Huyền Huyễn Chuyện Tình Sói Và Rắn - Thân Kỵ Bạch Mã

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
498,102
0
36
AP1GczOAFYZsjoN8537QG2-Ujci6NRli_gZPZJInVy5pqP1EeVLCmJV5lNkoBbyk84P8lreGd5fgkAIV4fJ73D_AjLThC96VJC-fbI3TsagAfl2OUCkn7XeAEDnxF879B3-sO5ece7kCFqLmPnNWYDt-XyOV=w215-h322-s-no-gm

Chuyện Tình Sói Và Rắn - Thân Kỵ Bạch Mã
Tác giả: Thân Kỵ Bạch Mã/身骑白马
Thể loại: Huyền Huyễn, Xuyên Không, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

CHUYỆN TÌNH SÓI VÀ RẮN

Tên gốc: 狼蛇之恋

Tác giả: 身骑白马

Editor: Team Fukamidori

Thể loại: Cổ đại, huyền huyễn, góc nhìn nữ chính, xuyên không, biến thành động vật

ෆ˙ᵕ˙ෆ

Tôi xuyên không trở thành một con sói cái đang bị thương, sau đó bị một con rắn đen coi là thức ăn, mang về hang ổ.

Để sống sót, mỗi ngày tôi đều phải nhai nát các loại thảo dược rồi bôi lên vảy bụng cho nó.

Khi rắn đen lột da, cũng đúng lúc tôi tiến vào thời kỳ động dục và biến lại thành người, thần trí rối loạn, chỉ biết ôm lấy thân thể lạnh lẽo của nó mà cọ xát.

Khi tỉnh táo lại, tôi lập tức trốn ra khỏi hang động.

Khi rắn đen tìm thấy tôi, tôi đang được Lang Vương cầu hôn, nó lập tức bắt tôi đi, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào tôi, nửa người trên đứng thẳng lên.

Tôi sợ hãi đến mức cả người mềm nhũn ngã xuống đất, tưởng nó định ăn mình.

Kết quả vậy mà nó lại quấn lấy tôi, nhảy một điệu múa cầu hôn?

Không phải chứ, rắn huynh ơi, cách "ăn" này tôi chịu không nổi, lại còn có cách ly sinh sản nữa, hơn nữa huynh còn có hai cái ấy cơ mà!!!​
 
Chuyện Tình Sói Và Rắn - Thân Kỵ Bạch Mã
Chương 1


1.

Trong Xà Cung, một nhóm yêu quái hình người đuôi rắn, tụ tập trước một chiếc gương cổ kính đầy bí ẩn.

Trong gương có thể nhìn thấy cảnh vật cách xa ngàn dặm, một con rắn màu đen khổng lồ đang đi xuyên qua khu rừng.

“Cuối cùng cũng tìm thấy Xà Quân rồi, Xà Quân đang trong thời điểm quan trọng khi huyết mạch phản tổ, hiện giờ đã hóa thành dã thú, chỉ còn lại bản năng, vậy phải làm sao đây?”

“Ý trời đã định, tộc Rắn chúng ta không thể nhúng tay vào dễ dàng được, nếu không Xà Quân sẽ càng gặp phải tai họa kinh khủng hơn.”

“Không sao, Xà Quân có hóa thành động vật bình thường, thì cũng đứng đầu chuỗi thức ăn, sắp phản tổ thành công rồi.”

Các xà yêu luôn rắn ngập niềm tin với Xà Quân mà họ nhắc đến, bọn chúng luôn dùng gương cổ để quan sát liên tục.

Một ngày nọ, rắn đen cuốn lấy một con sói cái về hang, thỉnh thoảng lại dùng cơ thể cọ xát lung tung vào sói cái.

Lũ yêu quái đều kinh ngạc nói: “Xà Quân, buông con sói cái đó ra, ngài đã chọn sai đối tượng cầu hôn rồi!!!”

2.

Chặt quá! Nóng quá!

Cái gì đang siết chặt tôi vậy?

Mở mắt ra, tôi thấy một con rắn đen to gấp mấy lần thùng nước, đang quấn quanh người tôi.

Cứ tưởng điều này đã đủ rùng rợn rồi nhưng khi nhìn xuống, tôi mới phát hiện cả người tôi phủ đầy lông đen.

Tôi muốn ngất xỉu nhưng lại không thể ngất đi được.

Tôi muốn phản kháng lại nhưng lại không có sức, chỉ có thể để rắn đen kéo vào trong hang động.

Sơn động rất sâu, tôi bị nó cuốn quanh người, suốt dọc đường chỉ thấy một màu đen, hoàn toàn không thể nhìn rõ.

Sau khi quấn qua quấn lại bảy tám vòng, rắn đen mới dừng lại, đi đến trung tâm của hang động. Thật bất ngờ, ở đây lại có ánh sáng, trên đỉnh hang có một khe hở, phía dưới khe hở là một hồ nước lạnh.

May mắn thay, bây giờ có lẽ rắn đen này không đói, nó quăng tôi lên một đống cỏ khô rồi tiến vào hồ nước lạnh chơi đùa.

Mà tôi lại chính là lương thực dự trữ của nó.

Sau khi cử động cơ thể một chút, tôi cảm thấy toàn thân đau nhức đến thấu tim.

Chân sau của tôi bị gãy rồi, vẫn còn đang chảy máu.

3.

Mặc dù tôi đã trở thành sói cái nhưng tôi vẫn muốn sống.

Muốn sống, ngoài việc đối phó với rắn đen, tôi còn phải chữa lành chân sói của mình đã.

Trời không tuyệt đường sói, dưới người tôi có một phần cỏ chữa gãy xương!

Đây là loại thảo dược tuyệt vời có thể cầm máu và chữa trị gãy xương.

Nhân lúc rắn đen đang chơi đùa trong nước, tôi mở miệng, bắt đầu nhai cỏ chữa xương dưới thân.

Đắng ngắt, nhưng tôi vẫn cố gắng chịu đựng...

Răng của sói và con người khác nhau, chỉ sau một lúc tôi đã nghiền nát đống thảo dược khô cứng này.

“Bộp!”

Một tiếng động vang lên từ dưới nước, rắn đen kia đã lên bờ, nó tiến lại gần tôi, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào tôi.

Nó lại tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào miệng đang nhai thảo dược của tôi.

Không phải nó định ăn tôi ngay bây giờ chứ?

Không đúng! Có mùi tanh của máu.

Tôi di chuyển đôi mắt một chút thì mới phát hiện ra bụng của rắn đen có một vết thương, vảy ở đó đã bị rụng mất rồi.

Nếu tôi khỏe mạnh, có thể tôi sẽ thử liều mình đấu với nó.

Nhưng hiện tại chỉ có thể tìm đường tắt, tìm ra đường sống cho bản thân.

Thịt sói không thể ăn, có lẽ do rắn đen này bị thương nên mới kéo tôi về làm thức ăn dự trữ.

Thôi, thử xem sao, coi như là cứu ngựa chết thành ngựa sống.

Tôi chịu đựng cơn đau của mình, lê thân thể đi dưới cái nhìn chăm chú của nó.

Tôi duỗi đầu tiến gần đến bụng nó, há mồm rồi dùng đầu lưỡi l**m miệng vết thương của nó.

rắn đen này còn rất thông minh, khi tôi bôi thảo dược cho nó thì nó sẽ đứng im.

Máu ở bụng đã ngừng chảy, mệnh sói của tôi cũng tạm thời không đáng lo.

4.

Không phải chứ? Lại tới nữa hả.

Từ khi tôi trị thương cho rắn đen, nó đối đãi cực kì tốt với tôi, mỗi ngày đều mang đồ ăn về cho tôi.

Chỉ có một điểm không tốt, đó chính là mỗi ngày tôi đều phải l**m miệng vết thương cho nó.

