Wattpad  Chuyển Sinh Thành Nữ Cùng Mấy Đứa Bạn Trong Nhóm Chat

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
365344370-256-k973932.jpg

Chuyển Sinh Thành Nữ Cùng Mấy Đứa Bạn Trong Nhóm Chat
Tác giả: Ryinter
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tiêu đề nói lên tất cả...

 
Chuyển Sinh Thành Nữ Cùng Mấy Đứa Bạn Trong Nhóm Chat
Chương 1: Nói chơi thành thật


Tôi nhìn vào những dòng tin nhắn trong nhóm mà bật cười.

Nằm lăn trên giường một cái, tôi đặt chiếc điện thoại sang kế bên rồi thở nhẹ ra, rồi nhắm mắt lại.- Nếu có thể chuyển sinh à...đúng là tuổi trẻ...Nói thầm như vậy, tôi tự giễu với chủ đề ngày hôm nay cùng trò chuyện với những người mình cho là bạn trên mạng.Cuộc sống mà, ai rồi cũng thấy chán ghét với thứ mình đang có và cuộc đời đang vây khốn mình tồn tại.

Tôi cũng vậy, không khác họ là mấy, cũng mệt mỏi, cũng chán ghét cái cuộc sống của bản thân.

Phần lớn thì nó quá nhàm chán, vì là một đứa tự kỷ thì có gì để làm trong cái cuộc sống này chứ.

Nhốt mình trong nhà, trong một căn phòng bốn vách tường và nhàm chán nhìn thời gian trôi qua.

Đôi khi thì cố gắng tạo ra một trỏ vui nào đó, rồi rủ người quen trên mạng chơi chung, sau đó nhìn từng người bận rộn rồi rời đi ư?

Wao, đó đúng là cuộc sống của tôi đấy, nhàm chán và chả có gì gọi là thú vị kích thích.

Nhưng biết đó, cuộc sống vẫn là cuộc sống.

Dẫu không muốn thì cái thế giới này vẫn ép tôi sống trong nó, tồn tại như một vai trò bên trong.Cho nên, tuy là tôi có giễu cợt với chủ đề mà tôi cùng những người bạn mình trò chuyện đi nữa.

Thật sự thì, tôi cũng khá mong muốn nó diễn ra, một cuộc đời mới, một cuộc phiêu lưu và đi đến cuối cùng.

Dẫu có chuyện gì xảy ra, thì đó chắc hẳn phải là một cuộc đời tốt hơn cả tôi đang có hiện tại.

Hoặc tệ hơn nếu tôi chuyển sinh thành một con gà đợi mổ thịt?

Oặc...- Con gà?

Không không...Tôi nghĩ là mình hơi nằm ác mộng sau khi nghĩ đến vấn đề đó và chìm vào giấc ngủ....T rất bận rộn và phải khổ cực nhìn mặt người khác sống qua ngày.

Cho nên t muốn có thể trở thành một người nào đó có thể khiến cho những kẻ khác phải nhìn mặt t mà sống.

Như một tinh linh tối cao chả hạn.

Sở hữu một sức mạnh mà người khác phải quỷ gối cầu xin t.T thì muốn trở thành một người cáo!

Dễ thương là được!

Người trên vạn người, hiểu ý t chứ?T sao cũng được, nhưng t cũng muốn một chuyến phiêu lưu thật thú vị.Ta...ta rất thích hình mẫu lý tưởng của mình.

Fufufu!

Cho nên, mặc kệ các ngươi muốn gì, ta sẽ làm một Ma Cà Rồng quẩy tung dị giới!

Go go!!...Vù vù...Tôi nghĩ đó là những cơn gió mạnh luồng qua cơ thể mình.Mở mắt từ từ và chậm rãi, tôi có hơi mơ hồ với những gì đang được thấy.Bầu trời ư?Tự hỏi mình như vậy, tôi mới ngớ ngẩn nhận ra phía trên của mình đang có một cô gái.

Một cô gái với mái tóc đen tuyền bay phất phới trong gió, trên trán có hai chiếc sừng nhẵn bóng nhô ra, giống như một Quỷ tộc trong tưởng tượng của tôi vậy.

Trang phục trên người của cô là một bộ áo khoác da ngoài, và bộ váy đen ngắn bó sát người với thiết kế từ các phụ kiện xung quanh, kín đáo nhưng vẫn thể hiện đủ sự quyến rũ.

Thậm chí để tôi mở mang mắt một chút, cô gái này còn đeo cả một đôi vớ tất màu đen, khiến cho đôi chân trở nên thon gọn hơn bao giờ hết, đi kèm cùng một đôi giày cao gót có phần đế dường như là làm từ kim loại, đầy tuyệt mỹ, đi kèm một chút nguy hiểm nếu nghĩ đến việc bị nó đá vào mặt.Nhưng tôi có thể dám cá rằng, trước khi bị chiếc giày đó tống thẳng vào mặt, thì việc lãnh trọn trước mấy nhát chém từ thanh kiếm Nhật có một chiếc vỏ cùng màu mà cô ấy đeo bên hông là rất khó tránh khỏi.Nhìn cô gái được một lúc, tôi bỗng cảm thấy khó chịu bởi những sợi gì đó màu trắng cứ cản trở tầm nhìn, nên đã đưa tay mà tóm lấy nó.Mới đầu còn nghĩ hẳn là gì đó mình chưa biết.

Nhưng khi chạm vào nó, rồi cố hất nó đi, tôi mới nhận ra, cái thứ mình coi là sợi màu trắng đó hoá ra lại là tóc.

Mà tóc đó lại còn là của bản thân mới đáng sợ.- ???Giây trước khi bị kinh ngạc với điều mà mình nhận ra, tôi đã đưa tay lên nhìn nó, trước khi sờ quanh người mình, sờ đầu, rồi chạm vào cặp ngực mềm mại ở trước người.- Huh?Tôi cất lên tiếng như vậy thì ngay vào lúc đó.- Aaaaaaaaa!!!Một tiếng la thất thanh làm cho tôi phải giật mình đưa mắt sang nhìn.Để rồi bị làm cho thất kinh thêm lần nữa, khi bên cạnh của mình vậy mà còn người.

Không chỉ một mà là tổng cộng tới ba người nữa, thêm cô gái giống Quỷ tộc là bốn.Đây là thiên đường ư?

Không, nói cho cùng thì nó nhìn chẳng giống cho lắm khi tôi đang cùng rơi xuống cùng họ từ bầu trời.- Aaaaaa!!!Trước khi kịp nhìn ra cô gái, không có thể coi giống như một cô bé hơn.

Với đôi tai cáo màu cam vàng, cùng một đôi mắt xanh lam đầy ấn tượng.

Tôi cũng bắt đầu hét lên vì hoảng khi thấy cơ thể đang không có trọng lực trên bầu trời.- ????Mà ngay vào lúc như vậy, tôi cực kỳ hoảng loạn với mọi thứ, bỗng một bàn tay chụp lấy miệng tôi, đúng hơn là đầu tôi rồi ấn xuống.Cmn!!!!Tôi chửi thề như vậy trong lòng mà trừng mắt với người vừa làm việc đó với mình.

Người không ai phải ai khác, ngoài cô gái Quỷ tộc giây trước đó vẫn còn đang yên tĩnh nhắm mắt.

Bây giờ đã mở to đôi mắt màu đen, với đồng từ trắng dựng đứng của mình lên, nghiêm trọng nhìn tôi.Trong đầu có rất nhiều câu hỏi với cô gái, nhưng ngay khi cảm giác mặt đất đang ở gần phía sau.

Thì giây phút này, tôi chỉ muốn nguyền rủa cô gái Quỷ tộc, muốn thoát ra khỏi sự khống chế của cô ta.

Nhưng như là người bị động thủ trước, tôi gần như là một con cá trên thớt, bị cô ta bóp lấy miệng, tay muốn phản kháng của bị giữ chặt, giữ cố định bản thân nằm dưới.- Uuuuuuuuu!!!!Đó là tiếng hét giãy dụa cuối cùng của tôi trước khi cùng những người khác đang hét thất thanh va một cái ầm xuống mặt đất.Không chỉ mỗi cơn đau bởi việc va chạm không.

Tôi không biết là mình có thể xem là may mắn khi còn có thể cảm thấy đau khi bị va vào mặt đất, từ một vị trí rất cao hay không nữa.

Nhưng hãy thử nghĩ mà xem, việc bị rơi xuống thôi cũng đủ rồi, tôi lại còn bị thêm một người dùng hết trọng lực tích tụ từ việc rơi đè thẳng lên người gây thêm sát thương.

Có thể nói, giây phút đó, tôi chỉ còn một cảm tưởng trong đầu mà thôi.

Kèo này chết chắc rồi...nhưng...- Xem ra không chết được.Vẫn là đôi mắt đó, cô gái Quỷ tộc nhìn tôi rồi trông như thể chuyện đem tôi ra làm đệm rơi là không có gì vậy, nhẹ nhàng đứng dậy, còn phủi phủi đồ của mình trông hết sức đáng ghét.Hoàn toàn không để tâm đến người có thể bị gãy nát hết xương như tôi là gì đáng để để tâm đến một chút nào cả.Mà trong khi tôi còn đang ở trạng thái nghi ngờ nhân sinh như vậy, những giọng nói nữ tính lại cất lên.- Không chết!

