Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 470: Trâu Già Gặm Cỏ Non



Thủ đô.

Tại nhà ăn của một trường đại học 985 nào đó.

Nghe xong lời của Lưu Ức Tài, Giang Phong khẽ mỉm cười, sau đó mới giới thiệu chi tiết về thông tin của Bùi Dĩnh: “Giáo sư Lưu, vị phú hào mỹ nữ tôi giới thiệu cho anh đây cũng giống như anh vậy, đều là thiên tài thật sự.”

Lưu Ức Tài không nhịn được xen vào: “Giang đại sư, tôi cũng không phải thiên tài, nhiều lắm chỉ là tương đối có hứng thú với toàn học mà thôi.”

Giang Phong cười ha ha: “Giáo sư Lưu không cần phải khiêm tốn như vậy, gần 21 tuổi đã giải quyết được vấn đề toán học nan giải cấp toàn cầu, phỏng đoán Sittapan, nếu như anh không tính là thiên tài, vậy trên đời này cũng không có mấy người có thể được gọi là thiên tài!”

Lưu Ức Tài thật sự không cảm thấy mình là thiên tài, có điều hắn cũng không phản bác lời Giang Phong nói nữa.

Dù sao thì từ khi nhà logic gia toán học Sittapan đưa ra suy đoán này từ trước thập kỷ 90 thế kỉ trước, vô số nhà số học đã đau đầu mất vài chục năm.

Giang Phong tiếp tục giới thiệu: “Cô ấy cũng là một thiên tài, lúc còn đi học đều cực kỳ ưu tú trong mọi môn học, ưu tú đến mức đại học Havard, Yale và Standford đều gửi thư mời cô ấy đến học.

Có điều, cuối cùng cô ấy lựa chọn MIT.

Bởi vì vượt cấp nhiều, trước năm 20 tuổi cô ấy đã hoàn thành chương trình học ở MIT, đồng thời lấy được ba học vị: Cử nhân khoa học máy tính, cử nhân kinh tế học, thạc sĩ công trình điện tử và khoa học máy tính.”

Lưu Ức Tài nghe đến đây cũng không khỏi âm thầm thán phục, đây quả thật là rất lợi hại.

“Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy làm việc cho một công ty trưng cầu ý kiến quản lý toàn cầu, nhưng được không bao lâu thì lại chuyển sang chỗ khác, cứ như vậy nhảy qua vài công ty, cuối cùng tới thung lũng Silicon gia nhập vào một quỹ ngân sách đầu tư mạo hiểm.

Năm 2009, ông chủ của Alibaba, Jack Ma, từng dùng cách của Lưu Bị, mời người ba lần, cuối cùng thành công mời cô ấy vào quản lý một quỹ ngân sách nào đó của tập đoàn.

Mà cô ấy cũng không khiến cho Jack Ma thất vọng, sau khi tiếp quản quỹ ngân sách, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy năm đã làm ra thành tích cực kỳ huy hoàng, được vinh danh thành “Thương nhân đằng sau ông chủ Mã”, “Buffett phiên bản nữ nội địa”, giá trị bản thân của cô ấy cũng lên như diều gặp gió, đạt tới cấp bậc trăm tỷ.”

Nói tới đây, Giang Phong cảm thán một câu: “Thiên tài chính là thiên tài, vị mỹ nữ tỷ tỷ này tuổi cũng còn trẻ mà đã làm ra thành tích khiến người người chú ý trong vòng tài chính.”

Lưu Ức Tài cũng tán dương: “Đúng là khăn trùm không nhường mày râu mà!”

“Thiên tài đều có điểm giống nhau, cô ấy cũng giống như anh, đều là người tận tụy, điểm khác biệt là anh chú tâm vào nghiên cứu trong lĩnh vực toán học, cô ấy thì chú tâm nghiên cứu trong lĩnh vực tài chính.”

Giang Phong nói tiếp: “Con người một khi quá chuyên tâm vào một lĩnh vực nào đó, những phương diện khác tự nhiên sẽ khó mà quan tâm được, cho nên, vị mỹ nữ tỷ tỷ này cũng giống như giáo sư Lưu đây, ở phương diện tình cảm cũng trống rỗng.”

Đối với cái này, Lưu Ức Tài tự nhiên là vô cùng đồng cảm, năm đó hắn 21 tuổi giải được nan đề toán học đẳng cấp thế giới, phỏng đoán Sittapan, ngoại trừ chút sáng suốt then chốt lóe lên lúc đó, thì hiểu biết sâu rộng về toán học từ trước ắt cũng không thể thiếu.

Mà hiểu biết của hắn về toán học cũng không phải là tự nhiên mà có, đó là thành quả nghiên cứu mười năm mất ăn mất ngủ của hắn, dần dần mới tích lũy thành kiến thức sâu rộng như vậy được.

Tóm lại, khái quát trong một câu: Không ai là bỗng dưng thành công, thành công cũng không phải chỉ là may mắn.

Lưu Ức Tài có mục tiêu rõ ràng, sau khi đưa ra quyết định cũng không do dự quá nhiều, trực tiếp bày tỏ thái độ: “Giang đại sư, mỹ nữ tỷ tỷ cậu giới thiệu cho tôi này thật sự phù hợp với điều kiện của tôi, tiếp đó tôi cần làm như thế nào, mong cậu hãy chỉ rõ.”

Cố Diệp Phi

Giang Phong hỏi: “Giáo sư Lưu, gần đây anh có thời gian rảnh nào không?”

Lưu Ức Tài đáp: “Thời gian của tôi cũng tương đối linh hoạt, chỉ cần Giang đại sư có thể nói trước với tôi, thì tôi cơ bản đều có thể rút thời gian ra được.”

Giang Phong gật đầu: “Vậy thì được, tiếp sau đó tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt, thời gian gặp mặt thì sau khi thương lượng xong với bên kia, tôi sẽ báo lại cho anh sau.”

Lưu Ức Tài đáp: “Được, không thành vấn đề.”

Tiếp đó, Giang Phong liền bắt đầu hỏi về bản thân Lưu Ức Tài.

Mặc dù mọi thông tin hắn đều đã có cả, nhưng vẫn phải làm cho đủ quy trình để che giấu.

Chờ có gần đủ thông tin rồi, hai người lại trao đổi phương thức liên lạc cho nhau, sau đó Giang Phong mới tạm biệt rời đi.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 471: Trâu Già Gặm Cỏ Non (2)



Hàng thị.

Trong phòng riêng của một nhà hàng nào đó.

Lăng Lỵ và Bùi Dĩnh, hai siêu cấp phú bà lại lần nữa gặp mặt.

“Lỵ Lỵ, em vào cao thủ câu cá nhà em kia tiến triển như thế nào rồi?”

Trong lúc dùng cơm, Bùi Dĩnh lại xoáy vào vấn đề này hỏi chuyện, đây cũng là vấn đề Bùi Dĩnh nhắc tới nhiều nhất mỗi lần hai người gặp mặt.

Trên gương mặt không có gì nổi bật của Lăng Lỵ hiện lên một nụ cười đầy hạnh phúc, ngọt ngào nói: “Tiến triển vô cùng thuận lợi, đây là lần đầu tiên em được thưởng thức hương vị của tình yêu, khó trách từ cổ chí kim, các vấn đề liên quan tới tình yêu chưa bao giờ là nhạt nhòa, tình yêu này quả thực có sự hấp dẫn của riêng nó, người chưa từng trải qua sẽ không bao giờ có thể hiểu được.”

Thấy chị em thân cận như biến thành một người khác, Bùi Dĩnh giật nảy mình trong lòng, tình yêu thật sự có sức hấp dẫn lớn như vậy sao?

“Xem ra không bao lâu nữa chị có thể tới tham gia hôn lễ của em rồi!”

“Thật ra cũng không khoa trương như vậy, dù sao thì cũng đã sống như vậy biết bao nhiêu năm rồi, cũng không quan trọng nửa năm này, em vẫn muốn thận trọng một chút, phải quan sát kĩ trước mới được.”

“Hôn nhân là chuyện đại sự cả đời, quả thực là coi trọng một chút cũng không quá đáng, em không bị tình yêu làm cho choáng váng, mê muội đã là chuyện đáng tán dương rồi.”

Cố Diệp Phi

Nói tới đây, Bùi Dĩnh lại đổi giọng, cười híp mắt, hỏi: “Lỵ Lỵ, hôn nhân này quả thật không vội xử lý, nhưng cũng không cần phải cứng rắn kìm nén, em với cậu ta đã làm cái kia chưa?”

Mặc dù Bùi Dĩnh nói rất mơ hồ, nhưng Lăng Lỵ không phải thiếu nữ mười mấy tuổi, mà đã là phụ nữ trưởng thành hơn bốn chục tuổi rồi, cho dù cô chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nhưng có câu nói này rất hay, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ lại chưa nhìn thấy heo chạy sao?

