Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1220: Con Ma Cờ Bạc Bí Quá Hoá Liều (3)



Ngay lúc Lưu Tiểu Hoa lâm vào đường cùng, bỗng nhiên có một người liên hệ với hắn, bảo hắn đi tới khách sạn kia tạo ra một vụ hoả hoạn do đường dây điện, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này thì sẽ cho hắn năm mươi vạn.

Nếu là lúc trước, Lưu Tiểu Hoa khẳng định sẽ không có can đảm đi kiếm số tiền này, nhưng bây giờ hắn đã nghĩ đến tiền nhiều tới sắp điên rồi, căn bản cũng không còn đầu óc đi lo nghĩ nhiều như thế, liền sảng khoái đáp ứng.

Thế là, vụ hoả hoạn ở khách sạn Minh Hồ liền xảy ra.

Hắn sở dĩ lựa chọn gây ra vụ hoả hoạn vào ban ngày chứ không phải vào buổi tối đương nhiên là vì sợ ảnh hưởng đến mạng người, dù sao thì ban đêm khách hàng cũng đều đi ngủ cả, nếu như vậy mà lửa lan ra, không được dập tắt kịp thời thì thật sự có thể sẽ lấy đi không biết bao nhiêu mạng người.

Lưu Hiểu Hoa mặc dù bây giờ lá gan rất lớn, nhưng trừ khi là thật sự điên rồi, nếu không hắn cũng không dám dính vào mạng người.

Bây giờ, năm mươi vạn đã tới tay hắn (lấy tiền trước làm việc sau), mọi việc cũng đã thuận lợi xong xuôi, Lưu Hiểu Hoa lại bùng lên h*m m**n đánh cờ bạc, hắn liền nhanh chóng gọi cho ông chủ một phòng bạc nào đó, bảo người ta để cho mình một chỗ.

Bảy rưỡi tối, Lưu Hiểu Hoa ăn uống no đủ xong liền người đầy mùi rượu đón xe tới một phòng bạc lúc trước hắn thường xuyên lui tới.

Nhìn thấy Lưu Hiểu Hoa tới, một bạn bài quen thuộc liền tới chào hỏi: “Lão Lưu, có đoạn thời gian chẳng thấy ông tới đánh mạt chược gì, gần đây phát tài đấy à?”

Lưu Hiểu Hoa nghe thấy hai chữ “phát tài” này, nhất thời có chút mẫn cảm, liền tùy tiện tìm lý do ứng phó.

Bởi vì tất cả những người ở đây đều tới đúng giờ quy định, cho nên sau khi Lưu Hiểu Hoa đến không bao lâu thì những bạn bài khác cũng trước sau đi vào, rất nhanh sau đó, phòng bài kia đã vang lên tiếng mạt chược cạch cạch.

Kết quả, mạt chược vừa mới đánh chưa được nửa giờ, cửa phòng bạc đã bị cảnh sát đẩy ra…

Vừa nhìn thấy cảnh sát, mấy bạn bài cùng ngồi trong phòng mặc dù đều lộ ra vẻ mặt cay đắng khi xui xẻo bị cảnh sát bắt được, nhưng cũng không lo lắng quá mức.

Cũng chỉ nửa tháng ăn không ngồi rồi với ít tiền phạt mà thôi, việc nhỏ.

Nhưng đối với Lưu Hiểu Hoa trong lòng có quỷ mà nói thì hoàn toàn không giống, vẻ ngoài hắn mặc dù trấn định nhưng thật ra chân tay đều đã bắt đầu bủn rủn rồi!

Sự thật chứng minh, tố chất tâm lí của Lưu Hiểu Hoa cũng không mạnh bao nhiêu, bị cảnh sát bắt về hù doạ vài câu xong liền đem toàn bộ chuyện mình biết ra, một năm một mười nói hết.



“Giang đại sư, quả nhiên giống như cậu tính toán, Lưu Hiểu Hoa mặc dù đã khai báo chi tiết toàn bộ sự việc, nhưng hắn ta căn bản không biết người đã gọi điện sai sử mình là ai, hắn ta ngay cả mặt đối phương cũng chưa từng gặp qua, từ đầu đến cuối đều liên lạc thông qua điện thoại.” Tô Dao có chút bất đắc dĩ nói.

Biết rõ có kẻ địch núp trong bóng tối nhưng lại không biết đối phương là ai, loại cảm giác này rơi vào ai cũng đều phải cảm thấy tê cả da đầu.

Lần này đối phương là hạ thủ với khách sạn của cô, muốn dùng một trận hỏa hoạn để huỷ hoại khách sạn này, nhưng bước kế tiếp, liệu đối phương có xuống tay với cô luôn không?

Tóm lại, không bắt được kẻ địch trong bóng tối này, Tô Dao ăn không yên ngủ không yên.

Cố Diệp Phi

Khổng Nam Sơn an ủi: “Vợ à, em đừng lo lắng quá, cho cảnh sát chút thời gian, anh tin chắc chắn có thể bắt được thủ phạm phía sau màn.”

Giang Phong nghĩ nghĩ, nói: “Tô tổng, trên đời này không có sự yêu thích vô duyên vô cớ, cũng không có sự thù hận vô duyên vô cớ, đối phương bỏ ra năm mươi vạn mời người tới khách sạn của chị làm ra một vụ hoả hoạn, như vậy thì sự thù hận đối với chị có thể nói là cực kì mãnh liệt rồi.

Đương nhiên, chúng ta cũng không loại trừ khả năng mình gặp phải kẻ điên, nhưng theo logic bình thường suy đoán thì thủ phạm thật sự phía sau màn này hẳn là muốn trả thù chị.

Cho nên, người này tám chín phần mười là có oán với chị, chị cẩn thận nghĩ lại xem bao nhiêu năm qua có từng có thù hận khó hoá giải với ai không?”

Tô Dao cảm thấy Giang đại sư nói rất có đạo lí, cô hai năm nay tuy là không đắc tội với ai, nhưng nếu như đem toàn bộ quá trình ra mà nói…

Nghĩ tới đây, Tô Dao liếc mắt nhìn chồng mình, sau đó cắn răng nói: “Giang đại sư, cậu cũng biết rõ khách sạn của tôi đây làm thế nào mà có, cậu nói xem liệu có phải vợ hắn đã biết sự tồn tại của tôi rồi, cho nên tới trả thù tôi không?”

Nghe như vậy, sắc mặt Khổng Nam Sơn lại không hề thay đổi, chuyện vợ hắn từng l.à.m t.ì.n.h nhân cho đại lão thương nghiệp, hắn cũng biết rõ, hắn liền nói: “Vợ, khả năng này cũng không quá lớn đâu? Không có lý do gì hai người ở chung với nhau vợ người ta lại không phát hiện, chia cách mấy năm rồi mới phát hiện được.”

Giang Phong tự nhiên rõ ràng về lịch sử làm phú bà của Tô Dao, hắn trầm ngâm nói: “Theo lý thuyết thì quả thực sẽ không xảy ra loại tình huống này, có điều không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, hai người chờ tôi mấy phút, trước tôi thử suy tính một lần, xem xem chuyện này liệu có liên quan đến vợ người đó không.”

Tô Dao đáp một tiếng, sau đó liền thấp thỏm ngồi đợi kết quả suy tính của Giang đại sư.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1221: Chặt Đứt Đường Công Danh Như Giết Cha Giết Mẹ



Khi thấy Giang đại sư mở mắt, trong lòng Tô Dao cũng siết chặt theo, việc cô làm nhân tình của vị đại lão thương nghiệp kia, bất kể nói thể nào cũng là chen chân vào gia đình người khác, trơ trẽn làm kẻ thứ ba.

Quan trọng nhất là, khách sạn này vốn là vị đại lão thương nghiệp kia tặng cho Tô Dao, đúng ra mà nói thì khách sạn này cũng có một nửa thuộc về vợ của vị đại lão kia, bởi vì nó thuộc tài sản vợ chồng!

Cho nên, nếu như người đứng sau màn của vụ hoả hoạn ở khách sạn chính là vợ của vị đại lão thương nghiệp kia thì cô thật đúng là không biết nên làm thế nào mới tốt, dù sao thì cô cũng là người đuối lí mà!

“Giang đại sư, có phải là bà ấy không?”

Giang Phong lắc đầu nói: “Không có quan hệ với bên kia.”

Tô Dao nghe vậy, tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất, thở phào nhẹ nhõm nói: “Không phải là tốt rồi.”

Giang Phong tiếp tục nói: “Tô tổng, chị nhớ kĩ lại xem bao nhiêu năm qua chị có từng đụng chạm với ai, hoặc là làm tổn hại tới lợi ích của ai không?”

Tô Dao biết rõ Giang đại sư đang muốn loại trừ từng nghi phạm một, cô đương nhiên phải cố gắng phối hợp, liền lấy giấy bút vắt hết óc nghĩ, thỉnh thoảng lại viết xuống một cái tên.

Nghĩ nửa ngày, Tô Dao viết được tất cả sáu cái tên, mà hơn một nửa chỉ là cô viết cho có, hoặc là nói cô và những người này dù có xung đột lợi ích một chút nhưng tuyệt đối không đến mức người ta muốn phóng hỏa đốt khách sạn của cô.

Tô Dao đưa tờ giấy cho Giang Phong, nói: “Giang đại sư, tôi chỉ có thể nghĩ ra mấy người này thôi, bọn họ và tôi ít nhiều đều có chút xung đột lợi ích.”

Giang Phong nhận lấy tờ giấy, nhìn những cái tên phía trên, nói: “Hừm, Tô tổng, chị nói cho tôi biết tình huống của những người này một chút đi, thông tin biết được càng nhiều thì việc suy tính lại càng đơn giản.”

