Kiro Kiriya ngồi im lặng trước màn hình máy tính, ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt lạnh lùng của anh.
Mọi thứ trong căn phòng nhỏ này đều yên tĩnh, chỉ có âm thanh gõ phím đều đặn của Kiro là phá vỡ sự tĩnh lặng.
Anh là một tiểu thuyết gia, nhưng không phải là một người nổi tiếng.
Các tác phẩm của anh chỉ được đăng trên những trang web nhỏ, ít người đọc, và thậm chí ít người biết đến.
Tuy vậy, với Kiro, đó chính là cuộc sống bình yên anh chọn lựa.
Anh không thích sự chú ý, chỉ đơn giản là muốn viết ra những câu chuyện của mình.Là một người mồ côi, Kiro đã sống trong cô đơn từ nhỏ.
Viết lách là cách anh trốn tránh thế giới bên ngoài, một nơi mà anh không cảm thấy mình thực sự thuộc về.
Anh yêu những câu chuyện mà mình tạo ra, nhưng lại ghét phải đối mặt với thế giới thực.Nhưng ngày hôm nay, một điều gì đó kỳ lạ đang xảy ra.
Khi Kiro vừa kết thúc chương cuối cùng của tiểu thuyết mới nhất, màn hình máy tính chợt nhấp nháy.
Một thông báo bất ngờ xuất hiện trên góc phải của màn hình, bên cạnh biểu tượng của một email chưa đọc.Anh không nhớ đã đăng ký nhận email từ đâu, nhưng ký tự trong tiêu đề khiến anh dừng lại một chút:"Cảnh báo: Đừng mở email này."
Kiro không mấy để tâm.
Anh nghĩ đó có thể chỉ là một trò đùa hoặc một thư rác.
Dù vậy, anh vẫn tò mò, và với một cái click chuột nhẹ, Kiro mở email ra.Nội dung email:"Chào Kiro Kiriya,Bạn đã được chọn.
Đừng lo lắng, bạn không thể quay lại nữa.
Chúng tôi đã sắp xếp cho bạn một cuộc sống mới, một thế giới mới, và bạn sẽ phải tham gia vào câu chuyện của chính mình.Hãy chuẩn bị.
Một hành trình sẽ bắt đầu.Chúc may mắn."
Kiro đọc lại một lần, rồi lại một lần nữa.
Nội dung này... có gì đó rất kỳ quái.
Có thể đây chỉ là một trò đùa của ai đó, nhưng sao lại có cảm giác như... anh đang bị đùa giỡn thật sự?
Anh mỉm cười tự nhủ, "Chắc mình mệt mỏi quá rồi" và định tắt email đi.
Nhưng ngay lúc anh định di chuột vào nút Đóng, màn hình bỗng nhiên sáng lên một lần nữa.Lần này, một cơn đau nhói đột ngột ập đến đầu anh, như thể có một luồng điện chạy qua cơ thể.
Kiro không kịp thốt ra lời, chỉ kịp cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Anh gục xuống bàn, tay vẫn nắm chặt chuột.Đột nhiên, mọi thứ xung quanh anh trở nên mờ nhạt và biến mất.
Không gian xung quanh anh dường như tan biến như một làn sương mỏng.
Đầu óc anh quay cuồng, và một cơn chóng mặt khủng khiếp khiến anh phải ngả người ra sau."
Cái quái gì vậy..."
Kiro lầm bầm trong đầu, không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh mở mắt ra lần nữa, nhưng thay vì nhìn thấy căn phòng quen thuộc của mình, anh thấy một không gian rộng lớn và kỳ lạ.Anh đang đứng giữa một khu rừng rậm rạp, cây cối cao vút, không khí mát lạnh và hương hoa lạ lùng thoang thoảng trong không khí.
Ánh sáng mờ ảo từ các sinh vật huyền bí lơ lửng xung quanh làm cho mọi thứ càng thêm huyền bí."
Đây là đâu?"
Kiro tự hỏi, nhìn xung quanh đầy bối rối.
Anh đứng dậy, cảm giác như mình vừa bị ném ra khỏi thế giới thực, một cảm giác không thể giải thích.
Không có máy tính, không có phòng làm việc.
Chỉ có không gian hoang dã và những cây cổ thụ cao vút.Anh cố gắng bước đi vài bước, nhưng cảm giác kỳ lạ vẫn không rời bỏ anh.
Cảm giác như mình bị mắc kẹt trong một giấc mơ.
Mọi thứ xung quanh anh không thể nào là thực được.Bất ngờ, một giọng nói vang lên trong đầu Kiro, làm anh giật mình."
Chào mừng đến với thế giới mới, Kiro Kiriya.
Bạn đã được chọn để tham gia vào cuộc hành trình của chính mình."
Kiro khẽ nhắm mắt lại.
"Là cái gì đây?" anh tự hỏi, "Giọng nói trong đầu mình?".
Anh nhìn quanh, không thấy ai."
Ai đang nói?"
Kiro lên tiếng, không ngừng tìm kiếm xung quanh, nhưng không có ai.
Chỉ có cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo một cảm giác lạ lùng."
Bạn không thể quay lại.
Hãy chuẩn bị cho thử thách của mình."
Lần này giọng nói không chỉ trong đầu anh, mà vang lên rõ ràng, như thể có ai đó đang đứng ngay bên cạnh.Kiro cố gắng giữ bình tĩnh.
"Chuyện này không thể là thật."
Anh bước về phía trước, cố gắng tìm ra lối thoát, nhưng tất cả những gì anh thấy là những cánh cửa lớn khổng lồ đằng xa, với những ký tự kỳ lạ được khắc sâu trên đó."
Là cánh cổng gì vậy?"
Kiro tự hỏi, nhưng rồi anh nhận ra mình không còn lựa chọn nào khác.
Mọi thứ xung quanh anh không giống bất kỳ thế giới nào anh từng biết đến.
Dù sao thì anh cũng không có gì để mất nữa.Anh thở dài, vươn tay lên, và bước về phía cánh cổng khổng lồ, chấp nhận sự thay đổi bất ngờ này."
Chắc vậy thôi."
Khi anh vừa tỉnh dậy thì thấy mình đang ở ktx và tự nhiên có tiếng chuông vang lên "Mình đang nơi quái nào vậy????????"
Anh đứng dậy nhìn ra cửa sổ một phong cảnh quên thuộc "Đây là học viện Valoria mà không thể nào mình vừa xuyên không đấy à"Anh chưa kịp nhận ra thì màn hình máy tính hiển thị dòng chữ"8:00 sáng hôm nay chú ý các học viên đến sân tập trung để đánh giá năng lực""Thôi đành vậy" Anh thở dàiEnd of Chapter 1