Lãng Mạn Chuyện Tình Của Giáo Sư.

Chuyện Tình Của Giáo Sư.
Chương 19


Chương 19: Buổi sáng bất ngờSáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày len qua khung cửa kính, hắt nhẹ vào phòng nghỉ.

Jung Min khẽ động đậy, hàng mi dài run run rồi mở ra.

Thoáng chốc, cô bối rối khi nhận ra mình vẫn đang nằm trên chiếc giường của giáo sư.Cô bật ngồi dậy, tim đập loạn xạ.

Tối qua... anh bế cô vào đây?

Đắp chăn cho cô ngủ?

Và còn thì thầm gọi cô là "bé con"...Cắn môi, Jung Min vội chỉnh lại tóc tai, rồi bước đến cửa.

Ngay lúc cô vừa mở ra thì cánh cửa đối diện cũng bật mở.

Baek Kang Hyuk đứng đó, tay cầm cốc cà phê nóng, mái tóc có chút rối vì ca trực dài.Ánh mắt anh dừng lại trên cô vài giây, khóe môi cong lên:

- Em dậy rồi à?

Ngủ ngon không?Giọng anh trầm ấm, đầy sự quan tâm khiến cô đỏ bừng mặt, lí nhí đáp:

- Dạ... ngon ạ.Anh nhướng mày, bước lại gần, dùng tay kéo nhẹ cổ áo blouse của cô để chỉnh lại:

- Áo xộc xệch hết rồi.

Lần sau ngủ thì đừng quên gài cúc cho ngay ngắn.

Hành động thân mật ấy khiến cô giật thót, tim như muốn rơi ra ngoài.Đúng lúc bầu không khí đang mờ ám, thì tiếng xôn xao vang lên.

Jang Mi, Kyungwon và cả Han giáo sư từ hành lang đi tới.

Bộ ba vừa định ghé căng-tin thì bất ngờ bắt gặp cảnh tượng "khó chối cãi" ngay trước cửa phòng nghỉ.Jang Mi há hốc:

- Ủa ủa ủa... cái gì đây vậy trời???Kyungwon suýt đánh rơi cái túi đồ ăn sáng, mắt trợn tròn.

Còn Han giáo sư thì phì cười khẽ, khoanh tay đứng xem.Jung Min cuống quýt lùi lại, mặt đỏ bừng như quả cà chín.

Trong khi đó, Baek Kang Hyuk thản nhiên như không có chuyện gì, nhấp một ngụm cà phê, lạnh nhạt đáp:

- Đang đưa bác sĩ Jung ra ngoài.

Có vấn đề gì không?Jang Mi nghiến răng, nhỏ giọng thì thầm với Kyungwon:

- Cái kiểu bình thản này... rõ ràng là quen tay quen chân rồi!Kyungwon gật gù, đôi mắt sáng rỡ như bắt được "tin động trời":

- Quá đáng tin nha, tui phải ghi lại trong sổ quân sư mới được.Jung Min chỉ muốn chui ngay xuống đất trốn.

Trong khi đó, Baek Kang Hyuk thản nhiên choàng nhẹ tay lên vai cô, dẫn cô đi ngang qua cả nhóm, để lại sau lưng những ánh nhìn vừa sốc vừa thích thú.Còn Jae Won, từ xa đứng nhìn, bàn tay siết chặt đến trắng bệch.Cả hai đi bộ ra khỏi cổng bệnh viện.

Ánh nắng sớm mai len qua kẽ lá, hắt xuống con đường rợp bóng cây.

Jung Min vừa bước vừa ngó nghiêng, tim cô vẫn loạn nhịp vì bàn tay đang bị anh nắm chặt.– Giáo sư… mọi người nhìn thì sao ạ? – Cô lí nhí hỏi, vừa xấu hổ vừa lo lắng.Anh không thèm ngoái lại, chỉ trả lời tỉnh bơ:

– Thì cứ để họ nhìn.

Họ có mắt thì phải dùng, có sao đâu.Câu trả lời ngang phè ấy làm Jung Min cứng người.

Cô vừa muốn rút tay lại, vừa thấy ngọt ngào đến mức khó tả.Đến quán ăn sáng ven đường, Baek Kang Hyuk kéo ghế cho cô ngồi, rồi tự nhiên gọi món như đã quen thuộc từ trước.

Anh không hỏi cô muốn gì, chỉ bảo:

– Em ăn nhẹ thôi, hôm nay còn đi dạo.

Tôi gọi cháo gà và nước cam cho em.Jung Min mím môi, vừa ngại vừa thấy… dễ chịu.

Không hiểu sao, cái cách anh áp đặt ấy lại khiến cô cảm nhận được sự quan tâm tinh tế đến từng chi tiết nhỏ.Trong lúc ăn, anh thỉnh thoảng lại gắp thêm chút thịt, hoặc nhắc cô uống nước.

Những cử chỉ ấy, đối với một người đàn ông thường ngày nghiêm khắc, quả thật bất ngờ.Ăn xong, hai người thong thả đi bộ về phía công viên cách bệnh viện vài dãy phố.

Người qua lại trên đường đông đúc, nhưng bàn tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô, không một giây buông lỏng.– Giáo sư… – Jung Min bẽn lẽn gọi nhỏ.

– Gì? – Anh quay sang, ánh mắt sắc bén nhưng giọng dịu hẳn đi.

– Em… thấy mình giống như… – Cô ngập ngừng.

– Giống gì? – Anh nhướng mày.

– …Một cặp vậy.Baek Kang Hyuk dừng bước, cúi xuống nhìn cô chăm chú.

Giọng anh khàn khàn vang lên, vừa như đùa, vừa như khẳng định:

– Thì tôi đang cố tình cho em quen cảm giác đó đấy.Jung Min sững sờ, mặt đỏ bừng đến tận mang tai.

Cô chẳng nói thêm được gì, chỉ cúi gằm, để mặc anh kéo tay đi tiếp.Trong lòng, nhịp tim cô đập nhanh đến mức bản thân cũng hoảng sợ.

Còn người đàn ông bên cạnh, đôi môi khẽ nhếch thành nụ cười thỏa mãn.Hai người tản bộ trong công viên đến khi bắt gặp một chiếc ghế đá dưới tán cây rợp bóng.

Baek Kang Hyuk không nói nhiều, chỉ kéo nhẹ tay Jung Min rồi ngồi xuống.

Cô ngập ngừng vài giây, sau đó cũng ngồi bên cạnh, giữ khoảng cách nhỏ để bớt ngượng ngùng.Nhưng chỉ một thoáng, anh đã vươn tay, nhẹ nhàng kéo cô sát vào người mình.

Khoảng cách biến mất, vai chạm vai, hơi thở hòa lẫn vào nhau.– Giáo… giáo sư… – Jung Min lúng túng, tim đập thình thịch.– Ừ, tôi đây. – Anh đáp tỉnh bơ, nhưng giọng lại dịu dàng đến lạ.Cô ngước lên, định nói gì đó, nhưng ánh mắt anh đã khiến lời nói tắc nghẹn.

Không còn là ánh nhìn nghiêm khắc nơi bệnh viện, mà là một ánh mắt ấm áp, chứa chan sự quan tâm mà cô chưa từng thấy.– Em biết không… – Anh khẽ cười, giọng trầm vang bên tai. – Ở bệnh viện, tôi lúc nào cũng phải nghiêm, phải giữ khoảng cách.

Nhưng bên ngoài thế này, tôi muốn được là chính mình.Jung Min tròn mắt:

– Chính mình… là sao ạ?Anh nghiêng đầu, ngón tay dài khẽ vuốt một lọn tóc xõa xuống vai cô:

– Là một người đàn ông bình thường.

Thích được ngồi gần em.

Thích nhìn em cười.

Thích nghe em nói những điều nhỏ nhặt trong ngày.Câu nói ngọt ngào ấy khiến Jung Min chết lặng.