Tô Dao nhẹ gật đầu, bắt đầu giới thiệu một lượt về sáu người được viết trên giấy cho Giang Phong nghe.

Giang Phong vừa nghe vừa ngồi xem tư liệu xứng đôi của bọn họ, lúc tra đến Vương Kiến Quân, nhìn thấy thông tin mới nhất của hắn, Giang Phong không khỏi hơi nhếch miệng cười.

Cuối cùng cũng tìm ra được thủ phạm phía sau màn rồi!

Giang Phong vừa cười vừa nói: “Tô tổng, tôi đã xác định được thủ phạm phía sau màn rồi, chính là vị này, Vương Kiến Quân.”

Cố Diệp Phi

Tô Dao nghe vậy không khỏi mở to hai mắt, kết quả này thật sự là hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.

Vương Kiến Quân, cha của hắn chính là tài xế của vị đại lão thương nghiệp kia, đã trung thành tuyệt đối theo vị đại lão thương nghiệp kia hai mươi mấy năm, lúc Tô Dao l.à.m t.ì.n.h nhân cho vị đại lão thương nghiệp kia còn từng ngồi xe do Vương phụ lái đấy!

Vị đại lão thương nghiệp kia còn rất có tình người, tài xế trung thành tuyệt đối theo hắn mười mấy năm, hắn liền bỏ ra chút công sức đi bồi dưỡng con trai của người tài xế đó, Vương Kiến Quân.

Thời gian ngắn ngủi mấy năm, Vương Kiến Quân đã nhảy lên làm giám đốc khách sạn Minh Hồ.

Vốn Vương Kiến Quân cần cù chăm chỉ làm việc như vậy hẳn là để báo đáp lòng tốt của ông chủ lớn. Đáng tiếc, tính cách của Vương Kiến Quân không giống cha hắn, sau khi hắn được ông chủ bồi dưỡng, hắn không chỉ không cảm ân, mà còn lợi dụng chức vị để đại phát hoành tài.

Kết quả, không lâu sau đó, khách sạn Minh Hồ kia liền bị vị đại lão thương nghiệp tặng cho Tô Dao.

Sau khi Tô Dao tiếp nhận khách sạn Minh Hồ, cô vốn cũng không muốn động đến ban quản lý khách sạn, nhưng đây dù sao cũng là sản nghiệp duy nhất của cô, cô chắc chắn cực kì để bụng.

Cho nên, cô rất nhanh đã phát hiện ra giám đốc Vương Kiến Quân của khách sạn tay chân không sạch sẽ, vì để tránh lợi ích khách sạn bị hao tổn, Tô Dao liền quả quyết sa thải hắn.

Có điều, nể mặt mũi cha hắn, Tô Dao cũng không công khai hành vi lợi dụng địa vị kiếm tiền của Vương Kiến Quân.

Không nghĩ tới, đã mấy năm trôi qua rồi mà Vương Kiến Quân vẫn còn tiêu tận năm chục vạn để thuê người đến đốt khách sạn của cô, điều này thật sự khiến Tô Dao vừa hối hận vừa tức giận.

Sớm biết lòng dạ người này chật hẹp như thế, lúc trước cô đã một gậy đánh c.h.ế.t hắn rồi.

“Cái kẻ vô ơn đáng c.h.ế.t này, trước đó gã ta lợi dụng địa vị kiếm tiền, tôi điều tra ra xong còn cố tình thả hắn một ngựa, không nghĩ tới mọi chuyện đã qua mấy năm rồi mà hắn ta vẫn còn phát rồ trở về trả thù tôi, lại còn dùng loại thủ đoạn cực đoan này, thật đúng là mẹ nó có bệnh mà!”

Giang Phong nhìn lướt qua tư liệu của Vương Kiến Quân một chút, biết rõ người này tính cách tương đối cố chấp, đặc biệt lý lẽ cứng nhắc, liền nói: “Tô tổng, tục ngữ nói một loại gạo nuôi trăm loại người, trên đời này quả thật là dạng người gì cũng có, trong mắt cô việc làm lúc đó là thả hắn một ngựa, không đưa hắn vào ngục giam.

Nhưng trong mắt hắn thì việc làm lúc đó của cô là chặt đứt đường công danh của hắn, người ta nói chặt đường công danh như g.i.ế.c c.h.ế.t cha mẹ, hắn ghi hận chuyện này trong lòng, cố chấp muốn trở về trả thù cô, nói logic với hắn chắc chắn là không thông được.”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1222: Chặt Đứt Đường Công Danh Như Giết Cha Giết Mẹ (2)



Khổng Nam Sơn nói tiếp: “Loại người này tính cách thường khá cố chấp, không thể tính toán theo lẽ thường được, nếu Giang đại sư đã suy tính ra thủ phạm phía sau màn là hắn, vậy việc cấp bách nhất bây giờ là cung cấp cho cảnh sát chút manh mối, mau chóng bắt người quy án.”

Tô Dao gật đầu nói: “Ừm, thời gian cũng không còn sớm, Nam Sơn, anh và Giang đại sư đi ăn bữa tối đi, em trước phải vuốt mạch suy nghĩ xem nên làm thế nào thì mới hợp tình hợp lý để cảnh sát đem tên b**n th** này xếp vào mục tiêu tình nghi.”

Khổng Nam Sơn đáp một tiếng, sau đó liền gọi Giang Phong cùng đi ăn bữa tối.

Bây giờ, thủ phạm phía sau màn cũng đã suy tính ra, chuyện còn lại giao cho Tô Dao cùng cảnh sát là được, Giang Phong cũng có thể thành công lui thân rồi, hắn liền cười ha hả cùng Khổng Nam Sơn đi ăn bữa khuya.

Còn Vương Kiến Quân ẩn trong tối kia sợ rằng có nằm mơ cũng không nghĩ tới kế hoạch hành động mình tỉ mỉ nghĩ ra, ngay cả cảnh sát hiện tại cũng tra không tới được đầu của hắn lại bị một đại sư mai mối lôi ra ánh sáng.



Ba giờ chiều.

Huyện Bách Lương, Trần Đại Cường tinh thần phấn chấn kéo vali đi ra nhà ga, sau đó liền nhìn thấy bên ngoài nhà ga có mấy chiếc xe xích lô chạy bằng điện hết sức quen thuộc đang đỗ ở đó.

Những chiếc xe xích lô chạy bằng điện này đã từng là công cụ kiếm khách thường thấy nhất, cũng như chủ yếu nhất ở huyện Bách Lương, trước khi Trần Đại Cường đi làm lính, chỉ cần ở trong phạm vi huyện thành, bất kể đi đâu cũng đi bằng những chiếc xe xích lô chạy bằng điện này.

Bây giờ đã mấy năm trôi qua, lại một lần nữa nhìn thấy những chiếc xe xích lô chạy bằng điện này, trong lòng không khỏi có chút cảm khái.

“Chàng trai, đi xe không?”

Trần Đại Cường vừa tới gần, dì lái xe xích lô mắt sắc đã lập tức nhiệt tình chào mời.

Dì này nói tiếng người Hẹ, huyện Bách Lương cũng có phương ngữ riêng, nhưng người bản địa huyện Bách Lương thật ra ít hơn nhiều so với người Hệ, cho nên ở huyện thành, người nói tiếng Hẹ vẫn khá phổ biến. Những người địa phương kia, tám chín phần mười đều sẽ nói tiếng người Hẹ cả.

Trần Đại Cường hỏi: “Dì, đến Kim Địa Ái hết bao nhiêu tiền vậy ạ?”

Dì lái xe xích lô nói: “Năm tờ.”

Trần Đại Cường nghe vậy cũng không hề mặc cả gì, trực tiếp cầm vali ngồi lên xe.

Lúc hắn chă đi làm lính cũng thường xuyên ngồi xe xích lô này, giá từ nhà ga đến tiểu khu hắn, hắn nắm trong lòng rất rõ bàng, cơ bản cũng khoảng năm đồng tiền.

Không nghĩ tới, đã mấy năm không trở về, giá cả vẫn như vậy, khiến hắn cảm khái giá hàng hoá dịch vụ ở quê quán vẫn rất không tệ.

Hắn đương nhiên không biết, mấy năm hắn đi làm lính này, thị trường xe xích lô ở huyện thành đã xuất hiện thay đổi nghiêng trời lệch đất, bây giờ, số lượng xe xích lô ở huyện thành so với thời điểm xe xích lô ở đỉnh phong đã ít đi gần mười lần.

Cố Diệp Phi

Việc này chủ yếu có hai nguyên nhân:

Một là xe xích lô đã được thực hiện kiểm soát giao thông.

Hai là sự xuất hiện của xe đạp công cộng.

Rất nhanh sau đó, dì lái xe xích lô đã đưa Trần Đại Cường tới dưới lầu nhà hắn.

Trần Đại Cường trả tiền xuống xe, lúc đang chuẩn bị cầm hành lí đi lên lầu thì nghe thấy tiếng cãi vã ở căn nhà sát vách.

Trần Đại Cường theo tiếng cãi vã nhìn sang, thấy có một người trẻ tuổi đang cãi lộn với một người trung niên, thanh niên trẻ tuổi kia xem ra có chút kích động, bên cạnh còn có một bà cụ đang khuyên can hắn.

Mắt thấy còn tiếp tục như vậy nữa, hai người rất có khả năng sẽ động thủ, Trần Đại Cường thân là một quân nhân đương nhiên sẽ không làm như không thấy, lúc này liền bỏ hành lí xuống đi tới.

