Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1190: Giờ Phút Này, Tôi Muốn Ngâm Một Bài Thơ (2)



Tỉnh thành tỉnh Hồ Nam.

Chuyện mua bán, sáp nhập công ty rầm rộ xôn xao trước đó cuối cùng cũng hạ màn kết thúc, tập đoàn Hạ thị thành công rắn nuốt voi, thành công mua lại tập đoàn Kha thị giá trị hơn mấy tỷ, hợp thành một công ty tập đoàn hoàn toàn mới.

Có điều, thứ khiến bên ngoài phải lau kính mà nhìn chính là tổng giám đốc công ty tập đoàn mới không phải là vị Hạ tổng kia của tập đoàn Hạ thị, cũng không phải là vị Kha tổng kia của tập đoàn Kha thị, mà là con trai của Kha tổng, Kha Bảo Cường.

Người biết chuyện đều rõ hai nhà Kha Hạ vừa kết thành thân gia, nhưng đều xem không hiểu hành động của công ty tập đoàn hai nhà, nếu như hai nhà muốn hoàn toàn dung hợp thành một nhà, vậy cũng nên là tập đoàn Kha thị có quy mô con lớn mua lại tập đoàn Hạ thì quy mô nhỏ hơn, sao lại ngược lại thành tập đoàn Hạ thị mua lại tập đoàn Kha thị thế này?

Hơn nữa, sau lần mua bán này, cả người phụ trách cũ của tập đoàn hai nhà đều lui khỏi vị trí tuyết hai, để Kha Bảo Cường trẻ tuổi lên làm người quản lý mới của công ty tập đoàn, khiến bên ngoài cảm thấy rằng đằng sau vụ sáp nhập này còn điều gì đó bí ẩn nữa.



Biệt thự Kha gia.

Kha Xương Quần và Kha Bảo Cường ngồi đối diện nhau.

Cố Diệp Phi

Lúc này, Kha Xương Quần không còn vẻ hăng hái như ngày xưa nữa, vẻ mặt ông tiều tuỵ, trên đầu có thêm không ít tóc bạc, ông nhìn con trai Kha Bảo Cường của mình, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Vì sao?”

Kha Bảo Cường lạnh lùng nói ra: “Vì sao trong lòng cha không rõ sao? Con không đưa cha vào ngục giam là đã xem xét tình cha con chúng ta lắm rồi!”

Kha Xương Quần nhìn vẻ mặt lạnh lùng của con trai, vẫn không rõ rốt cuộc có phải là chuyện của mình và Quan Tử Duyệt đã bại lộ hay không, không nhịn được hỏi: “Con biết chuyện này từ lúc nào? Có phải là con và người Hạ gia đã cùng nhau bày ra hay không? Mẹ con đóng vai diễn gì trong này? Vị Giang đại sư giúp các con đáp cầu dắt mối kia, có phải cậu ta cũng tham dự vào việc này không?”

Kha Bảo Cường thản nhiên đáp: “Cha không cần phải hỏi nhiều như vậy, biệt thự này con để lại cho cha, tiếp theo đó con sẽ sắp xếp người chăm sóc cha, cha cứ thành thành thật thật sống nốt quãng đời còn lại đi!”

Kha Xương Quần nhìn hắn thật sâu một cái, nói: “Bảo Cường, ta là cha con, tất cả của con, bao gồm cả sinh mệnh, đều là cha cho con, con lại đối đãi với cha mình như vậy sao?”

Kha Bảo Cường vẻ mặt bình tĩnh nói: “Chính bởi vì cha là cha con, cho nên con mới không đưa cha vào ngục giam, còn để lại biệt thự này cho cha ở, mời người chăm sóc cho cha, giúp cha an hưởng tuổi già, đổi là là người khác, cha cho rằng họ còn có cơ hội nói chuyện với con sao?”

Kha Xương Quần nhìn hắn, tiếp tục nói: “Một con đàn bà mà thôi, có cần phải như vậy không?”

Bây giờ Kha Bảo Cường đã có thể khống chế tâm tình mình rất tốt, nhưng câu nói này của cha hắn vẫn suýt chút nữa đã phá vỡ toàn bộ phòng ngự của hắn, hắn đè nén giận dữ, nói: “Một con đàn bà mà thôi, cha nói cũng thật là nhẹ nhàng mà, cha cho rằng cô ấy là phụ nữ trong hội sở sao? Đó chính là người phụ nữ con chuẩn bị cưới về làm vợ đấy!”

Kha Xương Quần trầm mặc!

Kha Bảo Cường cũng không có hứng thú ngồi nói chuyện với ông, đứng lên muốn rời đi: “Cha tự giải quyết cho tốt đi!”

Kha Xương Quần không nói gì, bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, nhìn xem đứa con trai độc nhất của mình đi ra khỏi biệt thự, ông biết rõ con trai mình đi lần này, đoán chừng sẽ không bao giờ trở lại gặp ông nữa!

Đối với chuyện lần này, trong lòng Kha Xương Quần rốt cuộc có chút hối hận nào hay không, cũng chỉ có bản thân ông mới biết được.



Gần một tiếng sau.

Kha Bảo Cường trở lại một biệt thự khác, đây là căn biệt thự hắn mới mua gần đây.

Nhìn thấy con trai trở về, Đồng Lệ Toa lập tức lên tiếng hỏi: “Bảo Cường, lão già đáng c.h.ế.t kia có làm khó con hay không vậy?”

Sau khi bà biết rõ lão già đáng c.h.ế.t kia ngay cả con dâu tương lai của mình cũng không buông tha, ngại quyền lực tài chính đều nằm trong tay ông ta, bà chỉ có thể nuốt giận vào bụng, không dám tuỳ tiện trở mặt với ông ta.

Nhưng điều này không có nghĩa là trong lòng bà không oán, sau khi biết rõ con trai đã liên hợp với vị Giang đại sư có năng lực thần quỷ khó lường kia định thu thập lão già đáng c.h.ế.t đó, Đồng Lệ Toa liền giơ hai tay tán thành.

Bây giờ con trai đã thuận lợi đoạt quyền, hơn nữa còn trở thành tổng giám đốc tập đoàn mới, Đồng Lệ Toa có chỗ dựa vào liền không chút do dự rời khỏi lão già c.h.ế.t tiệt bà đã chịu đựng biết bao lâu nay kia.

Kha Bảo Cường lắc đầu đáp: “Ông ấy không làm khó con, cũng không có năng lực làm khó con, nửa đời sau con cam đoan, ngoại trừ lo cho ông ấy áo cơm không lo ra, con sẽ không bao giờ gặp lại ông ấy nữa!”

“Còn để cho ông ta có mặt mũi sống nửa đời sau, ông ta nên biết thỏa mãn rồi!”

Nói đến đây, Đồng Lệ Toa cũng không muốn nhắc tới lão già đáng c.h.ế.t kia nữa, nhìn về phía con dâu nói: “Vũ Hà, bây giờ công ty tập đoàn mới có rất nhiều chuyện cần xử lý, con có muốn từ chức để đến tập đoàn cùng Bảo Cường quản lý tập đoàn không?”

Hạ Vũ Hà lắc đầu nói: “Mẹ, con không có hứng thú với chuyện buôn bán, công ty tập đoàn có Bảo Cường quản lý là đủ rồi, hơn nữa cha con cũng có thể hỗ trợ, con vẫn thích cuộc sống cảnh sát hình sự của mình hơn.”

Đồng Lệ Toa nói: “Được rồi, có thể làm công việc mình yêu thích cũng là một chuyện hạnh phúc, có điều con phải chú ý an toàn, không thể vọt tới tuyến đầu được.”

Hạ Vũ Hà cười nói: “Cảm ơn mẹ đã quan tâm, con sẽ chú ý.”

Kha Bảo Cường nói: “Hiện tại chuyện công ty tập đoàn đã giải quyết xong, trong việc này, chúng ta cũng mang đại ân với Giang đại sư, ngoài ra cậu ấy còn giúp tác hợp vợ chồng chúng con nữa, mẹ xem xem nên đưa lễ gì thì phù hợp?”

Nghe con trai nhắc đến Giang đại sư, tâm tình Đồng Lệ Toa cũng tương đối phức tạp, nếu như vào lần đầu Giang đại sư chủ động đến cửa làm mai mối cho con trai bà, bà không tự cao tự đại từ chối người ta ngoài cửa, thì con dâu của bà đã không phải Hạ Vũ Hà, mà chính là thiên kim tập đoàn Lê thị ở Quế tỉnh.

Như vậy thì lão già đang c.h.ế.t kia cũng sẽ không làm ra chuyện đào tro kinh tởm như thế, bà cũng sẽ không đến nỗi từng tuổi này rồi còn mỗi người đi một ngả với chồng mình.

Có thể nói, một bước đi sai lầm của bà trước đó đã hoàn toàn thay đổi số mệnh nhà bọn họ.

Cũng may, sau khi mọi chuyện xảy ra, bà đã mặt dày đi tới chỗ Giang đại sư, cầu xin cậu ta giúp bà tìm kiếm đối tượng cho con trai, như vậy mới có được đứa con dâu ưu tú như bây giờ.

Bây giờ con trai bà nhắc tới chuyện hậu tạ Giang đại sư, Đồng Lệ Toa cũng giơ hai tay đồng ý, mà lễ này cũng không thể nhẹ được, phải cân nhắc thật kĩ xem nên tặng cái gì mới phù hợp.

Hạ Vũ Hà nghe vậy cũng vắt óc suy nghĩ, việc tặng quà thật ra cũng là một môn học vấn, nếu chuẩn bị được tốt thì chính là làm ít công to, còn nếu như không tốt thì chính là làm nhiều công ít.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1191: Tha Hương Nơi Đất Khách Gặp Được Đồng Bào Tổ Quốc



Tỉnh thành tỉnh Hồ Nam.

