Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1230: Đằng Sau Một Con Gấu Con Là Gấu Lớn. (2)



Mẹ Mai rất có kinh nghiệm nói: "Thời gian một tháng ngắn như vậy, nếu như là tự do yêu đương đúng là đuổi không kịp, nhưng nếu như là chạy kết hôn đi xem mắt, vậy thời gian này kỳ thực c*̃ng rất là bình thường.

Hơn nữa người làm mai cho các con nhưng là Giang đại sư, với danh tiếng làm mai mối của Giang đại sư, chúng ta hoàn toàn có thể tín nhiệm, thời gian này rút ngắn cũng không quan trọng lắm."

Cha Mai tuy rằng không muốn để cho con gái làm quân tẩu chịu khổ, nhưng con gái cũng đã hạ quyết tâm, hắn cũng sẽ tôn trọng ý kiến của con bé, sẽ không mạnh mẽ can thiệp, chuyện này dù sao cũng là chuyện hôn nhân của con bé.

Thế là, cha Mai liền đánh nhịp nói: "Đã như vậy, vậy con liền cho Giang đại sư câu trả lời đi, để hắn sắp xếp thời gian và địa điểm cho hai nhà gặp mặt."

Mai Lệ Tú mỉm cười nói: "Được, con bây giờ liền gọi điện thoại cho Giang đại sư."



Sáu giờ chiều.

Trong một phòng riêng nhà hàng nào đó, Trần Đạt Cường đang cùng Mai Lệ Tú nói chuyện rất hợp nhau.

Mai Lệ Tú rất quan tâm đến cuộc sống hàng ngày, huấn luyện cơ bản và thực thi nhiệm vụ của những người lính đều cảm thấy hứng thú vô cùng, sau khi Giang đại sư giới thiệu cho bọn họ quen biết nhau, đã không ngừng mở miệng hỏi dò.

Mà Trần Đạt Cường cũng nói tất cả những gì có thể nói cho cô biết, đối với quân nhân bọn họ mà nói, rất nhiều điều đều là khô khan, nhưng Mai Lệ Tú lại nghe rất say sưa.

Về phần cha mẹ Trần cùng với cha mẹ Mai, hai bên đều là dùng hết lời khợi với con của đối phương, hơn nữa thổi phồng đến mức đều phi thường chân tâm, bởi vì bản thân bọn họ cảm thấy con của đối phương xác thực ưu tú.

Mượn cha mẹ Mai mà nói, bọn họ xác thực không muốn con gái gả cho một người lính biên phòng, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không phủ nhận một người lính biên phòng ưu tú.

Thậm chí nhìn thấy khí chất quân nhân Trần Đạt Cường mơ hồ tiết lộ ra ngoài, cha mẹ Mai liền cảm thấy trong lòng vô cùng an tâm, hình ảnh của những người quân nhân nước ta vẫn là rất đáng tin cậy.

Ở trong mắt cha mẹ Trần, Mai Lệ Tú có vóc dáng và ngoại hình đẹp, lại yêu thích quân nhân, còn là một sinh viên đạt thành tích cao đã tốt nghiệp đại học 211, trong nhà thu nhập lại cao, cô gái ưu tú như vậy nếu có thể gả cho con trai của bọn họ, vậy cũng là tổ tiên Trần gia bọn họ phù hộ cho.

Một bữa cơm, người hai nhà ăn đến gần chín giờ tối mới kết thúc.

Trong lúc này, Giang Phong lấy tư cách bà mối, hắn cũng tận tâm tận trách thay hai bên dò xét ý tứ, mà kết quả đương nhiên không ngoài dự đoán, hai bên bất kể là cha mẹ hay là nam nữ chính xem mắt, đều biểu thị hài lòng.

Sau khi người Trần gia tính tiền, liền đưa ra một phong bì màu đỏ theo quy củ xem mắt.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Giang Phong nhìn về phía Mai Lệ Tú, cười nói: "Mai Lệ Tú, đồng hương của tôi tốt nghiệp trung học xong liền đi làm lính, ngay cả Nam Ninh cũng là lần đầu tiên đến (ngắn ngủi dừng lại cùng với đi ngang qua không tính), dù sao cô c*̃ng nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nếu không cô làm hướng dẫn viên cho người bạn đồng hương này của tôi, dẫn hắn đi du ngoạn Nam Ninh, nhìn xem cảnh đêm ở Nam Ninh chúng ta!"

Mai Lệ Tú gật đầu, nhìn về phía Trần Đạt Cường mỉm cười nói: "Anh Cường, nếu không chê, thì tôi làm hướng dẫn viên cho anh nhé?"

Khuôn mặt kiên nghị của Trần Đạt Cường tràn đầy ý cười, vội vàng đáp: "Không chê, cô có thể làm hướng dẫn viên cho tôi, đó là vinh hạnh của tôi!"

Cha mẹ hai nhà thấy thế, không khỏi ăn ý liếc nhau một cái, tất cả đều không nói được.

...

Trung tâm ở cữ.

Giang Phong, Hoàng Linh Vi, Giang Tuyết, Khúc Văn Hoa cùng với hai người trông nom, vô cùng thích thú quan sát một cậu bé đang cố gắng lật người trên giường.

Đứa nhỏ này không phải ai khác, chính là con trai của Khúc Văn Hoa cùng với Giang Tuyết

Có câu nói "Ba nhấc tứ phiên", đứa nhỏ đến lúc bốn tháng, liền bắt đầu lật người.

Giang Tuyết không trực tiếp trở về Khúc gia sau khi sinh mà ở lại trung tâm ở cữ, một là muốn ở cùng với em dâu Hoàng Linh Vi, hai là vì muốn thực hiện khóa huấn luyện phục hồi chức năng sau sinh.

Đối với phụ nữ mà nói, việc tập luyện phục hồi chức năng sau khi sinh là vô cùng quan trọng, có thể phục hồi cơ thể bị biến dạng do mang thai và sinh nở hay không còn phụ thuộc vào việc tập luyện phục hồi chức năng có đúng chỗ hay không.

Tại sao những sao nữ sau khi sinh xong lại giữ được vóc dáng chuẩn như vậy?

Nguyên nhân chủ yếu là tập luyện phục hồi chức năng sau sinh.

Giang Tuyết hiện tại cái gì cũng không thiếu, cô không cho phép cơ thể mình bị biến dạng, đương nhiên cô ấy phải tập luyện phục hồi.

Không chỉ là cô, Hoàng Linh Vi cũng sẽ trải qua khóa huấn luyện phục hồi sau khi ở cữ.

"Đứa nhỏ này, cuối cùng cũng coi như lật được rồi!"

"Hiện tại đã lật người được, lại qua hai ba tháng liền có thể bò!"

Cố Diệp Phi

"Sau khi bò được, răng sẽ mọc ra!"

"..."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1231: Đằng Sau Một Con Gấu Con Là Gấu Lớn. (3)



Giang Phong nhìn đứa cháu trai lật người cười khúc khích, không nhịn được lại bắt hắn cho lật trở về, đùa hắn nói: "Đến, chúng ta lại trở mình một lần."

Đứa nhỏ cũng không khóc, ngoài miệng nha nha nha nha, tay nhỏ không ngừng loạn trảo, dáng dấp kia nhìn lên đúng là dễ thương, khiến mọi người đều không khỏi nở nụ cười.

Sau một lúc, đứa nhỏ lại bắt đầu thử nghiệm vươn mình.

Sau khi thử nghiệm lật thành công, lần nữa thử nghiệm độ khó liền thấp xuống, không mấy lần vậy mà lại để cho hắn trở mình thành công!

Giang Phong thấy thế, càng làm hắn trở mình về, khiến hắn tiếp tục trở mình.

Hoàng Linh Vi thấy thế mỉm cười nói: "Nào có ai làm cậu như anh chứ."

Giang Phong cười hắc hắc nói: "Anh đây không phải là đang rèn luyện năng lực vươn mình của nó sao!"

Khúc Văn Hoa cùng Giang Tuyết cười tủm tỉm nhìn, nhìn con trai từng ngày từng ngày lớn lên, lần đầu tiên làm cha mẹ bọn họ c*̃ng đi theo chậm rãi trưởng thành.

Giang Phong trêu đùa cháu trai một lúc, sau đó liếc nhìn đứa con trai đang ngủ say, nói: "Bà xã, vậy anh đi trước đây!"

Hoàng Linh Vi gật đầu nói: "Ừm, đi đi, trên đường chú ý an toàn."

Giang Phong đáp một tiếng, lại cùng chị gái với anh rể chào hỏi một chút, liền rời đi khỏi trung tâm ở cữ, cùng với vệ sĩ Bách Ngô Đồng đi tới trạm xe lửa, chuẩn bị đi tàu cao tốc đến thủ phủ tỉnh Quý Châu.

Những ngày gần đây, Giang Phong vẫn luôn bôn ba vì chuyện kết hôn của Trần Đạt Cường với Mai Lệ Tú, nếu như thời gian không eo hẹp như vậy, kỳ thực sau khi kết đôi, bọn họ có thể thuận theo tự nhiên phát triển, với giá trị hôn xứng đôi của hai người bọn họ siêu cao, tiến tới với nhau là chuyện nước chảy thành sông.

Nhưng mà, bởi vì thời gian nghỉ phép của Trần Đạt Cường có hạn, nên muốn trong khoảng thời gian ngắn giải quyết cho xong chuyện hôn nhân, dĩ nhiên là cho hắn cái người bà mối này xuất lực mới được.

Sau hơn một tuần lễ "Bôn ba", hôn sự của bọn họ cuối cùng cũng quyết định vào hôm nay, thế là Giang Phong liền dành thời gian đến thủ phủ của tỉnh Quý Châu, thay Lý Thủy Tú từ Nhật Bản trở về mai mối.

...

Trên chuyến tàu cao tốc đến thủ phủ của tỉnh Quý Châu, ở trong một toa hạng nhất, Giang Phong mang khẩu trang tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Bởi vì là tạm thời quyết định ngồi tàu cao tốc, cho nên không có mua được ghế hạng thương gia, đối với cái này Giang Phong cũng không để ý, hắn hiện tại tuy rằng thân gia mấy trăm triệu rồi, nhưng dù sao cũng là xuất thân từ gia đình bình thường mà lên, phương thức đi lại cũng không có quá mức chú ý, ghế thương gia hắn có thể ngồi, toa hạng nhất hay hạng hai hắn cũng có thể ngồi được.

Bây giờ là lúc nghỉ trưa, hành khách trên tàu hoặc là nghịch điện thoại di động hoặc là nhắm mắt nghĩ ngơi giống Giang Phong, có một số hành khách buồn ngủ thậm chí đã ngủ thiếp đi..

Vốn dĩ toàn bộ toa tàu đều rất an tĩnh, những người chơi điện thoại và xem video đều mang tai nghe, nên cũng không ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi.

Chỉ là, khi tàu đến ga tiếp theo, sau khi một nhà ba người lên, tất cả liền thay đổi!