Trước mặt bạn thân thì không có gì phải giấu, Lăng Lỵ cũng không có ý che giấu, trực tiếp lắc đầu: “Đương nhiên là không có, chị thấy em giống người tùy tiện như vậy sao?”

Bùi Dĩnh như cười như không nói: “Bà cô hơn bốn mươi tuổi rồi, ai dám nói em tùy tiện chứ, có điều nếu như tình cảm ổn định thì cũng không cần phải đợi tới tận đêm động phòng hoa chúc, làm gì đó trước thời hạn rồi cũng không phải không thể lấy nữa, chẳng lẽ em không muốn thử xem đó là cảm giác gì à?”

“Đồ lưu manh!”

Lăng Lỵ gằn một tiếng, nói: “Chị nghĩ gì thế, em và anh ấy tính ra cũng mới chỉ quen biết gần một tháng mà thôi, sao có thể nhanh như vậy đã làm cái kia....”

Bùi Dĩnh cười hì hì: “Thời gian một tháng là đã tính là lâu, tốc độ nhanh thì cũng đã mang thai rồi, nói cho chị một chút em với người ta rốt cuộc là đã đi tới bước nào rồi đi? Kể cả em giữ vững nửa người dưới, nửa người trên hẳn là cũng đã thất thủ rồi nhỉ?”

Lăng Lỵ hơi đỏ mặt, khẽ nói: “Xem ra em phải gọi điện thoại cho Giang đại sư, bảo người ta phải nắm chặt chuyện tìm đối tượng cho chị!”

Vừa dứt lời, điện thoại của Bùi Dĩnh đang đặt trên bàn bỗng kêu lên, hai người đồng thời nhìn thấy ba chữ to ‘Giang đại sư’ hiện trên màn hình.

Giờ phút này, hai người không nhịn được liếc nhau một cái, đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.

Thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến mà!

Bùi Dĩnh trực tiếp quẹt một cái trên màn hình điện thoại, sau khi nhận máy, thần tốc bật loa ngoài lên, sau đó mỉm cười chào hỏi: “Giang đại sư, chào buổi tối!”

“Bùi tổng, chào buổi tối!”

Giang Phong cũng lên tiếng chào lại, sau đó hỏi: “Không biết bây giờ Bùi tổng có tiện nói chuyện không?”

Bùi Dĩnh liếc chị em một cái, trả lời: “Thuận tiện, Giang đại sư cứ nói.”

Giang Phong nghe vậy cũng không chần chừ, trực tiếp nói vào chuyện chính: “Là như này, qua khoảng thời gian tìm kiếm qua, tôi cuối cùng cũng tìm được đối tượng thích hợp với Bùi tổng rồi!”

Lời này vừa nói ra, Bùi Dĩnh và Lăng Lỵ đều mừng rỡ.

Bùi Dĩnh có chút mong đợi, hỏi: “Giang đại sư, không biết đối phương là người nơi nào? Năm nay bao nhiêu tuổi? Làm gì?”

Giang Phong giới thiệu: “Anh ấy là người Liêu tỉnh, năm nay 34 tuổi, là giáo sư tại một đại học 985 nào đó ở Thủ đô.”

Nghe xong Giang Phong giới thiệu tuổi của đối phương, Bùi Dĩnh và Lăng Lỵ cũng không nhịn được cười một tiếng, thật là đúng dịp mà, đối tượng Giang đại sư giới thiệu cho hai người đều nhỏ tuổi hơn các cô không ít, chính là trâu già gặm cỏ non điển hình.

Mà thấy Giang Phong giới thiệu đối tượng là giáo sư của đại học 985 nào đó ở Thủ đô, Bùi Dĩnh không nhịn được lên tiếng: “Giang đại sư, cậu nói người ta là giáo sư, là giáo sư chứ không phải là phó giáo sư sao?”

Giang Phong khẽ cười, nói ra câu khiến người ta trợn mắt há mồm: “Đương nhiên là giáo sư rồi, thật ra từ 12 năm trước anh ấy đã được đặc biệt đề cử làm giáo sư cấp nghiên cứu viên trẻ tuổi nhất của nước ta rồi.”

Lời này vừa nói ra, kể cả là hai người phụ nữ đã thấy qua việc đời cũng đều tỏ vẻ không thể tin nổi.

Đối phương năm nay mới 34 tuổi đã có thể lên làm giáo sư của đại học 985 ở Thủ đô, như vậy đã được xem là nhân tài cực kỳ xuất sắc rồi, mà người này vào 12 năm trước, tức là năm gần 22 tuổi, còn được đặc biệt đề cử làm giáo sư cấp nghiên cứu viên, đây là khái niệm gì?
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 472: Trâu Già Gặm Cỏ Non (3)



Nếu như người nói lời này không phải Giang đại sư mà là một người mai mối khác, hai người chỉ sợ là một chữ bẻ đôi cũng không tin, một người trẻ tuổi như vậy, phải trâu bò đến mức nào mới được đề cử làm giáo sư cấp nghiên cứu viên chứ?

Bùi Dĩnh hít một hơi thật sâu, không tưởng tượng nổi nói: “Giang đại sư, cậu không nói đùa với tôi chứ? 22 tuổi đã trở thành giáo sư cấp nghiên cứu viên ở đại học 985?”

Giang Phong đương nhiên hiểu được sự chấn động trong lòng cô, không trả lời mà hỏi lại: “Bùi tổng, chị có biết phỏng đoán Sittapan không?”

Bùi Dĩnh cũng không hổ là nhân vật cấp học bá, lập tức đáp lại: “Đương nhiên biết, đây là một phỏng đoán do nhà logic học Toán học Sittapan người Anh đưa ra vào thập niên 90 thế kỷ trước, một phỏng đoán liên quan tới việc chứng minh cường độ trong định lý Ramsey đã đảo ngược lĩnh vực toán học.”

Giang Phong tiếp tục: “13 năm trước, năm gần 21 tuổi, anh ấy đã giải quyết được phỏng đoán Sittapan, nói đến đây, Bùi tổng hẳn là cũng hiểu rõ rồi đi?”

Nghe vậy, Bùi Dĩnh và Lăng Lỵ cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Bùi Dĩnh vẻ mặt đầy bội phục nói: “Quá đỉnh cao, 21 tuổi giải quyết được phỏng đoán Sittapan đã quấy nhiễu các nhà số học vài chục năm, dạng thiên tài toán học siêu cấp này khó trách lại được đề cử lên làm giáo sư cấp nghiên cứu viên.”

Giang Phong cười ha ha, tiếp tục giới thiệu: “Anh ấy chiều cao 1m75, ngoại hình không tính là soái, nhưng cũng tính là hút mắt người nhìn, cha công tác ở bộ phận hậu cần trong xí nghiệp quốc gia, mẹ là một công trình sư trong xí nghiệp.

Thái độ làm người của anh ấy rất khiêm tốn, làm việc tận tụy, có mục tiêu rõ ràng, không bị ảnh hưởng nhiều bởi bên ngoài.

Quan trọng nhất chính là, trải qua suy tính của tôi, tôi thấy rằng anh ấy và Bùi tổng có thể nói là duyên trời định, hai người ở cùng một chỗ chắc chắn là sẽ hạnh phúc.”

Bùi Dĩnh nghe vậy trong lòng khẽ động, không cần biết là cô hay bạn thân ngồi cạnh, cả hai đều cực kỳ coi trọng năng lực suy tính nhân duyên của Giang đại sư, cho dù cô cũng không dám tin hoàn toàn vào cái gọi là năng lực mơ hồ này, nhưng từng ví dụ sống sờ sờ hiện ra trước mắt khiến trong lòng cô vẫn ôm mấy phần hi vọng.

Giang Phong giới thiệu sơ lược về giáo sư Lưu một lần, sau đó cũng không lòng vòng, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Bùi tổng, chị cảm thấy đối tượng này thế nào? Nếu như thấy ổn, tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt nói chuyện một chút, còn nếu như cảm thấy không được, tôi sẽ tiếp tục giúp chị tìm kiếm đối tượng khác.”

Giang Phong cười nói: “Đương nhiên là có, để tôi gửi qua wechat cho chị, chị cứ nhìn thật kỹ.”

Rất nhanh sau đó đã có một tấm ảnh được gửi tới, Bùi Dĩnh cầm điện thoại lên, mở bức ảnh Giang Phong vừa gửi ra.

Lăng Lỵ cũng lại gần xem ảnh.

Khi vừa nhìn thấy bức ảnh này, cả hai người đều âm thầm gật đầu, Giang đại sư nói không sai, người đàn ông này thật sự không tính là soái, nhưng nếu tinh tế dò xét, lại phát hiện ra đối phương cũng rất dễ nhìn.

