[Cả hai sẽ không can thiệp vào các mối quan hệ của nhau]
Kim Thái Hanh không thể chịu nổi khi Điền Chính Quốc như vậy, cũng không phân biệt được đây là cố tình hay vô ý, giống như một con mèo con, luôn dùng chiếc đuôi mềm mại chọc vào hắn.
Nhưng hắn cũng chẳng có tiền đồ, vẫn sẵn sàng rơi vào lưới của Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc bị áp vào cửa, eo bị nâng lên một chút, đôi môi bị người đàn ông mút mát đến mức đau nhức.
"Từ, từ đã....dừng lại một chút đã anh".
Cuối cùng, anh ôm đầu người đàn ông trước mặt, Điền Chính Quốc thì thầm: "Anh Hanh, buổi tối anh không đi tiếp khách sao?"
Đôi mắt Kim Thái Hanh gần như không thể rời khỏi đôi môi đỏ tươi của Điền Chính Quốc: "Không, anh rảnh hai ngày".
"Vậy anh ăn cơm tối chưa?".
Điền Chính Quốc nhẹ giọng nói: "Em vào bếp làm chút gì cho anh nhé.
"
"Không, chúng ta ra ngoài ăn cơm".
Kim Thái Hanh cầm bàn tay giấu trong tay áo của Điền Chính Quốc ra: "Hiếm khi có thời gian ở cùng em."
Điền Chính Quốc mỉm cười, gật đầu: "Anh Hanh, anh chờ em một lát, em tắm rửa một chút, hôm nay ra nhiều mồ hôi".
"Em đi đi, không vội".
Điền Chính Quốc cầm quần áo đi vào phòng tắm, Kim Thái Hanh đi tới phòng thay đồ, thay một bộ quần áo thường ngày màu sẫm.
Đi ngang qua giường, Kim Thái Hanh chợt chú ý tới hộp quà nhỏ màu vàng đen trên tủ đèn, đó là món quà sáng nay hắn tặng cho Điền Chính Quốc.
Giấy gói bên ngoài của hộp quà nhỏ vẫn còn nguyên vẹn, dường như nó chưa được mở ra.
Là...không thích sao?
Kim Thái Hanh đã nghĩ sáng nay sau khi hắn rời đi, Điền Chính Quốc hẳn sẽ nóng lòng muốn mở ra xem ngay.
Kim Thái Hanh bỗng nhiên nhớ tới trước đây thỉnh thoảng có mang về cho Điền Chính Quốc một ít quà, mặt dây chuyền, nhẫn, đồng hồ, vòng tay, ...đều có.
Tuy chỉ là thuận tiện mua, nhưng đều không phải là hàng rẻ tiền, mà Điền Chính Quốc cũng chưa bao giờ đeo nó trước mặt hắn trước đây.
Rõ ràng, em ấy rất hạnh phúc khi nhận được món quà.
Kim Thái Hanh rất ít khi suy xét đến suy nghĩ của Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc là người đơn giản và cư xử tốt, mọi suy nghĩ đều thể hiện ra trên mặt, không cần hắn phải đoán.
Đơn giản nghĩ lại, xem ra không có nguyên nhân phức tạp nào cả, Điền Chính Quốc đã ở bên hắn ba năm, những đồ vật này cũng chỉ là vật ngoài thân.
Chuyện này hắn cũng đã sớm nhìn ra...
Kỳ thật, hắn chính là dùng tiền để bao nuôi tình nhân, nên thứ tình cảm này cũng không phải là thứ gì tốt đẹp.
Khi sử dụng tiền bạc để giao dịch tình cảm, sẽ không mang đến phiền phức.
Nhưng mấy năm nay, hắn không ngờ mình lại được hưởng thụ cuộc sống như thế này, hiện tại hắn không có ý định từ bỏ mối quan hệ này và cảm thấy nó cũng không phải chuyện quan trọng.
Kim Thái Hanh khéo léo mở hộp quà, lấy ra chiếc vòng tay Ruby san hô.
Một chuỗi hạt đá quý với những chất liệu được xâu lại cùng nhau, dưới ánh sáng, màu sắc rất đẹp đẽ, hài hòa và tinh tế.
Thời điểm hắn mua chiếc vòng này cũng vì cảm thấy nó rất đẹp, những thứ đẹp đẽ mới xứng đáng với tình nhân bé nhỏ của hắn.
Điền Chính Quốc sau khi tắm xong đang sấy tóc.
Kim Thái Hanh bước vào, đeo chiếc vòng Ruby san hô vào cổ tay gầy nhỏ của Điền Chính Quốc.
