Tâm Linh Chuyện Ngõ Nhỏ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
289138648-256-k882284.jpg

Chuyện Ngõ Nhỏ
Tác giả: hngoclinhanh
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Linh-một cô bé về quê thăm bà nội trong một lần gặp lũ trẻ dưới quê Linh đã phát hiện ra bí mật động trời về con ngõ đầy kinh dị và ám ảnh .

Hãy cùng theo dõi để biết thêm chi tiết.​
 
Chuyện Ngõ Nhỏ
Chương 1: Mở đầu


Vào một ngày chiều hè oi bức của miền Bắc Việt Nam, khi con người bị cuốn vào vòng quay của công việc thì nơi nào đó vẫn còn có người thảnh thơi ngồi dưới nền gạch đỏ đếm kiến.-Bà nội, bà nội ơi!

Bà nội nhìn này chúng đang tha cái gì đó trắng trắng này.-Đứng lên đi Linh, con không thấy nóng hả?

Vào nhà bật quạt ngồi đi để bà nấu nốt nồi chè đỗ đen.Cái bóng nhỏ nhỏ hậm hực đứng dậy chân còn dẫm bình bịch xuống sân vài cái.

Mặt cau có, hàng lông mày nhăn lại cái miệng nhỏ la lên.-Bà nội mắng con hoài vậy?

Nhưng cái trắng trắng con kiến tha là gì vậy bà nội.-Trứng kiến đấy, chắc trời sắp mưa to nên nó tha trứng lên chỗ cao hơn.

Con đừng ngồi ngoài đấy nữa nắng chiều hắt từ sân lên nóng lắm.Bà nội nói vọng ra từ gian bếp nhỏ, Linh học trên Hà Nội nhưng nghỉ hè nên bố mẹ cho về ở với bà nội để bà nội trông Linh, ban đầu Linh cũng hứng thú vì về quê chắc vui hơn trên thành phố nhưng mà Linh về chẳng được mấy hôm đã thấy chán vì con ngõ nhà bà chẳng có ai chạc tuổi Linh.

Chẳng có người chơi cùng nên Linh chỉ quanh quẩn trong nhà hôm thì ra chuồng gà lúc thì ghé chuồng lợn.

Bà Linh năm nay cũng gần 70, ngày trước nghe bố kể là nội bán rau ngoài chợ nhưng sau lần nội bệnh bố Linh không cho bà đi nữa giờ nội ở nhà chăm đàn gà với mấy con lợn.-Linh ơi, tí nội dẫn Linh đi chơi Linh đi không?Nghe đến đi chơi mắt Linh sáng lên chẳng còn bộ dạng hậm hực khi bị bà nội mắng.

-Có có con có đi mà đi đâu vậy bà?-Đi tìm bạn chơi với LinhMột lúc sau bà lôi con xe mili xanh từ trong lán ra, khoá cửa cổng rồi bế Linh ngồi lên sau xe.

Bà lai Linh ra nhà văn hoá thôn để chơi, vừa vào cổng nhà văn hoá Linh đã cười sung sướng vì ở đây lắm đứa chạc chạc Linh.

Bà bế Linh xuống Linh liền chạy đến chỗ chúng nó, lũ trẻ thấy người lạ đang chơi đùa cười khúc khích cũng im dần.

Một đứa lớn nhất lên tiếng hỏi Linh-Mày là cháu bà Liên à?

Linh gật đầu rồi cất tiếng hỏi-Các cậu cho mình chơi chung với được không?Lũ trẻ nghe nói Linh là cháu bà Liên liền xì xà xì xầm bàn tán, một đứa rụt rè tiến lại gần Linh hỏi nhỏ.-Thế mày gặp ma bao giờ chưa?Linh mắt tròn mắt dẹt nghiêng nghiêng cái đầu nhìn cậu bé đó một cách khó hiểu, thằng bé liền bồi thêm cho Linh một câu khiến Linh sợ điếng người.-Cái ngõ nhà mày toàn ma, sợ lắm chúng tao chẳng dám vào.

Mày ở đấy mà chưa gặp ma à?

