Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Chuyện Tình Đôi Ta

Chuyện Tình Đôi Ta
Chương 10 : Sợ ?


Mấy nay trời mát lắm , trưa trưa là có gió nổi lên liền.Trời hỏng có mưa nhưng mà bù lại còn có gió , vậy là cũng đỡ rồi.Cái nhà kho kia thì nó vẫn đóng chặt.Cũng hơn nửa tháng rồi , cứ hễ lâu lâu là người trong nhà lại nghe tiếng hét thất thanh của thằng Tấn.Nhưng rồi dạo gần đây chẳng ai nghe thấy tiếng của thằng Tấn nữa , thiết nghĩ là cậu út đã tha cho nó rồi nhưng không.Hôm đó hiển nó đi dọc theo bờ đê , ngang qua cái nhà kho đó.Tay nó còn đang xách quầy dừa nước mới chặt xong.Lúc đi nó chẳng thèm để ý gì đến cái nhà kho đó , nhưng lúc về thì có.Vừa đi đến cửa , Hiển nó đã bị tiếng động loạt xoạc trong đó thôi thúc.Như có thứ gì đó đang kéo nó tới gần , tới gần hơn.Bức tường cũ nát , rong rêu bám đầy trên tường.Trên mái thì tơ nhện giăng trắng xoá.Mùi hôi của mấy con gián cũng xộc lên nồng nặc.Nó đặt quầy dừa xuống gần đó , bước tiến lại gần phía nhà kho.Nhà kho này không có cửa sổ , nhưng trên từng có nức một vết nhỏ , vừa đủ để nó nhìn vào bên trong.Vừa nhìn rõ thứ bên trong , Hiển nó chết lặng.Mắt mở to.Tay chân run rẩy không ngừng.Mặt mày nó trắng bệt.Bên trong , ánh sáng le lói hắc vào.Không quá sáng nhưng vẫn vừa đủ để nó thấy rõ mọi thứ bên trong.Dưới đất , nhìn vẫn rõ là một sinh vật sống.Nhưng nó đáng sợ vô cùng.Tay phải nó què quặc , quần áo rách rưới.Mắt nó mở to , trông rất dữ tợn.Nó mở miệng nhưng chẳng nói được lời nào.Hiển nó không biết là do không còn sức để nói hay...Thứ đó không còn lưỡi nữa.Hơi thở của nó càng lúc càng gấp gáp hơn."

Em "Nó giật mình , xoay người lại.Sau lưng nó là cậu út.Cậu mang đến một vẻ áp bức kì lạ.Môi Hiển mấp máy."

C-Cậu...Con..Con "Cậu kéo nó ra ngoài , cách xa khỏi cái nhà kho đó.Người nó vẫn còn run lên nhẹ.Nó cứ tưởng là cậu chỉ đánh , chớ ai mà ngờ cậu lại làm đến mức này."

Sao em lại ra đây ?

"Hiển rùng mình."

Con...Con "Nó ấp úng , chẳng thể nào nói hoàn chỉnh được một câu.Tay nó siết chặt , mắt chăm chăm ngước lên nhìn cậu."

Em...Thấy cái gì rồi ?

Thấy hết rồi sao ?

"Hiển nó không trả lời , chỉ gật gật đầu.Cậu thở dài một hơi."

Tao dặn em không được ra đây rồi mà ?

Em cố tình không nghe lời tao có phải không ?

"Hiển lắc đầu.Nó sợ , đến lúc này nó chẳng kìm lại được nữa.Nước mắt rơi lả chả."

Con..Hức...Con..

"Cậu thấy nó khóc liền bỏ xuống cái mặt lạnh tanh kia.Nhẹ giọng dỗ dành nó."

Không khóc , em ngoan tao thương em "Nó vẫn cứ khóc."

Hức con..Sợ..Hức..

"Cậu chợt khựng lại.Đưa tay gạt đi mấy giọt nước mắt trên má nó.Giọng cậu nhẹ nhàng."

Tao xin lỗi , em đừng khóc nữa "Cậu phải dỗ , phải dỗ nó mãi nó mới bớt khóc."..."

Kể từ giấc trưa đến bây giờ thằng Hiển cứ nghĩ đến cảnh tượng hãi hùng đó.Cảnh tượng đó cứ như được khắc sâu vào trong đầu nó , chẳng thể nào quên được.Hơi thở của nó ngày càng nặng nề hơn.Hình như nó đã xem nhẹ cậu quá rồi.Nó cứ tưởng là cậu dữ thôi , chớ chẳng ngờ cậu lại xem nhẹ mạng người như thế."

Hiển !

"Nó giật mình , làm rơi cả cái rổ rau vừa mới lặt xong."

D-Dạ ?

"Người kia kêu nó."

Cậu út biểu mày lên trển kìa "Nó gật đầu rồi mới quay đi.Lòng nó nặng trịch.Là do cậu quá tàn nhẫn hay là do nó chưa hiểu hết về cậu đây ?Cốc , cốc , cốc.Cạch."

Em...Vào đi "" D-Dạ "Nó bước vào trong phòng , nỗi sợ lại trỗi dậy một lần nữa.Nó nhìn cậu , vai chợt run lên nhẹ.Cậu lại giường ngồi , kéo nó ngồi vào lòng mình như một thói quen.Cằm cậu tựa lên vai nó , mắt cậu hơi cụp xuống nhẹ.Hơi thở nóng ấm của cậu đang ở sát bên nó.Tay cậu ôm chặt lấy eo."

Em sợ tao ?

"Cậu hỏi , làm Hiển hơi khựng lại.Nó chẳng biết trả lời như thế nào mới phải nữa."

Con..Con đâu có sợ cậu "Cậu cau mày."