Chưa đợi Trần Đại Cường đi tới, vị thanh niên trẻ tuổi kia đã kích động tung ra một quyền về phía người đàn ông trung niên, trong tiếng kêu sợ hãi của ông già gần đó, hai người liền lao vào đánh nhau.

Trần Đại Cường thấy thế thì vội vàng ba chân bốn cẳng chạy lên tách hai người ra, rồi lớn tiếng quát: “Có chuyện thì nói, không nên động thủ.”

Người thanh niên trẻ tuổi bị đẩy ra liền nổi trận lôi đình: “Tôi muốn đánh c.h.ế.t tên vương bát đản này, mẹ nó, một bà già ngồi xe mà ông cũng tại chỗ hét giá, cái loại người gì vậy?”

Người đàn ông trung niên vừa mới giao thủ được mấy cái bị thất thế, lúc này liền khí thế hung hăng nói: “Xe tôi chính là giá như vậy, mấy người có ngồi hay không là chuyện của mấy người, còn nếu muốn ngồi xe không trả tiền thì không có cửa đâu.”

Người thanh niên kia tức giận không kìm được, nói: “Không ai nói là ngồi xe không trả tiền cả, nhưng tôi chỉ trả theo giá thị trường mà thôi, năm đồng, ông muốn hay không mặc kệ ông, có từ nhà ga đến đây mà ông lấy của một bà cụ tận mười đồng, ông còn có chút mặt mũi nào không?”

Trần Đại Cường nghe đến đó liền hiểu có chuyện gì đang xảy ra, lập tức liếc mắt đầy vẻ khinh bỉ nhìn người đàn ông trung niên, nếu như bây giờ hắn vẫn là quân nhân thì hắn đảm bảo sẽ tiến lên cho người này hai quyền.

Hét giá tại chỗ như vậy, loại hành vi này thật ra không có gì khác biệt với đe doạ, hơn nữa, đối phương còn là một ông cụ bảy, tám chục tuổi, sao có thể làm được chuyện như vậy chứ, có thể thấy được nhân phẩm của người đàn ông trung niên này kém đến mức nào.

Mặc dù không dễ động thủ, nhưng Trần Đại Cường cũng không cho người đàn ông trung niên kia sắc mặt tốt, chỉ nói với cậu thanh niên đang kích động kia: “Được rồi, đừng để trưởng bối của cậu lo lắng, cậu cứ đưa cho người ta năm đồng, sau đó đi về nhà đi!”

“Không được, tôi…”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1223: Chặt Đứt Đường Công Danh Như Giết Cha Giết Mẹ (3)



Người đàn ông trung niên là người địa phương, những chuyện như này ông cũng đã làm không ít, bộ dáng cao lớn thô kệch, vẻ mặt dữ tợn kia của ông ta nhìn thật ra cũng rất doạ người.

Nhưng mà, ông ta vừa định tiếp tục náo, kết quả chạm phải ánh mắt sắc như d.a.o kia của Trần Đại Cường, liền lập tức im bặt, không dám hó hé gì thêm.

Cậu thanh niên vừa mới ra tay trước, đã chiếm chút lợi lộc, cũng coi như xả được chút giận dữ, cộng thêm lời thuyết phục của Trần Đại Cường, liền xin bà cụ năm đồng tiền mặt rồi ném thẳng vào mặt người đàn ông trung niên kia.

Người đàn ông trung niên không chiếm được tiện nghi, trong lòng rất không cam tâm, nhưng ông ta nhìn cậu thanh niên, lại nhìn Trần Đại Cường cả ánh mắt lẫn thân thể hoàn toàn không giống người bình thường bên cạnh, cuối cùng cũng không dám nói gì, cúi đầu nhặt năm đồng tiền từ dưới đất lên, sau đó trầm mặt lên xe xích lô của mình rời đi.

Cậu thanh niên thấy người đàn ông trung niên lái xe đi rồi, lúc này mới có chút nguôi giận, nói: “Loại người này thật sự là thích ăn đòn, sớm muộn gì cũng có một ngày bị người ta đánh chết.”

Trần Đại Cường cũng phụ hoạ: “Hay đi bên bờ sông sao có thể không ướt giày được chứ, loại người này sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng thôi, không có việc gì nữa thì cậu tranh thủ cùng bà về nhà đi!”

Cậu thanh niên gật đầu nói: “Cảm ơn người anh em, nếu như không phải anh ở chỗ này, tên hỗn đản kia cũng không dễ dàng chịu để yên như vậy.”

Trần Đại Cường cười: “Không có gì.”

Hai người lại nói chuyện thêm vài câu, sau đó ai về nhà nấy.

Lúc này, Trần Đại Cường đã mang theo hành lí lên lầu.

Trước khi gõ cửa, tâm tình Trần Đại Cường cũng không nhịn được mà hơi kích động, sau khi hắn tốt nghiệp trung học liền chọn đi làm lính, vừa đi đã hơn năm năm trôi qua.

Trong mấy năm cuộc sống quân đội này, hắn thật ra có thể về nhà nghỉ ngơi, hắn làm bộ đội biên phòng, mỗi kì nghỉ cũng không ngắn. Nhưng hắn còn trẻ, mỗi lần đến phiên hắn được về nhà nghỉ, hắn đều nhường cơ hội này cho những chiến hữu khác đã có vợ con.

Điều này dẫn đến suốt năm năm qua, Trần Đại Cường chưa một lần nào trở về nhà.

Cũng may, thời đại này khoa học công nghệ phát triển, người mặc dù không trở về, nhưng được sự phê duyệt của lãnh đạo, hắn vẫn có thể gọi video vài lần với cha mẹ mình, số lần gọi điện cũng ngày càng nhiều.

Cố Diệp Phi

Hơn nữa, Trần Đại Cường lại không phải con một, cho nên cha mẹ hắn cũng không đến mức quá cô đơn.

“Cộc cộc cộc!” Trần Đại Cường gõ cửa nhà mình.

Rất nhanh sau đó, cửa mở ra, khuôn mặt của mẹ hắn xuất hiện trước mặt hắn.

“Mẹ, con về rồi đây!”

Nhìn thấy con trai lớn đột nhiên xuất hiện ở crwa nhà, Trần mẫu thật sự là vừa mừng vừa sợ, đôi mắt nhanh chóng bị bịt một tầng sương mù, bà vừa cười vừa mắng: “Thằng nhóc thúi này, trở về cũng không gọi điện thoại báo trước.”

Trần Đại Cường đôi mắt cũng có chút ướt át, hắn tựa vào một bên cửa, nhếch miệng cười: “Hì hì, đây không phải là muốn cho mọi người một bất ngờ sao, cha của con đâu, lại ra ngoài tìm người đánh cờ sao?”

Trần mẫu nhận lấy vali trong tay con trai, càm ràm: “Ông ấy ngoại trừ suốt ngày tìm người đánh cờ ra thì còn có thể làm cái gì?”

Trần Đại Cường thay dép trong nhà, cười nói: “Mẹ, cha con cũng chỉ có sở thích này mà, dù sao thì không ảnh hưởng đến công việc là được, hơn nữa, đánh cờ còn có thể hoạt động trí óc, rất tốt.”

“Đừng nói tới ông ấy nữa!” Trần mẫu chốt một câu, sau đó chuyển chủ đề hỏi: “A Cường, lần này con trở về là nghỉ bao nhiêu ngày vậy?”

Trần Đại Cường ngồi xuống ghế sofa, đáp: “Lần này con nghỉ một tháng.”

“A Cường, bộ đội biên phòng bọn con mỗi năm không phải có 40 ngày nghỉ sao? Con đã hơn năm năm không về rồi, khó khăn lắm mới có một lần trở về được, sao không trực tiếp nghỉ đủ 40 ngày đi?”

“Con chỉ là trở về thăm hai người chút mà thôi, một tháng là đủ rồi!”

Trần mẫu cất vali xong, trầm ngâm nói: “Thời gian một tháng có hơi ngắn thật, nhưng nếu như nắm chắc, hẳn là cũng đủ rồi!”

Trần Đại Cường khó hiểu nói: “Mẹ, tại sao con cảm thấy trong lời mẹ như có hàm ý gì vậy?”

Trần Mẫu đáp: “A Cường, trước đó mẹ không phải đã nói với con qua điện thoại rồi sao, huyện chúng ta có một người đại sư mai mối cực kì lợi hại, chừng nào con trở về thăm người thân thì sẽ mời đại sư mai mối này tới giới thiệu cho con đối tượng, nếu không để con tự tìm như vậy thì ngày tháng năm nào mới có thể tìm được đối tượng chứ?”

Trần Đại Cường tò mò hỏi: “Mẹ, vị đại sư mai mối trước đó mẹ nói với con thật sự thần kì như vậy sao? Liệu có phải là người ta đồn thổi lên vậy thôi không?”

Nhắc tới chuyện này, Trần mẫu lập tức thao thao bất tuyệt nói: “Sao có thể là thổi phồng lên được, mẹ đã nói với con rồi, Giang đại sư người ta… Như vậy rồi như vậy…”

Rất hiển nhiên, Trần mẫu vẫn luôn để ý tới tin tức của người đồng hương Giang đại sư này, chỉ trong vòng ngắn ngủi mấy phút đã nói hết toàn bộ lí lịch làm mai mối công khai của Giang đại sư một lần.

Cuối cùng, bà mới nói: “Những lời mẹ vừa nói này đều là thông tin đã được xác thực ở trên mạng, hơn nữa, tiểu khu chúng ta cũng có người ở cùng thôn với Giang đại sư, bọn họ đều đã khẳng định tính chân thực của những tin tức này.”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1224: Hành Tẩu Cột Mốc Biên Giới.