Những viên đá quý sáng lấp lánh phản chiếu trên làn da trắng ngần và cổ tay tròn trịa nhìn đặc biệt gợi cảm.
Tay kia của Điền Chính Quốc cầm máy sấy tóc, mái tóc ngắn sắp khô của Điền Chính Quốc rối tung, vài sợi tóc trên trán che khuất đôi mắt, nhìn rất đáng yêu.
Kim Thái Hanh không nhịn được đưa tay ôm eo Điền Chính Quốc, cúi đầu vùi mặt vào cần cổ ấm áp của Điền Chính Quốc mà hít hà.
"Thơm."
Kim Thái Hanh cọ mạnh: "Rất thơm."
Điền Chính Quốc có chút ngứa, cười tủm tỉm: "Em và anh cùng dùng sữa tắm giống nhau, mùi hương trên người em cũng giống mùi trên người anh Hanh".
Trái tim Kim Thái Hanh tê dại, vô cùng thỏa mãn: "Em không có mùi hương giống anh, lẽ nào còn muốn có mùi hương của người khác, em nghĩ lúc đó anh còn muốn em sao?"
Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh tâm tình rất tốt, liền dựa người vào lồng ngực hắn.
"Anh Hanh, thứ tư tuần sau em sẽ tổ chức sinh nhật".
Điền Chính Quốc hơi ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: "Anh đi cùng em được không?"
Điền Chính Quốc hiếm khi yêu cầu Kim Thái Hanh điều gì.
Chỉ là anh luôn muốn Kim Thái Hanh ở bên anh trong ngày sinh nhật.
Năm nào cũng thế, nhưng sẽ không phải là người luôn đeo bám người khác, về cơ bản, nếu Kim Thái Hanh không đáp ứng, anh sẽ không hỏi lại.
"Đến lúc đó rồi tính."
Kim Thái Hanh nhéo mặt Điền Chính Quốc: "Nếu không bận, anh đi cùng với em."
Hai năm qua Kim Thái Hanh chỉ đi cùng anh một lần, lần đó hắn vừa vặn đi công tác về, đến chỗ Điền Chính Quốc qua đêm.
Điền Chính Quốc làm một bàn ăn vào buổi tối, sau khi ăn xong muốn hắn cùng đi xem pháo hoa, ngày đó trùng hợp là ngày lễ ở Xuyên Hải, mỗi năm một lần đều bắn pháo hoa, ở bên kia sông của quảng trường vào lúc 8 giờ tối, pháo hoa rực rỡ có thể thắp sáng cả bầu trời.
Nhưng hắn lúc đó không đi, bắt chuyến bay gần tối đến Xuyên Hải, sáng hôm sau phải bắt chuyến sớm nhất để đi, làm sao có sức để làm mấy chuyện lãng mạn này, ăn no xong hắn lại mang người lên giường làm một trận sung sướng, xong việc bảo trợ lý đưa một chiếc xe qua nói là quà sinh nhật. (—.—)
Nhưng hiện tại, hắn đang cân nhắc tìm cơ hội để chính thức giới thiệu Điền Chính Quốc với bạn bè của mình, nếu có thời gian vào thứ tư tuần sau thì đó sẽ là cơ hội tốt.
Cứ giấu giếm cũng không phải là chuyện gì hay ho, dù sao ngày tháng sau này vẫn còn dài.
Đêm mùa thu đặc biệt mát mẻ.
Trên đường đến nhà hàng, xe dừng ở đèn đỏ ngã tư đường, ánh mắt Điền Chính Quốc nhìn ra cửa sổ xe bị thu hút bởi trung tâm mua sắm cách đó không xa.
Trên bức tường bên ngoài của trung tâm mua sắm, một số công nhân đang tháo dỡ một tấm poster lớn người nổi tiếng, trên poster là tấm ảnh người đàn ông đang bị dư luận bủa vây, Tôn Triều...
Tấm poster lớn lộp bộp một tiếng trượt xuống đất, hai người dọn dẹp bước tới, vò nát tấm poster thành một quả bóng và trực tiếp ném nó vào một xe rác nhỏ gần đó.
Đèn xanh bật lên, Điền Chính Quốc thu hồi ánh mắt, khóe môi phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ ngoài cửa sổ.
—————–
Việc ghi hình cho nhiều chương trình sẽ phải đợi đến đầu tháng sau, trước đó Tây Nam muốn sắp xếp một số sự kiện thương mại cho Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc không hề suy nghĩ, giống như trước đây từ chối.