Một nhà ba người mới đi lên, nam ước chừng ba mươi lăm tuổi, nữ ba hai tuổi, còn có một đứa bé trai chừng sáu bảy tuổi.

Chỗ ngồi của bọn họ, ở ngay trước mặt Giang Phong, ban đầu cậu bé được mẹ ôm vào lòng, nhưng thằng nhóc này rất bồn chồn, uốn tới ẹo lui như mắc chứng tăng động, miệng không ngừng lải nhải, nhao nhao đòi chơi điện thoại.

Lúc đầu mẹ hắn không cho hắn chơi điện thoại, hắn liền nhao nhao một mực náo loạn, sau đó mẹ của hắn hẳn là thấy phiền, liền đem điện thoại di động cho hắn.

Cố Diệp Phi

Sau khi có điện thoại di động, đứa nhỏ liền bắt đầu thành thạo xem các đoạn video ngắn, vặn âm lượng di động hết cỡ, thỉnh thoảng cười ha ha, hành khách trên toa tàu không khỏi nhíu mày trước bộ dạng không coi ai ra gì.

Nhưng mà, ra khỏi nhà, trong tình huống bình thường, phần lớn người đều là ôm tâm thái nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chỉ cần không phải quá đáng, đều sẽ nhẫn nhịn.

Đều nói sau lưng gấu con đều sẽ có Hùng gia trưởng, lời nói này một chút cũng không sai, hành động của đứa nhỏ, làm cha mẹ vậy mà ngoảnh mặt làm ngơ, không có nhắc nhở hắn.

Trong lúc đó, có một tiếp viên hàng không nhìn thấy tình huống này, liền đi tới nhắc nhở một lần, sau đó bọn họ liền không nổi không nhột nói con trai một lần.

Đợi tiếp viên hàng không vừa rời đi, đứa nhỏ này vẫn cứ làm theo ý mình.

Giang Phong từ lúc thấy đứa nhỏ này bắt đầu ầm ĩ, liền mở mắt ra, chứng kiến toàn bộ quá trình một nhà ba người coi đoàn tàu như là ở nhà mình.

Giang Phong không có lên tiếng, không phải hắn sợ gây sự, mà là muốn nhìn một chút hai vị phụ huynh này phẩm chất kém cỏi đến như thế nào.

Rất nhanh, đứa nhỏ lại bắt đầu dùng chân đạp ghế phía trước, khi xem một đoạn video ngắn hài hước, liền một bên cười ha ha, một bên mãnh liệt đạp cái ghế biểu đạt sự hưng phấn của hắn.

Cho dù là như vậy, hai người lớn vẫn cứ không lên tiếng ngăn lại.

Rốt cuộc, sau khi thằng nhóc đạp mấy cái vào cái ghế phía trước, một cô gái trẻ ngồi ở phía trước không chịu nổi nữa nên đứng dậy nhìn về phía thằng nhóc, sắc mặt khó coi nói: "Bạn học nhỏ, em có thể đừng có đạp ghế của chị được không, đây là nơi công cộng, em có thể im lặng được không?"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1232: Hả Hê Lòng Người.



Nhìn thấy cô gái trẻ phía trước đứng lên nhắc nhở, người mẹ của đứa bé vỗ vai nó ra hiệu, ngữ khí không có chút uy nghiêm nói: "Đã bảo con không được đạp ghế nữa, có nghe hay không?"

Nhưng mà, trong khi nói chuyện, bà ấy tốt xấu gì cũng đã đem chân con mình ở trên ghế để xuống.

Đứa bé nhìn cô với ánh mắt không cho là đúng, liền tiếp tục xem video ngắn của mình, vẫn cứ cười ha ha khi xem tới những đoạn buồn cười.

Cha của đứa bé c*̃ng không lên tiếng, giống như đứa nhỏ đó không phải là con của mình, ông ta cầm điện thoại không biết là đang xem cái gì.

Cô gái trẻ thấy thế tuy rằng bực mình, nhưng đối phương không có đạp ghế của cô nữa, nên cô cũng không nói thêm gì nữa, mà là lựa chọn ngồi xuống.

Nhưng mà, chưa được vài phút, chân đứa nhỏ kia lại giẫm lên lưng ghế dựa, lại bắt đầu lặp lại động tác lúc trước, thỉnh thoảng cười ha ha đạp chân, quên mất lời nhắc nhở của cô gái.

Liên tục đạp bảy tám lần lên lưng ghế dựa, cô gái trẻ phía trước cũng không nhịn được lửa giận trong lòng, đứng lên lần nữa nói: "Tôi nói này bạn học nhỏ, em làm sao vậy? Chị đã bảo em đừng đạp ghế nữa, nhưng mà em vẫn đạp, làm cha mẹ cũng mặc kệ không quản, thực sự là một chút giáo dưỡng cũng không có!"

Mẹ đứa bé vừa nghe liền không làm nữa, giọng nói của cô ta đột nhiên cao lên nói: "Cô nói ai không có giáo dục? Đứa nhỏ này nghịch ngợm, đạp ghế cô thì làm sao? Cô là người lớn, lại còn đi tính với với một đứa nhỏ à?"

Mà thằng nhóc kia còn hướng về phía cô gái trẻ làm mặt quỷ: "Nhếch nhếch rồi đấy!" Bộ dáng đó nhìn là muốn đập cho một trận.

Cô gái trẻ tức giận không nói được gì, đều nói người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ, đối mặt loại người không biết xấu hổ này, cô đúng là không có cách nào!

Thấy vậy, những người khác trong khoang tàu đều tràn đầy phẫn nỗ, Giang Phong c*̃ng không nhìn nổi được nữa, lúc này gát chân lên trên ghế dựa, sau đó dùng lực đạp mấy lần.

Bởi vì lưng ghế dựa có một chút co dãn không gian, Giang Phong dùng sức giẫm một cái, lực xuyên qua lưng ghế tác động lên hai mẹ con, làm cho bà mẹ với đứa nhỏ suýt chút nữa đụng vào ghế dựa phía trước.

Cha đứa bé thấy thế, tức giận không nhịn nổi đứng lên, xoay người trừng Giang Phong, quát: "Cmn, anh có bệnh à?"

Giang Phong hai tay gối ở sau gáy, để cho mình nằm càng thoải mái hơn, chân của hắn không có buông ra, vẫn cứ một cái lại một cái đạp cái ghế phía trước, thản nhiên nói: "Miệng lưỡi sạch sẽ một chút, các anh có thể đạp ghế của hành khách phía trước, vậy tôi vì cái gì không thể đạp cái ghế của các anh?"

Cố Diệp Phi

Cha đứa bé kiêu ngạo phách lối mắng: "Móa, con trai của tôi mới vài tuổi, cậu là người lớn cái quái gì lại đi so sánh với một đứa nhỏ?"

Mà mẹ đứa bé c*̃ng đứng lên, khí thế hung hăng phụ hoạ, chỉ trích Giang Phong.

Giang Phong biết giảng đạo lý với loại người này hoàn toàn là đàn gảy tai trâu, c*̃ng chẳng thèm cùng bọn họ cãi nhau, vậy thật quá mất mặt rồi, hơn nữa không có ý nghĩa gì.

Đương nhiên, hắn cũng có thể để vệ sĩ ra tay trừng trị bọn họ dừng lại, để cho da thịt bọn họ chịu chút khổ, nhưng chỉ cần hắn động thủ vậy thì cũng không cần phải tranh cãi, làm không tốt còn phải đi một chuyến đến đồn công an, vì loại người này lãng phí thời gian của mình hiển nhiên không đáng giá.

Cho nên, Giang Phong đối mặt với những lời chỉ trích từ phụ huynh của đứa, hắn không có lựa chọn mắng lại, mà là tâm thần hơi động, nhìn thông tin xứng đôi của cha mẹ đứa trẻ, chuẩn bị lấy một loại phương thức khác hả giận.

Những này nói ra rất dài dòng, kỳ thực cũng chỉ là chuyện trong chốc lát.

Những hành khách khác ở trong khoang tàu khi nhìn thấy Giang Phong "Lấy đạo của người trả lại cho người", trong lòng đều cảm thấy vui sướng không ngớt, dù sao mọi người đối với cách làm của hai người lớn này đều tràn đầy ý kiến.

Chỉ là, mọi người đều là xa nhà, trong tình huống bình thường đều không muốn gây chuyện, mới ngay từ đầu đã không chọn đứng ra.

Nhưng thấy có người ra mặt, mọi người trong lòng đều là ủng hộ, vừa mới có người ủng hộ rồi.

Kết quả, không nghĩ tới chính là, hai người lớn kia đã kiêu ngạo mà còn quá hung hăng, đứng lên bùm bùm chính là mắng một trận.

Nếu như thời điểm này, chàng trai trẻ đeo khẩu trang đứng lại mắng lại bọn họ, có khi cũng sẽ kéo mọi người cùng nhau ra mặt, vậy thì tình thế có khi sẽ khác đi.

Thật không nghĩ đến chính là, người trẻ tuổi kia vậy mà không nói tiếng nào tùy ý đối phương chửi rủa, điều này làm cho những người muốn ra mặt cũng không khỏi bình tĩnh lại.

Lúc này, tiếp viên hàng không c*̃ng đã tới, nhưng cô c*̃ng không khuyên nổi được cha mẹ của đứa bé đang tức giận, đặc biệt là nhìn thấy Giang Phong mặc dù không có cãi nhau với bọn họ, nhưng ánh mắt cũng không có tránh né bọn họ, mà là thẳng tắp nhìn bọn họ chằm chằm, cha mẹ đứa nhỏ coi là khiêu khích với bọn họ, cho nên càng mắng càng hăng say, có vẻ như nhất quyết không chịu thua cho đến khi thanh niên chịu sai.

Cô gái phía trước tận mắt nhìn thấy cảnh này, tuy rằng không hiểu anh chàng ra mặt cô giúp cô vì sao lại "Nhát gan" như thế, cũng không mắng lại, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là đứng ra giúp cô, cô đương nhiên sẽ không để cho người ta tùy ý chửi bới hắn.

Vì vậy, cô liền cười lạnh nói tiếp: "Thực sự là nực cười, đứa nhỏ không hiểu chuyện, lẽ nào các anh thân là trưởng bối cũng không hiểu sao? con trai của hai người ở trước mặt mọi người huyên náo, dùng chân đạp ghế của tôi, hai người làm cha làm mẹ cũng không quản sao?

Có câu nói "Con không dạy, lỗi của cha", cho nên không nên nói tới đứa nhỏ, các anh nếu như có thể đạp ghế của tôi, người ta đương nhiên cũng có thể đạp ghế của các anh, các anh còn không thấy ngại mắng người ta, tôi thấy mặt của ba người nhà các anh đúng là dày như bức tường."

Hai người lớn mới vừa chửi khiển cho thanh niên kia không dám lên tiếng, không nghĩ tới nữ hành khách phía trước lại đứng lên phụ hoạ, sức chiến đấu của hai vợ chồng tăng cao tức thay đổi nòng súng, hướng về cô gái trẻ phun tới.

