Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Chuyện Tình Đôi Ta

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
397970589-256-k590315.jpg

Chuyện Tình Đôi Ta
Tác giả: socctie
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Dẫu nhân gian chẳng thuận một mối duyên.

Lời đã hứa , xin nguyện lòng chung thủy.

 
Chuyện Tình Đôi Ta
Chương 1 : Cậu Út.


Bạc Liêu.Nhà họ Nguyễn kia nổi danh với sản nghiệp lâu đời.Ông bà tư Giang cũng được người đời mến mộ , tiếng tâm trong giới thương trường này cũng chẳng nhỏ.Ở đây nhắc đến họ Nguyễn thì ai cũng biết.Hai ông bà khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng.Vực dậy , tiếp nối cái nghề của ông cha để lại.Mang danh tiếng của dòng lụa này đi khắp lục tỉnh Nam Kỳ.Ông bà có 3 người con , nhưng được lòng ông bà nhất vẫn là cậu út.Cậu út - Nguyễn Trung Kiên.Khi nhắc tới cậu người ta thường kèm theo bốn chữ " Tuổi trẻ tài cao ".24 tuổi cậu đã tiếp nhận công việc thay ông.Năng lực giao thương buôn bán cũng nhỉnh hơn hai người anh của mình.Cậu chịu khó tìm hiểu , cần cù.Niềm đam mê của cậu với những thước lụa này dường như đã được khơi dậy từ khi cậu còn nhỏ."..."

Hôm nay cả nhà tất bật trên dưới , người làm chẳng ngơi tay.Tại hôm nay cậu út về nhà đó.Cậu không ở riêng như cậu mê công việc lắm nên năm bữa nửa tháng cậu mới về nhà một lần.Nhà sau.Cái dáng nho nhỏ , trắng bóc kia nổi bật giữa đám đông.Cùng là gia đinh , cùng phận tôi tớ nhưng nó khác biệt với người ta lắm.Ai cũng đen nhẻm không thì cũng ngăm ngăm có mình nó trắng như trứng gà bóc.Thằng nhóc đó tên Hiển - Trần Minh Hiển.Năm nay vừa tròn 18 đấy."

Ê Hiển , cậu út về rồi kìa coi chừng lát cậu kiếm mày nữa đó nghen !

"Người kia vừa nói vừa cười , ý chọc nó.Hiển nó cũng chẳng biết nói gì cứ cười đáp lại thôi.Nhưng chẳng ai thấy rõ sâu trong đôi mắt của nó như đang chứa đựng một nổi sợ hãi.Cười rồi thôi nó cũng quay ra phụ bếp.Tay mần mà lòng nó lo.Còn nó lo chuyện gì thì cũng chỉ có mình nó biết."

Thằng Hiển đâu ?

Cậu út kiếm mày kìa "Đúng như lời người lúc nãy nói , chuyện gì đến thì cũng sẽ đến.Hiển buông tay , người hơi run nhẹ."

D-Dạ em đi liền "Nó để rổ rau xuống , phủi phủi tay rồi mới đi lên nhà trên.Cốc , cốc , cốc.Cạch.Cửa mở , người mở cửa cho nó là cậu út.Môi cậu cười nhẹ , kéo nó vào trong phòng rồi tiện tay khoá cửa lại.Xong việc cậu lại ghế ngồi , còn Hiển nó cứ đứng ở đó mãi.Thấy vậy cậu có hơi khó chịu."

Đứng đó làm gì ?

Qua đây "Hiển nó nuốt cái ực , tự trấn an bản thân mình rồi cũng đi lại phía cậu."

Dạ..A !

"Cậu chẳng nói nhiều , nó vừa bước đến trước mặt thì cậu đã nắm lấy tay nó kéo mạnh về phía mình.Thuận thế nó ngồi luôn trong lòng cậu."

Cậu út..

"Tay cậu vòng qua eo nó , đầu chui vào cổ mà hít hà."

Em không nhớ tao à ?

"Người Hiển nó hơi run lên nhẹ."

Con..

"Tay cậu khẽ siết chặt lại , kéo nó sát vào người mình hơn."

Tao nhớ em lắm đấy , hơn tháng rồi tao mới về mà ?

"Hiển có vẻ hơi né tránh."

Cậu..Cậu buông con ra đi..Lỡ- "" Không có lỡ đâu "Cậu nói xong đầu càng dụi vào cổ nó."

Nhưng em không nhớ tao thật đấy à ?

"Cậu ngước mặt lên nhìn nó , làm nó càng thêm sợ."

Con-ưm !

"Cậu không cho nó cơ hội trả lời , cứ thế mà tham lam chiếm lấy môi nhỏ của nó.Lưỡi cậu xâm chiếm hết khoang miệng nhỏ.Nó nhăn mặt muốn đẩy cậu ra nhưng chẳng được.Hai tay cứ để yên ở ngực cậu chớ chẳng dám đẩy người cậu ra.Hiển mặc cậu đang hôn nó cũng mặc luôn cái tay của cậu.Cậu hôn nó mãi , được một lúc mới tha cho nó."

Hah..

"Rời khỏi môi cậu Hiển nó thở hồng hộc."

Cậu..

"Tay cậu chẳng để yên , sờ trên mò dưới chẳng chỗ nào cậu để yên.Cứ như cả cơ thể của nó là của cậu vậy."

Hơn tháng rồi...Tao nhớ em đến phát điên mất thôi "Cậu nói nhớ nó nhưng Hiển nó luôn mang trong lòng một nổi sợ chớ chẳng có nổi nhớ nào cả.Sợ nhưng sợ cậu hay sợ cả nhà biết chuyện của hai người thì nó cũng không biết.Có lẽ là nó sợ cả hai.Cậu út từ nhỏ đã luôn có cái tánh chiếm hữu.Đồ gì của cậu thì mãi mãi là của cậu , nó luôn thuộc quyền sở hữu của cậu từ trong ra ngoài hay từ ngoài vào trong thì vẫn là của cậu.Cậu không thích dùng chung đồ với người khác , cậu càng không thích người khác chạm vào đồ của mình.Nhưng thứ gì được cậu út để ý tới thì chắc chắn thứ đó sẽ phải thuộc về cậu , dù cho là sớm hay muộn.Phịch.Cậu quăng nó lên giường , chẳng thương tiếc.Nhưng nó chẳng biết nó là lý do khiến cậu chẳng màn chuyện vợ con đấy.Nút thắt trong van tim của cậu.Nốt ruồi son nơi ngực trái của cậu.Là cả mạng sống của cậu.Là thứ cậu chỉ muốn giấu đi cho mình cậu , thứ cậu không bao giờ cho người khác nghĩ đến."

Ức !

Cậu "Cậu nằm xuống kéo nó vào lòng mình.Mũi hít lấy mùi bồ kết còn vươn trên tóc nó."

Tao nhớ mùi em đến phát điên rồi đấy Hiển...

"" Tao yêu em "Hiển nó nằm yên trong lòng cậu , tai áp sát ngực nghe rõ từng nhịp tim của cậu đập."

Cậu..Buông con ra đi , con còn ra ngoài phụ người ta "Tay cậu càng siết chặt hơn."

Gia đinh trong nhà này đâu thiếu ?

Em ở lại với tao thêm chút đi , tao nhớ em mà "Cậu hôn nhẹ lên trán nó."

Nhưng mà...Để vậy người ta nói- "Cậu cau mày."

Ai dám nói ?

Tao cắt lưỡi hết cho em xem nhá ?

"Nó thở dài , nằm trong lòng cậu chẳng nói thêm gì cũng chẳng phản kháng nữa.Tại cậu không biết chớ gia đinh trong nhà này thiếu điều muốn kêu nó là " mợ út " luôn rồi đó.Chỉ là họ không dám nói trước mặt nó càng không dám nói trước mặt cậu thôi.Nhưng sau lưng thì đâu thiếu người châm chọc.*Bộ mới của sốp😔🌰
 
Chuyện Tình Đôi Ta
Chương 2 : Của Riêng Tao !


Cái chuyện của thằng Hiển với cậu út không phải ngày một ngày hai.Chuyện này chắc phải kể từ hai năm trước , lúc đó thằng Hiển vừa tròn 16.Từ lần đầu gặp cậu đã nhìn nó với con mắt khác rồi.Nó cũng cảm nhận được chứ nhưng nó không chống trả lại cậu được.Cũng chẳng biết đây gọi là tình yêu hay là gì nữa.Yêu ?

Liệu cậu có hiểu yêu là gì không ?Hay là cậu chỉ muốn một mình chiếm hữu nó cả đời này thôi ?"..."

Hiển nó nằm trong lòng cậu , tim cậu đập theo từng nhịp.Nó nằm yên chẳng dám nhúc nhích.Chắc chỉ có mình nó biết rõ cậu thật sự đáng sợ như thế nào.Cốc , cốc , cốc.Nó giật mình , lúc này mới dám cử động.Lồm cồm ngồi dậy.Giọng nói từ ngoài vọng vào."

Dạ thưa cậu út , bà biểu con vô mời cậu ra ăn cơm "Cậu không trả lời liền mà đưa tay kéo nó lại."

Tao biết rồi "Cậu đáp xong liền ngước xuống nhìn nó."