Con người là loài động vật rất kỳ quái, có một vài người nhìn một cái là cảm thấy kinh diễm, nhưng nhìn nhiều thêm vài lần thì lại cảm thấy cũng chỉ như vậy mà thôi. Lại có một vài người mới nhìn thì cảm thấy bình thường, nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy đẹp mắt.

Lúc này, trong mắt Bùi Dĩnh, người đàn ông trong bức ảnh kia chính là thuộc kiểu càng nhìn càng thấy đẹp mắt, cũng không biết là do ảo giác hay là do có tài hoa thêm vào nên cảm thấy như vậy.

Nhìn ước chừng khoảng non nửa phút, Bùi Dĩnh mới lên tiếng: “Giang đại sư, đối tượng mà cậu giới thiệu cho tôi này đúng là cực kỳ ưu tú, tôi đồng ý gặp mặt trò chuyện, cậu cứ xem xét sắp xếp thời gian.”

Giang Phong lập tức tiếp lời: “Bùi tổng, tôi nghĩ nên hỏi ý kiến chị trước một chút, chị định là chỉ đơn giản cùng anh ấy gặp mặt riêng tiếp xúc một lần, hay là muốn trực tiếp để người nhà hai bên gặp mặt luôn?”

Bùi Dĩnh suy nghĩ một chút, nói: “Vẫn là gặp mặt riêng trước đi, nếu như hai chúng tôi thật sự ưng ý nhau, thì đến lúc đó gặp người nhà hai bên cũng là chuyện nước chảy thành sông rồi.”

Giang Phong tiếp tục: “Ngày mai là ngày của mẹ, cả hai có lẽ đều muốn trở về nghỉ lễ cùng mẹ của mình, cho nên ngày mai ngày kia đều không phù hợp, vậy sắp xếp buổi gặp mặt vào ba ngày sau thì thế nào?”

Bùi Dĩnh đáp: “Được, vậy ba ngày sau gặp mặt.”

Giang Phong lại hỏi: “Địa điểm gặp mặt, Bùi tổng cảm thấy chọn chỗ nào thì thích hợp?”

Bùi Dĩnh trả lời: “Tùy ý, tôi chỗ nào cũng được.”

Giang Phong trầm ngâm: “Tôi hiện tại cũng đang ở Thủ đô, ba ngày sau còn phải sắp xếp cho một đôi khác gặp mặt, vậy phiền Bùi tổng ba ngày sau bay một chuyến tới Thủ đô vậy.”

“Được, không có vấn đề gì.”

“Đến lúc đó chị cứ gọi điện trước cho tôi, tôi sẽ ra sân bay đón chị.”

“Không cần phải phiền phức như vậy, tôi gọi người khác đón là được rồi.”

“Không phiền, cứ quyết định như vậy đi.”

“Được, vậy ba ngày sau gặp!”

“Ừm, ba ngày sau gặp!”

Cúp điện thoại, Lăng Lỵ vẫn luôn im lặng lúc này mới hưng phấn kêu lên: “Chị Bùi, xem ra duyên phận của chị đến thật rồi, thiên tài cùng thiên tài, thật sự là quá tuyệt vời!”

Bùi Dĩnh cười nói: “Chị nào được xem là thiên tài, người ta năm gần 21 tuổi đã giải quyết được nan đề toán học cấp thế giới, phỏng đoán Sittapan, đó mới là thiên tài thật sự.”

Lăng Lỵ liếc cô một cái: “Chị Bùi, chị không cần khiêm tốn ở trước mặt em như vậy đâu? Thành tựu chị đạt được trong lĩnh vực tài chính, trên đời này có mấy người có thể sánh được chứ?”

Cố Diệp Phi

Bùi Dĩnh nghe vậy thì cười nhẹ, không nói gì.

Trong lĩnh vực tài chính, người trong nước có khả năng làm đối thủ của cô quả thật là không nhiều.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 473: Cha Mẹ Còn, Cuộc Sống Còn Có Nơi Để Đến. Cha Mẹ Đi, Cuộc Sống Chỉ Còn Có Đường Về



Chủ nhật, ngày 14 tháng 5 năm 2023, ngày của Mẹ.

Trong hoa viên của một căn nhà nào đó.

Sau khi thoái thác tất cả mọi việc xong, hiệu trưởng Cổ ở nhà làm bạn với cha mẹ.

Trong giới giải trí, hiệu trưởng Cố không chỉ là một nhà từ thiện lớn, mà còn có tiếng là người rất có hiếu, dù đã 53 tuổi rồi nhưng vẫn sống chung với cha mẹ.

Cha mẹ còn, cuộc sống còn có nơi để đến. Cha mẹ đi, cuộc sống chỉ còn có đường về.

Hiệu trưởng Cố hiểu rất rõ câu nói này, cho nên bình thường dù có bận rộn tới đâu đều sẽ cố gắng dành thời gian ở cạnh cha mẹ, thậm chí vì để có thể về nhà sớm ăn canh sườn do mẹ hầm, mà sẵn sàng từ bỏ việc tham gia tiệc đóng máy của đoàn phim.

Đối với hiệu trưởng Cổ mà nói, việc hạnh phúc nhất mỗi ngày chính là nghe được giọng mẹ kêu mình thức dậy.

Thực ra vào hai mươi mấy năm trước, Cổ phụ bị xuất huyết não, mặc dù đã được cứu, nhưng trí nhớ kém đi rất nhiều, hành vi cũng không khác gì các bạn nhỏ, còn thường xuyên làm ra những hành động mà người ta không thể hiểu được.

Nhưng đối với hiệu trưởng Cổ mà nói, từ trước tới giờ cha mẹ chưa từng là gánh nặng, họ cũng không phải là những người mà chỉ cần mình đưa tiền phụng dưỡng xong đã có thể bỏ đi, không cần quan tâm tới.

Trong mắt hiệu trưởng Cổ, chuyện hạnh phúc nhất của một người trưởng thành chính là dù đã đi qua nửa đời người rồi, nhưng vẫn có thể nghe được lời càm ràm của cha mẹ, đây là loại chuyện hạnh phúc dù có muốn cầu cũng cầu không được.

Hiện tại, mẹ hiệu trưởng Cổ đang nấu cơm ở trong bếp, còn hiệu trưởng Cổ và em trai thì đang nói chuyện với cha ở trong phòng khách.

Cố Diệp Phi

Nhờ sự trợ giúp của anh trai, em trai bây giờ cũng đã là người có giá trị con người lên tới mấy trăm triệu. Hai anh em đều nhiệt tình làm từ thiện vì muốn tích phúc cho cha mẹ.

Em trai Cổ năm nay cũng đã 50 tuổi, anh em hai người đều rất đẹp trai, tiếc là cả hai đều chưa thành gia, đây cũng là tâm bệnh của Cổ mẫu.

Tuy vậy, Cổ mẫu là người rất hiện đại, bà để chuyện này thuận theo tự nhiên, không can thiệp quá nhiều, không thúc cưới suốt cả ngày như những cha mẹ khác.

11 giờ rưỡi. Cổ gia đúng giờ ăn cơm.

"Chúc mẹ có một ngày lễ vui vẻ!"

Hiệu trưởng Cổ và em trai Cổ nâng ly lên chúc phúc cho ngày của Mẹ.

"Cảm ơn con trai!"

Cổ mẫu cười đến mức híp cả mắt, hai người con trai này có thể nói là sự kiêu ngạo suốt cả đời này của bà.

Cổ phụ cũng nâng ly lên nói cạn ly.

Một nhà bốn người cụng ly với nhau.

Sau khi uống một hớp lớn Champagne xong, hiệu trưởng Cổ mới vừa cười, vừa nói:

"Mẹ, hôm nay là ngày của mẹ, con muốn báo cho mẹ một tin tốt để mẹ có thể thật vui vẻ."

Mẹ Cổ thuận miệng hỏi:

"Tin tốt gì?"

Hiệu trưởng Cổ cười khà khà, nói:

"Mẹ, ngày mốt con sẽ tới Đế Đô để ra mắt!"

"Con nói cái gì?"

Cổ mẫu vừa nghe xong liền sợ ngây người!

Em trai Cổ cũng kinh ngạc mới mở to hai mắt, anh cả muốn đi ra mắt, chuyện này chắc khác nào một trò đùa cả!

Hiệu trưởng Cổ đương nhiên biết tâm tình của mẹ mình, lặp lại:

"Mẹ, con nói là ngày mốt con sẽ tới Đế Đô để ra mắt!"

"Tốt, tốt, tốt, quá tốt rồi, cuối cùng con cũng nghĩ thông suốt, đây là món quà tốt nhất mà mẹ được nhận trong ngày lễ của mẹ suốt mấy năm qua."

Lần này, Cổ mẫu thật sự tin rằng mình không nghe lầm, kích động tới mức tay run lên, nhìn sang người chồng có trí thông minh chỉ như một đứa trẻ của mình, nói:

"Ông già, ông nghe thấy chưa? Con trai lớn của tôi muốn đi ra mắt, nó muốn lấy vợ, ông và tôi sắp được ẵm cháu rồi!..."