Hai vợ chồng này là thật đúng là tài, ở phương diện cãi chày cãi cối này trình độ không cạn, rõ ràng là bọn họ làm không đúng, nhưng mắng chửi người đều là lời lẽ hùng hồn, loại năng lực tự logic nhất quán khiến đám người nhìn mà than thở.

Trong lúc này, tiếp viên hàng không c*̃ng lại đây khuyên can hòa giải, nhưng hiệu quả hạn chế.

Mà Giang Phong bên này, rất nhanh đã xem qua thông tin về cặp vợ chồng ngang ngược trước mặt, nhìn bộ dạng bọn họ kiêu ngạo phách lối như vậy, liền từ trong túi lấy ra điện thoại di động, gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại kết nối, sau khi chào hỏi lẫn nhan, Giang Phong liền đi thẳng vào vấn đề nói: "Lý tổng, tôi muốn hỏi anh một vấn đề, người quản lý bộ phận thu mua của công ty anh có phải là Lưu Hán Đông không?"

"Không có việc gì, chính là tôi ngẫu nhiên biết được anh ta làm ăn gian dối cùng người ngoài cấu kết, từ đó kiếm được rất nhiều tiền, tổn hại đến lợi ích của công ty anh, cho nên mới gọi điện thoại nói với anh một tiếng."

"Ừm, Lý tổng anh cho người điều tra là sẽ biết được."

"Không cần khách khí, có thời gian cùng nhau ăn cơm."

"Được, tạm biệt."

Lúc Giang Phong đang gọi điện thoại, những hành khách khác cũng không có phản ứng gì, nhưng người đàn ông đang tranh cãi với cô gái khi nghe được cái tên Lưu Hán Đông, không khỏi quay đầu lại, có phần ngạc nhiên nhìn chàng trai đứng trước mặt không coi là gì.

Nghe Giang Phong nói chuyện điện thoại xong, sắc mặt người đàn ông cũng thay đổi, hoảng hốt nói: "Anh rốt cuộc là ai?"

Giang Phong không nhìn hắn, lại gọi một cuộc điện thoại.

Đợi điện thoại kết nối, Giang Phong liền nói: "Xin chào, đây có phải là phòng công thương khu XX không? Tôi muốn báo cáo Chu Hải Phong từ chợ thức ăn XX buôn bán thịt heo riêng, hắn..."

Lúc này, lực chú ý của người vợ c*̃ng về tới trên người Giang Phong, nghe Giang Phong nói muốn báo cáo XX chợ bán thức ăn Chu Hải Phong một mình buôn bán thịt thao riêng, cô ta liền lộ ra vẻ mặt sợ hãi, hét lên một tiếng liền chồm người qua cướp điện thoại của Giang Phong.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1233: Hả Hê Lòng Người. (2)



Ánh mắt của Giang Phong cũng không thay đổi, có vệ sĩ Bách Ngô Đồng ở đây, người phụ nữ kia đụng được hắn mới là lạ.

Đúng như dự đoán, lúc người phụ nữ muốn nhào lên cướp điện thoại, Bách Ngô Đồng ở bên cạnh vẫn luôn trầm mặc làm người qua đường trong nháy mắt ra tay, động tác chuẩn xác bắt được tay của cô ta, sau đó hơi chút dùng sức siết chặt, người phụ nữ kia la lên như heo bị thọc huyết.

"Cô làm gì vậy? Mau buông tay!"

Người đàn ông thấy thế, dùng sức đánh vào cổ tay Bách Ngô Đồng.

Bách Ngô Đồng dùng sức vặn cổ tay, tay của người đàn ông liền đánh trúng tay người phụ nữ, khiến cô ta phải la lên vì đau.

Nói thì dài dòng nhưng thực tế chỉ diễn ra trong vòng hai ba giây, tất cả mọi người không nghĩ tới đột nhiên lại động thủ, càng không có nghĩ tới cô gái ngồi ở bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi kia lại hùng hổ như vậy.

Lúc Bách Ngô Đồng ra tay ngăn cản hai vợ chồng ngang ngược này, Giang Phong cũng đã gọi điện thoại tố cáo xong, người phụ nữ kia như cha mẹ chết, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Nơi này vốn dĩ là tiêu điểm của toàn bộ toa tàu, vẻ mặt biến hóa của hai vợ chồng ngang ngược đương nhiên cũng bị mọi người nhìn thấy, mà từ lúc biết Giang Phong vừa gọi điện thoại ra ngoài, mọi người cũng đều đoán được mấy phần.

Người quản lý thu mua Lưu Hán Đông kia đoán chừng chính là người đàn ông này, mà cái người buôn bán thịt heo lậu Chu Hải Phong mọi người tuy rằng không biết là người nào, nhưng nhìn bộ dáng kích động của người phụ nữ, có thể suy đoán ra người này có quan hệ rất gần với cô ta, tám chín phần mười là cha của cô ta.

Giang Phong sau khi gọi điện thoại xong, đem điện thoại di động nhét lại vào trong túi, lần nữa đem hai tay gối ở sau gáy, sau đó vẻ mặt bình thản nhìn hai vợ chồng ngang ngược.

Thấy sự việc không thể cứu vãn được nữa, sắc mặt người phụ nữ tái nhợt giật lấy điện thoại của đứa nhỏ, sau đó tay hơi có chút run rẩy gọi điện thoại cho cha.

Nhưng mà, đứa nhỏ bị cướp mất điện thoại, hắn nơi nào chịu để yên, một tay vừa đưa ra cướp điện thoại một bên hô: "Cho con, đem điện thoại di động trả lại cho con, ô ô, con muốn điện thoại!"

Người đàn ông đưa tay kéo con trai, quát: "Đừng nháo!"

Nhưng mà, đứa nhỏ ngang ngược chính là ngang ngược, hắn không có chút nào sợ hãi, vẫn cứ uốn éo người muốn cướp lại điện thoại từ tay mẹ, ngoài miệng vẫn luôn kêu la.

Người phụ nữ trong lòng sốt ruột, không có "Tâm trạng tốt" như lúc trước đối với đứa bé, trực tiếp tát một cái nói: "Đừng quậy nữa, nếu mày còn quậy nữa thì đừng trách tao."

Đứa nhỏ cũng không nghe lời, trực tiếp oa oa khóc lớn, tiếp theo sau đó gây rối, dường như không chịu bỏ cuộc cho đến khi lấy lại điện thoại.

Thấy cảnh này, những hành khách khác đều vui vẻ, từng người đều làm quần chúng ăn dưa.

Ngay cả tiếp viên hàng không, cũng chỉ là khuyên vài câu tượng trưng, liền đứng ở bên cạnh ăn dưa.

Hết cách rồi, thật sự là một gia đình khiến người ta căm ghét.

Cuối cùng, người đàn ông đè đứa nhỏ lại, sau đó người phụ nữ gọi điện thoại về cho gia đình

Mà người phụ nữ sau khi gọi điện thoại về nhà, liền dùng tiếng địa phương nói chuyện khiến nhiều người nghe không hiểu, nói chuyện đại khái hơn một phút đồng hồ mới cúp điện thoại.

Lập tức, người phụ nữ nhìn về phía Giang Phong, cắn răng nghiến lợi nói: "Anh tại sao phải làm như vậy? Chuyện này đối với anh có lợi gì chứ?"

Giang Phong nói: "Đối với tôi quả thực không có chỗ tốt gì, nhưng một nhà ba người các cô thật sự là buồn ói, đứa nhỏ có bộ dáng ngang ngược như thế nào thì cha mẹ cũng vậy, làm cho tôi cảm thấy không thoải mái."

Hai người nghe vậy vừa giận lại sợ.

Đặc biệt là Lưu Hán Đông, hắn không biết vừa rồi Giang Phong gọi cho vị "Lý tổng" kia có phải là Lý tổng công ty bọn họ hay không, nếu như đối phương chỉ là phô trương thanh thế, vậy còn được, nhiều lắm là sợ bóng sợ gió một lúc mà thôi. Nhưng đối phương nếu là đùa thật, cú điện thoại kia đúng là gọi đến cho Lý tổng công ty bọn họ, vậy hắn liền xong đời rồi.

Đương nhiên, vợ hắn lúc này trong lòng cũng chịu áp lực vô cùng lớn, bởi vì cha cô đúng là buôn bán thịt heo lậu ở chợ bán thức ăn, chuyện này nếu như bị tố cáo không phải là phạt tiền đơn giản như vậy, tình tiết nghiêm trọng là sẽ bị kết án.

Nghĩ tới đây, tất cả đều là tai họa do thằng nhóc ngang ngược nhà mình gây ra, hai vợ chồng nhìn về phía đứa nhỏ đang khóc rống thực sự là tức giận không chỗ phát tiết, sau đó người phụ nữ trực tiếp lấy tay nhéo lỗ tai, mà người đàn ông thì hung hăng lấy tay đánh lên m.ô.n.g đứa nhỏ.

Sự hỗn hợp bất ngờ này khiến cậu nhóc bướng bỉnh choáng váng, lập tức kêu lên như heo bị chọc huyết.

Cảnh tượng này khiến tất cả hành khách trên toa tàu đều cảm thấy vô cùng thoải mái.

Ngay cả cô gái bị đạp ghế, cũng cảm thấy cực kỳ hả giận.

Người đàn ông vừa đánh vừa mắng nói: "Con còn không thấy ngại mà khóc, đều là do tiểu hỗn đản con gây ra tai họa, hôm nay lão tử không đánh c.h.ế.t con không được."

Nhưng vào lúc này, bên trong loa truyền đến tiếng nhắc nhở, người đàn ông lúc này mới thả ra con nhà mình ra, nói với người phụ nữ: "Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống xe!"

Người phụ nữ nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, lập tức bắt đầu thu thập hành lý.

Rất nhanh, đoàn tàu dừng ở một nhà ga nào đó, sau đó gia đình ba người liền xuống trạm trước ánh mắt của tất cả hàng khách, bộ dáng rất là chật vật.

Sau khi một nhà ba người xuống xe, trong toa tàu ngay lập tức một trận huyên náo, ngoại trừ chỉ trích một nhà ba người kia không có giáo dục, còn lại đề tài đều tập trung vào trên người Giang Phong.

"Anh bạn, anh thực sự là lợi hại, anh quen biết với ba người kia sao?"

"Anh đẹp trai, anh vừa hành động thực sự là hả hê lòng người, cái đứa nhỏ ngang bướng kia đúng là không có giáo dục, ở trên xe ồn ào thành như vậy mà cha mẹ cũng mặc kệ, nhìn đến là bốc lửa."

Cố Diệp Phi

"Anh đẹp trai, anh làm đúng lắm, người như vậy nên cho một bài học nhớ đời."

"..."

Cô gái bị đạp ghế vẻ mặt cảm kích nói: "Anh đẹp trai, cám ơn anh vừa rồi vì tôi mà ra mặt, ngồi xe gặp phải chuyện như vậy, thật sự quá tệ!"

Giang Phong cười nói: "Không cần khách khí, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, hơn nữa đứa nhỏ kia cũng rất phiền, ở nơi công cộng ầm ĩ như vậy, làm cha mẹ lại mặc kệ, thật sự khiến người ta tức giận."