Không chết!

Hahaha!

Mừng quá!

Tuyệt quá!Giọng nói đầu tiên khá non nớt, nên tôi nghĩ đó hẳn là cô bé tai cáo trước đó mình thấy.- Không sao chứ?Sau đó là một giọng nói trầm hơn, là của một người trưởng thành.- Không...không sao, cảm ơn khi cô đỡ tôi.

Người thứ ba lên tiếng thì giọng nghe rất mỏng manh, giống như còn có chút e dè và mắc cỡ.- Không có gì.

- Huhuhu?

Sao ai cũng được đỡ, nhưng tôi thì không vậy?- Không sao đấy chứ?- Không, không sao.

Chỉ hơi đau một chút...- Này, cô ổn chứ?A...cuối cùng cũng nhớ đến mình à?Tôi tự mỉa mai một cái, trước khi cười yếu ớt nhìn cô gái với đôi mắt đỏ lự như lửa với đôi đồng tử hình dấu thập, nhìn chằm chằm vào mình hỏi thăm.Đó là một cô gái có một mái tóc màu đỏ như máu vậy, trên đầu còn có một cặp sừng nhô ra.

Khác với cô gái Quỷ tộc kia, sừng của cô gái này không có trơn nhẵn, mà sần sùi, thậm chí còn tẻ cả nhánh, giống như của loài động vật ăn cỏ nào đó vậy.Nhưng đó là cho đến khi tôi để ý đến những chiếc răng nanh bên dưới hàm răng, trong có vẻ như tử tế ấy.

Đúng vậy, cô ấy có răng nanh, và trông nó không giống của một loài động vật ăn cỏ nên có.Và cũng giống như cô gái Quỷ tộc, cô gái có vẻ tử tế này cũng có một gương mặt hết sức ưa nhìn.

Nhưng khác gương mặt kiêu ngạo kia, cô gái tóc đỏ này lại có nét dịu dàng và tử tế hơn.

Giống như một người chị ấm áp, biết quan tâm đến người khác vậy.

Điều này một phần cũng là vì cách cô ấy hỏi thăm người như tôi đây...Nét mặt đó, cùng sự bình tĩnh đó, nó khiến cho tôi cảm thấy thật ngưởng mộ.

Chỉ khổ nổi là...Đau...Tôi nghĩ xương cốt của mình...À không.Tôi bật người dậy có chút hoang mang với cảm nhận trước đó.Giống như thể nhận phải một vết thương nặng rồi đột ngột hồi phục vậy.Tôi chính là trải qua một cảm giác vi diệu như vậy giây phút trước đó mà bật người dậy với vẻ hoang mang ra mặt.Nhìn một vòng xung quanh, thấy hết từng đôi mắt nhìn vào mình.

Khi này, tôi mới yếu ớt, từ từ đỡ cơ thể không phải là của mình này dậy.Học lấy cô gái Quỷ tộc hại mình trước đó, cũng phủi phủi lấy bộ áo khoác trắng bên ngoài mấy cái cho có khí thế, rồi hơi thù hằng nhìn sang đối phương.Kiếm tra bên hông có một thanh kiếm phương Tây, tôi không nhịn được mà rút ra, hướng về phía của cô gái Quỷ tộc mà chỉa đến.- Cô muốn gì hả!?Phẩn nộ khi bị coi như cái đệm thịt, tôi nhịn không được mà muốn bùng nổ.Nhưng thay vì cảm thấy tội lỗi, cô gái Quỷ tộc chỉ hời hợt nhìn tôi rồi, đưa tay nhanh như chớp đánh bay nó văng đi, với chỉ hai ngón tay.- ???Thanh kiếm văng khỏi tay, tôi ngẩng ra một chút, mới kịp tỉnh táo lại khỏi sự bất ngờ mà hướng mặt sang phía nơi nó bay đi.Nhìn nó ghim chặt vào một thân cây ở khoảng cách hơn chục mét, tôi hít một hơi, rồi sau đó nghiến lấy răng...tôi không sợ đâu, nhưng cô gái này hình như không tầm thường.Cho nên thay vì tiếp tục đối địch, tôi chỉ còn nước lủi thủi đi đến chỗ thân cây, cố rút thanh kiếm với màu sắc trắng trẻo, dường như làm từ ngọc, nhưng không phải ngọc của mình ra khỏi thân cây.Tôi đã phải mất một lúc với nó, trước khi không vui đút nó lại vào bao và nghiêm mặt đi lại chỗ đám người, cũng không biết phải người không, cùng xuất hiện với mình ở đây.Nhìn qua nhìn lại, thì tôi mới nhận ra ở đây chủng tộc cũng thật đa dạng.Trừ ba người tôi từng để ý kỹ qua, thì cô gái còn lại mà tôi quan sát được.

Một người co thân hình cao ráo, nét mặt có vẻ yếu đuối, nhưng xinh đẹp đến làm người ta có khó cưỡng lại được, không ngờ còn là một Tinh Linh tộc.Một Tinh Linh tộc với mái tóc vàng, cùng một đôi mắt khiến cho người nhìn như tôi, cứ ngỡ đó là vàng ròng cấu tạo mà thành, thậm chí còn khó có thể thấy được đồng tử nếu không nhìn kỹ vào.Trang phục của cô ấy mặc trông rất đúng với chủ đề chủng tộc của mình, khi có lối thiết kế như đồ của một buổi dạ hội, với tông màu xanh làm chủ đạo, cùng những mảnh vải trắng lộ ra bên dưới lớp váy dài bên ngoài.

Nếu nói về điểm nhấn của nó, tôi nghĩ hẳn chính là số hoạ tiết dây leo, lá và hoa trên bộ trang phục, cũng như số trang sức mà cô ấy đeo, quý phái và đặc biệt hơn hết thẩy những người còn lại ở đây.

Và nhìn cây trượng mà cô ấy đang cầm trên tay, với một chiếc vòng tròn ở đầu, cùng viên pha lê như thể bị bao lấy bởi những sợi dây leo ở giữa.

Tôi có thể suy đoán ra được năng lực của cô ấy, nó nằm ở khoảng pháp sư hay gì đó tương tự.Quay trở lại với cô gái tóc đỏ, nằm ở khoảng trang phục, tôi có chút bất ngờ khi cô ấy đang mặc bên ngoài là một bộ giáp.

Nó không cồng kền như tôi nghĩ về những người mặc giáp thường thấy, mà là bó sát người hơn, để lộ ra ba vòng của cô gái có gương mặt như một người chị hiền dịu này, khiến cho tôi cũng phải dơ một ngón tay cái.

Trừ việc, cô ấy có đeo sau lưng là một thanh trọng kiếm.

Tôi không thấy rõ thiết kế của nó thế nào từ góc nhìn của mình, nhưng có thể thấy bị nó quật cho cái, thì cỡ tôi cũng bị cắt khúc.Mà trông hết ba người ngự tỉ này rồi, thì tôi rất hiếu kỳ nhìn lại con nhóc nào đó đang cũng hiếu kỳ nhìn mọi người như tôi.Đợi chút cái cảm giác này...Muốn sờ muốn sờ...Đó giống như chính là tiếng kêu gào vang lên từ bản năng của tôi khi thấy cô nhóc ấy.Một cô bé với đôi tai cáo thật mê người ở trên đầu, ở phía sau thậm chí còn có một chiếc đuôi với đẩy lông xù đang ngoe ngẩy, như một con thú thể hiện ra vẻ hiếu kỳ và tò mò của mình vậy.Mà đúng thật, vì từ đôi mắt quan sát của cô nhóc này, tôi nhìn liền có thể nhận điều đó.Trang phục của cô nhóc dễ thương này à.

Tôi không biết nên diễn tả thế nào, nhưng nó trông như thể mộ bộ gothic lita vậy, hoặc một thứ gì tương tự.

Với óng tay khá dài và lớn, vượt cả cánh tay nhỏ bé kia.

Nhưng ngược lại với nó thì tà váy màu đen lại trông ngắn, để lộ ra một đôi chân trần nhỏ nhắn, nhưng cũng đẩy vẻ năng động, cùng một đôi giày da màu đen, giống của một bộ đồng phục học sinh nào đó.Trông cô bé nhón nhón chân lên, còn ngoe ngẩy tai, rồi vẩy vẩy đuôi...Aaaa~ thật muốn nựng cho một cái!- Tỉnh!Ngay lúc tôi đang bị cô nhóc kia làm cho mê mẩn như vậy, một cánh tay liền đập lên đầu tôi với tư thế chặt.- ...Gì?Nó khiến cho tôi tỉnh ra, nhưng đồng thời biết người làm nó là ai, cũng cảm thấy mang thù mà cất lời hỏi đối phương.- Hira?- ...?

Hira?

Ai vậy...không đó là mình!!Mất một lúc để não tôi load câu hỏi của cô gái, trước khi nhận ra cái tên kia không đâu khác chính là của mình ở trên mạng.- Sao cô biết tôi?Tôi tự hỏi, sau đó đối phương thở ra một cái trong có vẻ yên tâm, quay người lại về phía những người khác.- Nó thành sự thật rồi.

