Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 50: 50: Hưởng Thụ Đãi Ngộ Cao Nhất 2



Sau khi về tới nhà, Giang Phong lập tức đi tắm rửa, sau đó lại tâm sự với anh cả một chút về tiến độ tán gái của anh cả.

Tiếp đó, hắn lại lên Wechat, nói chuyện với tác giả văn học mạng - Hồ Văn Hoa về tiến độ của việc ra mắt, sau khi biết bọn họ đang tiến triển thuận lợi, thì hắn lại bắt đầu mở app Khởi Điểm lên đọc chương mới của mấy bộ truyện mà hắn đang theo dõi.

Sau khi đọc hết tất cả những chương mới của mấy quyển sách kia, thì cũng đã là 10 giờ đêm.

Thời gian này, nếu như ở thành phố lớn, thì cuộc sống sinh hoạt chỉ mới bắt đầu mà thôi, nhưng ở nông thôn, thì vào giờ này đa số mọi người đã đi ngủ hết rồi.

Giang Phong thân là một người trẻ của thời hiện đại, hắn đương nhiên không thể ngủ sớm như thế rồi, cho nên hắn lại xem thêm mấy mỹ nữ chân dài, nhưng đáng tiếc rằng tất cả đều là giả.

"Mẹ nó, dáng người của mỹ nữ tuyệt quá, nếu mà là thật thì đúng là ghê gớm!""Chậc chậc, trang của mỹ nhân này thật sự quá hoàn hảo, không biết đã có bao nhiêu người đóng quân ở trang này rồi!""ĐM, ngón tay của mỹ nữ này dẻo thật đó, nhảy bằng ngón tay quá ngầu, khiến cho người ta xem xong không khỏi than thở!""Ồ! "Giang Phong vừa lướt video, vừa nhỏ giọng đánh giá, hai tiếng cứ thế trôi qua.

Tới khi Giang Phong mắc vệ sinh, hắn mới giật mình phát hiện trời đã khuya lắm rồi, đến lúc nghỉ ngơi rồi!Thế là Giang Phong lưu luyến không rời mà tắt app, sau đó đi vào trong nhà vệ sinh giải quyết việc của bàng quang, rửa mặt, rồi quay về giường ngủ.

Trước khi ngủ, Giang Phong đột nhiên cảm thấy việc lướt những video không có ý nghĩa gì kia suốt cả ngày đúng là lãng phí sinh mệnh, thay vì xem những video đó, hắn có thể xem mấy video có kiến thức hữu dụng, nhưng tiếc là dữ liệu không cho phép!.

Ngày hôm sau.

10 giờ sáng.

Vị khách đã hẹn trước ngày hôm qua mang theo quà tặng và bao lì xì tới trước cửa mời hắn làm mai mối.

Vị khách này không ai xa lạ, chính là chú của Lý Hưng Văn - Vương Kim Thành.

Lần này, Vương Kim Thành tới để mời Giang Phong làm bà mối cho con trai lớn của ông - Vương Phong, người đi cùng ông là Lý Hưng Văn.

Lý Hưng Văn vừa xuống xe liền cười thật tươi, chào:"Giang đại sư, chúng ta lại gặp nhau rồi!"Kim chủ tới, Giang Phong cũng cười tươi đáp lại:"Anh Văn, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi!"Trong tay Vương Kim Thành cầm theo quà tặng, ông khẽ cười, nói:"Giang đại sư, chúng ta đã từng nói chuyện với nhau trong ngày mà Tiểu Văn kết hôn, cậu còn nhớ tôi không?"Giang Phong thuần thục tiếp nhận quà tặng, cười nói:"Chú Vương, cháu đương nhiên là nhớ rồi, mọi người vào trong uống tách trà đi, chúng ta từ từ nói chuyện!"Hồng bao tám trăm, hai bao thuốc lá Đại Long, hai túi hoa quả, tổng giá trị có vẻ như hơn một ngàn.

Đây chính là quà mời môi mà cậu của Lý Hưng Văn, Vương Kim Thành đưa tới, căn bản là tham chiếu tiêu chuẩn của Lý gia.

Thấy Giang Phong nhận hồng bao mời môi rồi, Vương Kim Thành liền vừa cười vừa nói: “Giang đại sư, để tôi giới thiệu hoàn cảnh nhà tôi với anh một chút trước, tôi là người trấn Đại Pha, kinh doanh một cửa hàng mì ở trên trấn, chủ yếu là bán nguyên liệu thô nấu bún.

Cửa hàng mì này nhà tôi đã kinh doanh mười mấy năm, làm ăn cũng coi như đủ sống, vốn liếng để dành mặc dù không thể so sánh với nhà anh rể, nhưng một trăm mấy chục vạn thì vẫn có.

”Lý Hưng Văn ở bên cạnh xen vào nói: “Giang đại sư, là cậu của tôi khiêm tốn mà thôi, tiệm mì nhà cậu tôi đâu chỉ coi như là đủ sống thôi đâu, căn bản có thể coi như tiệm mì làm ăn khá nhất ở trên trấn rồi.

”Giang Phong gật đầu cười nói: “Anh Văn, trong lòng tôi đã rõ rồi, chú Vương cứ nói tiếp đi!”Vương Kim Thành cười cười, tiếp tục nói: “Thằng con trai nhà tôi tên là Vương Phong, năm nay 28 tuổi, tốt nghiệp một trường đại học bình thường, chiều cao đại khái khoảng 172cm, vẻ ngoài thì tôi có ảnh chụp ở đây, để tôi gửi cho cậu qua wechat!”Nói rồi, Vương Kim Thành lập tức lấy điện thoại di động ra, vừa thao tác vừa nói: “Trước mắt, thằng nhóc kia nhà tôi kinh doanh một cửa hàng trà sữa nho nhỏ ở tỉnh thành, chỉ là vị trí của cửa hàng trà sữa kia không quá tốt, nên việc buôn bán cũng không quá thuận lợi, lợi nhuận ròng mỗi tháng chỉ khoảng ba bốn ngàn, so ra còn kém hơn tiền công của người làm công ăn lương, đã vậy lại không chịu đầu tư mạo hiểm, thật sự là không có chút lời nào.

”Giang Phong nhìn ảnh chụp Vương Phong một chút, phát hiện người này vóc dáng khá bình thường, không xấu cũng không đẹp, mang theo một đôi mắt kính cận, nhìn ngược lại khá nhã nhặn.

Nghe thấy Vương Kim Thành nói tới đây, Giang Phong cười nói: “Chú Vương, cũng không thể nói như vậy được, người làm công bình thường, tiền công cầm được không cần chịu rủi ro gì, nhưng tiền công đó dù sao cũng là tiền chết, trừ khi là Hoàng Đế làm việc lớn, bằng không, người bình thường muốn dựa vào làm công để phát tài, căn bản là chuyện không thể.

Nhưng bản thân tự đầu tư mở tiệm thì khác, kể cả hiện tại chưa kiếm được tiền gì nhiều, còn phải chịu rủi ro từ việc đầu tư, nhưng một khi đầu tư thành công, thành quả gặt hái được cũng sẽ thật sự kinh người.

”Lý Hưng Văn cũng tán đồng, nói: “Giang đại sư nói không sai, huống chi, cửa hàng trà sữa của em họ bây giờ cũng không bị lỗ tiền, chỉ là kiếm được ít mà thôi.

Trước cứ để em ấy kinh doanh một đoạn thời gian, kể cả chưa kiếm được bao nhiêu tiền, thì chí ít cũng thu được kinh nghiệm, chờ lúc sau đầu tư sẽ cân nhắc toàn diện hơn, xác suất đầu tư thành công cũng cao hơn.

”“Đạo lý kia, tôi hiểu, tôi bây giờ không phải lo lắng nó đầu tư thất bại, mà là lo lắng chuyện hôn nhân đại sự của nó.

”Nói tới đây, Vương Kim Thành lại thở dài, nói: “Giang đại sư, cậu không biết mà thôi, thằng con kia nhà tôi tính tình tương đối chất phác, khả năng xã giao gần như bằng không, so với người anh họ Tiểu Văn của nó đúng là hai thái cực khác nhau.

Nếu như không phải tôi để ý sắp xếp cho nó đi xem mắt, chỉ sợ nó sẽ độc thân đến già.