Tao đã biểu em ngồi dậy chưa ?

"Hiển nó rùng mình , giọng nói cậu trầm ấm nói nhỏ bên tai nó."

C..Con xin lỗi cậu "Cằm cậu tựa lên vai nó."

Càng ngày càng không biết nghe lời rồi nhỉ ?

""..."

Ngoài bàn ăn , đầy đủ cả.Hai người anh của cậu , ông bà.Cậu ngồi xuống bàn , thản nhiên như chưa có chuyện gì.Nhưng cũng chẳng ai để ý sắc mặt của thằng Hiển có chút không tốt.Chỉ nó biết cổ nó đang rướm máu.Dấu răng của cậu trên người nó như một sự đánh dấu chủ quyền và cũng như lời nhắc nhở nó.Cậu vẫn như bình thường , ăn cơm trò truyện với người trong nhà.Còn thằng Hiển thì chưa có sự cho phép của cậu nó cũng chẳng dám đi đâu."

Hiển "Thằng Hiển đang đứng đó liền giật mình.Bà gọi nó."

Dạ bà gọi con "" Bây đi ra đằng sau canh cái nồi canh cho bà đi "Nghe bà nói vậy Hiển bất giác lia mắt sang cậu.Cậu gật đầu nhẹ , lòng nó cũng nhẹ theo."

Dạ bà "Hiển nó cúi đầu chào rồi cũng đi ra đằng sau."..."

Hiển ngồi trên phảng , hai chân nó đung đưa qua lại.Tay thì nghịch nghịch mấy cộng rau muống bị lặt dỡ.Bộp."

A !

"Hiển giật mình , xoay người lại mới thấy người vừa vỗ vai nó là người khác chớ không phải cậu."

Sao bây sợ anh dữ vậy ?

"Hiển cười trừ."

Anh Sáo , anh làm em hết hồn à "Anh Sáo cười."

Bộ đang sợ ai sao mà gặp ai cũng giật mình vậy ?

"Anh Sáo nói chơi nhưng trúng thật rồi đó.Hiển cười đáp lại."

Ờ..Đâu có "Anh Sáo cũng tiện tay xoa đầu nó.Hiển cười nhưng nụ cười chợt tắt khi mắt nó thấy cậu đang đứng ngay kia , mắt nhìn nó chằm chằm nãy giờ.Nó nhìn liền biết , cậu giận rồi.Nhưng nó biết người bị vạ lây là anh Sáo , nó biết chắc chắn cậu sẽ không phạt nó mà sẽ liên lụy đến người khác.Nó cứng đờ người.Cậu cứ đứng đó mãi.Nó xoay đi chỗ khác , né tránh ánh mắt kia của cậu.Người kia nhìn nó mãi , tay siết chặt đến rướm máu."..."

Đúng như điều thằng Hiển dự đoán trước , người bị vạ lây là anh Sáo.Cả nhà cũng được phen hoang mang.Chỉ biết cậu út nói anh động vào đồ của cậu nên cậu phạt.Anh bị phạt đánh , chẳng biết đánh bao nhiêu nữa chỉ thấy mặt mày anh cũng trắng bệt rồi.Nó nhìn thấy cảnh đó mà sợ hãi.Nó đâu ngờ vì mình mà người khác bị liên lụy ra tới nông nổi này.Đám gia đinh lại có cớ để nói cái quan hệ mập mập mờ mờ giữa nó với cậu út.Cốc , cốc , cốc.Cạch.Cửa lại mở và người mở cho nó vẫn là cậu.Nó tuy run nhưng nếu nó không tới gặp cậu thì anh Sáo chỉ có nước chết.Vào phòng , tay nó nắm chặt."..Cậu- "" Sao ?

Xót cho thằng đó à ?

"Cậu ngồi vắt chân trên ghế nhìn nó."

Cậu..Con xin cậu đó cậu...Đánh vậy lỡ ảnh chết rồi sao cậu ?

"Cậu cau mày lại.Đưa tay kéo nó vào trong lòng mình."

Nó sống hay chết là do em chớ không phải do tao "Cậu ôm chặt nó , môi hôn nhẹ lên má nó."

Cậu , cậu th-tha cho anh Sáo đi "Cậu nhếch môi."

Tha ?

Em đang lo lắng cho thằng khác khi vẫn đang ngồi trong lòng tao đó hả ?

"Tay cậu bóp chặt cằm nó , gằn giọng."

Em nên nhớ cho kĩ , em là của riêng tao cho nên em đừng hòng mơ tưởng đến thẳng khác "Hiển nó hít sâu một hơi.Người ta thường nói đánh kẻ chạy đi chứ ai mà đánh người chạy lại.Nó nghĩ cậu cũng thế thôi.Tay nó vòng qua cổ cậu , môi mình hôn xuống môi cậu.Khoé môi cậu hơi cong lên nhưng vẫn đáp trả lại nó.Môi nhỏ bị cậu hôn ngấu nghiến đến sưng tấy."

Hah , em nghĩ nhiêu đó là đủ để tao tha cho nó hả ?

"Nó nhìn cậu giọng hơi run.Nhưng nó biết chỉ còn cách này thôi , nó không nỡ nhìn anh Sáo vì nó mà chết oan mạng."

C-Cậu muốn con..Làm gì nữa cũng được "Tay cậu luồng vào trong áo nó."

Tao muốn làm gì em cũng chiều ?

"Nó miễn cưỡng gật đầu."

Tao phát điên vì em mất thôi ""..."

Đúng như lời cậu hứa , cậu tha cho anh Sáo thật.Còn về phần nó thì nó cũng thực hiện lời hứa với cậu.Giường lớn.Nó nằm trong lòng cậu mặc cho cậu tự tung tự tác trên chính cơ thể của mình.Cậu không đi quá giới hạn nhưng bao nhiêu đó cũng khiến nó đủ sợ rồi."

Lần này tao về ở hai tháng , nhiêu đó chắc cũng đủ thời gian chơi với em rồi nhỉ ?

"Đầu nó tựa lên ngực cậu , mắt mở hờ nhưng chẳng đáp.Nó quá quen với việc này rồi , cũng hai năm rồi chớ ít ỏi gì.Từng nụ hôn , lời nói đến những cái sờ của cậu nó đã quá quen thuộc.Nhưng nó vẫn sợ , càng ngày càng sợ nhiều nữa là đằng khác.Không khó để thấy mối quan hệ này chỉ xuất phát từ một phía.
 
Chuyện Tình Đôi Ta
Chương 3 : Hậu Quả.


" Em giận tao hả ?

"Hiển nó lắc đầu."

Sao con dám giận cậu "Cậu hôn nhẹ lên tóc nó , nhẹ giọng lại."

Rõ ràng là em đang giận tao còn gì ?"

Hiển nó không trả lời chỉ lắc đầu."

Tao xin lỗi , tại tao không thích em cười với người khác "Cậu xin lỗi nhưng giọng điệu dường như có pha chút giận dỗi.Hiển ngước lên nhìn cậu.Cậu đáp lại ánh mắt của nó bằng một nụ hôn ngay chóp mũi.Cái dáng vẻ dịu dàng lẫn tàn nhẫn kia của cậu cũng chỉ có mình nó được thấy.Nó biết cậu thương nó chớ , cậu thương nó thiệt đó nhưng...Tánh cậu như vậy khiến nó càng ngày càng thấy ngột ngạt."

Tao xin lỗi em mà "Hiển nằm trên người cậu khẽ phát ra một tiếng."..Dạ "Cậu cười , tay cứ thế ôm chặt nó hơn.Cậu không muốn nó thân thiết với bất kì ai.Bởi cậu sợ cái thân thiết đó sẽ có một ngày làm tổn thương Hiển , làm đau viên ngọc quý trong tay cậu."..."

Thằng Hiển ở trong phòng cậu càng lâu thì bên ngoài càng có dịp để nói ra nói vào.Đùa cợt , châm chọc."

Haiz , chắc vài bữa nữa gọi thằng Hiển là mợ út cũng vừa "Người đó vừa nói vừa cười.Xong lại có giọng nói tiếp tục vang lên."

Ủa chớ tao tưởng phải kêu lâu rồi đó chớ !

"Hai người vừa nói vừa cười.Chị Lài đi ngang qua cũng nói."

Ừ , nói hay lắm sao không dám ra nói trước mặt thằng Hiển hay cậu út đi kìa , đứng sau bếp nói mần chi ?

"Nghe vậy người kia liền quay ra bảo , người đó tên Oanh."

Tụi tao chỉ nói chơi , nói cho vui thôi chớ đụng địa gì tới mày chưa mà mày cứ xồn xồn lên vậy ?

"Chị Lài cười khẩy."

Tao chỉ muốn nhắc cho tụi mày nhớ , hoạ từ miệng mà ra "" Con ếch chết vì cái miệng đó "Nói rồi chị quay đi bỏ lại hai người kia với vẻ mặt tức tối.Chị cũng chẳng lạ chi cái tánh sân si soi mói của mấy người trong nhà này , nhất là con Oanh đó chớ."..."

Cả nhà sau đang nói chuyện cười đùa vậy chớ thấy thằng Hiển xuống là im bật liền hà.Con Oanh thấy Hiển liền không kìm được cái miệng oan oan của mình."

