Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1130: Anh Đẹp Trai, Anh Đây Là Đang Ám Chỉ Tôi Cái Gì?



Sáng ngày hôm sau.

Thôn Bà Sơn.

Cha Quan tiếp tục ngồi ở trước cửa nhà mình dệt chiếc ghế mây còn dang dở ngày hôm qua, thủ pháp của hắn thành thạo, khóe miệng còn mang theo nụ cười, hiển nhiên tâm trạng đang rất tốt.

Tối hôm qua, con gái đến thị trấn để xem mắt, biết bọn họ làm cha mẹ vẫn ở nhà đợi tin, vì vậy hơn mười giờ đã gọi điện thoại về cho bọn họ.

Ở trong điện thoại, con gái nói cho bọn họ biết, buổi xem mắt đối tượng do Giang đại sư quả thật không tệ, là mẫu người cô thích, mà nhà trai đối với cô cũng rất có hảo cảm, hai người sẽ cố gắng đến với nhau.

Kết quả này, khiến cha mẹ Quan vui mừng khôn nguôi.

Con gái có sự nghiệp thành công, mới có 28 tuổi cũng đã là trưởng trấn, thành tích này đã vượt qua sự mong đợi của người làm cha như hắn.

Điều duy nhất bận tâm là chuyện hôn nhân đại sự của cô.

Bây giờ duyên phận của con gái đã đến, nếu như cô với đối tượng xem mắt thành công, vậy đời này của cha Quan tâm niệm đã hoàn thành!

Hắn mặc dù là một ông lão làm nông không có kiến thức gì nhiều, nhưng từ khi sau khi con gái làm công chức hắn mưa dầm thấm đất, cũng hiểu con gái muốn tiến xa trong sự nghiệp quan trường, ngoại trừ năng lực làm việc xuất sắc còn phải có sự hỗ trợ của bối cảnh gia đình cũng rất là quan trọng.

Nhà họ Quan bọn họ mấy chục đời đều là nông dân trung thực, đương nhiên không giúp được gì cho con gái mình về gia cảnh.

Nhưng nếu như con gái với đối tượng xem mắt đến từ Trung Hải thành đôi, thì gia cảnh của người đàn ông đó sẽ là động lực thúc đẩy con gái thăng quan tiến chức, điểm này cha Quan nhìn thấy vẫn là vô cùng thấu triệt.

Có lẽ, con gái thật sự có thể trở thành quan lớn...

Nghĩ tới đây, nụ cười của cha Quan trên mặt càng thêm xán lạn hơn!

...

Lúc Chu Thiên Phong tỉnh lại, đã là một giờ chiều rồi.

Tùy tiện rửa mặt một chút, lại thay quần áo khác, Chu Thiên Phong liền ra ngoài chuẩn bị ăn chút gì đó, đợi no bụng xong lại trở về xem lại bài hát tối hôm qua viết.

Những người quen thức đêm sẽ không thấy ngon miệng khi mới thức dậy, Chu Thiên Phong cũng không muốn ăn cơm, liền tùy tiện tìm một quán mì, ăn một bát mì đơn giản.

Sau khi ăn xong, Chu Thiên Phong liền trở về phòng thu âm và từ từ sửa chữa một số sai sót nhỏ trong bản nhạc, để bản nhạc trở nên êm dịu hơn, đồng thời cũng bắt đầu làm biên khúc.

Nếu như sáng tác là xây dựng một ngôi nhà, vậy thì biên khúc chính là quá trình trang trí và làm đẹp, tầm quan trọng của nó cũng không thể bỏ qua.

Chu Thiên Phong sinh ra trong một gia đình âm nhạc, hắn am hiểu nhất là soạn nhạc, nhưng bất kể là lời bài hát hay là biên khúc đều hiểu, hơn nữa trình độ còn không thấp.

Trong khi Chu Thiên Phong cẩn thận mài giũa tác phẩm mới của mình, Giang Phong cùng Từ Tuyết Linh cũng đến Quảng Châu, một thành phố lịch sử và văn hóa nổi tiếng.

"Cô Từ, cô tìm một khách sạn nghỉ ngơi đi, để tôi đi gặp đối tượng xứng đôi với cô trước, đợi tôi sắp xếp xong xuôi lại gọi điện thoại cho cô." Giang Phong nói.

Từ Tuyết Linh gật đầu nói: "Được, Giang đại sư."

Thế là, hai người liền chia nhau ra, Từ Tuyết Linh tìm một khách sạn 5 sao nghỉ ngơi, mà Giang Phong thì đi thẳng đến phòng thu âm của Chu Thiên Phong.

Ba giờ chiều, Giang Phong đi tới nơi cần đến.

...

"Tùng tùng tùng!"

Ngay khi Chu Thiên Phong đang thử chơi tác phẩm mà hắn vừa sáng tác, bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, trong lòng hắn có chút ngạc nhiên, phòng thu âm này chỉ là nơi hắn dùng để làm sáng tác, lại không được công khai với bên ngoài, cha mẹ hắn cũng không có khả năng tới nơi này tìm hắn, tại sao lại có người đến gõ cửa chứ?

Chu Thiên Phong đi tới, mở cửa ra, phát hiện người gõ cửa chính là một người thanh niên đẹp trai, hơn nữa anh chàng đẹp trai này nhìn lên rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi, chỉ là trong lúc nhất thời không nhớ ra được.

Thanh niên đẹp trai mỉm cười chào hỏi: "Xin chào, xin hỏi là Chu Thiên Phong tiên sinh đúng không?"

Cố Diệp Phi

Chu Thiên Phong phục hồi tinh thần lại, gật đầu nói: "Tôi là Chu Thiên Phong, xin hỏi anh là ai? tìm tôi có chuyện gì không?"

Thanh niên đẹp trai nói: "Chu tiên sinh, tôi tên là Giang Phong, là ông mai đến từ công ty mai mối hạnh phúc..."

Chu Thiên Phong nghe đến đó, một tia sáng lóe lên trong đầu, bật thốt lên: "Tôi nhớ ra rồi, anh chính là Giang đại sư nổi tiếng kia!"

Giang Phong cười nói: "Không dám, đều là những người ái mộ nâng đỡ."

Chu Thiên Phong vội vã dùng tay làm dấu mời, chào hỏi: "Giang đại sư mời vào, phòng của tôi có chút bừa bộn, mong ngài thông cảm... !"

"Chu tiên sinh khách khí!"

Sau khi mời Giang Phong vào, Chu Thiên Phong hỏi: "Giang đại sư, ở chỗ tôi chỉ có trà lạnh với nước suối, ngài muốn uống gì?"

Giang Phong nói: "Vậy thì cho tôi một chai nước suối!"

Chu Thiên Phong cầm nước suối đưa cho Giang Phong, sau đó mỉm cười hỏi: "Giang đại sư, ngài ở xa ngàn dặm tới đây, là muốn giới thiệu đối tượng cho tôi sao?"

Giang Phong cười gật đầu nói: "Đúng, nếu như Cha tiên sinh đã biết, vậy hẳn là cũng biết rõ tôi am hiểu thôi toán nhân duyên đúng chứ?"

"Ừm, Giang đại sư năng lực thôi toán nhân duyên của ngài có một không hai, cái này tôi biết rõ."
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1131: Anh Đẹp Trai, Anh Đây Là Đang Ám Chỉ Tôi Cái Gì? (2)



Giang Phong vặn nước suối ra uống một hớp, nói: "Hai ngày trước có một khách nữ đến từ Trung Hải tới tìm tôi, mời tôi giúp cô ấy tìm đối tượng thích hợp, sau khi tôi thôi toán, phát hiện vị khách nữ này chính là đối tượng thích hợp với Chu tiên sinh, cho nên tôi mới đặc mà chạy tới đây, dự định tác hợp cho hai người."

Nếu như là bà mối khác nói như vậy, Chu Thiên Phong chắc chắn sẽ không coi là chuyện to tát, nhưng nói lời này chính là Giang đại sư bà mối nổi tiếng trên toàn quốc nói, vậy hàm kim lượng liền không giống nhau.

Bởi vậy, Chu Thiên Phong cảm thấy hơi hứng thú hỏi: "Giang đại sư, không biết tình hình của vị khách nữ đến từ Trung Hải tới tìm ngài là như thế nào?"

Giang Phong giới thiệu sơ lược nói: "Cô ấy năm nay 31 tuổi, chiều cao 1m64, tốt nghiệp đại học 985, cha cô ấy là chủ tịch tập đoàn XX, thân gia gần trăm tỷ, cô ấy bất kể là vóc người hay là nhan sắc đều là tốt nhất một số người, là Bạch Phú Mỹ danh xứng với thực."

Chu Thiên Phong nghe vậy suýt nữa trợn tròn mắt, hắn xuất thân trong gia đình âm nhạc, điều kiện gia đình xem như là tốt, hơn nữa năng khiếu nghệ thuật cũng có trình độ.