Lúc trước anh Hiếu dẫn chúng tao thám hiểm thử kết quả bị doạ sợ chạy đái ra quần.-Này mấy đứa đang nói gì đấy?Giọng bà nội cất lên chặn ngang câu nói của thằng bé kia, Linh nghe kể xong thì dựng hết cả tóc gáy đứng như trời trồng.#hine
 
Chuyện Ngõ Nhỏ
Chương 2 : Bà Liên đã chết rồi!


Nhìn thấy bà Liên bọn trẻ con mặt tái mét cả đi, đây không phải bà già chuyên làm mấy cái trò ma quỷ xong đột tử chết trong vườn cách đây 5 tháng hay sao?

Cái ngày bà ấy mất trời đổ mưa to sấm rền uỳnh uỳnh oàng oàng làm cho lũ trẻ con nhà nào cũng kinh hãi dù sợ mất cả mật khi nhắc đến cái ngõ đấy nhưng vẫn cố theo bố hay bà đến đám ma bà Liên.

Thằng bé vừa nói chuyện với Linh thấy sự tình cấp bách liền kéo Linh chạy đi còn không quên ngoái đầu lại hét với lũ đồng bọn-Chạy đi ma đấy Linh ù ù cạc cạc chạy theo nghe thấy thằng bé hét lớn ma đấy Linh càng sợ càng chạy nhanh hơn.

Lũ trẻ chạy vào trong cái nhà kho cũ của nhà văn hoá rồi chốt cửa lại, mùi đồ gỗ cũ mối mọt xộc thẳng vào mũi Linh.-Ê mày có sao không?

Thằng bé lên tiếng hỏi khi nhìn thấy mặt Linh đực ra như ngỗng thấy Linh không trả lời nó nói tiếp-Tao là Dũng kia là anh Hiếu, thằng Hoàng, thằng Hoà, Mạnh với con An.

Mày tên là gì?Linh theo phản xạ trả lời-Tớ là Linh, vừa nãy vừa nãy các cậu bảo ai là ma vậy?Thằng Hiếu im im nãy giờ lên tiếng-Bà Liên bà nội mày là người chếtLinh mặt thẫn thờ ra nghe xong câu đấy mà chết lặng, sao có thể được bà nội Linh sao có thể là ma cơ chứ chắc chắn là nói dối.-Tao không nói dối đâu, chắc mày đang thắc mắc tại sao tao biết mày là cháu bà ấy đúng không?

Linh không trả lời chỉ lắc đầu, thấy vậy thằng Hiếu nói tiếp-Ngày bé nhà bà ngoại tao ở đấy, mày cũng hay về quê chơi, tao hay chơi với mày nên tao nhớ mặt mày.

Nhưng tại sao ngày bà Liên chết mẹ mày với mày không về?

Tao chỉ thấy bố mày ngồi ở đấy.Vậy là bà nội Linh là ma thật à, Linh không tin vào tai của mình vậy mấy ngày nay Linh ở với ma, ăn với ma, ngủ với ma.

Linh rợn hết cả gai ốc.

Bỗng tiếng đập cửa vang lên cắt ngang luồng không khí sợ sệt của lũ trẻ, một tiếng gọi cất len-Linh mở cửa cho bà đi LinhLà bà Liên bà Liên gọi Linh, con An thấy vậy thì nép sát vào Hiếu rồi nói với giọng run rẩy-Bà ấy chỉ cần con Linh thì con Linh mở cửa mà bước ra đi đừng làm hại bọn tao bọn tao có làm gì đâu.Linh quay ngoắt đầu nhìn An như không tin nổi lời An nói, thằng Hoà lườm con bé rồi nói-Mày nghĩ bà ấy bắt được con Linh rồi bà tha cho bọn mình chắc sao mày ngu thếThằng Hoàng bỗng đứng dậy tìm xung quanh rồi lấy ra một chai C2 mất vỏ nằm trong góc nhà kho.-Tao nhớ ông nội tao bảo ma quỷ sợ nước đái trẻ con giờ tao có kế này chúng mày nghe không?Tiếng đập cửa vẫn dồn dập ngoài kia, lũ trẻ tập trung vào Hoàng, biết là chúng nó đã ngầm đồng ý Hoàng nói-Anh Hiếu là người cao nhất anh Hiếu đứng ở gần cửa tí em hô mở cửa là anh mở ra, giờ thì chúng mày đái vào đây đi tí nữa mở cửa tao hất vào bà ấy, con An nắm chắc tay con Linh rồi chạy vào nhà bà Hiền ở gần đấy nhờ sự trợ giúp.