Ê , mợ út xuống rồi kìa "Nó vừa nói vừa cười hô hố.Chị Lài thấy chỉ thở dài.Chị đi lại vỗ nhẹ vai thằng Hiển."

Muốn lấy chi thì kêu tao lấy , mày kệ cái con đó đi hơi đâu mà chấp "Hiển cười đáp lại."

Dạ "Thấy chị Lài bênh thằng Hiển con Oanh lại chề môi cố tình nói lớn."

Gà cùng một mẹ có khác hen "Nó cố tình nói to cho chị nghe , chị hiểu chứ nhưng chị không nói gì chỉ chuyên tâm lấy dùm thằng Hiển mấy món nó cần làm con Oanh tức anh ách trong lòng."

Xong rồi , đi lên nhà trên đi con chuyện dưới này mày để tao "Hiển lia mắt qua con Oanh xong mới nói nhỏ."

E-Em cảm ơn chị "Chị Lài gật đầu , thằng Hiển cũng xoay người đi lên nhà trên.Chị Lài lúc này mới buông tay ra khỏi rổ rau , xoay người về phía con Oanh."

Nói người sao không nhìn lại mình đi ?

"Chị cười nhẹ."

Không phải lúc mới đầu vô nhà này làm mày cũng mơ tưởng đến hai từ * mợ út * đó sao ?

"Con Oanh bị nói trúng tim đen liền phản bác."

Mày..Mày đừng có suy bụng ta ra bụng người !

"Chị đáp lại nó."

Tao không suy bụng ta ra bụng người , tao chỉ muốn nhắc cho ai đó nhớ cái thân phận nó nằm ở đâu thôi , hiểu không ?

"Con Oanh tức quá không kìm được mà nói lớn."

Cái chuyện thằng Hiển với cậu út trong nhà này rành rành ra đó- "" Chuyện gì ?

"Giọng nam kia vang lên.Chị Lài lập tức quay đầu chào.Cả nhà sau vang lên hai tiếng."

Cậu út "Con Oanh lúc nãy còn mạnh miệng lắm mà giờ gặp cậu cái nó lập tức cụp đuôi.Cậu từ tốn , bước chậm rãi đến trước mặt con Oanh làm nó sợ xanh mặt.Chị Lài cũng biết ý mà né qua một góc khác."

Sao ?

Chuyện chi ?

Nói tao nghe xem ? rành rành ra đó rồi như thế nào nữa ?

"Con Oanh bị cậu doạ sợ lập tức quỳ rạp xuống đất."

Cậu..Cậu út , con..Con lỡ dại...Cậu tha cho con "Cậu chẳng mảy may quan tâm lời cầu xin của nó.Mắt cậu liếc qua từng người một như một lời cảnh cáo.Cậu ngồi xuống phảng.Mắt nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống."

Ăn không nói có , không biết thân không biết phận "Cậu chỉ nói hai câu đã làm nó xanh mặt.Cậu không nói gì nhiều nữa."

Khắc "Cậu gọi , người tên Khắc kia cũng biết ý mà đem sẵn roi ra."

Dạ cậu "Cậu cười nhẹ."

80 roi , đuổi ra khỏi nhà "Nói xong cậu đứng dậy quay đi chẳng thèm nhìn lại dù chỉ một lần.Tiếng roi quất xuống da thịt vang vọng khắp nhà sau.Ai cũng nhìn thấy rõ mồn một.Đánh 80 roi tuy không chết nhưng cũng coi như nữa mạng rồi , đuổi ra khỏi nhà nữa thì lần này coi như cậu đã ban tội chết cho nó.Chị Lài đứng sang một bên xem mà hả dạ.Mắt chị lia qua người đàn ông đang đứng đơ trong góc.Con Oanh cũng đưa mắt nhìn người đó như đang cầu xin sự giúp đỡ.Chị cười nhạt.Người đàn ông đó là chồng chị...Còn con Oanh là đứa có tơ tình với chồng chị.Chị không cần ra tay với đôi gian phu dâm phụ này.Coi như là trời trả báo rồi."..."

Cạch.Tiếng mở cửa.Hiển đang ngồi cũng ngước lên nhìn."

Cậu..

"Cậu chẳng nói gì nhiều , vừa vào phòng là đã ôm lấy nó vào lòng như một thói quen."

Sao em không nói cho tao biết ?

"Hiển đơ người nhưng rồi nó cũng như hiểu ra gì đó."

Con..Con sao mà dám , cùng một thân một phận mà cậu "Tay cậu vuốt nhẹ bên eo nó."

Em không giống tụi nó "Hiển im lặng.Cậu lại tiếp tục nói."

Em là người tao thương , là người rất quan trọng đối với tao "" Em không phải là phận toi mọi giống như tụi nó "Hiển lắc đầu."

Làm gia đinh mà không làm toi làm mọi thì làm gì được bây giờ cậu ?

"Tay cậu siết chặt lấy người Hiển.Thì thầm nhẹ bên tai nó."

Làm vợ tao "Mặt nó bất giác nóng bừng."

Cậu đừng có nói vậy...Cậu còn lấy vợ sanh co- "" Không !

"Mắt cậu trừng lên nhìn nó."

Cả đời này tao chỉ có em thôi !

"Rõ ràng là cậu đang trừng mắt với nó nhưng nó lại cảm thấy là cậu đang uất ức giận dỗi chớ không phải đang tức giận."

Cậu-ưm "Môi nó lại bị cậu chiếm giữ."

Tao lấy em chớ tao không lấy vợ sanh con chi hết !

"
 
Chuyện Tình Đôi Ta
Chương 4 : Ghé Tai Nói Nhỏ.


" Con..Con biết là cậu quý con nh-nhưng mà...

"" Không có nhưng nhị gì hết !

"Cậu ôm trọn thân hình nhỏ của nó vào lòng.Hít lấy mùi bồ kết quen thuộc."

Không phải quý mà là thương !

Là thương đó em có hiểu không ?

"Hiển nó trầm tư.Sao mà nó không biết , thế nhưng miệng đời nó ghê lắm cậu ơi.Những lời đó tuy không trực tiếp giết chết được ai nhưng nó sẽ dồn người khác đến vực sâu không đáy , ép người phải chết.Cậu có quyền có lực còn nó thì có cái chi để xứng với cậu đây ?Thương thì thương nhưng...Áo mặc sao qua khỏi đầu ?"

Cậu...Nếu con nói..Con không thương cậu thì sao ?

"Cậu nhìn nó , nhìn sâu vào mắt nó."

Dù em không thương tao thì tao cũng phải bắt em ở lại với tao , em không thương tao cũng được chỉ cần em ở bên tao là được "Nó cười , nhưng nó nghe ông bà nói...Tháng sau sắp xếp cho cậu xem mắt..Cưới vợ.Người cậu cưới phải là người biết sanh con đẻ cái...Còn nó thì làm sao mà sanh được ?Chỉ là cậu không biết sự sắp xếp này thôi.Nước mắt nơi khoé mi nó trực trào.Duyên này của hai người từ đầu đã khó giữ."

Cậu..Nếu...Con bắt buộc phải xa cậu thì sao đây ?

"Cậu nhìn nó , cảm thấy lạ lẫm."

Em giấu tao chuyện gì đúng không ?

Hiển ?

"Nó lắc đầu , quay mặt đi chỗ khác.Khóc cũng không dám nấc lên.Nó sợ cậu thấy.Nó sợ cái cách yêu của cậu , sợ cách cậu chiếm hữu nhưng nó lỡ thương người này thật rồi.Làm sao bây giờ ?"

Con không giấu cậu điều chi hết , con chỉ sợ..

Sau này lỡ có chuyện như vậy thì sẽ ra sao thôi "Cậu vuốt mấy lọn tóc rũ trên mặt nó."

Rõ ràng là em đang giấu tao mà ?

"Cậu càng nói cảm xúc trong lòng Hiển càng khó giấu hơn , nó dâng trào mạnh mẽ.Người nó chợt run lên nhẹ.Giọng nói cũng run lên.2 năm nay nó sống trong sự đùm bọc của cậu.2 năm đó cũng đủ để nó hiểu lòng mình nhưng mấy ai hiểu lòng nó ?Mối duyên này liệu có thể thành không ?Nó ngước lên nhìn cậu , nước mắt dâng đầy hai mắt.Mũi nhỏ ửng hồng lên."

Hức..Cậu..Hức...

"Cậu đơ người trong giây lát nhưng rồi liền ôm chặt lấy nó mà dỗ dành."

Sao em khóc ?

Tao đâu có mần chi nữa đâu ?

"Hiển tựa đầu trong ngực cậu , khẽ lắc đầu.Giọng run lên , nấc nhẹ."

Cậu..Hức...Con..Con lỡ thương cậu thiệt rồi..Hức..Giờ..Sao đây ?

"Cậu vẫn chưa hiểu câu nói đó của nó , tay vuốt vuốt lưng cho nó nhuận khí.Hiển khóc nấc lên , tay ôm chặt cậu.Nó không muốn giấu nữa , nếu không thành thì cho nó bữa nay thổ lộ thật với cậu đi."

Em , em thương tao thì sao chứ ?

"Hiển uất ức , rõ ràng là nó đến trước thế nhưng giờ cậu sắp làm chồng người ta là sao đây ?"