Chuyện chúng ta nói với nhau.- ...- ...- ...- ...Mất một khoảng thời gian để tất cả hiểu ra ý của cô gái, trong đó có cả tôi.Bởi vì ngay khi kiểm tra lại bản thân có chỗ nào khác với trí tưởng tượng của mình về hình mẫu lý tưởng là nữ khi chuyển sinh không thì mới bất ngờ nhận ra, nó chả có gì khác cả.Đến cả bộ dạng với vòng một căng tròn, bộ váy có hơi hướng Đông Tây kết hợp, hay chiều cao hơn mình tới tận 10cm, và cả chiếc áo khoác, cùng đôi chân bao trong vớ tất trắng cũng vậy.- Khoan, Na!?Tôi tức giận chỉ tay về phía cô gái Quỷ tộc, mình cho là Na, hay tên đầy đủ hơn là Nazami.- Hơi muộn đấy, nhưng với trình độ con gà đó, thì khá là phù hợp.Ôi cái giọng điệu này...Tôi có chút á khẩu, nhưng rồi cũng đưa mắt nhìn sang mấy người khác.Và khi được Na gợi ý cho đến như vậy rồi, tôi có thể suy đoán ra được những người còn lại ở đây là ai.Cô nhóc tai cáo kia chắc chắn không phải ai khác ngoài tên nhóc Zu à.Oặc...ai lại chơi cái trò tất cả nếu trở thành nữ không?

Tôi có nên suy nghĩ lại nó không!?

Không, giờ thì nó hơi muộn rồi...Đúng vậy, tất cả là do tôi khui ra chủ đề này.

Với câu hỏi, nếu như chuyển sinh thành nữ, các ngươi thích hình mẫu thế nào.

Trời ạ, đáng ra, tôi không nên hỏi như vậy và còn nhiệt tình diễn tả trước nữa chứ!

Hối hận quá đi mất!Và theo lần lượt như trong diễn tả chúng tôi đưa ra thì.

Ngoài Zu Na, thì hai người còn lại.

Một người có gương mặt diệu dàng ấm áp như một người chị, hẳn không phải ai khác ngoài Fine cả.

Tên nghe hơi kỳ một chút, nhưng tôi nghĩ Fine chính là một người lấy chữ ổn làm đầu.

Nên mới tự đặt tên mình như vậy, đầy đủ là Oke Fine...trông nó kỳ quá đúng không?

Nên cứ gọi là Fine vậy.

Và còn cô gái tinh linh...haha...Tôi không biết có nên đi tới chọc cho đối phương một chút hay không, khi đây chính là thành phần hắc ám nhất trong nhóm năm người chúng tôi.Kẻ có một cuộc sống tiêu cực và có thể mang nó đem đi lan toả cho tất cả, nhấn chìm mọi chủ đề và cũng có thể coi là mong muốn cái chuyện này nhất trong tất cả, tôi xếp sau cũng không ngoa.Shuri...Đúng vậy, đó là cái tên thật đẹp.

Nhưng không hiểu sao, khi gọi ra cái tên đó, trong đầu tôi chỉ có thể nói xuất hiện đúng hai chữ "tiêu cực"....
 
Chuyển Sinh Thành Nữ Cùng Mấy Đứa Bạn Trong Nhóm Chat
Chương 2: Không có lý do


Mặc cho sự khó xử trong lòng, tôi bước chân, đi đến kế bên của Na và nhìn cô gái này kỹ thêm một chút.

- Ngươi là Na ư?Bởi vì xác định được đối phương là ai.

Tôi không còn giữ ý tứ của mình nữa, mà giở cái giọng bản thân hay trò chuyện với tất cả ra.Hắn, hay bây giờ tôi thể gọi là cô ta, nhìn tôi một cái thì khoanh tay lại với tất cả.

- Hẳn là mọi người đã biết chuyện gì diễn ra với bản thân?Na hướng về phía tất cả đặt câu hỏi.Chậm hơn tôi một chút, mấy người còn lại trong nhóm cuối cùng giống như nhận ra cái gì đó từ lời lẽ của Na mà tỏ vẻ bất ngờ.Đầu tiên là nhóc Zu, hay giờ tôi nên gọi tên nhóc này là một cô bé!

Đúng!

Nó thật tuyệt!

Bé Zu!

Đúng!Cái hành động vểnh tai rồi còn dựng đuôi lên của con bé này, tôi có thể chấm cho nó hẳn điểm tròn khi trông thật dễ thương, và muốn khiến cho người ta cưng nựng một chút.- Này.Đầu tôi lại bị gõ một cái từ Na đang đứng kế bên.Khi này, mới chợt tỉnh lại nhìn xung quanh, thấy bản thân đang bị xem bởi hai người còn lại là Fine và Shuri.Nhưng khác với Na, trông như chê bai, Fine và Shuri vẫn có vẻ chưa thoát khỏi việc gì đang xảy ra.- Khụ, mọi người nhìn ta làm gì?

Ta làm gì biết cái gì.

Ta sống bình thường nhìn thần bí, nhưng có khác các ngươi quái đâu.Vừa lắc đầu, nhúng vai, tôi bất đắt dĩ mà nói.

Kế đó thì bước tránh ra khỏi tên Na một chút, mà tiến về phía của bé Zu nhỏ nhắn trong sự tò mò.- Ngươi là Zu đúng không?Nếu mắt tôi có lắp đèn, thì nó hẳn giờ phải rất là sáng khi đang hớn hở nhìn vào bộ dạng của nhóc, à không, là cô bé Zu nhỏ bé dễ thương vào lúc này.- ...Không biết có phải ý định có phải rõ ràng quá không, nhưng ngay khi bị hỏi, gương mặt bé Zu dễ thương lại trông có vẻ e dè, thậm chí là còn gãi má, khó xử bước lùi lại một chút.- Nào nào, ngươi bình tĩnh, ta không phải là kẻ xấu đâu mà...Nhìn thấy bé Zu dễ thương như vậy, tôi không nhịn được nở nụ cười đê tiện, hai tay thò ra phía trước muốn động tay thì ngay vài giây phút đó.Cổ áo tôi bỗng bị kéo một cái, dù rất muốn động chạm vào bé Zu dễ thương, vẫn bị lôi kéo một cách khó chịu rời xa ra.Mà người đó cũng chẳng còn ai khác ngoài Na cả.

Kéo tôi đến một đoạn thì tên này lên tiếng.- Đừng có ở đó mà giở trò trêu chọc.

Chuyện này là do...- Ta nói rồi.

Cách nói chuyện của ta vẫn tốt hơn cái việc kiệm dụng danh xưng của ngươi vì tuổi tác mà.

Mà thôi, mà thôi.Tôi khoanh tay, giở một giọng đắt ý khi Na nói đến một đoạn thì dừng, mặc kệ cho cổ có bị xách đi nữa.- Ta cho phép ngươi gọi ta bằng quý cô đó.- ...

Chuyện này là do cô đề xuất, nên chắc chắn là cô phải làm gì đó để khiến tụi này trở thành như này.

Nói đi, cô biết nguyên nhân gì đấy đúng không?Giọng của Na nghe có vẻ hơi nén giận khi đặt câu hỏi trước lời đùa giỡn.Nghe thấy vậy, tôi vẫn giữ lập trường của mình, giật người đứng thẳng dậy, chỉnh tề cổ áo một cái rồi thở ra tỏ vẻ mệt mỏi.- Đúng, đúng là ta khui ra, nhưng nhìn đi, ta cũng bị kéo vào chuyện này, nên sẽ không có lý nào là do ta được.

Ngươi...Nói đến đây với Na, tôi lại quay sang với ba người còn lại.- Các ngươi nghĩ ta là thần linh hay gì chắc?

Ta chỉ là người bình thường thôi, không có quyền năng đến vậy.

Chuyện ta đề xuất, đó cũng chỉ là câu hỏi đùa.

Các ngươi cũng biết ta hay viết tiểu thuyết mà.

Nó cũng chỉ là một câu hỏi vui.

Chuyện bây giờ, ta thật sự, thật sự không biết gì luôn đấy.Giải thích hết lời, tôi tỏ ra rất bất đắt dĩ nhìn tất cả.- Còn ngươi nữa Na.

Hãy thử nghĩ đi, nếu như là ta làm, vậy sao ngay từ đầu không nhận ra ngươi là ai?

Đúng.

Câu hỏi này nên nằm ở ngươi.

Khi là ngươi là người nhận ra chúng ta ngay mới phải.Quay lại chuyện trước đó, tôi nhận ra việc Na nhận ra mình quá dễ dàng, mà chuyển nghi vấn của tên này sang phía hắn.Sau đó, tên này không nói gì cả, chỉ đứng như vậy một lúc thì tỏ ra như không vui nhìn về phía tất cả.- Xem ra tên này cũng không biết.- ???Ý gì hả?

Thế mỗi ta ở đây là bị nghi ngờ thôi!?Tôi trợn tròn mắt với Na.

Còn tưởng mấy người khác sẽ không thế.

Lúc tôi nhìn sang để tìm người ủng hộ, thì không ngờ gương mặt ai cũng tỏ vẻ đồng tình.

Cứ như thật sự, chỉ có mỗi tôi ở đây là kẻ bị tình nghi lớn nhất vậy.- Huhuhu!