Trong biệt thự sang trọng nào đó.

Cố Diệp Phi

Đồng Lệ Toa nói: “Hay là chúng ta trực tiếp đưa tiền mặt đi, để Giang đại sư muốn mua cái gì thì mua cái đó, như vậy sẽ không sợ tặng phải thứ cậu ta không thích rồi.”

Kha Bao Cường dở khóc dở cười nói: “Mẹ, tiền đúng là vạn năng, nhưng trực tiếp đưa tiền thì tục quá, có thể đưa vật thật thì nên cố gắng đưa vật thật sẽ tốt hơn.”

Hạ Vũ Hà đề nghị: “Em cảm thấy có thể đưa một vài thứ bảo toàn được giá trị qua thời gian, ví dụ như bất động sản hay cửa hàng gì đó, tặng những thứ này cũng sẽ không tục như đưa thẳng tiền.”

Đồng Lệ Toa nghe xong mắt sáng lên, tán đồng nói: “Đề nghị này của Vũ Hà rất tốt, đất nước chúng ta từ xưa đến nay không có ai là không thích bất động sản hay cửa hàng cả, tặng cái này cũng rất có mặt mũi.”

Kha Bảo Cường gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta sẽ tặng cửa hàng, cái này không chỉ đảm bảo giá trị tài sản, mà còn có thể sinh ra lời, tốt nhất là tặng cái ở cùng một thành phố với Giang đại sư, như vậy Giang đại sư cũng dễ quản lý hơn, vậy ngày mai con sẽ tới tỉnh thành Quế tỉnh xử lý chuyện này, nhất định phải mua một cửa hàng thịnh vượng một chút tặng Giang đại sư.”

Đồng Lệ Toa và Hạ Vũ Hà đều gật đầu tán thành.

Sau khi quyết định phương án tặng lễ, tiếp theo đó, ba người tiếp tục thảo luận một vài vấn đề chi tiết trong đó.



Tokyo, Nhật Bản.

Giữa trưa, Yamamoto Juuzou và cô Mikami ở trong văn phòng nghiên cứu thảo luận về văn hoá thơ ca của trung Quốc, kết quả đương nhiên là cô Mikami nhỉnh hơn một chút, dù sao thì cô Mikami cũng đã từng tham gia luận bàn qua lại cùng không ít danh gia, cộng thêm ưu thế thiên phú của nữ giới, ở phương diện này, Yamamoto Juuzou tự nhiên không thể so sánh được.

Có điều, Yamamoto Juuzou vẫn có thể miễn cưỡng đuổi theo tiết tấu của co Mikami, như này đã là rất tốt, chi ít thì cũng đủ để khiến cô Mikami hài lòng.

Bàn luận hơn một giờ về văn hoá thi ca, cả hai đều cảm thấy thần thanh khí sảng, cô Mikami đã lâu không so tài cùng người khác lại càng mặt mày toả nắng, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

“Cô Mikami, buổi tối tôi muốn dẫn cô về cùng cha mẹ tôi ăn một bữa cơm, giới thiệu cô cho cha mẹ tôi một lần, không biết ý của cô như thế nào?”

Cô Mikami chớp chớp mắt, không tỏ rõ ý kiến, nói: “Anh Yamamoto, tôi không chuẩn bị trước quà gì đã đi gặp cha mẹ anh thì thật quá thất lễ!”

Yamamoto Juuzou vừa cười vừa nói: “Buổi gặp mặt rất đơn giản thôi, trong phòng làm việc của tôi cũng có không ít đồ, cô cứ tuỳ ý chọn mấy món là được, quan trọng là tôi muốn giới thiệu cô với cha mẹ tôi sớm một chút, bây giờ tôi đã không kịp chờ nữa muốn lấy cô về nhà rồi.”

Dù sao thì hai người cũng vừa mới luận bàn về văn hoá thơ ca cùng nhau, cô Mikami cũng thuận theo nói: “Được, nếu như anh Yamamoto đã kiên trì như vậy, vậy tôi sẽ đồng ý đi cùng anh.”

Yamamoto Juuzou vui vẻ nói: “Cảm ơn cô Mikami, vậy tôi sẽ gọi điện thoại cho mẹ mình ngay, bảo bà ấy chuẩn bị sẵn sàng.”

Cô Mikami lộ ra vẻ mặt lo lắng hồi hộp, cực kì đáng yêu nói: “Tôi thật sự rất lo lắng không biết cha mẹ anh liệu có thích tôi hay không?”

Yamamoto Juuzou cười nói: “Yên tâm đi cô Mikami, cha mẹ tôi nhất định sẽ thích cô.”

Cô Mikami lại nói: “Khoan đã anh Yamamoto, hay là anh nói cho tôi biết về cha mẹ anh chút đi, sở thích tính cách của họ như thế nào, tôi muốn biết một chút.”

“Không thành vấn đề, trước tôi gọi điện thoại cho mẹ mình đã, sau đó sẽ nói thật kỹ cho cô nghe.”

“Được rồi.”



Từng có một người nói như thế này: Cuộc sống hoàn mỹ nhất trên thế giới này chính là “Sống ở Anh, ăn ở Trung Quốc, cầm tiền lương nước Mỹ, cưới phụ nữ Nhật Bản”. Lời nói này cũng có đạo lý của nó.

Theo điều tra, địa vị xã hội của phụ nữ Nhật Bản là thấp nhất ở châu Á.

Phụ nữ Nhật Bản nếu không có công việc thì trước khi chồng về nhà phải chuẩn bị cơm nước, nước tắm xong xuôi, sau đó đứng ở cửa đón chồng, nói một tiếng hôm nay đã vất vả rồi, sau đó đưa dép lê, nhận lấy áo khoác ngoài và cặp của chồng, rồi vào hầu hạ chồng ăn cơm, nếu như cơm không hợp khẩu vị chồng thì chắc chắn sẽ bị mắng.

Mà phụ nữ ở Nhật Bản kể cả có công việc đi nữa thì cũng phải nấu cơm, bởi vì đàn ông Nhật Bản căn bản sẽ không xuống bếp, việc nấu nướng có thể chậm trễ, nhưng tuyệt đối không được qua loa.

Phụ nữ Nhật Bản bất kể có công việc hay không thì buổi sáng đều phải tiễn chồng đi làm, hơn nữa nhất định phải đưa chồng tới tận cửa, sau đó phải cúi đầu nói một tiếng đi đường cẩn thận, hẹn gặp lại.

Dù cho chồng mình có xe thì vợ cũng không thể đi nhờ xe, mà phải ra ngoài tự ngồi xe buýt đi.

Người Nhật Bản rất thích sạch sẽ, phụ nữ Nhật Bản đã kết hôn thì ngày nào cũng phải ăn mặc thật xinh đẹp gọn gàng.

Một người phụ nữ hiền lành nghe lời như vậy, thử hỏi có người đàn ông nào không muốn cưới chứ?
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1192: Tha Hương Nơi Đất Khách Gặp Được Đồng Bào Tổ Quốc (2)



Nhật Bản có câu nói “phụ nữ tam giới không nhà”, ý nói phụ nữ sau khi sinh thì nhà của cô là nhà của cha mẹ, lớn lên xuất giá rồi thì nhà của cô là nhà của chồng, tới sau khi chồng c.h.ế.t thì nhà của cô lại là nhà của con trai.

Cho nên cần phải “Ở nhà theo cha, gả đi theo chồng, chồng mất theo con”.

Đây quả thực là phiên bản “phụ nữ tam tòng” thời cổ đại ở Trung Quốc, nhưng Trung Quốc sau khi trải qua một thời “không yêu hồng trang yêu vũ trang”, “phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời”, cái gọi là “di tích phong kiến” đã biến mất hoàn toàn, ngược lại, Nhật Bản vẫn còn không ít.

Trước khi Lý Thuỷ Tú đến Nhật Bản, thật ra cũng đã nghe nói địa vị xã hội và địa vị gia đình của phụ nữ Nhật Bản không cao, nhưng lúc đó còn trẻ, cô bị cái gọi là tình yêu làm cho choáng váng đầu óc, không để ý đến sự phản đối mạnh mẽ của cha mẹ, dứt khoát lựa chọn lấy chồng xa ở Nhật.

Nhớ tới lúc đó, cô thật sự khiến cha mẹ tức chết, lúc cô mới lựa chọn gả cho người nước ngoài, cha mẹ tư tưởng khá truyền thống của cô đã rất không vui, huống chi người cô muốn gả cho lại là người Nhật Bản, điều này cha mẹ cô sao có thể tiếp nhận được?

Nhưng Lý Thuỷ Tú thân là con gái một, cô lớn lên trong sự yêu thương bao bọc của cha mẹ, cô bốc đồng muốn gả, cha mẹ không ngăn được cô.

Cuối cùng, cha mẹ không lay chuyển nổi cô chỉ có thể mặt đen đồng ý mối hôn sự xuyên quốc gia này, nhưng cả hai đều ở trước mặt cô nói một câu, đó chính là cô nhất định sẽ hối hận.

Chỉ là khi đó cô nào có nghe vào lời này, trực tiếp thề son sắt với cha mẹ rằng mình đã gả đúng người rồi, tuyệt đối sẽ không hối hận.

Nhưng mà ngày hôm nay, mấy năm sau đó, Lý Thuỷ Tú ngồi trên ghế xích đu ở ban công, ngắm nhìn trời chiều nơi xa, ánh mắt lộ ra vẻ mờ mịt và hối hận vô tận.

Cô bây giờ cuối cùng cũng đã ý thức được lời khuyên can của cha mẹ năm nào là đúng, văn hoá và xã hội Nhật Bản thật sự là khác xa so với kỳ vọng của cô.