Trần Đạt Cường trở về thăm người thân sau hơn 5 năm đi lính, hắn còn chưa kịp tán gẫu chút chuyện nhà gì đó, thì mẹ hắn đã vội vàng nói rằng sẽ mời bà mối giới thiệu đối tượng cho hắn.

Trần Đạt Cường cũng dở khóc dở cười, nhưng cũng hiểu hành động của mẹ hắn.

Xét cho cùng, làm quân nhân rất khó tìm được đối tượng, với tư cách là một người lính biên phòng, Trần Đạt Cường tốt hơn nhiều so với những người lính bình thường về tiền lương, nhà ở, theo quân, nghỉ ngơi, điều trị y tế, v.v, nhưng trên thực tế lính biên phòng dễ tìm bạn đời hơn lính thường.

Về phân tích cụ thể, đại khái có những nguyên nhân sau:

1, điều kiện quá mức gian khổ.

Hoàn cảnh lính biên phòng đóng quân, cơ bản đều là địa phương không thể tiếp cận được, thường lấy núi non làm bạn, so với điều kiện của lính bình thường, thì thật sự gian khổ nhiều lắm.

2, Vợ chồng ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.

Người yêu của lính biên phòng, nếu như không đạt điều kiện theo quân, thì chỉ được gặp nhau khi vào tạm quân hàng năm và vào dịp nghỉ hè, cuộc sống như thế đối với những người quân tẩu này nói thật ra cũng quá gian nan.

3, Phụ nữ phải gánh vác một mình.

Kết hôn với một người lính biên phòng, đồng nghĩa với việc cô phải gánh vác trên vai gánh nặng chăm sóc người già hai bên, nuôi dạy con cái và các gánh nặng khác nhau, đây thực sự không phải là điều mà một người phụ nữ bình thường có thể gánh vác được.

Thậm chí nói không ngoa, chẳng có người phụ nữ nào sẵn sàng sống cuộc sống như vậy nếu không có tình cảm đặc biệt với những người lính và hiểu được sứ mệnh bảo vệ tổ quốc cao cả của những người lính biên phòng.

Cho nên, người quân tẩu nào cũng đều đáng được kính phục.

4, Rất dễ bị chấn thương.

Đặc biệt là bộ đội biên phòng đóng quân trên cao nguyên mấy ngàn km, do lâu ngày thiếu dưỡng khí và các nguyên nhân khác, rất dễ bị chấn thương và bệnh tật ảnh hưởng đến tính mạng.

5, Rủi ro là rất lớn.

Hầu hết lực lượng biên phòng đều đóng quân ở biên giới quốc gia, những nơi phức tạp, độ nguy hiểm khá lớn, thường xảy ra xung đột giữa các quốc gia, cũng có những biên giới tiếp giáp với tam giác vàng như tỉnh Vân Nam, Quảng Tây, xác suất gặp phải buôn m* t** cũng không thấp.

Chính vì những lý do trên mà việc tìm kiếm mục tiêu vẫn rất là khó khăn đối với lực lượng biên phòng.

Cho nên Trần Đạt Cường cũng hiểu cho suy nghĩ của mẹ mình.

Sau khi mẹ Trần giới thiệu lý lịch mai mối của Giang đại sư, liền cường thế nói: "Dù sao con hãy nghe lời mẹ, tranh thủ kỳ nghỉ lần này mà thu xếp chuyện cưới xin trước, miễn cho con trở về bộ đội, lại không biết đến năm nào mới trở về."

Trần Đạt Cường không khỏi chê cười nói: "Mẹ, không đâu, mấy năm trước con không trở về là có lý do, sau này con sẽ cố gắng hàng năm đều trở về nhà."

Mẹ Trần nói: "Cho dù về sau hàng năm con đều nghỉ ngơi một lần, lần này con cũng phải nghe theo lời mẹ thu xếp chuyện hôn sự trước, loại chuyện này nên sớm làm trước."

Trần Đạt Cường nói: "Mẹ, con có thể nghe lời mẹ đi xem mắt, nếu như thích hợp, con cũng không ngại kết hôn trước, nhưng loại chuyện này không thể miễn cưỡng, vẫn phải là xem duyên phận."

Mẹ Trần nghe vậy cười nói: "Chỉ cần con chịu đi xem mắt là được, mẹ gọi điện thoại cho cha con trước, để hắn trở về thương lượng một chút việc này."

Trần Đạt Cường bất đắc dĩ bật cười, nhưng đối với lần xem mắt này hắn c*̃ng rất mong đợi, dù sao cũng là một thanh niên tràn đầy tinh lực ở độ tuổi đôi mươi, muốn nói không muốn gái, đó là không có khả năng.

Chỉ là không biết, vị đại sư mai mối kia có thật sự thần kỳ như vậy không, có thể trong thời gian ngắn như vậy giúp hắn tìm được một người ưng ý sao?

Cố Diệp Phi

...

Dưới sự giúp đỡ của "Thần toán đại sư" Giang Phong, vụ án đốt phá khách sạn Minh Hồ do con người gây ra đã được tuyên bố là đã được giải quyết trong vòng 24 giờ, tốc độ nhanh chóng đến mức vô số người vỗ tay tán thưởng.

Dù ngọn lửa được dập tắt kịp thời nhưng nhiều nơi trong khách sạn Minh Hồ đã bị thiêu hủy.

Khách sạn Minh Hồ, một khách sạn bốn sao đã có lịch sử gần 20 năm, kỳ thực phong cách trang trí của khách sạn hơi cũ so với những khách sạn mới, nhưng vị trí của nó rất tốt, cho nên những năm gần đây chuyện kinh doanh cũng không tệ.

Từ khi Tô Dao tiếp nhận khách sạn tới nay, cô ấy không chỉ một lần muốn bỏ tiền sửa chữa, chỉ là vẫn chưa có quyết định, dù sao chi phí trang trí lại cũng không phải là một khoản nhỏ, hơn nữa, cô ấy không thể làm ăn trong thời gian trang trí lại, đây cũng phải tổn thất một số tiền lớn.

Gia cảnh của Tô Dao không mạnh, vốn liếng để gây chuyện cũng không nhiều, cho nên cô mới chậm chạp không hạ quyết tâm sửa sang lại.

Bây giờ, trận hỏa hoạn bất thình lình này, rốt cuộc đã thay Tô Dao đưa ra quyết định.

Hiện tại cô có muốn không sửa sang lại cũng không được!

Đương nhiên, nếu như Tô Dao muốn tiết kiệm tiền, có thể chỉ tu sửa những chỗ đã bị hỏa hoạn phá hủy, còn những nơi khác không bị hỏa hoạn ảnh hưởng có thể giữ nguyên trạng thái ban đầu, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều đồ trang trí tiền bạc.

Nhưng mà, tầm nhìn của Tô Dao cũng không có thiển cận như vậy, cô định nhân cơ hội này trực tiếp chi tiền để trang trí lại toàn bộ khách sạn.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1225: Hành Tẩu Cột Mốc Biên Giới. (2)



Như vậy thì hơi tốn kém, nhưng ít nhất có thể theo kịp sự phát triển của thời đại, thế nào cũng phải được lợi nhiều hơn hại.

Sau khi Tô Dao nghĩ thông suốt liền lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Tề Mỹ Hoa, một người phụ nữ giàu có mối quan hệ tốt với cô, và cùng là bà chủ của công ty trang trí Mỹ Hoa.

Điện thoại kết nối, Tề Mỹ Hoa liền trực tiếp hỏi: "Tô tổng, khách sạn của cô xử lý như thế nào rồi? Bắt được thủ phạm chưa?"

Sau khi tin tức về vụ cháy khách sạn lan truyền, Tô Dao liền nhận được rất nhiều cuộc gọi thăm hỏi của các phú bà, Tề Mỹ Hoa là một trong số đó.

Tô Dao nói: "Cảm ơn Tề tổng quan tâm, thủ phạm đứng sau đã bị cảnh sát bắt được, hình phạt cùng với bồi thường hắn là chạy không thoát, tôi hiện tại gọi điện thoại cho cô, là muốn thương lượng với cô về chuyện sửa chữa lại khách sạn."

Tề Mỹ Hoa nói: "Được, vậy cô đến công ty tôi đi, chúng ta gặp mặt nói chuyện!"

Tô Dao nói: "Được, lát nữa gặp!"

"Lát nữa gặp!"

...

Cố Diệp Phi

Tỉnh Lỵ của tỉnh Quý Châu.

Lý Thủy Tú sau khi từ Quảng Tây trở về, liền đem toàn bộ tâm tư của mình đặt vào cửa hàng thực phẩm nhật Bản của mình.

Muốn mở một cửa hàng thực phẩm Nhật sinh lời, tuyệt đối không được mù quáng tung tiền mở tiệm được, đầu tiên cần phải nghiên cứu thị trường để hiểu rõ đối thủ cạnh tranh tại địa phương, nhóm khách hàng tiềm năng và nhu cầu thị trường.

Sau đó xây dựng kế hoạch kinh doanh dựa trên kết quả nghiên cứu thị trường, bao gồm định vị, chiến lược sản phẩm, mục tiêu thị trường, chiến lược giá, v.v.

Đồng thời, việc lựa chọn một cửa hàng phù hợp là điều quan trọng đối với các cửa hàng thực phẩm Nhật.

Mặc dù đây là lần đầu tiên Lý Thủy Tú mở cửa hàng kinh doanh nhưng cô cũng biết cách xác định vị trí của cửa hàng dựa trên các yếu tố như con người (hai chữ này không thể nối liền cùng nhau), giao thông, tầm nhìn, và sự cạnh tranh xung quanh và chi phí thuê mặt bằng.