Zu!!!Chịu không nổi tổn thương này, tôi liền chạy về phía của bé Zu dễ thương với vẻ đau lòng khụy chân, muốn ôm một cái, nhưng...Còn chưa kịp chạm vào góc áo của cô bé, thì bản thân đã lao thẳng về phía trước mà chụp ếch rồi...Bởi vì thẳng thế muốn giang tay ôm lấy cô bé bé nhỏ là Zu, tôi không hề làm ra đề phòng.

Nên khi té, cả mặt của mình cũng bị đem làm chà hết vào mặt đất, trông cực kỳ tồi tệ.

Không còn gì có thể nhục nhã hơn.

Tuy mặt có thể đau đớn một chút thì dừng, nhưng sự đau đớn trong thâm tâm khi bị bé Zu dễ thương từ chối, còn kinh khủng hơn vậy.

Nó khiến cho tôi bị tổn thương hơn bao giờ hết, gần như không thể đứng dậy ngay được.

Mà thật ra là do quê, nên không dám ngẩng mặt lên.Điều quá đáng hơn là.

Khi tôi đang quê đến muốn chết như vậy, giọng của một cô gái nghe khá dễ chịu cất lên, còn khiến cho tôi muối mặt hơn nưã.- Chúng ta thật sự chuyển sinh cùng tên thần kinh thế kia ư?

Khó đỡ thật đấy.Cô mới ác thật đấy!Tôi chửi ầm lên trong lòng khi biết lời lẽ đó có thể phát ra từ giọng của ai.

Và hẳn rồi.

Trong cái nhóm người tôi quen này, ngoài một Na thích chống đối tôi ra.

Vậy thì chỉ còn mỗi một người nữa muốn khiến tôi bị tổn thương thôi, Shuri, kẻ mang tới sự tiêu cực cho tất cả...Giờ thì hay thật, tôi mới là người dính đòn nặng nhất vào lần này.- Nói chung là...bằng một cách nào đấy, chúng ta đã chuyển sinh như những gì nói chuyện với nhau đêm qua?- Có thể coi là vậy.

Dù sao từ góc nhìn này, có thể thấy chúng ta không hề khác với những gì đã nói với nhau.- Vậy có cách nào để trở về không?- Tại sao phải trở về chứ?Tôi bật ngay dậy khỏi mặt đất khi nghe thấy giọng bé Zu dễ thương cất tiếng sau hai người là Fine và Na.- Các ngươi không phải nói rằng muốn có một cuộc sống mới sao?

Bây giờ ý muốn có rồi, vì sao lại muốn trở về?- ...Người không có gì cả thì im miệng!Tôi vừa dứt lời, thì đầu của cây trượng mà Shuri cầm đã chỉa về phía tôi, cùng một đôi mắt giận dữ quát lên.Bị nói thế kia, tôi không phản bác lại ngay, mà tỏ vẻ như đúng vậy mà giang tay bước lùi về sau một bước.- Ta sẽ không về, có chết cũng không về.

Vì ngươi nói đúng Shuri, ta chả có cái vẹo gì ở thế giới cũ cả.

Nên đừng mong ta giúp đỡ.

Tiếp tục đi, ta rất mong chờ các ngươi có thể tìm ra được gì đó, ở cái điều mà đến các ngươi cũng chả hiểu nổi.Không một chút che giấu sự coi thường, tôi nhìn ngược lại Shuri mà thể hiện thái độ.Sau đó, tôi có thể thấy được vẻ mặt khó chịu từ Shuri hướng về phía mình, Na thì im lặng suy nghĩ, Fine chỉ bình thường nhìn tôi, còn Zu thì giống như có gì đó quấy nhiễu mà liên tục đưa mắt nhìn xung quanh.Đợi cho đến khi tôi nghe được mấy âm thanh không đúng vào tai, thì Zu chính là người phản xạ trước, vội vàng chạy về phía của Na mà nghi ngờ nhìn về phía khu rừng.- ...

Na, ở đó, ở đó có gì đấy đang đến.Zu vừa chỉ vừa lo sợ lên tiếng.Nó khiến cho tên Na kia tỏ vẻ nghi ngờ.Nhưng tôi không cho tên này thời gian suy nghĩ, mà cũng đề phòng nhìn về phía của Zu chỉ, rồi rút thanh kiếm bên hông ra, đề phòng bất trắc lên tiếng.- Na, Zu không nói chơi đâu.

Có gì đó nghe như tiếng động vật đang đến.

Ngươi trước đó mạnh như vậy, thì chuẩn bị lên trước đi.- Nói đúng.- ???

Này!?Lời tôi vừa dứt, Na tỏ vẻ nhất trí sau đó...rất ư là dứt khoác, tên này thế mà nhấc lấy Zu còn đang lo sợ lên mà hướng sau lưng chạy.Nhìn thấy cảnh đó, tôi mặt chỉ còn một dấu chấm hỏi, trước khi cũng thấy Fine bế lấy Shuri với không một động tác thừa mà chạy theo sau.- ???

Còn mỗi tôi ở lại, nhìn về phía khu rừng với đầy những tiếng bước chân của động vật.

Không có quá nhiều thời gian.

Chỉ do dự thêm một thoáng.

Dù tôi có ngu ngốc đến mức độ nào đi nữa, cũng biết ở lại chẳng khác gì chịu chết, nên liền vội vàng quay người gồng hết sức mà chạy theo phía sau của bốn người vừa xem tôi như không khí mà bỏ lại kia.- Đợi ta với!

Ta chạy không nhanh đến vậy!!!!Đuổi theo cả bốn được một lúc, chợt nhận ra càng lúc bị cách càng xa, tôi nhịn không được mà hét lên.Thật may là hai người là Fine và Na cũng không có ý định bỏ lại tôi, nên sau khi chạy thêm một lúc, Fine nhìn tôi một cái thì cả hai cuối cùng cũng giảm lại tốc độ cho tôi đuổi kịp.Nhưng giây phút tôi đuổi gần đến họ, bỗng phía sau một con thú nhỏ nào đó độ nhiên vụt qua tôi.

Hình dáng nó cứ giống như một loài chuột nhảy nào đó vậy, không to cũng không nhỏ như một con chuột bình thường và rất nhanh nhẹn.

Nó có một bộ lông màu đen, với hoa văn ánh bạc trên người uống lượn không có quy tắc.Mới đầu chỉ là một, nhưng sau đó rất nhanh có thể thấy rất nhiều và thậm chí là những con lớn đến như thể một con voi cũng bắt đầu lướt qua tôi.Ngay giây phút thấy được chúng, một sự tuyệt vọng nhanh chóng nổi lên trong lòng tôi, khi nghĩ rằng bản thân sẽ bị bốn người kia bỏ rơi.

Thì đúng vào giây phút đó, một bóng người mặc giáp lại xuất hiện bên cạnh tôi, đem eo tôi kẹp lấy, rồi vác lên mà chạy.- Huhuhu.

Ta tưởng mình suýt thì bị bỏ rơi chứ!Cảm động gần như là hết nước mắt, tôi nhìn lên mắt Fine, người đang nghiêm túc hướng mắt về phía trước mà mếu máo vì sợ hãi.

Nhìn kiểu nào tôi cũng chỉ là người bình thường trước đó mà thôi.

Việc bị té trước đó còn không có chấn thương tâm lý gì, cũng chỉ vì chưa tỉnh táo.

Nhưng giờ đứng trước việc đang diễn ra như thế này.

Người có tinh thần yếu ớt như tôi, sớm không còn chịu đựng được nữa rồi.- Na, chuyện gì đang xảy ra vậy!?Ngay lúc tôi mêu máo như vậy, giọng của Shuri bỗng hét lớn lên bên tai mình.

Nhìn qua mới thấy, "đứa con gái" này cũng đang bị Fine cắp ở một bên.

Chuyển từ tư thế bế công chúa trước đó.- Cũng không biết.

Nhưng đoán, chúng không phải nhắm vào chúng ta!- Đúng đúng, Na nói đúng, có gì đó đang ở sau và nó hình như là lý do!Sau giọng của Na cất lên, Zu cũng chen vào giống như biết nguyên nhân, một điều đến tôi có đôi tai cũng khá thính cũng không nghe ra được.- Vậy bây giờ chúng ta làm gì!?Shuri lại lên tiếng hỏi.- Theo tôi!Nói như vậy, Na liền bẻ hướng mà lao sang bên phải với con đường chúng tôi chạy trước đó.Fine cũng phản xạ làm theo, nhưng nó chậm một nhịp khiến chúng tôi đôi mặt với một con thú có hình thù như con lợn rừng vậy.

Nhưng to hơn với rất nhiều và có gai góc mọc trên lưng.Có điều, nó giống như không làm khó Fine cho lắm.

Khi chỉ với một cái giậm nhảy, Fine đã mang theo chúng tôi nhảy lên thật cao khỏi con thú kỳ lạ kia, rồi rơi thẳng xuống vị trí đang chạy của Na.Nó không khỏi khiến tôi phải thét lên một cái thật phấn khích, trước khi im lặng vì bị nhìn bởi sự khó chịu từ ánh của Shuri.Cuộc sống thật khó khăn...một tất đất có đến hai người khó chịu với mình.Chê bai ánh mắt của Shuri trong lòng, tôi không vui nhìn sang phía khác, sau đó thì cảm thấy nhẹ nhỏm đi hẳn khi đúng như Na phán đoán.