Cô không nghĩ tới sau khi cưới cuộc sống lại khó khăn như vậy, chồng không chỉ có chủ nghĩa đại nam tử, mà còn không quan tâm tới gia đình một chút nào, sau khi tan làm, chuyện thứ nhất hắn làm không phải đi về nhà, mà là đi tới quán rượu kiểu Izakaya, uống một chén rượu, mà cứ uống là sẽ uống đến đêm khuya.

Vì thế, cô và hắn đã từng cãi nhau một trận lớn, nhưng câu nói đầu tiên của hắn khiến cho cô thốt không nên lời, bởi vì tại quốc gia kỳ hoa mang tên Nhật Bản này, nếu như đàn ông tan ca về nhà đúng giờ sẽ được coi là một biểu hiện của sự kém cỏi.

Cô còn có thể nói cái gì?

Bởi vì toàn bộ xã hội Nhật Bản đều như vậy, chồng ở nhà giữ vị trí trụ cột, phụ nữ thì bị động nhận lấy đủ loại sắp xếp.

Cô khát vọng độc lập, hi vọng có thể theo đuổi giấc mộng sự nghiệp của mình, nhưng lại phát hiện vai diễn trong gia đình của mình bị giới hạn trong hình tượng bà chủ gia đình truyền thống.

Hơn nữa, ở Nhật Bản rất thiếu môi trường hỗ trợ cho phụ nữ vừa nuôi con vừa làm việc.

Ở Trung Quốc, trong nhà nếu có trẻ con, bình thường đều sẽ do ông bà hai bên giúp đỡ chăm sóc, hai vợ chồng có thể yên tâm làm việc kiếm tiền.

Nhưng ở Nhật Bản, quan hệ mẹ con tương đối mỏng nhạt, trẻ con sau khi sinh đều do mẹ tự mình nuôi lớn, ông bà trưởng bối trong nhà rất ít khi tham dự chuyện dưỡng dục đời cháu.

Từ truyền thống gia đình cho tới quan niệm giáo dục con cái của Nhật Bản, con cái sau khi kết hôn sẽ độc lập, tất cả đều phải tự mình giải quyết, nhất là chuyện nuôi dưỡng con cái, cha mẹ chắc chắn sẽ không can thiệp quá nhiều.

Thế là, trải nghiệm học tập và năng lực chuyên nghiệp của cô đều bị ép ném ra sau đầu, cô vĩnh viễn những công việc nhà làm mãi không hết và trách nhiệm nuôi dạy con cái giam cầm.

Đây thật sự không phải là cuộc sống mà cô mong muốn!

Cố Diệp Phi

Nước mắt hối hận đảo quanh trong hốc mắt Lý Thuỷ Tú, cô hối hận không nghe lời khuyến cáo của cha mẹ, không thận trọng cân nhắc quyết định của mình.

Cô từng nghĩ đến chuyện ly hôn không chỉ một lần, nhưng lòng tự trọng của cô lại không cho phép bản thân làm như thế.

Dù sao thì lúc trước cô cũng đã từng thề son sắt trước mặt cha mẹ rằng mình đã gả cho đúng người rồi, tuyệt đối sẽ không hối hận, chă được mấy năm cô đã xám xịt ly hôn trở về, dù cha mẹ cô sẽ không nói gì, nhưng sĩ diện của cô luôn không cho phép cô tiếp nhận loại kết cục này.

Bởi vậy, hai năm qua cô thật ra vẫn luôn nỗ lực chống đỡ, nói đúng ra chính là tâm khí không chịu thua kia đã chống đỡ cô.

Nhưng bây giờ, cô thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi, bởi vì cô vừa phát hiện một chuyện cực kì đáng buồn, chồng cô đã đi quá giới hạn rồi!

Cái này thật ra cũng không có chút kỳ quái nào.

Căn cứ theo số liệu điều tra, tỷ lệ phụ nữ Nhật Bản vượt quá giới hạn trong hôn nhân cao tới 49%, trên cơ bản sẽ có một nửa số phụ nữ đã kết hôn vượt quá giới hạn, còn có 6% từng có suy nghĩ vượt quá giới hạn.

Số liệu này đặt ở Trung Quốc thì thật đúng là không thể tưởng tượng nổi, nhưng đặt ở Nhật Bản thì lại không có gì quá bất thường.

Ngẫm lại, ngay cả phụ nữ còn có tỉ lệ vượt quá giới hạn cao như vậy thì huống chi là đàn ông trời sinh háo sắc, tỉ lệ vượt quá giới hạn tuyệt đối chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn.

Sau khi phát hiện chồng mình vượt quá giới hạn, Lý thuỷ Tú liền hoàn toàn tuyệt vọng với cuộc hôn nhân này, suy nghĩ ly hôn càng ngày càng mạnh mẽ, chỉ còn có hai chuyện vẫn chưa thể giải quyết mới khiến cho cô chậm trễ chưa đi chứng thực ly hôn.

Chuyện thứ nhất là vấn đề con cái.

Từ khi con cô ra đời vẫn luôn là cô một tay một chân nuôi lớn, đứa bé này cô tuyệt đối không dứt bỏ được, ly hôn thì cũng phải đem theo con đi cùng.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1193: Tha Hương Nơi Đất Khách Gặp Được Đồng Bào Tổ Quốc (3)



Chuyện thứ hai chính là không có mặt mũi đối mặt với cha mẹ.

Lúc trước cô nói đến hoàn hảo như vậy, mấy năm nay mỗi lần gọi điện với cha mẹ cô đều là tốt khoe xấu che, đột nhiên ly hôn trở về như vậy, cô làm thế nào để đối mặt với cha mẹ cũng là một vấn đề.

Càng nghĩ trong lòng càng bực bội, Lý Thuỷ Tú dứt khoát không ở nhà đợi nữa, dự định ra ngoài giải sầu một chút, dù sao thì người chồng kia của cô cũng sẽ không trở về sớm như vậy.



Khách sạn năm sao nào đó.

Giang Phong nhìn đồng hồ, nói với hai vệ sĩ của mình: “Chị Băng Băng, chị Ngô Đồng, bây giờ thời gian cũng không còn sớm, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, hôm nay hai người có muốn ăn gì không?”

Bách Lý Ngô Đồng nói: “Ông chủ làm chủ đi, cậu muốn ăn cái gì thì chúng tôi ăn cái đó.”

Quách Băng Băng gật đầu nói: “Chúng tôi nghe theo ông chủ.”

Giang Phong cười nói: “Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng xem xem Tokyo này có món quà vặt nào đặc sắc khiến chúng ta để ý hoặc xem xem có mỹ thực nào mới lạ không nhé.”

Bách Lý Ngô Đồng và Quách Băng Băng tự nhiên không có ý kiến gì.

Thế là, ba người liền đi ra ngoài, đi dạo lung tung không có mục đích.

Đại khái đi được mười mấy hai mươi phút rồi, ba người Giang Phong bỗng nhìn thấy một quán ăn nhỏ.

Trên bảng hiệu quán ăn viết “Monjayaki”, Giang Phong không hiểu tiếng Nhật, chỉ nhận ra một chữ Hán trong đó, liền hỏi: “Chị Bách Lý, quán ăn này làm món gì vậy?”

Hắn cũng không phải tuỳ tiện hỏi, hai vệ sĩ nhà hắn chính là tinh anh trong tinh anh của bộ đội, có thể xưng là vệ sĩ toàn năng, nói riêng trong phương diện ngôn ngữ, Bách Lý Ngô Đồng dùng tốt cả hai thứ tiếng, tiếng Anh và tiếng Nhật, còn Quách Băng Băng thì thông thạo tiếng Anh và tiếng Đức.

Bách Lý Ngô Đồng còn chưa kịp trả lời thì một người phụ nữ ở gần đó đã cướp lời đáp: “Đồng hương, quán ăn này bán một món tên là Monjayaki, là một trong những món ăn vặt cực kì nổi tiếng của Nhật Bản.”

Người phụ nữ vừa cướp lời Bách Lý Ngô Đồng này không phải ai khác, chính là Lý Thuỷ Tú tâm tình bực bội ra ngoài giải sầu.

Tha hương nơi đất khách quê người còn có thể gặp được đồng bào tổ quốc, đây là chuyện rất đáng vui mừng, lúc này Lý Thuỷ Tú cũng cảm thấy phiền muộn trong lòng tiêu biến không ít.

Mặc dù người Trung Quốc ở Nhật Bản có tới gần trăm vạn, nhưng những người này rải rác ở nhiều nơi khác nhau, nếu như không phải là cố ý đi tìm thì trong cuộc sống thật ra rất khó gặp được một người đồng bào.

Cố Diệp Phi

Thậm chí, kể cả có gặp thì hai bên cũng sẽ không nói tiếng Trung Quốc, chỉ nhìn tướng mạo thì cũng mà phân biệt được đối phương là người Nhật Bản hay người Trung Quốc.

Dù sao thì Nhật Bản cũng có nguồn gốc cực sâu từ Trung Quốc, tướng mạo người dân hai nước không có điểm khác biệt rõ ràng như với người phương Tây.

Nghe Lý Thuỷ Tú mở miệng nói vậy, Giang Phong và hai vệ sĩ đều biết đã gặp được đồng bào tổ quốc, trên mặt cũng không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng.

Giang Phong liền lên tiếng chào hỏi: “Xin chào chị gái, em tên là Giang Phong, Giang trong sông Trường Giang, Phong trong lá phong, em đến từ Quế tỉnh, không biết nên xưng hô với chị thế nào đây?”

Lý Thuỷ Tú cũng chào hỏi lại: “Chào cậu, Giang Phong, tôi tên là Lý Thuỷ Tú, quê ở Quý Châu.”