Cô chưa từng tưởng tượng người đàn ông nổi tiếng “mỏ hỗn” và khó tính kia lại có thể bày tỏ tình cảm bằng những lời dịu dàng đến vậy.Cô cắn môi, mặt nóng rực, tim loạn nhịp.

Trong khi đó, Baek Kang Hyuk khẽ siết tay cô, ánh mắt chăm chú như muốn khắc ghi từng biểu cảm của cô vào trí nhớ.– Em đừng nhìn tôi như thể ngạc nhiên quá vậy. – Anh bật cười khẽ. – Tôi vẫn là tôi thôi.

Chỉ là, với em, tôi không muốn giữ khoảng cách.Jung Min vội cụp mắt xuống, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo blouse của mình.

Cảm giác ngọt ngào dâng tràn, khiến cô không biết nên trốn đi đâu.Khoảnh khắc ấy, công viên buổi sáng bỗng trở nên yên bình lạ thường.

Và trong lòng Jung Min, hình ảnh về giáo sư Baek đã bắt đầu thay đổi – không chỉ là vị thầy khó tính, mà là một người đàn ông khiến cô rung động từng nhịp tim.Hết Chương 19
 
Chuyện Tình Của Giáo Sư.
Chương 20


Chương 20: Gu của em ấy là gì?Buổi sáng chủ nhật, công viên xanh mát đầy tiếng chim ríu rít.

Ở một góc khác cách chỗ Jung Min và giáo sư Baek không xa, đội quân sư gồm Han Yurim, Kyungwon và Jang Mi đang thong thả đi dạo.

Và dĩ nhiên, kẻ đi cùng họ không ai khác ngoài Jae Won – khuôn mặt nặng trĩu như đang gánh cả bầu trời tâm sự.Jang Mi vừa đi vừa hít thở không khí trong lành, quay sang cười:

– Ủa, sao mặt em cau có vậy Jae Won?

Hôm nay chủ nhật đó, được nghỉ trực thì phải vui chứ.Jae Won nhăn mày, đá nhẹ một hòn sỏi dưới chân:

– Vui gì nổi khi thấy giáo sư cứ ngang nhiên như thế.

Anh ấy… thẳng thắn quá mức, làm em chẳng có cơ hội gì.Han Yurim, tay đút túi quần, cười nửa miệng:

– Ờ thì đúng, Baek Kang Hyuk vốn dĩ vậy.

Cái gì đã muốn thì chẳng nhường cho ai bao giờ.

Tôi biết tính Giáo sư Baek từ đợt giành cậu rồi.Kyungwon chen vào, trêu chọc:

– Này, nhưng mà công nhận giáo sư gần đây thay đổi nhiều ghê ha.

Trước lạnh tanh, mỏ hỗn, ai cũng sợ.

Giờ thì… có vẻ ngọt ngào hơn hẳn.

Đúng là sức mạnh của tình yêu.Jae Won thở dài, giọng có chút cay đắng:

– Nhưng em không tin Jung Min sẽ chỉ nhìn mỗi giáo sư.

Có khi nào… gu của cô ấy khác hẳn thì sao?Cả ba người còn lại liếc nhau, ánh mắt đầy ẩn ý.

Jang Mi giả vờ nghiêm túc, nhún vai:

– Ờ… gu của em ấy hả?

Để chị nói cho nghe.Jae Won lập tức quay sang, mắt sáng lên:

– Thật sao chị?

Jung Min từng nói à?Jang Mi phì cười, đưa tay che miệng:

– Ừ thì… em ấy bảo, thích đàn ông lớn tuổi, cao ráo, da hơi ngăm, giọng trầm… nói chung là mẫu người trưởng thành, chững chạc.Kyungwon nhấn mạnh thêm, cố tình trêu:

– Đúng rồi, đặc biệt là phải xưng hô “tôi và em”.

Jung Min nói nghe vậy mới… ngầu và trưởng thành.Han Yurim khoanh tay, kết luận tỉnh rụi:

– Nói trắng ra là… gu của em ấy chính xác là Baek Kang Hyuk.Cả ba người đồng loạt gật gù, nhìn sang Jae Won.Còn Jae Won, mặt mày cứng đờ.

Cậu cười gượng, nhưng nụ cười ấy méo xẹo chẳng khác gì vừa bị sét đánh ngang tai.– Thật… thật vậy sao? – Giọng cậu lạc hẳn đi.Jang Mi khoác vai cậu, vừa an ủi vừa châm chọc:

– Ừ, thương em quá Jae Won à.

Nhưng tình trường như chiến trường, gặp đối thủ mạnh thì… hoặc chiến hết mình, hoặc rút lui trong êm đẹp.Kyungwon thêm dầu vào lửa:

– Mà em thấy anh đang chọn cái phương án… vô vọng thì đúng hơn.Cả ba bật cười, để lại Jae Won đứng thẫn thờ, trong lòng vừa ghen, vừa chán nản, vừa bất lực.Ở một góc khác, trên chiếc ghế đá khuất tán cây, Baek Kang Hyuk và Jung Min vẫn ngồi cạnh nhau, chẳng hay biết đội quân sư vừa “phơi bày bí mật gu thẩm mỹ” của cô cho đối thủ.Đội quân sư và Jae Won vừa dứt câu chuyện thì rẽ sang con đường nhỏ trong công viên.

Bất chợt, cả bốn người cùng khựng lại.Trước mắt họ, trên chiếc ghế đá dưới gốc cây lớn, Jung Min đang ngồi dựa vào người của giáo sư Baek.

Khuôn mặt cô thoải mái, hơi đỏ ửng, còn bàn tay thì được anh nắm trọn, thỉnh thoảng anh lại xoa nhẹ như để trấn an.

Nụ cười hiếm hoi thoáng hiện nơi khóe môi anh – thứ nụ cười mà cả khoa chưa bao giờ thấy trong bệnh viện.– Trời ơi… – Jang Mi há hốc miệng, hạ giọng hết mức. – Đang…

ôm ấp giữa ban ngày ban mặt kìa.Kyungwon cũng suýt đánh rơi cái chai nước trên tay:

– Ôi má, giáo sư Baek… biết cười dịu dàng luôn hả?

Đây có phải Kang Hyuk khoa chấn thương không vậy?Han Yurim liếc mắt tinh quái, kéo cả nhóm ra một góc khuất, vừa đủ để nhìn rõ vừa đủ để nghe lén.

Jae Won thì mặt mày cứng đờ, hai tay siết chặt thành nắm đấm.Phía bên kia, Baek Kang Hyuk vẫn thoải mái như chẳng màng thiên hạ.

Anh khẽ nghiêng đầu, nhìn Jung Min chăm chú:

– Em thấy tôi như nào, Jung Min?Cô ngước lên, mắt chớp chớp đầy bối rối:

– Dạ… là sao ạ?Anh nhăn mặt, giọng pha chút bực mình:

– Em bị khờ hả.

Ý tôi là… trong mắt em, tôi như thế nào?Câu hỏi bất ngờ khiến Jung Min lúng túng.

Cô cắn môi, cúi gằm mặt, đôi má đỏ bừng.– Em… em thấy… – giọng nhỏ dần, như sợ ai nghe thấy. – Giáo sư… rất khác với vẻ ngoài mọi người thấy ạ.

Với em… giáo sư vừa đáng sợ… nhưng cũng rất ấm áp.Ánh mắt Baek Kang Hyuk thoáng dao động.

Anh khẽ nhếch môi, sự hài lòng hiện rõ.