Hiệu trưởng Cổ thấy mẹ kích động như thế thì không khỏi cảm thấy áy náy, xem ra dù ngoài miệng mẹ không nói về việc hôn sự của mình, nhưng trong lòng lại rất để ý.

Tuổi tác của cha mẹ đã cao, cho dù vì muốn làm cho bọn họ hạnh phúc thêm mấy năm nữa, thì hắn cũng phải nghiêm túc đối đãi với lần ra mắt này, nếu như phù hợp thì mau chóng kết hôn, sinh con.

Trong lòng em trai Cổ cũng nổi sóng, một mặt vì bị tin tức của anh trai làm cho khiếp sợ, một mặt khác là vì phản ứng của mẹ làm cho hắn cảm thấy rất áy náy. Dù sao năm nay đã 50 tuổi rồi, nhưng hai anh em bọn họ vẫn còn độc thân.

Bây giờ, anh cả đã tham gia ra mắt, hắn cũng phải quan tâm tới phương diện này mới được.

Mấy phút sau.

Sau khi đã tỉnh táo lại, Cổ mẫu bắt đầu hỏi thăm về chuyện ra mắt của con trai lớn.

Hiệu trưởng Cổ không có ý định giấu diếm, nói thẳng:

"Người kia cũng là diễn viên, chỉ nhỏ hơn con một tuổi, tên là Du Kinh Hồng, chắc mẹ cũng biết người này."

Chồng bà trước kia là một diễn viên, mà con trai lớn của bà còn là một diễn viên cấp bậc Ảnh đế, cho nên trình độ kiến thức của mẹ Cổ đối với giới giải trí thật sự không phải là điều mà một người phụ nữ bình thường có thể so được.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 474: Cha Mẹ Còn, Cuộc Sống Còn Có Nơi Để Đến. Cha Mẹ Đi, Cuộc Sống Chỉ Còn Có Đường Về (2)



Bà có thể không biết hết tất cả diễn viên trong giới giải trí, nhưng mà chỉ cần là người hơi nổi tiếng, thì hầu như Cổ mẫu đều biết.

Du Kinh Hồng là người trạc tuổi hiệu trưởng Cổ, thậm chí còn là một diễn viên nổi tiếng ra mắt sớm hơn cả hiệu trưởng Cổ, Cổ mẫu đương nhiên không thể không biết tới.

Cho nên, Cổ mẫu vừa nghe hiệu trưởng Cổ nói xong liền vội vàng hỏi:

"Con trai, người mà con nói là diễn viên diễn vai Kinh Hồng tiên tử trong phim phải không?"

Hiệu trưởng Cổ trả lời:

"Là cô ấy, mẹ thấy thế nào?"

Mẹ Cổ liên tục gật đầu, nói:

"Tuy bộ phim truyền hình kia toàn là tuấn nam mỹ nữ, nhưng mẹ vẫn nhớ vị Kinh Hồng tiên tử kia rất đẹp.

Cố Diệp Phi

Ba năm trước, mẹ và một người bạn của mình đã từng đếm số lượng nghệ sĩ giữ mình trong sạch trong giới giải trí, vị Kinh Hồng tiên tử này cũng nằm trong đó, nhân phẩm chắc là rất tốt.

Nếu như tính cách hai đứa hợp nhau, thì mẹ giơ hai tay tán thành cho mối hôn sự này."

Hiệu trưởng Cổ nghe mẹ nói như thế có thể nói là uống được một viên thuốc an thần, cười, nói:

"Có phù hợp hay không thì đợi gặp mặt tâm sự rồi nói sau."

...

Trong lúc hiệu trưởng Cổ nói chuyện ra mắt cho mẹ mình nghe, thì Du Kinh Hồng cũng đang làm bạn với mẹ mình.

Chuyện này vốn dĩ vẫn còn thiếu một nét, cho nên Du Kinh Hồng không định nói chuyện này ra sớm như thế, nhưng mà trong ngày lễ của mẹ, mẹ cô lại đột nhiên thúc cưới.

"Đã trôi qua rất nhiều năm rồi, nhưng mà con vẫn không kết hôn, mặc dù mẹ và cha rất nóng lòng, nhưng vẫn rất ít khi thúc giục con tranh thủ thời gian để lấy chồng, bởi vì chúng ta sợ trong lúc vội vàng con sẽ lấy sai người.

Nhưng mà, tuổi tác của hai người già chúng ta càng ngày càng lớn, cơ thể cũng càng ngày càng yếu. Già rồi không khỏi nghĩ nhiều, lỡ như ngày nào đó chúng ta không còn, con chỉ còn lại một mình, vậy thì sao hai ông bà già chúng ta yên tâm được?"

Du Kinh Hồng nghe xong cũng giật mình, vội vàng nắm lấy tay cha mẹ, quan tâm hỏi:

"Cha mẹ, cơ thể hai người có chỗ nào không thoải mái hả? Đã đi khám chưa?"

Du phụ vỗ vỗ tay con gái, an ủi:

"Con gái đừng lo lắng, cơ thể của cha và mẹ con không xuất hiện vấn đề gì lớn, chỉ là một chút bệnh vặt của người già mà thôi, không có gì đáng lo cả."

Du mẫu nắm chặt lấy tay con gái, nói:

"Con đừng lo, mẹ chỉ muốn nói là mẹ và cha con đều đã già rồi, không biết còn sống được mấy năm nữa, muốn nhân lúc còn sống thấy được con thành gia, như thế chúng ta mới có thể an tâm."

Du Kinh Hồng vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm vào mắt của cha mẹ mình, hỏi:

"Thật sự không sao chứ?"

Du phụ và Du mẫu lắc đầu, nói:

"Không sao cả."

Lúc này Du Kinh Hồng mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ n.g.ự.c nói:

"Làm con sợ muốn chết!"

Du mẫu không để con gái cứ thế bỏ qua chuyện này, một lần nữa nhắc tới chuyện hôn nhân:

"Con gái à, mẹ nói con nghe, con phải để tâm tới việc này mới được, không thể như trước kia nữa, dù sao con cũng đã hơn 50 rồi, không trẻ."

Du Kinh Hồng thấy ánh mắt mong đợi của mẹ mình, cô không muốn giấu nữa, nói thẳng:

"Cha, mẹ, ban đầu con tính xác định rõ rồi mới nói cho hai người biết, nhưng mẹ đã nói tới mức này rồi thì con dứt khoát nói cho hai người biết luôn!

Thực ra con đã hành động rồi, ngày mốt con sẽ tham gia ra mắt, hai người cũng biết anh ấy, là nhà từ thiện Hong Kong cực kỳ nổi tiếng, vị Ảnh đế được mọi người gọi là hiệu trưởng Cổ."

Du phụ và Du mẫu nghe xong liền nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự khiệp sợ của đối phương.

Sau khiếp sợ là sự mừng rỡ.

Du mẫu không nhịn được hỏi:

"Con gái, lời con nói là thật hay đùa vậy?"

Du Kinh Hồng cười, nói:

"Đương nhiên là thật rồi, đây là chuyện chung thân đại sự, sao có thể lấy ra để đùa được chứ!"

Du mẫu cười không dứt, hỏi tiếp:

"Mau nói cho mẹ nghe tại sao con lại đột nhiên muốn ra mắt với hiệu trưởng Cổ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

"Chuyện là như thế này..."

Sau đó, Du Kinh Hồng kể lại toàn bộ quá trình Giang đại sư đến tìm mình cho cha mẹ nghe.

Du phụ và Du mẫu nghe xong thì không khỏi kinh ngạc.

Một lúc lâu sau, Du phụ mới cảm khái:

"Không ngờ trên đời này vẫn còn một người mai mối lợi hại như Giang đại sư, đúng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt!"

Du mẫu vừa mừng, vừa sợ, nói:

"Con gái à, nếu thế thì xem ra con và vị hiệu trưởng Cổ kia thật sự có hy vọng đó!"

Trong mắt Du Kinh Hồng cũng xuất hiện một chút mong đợi:

"Hy vọng là thế, con sẽ nghiêm túc đối đãi với buổi ra mắt đó."

...

Quảng Đông.

Thành phố Thâm Quyến.

Bùi Dĩnh đi máy bay từ thành phố Hàng Châu về đây để ăn lễ cùng với mẹ.

Bùi Dĩnh không phải là con một, cô còn có một người em trai, nhưng mà vào bảy, tám năm trước, em trai của cô đã kết hôn rồi, cháu gái của cô bây giờ cũng đã học tiểu học.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 475: Cha Mẹ Còn, Cuộc Sống Còn Có Nơi Để Đến. Cha Mẹ Đi, Cuộc Sống Chỉ Còn Có Đường Về (3)



Gia cảnh của Bùi gia không tệ, Bùi phụ và Bùi mẫu đều là người có năng lực, trước kia bởi vì công tác mà bọn họ di cư tới Đức, cho tới khi Bùi Dĩnh về nước làm việc, bọn họ mới theo cô về đây.