Hai bên khách sáo vài câu sau, Giang Phong lại đáp lại với những khách hàng khác.

Giang Phong ở trong nước danh tiếng không thua gì ngôi sao hàng đầu, nhưng hắn cùng minh tinh lại có khác biệt rất lớn, dù sao toàn bộ hành trình lần này hắn đều mang khẩu trang, bên trong xe dĩ nhiên không ai có thể nhận ra hắn.

Nhưng mà, trong buồng xe hành khách không nhận ra Giang Phong, không có nghĩa trên mạng những người khác c*̃ng không nhận ra hắn.

Nên có người trong buồng xe quay lại chuyện đã xảy ra đăng lên mạng, rất nhanh sẽ có người hâm mộ nhận ra người đàn ông mang khẩu trang chính là Giang đại sư.

Chuyện xảy ra trên đường sắt cao tốc vốn là một tin tức nóng hổi, cộng với thân phận của Giang đại sư, tin tức này nhanh chóng lan truyền trên mạng, chỉ trong thời gian ngắn mấy tiếng đã vọt lên đứng đầu hot search.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1234: Cuộc Sống Hôn Nhân Thật Sự Quá Ít.



"Cmn rồi, cái tên tiểu tử kia thực sự là quá đáng ghét, nếu như tôi mà có mặt ở đó, tôi đoán chừng không khống chế được tính khí hung hãn của mình, nhất định sẽ cho nó hai bạt tai."

"Con như thế nào thì cha mẹ cũng như vậy, câu nói này thực sự là lời lẽ chí lý, từ hành động của đứa nhỏ, lại nhìn thái độ của cha mẹ hắn ngoảnh mặt làm ngơ, nếu cứ tiếp tục giáo dục con cái theo cách này thì tôi dám chắc rằng thằng nhóc này khi lớn lên sẽ trở thành căn bệnh ung thư xã hội."

"Ngồi xe gặp phải mấy đứa nhóc ngang tàng như vậy thật sự khiến người ta bốc hỏa, tôi cũng đã từng gặp phải một đứa nhóc tương tự như vậy, lần đi đó thật sự khiến trong lòng người nén giận."

"Thanh niên đeo khẩu trang kia giỏi thật đấy, đặc biệt là dùng phương thức giống nhau đạp lên ghế thằng nhóc kia, thực sự là quá hả giận. Chỉ là những thao tác sau đó có chút không hiểu, lẽ nào thanh niên mang khẩu trang kia quen biết một nhà ba người này?"

"Cmn! Tôi không hoa mắt chứ, thanh niên mang khẩu trang kia hình như là Giang đại sư?"

"Không sai, cậu không hoa mắt, đó đúng là Giang đại sư, Giang đại sư ra tay trừng trị gia đình ác bá, đây thực sự là hả hê lòng người!"

"Ha ha, Giang đại sư quỷ thần khó lường dùng thủ đoạn thôi toán ở nơi này, thật đúng là pháo cao xạ đánh con ruồi, nhà đứa nhỏ ngang tàng kia cũng coi như là "Chết cũng không tiếc" rồi."

"Được lắm "Chết cũng không tiếc", gấu hài tử gia trưởng biểu thị bọn hắn không muốn trở thành được pháo cao xạ đánh c.h.ế.t con ruồi! ! !"

"Thích nghe ngóng, đã đến lúc phải có người đứng ra trừng trị thằng nhóc như vậy, ở nhà mình coi trời bằng vung cũng coi như xong đi, trường hợp như vậy ở nơi công cộng, thật sự là thiếu đòn mà."

"Thử đặt mình vào người đẹp ngồi ở phía trước, tưởng tượng chính mình ngồi xe gặp phải tình huống như thế, huyết áp của tôi chắc sẽ tăng vọt mấy, một nhà ba người này thật sự là buồn ói!"

"Hi vọng có nhiều người như Giang đại sư, về sau mọi người ngồi xe đụng tới tình huống như thế, phải dũng cảm đứng ra, đừng chọn nhường nhịn, bởi vì càng nhường nhịn những người không biết xấu hổ kia lại càng càn rỡ."

Cố Diệp Phi

"..."

Sau khi đoạn video trên toa tàu được lan truyền, ở trên mạng bàn tán sôi nổi, mọi người đối với hành động của thằng nhóc ngang bướng đều khó chịu, đồng thời ca ngợi Giang đại sư đã ra tay trừng phạt cả nhà đó.

Sau đó chủ đề được mở rộng ra, mọi người thảo luận đến tầm quan trọng của việc giáo dục con cái.

Lúc toàn dân ở trên mạng thảo luận sôi nổi, Giang Phong đã tới đích của mình, thủ phủ ở tỉnh Quý Châu.

...

Hôn nhân, có thể nói là một trong những việc hệ trọng nhất của đời người.

Mặc kệ nam nữ, đều mong muốn tìm được một người bạn đời ưng ý để gắn bó với nhau cả đời, nhưng trên thực tế, dù trong chuyện hôn nhân bạn thận trọng đến đâu, lúc tìm đối tượng đem con mắt lau được có bao nhiêu sáng, cũng chẳng giúp ít được bao nhiêu.

Có một phần lớn vợ chồng, cuối cùng đều không thể tránh khỏi con đường ly hôn.

Dưới đây là những lý do phổ biến nhất dẫn đến ly hôn:

1, Ngoại tình.

Theo khảo sát, ngoại tình là nguyên nhân hàng đầu dẫn đến đổ vỡ hôn nhân.

Việc một bên không thể thỏa mãn h*m m**n t*nh d*c, hoặc tình cảm vợ chồng dần nhạt phai là nguyên nhân dẫn đến ngoại tình, và sự tức giận, oán hận sau khi chuyện ngoại tình bị bại lộ trở thành tác nhân đẩy nhanh ly hôn.

2, Vấn đề kinh tế.

Nó dẫn đến tỷ lệ ly hôn chỉ đứng sau ngoại tình.

Tình yêu, chỉ cần Phong Hoa Tuyết Nguyệt là đủ rồi, nhưng hôn nhân là thực tế, cần cân nhắc các nhu cầu thiết yếu hàng ngày, nuôi dạy con cái, chăm sóc cha mẹ hai bên và các vấn đề khác.

Hiện tại có rất nhiều cô gái muốn lấy chồng giàu có, chính là không hy vọng hôn nhân của mình sau này gặp phải trắc trở vì lý do kinh tế, có rất nhiều phụ nữ sẽ oán hận rằng người đàn ông không lo cho mình được một cuộc sống vô lo.

Cái gọi là nghèo hèn phu thê trăm sự buồn bã, chỉ cần thể nghiệm qua một lần tháng ngày quẫn bách không có tiền nửa bước khó đi, người ta mới có thể hiểu sâu sắc ý nghĩa của câu nói này.

Không có tiền, con cái không thể nào được học hành tới nơi tới chốn, cha mẹ không cách nào an nhàn hưởng thụ tuổi già, chính mình cũng không có cách nào sống một cuộc sống sung túc.

Rất nhiều người phụ nữ thường sẽ không tự trách mình, mà chỉ biết trách người đàn ông không có bản lãnh lo cho cô một cuộc sống sung túc vô lo. Khó khăn về kinh tế, áp lực cuộc sống và những chuyện vặt vãnh khác trong gia đình cũng ảnh hưởng nhất định đến quan hệ vợ chồng, dẫn đến thường xuyên cãi vã, sau đó cãi nhau nhiều hơn, cãi vã đến gia đình tan vỡ.

3, Thiếu giao tiếp.

Giao tiếp tốt là cơ sở để thiết lập niềm tin giữa vợ chồng, có thể tăng cường hiệu quả mối quan hệ, ngược lại thì sẽ làm tăng sự oán giận và bực bội của hai bên. Cả ngày không nói như thế nào, quát mắng bạn đời hay là thậm chí nói xấu nhau, sản sinh hiểu lầm mà không giải quyết, v.v đều là những cách giao tiếp không tốt cần phải loại bỏ trong hôn nhân.

4, Thường xuyên cãi nhau.

Vợ chồng luôn khó tránh khỏi những gập ghềnh trắc trở, thậm chí là những cuộc cãi vã kịch liệt.

Trong những nguyên nhân chính dẫn đến vợ chồng cãi nhau như vậy, chuyện nhà cửa được xếp ở đầu, những việc nhỏ nhặt như rửa chén, dọn dẹp nhà cửa cũng có thể là "Ngọn lửa" châm ngòi cho ngọn lửa giận dữ.

Thứ hai là vấn đề "Quyền lực tài chính", dễ nảy sinh bất đồng quan điểm về cách quản lý tài chính của gia đình và ai là người quản lý tiền, ảnh hướng đến tình cảm. Nếu như hòa giải chậm trễ hoặc không tìm ra giải pháp sau cuộc cãi vã, rất có thể cuối cùng sẽ dẫn đến ly hôn.

5, Ngoại hình biến dạng.

Mặc dù lý do này nghe có vẻ hơi nông cạn, nhưng nó thực sự là một yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng. Tăng cân có thể dẫn đến mất đi sức hấp dẫn, đồng thời gây tổn hại đến sự tự tin và lòng tự trọng. Thời gian lâu dài, sẽ khiến thị giác "Mệt mỏi" với thiếu tươi mới sẽ dẫn đến ghẻ lạnh nhau cho đến ly hôn.

6, Quan hệ mẹ chồng nàng dâu.

Quan hệ mẹ chồng nàng dâu là vấn đề muôn thuở, hầu như gia đình nào cũng có những trường hợp cãi nhau với chồng vì mẹ chồng, nghiêm trọng thậm chí gây ra hơn người mệnh, càng đừng nói chỉ là ly hôn.

7, Hôn nhân chớp nhoáng.

Cái này liền không cần nói nhiều, hai bên vội vàng kết hôn chỉ về quen biết nhau qua bề ngoài, những khuyết điểm sau khi kết hôn đều lộ ra từng cái một, nếu như không có cách nào tiếp nhận được thì hôn nhân sẽ không thể bền lâu.

8, Tâm lý mất thăng bằng.

Khi một bên cảm thấy mình gánh vác nhiều trách nhiệm hơn trong hôn nhân, người đó thường sẽ cảm thấy mất cân bằng, oán hận sẽ hình thành như tuyết rơi, và cuối cùng dẫn đến hôn nhân vỡ tan. Vợ chồng không chỉ phải học cách giao tiếp kết nối với nhau, mà còn phải nhìn vấn đề từ góc độ của đối phương, suy bụng ta ra bụng người, giúp đỡ lẫn nhau, như vậy mới có thể có được mối quan hệ bình đẳng và hài hòa.

9, Một trong hai vợ chồng có thói quen xấu.

Ví dụ như đánh bạc và m* t**, nếu một trong hai vợ chồng có người dính đến, thì việc hôn nhân tan vỡ chỉ là vấn đề thời gian.

10, Bạo lực gia đình.

Có hai loại bạo lực gia đình, thể chất và tinh thần, bất luận là loại nào đều rất là đáng thương.