Đến chân của tôi còn chưa có được chữa khỏi đâu.

Tôi hú lên vài tiếng nhưng tiếc là ngôn ngữ không thông nên nó không hiểu, chỉ thúc giục tôi l**m bụng cho nó.

Tôi lắc đầu rồi nâng chân sau lên cho nó xem.

“Chờ một chút đã, tôi đau, huhuhu ~”

Lông sói trên người tôi vô thức dựng đứng lên, trong miệng thỉnh thoảng vang lên những tiếng hú nhẹ.

Con rắn đen này vậy mà lại dùng lưỡi rắn của nó để l**m chân sau bị thương của tôi.

Hắc huynh, ý tôi không phải thế này.

Nhưng mà tôi không thể từ chối nó được, dù sao thì trong thế giới động vật cũng nói rắn không có độc!

Nhưng sao tôi cứ cảm thấy toàn thân như đang nóng lên, vừa ngứa vừa tê, không ổn rồi…

Nó dùng lưỡi rắn tiêm vào vết thương của tôi cái gì vậy hả?

5.

Trong lãnh thổ Huyền Thiên, các trưởng lão của tộc Rắn đều sửng sốt khi nhìn thấy Xà Quân tối cao đang l**m vết thương cho một con sói cái.

“Xà Quân đã không đ*ng d*c mấy vạn năm nay rồi, vậy mà giờ đây lại có cảm tình với một con sói cái chưa khai trí, phải làm sao đây?”

Một trưởng lão của tộc Rắn xoa xia đuôi rắn, cố gắng giữ bình tĩnh: “Không sao, loài rắn vốn dĩ có bản tính d*m đ*ng như vậy, Xà Quân giờ hóa thành rắn bình thường, chỉ là đang giải phóng thiên tính, trở về với tự nhiên mà thôi!”

“Nhưng dù sao cũng không thể là với một con sói cái được…”

Đúng vậy, nếu Xà Quân hồi phục trí nhớ, rồi biết chúng ta đã thấy ngài đối xử ân cần với một con sói cái...

Nghĩ đến đây, các trưởng lão của tộc Rắn vội vàng che kín Huyền Thiên Kín.

Bọn chúng đều không ngờ rằng, ngay khi chiếc gương bị che đi thì con sói cái kia lại bắt đầu thay đổi.

6.

Kỳ lạ quá, toàn thân tôi cảm thấy tê tê ngứa ngứa, giật giật cơ thể, đó là cảm giác quen thuộc, tôi đã biến lại thành người rồi!

Động tác của rắn đen cuối cùng cũng dừng lại, đôi mắt màu vàng ấy lại nhìn chằm chằm vào tôi, vảy trên đầu nó cũng bắt đầu phồng lên.

Lạnh quá!

Không biết là sợ do bị con rắn lớn kia nhìn chằm chằm, hay là vì lúc này tôi chẳng có gì trên người.

Với thân hình của tôi lúc này, chắc hẳn sẽ ngon miệng hơn các động vật khác.

Hơn nữa, tôi đã xây dựng mối quan hệ tình cảm với nó khi còn là sói cái, giờ thì tôi...

Tôi đang nghĩ cách giải quyết thì rắn đen từ từ đưa đầu lại gần tôi, tôi vội vàng túm một nắm cỏ khô dưới thân.

Nó muốn ăn tôi, tôi chỉ có thể hết sức chống cự.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi tự nhủ với bản thân rằng khi nó đến gần, tôi sẽ vung cỏ lên rồi dùng ngón tay chọc vào mắt nó, sau đó nhảy vào hồ nước lạnh...

Cảnh tượng tưởng tượng thì đẹp đẽ nhưng thực tế lại rất khắc nghiệt, tôi còn chưa kịp hành động.

Nó đã bắt đầu dùng lưỡi rắn l**m ngửi tôi với vẻ rất thân thiết.

7.

Kể từ khi tôi biến lại thành người, rắn đen đặc biệt thích quấn quanh tôi.

Mặc dù biết nó là một dã thú hoang dã, lại không có ai nhìn thấy, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái chút nào!

Tôi định dùng đống cỏ dưới thân để bện thành một chiếc áo cỏ che đi cơ thể, nhưng lại phát hiện mình thực sự không có tay nghề để làm.

Ài, đành buộc cỏ lại ngẫu nhiên vậy, dù sao thì che được chút nào hay chút đó.

Tôi kéo cái chân tàn tật của mình đi tìm kiếm trong hang, xem ngoài đống cỏ dưới thân thì còn có cỏ khô nào khác không?

“Ơ? Cái gì đây?”

Tôi phát hiện ra lớp da rắn của rắn đen ở sâu trong hang.

Tôi cúi xuống, xem kỹ, lớp vỏ này không chỉ rất bền mà còn rất mềm mịn, quan trọng nhất là ánh sáng không thể xuyên thấu!

Đúng là đồ tốt, dùng cái này làm quần áo thì sẽ tốt hơn.

Sau khi rắn đen quay trở lại thì mang theo một con lợn rừng.

Theo thường lệ, nó sẽ vào hồ nước lạnh trước để rửa sạch vết máu.

Nhưng hôm nay, nó lại vứt con lợn rừng xuống đất trước rồi trườn về phía tôi.

Đầu rắn dán vào quần áo trên người tôi, lắc qua lắc lại.

Vì đã sống với nó một thời gian nên tôi tự nhiên hiểu được là nó đang vui mừng. Tôi xoa đầu nó.

“Đây là lớp da rắn của ngươi, coi như là đồ cũ của ngươi nên ta mượn mặc thử, không ngờ ngươi lại vui thế, có phải ngươi xem ta như đồng loại rồi không?”

Tôi nói chuyện với nó, nó cũng chẳng hiểu, chỉ biết quấn quanh người tôi.

“Con rắn ngốc này, không hiểu tiếng người à?”

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của nó, tôi không nhịn được mà bật cười.

Trước đây, nào có ai ngờ tôi lại có thể hòa hợp với một con rắn lớn đáng sợ như vậy, tôi cũng coi như là một kỳ nhân rồi.

Cười một lúc, tôi lại không nhịn được mà khóc, tôi không phải là đồng loại của nó, nó cũng không phải là đồng loại của tôi.

“Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì? Tại sao tôi lại biến thành một con sói cái, rồi còn phải nơm nớp lo sợ sống cùng con rắn đen này từng ngày?”

Cảm xúc sụp đổ chỉ trong một khoảnh khắc, nước mắt tôi như vỡ oà.

Sau khi cảm thấy trên mặt ướt ướt, rắn đen lập tức l**m sạch nước mắt của tôi.

Sau đó, nó cẩn thận kéo con lợn rừng đến trước mặt tôi.

Rồi nằm xuống trước mặt tôi, định tiếp tục l**m nước mắt cho tôi.

Tôi dùng tay lau mạnh nước mắt, hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, dù trong hoàn cảnh nào, tôi cũng tuyệt đối không bỏ cuộc.

Hơn nữa, bây giờ cũng đã tốt hơn nhiều so với ban đầu rồi, tôi đã trở lại thành người, cũng xây dựng được tình cảm với một con rắn đen, không còn lo lắng về tính mạng nữa.

Chờ tôi chữa lành chân xong, sẽ để rắn đen dẫn tôi đi ra ngoài kiểm tra tình hình...

Tôi xoa đầu nó rồi ra hiệu cho nó biết giờ tôi đã không sao rồi.

Sau đó, ánh mắt tôi hướng về phía con lợn rừng trước mặt.
 
Chuyện Tình Sói Và Rắn - Thân Kỵ Bạch Mã
Chương 2


8.

Con lợn rừng này chắc mới trưởng thành, nó dài khoảng 1 mét, lông thưa nhưng cứng và có hai chiếc răng nanh cong.