”Giang Phong nói: “Chú Vương không cần phải lo lắng, tính cách mỗi người là khác nhau, tính cách anh Phong, nghe chú nói thì chính là kiểu người chân thật, người đàn ông như vậy có lẽ là không lãng mạn, cũng không biết cách dỗ dành chị em phụ nữ, nhưng anh ấy lại có thể cho phụ nữ cảm giác an toàn mà họ muốn nhất, như vậy là đủ rồi!”Vương Kim Thành nhẹ gật đầu, nói: “Giang đại sư, tôi tin tưởng ánh mắt của cậu, tất cả đành nhờ cậu rồi!”Giang Phong cười đáp: “Không cần khách khí, chú Vương cứ đợi tin tức của cháu là được rồi!”------Dịch: MBMH Translate.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 51: Ở Trong Chăn Mới Biết Chăn Có Rận



Hai ngày sau, giống như có hẹn với nhau, lại có hai vị khách tới mời môi, một người trong đó là bạn từ nhỏ của Lý Hưng Văn, Chu Hiểu Bôn, một người là anh họ của Trương Thu Lan, Hà Húc.

Ba ngày liên tục tiếp đãi ba vị khách, đều là người có quan hệ mật thiết với vị khách hàng đầu tiên, Lý Hưng Văn, từ điểm này có thể thấy được tầm quan trọng của danh tiếng.

Bởi vì cả ba vị khách đều có quan hệ cùng Lý gia, cho nên lễ mời môi cơ bản đều tương đồng nhau, cộng thêm giá trị hồng bao đều khoảng một ngàn tệ, cũng xem như nâng cao ngưỡng mời môi lên một chút.

Bây giờ, Giang Phong không chỉ có xe riêng của mình, mà phạm vi tìm kiếm đối tượng từ mười dặm ban đầu đã tăng lên đến ba mươi dặm, đương nhiên là có thể tìm kiếm mục tiêu thích hợp dễ như trở bàn tay.

Hơn nữa, điểm xứng đôi hôn nhân của ba đối tượng này đều không thấp, một người 81 điểm, một người 83 điểm, một người 84 điểm, có điểm xứng đôi hôn nhân cao như vậy, một khi kết thành vợ chồng, vậy chắc chắn sẽ trở thành đôi vợ chồng điển hình ngàn dặm có một.

Sau khi sắp xếp ra mắt cho đôi bên xong, Giang Phong lại thu được hồng bao giá trị ba ngàn tệ.

Không hề nghi ngờ, ba vị khách này đều dùng giá trị hồng bao để thể hiện thái độ của mình.

Đi xem mắt, so sánh với việc yêu đương tự do của người trẻ tuổi, là hoàn toàn khác nhau, người đã nguyện ý tham gia xem mắt, thì đã 99% hướng đến mục tiêu kết hôn.

Bởi vậy, nam nữ đã tham gia xem mắt thì cơ bản đều sẽ tuân thủ một nội quy bất thành văn, đó chính là đưa ra quyết định trong thời gian ngắn xem có tiếp tục phát triển mối quan hệ với đối phương hay không.

Dù sao thì người đi xem mắt cơ bản đều là người đã có tuổi, với độ tuổi như vậy thì đã không cho phép bọn họ tiêu tốn thời gian hai ba năm để chậm rãi tìm hiểu đối phương như người trẻ tuổi nữa rồi.

Bất kể là nam hay nữ, khi số tuổi từ đầu 2 biến thành đầu 3, tâm tình cũng sẽ không còn thong dong bình tĩnh như trước kia nữa.

...

Thành phố Thâm Quyến.

Một trấn nào đó ở quan ngoại (vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc).

Giang Xuân Liên vẻ mặt mừng rỡ chuyển hành lý và quà tặng lên xe, ngày mai là ngày mười bốn tháng bảy, từ khi tới đây làm công vào đầu thập niên 90 thế kỷ trước, cũng từ sau khi cô đến nơi này lấy chồng xa, thì số lần về ngoại của cô chỉ còn đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

Mà sau mười bốn tháng bảy thì về nhà ngoại lại càng khó hơn.

Mười bốn tháng bảy năm nay, khó khăn lắm con trai mới đồng ý theo cô về nhà ngoại một lần, Giang Xuân Liên đương nhiên là vô cùng vui vẻ.

Ngày mười bốn tháng bảy âm lịch, gọi là tháng cô hồn, là tết Trung Nguyên, là một trong những ngày lễ truyền thống vô cùng quan trọng của nước ta.

Nước ta đất rộng của nhiều, phong tục tập quán các nơi cũng có sự khác biệt lớn, có nhiều chỗ định cả ba ngày mười ba tháng bảy, mười bốn tháng bảy, mười lăm tháng bảy đều là ngày lễ, thậm chí còn có câu nói “Mười ba con gà, mười bốn con vịt, mười lăm cân thịt heo”.

Một số vùng thuộc tỉnh Quế (Quảng Tây) và Quý Châu thậm chí còn bắt đầu ăn tết từ mùng một tháng bảy cho đến tận mười bốn hoặc mười lăm tháng bảy, bởi vậy mới có cách nói ăn tết vào ngày mười bốn tháng bảy.

Đương nhiên, tổ chức ngày lễ kéo dài hơn mười ngày như vậy chỉ có một số ít địa phương, còn như trấn Thanh Hà quê Giang Xuân Liên, mặc dù rất coi trọng ngày Tết Trung Nguyên mười bốn tháng bảy này, nhưng cũng chỉ có một ngày mười bốn tháng bảy này mới tính là ngày lễ mà thôi.

Sau khi đã cất xong quà cáp ở cốp xe, Giang Xuân Liên và Liễu Diễm lên xe.

Liễu Diễm là bạn gái mà con trai cô kết giao hai tháng trước, hai đứa bây giờ đã bàn tới chuyện cưới gả, lần này là đi chơi cùng con trai cô.

Người lái xe là con trai Thôi Viễn, sau khi xe khởi động, xe bắt đầu lăn bánh, Giang Xuân Liên lại không khỏi ngầm thở dài.

Thật ra cô muốn chồng mình, Thôi Chí Viễn mang cô về nhà ngoại một lần, đáng tiếc, hai người đã kết hôn mười mấy năm, chồng cô lại chỉ cùng cô trở về nhà mẹ đẻ đúng một lần.

Mà trước những lời hỏi thăm suốt mấy năm qua từ bên nhà mẹ đẻ, Giang Xuân Liên đương nhiên rất muốn nói giúp cho chồng mình, nói anh ấy bận rộn công việc, không rảnh.

Nhưng trên thực tế là có chuyện gì xảy ra, không chỉ có Giang Xuân Liên biết rõ, sợ rằng bên nhà mẹ đẻ cũng đều đã đoán được.

Cố Diệp Phi

Cô xem như gả tốt, tài sản trong nhà hơn ngàn vạn.

Nhưng có ở trong chăn mới biết chăn có rận.

Trên thực tế, cô ở trong căn nhà này căn bản không có chút tiếng nói nào, quyền lực kinh tế thì lại càng không phải nói tới, tài sản cô nắm trong tay cho tới bây giờ cũng không vượt quá con số mười vạn này.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 52: Thật Là Nghiệp Chướng Mà!



Nhận điện thoại của cô xong, Giang Phong lại bắt đầu tổng vệ sinh cùng cha mẹ.

Thật ra từ hai ngày trước, Giang phụ và Giang mẫu đã thu dọn căn nhà cũ này một lần, căn nhà cũ này cũng không phải là căn nhà mà gia đình Giang Phong đang ở hiện tại, mà là căn nhà ông bà nội bọn họ ở trước kia.

Đương nhiên, Giang phụ sau khi kết hôn cũng là ở chỗ đó, sau này mới xây căn nhà này.

Mấy năm trước lúc ông nội vẫn còn, căn nhà vẫn có người ở, sau khi ông nội đi rồi, chú nhỏ liền đưa bà nội tới huyện thành chăm sóc, quê quán nơi này cũng chỉ có ngày lễ ngày Tết mới trở về một lần mà thôi.

Người Trung Quốc hoài cổ, đối với phần lớn người nông thôn mà nói, quê quán chính là căn, dù có rất nhiều người đã an cư lạc nghiệp ở thành phố lớn, nhưng vào ngày lễ Tết vẫn cứ thích về quê quán ở nông thôn, cảm giác chỉ có trở lại với thôn quê thì mới có thể cảm nhận được hương vị ngày Tết kia.