Sau đó, Bách Lý Ngô Đồng và Phạm Băng Băng cũng lần lượt chào hỏi giới thiệu mình.

Chào hỏi nhau vài câu xong, Giang Phong mới lên tiếng đề nghị: “Chị Lý, chúng ta khó mà có cơ hội gặp nhau tại nơi đất khách quê người thế này, không bằng cùng ăn cơm tối luôn, chị thấy thế nào?”

Lý Thuỷ Tú gật đầu đáp: “Tôi cũng đang định nói như vậy, tôi ở đây cũng coi như được nửa đời người rồi, hôm nay khó khăn lắm mới gặp được đồng hương như này, nhất định phải tận tình mời mọi người một bữa cơm mới được.”

Giang Phong hỏi: “Chị Lý là di dân theo người nhà tới đây hay là lựa chọn tới đây vậy?”

Lý Thuỷ Tú đáp: “Tôi là lựa chọn đến đây, Giang Phong, mấy cô cậu muốn ăn gì không? Đồ ăn Trung Quốc thì ở trong nước mọi người cũng thường xuyên ăn rồi, tôi không đề cử ở đây, không bằng chúng ta nếm thử mỹ thực bản địa đi?”

Giang Phong cười nói: “Được, chúng tôi cũng hiếm khi có một lần được tới Tokyo thế này, hai ngày qua cũng đã ăn không ít các món ăn bản địa ở đây rồi, hương vị quả thật có chỗ độc đáo của nó, vậy thì mời chị Lý cứ làm chủ đi!”

Lý Thuỷ Tú nhẹ gật đầu: “Vậy được rồi, tôi biết rõ gần đây có một nhà hàng khá ngon, hơn nữa giá cả cũng rất phải chăng, chúng ta đến đó ăn nhé?”

“Không thành vấn đề, món Monjayaki này nghe tên cũng có vẻ ngon miệng, không biết nhà hàng mà chị nói tới kia có món này hay không? Nếu không thì em định mua một phần ở đây mang đi để thử.”

“Yên tâm đi, nhà hàng kia cũng có món ăn này.”

“Vậy làm phiền chị Lý dẫn đường rồi!”

“Không phiền, mời đi theo tôi!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1194: Trang Web Tình Yêu Và Hôn Nhân Rốt Cuộc Hố Người Đến Mức Nào?



Tokyo, Nhật Bản.

Một nhà hàng đặc sản nào đó.

Lý Thuỷ Tú cùng nhóm ba người Giang Phong đang vừa ăn vừa nói chuyện.

Lý Thuỷ Tú hỏi: “Giang Phong, mấy cậu là tới Tokyo du lịch sao?”

Giang Phong nói: “Phải, mà cũng không phải vậy, em là một người làm mai mối, đến Tokyo là để đáp cầu dắt mối cho một vị khách, du lịch chỉ là thuận tiện mà thôi.”

Lý Thuỷ Tú kinh ngạc: “Không phải chứ? Giang Phong là một người mai mối sao? Hơn nữa bây giờ còn có dịch vụ mai mối xuyên quốc gia rồi sao?”

Cô sinh sống trong nước hai mươi mấy năm, hơn nữa một thân thích của cô còn từng làm bà mối trên một trang web tình yêu và hôn nhân nào đó, cho nên cô mặc dù không đến mức rõ như lòng bàn tay về hiện trạng của người làm mai mối trong nước, nhưng những cái cơ bản nên biết thì đều biết.

Người làm mai mối chuyên nghiệp thường đều là phụ nữ đã lập gia đình từ 35 tuổi trở lên, ông mối tuy là không phải không có, nhưng số lượng so sánh với phụ nữ thì ít hơn nhiều.

Còn về những bà mối làm trên trang web tình yêu và hôn nhân hoặc cho công ty môi giới thì ngược lại khá trẻ tuổi, nhưng những bà mối này có khác biệt rất lớn so với bà mối truyền thống.

Nhất là các bà mối làm trên các trang web tình yêu và hôn nhân, thật sự là hố c.h.ế.t người không đền mạng, nói câu này cũng không khoa trương, so với mấy tổ chức bán hàng đa cấp cũng không tốt hơn bao nhiêu, chỗ khác nhau chỉ là phương thức lừa gạt tiền mà thôi.

Theo lời vạch trần của người thân thích làm bà mối cho trang web hôn nhân và tình yêu nào đó kia của cô, bọn họ sau khi nhận việc đều phải gia nhập một khoá huấn luyện, mà nội dung huấn luyện chính là nghe những bà mối khác trả lời điện thoại.

Nhóm bà mối đều có một bản thảo giao tiếp cố định, lúc gọi điện thoại sẽ đem ra niệm, còn dựa theo tình huống nói chuyện trên trời dưới đất để điều chỉnh linh hoạt, cái này so với bán đa cấp không phải là rất giống sao?

Lúc gọi điện thoại với khách hàng, bà mối sẽ nói với đối phương như sau: “Tôi có thấy anh/chị đăng ký app của chúng tôi, chúng tôi rất để ý tới anh/chị, cảm thấy điều kiện của anh/chị rất tốt, nhưng thông tin vẫn chưa được điền đầy đủ…”

Cố Diệp Phi

Những thông tin của người ta, ví dụ như quê quán, công việc, thu nhập, bối cảnh gia đình chính là những thông tin bình thường sẽ được hỏi khi xem mắt.

Lúc nói chuyện còn phải biểu hiện ra sự tâm huyết như lửa cháy, tỏ vẻ rằng tất cả những gì chúng tôi làm đều là vì quý khách, nói với người ta rằng người làm nghề này đều rất tốt, giới thiệu đối tượng giúp người khác đều là để tích đức cho chính mình, sau đó lại nói rằng vì chúng tôi thấy anh/chị tương đối gấp trong chuyện này cho nên mới liên hệ với anh/chị.

Sau khi nói xong những lời này liền bắt đầu đi đến kịch bản tiếp theo, đầu tiên là khen đối phương một tràng dài, nói thấy điều kiện của bạn rất tốt, tại sao đến bây giờ vẫn còn độc thân, còn thuận tiện hỏi luôn những mối tình trước đây, từng chia tay lúc nào, nguyên nhân chia tay là gì, bình thường, đối phương nghe được thổi phồng như vậy sẽ có chút đánh mất lí trí.

Công việc của những bà mối trên mạng này chính là lợi dụng cuộc hội thoại với bạn để chặn lại toàn bộ mối quan hệ khả thi trong cuộc sống của bạn: Ví dụ như hỏi bạn có thích ai ở nơi làm việc không, tại sao hai người không ở bên nhau, cuối cùng kiểu gì cũng sẽ chốt lại một câu rằng bạn sẽ không thể tìm được người thích hợp với mình ở nơi làm việc.

Hoặc là trong cuộc sống có được bạn bè nào giới thiệu không, nếu như có thì vì sao không thành, rồi cuối cùng cũng sẽ chặn lại con đường này.

Hoặc là hỏi trong nhà có ai giới thiệu cho không, bình thường nếu như có người trong nhà giới thiệu thì nếu thành công cũng sẽ không độc thân, cho nên người ta sẽ nói với bạn rằng có lẽ những người mà người thân bạn bè giới thiệu cho bạn này đều không phải kiểu bạn thích, chỉ là vì thúc giục bạn tìm đối tượng cho nên mới giới thiệu bừa mà thôi.

Giai đoạn này trước tiên sẽ chặn lại mọi mối quan hệ khả thi bên ngoài của khách hàng, thao túng tâm lý khách hàng, để khách hàng ăn sâu một suy nghĩ rằng trong hiện thực chúng ta chắc chắn sẽ không thể nào tìm được đối tượng phù hợp, nếu như không nhờ tới bọn họ thì cả đời này chỉ có thể sống cuộc đời cô độc mà thôi.

Giai đoạn tiếp theo, bọn họ sẽ giới thiệu đối tượng cho bạn, bạn cũng không có lý do gì để từ chối cả.

Sau đó bà mối sẽ hỏi khách thích kiểu người như thế nào, thăm dò rõ ràng xong sẽ lập tức nói với khách rằng: “Chỗ chúng tôi vừa vặn có một người vừa mới gia nhập hội viên”, sau đó tả người này thành một người cực kì môn đăng hộ đối với bạn.

Nếu như nhằm vào khách hàng là đàn ông thì bà mối sẽ giới thiệu một gia đình bình thường, với nghề nghiệp mà thường thường mọi người ai cũng sẽ thích, cũng chính là nghề nghiệp được coi là “gả tốt” trong suy nghĩ mọi người như giáo viên, y tá, nhân viên ngân hàng, ngành nghề dịch vụ, hay một vài công việc có hoàn cảnh tương đối đơn giản.

Tóm lại, bà mối sẽ dựa theo tiêu chuẩn kén vợ của người ta để bịa ra một hình mẫu lí tưởng, bà mối vừa vào nghề có thể không thể bịa ra một người như vậy, nhưng những bà mối đã có thâm niên thì há miệng là có thể tạo ra một người hoàn toàn không có thật.

Ví dụ nhà trai lái xe tải, bà mối có thể ngay lập tức biên ra một nhân vật như sau: “Chỗ chúng tôi vừa vặn có một cô gái xác nhận thông tin cá nhân, cô ấy là một giáo viên mầm non, công việc khá ổn định, là người rất ôn nhu, giọng nói nhỏ nhẹ. Nhưng chẳng ai là hoàn mỹ, ai cũng nhất định sẽ có chút khuyết điểm nào đó mà!”