Sau khi chọn mặt bằng xong, còn cần phải xin giấy phép vệ sinh thực phẩm, giấy phép kinh doanh, đăng ký nhãn hiệu và các loại giấy chứng nhận khác.

Tiếp theo, cần phải thiết kế thực đơn món ăn hàng ngày để thu hút khách hàng, thiết lập chuỗi cung ứng đáng tin cậy và thiết lập mối quan hệ hợp tác với các nhà cung ứng để đảm bảo nguồn cung cấp nguyên liệu ổn định và chất lượng có thể kiểm soát được.

Sau đó tiến hành trang trí nội thất theo phong cách và vị trí của cửa hàng thực phẩm hàng ngày, đồng thời mua các thiết bị và đồ dùng nhà bếp cần thiết như bếp nấu, dùng cụ nấu ăn, dao, tủ lạnh, v.v.

Sau đó tuyển dụng nhân viên thích hợp, bao gồm đầu bếp, bồi bàn và các vị trí cần thiết khác. Cung cấp cho nhân viên các khóa đào tạo cần thiết để đảm bảo họ hiểu thực đơn, tiêu chuẩn vệ sinh và quy trình phục vụ.

Nếu cần, còn phải xây dựng chiến lược marketing, lợi dụng nhiều kênh khác nhau để quảng bá cửa hàng, chẳng hạn như mạng xã hội, quảng cáo, marketing truyền miệng, v.v.

Nói chung, nếu muốn mở một cửa hàng thực phẩm Nhật, cần phải làm rất nhiều chuyện, dù sao say khi Lý Thủy Tú từ Quảng Tây trở về, liền loay hoay chân không chạm đất.

Nhưng mà, dù bận rộn nhưng trong lòng Lý Thủy Tú cảm thấy rất viên mãn, so với việc làm nội trợ ở Nhật Bản, cô đối với cuộc sống hiện tại hài lòng hơn.

...

Không thể không nói, hiệu suất các bậc làm cha mẹ vì con cái tìm đối tượng rất là cao.

Ngày thứ hai Trần Đạt Cường về nhà, đã bị cha mẹ đưa tới công ty mai mối hạnh phúc ở thủ phủ của tỉnh, gặp được Giang đại sư huyền thoại.

Sau khi hai bên chào hỏi nhau, mẹ Trần liền mỉm cười nói: "Giang đại sư, quê của chúng tôi ở trấn Thanh Sơn, lúc tôi còn nhỏ, trấn Thanh Sơn chúng tôi với trấn Thanh Hà của cậu vẫn là một nhà người đấy!"

Giang Phong đương nhiên biết đoạn lịch sử này.

Thị trấn Thanh Hà bọn họ thuộc quận Đầm Giang lân cận thời Trung Hoa Dân Quốc, và nó thuộc khu thứ mười ba sau khi giải phóng. Nó được thành xã Thanh Sơn vào tháng 8 năm 1958, sau đó đổi thành quận Đần Giang vào tháng 6 năm 1961. Nó được đổi thành thuộc thị trấn Thanh Sơn, và không được chia thành thị trấn Thanh Hà cho đến tháng 1 năm 1976, tháng 8 năm 1993 nó được đổi thành thị trấn Thanh Hà cho đến nay.

Cho nên mẹ Trần nói lúc bà nhỏ trấn Thanh Sơn với trấn Thanh Hà trấn người một nhà, đúng là nói không sai.

Chính mối quan hệ này đã khiến thị trấn Thanh Hà không có trường cấp 3 nào của riêng mình.

Ra khỏi nhà, thân phận đồng hương này chắc chắn là một trong những cách nhanh nhất để gần gũi hơn, hai bên nói chuyện phiếm gần mười phút, mới bắt đầu tiến vào chủ đề.

Mẹ Trần mở miệng nói: "Giang đại sư, con trai của tôi đã lựa chọn nhập ngũ sau khi tốt nghiệp cấp 3, kết quả thằng nhóc này vừa đi chính là hơn 5 năm, mãi cho đến ngày hôm qua mới trở về thăm người thân trong kỳ nghỉ của mình.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1226: Hành Tẩu Cột Mốc Biên Giới. (3)



Bởi vì nó là bộ đội biên phòng đóng quân ở vùng núi xa xôi đã lâu không có cơ hội tìm đối tượng, cho nên tôi mới nhân dịp nó được nghỉ phép về nhà, đến mời Giang đại sư ngài giúp hắn tìm đối tượng, để hắn không đến nỗi vẫn luôn cô đơn như thế."

Giang Phong nhìn về phía Trần Đạt Cường với vẻ sùng bái nói: "Hóa ra anh Trần là bộ đội biên phòng, các anh canh giữ nghiêm ngặt biên giới quốc gia trong môi trường khắc nghiệt, bảo vệ biên cương, chống lại mọi hành động xâm lược và khiêu khích, đảm bảo sự toàn vẹn của lãnh thổ đất nước, đúng là các anh rất giỏi.

Chuyện khác tôi không thể giúp được anh, nhưng anh Trần cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức tìm một đối tượng thích hợp cho anh, để anh không có bất kỳ lo lắng nào trong khi bảo vệ quốc gia."

Nghe Giang Phong khen ngợi, cha mẹ Trần đều lộ ra nụ cười vui vẻ, đứa con trai này của bọn họ không phải loại ham học, từ nhỏ đến lớn thành tích cũng không ra làm sao, khiến cho bọn họ không có mặt mũi trước mặt người thân với bạn bè.

Thế nhưng phía đông không sáng phía tây sáng, từ khi con trai trở thành quân nhân, người làm cha mẹ như bọn họ cũng bắt đầu tự hào, dù sao một người tòng quân toàn gia quang vinh!

Đặc biệt là con trai trở thành bộ đội biên phòng bảo vệ biên giới, điều này làm cho cha mẹ Trần cũng lo lắng cho con trai mình, nhưng lại không nhịn được vì đó mà tự hào.

Hiện tại, bất kể là ở trường hợp nào, nhắc đến đứa con trai này của bọn họ, đều là nhận được sự tán dương.

Trần Đạt Cường nghe Giang Phong nói như vậy, trong lòng cũng rất vui: "Cảm ơn đã khích lệ, bảo vệ biên cương là chức trách của bộ đội biên phòng chúng tôi."

Giang Phong cầm giấy bút trên bàn đưa cho Trần Đạt Cường, nói: "Anh Trần, tôi biết quân nhân các anh không có ngày nghỉ nhiều, tôi cũng không lãng phí thời gian quý giá của anh, anh đem họ tên cùng ngày sinh tháng đẻ viết xuống đây, tôi lập tức giúp anh thôi toán một phen, xem thử nhân duyên của anh đang ở nơi nào?"

Cha mẹ Trần đã quan tâm Giang đại sư hơn một năm, đương nhiên biết rõ thủ đoạn thôi toán nhân duyên quỷ thần khó lường kia của hắn, nghe thấy hắn nói muốn lập tức hỗ trợ thôi toán, trong mắt hai người sáng ngời lên, vội vã giục con trai viết tên của hắn cùng ngày sinh tháng đẻ.

Cố Diệp Phi

Trần Đạt Cường cũng biết năng lực này của Giang đại sư, liền nhanh chóng đem tên họ của mình cùng ngày sinh tháng đẻ viết xuống, sau đó đem giấy bút đưa lại.

Giang Phong tiếp nhận giấy bút, sau đó liền nhắm mắt lại, bấm ngón tay tính.

Đương nhiên, đây chỉ là bề ngoài công tác, nội tâm Giang Phong âm thầm hơi động, một luồng sóng vô hình chấn động giáng lâm, trong nháy mắt bao chùm hơn 3 tỷ người dân, trong màn hình ảo, từng ảnh chân dung các cô gái điên cuồng lập loè, cuối cùng đã tập trung vào một bức ảnh chân dung của một cô gái trong số đó:

[Họ tên] Mai Lệ Tú

[Tuổi tác] 24 tuổi

[Chiều cao] 1m66

[Cân nặng] 52kg

[Gia thế bối cảnh]...

[Tính cách sở thích] Tính cách kiên nghị, dũng cảm, có kỷ luật tự giác, không dễ dàng từ bỏ mục tiêu mình theo đuổi, có ý thức trách nhiệm cao, luôn đi đầu làm gương và luôn cố gắng hết sức để hoàn thành tốt nhiệm vụ và nghĩa vụ của mình.

Đối với quân nhân có một sự ngưỡng mộ đặc biệt, thích nghiên cứu các chiến lược và chiến thuật quân sự trong các thời kỳ chiến trang khác nhau. Thích chơi các trò chơi mô phỏng quân sự, và tích cực tham gia các hoạt động hỗ trợ quân đội, bao gồm quyên tiền, làm công việc tình nguyện, giúp đỡ và hỗ trợ các cựu chiến binh.

Thích đọc tiểu thuyết và tiểu sử về quân đội, để hiểu những câu chuyện và trải nghiệm của những người lính khác nhau, đồng thời lấy dũng khí và cảm hứng từ họ.

[Kinh nghiệm tình cảm] Không

[Thông tin chi tiết]...

[Giá trị phù hợp trong hôn nhân hiện tại] 80 (tình cảm vợ chồng 78+ môn đăng hộ đối 82+ quan hệ gia đình 80)

[Giá trị cực hạn phù hợp hôn nhân] 95 (tình cảm vợ chồng 96+ môn đăng hộ đối 94+ quan hệ gia đình 95)

[Ngoài giá thú hoa đào] không

[Dự đoán con cái]...