Tôi thử chạm vào hai chiếc răng nanh, mặc dù không dài lắm nhưng đã đủ sắc bén, có thể làm vũ khí cho tôi.

Vấn đề là, bây giờ tôi làm sao mới ăn được?

Rắn đen có thể nuốt sống, tôi nếu là sói cái thì cũng có thể nhưng giờ ôi là người.

Răng tôi không tốt, dạ dày cũng không cho phép tôi ăn sống.

Tôi quay đầu nhìn rắn đen, nó nghiêng đầu, có vẻ như thắc mắc tại sao tôi không ăn.

Lửa từ đá, chẳng phải có sẵn trợ thủ rồi sao?

Tôi leo lên người con rắn, bảo nó đưa tôi ra khỏi hang.

Nó rất ngoan ngoãn, xoay thân mình rồi đưa tôi ra ngoài hang, tìm được mấy cành cây khô.

Điều khiến tôi bất ngờ là gần hang lại có một con suối trong vắt.

Trong suối có những viên đá màu trắng, chính là đá đánh lửa!

Tôi bảo nó đặt tôi xuống rồi nhặt hai viên đá lên, đập chúng vào với nhau, quả nhiên có tia lửa văng ra.

Tôi rất vui mừng, bảo nó mang cành cây vào hang trước, còn tôi định nhặt thêm vài viên đá phòng khi cần.

Rắn đen có vẻ không vui, kiên quyết muốn đưa tôi về trước, tôi xoa đầu nó, hứa sẽ chờ nó ở đây.

Nó không tình nguyện lắm nhưng cuối cùng vẫn mang cành cây về hang.

Khi nó đi xà, tôi lập tức tìm rất nhiều viên đá lửa nhỏ rồi bọc chúng trong quần áo của mình.

May mắn là rắn đen khá lớn, quần áo tôi làm cũng rộng rãi nên có thể đựng được khá nhiều đá.

“Sột soạt sột soạt…”

Tiếng động vang trời vang lên, kèm theo đó là tiếng cây cối bị dẫm đạp, tôi quay đầu lại thì thấy một bầy lợn rừng!

Bầy lợn rừng khoảng 8 con, trong đó có hai con lợn rừng trưởng thành, dẫn theo 6 con lợn con mới trưởng thành, đang tiến lại gần tôi.

Lãnh thổ của rắn đen đáng lẽ không có lợn rừng, có lẽ hôm nay rắn đen đã săn được con non của chúng, mà chúng không dám đối phó với nó, đúng lúc này tôi lại xuất hiện, lại còn mang theo mùi của con non nên chúng mới tìm đến.

Tôi nắm chặt đá trong tay, từ từ lùi lại, cho đến khi tựa lưng vào một thân cây lớn.

Con lợn rừng đứng đầu lại dơ móng lên, đạp mạnh xuống đất.

Nó muốn xông tới sao?

Tôi không biết sao, bất ngờ thả đá vào trong lòng, rồi leo ‘vù vù’ vài bước lên cây.

Trong giây phút sinh tử, tôi chẳng đoái hoài gì đến cơn đau dưới chân nữa, còn tự nhiên học được kĩ năng leo cây mà chả cần thầy dạy.

Tôi ngồi trên nhánh cây, nhìn xuống lũ lợn rừng dưới tán cây, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

9.

“Ầm!”

Con lợn rừng vậy mà lại dùng đầu đâm vào thân cây khiến thân cây rung chuyển.

Tôi lập tức ôm chặt thân cây, đưa tay lấy đá, ném vào đám lợn rừng dưới tán cây.

Tôi nhắm cũng ổn nhưng lực thì hơi yếu nên không đủ gây tổn thương cho lợn rừng da dày thịt chắc, tôi thu lại đống đá thừa còn lại.

Thời gian cũng gần hết rồi, rắn đen chắc sắp quay lại rồi.

Tôi gầm lên, cố gắng xua đuổi lợn rừng, đồng thời cũng là để thu hút sự chú ý của rắn đen.

Một âm thanh ma sát vang lên, rắn đen khổng lồ xuất hiện.

Nó đã đến rồi.

Ngay khi xuất hiện, rắn đen lập tức quật đuôi về phía con lợn rừng đầu đàn. Con lợn rừng đó vốn rất hung hăng nhưng lúc này trông lại vô cùng yếu ớt.

Nó bị rắn đen quật cho ngất đi ngay lập tức.

Những con lợn rừng còn lại lúc này đều hoảng sợ, r*n r* muốn bỏ chạy.

Nhưng chúng không nhanh bằng rắn đen.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, rắn đen đã dùng cơ thể quấn lấy chúng hoặc dùng đuôi quật mạnh vào chúng, mấy con lợn rừng nhanh chóng đã được giải quyết xong.

Nó leo lên thân cây, đưa tôi xuống dưới.

Thỉnh thoảng còn ngửi ngửi người tôi, như thể đang kiểm tra xem tôi có bị thương không.

Tôi vỗ vỗ cơ thể nó, ra hiệu cho nó thả tôi ra một chút nhưng nó không động đậy, chỉ quấn chặt lấy tôi rồi mang tôi về hang.

“Rắn huynh, chúng ta đi lấy thêm một ít đá lửa đi, không thì huynh phải mang chiến lợi phẩm của mình về chứ, có nhiều lợn rừng như vậy mà!”

Dù tôi có hét to cỡ nào, nó cũng không để ý.

Tôi giả vờ tức giận, đánh nhẹ vào nó vài cái nhưng thực ra là cố ý ném những viên đá lửa nhỏ dọc theo con đường, để làm dấu.

10.

Sau khi trở lại hang động, rắn đen cuối cùng cũng yên tâm buông tôi ra.

Tôi xử lý sạch sẽ lợn rừng rồi dùng nước hồ lạnh rửa sạch một chút.

Tôi đặt nó lên một cây gậy rồi dùng đá lửa đánh vào để làm cháy cỏ khô, bắt đầu nướng đồ ăn.

Ngay khi ngọn lửa bùng lên, rắn đen giật mình, chuẩn bị kéo tôi ra khỏi đống lửa.

Tôi vất vả lắm mới xoa dịu được cảm xúc của nó rồi quay lại gần đống lửa, tiếp tục nướng.

Chỉ là nó lại không muốn lại gần đống lửa, nó cứ thế nằm bên cạnh hồ nước, chăm chú nhìn tôi.

Cuối cùng thì đồ ăn cũng nướng xong, tôi cắn một miếng, tuy vị không được ngon lắm nhưng chỉ cần có thể ăn đồ chín, tôi đã rất hài lòng rồi.

Trong mười mấy ngày tiếp theo, vết thương ở chân tôi đã được chữa lành nhờ thảo dược.

Mỗi ngày rắn đen đều mang về cho tôi đủ loại thức ăn, thậm chí sau khi phát hiện tôi thích ăn trái cây, nó còn hái rất nhiều mang về cho tôi.

Chỉ có một điều, mỗi lần tôi tỏ ý muốn ra ngoài, nó lại rất tức giận.

Tôi chỉ đành tạm thời gác lại ý định đi khám phá.

11.

Đêm nay ở trong động sáng lạ thường, ánh trăng tròn trĩnh chiếu xuống, phản chiếu lên mặt hồ lạnh lẽo.

Thì ra tôi đã ở đây gần một tháng rồi.

Hiện tại tôi vẫn còn nhớ được thời gian. Thêm vài tháng nữa liệu tôi còn có thể tỉnh táo như thế này không?

Tâm trạng tôi có chút bồn chồn nhưng khi nhìn qua rắn đen bên cạnh, tôi lại bình tĩnh lại.

Chờ thêm chút nữa thôi, tôi sẽ tìm được cơ hội rời khỏi đây.