Triệu Nguyên Minh tổng kết nguyên nhân hắn ly hôn, có lẽ là hắn với vợ cũ không thể giao tiếp với nhau được.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1235: Cuộc Sống Hôn Nhân Thật Sự Quá Ít. (2)



Vốn dĩ kỹ năng giao tiếp của Triệu Nguyên Minh khá là tốt, ít nhất khi giao tiếp với bệnh nhân và người nhà bệnh nhân ở trong bệnh viện thường rất là thuận lợi.

Nhưng mà con người ai cũng có hai mặt, rất nhiều người khi đối mặt với người ngoài, biểu hiện rất lịch sự, thái độ rất tốt, vừa nói vừa cười.

Nhưng khi đối mặt với những người thân thiết nhất, thái độ liền không giống nhau, hơi một tí liền thối gương mặt.

Đương nhiên, Triệu Nguyên Minh không phải là người như thế, thế nhưng khi hắn đối mặt với vợ mình, thái độ của hắn quả thực không có kiên nhẫn bằng lúc đối mặt với người bệnh cùng với người nhà bệnh nhân.

Dưới cái nhìn của hắn, vợ hắn hẳn là người hiểu rõ hắn nhất, hắn làm việc ở trong bệnh viện đã đủ mệt rồi, về đến nhà có thể buông lỏng bản thân một chút, không muốn giao tiếp với vợ như giao tiếp với người ở trong bệnh viện.

Rất nhiều thứ hắn cho dù không nói, vợ hắn cũng phải hiểu rõ.

Nhưng sự thực chứng minh, Triệu Nguyên Minh đã đánh giá cao trình độ hiểu ngầm của vợ hắn với hắn, vốn dĩ bác sĩ trẻ tuổi ở trong bệnh viện nổi tiếng là bận rộn, hơn nữa vợ hắn cũng có công việc riêng của mình, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của hai người không nhất trí, thời gian chung đụng cũng không nhiều.

Nếu như hai vợ chồng giao tiếp với nhau tốt thì cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu như giao tiếp không đúng chỗ, thì về lâu dài tự nhiên mối quan hệ sẽ nguội lạnh.

Triệu Nguyên Minh lúc đó cũng không hiểu, thẳng đến khi sau khi ly hôn tổng kết lại, mới hiểu được giữa vợ chồng giao tiếp đúng chỗ với nhau quan trọng như thế nào.

Nhưng mà, hiện tại hôn nhân cũng đã ly hôn, quan trọng nhất là vợ cũ của hắn đã trở thành vợ của người khác sau khi ly hôn chưa đầy một năm, Triệu Nguyên Minh cho dù muốn cứu vãn c*̃ng không có cơ hội.

Đối với cái này, Triệu Nguyên Minh hơi có chút tiếc nuối, dù sao hắn vẫn còn tình cảm với vợ trước.

Đều nói tình cảm không như ý sự nghiệp như ý, lời này vẫn có một đạo lý của nó.

Sau khi ly hôn, Triệu Nguyên Minh dốc hết tâm trí cho công việc, khiến những ca phẫu thuật của hắn làm được là càng ngày càng tốt, nhiều lần được trưởng khoa khen ngợi, có thể nói là tiền đồ vô lượng.

Chiều hôm đó, sau ca phẫu thuật cuối cùng, Triệu Nguyên Minh vừa mệt vừa đói rửa tay thay quần áo, liền đi về hướng bãi đậu xe, chuẩn bị lái xe về nhà ăn cơm.

Vốn dĩ Triệu Nguyên Minh sau khi kết hôn, ăn ở sẽ không ở cùng với cha mẹ, nhưng từ sau khi hắn khi ly hôn, hắn lại trở về ở cùng với cha mẹ.

Hắn vừa mới đi tới xe của mình, liền có người chào hỏi hắn: "Xin chào, bác sĩ Triệu."

Triệu Nguyên Minh nhìn sang, phát hiện là một thanh niên đẹp trai nhìn có chút quen, tưởng rằng là bệnh nhân cũ, liền c*̃ng chào hỏi: "Xin chào!"

Thanh niên đẹp trai tự giới thiệu mình: "Bác sĩ Triệu, tôi tên là Giang Phong, Giang trong Trường Giang, Phong trong Phong Diệp, là người mai mối công ty mai mối hạnh phúc đến từ Quảng Tây, muốn giới thiệu cho anh một đối tượng rất ưu tú, không biết bác sĩ Triệu cùng ăn một bữa cơm và nói chuyện không?"

Cố Diệp Phi

Triệu Nguyên Minh nghe vậy trong nháy mắt phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Anh là Giang đại sư ở Quảng Tây?"

Giang đại sư là một bậc thầy mai mối, lúc nghe những y tá ở bệnh viện nói chuyện về hắn, thậm chí hắn còn xem qua hình của Giang đại sư, vì vậy vừa rồi hắn mới cảm thấy có chút quen mặt.

"Hóa ra bác sĩ Triệu cũng biết tôi!"

"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!"

Sau đó, hai người khách sáo một phen, sau đó mới cùng lên xe đi tới một nhà hàng nào đó ăn cơm.

...

Nửa giờ sau.

Trong phòng riêng nhà hàng nào đó, Giang Phong cùng Triệu Nguyên Minh vừa ăn vừa nói chuyện.

Giang Phong nói: "Bác sĩ Triệu, tôi trước tiên giới thiệu cho anh một chút thông tin riêng của cô ấy!"

Triệu Nguyên Minh gật đầu nói: "Được, anh nói đi, tôi nghe."

Giang Phong giới thiệu sơ lược nói: "Cô ấy là người đến từ thành phố X, tỉnh Quý Châu, là con một, năm nay 28 tuổi, cao 1m63, ngoại hình ưa nhìn, tốt nghiệp cử nhân, thông thạo tiếng đại phương thành phố X, tiếng phổ thông, tiếng Nhật cùng với Tiếng Anh, từng lấy chồng Nhật Bản ở xa, cũng sinh có một cô con gái, năm ngoái mới ly hôn mang theo đứa nhỏ về nước, hiện nay đang chuẩn bị một cửa hàng tạp hóa đồ Nhật ở tỉnh Lỵ"

Nghe giới thiệu trước đó, Triệu Nguyên Minh cũng có thể cảm nhận được đối phương ưu tú, nhưng nghe đối phương từng lấy chồng ở xa Nhật Bản cũng sinh một cô con gái, lông mày của hắn liền không nhịn được nhíu lại.

Đối phương có qua một đoạn hôn nhân, cái này hắn cũng không để ý, bởi vì hắn c*̃ng đã kết hôn, nhưng đối phương gả chính là người Nhật Bản, còn sinh con, này liền có chút vấn đề.

Dù sao phần lớn người dân Trung Quốc cũng không có ấn tượng tốt với người Nhật Bản, Triệu Nguyên Minh c*̃ng là một trong số đó.

Đợi Giang Phong giới thiệu xong, Triệu Nguyên Minh liền không nhịn được nói: "Giang đại sư, điều kiện của đối phương quả thực rất tốt, có thể nói là tài mạo song toàn, vốn dĩ tôi không nên chọn, nhưng cô ấy sinh cho người Nhật một đứa con, cùng với cô ấy kết hôn phải làm cha cho đứa nhóc Nhật Bản đó, tôi đây trong lúc nhất thời có phần không tiếp nhận được!"

Giang Phong nuốt miếng canh cá trong miệng xuống, nói: "Bác sĩ Triệu, tôi hiểu tâm trạng của anh, nhưng mà chúng ta nhìn vấn đề không thể phiến diện như vậy được, lấy thời đại kháng chiến làm ví dụ, có những người bạn ở Nhật Bản đã làm hết sức mình để giúp đỡ đảng của chúng ta, mặt khác, có những kẻ phản bội trong nước cũng tầng tầng lớp lớp.

So sánh lẫn nhau, anh thấy những kẻ hán gian có cùng gốc rễ với chúng ta, hay những người bạn Nhật Bản đó ai tốt hơn?"

Triệu Nguyên Minh nhấp một hớp canh, nói: "Giang đại sư, anh là muốn nói huyết mạch không quan trọng, văn hóa tán đồng mới là quan trọng đúng không?"

Giang Phong gật đầu nói: "Chính là cái ý tứ này, đây là hiện thực cũng không phải huyền huyễn, ủng có một cái trâu bò huyết mạch liền nhất định có thể Nhất Phi Trùng Thiên. Cho nên huyết mạch không cùng huyết mạch không quan trọng, đứa nhỏ lớn lên tại Trung Quốc và học văn hóa Trung Quốc của chúng ta, vậy thì con bé cũng coi như là người Trung Quốc chúng ta."

Triệu Nguyên Minh dù sao cũng là sinh viên tài cao, đạo lý dễ hiểu như vậy hắn đương nhiên hiểu, trước đó chỉ là nhắc tới người Nhật Bản theo bản năng liền có chút chống cự mà thôi.

"Ừm, Giang đại sư anh nói rất có đạo lý, không biết tính cách của cô ấy như thế nào?"

"Tính cách của cô ấy rất tốt..."

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, sau khi xác định được Triệu Nguyên Minh đối Lý Thủy Tú cảm thấy hứng thú, Giang Phong liền lấy điện thoại di động ra, đứa bức ảnh mới nhất của Lý Thủy Tú ra, đưa cho hắn nói: "Bác sĩ Triệu, đây chính là hình của cô ấy, anh xem thử có phù hợp với thẩm mỹ của anh không?"

Triệu Nguyên Minh nhận lấy điện thoại, nhìn người phụ nữ rạng rỡ trên màn hình, đôi mắt đột nhiên sáng ngời. Đàn ông đều là động vật theo thị giác, người phụ nữ có thể phù hợp với thẩm mỹ của mình hay không, thật sự chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Mà bây giờ Triệu Nguyên Minh rất chắc chắn rằng, cô gái ở trong tấm ảnh này thuộc gu thẩm mỹ của hắn.

Triệu Nguyên Minh năm nay 31 tuổi, từ khi hiểu được thưởng thức phụ nữ, hắn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào có thể khiến tim hắn đập nhanh trong chớp mắt, bao gồm bạn gái cũ và vợ trước, đều là trải qua ở chung mới chậm rãi đi đến với nhau, cũng không phải vừa thấy đã yêu.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy cô gái trẻ quyến rũ này trên màn hình, Triệu Nguyên Minh trong lòng có một sự thôi thúc đặc biệt, hận không thể lập tức đem cô ấy lấy về nhà, sau đó làm điều mà mọi người đàn ông đều muốn làm!

Triệu Nguyên Minh nuốt nước miếng một cái, lưu luyến đem điện thoại trả lại cho Giang Phong, nói: "Giang đại sư anh đúng là danh bất hư truyền, đối tượng anh giới thiệu cho tôi, tôi rất thích, không biết lúc nào có thể sắp xếp cho tôi gặp mặt cô ấy?"

Giang Phong nhận lại điện thoại di động cười nói: "Hôm nay hơi trễ rồi, ngày mai bác sĩ Triệu có ca trực không?"