Nói không khuếch đại, nếu như đối bia là gia đình tỷ phú bình thường, thì gia cảnh của Chu Thiên Phong không có chút nào tệ với đối phương. Nhưng bây giờ bên kia không phải là gia đình tỷ phú bình thường, mà là một gia đình giàu có với tài sản ròng gần chục tỷ, vì vậy gia cảnh của hắn với nhà người ta cũng không cùng đẳng cấp!

Cố Diệp Phi

Nghĩ tới đây, Chu Thiên Phong liền vội vàng nói: "Giang đại sư, không phải tôi tự ti, mặc dù gia cảnh của tôi cũng không tệ, nhưng so với gia đình hơn chục tỷ nhà người ta thì vẫn là kém xa.

Mà theo tôi được biết, những gia đình như vậy chuyện hôn nhân đều rất coi trọng môn đăng hộ đối, tôi như vậy e rằng không lọt nổi mắt xanh của người ta!"

Giang Phong nói: "Chu tiên sinh băn khoăn của anh là có đạo lý, nhưng tình huống của vị khách nữ này có chút đặc thù, cô ấy đã từng kết hôn, cuộc hôn nhân đầu tiên của cô ấy chính là hôn nhân thương mại."

Nghe đến đó, Chu Thiên Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Giang Phong giải thích: "Nhưng mà Chu tiên sinh anh yên tâm, cô ấy tuy rằng đã kết hôn, nhưng bởi vì không có tình cảm với chồng cũ, hai người sau khi kết hôn cũng không có sinh con, ngoại trừ nhiều một tờ giấy chứng nhận, mối quan hệ của hai người họ thậm chí không so sánh được như bạn trai thân mật."

Chu Thiên Phong nghe vậy âm thầm gật đầu, lời nói này được không giả, quan hệ hôn nhân không có tình cảm, xác thực không sánh được quan hệ bạn bè bình thường có được.

Hơn nữa, hắn cũng không có hứng thú làm bố dượng người ta, nếu như đối phương ly dị có con, vậy thì cho dù điều kiện của cô ấy có tốt như thế nào, Chu Thiên Phong cũng sẽ không cân nhắc.

Nhưng đối phương chỉ là ly dị không có con, cũng gần giống như là chia tay bạn trai, cái này hắn có thể tiếp nhận, dù sao bản thân hắn cũng đã từng quen hai người bạn gái.

Chu Thiên Phong lắc đầu nói: "Một cuộc hôn nhân thương mại không có tình cảm chính là bi kịch, cũng không biết cha mẹ cô ấy nghĩ như thế nào?"

Giang Phong nói: "Cha mẹ của cô cảm thấy tình cảm có thể bồi dưỡng, cho rằng gả cho một người chồng môn đăng hộ đối khẳng định tốt hơn so với gả cho một người không môn đăng hộ đối, nhưng sự thực chứng minh bọn họ đã sai.

Cho nên, sau khi vị khách nữ này của tôi ly hôn, bố mẹ cô ấy sẽ không can thiệp vào cuộc sống hôn nhân sau này của cô ấy, chỉ cần người cô ấy thích là được."

Chu Thiên Phong trầm ngâm nói: "Nói như vậy, vậy thì đúng là có thể gặp mặt làm quen!"

Giang Phong lộ ra một nụ cười, nói: "Chu tiên sinh, không giấu gì anh, vị khách nữ này của tôi hiện tại cũng đang ở Quảng Châu, nếu như thuận tiện, buổi tối liền sắp xếp cho hai người cùng nhau ăn cơm được không?"

Chu Thiên Phong cuối cùng cũng coi như nhìn ra được hiệu suất mai mối của Giang đại sư, cũng đã nói đến như vậy rồi, hắn là một người đàn ông trưởng thành cũng không có gì khó nói, liền gật đầu nói: "Được, buổi tối có thể cùng nhau ăn cơm, không biết cô ấy thích ăn gì? Khẩu vị như thế nào?"

Giang Phong mỉm cười nói: "Như vậy đi Chu tiên sinh, tôi đưa phương thức liên lạc của cô ấy cho anh, tôi sẽ nói với cô ấy trước, sau đó anh tự mình liên hệ với cô ấy, gặp mặt ở đâu, ăn cái gì, các anh tự thương lượng với nhau, buổi tối tôi còn có hẹn, sẽ không đi cùng với hai người ăn tối!"

"Cũng được!" Chu Thiên Phong đối với ý kiến này đương nhiên không phản đối.

Thế là Giang Phong đưa phương thức liên lạc của Từ Tuyết Linh cho hắn, xong ngay trước mặt hắn gọi điện thoại cho cô, đem mọi chuyện nói rõ ràng, sau đó mới tạm biệt rời đi.

Đợi Giang Phong rời đi, Chu Thiên Phong sắp xếp lại câu chữ trong đầu, sau đó gọi điện thoại cho Từ Tuyết Linh.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1132: Anh Đẹp Trai, Anh Đây Là Đang Ám Chỉ Tôi Cái Gì? (3)



Đều nói người giàu có hai loại:

Một loại là những người giàu có khác.

Bọn họ mặc những bộ vest cao cấp của Châu u để thể hiện gu thẩm mỹ của mình, những đôi giày da cao cấp và sang trọng, và những chiếc đồng hồ giới hạn trên thế giới sang trọng độc quyền, một bộ đồ có giá trị một triệu, có thể nói là nhân dân tệ đi bộ.

Một loại khác là người giàu Quảng Đông.

Ở Quảng Đông, mặc một bộ vest và giày da chính là công ty bất động sản hoặc người bán bảo hiểm, người giàu địa phương mặc chính là áo T-shirt bình thường với quần đùi, một đôi dép lê không quá 20 tệ, nhìn trông giống một người bình thường hơn, nhưng mà nếu bàn về tài sản, hắn thật sự đúng là đại gia.

Tuy đây chỉ là một câu nói đùa, nhưng cũng đủ để nhìn ra người Quảng Đông ăn mặc rất giản dị, bọn họ coi trọng là làm sao thoải mái, chứ không phải bề ngoài hào nhoáng.

Chu Thiên Phong tuy rằng không phải là người giàu có, nhưng hắn thừa hưởng truyền thống ăn mặc tốt đẹp của người Quảng Đông, bình thường đều là lôi thôi lếch thếch, không quá chú trọng đến hình tượng.

Cố Diệp Phi

Nhưng mà, buổi tối xem mắt hôm nay rất quan trọng, cho dù bình thường Chu Thiên Phong không chú trọng đến ăn mặc, cũng không thể không dụng tâm sửa soạn.

Đầu tiên hắn ra ngoài cắt tóc trước, tạo một kiểu tóc sắc sảo và gọn gàng, sau đó trở về nhà của mình để sửa soạn lại.

Sau hơn một giờ bận rộn, Chu Thiên Phong cuối cùng cũng coi như đã đạt được hiệu quả mình hài lòng.

Đối với thân trên, hắn chọn một chiếc áo khoác vest may đo màu xám đậm với áo sơ mi trắng bên trong, vừa vặn với dáng người hắn, làm nổi bật lên vóc dáng, đường nét của hắn.

Phần th*n d*** là một chiếu quần tây cùng với một chiếc thắt lưng màu đen.

Dưới chân là một đôi giày da đen bóng.

Mặc dù trang phục nhìn trông quá trang trọng, nhưng Chu Thiên Phong cảm thấy lần đầu tiên gặp một người con gái, ăn mặc trang trọng một chút để thể hiện rằng hắn đối với buổi gặp mặt lần này xem trọng như thế nào.

...

Trong khi Chu Thiên Phong bận rộn với trang phục của mình, ở trong khách sạn 5 sao nào đó, Từ Tuyết Linh cũng đang nghiêm túc sửa soạn cho mình.

So với Chu Thiên Phong bình thường không để ý tới hình tượng, thì Từ Tuyết Linh đối với ăn mặc phối đồ mạnh hơn nhiều, cô không cần tốn nhiều sức cũng đem mình ăn mặc thật xinh đẹp.

Từ trang điểm đến quần áo, mọi thứ đều vừa phải.

Những lọn tóc xoăn mềm mại trong thật tự nhiên mà thanh lịch, cô đeo một chiếc vòng cổ tinh xảo để tôn lên khí chất quý phái của mình. Một chiếc váy màu xanh đậm thanh lịch, thiết kế mỏng manh làm nổi bật đường cong hình thể và sự nữ tính của cô, một đôi giày cao gót cùng áo đầm càng là tuyệt phối.

Chiếu đồng hồ tinh xảo trên cổ tay là nét hoàn thiện.

Mặc dù chỉnh thể trang phục không xa hoa, nhưng người bên ngoài vừa nhìn trong đầu liền không nhịn được bốc lên từ "Bạch Phú Mỹ" này cực kỳ chuẩn xác để hình dung.