Việc chạy tách khỏi phạm vi trước đó, khiến cho chúng tôi dễ dàng thoát được việc bị cuống vào một thảm hoạ nào đó.Sau đó trước ánh mắt quay lại nhìn của tôi, chỉ còn thấy có rất nhiều con thú kỳ lạ mà mình trước kia chưa từng thấy qua, lớn nhỏ, phi, nhảy, trường, đu trên cây lướt qua như một cơn sóng thần vậy lao qua khu rừng, vừa tàn phá vừa tạo ra một thanh thế vô cùng khủng khiếp.Đó còn chưa kể đến mấy con đó có rất nhiều những con không bình thường như, hình thể rất to hay có thể phung ra lửa, mỗi bước chạy đều để lại một vệt băng trên mặt đất, giống như không phải sinh vật gì bình thường tạo ra được.
 
Chuyển Sinh Thành Nữ Cùng Mấy Đứa Bạn Trong Nhóm Chat
Chương 3: Năng lực 1


"Giết bọn chúng..."

- Huh?

Tôi giật mình nhẹ khi bỗng bên tai lại phát lên một ngôn ngữ có âm điệu đáng sợ mà mình chưa nghe qua bao giờ, nhưng lại có thể hiểu được ý nghĩa của nó.- Các ngươi có nghe thấy không?Bởi vì cảm giác như đó không phải ảo giác, tôi lên tiếng với tất cả với vẻ bất ngờ.- Nghe gì?Fine là người lập tức hỏi ngược lại tôi.- Một giọng nói, nghe nó rất đáng sợ, rất ma mị, nhưng không phải là ngôn ngữ thông thường.Tôi cố giải thích nó thì ngay giây phút này.Ầm!Một tiếng động lớn bỗng phát lên ở phía sau con đừng chạy của chúng tôi, nơi đáng ra phải tách ra cơn sóng động vật lao đi như bị lùa trước đó.- Na!

Kia!

Kia!!!!Sau đó, tiếng hét của bé Zu đã cất lên.Nó khiến cho chúng tôi đồng loạt phải quay đầu và bị choáng ngợp khi mà có một sinh vật trông như một con ếch khổng lồ, thân thể có lớp da xù xì đang hướng phía này mà bò đến với tốc độ cực nhanh.Để ý kỹ, với ánh mắt của mình, tôi có thể thấy thứ sinh vật này cũng không phải động vật hoang dã.

Tôi khẳng định như vậy là bởi vì có thấy được những thứ trông như giáp kim loại được trang bị quanh thân thể nó.

Mà ở trên đầu của con ếch khổng lồ này, thì lại có đang đứng một người?

Tôi không thật sự xác định đó là người hay không, khi đó là một sinh vật giống người như lại có một bộ dạng hết sức xấu xí, da rồi tay đều có nốt sần, như mấy con yêu quái trong phim Tây Du Ký ấy.

Da dẻ còn có màu đen, cùng một cái sừng nhọn nhô ra giữa đầu.

Đó còn chưa nói đến, cái thứ sinh vật này còn đang dùng ánh mắt chả khác gì quái vật mà nhìn chúng tôi với một vẻ hung hăng mà nắm dây cương buột ở mỏ con ếch tiến về phía chúng tôi.

Từ ánh mắt, phương hướng và cái tốc độ đó.

Có thể thấy được, người đến này chắc chắn không phải thân thiện.

Nó cũng góp phần cũng cố hơn cho tôi chắc chắn những gì mà mình nghe trước đó về việc đó một kẻ nào đó vừa ra lệnh giết bọn chúng, mà cụ thể hơn ở đây có thể coi là bọn tôi.- Na nhanh lên, nó đang đuổi về phía này!!!Tiếng hét của bé Zu lại lần nữa cất lên, trông có vẻ cực hoảng sợ và nó cũng chính là cảm xúc của tôi lúc này, khi cơ thể, mỗi bắp thịt đều căng cứng lên vì mối nguy hiểm đang lao đến.- Fine, nhanh lên!!

Aaaaaaa!!!Nhìn cái sinh vật hình thể như một toà nhà kia lao như bay về phía mình ngay một gần, tôi cũng nhịn không được mà giãy người một cái khi hét lên với Fine.Tôi thậm chí còn không thể để ý đến cảm xúc của Shuri hay Fine ra sao.

Chỉ mong muốn vào lúc này, Fine có thể mang mình nhanh lên một chút, chạy khỏi cái chốn đáng sợ này.Không phản bội sự mong đợi của tôi, ngay sau đó không lâu thì tốc độ của Fine liền gia tăng thấy rõ, thậm chí là bỏ qua cả Na khi bắt đầu nhảy từng bước dài trong khu rừng.Nhưng khi chạy như vậy được một lúc, Fine giống như không biết vì sao lại đột nhiên thắng gấp lại, đem tôi và Shuri, người cùng có bộ dạng bối rối thả xuống.- Fine?

Sao không chạy nữa?Tôi bối rối bò dạy khỏi mặt đất mà hỏi.Nhưng thay vì trả lời, Fine chỉ im lặng rút thanh trọng kiếm lớn dài ở sau lưng ra.Đó là một thanh kiếm đen tuyền từ đầu đến chui, với thiết kế cầu kỳ, cùng một thứ giống như viên đá quý lớn được đính ở giữa thân kiếm, cùng hoa văn như mạch máu lan ra.Vào giây phút nó được Fine nắm trên tay, tôi có thể thấy rõ được thứ tôi cho là hoa văn của thanh kiếm giống như có sự sống vậy, bỗng nhiên chuyển động như mạch máu mà co giật từng nhịp, mà trung tâm của nó không đâu khác chính là từ thứ mà tôi coi là đá quý màu đỏ kia.- Tôi có thể chạy, tôi có thể mang hai người chạy, nhưng Na và Zu thì sao?Với một vẻ nghiêm túc, Fine nói rồi hít một hơi thật sâu nghiêm trọng hướng mắt về phía hướng tiếng động, cùng bóng người của Na mang theo liều mạng nhăn mặt chạy đến.Dường như cũng thấy được hành động của Fine từ khoảng cách của mình, ánh mắt Na đã tỏ ra kinh ngạc trong thoáng chóc trước khi lao đến, sau đó đem Zu như một món hàng ném về phía tôi.- !!???Hành động đó của Na nó làm tôi hết sức bất ngờ.

Nhưng rất mau, tôi phản ứng lại mà đưa hai tay ra, lấy thân mình đỡ lấy thân thể nhỏ bé của Zu lao vào vòng tay.Cảm giác mềm mại cùng mùi hương như thể của cỏ cây đó, tôi suýt chút nữa bị làm mê mẫn, cho đến khi nhận ra mình khá yếu để đỡ được cơ thể nhỏ bé của bé Zu dễ thương và phải bất chấp biến thành một chiếc đệm ôm chặt lấy đối phương, để cơ thể đổ nhào về sau mà chà trên đất.- K-Không sao chứ?Chịu qua cơn đau, tôi sau đó không bận lo cho mình mà hỏi ngay về phía bé Zu đang nhắm mắt nằm ở trong lòng của mình.- !!!

Không sao, Hira mau, chúng ta làm sao bây giờ!?Nghe tôi hỏi, như một con thú nhỏ vậy, bé Zu liền bật người dậy mà dùng ánh mắt lo lắng hỏi tôi.- ...Trước câu hỏi này, tôi bị làm cho thẩn ra một chút, mới nhớ lại chuyển mà Fine với Na định làm.

Không dám chậm trễ một giây, tôi ngay tức khắc lây người, đem Zu trên người mình bế lên, rồi theo đó thuận thế đứng dậy.Tôi đặt Zu sang một bên, che chắn thì ngay khi đó giọng của Na đã vọng lên với vẻ ra lệnh và de doạ.- Hira, mang Shuri và Zu chạy đi, tôi và Fine sẽ ngăn thứ đó lại.

Nhớ.

Nếu bọn hai người bọn họ xảy ra chuyện gì.

Dù cô có bất tử, tôi cũng sẽ không cho cô sống yên thân!- Chạy?

Đợi đã, ta có thể giúp gì đó mà!?- Giúp gì?

Cô có chút sức mạnh nào sao?Bị hỏi một câu chí tử như vậy, tôi có chút á khẩu, sau đó ngẫm lại cái cơ thể Ma Cà Rồng như ý muốn này mình.- Đợi một chút, Na, máu cho ta máu!Như nhớ ra, tôi hét lên với Na về điều mình có lẽ là vô tình thiết lập cho thân thể này.- Ta là Ma Cà Rồng, ngươi nhớ chứ.

Ta từng nói, ta sẽ có thể mạnh lên nếu như được uống máu.

Vậy nên đừng nghĩ ta yếu!

Ta chắc chắn có tác dụng...Lời tôi còn chưa nói xong, phía trước thứ sinh vật khổng lồ kia đã lao đến.Nó khiến cho lời của tôi có khi còn chẳng lọt vào được tai của Na và Fine thì cả hai đã chia nhau ra, người một hướng như hội ý từ trước.Sau đó trong khi con ếch tấn công Na, thì Fine đã bật người lên thật cao vung thành trọng kiếm về phía của thứ sinh vật như người trên lưng con ếch.Tôi có thể thấy được dáng vẻ của hắn tỏ ra có hơi bất ngờ trước sự tấn công của Fine.