Em đừng có nói dóc tao nữa , rõ ràng là em đang sợ tao...Rất sợ tao nữa là đằng khác "Hiển nó nghe cậu nói xong chỉ biết im lặng.Khoảng lặng này cứ kéo dài Được thêm một chút nữa thằng Hiển mới mở lời."

Con không nói dóc , con không sợ cậu nhưng mà...

"Cậu đưa mắt lên mà nhìn nó , môi nó mím chặt.Rồi bỗng tay nó đặt lên tay cậu."

Con không sợ cậu , con chỉ sợ cái cảnh tượng máu me đó thôi "Cậu hít sâu một hơi , đầu dụi vào cổ nó."

Tao xin lỗi em "Nó gật gật đầu.Nói thật , lúc thấy nó run rẩy , miệng chẳng nói được lời nào rồi lại nói sợ cậu cứ như sắp rơi xuống vực sâu vạn trượng.Cậu có hàng ngàn cách để nó có thể ở bên cậu , nhưng cậu chẳng có cách nào để khiến nó không khóc.Tay cậu siết chặt , chẳng dám buông lỏng."

Cậu-Ưm hức !

"Cậu chẳng cho nó nói thêm lời nào nữa , cậu dùng môi cậu để khoá chặt đôi môi nhỏ của nó.Hiển không phản kháng , nó nhắm mắt hưởng thụ cảm giác này.*Chương 10 được ship tới rồi 😈
 
Chuyện Tình Đôi Ta
Chương 11 : Độc Tôn.


Đêm đó Hiển nó dường như thức trắng cả đêm trong vòng tay của cậu út.Vòng tay cậu ấm , nhưng nó chẳng thể chợp mắt được.Cứ hễ nhắm mắt là cảnh tượng đó lại hiện lên trước mặt nó.Đáng sợ , vô cùng đáng sợ.Người mà chẳng ra hình người...Nó thật sự yêu cậu thế nhưng nếu có một ngày nào đó nó khiến cậu phật lòng thì liệu..?Hiển nghĩ tới đó chợt rùng mình , nó ngước lên nhìn người đang ôm mình.Cậu út ngủ rất say , hay nói đúng là ôm nó làm cậu ngủ rất say.Thế nhưng sao càng nhìn người này nó càng cảm thấy...Đúng là nó sợ cảnh tượng đó , thế nhưng người gây ra cảnh tượng đó không phải là cậu sao ?Tim Hiển nó ngày càng đập nhanh hơn nữa.Nó nhìn , nhìn cậu mãi.Rồi nó nép sâu vào trong ngực cậu , im lặng lắng nghe từng nhịp tim đập.Nó nhắm mắt nhưng không ngủ.Tay nó vòng qua ôm lấy cậu , ôm rất chặt.Đó giờ nó chưa bao giờ ôm cậu chặt đến như thế.Cậu cảm nhận được cái ôm đó liền thức giấc.Nó rút vào trong lòng cậu , cảm thấy cơ thể cậu đang rục rịt thì nó liền ngước lên nhìn cậu."

Cậu út "Tiếng gọi khẽ của nó làm cậu có chút khựng lại.Rồi cậu cười đáp lại nó."

Sao giờ khuya rồi mà em chưa ngủ ?

Hay ngủ không được ?

"Nó chẳng đáp , đưa tay trái sờ lên má cậu.Nó nhìn cậu thật lâu , đây là lần đầu nó dám nhìn thẳng mặt cậu.Cậu đưa tay mình lên nắm lấy tay nó , hôn nhẹ lên nốt ruồi son ở ngón áp út."

Sao em không trả lời tao đi ?

"Chợt nó bĩu môi , chẳng biết nó nghĩ gì nữa.Nó rút tay lại chẳng cho cậu nắm , mặt áp vào ngực cậu , giọng nũng nịu thành tiếng."

Cậu đừng có xưng tao nữa "Lần đầu tiên nó nói với cậu bằng cái giọng điệu đó.Vừa nũng nịu vừa pha chút hờn dỗi.Cậu khẽ cười."

Được , không xưng tao nữa thay bằng cậu có được không ?

"Nó không trả lời , chỉ gật gật đầu.Cậu xoa lấy đầu nó , giọng dịu dàng hỏi."

Vậy sao em không ngủ ?

"Nó im lặng , ngước lên nhìn cậu.Nhẹ giọng bảo."

Em sợ "Cậu lại khựng lại.Hiển nó vừa...Xưng em với cậu sao ?Cậu có nghe lầm không đấy ?Nói xong câu đó nó lại rút sâu vào trong lòng cậu.Còn cậu thì cười như một đứa con trai mới biết yêu.Tay cậu nắm chặt tay nó , ngón tay cậu miết miết lên nốt ruồi son đỏ chót ấy."

Em đừng sợ , có cậu ở đây rồi mà ?

"Thấy Hiển chẳng đáp cậu lại vuốt vuốt lưng dỗ nó ngủ.Hiển nằm ngoan trong lòng cậu , chẳng nói một lời nào.Tay cậu ấm áp , vuốt nhẹ lưng nó.Nhưng rồi Hiển chợt vùng ra khỏi người cậu.Giọng lại dỗi hờn."

Cậu..Đừng có hung dữ nữa...Được hong ?

"Cái nói chuyện và giọng điệu đó , pha thêm cả chất giọng ngọt ngất ngay khiến cậu chẳng thể nào phản ứng lại kịp.Cậu hơi đơ ra vài giây rồi lại đáp."

Được , chỉ cần em muốn là cái gì cũng được hết "Hiển gật gật đầu.Hiển chợt ngồi dậy khiến người kia cũng ngồi dậy theo.Chẳng khác gì đang bị vợ giận dỗi.Hiển hít sâu một hơi , mắt ngước lên nói với cậu."

Cậuuuu , cậu tha cho thằng Tấn được hong ?