Mấy ngày nay, trạng thái của rắn đen có vẻ không ổn lắm. Nó ăn uống không bình thường, trở nên lười biếng, thậm chí còn chuẩn bị sẵn rất nhiều thức ăn cho tôi.

Nó đặc biệt thích nước và thường xuyên tiến lại gần tôi.

Vết thương trên chân tôi đã lành, nhưng mỗi ngày rắn đen vẫn l**m vào chỗ vết thương đã đóng vảy của tôi.

Điều đó thật sự rất ngứa. Vừa rồi chỉ vì tôi từ chối nó một lần, nó đã dùng răng cắn tôi.

Tuy có chút đau và ngứa nhưng tôi lại thấy rất vui. Tôi đã thử nghiệm thành công rồi.

Bình thường rắn đen đối với tôi rất tốt. Dù tôi không vui mà từ chối nó thì nó cũng chỉ biết cúi đầu làm nũng.

Nhưng hôm nay tính tình nó có vẻ nóng nảy hơn. Có lẽ nó sắp lột xác rồi.

Thời gian cứ thế trôi qua trong sự chờ đợi của tôi. Ở phía sau rắn đen càng lúc càng bất an, thỉnh thoảng còn dùng lưỡi để thử nghiệm khiến tôi cũng trở nên kích động, nhịp tim ngày một nhanh hơn.

“Ào” – Tiếng nước vang lên, rắn đen nhảy vào hồ nước lạnh lẽo.

Giờ đã là lúc trăng l*n đ*nh trời, ánh trăng trong hồ lại càng đẹp hơn.

Kỳ lạ thật, tại sao tôi lại có cảm giác muốn hú vang về phía ánh trăng? Trong sự mơ hồ, tôi cũng nhảy xuống hồ nước.

Rắn đen đón lấy ta rồi quấn ta vào giữa thân mình, cẩn thận không dám động đậy.

Ánh trăng ngày càng sáng hơn, chiếu xuyên qua đỉnh núi soi thẳng lên người tôi.

Lớp da rắn tôi đang mang trên người bị lột ra ngay lúc tôi rơi xuống nước.

Toàn thân tôi đắm chìm trong ánh trăng, cảm giác tim đập nhanh và máu lưu thông cuồn cuộn không thể kiểm soát.

Nóng quá. May mà có nước hồ và rắn đen, thế nhưng thân thể của rắn đen lại lạnh hơn cả nước hồ.

Thân hình nó to như thùng nước, không thích hợp để ôm. Tôi có phần không hài lòng.

Một lát sau, cuối cùng tôi cũng tìm được thứ vừa vặn hơn – món đồ chơi lý tưởng.

Nước trong hồ lạnh cũng bắt đầu dao động, từng đợt sóng vỗ vào vách đá, tiếng động ngày càng lớn như muốn che giấu điều gì đó.

Ánh trăng trong hồ cũng bị khuấy động đến nỗi không còn nguyên vẹn như thể không chịu nổi nữa.

Cả một đêm dài mặt trắng phải gánh chịu mọi thứ.

Trời sáng, tôi mở mắt ra nhưng góc nhìn có chút lạ lẫm – tôi lại biến thành sói rồi.

Lúc nào? Là đêm qua sao?

Không thể nào! Chỉ cần nghĩ đến chuyện đã xảy ra tối qua, tôi lập tức tỉnh táo hẳn.

Nhìn sang rắn đen đang ngủ say bên cạnh, nó đã bước vào kỳ lột xác.

Mặt tôi biến sắc.

Nhìn xuống phần đuôi của nó có vài chỗ đỏ lên.

Tôi đã làm gì vậy? Đây là tội lỗi lớn!

“Rắn huynh, ngươi không còn sạch sẽ nữa, ta cũng vậy...”
 
Chuyện Tình Sói Và Rắn - Thân Kỵ Bạch Mã
Chương 3


12.

Nhìn lại rắn đen đang chìm sâu trong kỳ lột xác một lần nữa, tôi lặng lẽ nói lời tạm biệt.

Tôi đạp mạnh đôi chân sói của mình, cảm giác thật tốt, vết thương trên chân tôi đã hoàn toàn lành lặn.

Lối ra quanh co khúc khuỷu, may mà còn viên đá lửa tôi để lại lần trước.

Ánh sáng chói mắt ùa vào, cuối cùng cũng được thấy ánh mặt trời lần nữa.

Hít một hơi không khí trong lành, tôi cuối cùng cũng được tự do rồi.

Cuộc sống nơi hoang dã không nguy hiểm như tôi tưởng tượng, cũng không nhàm chán như tôi nghĩ.

Bởi vì, tôi đã phát hiện ra dấu vết của một bầy sói.

Bầy sói này có khoảng hơn ba mươi con, con dẫn đầu là một con sói trắng mắt xanh.

Điều khiến tôi bất ngờ hơn hết là tôi có thể giao tiếp với chúng.

Những con sói này còn có cả tên riêng. Theo phong tục nơi đây, tôi cũng trực tiếp dùng tên mình – Bạch Tiểu Trì.

“Áuuu ~”

Là tiếng gọi của Lang Vương!

Hiện tại, đây chính là chỗ dựa lớn nhất của tôi, cũng là nguồn thông tin chính mà tôi dựa vào.

Tôi lập tức lao đến.

Con sói trắng mắt xanh to gấp đôi tôi, chiều cao vai nó khoảng 2 mét, dáng vẻ oai phong vô cùng.

“Ngươi chắc chắn muốn tìm dấu vết con người sao?” Lang Vương dùng đôi mắt xanh biếc nhìn tôi hỏi.

Tôi gật đầu xác nhận.

“Tốt, vừa hay chúng tôi chuẩn bị di cư xuống phía Nam, đi cùng chúng tôi ngươi sẽ gặp được con người.”

Thế là tôi ngay lập tức đi cùng bầy sói, học cách săn mồi, nhận biết phương hướng.

Trên đường săn mồi luôn đầy rẫy cơ hội và sự bất định, không phải lúc nào cũng có thể săn đủ thức ăn.

Lang Vương mắt xanh dẫn theo một nhóm sói trưởng thành ra ngoài săn mồi.

Tôi ở lại với vài con sói cái, cùng nhau canh chừng bầy sói con trong một nơi ẩn náu.

Môi trường ở đây rất an toàn, gần đó có một hang động, cạnh bên là dòng suối nhỏ, xung quanh là những cây cổ thụ cao vút.

Mấy con sói cái nhắm mắt nghỉ ngơi trong khi bầy sói con vô tư chơi đùa không chút kiêng dè.

Bỗng nhiên, khu rừng trở nên tĩnh lặng. Tiếng chim hót biến mất, ngay cả tiếng ve cũng yếu đi.

Có chuyện không ổn! Tôi ngẩng đầu nhìn lên.

Một con chim khổng lồ đang lượn vòng phía trên chúng tôi. Đôi cánh của nó dài đến 5 mét, móng vuốt cực kỳ sắc nhọn đang lao xuống tấn công.

Tôi “áuuu” lên một tiếng, những con sói cái ngay lập tức phản ứng còn bầy sói con thì sợ hãi run rẩy.

“Mau trốn vào hang động!”

Mấy con sói cái cắn lấy bầy sói con lao vào trong hang, tôi cũng nhanh chóng chạy theo.

Nhưng tốc độ của chim ưng ăn thịt sói này quá nhanh.

Một con sói con đã bị nó tóm lấy. Con chim ưng dùng móng vuốt siết chặt lưng sói con rồi vươn móng còn lại định tấn công mắt của nó.

Một con sói cái lao ra định cứu sói con nhưng bị chim ưng đập ngã xuống đất.

Con chim ưng dường như đang trêu đùa bọn tôi, không mang chúng đi ngay mà lại hành hạ.

