người từng trải qua sóng gió, bây giờ lại có thể khiến nàng cảm kích đến mức có chút ăn nói lộn xộn, đủ thấy nàng thật lòng yêu thương Tề Ngữ.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Cố Sanh không hiểu vì sao, tim đột nhiên nhói đau.

Nàng đưa tay ôm ngực, mấy người khác lập tức nhìn thấy.

"Sao thế? Có phải chỗ nào không khỏe không?" Tề Mụ Mụ vội lo lắng hỏi, Cố Sanh vừa mới cứu Tề Ngữ, bây giờ lại như vậy, nàng rất sợ là do cứu người mà bị phản phệ.

"Không có, không sao ạ." Cố Sanh lắc đầu, cảm giác đau lòng vừa rồi đã biến mất không còn tăm hơi, vẻ mặt nàng khôi phục bình thường, cùng người nhà họ Tề ngồi xuống quanh bàn ăn.

Thấy Tề Mụ Mụ vẫn còn hơi lo lắng nhìn mình, trong lòng nàng có chút ấm áp, bèn cười nhẹ, "Dì à, ta thật sự không sao."

"Không sao là tốt rồi, nếu ngươi thấy không khỏe chỗ nào, nhất định phải nói đấy nhé, thiếu thứ gì bồi bổ cơ thể, cứ nói cho chúng tôi biết, tuyệt đối đừng ngại ngùng không mở lời."

"Vâng, ta biết rồi."

Sau một hồi trò chuyện, thức ăn đều được dọn lên bàn, mọi người mới bắt đầu dùng bữa.

Chỉ là Cố Sanh vốn đang đói bụng, lần này ăn lại có chút lơ đãng.

Sau cơn đau nhói ở tim vừa rồi, có một hình ảnh cứ lởn vởn trong đầu nàng, không sao xua đi được.

Đó là một người phụ nữ có dáng vẻ hiền hòa, tự tay đem tiểu nữ hài đang ôm trong lòng giao cho một người khác, sau đó quay người rời đi, mặc cho tiểu nữ hài ở phía sau khóc đến khản cả giọng, bà vẫn thờ ơ, ngay cả quay đầu lại cũng không hề......

Mà tiểu nữ hài này, chính là nguyên chủ lúc còn nhỏ.

Nàng bị mẫu thân vứt bỏ.

Chính xác hơn mà nói, là bị gia tộc từ bỏ.

Ngay khoảnh khắc vừa rồi, hồi tưởng lại đoạn ký ức này, Cố Sanh không kìm được nhíu mày, cố gắng đè nén nỗi tuyệt vọng đột nhiên dâng lên từ đáy lòng.

Tề Thịnh đã lặng lẽ quan sát ở bên cạnh hồi lâu, lúc này mới lên tiếng, "Không khỏe à?"

"Không có." Cố Sanh chắc chắn sẽ không thừa nhận, nhưng sau khi ăn qua loa vài miếng cơm, nàng vẫn xin phép về phòng nghỉ ngơi trước.

Tựa vào vách tường, ánh đèn màu xanh nhạt mờ ảo chiếu khắp căn phòng.

Nàng chậm rãi thở ra một hơi, đè nén cảm giác tuyệt vọng trong lòng, đoạn lấy ra tượng Quan Âm mà Tề Thịnh đưa cho nàng trước đó.

Tượng Quan Âm làm bằng gỗ, dài khoảng chừng một mét, thân tượng bằng gỗ tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, tựa như mùi gỗ, lại giống như mùi khói hương.

Lật mặt đáy lên, quả nhiên có khắc phù văn trận pháp.

Những phù văn trận pháp kia tương tự với những cái nàng từng thấy, nhưng lại không hoàn toàn giống, dường như đã được đơn giản hóa đi phần nào.

Cố Sanh tìm tượng Quan Âm vốn là để tìm hiểu xem thế giới này chế tạo pháp khí như thế nào, bởi vì pháp khí ở thế giới của nàng đều phải trải qua những điều kiện hà khắc mới chế tác được, mà thế giới này không cách nào đáp ứng.

Lật xem tượng Quan Âm hơn nửa ngày, dựa vào thiên phú nghịch thiên của mình, nàng cũng gần như hiểu ra được nguyên lý, tiếp theo là cần thực hành.
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 29: Chương 29



Cố Sanh nghĩ như vậy, đi ra cửa, trực tiếp gõ cửa phòng sát vách.