"Trăng soi sáng , đi qua khe cửa sổ rọi vào mặt Hiển làm cậu càng thêm say mê.Nhưng rồi cậu chẳng trả lời câu nói đó của Hiển.Hiển lại lên tiếng thêm một lần nữa."

Cậuuuuuu , hỏng phải hồi nãy cậu nói em muốn cái gì cũng được hết hả ?

"Lúc này cậu mới phản ứng lại được mà đáp lời."

Đ..Được , được hết !

"Xem cái kiểu này thì cậu giờ mới là cá nằm trên thớt chớ hỏng phải Hiển đâu đa.Hiển nghe được lời đồng ý của cậu mới thôi cái bộ dạng hờn dỗi ấy."..."

Hiển ôm người trong lòng , cậu nằm yên trong vòng tay nhỏ của Hiển.Tay Hiển vuốt ve mái tóc của cậu.Nhìn chẳng khác gì một đôi tình nhân trẻ.Hiển thi thoảng lại hôn nhẹ lên tóc cậu.Vòng tay cậu ôm chặt lấy eo Hiển , cố định Hiển ở lại nơi đây.Đêm nay cuối cùng Hiển cũng biết...Nó biết thế thượng phong là trong tay nó chớ không phải cậu.Và nó cũng biết từ trái tim đến lý trí và cả thân thể cậu đều thuộc về nó , thuộc về nó mãi mãi.Tay nó ôm chặt lấy cậu , vẻ chiếm hữu chẳng thua kém gì cậu út.Phải chăng Hiển mới là người bắt cá ?Nhưng con cá đó là ai ?Hiển hít lấy mùi hương của mình còn vươn trên người của cậu.Khoé môi Hiển nhếch lên.Coi như một cách đánh dấu vật của mình vậy."

Cậu út "Tiếng gọi khẽ của Hiển đã đánh thức cậu trong giấc mơ.Cậu ngước lên nhìn Hiển."

Sao đấy ?

"Hiển cười , tay nó giữ lấy mặt của cậu."

Cậu thương em đúng không ?

"Cậu thấy hơi lạ , bình thường Hiển nó đâu có hỏi mấy câu như thế này ?Nhưng rồi cậu vẫn đáp."

Cậu thương em "Khoé môi Hiển lại nhếch lên thêm một chút nữa.Nó ghé sát lại cậu , thì thầm nhỏ."

Vậy cậu có nghe lời em không ?

Tuyệt đối một mình em ?

"Cậu ngây người ra nhưng rồi cậu chợt bật cười."

Độc tôn mình em...Mãi mãi "Hiển cười , đặt một nụ hôn xuống môi cậu."

Nói lời phải giữ lấy lời "______________________________________*Nếu các xinh yêu để ý thì sẽ nhận ra đa số top/bot nhà Sóc đều sẽ có một đặc điểm riêng trên mặt hoặc trên cơ thể đấy🐿️🐑*Má ơi , viết chương này Sóc cười muốn chết , ẻm nũng nịu đẫm lệ😈😋*Drama sắp dí tới đít rồi đó mấy cục cưng😏🎬
 
Chuyện Tình Đôi Ta
Chương 12 : Lời Mật.


Hôm sau dường như mọi thứ đều trở về quỷ đạo ban đầu.Chỉ là chẳng còn ai nghe tiếng la hét thảm khóc của thằng Tấn nữa.Nhà sau cũng trở nên yên bình hẳn.Hiển nó vẫn y như cũ , dường như người đêm qua nói những lời đường mặt với cậu không phải là nó vậy.Nó lại trở về cái dáng vẻ im ỉm lúc đầu.Nhà sau thì sau vụ của thằng Tấn cũng chẳng ai dám bàn ra tán vào nữa.Hiển loay hoay dưới sàn nước , bỗng nhà trước có vài tiếng nói.Thì ra là hôm nay có em họ của cậu ghé chơi.Nghe đâu cũng là tiểu thư khuê cát đấy.Lúc đầu nó nghe có người đến nó cũng chẳng quan tâm mấy đâu , cho đến khi nó nghe đến từ " cô " trong lời nói của một đứa gia đinh khác.Ngoài mặt nó vẫn im ỉm , chẳng quan tâm mấy thế nhưng bên trong lòng đã bắt đầu gợn sóng nhẹ lên rồi."..."

Ánh mắt của thiếu nữ e thẹn nhưng chẳng dấu được sự yêu thích trong ánh mắt.Hiển thấy rõ nhưng nó chẳng nói gì.Nó đứng sau cậu như thường lệ , phe phẩy quạt quạt cho cậu.Em họ ?Nói là họ vậy thôi chớ cô gái kia cũng chỉ được nhận nuôi , ruột rà chi đâu.Hiển chẳng nói gì , mắt nó chỉ dán chặt lên người cậu cứ như đang quan sát xem tiếp theo cậu sẽ phản ứng như thế nào.Trên bàn ai cũng cười cười nói nói riêng cậu út là im bặt cứ như cậu ngồi đó đặng cho có vậy đó."..."

Sau bếp tất bật đón khách , chiếc váy trắng tân thời cứ lượn lờ qua mọi góc ngách trong nhà.Bộp.Tiếng va chạm.Đồ đạt rơi xuống đất vỡ toan.Người kia lặp tức lùi lại xin lỗi."

Con..Con xin lỗi cô "Trên vẻ mặt thiếu nữ chẳng thể nào giấu nổi sự tức giận.Váy trắng bị nhuốm vàng bởi nước trà."

Mày đi không biết nhìn đường hay sao ?

Đồ tao dơ hết trơn rồi nè , mày nhắm thứ làm toi mọi như mày có đủ tiền để đền cho tao không hả ?

"Hiển đứng đó cúi đầu.Như nó đang chờ một thứ gì đó xuất hiện.Nó nhẹ giọng."