Chú nhỏ của Giang Phong, Giang Vĩnh Quý chính là kiểu người nông thôn như vậy, mặc dù ông sau khi tốt nghiệp đại học đã lên huyện thành công tác, cũng ở huyện thành lấy vợ, sinh con, an cư lạc nghiệp, nhưng ngày lễ ngày Tết, ông cơ bản đều sẽ trở về.

Những ngày lễ quan trọng như ngày mười bốn tháng bảy này, chú nhỏ càng sẽ không vắng mặt.

Bởi vậy, Giang phụ Giang mẫu cơ bản đều không cần gọi điện hỏi thăm, trực tiếp đi thu dọn nhà ở cũ một lần, để lúc chú nhỏ và bà nội trở lại còn có chỗ mà ở.

Bây giờ biết rõ cô cũng muốn tới, vậy đương nhiên phải quét dọn căn nhà cho thật sạch sẽ một lần, dù sao thì người tới cũng không chỉ có một mình cô, còn có cả anh họ Giang Phong, Thôi Viễn, và bạn gái của anh ấy.

Sau khi dọn dẹp gian phòng sạch sẽ ngăn nắp xong, Giang phụ mới dặn dò: “Tiểu Phong, con lên trên trấn mua cái chiếu trúc, với mua thêm hai cái quạt điện, quạt điện trong nhà không đủ dùng nữa rồi!”

Giang mẫu nói thêm: “Thuận tiện mua thêm cả hai cái chăn mỏng nữa, được rồi, để mẹ đi chung với con đi, còn cả bàn chải đánh răng và khăn mặt, cốc các thứ cũng phải chuẩn bị kỹ càng, anh họ con là người thành phố lớn, còn mang cả bạn gái tới, điều kiện như nhà chúng ta cũng không biết người ta có ghét bỏ hay không.”

Giang Phong nói: “Mẹ, chúng ta cứ tận tâm chiêu đãi cho tốt là được, nếu như anh họ và bạn gái ghét bỏ điều kiện nhà ta không tốt, bọn họ có thể tới khách sạn thuê phòng ngủ, dù sao thì cũng không tốn bao nhiêu tiền.”

Giang phụ thở dài, nói: “Trước cứ đi mua đồ đi, trước tiên nên chuẩn bị kỹ càng cái đã, đến lúc đó, ở trong nhà hay ở khách sạn, để tự bọn họ lựa chọn là được rồi!”

Giang Phong nhẹ gật đầu, sau đó liền lái xe đưa mẹ đi mua sắm!

...

Từ trấn ở quan ngoại nào đó thành phố Thâm Quyến tới trấn Thanh Hà, tổng đoạn đường khoảng bảy trăm cây số, mấy người Giang Xuân Liên từ khoảng chín giờ sáng xuất phát, mãi tới khoảng sáu giờ chiều mới tới trấn Thanh Hà.

Sở dĩ mất nhiều thời gian như vậy là vì còn dành ra một giờ nghỉ ngơi ở trạm dừng chân.

Giang Xuân Liên đã khoảng năm năm rồi không về nhà mẹ đẻ, từ lúc đi tới địa phận trấn Thanh Hà, gọi điện cho anh cả báo lộ trình xong, cô vẫn nhìn chằm chằm ngọn đồi nhỏ quen thuộc nằm hai bên làn xe kia, lúc trở về trấn thì lại càng không chớp mắt nhìn chằm chằm những công trình kiến trúc ấn tượng đó.

Mà khi về tới trong thôn thì lại càng thêm cẩn thận ngắm nhìn cảnh vật, đồng thời, trong lòng dâng lên một cảm giác không nói lên lời, có lẽ người xa nhà đã lâu, khi trở về đều sẽ có cảm giác tương tự như vậy đi!

Xe đi qua cầu, trong mắt Giang Xuân Liên liền hiện lên bóng hình của anh cả chị dâu cùng với hai đứa cháu từ xa xa, bọn họ đứng ở đó, nhìn về phía đầu cầu, rất hiển nhiên là đang chờ đợi cô tới.

Thấy cảnh này, trong lòng Giang Xuân Liên không khỏi cảm thấy ấm áp.

Vài giây đồng hồ sau, xe vừa dừng hẳn, Giang Xuân Liên liền không chờ đợi nổi nữa, đẩy cửa xuống xe.

Mà một nhà bốn người Giang Phong đã sớm đi lên đón, chào hỏi nhau vài câu xong, Giang phụ liền nói: “Hẳn là đã đói bụng rồi, đồ ăn đều đã làm xong, chúng ta vào nhà vừa ăn vừa nói chuyện đi!”

Giang mẫu vội vàng chào hỏi Liễu Diễm.

Cô gái tên Liễu Diễm này nhan sắc cũng khá ưa nhìn, dáng người cũng không tệ, chỉ nhìn bề ngoài thì vẫn dư sức xứng đôi với anh họ Thôi Viễn, nói chuyện cũng lễ phép, nhìn thấy phòng ở cũ kỹ nhà Giang Phong thì cũng không tỏ vẻ ghét bỏ gì.

Giang Phong theo thói quen nghề nghiệp liền thử kiểm tra điểm xứng đôi hôn nhân của anh họ và Liễu Diễm một lần.

Cố Diệp Phi

Kết quả...

Sau khi nhìn thấy con số không thể tưởng tượng nổi kia, Giang Phong hoài nghi bản thân có phải là đã đo sai đối tượng rồi hay không, hoặc là năng lực của hắn xuất hiện trục trặc gì, lập tức kiểm tra thử lại lần nữa.

Sau đó, kết quả vẫn như cũ, khiến cho tâm tình Giang Phong không khỏi trở nên nặng nề.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 53: Thật Là Nghiệp Chướng Mà! (2)



Thật sự là kết quả kiểm tra này đã vượt xa ngoài dự đoán của hắn rồi!

Điểm xứng đôi hôn nhân lại là 0 điểm, điểm số dọa người này quả thực đã đổi mới nhận thức của hắn về giá trị xứng đôi hôn nhân rồi, cho dù là phối đôi với một con búp bê bơm hơi thì điểm xứng đôi hẳn cũng không thể thấp đến mức như này.

Cho tới tận khi Giang Phong nhìn tư liệu chi tiết về hai người, mới hiểu được nguyên do tại sao điểm xứng đôi hôn nhân lại là 0, hắn thật sự không nghĩ tới ngoài đời thật mà cũng có thể đụng phải chuyện cẩu huyết như vậy.

Nguyên nhân là, người anh họ này thế mà lại là anh em cùng cha khác mẹ với Liễu Diễm, đây quả thật đúng là không hợp thói thường mà!

Chẳng trách điểm xứng đôi hôn nhân lại là 0 điểm, thật sự là nghiệp chướng mà! !

Trong lúc Giang Phong đang ngổn ngang suy nghĩ trong lòng, chủ đề trên bàn cơm vậy mà tự nhiên lại tập trung trên người hắn, bởi vì chuyện hắn sau khi tốt nghiệp đại học làm mai mối kiếm được mấy vạn đã bị cô của hắn biết rồi.

Là hai ngày trước, lúc cô gọi điện cho Giang phụ nhắc tới công việc của Giang Phong, Giang phụ đã không nhịn được mà nói ra.

“Tiểu Phong, cô thật sự không nghĩ tới cháu đường đường là một sinh viên đại học danh tiếng, sau khi tốt nghiệp thế mà lại về nhà làm bà mối, lúc vừa nghe thấy cha cháu nói chuyện này, cô còn tưởng rằng cha cháu đang nói đùa đấy! Bây giờ mới được bao lâu chứ, cháu đã tác hợp được hai đôi vợ chồng, kiếm được mấy vạn tiền làm bà mối, ngay cả xe cũng mua được rồi, thật sự là lợi hại!” Giang Xuân Liên tán dương.

Nghe thấy thế, ngay cả Thôi Viễn và Liễu Diễm đều cảm thấy cực kỳ thần kỳ.

Không đợi Giang Phong đáp lời, anh cả Giang Phi đã cướp lời, nói: “Cô à, tin tức của cô có chút hơi chậm rồi, gần đây Tiểu Phong vừa mới tiếp thêm ba vị khách nữa, đồng thời cũng đã sắp xếp buổi ra mắt cho bọn họ rồi. Nghe nói tất cả đều hài lòng, chờ qua ngày lễ, Tiểu Phong sẽ sắp xếp cho bọn họ ‘nhìn gia môn’. Nếu như tất cả thuận lợi, Tiểu Phong có thể nhận được thêm không ít tiền làm mai mối nữa!”

