Tâm Linh Chuyện ma ở quê nội

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
296340692-256-k740830.jpg

Chuyện Ma Ở Quê Nội
Tác giả: xanhlam09
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Vũ, một sinh viên thành phố về quê nội để tận hưởng kì nghỉ hè.

Mọi thứ ở nông thôn đều yên bình, chậm rãi.

Sáng người ta ra đồng, tối về lại ngồi cùng nhau nói chuyện.

Nhưng những thực thể siêu nhiên đã làm đảo lộn mọi thứ.

Vũ từ một người theo chủ nghĩa duy vật cũng đã tin vào sự hiện diện của ma quỷ.

Vậy câu chuyện đó như thế nào.

Hãy cùng theo chân Vũ để có thể hiểu những gì cậu ta đã trải qua.​
 
Chuyện Ma Ở Quê Nội
Phần 1


Tôi là Vũ, sinh viên năm ba của một trường đại học chuyên về khoa học kĩ thuật tại Hà Nội.

Từ nhỏ tôi hay ở với ông bà ở quê, tuy ông bà không mê tín như những người khác nhưng mà tôi vẫn được tiếp xúc với nhiều câu chuyện ma.

Thành ra tôi nửa tin vào tâm linh nửa không.

Mỗi lần lớp cắm trại, mọi người đều ngồi quanh lửa trại thi nhau kể chuyện ma.

Mấy bạn nữ thì run như cầy sấy, một vài bạn nam yếu bóng vía cũng liên tục ngó trái nhìn phải.

Còn tôi thì coi nó như chuyện hài mà thôi, nghe cũng có tính giải trí lắm.-Ma à, sợ gì.

Nếu gặp nó mình sẽ dùng chủ nghĩa duy vật để chứng minh cho nó rằng nó không tồn tại.Đó là câu trả lời của tôi mỗi khi có ai đó hỏi về chuyện có sợ ma không.

Cơ mà mạnh mồm là thế nhưng tôi nghĩ nếu gặp thật chắc tôi ngất mất.

Hè năm nay, tôi không đi làm thêm mà được bố cho về nhà ông nội chơi.

Lâu lắm rồi tôi mới về nhà ông nội.

Mất gần 7 tiếng đồng hồ tôi mới đặt chân xuống mảnh đất quê nội.

Từ xa, tôi thấy hình dáng quen thuộc của ông.

Tuy ông già mà chưa còng, bước đi nhanhh nhẹn, da dẻ hồng hào, con mắt vẫn còn sáng lắm.

Ông đi lại gần, vỗ vai tôi, hỏi:-Đi mệt lắm không cháu, bố mày gọi điện tối qua bảo mày hôm nay về, ông đã chuẩn bị vài món ngon rồi.

Đưa balo đây ông xách về cho nào.Ông vươn tay ra để cầm balo của tôi, nhưng tôi đã cản lại:-Dạ cháu cảm ơn ông, nhưng mà cháu thanh niên rồi, ngồi xe có tí xíu mệt sao được ạ.

Balo cháu cầm là được ạ, ông cháu mình về thôi ông.Ông cười sảng khoái, gật đầu, nói:-Ừ, mày ra dáng thanh niên rồi đấy.

Thôi đi về, ngoài đường bụi lắm.Nói xong ông đi trước, tôi lẽo đẽo theo sau.

Nhà ông cũng chẳng xa lắm, từ nhà ông đi ra đường cái có 20m.

Vừa vào nhà, tôi cảm thấy mát mẻ hơn hẳn.

Ông chỉ vào 1 căn phòng, nói:-Hôm qua ông dọn phòng này rồi, cháu chỉ cần vào ở là được thôi.Tôi dạ một tiếng, sau đó bắt đầu cất đặt hành lí của mình.

Cất đặt xong, tôi ra thắp hương lên bàn thờ cho bà nội.

Tôi nhớ, ngày bà mất tôi mới chỉ học lớp 3.

Hồi nhỏ, bà chiều tôi lắm.

Trái ổi, quả táo, lâu lâu là nắm xôi bà đều đưa tôi cả.

Bà cũng thường hay kể chuyện tôi nghe.

Lúc bà mất, tôi khóc to lắm, ai dỗ cũng chẳng được.

Thế mà chớp mắt cái tôi đã là sinh viên năm ba rồi.

Bà mất, ông cũng chẳng vui.

Hai ông bà từ trước tới nay có bao giờ lớn tiếng với nhau.

Nhiều khi, tôi cảm thấy giới trẻ bọn tôi cũng chẳng bằng được 1 phần ông bà.

Bần thần một hồi, tôi đi xuống bếp phụ giúp ông nấu ăn.

Tối đó, hai ông cháu vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả.

Tôi thấy ông cũng vui hơn làm tôi vui lây.

Ở quê thì ngủ sớm, ông nội tôi cũng vậy.

Chín giờ tối ông đã tắt đèn, nằm nghe đài.

Tôi cũng chặc lưỡi, thôi thì về quê ngủ sớm cũng được, chứ bình thường toàn thức tới 1, 2 giờ sáng không chơi game thì cũng xem phim.

Lâu lâu còn phải xử lí đống bài tập hay đồ án nữa.Khuya, trong đêm tĩnh mịch toàn tiếng kêu của côn trùng.

Lúc này, trên nóc nhà thờ dòng họ Nguyễn xảy ra điều lạ lùng.

Một con chó đang đứng trên nóc nhà bằng hai chân ra sức mà tru lên.

Lát sau, liên tục những tiếng tru của những con chó khác từ mọi nơi vọng tới.