Bà mối thường thường cũng sẽ bịa ra ít khuyết điểm, ví dụ như cô gái này vóc dáng có chút thấp bé, thấp hơn một chút so với yêu cầu của bạn, có điều thấp chút xíu thì thật ra tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận được.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1195: Trang Web Tình Yêu Và Hôn Nhân Rốt Cuộc Hố Người Đến Mức Nào? (2)



Nếu như cái gì cũng tốt, cũng cân xứng hoàn hảo, khách hàng ngược lại sẽ hoài nghi đối phương có điểm xấu chỗ nào, hoặc là có chênh lệch gì so với chờ mong của mình, chỉ cần chênh lệch không quá lớn, chúng ta thường đều sẽ bỏ qua.

Khách hàng ở các thành phố nhỏ rất ít, mỗi một bà mối mỗi ngày chỉ có thể tiếp hai, ba vị khách, công việc của bà mối chính là gọi điện thoại cả ngày với mấy người này.

Bình thường mà nói thì bà mối một ngày có thể gọi một, hai người đến gặp mặt trực tiếp.

Mà những khách hàng này tới phần lớn đều sẽ muốn gặp mặt đối tượng mà bà mối đã bịa ra kia.

Sau khi “lừa” được người đến cửa hàng, sẽ có một nhân viên tới tiếp đón vị khách.

Việc tiếp đón này chính là dẫn khách tới một căn phòng nhỏ mờ tối, bên trong có một cái ghế sô pha, hai người đối mặt cùng nhau trò chuyện thật kĩ.

Nội dung trò chuyện thật ra cũng không khác lắm so với kịch bạn gọi điện thoại, sẽ cho khách nhìn một chút cái gọi là thông tin hội viên, tiếp tục khắc sâu suy nghĩ xung quanh bạn không bao giờ có người phù hợp với bạn.

Mỗi cuộc trò chuyện như này thường kéo dài khá lâu, hai, ba tiếng là bình thường.

Trong đoạn thời gian này, bọn họ sẽ liên tục khiến khách hàng rơi vào trạng thái lo lắng, liên tục thúc giục bạn một cách gấp gáp. Sau đó họ sẽ bắt đầu giới thiệu gói dịch vụ, còn nói với khách hàng rằng vì muốn giúp đỡ hỗ trợ nên giá tiền dịch vụ đã giảm một nửa, thật ra hoàn toàn không phải vậy.

Giá dịch vụ thấp nhất cũng đến hơn 6000 tệ, cao thì tới hai, ba vạn.

Lúc bọn họ lừa khách ký hợp đồng đều nói là sẽ giúp bạn tìm tới khi nào tìm được người phù hợp mới thôi, thật ra dịch vụ này chỉ kéo dài trong một thời hạn nào đó, một tháng bạn có thể gặp tới mấy người, nhưng qua kì hạn kia thì sẽ coi như dịch vụ đã hết.

Bọn họ sẽ không để ý tới việc người bạn gặp có thích hợp với bạn hay không, bọn họ chỉ đơn giản là kéo những hội viên đã nộp tiền lại một chỗ, có thể ghép thành đôi thì ghép, chướng mắt nhau thì cũng không có cách nào, phần lớn người vào đây đều không tìm được người phù hợp, chính là bị lừa tiền.

Cho nên, những công ty này thường xuyên có một vài hội viên lâu dài tới náo loạn, cơ bản cũng chỉ “lôi kéo” mà thôi, cả cái ngành này đều là như vậy.

Lúc khách hàng tới náo loạn, lãnh đạo còn chơi rất xấu, ngươi thích thì cứ náo đi, nhưng có cách nào có thể lấy tiền của mình về đâu chứ?

Cũng có một vài vị khách khá cẩn thận ngay từ đầu, chỉ chọn loại dịch vụ giá thấp nhất, nhưng nếu như những bà mối kia phát hiện năng lực tiêu tiền của bạn tương đối tốt, thì ngay từ đầu có lẽ sẽ không nóng nảy lắc lư người tới rơi hết một hai vạn, mà sẽ để cho bạn bắt đầu từ 6000 tệ, sau đó lại nói với bạn rằng tiền giao không đủ nhiều, nếu như thêm một khoản tiền nữa thì có mấy tài nguyên tốt hơn có thể giới thiệu cho bạn, vớt vát được thêm ít tiền.

Có lúc bọn họ sẽ bịa ra một vài câu chuyện cảm động cho mình, ví dụ như tôi là một người mẹ đơn thân, một mình nuôi dưỡng con cái vất vả như thế nào chẳng hạn.

Bởi vì có rất nhiều vị khách từng ly dị cho nên rất dễ trở nên đồng cảm với những câu chuyện như này, nếu như hai bên đều từng có chung trải nghiệm thì có thể dễ dàng rút ngắn khoảng cách, rất nhiều vụ lừa đảo đều là nhờ vào việc xây dựng tín nhiệm với đối tượng như vậy.

Vị thân thích kia của Lý Thuỷ Tú cũng coi như là có chút lương tâm, sau khi được một vị khách tương đối thảm, cô thật sự không đành lòng lừa người ta, cộng thêm đoạn trải nghiệm công việc trước đó khiến cho lương tâm cô thật sự cắn rứt, lừa người lừa đến chính mình còn chán ghét bản thân, cho nên dứt khoát từ chức không làm nữa.

Một số bà mối của các trang web tình yêu và hôn nhân hay các công ty môi giới đáng tin cậy một chút thì chí ít sẽ không đi bịa chuyện lung tung lừa gạt khách hàng, chỉ dựa trên tài nguyên vốn có để tiến hành ghép đôi, còn có thể thành đôi hay không thì phải dựa vào vận khí của khách hàng.

Nếu như thành đôi rồi, về sau cuộc sống nhỡ có không hạnh phúc thì cũng không còn là trách nhiệm của bà mối nữa.

Lúc này, Giang Phong sớm đã nhìn xong tài liệu xứng đôi của Lý Thuỷ Tú, cũng thấy rõ suy nghĩ của cô hiện tại, hắn mỉm cười nói: “Chị Lý, có phải chị cảm thấy tôi còn quá trẻ lại làm người mai mối như này rất kỳ quái hay không? Dù sao thì ấn tượng chung về người làm mai mối của mọi người đều là những người phụ nữ trung niên đã lập gia đình.”

Lý Thuỷ Tú nói: “Tôi quả thật cảm thấy có chút kỳ lạ, nhất là khi cậu còn phát triển đến mức làm mai mối xuyên quốc gia như này, chẳng lẽ cậu là ông mối cho trang web tình yêu và hôn nhân nào sao?”

Cố Diệp Phi

Giang Phong lắc đầu: “Không phải, em ở quê mình, Quế tỉnh, có mở một công ty môi giới hôn nhân, thanh danh trong nước cũng coi như không tệ, em cũng đã giúp rất nhiều vị khách tìm được hạnh phúc, vị khách ở Tokyo này của em thật ra là do nghe bạn bè giới thiệu, sau đó tự mình bay tới Quế tỉnh mời em giúp cô ấy làm mai mối.”

Lý Thuỷ Tú khen: “Lợi hại!”

Bất kể trong lòng có thật sự tin hay không, cô cũng không thể ở trước mặt chất vấn người ta được.

Giang Phong biết rõ khúc mắc bây giờ của cô, nói: “Thật ra em ngoài làm mai mối ra cũng kiêm luôn chức xem tướng đoán mệnh, em am hiểu nhất chính là suy tính nhân duyên, bởi vậy đám fan hâm mộ của em còn dùng biệt hiệu Giang đại sư để gọi em.

Vừa rồi nhìn gương mặt của chị Lý đây, em phát hiện tình trạng hôn nhân hiện tại của chị có chút không vừa ý chị, chúng ta có thể gặp nhau ở nơi đất khách quê người này cũng coi như là duyên phận. Nếu như chị Lý cần, em có thể giúp chị suy tính nhân duyên kĩ càng một chút, đồng thời đưa ra cho chị kiến nghị tốt nhất, còn nếu như chị không cần thì chúng ta hãy dừng lại chuyện này ở đây.”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1196: Trang Web Tình Yêu Và Hôn Nhân Rốt Cuộc Hố Người Đến Mức Nào? (3)



Nghe tới đoạn Giang Phong nói bản thân còn kiêm cả chức xem tướng đoán mệnh, am hiểu nhất chính là suy tính nhân duyên, Lý Thuỷ Tú bắt đầu hoài nghi mình có phải đã gặp phải kẻ lừa đảo rồi không.

Nhưng khi Giang Phong nói ra chuẩn xác cô không vừa lòng với tình trạng hôn nhân hiện tại của mình, Lý Thuỷ Tú lại có chút đoán không ra, dù sao thì tình trạng hôn nhân của cô bây giờ thế nào, thật sự chỉ có mình cô biết rõ.

Hơn nữa, cô và ba người Giang Phong gặp nhau thật sự chỉ là ngẫu nhiên, hoàn toàn không tồn tại khả năng người ta cố ý gài bẫy lừa cô.

Dùng suy đoán này, Giang Phong rất có thể thật sự biết xem tướng đoán mệnh, hơn nữa còn rất có tài, nếu không sẽ không “nói khoác không biết ngượng mồm” rằng muốn giúp cô suy tính nhân duyên, cho cô kiến nghị tốt nhất.

Nghĩ tới đây, Lý Thuỷ Tú nói: “Không nghĩ tới cậu còn là một đại sư thần toán, thật sự là thất lễ rồi! Vậy mong Giang đại sư hãy giúp tôi suy tính nhân duyên một lần!”

Giang Phong mỉm cười đáp: “Đương nhiên rồi, mời chị Lý cung cấp cho em biết ngày sinh tháng đẻ của mình, chờ cơm nước xong xuôi rồi, em sẽ suy tính thật kĩ cho chị một phen.”