Hai người sửa soạn xong, đều yên lặng chú ý thời gian.

Chờ thời gian không sai biệt lắm, liền từng người ra ngoài, đến nhà hàng đã hẹn sẵn.

...

Sáu giờ chiều.

Phòng riêng trong một nhà hàng nào đó.

Đợi người phục vụ đi ra ngoài, Chu Thiên Phong mới tán dương: "Mỹ nữ, cô bảo dưỡng như thế nào vậy? nếu như không phải Giang đại sư nói với tôi, tôi tuyệt đối không thể tin được cô đã 31 tuổi rồi, nhìn cô trông giống như sinh viên mới ra trường vậy!"

Từ Tuyết Linh che miệng cười nói: "Anh chàng đẹp trai nói chuyện thật là ngọt, khó trách anh có thể viết ra {{...}} những ca khúc ngọt ngào như vậy."

Chu Thiên Phong mỉm cười nói: "Tôi đây là ăn ngay nói thật, mặc dù tôi chỉ lớn hơn cô hai tuổi, nhưng tôi có chút thành thục hơn, lại qua mấy năm ở chung với cô, chỉ sợ người ta nói chúng ta là cha và con gái."

Từ Tuyết Linh bị chọc cho cười "Khanh khách" không ngừng, lập tức nháy mắt, nhìn hắn nói: "Anh đẹp trai, anh đây là đang ám chỉ cái gì với tôi à?"

Chu Thiên Phong cũng nháy mắt với cô nói: "Không có nha, tôi nào có ám chỉ cái gì?"

Từ Tuyết Linh không đi sâu vào vấn đề này, nói sang chuyện khác: "Anh đẹp trai, cá nhân tôi rất yêu thích âm nhạc, lúc còn là sinh viên còn muốn thành lập một ban nhạc, chỉ là sau đó bởi vì do nhiều nguyên nhân mà không thành.

Những sáng tác của anh như {{lười}}, {{được}}, {{khởi}}, {{tên}}, tôi rất thích những bài hát kinh điển này, hơn nữa mỗi một bài tôi đã hát theo, chỉ là tôi trước đó chỉ chú ý đến ai đã hát ca khúc này, cũng không hề quan tâm quá nhiều đến người sáng tác ra, thực sự là xin lỗi."

Chu Thiên Phong cười ha hả nói: "Đây là chuyện rất bình thường, ngoại trừ quốc ca, trên căn bản sẽ không có người sáng tác nào lại đi so với người hát ca khúc đó, cho dù nhà sáng tác lớn cũng không ngoại lệ, càng đừng nói tôi so với những nhà sáng tác lớn kia còn có sự chênh lệch không nhỏ!"

Từ Tuyết Linh cười nói: "Anh ngược lại là nhìn rất thoáng, ở trong mắt tôi anh đã rất lợi hại rồi, anh có thể tự mình viết lời, sáng tác và biên nhạc, hơn nữa tôi nghe người ta nói anh hát rất hay, tại sao không dứt khoát tự hát ca khúc của mình?"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1133: Ngưu Bức Đại Lão



Chu Thiên Phong cười ha hả nói: “Mỹ nữ, cô quá đề cao tôi rồi, chất giọng tôi không hay, kỹ thuật hát cũng không tốt, không thể hát ra được cảm xúc trong bài hát, nếu như bản thân tôi thật sự tự hát ca khúc mình sáng tác, vậy sẽ chỉ khiến cho những ca khúc đó mai một đi mà thôi.

Có thể vừa hát vừa sáng tác như các tiền bối Huỳnh Gia Câu, Châu Kiệt Luân, La Văn, Phí Ngọc Thanh, Ngộ Bạch, Đào Lãng, chỉ là số ít, để không khiến tâm huyết của mình bị mai một, đem ca khúc giao cho nghệ sĩ phù hợp hát mới là lựa chọn tốt nhất.”

Từ Tuyết Linh nghe xong nhẹ gật đầu, nói: “Nói thật, tôi thật sự rất bội phụ những người sáng tác âm nhạc như anh, có thể thông qua ca khúc thao túng cảm xúc của người khác.”

Chu Thiên Phong cười nói: “Đây không phải là thao túng cảm xúc của người khác, những người sáng tác nhạc như chúng tôi chỉ là sử dụng ca khúc để tạo nên sự cộng hưởng tâm hồn giữa những người yêu âm nhạc mà thôi.”

Từ Tuyết Linh nói: “Sự cộng hưởng tâm hồn này thật sự lợi hại, ví dụ như một số người thất tình, sau khi nghe một ca khúc da diết chạm tới tim gan nào đó, nước mắt liền không nhịn được mà chảy thành dòng.

Hoặc ví dụ như một vài ca khúc hát trong hôn lễ xong có thể khiến người nghe cảm nhận được hạnh phúc phảng phất quanh lễ đường.

Hoặc là những bản nhạc dance trong quán bar, nghe xong cũng khiến người ta không nhịn được mà nhún nhảy theo.

Thậm chí còn có một vài bài hát cấm trong truyền thuyết, nghe nói nghe xong rất dễ nảy sinh suy nghĩ tự sát, đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi.”

Chu Thiên Phong nói: “Đây chính là sự thần kỳ của âm nhạc.”

Cố Diệp Phi

Hai người trò chuyện về âm nhạc không ngừng, mãi tới lúc nhân viên phục vụ bắt đầu dọn thức ăn lên mới ngừng lại được.

Chờ bàn đã đầy đủ đồ ăn rồi, Từ Tuyết Linh cầm khăn giấy lên, hỏi: “anh Phong, nhạc sĩ như anh có thần tượng nào không?”

Chu Thiên Phong nuốt đồ ăn trong miệng xuống, gật đầu nói: “Đương nhiên là có, cô có thể thử đoán xem thần tượng của tôi là ai chứ?”

Từ Tuyết Linh nói: “Cái này quá khó đoán, anh phải giới hạn phạm vi cho tôi mới được.”

Chu Thiên Phong cười nói: “Người đó là tiền bối của giới soạn nhạc chúng tôi.”

Từ Tuyết Linh có chút ngượng ngùng, nói: “Mặc dù tôi thích âm nhạc, nhưng trước kia quả thật không quá chú ý tác giả bài hát, tôi cũng không biết nhiều người sản xuất nhạc, cái này có chút khó đoán a!”

Chu Thiên Phong mỉm cười nói: “Vậy tôi sẽ cho cô thêm một gợi ý, cô chắc chắn là biết rõ người này.”

Từ Tuyết Linh nghe vậy liền điểm lại tất cả những đại lão giới soạn nhạc mình biết một lần, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi vẫn không đoán ra được, anh cho tôi thêm một gợi ý nữa đi!”

Chu Thiên Phong nhấp một ngụm canh, gợi ý thêm: “Người này đã không còn trên nhân thế nữa!”

Từ Tuyết Linh lập tức bật thốt lên: “Thần tượng của anh chẳng lẽ là Huỳnh Gia Câu?”

Chu Thiên Phong lắc đầu nói: “Huỳnh Gia Câu đúng là một trong những tiền bối tôi cực kì yêu thích trong giới soạn nhạc, ông ấy cả đời sáng tác ra rất nhiều ca khúc kinh điển, trong đó, « Năm tháng huy hoàng », « Trời cao biển rộng », « Tạm biệt lý tưởng », « Thích em» là những bài hát tôi thích nhất, nhưng thần tượng của tôi lại không phải ông ấy.”

Từ Tuyết Linh vắt óc nghĩ đến muốn nổ đầu nhưng vẫn không nghĩ ra khả năng thứ hai, chỉ có thể cười khổ nói: “Tôi thật sự không nghĩ ra ai khác cả, anh mau nói cho tôi biết thần tượng của anh rốt cuộc là ai đi?”

Chu Thiên Phong không có ý định trêu đùa cô nữa, trực tiếp công bố đáp án: “Thần tượng của tôi chính là người sáng tác ra quốc ca của chúng ta, cô hẳn là biết rõ tên của ông ấy chứ?”

Từ Tuyết Linh bừng tỉnh đại ngộ, thốt lên: “Hóa ra là Niếp Nhĩ ư! !!”

Chu Thiên Phong nói: “Cả nước cơ bản đều biết người sáng tác quốc ca là Niếp Nhĩ, nhưng có lẽ rất nhiều người không biết rằng lúc ông sáng tác ra bản quốc ca vĩnh hằng này, ông ấy chỉ mới 23 tuổi.”

Từ Tuyết Linh nghe vậy thì trợn mắt há mồm, khó tin nói: “Không phải chứ? Niếp Nhĩ sáng tác ra quốc ca lúc mới chỉ 23 tuổi thôi sao?”

Bất kỳ một người Trung Quốc nào cũng đều thuộc quốc ca như cháo, nhưng giống như lời Chu Thiên Phong nói vậy, cô biết rõ người sáng tác quốc là Niếp Nhĩ, lại không biết chút gì về cuộc đời của ông ấy.