Nhưng chẳng ai để ý cái sự lạ ấy đang diễn ra bởi lẽ, ở quê nửa đêm bọn chó cùng nhau xướng ca âu cũng là điều bình thường.

Nó là điềm báo hiệu cho chuyện gì xảy ra, chẳng ai đoán trước được.

Chỉ thấy sau khi nó tru một tràng dài xong liền nhảy từ trên nóc nhà xuống đi ra phía cổng.

Nếu có ai nhìn thấy con chó, có lẽ sẽ lết đi vì sợ hãi mất.

Con chó mũi đỏ, mắt đỏ lừ như máu.

Đầu nó đội nón mê, đi thẳng bằng hai chi sau như con người, hai chi trước cầm gậy.

Nó lững thững đi gần đến cổng, phốc một tiếng, nó nhảy qua tường, biến mất vào màn đêm sâu thẳm.
 
Chuyện Ma Ở Quê Nội
Phần 2


Một đêm lạ lùng đã kết thúc.

Gà gáy báo hiệu ngày mới đã đến.

Hôm nay tôi dậy khá sớm, nhưng cũng không sớm bằng ông.

Khi tôi ra khỏi phòng đã thấy ông ngồi uống trà rồi.

-Ông bình thường cũng hay dậy sớm vậy ạ?Tôi ngồi xuống, vừa hỏi vừa rót trà cho ông.

Ông vừa nhấp ngụm trà, vừa nhìn tôi cười cười rồi nói:-Ừ, già rồi, ngủ có được đâu.

Thế mày còn thanh niên sao ngủ ít thế cháu.-Dạ, về đây ngủ sớm nên dậy cũng sớm ạ.-Ừ, thế đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng.

Ông nấu ít xôi gấc rồi đấy.Ông nội có vài mảnh đất ruộng, đều màu mỡ nhưng ông cũng chẳng cấy cày gì.

Mấy mảnh đó ông cho bà con mượn đề trồng thêm cây hoa màu, tăng thêm thu nhập.

Ông chỉ hay loay hoay trồng ít rau, ít hoa trong vườn thế thôi.

Hôm nay tôi giúp ông xới đất để chuẩn bị trồng dưa hấu.

Vườn nhà ông tôi cũng khá rộng, xới đất lại rất mất sức.May mắn ở thành phố nhưng tôi cũng có tập thể thao hằng ngày nên bây giờ làm việc nặng cũng không đến nối nào.Tới trưa, đang rửa tay ngoài bể nước thì nghe có tiếng người gọi ở ngoài cổng:-Ông Nam ơi, bố cháu bảo cháu đưa mấy con cá rô phi sang cho ông này.

Cá này tươi lắm đấy ông ơi.-Ờ, Bảo đấy à, ông cảm ơn hai bố con nhéÔng đáp lời, sau đó kêu tôi chạy ra lấy.

Tôi ra đến nơi, thấy đứng trước cổng là một cậu nhóc, tầm 13, 14 tuổi, xách theo 1 cái túi lớn, thi thoảng còn thấy túi động đậy.

Cậu bé có đôi mắt to, khuôn mặt hiền lành luôn mang theo nụ cười thật tươi .-Chào Bảo nhé, lâu ngày mới gặp lại em đấy-A, anh Vũ, anh về lâu chưa ạ?

-Anh mới về hôm qua đấy thôi nhóc- Thế bữa nào anh em mình đi tắm sông không anh?-Có chứ, khi nào rảnh anh sẽ đi.

Vào nhà chơi đã nhé-Dạ thôi ạ, em đưa cá sang rồi em về ạ.

Bố mẹ em đang đợi cơm ở nhà ạ.

Nhớ nhé, bữa nào rảnh sang nhà kêu em đi tắm đấy.Tôi gật đầu, nhận lấy túi.

Thằng bé xong nhiệm vụ, vẫy tay với tôi rồi chạy ù về nhà.

Tôi cười nhìn theo bóng lưng thằng bé.

Tôi nhớ gặp nhóc này vào năm mình lớp 8.

Hồi đấy về quê, nó là người dẫn tôi nhập hội với bọn trẻ con trong xóm.

Câu cá, bắn bi, hái trộm ổi dù cho là hoạt động nào thì nó vẫn là thằng dẫn tôi đi.Buổi trưa tôi được ông chiêu đãi món cá phi kho dưa chua.

Đúng là về ở với ông sướng hơn ở nhà, hôm nào cũng được ăn ngon.

Ăn xong, tôi và ông đi nghỉ.

Đến chiều, tôi đang phụ ông chặt chuối để cho gà ăn sau vườn thì nghe tiếng gọi:-Chú Nam ơi, chú Nam.

Chú có ở nhà không?Ai lại gọi gấp thế nhỉ.

Nghĩ trong đầu, tôi chạy ù ngay ra ngoài cổng xem thử.Thì ra là bác Mộc.

Bố bác ấy là anh trai của ông tôi.

Bác ấy cũng như ông, vợ đều mất do tai nạn.

Có lẽ vì thế mà hai người bọn họ hợp ý nhau, hay sang nói chuyện.

-Cháu chào bác Mộc, có chuyện gì mà nhìn bác gấp gáp thế ạ.

Mời bác vào nhà đã.-Vũ mới về à cháu, ông có ở nhà không.

Chuyện gấp đây này, khỏi vào đi.

Kêu ông cháu ra đây.Trông bác có vẻ gấp gáp, vừa nói vừa giục tôi kêu ông ra.