Lý Thuỷ Tú nhẹ gật đầu, nói ra ngày sinh tháng đẻ của mình, sau đó liền nhiệt tình gọi đồ ăn cho nhóm Giang Phong.

Chờ đến khi ăn gần xong, Giang Phong mới bắt đầu “suy tính” cho Lý Thuỷ Tú.

Chuyên nghiệp bấm ngón tay ba phút, Giang Phong liền nhìn Lý Thuỷ Tú, nói: “Chị Lý, tình huống của chị, em cơ bản đã suy tính ra rồi, ngày trước chị không quan tâm tới lời phản đối mãnh liệt của cha mẹ, lựa chọn lấy chồng xa ở Nhật Bản, vốn cho rằng sẽ trải qua cuộc sống lý tưởng, hạnh phúc, kết quả cuộc sống sau khi cưới của chị lại không hề tốt đẹp như trong tưởng tượng.

Chị không thể nào nhập gia tùy tục với xã hội Nhật Bản này, chị trước đây ở trong nhà luôn được cha mẹ yêu thương bao bọc, sau khi cưới thì mọi thứ đều phải do chồng làm chủ, chị không thể nào thích ứng với thân phận bà chủ gia đình.

Quan trọng nhất là, chị phát hiện chồng chị không hề thương yêu chị như trong tưởng tượng, mọi sự trả giá của chị lại đổi lấy tin tức chồng vượt giới hạn, chị cảm thấy cuộc sống của mình như một câu chuyện cười vậy.

Cố Diệp Phi

Khoảng thời gian này chị vẫn luôn nghĩ tới chuyện ly hôn, nhưng còn bởi vì đủ nỗi lo khác nhau mà vẫn chưa thực sự đi ra một bước này, không biết em nói có đúng hay không?”

Lý Thuỷ Tú nghe xong thì kinh hãi, đối phương nói quá chuẩn xác, không sai chỗ nào, giống như là đã tận mắt chứng kiến cuộc sống của cô vậy, cái này thật sự là không thể nghi ngờ được, trong nước vậy mà còn cất giấu một đại sư thần toán lợi hại như vậy sao?

Quan trọng là vị đại sư thần toán này còn trẻ tuổi như vậy!

Lý Thuỷ Tú sợ hãi than: “Giang đại sư, ngài thật sự là thần, ngài suy tính hoàn toàn chuẩn xác, tình trạng hôn nhân bây giwof của tôi chính là như vậy, vẫn luôn nghĩ tới việc ly hôn, nhưng năm đó tôi thề son sắt trước mặt cha mẹ sẽ hạnh phúc như vậy, bây giờ mới cưới có mấy năm đã xám xịt về nước thì thực sự quá mất mặt!

Huống hồ, con tôi là một tay một chân tôi nuôi dưỡng đến tận giờ, tôi nếu ly hôn nhất định sẽ không bỏ được con, nhưng nếu như mang con đi, trước chưa đề cập tới chuyện tôi tranh không nổi quyền nuôi con với anh ta, kể cả có thành công đoạt được quyền nuôi dưỡng con cái, mang về nước chỉ sợ cũng sẽ không được cha mẹ tôi chào đón.

Đây chính là nguyên nhân chủ yếu tôi vẫn luôn không dám hạ quyết tâm ly hôn.”

Đối với sự sợ hãi xen lẫn thán phục của Lý Thuỷ Tú, Bách Lý Ngô Đồng và Quách Băng Băng đều đã tập mãi thành quen, năng lực thần toán của ông chủ các cô, các cô đã chứng kiến quá nhiều rồi!

Giang Phong nói: “Chị Lý, như lời chị nói thì có hai vấn đề, chúng ta nói tới từng cái một, đầu tiên, chị nói ly hôn xám xịt trở về nước thì không còn mặt mũi nào đối diện với cha mẹ, em cảm thấy cách nói này của chị Lý không quá đúng, cúi đầu trước mặt cha mẹ mình thì có gì mà mất mặt?

Trên đời này, chỉ có cha mẹ là khoan dung với con cái mình nhất, bất kể chị có làm chuyện gì sai đi nữa, họ đều sẽ lựa chọn tha thứ cho chị, huống hồ chị chỉ là gả lầm người mà thôi, bọn họ sẽ chỉ đau lòng chị những năm qua phải ngậm đắng nuốt cay, chịu bao nhiêu uỷ khuất.”

Nghe đến đó, hốc mắt Lý Thuỷ Tú có hơi đỏ, cô biết rõ Giang Phong nói không sai, dựa vào hiểu biết của cô về cha mẹ mình, nếu như cô ly hôn về nước, cha mẹ nhất định sẽ lựa chọn ngậm miệng không nói gì về quyết định năm đó của cô, sẽ chỉ quan tâm cô đã ngậm đắng nuốt cay thế nào, chịu bao nhiêu uỷ khuất.

Cô thật ra chính là sợ cái này, nếu như cha mẹ lựa chọn mắng cô một trận, lôi lại chuyện năm đó ra nói móc cô một phen, trong lòng cô cũng sẽ không khó chịu như vậy.

Giang Phong tiếp tục phân tích: “Còn về vấn đề thứ hai, chị sợ cha mẹ mình sẽ không thích con chị vì nó cũng là người Nhật Bản, cái này quả thật cũng có đạo lý của nó, dù sao Nhật Bản và quốc gia chúng ta cũng có mối thù hận không dễ giải quyết.

Nhưng chuyện này trốn tránh cũng không giải quyết được gì, cuối cùng chị vẫn sẽ phải đối mặt với nó mà thôi. Huống chi lòng người cũng là m.á.u thịt, chị đem con về nước, dù cho cha mẹ chị ban đầu có không thích, nhưng thời gian sống chung dài, chung quy vẫn sẽ có cảm tình.

Hơn nữa, trẻ nhỏ trưởng thành ở quốc gia chúng ta, tiếp nhận giáo dục và văn hoá của nước ta thì lớn lên cũng sẽ là một người Trung Quốc điển hình mà thôi.”

Lời nói này khiến Lý Thuỷ Tú gật đầu liên tục, cô sở dĩ chậm chạp không thể đưa ra quyết định là vì vấn đề này cô không có cách nào thương lượng với người nhà hay bạn bè được.

Con người trong lúc hoang mang, lời khuyên của bạn bè giống như một ngọn đèn chỉ đường vậy, hiện tại Lý Thuỷ Tú cũng có cảm giác tương tự vậy.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1197: Chỉ Cần Anh Không Sợ Mất Mặt, Thì Cứ Việc Náo Với Tôi



Con người có đôi khi rất kỳ quái, có một số việc không cách nào nói ra với người thân bạn bè được, nhưng khi ở cùng với người xa lạ lại có thể đem rất nhiều chuyện riêng tư bí mật ra tâm sự như với tri kỉ vậy.

Bây giờ Lý Thuỷ Tú chính là như vậy, sau khi Giang Phong suy tính chuẩn xác về tình trạng hôn nhân của mình, sau đó phân tích loại bỏ những lo lắng xoay quanh chuyện ly hôn của cô, cô liền mở rộng lòng trò chuyện về cuộc hôn nhân của mình với Giang Phong, nói ra toàn bộ cuộc sống gả cho chồng Nhật của mình với Giang Phong.

Một bữa cơm này, Lý Thuỷ Tú đã đem toàn bộ tâm tình tích tụ dưới đáy lòng mình nhiều năm nói ra, cảm thấy cả người thư thái hơn không ít.

Ba người Giang Phong vẫn luôn chăm chú lắng nghe, chờ Lý Thuỷ Tú nói xong, hắn mới lên tiếng: “Cho nên chị Lý không cần phải tiếp tục nhún nhường chịu đựng nữa, lúc chị ở nhà cha mẹ đẻ cũng là viên ngọc quý được nâng niu trong lòng bàn tay, kết quả bây giờ lấy chồng xa ở Nhật rồi lại phải trải qua cuộc sống không bằng người giúp việc này, như vậy thì còn phải cố chịu đựng làm gì nữa chứ?”

Cố Diệp Phi

Lý Thuỷ Tú cảm khái nói: “Đúng vậy, tôi thật sự là quá ngu, mạnh khoẻ làm một đại tiểu thư thì không thích, cứ một hai đòi tới nơi này chịu khổ, thật đúng là đầu óc úng nước mà!”

Giang Phong nói: “Chị Lý còn trẻ, đường đời còn dài mà, trải nghiệm mấy năm này coi như là một bài học cho bản thân đi, ly hôn về nước rồi vẫn có thể bắt đầu lại một lần nữa.”

Lý Thuỷ Tú gật đầu nói: “Cảm tạ Giang đại sư đã chỉ điểm, vốn tôi với chuyện ly hôn vẫn còn chậm chạp không hạ nổi quyết tâm, cố kỵ cái này cái kia, hoàn toàn mất đi ý chí nhuệ khí thời còn trẻ, hiện tại nghe cậu khuyên bảo rồi, tôi xem như đã hoàn toàn thông suốt, về nhà tôi sẽ nhắc tới chuyện ly hôn với chồng, sau đó mang con về nước, bắt đầu cuộc sống mới.”

Giang Phong nhắc nhở: “Chị Lý, chồng chị đoán chừng sẽ không dễ dàng đồng ý, thậm chí sẽ nghi ngờ chị vượt quá giới hạn trong hôn nhân, đem con ra để uy h.i.ế.p chị, chị phải chuẩn bị tâm lý thật tốt mới được.”

Nói đến đây thì không thể không cảm khái Nhật Bản thật sự là một đất nước kỳ hoa, địa vị xã hội và địa vị gia đình của phụ nữ đều không cao, lúc tại chức cũng không hề có đất dụng võ, cưới xong tám chín phần mười chỉ có thể lựa chọn trở thành bà chủ gia đình.