Hức..Cậu...Hức..Hỏng phải..Hỏng phải ông bà..Hức..Ông bà sắp xếp cho cậu cưới vơi rồi hả..Hức..

"Hiển nấc lên vài cái xong lại nói tiếp."

Hức...Con...Huhuhu..Con muốn buông rồi mà sao..Hức..Cậu còn níu con lại..Mần chi ?

"Cậu khựng lại , sao chuyện này đến cả cậu còn không biết vậy chứ ?"

Em ngoan , tao thương em "" Tao thương em , tao chẳng lấy ai hết , cả đời này tao thương mình em thôi "Hiển gục trong lòng cậu , nước mắt của nó làm ướt hết một mảng áo lụa."

Hức..Nhưng..Nhưng ông bà "Cậu hôn nhẹ lên trán nó."

Ngoan , em thương tao chớ em có thương cha má tao đâu "" Em không khóc tao thương , chuyện này cứ để tao lo "Tiếng khóc trong lòng cậu cứ thế mà nhỏ dần , Hiển thiếp đi trong vòng tay người nó thương.Cậu đặt nó lên giường , đắp mền đàng hoàng.Cậu nhìn nó , gương mặt này là gương mặt cậu yêu.Môi này cậu hôn , mắt này nhìn cậu.Lấy vợ ?

Cậu có thể lấy nhưng người đó chắc chắn phải là Hiển.Duyên này bắt nguồn từ cậu nên cậu phải giữ , giữ cho chắc người cậu thương.Tay cậu đưa lên vuốt dọc theo sóng mũi cao của nó.Rồi cậu hôn nhẹ lên má nhỏ."

Một ngày tao thương thì một đời này tao vẫn thương , em sợ cái chi ?

"Cạch.Cậu bước ra khỏi phòng , xoay đầu lại nhìn người đang ngủ say kia một cái rồi mới đóng cửa."..."

Cốc , cốc , cốc.Cậu gõ cửa phòng ông bà.Chuyện lúc nãy cậu muốn hỏi cho rõ.Nhân vật chính là cậu mà đến cậu còn không biết chuyện này cơ đấy ?"..."

" Út , tối rồi bây qua phòng ba má mần chi ?

"Cậu đi vào phòng , ngồi xuống bàn với hơi thở nặng nề.Cậu là con ông như tánh cậu không giống ông mà giống ông nội.Cái tánh nói 1 là 1 , 2 là 2 khó cãi lắm.Thêm cả cái quyết đoán , nếu quyết rồi thì khó bề mà lật.Mặt cậu hơi trầm , có chút không vui."

Cha , má "Cậu gọi khẽ."

Cưới vợ là sao ?

"Ông bà đang cười cũng chợt sượng lại."

Sao..Sao con biết chuyện này ?

"Cậu cau mày lại."

Vậy..Nếu con không hỏi là cha má sẽ giấu nhẹm đi luôn sao ?

"Bà cười gượng."

Ờ..Tại cha má sợ con không chịu , v-với lại mới xem mắt thôi chớ đâu có cưới hỏi chi đâu mà "Cậu gõ gõ tay xuống mặt bàn.Phải nói cậu đã thừa hưởng toàn bộ từ ông nội của cậu.Khí chất , tính cách và cả đôi mắt khi nhìn vào là sẽ khiến người khác rợn người đó nữa."

Nếu biết trước con đã không chịu thì cha má kiếm mần chi ?

"Ông bà im lặng.Cậu nghiêng đầu."

Chẳng phải con đã nói vợ con là do con chọn rồi hay sao ?

Cha má biết tánh con mà "Không khí trong phòng càng ngày càng khó thở.Cậu nhoẻn miệng cười."

Nhưng không sao , hai người là cha má của con mà "" Cứ kiếm đi...Kiếm một người con GIẾT một người "Hai ông bà rùng mình.Ông lên tiếng."

Con không thích thì thôi chớ sao nói mấy lời này mần chi "Cậu nghiêng đầu."

Con chỉ nói vậy thôi , đời con là do CON quyết cho nên...Con luôn sẵn sàng DẸP BỎ những ai chen ngang đời con...Kể cả NGƯỜI THÂN "Cậu nói , nhấn mạnh chỗ cần.Như một lời cảnh cáo vậy.Cậu đứng dậy bước ra cửa."

Cha má ngủ ngon , con xin phép "Cạch.Cậu đi rồi không khí trong nhà mới dễ thở được đôi chút."

Ông..Ông à , hay mình bỏ qua chuyện này đi chớ tôi nhìn con nó vậy..Tôi sợ quá ông à "Ông cũng gật gật đầu."

Ừm , tánh nó giống i như cha..Lâu lâu tôi cứ thấy như cha tôi đang ngồi trước mặt tôi vậy đó ""..."

Cạch.Cửa phòng mở , cậu bước khẽ đến cạnh giường.Ngồi xuống cậu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn.Rồi cậu nằm lên giường , kéo người kia lại mà ôm vào lòng."

Ưm..Cậu..Sao cậu ôm con ?

"Cậu cười hiền."

Tao đâu có ôm em , tao đang ôm vợ tao mà "Nó nằm gọn trong lòng cậu , tay cậu không lỏng cũng không chặt chỉ khẽ siết hở vòng eo nhỏ nhắn."

Em đừng nghĩ cái chi hết , chỉ nghĩ về mình tao là đủ rồi "" Tao lấy em chớ không lấy thiên hạ , em làm vợ tao chớ không làm dâu nhà này !

"Cậu hôn lên trán Hiển.Khoé môi nó cong lên , cảm giác ấm áp này..Thật khó tả.Chẳng còn cảm giác sợ hãi kia nữa bởi nó biết nó thương người này thật rồi.*Không cúp điện nhưng cục wf nhà Sóc nó bị khùng^^
 
Chuyện Tình Đôi Ta
Chương 5 : Yêu Chiều.


Sáng hôm sau Hiển nó vẫn xuống sau bếp làm công chuyện như thường lệ.Mọi thứ đều như cũ nhưng chỉ có con mắt của mọi người nhìn nó là khác.Xì xào thì nó đã quen rồi.Sao vụ con Oanh thì chắc chắn không ai dám ho he gì nữa thế nhưng trong lòng người ta nghĩ gì thì làm sao mà mình biết được.Tay nó lặt rau , mắt chẳng dám nhìn đi đâu.Nó sợ nếu nhìn sẽ va phải ánh mắt của người khác.Ai trong nhà này mà không xì xầm cái chuyện của nó với cậu út đâu.Khinh chê ra mặt ấy chớ mà có điêu là người ta hỏng có dám nói gì hết trơn á.Nhưng nói nhỏ thì nói nhỏ chớ tai của thằng Hiển thính lắm.Nó lặt rau dị chớ ai thủ thỉ cái chi nó cũng nghe rõ hết trơn."

Ê ê , hôm qua hình như nó ở trong phòng cậu út , tới sáng nay mới ra đúng không ?

"Tay nó khựng lại.Mắt rũ xuống.Nghe riết cũng quen nhưng mà mỗi lần nghe nó đều cảm thấy trong lòng nhói lên lạ thường."

Suỵt , thôi thôi đi mày lạn quạng là lại bị như con Oanh bây giờ "Nó thở ra một hơi , rồi cũng không quan tâm người đó nữa.Chị Lài thì bã vẫn vậy đó , chỉ sống không dựa theo ai hết.Chỉ sống cho bản thân chỉ thôi thành ra cũng đâu có nể mặt ai.Riêng thằng Hiển thì bả thương tại nó giống chị hồi xưa nhiều lắm."

Hiển "" Dạ ?

"Thằng Hiển ngước lên nhìn người kia.Cái người tên Khắc hôm qua đó."

Đưa tao lặt cho , mày đem chè lên cho cậu út đi "Vẫn chưa để nó kịp mở miệng thì Khắc đã chộp lấy rổ rau.Hết cách thì nó cũng phải đem cho cậu thôi."..."

Cốc , cốc , cốc."

Cậu- A !

"Cửa bật mở , tay kia kéo thẳng nó vào trong.Xíu nữa là đổ chén chè."

C-Cậu , buông con ra đi "Cậu chỉ ôm nó chẳng nói gì.Nó khó khăn lắm mới đặt được chén chè lên bàn.Người kia như cái đuôi , cứ bám chặt trên mình nó chẳng chịu buông."

Em "" D-Dạ ?

"Cậu bế nó lên khỏi mặt đất.Phịch.Thân nhỏ của nó bị cậu thả xuống giường lớn.Cậu lại chui rút vào trong lòng nó , hình như cậu nghiện mùi bồ kết trên tóc của thằng Hiển rồi."

Sao sáng nay em đi mà em không nói chi hết vậy ?

"Nó khó khăn đỡ lấy người kia , nặng gì mà nặng quá trời quá đất hà."

Dạ..Tại con thấy cậu ngủ ngon quá nên con...Con không dám gọi "Cậu hôn nhẹ lên cổ nó.Mùi bồ kết còn vươn ở đâu đây."

Lâu lâu tao mới về nhà , tao chỉ muốn ở bên em thôi "Cậu dụi vào trong lòng nó làm nó nhột quá chừng."