Nhưng rất mau, hắn giống như coi thường Fine vậy, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cây rìu để kế bên mình, vung về phía thanh kiếm của Fine một cái.Trước một âm thanh đinh tai nhức óc, thì ngay sau đó tôi hoảng sợ nhận ra, Fine thế mà dễ dàng bị đánh bay đi với sức mạnh khủng khiếp của mình thể hiện ra trước đó.- ...

Đi!Chỉ khự lại trong một thoáng, tôi mau chóng bắt lấy tay Zu, không kịp nhìn bên phía Na chuyện gì xảy ra, đã mau chóng hướng sang phía Shuri, nắm lấy tay đối phương, người còn đang đơ ra vì sợ hãi mà kéo chạy đi.Tôi vừa nghiến răng vừa chạy, còn không dám quay đầu, cho đến khi hai sức kéo làm cho tôi phải chững lại.- Chạy, cô định chạy đi đâu?Một giọng tức giận hét lên với tôi và khi nhìn lại thì thấy đó là lời phát ra từ miệng của Shuri, cùng một ánh mắt kiên định.Mà sau lời của Shuri, giọng của Zu cũng như vậy, đều thốt lên với sự kiên quyết.- Chúng ta đến đây cùng nhau, dù cho đi cũng phải đi chung.

Hira, không phải cô luôn tự nói mình tốt lắm sao?

Mới có chút chuyện này mà chạy rồi là ý gì chứ!

Chúng phải quay lại giúp cho bọn họ!Giúp?

Giúp kiểu gì?

Bằng mắt sao?Tôi trợn tròn mắt với cả hai, sau đó hít thở một cách nhanh chóng, đưa mắt về phía cuộc chiến vẫn đang dây dưa ở đằng xa.- Thôi được rồi, ta hiểu rồi.

Gãi đầu một cái, tôi hấp tấp nhìn cả hai.- Vậy thì năng lực của cả hai là gì?

Ta cần xác nhận cái đó trước.

- Tôi...Bị tôi hỏi như vậy, Zu là người ngay lập tức tỏ ra lo lắng, dường như cũng không xác định được bản thân có năng lực gì.- Tôi có thể hồi phục và khống chế.- ?

Biết dùng không?Mà khác với Zu, Shuri lại tỏ vẻ rất dứt khoát nói ra khả năng của mình.Nó khiến cho tôi không nhịn được hỏi lại liền.Trước câu hỏi đó, Shuri trầm ngâm một chút thì hướng cây trượng về phía tôi.Kế đó một luồng sáng xanh bỗng bao bộc lấy tôi kèm theo một cơn sảng khoái dâng trào.- ??Nhưng dường như nó cũng chỉ có vậy, vì tôi chả cảm thấy có chỗ nào khác lạ.- Cô vừa làm gì?- Tôi vừa dùng phép chữa thương lên cô.- ...Ra thế!Tôi liền hiểu ra vấn đề khi nhận được câu trả lời từ Shuri, vì đơn giản mà nói, thì như là một Ma Cà Rồng có khả năng hồi phục thần tốc, cơ thể tôi thậm chí còn không có một chút vết thương nào, thì lấy đâu ra cảm giác khác biết lúc bị chữa lành.- Được rồi, bây giờ Zu, ngươi ra một bên núp đi, Shuri ngươi cho ta cắn một miếng!Tôi vừa nói vừa mau chóng đi đến chỗ Shuri muốn bắt lấy tay đối phương hút một chút máu.

Thì giống như là bất ngờ với nó vậy, Shuri lập tức vội lùi về sau mấy bước.- ??

Sao chứ?

Đó là năng lực của tôi.

Cô quên rằng việc tôi chỉ có uống máu thì mới dùng được sức mạnh sao?

Cho tôi một miếng máu đi!Tôi hấp tấp nói, khi này Shuri mới giống như không cam lòng lắm mà đưa tay của mình lên.- Làm lẹ đi, đừng để Na và Fine xảy ra chuyện gì!Hệt như trách cứ vậy, Shuri nói.Nghe nó, tôi rất muốn phản bác ai ở đây là người lề mề nhưng, không dám chậm trễ, hít sâu mấy hơi cầm tay của Shuri lên, nuốt nước bọt.Hả miệng, chỉ là khi làm vậy rồi, tôi mới nhận ra không biết nên cắn ở đâu cho tốt.- Sao?

Làm nhanh lên!Với một giọng như rất sợ sệt, Shuri dùng bộ dạng nghiêna răng lên tiếng với tôi.Thấy cô gái này như vậy, tôi thử lật cánh tay của đối phương một chút thì theo ý tưởng là động mạnh mà kê răng vào..- Đợi đợi!Ngay khi tôi làm vậy, giọng của Shuri lại cất lên ngăn tôi với vẻ rất hoảng.- Sao nữa chứ?

Tôi chỉ xin cô tý máu thôi mà.

Không phải cô biết phép hồi phục sao?

Đợi xong rồi thì hồi phục cho mình đi chứ!Giận dữ với việc bị ngăn lại trong giây phút gấp gáp này chỉ vì Shuri cảm thấy sợ.

Tôi nhịn không được trách móc, sau đó không đợi Shuri kịp ú ớ gì mà cắn ngập răng mình vào mạch máu trên cánh tay, thứ gần như là hiện ra rất rõ ràng ngay khi tôi nãy lên ý định hút máu.Vào giây phút đó, tôi có nghe một tiếng va chạm rất lớn kế bên cùng tiếng hét hoảng sợ của Zu.

Nhưng khi giọt máu đầu tiên rỉ ra từ miệng vết thương từ tay của Shuri, rơi vào lưỡi tôi.

Không biết sao, tôi lại có cảm giác như thế giới xung quanh mình giống như hoàn toàn biến mất vậy, chỉ còn lại cảm giác ngọt ngào cùng sự lân lân trong thân thể.Đợi đến khi nhận ra, tôi đã bị một ai đó nắm lấy cổ áo mà ném bay ra sau.Bị làm một hành động như vậy, giống như một con thú hoang bỏ đói bị quấy phá bữa ăn vậy, tôi đã cảm thấy được một sự nóng nẩy dâng trào trong lòng mình, thậm chí là muốn phát điên đáp trả lại người vừa ném mình.Nhưng khi bật dậy khỏi mặt đất và gầm gừ đưa mắt nhìn lên thấy đối phương, một cô gái với mái tóc đỏ như máu, cùng gương mặt đang bị trầy khá nhiều vết thương, thì khi đó tôi mới sững sờ mà tỉnh ra.Nhìn quay về phía của Shuri, tôi giờ phút này mới nhận ra giây trước đó mình đã mất khống chế đến mức nào.Shuri sau khi bị tôi hút máu thì giờ mặt mày gần như tái nhợt mà đổ khụy dưới đất.

Giống như nếu tôi chỉ hút thêm một chút thì có chuyện lớn đã xảy ra rồi.- Ta...trước đó...Lúc tôi bối rối thì Shuri liền nặng nề lên tiếng.- Giúp...giúp Na...đi...

Nghe nó, tôi sực nhớ ra chuyện nguy cấp trước mắt mà đưa mắt về phía nơi Na đang đánh nhau với hai sinh vật kia.Có vẻ máu thật sự có tác dụng, nên ngay khi tôi đưa mắt nhìn về phía đó.

Bằng một cách thân kỳ nào đó, tôi có thể nhìn rõ được chuyển động của Na và hai sinh vật kia.

Thậm chí còn rõ đến mức, bọn họ giống như chậm lại giữa không gian khi tôi tập trung.

Giống hệt như việc não tôi đang xử lý thông tin một cách rất khủng khiếp vào giây phút này vậy.Đó còn chưa phải là kết thúc, khi mà nếu để ý kỹ, tầm nhìn của tôi bây giờ còn có rất nhiều các hiện tượng kỳ lạ đang diễn ra.Tôi có thể thấy được rất nhiều thứ mà trước đó không hề thấy, giống như là các dòng chảy màu xanh lam đang trên nổi trên không trung, hay là mạch đập đang nảy lên từng nhịp bên trong cơ thể của mỗi người, hay nhỏ hơn là thân nhiệt làm cho tầm nhìn có thể xuyên qua các vật thể lạnh.Nhìn qua mọi thứ một lượt và cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể, tính từ giây phút Shuri lên tiếng bảo tôi đi giúp Na.

Nó cùng lắm chỉ diễn ra một thoáng ngắn mà thôi.

Chỉ là vì sức mạnh mà tôi mới có được này quá kinh khủng mới khiến cho tôi có cảm giác như mọi thứ chậm lại.Giây sau đó, khi tôi liếc nhìn đến phía Zu, người đang có bộ hấp tấp vì vấn đề gì đó nhìn tôi, thì tôi liền gật đầu một cái, chùi đi vết máu ở khoé miệng rồi thử dùng sức vào chân, hướng về phía của Na.- Shuri, chữa thương cho Fine đi, ta thay thế!Bằng một sự chắc chắn trong lòng với sức mạnh đang dâng trào, tôi nói rồi phóng mạnh về phía trước.Như tôi tưởng tượng được không phải là giả, vào giây phút cơ thể tôi phóng đi, có thể cảm giác được mặt đất ở nơi tôi vừa dùng lực phải chịu một tác động vô cùng lớn, đến mức có tiếng như nổ tung cất lên.Sau đó vì tốc độ quá nhanh, tôi gần như đâm thẳng về phía một cái cây lớn ở phía trước vì không khống chế được sức mạnh.

