[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
Chuyện Tình Của Giáo Sư.
Chương 19
Chương 19
Chương 19: Buổi sáng bất ngờSáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày len qua khung cửa kính, hắt nhẹ vào phòng nghỉ.
Jung Min khẽ động đậy, hàng mi dài run run rồi mở ra.
Thoáng chốc, cô bối rối khi nhận ra mình vẫn đang nằm trên chiếc giường của giáo sư.Cô bật ngồi dậy, tim đập loạn xạ.
Tối qua... anh bế cô vào đây?
Đắp chăn cho cô ngủ?
Và còn thì thầm gọi cô là "bé con"...Cắn môi, Jung Min vội chỉnh lại tóc tai, rồi bước đến cửa.
Ngay lúc cô vừa mở ra thì cánh cửa đối diện cũng bật mở.
Baek Kang Hyuk đứng đó, tay cầm cốc cà phê nóng, mái tóc có chút rối vì ca trực dài.Ánh mắt anh dừng lại trên cô vài giây, khóe môi cong lên:
- Em dậy rồi à?
Ngủ ngon không?Giọng anh trầm ấm, đầy sự quan tâm khiến cô đỏ bừng mặt, lí nhí đáp:
- Dạ... ngon ạ.Anh nhướng mày, bước lại gần, dùng tay kéo nhẹ cổ áo blouse của cô để chỉnh lại:
- Áo xộc xệch hết rồi.
Lần sau ngủ thì đừng quên gài cúc cho ngay ngắn.
Hành động thân mật ấy khiến cô giật thót, tim như muốn rơi ra ngoài.Đúng lúc bầu không khí đang mờ ám, thì tiếng xôn xao vang lên.
Jang Mi, Kyungwon và cả Han giáo sư từ hành lang đi tới.
Bộ ba vừa định ghé căng-tin thì bất ngờ bắt gặp cảnh tượng "khó chối cãi" ngay trước cửa phòng nghỉ.Jang Mi há hốc:
- Ủa ủa ủa... cái gì đây vậy trời???Kyungwon suýt đánh rơi cái túi đồ ăn sáng, mắt trợn tròn.
Còn Han giáo sư thì phì cười khẽ, khoanh tay đứng xem.Jung Min cuống quýt lùi lại, mặt đỏ bừng như quả cà chín.
Trong khi đó, Baek Kang Hyuk thản nhiên như không có chuyện gì, nhấp một ngụm cà phê, lạnh nhạt đáp:
- Đang đưa bác sĩ Jung ra ngoài.
Có vấn đề gì không?Jang Mi nghiến răng, nhỏ giọng thì thầm với Kyungwon:
- Cái kiểu bình thản này... rõ ràng là quen tay quen chân rồi!Kyungwon gật gù, đôi mắt sáng rỡ như bắt được "tin động trời":
- Quá đáng tin nha, tui phải ghi lại trong sổ quân sư mới được.Jung Min chỉ muốn chui ngay xuống đất trốn.
Trong khi đó, Baek Kang Hyuk thản nhiên choàng nhẹ tay lên vai cô, dẫn cô đi ngang qua cả nhóm, để lại sau lưng những ánh nhìn vừa sốc vừa thích thú.Còn Jae Won, từ xa đứng nhìn, bàn tay siết chặt đến trắng bệch.Cả hai đi bộ ra khỏi cổng bệnh viện.
Ánh nắng sớm mai len qua kẽ lá, hắt xuống con đường rợp bóng cây.
Jung Min vừa bước vừa ngó nghiêng, tim cô vẫn loạn nhịp vì bàn tay đang bị anh nắm chặt.– Giáo sư… mọi người nhìn thì sao ạ? – Cô lí nhí hỏi, vừa xấu hổ vừa lo lắng.Anh không thèm ngoái lại, chỉ trả lời tỉnh bơ:
– Thì cứ để họ nhìn.
Họ có mắt thì phải dùng, có sao đâu.Câu trả lời ngang phè ấy làm Jung Min cứng người.
Cô vừa muốn rút tay lại, vừa thấy ngọt ngào đến mức khó tả.Đến quán ăn sáng ven đường, Baek Kang Hyuk kéo ghế cho cô ngồi, rồi tự nhiên gọi món như đã quen thuộc từ trước.
Anh không hỏi cô muốn gì, chỉ bảo:
– Em ăn nhẹ thôi, hôm nay còn đi dạo.
Tôi gọi cháo gà và nước cam cho em.Jung Min mím môi, vừa ngại vừa thấy… dễ chịu.