Giang Xuân Liên nghe vậy, sợ hãi than một câu: “Khá lắm, cháu đúng thật là trời sinh để ăn chén cơm này, xem ra không bao lâu nữa, Giang gia chúng ta sẽ có một bà mối danh tiếng rồi!”

Thôi Viễn vì ảnh hưởng của cha, sở dĩ cũng không quá để ý thân thích bên phía mẹ, bao gồm cả người c** nh* đang làm công chức ở huyện thành kia, hắn cũng không để vào trong mắt.

Nhưng đối với người em họ Giang Phong này, Thôi Viễn vẫn coi trọng mấy phần, dù sao thì Giang Phong cũng là sinh viên đại học danh tiếng, thân phận này ít nhiều cũng có chút ít mặt mũi.

Bây giờ, khi nghe thấy chiến công làm mai mối huy hoàng của em họ, Thôi Viễn còn thiện tâm nhắc nhở: “Tiểu Phong, em đã có thiên phú làm mai mối, đã nghĩ muốn phát triển trong nghề mai mối này, vậy không bằng mở hẳn một công ty mai mối, dù sao cũng mạnh hơn nhiều so với một mình em đơn đả độc đấu, mà một khi phát triển, tiền đồ cũng sẽ bất khả hạn lượng.”

Giang Phong mặc dù trong lòng có chuyện kìm nén, nhưng việc này nên giải quyết thế nào, hắn còn chưa nghĩ rõ ràng được, dù sao thì chuyện không nên cũng đều đã xảy ra, hắn cũng không nên nóng vội hành động.

Nghĩ vậy, liền thả lỏng tinh thần, đáp: “Chuyện anh họ nói em cũng đã cân nhắc qua, có điều tạm thời vẫn nghĩ nên cắm rễ ở nông thôn chậm rãi phát triển, chờ tới khi có đầy đủ lượng khách rồi, bản thân cũng đã có đủ danh tiếng, lúc đó lại mở công ty mai mối cũng không muộn!”

Liễu Diễm cũng biểu thị đồng tình, nói: “Em cảm thấy ý tưởng của em họ Tiểu Phong rất tốt, nhất khẩu cật bất thành bàn tử (Mọi thứ đều cần thời gian xây dựng dần dần; không thể đốt cháy giai đoạn), chưa cơ sở gì đã vội vàng mở công ty mai mối là không thực tế.”

Thôi Viễn cười hắc hắc, nói: “Vợ nói rất đúng!”

Liễu Diễm liếc hắn một cái, trong mắt chứa một tia x**n t*nh.

Thấy cảnh này, tâm tình Giang Phong lần nữa trở nên nặng nề.

Ăn tối xong cô trò chuyện với hàng xóm, anh họ dẫn bạn gái đi dạo phố, thưởng thức vẻ khác biệt giữa phong cảnh làng quê với thành phố.

Giang Phong nằm trên võng, vắt óc suy nghĩ xem hắn phải làm thế nào để giải quyết êm đẹp vấn đề nhức nhối của anh họ.

Giang Phong không nghĩ thì thôi, càng nghĩ càng thấy đau đầu, mấy chuyện khác tạm không nhắc tới, chỉ nói vấn đề nhức nhối này thôi. Rốt cuộc hắn làm sao biết chứ? Chỉ riêng chuyện này hắn không thể nào nghĩ ra cách giải thích hợp lý.

Không biết suy nghĩ bao lâu, mãi cho đến khi anh họ dắt tay Liễu Diễm quay về, nhìn thấy hai người thân thiết, người biết được sự thật như Giang Phong thật sự không nhìn nỗi nữa. Hắn không do dự, ngồi dậy khỏi võng, bước đến trước mặt hai người rồi hỏi: “Liễu Diễm, chị thích ăn đồ ngâm chua không? Mấy món ngâm chua ở trấn bọn em ngon lắm đấy.”

Cố Diệp Phi
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 54: Lật Bài Ngửa



Ở hai tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây, trong mười người phụ nữ thì có ít nhất tám người thích ăn đồ ngâm chua, Liễu Diễm đương nhiên cũng thích ăn. Cô nghe thế bèn vui vẻ đáp: “Chị thích ăn mấy đố ngâm chua lắm, không ngờ ở trấn của em có người bán đồ ngâm chua đấy.”

Anh họ Thôi Viễn cười nói: “Tiểu Diễm, em muốn ăn thì anh đi mua cùng em.”

Giang Phong vội nói: “Anh họ, anh không biết tiệm nào trên trấn bán ngon nhất đâu, để em đi mua với chị Diễm cho. Hôm nay anh lái xe cả ngày chắc cũng mệt rồi.”

Thôi Viễn gật đầu nói: “Em nói cũng đúng, vậy làm phiền Tiểu Phong rồi.”

Giang Phong lắc tay nói: “Anh họ đừng khách sáo, chị Diễm, chúng ta đi thôi.”

Liễu Diễm cười đáp: “Vậy đi thôi, nghĩ đến mấy món ngâm chua là chị ch** n**c miếng rồi.”

Hai người nhanh chóng lên xe, Giang Phong vừa khởi động xe vừa hỏi: “Chị Diễm, chị với anh họ quen biết nhau thế nào vậy?”

Liễu Diễm khẽ cười, nói: “Chị với anh ấy cũng trùng hợp quen biết nhau thôi. Chị thích đi biển bơi lội, hai tháng trước lúc chị bơi ở biển thì chân bị chuột rút, may có anh họ của em cứu chị, nếu không chị thật sự gặp nguy hiểm rồi.”

Giang Phong gật đầu nói: “Thì ra là thế, vậy anh họ gặp mặt người nhà của chị chưa?”

Liễu Diễm nói: “Đương nhiên gặp rồi.”

Sau khi Giang Phong lái xe ra đường lớn hắn lại hỏi: “Vậy mẹ chị có đồng ý cho chị quen anh họ không?”

Liễu Diễm thắc mắc không biết vì sao Giang Phong lại hỏi vậy, nhưng cô vẫn trả lời: “Đồng ý chứ, điều kiện gia đình anh họ em rất tốt, mẹ chị đương nhiên sẽ tôn trọng quyết định của chị rồi.”

Giang Phong thở dài nói: “Chị Diễm, ba mẹ chị chắc vẫn chưa gặp ba mẹ anh họ đúng không?”

Liễu Diễm trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Em họ Tiểu Phong, em rốt cuộc muốn nói chuyện gì?”

Giang Phong tấp xe vào một mảnh đất trống bên cạnh đường lớn, sau đó quay lại nhìn Liễu Diễm, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chị Diễm, chuyện em sắp nói với chị có lẽ sẽ khiến chị tức giận hoặc không tin, nhưng em không thể không nói với chị, cho nên chị phải bình tĩnh lắng nghe.”

Giang Phong thở dài thườn thượt, hắn nói: “Chị Diễm, chị không thể ở cùng anh họ em.”

Liễu Diễm bỗng thay đổi sắc mặt, cô trầm mặc hỏi: “Tại sao? Hay là dì Giang không đồng ý chị quen biết anh Viễn nên mới kêu em nói với chi sao?”

Giang Phong lắc đầu: “Không liên quan đến cô, nguyên nhân cụ thể em cũng không biết nên nói thế nào. Bây giờ chị gọi điện hỏi mẹ chị, lúc gọi nhớ nhắc tên của dượng Thôi Chí Cường với mẹ chị, xem thử mẹ chị có đồng ý cho chị quen biết anh họ không nhé.”

Liễu Diễm lờ mờ hiểu ra gì đó, sau đó lấy điện thoại trong túi ra, trước khi bấm số gọi cô còn nhìn sang Giang Phong một cái.

Giang Phong biết ý liền xuống xe, đồng thời đóng cửa xe lại.

Thế giới rộng lớn như vậy, mỗi ngày không biết xảy ra bao nhiêu chuyện lạ lùng. Tuy trong thực tế loại chuyện khốn nạn như của anh họ và Liễu Diễm khá hiếm gặp, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có tin tức đưa tin những chuyện giống như vậy. Bởi nhiều lý do khác nhau mà dẫn đến việc đối phương không rõ thân phận của nhau, cuối cùng xảy ra những chuyện vốn không nên xảy ra.