Cho nên, cô thật sự không biết bản quốc ca hào hùng ấy, Niếp Nhĩ đã sáng tác vào năm 23 tuổi.

23 tuổi, số tuổi này đặt trong thời đại này thì cũng chỉ mới là một sinh viên vừa ra trường thôi, vậy mà Niếp Nhĩ từ tuổi còn trẻ như vậy đã sáng tác ra được một ca khúc trường tồn kinh điển, trở thành quốc ca của cả một dân tộc, khó trách Chu Thiên Phong lại coi Niếp Nhĩ là thần tượng, ngay cả cô nghe cũng không nhịn được mà bái phục trước thành tích này.

Cái này thật sự quá lợi hại rồi! !!

Chu Thiên Phong cảm thán nói: “Đúng vậy, năm Niếp Nhĩ sáng tác ra quốc ca ấy, ông ấy mới chỉ 23 tuổi, đáng tiếc, cùng năm ông ấy sáng tác ra tác phẩm để đời thì lại tráng niên mất sớm, nếu không không biết còn có bao nhiêu công trình âm nhạc lớn để lại cho dân tộc nữa!”

Nghe đến đó, Từ Tuyết Linh cũng tiếc hận không thôi, nói: “anh Phong, vì sao Niếp Nhĩ còn trẻ như vậy đã qua đời rồi?”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1134: Ngưu Bức Đại Lão (2)



Chu Thiên Phong ánh mắt phức tạp nói: “Cũng có rất nhiều giả thuyết liên quan tới nguyên nhân cái c.h.ế.t của Niếp Nhĩ, trước khi sáng tác ra quốc ca, Niếp Nhĩ cũng đã bắt đầu sáng tác một lượng lớn những ca khúc truyền cảm hứng rồi.

Ví dụ như « Bài ca công nhân bến tàu », « Bài ca đại lộ », « Tân nữ tính», vân vân.

Những ca khúc này kích phát sự phản kháng đối với cuộc sống hiện thực như lồng giam của mọi người, từ đó thay đổi thái độ sống, khơi dậy khát vọng sống mạnh mẽ trong lòng mỗi người.

« Khúc ca hành quân nghĩa dũng » sau khi được công bố đã lập tức đem lại tiếng vọng lớn trong xã hội bấy giờ.

Lúc đó mới qua biến cố 9.18 không lâu, nỗi đau đất nước bị hủy diệt vẫn còn dày vò tâm can người dân. Nghe được ca khúc ấy, nhiều người trẻ tuổi đã lập tức đứng dậy, khí thế tăng vọt, không sợ cái chết, thề phải đánh đuổi kẻ xâm lực, bảo vệ tổ quốc.

Bởi vậy, có thể tưởng tượng được sức ảnh hưởng của Niếp Nhĩ lúc đó lớn tới mức nào, mà ông bởi vậy cũng trở thành đối tượng nhắm tới của một số người.

Để bảo vệ Niếp Nhĩ, tổ chức đã lập ra một kế hoạch “Tránh nạn” cho ông: Từ trong nước đi về phía Nhật Bản, sau đó chuyển hướng sang châu u và Liên Xô, bắt đầu học tập sâu hơn về sáng tác âm nhạc.

Thế là ngày 18 tháng 4 năm 1935, Niếp Nhĩ đến Nhật Bản, dừng chân một thời gian ngắn ở đây, tiến hành điều tra nơi này.

Nhưng, điều mọi người tuyệt đối không ngờ tới chính là, ngày 17 tháng 7 cùng năm, truyền thông Nhật Bản lại đưa tin Niếp Nhĩ đã bất hạnh c.h.ế.t đuối.”

Từ Tuyết Linh cau mày nói: “anh Phong, vừa rồi anh cũng đã nói có rất nhiều giả thuyết về nguyên nhân cái c.h.ế.t của Niếp Nhĩ, vậy cũng tức là c.h.ế.t đuối chỉ là một trong những giả thuyết đó thôi đúng chứ, những giả thuyết còn lại thì sao?”

Chu Thiên Phong nói: “Ngoại trừ c.h.ế.t đuối, một giả thuyết khác chính là Niếp Nhĩ đã bị ám hại.

Có tư liệu cho thấy rằng xác của Niếp Nhĩ tìm được sau vụ c.h.ế.t đuối đó rõ ràng có vết bầm tím, tím đen, hơn nữa còn có hiện tượng thất khiếu chảy máu, đây tuyệt đối không hề phù hợp với đặc trưng của một người bị c.h.ế.t đuối.

Cái c.h.ế.t của ông ấy rốt cuộc là ngoài ý muốn hay do có ý sát hại, tới tận bây giờ vẫn chưa có giải thích phù hợp nào, giờ đã tám, chín mươi năm trôi qua, muốn đi làm rõ chân tướng chuyện lúc đó căn bản là điều không thể.”

Từ Tuyết Linh thở dài, nói: “Không có những tiền bối hi sinh vì nước như thế này, chúng ta đã không có cuộc sống hạnh phúc ngày hôm nay rồi, trước kia là tôi nông cạn, từ giờ trở đi, Niếp Nhĩ cũng là thần tượng của tôi!”

Chu Thiên Phong vẻ mặt sùng bái nói: “Thiên phú âm nhạc của Niếp Nhĩ thật sự quá lợi hại, ngoại trừ bản quốc ca sáng tác vào năm 23 tuổi ấy, lúc ông ấy 21 tuổi cũng có sáng tác một ca khúc toàn dân đều biết, cô có biết đó là bài gì không?”

Từ Tuyết Linh lắc đầu nói: “Trước kia tôi không hiểu rõ về Niếp Nhĩ, ngoại trừ bản quốc ca ai ai cũng biết của ông ấy ra, ông ấy còn sáng tác bài nào mà cả nước đều biết nữa sao?”

Chu Thiên Phong lập tức khởi động giọng, hát: “La la la! La la la! Tôi là một người bán báo, không đợi ngày mai mới phát báo, vừa đi vừa gọi, hôm nay tin tức thật tốt, 7 đồng mua được hai tờ báo.”

Từ Tuyết Linh càng nghe càng kinh ngạc, chờ Chu Thiên Phong hát xong đoạn nhạc, cô mới trừng to mắt nói: “Ông trời ơi, « Bài hát bán báo» có thể nói là toàn dân đều biết này, quả thực là do Niếp Nhĩ sáng tác năm 21 tuổi sao?”

Chu Thiên Phong gật đầu nói: “Bài hát này vừa ra mắt đã được lan truyền rộng rãi, sau này đã trở thành một bản nhạc truyền kỳ bất hủ của dân tộc chúng ta, nếu như Niếp Nhĩ có thể sống lâu thêm tám, mười năm nữa, không biết còn có thể sáng tác ra bao nhiêu bài hát kinh điển nữa đây, thật sự quá đáng tiếc!”

Từ Tuyết Linh cũng khen không dứt miệng: “Tôi phục rồi, không hổ là Niếp Nhĩ!”

Chu Thiên Phong mỉm cười nói: “Ở chỗ này có một chi tiết nhỏ cực kì thú vị, người viết lời cho quốc ca và người viết lời cho « Bài hát bán báo» này, sau này đã kết thành vợ chồng với Niếp Nhĩ, cô nói xem như vậy có phải là rất hữu duyên không?”

“Quả thật là rất hữu duyên, anh mau kể chi tiết hơn cho tôi nghe đi!”

Cố Diệp Phi

“Người viết lời quốc ca là...”

Trong lúc Chu Thiên Phong và Từ Tuyết Linh đang trò chuyện cực kì ăn ý, Giang Phong đã cầm theo quà tặng đi tới biệt thự của vợ chồng Uông Văn Kiệt, Tiêu Mẫn.

Nhìn thấy khuôn mặt hồng hào của Tiêu Mẫn, Giang Phong lập tức buông lời khen: “Chị dâu, thần sắc của chị thật tốt, dáng người so với thiếu nữ đôi mươi còn đẹp hơn, Uông tổng của chúng ta thật là diễm phúc không cạn mà!”

Tiêu Mẫn nghe xong cũng mặt mày hớn hở: “Giang đại sư, cậu nói khoa trương quá rồi!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1135: Ngưu Bức Đại Lão (3)



Giang Phong cười nói: “Cái này thật sự không hề khoa trương chút nào, chị dâu trước kia có chút gầy quá, không phủ nhận là như thế lên hình sẽ đẹp hơn, nhưng nhìn ngoài đời thật thì thật sự quá gầy, như bây giờ là vừa vặn, không tin chị cứ hỏi Uông tổng nhà chị xem, xem xem em nói có đúng hay không?”

Uông Văn Kiệt cười hắc hắc, nói: “Giang đại sư nói không sai, vóc dáng hiện tại của em này mới là hoàn hảo, không cần phải giảm cân làm gì nữa, cứ giữ dáng người như này là được.”