Triệu Nguyên Minh hiểu và nói: "Tôi ngày mai bình thường đi làm, buổi sáng ca phẩu thuật được sắp xếp tương đối nhiều, buổi trưa có thể là không đủ thời gian, nếu như sắp xếp gặp mặt, tốt nhất là sáu giờ chiều sau khi tan ca."

"Vậy buổi tối ngày mai bảy giờ tôi sắp xếp hai nhà các anh cùng nhau ăn cơm, không thành vấn đề chứ?"

"Đương nhiên không thành vấn đề!"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1236: Đời Người, Sự Lựa Chọn Thật Sự Rất Quan Trọng!



Trong một căn nhà cho thuê trong khu dân cư, Lý Thủy Tú đang ăn tối cùng với bố mẹ và con gái.

Mẹ Lý hỏi: "A Tú, cửa hàng của con trông ổn không?"

Lý Thủy Tú gật đầu nói: "Con đã xem qua rất nhiều cửa hàng, chỉ có cửa hàng này khiến con hài lòng nhất, nếu không có chuyện gì xảy ra, con sẽ thanh toán tiền và ký hợp đồng vào ngày mai."

Mẹ Lý nói: "Nhìn mặt tiền cửa hàng, mẹ với cha con không so được với con, nhưng xã hội bây giờ quá phức tạp, nếu ngày mai con thanh toán tiền ký hợp đồng, thì dẫn cha con đi cùng, để ông ấy giúp con kiểm tra thêm."

Lý Thủy Tú ân cần nsoi: "Được, cha, vậy ngày mai liền làm phiền cha giúp con kiểm định rồi."

Cha Lý ân một tiếng, hỏi: "Con hẹn người ta mấy giờ gặp mặt?"

Lý Thủy Tú nói: "Hẹn gặp mặt mười giờ sáng."

Nhưng vào lúc này, điện thoại Lý Thủy Tú đặt ở trên bàn bỗng nhiên vang lên, cô liếc mắt nhìn phát hiện là Giang đại sư gọi điện thoại tới, liền cùng cha mẹ nói một tiếng, sau đó cầm điện thoại di động lên nhấn xuống nút nhận cuộc gọi.

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói của Giang Phong liền truyền tới: "Chị Lý, ăn cơm chưa?"

Lý Thủy Tú nói: "Vừa đúng lúc đang ăn đây!"

Giang Phong cười nói: "Vậy tôi đây điện thoại gọi không phải lúc rồi, nếu không chị ăn cơm trước đi, chờ chị ăn xong rồi lại gọi điện cho tôi!"

Lý Thủy Tú nói: "Không sao, tôi ăn cũng gần xong rồi, Giang đại sư anh có chuyện gì muốn hỏi tôi, hay là anh đã tìm được đối tượng phù hợp với tôi rồi?"

Giang Phong nói: "Đúng vậy, phía ta bên này đã tìm được đối tượng thích hợp với cô rồi, để tôi nói cho chị biết thông tin về hắn trước, nếu như không có vấn đề, liền sắp xếp hai nhà các cô buổi tối ngày mai bảy giờ gặp mặt ăn cơm."

Lý Thủy Tú nói: "Được, Giang đại sư cậu nói đi, tôi nghe."

Giang Phong liền giới thiệu sơ lược nói: "Hắn là người thành phố Quý Châu, năm nay 31 tuổi, cao 1m78, tốt nghiệp đại học XX khoa y học, hiện nay đang làm việc tại bệnh viện top 3 XX, là bác sĩ chính.

Hắn là con một, cha là công chức, mẹ là giáo viên, hiện nay đều đã nghỉ hưu.

Tính cách hắn ôn hòa, chín chắn mà lại có trách nhiệm, nghiêm túc trong công việc, hắn thích chơi đàn guitar và chơi nhạc đã trở thành cách hắn thư giãn và giảm bớt căng thẳng. Hắn c*̃ng thích đọc các loại sách, đặc biệt là về y học và tâm lý học.

Hắn cũng đã từng ly dị, nhưng không có con cái.

Xét về phương diện ngoại hình tôi tin cũng sẽ không khiến chị Lý thất vọng, về phần điều kiện kinh tế tuy rằng không thể nói là tốt như thế nào, nhưng ở tỉnh thành này có nhà có xe, hơn nữa đều là tiền đặt cọc.

Nói tóm lại, đây là một đối tượng rất ưu tú, cùng với chị Lý khá là xứng đôi."

Lý Thủy Tú vui vẻ nói: "Giang đại sư, điều kiện của đối phương điều xác thực rất tốt, buổi tối ngày mai bảy giờ sắp xếp người hai nhà gặp mặt ăn cơm, phía tôi bên này là không có vấn đề."

Giang Phong cười nói: "Được, nếu như không có vấn đề gì, vậy tôi sẽ nói với đối phương một tiếng, lát nữa sẽ gửi địa chỉ gặp mặt cho chị sau."

Lý Thủy Tú nói: "Được, vậy thì làm phiền Giang đại sư rồi!"

Giang Phong nói: "Không cần khách khí, đây việc tôi nên làm."

Hai người khách sáo vài câu, liền cúp điện thoại.

Cha mẹ Lý vẫn luôn nghe con gái gọi điện thoại, sau khi thấy cô cúp điện thoại, mẹ Lý liền không kịp chờ đợi hỏi: "A Tú, Giang đại sư tìm được đối tượng thích hợp cho con rồi sao?"

"Đúng thế." Lý Thủy Tú gật đầu, sau đó thuật lại tư liệu của người đàn ông đó cho cha mẹ biết, cuối cùng mới nói: "Giang đại sư nói rồi, nếu như chúng ta bên này không có ý kiến gì, liền sắp xếp hai nhà chúng ta buổi tối ngày mai bảy giờ gặp mặt ăn cơm, con đã làm chủ đáp ứng."

Cha Lý nói: "Điều kiện của đối phương quả thật không tệ, tuy rằng hai người các con đều là ly dị, nhưng con dù sao cũng đã có con, vẫn là không giống nhau. Ngày mai là lần đầu tiên gặp mặt, cố gắng để lại ấn tượng tốt với người khác, cho nên con với mẹ con đi là được rồi, cha ở nhà trông Linh Nhi."

Mẹ Lý tán đồng nói: "A Tú, điểm này nghe cha con, mẹ tin rằng Giang đại sư đã đem chuyện của Linh Nhi nói với bên nhà trai, nhưng loại chuyện này cho dù đối phương đã tiếp nhận được, thì vẫn là không thích hợp để mang theo Linh Nhi đi gặp lần đầu tiên, chờ hai con đã có nền tảng tình cảm, lại làm cho đối phương gặp Linh Nhi cũng không muộn."

Lý Thủy Tú cũng không phải cô gái nhỏ, cô đương nhiên hiểu ý của cha mẹ trong lời nói, liền giống với đương nhiệm biết rõ cô có người cũ, nhưng chỉ cần người cũ của cô không xuất hiện ở trước mặt của hắn, vậy thì không sao.

Cố Diệp Phi

Nhưng cô nếu như đầu thiết, đem người tiền nhiệm đứa tới trước mặt người đương nhiệm, vậy không cần biết cô có lý do gì, đều sẽ khiến trong lòng người đương nhiệm không thoải mái.

Đương nhiên, phép ẩn dụ này không thích hợp lắm, nhưng ý nghĩa của nó chính là như vậy.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1237: Đời Người, Sự Lựa Chọn Thật Sự Rất Quan Trọng! (2)



Hai bên lần đầu tiên gặp mặt, không nên mang theo con gái đi cùng thì tốt hơn, ít nhất cho người ta một chút khoảng đệm, đợi hai người có cảm tình rồi lại cho đối phương gặp mặt con gái, vậy cũng không sao.

Vì vậy, Lý Thủy Tú gật đầu nói: "Cha, mẹ, con biết rồi, con nghe hai người."

Cha mẹ Lý nghe vậy đều lộ ra nụ cười, từ khi con gái Ly hôn từ Nhật Bản trở về, con bé rõ ràng đã trở nên trưởng thành nhiều hơn trước, cứ việc trưởng thành này phải trả một cái giá có chút lớn, nhưng vẫn là đáng giá.

Bọn họ nói chuyện đều là tiếng địa phương, Lý Linh Nhi nghe nửa ngày kết quả một câu cũng nghe không hiểu, cô bé không khỏi hỏi: "Mẹ ơi, mọi người đang nói gì vậy, sao một câu con nghe cũng không hiểu?"

Lý Thủy Tú mỉm cười sờ đầu con gái, nói: "Linh Nhi, con bây giờ học ngôn ngữ đã đủ nhiều, tạm thời mẹ sẽ không dạy con tiếng địa phương, chờ con về sau lớn rồi muốn học, mẹ sẽ dạy cho con."

Lý Linh Nhi có phần không vui mím miệng, bất đắc dĩ nói: "Được ạ!"

...

Đời này, chúng ta đều đi về phía trước, mỗi người chúng ta đều vùi đầu đi về phía trước, đứng ở điểm giao nhau trước mặt, bạn vĩnh viễn đều sẽ không biết được con đường phía trước sẽ như thế nào, và mọi thứ về ngày mai đều không thể biết được.

Bởi vì không biết, cho nên mong chờ.

Mọi thứ trong cuộc sống đều liên kết với nhau và mọi quyết định của chúng ta đưa ra hôm nay sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống tương lai của chúng ta. Có thể một lúc nào đó, bạn căn bản không có ý thức được, đằng sau sự lựa chọn này là như thế nào, thế nhưng một ngày nào đó thời gian cũng sẽ cho bạn đáp án.

Chọn một chuyên ngành nhất định có thể quyết định sự nghiệp của bạn trong cả cuộc đời, lựa chọn một người yêu nào đó, quyết định hướng đi cuộc hôn nhân của bạn. Chọn thành phố nào đó để đến, thì thành phố này sẽ trở thành điểm đến của bạn trong tương lai.

Suy nghĩ lại một chút, dường như chúng ta mỗi thời mỗi khắc đều phải lựa chọn, từ buổi tối hôm nay ăn gì cho đến lựa chọn nghề nghiệp, có phần lựa chọn không quan hệ đau khổ, có phần lựa chọn lại quyết định hướng đi cuộc đời chúng ta.

Trong cả đời người, lựa chọn thật sự rất quan trọng!

Nhưng mà lựa chọn lại thường đi kèm với hối hận, chỉ cần làm ra một lựa chọn không có đặc biệt mỹ mãn, liền sẽ không nhịn được ở trong lòng nghĩ, nếu như lúc đó không có làm như vậy thì thật tốt, nếu như lúc đó chọn cái khác, liệu kết cục có khác không?

Nhưng không ai trong chúng ta có tầm nhìn xa để dự đoán điều gì sẽ xảy ra trong tương lai. Vào thời điểm đưa ra sự lựa chọn, ai cũng đều là đi trong bóng tối, chỉ có chờ đợi thời gian sẽ thấy rõ ràng.