Khoảng hai giây sau, cửa "lạch cạch" một tiếng mở ra từ bên trong, Tề Thịnh một tay kéo tay nắm cửa, trên người chỉ mặc bộ áo choàng tắm màu trắng, n.g.ự.c áo mở rộng khiến người ta có thể thấy ngay cơ ngực, đường cong hướng xuống biến mất, giấu vào bên trong áo choàng tắm. Tay kia cầm một chiếc khăn lông màu trắng, đang lau tóc, tóc ướt sũng, vẫn còn đang nhỏ nước.

Thấy là nàng, Tề Thịnh đầu tiên quan sát tỉ mỉ một chút, xác định sắc mặt nàng bình thường, không có vẻ không thoải mái, mới hỏi một câu: "Có việc gì?"

Sắc đẹp ở ngay trước mắt, Cố Sanh lại dường như đầu óc thiếu mất sợi dây nào đó, không có chút ngượng ngùng nào.

Nàng vô cùng thành thật nói: "Có việc, ta muốn tìm một ít đồ vật." Nàng vừa nói, vừa đưa một tờ giấy tới.

Ánh mắt Tề Thịnh đầu tiên rơi xuống đôi ngón tay tựa hành non kia, đầu ngón tay hơi cong lại, cảm giác chạm vào nhất định rất tốt.

Ánh mắt hắn tối lại, cảm thấy cổ họng hơi khô, khẽ "Ừm" một tiếng, nhận lấy tờ giấy.

Mở ra xem, nét chữ bên trên xinh đẹp mà mạnh mẽ, vẻ ngoài ôn hòa, nhưng thực tế lại vô cùng sắc bén, rất giống bản thân nàng.

Tề Thịnh đột nhiên hơi muốn cười, tâm trạng không tệ cất tờ giấy đi, "Đợi lát nữa, lát nữa đồ vật tới, ta đưa qua cho ngươi."

Cố Sanh đương nhiên thấy tốt rồi, đỡ tốn thời gian công sức, nàng thích vô cùng.

Tề Gia làm việc quả thật rất nhanh, những món đồ nàng cần tuy không tính là hiếm có, nhưng muốn mua ở nơi này, ít tiền thật sự không được. Cho dù đủ tiền, cũng không phải chỉ một lát là có thể mua về được.

Nhưng đến lúc trời tối, Cố Sanh liền nhận được đồ vật, trên tờ giấy ghi món nào cũng đều có, lại còn chuẩn bị đủ cả hai phần.

Lần này thì tốt rồi, ban đầu Cố Sanh nghĩ rằng, thí nghiệm khó tránh khỏi xảy ra chút sự cố ngoài ý muốn, đến lúc đó phần thứ hai có thể dùng để dự phòng. Nhưng cuối cùng lại thuận lợi ngoài dự kiến, phần vật liệu thứ hai căn bản không có đất dụng võ.

Nhìn miếng ngọc bội đã được khắc xong phù chú trong tay, Cố Sanh lại thử nghiệm một chút, đi ra vườn của Tề gia trang tìm một tên cô hồn dã quỷ, bảo Phó Cảnh mang theo đi qua đó. Phó Cảnh không biết vì sao, lá gan cũng lớn, liền trực tiếp đi ra.

Cố Sanh tận mắt thấy từng tên cô hồn dã quỷ chạy về phía bên này, nhưng khi đến gần Phó Cảnh, lại bị một tầng vầng sáng nhàn nhạt b.ắ.n văng ra.

"Cố Đại Sư." Phó Cảnh bỗng nhiên gọi Cố Sanh một tiếng, "Ta đi đã đủ xa chưa?"

Cố Sanh lúc này mới phát hiện hắn đã đi rất xa trang viên, thế là gật gật đầu, ngoắc ngón tay, bảo hắn trở về.

Tối về sau đó, Cố Sanh liền lấy ra mấy tấm danh thiếp lúc trước, tùy ý chọn một tấm, gọi điện thoại cho người ghi trên đó.

Người kia lúc mới bắt đầu nghe thấy giọng Cố Sanh, còn không biết là ai, đợi đến khi nghe rõ là người trên yến tiệc ngày đó, mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, thái độ rất tốt.

"Là Cố tiểu thư phải không, ngài có chuyện gì?"

Cố Sanh một tay nhẹ nhàng vuốt v e pháp khí hộ thân vừa làm xong, giọng nói nhẹ nhàng: "Cũng không có đại sự gì, chỉ là muốn hỏi ngươi một chút, gần đây có muốn pháp khí hộ thân hay không?"