Tiêu Mẫn cười tủm tỉm, nói: “Vốn em còn đang định giảm béo đây, nếu như Giang đại sư cũng cảm thấy như này là vừa vặn thì chị cũng không giảm nữa, duy trì cân nặng như vậy là được rồi!”

Cố Diệp Phi

Trong lúc nói chuyện, Uông Văn Kiệt và Tiêu Mẫn đã dẫn Giang Phong vào đến phòng ăn.

Trên bàn ăn đã bày biện đầy đủ món ngon đủ sắc hương vị.

Giang Phong rửa tay, ngồi xuống, nói: “Đây vừa xem đã biết là một bàn ăn các món Quảng Đông do chính tay bếp trưởng tỉ mỉ làm ra, xem ra tối nay em có lộc ăn rồi!”

Tiêu Mẫn múc một bát canh cho Giang Phong, cười nói: “Tay nghề của bác Lý rất được, xiên nướng mật kia và đậu hũ hẹ kia đều là món ăn đặc sản của bác ấy, cậu nếm thử xem vị thế nào?”

Giang Phong nhận lấy bát canh, nói: “Hừm, vậy em phải ăn thật cẩn thận mới được.”

Uông Văn Kiệt mở một bình rượu đỏ lâu năm, vừa rót rượu vừa nói: “Giang đại sư, lần này cậu tới Quảng Châu lại là tới để làm mai mối cho khách sao?”

Giang Phong gật đầu nói: “Đúng là đến làm mai mối cho khách, lần này em tiếp hai vị khách đến từ Trung Hải, hai người họ vốn là một đôi vợ chồng, sau khi ly dị liền cùng nhau tới mời em làm mai mối, cũng thật là hiếm thấy!”

Tiêu Mẫn kinh ngạc nói: “Đôi vợ chồng đã ly dị cùng nhau tới mời môi sao? Thao tác này thật đúng là trâu nha!”

Uông Văn Kiệt kinh ngạc nói: “Đều nói vợ chồng sau khi ly hôn không làm được bạn bè, nhưng đôi vợ chồng đã ly dị này lại có thể làm được điều không thể đó nhỉ!”

Giang Phong cười, giải thích: “Hai người họ là hôn nhân thương nghiệp, sau khi kết hôn vẫn đi chơi khắp nơi, mấy năm trôi qua đều như vậy, khoảng thời gian trước, mục đích thông gia của hai nhà đã đạt được rồi, ly hôn cũng không ảnh hưởng gì, cho nên hai người họ mới lựa chọn ly hôn, muốn một lần nữa đi tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình, cho nên mới cùng nhau tới mời em làm mai mối.”

“...”

Tục ngữ nói rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít, vợ chồng Uông Văn Kiệt và Giang Phong cũng là bạn cũ, ba người nói chuyện không hết chủ đề, một bữa tối ăn đến hơn mười một giờ khuya mới xong.

Vốn Giang Phong định đi thue ephofng, nhưng lại vị vợ chồng Uông Văn Kiệt giữ lại.

Một đêm này, vợ chồng Uông Văn Kiệt bồi Giang Phong tới tận rạng sáng mới trở về phòng mình nghỉ ngơi.”

...

“Sinh ở Tô Châu, mặc ở Hàng Châu, ăn ở Quảng Châu, c.h.ế.t ở Liễu Châu”.

Sau khi Thượng Hải thông thương cảng biển vào đời nhà Thanh, người Quảng Đông đổ xô đến Thượng Hải, tham gia vào các công việc làm ăn buôn bán.

Người Quảng Đông ở Thượng Hải chỉ trong thời gian ngắn đã tăng mạnh đến bốn, năm mươi vạn, các nhà hàng món ăn Quảng Đông nhanh chóng mọc lên, dần dần chinh phục người Thượng Hải và những người di dân khác, nhất là đám văn nhân.

Mà nhóm văn nhân này lại rung bút làm lưỡi trên truyền thông của các thương nghiệp phát đạt, thế là cụm từ “Ăn ở Quảng Châu” cứ như vậy bắt đầu lan truyền nhanh chóng.

Mà trong kết cấu bữa ăn của nền ẩm thực Quảng Châu, uống trà sớm chính là một việc cực kỳ quan trọng.

Chu Thiên Phong và Từ Tuyết Linh tối qua trò chuyện cực kì ăn ý, sau khi hắn đưa cô về khách sạn, liền hẹn với cô hôm nay cùng nhau uống trà sớm.

Sáng sớm, Chu Thiên Phong đã dậy gội đầu tắm rửa, thay một bộ quần áo nhẹ nhàng khoan khoái, sau đó lái xe tới khách sạn đón Từ Tuyết Linh.

Thật ra, tại khách sạn năm sao Từ Tuyết Linh ở cũng cung cấp trà sớm, hơn nữa hương vị cũng không tệ, nhưng Chu Thiên Phong thân là người lớn lên ở Quảng Châu, hắn biết rõ trà sớm của nhà nào có hương vị tốt nhất, để có thể cho Từ Tuyết Linh nếm thử hương vị trà sớm chính tông nhất của Quảng Châu, hắn cũng không sợ giày vò thêm vài tiếng đồng hồ.

Tám giờ ba mươi sáu phút sáng, Chu Thiên Phong mang theo Từ Tuyết Linh tới một cửa tiệm.

Tới nơi, Chu Thiên Phong lên tiếng giới thiệu: “Tuyết Linh, tiệm này khai trương từ thời Vu Thanh hướng Quang Tự, đến nay đã có lịch sử một trăm ba mươi mấy năm rồi, chỗ này chủ yếu kinh doanh trà bánh, bánh Trung Thu, một vài món ăn nhẹ, cho tới nay vẫn luôn đứng đầu trong giới trà lâu.”

Từ Tuyết Linh nhìn cửa tiệm trà sớm huyên náo, có chút mong đợi nói: “Một cửa tiệm hơn trăm năm vẫn buôn bán tốt thế này, chắc chắn có chỗ độc đáo của nó, xem ra hôm nay tôi có lộc ăn no bụng rồi!”

Chu Thiên Phong cười nói: “Hẳn là sẽ không khiến cô thất vọng.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi vào cửa tiệm, trong ngoài cửa tiệm danh tiếng trăm năm này đều bao trùm một vẻ cổ kính, thiết kế vẫn duy trì như thiết kế phòng trà trăm năm trước, khiến cho người tới có cảm giác như vừa xuyên qua thời không vậy.

Hai người tìm một bàn trống ngồi xuống, lúc nhân viên phục vụ tới chào hỏi, Chu Thiên Phong liền thuần thục gọi những món đặc trưng của tiệm trà bánh này.

Kết quả, Chu Thiên Phong vừa gọi xong mấy món, một giọng nói cực kì quen thuộc đã vang lên từ sau lưng hắn: “Phong Tử!”

Chu Thiên Phong xoay người sang, có chút lúng túng gọi: “Cha, mẹ!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1136: Lễ Tạ Môi Của Công Chúa



Thấy Chu Thiên Phong quay người gọi hai tiếng “Cha mẹ”, trong đầu Từ Tuyết Linh liền ầm một tiếng, có cảm giác toàn thân tê dại.

Dựa vào kiến thức và kinh nghiệm của Từ Tuyết Linh, vốn loại chuyện như gặp mặt gia trưởng đối với cô cũng không tính là gì, ở trước mặt cha mẹ nhà trai, cô hoàn toàn có thể tỏ ra tự nhiên thoải mái được.

Nhưng đó là trong trường hợp với điều kiện tiên quyết là đã chuẩn bị tư tưởng, bây giờ cha mẹ Chu Thiên Phong đột nhiên xuất hiện như này, Từ Tuyết Linh đương nhiên là đang đại loạn trong lòng.

Cũng may, Từ Tuyết Linh dù sao cũng không phải một người phụ nữ bình thường, cô chính là một phú bà dám tung hoành ngang dọc, cho nên trong lòng vừa bắt đầu hốt hoảng, cô đã nhanh chóng ổn định lại tinh thần.

Giáo sư Tưởng cũng không ngờ tới hôm nay tâm huyết dâng trào cùng bạn già tới cửa tiệm trăm năm này uống trà sớm lại trùng hợp gặp được con trai cũng tới cửa tiệm này, càng khiến bà bất ngờ hơn chính là con trai còn đang ngồi cùng một cô gái xinh đẹp cùng uống trà sớm.

Giáo sư Tưởng là một giáo sư ở học viện âm nhạc, hiện đã nghỉ hưu, trong mấy chục năm dạy học, bà đối với học sinh vẫn luôn là nên khen thì khen, nên phê bình thì phê bình, vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng.

Cho nên, vừa nhìn thấy con trai ở đây, bà không nghĩ nhiều đã lập tức lên tiếng chào hỏi.

Nhưng lên tiếng gọi con trai xong, giáo sư Tưởng lại lập tức hối hận rồi.