Cuộc gọi điện này của Liễu Diễm tốn chừng hai mươi phút hơn, đợi cô ấy cúp máy, Giang Phong mới mở cửa lên xe.

Thấy mắt của Liễu Diễm đỏ ửng, rõ ràng là đã khóc, Giang Phong không kìm được bèn thở dài: “Chị Diễm, đây là lỗi lầm đời trước phạm phải, chị với anh họ chỉ là không may mắn gặp phải mà thôi.”

Trong lòng Liễu Diễm thấp thỏm, cô nhìn Giang Phong rồi hỏi: “Em rốt cuộc làm sao biết chuyện này vậy?”

Giang Phong vừa khởi động xe vừa nói: “Nếu em nói em biết xem tướng, mọi việc đều do em nhìn tướng mạo của chị và anh họ mà tính ra thì chị có tin không?”

Liễu Diễm im lặng một hồi rồi nói: “Hèn gì chỉ trong vòng một tháng mà em có thể đạt được thành tựu ở cái ngành mai mối này. Nếu em thật sự có năng lực thần kỳ như thế, vậy mọi thứ có thể được lý giải rồi.”

Giang Phong vừa lái xe vừa nói: “Chị Diễm, tiếp theo chị định thế nào?”

Cố Diệp Phi

“Còn có thể làm gì chứ, hay em cứ chở thẳng chị ra huyện thành để chị tự bắt xe về nhà.”

“Chị Diễm, trốn tránh không giải quyết được vấn đề đâu, chị định nói thế nào với anh họ em đây?”

Liễu Diễm đau khổ nói: “Anh ấy cũng có quyền biết sự thật.”

Giang Phong lắc đầu nói: “Chị Diễm, em không khuyến khích chị nói sự thật liền cho anh họ đâu, nếu không em cũng chẳng nói riêng chuyện này với chị. Cho dù muốn nói cũng phải đợi sau khi quay về đã, tốt nhất đừng để cô em biết chuyện, cô sẽ đau lòng lắm.”

Liễu Diễm thở dài: “Nếu không nói sự thật cho anh ấy, em cảm thấy chị vẫn có thể thân thiết với anh ấy như trước không?”

Giang Phong biết hiện thực tàn khốc này, hắn nghĩ rồi nói: “Hay là chị Diễm mượn cớ cơ thể không khoẻ, tối nay lảng tránh anh họ em, đợi ngày mai ăn lễ xong thì nói trong nhà có chuyện, sau đó kêu anh họ đưa chị về. Trên đường quay về đừng nhắc đến chuyện này, dù sao tâm trạng không tốt mà lái xe dễ gây tai nạn lắm, đợi đến Thâm Quyến chị hẵng nói cho anh họ biết sự thật, chị thấy thế nào?”

Liễu Diễm ngẫm một hồi rồi chầm chậm gật đầu: “Được, vậy cứ làm thế đi.”

Lúc này, điện thoại cô bỗng reng lên, Liễu Diễm nhìn màn hình, thì ra là Thôi Viễn gọi. Cô ổn định lại tâm trạng, sau đó bắt máy nói qua loa vài câu rồi cúp.

Xe cũng vừa đến thị trấn, Giang Phong đỗ xe ở đối diện một cửa tiệm bán đồ ngâm chua, sau đó mua hết một trăm tệ đồ ngâm chua rồi lái xe quay về.

Trên đường quay về, Giang Phong nghiêm túc nói: “Chị Diễm, chị cũng biết em bây giờ làm nghề mai mối, hơn nữa năng lực “xem tướng” cũng không tệ, đợi sau khi chị về Thâm Quyến nói hết sự thật với anh họ, nếu chị tin em, em có thể giới thiệu đối tượng cho chị, đảm bảo khiến chị hài lòng.”

Liễu Diễm khen nói: “Em họ Tiểu Phong đúng là trời sinh làm nghề mai mối. Chị tin chỉ cần chưa tới vài năm em sẽ trở thành ông mai nức tiếng gần xa.”

“Chị Diễm quá khen rồi, chị ghi lại số điện thoại của em đi, khi nào muốn kết hôn thì liên lạc với em.”

“Được, đợi chị thực sự muốn kết hôn sẽ nhắn với em.”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 55: Rời Đi



Khoảng 8 giờ tối, gia đình chú nhỏ đã mang theo bà nội trở về.

Trong số ba anh em Giang phụ, ngoại trừ Giang phụ ở nông thôn sinh được ba đứa con, thì cả cô và chú nhỏ đều chỉ sinh được một đứa con trai.

Con trai của chú nhỏ tên là Giang Vũ, nhỏ hơn ba tuổi so với Giang Phong, vừa mới học xong năm nhất đại học.

Rất hiển nhiên, Giang Vũ đã nghe được chiến tích làm mai mối huy hoàng của vị anh họ Giang Phong từ cha mẹ mình, vừa về tới liền quấn lấy Giang Phong hỏi lung tung này kia, người không biết còn tưởng rằng hắn muốn bỏ học làm bà mối đấy!

Các bậc cha chú ngồi cùng một chỗ, chủ đề cơ bản là tập trung trên người Giang Phong và Thôi Viễn.

Giang Phong thì không cần phải bàn, tốt nghiệp đại học xong về nhà chưa tới một tháng đã kiếm được mấy vạn tiền mặt cùng quà tặng giá trị hơn một vạn, hơn nữa còn là tiền kiếm được từ việc làm bà mối, có thân thích nào nghe mà không đem ra bàn luận một phen đâu!

Còn Thôi Viễn thì là vì cùng mang theo bạn gái trở về, chuyện này đương nhiên cũng rất đáng đem ra bàn luận, bởi vậy, tiêu điểm nghị luận của mấy bậc cha chú tự nhiên không thể thiếu được hắn.

Liễu Diễm và Giang Phong sau khi mua ít đồ chua ngâm trở về, theo lời đề nghị của Giang Phong, hai người mượn cớ không thoải mái trở về phòng nghỉ ngơi, tóm lại là dùng hết khả năng để tránh tiếp xúc với Thôi Viễn, đợi ngày mai, sau khi quay lại thành phố Thâm Quyến sẽ ngả bài với hắn.

Đêm đó, bởi vì là lần đầu tiên cô trở về nhà vào ngày mười bốn tháng bảy, ba anh em nhiều năm không gặp, ngồi trò chuyện tới tận rạng sáng mới trở về phòng mình ngủ.

...

Ngày hôm sau.

Ngày mười bốn tháng bảy âm lịch, là ngày lễ cô hồn trong truyền thuyết.

Mọi nhà trong thôn Long Sơn đều ở đây g.i.ế.c vịt đem cúng tổ tiên.

Còn tại sao ngày lễ cô hồn lại phải ăn vịt, ở đây có một cách nói rất thú vị, rằng vào ngày mười bốn tháng bảy này, tổ tiên muốn trở về thăm con cháu, nhưng đến cầu Nại Hà mới phát hiện ra không có thuyền, không thể qua sông.

Thế là, con cháu ở dương gian vào ngày hôm đó sẽ gửi vịt xuống dưới, để vịt chở bọn họ về nhà.

Đương nhiên, loại truyền thuyết tràn ngập sắc thái thần thoại này không thể coi là thật, trên thực tế, nguyên do gần với sự thật nhất hẳn là bởi vì mùa này là mùa vịt mập béo nhiều thịt, chính là thời điểm ăn ngon nhất, cho nên mọi người mới g.i.ế.c vịt ăn lễ, cứ truyền lại nhiều đời, tạo thành phong tục tập quán bây giờ.

Thời gian cúng lễ trấn Thanh Hà bên này là giữa trưa, sau khi g.i.ế.c vịt mang lên cúng tổ tiên thì sẽ bắt đầu làm cơm trưa.

Nhà Giang Phong g.i.ế.c hai con vịt, cả hai đều là vịt lớn nặng tầm mười cân một con, ngày mười bốn tháng bảy năm trước mặc dù cả nhà chú nhỏ đều trở về, nhưng g.i.ế.c một con vịt cũng đã đủ ăn.

Có điều, năm nay nhà cô cũng ở đây, Giang mẫu liền hào phóng làm hai con vịt.

Đây đều là vịt do chính Giang mẫu nuôi, hương vị cũng không phải thứ có thể so sánh với vịt bán bên ngoài.