Dạ , tại cậu út biểu con đi hãm trà , con đi nhanh quá nên không để ý là cô đang đứng ở đây "Cô ta phủi phủi thân váy trắng miệng không ngừng nói lời trách móc.Chân hậm hực mà dậm mạnh."

Tại tại tại , mày đừng có lấy cậu út ra mà tránh tội !

"Hiển lại lùi thêm một bước.Đầu hơi cúi xuống che đi ý cười trên mặt."

Con không cố ý thưa cô "" Mày !

"Cô ta giơ tay lên nhưng rồi chợt khựng lại."

Làm gì đó !?

"Hiển lúc này chẳng che nổi ý cười trên mặt , đầu nó càng cúi xuống hơn.Tiếng nói vừa rồi là của cậu út.Cậu vừa nhìn từ xa đã biết là Hiển nó đứng ở đó , chẳng chần chừ mà cậu bước nhanh lại đằng đó ngay lặp tức.Cô gái kia vừa thấy cậu út là liền thu lại cái vẻ mặt cau có kia.Giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn lúc nãy rất nhiều.Cô cười tươi."

À , anh út , tại nó- "" Hiển , có sao không ?

"Lời nói ngọt ngào chợt khựng lại.Cậu chẳng quan tâm người kia , chỉ quan tâm mỗi thằng hầu của cậu thôi.Hiển không trả lời chỉ lắc đầu.Cậu cau mày."

Miệng để đâu mất mà không trả lời trả vốn gì hết vậy ?

"Dứt câu nói ấy bỗng nó ngước lên nhìn cậu , nước mắt đầm đìa trên mặt."..Cậu út "Mặt cậu càng khó chịu hơn lúc nãy , lặp tức quay qua nhìn cô gái kia.Giọng cậu gằn xuống."

Chuyện gì ?

"Nghe cậu hỏi , người kia như nắm bắt được cơ hội mà đáp ngay."

Anh út , cái thằng này nè nó làm đổ trà nóng lên người em , làm dơ áo em hết trơn rồi nè anh thấy không ?

"Mặt cậu lạnh tanh , cậu chẳng quan tâm cái váy đó của cô ta cậu chỉ quan tâm nước nóng có dính lên người của Hiển không thôi."

Trà là tôi kêu nó làm , ý cô là muốn trách tôi hay muốn tôi đền cho cô đây hả ?

"Mặt cô ả hơi gượng.Nhưng vẫn cố nói tiếp."

A..Anh nói gì vậy ?

Rõ ràng là nó sai mà ?

Sao anh lại nói làm như em sai vậy ?

"Cậu lia mắt nhìn cô ả , chân đá văng mấy mảnh vỡ của chiếc bình trà làm cô ta giật mình.Rồi cậu nắm tay nó đi thẳng một mạch."..."

Cạch.Cửa phòng đóng sầm.Giọt nước mắt còn vươn trên má của Hiển."

Em có sao không ?

Đưa cậu coi "Cậu nắm lấy tay nó nhưng rồi Hiển vờ như muốn rút tay lại."

Em..Không sao hết , em làm đổ nước lên người của người ta mà "Cậu hơi cau mày nắm tay nó kéo mạnh lại."

Không sao là sao ?

Lúc nãy khóc ra đó còn gì "Hiển chợt quay đi.Hành động đó lại khiến cậu mềm lòng nữa.Cậu nhẹ nhàng kéo nó vào lòng mà ôm ấp.Hiển tựa đầu lên ngực cậu , giọng hơi nhẹ xuống."

Em sai mà , sao cậu còn bênh ?

"Cậu ôm chặt nó."

Không bênh em thì cậu bênh ai bây giờ ?

Hay cậu bênh nó la em nghen ?

Chịu không ?

"Hiển hơi bĩu môi , người càng nép vào sâu trong lòng cậu.Giọng nó hơi nũng nịu."

Thì cậu cứ bênh cô đó đi...Em có là gì đâu mà bắt cậu bênh em hoài "Giọng nói của Hiển ngày càng khiến cậu mê muội."

Cậu xin lỗi mà , cậu nói chơi chớ sao cậu bênh nó được "Nó nói khẽ bên tai cậu."

Nhưng em đâu có nói chơi..Em không là gì thiệt mà "Cậu nâng mặt nó lên rồi hôn sâu xuống."

Em là tánh mạng của cậu "Môi nó cười khẽ."

Vậy sao ?

"Cậu không trả lời chỉ đáp lại nó bằng một nụ hôn thật sâu và thật mãnh liệt.*Biết thế nào là rót mật vào tai chưa 🤡?
 
Chuyện Tình Đôi Ta
Chương 13 : Mật Ngọt Chết Ruồi.


Qua mấy ngày sau nhà đây lại trở về cái dáng vẻ lúc ban đầu.Không ồn ào , không náo nhiệt.Cái mối quan hệ này cũng kéo dài được khá lâu rồi...Cậu út dạo này cũng khác lắm , đổi tính đổi nết.Cậu dường như đã hoàn toàn rơi vào cái lưới tình này rồi , chẳng thể nào thoát ra được nữa.Cậu đắm chìm trong những lời đường mật , u mê người đó một cách mạnh mẽ.Chắc có lẽ vì vậy mà cậu đã quên mất...Mật ngọt thì chết ruồi.Nhưng lại quá khó để mà trách người đó.Có trách thì cũng trách là do cậu quá si mê người quá thôi.Lòng người là thứ khó đoán nhất mà."..."

Sau cái vụ của thằng Tấn thì đám gia đinh nhà này cũng biết giữ miệng hơn hẳn.Hiển thì nó vẫn sống như bình thường.Nhưng nó chỉ có một thắc mắc , liệu bây giờ thằng Tấn đang ở đâu ?Một con người đang sống sờ sờ như thế mà đột nhiên lại biến mất chẳng biết tâm hơi chỉ sau một đêm ?Hiển ngồi dưới sàn nước rửa rau , rồi đột nhiên nó bất giác ngó ra chỗ nhà kho đó.Chẳng biết nó đang nghĩ gì."