Cậu..Con nhột quá à "Cậu nhưng chẳng nghe thấy , càng ngày càng ôm chặt nó hơn nữa.Cậu nghiện , nghiện cái mùi bồ kết thơm phức trên tóc Hiển.Nghiện cái làn da mềm mịn trắng bóc.Nghiện mùi hương từ cơ thể này.Nghiện Hiển."

Em nói thương tao mà , sao em cứ đi miết vậy ?

"Hiển thở dài."

Con làm gia đinh thì phải đi mần công chuyện chớ cậu ?

"Cậu lắc đầu."

Không !

Tao không thích em làm mấy cái đó "Cậu nhìn thẳng vào mắt Hiển."

Em là của tao nên em không cần làm cái chi hết "" Tao mới đi có 2 tháng mà tay em nó bắt đầu chai rồi kìa , ai biểu em làm mấy cái này ?

"Cậu nắm lấy tay nhỏ soi xét tỉ mỉ.Hiển bất lực.Làm gia đinh mà hỏng lẽ giờ lên giường nằm ngủ ?"

Tao về rồi , không cho em làm nữa đâu !

"Hiển ôm lấy đầu cậu."

Dạ ""..."

Nay cậu đi chợ , Hiển nó được ngày ở nhà yên nhưng mà cũng không yên lắm.Vẫn có đứa không biết sợ mà chọc ghẹo nó với cậu út."

Ái chà , cục cưng của cậu út mà hôm nay cũng phải mần nữa hả đa ?

"Hiển nó nghe nhưng vẫn mặc kệ , không trả lời cũng chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.Thằng đó tên Tấn , chẳng biết thằng Hiển làm tội làm tình gì với nó mà nó không có ưa thằng Hiển.Thấy thằng Hiển không phản ứng nó lại càng kháy thêm."

Sao vậy ?

Nói đúng quá nên không dám trả lời chứ gì ?

"Hiển nó vẫn im lặng."

Ê , bộ mày câm hả gì ?

Cha má mày có dạy mày cách trả lời không vậy ?

"Hiển nó khựng lại , ngước lên nhìn thằng kia.Cha má ?

Cha má nó mất năm nó 15 tuổi rồi còn đâu ?"

Mày nói gì ?

"Thằng đó cười khẩy."

Sao ?

Tao nói vậy đó bộ không đúng hả gì ?

"Hiển cau mày."

Mày nói cha má tao ?

"Thằng Tấn vẫn khinh khỉnh.BỐP !

Mặt nó nhận lấy một cơn đau điếng.Thằng đó định đánh lại Hiển thì bỗng tay nó bị giữ chặt.Người tên Khắc đó đứng sau lưng nó lúc nào không hay.Còn cậu thì đi chậm rãi về hướng này.Mắt thằng Hiển còn trừng trừng nhìn nó.Cậu đi lại , nhẹ nhàng xem xét cái tay vừa đánh người của Hiển."

Cậu..

"" Để tao xem , da thịt mềm thế này mà đánh người gì chứ , không biết đau hả gì ?

"Cả đám gia đinh đứng yên.Thằng Tấn như chết lặng.Biết chuyện của thằng Hiển với cậu út rồi , giờ cậu út còn ngang nhiên quan tâm nó trước mặt bao người...Người thằng Tấn bất giác run lên.Mắt cậu khẽ kia qua Khắc."

Đánh xong thì nhốt vào nhà kho..Nhưng đừng có để cho nó chết , hiểu chưa ?

"Khắc gật đầu."

Dạ cậu "Cậu xoay lại nhìn Hiển , mắt dịu dàng thấy rõ.Tay cậu xoa xoa tay nó , mắt khẽ nhìn qua đám người bên kia."

Khắc , lôi ra giữa nhà đánh đặng làm gương cho người ta "" Dạ "Xong cậu chẳng nói gì thêm , nắm tay nó dắt đi trước mặt bao người.
 
Chuyện Tình Đôi Ta
Chương 6 : Tao Lo Cho Em !


Vào tới trong phòng rồi mà cậu cứ ngồi đó ngắm nghía cái tay của nó mãi."

C-Cậu "" Em để yên coi "Hiển bất lực , nó đánh người ta chớ người ta có đánh nó đâu mà cậu mần chi lo dữ vậy đa ?Cậu nhìn nhìn ngắm ngắm được thêm lúc nữa mới chịu bỏ tay nó ra.Cậu nghiêm mặt hỏi thằng Hiển."

Nó làm gì em ?

"Hiển nó đảo mắt đi chỗ khác.Giọng lí nhí."

Kh-Không có gì hết đâu cậu "Cậu út cau mày."

Sao cái chi em cũng muốn giấu tao hết vậy đa ?

"Hiển không trả lời , chỉ nhìn đi hướng khác.Cậu khó chịu , đi lại ngồi xuống trước mặt nó.Mắt nó ướt nhoè , đầu nhớ mãi những câu từ lúc nãy thằng Tấn nói.Cha má ?"

Nín , có gì nói tao nghe chớ mắc gì em khóc ?

"Cậu kéo nó vào lòng , dỗ dành cục bông nhỏ của cậu.2 năm nay , đây là lần thứ hai nó khóc trước mặt cậu đó.Cậu nhẹ nhàng vỗ về , khác hẳn với cái dáng vẻ hung tợn kia.Hiển cắn môi chẳng nói một lời.Cậu sót ruột cứ ôm nó mãi."

Em ngoan , tao không để em chịu ấm ức nữa "Hiển nó nghe cậu nói , nước mắt túa ra càng dữ dội hơn.Cậu đưa tay lau đi những giọt nước trên gò má trắng nõn."

Đừng khóc , tao thương em "Hiển khẽ gật gật đầu.Dáng vẻ đáng sợ chiếm hữu kia chỉ có một mình Hiển được thấy.Và cả dáng vẻ dịu dàng ân cần này thì cũng chỉ mình nó được thấy.Lời nói hành động bây giờ cũng chỉ dành cho mình nó."..."

Bên người thương mắt cậu chẳng thể nào dịu dàng hơn , thế nhưng bên người ngoài thì khác , khác xa lắm.Vùng này hồi mấy chục năm về trước ai mà hỏng biết ông ba Trung.Ông nội của cậu.Ánh mắt , lời nói , hành động và cách suy nghĩ của ông đều khiến người khác phải khiếp sợ.Đó là chuyện của mấy chục năm về trước.Thiết nghĩ sẽ chẳng bao giờ thấy được cái dáng vẻ đó thêm một lần nào nữa cho tới khi cậu út nhà này ra đời.Tên cậu là do ông đặt.Chữ " Trung " cũng lấy ra từ tên của ông.Chắc có lẽ vì vậy mà cậu đã thừa hưởng toàn bộ từ ông.Ánh mắt , lời nói , hành động và cả cách suy nghĩ kia đều như được đúc ra từ một khuôn.Nhưng cậu tàn nhẫn hơn ông nhiều.Việt Trung - Trung Kiên."..."

Trăng lên cao.Đêm tối , cóc nhái nó kêu lên từng tiếng.Nghe sao mà rợn hết cả người.Nhà kho cũ kỉ , ẩm mốc.Gián nhện bò lúc nhúc.Cửa chính khoá chặt.Xích sắt quấn quanh mấy vòng.Người bên trong đang thoi thóp.Không chết nhưng cũng coi như chỉ còn nửa cái mạng.Với cái tính khí đó của ông nội cậu thì chỉ cần đánh chết là xong , nhưng cậu lại khác.Sống không bằng chết...Chẳng phải vui hơn sao ?Cậu biết , nếu thằng Hiển tự mình ra tay thì là đã động tới giới hạn của nó.Nếu vậy thì để cậu thay nó trút giận vậy.Gió đêm sương xuống.Nhà trong còn lấy lạnh chớ huống chi ngoài này , gió thổi lồng lộng.Cây đèn dầu cháy sắp hết nhưng vẫn cố cháy sáng , giống như cái sinh mệnh đang thoi thóp kia.Nó chỉ muốn sống chớ không muốn chết.Cạch.Cửa kia được mở ra , bóng dáng cao lớn bước vào.Khắc ?Anh Khắc đưa mắt nhìn người nằm dưới.Người kia chỉ còn sức ngước mắt lên nhìn anh chớ chẳng còn sức động đậy tay chân gì nữa.Mặt anh lạnh tanh , đặt tô cơm xuống.Xong quay đi , để lại duy nhất một câu nói."

Muốn sống thì ăn "Rồi cánh cửa kia lại khép lại.Không nói thì ai cũng biết , đó là lệnh của cậu út.Cậu không muốn nó chết dễ dàng như vậy đâu.Làm người trong lòng cậu khóc nấc lên thế kia mà chỉ đánh chết là xong sao ?Không bao giờ."..."

Cơm tối.Cả nhà đều ngồi chung với nhau.Hiển đứng sau lưng cậu , tay cầm quạt phe phảy.Cả nhà ai cũng cười cười nói nói , riêng cậu là tách biệt với cả nhà.Cậu cả , anh của cậu thì ôn hoà chớ chẳng giống tánh cậu đâu.Còn cậu hai thì khỏi nói , đến cả nhìn cậu út còn chẳng thèm chớ mần chi đến nói chuyện.Phải là cậu cả thì cậu còn nói được đôi ba câu.Cậu cả thì thương em , nhưng giờ tụi nó lớn rồi làm sao mà giống như hồi nhỏ được nữa đây.Cậu cả - Nguyễn Hoàng Ân.Cậu hai - Nguyễn Duy Anh."..."