Bởi vì hôm nay con trai hiếm thấy mang được một cô gái đi cùng uống trà sớm, bà và bạn già đúng ra nên không động thanh sắc trốn ở bên cạnh quan sát, chứ không phải xuất hiện quấy rầy hai đứa.

Có điều, gọi cũng đã gọi, có hối hận cũng không giải quyết được vấn đề.

Thấy con trai có chút lúng túng quay về phía mình chào hỏi, giáo sư Tưởng EQ vẫn còn tốt liền biết cô gái ở cùng con trai kia vẫn chưa có quan hệ thân mật gì với con trai.

Tâm lý nắm chắc, giáo sư Tưởng liền khẽ cười, nói: “Phong Tử, không giới thiệu cho cha mẹ một chút về người bạn kia của con sao?”

Cố Diệp Phi

Chu Thiên Phong liền lên tiếng giới thiệu hai bên: “Cha, mẹ, đây là bạn của con, Từ Tuyết Linh, Tuyết Linh, đây là cha mẹ tôi, không nghĩ lại trùng hợp như vậy, gặp được nhau ở đây.”

Từ Tuyết Linh vội vàng chào hỏi: “Chú, dì, chào hai người!”

“Chào cháu!”

Hai bên bắt chuyện vài câu, dưới lời đề nghị của giáo sư Tưởng, cả bốn người cuối cùng ngồi thành một bàn.

Sau đó liền không thể tránh khỏi cuộc vấn đáp kinh điển của gia trưởng.

Giáo sư Tưởng híp mắt cười, hỏi: “Tuyết Linh, dì thấy cháu giống như là sinh viên vừa mới ra trường vậy, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

Từ Tuyết Linh vẻ mặt tươi cười nói: “Dì, cháu cũng đã 31 tuổi rồi, chỗ nào giống sinh viên vừa mới ra trường chứ!”

Giáo sư Tưởng kinh ngạc, nói: “Không thể nào? Vậy cháu bảo dưỡng thật sự là quá tốt, dì thật sự không nhìn ra cháu đã hơn 30 tuổi rồi đấy, cháu mà đi trong sân trường đại học, người ta chắc chắn sẽ cho rằng cháu vẫn còn là sinh viên chưa tốt nghiệp cho mà xem!”

Từ Tuyết Linh vui vẻ nói: “Dì thật đúng là biết nói chuyện ạ!”

Hai cha con Chu gia liếc nhau một cái, sau đó ăn ý cầm chén lên uống trà, chủ đề như này, hai người cũng không tiện chen lời vào.

EQ của giáo sư Tưởng vẫn rất tốt, hung hăng tán dương Từ Tuyết Linh một phen, sau đó mới hỏi câu tiếp theo: “Tuyết Linh, cháu là người nơi nào vậy?”

Từ Tuyết Linh đáp: “Cháu là người Thượng Hải.”

Giáo sư Tưởng lại hỏi: “Cháu là ở Quảng Châu này làm việc sao?”

Từ Tuyết Linh liếc mắt nhìn Chu Thiên Phong một cái, sau đó lắc đầu nói: “Không phải, cháu có công việc ở Thượng Hải.”

Thấy mẹ còn muốn hỏi tiếp, Chu Thiên Phong liền tranh thủ thời gian ngắt lời, nói: “Mẹ, mẹ đang tra hộ khẩu của người ta đấy à?”

Giáo sư Tưởng áy náy nói với Từ Tuyết Linh: “Người lớn tuổi liền bắt đầu thích tọc mạch chuyện người khác, hi vọng Tuyết Linh cháu bỏ qua cho dì nhé!”

Mặc dù mới ở chung có ngắn ngủi mười mấy phút, nhưng giáo sư Tưởng vẫn cho Từ Tuyết Linh một ấn tượng không tệ, cô cũng là người dám yêu dám hận, nghe vậy liền khoát tay nói: “Dì, không nói gạt dì, thật ra cháu và anh Phong hôm qua mới quen nhau thôi.”

“A?”

Bất kể là giáo sư Tưởng hay là Chu phụ từ đầu tới giờ vẫn chưa có cơ hội nói chuyện đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Hai người thấy con trai mình dẫn con gái nhà người ta đến đây uống trà sớm, còn cho rằng quan hệ giữa hai đứa kể cả chưa thành quan hệ yêu đương thì vẫn là quan hệ bạn bè quen biết.

Hai người tuyệt đối không ngờ được rằng con trai nhà mình thế mà vừa mới quen con gái nhà người ta hôm qua, nghe xong liền cảm thấy có chút lúng túng!

Chu Thiên Phong thấy Từ Tuyết Linh có ý định ngả bài, liền tiếp lời: “Cha, mẹ, là như này, Tuyết Linh thật ra là đối tượng xem mắt người mai mối giới thiệu cho con.

Vốn con định lát nữa sẽ nói với cha mẹ sau, có điều nếu đã trùng hợp gặp ở đây, vậy con sẽ dứt khoát nêu ý kiến của con trước mặt cha mẹ luôn, con đã coi trọng Tuyết Linh rồi, nếu như cô ấy không chê con, vậy thì sau này cô ấy sẽ chính là con dâu của hai người!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1137: Lễ Tạ Môi Của Công Chúa (2)



Chu Thiên Phong đột nhiên tỏ thái độ như vậy không chỉ khiến Chu phụ Chu mẫu trở tay không kịp, ngay cả Từ Tuyết Linh cũng không nghĩ đến hắn sẽ bày ra chiêu này.

Chu phụ và Chu mẫu liếc nhau một cái, cũng tỏ thái độ nói: “Phong Tử, cha mẹ tin tưởng ánh mắt của con, chỉ cần Tuyết Linh nguyện ý, cha mẹ chắc chắn sẽ chúc phúc cho hai đứa.”

Chu Thiên Phong và cha mẹ hắn lần lượt tỏ thái độ như vậy đã cho Từ Tuyết Linh một viên thuốc an thần.

Chu Thiên Phong không cần nói cô cũng đã ngầm hiểu, tối hôm qua hai người trò chuyện ăn ý như vậy, cả hai đều cảm thấy rất tốt về đối phương, chẳng là mới quen cho nên hai người mới không vội vàng xác định mối quan hệ.

Nhưng trong lòng cả hai đều nắm chắc, ở cùng một chỗ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Mà bây giờ Chu phụ, Chu mẫu cũng đã tỏ thái độ, điều này khiến Từ Tuyết Linh khá vui vẻ, cô cũng không khó chịu gì với sự đột ngột này, tự nhiên thoải mái nói: “Cảm ơn cô chú, cháu sẽ không phụ sự tín nhiệm của cô chú đối với cháu đâu.”

Mặc dù không trực tiếp đồng ý, nhưng ý trong lời nói này, cả ba người Chu gia đều nghe rõ.

Vừa vặn lúc này, nhân viên phục vụ cũng mang trà bánh Chu Thiên Phong đã gọi lúc nãy lên, cuộc trò chuyện của bốn người về chủ đề này liền kết thúc tại đó.

Chờ nhân viên phục vụ rời đi rồi, giáo sư Tưởng liền nhiệt tình mời Từ Tuyết Linh ăn thử những món trà bánh tinh xảo này, đồng thời cũng giới thiệu về từng món một, còn thuận tiện giảng giải một lần lịch sử nguồn gốc của từng món.

Ăn coi như đã đủ rồi, chủ đề nói chuyện mới một lần nữa quay trở lại Từ Tuyết Linh.

Chu Thiên Phong không hề giấu diếm, ném thẳng gia thế bối cảnh của Từ Tuyết Linh ra, còn nói cho cha mẹ mình biết người làm mai mối cho mình chính là đại sư mai mối được cả nước vinh danh, Giang đại sư.

Đương nhiên, Chu phụ Chu mẫu cũng không biết Giang đại sư là ai, Chu Thiên Phong còn giảng giải cặn kẽ cho hai người nghe.

Không hề nghi ngờ, Chu phụ Chu mẫu đều bị chấn động, hai người cũng không biết trên đời còn có kỳ nhân như Giang đại sư, nếu như biết, họ đã sớm đến nhà người ta mời môi rồi.

Vốn Chu phụ Chu mẫu nhìn Từ Tuyết Linh cũng tương đối hài lòng, cô gái này nhìn có vẻ gia giáo khá tốt, ở trước mặt hai người ăn nói tự nhiên, ngôn ngữ cử chỉ thoải mái phóng khoáng, nói gần nói xa đều nói được, kiến thức khá rộng.

Kết quả không nghĩ tới Từ Tuyết Linh còn có gia cảnh tốt như vậy.

Mặc dù Chu gia bọn họ là thế gia trong ngành âm nhạc, gia cảnh so với người bình thường đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng so với đại phú hào tài sản gần chục tỷ nhà người ta thì vẫn có chênh lệch không nhỏ.