Giang Phong mở mắt ra sau khi nhìn lướt qua các thông tin phù hợp.

Ánh mắt của ba người Trần gia vẫn luôn tập trung ở trên người Giang đại sưu, lúc này nhìn thấy hắn mở mắt ra, thì biết rõ hắn đã có kết quả thôi toán, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ mong chờ.

Giang Phong mỉm cười nói: "Anh Trần, sau khi thôi toán xong, đã tìm được cho anh một đối tượng ưu tú có cùng chí hướng với anh!"

Trần Đạt Cường lúc này c*̃ng hứng thú, liền vội vàng hỏi: "Giang đại sư, không biết cô ấy là người ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Làm công việc gì?"

Giang Phong giới thiệu sơ lược nói: "Cô ấy c*̃ng là người Quảng Tây chúng ta, quê nhà ở Bắc Hải, cùng tuổi với anh, chiều cao 1m66, vóc người tướng mạo cũng không tệ, hiện nay cô ấy đang mở một trường mẫu giáo bán trú quy mô lớn với cha mẹ ở Tây Hương, thu nhập cũng khá ổn."

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, vậy mà thôi toán ra được nhiều thông tin như vậy, điều này khiến cho ba người Trần gia phải kinh ngạc.

Trần Đạt Cường có chút không tự tin nói: "Giang đại sư, anh cũng biết đó, làm quân tẩu không phải là một chuyện dễ dàng, con gái người ta điều kiện tốt như vậy, thật sự sự nguyện ý gánh chịu sao?"

Điều này cũng khiến cha mẹ Trần không khỏi phải thở dài, kể từ sau khi con trai nhập ngũ điện thoại liền nằm ở trạng thái tắt máy dài hạn, mất liên lạc trong một hoặc hai tháng là điều khá là bình thường.

Điều này đối với cha mẹ còn có thể chấp nhận được, nhưng đối với vợ mà nói thì thật sự có chút khó chịu.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1227: Quân Tẩu Cũng Không Dễ Dàng.



Công ty mai mối.

Giang Phong nhấp ngụm trà, nói: "Anh Trần, cái vấn đề này anh không cần lo lắng, cô gái này bởi vì lúc trước đã từng trải qua, cho nên cô ấy đối với quân nhân như các anh đặc biệt sùng bài, có thể kết hôn với quân nhân, là chuyện cô ấy hằng mơ ước, vì vậy khó khăn khi trở thành quân tẩu không hề khiến cô ấy sợ hãi."

Trần Đạt Cường tò mò hỏi: "Cô ấy đã trải qua chuyện gì mà lại sùng bái quân nhân giống như chúng tôi?"

Giang Phong nói: "Năm cô ấy 11 tuổi, có một ngày cô ấy cùng với mẹ đi dạo phố, kết quả lúc mẹ cô ấy đang nghe điện thoại thì điện thoại đột nhiên bị cướp.

Ngay lúc tên cướp đang bỏ chạy thục mạng, một người mặc quân trang dũng cảm đứng ra, tam quyền lưỡng cước liền đem cái tên cướp kia đánh ngã xuống đất, giúp mẹ cô ấy lấy lại điện thoại một cách thuận lợi.

Bắt đầu từ lúc đó, cô liền có tình cảm đặc biệt sùng bái với những người quân nhân, nếu như không phải cha mẹ cô không đành lòng để cô chịu khổ, thì có thể cô đã trở thành một nữ quân nhân rồi."

Trần Đạt Cường nghe vậy cảm thấy an tâm không ít, hắn thân là quân nhân, đương nhiên biết quân tẩu tám chín phần mười đều rất tự hào vào cuộc đời quân đội của chồng. Nói chung, những người phụ nữ không hiểu về nghề quân nhân sẽ không chọn gả cho quân nhân, dù sao làm quân tẩu thật sự quá khổ.

Cha mẹ Trần nghe vậy hai mắt liền toả sáng, con trai của bọn họ là quân nhân, đương nhiên muốn tìm một người con dâu tự hào về nghề quân nhân của con trai mình, mà cô gái Giang đại sư suy này, rất hiển nhiên phù hợp với điều kiện này.

"Giang đại sư, cô gái này nghe cũng không tệ, không biết lúc nào có thể sắp xếp cho bọn họ gặp mặt?" Mẹ Trần sốt ruột hỏi.

"Việc này không nên chậm trễ, tôi hiện tại liền đi gặp cô gái này với cha mẹ cô ấy, nếu như thuận lợi, buổi chiều hoặc là buổi tối liền có thể an bài cho hai nhà gặp mặt nhau."

Cả ba người Trần gia đều kinh ngạc trước khả năng rất cơ động của Giang Phong.

Cha Trần gật đầu nói: "Được, vậy Giang đại sư làm việc trước đi, chúng tôi đợi tin tức tốt của ngài."

...

Bất luận cái ngành nghề nào sinh ra, sau lưng đều cũng có nguyên nhân.

Sau khi nước ta tiến vào thế kỷ mới, với sự tiến bộ của xã hội và nhịp sống ngày càng nhanh, ngày càng có nhiều gia đình không còn dành thời gian chăm sóc con cái buổi trưa và buổi tối.

Thế là, chăm sóc buổi trưa, chăm sóc buổi tối và chăm sóc đầy đủ ra đời.

Sau hơn hai mươi năm phát triển, các lớp giữ trẻ buổi trưa, chiều, cả ngày đã nở rộ khắp nơi, ít thì cũng có đến chục, hai mươi nhà giữ trẻ buổi trưa, tối, cả ngày gần các trường tiểu học ở thành phố lớn nhỏ trên cả nước, cạnh tranh không thể bảo là không kịch liệt.

Cha mẹ của Mai Lệ Tú đã làm công việc trông trẻ buổi trưa đã có mười mấy năm rồi.

Nói đến điều này, lý do tại sao cha mẹ Mai làm cái nghề này, cùng với Mai Lệ Tú có quan hệ rất lớn.

Trước đây, cha mẹ Mai đều có công việc riêng của mỗi người, lúc Mai Lệ Tú học mẫu giáo, điều đó không ảnh hưởng đến công việc của cha mẹ cô ấy vì cô ấy chỉ cần được đưa sớm đón muộn.

Nhưng mà, sau khi Mai Lệ Tú học tiểu học, buổi trưa tan học còn phải đón về nhà ăn cơm, điều này đã gây ra rất nhiều rắc rối cho cha mẹ Mai.

Ban đầu, bọn họ có thể tùy tiện ăn một bát mì hoặc gọi đồ ăn bên ngoài, nhưng sau khi con học tiểu học, phải chuẩn bị bữa trưa, sau đó đến trường đón con về nhà ăn cơm, hơn hai giờ chiều lại phải đưa con đến trường học.

Nếu như không có công việc, thì điều đó cũng không thành vấn đề, lúc nào cũng có thời gian,

Nhưng khi đó cha mẹ Mai đều có công việc, căn bản là không có thời gian nhàn hạ như thế.

Sau khi thương lượng, cha mẹ Mai liền đem Mai Lệ Tú gửi ở nhà giữ trẻ ở gần trường tiểu học.

Nhưng mà, nhà giữa kia chăm sóc cũng không được tốt lắm, con gái ở nơi đó ăn không ngon ngủ không ngon, cha mẹ Mai chỉ có một đứa con gái nên cũng không nỡ để cô chịu khổ.

Thế là, cha mẹ Mai sau khi thương lượng đã quyết định, để mẹ Mai từ chức để chăm sóc con gái.

Mẹ Mai cũng là đầu óc linh hoạt, nghĩ chăm một đứa với nhiều đứa cũng như nhau, liền thử mở nhà trông trẻ, chọn cô gái cùng lớp con mình.

Bởi vì mẹ Mai dụng tâm chăm sóc, hơn nữa đồ ăn con gái mình ăn cũng giống với các bạn học, cho nên nghiễm nhiên liền gặt hái được danh tiếng.

Sau đó, đã đến học kỳ thứ hai, phụ huynh của những học sinh trong lớp con gái đều hi vọng mẹ Mai cũng sẽ giúp bọn họ chăm sóc con vào buổi trưa.

Cứ như vậy, công việc trông trẻ buổi trưa của mẹ Mai ngày càng lớn và chuyên nghiệp hơn, cuối cùng vượt ra khỏi tầm kiểm soát, cha Mai cũng nghỉ việc sớm để trở về phụ giúp.

Mai Lệ Tú sau khi tốt nghiệp đại học, c*̃ng không đi ra ngoài tìm việc làm, mà là trở về cùng cha mẹ cũng nhau kinh doanh nhà trẻ có danh tiếng này.

Chi phí lớn nhất của việc trông trẻ này chính là tiền thuê nhà, còn có chính là thức ăn.

Ở đây không thể không nói mẹ Mai quả thật có tầm nhìn xa trông rộng, sau khi kiếm được tiền trông trẻ buổi trưa, bà đã đặt cọc mua hai dãy nhà trong khu dân cư mới xây cạnh trường tiểu học, căn hộ tám phòng ngủ, một phòng khách là một ngôi nhà rộng hơn 260 mét vuông.

Bây giờ, ba người nhà họ Mai đang nhận chăm sóc hơn một trăm đứa trẻ trong ngôi nhà lớn này, mặc dù hơi đông đúc nhưng môi trường tốt hơn nhiều so với việc chăm sóc buổi trưa ở những ngôi nhà riêng khác.