Tiếng ông tôi vọng từ nhà ra:-Anh Mộc à, có gì thì cũng phải từ từ.

Vào nhà hẵng nói đi.Bác Mộc cũng không cãi cự nữa, đi vào nhà theo tôi.

Ông tôi đã ngồi trong nhà, rót chè vối ra cốc rồi.-Có chuyện gì mà gấp thế Mộc,anh nói tôi nghe.-Dạ, thằng Bảo con nhà chú Bình bị đuối nước ạ.-Hả?Ông tôi kinh ngạc thốt lên.

Bác Mộc tưởng ông chưa nghe rõ, nói lại thêm lần nữa:-Dạ thằng cháu Bảo con chú Bình nó bị đuối nước rồi chú-Tôi nghe rồi, anh không cần nhắc lại đâuTôi nghe thấy giật cả mình.

Sáng ngày còn gặp nhau, còn rủ nhau đi tắm sông cơ mà.

Không ngờ chỉ cách nhau có mấy tiếng mà giờ đây đã âm dương đôi đường.

Ông tôi sau khi lấy lại bình tĩnh, hỏi bác Mộc:-Nó đuối nước khi nào, mà vớt lên chưa?

-Dạ, tầm khoảng gần 5 giờ chiều nay.

Bọn trẻ con chạy vào làng kêu người lớn thì chúng cháu mới biết, chạy ra nhưng không kịp ạ.

Xác vẫn chưa vớt lên được.Ông tôi nghe thế, liền hỏi bác ngay:-Tình hình như thế nào đây, sao chưa vớt lên.

Anh nói rõ ra coi nào.Bác Mộc vâng một tiếng, nuốt một ngụm nước bọt, kể lại.

Tôi nghe trong giọng bác có vẻ run.-Lúc bọn cháu đi ra tới nơi đã không thấy tăm hơi thằng cu đâu.

Biết là trễ rồi, nhưng cháu cũng bảo bọn thanh niên vớt cái xác lên để bố mẹ nó còn chôn cất đàng hoàng.

Nhưng mà lặn xuống, kiếm một vòng xung quanh nhưng bọn cháu cũng không thấy cái xác đâu cả.

Sau đó bọn cháu lên bờ, lại lặn xuống tìm kiếm lần nữa.

Lần này bọn cháu đã tìm được cái xác, nhưng mà ...Ông tôi thấy bác ngập ngừng, vẻ mặt sợ hãi, bảo bác bình tĩnh rồi kể tiếp.

Tôi cũng thắc mắc, vì sao lần một tìm không thấy, lần hai vừa xuống đã thấy.

Do nước đẩy đi à.

Nhưng lí do như vậy có vẻ không hợp lí lắm.

Tôi trầm ngâm miên man với dòng suy nghĩ, nghe bác kể tiếp.

Bác Mộc hơi run, nói tiếp:-Bọn cháu tìm thấy xác nó rồi, nhưng mà cái xác này lạ lắm.

Xác nó không nổi lên hẳn cũng chẳng chìm xuống hẳn, chỉ lơ lửng giữa dòng vậy thôi ạ.

Bọn cháu làm sao cũng không kéo lên được, giống như bị đính chặt vào dòng nước vậy.-Có thật vậy không?Ông tôi đột ngột hỏi lớn làm tôi và bác Mộc giật mình.

Thấy bác Mộc không trả lời, ông tôi hỏi lại:-Đúng thế không anh Mộc, anh không mở được mồm nói chuyện à?Bác Mộc lúc này mới hoàn hồn, gật đầu xác nhận với ông.

Thấy bác gật đầu, ông tôi thở dài.

Ông nói:-To chuyện rồi đấy, đi ngay ra đó để tôi còn giải quyết.

Các anh không làm được đâu.Thế là chưa kịp uống ngụm nước nào, bác Mộc lại dẫn tôi và ông ra ngoài đó.
 
Chuyện Ma Ở Quê Nội
Phần 3


Dọc đường, tôi vẫn thắc mắc về câu chuyện của bác.

Tuy từng nghe chuyện này trong câu chuyện của một người bạn kể lúc hội trại, nhưng tôi chưa từng tin về độ chân thực của nó.

Tôi hỏi bác:-Bác à, có sợi dây nào cột chân thằng bé không?

Cháu không nghĩ là không có kiểu xác chết đuối như thế đâu bác.Bác Mộc quay lại trừng mắt, nói:-Tao to đầu từng này rồi còn phải bịa chuyện à.

Không có sợi dây nào hết nhé.Thấy bác tức giận, tôi cũng biết mình lỡ lời.

Tôi nói xin lỗi bác, bác chỉ ừ một tiếng.

Nhưng tôi cảm thấy suy nghĩ mình là đúng.

Như hiểu được ý tôi, ông nói:-Vẫn chưa tin à.

Như này nhé, sẽ chẳng có ai rảnh mà đi đo mực nước bao nhiêu để tính toán cho cái xác nổi lên đúng giữa dòng nước đâu.

Kể cả nếu như có thì cái xác đó nó vẫn được dòng nước đẩy đi thôi, có khác gì cái phao câu cá đâu đúng không.

Còn đây nó lại đứng nguyên giữa dòng nước cơ mà.

Vừa đi, ông vừa nói với tôi.

Tôi dạ, nhưng vẫn chưa tin lắm.

Ông nhìn tôi cười cười, nói:-Biết bơi đúng không.

Mộc, tí anh dẫn nó xuống tận mắt nhìn nhéBác Mộc quay lại dạ một tiếng, nhìn tôi cười cười đầy ẩn ý.