Ê , nhìn cái chi ở ngoài đó mà nhìn hoài vậy đa ?

"Hiển giật mình , nó quay lại thì mới biết đó là chị Lài.Nó cười trừ , vớt rau ra khỏi thau nước rồi mới đáp."

Em có nhìn cái chi đâu "Trả lời xong nó cũng chuồng đi mất chớ chẳng ở lại đó.Nói đúng ra là cậu út chẳng cho nó động tay vô cái chi trong nhà này hết đâu mà tại không làm thì nó thấy kì kì nên thành ra nó vẫn làm chớ nó có nằm khôn thì cũng chẳng có ai dám nói gì đâu.Mấy nay trời bắt đầu trở gió nên thành ra cũng lạnh dữ thần lắm.Hiển nó ngồi rửa rau có chút xíu mà tay của nó đỏ lên hết trơn rồi.Kiểu này mà để cậu út thấy thì khéo cậu lại xót đứt gan đứt ruột cho đấy."..."

Cốc , cốc , cốc.Khi cái tiếng gõ cửa ấy vang lên người trong phòng cũng nhoẻn miệng cười.Cậu út dừng bút rồi tiến đến cửa.Cạch.Lại là Hiển của cậu đấy.Vẫn là gương mặt ấy , vẫn là người ấy.Dường như cậu đã trót lỡ đắm say người này mất rồi.Cậu cười như rồi nụ cười ấy chợt khựng lại.Tay nhỏ kia bị đỏ hết lên vì lạnh , cậu xót lắm đa."

Em mần cái chi nữa đấy ?

Ai biểu em mần mấy cái đó ?

"Hiển rút tay mình ra khỏi tay cậu."

Hỏng mần mấy cái này dị chớ em mần cái chi đây ?

"Cậu cau mày , kéo người đó lại.Cậu xót gần chết đây này."

Cậu nói là em không cần mần mấy cái này rồi mà ?

"Hiển lắc đầu rồi lại đáp."

Nhưng mà hỏng mần thì coi sao đặng đây cậu ?

"Tay cậu xoa xoa lấy hai bàn tay nho nhỏ kia.Ủ ấm cho nó."

Sao ?

Lần sau đừng có mần mấy cái này nữa "Hiển gật gật đầu.Tay nó được cậu xoa từ nãy đến giờ nên thành ra cũng ấm hơn lúc nãy nhiều lắm rồi.Hiển nhìn cậu chăm chăm rồi chợt hôn cái chóc lên đầu mũi cậu khiến cậu cũng phải đơ ra vài giây.Hiển cười rồi bảo."

Dạo này trái gió trở trời cậu coi chừng bệnh đó nghen "Cậu út gật gật đầu , phút chóc mặt cậu nóng bừng lên hết.Tay cậu ngưng xoa tay của Hiển rồi chợt đưa tay lên sờ mũi mình khiến nó cũng phải bật cười thành tiếng."

Cậu mần chi đấy ?

Ưm !

"Nó hỏi nhưng rồi đột nhiên cậu lao tới , môi nhỏ của nó bị cậu hoàn toàn khóa chặt.Quả thật là cậu đã quá si mê người tên Minh Hiển này rồi.Nếu cho dù đây là một cái bẫy thì cậu cũng sẽ sẵn sàng bước vào mà thôi...Cái bẫy này cho dù cậu có mắc vào bao nhiêu lần thì cậu vẫn chịu."

Ưm !

"Hiển hết hơi nó đập mạnh vào ngực cậu.Rời môi nó , cảnh xuân trước mắt càng khiến cậu điên đảo hơn.Áo hiển sộc sệt , chỗ lộ chỗ không càng là một vũ khí giết người."

Cậu điên vì em mất thôi !

"Hiển chóng tay đẩy cậu ra.Cái kiểu lạt mềm buộc chặt thế này ai mà chịu cho nổi đây chớ ?

" Ưm , không !

Em khó thở "Cậu nắm lấy tay Hiển để nơi ngực mình."

Em cảm nhận được không ?

Nó đang đập loạn vì em rồi đấy "Hiển cười , nụ cười khiến cậu càng u mê khó thoát.Dường như cậu đã bước vào một mê cung mà chẳng có đường ra rồi."

Em biết chứ "Nhưng rồi bỗng nó kéo cậu lại gần , mắt đối mắt.Giọng Hiển nó ngọt lắm càng làm người ta đê mê vì nó mà thôi."

Nhưng mà cậu có nghe nói...Mật ngọt thì chết ruồi không ?

"Cậu cười khẽ , giữ chặt tay nó."

Nếu là em thì cậu tình nguyện "Dáng vẻ của nó lúc này cứ như đang dẫn dắt cậu đi vào sâu hơn trong cái mê cung không có lối thoát ấy.Có lẽ cậu đã đắm chìm vào trong nó nhưng cậu chẳng hay cũng chẳng biết.Nhưng cũng chẳng biết thứ mà Hiển đang cố nhắc tới là điều gì...*Chơi tàu lượn siêu tốc cùng Sóc nhé🥰

______________________________________*Mom nào hỏi sao Sóc mấy nay không ra chương thì bay vô đây hết nè.*Sóc bị bệnh mấy bữa nay nên Sóc hơi mệt không có ra chương được , nếu có ra thì cũng ngắn hơn so với mấy chương thường ngày , cho nên là mong các mom hiểu cho Sóc nho🙆🏻‍♀️
 
Chuyện Tình Đôi Ta
Chương 14 : Sự Chiếm Hữu.


" Hiển !

"Tiếng gọi lớn khiến Hiển và cả người đi trước nó cũng phải quay lại nhìn.Hiển cười."