Ở thôn Long Sơn, có 4 cách làm vịt phổ biến nhất:

Một, vịt luộc.

Hai, vịt nấu cháo.

Ba, vịt xào gừng thái sợi.

Bốn, canh vịt om sấu.

Giang gia hôm nay ngoại trừ món vịt nấu cháo, cả ba món kia đều làm.

Hương vị kia thật sự là người nào ăn người đó biết, ngay cả phú nhị đại như Thôi Viễn cũng ăn đến khen không dứt miệng.

Hương vị này đến từ mùi vị nguyên bản của thịt vịt, là thứ đầu bếp không cách nào dùng gia vị tạo ra được.

Giữa trưa, bình rượu Mao Đài giá trị hơn ba ngàn tệ được đem ra, nhà chú nhỏ khá gần, có thể thường xuyên nhìn thấy, nhưng cô gả xa, khó khăn lắm mới về được một lần, hơn nữa lại là ngày lễ tết, Giang Phong đương nhiên muốn đem rượu ngon nhất lên để chiêu đãi.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Liễu Diễm liền nói lời chào với Giang gia: “Bà ngoại, cậu cả mợ cả, c** nh* mợ nhỏ, cả mấy anh em họ ở đây nữa, trong nhà cháu hiện có một số việc phải xử lý, cần đi về trước rồi. Thật sự cảm tạ sự chiêu đãi nhiệt tình của mọi người, nếu như có ngày mọi người tới thành phố Thâm Quyến, nhớ gọi điện cho cháu, cháu sẽ đón tiếp mọi người thật chu đáo!”

“Tiểu Diễm, sao lại đột nhiên trở về như vậy, có phải là không quen cuộc sống nông thôn chỗ chúng ta không?”

“Đúng vậy đó Tiểu Diễm, sao lại đột ngột trở về như vậy, khó khăn lắm mới tới được một lần mà, hay là ở lại thêm mấy ngày nữa đã!”

“Nếu như không phải việc quá gấp, vậy cứ ở lại đây mấy ngày nữa, sau đó lại về xử lý cũng không muộn mà!”

Thấy Liễu Diễm nói lời tạm biệt, Giang phụ Giang mẫu và gia đình chú nhỏ ào ào mở miệng giữ người.

Giang Xuân Liên nghe vậy cũng có chút bất ngờ, trước khi đến đã nói sẽ ở vài ngày rồi mới về, bây giờ Liễu Diễm lại đột nhiên muốn trở về, khiến cô đúng là không kịp chuẩn bị tâm lý.

Trước đó, khi Liễu Diễm ngăn không cho Thôi Viễn uống rượu thì cũng đã thông báo chuyện phải trở về cho hắn, cho nên ngoại trừ kẻ đầu têu là Giang Phong ra, cũng chỉ có Thôi Viễn là biết trước chuyện Liễu Diễm sẽ trở về sớm.

Bây giờ, thấy hai người cậu và mợ đều mở miệng giữ lại, Thôi Viễn liền lên tiếng nói giúp Liễu Diễm: “Cậu cả mợ cả, cậu hai mợ hai, trong nhà Tiểu Diễm thật sự có việc cần phải về xử lý, chuyện khá gấp, cho nên chúng cháu chỉ có thể đi về trước.”

Giang Xuân Liên hiếm lắm mới về ngoại được một lần, vốn muốn ở thêm mấy ngày rồi mới quay lại, bây giờ đột nhiên lại phải trở về sớm, trong lòng có chút phiền muộn, dù sao thì cũng không biết lần tiếp theo trở lại sẽ là bao giờ.

Cố Diệp Phi

Giang Phong thấy thế, xen vào nói: “Nếu trong nhà chị Diễm có chuyện, vậy anh họ trước cứ đưa chị Diễm trở về đi! Cô, cô khó lắm mới về được một lần, cứ ở lại thêm vài ngày, chờ tới khi nào muốn về thì nói với cháu, cháu đưa cô trở về!”

Giang Xuân Liên nghe vậy thì tâm hơi động, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối, nói: “Thôi vậy Tiểu Phong, vậy thì phiền phức quá, vẫn là để cô trở về cùng với anh họ của cháu đi thì hơn!”

Giang Phong cười nói: “Cái này có gì mà phiền toái, vừa đúng lúc cháu cũng muốn lên thành phố Thâm Quyến bên kia chơi một khoảng thời gian đây!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 56: Rời Đi (2)



Giang Vĩnh Quý nói: “Chị, chị đã nhiều năm rồi không trở về, Tiểu Phong đã nói vậy thì chị cứ ở lại chơi thêm mấy ngày đi!”

Thôi Viễn đương nhiên hiểu rõ tâm tư mẹ mình, liền lên tiếng khuyên nhủ theo: “Mẹ, vậy mẹ cứ ở lại đây thêm vài ngày đi, để con đưa Tiểu Diễm về là được rồi!”

“Vậy được, thế Tiểu Viễn và Tiểu Diễm cùng về trước đi, mẹ qua mấy ngày nữa sẽ về sau.” Giang Xuân Liên nghe vậy thì không do dự nữa, gật đầu đồng ý, sau đó căn dặn Thôi Viễn lái xe chú ý an toàn, không được lái xe khi mệt mỏi, mệt thì tới trạm dừng nghỉ ngơi, vân vân.

Mà mấy trưởng bối, bao gồm cả bà nội, thì bắt đầu nhét bao lì xì cho Liễu Diễm, đây cũng là phong tục của trấn Thanh Hà, lần đầu tiên vãn bối mang bạn gái về, lúc rời đi thì trưởng bối đều sẽ cho bao lì xì.

Liễu Diễm đương nhiên cũng không có ý định cầm mấy hồng bao này, nhưng thái độ của các trưởng bối quá kiên quyết, không nhận không được, cô chỉ có thể lúng túng nhận lấy những hồng bao này.

Cố Diệp Phi

Như vậy, mười phút sau, xe chính thức khởi động rời đi.

Thấy chiếc xe đã đi xa rồi, Giang Phong âm thầm thở dài một hơi, nhìn từ trong tài liệu xứng đôi có thể thấy được, Liễu Diễm này thế nhưng thật ra là một cô gái rất tốt, nếu như bỏ qua quan hệ m.á.u mủ này, giá trị xứng đôi của hai người mặc dù không đến 80 điểm, nhưng tối thiểu cũng là trên 75 điểm.

Đáng tiếc, không có nếu như, loại chuyện xác suất cực thấp này lại rơi trúng vào đầu cô, mong rằng sẽ không tạo thành đả kích quá lớn.

Đợi qua mấy ngày nữa, hắn đưa cô mình trở về thành phố Thâm Quyến rồi, sẽ giúp Liễu Diễm tìm một đối tượng có giá trị xứng đôi cao, giúp cô mau chóng đi ra khỏi đoạn nghiệt duyên này, như vậy, bất kể là đối với cô hay với anh họ hắn mà nói đều là chuyện tốt.

Còn về anh họ Thôi Viễn, cũng không biết sau khi hắn biết được chân tướng rồi liệu có sụp đổ hay không?

Buổi chiều, sau khi ăn xong bữa, chú thím nhỏ vì ngày mai còn phải đi làm, cũng quay trở lại huyện thành.

Có điều bà nội và em họ Giang Vũ lại không trở về cùng, bà nội mấy năm nay cũng chỉ có ngày lễ tết mới trở về, khó khăn lắm mới có một lần con gái cũng trở về, đương nhiên sẽ không vội vã trở lại huyện thành.

Còn Giang Vũ, bây giờ là kỳ nghỉ hè, hắn rất tò mò anh Phong rốt cuộc làm mai mối như thế nào, cho nến muốn ở lại bám đuôi anh Phong mấy ngày, mở mang kiến thức một chút.

Đáng tiếc, mặc dù tưởng tượng thì rất đẹp, nhưng Giang Phong lại không thể mang hắn đi theo cùng.

Sau ngày lễ, Giang Phong liền phải chạy đi sắp xếp ‘nhìn gia môn’ cho ba vị khách trước đó, đây là bước thứ hai trong ba bước xem mắt, cũng là một bước cực kỳ quan trọng.

Chỉ cần bước này không xảy ra vấn đề gì, vậy việc cưới hỏi tám chín phần mười là có thể thành.