Tây Nam là một người phụ nữ quyết đoán, là người đại diện xuất sắc của Tinh Từ, một người sắc sảo và có năng lực, am hiểu nhất chính là việc tạo ra lưu lượng cho nghệ sỹ.
Khi Điền Chính Quốc bắt đầu ký kết hợp đồng với Tinh Từ, Tây Nam từ tận đáy lòng đã rất lạc quan về sự phát triển của Điền Chính Quốc và ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của Điền Chính Quốc, cô ấy đã có một chiến lược PR trong lòng.
Nhưng vấn đề là Điền Chính Quốc chẳng hề cầu tiến, sau hai năm ở Tinh Từ, anh chỉ nhàn tản tham gia hai bộ phim truyền hình.
Tây Nam không thể chịu nổi những người có tài năng bị phủ bụi trong văn phòng.
Dựa vào sức nóng có được từ bộ phim vừa rồi, một số đoàn phim đã chủ động đưa cành ô liu cho Điền Chính Quốc.
Tây Nam tìm được hai kịch bản có chất lượng tương đối cao để Điền Chính Quốc lựa chọn.
Thời gian bấm máy là sau khi chương trình giải trí được ghi hình.
Cô hy vọng rằng Điền Chính Quốc có thể tranh thủ thời gian rảnh tiếp theo để nghiên cứu kịch bản và sau khi chương trình giải trí kết thúc trực tiếp tham gia đóng phim.
Mười ngón tay tao nhã của Tây Nam chống cằm, cô ấy nhìn nam diễn viên nhỏ bé không có phản ứng nào trước mặt mình, nghiêm túc nói: "Chỗ Tôn Triều xảy ra vấn đề rồi, phần lớn sức nóng từ bộ phim cuối cùng đều ở trên người cậu.
Đây là một cơ hội rất tốt".
"Xin lỗi chị Nam".
Điền Chính Quốc nhẹ nhàng nói: "Em không muốn đóng phim nữa".
Tây Nam biểu hiện có phần không thể tin nổi, bất bình: "Em muốn lãng phí vô ích vai diễn và sức nóng của mình sao?
Điền Chính Quốc, ngay cả em chỉ đến showbiz để trải nghiệm cuộc sống, em cũng nên có chút cầu tiến chứ".
"Chị Nam, có thể chị không hiểu ý của em.
Chị không cần nhận kịch bản cho em nữa.
Sau khi chương trình giải trí được ghi hình, em sẽ không ở lại showbiz nữa."
Tây Nam sửng sốt.
"Giải nghệ?
Nhưng mới được một năm kể từ khi em ký hợp đồng với Tinh Từ."
"Em có những việc khác phải làm.
Đến lúc đó em sẽ trao đổi nghiêm túc với công ty về công việc.
Chị Nam không cần phải nhọc lòng vì em nữa".
"..."
Tây Nam nhíu mày, nghĩ thầm Điền Chính Quốc có lẽ đến showbiz chỉ để trải nghiệm cuộc sống.
"Điền Chính Quốc, nói thật, chị là muốn đào tạo em thành Văn Từ thứ hai."
Tây Nam cười bất lực, cô dựa vào ghế làm việc: "Em chắc biết Văn Từ".
"Em biết."
Điền Chính Quốc khẽ gật đầu.
"Có ai nói cho em biết không?
Em và Văn Từ, ừm, rất giống nhau."
Văn Từ vốn là người ở Tinh Từ, nghệ sĩ dưới tay của Tây Nam, Tây Nam đối với Văn Từ quen thuộc hơn bất kỳ ai.
Năm đó lần đầu tiên nhìn thấy Điền Chính Quốc cô liền cảm giác được điều gì đó.
Đương nhiên, Điền Chính Quốc không thể so sánh với Văn Từ được, năm đó Văn Từ đứng ở vị trí đỉnh lưu, có thể làm được điều đó, ngoài chiến lược marketing của Tây Nam, hơn cả chính là cháu trai ông chủ tập đoàn, thêm cả cổ đông lớn nhất đứng sau Tinh Từ là Kim Thái Hanh cũng có công lao trong đó.
Việc liên tục có được những dự án cấp S của ngành kinh doanh điện ảnh và truyền hình, với sức hút khó cưỡng như vậy, đã trực tiếp đẩy Văn Từ thời điểm đó lên một tầm cao khó mà tin nổi.
Tuy nhiên, theo quan điểm của Tây Nam, mặc dù Điền Chính Quốc không có sự hậu thuẫn vững chắc giống như Văn Từ, nhưng kỹ năng diễn xuất của anh không hề thua kém Văn Từ, cùng điểm tương đồng nên chỉ cần một chiến lược PR tuyệt vời là ổn.