Tiết kiệm được tiền thuê nhà, còn lại lớn nhất chi ra chính là thức ăn rồi, hơn một trăm đứa bé kỳ thực một bữa c*̃ng ăn không được bao nhiêu tiền, chỉ cần món ăn sắp xếp hợp lý, một ngày ba trăm đồng tiền thức ăn có thể nói là thừa sức rồi.

Cùng với một số chi phí linh tinh, tổng chi tiêu hàng tháng cho việc giữ trẻ của Mai gia hiện tại về cơ bản đều nằm trong khoảng 10.000.

Mức phí tiêu chuẩn cho việc trông trẻ một tháng là 680, hơn một trăm đứa nhỏ, mỗi tháng tổng thu nhập là 70.0000, trừ đi chi phí, sẽ còn lại 60.000.

Ở một thành phố hạng hai như Nam Ninh, cũng là một gia đình có thu nhập cao đúng nghĩa.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1228: Quân Tẩu Cũng Không Dễ Dàng. (2)



Ngày hôm nay, Mai Lệ Tú cùng với mẹ cô làm trợ thủ cho cha, việc chuẩn bị đồ ăn cho một trăm đứa nhỏ là một việc rất tốn sức lực.

Cha Mai sau hơn mười năm rèn luyện, sớm đã thành một đầu bếp có trình độ, bếp gas dùng ở nhà là loại bếp gas dùng trong nhà hàng rất mạnh, nhờ đó mà tốc độ nấu nướng cũng nhanh hơn.

Nếu như dùng loại bếp gas gia dụng thương thường, căn bản là không làm xong nhanh được.

Khi gần xong, Mai Lệ Tú nhìn thời gian không sai biệt lắm, liền rửa sạch tay, chào cha mẹ, rồi ra ngoài đón mấy đứa nhỏ với tấm thẻ ăn trưa.

Bởi vì cách trường học gần, không quá mấy phút, Mai Lệ Tú liền đi tới cửa trường học.

Rất nhanh, trường học liền tan học, những đứa nhỏ đội cùng một chiếc mũ có tên và số nhà trẻ buổi trưa tập trung xung quanh bên người Mai Lệ Tú từng đứa một.

Sau khi đếm số người, Mai Lệ Tú liền giơ tấm bảng mang theo bọn nhỏ về nhà.

Về đến nhà, rửa tay ăn cơm, ba người Mai gia cũng cùng nhau ăn cơm.

Sau khi ăn xong nghỉ ngơi 20 phút, liền để bọn nhỏ đi ngủ.

Đợi đến xế chiều hai giờ, lại đi đánh thức bọn nhỏ, sau đó đưa bọn nhỏ đến trường học.

Nhìn lũ trẻ lần lượt vào trường học, Mai Lệ Tú đang chuẩn bị về nhà để giúp dọn dẹp, thì một anh chàng đẹp trai trông rất quen đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

"Xin chào người đẹp, tôi có thể làm phiền bạn mấy phút không?"

"Anh là Giang đại sư?" Mai Lệ Tú kinh ngạc nói.

Trong thời đại giao thông ngày nay, tỉnh Quảng Tây có một nhân vật nổi tiếng trên mạng với hàng chục triệu người hâm mộ, chỉ cần giới trẻ trong tỉnh thường xuyên lướt xem các video ngắn thì tám chín phần mười đều sẽ biết hắn.

Mà Giang đại sư là bậc thầy mai mối với hơn trăm triệu người hâm mộ, độ nổi tiếng của hắn ở Quảng Tây không thể so sánh với Thăng ca, Mai Lệ Tú là một cô gái lớn đến lúc lập gia đình, đương nhiên rất nhanh đã nhận ra hắn.

Giang Phong mỉm cười nói: "Là tôi, cô đã biết tôi, vậy thì tôi cũng không cần giới thiệu mình, nếu được chúng ta có thể tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện được không?"

Mai Lệ Tú mặc dù không theo dõi ngôi sao, nhưng vẫn có chút phấn khích khi nhìn thấy người nổi tiếng ở cấp độ Giang đại sư, cô lúc này gật đầu nói: "Giang đại sư, bên cạnh có một quán trà sữa, nếu không chúng ta đến đó được chứ?"

Giang Phong đương nhiên không có ý kiến, thế là hai người liền cùng về hướng cửa hàng trà sữa, sau đó một người muốn một ly trà sữa, liền ngồi ở trong góc hàn huyên.

Cố Diệp Phi

Giang Phong không có đi vòng vèo, trực tiếp nói ngay vào điểm chính: "Người đẹp, nghề nghiệp của tôi cô cũng biết, tôi đến bắt chuyện với cô, mục đích đúng là muốn giới thiệu đối tượng cho cô, không biết cô có hứng thú hay không?"

"Giang đại sư, anh gọi tên tôi là được rồi!"

Mặt nhỏ Mai Lệ Tú ửng đỏ nói: "Vốn là tôi dự định hai năm nữa mới tìm đối tượng, nhưng mà nếu Giang đại sư cũng đã tìm đến cửa, tôi đối với đối tượng anh giới thiệu vẫn là rất cảm thấy hứng thú."

Giang Phong đối với cái này c*̃ng không ngạc nhiên gì, theo hắn làm mai mối danh tiếng càng lúc càng lớn, trước khi thay khách mai mối hắn cũng không cần phải giới thiệu mình nữa, cũng không cần giống như trước kia phải tự giới thiệu mình trước, thậm chí có lúc cần thiết còn phải cho khách hàng lộ hai tay lấy được tín nhiệm của khách hàng.

"Mai Lệ Tú, vậy tôi giới thiệu thông tin của đối tượng cho cô biết."

Mai Lệ Tú ân một tiếng, sau đó vểnh tai lên, nghe Giang Phong giới thiệu: "Hắn cùng quê với tôi, cùng tuổi với cô, chiều cao 1m76, về phần tướng mạo tôi cũng không muốn nói nhiều, đến lúc đó cô thấy liền biết.

Hắn sau khi tốt nghiệp trung học liền đi làm lính, đến nay đã có hơn năm năm rồi, hiện nay là bộ đội biên phòng canh giữ biên cương."

Nửa phần đầu của tư liệu, Mai Lệ Tú nghe được trong lòng không chút gợn sóng, sau khi nghe xong Giang đại sư nói xong nửa sau tư liệu, cô nhất thời bỗng cảm thấy phấn chấn, sắc mặt hồng hào nói: "Giang đại sư, năng lực làm mai mối của anh quả thật là danh bất hư truyền, đời nay tôi ngưỡng mộ nhất chính là quân nhân, nếu như năm đó không phải cha mẹ tôi ngăn cản, tôi hiện tại đoán chừng c*̃ng là một nữ quân nhân bảo vệ quốc gia."

Giang Phong mỉm cười nói: "Nhân duyên của hai người các cô là tôi suy tính ra, tôi biết hai người ở bên nhau nhất định sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.

Thế nhưng, định nghĩa của hạnh phúc này là được đo lường từ góc độ của cả đời người, trong một cuộc hôn nhân khẳng định cũng không phải thuận buồm xuôi gió, mà là cần kinh nghiệm không ít cực khổ.

Cô đối với quân nhân cái quần thể này xem như là hiểu khá rõ, quân tẩu có bao nhiêu khó trong lòng cô hẳn là biết rõ.

Cho nên, trước khi sắp xếp cho hai bên gặp mặt nhau, tôi phải trịnh trọng nhắc nhở cô, quân tẩu không dễ làm, nhất định phải tự mình chuẩn bị tinh thần một mình gánh vác."

Mai Lệ Tú sau khi nghe những lời đó, rất nghiêm túc nói: "Giang đại sư, cái này anh có thể yên tâm, làm quân tẩu không dễ dàng gì, nhưng quyết tâm trở thành quân tẩu của tôi tuyệt đối sẽ không d.a.o động, c*̃ng đã chuẩn bị sẵn tâm lý một mình từ gánh vác."

Giang Phong gật đầu nói: "Ừm, cô có chuẩn bị là tốt rồi, bởi vì hắn lần này nghỉ ngơi trở về thăm người thân, cũng chỉ có một tháng nghỉ, mà quân nhân nghỉ một lần cũng không dễ dàng gì, cho nên cha mẹ hắn có ý, là muốn thừa dịp một tháng kỳ nghỉ này, sắp xếp cho xong chuyện hôn nhân của hắn."

Mai Lệ Tú "à" một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: "Giang đại sư, này không tới thời gian một tháng liền đăng ký kết hôn, có phải là quá nhanh hay không? Theo tôi được biết, quân nhân kết hôn cũng là phải đánh báo cáo trước, trong thời gian ngắn như vậy có làm kịp không?"

Giang Phong cười nói: "Thời gian ngắn như vậy làm thủ tục đăng ký kết hôn cũng không quá hiện thực, dù sao hai người còn chưa có gặp mặt nhau, dù cho hai người vừa thấy đã yêu, cũng cần một chút thời gian để bồi dưỡng tình cảm.

Nhưng mà, nếu như hai người gặp mặt đều cảm thấy hài lòng, cũng có thể lên xe trước, mua vé bổ sung sau!"

Mai Lệ Tú chưa từng quen bạn trai, da mặt vẫn tương đối mỏng, nghe thấy "Lên xe trước mua vé bổ sung sau" một lời hai ý nghĩa, không nhịn được liền đỏ mặt.

Uống một hớp trà sữa để bình tĩnh lại, Mai Lệ Tú nói: "Giang đại sư, chuyện cưới hỏi có thể thương lượng sau được không, trước tiên sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt đã rồi lại nói."