Người đầu tiên hắn sắp xếp ‘nhìn gia môn’ chính là em họ của Lý Hưng Văn, Vương Phong, đối tượng của người này chính là một cô gái tên là Trần Mộng, cũng là người trấn Đại Pha giống Vương Phong, chỉ là không ở trong cùng một thôn mà thôi.

Trần Mộng năm nay 27 tuổi, nhỏ hơn Vương Phong một tuổi, giá trị xứng đôi hôn nhân của hai người lên tới 84 điểm.

Chín giờ rưỡi sáng, Giang Phong liền lái xe tới nhà Trần Mộng ở thôn Thượng Điền, trấn Đại Pha.

Lúc này, thân thích mà nhà Trần Mộng mời tới cùng sang nhà trai ‘nhìn gia môn’ đều đã tới, phần lớn là nữ giới, chủ yếu có cô lớn của Trần Mộng, thím nhỏ, dì lớn và chị họ, đàn ông ngoại trừ cha của Trần Mộng thì cũng chỉ có anh họ của cô.

Tất cả đều đã sớm liên lạc qua điện thoại, bởi vậy, sau khi Giang Phong tới, hai bên nói với nhau lời khách sáo xong liền bắt đầu lên xe đi về phía nhà Vương Phong.

Nhà Trần Mộng không có ô tô, cho nên Giang Phong mời ba người Trần phụ, Trần mẫu, và Trần Mộng ngồi trên xe của hắn, những thân thích khác thì ngồi trên xe anh họ cô.

“Chị Mộng, qua mấy ngày ở chung vừa rồi, chị có cảm giác thế nào với anh Phong?” Giang Phong vừa lái xe vừa hỏi.

Trần Mộng ngượng ngùng cười cười, nói: “Cảm giác cũng không tệ lắm, anh ấy là người rất thực tế.”

Giang Phong cười nói: “Người như anh Phong có lẽ hơi kiệm lời một chút, nhưng anh ấy là loại tính cách thành thật chịu khó, kết hôn với một người đàn ông như vậy có bao nhiêu chỗ tốt, em nghĩ chú Trần thím Trần là người từng trải, hẳn là sẽ rõ hơn nhiều so với chúng ta đi?”

Trần mẫu không nhịn được nói: “Vẫn là Giang đại sư thấu đáo, ví dụ như thôn Thượng Điền chúng ta, phụ nữ sau khi cưới có cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc cơ bản đều là những người gả cho kiêu đàn ông chân thật chịu khó.”

Trần phụ nghe vậy cũng gật đầu phụ họa: “Đàn ông thực tế rất tốt, đáng tin!”

“Chị Mộng, chị nghe thấy rồi chứ, đây đều là kinh nghiệm cha mẹ chị truyền đạt lại đấy.”

Giang Phong quay đầu nhìn lướt qua Trần Mộng ngồi cạnh ghế phụ, khẽ cười nói: “Mặc dù trong mỗi một trấn, thậm chí là trong mỗi một thôn đều không thiếu những người đàn ông có tính cách chân thật chịu khó như vậy, nhưng người giống như anh Phong, có gia cảnh tốt, bản thân lại cũng có óc kiếm tiền thì thật sự là phượng mao lân giác (ý chỉ đồ hiếm có) rồi.”

Trần Mộng gật đầu, nói: “Tôi rất rõ ý của Giang đại sư, chính vì đã nghĩ rõ rồi, nếu không thì hôm nay đã không đồng ý đi ‘nhìn gia môn’ bên đó!”
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 57: Con Gái Đã Thông Suốt Rồi!



Giang Phong ừ một tiếng, nói: “Chị nghĩ rõ ràng vậy là tốt rồi, anh Phong dù sao cũng không công tác ở chỗ thôn quê này, mà là mở tiệm làm ăn ở tỉnh thành, mỗi một lần trở về, quán trà sữa của anh ấy lại phải đóng cửa, chuyện này chắc chắn sẽ có ảnh hưởng tới việc kinh doanh. Nếu hai người đã hài lòng nhau, vậy liền sớm đăng ký kết hôn đi, sau đó hai vợ chồng cùng nhau cố gắng kiếm tiền, như vậy, đối với tất cả mọi người đều tốt.”

Lời nói này khiến ba người Trần gia gật đầu liên tục.

Giang Phong thấy vậy, trong lòng lập tức có tính toán, chuyển sang nói về chuyện lễ hỏi và đồ cưới.

Không đến hai mươi phút, dưới sự dẫn dắt của Giang Phong, đoàn người cuối cùng cũng đã tới Vương gia.

Đây không phải là lần đầu tiên Giang Phong sắp xếp một buổi ‘nhìn gia môn’, chương trình có thể nói là xe nhẹ đường quen, trước đứng ra giới thiệu hai bên, tiếp đó sắp xếp giúp nhà trai bên này tiếp đãi thật tốt khách bên nhà gái, cơ bản sẽ không xảy ra chuyện gì.

Làm nghề bà mối này, cho tới hiện tại, Giang Phong vẫn thấy tương đối nhẹ nhàng, chủ yếu nhất là hắn có thể nhìn thấy điểm xứng đôi hôn nhân, sắp xếp nam nữ gặp mặt đều là người có điểm xứng đôi từ 80 trở lên, riêng điểm xuất phát thần tiên này đã bớt cho hắn không biết bao nhiêu công sức làm mai mối rồi.

Những bà mối khác cũng không có được “ánh mắt” tốt như của Giang Phong, bởi vậy, sau khi sắp xếp ra mắt liền phải chạy đi chạy lại giữa hai bên, cố gắng tác hợp song phương.

Nhưng mà, mặc dù tất cả bà mối đều phải tích cực chạy đi chạy lại như vậy, xác suất tác hợp thành công vẫn không cao.

Ngày hôm nay, Giang Phong sắp xếp buổi ‘nhìn gia môn’, thật ra chỉ là hình thức, nhà trai có điều kiện như thế nào, nhà gái đã sớm biết rõ ràng từ buổi ra mắt trước đó rồi.

Dù sao cũng nằm trong một hương trấn, Vương Kim Thành ở trên trấn mở tiệm mì kinh doanh được mười mấy năm, danh tiếng không phải quá lớn, nhưng ít ra tất cả những người trong thôn đều biết tới hắn, thậm chí cả Trần Mộng và cha mẹ của cô đều đã từng qua cửa hàng của hắn nếm thử bát bún bát mì rồi.

Nam nữ hai bên đều hài lòng, tiến độ hôn nhân tự nhiên cũng nhanh chóng.

Cùng ngày nhìn gia môn, Giang Phong đã ở giữa giúp hai bên quyết định tiền sính lễ, tổng cộng là 138000 tệ.

Số tiền này mặc dù còn kém xa 380000 tệ sính lễ của Lý gia, nhưng trấn Đại Pha bên này đã coi như là rất có mặt mũi.

Còn như Trần gia, của hồi môn của họ cũng không phải ô tô, ngay cả nhà của mình bọn họ cũng không có đủ điều kiện mua, đương nhiên không thể lấy một chiếc xe làm của hồi môn được, như vậy chẳng khác nào mạo xưng là trang hảo hán cả.

Của hồi môn của Trần gia chỉ có thể là những thứ như các loại đồ điện gia dụng trong nhà, đây cũng là loại đồ cưới thường thấy nhất của những người nông thôn huyện Bách Lương bên này, dù sao thì không phải nhà ai cũng có gia cảnh như Trương Thu Lan.

Giải quyết xong vị khách Vương Phong này, trong hai ngày tiếp theo, Giang Phong lại giúp hai vị khách Hà Húc và Chu Hiểu Bôn sắp xếp cho bên nhà gái tới nhìn gia môn, đều là cặp đôi có điểm xứng đôi hôn nhân từ 80 trở lên, tiến triển thuận lợi như thế nào, đương nhiên không cần nhiều lời.

Sau khi hoàn thành ba bước xem mắt, cả ba vị khách đều lần lượt định ngày cưới, hơn nữa, lại không hẹn mà cùng gặp vào ngày quốc khánh, khiến người nhận thiệp mời là Giang Phong cười khổ không thôi, đến lúc đó, đi tham gia hôn lễ sợ rằng chẳng khác nào chạy show.

...

Tỉnh thành.

Ở một tiểu khu nào đó.