Điền Chính Quốc bình tĩnh cười: "Em biết."
Nhìn thấy Điền Chính Quốc bộ dáng dầu muối đều không muốn ăn, Tây Nam cũng không muốn nói thêm, thở dài: "Thôi vậy".
Một người không có tham vọng, cô thật sự không thể dìu dắt nổi.
—————-
Chỉ sau hai ngày nghỉ ngơi, hàng loạt các cuộc tiếp khách liền tới.
Kim Thái Hanh từ lâu đã quen với nhịp sống này, trong lòng hắn cũng có những tham vọng và lòng tự trọng của riêng mình.
Bây giờ, ngoại trừ sự nghiệp, không có gì có thể hấp dẫn hắn ta.
Tại bữa tiệc cocktail dành cho doanh nhân, nơi tụ tập những người nổi tiếng, Kim Thái Hanh đã thu hút sự chú ý của nhiều người ngay khi vừa xuất hiện.
Dáng người cao lớn, đôi chân dài thẳng tắp, một thân âu phục cắt may đẳng cấp, vừa vặn gọn gàng, có thể tạo ra một lượng fan nhất định.
Kim Thái Hanh hiếm khi tham gia bữa tiệc kiểu này, thời trẻ tính cách còn quá ngông cuồng, không muốn là kẻ lá mặt lá trái*, không thể và không muốn thể hiện phong cách mà ông Kim yêu cầu.
Những người đại diện cho tập đoàn Thịnh Đạt từ trước đến giờ hầu hết đều là những nhà quản lý chuyên nghiệp do ông Kim đào tạo, tuy rằng mỗi lần xuất hiện luôn là tâm điểm mọi người muốn quen biết, nhưng chung quy không ai sánh được Kim Thái Hanh là người danh chính ngôn thuận*.
*lá mặt lá trái: là con người lật lọng, tráo trở, dễ trở mặt, không trung thực.
*danh chính ngôn thuận: là người có danh nghĩa, có tư cách chính đáng.
Đôi vợ chồng trang phục lộng lẫy, cùng Kim Thái Hanh nói chuyện rồi rời đi, Tần Hựu đến chỗ Kim Thái Hanh châm chọc: "Sao hôm nay bận rộn thế".
Kim Thái Hanh đối với bạn bè lâu năm sẽ không giả vờ, nở nụ cười: "Cũng là để cho ông Kim sống thêm mấy chục năm."
Tần Hựu cười tủm tỉm: "Nhưng dù bận rộn đến đâu, cũng không thể lạnh nhạt với người quen cũ".
Kim Thái Hanh không hiểu ý của Tần Hựu, đang định hỏi y có ý gì, quay đầu lại, nhìn thấy Tần Hựu nở nụ cười đầy ẩn ý, nhìn về phía trước.
Hắn nhìn theo ánh mắt của Tần Hựu, nhíu mày.
Khi Văn Trung Sùng cùng Thẩm Bội Linh cầm ly đi đến, không có hành động tôn trọng và dè dặt như những người khác, họ đối xử với Kim Thái Hanh như thể hắn là người một nhà, mỉm cười và gọi Kim Thái Hanh là Tiểu Kim, cùng với Tần Hựu không có vẻ gì xa cách.
Ban đầu bọn họ chờ Kim Thái Hanh giống như trước đây tiến đến chào hỏi, luôn đi theo giống như tùy tùng, trước mặt còn gào lớn chú dì, ở những chỗ đông người họ luôn là người đầu tiên được Kim Thái Hanh chào đón và ưu ái, sớm thành thói quen luôn cho rằng trước mặt Kim Thái Hanh bọn họ chính là bề trên.
Chỉ là có người tiến lên nói chuyện cùng Kim Thái Hanh, thấy đã qua một nửa thời gian buổi tiệc, bọn họ lúc này mới xuống giá không tiếp tục chờ đợi nữa.
"Đã mấy năm không gặp, Tiểu Kim thay đổi quá nhiều."
Thẩm Bội Linh cười nói: "Lúc đầu nhìn thấy con đi vào, dì và chú còn suýt chút nữa không nhận ra."
"Trước đây xem Tiểu Kim như một đứa nhỏ, nhưng hiện tại tôi cảm thấy có chút giống với khí chất của ông Kim năm xưa" Văn Trung Sùng đầy mặt tươi cười, nếu không phải một cánh tay bị vợ gã kéo, một tay cầm rượu, hẳn là ông sẽ tiến lên vỗ vai Kim Thái Hanh tỏ vẻ an ủi.