Nó nâng bầy sói lên cao rồi quăng xuống đất.

“Các ngươi ở yên đó, đừng ra ngoài.” Con sói cái gào lên với bọn tôi.

Những con sói cái trong hang sau khi an ủi bầy sói con vẫn định lao ra cứu giúp.

Nhìn hai con sói bị hành hạ, tôi không thể chịu nổi nữa.

Tôi lập tức lao ra ngoài, đối mặt với con chim ưng ăn sói rồi cất tiếng “áuuu” đầy thách thức.

13.

Hành động của tôi khiến con chim ưng ăn thịt sói tức giận, nó thét lên, rồi cố gắng bắt tôi bằng móng vuốt của nó.

Đôi mắt của con chim ưng ăn thịt sói sáng lên màu xanh lá cây, nhìn chằm chằm vào tôi.

Dù sao thì tôi cũng không còn sợ phải đối mặt với con chim ăn thịt đáng sợ này ở cự ly gần nữa.

Nghĩ đến rắn đen, tôi cảm thấy bình tĩnh hơn.

Tôi giả vờ sợ hãi ngã xuống đất, con chim ưng ăn thịt sói ngày càng đến gần tôi, tôi thậm chí có thể nhìn thấy rõ ý vui vẻ và dữ tợn trong con ngươi màu xanh lá cây của nó.

Hahaha, đôi mắt này đẹp làm sao, làm tốt lắm.

"Bah." Tôi nhổ hết bột cay trong miệng vào mắt nó.

Con chim ưng ăn thịt sói chưa kịp né tránh đã bị tôi phun bột và mất thăng bằng do quá đau đớn.

Làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, tôi lập tức lao tới c*n v** c* nó.

Nó muốn vùng vẫy bay lên trời thì những con sói cái còn lại cũng lao lên.

Bầy sói đã cùng nhau hợp lực và đã tiêu diệt được kẻ thù tự nhiên khổng lồ này.

Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức nằm xuống bên suối rồi uống chút nước.

Khi rời khỏi rắn đen, tôi đã lấy đi một phần da rắn mới lột của nó và làm thành một chiếc túi hình chiếc nhẫn.

Ngày thường, khi gặp những loại thảo dược có thể cứu mạng, tôi xay thành bột rồi cho vào túi.

Chính vì hôm nay có bột cay nên tôi mới dám xông ra giải cứu hai mẹ con sói mẹ.

Nhân tiện thì cơ thể của sói mẹ và sói con vẫn cần được chữa trị.

Sau khi uống một ngụm nước, tôi lập tức bắt đầu chữa trị cho hai con sói bị thương bằng túi thuốc đeo trên cổ.

"Tiểu Trì, ngươi thật sự là một con sói thần kỳ, ngươi cũng có thể sử dụng những loại thảo dược thần kỳ này, khó trách Lang Vương coi ngươi là Lang Thần."

Con sói cái cảm ơn tôi trong lúc chữa trị, còn hứa rằng cả nhà nó sẽ lo từng bữa ăn cho tôi trong tương lai.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tạm thời chấp nhận điều đó.

Khi tất cả sói trong tộc Sói quay lại và nhìn thấy xác của con chim ưng ăn thịt sói, chúng càng tôn trọng tôi hơn.

Bầy sói tin vào sự đoàn kết nhưng đồng thời chúng cũng tôn trọng kẻ mạnh nhất.

14.

Những ngày sống cùng bầy sói luôn đầy rẫy hiểm nguy, may mắn là có tôi ở đây, những con sói bị thương đều được chữa trị kịp thời.

Vị trí của tôi trong bầy sói ngày càng cao, chỉ đứng sau Lang Vương mắt xanh.

Cuộc di cư về phía Nam kéo dài suốt một tháng cuối cùng cũng sắp kết thúc.

Dọc đường đi từ rừng rậm đến thảo nguyên, tôi đã học được rất nhiều kỹ năng sinh tồn, thu thập được nhiều loại thảo dược và chứng kiến vô số cảnh sắc tuyệt đẹp.

Có thung lũng hoa trăm sắc rực rỡ, có khe núi Thiên Sơn kỳ vĩ, có loài chim thân rắng vỗ cánh bay về phương Nam, có bầy đom đóm xanh lấp lánh lay động theo gió và cả bầu trời sao chiếu sáng rọi vào đôi mắt tôi…

Đây là những vẻ đẹp của thiên nhiên mà khi còn là con người, tôi chẳng bao giờ có cơ hội khám phá.

Nhưng lúc này đây, cảnh tượng tuyệt diệu nhất lại chính là ánh lửa trại đang bừng sáng ở phíaxa!

Đó là ánh sáng của văn minh và nơi đó mới chính là nhà của tôi.

Cuối cùng tôi cũng thấy được con người, nước mắt tôi bỗng rưng rưng.

“Tiểu Trì, trước kia ngươi là thú cưng của loài người sao? Con người rất tàn nhẫn.”

Lang Vương mắt xanh nhìn tôi đầy lo lắng hỏi một câu.

Tôi khựng lại, vội giấu đi nước mắt.

“Lang Vương, ta muốn đi thăm dò trước. Các ngươi đừng đi theo.”

Tôi dùng mũi ngửi xem trong không khí có mùi thuốc súng hay không, nhẹ nhàng xoay đầu quan sát xung quanh xem có bẫy săn sói nào không.

Chân trước của tôi từ từ bò sát mặt đất, đây là tư thế sẵn sàng tấn công.

Thật nực cười, làm sói thì không cam tâm mà đến gần con người lại không yên lòng.

Bên đống lửa, vài bóng người hiện ra nhưng lòng tôi lại rắn ngập thất vọng.

Trang phục của những người này rõ ràng không thuộc về thời đại mà tôi từng sống.

Tôi rốt cuộc còn có thể trở về nhà không?
 
Chuyện Tình Sói Và Rắn - Thân Kỵ Bạch Mã
Chương 4


15.

Cuối cùng tôi cũng không đến gần đám người ấy, cũng chẳng quay lại bầy sói.

Tôi nằm nghỉ ngơi trên thảo nguyên, ngắm trăng suốt cả đêm.

Ánh trăng trong trẻo, mang theo một vẻ đẹp lạ thường.

“Nâng chén mời trăng sáng, bóng in thành ba người.”

Nhìn ba cái bóng trên mặt đất, tôi cúi đầu cười lạnh. Ngoài tôi là con người, hai cái bóng còn lại… ha!

Vung tay xua tan bóng hình, tôi tiếp tục ngâm thơ:

“Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.”

Tôi nghĩ rất nhiều, nghĩ về cha mẹ, bạn bè, bánh tráng, trà sữa…

Cuối cùng, tôi nghĩ đến nó, con rắn đen ấy.

Cũng dưới ánh trăng thế này, tôi đã phạm sai lầm.

Tôi quyết định trở về tìm rắn huynh. Dù đã xảy ra chuyện đáng xấu hổ giữa tôi và nó, nhưng nó lại là sinh vật đầu tiên mà tôi gặp khi đến thế giới này.

Quan trọng hơn, nửa năm nay, tôi không thể biến lại thành người, có lẽ rắn đang huynh nắm giữ đáp án mà tôi luôn tìm kiếm.

Quyết định được bước tiếp theo, tâm trạng của tôi nhẹ nhõm hẳn.

Tôi định quay lại nói lời tạm biệt với Lang Vương mắt xanh và bầy sói, xem như cảm ơn vì sự đồng hành của chúng suốt chặng đường qua.

Theo mùi hương trong gió, tôi lần theo dấu vết, cuối cùng cũng tìm thấy chúng sau một ngày.