Anh Tư hả ?

Anh kiếm em mần chi vậy ?

"Hiển cười nói rồi nó tự tách ra khỏi cậu lúc nào cũng chẳng hay.Chợ đông người nó đi một hồi , càng đi càng xa khỏi cậu.Cậu út chẳng nói gì chỉ đứng đó dõi theo nó cười cười nói nói với người kia một hồi nữa.Kết thúc được câu chuyện Hiển nó mới nhớ sực lại còn có cậu út đang chờ nó.Ai đời bản thân là cậu chủ mà lại đứng đợi một thằng hầu đâu ?Có mình cậu út đấy thây ?"...Cậu út...Cậu đợi c-có lâu lắm không đa ?

"Cậu út chẳng nói gì , cậu xoay người đi một mạch.Chắc hẳn cậu út lại giận người ta nữa rồi đó đa.Chỉ có Hiển là mệt."

Cậu út !

Đợi con với !

"Chân nó ngắn củn chạy theo cậu thôi cũng đủ để mệt thở chẳng ra hơi.Cậu chủ đi trước thằng hầu đi sau."..."

Về tới nhà cậu cũng chẳng nói gì , Hiển thì về được tới nhà là mặt mày đã trắng bệt , mồ hôi mồ kê chi nó cứ túa ra hết.Nhìn nó giờ chắc người ta cũng tưởng nó đang bệnh nặng ấy chớ.Cạch.RẦM !!!Hiển đứng sững lại trước cửa phòng.Lần này cậu chẳng thèm mở cửa cho nó như mọi khi nữa.Cánh cửa đóng mạnh khiến ai cũng phải xoay ra nhìn.Hiển nó nuốt cái ực , đưa tay lơ lửng giữa không trung một hồi mới dám gõ cửa.Cốc , cốc , cốc.Bên trong hoàn toàn im lặng.Người kia mặc dù ở trong phòng nhưng chẳng thèm lên tiếng cũng chẳng màn đến nó đang đứng ngoài cửa.Lần này là cậu út bực thật rồi đấy.Cậu có cho nó cười với người khác chưa ?Ai cho mà nó lại còn vừa nói vừa cười ?

Ai cho phép nó ?Chắc chắn không phải là cậu.Hiển chẳng dám thở mạnh , đứng biết bao lâu nó mới dám gõ cửa lại một lần nữa.Cốc , cốc , cốc.Tiếp đến vẫn là một khoảng lặng , im lặng đến đáng sợ.Hiển hít sâu , tay nó vịnh lên tay nắm cửa , lấy hết can đảm mới dám đẩy cửa vào.Cạch.Trước mắt Hiển là cậu út , cậu ngồi trên bàn nhìn Hiển.Mắt cậu sắc , cậu chẳng rày chẳng la nhưng cậu càng im lặng thì Hiển nó càng sợ.Cánh cửa đằng sau đóng lại.Hiển bước hai bước tiến lại gần cậu.Mặt nó lắm lem mồ hôi."..Cậu út...

"Nó gọi khẽ.Cậu út chỉ đưa mắt nhìn chớ không trả lời.Hiển lại tiến thêm hai bước."

Cậu út...Cậu giận em hả ?

"Cậu chớp mắt hai cái , rồi đứng phắt dậy.Cậu bế bổng nó lên.Hiển được cậu út đặt ngay ngắn trên đùi mình.Thế nhưng cậu vẫn chẳng trả lời Hiển."

Cậu út..A !

"Hiển cau mày liễu.Cổ nhỏ lại bị người kia cắn lên một cái rõ đau.Lúc nào cậu út giận là cậu út lại cắn.Hiển quá quen với việc này rồi."

Cậu..Đừng có hờn em nữa , nha ?

"Tay lớn siết lấy eo nhỏ.Cậu út dụi đầu vào cổ nó.Dường như cậu đang dùng cách riêng của mình để bày tỏ sự tức giận."

Hình như cậu chiều em miết nên em quên hết những gì cậu nói có đúng không đa ?

"Hơi thở của Hiển trở nặng."

Đ-Đâu có "Cậu nhéo lấy eo Hiển một cái rồi lại tiếp tục nói."

Vậy sao ?

Nhớ ?

Em nhớ mà em còn cố phạm ?

"Đúng thật là cậu út mấy nay có chút thay đổi thế nhưng sự chiếm hữu dường như đã ngấm vào sâu trong máu của cậu.Cậu chỉ muốn nó là của riêng mình.Bất cứ điều gì liên quan đến nó đều thuộc quyền sở hữu của cậu.Và kể cả nó cũng thuộc quyền sở hữu của cậu , chỉ mình cậu , một mình cậu thôi."

Em đừng quên em thuộc về ai "Hơi thở nóng phả vào gáy của Hiển khiến nó rùng mình."

Em là của cậu , em có nhớ không ?

Hiển ?

"Hiển nhẹ giọng đáp."

E-Em nhớ "Cậu hôn nhẹ lên vết mà mình vừa cắn kia.Cậu dễ giận nhưng cũng rất dễ dỗ dành.Cậu thích ôm , thích ôm Hiển nhất.Hiển đặt tay mình lên tay người kia , bàn tay đang siết chặt lấy eo của nó."

Cậu út , cậu đừng có hờn em nữa nghen cậu ?

"Cậu út nhìn Hiển , khoé môi cậu cong lên.Tay giữ chặt gáy mà hôn.Hai tay Hiển chóng ở ngực cậu , chẳng biết là đang phản kháng hay là đang tựa."

Nếu em ngoan thì cậu sẽ không hờn em "Hiển tựa nhẹ lên ngực cậu , giọng nó nhẹ nhàng thì thầm bên tai cậu út."