Tôi bất giác rùng mình vì điệu cười của bác.

Đi tầm mười phút đến khúc sông xảy ra chuyện.

Từ đằng xa, tôi đã thấy tụ tập rất nhiều người.

Có mấy thanh niên người ướt nhẹp đang đứng, chắc họ là những người mới xuống nước tìm kiếm.

Tôi thấy chú Bình- bố Bảo đang nhìn về phía đáy dòng sông, ánh mắt như cố xuyên qua làn nước để tìm thấy hình ảnh quen thuộc của đứa con vậy.

Tôi đến gần, vỗ vai chú an úi.

Chú nhìn tôi, rồi chỉ gật đầu.

-Mộc, đưa thằng Vũ xuống điÔng nói lên tiếng.

-Dạ.Bác Mộc bảo tôi khởi động để chuẩn bị xuống.

Tôi cởi đồ ra, khởi động.

Trong khi đấy ông tôi chỉ huy mọi người làm việc gì đấy.

Tôi thấy bác Cải- trưởng làng nghe ông tôi nói gì đấy mà chỉ thấy gật gật, sau đó chạy đi luôn.-Này thằng cháu, đừng có để bị dọa đấy nhéBác Mộc cười.

Tôi bĩu môi, sợ gì chứ.

Nhưng nhìn nước sông không thấy đáy thế kia tôi cũng hơi chùn chân.

Cơ mà vì bảo vệ luận điểm của mình, tôi đành chấp nhận xuống nước.

Hai bác cháu bắt đầu bơi.

Nước cũng không lạnh lắm.

Mà bác Mộc bơi nhanh quá, tôi theo không kịp.

Có vẻ thấy tôi chậm, bác cũng bơi chậm lại.

Khi đã bắt kịp, hai bác cháu lại tiếp tục bơi tiến về giữa dòng nước.

Không hiểu sao càng về giữa dòng cảm giác nước càng lạnh.

Đến nơi, bác ra hiệu cho tôi lặn xuống.

Hít một ngụm khí lớn, tôi lặn xuống theo bác.

Cái xác của Bảo nằm ở tầng nước giữa.

Tôi nhìn suýt nữa bị dọa cho sặc nước.

Khuôn mặt nó nhợt nhạt, đôi mắt mở to.

Nhưng đáng sợ nhất là miệng nó cười ngoác tận mang tai.

Tôi chưa từng thấy ai cười như vậy.

Thấy tôi nhìn đã xong, bác Mộc ra hiệu bảo tôi về bờ.

Về đến bờ, tôi hắt xì liên tục.

Chắc lạnh quá, tôi bị cảm lạnh rồi.

Ông cho tôi với bác hai bát canh gừng.

Ông bảo trong lúc hai ông cháu xuống, bác đã nhờ người ta nấu.

Uống xong tôi cảm thấy người tốt hơn hẳn.-Sao hả thằng cháu, bác không lừa mày đấy chứ hả-DạTôi lí nhí đáp lại.

Bác Mộc cười lớn.

Ông tôi thì chỉ mỉm cười thôi.

Ông nói:-Không sao cả, cháu có thể coi đó một trường hợp đặc biệt đi.

Trên thế giới này vẫn luôn có những điều kì lạ mà.

Cháu vẫn có thể tin vào những giả thuyết khoa học của cháu .Nhìn thế kia mà khoa học cái gì.

Dù sao tôi nửa tin tâm linh nửa không, lần này thấy coi như tin vào tâm linh là có thật đi.

Cơ mà tôi chỉ nghĩ thế thôi chứ không nói ra.-Chú này, về cái xác này chú nghĩ sao?-Sao là sao.

Chẳng có gì hết, chỉ là giải quyết vấn đề hơi phức tạp.

Nó là biểu hiện của ma da tìm được thế thân thôi.

Cơ mà phức tạp là ở chỗ đó đấy.Bác Mộc với tôi mờ mịt nhìn nhau.

Hai bác cháu chưa hiểu vấn đề ông nói là gì.

Vừa định hỏi để ông làm rõ thì ông đã nói-Con người chết đuối nó chỉ có 2 kiểu, một là ngửa hai là sấp.

Đó là cái chết bình thường, ngoài ý muốn.

Có một ngoại lệ, cũng là thứ mà không ai muốn động nhất, đó là xác đứng.

Sở dĩ nói như vậy vì nó là biểu hiện của ma da muốn lấy mạng đó thế thân.

Điều đó thầm được hà bá chấp nhận, vậy nên bọn ma da mới dám lấy mạng người.

Bây giờ thằng Bảo chết chính là vì bọn ma da đó muốn thế thân để đi đầu thai.

Muốn vớt xác nó lên khó khăn lắm.Bỗng chú Bình không biết đứng đây từ lúc nào, vừa khóc vừa quỳ xuống trước mặt ông mà lạy:-Chú ơi, cháu cắn rơm cắn cỏ lạy chú vớt thằng con cháu lên.

Hai vợ chồng cháu có mỗi đứa con này, mà nay nó lỡ xảy ra chuyện, cháu chỉ muốn đưa nó về chôn cất tử tế thôi.

Cháu lạy chú, chú muốn bảo cháu làm gì cháu làm nấy, chú vớt thằng con cháu lên với ạ.

Chú kêu cháu chết cháu cũng chịu mà chú ơi.Vừa lạy, chú Bình vừa khóc.

Hai dòng nước mắt chảy xuôi gò má, chảy dài trên khuôn mặt đầy vẻ sương gió của chú.

Chú khóc òa lên.