Nghe rõ hết chưa?-Rõ rồiLũ trẻ đồng thanh hô nhỏ nhỏ, bảo làm là làm mấy thằng liền vạch quần ra tè vào cái chai đấy, An với Linh thì xoay người lại thẹn đỏ cả mặt đến khi kế hoạch tác chiến đã xong thằng Hoàng nhìn về phía anh Hiếu gật đầu một cái rồi hô lớn-Mở cửaBà Liên đang đập cửa ngoài kia nghe thấy vậy không đập cửa nữa vừa thấy cánh cửa mở ra một dòng nước ấm dội thẳng lên người bà làm bà hét toáng cả lên-Ôi giời ơi cái gì đây hả giờiTrong lúc bà Liên đang hoảng loạn lũ trẻ chạy thật nhanh vòng ra trước mặt bà Liên rồi chạy ra khỏi cái cổng nhà văn hoá chạy mất hút.#hine
 
Chuyện Ngõ Nhỏ
Chương 3: Cái chết của bà Liên


Lũ trẻ chạy như chưa từng được chạy, thằng Mạnh chân thì chạy tay thì túm lấy quần trông nó lếch tha lếch thếch, con An nắm chắc tay Linh còn thằng Hoàng thằng Hoà Thằng Hiếu chạy phía sau vừa chạy vừa ngoái đầu xem bà Liên có đuổi theo không.

Người đời nói cấm có sai "Càng nhanh càng chậm" đang chạy theo đúng kế hoạch sẽ vào nhà bà Hiền thì con An vấp ngã kéo luôn cả Linh ngã nháo nhào dưới nền đường bê tông.

Hai đứa đau đến mức không đứng dậy nổi thằng Mạnh đứng lại đỡ hai đứa miệng còn lèm bèm-Cứ thế này sao cũng bị đuổi kịp cho mà xemBa thằng chạy đằng sau nhìn thấy thì cũng lắc đầu nguây nguẩy đúng là bình thường thì chả sao cứ đến lúc cấp bách thì sao cũng xảy ra chuyện.

Còn đang cố chạy đến chỗ thằng Hiếu thì thằng Hoàng quay đầu lại thấy bà Liên đang đuổi theo đằng sau, nó hét toáng lên-Bà...bà Liên...bà Liên đuổi đến rồi Hoà với Hiếu tăng nhanh tốc độ, anh Hiếu hét lên phía trước -Mạnh mày cõng con An chạy đi nhanh lên tao lên cõng Linh, nhanh lên không kịp nữa rồiNghe thấy mệnh lệnh thằng Hiếu đỡ cái An lên lưng ngoái lại nhìn Linh trấn an-Không phải sợ có chúng tao ở đây chúng tao bảo vệ mày, chờ tí anh Hiếu cõng mày chạy đến nhà bà Hiền tao với An đi trước.Cái Linh ngồi thẫn cà người ra nước mắt lưng tròng chực khóc, anh Hiếu chạy lên đỡ nó dậy rồi cõng nó trên lưng chạy đi, đằng sau bà Liên vẫn đang gọi với theo-Các cháu.... các cháu làm gì vậy?

Linh...Linh ơi chờ bà vớiLũ trẻ chạy thẳng vào nhà bà Hiền, thằng Hoà đóng cái cánh cửa cổng lại không quên gài then, thằng Hoàng chạy vào gian nhà trong gọi -Bà Hiền, bà Hiền ơi cứu chúng cháu với.Nghe thấy tiếng động bà Hiền đi từ dưới bếp lên cất tiếng hỏi-Đứa nào gọi bà đấyThằng Hiếu đặt cái Linh ngồi xuống cái hiên nhà bà rồi vừa thở vừa nói-Bà ơi cứu chúng cháu, bà Liên đuổi theo chúng cháu đến đây rồi.Nghe thấy bà Liên bà Hiền chạy lên gian nhà trên nhìn thấy lũ trẻ đứa nào cũng nhếch nhác trông đến tội.