Tóm lại, hiện tại Chu phụ và Chu mẫu là một trăm phần trăm hài lòng với con dâu tương lai Từ Tuyết Linh này.

...

Đảo mắt cái là đã chỉ còn 3 ngày nữa là tới Lễ hội Hoa Đăng ở Thái Lan rồi!

Lễ hội Hoa Đăng là một trong số những ngày lễ truyền thống của Thái Lan, được cử hành vào tháng 11 hàng năm, là ngày lễ thể hiện đầy đủ nhất sự kiều diễm lãng mạn của tình yêu thanh niên nam nữ Thái Lan.

Bởi vì mỗi đêm ngày Lễ hội Hoa Đăng, bất kể là ở thành phố hay thôn quê, chỉ cần là nơi gần cảng sông hoặc bên mặt hồ, trên mặt nước sẽ luôn lấp lánh ánh đèn hoa đăng, tạo thành cả một dải ảnh sáng, chiếu rọi hình ảnh hạnh phúc của các cặp đôi nam nữ, kết hợp với hương hoa thơm ngát ở khắp nơi, trong tiếng hát nhẹ nhàng trầm bổng, tạo thành một lễ hội náo nhiệt, hạnh phúc.

Hôn lễ của công chúa Diana đã chọn tổ chức vào ngày Lễ hội Hoa Đăng hôm nay.

Lần này, Giang Phong đi tham gia hôn lễ của công chúa Diana là dùng máy bay tư nhân bay tới, việc này hai người đã hứa hẹn từ trước, Bùi tổng trước từ thành phố Hàng Châu bay đến Nam Ninh, sau khi đón Giang Phong thì sẽ cùng nhau bay tới Thái Lan.

Chuyến đi Thái Lan lần này, Giang Phong còn mang theo một vệ sĩ của mình là Bách Lý Ngô Đồng, tuy nói là làm khách quý của công chúa Diana, vấn đề an toàn ở Thái Lan thật ra không cần Giang Phong phải quan tâm, nhưng thân ở đất khách quê người, vẫn phải có một vệ sĩ bên cạnh hắn mới có cảm giác an toàn.

Hơn nữa, có thêm một người nhà đi cùng, làm chuyện gì cũng thấy thuận tiện hơn.

Rất hiển nhiên, Bùi tổng cũng nghĩ như vậy, cô lúc bay tới sân bay Nam Ninh vào giữa trưa, trừ nhân viên phi hành đoàn ra còn mang theo một vệ sĩ ở bên cạnh.

Mọi người lúc này đang ở sân bay tùy tiện ăn một bữa chống đói, sau khi nghỉ ngơi liền đi lên máy bay bay về phía Thái Lan.

Buổi chiều, đoàn người Giang Phong đã thuận lợi đến thủ đô Thái Lan.

Cố Diệp Phi

...

Cơm tối ăn ở một khách sạn ngoại giao nào đó, công chúa Diana và chồng sắp cưới Ngô Thanh Viễn cùng tiếp đón Giang Phong và Bùi Dĩnh, vì quan tâm tới khẩu vị của hai người, công chúa Diana không chỉ sắp xếp những món ăn đặc sắc của Thái Lan, mà còn đặt cả những món ăn Trung Quốc cực kì chính tông nữa.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1138: Lễ Tạ Môi Của Công Chúa (3)



Lúc bắt đầu ăn cơm, công chúa Diana và Ngô Thanh Viễn cùng nhau nâng chén kính Giang Phong và Bùi Dĩnh: “Giang đại sư, cực kì cảm tạ cậu đã giúp chúng tôi đáp cầu dắt mối, nhờ vậy chúng tôi mới tìm được chân ái đời mình.”

“Bùi tổng, mình cũng cảm ơn đề cử của cậu lúc đó, nếu lúc đó mình không tới Trung Quốc, thì cũng sẽ không biết quốc gia cổ lão thần bí này còn có một đại sư mai mối lợi hại là Giang đại sư đây.”

Giang Phong khiêm tốn nói: “Công chúa hài lòng đã chính là lời khen thưởng lớn nhất đối với tôi rồi!”

Bùi Dĩnh cũng lên tiếng từ chối công lao.

Sau khi liên tục cảm tạ xong, Ngô Thanh Viễn lại nói: “Giang đjai sư, tôi và công chúa có chuẩn bị cho cậu một phần lễ tạ môi, là một chiếc máy bay tư nhân, thủ tục liên quan để đã xử lý xong, nhân viên phi hành đoàn cũng đã chọn lựa đầy đủ, nếu như cậu không hài lòng thì sau đó có thể thay đổi.

Còn nữa, phí quản lý ủy thác cho công ty sân bay và phí bảo dưỡng máy bay cũng đã nộp trước hai mươi năm, bây giờ máy bay đang đậu ở sân bay cung điện, mong Giang đại sư hãy nhận lấy món quà này của chúng tôi.”

Lễ tạ môi này vừa lộ ra, cho dù là Bùi Dĩnh tài sản chục tỷ cũng cảm thấy kinh hãi, bản thân cô có máy bay tư nhân, đối với giá cả máy bay tư nhân cũng tương đối nhạy cảm.

Giá của máy bay tư nhân d.a.o động rất lớn, loại rẻ thì dùng mấy chục vạn là có thể giải quyết, còn sang trọng thì phải lên tới mấy tỉ.

Lấy thân phận của công chúa Diana và Ngô Thanh Viễn, hai người đã muốn tặng máy bay tư nhân thì chắc chắn không có chuyện tặng loại rẻ tiền được, ít nhất cũng phải là loại từ mấy chục triệu trở lên.

Giá của bản thân máy bay tư nhân thật ra cũng không đến mức không ai mua được, rất nhiều phú hào đều có thể mua được, nhưng thứ khiến những phú hào đó đau đầu chính là phí quản lý ủy thác sân bay và phí bảo dưỡng đắt đỏ.

Công chúa Diana và Ngô Thanh Viễn đã suy tính cực kì chu đáo, phí quản lý ủy thác sân bay và phí bảo dưỡng đều đã nộp trước hai mươi năm, giúp Giang Phong giải quyết hoàn toàn những nỗi lo sau đó, có thể hoàn toàn hưởng thụ sự tiện lợi của máy bay tư nhân.

Bùi Dĩnh khẽ tính nhẩm trong lòng một lần, liền đoán phần lễ tạ môi này của công chúa Diana và Ngô Thanh Viễn, giá trị ít nhất cũng phải trên tám trăm triệu!

Điều này khiến Bùi Dĩnh vừa cảm khái, lại vừa cảm thấy bình thường.

Dù sao thì vương thất Thái Lan cũng là một trong những vương thất giàu có nhất trên thế giới, quốc vương Thái Lan lại thích nhất là công chúa Diana, cô tự nhiên sẽ không thiếu tiền tiêu rồi.

Còn Ngô Thanh Viễn, hắn là con trai một của người giàu nhất Singapore, cũng là người không thiếu tiền tiêu.

Cho nên, hai người ra tay hào phóng tặng ra lễ tạ môi như vậy, Bùi Dĩnh cảm thấy là chuyện hoàn toàn hiểu được.

Đương nhiên, một phần cũng là vì đối tượng là Giang đại sư, nếu như là người mai mối khác, công chúa Diana và Ngô Thanh Viễn chắc chắn sẽ không tặng ra lễ tạ môi hào phóng như vậy.

Chuyện Bùi Dĩnh có thể nghĩ tới, Giang Phong đương nhiên cũng nghĩ tới được, hắn cảm nhận được thành ý từ phần lễ tạ môi này của Công chúa Diana và Ngô Thanh Viễn.

Một phần là công chúa Diana và Ngô Thanh Viễn thật tâm cảm tạ ơn đáp cầu dắt mối của Giang Phong.

Một phần là hai người cũng có ý làm sâu sắc quan hệ hữu nghị hai bên, dù sao thì Giang Phong trong mắt của hai người cũng chính là một người có năng lực thần kỳ, có cơ hội kết giao với kỳ nhân dị sĩ như vậy, hai người đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.

Hiểu được tâm lý của hai người, Giang Phong cũng không nói lời từ chối thừa thãi, nói thẳng: “Được, lễ tạ môi này tôi xin nhận, về sau nếu hai người có việc gì cần dùng tới tôi thì cứ nói, có thể giúp, tôi chắc chắn sẽ không từ chối.”

Cố Diệp Phi

Đạt được mục đích, công chúa Diana và Ngô Thanh Viễn đều lộ ra nụ cười vui vẻ, tiếp theo, bữa cơm này đương nhiên là cả chủ và khách đều vui vẻ, một bữa cơm ăn tới tận tám giờ tối mới kết thúc.

...

Giang Phong và Bùi Dĩnh tới đây khá sớm, như vậy có thể cùng cô dâu chú rể trao đổi chút tình cảm, nếu như đúng giờ mới tới, chú rể cô dâu còn phải bận tiếp đãi khách khắp ngũ hồ tứ hải, muốn trò chuyện đôi ba câu cũng khó!