Nhưng cùng lúc đó, chính sách đãi ngộ với phụ nữ của Nhật Bản lại rất tốt, ví dụ như quyền lực tài chính, trong các gia đình ở Nhật Bản thì đều là phụ nữ quản lý tài chính trong nhà, thậm chí là đàn ông Nhật Bản sau khi kết hôn, tiền lương của họ sẽ được gửi trực tiếp tới tài khoản vợ của họ, điều này đặt ở Trung Quốc thì thật sự là chuyện khó mà tin nổi.

Hơn nữa, tỉ lệ vượt giới hạn của phụ nữ Nhật Bản sau khi kết hôn còn xếp đầu thế giới, nhưng cùng lúc đó, tỉ lệ ly hôn ở Nhật lại thấp đến mức khiến người ta líu lưỡi, cái này không thể không nói là một kỳ tích.

Phát sinh chuyện như vậy, nguyên nhân căn bản nhất chính là phần lớn đàn ông Nhật Bản đều không đủ khả năng để ly hôn, cái này cũng không phải là đang phóng đại, mà là thật sự không đủ khả năng để ly hôn.

Bởi vì ở Nhật Bản, phần lớn phụ nữ là nội trợ toàn thời gian, cho nên những phúc lợi và đặc quyền được hưởng trên pháp luật rất nhiều, trong đó bao gồm cả đãi ngộ nhận được sau khi ly hôn.

Trong « Luật hôn nhân » của Nhật Bản có quy định, nếu như chồng làm việc bên ngoài nộp tiền bảo hiểm xã hội đầy đủ, thì vợ của anh ấy ở nhà làm nội trợ, tương lai cũng có thể được chia sẻ 50% tiền dưỡng lão với chồng.

Như vậy, dù nhà gái không ra ngoài làm việc thì cũng được đảm bảo chuyện kinh tế nửa đời sau.

Còn một cái nữa là nếu như người chồng vượt quá giới hạn trong hôn nhân, hai bên thỏa thuận không thành, thì người trong cuộc có thể yêu cầu toà án giải quyết.

Bên bị lừa dối ngoại trừ yêu cầu chia cắt tài sản chung của vợ chồng, tiền đền bù ly hôn, tiền dưỡng lão, phí nuôi dưỡng con cái, còn có thể yêu cầu bồi thường kinh tế với tiểu tam của đối phương.

Số tiền bồi thường được xác định theo số năm kết hôn, thời gian vượt quá giới hạn của bên lừa dối, liệu tiểu tam có mang thai hay không và những tổn thương tinh thần xác định được của bên bị lừa dối.

Lúc ly hôn, nếu như người vợ là nội trợ toàn thời gian thì sau 65 tuổi còn được cầm một nửa tiền dưỡng lão của chồng, căn bản không cần lo lắng về vấn đề kinh tế.

Cho dù người vợ là người vượt quá giới hạn thì phía chồng vẫn phải trả cho vợ phí phụng dưỡng, tới tận khi nào người vợ đó tái hôn mới thôi, nhất là nếu như quyền nuôi dưỡng con cái bị cướp mất thì tiền phí nuôi dưỡng con cái phải nộp mỗi tháng sẽ chiếm một nửa thu nhập hàng tháng, như thế thì ly hôn đã trở thành một việc quá xa xỉ rồi.

Cho nên, đàn ông Nhật Bản thật sự là “không tầm thường” chút nào.

Lý Thuỷ Tú nghe vậy liền cau mày nói: “Anh ta có đổ lỗi tôi là người vượt quá giới hạn trong hôn nhân tôi cũng không sợ, dù sao thì tôi cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, nước bẩn của anh ta không hắt được đến người tôi, mà kể cả tôi có thật sự vượt quá giới hạn, thì dựa theo luật hôn nhân Nhật Bản, tôi vẫn có thể được hưởng đãi ngộ tốt.

Nhưng nếu như anh ta dùng con để uy h.i.ế.p tôi, tôi đúng là thực sự không biết nên làm thế nào mới tốt!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1198: Chỉ Cần Anh Không Sợ Mất Mặt, Thì Cứ Việc Náo Với Tôi (2)



“Chị Lý, chuyện liên quan đến con cái thật ra là trò chơi tâm lý giữa vợ chồng, ai biểu hiện sự quan tâm nhiều hơn thì người đó sẽ ăn thiệt thòi.”

Giang Phong tiếp tục: “Anh ấy dùng con cái để uy h.i.ế.p chị vì anh ấy đoán chắc chị sẽ bận tâm đến con cái, nếu như chị không muốn bị anh ấy uy h**p, vậy chỉ có thể thể hiện rằng so với anh ấy, chị càng không quan tâm đến con cái hơn, chị chỉ cần làm như vậy… Sau đó như này như này…”

Lý Thuỷ Tú vừa nghe vừa liên tục gật đầu: “Chị hiểu rồi, nếu như anh ta dám dùng con cái uy h.i.ế.p tôi, tôi sẽ dựa theo cách Giang đại sư đã chỉ dạy mà làm.”

Giang Phong ừ một tiếng, nói: “Chị Lý trao đổi phương thức liên lạc với bọn em đi, bọn em định ngày kia sẽ về nước, trong lúc này nếu như chị cần trợ giúp gì thì cứ gọi điện thoại cho em.

Nếu như tất cả thuận lợi, sau khi về nước mà chị nghĩ tới việc tìm đối tượng thì cũng có thể gọi điện cho em, em nhất định sẽ giúp chị tìm được một người đàn ông quan tâm đối xử với chị thật tốt.”

Lý Thuỷ Tú cảm kích nói: “Thật sự cảm ơn cậu, nếu như không phải hôm nay hữu duyên gặp được cậu, tôi không biết sẽ còn do dự thêm bao lâu nữa mới quyết tâm ly hôn được, hơn nữa đến lúc tranh giành quyền nuôi dưỡng con cái cũng sợ sẽ vì vậy mà phải trả cái giá không nhỏ.”

Giang Phong mỉm cười nói: “Chị Lý khách khí rồi, đều là người Trung Quốc với nhau, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm thôi, vậy em xin phép lấy trà thay rượu, chúc chị Lý mọi chuyện thuận lợi.”

“Ừm, mọi chuyện thuận lợi, cạn ly!”

“Cạn lý!”



Cùng lúc đó, cô Mikami đang ở đây cùng Yamamoto Juuzou và cha mẹ hắn ăn cơm.

Quả nhiên giống như Giang đại sư nói, cha mẹ Yamamoto Juuzou lúc nhìn thấy cô Mikami, biểu hiện đều cực kì nhiệt tình, sau khi quen thuộc nhau hơn liền không hề cố kị bàn về văn hoá người lớn, thậm chí còn trò chuyện về kĩ thuật diễn xuất đặc sắc của cô Mikami trong các bộ phim màn ảnh nhỏ.

Cô Mikami từng là một diễn viên màn ảnh nhỏ đỉnh cấp, ở phương diện này tự nhiên không thua bất kì một ai, nhà Yamamoto người ta đã không ngượng ngùng gì, đường đường chính chính ngồi đây thảo luận chuyện văn hoá người lớn và kĩ xảo quay chụp tâm đắc, cô tự nhiên cũng không có gì phải lúng túng.

Thế là, bữa cơm đầu tiên ra mắt gia trưởng, phần lớn thời gian đều trò chuyện về kĩ xảo quay chụp phim màn ảnh nhỏ, thậm chí Yamamoto còn nghe cha mẹ lấy những bộ phim cô Mikami từng quay trước đây làm ví dụ, hiển nhiên bọn họ đều đã xem qua tác phẩm của cô Mikami.

Trường hợp như vậy cũng chỉ có ở Nhật Bản mới được xem là bình thường, nếu đổi lại là ở Trung Quốc, cho dù là những diễn viên chuyên nghiệp cũng tuyệt đối không gánh nổi, sẽ xấu hổ thành một nhóm.

Một bữa cơm trôi qua, cô Mikami thành công hoà nhập và gia đình Yamamoto, ấn tượng của cô về cha mẹ Yamamoto đều cực kì tốt, nói thẳng ra thì cả hai ông bà đều cảm thấy Yamamoto cưới được cô Mikami về nhà là phúc khí của hắn.

Nói thuật, luận về chuyện nhiệt tình, lúc trước khi cô Mikami theo bạn trai Trung Quốc về nước để gặp cha mẹ, trước khi thân phận nữ diễn viên màn ảnh nhỏ của cô bị vạch trần thì đãi ngộ cô được hưởng thụ cũng không hề kém hơn so với bây giờ.

Cố Diệp Phi

Nhưng sau khi cha mẹ người bạn trai Trung QUốc đó của cô biết được thân phận của cô thì thay đổi thái độ quá lớn, nào giống như hiện tại, một chút khó chịu cũng không có, lại còn có thể tận tình giao lưu về những đắc khi làm nghề với họ.

Cộng thêm điều kiện kinh tế của nhà Yamamoto so với người bạn trai Trung Quốc trước đây của cô còn tốt hơn nhiều, đây quả thực là cuộc hôn nhân mà cô ước mơ tha thiết bấy lâu nay.

Mà tất cả những điều này đều là Giang đại sư mang đến cho cô.

Đương nhiên, người bạn trai cũ Cát Quân đã giới thiệu vị Giang đại sư này cho cô cũng có công lao của hắn.

Chờ chứng thực hôn nhân bên này xong rồi, cô sẽ đi cảm tạ Giang đại sư thật tốt.

Còn về Cát Quân thì nhờ Giang đại sư cảm tạ giúp, dù sao thì quan hệ giữa cô và anh ấy cũng không nên có tiếp xúc quá nhiều, cô thì không sao cả, nhưng sợ sẽ có ảnh hưởng tới Cát Quân.