Có lẽ, chú đã phải kìm nén rất nhiều vì chú là bố, là người đàn ông.

Mà đàn ông thì không khóc, chỉ giấu nỗi đau vào tâm can.

Nhưng người đàn ông mạnh mẽ đến đâu rồi cũng khóc.

Trước hoàn cảnh này đôi mắt tôi cũng đỏ hoe.

Mọi người ở đây ai cũng sụt sùi, đôi mắt đỏ hoe .

Tôi nhớ sáng nay anh em vừa hẹn nhau tắm sông, mà đến tối Bảo đã thành cái xác lạnh nằm giữa lòng sông.

Tôi không can tâm để em nó tang thây giữa dòng thế kia, nhưng tôi làm được gì đây.

Tôi nhìn sang ông tôi.

Mắt ông cũng đỏ hoe, nhưng ông đã kìm nén lại cảm xúc, đỡ chú Bình dậy, nói -Tôi bảo là khó, chứ có phải là không vớt được đâu.

Tôi cũng không cần anh chị làm gì cho tôi cả, chỉ cần đưa thằng cu tới nơi yên nghỉ rồi cố gắng sống tốt vào.Như vớ được cọc gỗ giữa dòng lũ, chú Bình cố nén nước mắt lại rồi gật đầu thật mạnh.

-Chú Nam, xôi với thủ lợn đây rồi chú.Ngay lúc này bác Cải quay về nói với ông.

Ông gật đầu, chỉ đạo mấy anh đưa xôi với thủ lên bàn thờ.

Tôi hỏi ông:-Những cái này để làm gì vậy ạ?Ông nhìn sang tôi, mỉm cười nói:-Cháu chắc cũng nghe đất có Thổ công, sông có Hà bá rồi.

Ông đang xin Hà bá thả cái xác ra, phải làm lễ thì mới được.

Sau đó ông hỏi chú Bình ngày tháng năm sinh của Bảo.

Ông dùng mực đỏ viết vào thẻ tre, mà tôi chẳng biết từ đâu ông có thứ ấy.

Trên đó viết những hàng chữ đỏ, mà xa quá tôi lại không thấy rõ, nhưng chắc là văn cúng.

Xong xuôi, ông dùng nước gì đó rửa tay.

Hình như là rượu, là loại cao độ.

Ông tiến đến trước cái bàn để mâm cũng, bắt đầu làm lễ.

Mọi người nín thở, dõi theo từng hành động của ông.

Ông thắp ba que nhang, cắm vào bát hương.

Giữa trời đêm ba đốm đỏ nhìn chẳng khác nào ba ngọn ma trơi, nhìn thật quỷ dị.

Ông tôi bắt đầu lầm rầm khấn.

Mây đen kéo đen kịt lại, kèm theo cả sấm chớp.

Sắp mưa thì phải.

Mùa hè thì hay có mưa giông lắm.Ông tôi khấn xong, hương trong bát cháy mạnh lên.

Kì lạ ở chỗ lửa lại có màu xanh, chứ không phải đỏ.

Ông đưa thẻ tre vào ngọn lửa, sau đó ném về phía sông.

Chưa rớt xuống sông mà thẻ tre ấy đã cháy hết, kì lạ thật.

Tôi nhìn vào bát hương, hương sau khi cháy khói bay về phía giữa lòng sông.

Ba nén hương cháy hết, ông tôi thờ hắt một hơi, mìm cười bảo: -Mấy thằng thanh niên lặn xuống vớt lên đi, được rồi đấy.Ông tôi vỗ vai chú Bình, mỉm cười.

Chú Bình bấy giờ mặt mới hơi giãn ra, nói cảm ơn ông nội tôi.

Dù sao thằng con cũng về lại với chú rồi, nên chú có vẻ đỡ buồn hơn.

Qủa nhiên, mấy anh thanh niên mang theo đèn xuống nước thì vớt lên được.

Mấy anh bảo đến nơi thì thấy cái xác nó nổi lên trên mặt nước rồi.

Tuy nhiên, dù vớt lên nhưng cái xác vẫn giữ hiện trạng như hồi nãy tôi thấy.

Con mắt mở trừng, cái miệng mỉm cười đầy quỷ dị.

Mấy anh thanh niên lấy cái chiếu quấn lại, sau đó đưa về nhà chú Bình.
 
Chuyện Ma Ở Quê Nội
Phần 4


Gừ gừ.Bỗng từ đâu vài con chó chạy ra chắn đường.

Ông tôi nói không tốt, kêu mấy anh thanh niên ra xua.

Thế nhưng lũ chó vẫn cứ đứng chắn để sủa, chẳng cho ai đi.

Ùm .

Cái xác của Bảo đang ở trên xe kéo bất ngờ bật dậy lao xuống sông.Cả đoàn người sững sờ vì cảnh tượng ấy.

Thế rồi chẳng biết là ai hét lên, đoàn người chạy loạn hết cả lên.

Lũ chó phút trước còn sủa hăng thế mà giờ cũng chạy mất đâu không thấy.

Tôi cùng ông cố gắng trấn tĩnh mọi người lại.

Mấy anh thanh niên thì còn đỡ, chứ mấy cụ già thì chạy hết.

Có người còn vấp bổ, bò lấy bò để, hận không thể mọc thêm chân mà chạy nữa ấy chứ.

Ùm.

Lại một tiếng xuống nước nữa vang lên.

-Chú Bình, chú xuống làm gì.

Tôi thấy chú Bình vừa mới nhảy xuống nước.-Mẹ kiếp, Mộc, lôi thằng đấy lên đây cho chúÔng tôi chửi thề một tiếng.