Bà chú ý vào cái Linh con bé trắng trẻo xinh xắn chẳng khó mà nhận ra con bé từ trên thành phố về khác xa với lũ trẻ ở quê có nước da nâu đồng khoẻ khoắn chắc nó chính là cháu nội bà Liên.

Bà Hiền cất tiếng trấn an lũ trẻ-Bà ở đây không sao rồi mấy đứa vào nhà ngồi đi, băng gạc bà để trong tủ dưới cái ban thờ các cháu lấy mà băng cái chân chảy máu của hai cái đứa kia lại không nhiễm trùng Bà Hiền với tay lên ban thờ cầm theo cái chổi lông gà đi phăm phăm ra ngoài cổng như chực chờ điều gì đấy.

Rồi cái bóng người vừa chạy từng bước mệt nhọc cũng cách cái cổng còn vài bước chân, bà Hiền núp sau cánh cổng nhìn ra vừa thấy nó định mở cổng bà liền nhắm mắt nhắm mũi cầm cái chổi lông gà đập túi bụi vừa đập bà vừa hét lên-Bà chết rồi sao không đầu thai đi còn ở đây doạ nạt mấy đứa trẻ hả?

Mau biến đi biến điBị đập cái chổi lông gà vào tay bà đau đớn hét lên-Hiền sao bà lại đánh tôi?

Đau chết đi được đây này.Bà Hiền mở mắt nhìn người đằng trước rồi buông thõng tay xuống đánh rơi cả cái chổi lông gà mắt nhìn thẳng vào người đối diện.

Người phụ nữ có tuổi đuôi mắt đã điểm vài dấu chân chim nhưng gương mặt phúc hậu đẹp lão, bà Hiền chợt như nhớ lại kỉ niệm ngày xưa cũ cái ngày bà còn trẻ rồi bà thốt lên-Hiên là Hiên phải không?
 
Chuyện Ngõ Nhỏ
Chương 4: Sự thật


Anh Hiếu băng xong chân cho Linh thì quay ra băng cái chân đang rỉ máu của An.

Linh vẫn chưa thoát ra khỏi sự thật là bà Liên là hồn ma, mặt con bé cứ đơ ra làm cà lũ lo lắng.

Thằng Hoàng im lặng từ lúc ở nhà văn hoá thôn thì giờ cũng lên tiếng trấn an-Không cần phải quá lo lắngNhưng những đứa trẻ chưa hoàn hồn được bao nhiêu thì nhìn thấy cảnh tượng bà Hiền đang dìu bà Liên vào nhà mà hồn bay phách lạc.

Thằng Mạnh nắm lấy áo thằng Hoà mà lay-Không lẽ...không lẽ bà Hiền bị ma dụ rồiThằng Hoà chân run cầm cập nhìn mà không nói được câu nào, nó là đứa hôm đấy được bà nội dẫn đến đám ma bà Liên để tay bà Liên sờ lên cái mụn cơm ở trên mặt nó, gửi cái mụn cơm cho bà Liên mang đi.

Nó vẫn nhớ như in cái cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tuỷ ấy.

Nó bất giác rùng mình, tim nó đập nhanh đến mức nó nghe rõ mồn một cái tiếng thình thịch ấy.

Hoà nắm chặt lấy cái tay vịn ghế để ngăn không cho mình ngã.

Bà Hiền dìu bà Liên vào được đến bậc hiên thì cả lũ bao lại thành hình tròn chắn cho cái Linh ngồi bên trong, thấy thế bà Hiền liền cất tiếng trấn an-Đây không phải bà Liên, không phải ma các cháu đừng sợCả lũ nghệt mặt ra nhìn nhau, đây không phải ma vậy là cái thứ gì.

Hiếu nhìn kĩ lại thì đây đúng là bà Liên đã chết chứ không phải ai khác nó hét lên-Bà Hiền bà bị ma che mắt rồi đây chính là bà Liên cái bà ngày nào cũng vẽ bùa làm mấy cái trò ma quỷ đấy Bà Hiền cười gượng lắc đầu thấy vậy bà Liên nói -Bà không phải là bà Liên, bà là Hiên là em gái song sinh của bà nội LinhLinh giật mình đứng dậy, ánh mắt dò xét như không tin vào những gì tai mình nghe thấy được mà nhìn thẳng vào bà Hiên -Vậy bà nội cháu chết rồi hả bà?Bà Hiên gật đầu thấy cái gật đầu của bà con bé bật khóc nức nở, lũ trẻ không biết phải làm thế nào cho phải thì bà Hiên đã chạy tới chỗ Linh an ủi-Ôi Linh ơi!