Bàn tay anh siết chặt hơn, truyền cho cô cảm giác an toàn đến nghẹt thở.Trong bụi cây cách đó vài mét, đội quân sư cùng Jae Won nín thở, mắt tròn mắt dẹt như xem phim truyền hình trực tiếp.– Trời đất ơi…

Jung Min vừa tỏ tình gián tiếp đó hả? – Jang Mi thì thầm, suýt cắn lưỡi vì kích động.– Tôi nghĩ không gián tiếp đâu. – Han Yurim khoanh tay, mặt tỉnh rụi. – Rõ ràng là confession rồi.Jae Won cắn chặt môi, tim như bị bóp nghẹt.

Cậu quay đi, không dám nhìn thêm nhưng tai vẫn không ngừng lắng nghe từng chữpNghe Jung Min bẽn lẽn thú nhận mình thấy anh “đáng sợ nhưng ấm áp”, khóe môi Baek Kang Hyuk cong lên, ánh mắt sáng như có lửa.

Anh cúi nhẹ, giọng trầm khàn vang ngay bên tai cô:– Em có biết trong mắt tôi, em như nào không?Jung Min ngẩng đầu, đôi mắt long lanh đầy tò mò:

– Dạ… như nào ạ?Anh dừng vài giây, như cố ý để không khí căng lên, rồi chậm rãi nhả từng chữ:

– Em… chính là mẫu người tôi thích, nhỏ nhắn, xinh đẹp, đáng yêu, tuy hơi bướng như tôi chịu được hết.“Bốp!” – tim Jung Min như vừa nổ tung trong lồng ngực.

Mặt cô đỏ bừng, nóng ran như bị ai đó dí lửa vào.

Cô cúi gằm xuống, im lặng không dám thốt lời nào.Nhưng Baek Kang Hyuk không để yên.

Anh khẽ gọi:

– Jung Min.– Dạ… – Cô lí nhí đáp, tim run lẩy bẩy.Anh nghiêng người, kéo cô sát hẳn vào lòng, vòng tay rắn chắc siết nhẹ lấy eo cô.

Giọng anh trầm ấm nhưng cũng đầy uy lực:

– Em có yêu tôi không?Jung Min mở to mắt, ngước nhìn gương mặt gần đến mức thấy rõ từng đường nét cương nghị.

Ánh mắt anh thẳng thắn, không có đường lui.– Em… – Cô ấp úng, đôi môi run rẩy, mặt đỏ đến tận mang tai.– Trả lời tôi. – Anh gằn nhẹ, siết eo cô chặt hơn, như không cho phép né tránh.Khoảnh khắc căng thẳng đến mức Jung Min thấy đầu óc quay cuồng.

Và rồi, như một phản xạ bản năng, cô khẽ nghiêng mặt, hôn thật nhanh lên má anh.Cái hôn chớp nhoáng nhưng đủ để khiến cả thế giới ngừng lại.Jung Min bẽn lẽn thì thầm, giọng nhỏ như muỗi kêu:

– Em… trả lời rồi đó.Baek Kang Hyuk sững người nửa giây, rồi bật cười trầm thấp.

Nụ cười ấy vừa ngọt ngào vừa đầy chiếm hữu.

Anh siết chặt cô trong vòng tay, ánh mắt rực lửa như muốn khắc ghi khoảnh khắc này mãi mãi.Ở góc khuất, đội quân sư đồng loạt há hốc mồm, suýt nữa hét lên thành tiếng.

Kyungwon ôm đầu thì thào:

– Trời đất, đây không phải confession nữa rồi.

Đây là… tuyên bố chủ quyền luôn đó!Jang Mi ôm miệng, mắt long lanh:

– Má ơi, Jung Min gan quá, hôn giáo sư trước mặt trời mọc luôn!Còn Jae Won, trái tim như bị xé đôi.

Cậu siết chặt nắm đấm, quay mặt đi, không thể chịu nổi cảnh tượng trước mắt vì cậu biết mình thua giáo sư rồi.Hết Chương 20
 
Chuyện Tình Của Giáo Sư.
Chương 21


Chương 21 – Lời đáp thẳng thắnĐội quân sư vẫn nấp sau gốc cây, vừa hồi hộp vừa phấn khích, thi thoảng lại ghé sát tai nhau thì thào.

Kyungwon cắn môi:

– Chờ chút, để xem còn bùng nổ gì không… mình chưa về được!Jang Mi gật liên tục, mắt sáng rực như đang xem một bộ phim tình cảm gay cấn nhất thế kỷ.Trái ngược với sự háo hức kia, Jae Won đứng lặng một lúc lâu.

Gương mặt cậu trầm hẳn xuống, bàn tay siết chặt thành nắm.

Cảnh tượng trước mắt như một nhát dao xoáy sâu vào lòng.

Cuối cùng, cậu hít mạnh một hơi, rồi quay lưng bỏ đi.

Trong ánh mắt nhòa nước, chỉ còn một suy nghĩ: Mình…

đã thua giáo sư thật rồi.Phía bên kia, Baek Kang Hyuk khẽ nhéo mũi Jung Min một cái, ánh mắt trêu chọc nhưng đầy dịu dàng.

– Tôi kêu em trả lời mà… em hôn má tôi à?Jung Min đỏ bừng mặt, đôi mắt long lanh chỉ biết nhìn anh, chẳng nói được câu nào.Anh cúi xuống gần hơn, giọng nói trầm thấp vang lên, như một nhát chém mạnh vào trái tim cô:

– Vậy em có muốn nghe câu trả lời của tôi không?Cô chỉ gật nhẹ, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.Không để cô kịp chuẩn bị thêm, Baek Kang Hyuk nghiêng đầu, chậm rãi đặt môi mình lên môi cô.

Nụ hôn không vội vã, không ồn ào, mà vừa đủ để cô cảm nhận được tất cả sự chân thành và mãnh liệt trong anh.Jung Min sững người, đôi tay bất giác nắm chặt vạt áo sơ mi đen của anh.

Cả cơ thể run lên, nhưng rồi cô nhắm mắt lại, ngập ngừng đáp trả.Trong khoảnh khắc đó, thế giới xung quanh như biến mất.

Chỉ còn hơi thở hòa quyện, chỉ còn nhịp tim vang dội trong lồng ngực.Khi tách ra, anh vẫn giữ khoảng cách thật gần, đôi mắt nhìn sâu vào mắt cô, giọng khàn khàn:

– Đây… mới là câu trả lời của tôi, tôi yêu em Jung Min.Jung Min cắn môi, gương mặt đỏ ửng, chỉ biết cúi gằm xuống né ánh nhìn mãnh liệt kia.Còn đội quân sư thì suýt nữa la hét ầm ĩ nếu không kịp bịt miệng nhau lại.

Jang Mi thì thào trong xúc động:

– Trời ơi… cái này… chắc tui phải viết nhật ký để nhớ suốt đời quá!Kyungwon đập vai Jang Mi, mắt vẫn dán chặt:

– Đúng là giáo sư Baek…

đã ra tay thì không cho ai đường lui luôn.Jung Min ngồi bất động, hai má đỏ rực như quả cà chín, đôi mắt long lanh rối bời chẳng biết phải nhìn đi đâu.

Trong khi đó, giáo sư Baek lại thản nhiên đến lạ, như thể việc vừa hôn cô là chuyện hiển nhiên anh nên làm từ lâu.Anh cúi người sát lại, giọng nói trầm khàn, có chút pha ý cười:

– Em biết không, tôi không quen nửa vời.

Một khi đã muốn, tôi phải có được.

Và em… là người tôi muốn.Jung Min ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sắc bén nhưng chan chứa ấm áp ấy.

Cô bối rối đến mức tim đập loạn, hai bàn tay xoắn vào nhau.

– Giáo… giáo sư… – Cô lắp bắp, chẳng thể nói thành lời.Anh khẽ nhướng mày, ánh mắt hơi nghiêm lại:

– Không phải giáo sư.

Với em, hãy gọi tôi là “anh”.Khoảnh khắc đó, mặt Jung Min đỏ bừng như muốn bốc cháy.