Cơm tối xong cậu cũng đi vô phòng chẳng thèm ngó ngàng hay hỏi thăm ai hết.Hiển thì theo hầu , tất nhiên cũng phải lẽo đẽo theo sau cậu rồi.Cạch.Cửa phòng đóng rồi vẻ mặt của cậu quay ngoắc lại.Chẳng còn cái vẻ lạnh lùng kia , trong mắt cậu chỉ còn chưa đựng một nổi dịu dàng dành cho người kia thôi.Cậu lên ghế ngồi , đưa mắt qua nhìn Hiển.Nó cũng hiểu ý mà tự động trèo vào lòng cậu.Cậu khẽ cười.Tay giữ chặt eo nhỏ."

Ngoan "Hiển để cây quạt trên bàn , ngã người vào trong lòng cậu.Đúng là trước giờ nó sợ cậu , nhưng từ khi nghe chuyện ông bà bàn với nhau thì nó đã biết...Đó cũng là sợ , nhưng mà là sợ vụt mất đi người thương.Nó chẳng biết đoạn tình cảm này sẽ đi tới đâu , thôi thì còn được ngày nào hay ngày đó , cứ tận hưởng chút đi.Hơi thở nóng phả vào tai Hiển , giọng cậu vừa ấm vừa trầm."

Em không sợ tao nữa à ?

"Hiển lắc đầu.Giọng nhỏ dần."

Ai..Ai lại đi sợ người mình thương bao giờ "Hiển nói nhỏ nhưng cậu nghe hết đấy nhé.Cậu cười.Hôn nhẹ lên mái tóc kia.Mặt Hiển lại bất giác đỏ lên.Nó biết nó với cậu có duyên , nhưng không chắc là sẽ có phận."

Thương thì cứ nói , ai biểu em giấu trong lòng mần chi ?

"Hiển lại nhỏ giọng."

Con sợ "Má cậu kề bên má Hiển.Ấm lung lắm."

Em có tao rồi , còn sợ chi nữa ?

Tao lo cho em mà "Giọng cậu cứ thì thầm bên tai làm nó ngại mà đỏ hết mặt mũi.*Hẹ hẹ hẹ 😋
 
Chuyện Tình Đôi Ta
Chương 7 : Trước Mặt - Sau Lưng.


Lạch cạch.Tiếng xích sắt va chạm vào nhau.Nắng chói chang chang trên đỉnh đầu.Cậu út đứng trên cao nhìn xuống.Mắt cậu sắc , ánh lên vẻ tàn nhẫn.Cậu nhìn người nằm dưới.Đỡ hơn đêm qua.Quần áo rách rưới , máu nhuốm đỏ tươi.Cậu nhếch môi.Đưa mắt nhìn anh Khắc , miệng chỉ nói đúng một từ."

Nước "Anh Khắc gật đầu.Ào !Bị tạt nước , người kia bật tỉnh dậy ho khù khụ.Anh Khắc theo cậu từ nhỏ nên cũng chẳng lạ chi cái tánh này nữa.Anh nhìn thôi cũng đủ biết cậu chỉ muốn dày vò thằng Tấn thôi , chớ không cho nó chết.Nó chết hay không cũng là do cậu út quyết định.Chết hay sống , chỉ cần một ánh mắt của cậu cũng đủ biết.Người kia ho xong , ngước lên thấy cậu đứng sừng sững mà run cầm cập.Nhưng hình như có vẻ cậu út vẫn chưa hài lòng.Đôi tay ngọc tay ngà kia chưa đánh ai bao giờ , thế nhưng bây giờ lại ra tay đánh người...Làm sao mà cậu có thể bỏ qua dễ dàng như vậy chứ.Thằng Tấn vô nhà này trước thằng Hiển , thiết nghĩ nó phải biết tánh cậu út rồi chứ ?Biết mà còn phạm ?

Là cố tình !Cậu thư thả nhìn bộ dạng khổ sở kia.Mảnh áo lụa bay phấp phới trong gió.Anh Khắc đứng cạnh bên , chỉ chờ cậu ra lệnh.Cậu tặt lưỡi , nhìn chằm chằm thằng Tấn dưới đất.Rồi cậu nói ra lời vàng ý ngọc."

Tay phải "Giọng cậu cất lên nhẹ nhàng nhưng thằng Tấn cảm giác như cậu đang muốn lấy nửa cái mạng còn lại , đang thoi thóp của nó.Anh Khắc gật đầu hiểu ý , ngay lặp tức hành động.Thằng Tấn trợn tròn mắt , cố tránh né anh Khắc nhưng vô dụng.Chỉ nghe một tiếng " Rắc "."

Aaaaaa !!!

"Người dưới đất la lên thống khổ , tiếng kêu gào theo gió bay đi đến tận nhà trong.Đám gia đinh trong nhà cũng rùng mình.Biết tánh cậu út rồi thì đừng có mà cố làm trái ý.Tay phải nó xụi lơ.Cậu cười , mặt vẫn lạnh tanh.Khắc nhìn cậu cười thì cũng hiểu , cậu vẫn muốn nó sống.Sống không bằng chết !Cậu út nhìn nó thêm được chút nữa , rồi quay lưng đi.Anh Khắc cũng ra ngoài.Cửa kéo lại , đóng chặt nhà kho.Tiếng lạch cạch của xích sắt lại vang lên.Nhưng anh Khắc không đi , anh phải canh làm sao cho nó không được chết đúng như ý của cậu."..."

Cậu út bình thản , mấy chuyện này cũng là chuyện thường đối với cậu thôi.Nó là gia đinh nhà cậu , dù sống hay chết thì cũng phải được cậu cho phép.Dáng cậu lướt qua nhà sau , đám gia đinh lặp tức cụp mắt xuống.Tụi nó đổ mồ hôi đầy trán , nghe tiếng thằng Tấn la thảm như vậy ai mà không sợ cho được.Chị Lài bình thường mạnh mẽ bao nhiêu thì nay cũng phải sợ.Nhà sau mặt ai cũng xanh chành , tự dặn lòng mình không nên đụng vào người của cậu nữa.Dì Tư nhìn cậu mà thở dài.Dì sống trong nhà này từ thuở thiếu thời đến nay tóc mai cũng ngã màu phai ố.Tay dì Tư cầm quạt mo."

Cậu út...Giống i rang ông hồi đó , chẳng lệch đi một li "Nghe dì Tư nói vậy cả nhà lặp tức quay quanh dì.Có đứa lanh chanh hỏi trước."

Giống ai vậy dì Tư ?

Con thấy ông hiền lắm mà "Dì Tư quay ra nhìn nó , tiện đang cầm quạt xong gõ lên đầu nó cái cốc."

Nhỏ nhỏ cái miệng lại "Xong dì Tư lại phe phẩy quạt."

Cậu út giống ông nội của cậu , nhưng có khi cậu út còn hơn ông hồi đó "Lại có đứa lên tiếng."

Ông nội của cậu là người ra sao vậy dì Tư ?

"Dì tặt lưỡi."

Ông cũng giống như cậu vậy đó , ngang tàn , tàn nhẫn nhưng nếu so với ông thì cậu tàn nhẫn hơn ông nhiều lắm đa "Đám gia đinh nghe vậy thì chỉ biết nhìn nhau nuốt nước bọt.Biết là cậu út khó tánh , ai dè cậu còn dữ như vậy."..."

Từ lúc cậu út về cái thằng Hiển nó không ở trong phòng cậu thì cũng đi chung với cậu miết.Cạch.Tiếng mở cửa làm Hiển giật mình mà đánh rơi đồ vật trên tay xuống đất.Nó quay người lại nhìn."

Cậu "Cậu tiến lại gần , tay theo thói quen mà ôm lấy nó."

Em làm gì đấy ?

"Hiển bị cậu ôm cứng ngắt , khó khăn mà trả lời."

C-Con dọn phòng...Cho cậu "Vừa dứt câu cậu liền bế bổng nó lên mà hít hà.Đúng là cậu nghiện cái mùi này thật rồi."

Mới đi có chút xíu mà tao nhớ mùi em rồi này "Hiển nó cứng người.Cậu dụi sâu vào cổ rồi đặt nó yên vị trên giường.Cậu nghiện " Minh Hiển " lắm rồi đấy nhá.Cậu cúi người , nhặt cuốn sách lúc nãy Hiển làm rơi dưới đất xong đặt lên bàn.Xoay người một cái cậu liền vào vòng tay người thương.Cậu út trước mặt Hiển sao mà khác lúc sau lưng Hiển quá đa.Giọng cậu nũng nịu nhưng pha chút chiếm hữu."

Đừng có để lẫn mùi khác trên người em , tao hửi ra được hết đấy !