Cháu bị ngã à?

Có đau không Linh?

Thôi đừng khóc mà bà xin lỗi bà đã nói dối Linh bà xin lỗi Linh.Vậy hoá ra bà Liên chết là thật, lũ trẻ không nói dối.

Cái Linh thấy bà thì xin lỗi tới tấp thì bình tĩnh lại nhìn bà Hiên rồi hỏi-Sao cháu lại không biết bà là chị em với bà cháu?

Sao bố cháu lại gọi bà là mẹ?

Sao bố cháu dặn cháu gọi bà là bà nội?

Bà trả lời đi... bà trả lời cho cháu nghe điBà Hiền bước vào trong nhà ngồi xuống cái ghế đối diện lũ trẻ nhìn bà Hiên rồi nói-Bà sẽ giải thích cho các cháu nghe còn giờ thì Hiên bà đi tắm đi sao người bà khai vậy như vừa ngã lọt vào nhà xí vậy, quần áo tôi để chỗ cũ đấy nhanh lên tôi không chịu được cái mùi này thêm giây ohuts nào nữa đâu, như mùi nước đái trẻ conBà Hiên gật đầu rồi đi vào trong, bốn thằng vừa làm trò nghịch dại nhìn nhau mặt ngượng đỏ như quả cà chua chín.

Bà Hiền bắt đầu nghiêm mặt nhìn vào Linh rồi bắt đầu câu chuyện từ cái ngày xa xưa-Ngày trước nhà bà cũng ở trong ngõ nhỏ đấy nên bà chơi rất thân với Hiên và Liên, cứ tưởng mọi chuyện sẽ êm đẹp như vậy nhưng biến cố đã xảy ra.

Trong một lần bố của Hiên phải đi đến Hoà Bình vì công việc nhưng rồi một đi không trở về, lần cuối ông gọi điện cho vợ con ông chỉ kịp nói "Em và hai con sống tốt, anh bị người ta bắt bỏ bùa rồi" kể từ đó mẹ của Hiên sống trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Khi tỉnh bà ấy đòi đi tìm chồng, khi mê bà ấy khóc lóc nói mớ đòi ai đó trả lại chồng cho mình.

Vì quá đau buồn u uất mà bà qua đời vì bạo bệnh để lại hai đứa con còn thơ dại.Nghe đến đây thằng Mạnh lên tiếng hỏi-Bà ơi thế bùa mà cụ bị bỏ là gì vậy bà?-Là bùa yêu, bùa yêu xứ Mường Hoà BìnhBà Hiền trầm tư kể tiếp-Ngẫm cứ tưởng mọi chuyện đến thế là xong nhưng bà Hiên lại xảy ra biến cố.

Bà ấy bị duyên âm theo, cơ thể tinh thần sức khoẻ ngày càng sa sút.

Bà Liên cố gom số tiền còn lại trong nhà mời thầy về cúng cắt duyên âm cho bà Hiên tưởng chừng vậy là đã được hoá giải nhưng mọi chuyện lại không dễ dàng như vậy, cuối cùng bà thầy bói cũng bói ra người theo bà Hiên là ai.Bà ngừng lại đôi chút, lũ trẻ chăm chăm nhìn vào bà để nghe tiếp sự việc tiếp theo là gì và rồi giọng nói ở căn nhà dưới cất lên-Vong đó chính là người yêu quá cố của bà Liên.

#hine
#hine
 
Chuyện Ngõ Nhỏ
Chương 5 : Duyên âm


-Là người yêu quá cố của bà Liên sao ạ?Lũ trẻ đồng thanh hỏi, trong đầu chúng bây giờ là sao người yêu đã chết của bà Liên lại theo ám bà Hiên chứ không phải bà Liên rõ ràng lúc sống là yêu bà Liên mà.

Vì suy nghĩ nên mặt đứa nào cũng đăm chiêu rồi vò đầu bứt tai.