Cô cúi gằm xuống, miệng lí nhí:

– Dạ… anh…Một nụ cười hiếm hoi, đầy mãn nguyện hiện trên gương mặt Baek Kang Hyuk.

Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, như muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào tim.Đằng xa, đội quân sư nãy giờ lặng im theo dõi mà giờ đây ai cũng phải đưa tay che miệng để khỏi la hét.

Kyungwon tròn mắt, thì thào:

– Ôi trời… nghe thấy chưa, nghe thấy chưa?

Em ấy gọi “anh” rồi kìa!Jang Mi gật như máy, mắt sáng rực, suýt nữa rơi nước mắt vì sung sướng:

– Tui… tui sống tới giờ không hối hận gì hết, chỉ cần chứng kiến cảnh này thôi cũng đủ rồi!Cả hai suýt nữa bật cười thành tiếng, may mà kịp cúi rạp xuống sau gốc cây.Phía bên này, giáo sư Baek khẽ nghiêng đầu, kề sát tai Jung Min:

– Em gọi thêm lần nữa đi.Cô run rẩy, tim đập dồn dập, lí nhí:

– …Anh Hyuk.Anh siết nhẹ bàn tay nhỏ nhắn trong tay mình, khóe môi cong lên đầy thỏa mãn:

– Ngoan.

Em chính thức là của tôi rồi.Jung Min như hóa đá, chỉ biết tròn mắt nhìn anh.

Còn đội quân sư thì ôm nhau mím môi đến phát khóc vì quá phấn khích, chẳng dám tin mọi thứ lại tiến triển nhanh đến vậy.Jung Min ngẩng mặt nhìn anh, hai má vẫn đỏ hây hây, giọng nhỏ nhẹ như sợ ai nghe thấy:

– Vậy…

ở bệnh viện thì em gọi anh thế nào ạ?Baek Kang Hyuk hơi nheo mắt, khóe môi cong cong:

– Ở bệnh viện thì cứ bình thường là giáo sư Nhưng… – anh cúi sát xuống, giọng trầm khàn hạ thấp – khi ở riêng, chỉ có tôi và em… thì phải gọi anh Hyuk.Jung Min còn chưa kịp phản ứng thì anh nhấn mạnh, ánh mắt nửa nghiêm nửa trêu:

– Nếu em gọi sai… thì tôi hôn nát môi em đấy.– Giáo…

à… anh! – Cô đỏ bừng mặt, hoảng loạn đẩy anh ra một chút.

Nhưng chỉ vừa kịp thở thì đã bị anh vòng tay ôm kéo sát lại, áp môi hôn thêm một lần ngắn nữa, như cố tình chứng minh lời mình vừa nói.Mãi đến khi cô thở dồn dập, anh mới chịu buông ra, mắt ánh lên vẻ chiếm hữu rõ rệt:

– Tôi hay ghen lắm đấy, liệu mà tránh xa Kyungwon với Jae Won ra.

Không thì… hai đứa đó phải chịu cơn thịnh nộ của tôi.Jung Min đỏ mặt, vừa thẹn vừa bất lực, đành đưa hai bàn tay nhỏ áp lên má anh xoa nhẹ như dỗ dành:

– Em biết rồi ạ…Anh khẽ cười, đôi mắt vốn lạnh lùng nơi bệnh viện nay chỉ còn lại sự dịu dàng dành cho một mình cô.Trong khi đó, ở góc khuất cách đó không xa, đội quân sư vẫn đang dỏng tai hóng trọn từng chữ.

Cả ba người cùng há hốc miệng, rồi đồng loạt quay sang nhìn Kyungwon với ánh mắt thương hại.Kyungwon đứng hình vài giây, rồi méo mặt, thở dài não nề:

– Trời đất ơi… tui đâu có làm gì đâu mà tự nhiên dính chưởng vậy trời…Jang Mi và giáo sư Han thì ôm bụng cố nhịn cười, sợ lộ ra tiếng động.

Nhưng ánh mắt của cả bọn đều sáng rực, như vừa chứng kiến một bộ phim tình cảm cực kỳ gay cấn ngay trước mắt.Hết Chương 21
 
Chuyện Tình Của Giáo Sư.
Chương 22


Chương 22 – Tin đồn lan rộngSáng hôm sau, khoa ngoại chấn thương rộn ràng hơn hẳn.

Mới tầm bảy giờ, hành lang đã đầy tiếng xì xào, mấy y tá đứng túm tụm cười khúc khích, các bác sĩ nội trú thì ghé tai nhau thì thầm.

Tin tức tối qua – hay đúng hơn là hình ảnh được đội quân sư “vô tình” phát tán – đã nhanh chóng bay khắp khoa.“Có thiệt không?

Giáo sư Baek với bác sĩ Ju ấy!”

“Thấy bảo tận mắt nhìn, còn có hình nữa cơ!”

“Trời ơi, giáo sư lạnh lùng số một khoa mà cũng biết lãng mạn vậy hả?”

Jung Min vừa bước vào đã cảm nhận ngay bầu không khí khác lạ.

Cô khựng lại, chớp mắt nhìn xung quanh.

Tất cả đều giả vờ bận rộn, nhưng ánh mắt thì cứ lén liếc về phía cô.– Ủa… mình bị gì sao? – Cô lẩm bẩm, mặt hơi nóng lên.Đúng lúc đó, Jang Mi từ xa bước lại, trên tay cầm tập hồ sơ nhưng môi cong lên thành nụ cười đầy ẩn ý.

– Chào buổi sáng nha, bác sĩ Ju.

Hôm qua ngủ ngon không?– Dạ… cũng… cũng bình thường ạ. – Jung Min ngập ngừng.Jang Mi chớp mắt, ghé sát tai cô thì thào:

– Bình thường mà lại có “anh” đưa về tận phòng nghỉ hả?– Chị! – Jung Min giật nảy, mặt đỏ ửng như cà chua chín, vội đưa tay bịt miệng đàn chị lại.Chưa kịp phản ứng thêm thì giọng trầm khàn quen thuộc vang lên phía sau:

– Hai người đứng giữa hành lang làm gì thế?

Không có bệnh nhân à?Giáo sư Baek Kang Hyuk xuất hiện, dáng người cao lớn, áo blouse trắng phất phơ, khí chất lạnh lùng quen thuộc.

Mọi ánh mắt lập tức hướng về phía anh.

Thế nhưng, trong tích tắc anh đi ngang Jung Min, bàn tay to lớn của anh thoáng khẽ chạm vào tay cô, rất nhanh nhưng đủ để khiến cô run lên.Cả hành lang lặng đi mấy giây, sau đó lại râm ran dữ dội hơn.Kyungwon từ xa nhìn thấy cảnh đó, vội quay sang thì thầm với Han Yurim:

– Thầy Baek này, đúng kiểu đánh thẳng mặt dư luận luôn.

Không cần chối, cũng chẳng cần giải thích.Han nhếch môi cười, giọng nửa trêu nửa phục:

– Ừ, đó gọi là “chính danh hóa”.

Đã xác định thì phải để cả thiên hạ biết mình không giấu giếm.Jae Won cũng có mặt ở hành lang, chứng kiến tất cả.

Gương mặt anh tối sầm lại, ánh mắt pha chút bất lực.

Rõ ràng, trước sự thẳng thắn của giáo sư Baek, anh chẳng còn một khe hở nào để chen vào.

Nhưng sâu trong lòng, cơn ghen và sự tiếc nuối vẫn âm ỉ cháy.Trong phòng trực, Jung Min ôm mặt ngồi phịch xuống ghế, trái tim vẫn đập thình thịch.

Cô vừa thấy ngại, vừa thấy… ngọt ngào.

– Trời ơi… sao mình lại yếu lòng dữ vậy chứ… – cô thầm trách bản thân.Cánh cửa phòng khẽ mở, Baek Kang Hyuk bước vào.