Nhưng tình hình của chúng lúc này rất tệ. Chúng bị đám người cổ đại nhốt trong một chiếc lồng lớn, từng con đều trông rất mệt mỏi, đặc biệt là Lang Vương mắt xanh, một mắt của nó đã bị thương!

Sao lại thành ra thế này? Tôi không hành động liều lĩnh, đợi màn đêm buông xuống, âm thầm tiến đến gần lều trại của đám người kia.

Họ đang uống rượu, lớn tiếng cười nói về chiến lợi phẩm lần này.

“May mà mang theo thuốc mê mới có thể bắt được bầy sói này mà không bị tổn thất gì.”

“Đúng thế, lông sói cũng chẳng đáng giá bao nhiêu nhưng nếu đem đám thú này bán cho trường đấu thú, chắc chắn sẽ kiếm bộn tiền.”

“Tiếc là Lang Vương mắt xanh dù trúng thuốc mê mà vẫn tỉnh giữa chừng, phải bắn vào mắt nó một mũi tên.”

“Không sao, sau này tiền bạc đầy đủ, có Mê Lang Hoa trong tay thì muốn gì chẳng được!”

“Đúng vậy, uống tiếp thôi, bầy sói quanh đây chắc đã bị bắt hết rồi. Dù còn con nào, cũng sẽ bị Mê Lang Hoa ngoài kia mê hoặc. Chúng ta không say không về!”

Tôi thầm cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn linh hồn con người, không chỉ hiểu được lời họ nói mà còn miễn nhiễm với tác dụng của Mê Lang Hoa.

Tôi lén lấy một cây Mê Lang Hoa bên ngoài mang đến chỗ an toàn để nghiên cứu.

Loài hoa này có sức hút cực lớn với động vật họ chó và có tác dụng mê hoặc, nhưng vì linh hồn tôi mạnh mẽ nên có thể chống lại.

Nếu là bầy sói thông thường, khi gặp loài hoa này chắc chắn sẽ ngoan ngoãn để con người bắt giữ.

Vạn vật đều có sự khắc chế. Tôi lén quay lại lều trại của con người, may mắn là đêm nay họ mải uống rượu ăn mừng nên tôi ra vào tương đối tự do và phát hiện được lều chứa Mê Lang Hoa.

Những cây Mê Lang Hoa được trồng trong mấy cái chậu đất lớn. Tôi lục lọi một lúc, phát hiện trong đất có vài con sâu đỏ.

Tôi đưa con sâu lên ngửi thử, quả nhiên cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo hơn. Rất hữu dụng.

Tôi mang theo sâu đỏ, lén cho Lang Vương và bầy sói ăn rồi giải thoát cho chúng.

Cả bầy sói đều được tôi cứu thoát.

Nhân tiện, tôi phá hủy Mê Lang Hoa, để sâu đỏ rơi xuống đất tiếp tục sinh sôi. Từ nay, chỉ cần bầy sói ăn loại sâu này sẽ miễn nhiễm với Mê Lang Hoa.

Động tĩnh lớn thế này mà không ai ra cản chỉ vì tôi đã cho vào rượu của họ một loại bột thảo dược khiến họ ngủ say.

Cứu được bầy sói xong tôi dẫn họ đến một nơi an toàn, cố gắng chữa trị vết thương cho Lang Vương.

Con mắt của nó không giữ được, từ đây nó trở thành Lang Vương Độc Nhãn.

“Tiểu Trì, ngươi thực sự muốn đi sao? Hay là suy nghĩ làm Lang Hậu của ta đi.”

Lang Vương Độc Nhãn ngại ngùng nói với tôi.

Tôi lắc đầu từ chối, giờ đây bầy sói đã an toàn, tôi có thể lên đường tìm rắn huynh rồi.

Lang Vương nghe lời từ chối của tôi bỗng cử động thân mình, quỳ rạp xuống, đuôi giương lên.

“Tiểu Trì, ngươi có thể làm Lang Vương, còn ta sẽ làm Lang Hậu của ngươi.”

Gì thế này?! Tôi sững sờ. Đây tính là gì chứ?

Ngay lúc tôi định từ chối lần nữa thì một mùi hương quen thuộc rắn đến. Là nó.

Nó chẳng thèm để ý đến Lang Vương Độc Nhãn, lập tức cuốn lấy tôi mang đi.

16.

Sau khi gặp lại rắn đen, trong lòng tôi không khỏi chấn động.

Rắn huynh lại lớn thêm rất nhiều, giờ đã dài khoảng 30 mét, thân hình cũng to như một chiếc xe nhỏ.

Nếu không phải đôi đồng tử màu vàng quen thuộc kia vẫn ánh lên chút thân thuộc thì có lẽ tôi đã nhận nhầm.

Tôi giơ tay định chạm vào nó nhưng nó lại nghiêng người tránh né.

Rõ ràng là nó vẫn còn giận dỗi, mũi thở phì phì, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm, đến cả lưỡi rắn cũng không thèm thè ra.

Tôi làm sao dám nhìn thẳng vào mắt nó, chỉ biết lảng tránh ánh mắt lung tung.

Đang lảng tránh, ánh mắt tôi vô tình dừng lại ở đuôi của nó. Chỗ đó cũng đã lớn hơn nhiều, giờ chắc tôi có thể vòng tay ôm trọn...

Không được nghĩ linh tinh nữa! Có lẽ sự thờ ơ của tôi đã làm rắn đen càng thêm tức giận.

Nó bắt đầu nâng nửa thân trên lên, lớp vảy cũng xòe ra.

“Rắn huynh, bình tĩnh, nghe ta giải thích, hôm đó ta thật sự không cố ý mà.”

Không đúng, nó đâu hiểu tiếng sói của tôi, phải làm sao đây?

Liệu nó có giận quá mà nuốt chửng tôi không?!

Kết quả là nó lại uốn éo cơ thể, bắt đầu múa một điệu nhảy cầu hôn?

Không phải chứ, rắn huynh, cái kiểu "ăn" này tôi chịu không nổi đâu, giữa chúng ta còn có cách biệt sinh sản, hơn nữa… ngươi có đến hai cái đó đấy!

Tôi nên từ chối nó thế nào đây?

Tôi lại thử giao tiếp với nó:

“Chúng ta không phải cùng một giống loài, không thể ở bên nhau.”

Điều khiến tôi ngạc nhiên là chiếc lưỡi không ngừng thè ra của rắn đen bắt đầu phát ra dao động, và ôi có thể hiểu được những gì nó đang nói.

“Ta…muốn…ngươi, cho ta…sinh…rắn con.”

Câu nói từ chỗ ngập ngừng ban đầu dần dần trở nên lưu loát.

“Ta muốn ngươi cho ta sinh rắn con.”

Rắn đen cứ quấn lấy tôi trên đường, lật qua lật lại liên tục nói câu đó.

Mặc kệ tôi từ chối thế nào, nó vẫn chỉ đáp lại một câu duy nhất như một cái máy lặp lại. Quả nhiên, nó vẫn là một con rắn ngốc.

Tôi tru lên suốt nửa ngày, cổ họng cũng bắt đầu đau rát, cuối cùng chỉ còn có thể khàn giọng phát tiết chút tức giận cuối cùng:

“Được rồi, sinh thì sinh, ta đồng ý. Nhưng ngươi có khả năng đó không? Ngươi biết cách biệt sinh sản là gì không?”

Rắn đen khựng lại một chút, cuối cùng phát ra dao động khác biệt.

“Ngươi đồng ý rồi, tốt quá!”

Giọng điệu của nó đầy vẻ đắc ý và vui mừng.

Thôi được, tôi dở khóc dở cười, hóa ra kẻ ngốc ở đây lại là tôi.

Sau khi nhận được lời đồng ý của tôi, rắn đen cũng dễ nói chuyện hơn.