"A?" Nam nhân đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó là một trận cuồng hỉ: "Tề đại thiếu cuối cùng cũng chịu giúp ta làm một cái pháp khí rồi sao? Tốt quá rồi!"

Tề Thịnh? Liên quan gì đến Tề Thịnh chứ?

Cố Sanh trực tiếp mở miệng ngắt lời hắn: "Không, là pháp khí ta làm."

Lời này vừa nói ra, đầu bên kia lại lập tức cứng đờ, ngay sau đó, Cố Sanh liền nghe người kia cười ngượng ngùng: "Ha ha! Cố tiểu thư, ngài đừng nói đùa......"

Nói đùa?

Cố Sanh chau chặt mày, không nói thêm lời nào, khẽ vươn tay cúp máy.

Đầu bên kia, nam nhân nghe tiếng tút bận, mặt trắng bệch, nhưng trong lòng cũng khó chịu: "Mẹ nó! Không phải chỉ là cái đứa □□ đi theo đàn ông thôi sao, là cái thá gì chứ? Còn dám cúp điện thoại của lão tử!"

Bởi vì đêm hôm trước thử nghiệm pháp khí nên thức khuya, cho nên ngày thứ hai mãi đến hơn mười giờ, Phó Cảnh mới thức dậy khỏi giường.

Rửa mặt qua loa xong, vừa xuống lầu, liền thấy Cố Sanh đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách.

Cha mẹ Tề Gia đều đã lên lầu chăm sóc Tề Ngữ, Cố Sanh giữa chừng có đi xem một lần, sau đó liền không lên nữa. Hiện tại nàng ngồi trên ghế sô pha, tâm trạng trông không tốt lắm.

Phó Cảnh do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi: "Cố Đại Sư, hôm nay ngươi không vui à?"

"Ừm." Chỉ một tiếng đó, lại không nói vì sao mình không vui, rõ ràng là không muốn nói cho hắn biết.

Phó Cảnh trong lòng có chút bất đắc dĩ, luôn cảm thấy Cố Sanh vẫn chưa coi hắn là bạn bè, liền nghe Cố Sanh nói: "Lát nữa, ngươi giúp ta đặt trước một vé đi Kinh Đô đi."

Phó Cảnh kinh ngạc: "Ngươi muốn đi Kinh Đô?"

Cố Sanh gật gật đầu, từ sau khi gọi hai cuộc điện thoại hôm qua, nàng liền biết những tấm danh thiếp này không đáng tin cậy. Những người đưa danh thiếp đều là nể mặt mũi Tề Thịnh, nàng căn bản không có chút trọng lượng nào trong lòng bọn họ. Cũng căn bản không có khả năng dựa vào những người này để tạo dựng danh tiếng trong giới này.

Cho nên sau khi đạo diễn lại gọi điện thoại cho nàng vào sáng sớm, nàng liền quyết định đi Kinh Đô xem sao.

Tác giả có lời muốn nói: Tề Thịnh: Lại làm giảm độ thiện cảm của ta! Lão súc sinh này!

Phó Cảnh: Emmmm, nói thế nào đây, ngươi cũng có ngày hôm nay.

Chương 21: Cứu người một mạng

Phó Cảnh có chút do dự nói: "Thế nhưng là... ta buổi chiều phải về Hải Thành rồi."

Kỳ thực hôm qua sau khi hắn bày tỏ rằng Cố Sanh không có ý định đi Kinh Đô chơi, đạo diễn liền bảo hắn mau chóng về Hải Thành quay phim. Nếu đã nịnh bợ không được, cũng không thể lãng phí nhân lực, vật lực, tài lực bên mình, mau chóng tiếp tục quay phim mới là chính đạo.

Sáng nay hắn thức dậy, vốn định nói với Cố Sanh, hai người cùng nhau về Hải Thành. Dù sao mục đích ban đầu của bọn hắn là đến tham gia biên cương thịnh yến, bây giờ yến tiệc đã tham gia xong, lại ở Tề Gia chơi hai ngày, cũng nên trở về rồi.

Nhưng lúc này, Cố Sanh lại đột nhiên thay đổi ý định, nói muốn đi Kinh Đô.

Phó Cảnh lề mà lề mề, không mấy tình nguyện.

"Trước đó không phải ngươi nói không muốn đi Kinh Đô sao?"

"Đúng vậy, nhưng bây giờ ta thay đổi ý định rồi."

"Vì sao?" Phó Cảnh truy hỏi.

Cố Sanh mấp máy môi, không trả lời.
 
Back
Top Bottom