Anh đặt cốc cà phê nóng xuống bàn trước mặt cô, thản nhiên nói:

– Uống đi, tôi biết em chưa ăn sáng.– …Cảm ơn anh. – Cô nhỏ giọng, lí nhí gọi đúng cách xưng hô mà anh dặn.Giáo sư Baek khẽ cong môi, mắt ánh lên sự hài lòng.

Anh ngồi xuống bên cạnh, chống tay nhìn cô chăm chú:

– Đừng để ý mấy lời bàn tán.

Em chỉ cần nhớ, tôi ở đây, cạnh em.Jung Min cắn môi, gật đầu khẽ.

Cả người như bị ánh mắt đó bao trùm, vừa an toàn vừa run rẩy.Ngoài kia, đội quân sư lại đang tụ tập sau ô cửa kính, nhìn vào cười khoái chí.

– Thành công ngoài mong đợi. – Jang Mi thì thào.

– Chuẩn.

Bây giờ chỉ cần đẩy thêm vài tình huống là họ sớm công khai thôi. – Han gật gù.

– Tui thấy không cần đẩy nữa đâu.

Ổng thẳng tay quá, tụi mình chỉ ngồi ăn bắp rang hóng thôi cũng đủ rồi. – Kyungwon cười méo xệch.Cả bọn phá lên cười khúc khích, mặc kệ ánh mắt chết chóc mà Jae Won ném về phía họ.Buổi trưa hôm đó, giáo sư Baek phải tham gia cuộc họp ngân sách khoa chấn thương cùng giám đốc Choi và nhiều giáo sư khác.

Anh vừa rời khỏi khu nghỉ, bầu không khí trong khoa lập tức như được “thả lỏng”.Không bỏ lỡ cơ hội, đội quân sư lập tức rủ nhau chạy ùa vào phòng nghỉ của Jung Min.

Cửa vừa đóng lại, cả ba – Jang Mi, Kyungwon và trưởng khoa Han – đồng loạt vây lấy cô.– Nè, em gái! – Jang Mi hạ giọng đầy phấn khích, mắt long lanh như muốn tóe lửa. – Hôm qua công viên… tụi chị thấy hết rồi nha.Kyungwon giơ điện thoại lên, lắc lắc trước mặt cô:

– Không chỉ thấy đâu, còn có ảnh nữa kìa.

Muốn xem không?Jung Min tròn mắt, thoáng sững người.

Nhưng rồi, thay vì đỏ bừng xấu hổ như họ tưởng tượng, cô bất ngờ nở nụ cười tươi rói.

Đặt ly cà phê xuống bàn, cô thản nhiên đáp:

– Anh chị và giáo sư Han thấy rồi ạ, vậy thì… em nói luôn.

Em yêu giáo sư mà.Cả ba người đứng hình trong ba giây.– …Hả?! – Jang Mi hét khẽ, đưa tay bịt miệng vì sợ lộ ra ngoài.Han thì bật cười ha hả, vỗ vai Kyungwon:

– Thấy chưa, tui nói mà.

Cái gu “tôi và em” đâu có sai.

Con bé này chính thức gục ngã rồi!Kyungwon trố mắt nhìn Jung Min, như không tin nổi sự thẳng thắn ấy:

– Em… em biết em vừa nói gì không vậy?Jung Min gật đầu, đôi mắt long lanh nhưng chắc chắn:

– Dạ biết chứ.

Em yêu giáo sư Baek.

Nên tụi anh chị đừng chọc em nữa, em cũng đồng ý làm bạn gái của giáo sư rồi.Trong khoảnh khắc ấy, cả căn phòng như nổ tung.

Đội quân sư ôm nhau nhảy cẫng như trúng số.

Jang Mi vừa cười vừa chấm nước mắt xúc động:

– Trời đất ơi, tui nuôi con bé này từ ngày đầu vô nội trú, bây giờ nó dám nói thẳng câu đó… tim tui chịu không nổi luôn!Han thì gật gù, miệng lẩm bẩm như một giáo sư triết học:

– Chuẩn, chuẩn.

Thẳng thắn vậy mới đúng là học trò khoa ngoại.Kyungwon thì ngồi thụp xuống ghế, vừa ôm ngực vừa lắc đầu ngao ngán:

– Xong rồi.

Chúng ta không còn gì để lo nữa… chỉ còn lo giáo sư Baek ghen vô tội vạ thôi.Jung Min bật cười khúc khích, hơi ngượng nhưng giọng vẫn kiên định:

– Em không quan tâm người khác nói gì đâu.

Với em, giáo sư…

à không, “anh” ấy, là quan trọng nhất.Đúng lúc đó, điện thoại của Jang Mi rung lên báo tin nhắn.

Cô liếc qua, rồi tròn mắt, suýt nữa hét toáng:

– Trời ơi, ổng nhắn kìa!

Giáo sư Baek nhắn: “Đừng làm Jung Min mệt, để cô ấy nghỉ.

Tôi họp xong sẽ ghé.”

Cả phòng lập tức im bặt.

Ba cặp mắt đổ dồn về phía Jung Min.

Cô chỉ biết đưa tay che mặt, cười ngượng ngùng:

– Thấy chưa, ảnh quan tâm em vậy đó…Căn phòng bùng nổ thêm lần nữa, y như một hội cổ động viên chính hiệu.Sau khi đã hét hò sung sướng vì lời thú nhận ngọt như mật của Jung Min, đội quân sư bắt đầu hạ nhiệt.

Lúc này, Han nghiêm túc ngồi xuống ghế, khoanh tay, ánh mắt đầy vẻ “đàn anh từng trải”.– Này, Jung Min. – Ông hắng giọng – Vậy còn Jae Won thì sao?Câu hỏi bất ngờ khiến Jung Min khựng lại.

Nụ cười trên môi cô thoáng chùng xuống, lòng dấy lên chút áy náy.Jang Mi cũng gật gù theo:

– Ừ đúng đó.

Tụi chị thấy rõ cậu ta cũng thích em.

Mà em thì giờ đã là của giáo sư Baek rồi.

Ít ra… cũng nên nói chuyện rõ ràng, từ chối khéo để Jae Won khỏi ôm hy vọng.Kyungwon chống cằm, xen vào giọng nửa thật nửa đùa:

– Chứ không mai mốt giáo sư biết Jae Won còn lởn vởn quanh em, ổng nổi máu ghen lên, thì cả khoa này đi sơ tán hết.Jung Min cắn môi, im lặng vài giây.

Trong tim, cô biết mình không hề rung động với Jae Won, chỉ luôn coi cậu như một đồng nghiệp, một junior dễ thương.

Nhưng đúng như mọi người nói, im lặng chỉ càng khiến đối phương hy vọng.– Em… hiểu rồi. – Cuối cùng cô khẽ gật đầu, giọng nhỏ nhưng chắc chắn. – Em sẽ tìm dịp nói rõ với anh Jae Won.

Không muốn anh ấy buồn, nhưng càng không muốn anh ấy chờ đợi vô ích.Jang Mi mỉm cười hài lòng, vỗ nhẹ vai cô:

– Tốt.

Nói thẳng thì hơi khó, nhưng còn đỡ hơn để dây dưa.

Với lại, em nói kiểu khéo khéo thôi, cậu ta sẽ hiểu mà.Han đứng dậy, chỉ tay vào Jung Min, giọng nửa đùa nửa dọa:

– Nhớ nhé.

Giờ Jung Min là “người của giáo sư”.

Tôi và Kyungwon với Jang Mi coi như ký hợp đồng bảo kê cho em rồi, không ai được động tới.Cả phòng bật cười rộ, chỉ riêng Jung Min vừa ngượng vừa thấy tim mình ấm áp lạ kỳ.Hết Chương 22
 
Chuyện Tình Của Giáo Sư.
Chương 23


Chương 23 – Lời từ chối trên sân thượngChiều hôm đó, khi cả đội quân sư còn đang ngồi trong phòng nghỉ bàn luận dở dang, điện thoại của Jung Min rung lên.