Bác Mộc dạ, sau đó cùng với một anh nữa lao xuống dòng nước.

Chẳng mấy chốc chú đã bị đưa lên bờ.

Ông đến trước mặt, nói:-Anh làm cái gì đấy, hả.

Anh lao xuống chết dưới đấy vợ anh thì sao.

Anh có thương chị ấy không ?

Hả anh Bình?

Nhìn tôi này, anh có thương chị ấy không hả?

Trả lời ngay.Chú Bình ngước mặt lên nhìn ông tôi.

Chú sụt sùi, lí nhí nói có.

Ông tôi hình như thấy rằng mình hơi lỡ lời, vỗ vai chú.

Ông nói:-Thôi, ai chả thương con.

Mà anh như thế tôi không giúp được đâu.

Yên tâm, tôi sẽ đưa thằng cháu về cho anh, được chứ anh Bình.Chú gật đầu không đáp.

Ông tôi động viên thêm mấy câu nữa, sau đó bảo mấy anh thanh niên đưa chú về nhà.

Giờ chỉ còn lại tôi, bác Mộc, ông nội và bác Cải- trường thôn là vẫn còn ngoài này.

-Chuyện nãy là...Bác Mộc ấp úng nhìn ông tôi.

Ông thở dài, vẫy tay mọi người đi về.

-Chuyện này không bình thường đâu.

Nãy xác nó sống dậy chạy đi là biết.

Nó sớm về lại làng thôi.

May mà nãy lúc cái thẻ tre cháy tro nó phủ lên cái xác rồi, chú bấm tay là biết được đại khái nó ở đâu.

Nhưng nhân lực không đủ, với lại chú cũng chẳng đủ tài phép lôi nó lên được.

Ài, không ngờ phức tạp như thế.Vừa đi, ông vừa nói.

Chẳng ai để ý rằng, phía bên kia sông, ẩn hiện trong bụi cây là đôi mắt đỏ rực như máu đầy thù hằn đang nhìn về phía đoàn người.

Vô thức tôi rùng mình, nhìn sang bờ đối diện.

Chẳng thấy ai cả.

Chắc lại nghĩ lung tung rồi.

Ở nhà chú Bình mọi thứ đã được người trong làng giúp gia đình cô chú chuẩn bị xong xuôi.

Chắc chú Bình về đã công tác tư tưởng với vợ, nên cô nhìn thấy chúng tôi cũng không kích động lắm.

Ông lại cam đoan sẽ sớm giải quyết chuyện này, cô chỉ biết thẫn thờ gật đầuÔng tôi thấy mọi chuyện đã ổn thì dắt tôi về nhà, bác Mộc với bác Cải cũng đi theo.

Vừa về đến nhà thì ngoài trời mưa to như trút nước.Vào nhà tắm rửa xong xuôi, nấu lại thức ăn hồi trưa vẫn còn để lót dạ xong thì bốn bọn tôi ra ngồi ngoài bàn uống nước.

Tôi rót trà cho ông và hai bác, sau đó hỏi: -Sao nãy hương cháy lại màu xanh thế kia thế ôngBác Mộc cũng nhìn sang phía ông, cũng chờ mong câu trả lời từ ông.

Nhấp một ngụm trà, ông nói: -Lửa xanh là lửa âm, gọi là âm hỏa cũng được.

Hương thì là vật trung gian kết nối âm giới cùng nhân giới.

Khi hương chuyển sang cháy màu xanh tức là người âm đang ở bên để lắng nghe những gì ta đang nói đấy.

Ở đây thì là Hà bá đang nghe nguyện vọng của chúng taTôi và bác Mộc ồ lên.

Bác Mộc tiếp lời: -Chú này, sao chú biết được cách này vậy?Tôi cũng tò mò.

Tôi biết ông tôi từng là lính du kích, sau này ra Bắc vào Nam cũng nhiều nhưng chưa bao giờ nghe nói ông làm nghề gì tương tự như vớt xác.

Sao ông biết được những điều này.

Ông cười khà khà, bảo:-Ngày xưa, lúc còn trẻ trong một chuyến ra Bắc tao cứu được một ông thầy tên Tuấn, nghe ông ta nói là hộ pháp môn phái Thái Vi gì đấy.

Chẳng biết sao mà đánh nhau với đám thanh niên để rồi bị nó đánh lén vào đâu, máu chảy lênh láng.

May mà ông tình cờ ngang qua cứu được.

Từ đấy hai đưa bọn tao thành bạn, hay đi với nhau từ Nam ra Bắc.

Tao cũng học lỏm được đôi chútLần nữa tôi và bác Mộc lại ồ lên, tỏ vẻ ngạc nhiên.

Tôi không ngờ ông tôi có người bạn như vậy.

Trước nay ông tôi vẫn cổ vũ tôi tin vào khoa học.

Không ngờ ông biết rất nhiều về tâm linh, thậm chí còn tu luyện qua nữa.-Cải này, tí nữa mày mày đi thông báo cho các nhà đóng cửa lại, không được mở cửa cho đến trời sáng nhé.

Nhất là nhà nào có trẻ con càng không.

Mà nhớ là thắp hương trên bàn thờ ông bà với cả Thổ công đấy.

Mưa cũng tạnh rồi, anh đi luôn đi.Bác Cải dạ một tiếng rồi đi ngay.

Tôi xin đi cùng bác Cải, để lại ông với bác Mộc ngồi nói chuyệnNgay lúc này, phía bên ngoài sông, con chó trắng với cái mũi đỏ đang chống gậy đi dọc bờ sông.