Văn Trung Sùng và Thẩm Bội Linh từ nhỏ đã là những nhà sáng tạo nghệ thuật rất nổi tiếng trong giới.
Sau đó, họ bắt đầu kinh doanh.
Với sự giúp đỡ của nhà họ Kim, kinh doanh một vốn bốn lời, đại khái là nếm trải quá đủ ngọt ngào, chậm rãi từ nghệ thuật gia thanh cao trở thành một doanh nhân thuần túy.
Kim Thái Hanh nâng rượu trong tay lên, mỉm cười gật đầu chào: "Văn Tổng, Thẩm tổng".
Nụ cười trên mặt Văn Trung Sùng và Thẩm Bội Linh cứng đờ, nhưng ngay sau đó trở lại bình thường, mỉm cười dò hỏi sức khỏe của ông Kim.
Mặc dù Kim Thái Hanh kiên nhẫn đáp lại, nhưng hắn vẫn giữ khoảng cách lịch sự với Văn Trung Sùng và Thẩm Bội Linh trong suốt cuộc trò chuyện, không khác nhiều với thái độ trước đây của hắn đối với người khác.
Điều này khiến vợ chồng Văn Trung Sùng lại càng muốn thân thiết với Kim Thái Hanh, càng muốn tự mình đa tình.
Trước kia Văn Trung Sùng và Thẩm Bội Linh đều không để Kim Thái Hanh vào mắt, họ cảm thấy hắn chẳng ra gì, không có mắt thẩm mỹ thưởng thức tài hoa, một thân toàn mùi tiền, đối với những người đam mê nghệ thuật thì kiểu người này chẳng khác gì kẻ vô lại, mặc dù nhà họ Kim tiếng tăm lừng lẫy, nhưng lúc đó bọn họ không thiếu tiền tài, danh vọng, nên chưa bao giờ muốn buông bỏ sự cao quý của mình để chấp nhận Kim Thái Hanh dù chỉ một chút, chỉ kiểu mặt thì cười còn trong lòng không hề tiếp nhận mà thôi.
Tất nhiên, đây là những gì họ nghĩ trước khi mất đi sự giúp đỡ của Kim Thái Hanh, sau khi trở thành doanh nhân thực thụ, họ mới nhận ra nhà họ Kim là một "túi máu" lớn như thế nào, chỉ cần dính vào được một chút là có thể làm mưa làm gió trong giới kinh doanh.
"Tháng tới gia đình chú sẽ chuyển về Xuyên Hải, sau này chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau".
Văn Trung Sùng cười nói: "Vài ngày trước Văn Từ đã nói với chú rất muốn gặp lại những người bạn cũ của mình".
Thẩm Bội Linh cũng cười nói: "Đúng vậy, nói đi nói lại, Tiểu Kim và Văn Từ có lẽ đã lâu không gặp nhau".
Kim Thái Hanh khóe miệng nhếch lên, trong mắt không có một chút cảm xúc nào: "Vâng, đã lâu không gặp."
Thẩm Bội Linh thấy Kim Thái Hanh không có ý hỏi thêm, bà ta tiếp tục nói: "Gần đây Văn Từ đang làm thủ tục ly hôn với Cao Sâm, tâm trạng không được tốt cho lắm.
Nếu không, tối nay Văn Từ sẽ đến dự tiệc.
Thật là đáng tiếc, vì không thể gặp lại con sớm hơn."
Vẻ mặt của Kim Thái Hanh sửng sốt khi nghe đến từ "ly hôn".
Thẩm Bội Linh nhìn thấy sự khác lạ trong mắt Kim Thái Hanh, mỉm cười nói: "Nhưng không sao cả.
Văn Từ sẽ quay lại vào tháng sau, khi đó các con gặp nhau cũng không muộn".
Kim Thái Hanh không biết đang suy nghĩ cái gì, hắn có chút mất tập trung, Thẩm Bội Linh đơn giản hàn huyên vài câu, sau đó liền kéo chồng mình rời đi.
"Văn Từ và Cao Sâm sắp ly hôn."
Tần Hựu ngạc nhiên: "Không thể tin được.
Tôi nghe Triệu Thành nói mối quan hệ của Văn Từ và Cao Sâm rất tốt."
"Thẩm Bội Linh nói thì chắc không phải là giả".
Kim Thái Hanh nói xong, đặt ly rượu trong tay lên khay rượu của một người phục vụ rồi nghiêm mặt bước ra ngoài.