Em xin lỗi cậu "Cậu út lẳng lặng hít lấy mùi hương bồ kết trên tóc Hiển.Cậu chìm đắm vào trong khoảng riêng của mình.Người trong lòng khiến cậu trở nên điên đảo.Người ấy khiến cậu đắm chìm.Nó dường như là chấp niệm cả đời của cậu."

Lần sau đừng cười nữa...À không , sau này em đừng đi chợ nữa , để mấy đứa khác đi là được rồi "Hiển gật gật đầu."

Dạ "Cậu cười , tay xoa xoa lên dấu răng còn in rõ của mình."

Đau không ?

"Hiển hơi giật mình nhưng cũng gật đầu đáp."

Có hơi đau "Cậu kéo Hiển sát vào lòng mình.Giọng cậu vang lên bên tai nó , rõ mồn một."

Đau thì tốt , đau mới biết mà nhớ "Sự chiếm hữu của cậu út nó không hề biến mất.Chỉ là chẳng có ai khơi nó dậy mà thôi.Hay nói đúng hơn là cậu càng ngày càng đắm sâu vào trong cái người mang tên " Trần Minh Hiển ".______________________________________*Có ai nhớ cậu út với bé Hiển hum dạ ?*E hèm , mơi con Sóc này đi tựu trường rồi các mom ạ🤗*Với sẵn tiện sốp hụt bộ Hồn Lụa rồi cho nên là sốp hơn rầu...Sốp đợi tới 26 nữa xem sau chớ sốp rầu quá rầu...🙃
 
Chuyện Tình Đôi Ta
Chương 15 : Cảnh Cáo.


Ò ó o.Tiếng gà trống gáy , giờ chưa hửng sáng gió sương đêm còn phủ đầy trên lá cây thế nhưng cậu út của chúng ta đã thức dậy lâu lắm rồi.Cậu về đây cũng gần 1 tháng , sắp sửa phải đi tiếp rồi.Hôm nay có việc gấp nên cậu phải đi sớm , chẳng dám đánh thức người đang ngủ say thế là cậu cứ âm thầm mà sửa soạn tất cả mọi thứ.Hiển ngủ say giấc nồng , chăn ấm nệm êm...Vả lại trên từng cái gối , cái mền cái chăn đều lưu lại mùi hương của cậu út.Hiển cuộn tròn trong mền , hơi ấm càng ru thêm giấc mộng đẹp.Còn người kia mới sớm tinh mơ đã tóc tai gọn gàng , đồ tây hẳn hoi.Việc lần này không nhiều nên cậu chẳng định ở lâu với việc cậu đi thế này cũng thường xuyên nên chẳng còn gì mới lạ nữa.Thế nhưng cậu lại sợ cậu nhớ người ta.Lần trước cậu đi 2 tháng là lòng đã cồn cào lo lắng , Hiển trong mắt cậu cứ mãi là thằng nhóc năm 16 tuổi vậy nên là cậu sợ bỏ nó một mình lung lắm.Cậu biết nó không khờ nhưng cái tánh lại ưa nhịn nhục , lại thích chịu đựng người ta sỉ vả.Không có cậu ở đây cậu chẳng biết đám gia đinh kia hay có bất cứ ai làm gì đứa nhỏ này của cậu không nữa.Chụt.Một nụ hôn tạm biệt được đặt trên đôi má trăng trắng.Cậu sợ làm người ta thức giấc nên cậu đi khẽ lắm.Tiếng cửa phòng đóng lại cũng chẳng nghe."..."

Tiếng gió xào xạc , ánh nắng ửng hồng.Mặt trời càng mộc thì càng lên cao.Ngộ thay bữa nay chẳng ai thấy được cái mặt của thằng Hiển ở đâu hết , hỏng lẽ nó đi theo cậu út ?Nhưng rõ ràng sáng nay cậu út đi có một mình mà , đâu có dắt ai theo đâu đa ?Rồi lại có đứa gia đinh nọ , tánh nó ưa mách lẽo lắm.Nhưng nay nó được bà biểu vô dọn phòng cho cậu út...Rồi..Chuyện mà cậu út lo nhất cũng đã xảy ra.Hiển đêm qua thấm sương đã bắt đầu nóng lên , giờ lại bị lôi sòng sộc càng khiến nó khó thở hơn.Bà nhìn nó đây nghiến."

Mày biết thân phận mày nằm ở đâu không mà dám cả gan vô phòng cậu út nằm ?

Đừng tưởng thường ngày cậu út cưng mày lên một chút mà mày làm lừng !

"Hiển mơ màng trong những cơn đau đầu , người nó do sốt mà nóng ran."..Con...Con không có !

"Bà gì cũng có thể dễ nhưng những việc phân biệt giai cấp , thân phận như này thì không !Bà ngước lên nhìn trời vừa đứng bóng , nói lớn."

Lôi nó ra giữa sân , đánh 50 roi rồi nhốt vô nhà củi cho nó biết tội !

"Đám gia đinh gật đầu dạ vâng nhưng cũng có đứa lưỡng lự.Bình thường ai chẳng biết cậu út cưng thằng Hiển còn hơn trứng mỏng , nhưng giờ không lẽ lại cãi lời bà.Rồi Hiển nó bị lôi ra giữa sân mà đánh , đầu óc nó ong ong quay cuồng.Nó mệt vì bệnh , sự đời ra sau cũng chẳng biết nữa.Nhưng nó vẫn biết đau , biết đau nhưng chẳng thể phản kháng được gì.Chị Lài đứng trông thấy mà sót , bởi nó cũng thân phận như chị nhưng nó lỡ thương người không nên thương rồi...Khổ cũng phải ráng tự nó chịu thôi.Thằng mách lẽo kia đứng bên mà xem trò vui nó vừa gây ra , mọi cử chỉ hành động ấy đã được chị Lài thấy rõ mồn một hết."..."