Song song với nó là một cái bóng cao như cây tre đầu làng.

Khuôn mặt nó là một màu đen, chỉ nhìn rõ hai con mắt xanh lè sáng lên trong đêm như hai hòn than.

Nó mặc đồ của quân lính cổ đại, đội cái nón tua rua trên đầu.

Tay trái nó cầm xích, dắt theo phía sau là linh hồn Bảo.

Cả người nó trương phình lên, đôi mắt vô hồn.

Gần đến làng, con chó dừng lại chỉ để hai hồn ma ấy đi tiếp vào làng.

Chó trong làng sủa ma từng tiếng.

Áuuu.

Từng tiếng tru dài từ phía ngoài làng.

Lũ chó trong làng im bặt, không sủa nữa.

Có những nhà có trẻ em thì nó khóc toáng lên, mẹ nó dỗ như nào cũng chẳng được.

-Nhà nào, nhà nào hả?

Khai, khai ra, khai nhanh lên không tao đánh hồn phi phách tánTên lính cầm xích sắt quất vào người Bảo.

Mỗi lẫn quất đều để lại từng lằn đỏ như than trên da.

Bảo chỉ biết la lên, sau đó chỉ vào một nhà nào đó.-Hé hé, tốt.

Thằng này khai thằng kia phải chết, hé hé.Sau đó, cả hai hồn ma ấy biến mất.

Lúc này ở ngoài sông, có tiếng lội nước.

Một con gì đấy với đi mắt đỏ ngầu vừa bò lên.

Khuya, khi mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ.

Ở ngôi nhà đầu làng, trong chỗ nuôi gia cầm, đám gà bay loạn xạ.

Nhưng không hề con nào kêu lên tiếng nào cả, lũ chó trong nhà cũng thế.

Rắc rắc.

Tiếng xương gãy vang lên trong màn đêm.Sáng sớm hôm sau, bác Cải đi thông báo từng nhà về việc đề phòng trộm cắp gà vịt.

Ông tôi kéo bác vào nhà, hỏi chuyện.-Tối qua nhà chú Bắc đầu làng mới vừa mất gà đấy chú.

Đàn gà mười mấy con mà mất cả, chỉ còn vài sợi long để lại thôi chú ạ.

Lạ cái là cả đàn thế mà tiệt không con nào có một tiếng kêu cả, chó cũng không sủa luôn.

Thôi cháu đi nha chú, còn nhiều hộ cháu chưa thông báoBác Cải nói sơ qua tình hình.

Ông ừ một tiếng.

Bác Cải lại chạy đi thông báo.

Tôi thấy ông đăm chiêu, tôi hỏi ông:-Có vấn đề gì à ông?-Hả, ừ.

Cái làng này bao năm có bao giờ có trộm cắp gì đâu.

Với lại kết hợp chuyện thằng Bảo tối qua, ông linh cảm có điều không hay.

Lạ ở chỗ là ông đã bấm rồi, thằng Bảo vẫn còn dưới sông.

Đúng là quái, hi vọng trong vài ngày tới thầy sẽ đến sớm.Sau một hồi trầm ngâm, ông kêu tôi chạy đi mời các cụ trong làng đến nhà nói chuyện.

Dù sao ông tôi vẫn có tiếng nói trong làng.
 
Chuyện Ma Ở Quê Nội
Phần 5


Sau khi các cụ đến đủ, ông bắt đầu nói mục đích của mình.

Ông muốn các cụ phải thắp hương trong nhà thờ mỗi họ, mỗi nhà đến tối quá tám giờ phải đóng cửa, nam đinh trong nhà phải thắp hương trên ban thờ tổ tiên cùng thổ công cho đến khi gà gáy.

Mọi chuyện kết thúc khi thầy đến.Tất cả các cụ ở đây đều nhất trí thông qua.

Vậy là từ bây giờ làng tôi bắt đầu sống trong giới nghiêm.

Tối nay, mọi người bắt đầu thực hiện lệnh giới nghiêm.

Ban đầu cũng có người kêu than phản đối, nhưng những tin tức về vụ ngoài bờ sông lọt ra thì ai cũng ngoan ngoãn tuân theo.

Ông cũng sang nhà chú Bảo, động viên hai vợ chồng cô chú.

Hai cô chú có vẻ đã bình tĩnh hơn hôm qua rất nhiều.

Nói chuyện hơn một tiếng thì ông mới ra về.-Sao rồi chú?Thấy ông tôi về, bác Mộc ngồi trong nhà ra hỏi ngay-Không sao cả, vợ chồng nó tốt hơn hôm qua rồiVừa vào nhà ông vừa nói.

Ngoài trời lại bắt đầu mưa.-Tối nay anh ở lại đây đi.

Nãy trước khi đi tôi có bấm, thấy thằng Bảo vẫn loay hoay ở con sông nhưng không chắc tối nay nó có vào làng hay không.

Nước mưa làm cảm ứng của tôi càng lúc càng yếu rồiTôi nghe ông nói lại nhớ đến hôm qua.

Cái xác tự bật dậy chạy đi, đáng sợ thật.

Bất giác tôi rùng mình.

Bác Mộc chắc cũng như tôi, gật đầu ở lại.

Ông đến bàn thờ thắp hương.

Ngồi nói chuyện một lúc, cả ba người tắt đèn đi ngủ.Đêm khuya, mưa vẫn chưa có dấu hiệu dừng.

Ì oạp.

Tiếng lội nước vang lên.

Một bóng đen với đôi mắt đỏ tiến vào làng.