"Đi đâu vậy?"
Tần Hựu hỏi.
"Gọi điện thoại."
Thẩm Bội Linh nhìn thấy Kim Thái Hanh bước ra ngoài, khuỷu tay chạm nhẹ vào chồng mình ở bên cạnh.
"Nhìn đi, tôi đã nói mọi chuyện sẽ như trước đây."
Thẩm Bội Linh cười nhẹ: "Khi nghe thấy Văn Từ ly hôn đã không thể bình tĩnh."
Kim Thái Hanh đi ra ngoài đại sảnh tổ chức tiệc, đến cuối hành lang bấm số gọi điện thoại cho ông Kim.
Hắn nghe Thẩm Bội Linh nói về việc Văn Từ ly hôn, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn là ông của mình đã giở thủ đoạn vô đạo đức nào đó ở sau lưng, buộc vợ chồng Văn Trung Sùng bắt Văn Từ phải ly hôn.
"Con đã hứa với ông trong vòng một năm sẽ mang về cho ông một người cháu dâu, ông làm sao mà phải làm chuyện thiếu đạo đức như vậy".
Bên kia điện thoại, ông Kim trịnh trọng nói.
Kim Thái Hanh thở phào nhẹ nhõm.
Ông nội biết điều này thiếu đạo đức là được rồi.
"Cậu có ý tưởng gì sao?"
Kim Thái Hanh trở lại đại sảnh, Tần Hựu mỉm cười hỏi: "Về chuyện Văn Từ ly hôn, cô Thẩm dường như không phải là vô tình tiết lộ".
"Tôi không biết".
Kim Thái Hanh nói: "Tôi cũng không muốn suy nghĩ".
Về chuyện tình cảm, hắn có thói quen luôn thuận theo tự nhiên, nếu phải tận lực suy nghĩ hắn sẽ cảm thấy rất phiền.
Kim Thái Hanh ở lại thành phố K trong hai ngày và trở về Xuyên Hải vào buổi tối ngày thứ ba.
Căn hộ vắng vẻ, Điền Chính Quốc vẫn chưa trở về.
Kim Thái Hanh có chút không vui, vẫn quen nhìn khuôn mặt ngoan hiền của Điền Chính Quốc ngay khi vừa mở cửa, sau đó anh sẽ vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Kim Thái Hanh lấy điện thoại gọi cho Điền Chính Quốc, nghĩ có lẽ cần liên hệ lại công ty, sau này đừng sắp xếp cho Điền Chính Quốc phải làm việc vào buổi tối.
Chờ sau này chia tay, hắn sẽ cho Điền Chính Quốc nhiều tài sản một chút coi như bồi thường, sẽ không làm lỡ sự nghiệp của người ta trong giới showbiz. (–.–)
"Em đang ở đâu?"
Ngay khi điện thoại được kết nối, Kim Thái Hanh liền hỏi: "Vẫn chưa tan làm sao?"
Xung quanh ồn ào, Điền Chính Quốc vẫn nhẹ nhàng như mọi khi: "Anh Hanh, em đang ăn tối với vài người bạn".
Kim Thái Hanh hậm hực:" Anh vẫn chưa ăn.
Mà thôi, bây giờ em đang ở đâu?".
Điền Chính Quốc báo tên một nhà hàng lẩu, vừa định hỏi Kim Thái Hanh có qua đây không, điện thoại liền bị ngắt máy.
"Có chuyện gì vậy, Điền Chính Quốc, bạn của cậu tới à?"
Điền Chính Quốc để điện thoại xuống, Kỳ Dược đang ngồi đối diện bàn cũng tò mò hỏi cậu.
"Tôi không biết, chắc anh ấy sẽ không qua đây đâu."
Điền Chính Quốc cau mày, quan hệ của anh và Kim Thái Hanh luôn được giấu kín, lần trước gặp bạn của Kim Thái Hanh ở quán bar, cũng chỉ là vô tình.
Ở bên nhau ba năm qua, cả hai sẽ không chủ động xen vào mối quan hệ riêng của nhau.
"Nếu bạn cậu lại đây, kêu người phục vụ mang một bộ đồ ăn khác vào".
Hạ Tiểu Đường ngồi bên cạnh Kỳ Dược cười, cô ấy là bạn gái của Kỳ Dược, có khuôn mặt trẻ con rất dễ thương, đều là diễn viên của đoàn kịch.
"Là bạn của cậu sao?"
Kỳ Dược hỏi.
"Không phải, anh ấy...là chỗ làm ăn".