Trên màn hình hiện dòng tin nhắn:> “Gặp em trên sân thượng, được không?” – Jae Won.

Không khí trong phòng lập tức lặng đi vài giây.

Jang Mi ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén liếc qua, rồi ra hiệu cho cô:

– Đi đi.

Đây là lúc rồi, em phải nói rõ ràng.Kyungwon thêm vào, giọng nghiêm túc hiếm thấy:

– Đừng để cậu ta chờ.

Nhưng nhớ, khéo léo một chút.Han thì vỗ nhẹ vai cô:

– Em, cứ coi như phẫu thuật vậy, nhanh gọn, dứt khoát, không để lại biến chứng.Jung Min mím môi, khẽ gật đầu.

Tim cô hơi run, nhưng trong lòng đã có quyết định.

---Sân thượng bệnh viện vào buổi chiều lộng gió, không khí yên tĩnh hẳn so với tầng dưới náo nhiệt.

Khi Jung Min đẩy cửa bước ra, Jae Won đã đứng đó, dáng người cao gầy, hai tay đút túi, gương mặt căng thẳng.Anh quay lại, ánh mắt sáng lên khi thấy cô.

– Cảm ơn em vì đã đến.Jung Min gật đầu, bước lại gần.

– Anh muốn nói gì với em?Jae Won hít sâu, rồi nhìn thẳng vào mắt cô.

– Em biết mà, từ trước đến giờ… anh luôn quan tâm đến em.

Anh… thích em, Jung Min.

Thích thật lòng.

Anh muốn ở cạnh em, không chỉ là đồng nghiệp.Không khí trở nên nặng nề trong thoáng chốc.

Jung Min nghe trái tim mình nhói lên một chút, vì cô không muốn làm tổn thương một người chân thành như Jae Won.

Nhưng… cô phải rõ ràng.Cô hít một hơi thật sâu, đôi mắt dịu dàng mà kiên định:

– Jae Won… em rất trân trọng anh.

Anh là một người đồng nghiệp tốt, một người bạn tốt.

Nhưng… em không thể đáp lại tình cảm của anh.Jae Won khựng lại, bàn tay siết chặt trong túi quần.

– Vì sao?

Có phải… vì giáo sư Baek không?Jung Min gật đầu nhẹ, đôi má ửng hồng nhưng giọng dứt khoát:

– Đúng vậy.

Em đang hẹn hò với giáo sư Baek rồi.

Và thật ra… gu của em là mẫu đàn ông trưởng thành, lớn tuổi, chững chạc.

Anh không phải gu của em, Jae Won à.Khoảnh khắc đó, Jae Won như mất đi một chút ánh sáng trong mắt.

Anh cười gượng, quay mặt sang một bên để giấu đi sự hụt hẫng.

– Vậy ra… từ đầu anh đã không có cơ hội…– Em xin lỗi. – Jung Min khẽ cúi đầu. – Em không muốn làm anh buồn, nhưng em nghĩ nói thẳng sẽ tốt cho cả hai hơn.

Anh xứng đáng với một người con gái khác, người sẽ thật sự trân trọng tình cảm của anh.Jae Won im lặng rất lâu.

Cuối cùng, anh khẽ gật đầu, giọng khàn đi:

– Anh hiểu rồi.

Cảm ơn em đã nói rõ…Jung Min nhìn anh, trong lòng vừa nhẹ nhõm vừa xót xa.

Cô khẽ nói thêm:

– Dù sao… em vẫn mong chúng ta có thể làm bạn, làm đồng nghiệp tốt.Jae Won khẽ cười, lần này nụ cười bình thản hơn:

– Ừ, anh sẽ cố gắng.Gió chiều thổi mạnh, làm mái tóc Jung Min bay rối.

Trong khoảnh khắc đó, cô biết mình đã làm điều đúng đắn.

Dù khó khăn, nhưng sự rõ ràng sẽ giúp tất cả nhẹ lòng hơn.Ở dưới tầng, đội quân sư vẫn hồi hộp chờ tin.

Khi thấy Jung Min trở lại với gương mặt có phần mệt nhưng ánh mắt sáng hơn, Jang Mi liền hỏi ngay:

– Nói rồi chứ?Jung Min gật đầu:

– Vâng.

Em nói rõ hết rồi.Cả ba nhìn nhau, cùng thở phào nhẹ nhõm.

Kyungwon khoát tay như một vị trọng tài:

– Vậy là trận đấu chính thức kết thúc.

Người thắng: Giáo sư Baek.Han bật cười:

– Không, phải nói là “cặp đôi giáo sư – nội trú” mới đúng.Jung Min đỏ mặt, vừa ngại vừa hạnh phúc.Sau cuộc trò chuyện đầy căng thẳng với Jae Won ở sân thượng, Jung Min trở lại phòng nghỉ cùng đội quân sư.

Không khí có vẻ nhẹ nhàng hơn, ai cũng tò mò hỏi han, nhưng chưa kịp bàn tiếp thì Jang Mi bất ngờ chau mày, một tay xoa thái dương.– Aish… lại nữa rồi. – Cô lẩm bẩm.Han nhíu mày:

– Lại gì nữa?Jang Mi thở dài, ngẩng đầu nhìn mọi người:

– Em vừa nghe tiếng quát.

Chắc chắn là giáo sư Baek Kang Hyuk rồi.

Buổi họp ngân sách với cấp trên… kiểu gì cũng có người chạm vào chuyện phân bổ quỹ khoa chấn thương.

Mà ai đụng vào chuyện đó thì giáo sư nổi khùng là cái chắc.Kyungwon bật dậy, vừa lo vừa buồn cười:

– Thế là chuẩn rồi.

Đi thôi, đi hóng tình hình.Cả đội quân sư ùa ra khỏi phòng như có hiệu lệnh.

Jung Min đứng lặng một nhịp, tim đập mạnh.

Trong lòng cô dấy lên nỗi lo lắng khó tả.

Dù biết tính cách Kang Hyuk luôn thẳng thắn, cứng rắn, nhưng mỗi lần anh nổi nóng, cảnh tượng đó khiến cô không yên.– Đi đi, Jung Min. – Jang Mi vỗ nhẹ vai cô, giọng có chút trêu ghẹo. – Ra mà dỗ dành Giáo sư Baek Kang Hyuk của em đi.Má Jung Min ửng đỏ, nhưng cô vẫn bước nhanh ra ngoài.Ở hành lang dẫn đến phòng họp, tiếng quát lớn vang vọng cả một dãy.– Các người phân bổ kiểu gì vậy hả?

Ngân sách cho khoa chấn thương thì cắt xén, còn những thứ vô bổ thì lại tăng gấp đôi!

Các người có biết bệnh nhân chúng tôi cần gì không?

Hay chỉ biết ngồi tính toán trên giấy tờ!Giọng của Kang Hyuk như sấm, đầy giận dữ.

Một vài bác sĩ khác cúi đầu, không dám xen vào.

Cấp trên mặt đỏ tía tai, nhưng cũng không đủ sức át lại khí thế của anh.Không chỉ cấp trên, ngay cả các đồng nghiệp trong khoa cũng đang bị anh trút giận lây.

Bầu không khí căng thẳng đến mức ai cũng như bị đè nén bởi áp lực.Jung Min bước đến, đôi mắt lo lắng nhìn dáng vẻ quen thuộc kia.

Giáo Sư Kang Hyuk với ánh mắt sắc bén, từng lời từng chữ như dao cắt, khiến cả phòng rơi vào trạng thái hỗn loạn.Jang Mi ở phía xa ra hiệu bằng tay, miệng nhép nhép:

– Đi ra đi!

Dỗ đi!Jung Min cắn nhẹ môi, hít sâu một hơi rồi bước vào.