Đừng có hòng mà qua mặt tao "Cậu rút sâu vào lòng Hiển.Hiển nó nghe vậy cũng hiểu ý.Trong câu cậu nói " lẫn mùi khác " ý là đừng đến gần ai khác ngoài cậu.Xong nó nhớ đợt 1 năm trước mà rùng mình.Năm đó Hiển 17 tuổi.Chẳng nhớ lúc đó nó gặp ai , rồi vô tình làm gì nữa mà cậu lại như muốn nổi điên lên.Cậu bảo trên người nó có mùi khác , hỏi nó đã ôm ấp ai nhưng nó chẳng biết trả lời như nào hết.Một ngày gặp biết bao nhiêu người , ai mà nhớ cho được ?Nhưng cậu cứ khăng khăng là trên người nó có mùi khác.Lần đó cả đám gia đinh trong nhà ai cũng bị đánh một trận.Thà đánh lầm còn hơn bỏ sót.Nhớ xong nó lại nhìn xuống cậu , khẽ cười."

Lẫn mùi của cậu út...Có được không cậu ?

"Cậu ngước lên nhìn nó , mắt long lanh khác xa với cặp mắt như muốn giết người kia.Chẳng biết Hiển bị điều gì thôi thúc , khiến nó mất hết lí trí mà tự động cúi xuống hôn lên môi cậu.Cậu hưởng ứng nụ hôn đó của Hiển.Mặt đắc ý thấy rõ.Công sức 2 năm nay của cậu coi như không tốn rồi.Cậu yêu , yêu cái người này đến chết mất thôi !Cậu cười.Đáp lại câu hỏi lúc nãy của Hiển."

Được "*Hẹ hẹ , cậu út với bé Hiển đây nò😋
 
Chuyện Tình Đôi Ta
Chương 8 : Cho Nhau.


Đêm trăng thanh.Phòng nhỏ then cài chặt.Gió thổi rít qua cửa sổ.Hiển nó còn mắc cả đống chén đằng sau.Bữa nay nhà ông có khách nên cũng bận nhiều chuyện lắm đa.Hiển ngồi rửa chén , miệng ngáp ngắn ngáp dài.Đêm rồi nên nước nó lạnh dữ thần , tay nhỏ đỏ lên hết trơn hết trội."

Hiển !

Ra ngoài trước dọn dẹp bớt coi "Giọng bà nói vọng ra đằng sau , thằng Hiển thở dài vội lau tay khô ráo rồi mới bước lên nhà trên.Gom được thêm đống chén nữa , mà hên xui may rủi sao đó lúc người ta ra về lỡ đụng trúng người đó.Nó cũng chẳng nghĩ gì nhiều , xin lỗi người ta rồi thôi.Nhưng nó quên bén chuyện cậu út dặn , và nó cũng chẳng để ý mùi nước hoa kia có vươn lại trên người nó hay không.Nó vẫn dung dăng dung dẻ đi xử lý hết chồng chén dơ kia."..."

" Hiển ơi !

Bây đem đồ ăn vô phòng cho cậu út đi "Hiển giật mình.Nhưng rồi cũng đem đồ ăn lên phòng cho cậu.Cốc , cốc , cốc.Cạch.Người bên trong mở cửa phòng cho nó.Hiển hơi khựng lại nhưng cũng bước vô trong phòng , đặt đồ ăn lên trên bàn.Đồ ăn mới nấu nó thơm phức , nóng hổi à.Cậu cười , theo thói quen mà lặp tức ôm nó.Nhưng rồi cậu khựng lại bởi cái mùi hương thoang thoảng xa lạ kia.Hiển giật mình nhưng không đẩy cậu ra , càng làm cậu ngửi rõ được cái mùi hương kia hơn."

Hiển "Giọng cậu gằn xuống , nó lạnh đến đáng sợ."

Dạ ?

"Tay cậu đang ôm eo nó bỗng siết chặt lại.Đầu dụi vào gáy nó mà ngửi rõ hơn nữa."

Trên người em...Mùi của ai ?

"Hiển giật mình , chợt nhớ ra người đụng trúng mình lúc nãy."

Dạ..Hồi nãy người ta lỡ đụng trúng con...Nên chắc lỡ dính mùi "Tay cậu càng siết chặt , Hiển run hết cả người.Bỗng nó cảm nhận được một cơn đau nhói từ phía sau gáy.Là cậu cắn , cứ mỗi lần cậu giận là sẽ như vậy."

Cậu út , cậu ăn c- "" Không ăn "Cậu từ chối thẳng thừng làm Hiển hơi sợ."

Sao cậu không ăn ?

"Hơi thở cậu phả vào gáy nó.Giọng nói lại cất lên."

Hôm nay ngày mấy ?

"Hiển hơi khó hiểu nhưng vẫn trả lời."

D-Dạ 24 tháng 9 thưa cậu "Mắt cậu sáng rực lên.Mãi lo công chuyện mà cậu quên mất.24 tháng 9 ?Vậy là qua sanh nhật thằng Hiển được một tháng rồi nhỉ ?Cậu càng kéo nó sát lại hơn."

Cậu..Cậu làm gì vậy ?

"Cậu cười."

Tặng quà sanh nhật cho em , tao quên sanh nhật em mà...

"Giọng điệu ấy bất giác làm Hiển rợn người."

Dạ ?

Q-Quà gì cậu ?

"Môi cậu càng nhếch lên."

Trung Kiên "" Hả ?

"Phịch !"

A !

"Cậu ngã người xuống giường , kéo Hiển đang trong lòng nằm xuống theo.Cậu lật người lại.Ép thân hình mảnh mai kia xuống phía thân mình.Mặt bị cậu bóp chặt."

Ưm !

"Môi cậu hôn , tay khác lại luồng qua lớp áo mỏng.Chơi đùa trên làn da thịt trắng bóc.Hiển giật mình mở mắt , lần đầu tiên nó đẩy cậu ra nhưng cũng bất thành.Môi nhỏ bị cậu cắn."

Nằm yên , tao đang tặng quà cho em mà ?

Em dám từ chối tao hả ?

"Hiển rùng mình , lắc đầu.Cậu cười.Lại cúi xuống hôn vào môi nó.Tay dứt khoát xé phăng cái áo kia quăng xuống đất.Cậu ghét cái mùi xa lạ đó , càng ghét nó dính trên người của cậu.Rời môi , cậu di chuyển xuống dưới.Hai hạt đậu nhỏ kia chẳng biết từ lúc nào đã hồng lên.Cậu chẳng ngần ngại mà ngậm lấy , làm Hiển nó giật bắn mình.Tay nó đẩy đầu cậu ra nhưng vô ích."

Ư hức !

"Cảm giác dưới ngực làm Hiển cứng người.Đây là lần đầu nó có cảm giác như vậy.Nhưng rồi tay cậu lại di chuyển xuống dưới , lột nốt cái quần vướng víu kia.Người Hiển chẳng còn một mảnh vải thế nhưng người cậu út vẫn y nguyên như cũ.Cậu đùa nghịch thứ nhạy cảm kia.Làm Hiển cắn chặt môi chẳng dám phát ra tiếng."

Ư..Cậu đừng..

"Cậu cười rồi hôn nhẹ lên mí mắt Hiển.Tay cậu đùa nghịch thứ kia chán chê xong lại duy chuyển xuống nơi khác.Lần này Hiển càng phản khác dữ dội hơn thế nhưng nói về sức lực thì có vẻ Hiển chẳng làm lại cậu út rồi.Tay bị cậu giữ chặt."

Tao đã nói là em nằm yên mà ?

"Phập !Ngón tay kia xâm nhập vào trong người nó.Cơn đau lặp tức ập tới.Hiển nó chịu đau dỡ liền oà khóc lên nức nở."

Hic..Cậu..Hức..Cậu ơi , con đau...Hức..Cậu th-tha cho con...

"Cậu như chẳng nghe Hiển nói , động tác tay càng nhanh hơn.Rồi tiếp tục đến ngón khác.Cứ lần lượt , rồi đến ngón thứ ba.Nó chẳng còn cảm thấy đau nữa mà thay vào đó là một cơn khoái cảm kì lạ.Hiển nằm dưới , môi cắn chặt cố không phát ra tiếng.Nhưng rồi cậu rút tay ra.Hiển hơi bất ngờ , vẫn chưa kịp cúi xuống coi thì thứ khác đã tiếng thẳng vào."

Ức !

Hah..

"Thứ này chẳng phải ngón tay , nó nóng vô cùng.Cứ tiến sâu vào bên trong mãi chẳng thấy điểm dừng."

C-Cậu..Hic..Sâu q-quá !

"Cậu cúi xuống hôn nó , lưỡi đảo đều."

Em ngoan , còn một nửa nữa thôi mà , không sao "Hiển nó trợn mắt.Còn một nửa nữa sao ?"

Hức..Cái..Gì ?

"Phập !!Hiển cong người , tay bấu chặt lấy vai cậu mà thở dóc.Hình như thứ đó đâm đến tận hơn rốn của nó.Cảm giác bên dưới đang căng cứng làm nó khó thở."

Ah..

"Cậu lại hôn nhẹ lên trán nó.Giọng ngọt dụ dỗ."

Em thở đi , thả lỏng ra nào "Hiển nghe lời cậu liền thở đều.Thả lỏng người.Lúc này cậu mới thuận thế mà ra vào một cách thoải mái.Mỗi lần cậu tiến sâu là mỗi lần Hiển thở dóc.Nó nhỏ con , da thịt lại chẳng có là bao nhiêu.Bụng nhỏ lộ rõ hình dáng của thứ kia đang di chuyển bên trong người nó.Cậu cắn nhẹ lên cổ nhưng để lại vết tích vô cùng rõ ràng.Hiển run bần bật , mắt cứ mở to.Động tác bên dưới hông cậu cứ càng ngày càng hăng hơn.Hiển nắm chặt ga giường , người cong lên."..."