Điền Chính Quốc sờ lên khóe miệng cười nói: "Chỉ là tình cờ gặp nhau, cũng không thể coi là bạn".
Không tới nửa giờ, Kim Thái Hanh bước vào nhà hàng lẩu nơi Điền Chính Quốc đang ngồi.
Quán được trang trí theo phong cách cổ điển trang nhã, dãy bàn lẩu được đặt bên cửa sổ, ngăn cách bằng những ô cửa sổ bằng gỗ chạm trổ hoa văn, Điền Chính Quốc và bạn của mình đã chọn chiếc bàn ở góc trong cùng.
Kim Thái Hanh nhanh chóng tìm được anh, hắn biết Điền Chính Quốc không thích ồn ào, nhất định sẽ tìm một chỗ ngồi ở góc quán.
Ngay khi Kim Thái Hanh xuất hiện, Điền Chính Quốc sửng sốt.
Anh không ngờ người đàn ông này sẽ tới.
Điền Chính Quốc từ từ đứng lên khỏi chỗ ngồi: "Anh Hanh, để em giới thiệu với anh, đây là bạn của em, Kỳ Dược và Hạ Tiểu Đường."
Kỳ Dược và Hạ Tiểu Đường đứng lên, biết người đàn ông trước mặt là bạn của Điền Chính Quốc, hai người cũng không quá câu nệ, cười chào hỏi Kim Thái Hanh.
"Kỳ Dược, Tiểu Đường, đây là anh Hanh."
Điền Chính Quốc nói.
Kim Thái Hanh: "..."
Lời giới thiệu này quá đơn giản.
Kim Thái Hanh cũng không nghĩ nhiều, liền chào hỏi Kỳ Dược và Hạ Tiểu Đường, hiện tại hắn rất đói, hương vị từ nồi lẩu tỏa ra khiến hắn muốn ăn ngay lập tức, nhưng hắn vừa định ngồi xuống bên cạnh Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc nhẹ nhàng nắm tay hắn, kéo hắn sang một bên.
"Anh Hanh, đợi chút chúng ta đổi sang nơi khác ăn."
Điền Chính Quốc giọng nói nhẹ nhàng: "Anh ra ngoài đợi em, em cùng bạn em nói vài câu rồi sẽ đi tìm anh". (~.~)
"Không cần, anh có thể ăn lẩu..."
"Không được, nồi lẩu này em và bạn em đã ăn..."
"Vậy đổi nồi khác, bạn em ăn no rồi có thể đi, chúng ta vẫn có thể tiếp tục".
Kim Thái Hanh sau khi nói xong muốn đi đến gần bàn, nhưng một cánh tay đã bị Điền Chính Quốc nắm chặt.
Kỳ Dược và Hạ Tiểu Đường ngồi phía đối diện nhìn sang bên này ánh mắt đầy nghi hoặc, Điền Chính Quốc nắm lấy cánh tay của Kim Thái Hanh, lại lôi kéo hắn đến bên cạnh như chỗ không người.
"Em với bạn bè đã lâu không gặp nhau rồi.
Bọn họ không biết quan hệ giữa em và anh Hanh".
Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh: "Cho nên...anh có thể tránh đi một chút không?"
Kim Thái Hanh sửng sốt, hắn nhìn Điền Chính Quốc ánh mắt nghiêm túc chân thành, khóe miệng giật giật: "Vậy em không muốn bọn họ biết quan hệ của anh với em sao?"
Điền Chính Quốc nhẹ nhàng gật đầu.
Kim Thái Hanh thiếu chút nữa tức giận, liền bật cười: "Anh không ngại sao em phải lo lắng, vậy anh sẽ nói cho bọn họ biết anh là bạn trai của em, sẽ cho em đủ mặt mũi là được".
"Không cần."
Điền Chính Quốc kéo Kim Thái Hanh: "Chỉ cần nói là bạn bè".
Kim Thái Hanh không biết có phải cảm giác của mình sai rồi không, Điền Chính Quốc có vẻ như... ghét bỏ hắn?
Người này chẳng phải rất thích mình sao, không phải rất muốn công khai quan hệ của bọn họ với mọi người sao?
Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc hồi lâu, Điền Chính Quốc vẫn như cũ mím môi, như sợ hắn tức giận, nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ vô tội, tựa hồ người bị ghét bỏ lúc này chính là anh.
"Anh Hanh" cảm thấy Kim Thái Hanh cảm xúc không đúng lắm, Điền Chính Quốc nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Kim Thái Hanh: "Thực xin lỗi, anh Hanh, em chỉ là không muốn gây phiền phức cho anh, cho nên..."