Trong lòng cô biết, lúc này chỉ có cô mới khiến anh dịu xuống.Cô khẽ gọi:

– Giáo sư Baek…Giọng cô không lớn, nhưng vừa vang lên, đôi mắt sắc bén của anh lập tức quay sang.

Đôi hàng lông mày nhíu chặt dần giãn ra một chút, như thể sự hiện diện của cô đã phá tan lớp băng lạnh lẽo bao trùm.Cả căn phòng lặng đi, mọi người nhìn nhau.

Họ chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy: một người có thể khiến giáo sư Baek Kang Hyuk đang giận dữ phải chậm lại chỉ với một tiếng gọi.Jung Min bước lại gần, ánh mắt đầy kiên định.

Cô khẽ cúi chào giám đốc Choi và những người trong phòng rồi đưa tay nắm lấy cánh tay Kang Hyuk.– Giáo sư… về thôi ạ. – Giọng cô nhỏ nhẹ, nhưng dứt khoát.Kang Hyuk thoáng ngạc nhiên, nhìn bàn tay bé nhỏ đang giữ chặt lấy mình.

Cơn giận vẫn còn âm ỉ trong lồng ngực, nhưng trước ánh mắt ấy, anh không thể thốt ra thêm lời quát nào nữa.– Tôi… – Anh định nói, nhưng Jung Min đã kéo nhẹ, thì thầm:

– Về phòng trực của anh đi.

Nơi này ồn ào quá rồi.Không hiểu sao, đôi chân anh cứ thế mà bước theo.

Cả căn phòng sững sờ nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh và dáng vẻ nhỏ nhắn của cô nội trú năm ba.

Đội quân sư nấp ở hành lang, nhìn nhau mà há hốc mồm.– Cái gì vậy… – Kyungwon thì thầm.

– Chính là Jung Min cứu rỗi linh hồn giáo sư đấy. – Jang Mi vừa cười vừa chụp lại thêm vài tấm hình.

---Về đến phòng trực của Kang Hyuk, cánh cửa vừa đóng lại, không gian lập tức yên tĩnh.

Anh dựa lưng vào cửa, hít mạnh một hơi như cố nuốt cơn giận.Jung Min tiến lại gần, ngước mắt nhìn anh.

– Anh nóng giận như vậy, em lo lắm.Kang Hyuk nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt vẫn còn sót lại sự gay gắt, nhưng dần dịu xuống.

– Em biết họ ngang ngược thế nào không?

Cắt ngân sách của khoa chấn thương thì khác nào giết chết bệnh nhân.

Tôi không chịu nổi…Jung Min đưa tay chạm vào bàn tay to lớn của anh, xoa nhẹ.

– Em hiểu.

Em biết anh vì bệnh nhân mới nóng nảy như vậy.

Nhưng… nếu anh cứ quát tháo, người ta sẽ càng cố chấp chống lại anh thôi.Cô khẽ mỉm cười, giọng mềm mại:

– Em thích giáo sư Baek Kang Hyuk bản lĩnh, quyết đoán… nhưng em cũng thích anh khi bình tĩnh, dịu dàng.

Anh mà giận dữ, em sợ lắm.Lời nói của cô như gáo nước lạnh dập tắt phần còn lại của ngọn lửa trong anh.

Kang Hyuk nhìn đôi mắt tròn trong veo kia, bỗng thấy lòng mình chùng xuống.

Anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, siết khẽ.– Em đúng là… chỉ có em mới khiến tôi chịu im lặng như thế này. – Anh khẽ bật cười, giọng trầm ấm hơn hẳn.Jung Min ngại ngùng cúi đầu, nhưng vẫn xoa nhẹ mu bàn tay anh, như đang an ủi một đứa trẻ vừa giận dỗi.Kang Hyuk không kiềm được, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, thì thầm:

– Cảm ơn em, bé con.Anh bất ngờ cúi xuống, vòng tay rắn chắc bế bổng cô lên.

Jung Min chưa kịp phản ứng thì đã thấy mình được đặt gọn trên đùi anh, thân người xoay hẳn vào lồng ngực rộng lớn.Kang Hyuk ôm trọn eo cô, tựa cằm lên vai cô, giọng trầm thấp nhưng pha chút nũng nịu hiếm thấy:– Khi nãy quát tháo mệt lắm… giờ chỉ muốn được ôm em thế này thôi.Ngực Jung Min run lên từng hồi, tim đập loạn xạ.

Cô lí nhí:

– Này… anh đừng nói thế, em…– Tôi còn muốn…

được hôn nữa. – Anh thì thầm ngay sát tai, hơi thở ấm áp phả vào làn da mỏng manh khiến cô rùng mình.Jung Min giật mình, hai tay vội chống lên ngực anh để giữ khoảng cách.

– Nhưng…Câu nói chưa kịp hết, đôi môi ấm áp của anh đã áp xuống.

Nụ hôn sâu, mạnh mẽ nhưng vẫn dịu dàng, cuốn lấy từng hơi thở của cô.Jung Min ngạc nhiên, toàn thân cứng lại giây lát rồi nhanh chóng mềm nhũn trong vòng tay anh.

Trái tim cô đập dồn dập, đôi tay chống giữ yếu dần, cuối cùng cũng vòng ra sau lưng anh, bấu nhẹ vào áo blouse trắng.Kang Hyuk ôm chặt hơn, kéo cô sát lại như muốn xóa bỏ mọi khoảng cách, thì thầm khàn khàn giữa nụ hôn:– Ngoan…

để tôi hôn em.Trong khoảnh khắc ấy, mọi mệt mỏi, giận dữ khi nãy dường như tan biến.

Chỉ còn lại anh – người đàn ông bề ngoài cứng rắn, kiêu ngạo nhưng lúc này lại yếu đuối đến mức chỉ muốn được ôm, được hôn cô gái nhỏ của mình.

Hết Chương 23
 
Chuyện Tình Của Giáo Sư.
Chương 24


Chương 24 – Công khai tình yêuSau buổi tối đặc biệt đó, không ai trong khoa còn có thể phủ nhận một sự thật: Giáo sư Baek Kang Hyuk – người luôn khó tính, nghiêm khắc và nổi tiếng mỏ hỗn – giờ đây đã hoàn toàn khác.Từ hôm sau, bất cứ khi nào thấy Jung Min đứng ở hành lang, anh liền bước tới, thản nhiên vòng tay ôm lấy eo cô, cúi xuống hỏi han:– Em ăn sáng chưa?

– Trực ca đêm mệt không?

– Sao lại đứng đây một mình, chờ tôi à?Giọng điệu vốn thường ngày đanh thép với cấp dưới giờ lại dịu dàng đến mức ngọt lịm.Ban đầu Jung Min còn ngượng đỏ mặt, nhưng sau vài lần, cô cũng dần quen.

Thậm chí còn dám đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ:– Em có anh quan tâm rồi, sao mà mệt được ạ.

– Giáo sư Baek mà quan tâm thì khỏi lo gì hết.Nguyên khoa chấn thương cứ mỗi lần chứng kiến lại chỉ biết há hốc mồm.

Những y tá đang đi ngang lập tức đỏ mặt, che miệng cười khúc khích.

Các bác sĩ thì giả vờ cúi xuống hồ sơ, nhưng khóe môi cứ giật giật.– Aigoo, cơm chó này mặn quá, ăn nhiều chắc tăng xông mất. – Kyungwon than thở.

– Thôi im đi, – Jang Mi hất mặt, tay thì lia điện thoại chụp lia lịa, – cơ hội hiếm có chụp choáng liền, mai còn có tư liệu tám.Không chỉ có đội quân sư, mà ngay cả bệnh nhân hay người nhà cũng cảm nhận được không khí khác lạ.