Dưới sự hỗ trợ của cha mẹ và chị gái, em trai của Bùi Dĩnh dễ dàng trở thành một con người có giá trị lên tới mấy trăm triệu, mặc dù vẫn còn kém chị gái rất xa, nhưng mà thân là người có trong tay mấy trăm triệu, cuộc sống của hắn có thể nói là trôi qua rất thoải mái.

Thân là người có năng lực kiếm tiền nhiều nhất trong gia đình, địa vị trong gia đình của Bùi Dĩnh hoàn toàn không cần phải đề cập tới, lần nào trở về cũng nhận được sự đãi ngộ cao nhất, lần này cũng không ngoại lệ.

Bùi mẫu biết cô về cho nên tự mình xuống bếp, nấu một bàn lớn toàn những món mà cô thích ăn.

Lúc ăn cơm, Bùi Dĩnh có mấy lần suýt không nhịn được mà muốn nói cho cha mẹ nghe về chuyện ra mắt, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, quyết định chờ tới khi ra mắt xong, có kết quả rồi nói cho bọn họ sau... Tránh việc làm bọn họ mừng hụt.

...

Ngày hôm sau.

Bùi Dĩnh bước lên máy bay, bay tới Đế Đô.

Nghĩ tới việc đây là buổi ra mắt đầu tiên trong đời mình, Bùi Dĩnh không khỏi có chút lo lắng, cảm giác giống như lần đầu tiên cô đưa ra quyết định đầu tư quan trọng trong đời mình vậy.

Trong lúc Bùi Dĩnh đang yên lặng suy nghĩ, thì đột nhiên có một giọng nói vang lên ở bên trái:

"Xin chào chị gái, xin hỏi có phải chị tới Đế Đô để du lịch không?"

Bùi Dĩnh nhìn về nơi phát ra giọng nói, phát hiện người bắt chuyện với mình là một cậu trai trẻ có dáng vẻ cực kỳ đẹp trai, tuổi tác cũng xấp xỉ Giang đại sư, nhan sắc cũng không thua kém Giang đại sư.

Cậu đẹp trai kia thấy Bùi Dĩnh nhìn qua thì không khỏi nở một nụ cười mê người.

Bùi Dĩnh lời ít ý nhiều:

"Không phải."

Cậu đẹp trai tiếp tục nói:

"Vậy chị tới đó để công tác hả?"

Lần này, Bùi Dĩnh không trả lời mà hỏi ngược lại:

"Xin hỏi có chuyện gì vậy?"

Cậu đẹp trai lại nở nụ cười đã âm thầm tập luyện rất lâu, nói:

"Không có chuyện gì cả, chỉ là chẳng đường có hơi dài, cho nên muốn tìm một người để tâm sự, g.i.ế.c thời gian mà thôi."

Bùi Dĩnh lắc đầu, nói:

"Thành thật xin lỗi, tôi cần nghỉ ngơi."

Cậu đẹp trai nghe thế liền đờ người ra, lập tức tỏ vẻ cực kỳ phong độ, nói:

"Thành thật xin lỗi vì đã làm phiền!"

Bùi Dĩnh không đáp lại, chỉ nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế.

Cậu đẹp trai thấy thế liền yên lặng thở dài, biết chuyến đi lần này của mình lại phí công nữa rồi, không biết khi nào mới có cơ hội trèo lên người mấy phú bà kia để có thể thoát nghèo.

Đúng thế, mặc dù ngồi khoang hạng nhất, nhưng mà cậu đẹp trai kia thực ra không phải là người có tiền, anh chỉ là một người làm công bình thường mà thôi. Tháng nào anh cũng cực khổ làm việc, sau đó bớt ăn, bớt mặc để dành tiền, số tiền đó được anh dùng để chế tạo ra 'kỳ ngộ' trên máy bay.

Anh học được biện pháp này từ một chị tiền bối. Điều kiện kinh tế lúc đó của chị ấy cũng bình thường, nhưng sau khi tốt nghiệp, bay về Hong Kong tìm việc làm, chị đã cắn răng mua vé khoang hạng nhất, kết quả gặp được quý nhân, có được bước nhảy giai cấp, gả vào gia đình giàu có.

Cậu đẹp trai thấy nhan sắc của bản thân cũng cao, cho nên muốn thử biện pháp của chị tiền bối, xem thử xem có ngẫu nhiên gặp được phú bà, sau đó thuận lợi cấu kết với đối phương không, nếu được thì cả đời này anh không cần phải lo lắng nữa.

Tiếc là anh đã đi khoang hạng nhất mấy lần rồi, nhưng vẫn không gặp được chị gái nào độc thân, lần này khó khăn lắm mới gặp được một chị gái xinh đẹp, nhưng thái độ của đối phương lại là tránh xa người khác ngàn dặm.

Xem ra khó mà phục chế lại được kỳ tích của chị tiền bối kia rồi.

Có lẽ, còn đường này chỉ phù hợp với những mỹ nữ mà thôi.

Dù sao thì con gái cũng có ưu thế ở phương diện này hơn, chẳng có mấy chàng trai độc thân sẽ từ chối lời bắt chuyện của mỹ nữ, nhưng nếu ngược lại thì khác.

Bùi Dĩnh đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng của cậu đẹp trai kia, cô chỉ đơn giản là không quá thích nói chuyện phiếm với người xa lạ mà thôi, chuyện đó chẳng mang lại ý nghĩa gì cả, thay vì nói chuyện, chẳng bằng đọc một tác phẩm văn học để giúp bản thân tăng cao kiến thức còn hơn!

Chuyến bay từ thành phố Thâm Quyến đế Đế Đô kéo dài 3 tiếng đồng hồ.

3 giờ 40 phút chiều.

Máy bay đúng giờ hạ cánh xuống một sân bay nào đó ở Đế Đô.

Cố Diệp Phi

Trong khoảng thời gian này, cậu đẹp trai kia chưa từng một lần từ bỏ ý định muốn bắt chuyện với Bùi Dĩnh, nhưng tiếc là Bùi Dĩnh hoàn toàn không cho anh ta cơ hội, hầu như chỉ nói vài câu là đã đuổi anh ta đi.

Thấy máy bay hạ cánh, cậu đẹp trai kia chỉ có thể thầm thở dài.

Anh quyết định, chuyến bay quay về sẽ là chuyến bay cuối cùng mà anh ngồi khoang hạng nhất, nếu như vẫn không thể tìm được phú bà mà anh mong muốn nữa, vậy thì anh sẽ tìm kiếm biện pháp khác, không thể tiếp tục lãng phí tiền như này được.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 476: Đại Lão Giới Toán Học Và Đại Lão Giới Tài Chính



Buổi chiều.

Tại Thủ đô.

Trên đường từ sân bay tới một nhà hàng nào đó, một chiếc xe Volvo XC 90 màu đen đang chạy băng băng.

Người lái xe là Giang Phong, ngồi ở ghế phụ không phải ai khác, chính là Bùi Dĩnh vừa bay từ Thâm thị tới.

Hai người tùy ý nói chuyện phiếm vài câu, sau đó Bùi Dĩnh hỏi: “Giang đại sư, một người đã ly dị lại có hai đứa bé, cậu có thể giúp tìm kiếm đối tượng cho người như vậy được không?”

Giang Phong vừa lái xe vừa cười nói: “Đương nhiên là có thể, ngoại trừ những người không có ý định kết hôn ra, thì bất kể là vương công quý tộc hay người buôn bán nhỏ, tôi sẽ không từ chối bất kỳ ai.”

“Vậy thì được, nếu như lần này tôi xem mắt thuận lợi, sau đó tôi sẽ giới thiệu một khách hàng lớn cho Giang đại sư, cô ấy chính là một người bạn trong vòng tài chính của tôi, là một nữ phú hào tài sản vài tỷ.”

Nói tới đây, Bùi Dĩnh lại chuyển giọng, hơi chần chừ: “Có điều cô ấy có yêu cầu rất cao với nửa còn lại, không biết Giang đại sư có ngại phiền không?”

Giang Phong tự tin cười nói: “Bùi tổng cứ yên tâm, chỉ cần là yêu cầu hợp lý, thì không cần biết yêu cầu của người đó cao bao nhiêu, tôi đều có thể tìm được đối tượng phù hợp.”

“Có câu nói này của Giang đại sư là đủ rồi, sau đây tôi sẽ bớt chút thời gian giới thiệu hai người cho nhau.”

“Vâng.”

Tiếp đó, hai người tiếp tục nói vài câu chuyện phiếm, bất tri bất giác đã tới chỗ cần đến.