"Em cùng bạn của em ăn đi".
Kim Thái Hanh hất tay Điền Chính Quốc ra: "Anh cũng chẳng muốn quen bọn họ".
Kim Thái Hanh nói xong liền xoay người rời đi.
Không thèm ăn chút nào, Kim Thái Hanh trực tiếp lái xe trở về, trong lòng cảm xúc hỗn độn, buồn bực đến mức muốn lên cơn đau tim.
Nhớ lại cách Điền Chính Quốc cố tình kéo hắn để tránh mặt bạn bè, Kim Thái Hanh cảm thấy thật nhục nhã, hắn chỉ muốn đi ăn một bữa với anh, không quan tâm ở đó có bạn bè hay không.
Tắm xong liền lên giường, Kim Thái Hanh xem giờ trên điện thoại, chờ Điền Chính Quốc trở về.
Hắn là muốn nhắn tin nhắc nhở một chút, nhưng hắn nhịn lại.
Không thể vì điều này mà mất mặt trước tình nhân của mình.
Không biết qua bao lâu mà Điền Chính Quốc vẫn chưa trở về, trong lòng Kim Thái Hanh càng thêm khó chịu, lúc rời khỏi bàn lẩu, trên mặt hắn hiện rõ bốn chữ "Tôi rất tức giận".
Chỉ cần anh chịu nhìn một chút, thì nên lập tức trở về.
Đã gần mười giờ, bên ngoài phòng ngủ có tiếng đóng mở cửa.
Kim Thái Hanh đặt điện thoại xuống, quấn chặt chăn.
Điền Chính Quốc trước tiên mở cửa phòng ngủ, nhìn Kim Thái Hanh dường như đang ngủ say trên giường, thận trọng kêu: "Anh Hanh".
Kim Thái Hanh nhắm mắt lại, không có để ý tới.
Điền Chính Quốc đi tắm, mặc bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng, lên giường chui vào trong chăn, trực tiếp ôm lấy Kim Thái Hanh.
"Anh Hanh" nhẹ nhàng như một con mèo con, Điền Chính Quốc ôm chặt eo Kim Thái Hanh nhỏ giọng nói: "Anh tức giận sao?"
Kim Thái Hanh không hề động đậy, nhưng bị Điền Chính Quốc cứ như vậy thân mật ôm rồi cọ, lửa giận không tên trong lòng hắn cũng phai nhạt dần.
Điền Chính Quốc chạm môi vào hầu kết của Kim Thái Hanh, trầm giọng nói: "Anh Hanh, em thật sự sai rồi."
Kim Thái Hanh chậm rãi mở mắt, người ở trong lồng ngực ngẩng đầu lên, nhìn hắn vẻ mặt thật đáng thương.
"Sai gì?"
Kim Thái Hanh kiềm chế bàn tay muốn ôm cái eo nhỏ kia, nghiêm nghị hỏi.
"Chuyện gì cũng sai" Điền Chính Quốc mím môi: "Nếu không anh Hanh trừng phạt em đi".
"..."
Khi Điền Chính Quốc dùng ngón tay vẽ vòng tròn thứ nhất trên bụng Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh trực tiếp xoay người đè lên.
Ngọn lửa tức giận còn sót lại trực tiếp được giải tỏa bằng hành động.
Kim Thái Hanh ấn Điền Chính Quốc xuống, hành động của hắn có chút thô bạo, hắn không quan tâm Điền Chính Quốc khóc như thế nào, sức lực bị kìm nén, muốn dạy cho Điền Chính Quốc một bài học.
Nước mắt Điền Chính Quốc rơi xuống, thân thể sắp bị Kim Thái Hanh dằn vặt đến hỏng rồi, nhưng vẫn muốn hôn Kim Thái Hanh.
Khoảng ba giờ sáng, Kim Thái Hanh ôm Điền Chính Quốc từ phòng tắm ra.
Điền Chính Quốc kiệt sức, theo thói quen chui vào lồng ngực Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh đưa tay đè lên sau đầu Điền Chính Quốc hôn mãnh liệt, khiến Điền Chính Quốc đang mơ màng rầm rì trở mình.
Kim Thái Hanh dở khóc dở cười, đành chịu thua, chuẩn bị đặt đồng hồ báo thức trong điện thoại rồi lăn ra ngủ, nhưng cầm điện thoại lên thì phát hiện ba tiếng trước Triệu Thành đã gửi tin nhắn cho hắn.
[Triệu Thành]: Lão Kim, Văn Từ đã hỏi tôi số điện thoại của ông và tôi đã cho.