Vương Điềm Điềm (Nữ độc giả thực sự của cuốn sách này, thông tin sau đây đều là thật, trải qua bản thân cô xem qua mới vọng lại, về phần yêu cầu lựa chọn bạn đời và thông tin chi tiết hơn, cô ấy sẽ trình bày từng cái một khi cô ấy gặp được Giang đại sư. Nếu có một đại gia nào đáp ứng các điều kiện và quan tâm đến cô ấy, vui lòng truy cập trang Web tiểu thuyết của Qidian để tham gia xem mắt với Giang đại sư, cô ấy đang đợi bạn trong nhóm ^_^) ban đầu cô ấy cũng có tương lai tươi sáng, cha mẹ đều làm việc trong doanh nghiệp nhà nước, cô là con gái một, thành tích học tập vừa tốt.

Nhưng ngay sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, một sự lựa chọn của mẹ cô đã ảnh hưởng đến cả cuộc đời cô.

Lúc ấy, với thành tích thi vào cấp 3 của cô, có thể chọn vào trường trung học trọng điểm của thành phố để học các lớp bình thường, hoặc cô có thể lựa chọn vào trường trung học trọng điểm của huyện để học các lớp trọng điểm.

Sau đó, mẹ cô liền quyết định cho cô đến một trường trung học trọng điểm trong huyện.

Sự lựa chọn này không thể là nói sai, nhưng chính sự lựa chọn này, đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời của cô.

Bởi vì ở trường học này, trong lớp học này, cô gặp phải một bạn học nam gan lớn bằng trời, bạn học nam này vẫn luôn quấy rầy cô, bất luận cô có cự tuyệt như thế nào cũng vô ích.

Hắn quấy rầy cô đại khái khoảng một tháng, đối với cô táy máy tay chân, quá đáng hơn là hắn còn cố ý đổi chỗ ngồi cùng bàn với cô, sau đó còn đưa tay ra sờ đùi cô khi giáo viên đang ở trong lớp.

Lúc ấy, Vương Điềm Điềm mới 17 tuổi, cô ấy không chỉ đơn thuần mà còn không biết nên xử lý những chuyện này như thế nào, thậm chí cô ấy còn không dám nói với cha mẹ mình (giống như những học sinh bị bắt nạt trong trường nhưng không dám nói với bố mẹ), chỉ là yên lặng chịu đựng, tâm lý bị tổn thương rất nhiều.

Cố Diệp Phi

Mặc dù có một số bạn học nhìn thấy nhưng đều cho rằng cô chơi đùa với bạn học nam kia, dù sao trường cấp 3 nói yêu đương c*̃ng không có gì kỳ lạ, đương nhiên sẽ không nhúng tay vào những việc không phải của mình.

Cô vì thế mất ngủ một tuần, sau khi cha mẹ của cô biết chuyện này, thì cô đã mắc phải bệnh tâm lý, được đưa đến bệnh viện trị liệu một quãng thời gian.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1238: Đời Người, Sự Lựa Chọn Thật Sự Rất Quan Trọng! (3)



Nhưng mà, bệnh tâm lý của cô mặc dù đã được chữa khỏi sau khi chữa trị, nhưng không có nghĩa là cô sẽ khỏi bệnh hoàn toàn, bệnh này cần phải uống thuốc cả đời, nhưng liều lượng sẽ càng ngày càng ít, giống như đường huyết áp cao cần phải uống thuốc vậy, nhưng cuộc sống hàng ngày không khác gì người bình thường.

Sau khi xuất viện, Vương Điềm Điềm liền chuyển trường, trước khi rời đi, cô lấy hết can đảm để tát bạn học nam kia. Đáng tiếc cái tát này đánh quá muộn, nếu như lúc bạn học nam vừa mới bắt đầu quấy rầy cô liền cho hắn một bạt tai, đoán chừng mọi chuyện sẽ không phát triển đến một bước này rồi.

Sau khi chuyển trường, thành tích học tập của cô bị ảnh hưởng bởi chuyện này biến thành hỏng bét, cuối cùng thi đại học chỉ thi đậu một trường đại học.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Vương Điềm Điềm theo sự sắp xếp của cha mẹ đến làm việc trong ngân hàng, cô không cam lòng chỉ lấy một cái văn bằng trường đại học, thế là cô ban ngày ở ngân hàng đi làm, buổi tối đến đại học Tứ Xuyên để học, cuối cùng đã nhận được chứng chỉ cử nhân quản trị kinh doanh tại đại học Tứ Xuyên.

Tuy nhiên, mối quan hệ giữa các cá nhân trong ngân hàng tương đối phức tạp, Vương Điềm Điềm tính cách đơn thuần, đã làm việc ở đó hai ba năm nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái nên cuối cùng lựa chọn từ chức.

Sau khi từ chức về nhà, cô c*̃ng mê man qua một đoạn thời gian, cuối cùng lựa chọn đi học làm món tráng miệng.

Hiện nay, Vương Điềm Điềm làm món điểm tâm ngọt cũng đã nhiều năm, khách hàng chính của cô là những người hàng xóm trong tiểu khu cô ở, cô đã thành lập một nhóm đặc điểm tâm ngọt, bên trong ước chừng có hơn 200 khách hàng.

Về phần khách hàng online, khi đơn đặt hàng đạt đến số lượng nhất định liền làm một lần, dư thừa liền dựng quầy hàng tại ngã tư khu dân cư để bán. Tuy rằng thu nhập không phải ổn định lắm, nhưng được làm công việc mình yêu thích, sướng hơn nhiều so với làm ở ngân hàng.

Ngày hôm nay, sau khi Vương Điềm Điềm bán hết điểm tâm ngọt xong, liền cưỡi xe điện đi tới cửa hàng nhà cô, kiểm tra tiến độ trang trí.

Cô làm điểm tâm ngọt nhiều như vậy, cũng có lượng khách hàng nhất định, hiện tại cô chuẩn bị sửa sang lại cửa hàng của mình và chính thức khai trương cửa hàng tráng miệng.

Cửa hàng nhà cô không tính là quá lớn, chỉ có 39 mét vuông, nhưng cao sáu mét, nếu xây gác xép làm hai tầng thì có hơn bảy mươi mét vuông rồi, dùng để mở cửa hàng điểm tâm ngọt hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhìn một lúc, dặn dò vài câu với người trang trí, Vương Điềm Điềm liền lái xe chuẩn bị về nhà ăn cơm.

Cửa hàng của cô tuy rằng cùng một tiểu khu với nhà cô, nhưng diện tích của tiểu khu này được xếp vào hàng bậc nhất cả nước, cho nên từ cửa hàng về đến nhà, lái xe điện chỉ mất mười phút.

Về đến nhà, Vương Điềm Điềm liền nhìn thấy vẻ mặt mẹ cô vui vẻ nói: "Điềm Điềm, mau tới đây, mẹ nói cho con biết chuyện này."

Vương Điềm Điềm đi tới hỏi: "Mẹ, gặp phải chuyện tốt gì mà lại vui vẻ như vậy!"

Cố Diệp Phi

mẹ Vương trên mặt mang theo nụ cười nói: "Chuyện hôn nhân đại sự của con có chỗ dựa rồi, mẹ đương nhiên vui vẻ!"

Vương Điềm Điềm ngạc nhiên nói: "Là sao ạ?"

Mẹ Vương nói: "Buổi chiều lúc mẹ nói chuyện điện thoại với đồng nghiệp, cô ấy đã giới thiệu cho mẹ một bậc thầy mai mối nổi tiếng toàn quốc. Sau khi cô ấy giới thiệu chi tiết về người mai mối này, mẹ mới biết được hóa ra nước ta lại có một người mai mối lợi hại như vậy."

Vương Điềm Điềm nói tiếp: "Mẹ, có phải là Giang đại sư công ty mai mối hạnh phúc ở Quảng Tây không?"

Mẹ Vương kinh ngạc hỏi: "Điềm Điềm, con biết vị Giang đại sư này à?"

Vương Điềm Điềm gật đầu nói: "Con đương nhiên biết, vị Giang đại sư này tương đối nổi tiếng ở trên mạng, cơ hơn trăm triệu người hâm mộ, sức ảnh hưởng có thể so với ngôi sao hàng đầu, con biết hắn có những gì kỳ quái."

Mẹ Vương Mẫu nhìn con gái mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Điềm Điềm, con nếu biết vị Giang đại sư này, thì phải nói sớm với chúng ta chứ, con năm nay đã 37 tuổi, chuyện hôn nhân thật sự không thể kéo dài được nữa!"

Vương điềm nhiên hỏi: "Vị Giang đại sư cho đến nay chưa thất bại trong một vụ mai mối nào, nhưng đó là đối mặt với những khách hàng bình thường, những người mắc bệnh tâm lý giống như con, hắn có thể tìm được đối tượng thích hợp cho con hay không thì cũng thật sự rất khó nói, con không muốn bởi vì nguyên nhân của con mà phá vỡ kỷ lục hoàn hảo của người khác."

Nghe con gái nhắc tới bệnh tâm lý, trong mắt mẹ Vương hiện lên một tia hối hận, năm đó bởi vì quyết định bà, dẫn đến con gái gặp phải chuyện kia, cuối cùng dẫn đến hậu quả không thể vãn hồi, điều đó khiến bà luôn tự trách mình trong nhiều năm qua.

Mẹ Vương thầm thở dài, lập tức nói: "Điềm Điềm, con nghĩ nhiều rồi, Giang đại sư có thể có được danh tiếng như vậy trong giới manh mối, tục ngữ có câu thịnh danh chi hạ vô hư sĩ, làm sao có thể bởi vì con mà bị hủy kỷ lục mai mối hoàn mỹ chứ

Cho nên, lo lắng của con hoàn toàn dư thừa, mẹ sẽ đưa con đến thủ phủ của tỉnh Quảng Tây để nhờ Giang đại sư mai mối, để hắn giúp con tìm một đối tượng phù hợp, con cảm thấy như thế nào?"

Vương Điềm Điềm nhìn vẻ mặt mong đợi của mẹ, gật đầu nói: "Được!"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1239: Tâm Linh Tương Thông.



Sáu giờ chiều, Triệu Nguyên Minh đúng giờ tan sở.

Bởi vì cùng đối tượng hẹn hò thời gian ăn cơm hẹn là bảy giờ tối, cho nên Triệu Nguyên Minh không có trực tiếp lái xe đi tới nhà hàng gặp mặt, mà là lái xe về nhà trước, chuẩn bị thay quần áo khác trang phục chỉnh tề hơn một chút, sau đó đi cùng cha mẹ tới nhà hàng.

Triệu gia có hai căn nhà, một căn là cha mẹ mua, một căn là Triệu Nguyên Minh sau khi đi làm mua.

Lúc mua nhà, Triệu Nguyên Minh đã cân nhắc đến sự thuận tiện khi đi làm nên đã mua ở khu dân cư cách bệnh viện không xa, lái xe đi khoảng bảy, tám phút.