Giang Phong nói: "Được, hắn cùng cha mẹ hắn hiện nay đang ở tỉnh thành, cô về nhà nói chuyện này với cha mẹ cô trước, sau đó tôi sẽ sắp xếp một bữa cơm tối cho hai nhà gặp mặt làm quen, cô cảm thấy như thế nào?"

Mai Lệ Tú nói: "Có thể, vậy Giang đại sư có thể nói tình hình nhà trai cho tôi biết một chút, một lúc nữa tôi trở về thương lượng chuyện này với cha mẹ."

Giang Phong ân một tiếng, kể cho cô nghe những điểm chính trong thông tin của Trần Đạt Cường một lần, sau đó trao đổi thông tin liên lạc với cô ấy trước khi rời đi.

Khi Mai Lệ Tú trở về đến nhà, liền nhìn thấy mẹ đã rửa chén gần xong, mà cha đang lau nhà cũng đã chuẩn bị kết thúc.

Mai Lệ Tú đặt tấm biển trông trẻ buổi trưa xuống, nói: "Cha, mẹ, hai người đoán thử xem con đã gặp được ai khi đưa bọn nhỏ đến trường không?"

Mẹ Mai rửa chiếc bát cuối cùng và đặt nó vào rổ chén, nói tiếp: "Có phải là gặp cô giáo chủ nhiệm cũ của con không?"

Mai Lệ Tú lắc đầu nói: "Không phải, là một người mà hai người có đoán sao cũng không ra được."

Cha Mai mang cây lau nhà vào trong nhà vệ sinh cất, đi ra hỏi: "Này không đầu ngốc nghếch, ai có thể đoán được con gặp ai chứ?"

Mai Lệ Tú ngồi trên ghế sô pha, nhấp một hớp trà sữa trước đó mua, nói: "Con vừa rồi gặp được Giang đại sư ở cổng trường học!"

Đối với cái tên này, cha mẹ Mai cũng không xa lạ gì, mẹ Mai lúc này hỏi tới: "Con nói là cái vị Giang đại sư của công ty mai mối hạnh phúc sao?"

Mai Lệ Tú gật đầu nói: "Đúng, chính là vị Giang đại sư đó, hắn muốn giới thiệu đối tượng cho con."

Lời này vừa nói ra, tâm trạng của cha mẹ Mai tuyệt nhiên không giống nhau.

Trai tim của cha Mai co giật, ông có loại cảm giác phức tạp cải trắng của mình trồng sắp bị heo ăn.

Mà mẹ Mai thì ngược lại, trong mắt bà ngay lập tức sáng lên.

Kỳ thực trước đó, mẹ Mai cũng đã nhiều lần nói với con gái rằng bà muốn đến công ty mai mối hạnh phúc để nhờ Giang đại sư giúp cô tìm đối tượng, chỉ là con gái không muốn sớm như vậy đã kết hôn, mới cự tuyệt mà thôi.

Bây giờ Giang đại sư chủ động đi tìm đến đây để giới thiệu đối tượng cho con gái, mà xem ý tứ của con gái, hình như cũng có ý tìm đối tượng, mẹ Mai đương nhiên cảm thấy hài lòng.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1229: Đằng Sau Một Con Gấu Con Là Gấu Lớn.



Mai gia.

Mai Lệ Tú đang ngồi trên ghế sô pha đơn, cha mẹ Mai ngồi ở ghế sô pha dài đối diện.

Khi biết tin một bà mối nổi tiếng khắp cả nước đến tìm con gái mình, cha mẹ Mai tuy rằng tâm trạng khác nhau, nhưng bọn họ đều tán đồng với thực lực làm mai mối của vị Giang đại sư này.

Bởi vậy, đều thúc giục con gái nói một chút về đối tượng mà Giang đại sư giới thiệu cho cô là người như thế nào.

Mai Lệ Tú liền giới thiệu sơ lược nói: "Cha, mẹ, nghe Giang đại sư nói anh ấy là người cùng quê, cùng tuổi với con, cao m76, hiện nay là bộ đội biên phòng."

Cha mẹ Mai nghe vậy trong lòng "Lộp bộp" một cái, bọn họ biết tình cảm của con gái mình dành cho quân nhân, từ năm đó mẹ Mai gọi điện thoại xong bị cướp, sau đó con gái nhìn thấy vẻ anh hùng của những người lính, nên con bé đối với quân rất là hứng thú.

Sau khi lớn lên, cô liền thích những thứ liên quan đến quân đội, chẳng hạn như nghiên cứu các chiến lược và chiến thuật quân sự trong các thời kỳ chiến tranh khác nhau. Chơi các trò chơi mô phỏng quân sự, tích cực tham gia hỗ trợ các hoạt động quân sự, đọc về các vấn đề quân sự và tiểu sử, v.v..

Thậm chí trong lúc học đại học, con gái còn có suy nghĩ bỏ học đi lính, nếu như không phải lúc trước bọn họ phản đối, con gái hiện tại đoán chừng c*̃ng là một nữ quân nhân rồi.

Cho nên, khi nghe con gái nhắc tới người mà Giang đại sư giới thiệu cho cô là một người lính biên phòng, cha mẹ Mai liền cảm giác thấy hơi không ổn.

Dù sao, trong lòng con gái của bọn họ cũng có tình cảm dành cho quân nhân, chỉ cần hai người gặp mặt mắt đối mắt, cô tám chín phần mười sẽ trầm luân.

Nhưng nói thật, cha mẹ Mai thật sự không muốn tìm một người quân nhân làm con rể, không phải là bọn họ không thích quân nhân, mà là vì quân nhân phải bảo vệ nhà và đất nước, căn bản không rảnh bận tâm trong nhà.

Đặc biệt là làm vợ của lính biên phòng, không chỉ có phải đơn độc gánh vác, còn phải lo lắng sợ hãi, cha mẹ Mai đương nhiên không muốn con gái mình chịu khổ như vậy. Bọn họ chỉ hy vọng con gái có thể tìm một người bình thường, sau đó hai vợ chồng bình đạm sống qua ngày liền rất tốt.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cha mẹ Mai đã suy nghĩ rất nhiều.

Mẹ Mai không nhịn được hỏi: "Con gái, con có ý kiến gì không?"

Mai Lệ Tú nói: "Mẹ, mẹ cũng biết, con vẫn luôn yêu thích quân nhân, Giang đại sư cũng không hổ là bà mối nổi tiếng nhất nước, đối tượng giới thiệu cho con hoàn toàn là theo sở thích của con, con đương nhiên không muốn bỏ qua phần nhân duyên này, cho nên con muốn gặp mặt đối phương."

Cố Diệp Phi

Mẹ Mai có phần lo lắng nói: "Con gái, con thích quân nhân, cái này chúng ta đều biết, không chỉ là con, kỳ thực mẹ với cha con cũng rất yêu thích quân nhân.

Nhưng yêu thích là yêu thích, con nếu như thật sự muốn gả cho một người quân nhân, mẹ với cha con không quá tán đồng, bởi vì làm quân tẩu thật sự quá khổ, chúng ta làm cha mẹ hy vọng con được hưởng phúc, không hy vọng con đi chịu khổ cực."

Cha Mai c*̃ng nói tiếp: "Hơn nữa bộ đội biên phòng không chỉ có môi trường khắc nghiệp mà còn có rủi ro lớn so với những người lính bình thường. Cha trước đó cũng có xem qua tin tức liên quan, nói tới chính là lính biên phòng, cùng với những quốc gia khác xung đột, nhiều quân nhân đã hy sinh."

Mai Lệ Tú mỉm cười nói: "Cha, mẹ, con biết hai người là vì tốt cho con, con cũng biết làm quân tẩu kỳ thực rất khổ cực, c*̃ng biết những người lính biên phòng không tốt bằng so với lính bình thường, quả thực nguy hiểm hơn rất nhiều.

Thế nhưng, cũng giống như uống cà phê vậy, có người thích uống cà phê đắng không đường, định nghĩa hạnh phúc của mỗi người đều khác nhau, đối với con mà nói, có thể gả cho một người quân nhân, con đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi, con có thể đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống với lạc quan.

Cho nên, hai người không cần lo lắng cho con.

Hơn nữa, đây chính là nhân duyên do Giang đại sư giới thiệu, trên căn bản có thể cùng với hai chữ hạnh phúc này tìm tới ngang bằng rồi, hai người lẽ nào còn chưa tin nặng lực làm mai mối của Giang đại sư sao?"

Những gì con gái nói, làm cho cha mẹ Mai á khẩu không biết nói gì.

Bọn họ đều hiểu ý của con gái, dùng một câu tục ngữ đến khái quát chính là "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng "

Huống chi, Giang đại sư cũng là một nhân tính không thể không suy tính, dù sao lý lịch người ta làm mai mối không phải là giả, danh tiếng cũng không phải thổi phồng lên.

Nghĩ tới đây, mẹ Mai thở dài, nói: "Nếu như con đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, vậy mẹ liền không nói thêm gì nữa!"

Cha Mai hỏi: "Giang đại sư nói thế nào?"

Mai Lệ Tú nói: "Giang đại sư muốn để con trở về nói với hai người một tiếng, nếu như không có ý kiến, liền sắp xếp hai nhà chúng ta buổi tối ăn cùng nhau bữa cơm."

Cha Mai kinh ngạc nói: "Thời gian gấp như vậy sao?"

Mai Lệ Tú nói: "Cha, cha cũng biết quân nhân khống có nhiều ngày, hắn lần này nghỉ ngơi trở về thăm người thân, cũng chỉ có thời gian một tháng, cho nên cha mẹ hắn muốn thừa dịp một tháng này, làm cho xong chuyện hôn sự của hắn!"
 
Back
Top Bottom