Cơm canh trên bàn nguội ngắt rồi thế nhưng hai người trên giường vẫn nóng hừng hực.Cậu ôm lấy Hiển từ đằng sau , hông cứ đâm thúc mãi.Hiển nó chẳng còn bao nhiêu là ý thức.Miệng phát ra những âm thanh ngọt ngào.Căn phòng sặc mùi ái dục.Bụng Hiển cũng nhô lên thấy rõ , nó cũng chẳng biết trong bụng nó đã có bao nhiêu thứ tiết ra từ người cậu nữa."

Cậu..Hức..Hah..Bụng..Bụng con đầy quá..Hức "Cậu hôn sau gáy nó.Thì thầm bên tai."

Một lần nữa thôi "Vừa dứt câu nó liền cảm nhận được một làn nóng ấm chảy tọt vào bên trong.Hiển kêu lên một tiếng , giật bắn mình rồi gục luôn trong vào tay người kia.*Ai đòi coi Hắc 😔?*Chiều độc giả hết mức 😔...
 
Chuyện Tình Đôi Ta
Chương 9 : Ngoại Lệ.


Sáng hôm sau.Trời vừa hửng nắng thì Hiển đã giật mình thức giấc.Nó nhìn qua kế bên mình.Mâm cơm trên bàn đã nguội ngắt từ đêm hôm qua.Tay cậu giữ chặt eo nó , không cho nó rời khỏi mình.Hiển giật mình , nhớ lại mọi chuyện đêm qua mà phút chóc đỏ bừng cả mặt.Tay nhỏ càng đẩy cậu ra thì tay cậu càng siết chặt.Mà giờ muốn ra ngoài cũng khó.Áo nó bị cậu xé mất tiêu rồi còn đâu nữa."

Ư..Cậu , bỏ c-con ra đi "Cậu mở mắt , tay kéo mạnh nó vào lòng mình."

Còn sớm , em thức mần chi giờ này vậy ?

"Hiển hơi đẩy cậu ra.Sớm của cậu nhưng mà trễ của nó rồi đó đa."

Kh-Không được , cậu..Bỏ con ra đi mà...Con còn làm nữa "Cậu siết chặt tay , do nhỏ cũng đau nhói lên."

Tao biểu em nằm yên đó "Cậu gằn giọng , dạo thằng Hiển một phen hú hồn hú vía.Nó nằm yên lại thiệt.Cậu cười đắc ý , dụi vào sau gáy nó mà chìm lại vào trong giấc mơ đẹp.Hiển bị cậu ôm chặt đến khó chịu mà miệng chẳng dám than lấy một lời.Nằm im ra cho cậu ôm.Nhưng rồi nó lại bật dậy nhìn ra phía cửa."

Cậu cửa- "" Hôm qua tao khoá cửa rồi "Xong nó lại nằm yên y như cũ.Tay cậu lớn ôm chặt người Hiển.Giường ấm nệm êm thế này cơ mà sao làm Hiển lo quá trời quá đất đi à.Cậu dụi đầu vào sau gáy , ngủ say ngủ sưa.Ai biểu đêm qua cậu...Quá chi , nên giờ mệt là phải rồi đó."..."

Sắp đến trưa mà phòng cậu út vẫn đóng chặt , thế nhưng cũng chẳng ai dám tò mò hay ý kiến gì , bởi cái bóng của thằng Tấn quá lớn.Ai đi ngang qua phòng cậu út thì cũng đi nhanh thật nhanh chớ sợ đang đi nửa chừng mà gặp cậu chắc cũng đủ doạ người ta sợ chết khiếp.Anh Khắc vẫn theo lời cậu dặn.Không được để cho thằng Tấn chết , ngày cũng chỉ cho nó ăn một bữa.Đủ để sống chớ không đủ để no.Anh Khắc theo cậu từ nhỏ , tánh tình ít nhiều gì cũng giống cậu vài phần nên trong nhà ai gặp anh cũng có cảm giác như đang đứng trước mặt cậu út Kiên.Cạch.Mặt trời điểm đúng 12 giờ , cửa phòng của cậu út mới được mở.Hiển mặc tạm cái áo của cậu rồi nhanh chóng chuồng về trước.Cậu nhìn tướng nó chạy lon ton mà cười khoái chí.Sau đêm qua thì Hiển là của cậu chắc rồi , đố ai mà làm lại cậu út nhà này nữa đó đa.Cậu nhoẻn miệng cười , tâm trạng hôm nay tốt vô cùng.Hiển thay lại cái áo bà ba sần của mình nhưng vẫn khó mà che đi mấy cái vết đỏ chót trên cổ của cậu để lại đêm qua.Sao mà khổ dữ vậy không biết."

Hiển !

"" A !

"Hiển giật mình.Hoá ra người vừa vỗ vai nó là chị Lài.Nó xoay qua thấy chị liền cười phì."

Trời ơi , mần chi mà la dữ vậy mạy ?

Tao đâu phải ma cỏ chi đâu đa "Hiển cười , đáp lại chị."

Ai biểu chị đi chẳng một tiếng một động , làm em giật mình muốn hết hồn luôn á !

"Chị cười , tay bỏ mấy con cá phi trong rổ ra.Nhưng rồi chị lại nhìn nó."

Hiển "Hiển khựng lại xoay qua nhìn chị."

Dạ ?

" Chị cười cười.Ghé sát nó , nói nhỏ chỉ đủ mình hai người nghe."

Đêm qua cũng kịch liệt dữ hen "Nghe chị Lài nói , mặt mày Hiển nó đỏ phừng phừng.Đỏ đến tận hai tai của nó.Giọng Hiển lí nhí."

Ch-Chị nói cái chi dị "Chị Lài trề môi."

Chồ , hôm qua chị mày đi ngang nghe qua đúng một lần là biết liền đó nghen "Hiển ngại , đầu nó cúi thắp xuống , giọng càng nhỏ hơn nữa."

Chị..Đừng có nói nữa mà "Chị Lài cười khoái chí."

Ừ , rồi rồi tao không có nói cái chi nữa đâu ""..."

Nhà kho.Cậu lại đến trước cửa nhà kho.Tiếng xích sắt kêu lạch cạch lại phát lên.Thằng Tấn trong nhà kho nghe tiếng đó liền sợ hãi , trốn vào trong một góc nhỏ.Cậu bước vào bên trong.Mắt lia qua người thằng Tấn.Môi cậu cong lên , nở một nụ cười kì lạ.Tay thằng Tấn gãy rồi , không cứu chữa thì hôm nay cũng coi như tàn phế.Cậu xoay qua nhìn anh Khắc."

Tốt "Anh Khắc gật đầu."

Dạ cậu "Nói xong cậu xoay đi.Phía sau lưng cậu lại vang lên tiếng hét chói tai.Nhưng cậu chẳng quan tâm mấy , hơi đâu mà quan tâm tới mấy chuyện không đâu."..."

Đằng sau bếp.Tiếng hét thảm thiết của thằng Tấn theo gió đến tận sau bếp , làm ai cũng phải kinh hãi.Nhưng thằng Hiển thì không , bởi nó biết rõ tánh tình của cậu lắm rồi.Mấy chuyện này nó cũng không còn lạ lùng chi nữa hết."

Hiển , lên phòng tao "Cậu đi ngang bếp , chỉ quăng lại một câu nói rồi ngoảnh mặt quay đi lên nhà trên.Hiển buông tay , ánh mắt chị Lài nhìn nó cũng có chút gì đó.Nó nhớ lại lời của chị Lài lúc nãy liền đỏ mặt , ba chân bốn cẳng chạy nhanh lên nhà trước.Cốc , cốc , cốc.Cạch.Khác với nét mặt vô cảm lúc nãy.Cậu mở cửa cho Hiển , mặt tươi như hoa.Thuận tay kéo nó vào phòng."

Ưm..Cậu biểu con lên đây mần chi nữa vậy ?

"Cậu út ôm Hiển , bế bỗng nó lên rồi đặt nó lên giường."

Em giận tao chuyện đêm qua hả đa ?

Sao vậy ?

"Hiển đảo mắt."

Con đâu có đâu cậu "Cậu nhếch môi.Ôm nó nằm xuống giường.Nó lại lặp lại câu hỏi."

Vậy cậu biểu con vô đây mần chi ?

"Cậu cười."

Cho em vô nghỉ chớ chi , nằm trong phòng tao hỏng sướng hơn đi mần công chuyện ngoài đó hả ?

"Hiển bĩu môi.Cậu ôm lấy Hiển , hạ giọng xuống."

Tao xin lỗi em mà , hôm qua tao lỡ mạnh tay xíu thôi "" Em đừng có giận tao nữa mà "Hiển phì cười.Nó lắc đầu."

Ai mà dám giận cậu út chớ "*E hèm.* +1 máy cao hơn em cái đầu , thấp hơn em cái tôi lẫn lời nói😋
 
Back
Top Bottom