Thấy vậy bà Hiền cười cười-Trông như lũ mèo hoangThấy lũ trẻ không suy nghĩ nữa nà chuyển sang mình chằm chằm vào mình bà Hiên như hiểu ý kể tiếp-Ngày trước gia đình bà cũng thuộc hộ gia đình giàu có, có của ăn của để lại không có con trai nên nhiều người cũng để mắt tới trong đó có ông ta.

Nhưng dần già năm tháng ông ấy lại động lòng với chị Liên vì vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách mạnh mẽ, cương trực.

Họ quen nhau được 3 năm mới bắt đầu yêu nhau trải qua quãng thời gian 7 năm mới ngỏ ý muốn lấy nhau làm vợ làm chồng.

Nhưng người tính không bằng trời tính, hôm đó ông ấy lên tỉnh lấy áo dài cưới cho chị thì bị tại nạn giao thông chết tại chỗ.

Lúc đó chỉ còn cách ngày cưới là 3 ngày.Dọng bà nghẹn lại như nhớ lại nỗi đau của chị mình ngày trước, bà kìm nén nói tiếp-Đã thế thân xác còn không nguyên vẹn, cái oto cán qua người ông ấy nghiến ông ấy ra làm đôi, cú va chạm khiến não văng tứ tung.

Lúc chị Liên lên đến nơi chị bàng hoàng không tin vào mắt mình, tay chị run rẩy hốt từng miếng não của chồng sắp cưới vào cái áo dài đỏ mà ông ấy đi lấy cho chị sau vụ va chạm đã bị rơi ra tung xuống nền đường.

Màu đỏ của áo thấm cùng màu đỏ của máu một cảnh tượng dị hợm đến đáng sợ.

Sau khi để tất cả vào chiếc áo chị đến ngồi cạnh ông ấy thẫn thờ vuốt lên gương mặt ông.

Bà nhớ như in cái câu nói của chị là "Thà không yêu cũng được, không cưới cũng được cớ gì âm dương cách biệt thế này hả anh?"

Rồi chị gào khóc, nỗi đau len lỏi đến từng mạch máu của chị.

Chị ngất đi, ngất bên cạnh xác của ông ấy.Lũ trẻ đã có đứa rơm rớm nước mắt, chúng chỉ là những đứa trẻ lên 10 tuổi nhưng đã cảm nhận được nỗi đau của chị vậy lúc ấy cảm giác của chị như thế nào?

Là đau chết đi sống lại, là cảm giác hạnh phúc trong tầm tay nhưng lại không thể có được.

Bà Hiên nhìn quanh rồi mở lời-Mọi chuyện ngang trái cũng bắt đầu từ đây, do ông ấy là trẻ mồ côi chị Liên còn trên bệnh viện nên bà đã đứng ra lo tang sự cho ông ấy và những chuyện dị hợm cũng bắt đầu xảy ra.

Hàng đêm trong giấc mơ của bà đều xuất hiện một người đàn ông không rõ mặt kèm nhưng tiéng toong toong như nước rò, hôm thì ông ấy dẫn bà đến một nơi xa lạ, hôm thì bà thấy ông ấy ngồi trên chiếc ghế trong phòng bà.

Trải qua nhiều giấc mơ như vậy bà nghĩ cũng bình thường chắc là do bà suy nghĩ nhiều nhưng không tần suất giấc mơ như vậy ngày càng tăng.

Cho đến một ngày ông ấy gọi bà "Hiên ơi!

Đi theo anh, đi xuống đây với anh" rồi khi sáng mai tỉnh dậy chị Liên đang ngồi đầu giường bà và kể lại.

-A tôi biết tôi biết cái này để tôi kể choBà Hiền cướp lời-Chả là nửa đêm bà ấy đi ra cánh mả ngồi trước mộ của ông đấy rồi đúng 3 giờ sáng ra con sông cách đấy 1 km rồi nhảy xuống.