Ngày thứ hai sau khi hai người tới đây, các khách mời đến từ khắp nơi trên thế giới cũng lần lượt đến.

Bây giờ, toàn thế giới chỉ còn 25 quốc gia là vẫn có vương thất, không cần biết thành viên trong vương thất có nắm quyền lực trong tay hay không, chi ít thì thân phận của họ vẫn rất cao quý.

Quyền lực trong tay vương thất Thái Lan cũng thuộc trên tầm trung trong số 25 vương thất trên thế giới, hôn lễ của công chúa Diana, vương thất các nước khác đương nhiên sẽ phái thành viên trong vương thất tới tham gia.

Ngoại trừ những thành viên thuộc vương thất này, khách mời trong hôn lễ của công chúa Diana còn bao gồm cả những người có thân phận quyền quý từ các nước nữa.

Đương nhiên, phú hào đến từ các nước lại càng nhiều hơn.

Dù sao thì Ngô Thanh Viễn cũng là con trai của người giàu có nhất Singapore, Ngô gia là một trong những phú hào nổi danh thế giới, trong vòng phú hào vẫn có địa vị khá tốt, cộng thêm mặt mũi của vương thất Thái Lan, rất nhiều phù hào từ khắp mọi nơi cũng tới tham gia hôn lễ.

Hơn nữa, đối với những phú hào này mà nói, mạng lưới quan hệ là chuyện cực kì quan trọng, cơ hội tới một nơi các thành viên vương thất và những người có thân phận quyền quý tụ hợp như thế này, bọn họ cũng khó mà gặp được một lần, chỉ cần có thể thành công kết bạn với một hai vị có danh phận quyền quý đến từ các quốc gia tại hôn lễ này, như vậy đã quá đủ đáng giá rồi!

Thế là, một ngày trước hôn lễ của công chúa Diana, khách mời cơ bản đều đã ddeesn đông đủ.

Đêm đó, quốc vương Thái Lan liền tổ chức một buổi yến hội để tiếp đón các vị khách thân phận tôn quý, cũng coi như cho những khách mời hôn lễ một cái cớ để giao lưu tiếp xúc.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 1139: Tay Không Tới, Lúc Về Nhiều Hơn Một Máy Bay Chuyên Cơ.



Giang Phong c*̃ng được mời tới tham dự yến tiệc chào mừng.

Trong sảnh tiệc, Giang Phong c*̃ng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều thành viên hoàng thất, con em quyền quý cùng với đại phú hào tụ tập lại với nhau, vốn là tư cách là bà mối có năng lực xã giao lợi hại, ở trong trường hợp này có thể nói là hắn như cá gặp nước.

Nhưng mà, bây giờ Giang Phong không còn giống với hai năm trước lúc còn dán quảng cáo ở trên xe buýt, lúc đó hắn là mới bắt đầu làm bà mối, cần phải nhanh chóng thu hút khách hàng mở ra cục diện, cho nên mới quảng cáo bản thân trên xe buýt đi về quê nhà mình.

Mà bây giờ Giang Phong, đã là đại sư mai mối nổi tiếng toàn quốc.

Mặc dù danh tiếng này mới chỉ lan truyền ở Trung Quốc, còn ở trên thế giới vẫn chưa có tiếng tăm gì, nhưng bất kể nói thế nào đi nữa cái tên Giang đại sư này vẫn có mức độ tôn nghiêm nhất định.

Nếu như hắn quảng cáo vào những dịp mà các thành viên hoàng tộc và người quyền quý từ các quốc gia tụ tập như vậy, vậy không thể nghi ngờ đó là tự h* th*n phận, là một loại hành vi mất mặt, hắn sẽ không làm những chuyện tổn thất không đáng có này.

Dù sao, bắp kịp không phải buôn bán.

Lại nói ngược lại, kỳ thực Giang Phong cũng không cần tự mình quảng cáo, công chúa Diana và Ngô Thanh Viễn không nhịn được giới thiệu Giang đại sư cho những người quen biết cũng như bạn bè vẫn chưa lập gia đình.

Cho nên, yến hội bắt đầu không bao lâu, Giang Phong liền làm quen được với mấy vị thành viên vương thất cùng với con em quyền quý, về phần có thể chuyển hóa thành các mối quan hệ của mình hay không, còn phải xem tương lai duy trì liên hệ như thế nào.

Sau bữa tiệc, Giang Phong có thể nói là có thu hoạch lớn.

Bùi Dĩnh cũng thu hoạch được nhiều, với tư cách là nữ thần tài chính kiểm soát quỹ hàng trăm tỷ, cô ấy rất được hoan nghênh trong giới nhà giàu.

Trong bữa tiệc này, tất cả các vị khách đến tham dự hội nghị đều có thu hoạch riêng, người tổ chức cũng đã nhận được mặt mũi xứng đáng, có thể nói là tất cả đều vui vẻ.

...

Ngày hôm sau là lễ hội Loi Krathong nổi tiếng ở Xiêm, đồng thời cũng là người diễn ra hôn lễ của công chúa Diana với Ngô Thanh Viễn, hôn lễ được tổ chức trong một cung điện rộng lớn, các khu vườn xung quanh cung điện được trang trí bằng hàng nghìn chiếc đèn màu với hoa tươi.

Cố Diệp Phi

Lối vào, có những đài phun nước cao xếp hàng hai bên, nước từ vòi phun phía trên rơi xuống tạo thành một bức màn nước tuyệt đẹp, tiếng nước chảy cùng tiếng thác nước vang vọng trong không trung. Một con đường được trang trí bằng đèn màu dẫn khách mời đi qua các khu vườn và vào sảnh cung điện.

Bên trong đại sảnh, một chiếc đèn chùm pha lê cực lớn treo trên trần nhà, chiếu sáng toàn bộ không gian.

Trên bàn tiệc tràn đầy bộ đồ ăn và hoa trang trí tinh xảo, mỗi bàn đều có một bó hoa tươi, hương hoa tràn ngập ở trong không khí. Tông màu chủ đạo của tiệc cưới là vàng hồng và trắng ngọc trai, khăn trải bàn trong tiệc rượu, bộ đồ ăn, ghế và đồ trang trí đều lấy những màu này làm tông chủ đạo.

Ở một bên hội trường, một sân khấu lộng lẫy đã được dựng lên.

Trên sân khấu là một màn hình cực lớn, trên đó chiếu hình ảnh và những khoảnh khắc hạnh phúc của tân nương công chúa Diana và tân lang Ngô Thanh Viễn. Sân khấu được bao quanh bởi những vòng hoa được trang trí công phu, ở trung tâm là một quả cầu hoa khổng lồ làm bằng hoa tươi với lá xanh.

Giang Phong, Bùi Dĩnh ngồi cùng bàn với một số người giàu có từ các quốc gia khác nhau.

Vốn dĩ, công chúa Diana định sắp xếp để Giang Phong ngồi cùng bàn với các thanh viên hoàng tộc, bởi vì trong lòng cô Giang đại sư chính là một trong những vị khách quý nhất trong khán phòng, sắp xếp hắn ngồi cùng bàn với những thành viên trong gia đình là hợp lý nhất.

Chỉ là Giang Phong đã cự tuyệt ý tốt của công chúa Diana, bởi vì hắn bây giờ không có danh tiếng gì trên thế giới, để hắn ngồi cùng bàn với những thành viên hoàng thất kia, bản thân hắn cũng cảm thấy không thoải mái, vẫn là ngồi cùng bàn với những người giàu có này thoải mái hơn.

Mở đầu hôn lễ, cô dâu công chúa Diana mặc một chiếc váy cưới Xiêm truyền thống lộng lẫy, làn váy được đính kim cương và ngọc trai lấp lánh. Cô đội một chiếc vương miện cầu kỳ với những viên kim cương lấp lánh trên đầu.

Mà chú rể Ngô Thanh Viễn mặc một bộ âu phục được may đo riêng, toát lên khí chất quý tộc.

Lễ cưới diễn ra rất long trọng, và mang đầy đủ các yếu tố truyền thống của người xiêm.

Đầu tiên, ban nhạc hoàng gia Xiêm chơi diễu hành đám cưới, đánh dấu đám cưới chính thức bắt đầu.

Sau đó, các linh mục của cung điện chủ trì lễ cưới, tiến hành cầu nguyện với chúc phúc.

Sau đó, các vũ công hàng đầu biểu diễn vũ điệu truyền thống của nước Xiêm trên sân khấu, mang đến bầu không khí vui tươi cho khung cảnh lễ cưới. Lúc tiến hành nghi thức cao trào của buổi lễ, cô dâu công chúa Diana và chú rể Ngô Thanh Viễn trao đổi nhẫn cưới, tượng trưng cho sự cam kết và tình yêu của bọn họ.
 
Back
Top Bottom