Không hiểu sao, cái cách anh áp đặt ấy lại khiến cô cảm nhận được sự quan tâm tinh tế đến từng chi tiết nhỏ.Trong lúc ăn, anh thỉnh thoảng lại gắp thêm chút thịt, hoặc nhắc cô uống nước.
Những cử chỉ ấy, đối với một người đàn ông thường ngày nghiêm khắc, quả thật bất ngờ.Ăn xong, hai người thong thả đi bộ về phía công viên cách bệnh viện vài dãy phố.
Người qua lại trên đường đông đúc, nhưng bàn tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô, không một giây buông lỏng.– Giáo sư… – Jung Min bẽn lẽn gọi nhỏ.
– Gì? – Anh quay sang, ánh mắt sắc bén nhưng giọng dịu hẳn đi.
– Em… thấy mình giống như… – Cô ngập ngừng.
– Giống gì? – Anh nhướng mày.
– …Một cặp vậy.Baek Kang Hyuk dừng bước, cúi xuống nhìn cô chăm chú.
Giọng anh khàn khàn vang lên, vừa như đùa, vừa như khẳng định:
– Thì tôi đang cố tình cho em quen cảm giác đó đấy.Jung Min sững sờ, mặt đỏ bừng đến tận mang tai.
Cô chẳng nói thêm được gì, chỉ cúi gằm, để mặc anh kéo tay đi tiếp.Trong lòng, nhịp tim cô đập nhanh đến mức bản thân cũng hoảng sợ.
Còn người đàn ông bên cạnh, đôi môi khẽ nhếch thành nụ cười thỏa mãn.Hai người tản bộ trong công viên đến khi bắt gặp một chiếc ghế đá dưới tán cây rợp bóng.
Baek Kang Hyuk không nói nhiều, chỉ kéo nhẹ tay Jung Min rồi ngồi xuống.
Cô ngập ngừng vài giây, sau đó cũng ngồi bên cạnh, giữ khoảng cách nhỏ để bớt ngượng ngùng.Nhưng chỉ một thoáng, anh đã vươn tay, nhẹ nhàng kéo cô sát vào người mình.
Khoảng cách biến mất, vai chạm vai, hơi thở hòa lẫn vào nhau.– Giáo… giáo sư… – Jung Min lúng túng, tim đập thình thịch.– Ừ, tôi đây. – Anh đáp tỉnh bơ, nhưng giọng lại dịu dàng đến lạ.Cô ngước lên, định nói gì đó, nhưng ánh mắt anh đã khiến lời nói tắc nghẹn.
Không còn là ánh nhìn nghiêm khắc nơi bệnh viện, mà là một ánh mắt ấm áp, chứa chan sự quan tâm mà cô chưa từng thấy.– Em biết không… – Anh khẽ cười, giọng trầm vang bên tai. – Ở bệnh viện, tôi lúc nào cũng phải nghiêm, phải giữ khoảng cách.
Nhưng bên ngoài thế này, tôi muốn được là chính mình.Jung Min tròn mắt:
– Chính mình… là sao ạ?Anh nghiêng đầu, ngón tay dài khẽ vuốt một lọn tóc xõa xuống vai cô:
– Là một người đàn ông bình thường.
Thích được ngồi gần em.
Thích nhìn em cười.
Thích nghe em nói những điều nhỏ nhặt trong ngày.Câu nói ngọt ngào ấy khiến Jung Min chết lặng.
Cô chưa từng tưởng tượng người đàn ông nổi tiếng “mỏ hỗn” và khó tính kia lại có thể bày tỏ tình cảm bằng những lời dịu dàng đến vậy.Cô cắn môi, mặt nóng rực, tim loạn nhịp.
Trong khi đó, Baek Kang Hyuk khẽ siết tay cô, ánh mắt chăm chú như muốn khắc ghi từng biểu cảm của cô vào trí nhớ.– Em đừng nhìn tôi như thể ngạc nhiên quá vậy. – Anh bật cười khẽ. – Tôi vẫn là tôi thôi.
Chỉ là, với em, tôi không muốn giữ khoảng cách.Jung Min vội cụp mắt xuống, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo blouse của mình.
Cảm giác ngọt ngào dâng tràn, khiến cô không biết nên trốn đi đâu.Khoảnh khắc ấy, công viên buổi sáng bỗng trở nên yên bình lạ thường.
Và trong lòng Jung Min, hình ảnh về giáo sư Baek đã bắt đầu thay đổi – không chỉ là vị thầy khó tính, mà là một người đàn ông khiến cô rung động từng nhịp tim.Hết Chương 19