Khách khách.

Tiếng cười vừa bén nhọn vừa âm u vang lên trong màn đêm.-Mẹ, mẹ ơi mẹ.

Mở cổng.Hai vợ chồng chú Bình đang ngủ thì nghe có tiếng gọi.

Là tiếng thằng con cô gọi.

Cô bật dậy chạy ra cổng.

-Mẹ, mở cổng.

Con về với mẹ đây.

Lạnh lắm mẹ ơi.-Con về với mẹ đấy à, để mẹ mở cổng nhé.Đứng trước cổng là thằng Bảo đã mất tích hai hôm nay.

Người nó phù lên vì ngâm dưới nước.

Nhưng tình mẫu tử khiến cô mất đi ý thức nguy hiểm, rằng trước mặt không phải thằng con trước đây của cô nữa rồi.

Cô chỉ biết trước mắt là con cô, và nó đang lạnh.

Cô phải mở cổng, phải dắt nó vào nhà để khỏi lạnh.

Cạch.

Cổng đã được mở.

Cô đi trước, thằng Bảo theo sau.

Ở nhà, ông tôi đang nằm thì bật dậy, kêu cả tôi và bác Mộc chạy sang nhà chú Bình ngay vì có việc gấp.

Tôi đang mơ màng, nhưng nghe giọng ông chắc nịch thế kia chắc là có chuyện lớn.

Hai bác cháu cùng ông chạy đi.

Dọc đường gặp đám thanh niên đang đánh bài, ông kêu họ đi theo.

Mấy anh không hiểu làm gì nhưng lời của ông có trọng lượng, cả đám chạy theo.Á.

Cô hét lên, thằng Bảo mọc răng nhọn hoắt đang đè cô xuống, nhắm cổ cô mà cắn.

Ông tôi vừa nghe tiếng hét thì tăng tốc độ lên.

Ngay lúc tính mạng cô gặp nguy hiểm thì phụt, ánh sáng màu bạc lóe lên từ tấm gương treo trước cửa nhà.

Gào gào.

Thằng Bảo rú lên quái dị, sau đó chạy đi.

Cô ngã ra đất, tinh thần hoảng loạn.

Chú Bình từ trong nhà lao ra, chỉ kịp nghe cô nói thằng Bảo về sau đó cô ngất đi.

Vừa lúc thằng Bảo chạy vọt ra khỏi nhà, ông tôi vừa tới.

Ông tôi chỉ đạo bác Mộc dẫn mấy anh nhắm hướng bờ sông mà đuổi, còn ông vào nhà xem xét.

-Chú, nãy cháu nghe vợ cháu nhắc thằng Bảo về.

Mà vợ cháu bị gì đây rồi chú này.

Ông bắt mạch cho cô, sau đó ông bấm nhân trung.

Sau đó cô liền tỉnh lại.-Chú, chú ơi.

Thằng con cháu nó về, mà...mà...Cả người cô lạnh toát, nói năng lắp bắp.

Chắc là cô bị cảm lạnh do mưa.-Cháu cứ bình tĩnh, vào nhà rồi nói.Ông tôi ra hiệu cho chú Bình đưa cô vào nhà, xuống bếp nấu trà gừng cho cô.

Sau khi uống trà gừng, người cô đỡ lạnh hơn.

Cô kể lại mọi việc, có cả việc răng thằng Bảo mọc dài ra.

-Ừ, chú biết rồi.

May nãy nhờ phúc trạch ông bà cháu mới thoát đấy.

Đó là đám quỷ quái, không phải con cháu đâu nhé.

Tin chú, vài ngày nữa chú đưa nó về.Ông động viên cô chú.

Hai cô chú tin tưởng nhìn ông gật đầu.

Ông dặn lại cô chú nhớ thắp hương, đóng cửa cho đến khi gà gáy, không được mở cửa cho ai cả kể cả người quen vì lũ quỷ quái giỏi trò biến hóa.

Xong xuôi ông cùng tôi chạy ngay ra bờ sông.

Mưa vẫn tầm tã rơi.

Chúng tôi gặp lại nhóm bác Mộc.

Bác bảo rằng mưa quá lớn, xóa hết mọi dấu vết để lại.

Ban đầu có dvết của một con gì đấy, di chuyển bằng bốn chi lao thẳng về phía bờ sông.

Nhưng mưa càng to, dấu vết bị xóa hết.

Ông tôi gật đầu, giải tán đám thanh niên.

Còn lại bác Mộc và tôi lẽo đẽo theo ông về nhà.

Ông nấu cho mỗi người một bát trà gừng, uống để khỏi cảm lạnh.

Ông nói:-Thằng Bảo thi biến rồi.

Chẳng biết làm sao mà thi biến nhanh vậy được.

Mà có khi đêm qua nhà chú Bắc mất gà là do nó đấy.-Thế làm sao bây giờ chú?-Mai anh kêu thằng Cải trưởng làng sang cùng các cụ bàn đối sách, chứ chuyện này chú cũng chẳng giải quyết được.

Mai hoặc chậm nhất sáng ngày kia thầy đến rồi.

Cố thủ tiếp, cấm bọn trẻ con ra sông.

Tối nay nó sẽ không về lại đâu.Ông nói.

Sau đó ông kêu tôi đi ngủ.

Tôi vào phòng, nhưng không tài nào ngủ được.

Lần đầu tiến tôi thấy thế giới sau khi màn đêm buông xuống thật đáng sợ, không chỉ có người sống, còn những thực thể siêu nhiên cùng tồn tại song song.
 
Back
Top Bottom