Lúc rời khỏi nhà Yamamoto thì đã là khoảng chín giờ đêm rồi.

Yamamoto Juuzou lái xe hộ tống cô Mikami trở về chỗ ở của cô.

Sau khi xuống xe, cô Mikami ý vị thâm trường hỏi: “Anh Yamamoto, buổi trưa chúng ta luận bàn thơ ca xem như năng lực ngang nhau, không biết bây giờ anh còn hứng thú giao lưu thơ ca nữa không?”

Dư vị đọng lại từ buổi so tài thơ ca giữa trưa kia vẫn còn trong lòng Yamamoto Juuzou, hắn lập tức cúi người nói: “Cô Mikami, tôi rất có hứng thú với việc luận bàn thơ ca, hi vọng lần luận bàn này có thể càng toàn diện, sâu sắc hơn.”

Cô Mikami cười khanh khách nói: “Cái này phải nhờ vào sự nỗ lực của anh Yamamoto rồi!”

Yamamoto Juuzou hưng phấn nói: “Tất nhiên sẽ không để cô Mikami phải thất vọng.”

Nói đến đây, hai người nhìn nhau cười một tiếng, sau đó ăn ý đi lên lầu.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1199: Chỉ Cần Anh Không Sợ Mất Mặt, Thì Cứ Việc Náo Với Tôi (3)



Sau khi chào tạm biệt nhóm người Giang Phong, Lý Thuỷ Tú liền tới nhà cha mẹ chồng đón con, mặc dù cha mẹ chồng không giúp đỡ chăm sóc con cái, có điều thi thoảng cũng sẽ nhận cháu chơi đùa một chút, đây cũng là nguyên nhân xế chiều nay cô có thời gian rảnh rỗi đi dạo giải sầu.

Đón con về xong, tắm rửa dỗ dành con đi ngủ xong xuôi, Lý Thuỷ Tú cũng đi tắm rửa một cái, sau đó một bên chơi điện thoại, một bên chờ chồng trở về.

Đêm nay, cô đã chuẩn bị tâm lý ngả bài với chồng mình.

Một lần chờ này cô chờ tới tận rạng sáng, chồng cô, Nakata Saburou, mới người đầy mùi rượu trở về nhà.

Nếu như đã dự định ly hôn, Lý Thuỷ Tú đương nhiên sẽ không hạ thấp mình đi ra cửa chào đón chồng, lấy dép cầm cặp cho hắn nữa, mà cứ ngồi đó coi như không thấy hắn đã về.

Nakata Saburou thấy thế thì nhướng máy, lập tức muốn chửi mắng người.

Có điều trước khi hắn kịp chửi mắng, Lý Thuỷ Tú đã lên tiếng trước, nói: “Saburou, chúng ta nói chuyện đi!”

Cảm thấy giọng điệu của vợ mình không đúng lắm, Nakata Saburou liền nuốt lời chửi mắng lên tới họng vào trong bụng, tự mình cầm đôi dép lê đi trong nhà ra thay, vừa vào vừa nói: “Em muốn nói cái gì?”

Lý Thuỷ Tú đặt điện thoại di động lên trên bàn, hai tay khoanh trước ngực, nhìn hắn nói: “Saburou, hôn nhân của chúng ta giờ đã chỉ còn trên danh nghĩa mà thôi, chuyện anh vượt quá giới hạn em đã biết rõ từ sớm rồi, đợi đến tận bây giờ chính là cơ hội hối lỗi mà em đã cho anh, nhưng biểu hiện của anh thực sự khiến em rất thất vọng, chúng ta ly hôn đi!”

Chuyện vợ hắn biết hắn vượt quá giới hạn, Nakata Saburou cũng không hề cảm thấy bất ngờ, dù sao thì hắn cũng không phải là ngẫu nhiên đi quá giới hạn một lần, mà là trắng trợn ngoại tình, vợ là người bên gối hắn, hắn dù thế nào cũng không dối gạt được.

Thậm chí, ngày nào hắn cũng hơn nửa đêm mới trở về nhà, đây cũng coi nhà là điều kiện vợ hắn tạo ra cho hắn để đi quá giới hạn, hắn tin tưởng không chỉ có mình hắn làm chuyện này, vợ hắn chắc chắn cũng đã từng vượt quá giới hạn rồi.

Dù sao ở Nhật Bản thì đây cũng là chuyện rất bình thường, vợ vượt quá giới hạn đối với đàn ông Trung Quốc mà nói là chuyện vô cùng nhục nhã, nhưng đối với phần lớn đàn ông Nhật Bản mà nói thì đây lại là biểu hiện của việc vợ anh rất có mị lực.

Mà Nakata Saburou hiển nhiên cũng là người ủng hộ loại quan niệm này.

Mọi người đều ra ngoài chơi đùa, không ai là thua thiệt cả, không nghĩ tới vậy mà vợ hắn lại đem chuyện hắn vượt quá giới hạn ra nói, còn muốn đề cập chuyện ly hôn với hắn, nghe xong Nakata Saburou trực tiếp lắc đầu, nói: “Tôi không đồng ý!”

Câu trả lời của hắn đã nằm trong dự liệu của Lý Thuỷ Tú, cô bình tĩnh nói: “Nakata, năm đó em mặc kệ sự phản đối mãnh liệt của cha mẹ để lấy anh, nghĩa vô phản cố lựa chọn anh, nhưng mấy năm qua em sống thế nào, anh có từng quan tâm tới sao?

Mỗi ngày ngoại trừ hầu hạ vị đại gia là anh, còn có một đống việc nhà làm mãi không hết, sau khi sinh con, cái gì trong nhà cũng tới một tay một chân em xử lí, cuộc sống của em ngay cả giúp việc còn không bằng, anh có biết không?”

Nakata Saburou cau mày nói: “Thuỷ Tú, phụ nữ Nhật Bản bọn anh sau khi cưới cũng sẽ ở nhà giúp chồng dạy con, cái này em cũng biết, làm việc nhà đối với phụ nữ ở đây mà nói không phải là một chuyện rất đáng hưởng thụ sao? Sao nghe trong lời em nói lại tỏ ra vất vả cực nhọc như vậy?”

Lý Thuỷ Tú nói: “Có lẽ đối với phần lớn phụ nữ Nhật Bản thì làm việc nhà là một chuyện rất đáng hưởng thụ, bởi vì họ xem cái này như nghề nghiệp cả đời mà làm vậy, từ lúc còn ở nhà bố mẹ đẻ đã được bồi dưỡng kĩ năng làm việc nhà rồi.

Nhưng đối với em mà nói, công việc thực sự mới là thứ em thích, loại việc nhà làm mãi không hết này, đối với em không phải là hưởng thụ, mà là tra tấn.

Cả việc một mình nuôi trẻ như người goá chồng kia nữa, cái này thật sự quá cực nhọc, nhiều năm như vậy em đã chịu đựng quá đủ rồi.”

Nakata Saburou lắc đầu nói: “Bất kể nói thế nào anh cũng không đồng ý ly hôn, em biết đấy, ly hôn cũng không phải là chuyện đơn giản.”

Lý Thuỷ Tú tiếp tục nói: “Không đơn giản thì cũng phải ly, bây giờ em đang cố gắng ngồi đây bình tĩnh thương lượng với anh, nếu như anh có thể đồng ý là tốt nhất, có thể bớt được rất nhiều phiền phức, còn nếu như không đồng ý, em cũng có cách khác, chỉ là sẽ tốn hơi nhiều công sức mà thôi.”

Sắc mặt Nakata Saburou nháy mắt trầm xuống, uy h.i.ế.p nói: “Lý Thuỷ Tú, tôi nói cho cô biết, tôi tuyệt đối không đồng ý ly hôn, dù cho cô có đi lên toà án tố tụng ly hôn đi nữa, chỉ cần tôi không phối hợp, cô cũng chưa chắc đã có thể ly hôn thành công.

Cố Diệp Phi

Hơn nữa, chỉ cần cô làm như vậy, tôi nhất định sẽ tranh đoạt quyền nuôi dưỡng con cái với cô, tuyệt đối sẽ không để cô đem con gái rời đi.”

Lý Thuỷ Tú lạnh lùng nói: “Chỉ cần anh không sợ mất mặt, vậy anh cứ việc náo với tôi, dù sao thì tôi ly hôn xong cũng sẽ về nước, bất kể huyên náo khó coi tới đâu cũng sẽ không ảnh hưởng tới tôi, còn anh thì phải tiếp tục sinh sống ở đây, chính anh tự suy nghĩ cho kĩ đi.

Còn nữa, quyền nuôi dưỡng con gái không cần phải tranh với tôi, anh muốn thì cho anh, dù sao thì tôi một mình về nước sẽ càng tốt hơn, mang theo con gái trở về tôi còn sợ cha mẹ tôi ghét bỏ đấy!”

Nakata Saburou nghe đến xanh xám mặt mày, như lời Lý Thuỷ Tú nói, người ly hôn ở Nhật Bản rất bị xem thường, nếu như còn huyên náo xôn xao lên thì đúng là mất hết mặt mũi.

Việc duy nhất hắn có thể nắm được vợ mình chính là con gái.

Dù sao thì tình cảm của vợ hắn dành cho con gái sâu bao nhiêu, hắn biết rõ.

Nhưng bây giờ nghe vợ mình nói như vậy, ngay cả đứa con gái cô thương yêu nhất cũng đành lòng từ bỏ, tâm ly hôn chỉ có thể nói là cứng như sắt, khiến cho Nakata Saburou thật sự đau đầu.

Mọi chuyện sao lại thành ra như này chứ?
 
Back
Top Bottom