Nhưng thay vì đâm vào nó.

Bởi vì tốc độ suy nghĩ được nâng cao lên bất thường, tôi dễ dàng điều chỉnh cơ thể, sử dụng quán tính chênh lệch, lách người sang một bên, đưa chân trái làm thế đá, rồi đạp vào cái cây đó trước khi phóng đến một cái cây khác, và lần lượt như vậy hướng về phía nơi Na đang chiến đấu theo đường zíc zắc và tung ra một cú đấm về phía thứ sinh vật đang cố tấn công Na kia.

Vào đúng thời điểm cả hai đọ kiếm tách ra, lấy một tốc độ cao nhất, tôi đã gồng hết sức vào tay mà tán vào mặt của tên kia.- !!!Hắn dường như cũng không ngờ đến việc này, nên khi nắm đấm của tôi chạm vào má hắn với tốc độ tua chậm.

Tôi có thể rõ ràng thấy được ánh mắt ban đầu là coi thường, sau đó chuyển sang bất ngờ của hắn trước khi bị đánh văng đi cùng một tiếng uỳnh khá lớn.- Woa!

Ngươi thấy không Na!?- Coi chừng!!!
 
Chuyển Sinh Thành Nữ Cùng Mấy Đứa Bạn Trong Nhóm Chat
Chương 4: Không có ma tộc 2


- Cẩn thận!Tiếng Na hét lên đó cũng là lúc tôi nở ra một nụ cười, lấy một động tác như thể đó là suýt soát, cúi người một cái về phía mặt đất rồi lộn nhào, né tránh đòn tấn công bất ngờ phía sau, trước khi lách người đứng ngay bên cạnh Na với vẻ tự hào trên mặt chống hông.- Ngươi lo gì đấy?

Ta ổn thôi!Khoe khoan như vậy, tôi sau đó liền ghét bỏ nhìn thứ vừa đánh lén mình bằng cái chân trước đầy sần sùi của nó.- Na tên kia vẫn chưa chết.

Ngươi chọn đi, đánh con ếch quỷ quái kia, hay là cái tên vừa bị ta đấm bay kia?Tôi nhìn sang phía Na, hắn không do dự gì nhìn tôi một cái thì liền mang kiếm quay về phía cái tên vừa bị tôi đấm bay đi.- Tôi xử lý được.

- ...Thấy hắn vậy có vẻ hơi hiếu thắng, tôi nhúng vai nhẹ rồi nhìn về phía con ếch đang cố phình người lên để làm gì đó.

Quan sát từ bên trong cơ thể nó, dễ dàng thấy được có một lượng lớn dòng chảy màu xanh lam mà bản thân từng thấy đang tích tụ lại.Không qua suy nghĩ nhiều, tôi cũng thừa biết nó định nghẹn đại chiêu nên liền nắn bóp tay, trước khi cười lên một cái.- Ngươi xong rồi đồ con nhái!Dứt lời thì đó là lúc tôi lách người vụt sang một hướng khác trước mặt của con ếch.Tốc độ phản xạ của nó nhìn theo có vẻ nhanh.

Thế nhưng nó trong mắt tôi chả khác quái gì một sinh vật to lớn cục mịt, nên kể cả khi ánh mắt đảo kịp theo, thì cái thân thể to lớn đó, vẫn là cái gì đó quá buồn cười.Tôi đứng ở ngay bên trái rồi, nó vẫn không thể kịp đưa cơ thể theo.Chớp ngay giây phút đó, bằng một cái dậm nhảy lấy thế, tôi cung tay và tọng ngay một đấm thẳng vào mặt của con ếch, trước khi đại chiêu đang nghẹn có thể thực hiện ra.Với một cú đấm như vậy, trông có vẻ nhỏ hơn con ếch khá nhiều, nhưng lực tay thể hiện ra, điều đó đã khiến tôi dễ dàng cho đầu nó phải lệch sang một bên với một ít máu màu tím văng ra.Tôi nghĩ nó khá là mạnh, vì khi đấm có thể nghe vài tiếng xương nứt từ phần tiếp xúc giữa hai bên.- Hú ya!

Quá là đã luôn!Cảm nhận thấy sức mạnh dâng trào trong cơ thể và chứng kiến con ếch bị đập cho phải lệch đầu sang bên, chút thì ngã về phía bên kia, tôi trước khi đáp xuống đất đã hét lên một cách vui mừng.Kế đó ngay khi chân chạm đất, cũng không cho con ếch có cơ hội trở mình, tôi liền lại lấy trớn mà phóng thẳng về phía cằm dưới của nó làm một cú nốc ao lên.Lần nữa ra sức, cú đấm vẫn không khiến cho tôi thất vọng khi có thể nhẹ nhàng làm cho con ếch phải nhấc bỗng cơ thể lên mà có dấu hiệu muốn bật ngửa ra sau.Giây phút đó, tôi cười khá là tự mãn vì nghĩ bản thân chắc chắn nắm cơ hội thắng trong tay rồi, cho đến khi ánh mắt vô tình liếc thấy chân bên phải của con ếch đang hướng tới.

Đang ở trên không, lại không có bất cứ cách nào để tránh thoát, kể cả khi có thể suy nghĩ nhanh hơn rất nhiều đi nữa, tôi sau đó chỉ có một kết cục.Uỳnh!Tôi chứng kiến cái chân sần sùi cùng móng vuốt của con ếch cứ thế đập vào cơ thể, sau đó thì nghe một âm thanh khá chói tai vang lên, trước khi bản thân thì xé gió mà văng bay đi.Xương cốt cứ như thể là bị đập nát ra vậy, rất đau, nhưng cũng rất nhanh chúng hồi phục trở lại và tôi thì chỉ có thể nhìn cái cảnh bản thân bị văng đi đâm xuyên qua vài cái cây, tán vào mặt đất, kế đó thì lăn đến chân của một cô bé dễ thương tai cáo.- ...- ...Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, điều đó khiến cho tôi có chút lúng túng mà vội bật người dậy phủi đất trên người mỉm cười.- Không có việc gì, ta ổn.

Chỉ là lỗi kỹ thuật một chút.- ...Không có lời nào đáp lại, chỉ có một vẻ hoảng sợ trên mặt của cô bé ấy, người không ai khác chính là bé Zu cả.- Khụ, ta lại đi tiếp đây!Ho khang nhẹ vì biết chuyện này có vẻ không phải là cái gì để đùa, tôi sau đó lại bức tốc mà quay lại phía của con ếch một lần nữa.Với cú đấm trước đó tung ra, con ếch dường như đã bị lật nhào về phía sau, nên khi lao trở về, tôi có thể thấy nó đang cố lật người lại.Nhưng tôi nào để cho nó có cơ hội.

Ngay giây phút nó lật người về lại, đó cũng là thời điểm cú đấm của tôi lại in trên má phải nó thêm lần nữa.Lấy trớn xa cùng tốc độ và sức mạnh, lần này tôi không chỉ cho nó lệch đầu, mà là lật hẳn sang hướng bên phía kia.Nhân giây phút đó, vào lúc vừa đáp đất, tôi lại dồn sức vào chân mà nhảy theo đến vị trí con ếch bị lật mà điên cuồng khụy hai chân trên người nó tung nắm đấm.Thế nhưng...Gaaaaaa!!!Những cú đấm tung ra thì trông có vẻ mạnh, mặt đất còn liên tục bị tôi làm cho chấn động.

Thế nhưng tôi vẫn không hiểu nổi thứ sinh vật này nó trâu bò đến mức độ nào, khi vẫn còn có thể cựa quậy được và gào lên để cố phản kháng với tôi.Nó càng gào tôi càng đấm mạnh hơn, cho đến một lúc tôi chợt nhận ra cơ thể này đang dần yếu đi với tốc độ dễ dàng nhận ra.- ...Không phải chứ!?Vô cùng bất mãn với nó, tôi vẫn không thể không cắn chặt răng, cố nghĩ cách gì đó để có thể vượt qua việc này khiến cho con ếch này ngừng giãy dụa đi.Thế nhưng dù có ra sức đấm đến đâu, trông sức của mình ngày một yếu đi, vẫn thấy con ếch cựa quậy và không có dấu hiệu nào là bị đánh gục, tôi trở nên có chút bất đắt dĩ.Phải làm sao đây chứ.Ngay khi tôi nghĩ vậy, bỗng một cái bóng đen đã hiện ra và lao về phía bên cạnh.Không như tôi hữu dũng vô mưu, cứ điên cuồng đấm vào một chỗ của con ếch mong giết được bằng cách đó.Người này lại trực tiếp hơn, lợi dụng độ dài thanh đại kiếm của mình cắm sâu vào bên trong cơ thể của con ếch, ngay vị trí tim của nó.Vào lúc nghe thấy tiếng kim loại xé nát da thịt mà đâm vô, một tiếng kêu khá tuyệt vọng sau đó cũng đột ngột thốt lên.Nó không đâu khác chính là của con ếch.Đợi đến khi tôi quay mặt về phía người vừa làm nó, không ai khác ngoài Fine đã trở lại cuộc chiến sau khi hồi phục xong, thì cơ thể mà tôi đang cố giết đã không còn một chút sự phản kháng nào nữa, ngoài vài cơn chấn động khi cơ thể nó co giật.- Cảm ơn, chút nữa thì ta để nó thoát rồi.Tôi thở phào ra nói, ngã sang một bên vì sức mạnh đang dần vơi đi càng trở nên rõ ràng hơn.- Việc uống máu không giúp ta có sức mạnh lâu được.