May lúc đấy bố bà đi đánh cá thấy được liền lôi lên rồi cõng về nhà chứ không giờ cũng mồ yên mả đẹp rồi.Bà Hiền cười cười nhìn bà Hiên, lũ trẻ lại lâm vào trạng thái trầm ngâm rồi thằng Hoà cất tiếng hỏi-Thế là bà Liên mời thầy về cúng cho bà ạ?-Phải rồi sau này bà cũng không biết chị Liên có giao kèo gì với cái vong kia không mà từ ấy nó không theo ám bà nữa, rồi chị gửi bà về quê ngoại sống ở đó không cho phép về đây .

Xong xuôi chị ấy theo bà thầy cúng học phép làm bùa mà các cháu nói là là làm chuyện ma quỷ đấy.Bọn trẻ nhìn nhau cúi gằm mặt xuống như nhận ra lỗi sai của mình, thằng Hoà im lặng hồi lâu rồi hỏ-Vậy thời điểm cụ ông cụ bà mất là trước khi đám cưới bà Liên ạ?-Đúng vậy, tầm khoảng lúc chị Liên và ông ta quen nhau là 4 năm.Nhắc lại chuyện cũ bà Hiền bỗng đập bàn cái rầm rồi hỏi-Thế sao ngày cái Liên chết bà không về?Mắt bà Hiên bắt đầu ứa lệ bà nói nhanh-Tôi cũng muốn về nhưng cách ngày chị mất 1 ngày chị gọi cho tôi nói rằng chị phải đi đây chồng chị gọi chị rồi, khi nào chị được chôn cất xong xuôi tôi mới được về.

Nước mắt lăn dài trên gương mặt khắc khổ của bà, còn gì đau hơn khi người thân cuối cùng mất mà không được về nhìn mặt lần cuối, không được đốt cho chị nén nhang tưởng nhớ.

Bà khóc như đứa trẻ con, lũ trẻ cũng oà khóc theo chúng chạy lại ôm lấy bà, Linh an ủi -Bà là bà nội con mà, bà đừng khóc nữa, Linh xin lỗi bà vì vừa này đã lớn tiếng với bà, Linh xin lỗi.Bà Hiên ôm chặt lấy cháu nhớ lại cuộc điện thoại của mình với thằng Bảo cũng chính là bố Linh, trong cuộc gọi thằng Bảo khóc nấc lên nó nói mẹ nó gọi cho nó bảo là mình sắp chết sau này phải đối xử với mình như mẹ bảo Linh gọi mình là bà nội.

Đến khi chết chị vẫn nghĩ tới bà một người đàn bà không chồng không con, chị đã hi sinh cả đời để chăm lo cho bà.

Bỗng bà Hiền lên tiếng cắt ngang đi dòng suy nghĩ của bà -Thế mai có đứa nào muốn nghe truyện ma không 2 giờ tập trung bà bà Hiên để nghe truyện nhé giờ thì về nhà tắm rửa sạch sẽ đi-Vâng Cà bọn đồng thanh đáp lời, trong khoảnh khắc ấy có một bóng trắng mờ mờ đứng ngoài cổng đang đứng nhìn vào gian nhà trong.#hine
 
Chuyện Ngõ Nhỏ
Chương 6: Thầy trừ tà xịn nhất miền Bắc này.


Hai quyển sách lồ lộ trước mặt hai bà cháu Linh, nhìn hồi lâu bà Hiên quyết định đóng gói lại hai quyển sách.

Linh tròn xoe mắt nhìn bà với biểu cảm ngơ ngác khó hiểu-Sao bà nội lại cất đi vậy ạ?Bà Hiên nhìn đứa cháu mà không lạnh cũng phát run, nếu hôm qua không phải bà ra kịp thì thứ tà ma kia đã dìu dắt nó, nhấn chìm nó dưới dòng nước ao đục ngầu.

Bà phải bảo vệ nó, nó là đứa cháu duy nhất của bà.

Bà nhìn Linh rồi cười nói-Đây là di vật của bà nội con, chúng ta nên cất đi để lên bàn thờ của bà không nên động.Linh gật gù như đã hiểu, ngồi trấn tĩnh một lúc con bé chợt nhớ ra điều gì.