Đỗ xe xong, Giang Phong và Bùi Dĩnh liền theo sự hướng dẫn của nhân viên đi tới phòng riêng đã đặt trước, nhân vật nam chính buổi xem mắt ngày hôm nay, giáo sư Lưu Ức Tài, đã có mặt ở trong phòng riêng ngồi chờ.

Nhân viên tiến lên gõ cửa, nghe thấy bên trong vang lên tiếng “mời vào” mới mở cửa ra cho Giang Phong và Bùi Dĩnh đi vào.

Thấy Giang Phong và Bùi Dĩnh đi vào, Lưu Ức Tài liền vội vàng đứng lên chào hỏi: “Giang đại sư, mọi người đã tới rồi!”

Chào hỏi xong, ánh mắt của Lưu Ức Tài rơi trên người Bùi Dĩnh.

Vốn lúc xem ảnh, Lưu Ức Tài đã cảm thấy mỹ nữ tỷ tỷ Bùi Dĩnh này thật sự xinh đẹp, là mỹ nữ khó gặp, bây giờ nhìn thấy người thật lại cảm thấy ngoài đời so với ảnh còn đẹp hơn ba phần.

Ánh mắt của cô không hề sắc bén, nhưng lại ẩn ẩn lộ ra khí tức của một người có quyền lực.

“Giáo sư Lưu, để tôi giới thiệu cho anh một chút, vị này chính là Bùi tổng trước đó tôi đã nói với anh, là một trong những nữ thần nổi danh trong giới tài chính nước ta.” Giang Phong mỉm cười giới thiệu hai bên: “Bùi tổng, vị này chính là giáo sư Lưu, là một trong những thiên tài nổi danh nhất giới toán học, hai người làm quen với nhau một chút.”

Lưu Ức Tài mở lời chào hỏi trước: “Xin chào Bùi tổng, nghe đại danh của chị đã lâu!”

Bùi Dĩnh cũng mỉm cười chào hỏi: “Xin chào Lưu giáo sư, cái danh đầy mùi tiền kia của tôi cũng không đáng nhắc tới, thiên tài số học giống như anh đây mới là hi vọng phục hưng của quốc gia chúng ta.”

“Cái này không dám nhận, Bùi tổng quá khiêm tốn rồi!”

Hai người khách sáo vài câu, sau đó mới ngồi xuống bàn ăn.

Lúc gọi món, đương nhiên là ưu tiên phụ nữ.

Bùi Dĩnh cũng không từ chối cái này, trực tiếp gọi hai món mình thích, sau đó, Lưu Ức Tài và Giang Phong cũng lần lượt gọi món mình thích.

Chờ người phục vụ rời đi rồi, không cần có Giang Phong hướng dẫn, Lưu Ức Tài đã cùng Bùi Dĩnh hàn huyên.

Một người là thiên tài toán học, giáo sư đại học 985, một người là thiên tài tài chính, là người phụ trách quỹ ngân sách, cả hai bên đều đứng ở vị trí đỉnh cao trong lĩnh vực của mình, tùy tiện ném ra một chủ đề cũng có thể trò chuyện nửa ngày.

Hơn nữa, toán học cùng tài chính cũng có liên quan đến nhau.

Mà lúc này, trong lòng hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến một người, người này không phải ai khác chính là siêu cấp đại lão trong giới toàn học và giới tài chính, Simmons.

“Giáo sư Lưu, vừa nhắc tới nhà số học, tôi liền nghĩ ngay tới một vị tiền bối đại danh vang xa trong giới tài chính chúng tôi.”

Cố Diệp Phi

Lưu Ức Tài như có thần giao cách cảm tiếp lời: “Bùi tổng, có phải người chị nhắc tới chính là tiền bối trong giới tài chính, cũng chính là nhà số học số một thế giới, tiền bối Simmons?”

Bùi Dĩnh nhẹ gật đầu, cảm khái nói: “Chính là vị đại lão tiền bối này, có thể xem như nhà số học hàng đầu thế giới, có khả năng sử dụng tri thức toán học linh hoạt, dựa vào lý luận đầu tư để xây dựng mô hình toán học, cuối cùng đạt được thành tựu khiến người người chú ý trong giới tài chính, thật sự là khiến người ta bội phục sát đất.”

Lưu Ức Tài cười nói: “Toán học đúng là một ngành học thú vị, khoa học phát triển không thể tách rời toán học, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày cũng không thể tách rời khỏi toán học...”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 477: Đại Lão Giới Toán Học Và Đại Lão Giới Tài Chính (2)



Tiếp đó, hai người vượt qua giới hạn chuyên môn của mình, lấy chủ đề đại lão Simmons trò chuyện, nói về nghiên cứu toán học, nói về đầu tư tài chính, một hồi anh nghe tôi nói, một hồi tôi nghe anh nói.

Trong lúc đó, người phục vụ cũng dần dần bưng thức ăn lên, sau khi người phục vụ rời đi, hai người lại vừa ăn vừa trò chuyện, hai người anh một câu, tôi một câu, khá ăn ý.

Cố Diệp Phi

Bữa cơm này ăn đến khoảng bảy rưỡi tối mới tan cuộc.

Trước khi đi, Giang Phong mỉm cười nói: “Giáo sư Lưu, Bùi tổng, tiếp theo hai người cứ đi hẹn hò đi, tôi không quấy rầy hai người nữa, có tình huống gì thì cứ gọi điện cho tôi là được.”

Nếu như là nam nữ trẻ tuổi nghe thấy lời này của Giang Phong, sợ rằng sẽ cảm thấy có chút ngượng ngùng, có điều Lưu Ức Tài và Bùi Dĩnh đều đã là người trung niên thành thục, nghe như vậy cũng chỉ nhìn nhau cười một tiếng.

Lưu Ức Tài gật đầu cười nói: “Được, hôm nay Giang đại sư vất vả rồi!”

“Không có, vậy tôi đi trước đây, hẹn gặp lại!”

“Được, hẹn gặp lại, Giang đại sư!”

Chờ Giang Phong lái xe rời đi rồi, Lưu Ức Tài nhìn về phía Bùi Dĩnh, cười hỏi: “Bùi tổng, tiếp theo đây, chị muốn đi dạo phố, đi xem phim, hay là tìm một quán bar yên tĩnh ngồi đây?”

Bùi Dĩnh liếc mắt nhìn hắn, hơi trầm ngâm, sau đó nói: “Trước hết đi dạo phố đi, tiêu hóa xong đã rồi lại chọn sau.”

“Được, vậy chúng ta đến Tam Lý Truân dạo chơi được chứ?”

“Ừm, được!”

...

Tám giờ tối.

Hương Giang.

Hiệu trưởng Cổ đang ngồi trong thư phòng trầm ngâm suy tư.

Ngày mai hắn sẽ phải bay tới Thủ đô, sau khi công tác ở đó xong, hắn sẽ tham gia buổi xem mắt đầu tiên trong đời, và hẳn cũng là buổi xem mắt cuối cùng, hắn có cảm giác, lần này, tám chín phần mười hắn sẽ có thể tạm biệt độc thân.

Hắn năm nay 53 tuổi, lúc còn trẻ chỉ từng kết giao có hai người bạn gái.

Người bạn gái đầu tiên, dùng lời người trẻ, chính là một tra nữ điển hình.

Khi đó Hiệu trưởng Cổ tuổi nhỏ vô tri, lại bị bầu không khí xã hội ở Hương Giang ảnh hưởng, thích sự tiêu sái của Cổ Hoặc Tử Khoái, cả ngày dính với đám bạn lưu manh. Sau đó hắn còn không biết trời cao đất rộng làm ra một chuyện suýt chút nữa đã hủy hoại cả đời của hắn, đó chính là tham dự nhóm cướp “Khứ lực”.

Kết quả, nhóm cướp “Khứ lực” gặp phải cảnh sát, đám bạn lưu manh kia của hắn chạy hết, chỉ còn một mình Hiệu trưởng Cổ được giao nhiệm vụ canh chừng bị bắt, lúc ấy, lấy nghĩa khí làm đầu, hắn không khai ra gì cả.

Lúc ngồi tù, đám bạn lưu manh cũng có đến thăm hắn, hiệu trưởng Cổ liền nhờ đối phương chăm sóc bạn gái hắn thật tốt.

Người bạn lưu manh kia sảng khoái đáp ứng, sau đó thì chăm sóc bạn gái của Hiệu trưởng Cổ lên cả trên giường.

Lúc Hiệu trưởng Cổ nhận được tin tức thì phẫn nộ đến đánh mất lý trí, ở trong tù suốt ngày đi tìm người đánh nhau, cứ như vậy kéo dài thời hạn thi hành án lên 22 tháng.

Người bạn gái thứ hai thì là người bạn gái duy nhất Hiệu trưởng Cổ từng công khai thừa nhận.