Phải rồi...Na...Nhớ sực lại chuyện trước đó, tôi đưa mắt sang phía của Na thì đôi mắt phải trừng lớn một cái.Xong rồi?Tôi biểu hiện như vậy là bởi vì bây giờ Na đang đứng tựa ở một thân cây, ánh mắt thì hời hợt nhìn sang phía này, trong khi đó dưới chân lại chính là cái xác của tên xấu xí kia, với đầu một nơi, thân một ngã.- Nhìn gì?

Trên đời lần đầu tiên tôi có thể thấy một người bên hông đeo kiếm, nhưng lại cứ thích đấm tay đó.

Nãy giờ tôi đang tự hỏi, khi nào thì cô mới làm xong việc với sự ngu ngốc đó.

Thật đúng là dù có mạnh lên đi nữa, thì không thể trông mong gì được.Na vừa nói, đầu lắc nhẹ mấy cái với vẻ thất vọng.- Ặc!Bị Na nói trúng, tôi cũng cảm thấy có hơi lúng túng mà sờ sang thanh kiếm bên hông, khi đúng là vừa quên đi chuyện quan trọng này.Mà khi tôi phản ứng như vậy, một cánh tay bọc trong giáp đen đã xuất hiện trong tầm mắt.Tôi đưa mắt nhìn lên theo thì mới nhận ra đó là Fine, người có vẻ như định giúp tôi đứng dậy.- Cảm ơn.Nắm chặt lấy tay Fine, giây sau đó thì tôi liền bị một sức mạnh vượt trội đem kéo đứng thẳng lên.- Không có gì.Fine đáp lại, rồi hướng mắt về phía của Na.- Tôi cảm giác như hắn không đi một mình.- Ừm, nên chúng ta rời khỏi đây thôi, trước khi lại có kẻ kéo đến lần nữa.- Đồng ý.Tôi thốt lên để tăng sự hiện diện của mình trước hai người trông hết sức ngầu lòi này khi nói chuyện với nhau.Kế đó thì tôi mau chóng hướng về phía mặt đất mà nhảy xuống.Tôi cứ nghĩ là mình còn một chút sức mạnh trong người, nhưng khi làm vậy và nhận ra, thì hai chân đã khụy xuống đất vì trọng lực và đập mặt một cái thật mạnh vào đất rồi.- ...Độ cao đó chỉ có mấy mét, trước đó tôi thậm chí còn không thèm để ý.

Nhưng xem ra vào giây phút này để mà nói, thì tôi chả khác gì bị đánh trở về nguyên hình với cơ thể có sức mạnh chả khác gì người thường là bao, trừ khả năng hồi phục vượt trội ra.Bị té thế này, nó làm tôi có chút mất mặt trước hai người Na và Fine, nhưng vì không thể nằm mãi, tôi chỉ còn nước mau chóng không coi nó ra gì mà đứng dậy thật nhanh.- Vậy chúng ta sủi thôi nhỉ?Tôi đặt câu hỏi để chữa quê và nó chỉ khiến tôi nhận được hai mắt thờ ơ từ phía bọn họ.- Xem ra việc uống máu cũng không giúp cô duy trì sức mạnh quá lâu đúng không?Fine hỏi tôi, trước khi tiến đến vòng tay qua eo xách tôi lên trước đó.- ...Điều đó khiến cho tôi chỉ biết thở dài rồi gật đầu, sau đó thì nhìn sang Na xem tên này có tò mò không.

Nhưng thứ tôi nhận được kế đó chỉ là ánh mắt của Na hướng về phía hai người còn lại, trước khi chạy đi.Fine sau đó cũng bám theo sau cho đến khi chạm mặt Shuri và Zu.Không có bất cứ câu hỏi hay trả lời nào được đưa ra từ tất cả.

Dường như là ai cũng cảm thấy lo lắng, nên là ngay khi vừa đến chỗ cả hai, Fine lại như trước xách lấy Shuri lên bằng tay còn lại mà đuổi theo Na đang bế Zu ở phía trước.- Shuri, phép hồi phục của cô có thể hồi máu không?Tôi tò mò nhìn sang phía Shuri, người trông có vẻ khoẻ khoắn hơn trước.- Có.

Shuri nói, giọng giống như có hơi ghét bỏ.- ...Khó xử vậy.Tôi nói thầm, nhìn điệu bộ Shuri không muốn nói chuyện thì chỉ còn nước im lặng mà nhìn ngó mọi thứ ở xung quanh.- Chúng ta sẽ cứ chạy như vầy mãi sao?Bị xách chạy quãng rất lâu, tôi mới thắc mắc hướng về phía Na phía trước hỏi thăm.- Chứ cô nghĩ chúng ta nên tìm đường sao?

Tôi thậm chí còn không biết chúng ta đang ở đâu đây.

Bớt hỏi mấy câu dư thừa đi.- ...Gì chứ...Bị Na đáp lại bằng giọng điệu thế kia, tôi bỉu môi trong lòng, sau đó cũng không nói thêm.Fine mang theo tôi và Shuri, còn Fine thì bế Zu cứ như vậy chạy đi rất lâu.Tôi không biết là bao nhiêu thời gian trôi qua, cho đến khi nghe thấy một tiếng vó ngựa, cùng tiếng kẽo kẹt như của một cỗ xe đột ngột xuất hiện bên tai.- Na, ở kia, có tiếng như xe ngựa vậy.Zu là người lên tiếng khi nghe thấy nó và chỉ về phía của tiếng chiếc xe đang chạy.Không quá nhiều lời, sau đó thì Fine đã mang theo chúng tôi cùng Na chạy về phía đó, cho đến khi dừng lại tại một con đường, nhìn là thấy chính là một con đường do việc có phương tiện di chuyển lên đó thường xuyên mà tạo thành.- Na?

Sao lại dừng?Đến đây, khi thấy Na dừng lại, Shuri là người lên tiếng thắc mắc.Nghe nó, Na không trả lời ngay mà thả Zu xuống rồi lắc đầu.- Không nên.Câu trả lời của Na giống như đang e ngại gì đó vậy.- Tại sao?

- Còn tại sao gì nữa, chúng ta đang ở dị giới đó bà cố.

Có coi lại xem chúng ta là chủng tộc gì?

Thập cẩm thế này, có nên hỏi thử xem.

Thế giới này thì loại nào được chào đón, loại nào không không đã.Tôi đáp lại lời của Shuri, khi bản thân cũng hiểu được ý của Na khi dừng lại đây mà không đuổi theo cỗ xe ngựa trước đó dẫn chúng tôi đến đây.- Hira nói đúng, kể cả khi chúng ta tìm ra được nơi có người.

Chúng ta vẫn phải đề phòng.Không để tâm đên lời của Na đồng ý với bản thân, tôi sau khi nói cho Shuri nghe, thì lúc đó cũng được thả xuống, nên ngay sau đó liền tò mò tự mình bước ra giữa đường để nhìn ngó, rồi ngồi xuống xem xét dấu vết còn lại trên đường.- Hira, đang xem gì vậy?Nhìn ngó một lúc, thì từ chỗ của Na, bé Zu bỗng tiến đến chỗ tôi rồi cũng ngồi xuống với vẻ hiếu kỳ trên mặt.Nhìn cô bé dễ thương này, tôi cũng chẳng có gì để giấu diếm mà mỉm cười giải thích.- Không có gì, ta chỉ đang tò mò mọi thứ mà thôi.

Chỉ muốn xem con đường này là một chiều hay không.

Nhưng ta chợt nhận mình khá ấu trĩ khi nó làm sao có chuyện đó.

Ngươi nhìn ở đây xem, đây là dấu vết cỗ xe trước đó, còn mấy cái dấu vết này, tuy không mới, nhưng cũng không cũ, chứng tỏ đây là con đường thường xuyên xử dụng.

Và nhìn kích cỡ của con đường, ta suy đoán, đây là một con đường dẫn đến nơi sẽ có nhiều người sống, chứ không phải chỉ là một ngôi làng nào đó.- Oa, Hira biết nhiều vậy sao?Nhìn Zu đang hướng về phía mình với ánh mắt ngưởng mộ, tôi chợt cảm thấy có hơi chột dạ, khi đó dẫu sao cũng chỉ là tự đoán tự suy diễn, chứ chẳng phải hiểu biết gì cả.- Cũng thường, cũng thường.

Viết nhiều tiểu thuyết viễn tưởng, ta cũng phải tự xây dựng mọi thứ cho hợp lý.

Nên mấy cái này cũng phải biết một chút, haha...Cười một cách hết sức miễn cưỡng, tôi nói rồi mau chóng đứng lại đi về phía Na.- Na, vậy chúng ta nên bắt đầu lên kế hoạch một chút nhỉ?- Vậy cô có kế hoạch thế nào?- Tất nhiên là nghĩ cách do thám rồi.

Xem nào, nếu đây là thế giới con người thống trị thì...
 
Back
Top