À hôm nay lũ trẻ con chơi với cô chiều qua bảo sang đây nghe truyện ma mà giờ vẫn chưa thấy đâu, Linh nhìn bà rồi thắc mắc-Bà...bà gọi điện cho bà Hiền để sang đây chơi đi, hôm qua bà có nói sang đây mà.Mặt bà Hiên đanh lại nhìn Linh rồi nói với giọng nghiêm nghị-Sáng sớm bà gọi cho bà ấy nói hôm nay không phải đến nữa rồi, dù gì nay con cũng bệnh rồi phải nghỉ ngơi thôi.Cô bé mặt buồn xụi lơ nếu không phải do con mèo tối qua dụ dỗ cô đi ra vườn sau thì cô cũng không bị cảm rồi.

Bà Hiên thấy cháu như vậy thì cười cười, móc trong túi áo ra một cái kẹo dẻo nhét vào tay cháu gái.-Bà cho Linh này, Linh mau khoẻ bà lại lai Linh ra nhà văn hoá chơi với các bạn nhéNghe được đi chơi Linh mừng ra mặt, giây trước còn xị mặt ra giây sau đã cười cười hở mười cái răng.

Đúng là trẻ con chỉ thích đi chơi, bà với cái khăn mặt lau cái mặt non nớt của cháu mà tay run run.

Khi con bé ngủ thiếp đi bà ra ban thờ ở ngoài phòng khách thắp ba nén hương, nhưng điều kì lạ là đốt mãi không cháy.

Bà Hiên nhìn vào ban thờ nơi chỉ đặt ba bát hương, không có đặt một tấm di ảnh nào.

Nước mắt bà rơi xuống, rơi vài giọt lên trên cái bàn thờ gỗ màu nâu sậm.-Bố mẹ, chị Liên, ba người sống khôn thác thiên về phù hộ cho Linh được lớn lên khoẻ mạnh, không bị những thứ dơ bẩn quấy phá.Khấn vái hồi lâu bà châm lại ba nén hương trầm, thế mà ba nén cháy hai tàn một.

Cái nén tàn là nén thắp cho bà Liên, mặt bà Hiên tái mét đi, sắc mặt chuyển xanh sang đen.

Đây là ý gì không lẽ cái Linh sắp gặp cái nạn gì không thể qua khỏi nên chị Liên đang báo cho bà, bà phải gọi cho thằng Bảo để nó về đón cái Linh đi ngay không thể để con bé ở nơi này nữa.

Tay run run móc cái điện thoại bấm số gọi cho thằng Bảo, đợi đến hồi chuông thứ ba mới có tiếng người trả lời-Alo con chào mẹ ạLà giọng phụ nữ nghe rất mệt mỏi, trong âm sắc còn có chút đau khổ-Trang à con, thằng Bảo đâu rồi con mẹ có việc muốn nói với Bảo con chuyển máy giúp mẹ được không?Vừa nghe xong đầu dây bên kia khóc nấc lên, một lúc sau mới ổn định được cảm xúc cô mới xụt xịt trả lời-Anh Bảo....anh Bảo sáng nay...bị tai nạn giao thông đang cấp cứu mẹ ơi...ôi mẹ ơi...anh Bảo ơi...Bà Hiên thẫn thờ tay buông thõng, cái điện thoại 1280 rơi xuống đất nghe cái cạch.

Tâm trạng bây giờ là gì?

Bàng hoàng, sợ hãi, lo lắng.

Tại sao lại tai nạn ngay bây giờ?

Đây chỉ là sự cố hay trùng hợp?-Mụ già ấy bảo ngay từ đầu là đừng cho con bé về đây không nghe cơ, bị mụ già ấy quở trách đấy.

Nó không sao đâu chắc chỉ gãy chân thôi.

Một giọng nói từ đâu phát lên khiến bà Hiên giật mình quay ngoắt lại.

Đó là giọng của một người đàn bà xa lạ, thoạt nhìn cũng gần 50 tuổi nhưng trông hai vai cứ trũng xuống như gánh vật gì rất nặng.

Bà ta ăn mặc trông rất kì quái quần áo đâu đâu cũng chắp vá, không mảnh lớn thì mảnh bé màu sắc đủ cả.

Tóc tai thì rối bù xù có nhiều chỗ còn bết lại như lâu ngày chưa gội.

-Tò mò lắm chứ gì?

Tao là thầy trừ tà xịn nhất miền Bắc này.

Cần tao bói cho một quẻ không?#hine
 
Back
Top Bottom