Dưới sự thúc giục của tôi, nó đưa tôi trở về bầy sói. Tôi chính thức nói lời tạm biệt với Lang Vương Độc Nhãn, đồng thời giao lại tất cả những loại thảo dược và cách trị liệu liên quan đến Mê Lang Hoa mà tôi đã thu thập suốt chặng đường.

Xem như đây là lời cảm ơn của tôi đối với bầy sói.

17.

Sau đó, tôi bị rắn đen đưa trở lại hang động ban đầu.

Vừa vào trong hang, rắn đen đã tỏ ra vô cùng phấn khích.

Nó từ từ nhẹ nhàng quấn quanh tôi.

Đầu lưỡi của nó cũng l**m qua l**m lại trên đầu ôi, nơi có lớp lông mềm mại.

Tôi có thể cảm nhận được lớp lông sói của mình bị dính nước miếng của nó rồi chúng kết dính lại với nhau.

Không phải chứ? Rắn huynh à, tôi chỉ muốn hỏi một câu.

Lưỡi của huynh không dính lông sói sao? Hay là lông sói của tôi chất lượng quá tốt?

Thôi rồi, khi tôi xuất hiện những suy nghĩ kỳ lạ thế này, tôi bắt đầu cảm thấy không bình thường rồi.

Quả thật, cơ thể tôi bắt đầu nóng lên, nó là cảm giác quen thuộc.

Chẳng bao lâu sau, tôi lại biến thành người.

Điều này cũng chứng minh một giả thuyết trong đầu tôi, quả thật rắn đen không phải loại rắn tầm thường, nọc độc của nó có thể khiến tôi biến lại thành người.

Chỉ là không biết nó sẽ kéo dài bao lâu.

Rắn đen thấy tôi thay đổi càng thêm kích động, quấn lấy tôi rồi lao thẳng xuống hồ nước lạnh.

Nước hồ lập tức sôi lên cuộn trào, ánh trăng trong hồ cố gắng ẩn mình dưới lớp sóng.

Nhưng nước hồ đen ngày càng mạnh mẽ, chẳng chịu buông tha làm ánh trăng hoàn toàn bị phá hủy.

Trước khi ánh trăng bị hủy hoại, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ liệu có phải tôi đã xuyên không đến đây vì nó?

Khi tỉnh dậy, ngoài việc cảm thấy cơ thể hơi không thoải mái thì tôi lại cảm thấy trong lòng rất bình tĩnh.

Tôi muốn ở lại bên rắn đen, nó là hy vọng duy nhất giúp tôi trở về nhà.
 
Chuyện Tình Sói Và Rắn - Thân Kỵ Bạch Mã
Chương 5: Hoàn


18.

Thời gian trong hang động dài vô tận, ánh nắng vẫn lên đúng giờ ngày qua ngày.

Tôi đã duy trì hình dạng con người rất lâu, thỉnh thoảng rắn đen cũng có thể biến hình thành người.

Dung mạo của hắn rất tuấn tú, chỉ là luôn mang một nét ngốc nghếch, tôi đặt cho hắn cái tên Đại Hắc, mỗi ngày hắn chỉ biết quấn quanh tôi.

Tôi chẳng thể moi được thông tin gì từ miệng hắn.

Ba năm trôi qua, chúng tôi sống nương tựa vào nhau.

Hắn còn xây một ngôi nhà gỗ bên ngoài hang động cho tôi, mỗi ngày nói chuyện với tôi bằng ngôn ngữ con người.

Vào năm thứ tư, một thợ săn trong núi lạc vào nơi này, ta đã cố ngăn Đại Hắc lại khi hắn muốn đuổi người lạ đi.

Sau đó, tôi hỏi thăm người thợ săn về thế giới bên ngoài, có vẻ đó là một triều đại cổ xưa mà tôi chưa từng nghe thấy.

Năm thứ năm, sau bao lần thuyết phục, Đại Hắc cuối cùng đồng ý theo tôi xuống núi, điều kiện là tôi phải sinh cho hắn vài đứa con. Tôi đồng ý. Từ đó, chúng tôi cùng nhau du ngoạn nhân gian, ăn hết tất cả các món ngon.

Lần đầu tiên Đại Hắc uống rượu hùng hoàng suýt nữa đã lộ ra nguyên hình, vì thế mà tôi đã cười nhạo hắn suốt nhiều năm.

Năm thứ ba mươi, nhân gian phồn hoa chúng tôi đã nhìn thấy hết, chúng tôi quay lại vùng núi hoang vu.

Tôi cũng đã có thể tự do kiểm soát sự biến hóa giữa người và sói, thỉnh thoảng tôi và Đại Hắc cũng hóa thành dã thú quấn quýt với nhau nhưng Đại Hắc vẫn có phần tiếc nuối vì chúng tôi mãi không có con cái.

Năm thứ bốn mươi, Đại Hắc chết vì trúng độc, chất độc là do tôi đưa vào.

Đây là một loại độc cực kỳ kỳ lạ, nó được giấu trong cơ thể tôi, tên của nó tôi đã quên rồi, dù sao cũng đã qua hơn bốn mươi năm.

Chỉ nhớ rằng đêm đó ánh trăng rất sáng, tôi vẫn còn mơ hồ thì đột nhiên xuất hiện hai sinh vật có thân người và đuôi rắn.

Hai con quái vật đó kể cho tôi về quá khứ của Đại Hắc, nói rằng Đại Hắc có vận kiếp, chúng nói về "Xà Quân", "vận mệnh", "thiên mệnh", những thứ tôi không hiểu gì.

Tôi chỉ biết tôi muốn về nhà, rất muốn về nhà, rồi có một âm mưu kéo dài bốn mươi năm để Đại Hắc trải nghiệm nhân tình thế thái rồi chết một cách thảm thương, khi đó hắn sẽ có thể cắt đứt ký ức rắn gian thành công trở về cội nguồn.

Đại Hắc mỗi ngày đều quấn quýt với tôi nên định mệnh là hắn sẽ chết vào ngày hôm nay.

Hắn ra đi đột ngột, trước khi chết chỉ để lại một giọt nước mắt và một câu nói cho tôi.

"Tiểu Trì, kiếp sau gặp lại."

Ngay sau đó, cả người hắn đã biến mất.

Tôi không khóc vì nước mắt của hắn vẫn còn trong mắt tôi, đó là thứ duy nhất hắn để lại cho tôi.

Đại Hắc, có lẽ chúng ta kiếp sau cũng không thể gặp lại, tất cả những gì chúng tôi đã trải qua chỉ là một giấc mơ của hắn, một chuyến du lịch tuyệt vời của tôi mà thôi.

Chất độc trong cơ thể tôi cũng bắt đầu phát tác nhưng chẳng hề đau đớn, tôi sắp được về nhà rồi!

19.

Mọi điều đã trải qua ở thế giới khác giống như một chuyến du lịch tuyệt vời.

Khi quay lại với hiện thực, tôi gia nhập Hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã.

Thế nhưng trong quá trình nghiên cứu ngoài trời, cơ thể tôi lại cảm thấy vô cùng khó chịu, bụng đau dữ dội.

Hơn nữa, kỳ kinh nguyệt đã mấy tháng không đến, chuyện này thật là...

Tôi không dám đi bệnh viện kiểm tra ngay lập tức mà tự mua que thử thai, quả nhiên, tôi đã có thai!

Vì lo lắng sẽ đẻ ra một quả trứng rắn, tôi đã bỏ ra một khoản tiền lớn mua thiết bị tự kiểm tra.

May mắn thay đó là hình dạng của một đứa trẻ con người, một tiểu công chúa!

Tôi vuốt bụng, nhớ tới Đại Hắc, nó là minh chứng cho những năm tháng yêu thương giữa tôi và hắn, cũng là sự tiếp nối huyết mạch của tôi.