Trên đường đi , cậu cứ thấy lòng mình nhói lên lạ thường.Cảm giác nôn nao xen lẫn long lắng khiến cậu chẳng thể tập trung được.Chẳng biết là vì điều gì thế nhưng suốt đường đi cậu út cứ trong trạng thái lo lắng.Lo lắng cho người thương ở nhà thân cô thế cô chẳng ai chóng lưng cũng chẳng ai bảo vệ.Tay cậu siết chặt , mắt nhìn ra ngoài cửa để giảm bớt cảm giác lo lắng này nhưng chẳng thể nào giảm được.Nhưng rồi...Sợi dây chuyền trên cổ cậu đứt phăng đi chẳng hiểu vì lý do gì.Mặt dây chuyền hình chữ " H " được chạm khắc tỉ mỉ rơi thẳng vào lòng bàn tay cậu.Trung Kiên cau mày gằn giọng."

Quay đầu đi , không xuống xưởng nữa về nhà !

"Người kia gật đầu một cái rồi mới thay đổi đường đi.Nội lúc đi lúc về cũng mất hơn nửa ngày.Lúc cậu út về tới nhà thì trời đã sụp tối.Linh cảm cậu chẳng lành.Giọng cậu gọi lớn."

Minh Hiển !

"Chẳng lời nào đáp cậu , cũng chẳng có cái ôm và cả cái người sẽ lon ton chạy ra cười tươi với cậu.Mắt Trung Kiên bắt đầu long lên sòng sộc.Rầm !Cửa phòng ông bà bật mở.Cậu út mắt đỏ gây , trán đổ đầy mồ hôi trong thấy."

Con..Con mần cái chi vậy ?

"Cậu siết chặt tay."

Mần cái chi sao ?

Hiển đâu ?

"Mắt cậu nhìn ông rồi lại lia qua bà."

Tôi hỏi Hiển đâu ?

"Nhìn cậu hình như có vẻ là đang tức giận thật sự nên ông bà cũng chẳng dám đá động gì thêm.Thấy chẳng có câu trả lời mình mong muốn , cậu lại đi tuốt ra đằng sau.Dáng vẻ của cậu bây giờ khiến ai cũng hoảng sợ.Đám gia đinh đằng sau bếp chẳng dám thở mạnh."

Minh Hiển đâu ?

Tụi mày điếc hay muốn điếc ?

"Tới bước này ai cũng sợ.Chị Lài lại là người lên nói trước."

Dạ..Dạ thưa cậu...Thằng Hiển nó..Nó ở trong nhà củi "Nhận được thông tin có ích cậu chẳng chần chừ gì thêm nữa.Trong đêm , cánh cửa thô sơ của nhà củi bị hất văng ra xa.Thân hình to lớn lao tới ôm người nằm dưới đất lên.Cậu không rề rà , cậu bế xốc Hiển vào thẳng phòng mình.Đi ngang nhà bếp còn nói."

Lài !

Đi gọi đốc-tờ nhanh lên cho tao !

""..."

Lạch cạch.Hiển lại trở về vòng tay ấm áp và căn phòng nhỏ.Cậu ôm nó nhưng chẳng dám ôm chặt...Sợ nó đau.Rõ ràng lúc sáng cậu đi nó còn lành lặn lắm..Sao giờ lại như thế này ?"

Hiển..Hiển..Mở mắt ra , mở mắt ra nhìn cậu đi , cậu xin em mà "Người kia khẽ nhăn mặt."

C..Cậu..U-Út..

"Tiếng gọi khẽ vang lên nhưng rồi đôi mắt kia vừa mắt xong giờ lại khép hờ."

Hiển !

"" Em...E-Em không..Sao...

"Cậu út chợt thấy mắt mình cay , cậu ôm lấy nó nhẹ nhàng vỗ về."

Cậu xin lỗi em ""..."

RẦM !!!"

Tôi hỏi ai làm ?

"Cả nhà chìm trong một khoảng không im lặng.Cậu út hít sâu.Dáng vẻ cao ngạo như ông ba Trung năm ấy.Khí chất phừng phừng lấn át người đối diện.Cậu út là do một tay ông nội nuôi nấng từ nhỏ.Thế mới nói " con nhà tông , không giống lông cũng giống cánh "Cậu lia mắt qua từng người xong dừng ngay chị Lài lúc nãy."

Mày , nói "Chị Lài bình tĩnh , mắt chị lia qua thằng gia đinh kia."

Dạ thưa cậu...Là do nó mách lẽo nên thằng Hiển mới- "" Rồi "Cậu cắt ngang lời.Cậu nhìn qua ông bà.Ông bà chẳng nói gì bởi cái khí thế của cậu lúc này khiến chẳng ai dám lên tiếng.Song , cậu lại lia mắt qua anh Khắc."

Cắt lưỡi "Lời nói ra nhẹ nhàng khiến cả nhà đều lạnh sống lưng.Khắc theo hầu cậu nên biết , anh chẳng cho thằng kia cơ hội phản kháng hay cầu xin.Tay anh bịt miệng lôi nó ra sau.Và tiếng la thét vang lên rồi biến mất.Cậu ngồi khoanh tay chờ đợi.Khắc lại bước lên , tay nhuốm máu còn chưa khô.Chén kia đưa trước mặt cậu.Trung Kiên lia mắt nhìn rồi gật đầu hài lòng.Khắc biết lời cậu định nói tiếp theo nên cũng đặt chén đó lên bàn.Trung Kiên đưa lên dòm ngó rồi lại đẩy về phía bà."

Coi như làm gương trước vậy...

Sau này đứa nào mách lẽo hay * động vào đồ của tao * thì kết cục sẽ như vậy hoặc THẢM HƠN !

"______________________________________*Chị Lài said : Lào gì cũng tôn🥰💔
 
Back
Top Bottom