Cô gái hiền lành này ở cùng hắn bảy năm, theo hắn từ lúc không có tiếng tăm gì đến lúc có chút danh tiếng, kết qua lúc sự nghiệp đang khởi sắc thì chuyện hắn từng ngồi tù cuối cùng cũng bị lộ ra.

Sau đó, sự nghiệp rớt xuống ngàn trượng, trở thành người bị mọi người phỉ báng.

Ngay lúc hắn đang ở vị trí thấp nhất, người bạn gái này vẫn không rời bỏ hắn, thậm chí còn vì hắn mà từ bỏ rất nhiều cơ hội, đối với hắn có thể nói là tình thâm ý trọng.

Chỉ tiếc, hai người cuối cùng vẫn là hữu duyên vô phận, sau khi ở cùng nhau bảy năm vẫn không thoát khỏi kết cục chia tay.

Bây giờ mắt thấy đã sắp tham gia xem mắt, có lẽ không lâu sau hắn sẽ cùng người khác đi vào lễ đường, Hiệu trưởng Cổ lại nhớ lại từng chi tiết năm đó, bỗng nhiên muốn gọi điện thoại cho người bạn gái cũ đã cùng hắn bảy năm, Hoàng Kỷ Thiến.

Sau khi nghĩ thông suốt, Hiệu trưởng Cổ cũng không do dự nữa, lấy điện thoại ra, ấn vào số điện thoại mà đã rất nhiều năm rồi hắn chưa từng động vào.

Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói ngập ngừng vang lên: “Anh Cổ?”

Nghe thấy giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, Hiệu trưởng Cổ cảm xúc chập trùng đáp lại: “Là tôi!”

Giờ phút này, trong lòng Hoàng Kỷ Thiến cũng không thể nào bình tĩnh trở lại, người bạn trai mối tình đầu này có ảnh hưởng lớn bao nhiêu tới cô, sợ rằng chỉ có chính bản thân cô biết.

Dù sao thì sau khi chia tay với người bạn trai mối tình đầu này, cô cũng không nói chuyện yêu đương lần nào nữa.

“Sao anh lại gọi điện cho em, có chuyện gì không?” Hoàng Kỷ Thiến hỏi.

Hiệu trưởng Cổ nói: “Tối nay anh gọi điện cho em là muốn nói với em một tiếng, ngày mai anh sẽ tham gia một buổi xem mắt, có lẽ là không bao lâu nữa, anh sẽ tạm biệt cuộc sống độc thân!”

Hoàng Kỷ Thiến nghe vậy thì chấn động trong lòng, kinh ngạc nói: “Anh muốn đi xem mắt?”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 478: Đại Lão Giới Toán Học Và Đại Lão Giới Tài Chính (3)



Hiệu trưởng Cổ ừ một tiếng, nói: “Đúng vậy, đoạn thời gian trước anh được một người bạn giới thiệu, quen biết một vị đại sư mai mối tương đối lợi hại, khả năng suy tính nhân duyên của cậu ấy thì không ai bằng, cho nên anh đã nhờ người ta giúp tìm đối tượng.

Bây giờ, cậu ấy đã giúp anh tìm được một đối tượng rồi, ngày mai anh sẽ tham gia buổi xem mắt với người ta.”

Hoàng Kỷ Thiến nghe vậy, n.g.ự.c phập phồng liên tục, thật lâu sau mới trả lời: “Đây là chuyện tốt, anh năm nay đã 53 tuổi rồi, cũng là thời điểm tìm bạn gái, nếu còn chờ nữa thì sẽ thật sự già mất!”

Hiệu trưởng Cổ nói: “Hoàng muội, lần này anh gọi điện cho em, ngoại trừ nói chuyện ra mắt và chào hỏi em, còn có một mục đích quan trọng khác, chính là muốn nhờ vị Giang đại sư kia tìm kiếm cho em một đối tượng.

Em năm nay đã 48 tuổi rồi, không còn trẻ nữa.

Đời này, người anh có lỗi nhất chính là em, hi vọng Giang đại sư có thể giúp em tìm được người thích hợp, giúp em có một cuộc sống hạnh phúc an ổn, như vậy anh mới không cảm thấy áy náy được.”

Hoàng Kỷ Thiến nói khẽ: “Anh Cổ, anh không có lỗi với em, hai chúng ta chỉ có thể nói là hữu duyên vô phận thôi, anh không cần phải vì thế mà cảm thấy áy náy, em cũng không hối hận khoảng thời gian đã cùng anh yêu đương.”

Hiệu trưởng Cổ thở dài một tiếng, nói: “Vậy em hãy nghe theo lời khuyên này của anh, để vị Giang đại sư kia giúp em tìm một đối tượng, sau đó gả cho một người chồng thật tốt, sinh sống hạnh phúc, có thể chứ?”

Hoàng Kỷ Thiến trầm mặc trong chốc lát, phun ra một chữ: “Được!”

Chờ cúp điện thoại xong, Hiệu trưởng Cổ lại thở dài.

Hắn và Hoàng Kỷ Thiên cùng nhau sinh sống bảy năm, hắn tương đối hiểu rõ tính cách của cô, trong lòng cô chắc chắn là không nguyện ý tham gia xem mắt, nhưng vì để cho hắn yên tâm, cô vẫn đáp ứng.

Cô ấy vẫn là người phụ nữ suy nghĩ cho hắn như trước đây, hưởng ân mỹ nhân thật đúng là khó nhất mà!

Trầm mặc gần nửa tiếng đồng hồ, Hiệu trưởng Cố lại gọi điện cho một người khác.

Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói chứa sự ngạc nhiên vang lên: “Quá nhi?”

Hiệu trưởng Cố khẽ mỉm cười, nói: “Cô, là con!”

Người hắn gọi điện lần này là vị cộng tác thần tiên năm đó của hắn, cô Lý.

Cô Lý cười hỏi: “Hiếm khi thấy con gọi điện thoại tới, có chuyện gì không?”

Hiệu trưởng Cổ trầm mặc vài giây đồng hồ, sau đó mới đáp: “Cô Lý, ngày mai con định đi xem mắt!”

Cô Lý nghe vậy cũng kinh ngạc không thôi, “Không phải chứ? Con muốn đi xem mắt sao?”

Hiệu trưởng Cổ ừ một tiếng, nsoi: “Đoạn thời gian trước con được một người bạn giới thiệu cho một vị đại sư vô cùng lợi hại, vị đại sư này cực kỳ am hiểu chuyện suy tính nhân duyên, con liền nhờ người ta tìm giúp một đối tượng, hiện đã có người rồi, cho nên con định ngày mai đi xem mắt.”

Cô Lý cau mày nói: “Con nói vị đại sư kia có đáng tin cậy không?”

Hiệu trưởng Cổ khẳng định nói: “Cái này không cần nghi ngờ, lần này con gọi điện thoại cho cô cũng chính là hy vọng cô có thể nghe lời khuyên này của con, mời vị đại sư kia tìm cho mình một đối tượng.”

Cuộc điện thoại này cũng không phải là hắn tùy tiện gọi, lúc hắn và cô Lý cộng tác diễn 《 Thần Điêu Đại Hiệp 》 , hắn biết rất rõ là cô Lý thích hắn.

Cố Diệp Phi

Chỉ tiếc hai người cũng hữu duyên vô phận, khi đó hắn đã có người bạn gái là Hoàng Kỷ Thiến.

Sau khi hắn và Hoàng Kỷ Thiến chia tay, cô Lý đã trở thành bạn gái của một tên đàn ông cặn bã.

Cô Lý vì thằng đàn ông kia mà làm tất cả, cuối cùng bị người ta vô tình vứt bỏ.

Đối với kết quả này, Hiệu trưởng Cổ vẫn luôn canh cánh trong lòng, bây giờ lại gặp được kỳ nhân hiếm thấy như Giang đại sư, hắn đương nhiên phải khuyên răn người cộng tác cũ này thật tốt, giúp cô ấy cũng có thể tìm được đối tượng phù hợp trải qua quãng đời còn lại.

Cô Lý trầm mặc trong chốc lát, nói: “Con hẳn phải biết, hiện tại cô đã tuyệt vọng với chuyện tình cảm rồi, không muốn yêu nữa, cái tuổi này của cô cũng không vùng vẫy nổi.”

Hiệu trưởng Cổ chân thành nói: “Điều cô nói con đương nhiên biết, nếu như không nắm chắc, con cũng sẽ không tùy tiện quấy rầy cô, nhưng lần này thật sự là một cơ hội khó có được, Giang đại sư thật sự có bản lĩnh vô cùng thần kỳ, con thật sự không muốn thấy cô bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này.”

Nếu như đổi lại là người khác nói lời này, cô Lý hẳn là sẽ không muốn tin tưởng, nhưng trong lòng cô, Quá Nhi dù sao cũng khác, nghe hắn nói thành khẩn tới như vậy, cuối cùng vẫn không đành lòng từ chối ý tốt của hắn.