Triệu Nguyên Minh sau khi ly hôn, chỉ là trở về cùng cha mẹ ăn cơm, hắn vẫn sống một mình, sau khi hắn về đến nhà, gội đầu, tắm rửa, cạo râu sạch sẽ rồi thay bộ quần áo mà hắn cho là đẹp nhất.

Nhìn mình trong gương, vóc người nhìn lên cũng không tệ lắm, tướng mạo trên tiêu chuẩn, Triệu Nguyên Minh hài lòng gật đầu, sau đó xuống lầu lái xe đến nhà cha mẹ.

Sáu giờ rưỡi, Triệu Nguyên Minh đón được cha mẹ, cùng nhau đi tới nhà hàng.

Đối với lần xem mắt này của con trai, cha mẹ Triệu c*̃ng cực kỳ coi trọng.

Bọn họ nghe con trai giới thiệu vị Giang đại sư kia, biết Giang đại sư là bậc thầy mai mối nổi tiếng toàn quốc, chỉ cần là cặp đôi hắn mai mối đều sẽ sống hạnh phúc, loại bà mối xưa nay chưa từng có này, giới thiệu đối tượng cho con trai họ, đây đúng là coi trọng như thế nào cũng không quá đáng.

Trên đường đến nhà hàng, mẹ Triệu dặn dò: "Con trai, thông tin của đối tượng xem mắt, con c*̃ng nói với chúng ta qua rồi, nói thế nào cũng là vô cùng ưu tú, mẹ với cha con tư tưởng tương đối cởi mở, chuyện đối phương có con gái chúng ta cũng không để ý lắm, con nếu như đối với người ta có cảm giác hứng thú, thì ở phương diện này không nên tính toán với người ta, con hiểu chưa?"

Triệu Nguyên Minh vừa lái xe vừa trả lời: "Con biết rồi mẹ, con sẽ không tính toán cái này, với lại cũng chỉ là một cô con gái, sau khi nuôi lớn cô bé cũng sẽ lập gia đình."

Cha Triệu nói: "Con có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi, tìm được một đối tượng thích hợp thật sự không dễ dàng, một người kỳ lạ như Giang đại sư, ngoại trừ những huyền thoại và truyền thuyết cổ xưa, có chính sử ghi chép tới nay, Giang đại sư có thể nói là Nguyệt Lão gần nhất, hắn giới thiệu đối tượng, nhất định là không sai được."

Triệu Nguyên Minh ân một tiếng, lập tức hỏi: "Cha, tiền lì xì cha đã chuẩn bị tốt hay chưa?"

Cha Triệu nói: "Chuẩn bị xong rồi, căn cứ theo giá thị trường Giang đại sư nói, đưa cho đối tượng xem mắt của con một phong bao đỏ 1688, đưa cho cha mẹ cô ấy bao 888, về phần những người thân và bạn bè khác có thể xuất hiện thống nhất là 588, con thấy có ổn không?"

Triệu Nguyên Minh gật đầu nói: "Được, vậy Giang đại sư chúng ta có phải đưa một phong bao đỏ không?"

Mẹ Triệu cười nói: "Cái này mẹ với cha con c*̃ng đã cân nhắc đến rồi, bởi vì bao lì xì gặp mặt này chỉ là một lễ nghi, cũng không phải quà cảm ơn bà mối, cho nên phong bào của Giang đại sư, c*̃ng giống với đối tượng xem mắt của con là 1688, con cảm thấy như thế nào?"

Triệu Nguyên Minh nói: "Không thành vấn đề, hai người suy tính rất chu đáo!"

Một nhà ba người trò chuyện một chút, rất nhanh liền đi tới nhà hàng hẹn gặp mặt.

Lúc này mới sáu giờ 45 phút, lấy tư cách nhà trai đến địa điểm gặp mặt sớm mười mấy phút, chính là chuyện rất cần thiết, mặc dù hai bên đã hẹn trước với nhau bảy giờ gặp mặt, nhưng nếu như bên nhà gái đến sớm hơn, sau đó nhà trai mới từ từ đến, tình cảnh đó khẳng định liền có chút lúng túng.

Ba người Triệu gia vừa đến nhà hàng được mấy phút, thì bà mối Giang Phong c*̃ng đã đến, hắn lấy tư cách là cầu nối giữa hai bên, đương nhiên không thể chờ nam nữ chính đến rồi mới xuất hiện được, như thế cũng quá không xứng chức.

"Chú Triệu, cô Triệu, chào mọi người!"

"Xin chào Giang đại sư, thật hân hạnh được gặp cậu!"

Hai bên gặp mặt, không thể thiếu những câu khách sáo, cha mẹ Triệu lúc đối mặt với Giang Phong, thái độ mơ hồ lộ ra một tia kính nể, bọn họ kính úy không phải thân phận bà mối của Giang Phong, mà là thân phận đại sư của hắn.

Rất nhanh, nhà gái c*̃ng đã đến.

Trước sự ngạc nhiên của cha mẹ Triệu, nhà gái chỉ có mẹ đi cùng, cha của cô cùng với con gái không xuất hiện, chứ đừng nói đến bất kỳ người thân hay bạn bè nào.

Người hai nhà gặp mặt, bà mối Giang Phong đương nhiên là giới thiệu hai bên với nhau.

Sau khi giới thiệu từng người một, mọi người chào hỏi nhau trước, mới ngồi xuống gọi món.

Trước đó Triệu Nguyên Minh đã nhìn thấy hình của Lý Thủy Tú, cũng đã rất có cảm giác rồi, nói trắng ra chính là hắn từ trong tấm ảnh đã cảm nhận được vẻ đẹp của cô.

Bây giờ nhìn thấy người thật, loại cảm giác đó liền càng thêm mãnh liệt, giống như là chạm vào điểm G vậy, khiến ánh mắt của Triệu Nguyên Minh cứ dán chặt ở trên người Lý Thủy Tú, thật lâu không muốn dời đi.

Mà Lý Thủy Tú bị ánh mắt nóng rực của Triệu Nguyên Minh nhìn chằm chằm, nhịp tim không khỏi tăng nhanh, cô đã rất lâu rồi chưa từng xuất hiện loại cảm giác này, nhớ rõ năm đó cô cùng với chồng trước lúc tình yêu cuồng nhiệt, mới có cái cảm giác này.

Bởi vì cha mẹ hai bên đều ở đây, Giang đại sư cũng có mặt, cho nên Triệu Nguyên Minh với Lý Thủy Tú sau khi chào hỏi nhau không nói gì nhiều, nhưng điều kỳ lạ là khi họ gặp nhau lần đầu tiên, vậy mà họ cũng có thể đọc hiểu những gì trong mắt đối phương tiết lộ ra ngoài tin tức, cái loại tâm linh hiểu ngầm khiến trong lòng hai người đều là cực kỳ hưng phấn.

Lẽ nào đây chính là bạn tâm giao trong truyền thuyết sao?

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, mẹ Lý đang nói chuyện với cha mẹ Triệu.

Vai trò của người mai mối không chỉ là thay hai bên đáp cầu dắt mối mà còn đóng vai trò là người "Điều hòa bầu không khí", mặc kệ là nguyên nhân gì dẫn đến lúc xem mắt tẻ ngắt, thì cũng là trách nhiệm của người mai mối.

Là người mai mối giỏi nhất trong lịch sử, Giang Phong ở phương diện này làm rất tốt, hầu như không có người nào có thể vượt qua, dù sao hắn đối với thông tin của hai bên nắm rõ như lòng bàn tay, lại tăng thêm tài ăn nói hắn đã mài giũa hơn hai năm làm mai mối, để hắn dẫn dắt đề tài, đó là tuyệt đối không có khả năng tẻ ngắt.

Lúc này chính là như vậy, Giang Phong khống chế hiện trường, khiến hai bên nói chuyện rất vui vẻ, hơn nữa nên hiểu rõ đều hiểu được không sai biệt lắm, một bữa cơm này, hai bên đều rất hài lòng.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, me Triệu đi tính tiền, mà cha Triệu thì bắt đầu phát hồng bao, theo như đã thương lượng trước đó, cho Lý Thủy Tú với Giang đại sư chính là phong bao 1688, cho mẹ Lý chính là phong bao 888.

Lúc cha Triệu cho bao lì xì, mẹ con Lý gia đương nhiên là khước từ không nhận, xét cho cùng, buổi xem mắt này thật ra là nhà gái dắt đầu, là mẹ con Lý gia mời Giang đại sư làm mai mối, nhưng kết quả bây giờ gặp mặt nhà trai đưa bao lì xì, dù sao cũng hơi không thích hợp.

Cố Diệp Phi

Lúc hai bên khước từ, Giang Phong mỉm cười nói: "Cô Lý, chị Lý, nếu chú Triệu đã chuẩn bị tiền lì xì, vậy thì hai người cứ nhận đi, dù sao sớm muộn gì cũng là người một nhà, không cần khách khí như vậy."

Triệu Nguyên Minh cùng Lý Thủy Tú nghe vậy ăn ý liếc nhìn nhau một cái, tất cả đều không nói gì.

Mẹ Lý thấy Giang đại sư cũng đã lên tiếng, liền không kiểu cách nữa, nhận tiền lì xì thu về.

Chính như Giang đại sư đã nói, hai nhà bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người một nhà, thái độ lúc hai bên ăn cơm, Giang đại sư cũng đã tại lén lút nói chuyện với hai bên.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Giang Phong ra hiệu Triệu Nguyên Minh một ánh mắt, hắn liền hiểu ra: "Cô à, để con đưa hai người trở về."

Mẹ Lý cười nói: "Bác sĩ Triệu, không làm phiền cậu được, câu đưa ba mẹ cậu về đi, mẹ con chúng ta đi tàu điện ngầm trở về là được rồi, dù sao tàu điện ngầm cách đây cũng không xa."

Mẹ Triệu liền vội vàng nói: "Mẹ Lý, chị đừng khách khí, cứ để Nguyên Minh tiễn hai người về, tôi với cha nó còn muốn tản bộ tiêu cơm một chút!"

Giang Phong c*̃ng trêu ghẹo cười nói: "Cô Lý, để bác sĩ Triệu tiễn hai người về đi, cô thế nào cũng phải cho hắn một cái cơ hội để biểu hiện chứ?"

Mẹ Lý nghe vậy nhìn về phía con gái, thấy con gái gật đầu, bà mới mỉm cười nói: "Được, vậy thì làm phiền bác sĩ Triệu rồi!"

Triệu Nguyên Minh ân cần nói: "Cô không cần khách khí, mời lên xe!"

Mẹ Lý gật đầu, cùng với Lý Thủy Tú chào hỏi cha mẹ Triệu với Giang Phong, sau đó mới ngồi lên xe Triệu Nguyên Minh.

Nhìn chiếc xe đi xa, Giang Phong cười nói với cha mẹ Triệu: "Chú Triệu cô Triệu, trước tiên chúc mừng hai người, người con dâu này của hai người rất tốt!"

"Cảm ơn Giang đại sư, đây đều là công lao của cậu."

"Đây cũng là duyên phận của hai người họ."

Sau khi nói chuyện phiếm vài câu Giang Phong liền rời đi.
 
Back
Top Bottom