"Yêu thương", tôi vô thức sử dụng từ này, cho đến bây giờ tôi mới cảm thấy trái tim mình đau đớn.

Hóa ra trong suốt bốn mươi năm hắn ở bên tôi, có lẽ tôi đã yêu hắn mất rồi.

Dù vậy, tôi cũng không bao giờ hối hận khi lựa chọn trở về nhà.

Ở đây, tôi có gia đình, có bạn bè và có xã hội nơi tôi có thể thực hiện giá trị cuộc đời mình.

Tuy nhiên thì khi sinh con thực sự rất đau, tôi không thể chịu đựng nổi, cơn đau sinh lý khiến tôi bật khóc.

Đại Hắc, tôi không thể giữ lại giọt nước mắt của anh rồi, nhưng giờ chúng tôi đã có con rồi đó.

Sau khi đứa bé ra đời thì tôi bất tỉnh, đến khi tỉnh lại, tôi thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi bên giường tôi.

"Tiểu Trì, thật vui khi gặp lại em, tôi không hề thất hứa."

Đại Hắc đến rồi, đây không phải là mơ mà là thực tại, hắn đã đến với thế giới của tôi, một thế giới văn minh và cởi mở.

Cũng như tôi trước đây, đã đến với thế giới hoang dã và tự nhiên của hắn.

Chúng tôi sẽ không bao giờ phải chia xa nữa.

20.

Ngoại truyện Đại Hắc.

Sau khi thành công trở về cội nguồn, ta quay lại Xà giới và ta vẫn là Xà Quân cao quý nhất.

Thế nhưng trong lòng ta luôn cảm thấy cô đơn, đây không phải là cảm giác ta nên có.

Ta bắt đầu tìm kiếm dấu vết của những gì ta đã trải qua khi hóa thành rắn bình thường, nhưng không hề tìm thấy dấu hiệu gì.

Ha ha, điều này sao có thể làm khó ta chứ? Ta sử dụng Huyền Thiên Kính để chiếu lại mọi thứ mà ta đã trải qua.

Sau khi xem hết tất cả, ta bất ngờ rơi nước mắt.

Rắn là động vật máu lạnh, không bao giờ rơi nước mắt nhưng ta lại vì nàng ấy mà rơi lệ.

Đây là kỳ tích của tộc Rắn.

Và cũng là minh chứng cho tình yêu ta dành cho nàng ấy. Ta phải tìm thấy nàng ấy, Tiểu Trì, chúng ta nhất định sẽ gặp lại trong kiếp sau.

Tiểu Trì và ta không chỉ cách nhau về không gian mà còn cách nhau cả về thời gian.

Nhưng không sao, ta có thể chờ đợi.

Năm trăm năm trôi qua, một nghìn năm qua đi, người trong tộc Rắn khuyên ta từ bỏ, đừng chờ đợi một thời đại mờ mịt không thể nắm bắt.

Ta đã từ bỏ vị trí Xà Quân rồi quay về hồ lạnh, chìm vào giấc ngủ, chờ đợi thời đại đó đến và Tiểu Trì sẽ ở đó.

Ba nghìn năm, ta cảm nhận được huyết mạch của hậu duệ và cuối cùng Tiểu Trì đã đến.

Ta vui mừng khôn xiết, vội vã đến không gian đó nhưng không gian ấy có tường ngăn.

Ta sẵn sàng từ bỏ tu vi vạn năm, chỉ giữ lại thân rắn và thân người cơ bản để vào không gian.

Cuối cùng, ta đã gặp được Tiểu Trì.

Tiểu Trì, nàng đã từng đến thế giới của ta, giờ chúng ta sẽ cùng nhau sống quãng đời còn lại trong thế giới của nàng!

21.

Ngoại truyện Lang Vương Độc Nhãn.

Ta là một con sói trắng với đôi mắt xanh, từ nhỏ đã có sự biến dị trong huyết mạch, cơ thể và trí tuệ đều tiến hóa.

Ta có thể bảo vệ tốt bộ tộc của mình.

Ta đã nghĩ không có con sói cái nào xứng đáng với ta cho đến khi một con sói cái đen đúa xuất hiện.

Nàng ấy tên là Tiểu Trì, mặc dù kỹ năng săn bắt của nàng ấy không giỏi nhưng nàng ấy còn thông minh hơn cả ta, biết thu thập các loại thảo dược, chữa trị vết thương.

Nàng ấy còn biết lý lẽ và hình như đặc biệt yêu thích loài người, lúc nào cũng muốn lại gần họ.

Ta sợ lửa, nàng ấy lại bảo đó là lửa của nền văn minh.

Nàng ấy đi theo dấu vết của loài người, còn ta dẫn dắt sói trong bộ tộc tiếp tục săn mồi nhưng không ngờ lại mắc phải bẫy của loài người.

Một loại thuốc mê rất đáng sợ, dù cơ thể ta khỏe mạnh nhưng khi tỉnh lại thì ta phát hiện tộc Sói của mình đã bị vây bắt.

Ta phản kháng nhưng toàn thân mềm nhũn, còn bị bắn mù một mắt.

Đúng lúc ta nghĩ đời sói của mình đã kết thúc, Tiểu Trì mang theo thuốc giải đến.

Nàng ấy còn tỉ mỉ chữa trị cho ta, sói cái dịu dàng và mạnh mẽ như vậy, ta tất nhiên là động lòng rồi.

Nhưng nàng ấy từ chối ta, rồi đi theo một con rắn đen.

Tuy vậy, nàng ấy đã để lại cho ta nhiều thảo dược và thuốc giải cho Mê Lang Hoa.

Ta cố gắng học hỏi, giúp đỡ tộc Sói với thuốc Đông y, bộ tộc của ta ngày càng lớn mạnh, còn ta trở thành vua của muôn loài sói.

Vì ảnh hưởng của Tiểu Trì, ta cứu một cô gái rơi xuống vách đá.

Sau này, nàng ấy thêu hình ta lên một lá cờ, nói rằng đó là bộ tộc mang tên ta, nàng ấy sẽ khiến tên tuổi bộ tộc này vang dội khắp thiên hạ.

Và sau đó, lá cờ ấy thật sự đã lan rộng khắp thảo nguyên.

Cuộc đời làm sói của ta có thể xem là viên mãn, hình ảnh của ta và cái tên Lang Vương Độc Nhãn sẽ lưu danh thiên cổ.

Tiểu Trì, nếu ngày đó nàng nhận lời cầu hôn của ta hoặc ở lại với tộc Sói thì bây giờ trên lá cờ kia sẽ là hình nàng rồi! Hóa ra chính rắn đen đã làm nàng chậm trễ!

22.

Ngoại truyện Huyền Thiên Kính – Các trưởng lão tộc Rắn.

"Ngày xưa chúng ta thật sự không nên can thiệp vào việc vượt kiếp của tộc Rắn, nếu không thì tộc Rắn đã không phải chịu kết cục như ngày hôm nay."

"Đúng vậy, hai vị trưởng lão đó cảm thấy hối hận đến mức đã nhập thất tu luyện, chờ đợi tộc Rắn tự mình vượt kiếp. Tại sao lại phải lợi dụng nữ nhân đó?"

"Đúng vậy, nếu không thì tộc Rắn đã không phải từ bỏ vị trí Xà Quân rồi phải chờ đợi hàng ngàn năm."

"Khổ nhất là hắn còn từ bỏ vạn năm tu vi biến thành người phàm để trải qua sinh lão bệnh tử."

Kể từ đó, các trưởng lão tộc Rắn không dám can thiệp vào việc vượt kiếp của tộc nhân nữa và những cảnh tượng kỳ quái dưới thế gian đã bắt đầu xuất hiện.

Các loài rắn và nhiều sinh vật khác cũng đã xảy ra những câu chuyện kỳ lạ...
 
Back
Top Bottom