Bà nói: “Được, cô tin tưởng con.”

Hiệu trưởng Cổ vui mừng trong lòng, nói: “Cô, cứ quyết định như vậy đi, cô không được lừa gạt con đâu đấy.”

Cô Lý cười một tiếng, trong đầu phảng phất hiện ra hình ảnh năm đó, ôn nhu nói: “Quá Nhi, cô sẽ không bao giờ lừa con.”

Hiệu trưởng Cổ hít một hơi thật sâu, nói: “Vậy ngày mai lúc con đi xem mắt sẽ nói với Giang đại sư chuyện này, sau đó sẽ sắp xếp thời gian cho cô và Giang đại sư gặp mặt nói chuyện.”

Cô Lý đáp: “Được, tất cả đều nghe theo con.”

“Được, vậy cứ như vậy đi, ngày mai đợi con nói chuyện với Giang đại sư xong sẽ gọi điện thoại lại cho cô.”

“Được, cô chờ điện thoại của con.”

“Vâng, hẹn gặp lại cô sau!”

“Quá Nhi, hẹn gặp lại!”

Chờ cúp điện thoại xong, sự xao động trong lòng Hiệu trưởng Cổ mới dần dần bình tĩnh trở lại.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 479: Chào Giang Đại Sư, Hoan Nghênh Ngài Đến Hương Giang



Thứ ba, ngày 16 tháng 5 năm 2023.

Sáng sớm, hiệu trưởng Cổ cùng người đại diện và trợ lý bay đi Đế Đô, sau khi đến Đế Đô lại lập tức tham gia quay một chương trình nào đó. Chờ sau khi hết bận, đã gần sáu giờ chiều.

Mười phút sau, thoát khỏi người đại diện và trợ lý, hiệu trưởng Cổ trang bị đầy đủ leo lên một chiếc xe Volvo XC90 màu đen, sau đó lặng lẽ rời đi.

Trên xe, sau khi chào hỏi lẫn nhau, Giang Phong lại mỉm cười nói: "Hiệu trưởng Cổ, tôi đã chuẩn bị hoa tươi và quà tặng giúp ông, lại đặt ở cốp sau xe, ông xem thử có hài lòng không?"

Hiệu trưởng Cổ ngồi ở ghế lái phụ nghe vậy quay đầu nhìn, phát hiện trên ghế sau có đặt một bó hoa được gói đẹp mắt, bên cạnh hoa tươi là quà tặng trái cây, lá trà, rượu vang, hoa quả khô vân vân, nhìn đóng gói đã biết giá không rẻ.

"Làm Giang đại sư cậu phải phiền lòng rồi, tốn bao nhiêu tiền tôi sẽ chuyển cho cậu." Hiệu trưởng Cổ lấy điện thoại di động ra nói.

Giang Phong lắc đầu mỉm cười nói: "Hiệu trưởng Cổ, ông làm nhiều chuyện vì đám trẻ vùng núi như vậy, tôi chẳng qua giúp ông chuẩn bị ít quà tặng mà thôi, ông lại nói chuyện tiền nong với tôi thì quá khách sáo rồi!"

Hiệu trưởng Cổ thấy hắn nói chuyện chân thành thì cất điện thoại đi, mỉm cười nói: "Vậy được, tôi không khách sáo với cậu nữa!"

...

Bảy giờ tối, Giang Phong và hiệu trưởng Cổ bí mật đi tới nhà cô giáo Du.

Đúng vậy, lần gặp mặt này, trải qua hai bên thương lượng, cuối cùng quyết định địa điểm ở nhà của cô giáo Du.

Không có cách nào, hiệu trưởng Cổ và cô giáo Du đều là người nổi tiếng trong giới giải trí, ăn cơm ở bên ngoài thật sự rất bất tiện, tâm thần luôn căng thẳng, vậy thật sự quá mệt mỏi.

Mấy ngày trước, Giang Phong mới qua một lần, cũng xem như quen đường, không khiến cho bất kỳ người nào quan tâm, thuận lợi đi vào nhà của cô giáo Du.

"Chào cô giáo Du!"

"Chào hiệu trưởng Cổ!"

Hai người không cần Giang Phong giới thiệu, đã chào hỏi nhau.

Sau đó, hiệu trưởng Cổ lại đưa hoa và quà tặng tới, mỉm cười nói: "Hoa tươi tặng người đẹp, còn có chút quà tặng nhỏ, hy vọng cô giáo Duu có thể thích."

Du Kinh Hồng nhận lấy bó hoa tươi và quà tặng, tươi cười nói: "Cảm ơn hiệu trưởng Cổ, hoa rất đẹp, tôi rất thích, làm anh tiêu pha rồi!"

Cố Diệp Phi

Hiệu trưởng Cổ mỉm cười nói: "cô giáo Du khách sáo, không đáng bao nhiêu tiền, cô thích là tốt rồi."

Du Kinh Hồng cầm dép cho bọn họ thay, nói: "Giang đại sư, cậu và hiệu trưởng Cổ vào phòng khách uống chén trà trước, tôi hâm lại thức ăn là có thể ăn cơm!"

Giang Phong “Vâng” một tiếng, sau đó hỏi: "cô giáo Du, có cần giúp một tay không?"

Du Kinh Hồng lắc đầu mỉm cười nói: "Không cần, tôi chỉ am hiểu làm vài điểm tâm thôi, cái khác đều không am hiểu, cho nên những thức ăn này đều do tôi đặt nhà hàng XX đưa tới, chỉ cần dùng lò vi sóng hâm lại là được."

"cô giáo Du có lòng rồi!"

Trong khi nói chuyện, Giang Phong và hiệu trưởng Cổ đã đi đến phòng khách.

Trên bàn trà trong phòng khách, cô giáo Du đã sớm đun nước sôi, ngay cả lá trà cũng đã bỏ xong.

Vì vậy, Giang Phong lại ra tay rửa trà pha, cùng hiệu trưởng Cổ uống trà.

Trong phòng bếp, Du Kinh Hồng bỏ từng món ăn vào lò vi sóng hâm nóng, đồng thời nhân lúc rảnh rỗi sắp bát đũa, rượu vang cũng rót vào trong bình đựng rượu.

Trong lúc bận làm, nhịp tim của Du Kinh Hồng cũng dần tăng lên.

Từ khi người mai mối Giang đại sư nói muốn giới thiệu hiệu trưởng Cổ cho bà ta, bà ta đã làm ổ ở nhà, mất ăn mất ngủ xem phim của hiệu trưởng Cổ đóng.

Cũng không biết có phải là duyên phận kiếp trước, hay là hiệu quả tự thôi miên, hoặc hoàn toàn tin tưởng vào kết quả của Giang đại sư, dù sao ba ngày qua, trong lòng bà ta mơ hồ có bóng dáng của hiệu trưởng Cổ.

Lúc này gặp mặt,

Tự nhiên có cảm giác gặp được người trong lòng.

Đại khái hơn mười phút, sau khi hâm nóng hết các món ăn, Du Kinh Hồng lại kêu lên: "Giang đại sư, hiệu trưởng Cổ, ăn cơm thôi!"

"Tới đây!"

"Bữa cơm thật thịnh soạn."

Lời khách sáo không cần nói nhiều.

Sau ba vòng rượu, năm món ăn, hiệu trưởng Cổ và cô giáo Du cũng bắt đầu nói chuyện.

Du Kinh Hồng mỉm cười nói: "Hiệu trưởng Cổ, cho dù tôi debut sớm hơn ông, nhưng có thể nói con đường diễn xuất của tôi thuận buồm xuôi gió, vốn chưa từng nổi lên, đương nhiên cũng không có cách nói rơi xuống, cứ bình thường không sóng gió mấy chục năm."

Hiệu trưởng Cổ lắc đầu nói: "cô giáo Du quá khiêm nhường, năm đó khi tôi còn chưa vào nghề, cô đã nổi tiếng, hơn nữa là cô chủ động từ bỏ không ít cơ hội, bằng không cô có thể có thành tựu lớn hơn trong giới điện ảnh."

Giang Phong nói xen vào: "cô giáo Du đây là điển hình của người không vì danh lợi, sống ra đặc sắc của đời mình."

"Cũng không tốt như các người nói đâu. Tôi chỉ không muốn đặt ra từng mục tiêu sau đó chắc chắn phải hoàn thành, sống như vậy sẽ rất mệt mỏi." Nói đến đây, Du Kinh Hồng nhìn về phía hiệu trưởng Cổ nói: "So với lịch sử diễn xuất chẳng có gì để khen ngợi của tôi, vẫn là kinh nghiệm diễn xuất của hiệu trưởng Cổ tương đối truyền kỳ hơn."
 
Back
Top Bottom