Một giáo sư Baek thường ngày nghiêm nghị, mặt lạnh như băng, nay có thể mỉm cười dịu dàng chỉ vì một bác sĩ nội trú nhỏ nhắn.– Cơm chó… nhiều đến mức này thì chắc cả bệnh viện ăn không hết mất. – Một bác sĩ đàn anh cười khổ.Nhưng dẫu ai có bàn tán thế nào, cả hai vẫn chẳng hề bận tâm.

Baek Kang Hyuk công khai nắm tay, công khai ôm, thậm chí không ngại xưng “anh – em” ngay trước bao ánh mắt.

Còn Jung Min thì chẳng trốn tránh nữa, cô ngẩng cao đầu, đáp lại bằng ánh mắt đầy tin tưởng và tình cảm.Trong không gian ngập tràn tiếng cười, tiếng bước chân hối hả của bệnh viện, hình ảnh một giáo sư chấn thương cao lớn, đẹp trai luôn sánh bước bên cạnh cô bác sĩ nội trú trẻ trung đã trở thành đề tài nóng bỏng nhất.

Và hơn hết, nó khiến cả khoa chấn thương không ngày nào thiếu… cơm chó.Kể từ khi cả khoa chấn thương biết chuyện, Jung Min như biến thành một con người khác – một phiên bản vừa đáng yêu vừa…

“tùy hứng” nhờ vả duy nhất một người: giáo sư Baek Kang Hyuk.Trước kia, cô luôn tự lập, mọi việc đều tự mình làm, từ hồ sơ bệnh nhân đến trực ca mệt mỏi.

Nhưng giờ đây, chỉ cần nhìn thấy anh đứng đâu đó, dáng vẻ cao ráo, mạnh mẽ, cô lập tức quên hết mệt nhọc.

Bước chân tự nhiên đi tới, vòng tay ôm lấy eo anh, dựa đầu vào vai anh một cách hết sức tự nhiên.– Anh… em mệt quá. – Cô thở dài, áp sát người vào anh.

– Vậy thì để tôi chăm em. – Kang Hyuk nhẹ nhàng đáp, tay xoa lưng cô, giọng trầm ấm.Cảnh tượng này lập tức khiến bao đồng nghiệp phải ngoái nhìn.

Đôi mắt ai cũng ánh lên sự “ghen tị” pha lẫn ngạc nhiên.

Một giáo sư vốn nghiêm nghị, khó gần giờ lại bị cô bác sĩ nhỏ bé ôm chặt, còn thản nhiên nhờ vả mọi lúc mọi nơi.– Thật không thể tin được… – Kyungwon thở dài, nhìn đồng nghiệp: – Trước đây Jung Min tự lập thế mà giờ chỉ biết dựa vào Baek Kang Hyuk thôi sao?Jang Mi nhếch môi cười:

– Nghe nói là “chỉ dựa vào một người duy nhất”, còn ai mà dám cản?Jung Min thì không hề ngại.

Cô dựa sát vào anh, giọng ngọt ngào nhưng hơi nũng nịu:

– Anh…

đỡ em một chút đi.

Em mệt quá, trực ca tối qua còn phải làm báo cáo…Kang Hyuk khẽ mỉm cười, cúi người áp sát trán vào trán cô, nhẹ nhàng thì thầm:

– Bé con, cứ để anh lo hết, em chỉ cần nghỉ ngơi.Cô nhắm mắt, thở nhẹ, cảm giác an toàn tràn ngập.

Từ một cô gái tự lập, giờ đây Jung Min tìm thấy chỗ dựa tuyệt đối, chỉ cần ở bên giáo sư, mọi mệt mỏi dường như tan biến.Mỗi khi anh đứng đâu đó trong hành lang khoa, chỉ cần ánh mắt chạm nhau, cô lại ríu rít bước đến ôm anh, than mệt, nhờ anh giúp.

Những hành động nhỏ ấy cứ thế lặp đi lặp lại, khiến Baek Kang Hyuk vừa thấy bực nhưng cũng vừa mềm lòng.Cả khoa chấn thương, từ bác sĩ nội trú đến y tá, đều không khỏi mỉm cười.

Không ai còn nghi ngờ gì về mối quan hệ này: công khai, ngọt ngào, và tràn ngập những cảnh…

“cơm chó” bất tận.Sáng hôm sau, Baek Kang Hyuk nhận được tin nhắn của giám đốc Choi:> “Lên văn phòng tôi, ngay bây giờ.”

Anh liếc mắt nhìn Jung Min đang đứng gần bàn hồ sơ, nở nụ cười nhếch mép:

– Bé con, ở lại đây đợi anh nhé.– Dạ. – Jung Min mỉm cười, bước tới áp vai vào anh một chút trước khi anh đi.Văn phòng giám đốc Choi, một căn phòng rộng nhưng nghiêm nghị, với nhiều giấy tờ và báo cáo trên bàn.

Khi Baek Kang Hyuk bước vào, Choi gập tay, ánh mắt nghiêm nghị:

– Baek Kang Hyuk, tôi nghe nói… anh đang công khai hẹn hò với Jung Min.Anh chỉ nhếch mép, giọng bình thản:

– ừm, đúng vậy.

Tôi và cô ấy đang hẹn hò.Giám đốc Choi trợn mắt, hơi nghiến răng:

– Cô ấy là bác sĩ nội trú, còn đang trong quá trình đào tạo!

Anh có nghĩ đến danh tiếng khoa chấn thương, hay sự chuyên nghiệp của bệnh viện không?Kang Hyuk nhún vai, giọng mỏ hỗn đặc trưng:

– giám đốc à… có lẽ ông nên hiểu, tôi mà yêu một người thì không ai cản được.

Jung Min là của tôi, còn ai phản đối thì… chịu trận.Choi trố mắt, tức giận nhưng không thể phủ nhận khí chất của anh.

Baek Kang Hyuk vẫn thản nhiên dựa lưng vào bàn, tay khoanh trước ngực, ánh mắt thoáng liếc qua cửa sổ như đang thách thức cả thế giới.– Hơn nữa, tôi bảo đảm việc học, công việc và trực ca của cô ấy không bị ảnh hưởng. – Anh tiếp tục, giọng trầm và chắc nịch – Tôi chăm sóc cô ấy cả trong công việc lẫn ngoài giờ trực.

Không ảnh hưởng gì đâu.Choi hắng giọng, mắt nhíu lại nhưng cuối cùng cũng thở dài, nửa đồng ý nửa nhịn:

– Thôi được.

Nhưng anh mà làm ảnh hưởng đến bệnh viện, tôi sẽ không tha đâu.Kang Hyuk nhếch môi, cúi đầu vái một cái nửa đùa nửa nghiêm:

– ừ, ông yên tâm.

Tôi mà làm gì khoa chấn thương… thì chỉ là vì yêu bé con thôi.Anh rời văn phòng, bước xuống hành lang, ánh mắt ngay lập tức tìm Jung Min.

Cô đang đứng đợi ở cầu thang, thấy anh liền nở nụ cười rạng rỡ.– Thế nào rồi ạ? – Cô hỏi nhỏ.– Cảnh cáo thôi. – Anh đáp, giọng trầm ấm nhưng vẫn mỏ hỗn: – Nhưng tôi không sợ đâu, vẫn sẽ ôm em mọi lúc mọi nơi.Jung Min cười khúc khích, vòng tay ôm anh:

– Em biết mà.

Anh vẫn là giáo sư Baek khó tính… nhưng lúc ở bên em thì chỉ là anh thôi.Baek Kang Hyuk cười trầm, cúi người hôn nhẹ lên trán cô:

– Chính xác, bé con.

Chỉ là anh của em thôi.Ở khoa chấn thương, bất cứ ai vô tình đi ngang qua hành lang đều nhìn thấy cặp đôi này – cao ráo, bảnh bao, ôm nhau thản nhiên – khiến cả khoa không ngày nào thiếu… cơm chó.

Hết Chương 24
 
Back
Top Bottom