Ngô Vũ Đình có thói quen ngủ trưa, bình thường sẽ ngủ từ khoảng một giờ tới hai giờ rưỡi, vậy mà hôm nay vẫn chưa tới hai giờ chiều, Ngô Vũ Đình đã dậy đánh răng rửa mặt, cũng gội đầu tắm giặt luôn.

Cố Diệp Phi

Ngô mẫu rời giường thấy cảnh này thì cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao cũng là con gái, vì tóc tương đối dài nên gội đầu phiền phức hơn so với con trai nhiều, dậy sớm gội đầu cũng là hợp lý.

Rất nhiều cô gái có thói quen lúc gội đầu thì thuận tiện tắm rửa luôn, Ngô Vũ Đình cũng như vậy, cho nên Ngô mẫu cũng không có gì để cảm thấy bất ngờ.

Nhưng hành động tiếp theo của Ngô Vũ Đình lại khiến cho Ngô mẫu vô cùng kinh ngạc.

Trang điểm, đứa con gái ở trạch trong nhà mười năm, vậy mà hôm nay lại đi trang điểm! !!

Phải biết rằng, số lần con gái bà trang điểm có thể đếm được trên đầu ngón tay, một khi trang điểm, thì hoặc là đi tham dự đám cưới của bạn bè, hoặc là họp lớp, hoặc là cần gặp nhân vật quan trọng nào đó...

Mà bất kể là hôn lễ hay họp lớp, bình thường cô đều sẽ thông báo từ sớm, nhưng Ngô mẫu lại không thấy con gái nhắc tới việc này, cho nên hoàn toàn có thể loại bỏ hai khả năng kia.

Như vậy, đáp án đã rõ ràng rồi!

Nghĩ tới đây, Ngô mẫu không khỏi kích động, con gái đây là đã thông suốt rồi! !
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 58: Đây Là Một Cao Thủ



Trong giới văn học mạng, có hai con đường giao lưu chủ yếu giữa tác giả và độc giả, một là ở khu vực bình luận truyện, một cái khác là nhóm bạn đọc.

Kiểu tác giả lão làng trong giới văn học mạng như Hồ Văn Hoa này, mỗi lần mở một quyển sách mới cơ bản đều sẽ thành lập một nhóm bạn đọc mới, cứ nhiều năm như vậy, số nhóm bạn đọc của hắn đã vượt qua một chữ số rồi.

Có nhiều nhóm bạn đọc như vậy, Hồ Văn Hoa đương nhiên không quản lý hết được, cơ bản đều là do những độc giả cũ đáng tin cậy giúp hắn quản lý, chỉ khi nào có thời gian rảnh hắn mới ngoi lên xem một chút.

Tuy nhiên, trong số hơn mười nhóm bạn đọc này, có một nhóm hắn thường xuyên xuất hiện.

Những đọc giả bên trong nhóm bạn đọc này đều là những độc giả cũ ủng hộ Hồ Văn Hoa vô điều kiện, có thể nhìn thấy hình bóng của bọn họ ở mỗi một cuốn sách, bất kể thành tích tốt hay không tốt, đều không rời bỏ hắn.

Số lượng độc giả đáng tin cậy không nhiều này chính là nguồn lực lớn nhất để Hồ Văn Hoa đặt chân vào các trang web lớn.

Ngày hôm nay, Hồ Văn Hoa xuất hiện, gửi lên một tin nhắn, khiến cho nhóm bạn đọc vốn yên tĩnh bỗng náo nhiệt lên.

Thực Uẩn Văn Hoa: “@toàn thể thành viên, tác giả - kun hôm nay muốn gặp mặt với nữ thần, chư vị đại lão nào có kinh nghiệm, mời ra chỉ điểm một hai câu.”

Vũ Đô Mị Ảnh: “Trời đậu, Văn Hoa đại đại đang nói gì thế? Đoạn thời gian trước không phải vừa mới ở phần cảm nghĩ trong chương nói rằng bị từ chối xem mắt sao? Sao lại đột nhiên đi gặp mặt rồi?”

Thực Uẩn Văn Hoa: “Hắc hắc, lúc đó tôi viết rằng xem mắt bị từ chối ở phần cảm nghĩ chương, sau đó không phải có một bạn đọc nhắn lại nói nghề nghiệp của hắn là bà mối sao, tôi thấy hắn nói đến trâu bò như vậy, cộng thêm lại là độc giả lâu năm, hẳn là sẽ không gạt tôi, cho nên tôi đã liên hệ với hắn...”

Trời Trong Ám Nguyệt: “Văn Hoa đại đại đang nói tới ‘Mỹ Nam Đệ Nhất Thiên Hạ’ kia sao? Hắn thật sự làm mai cho anh rồi?”

Thực Uẩn Văn Hoa: “Ừm, chính là hắn, hắn quả thật đã làm mai mối cho tôi, lúc chiều tôi liên hệ với hắn, đêm hôm đó hắn liền gửi cho tôi phương thức liên lạc và tư liệu của một mỹ nữ, thật không hổ là bà mối cấp đại sư, thật sự lợi hại.”

Bình Diêu Dư Khánh Hòa: “Việc này quá huyền diệu rồi, sao tôi lại thấy có chút không chân thực nhỉ, Văn Hoa đại đại, anh nên cẩn thận một chút đi, không lại gặp phải ‘đĩa thịt lợn’ (kiểu lừa đảo bằng cách lấy lòng tin sau đó đánh cắp tiền) đấy!”

Thực Uẩn Văn Hoa: “Đa tạ đã nhắc nhở, có điều đây chắc chắn không thể nào là ‘đĩa thịt lợn’, bởi vì vị mỹ nữ mà “Mỹ Nam Đệ Nhất Thiên Hạ’ giới thiệu cho tôi chính là đồng nghiệp của tôi, hơn nữa, cô ấy vào nghề còn sớm hơn cả tôi, thân phận của cô ấy tôi cũng đã xác minh rồi, chắc chắn có thể tin tưởng được.”

Bình Diêu Dư Khánh Hòa: “Vậy mà lại giới thiệu đồng nghiệp cho anh, như thế xem ra đúng là có thể tin được rồi, chúc mừng Văn Hoa đại đại, mùa xuân của anh sắp tới rồi!”

Thực Uẩn Văn Hoa: “Trước chớ vội chúc mừng, mặc dù mấy ngày vừa rồi tôi nói chuyện với cô ấy trên mạng cảm thấy rất tốt, nhưng mạng dù sao cũng chỉ là ảo, ai biết gặp mặt ngoài đời liệu có xảy ra biến cố gì không? Cho nên, đại lão nào có kinh nghiệm này, cũng không cần phải che giấu đâu, mau chạy ra đây truyền thụ kinh nghiệm đi!”

Tát Ma Da Phu Lão Tư Cơ: “Nói tới việc này, kinh nghiệm của tôi đúng thật là không ít, nhưng mỗi lần gặp mặt đều là tôi bỏ lại người ta, kinh nghiệm của tôi sợ rằng không phù hợp để cho Văn Hoa đại đại dùng đâu!"

Thực Uẩn Văn Hoa: “@Tát Ma Da Phu Lão Tư Cơ, gặp mặt là bỏ? Tình huống gì vậy?”

Tát Ma Da Phu Lão Tư Cơ: “Không có cách nào, chênh lệch giữa trên mạng và hiện thực quá lớn, ngay video trên wechat của mấy bitch tâm cơ kia đều là mỹ nhân, lúc xem video thì rất xinh đẹp, ra ngoài đời, vừa thấy mặt tôi liền...”

Thực Uẩn Văn Hoa: “Được rồi, kinh nghiệm này của cậu quả thật không thích hợp với tôi, còn vị đại lão nào có kinh nghiệm trong phương diện này không?”

Người Máy Hơi Nước Nổ Tung: “Tôi và bạn gái hiện tại chính là gặp được nhau trên mạng, chỉ là kinh nghiệm của tôi cũng không quá phù hợp với Văn Hoa đại đại, bởi vì bọn tôi còn chưa gặp mặt ngoài đời thì đã gọi video trên wechat gặp nhau rồi...”

Cố Diệp Phi

Tát Ma Da Phu Lão Tư Cơ: “@Người Máy Hơi Nước Nổ Tung, Đây chính là cao thủ, trâu bò!”

Thực Uẩn Văn Hoa: “@Người Máy Hơi Nước Nổ Tung, Trâu bò, quá trâu bò!”

Thực Uẩn Văn Hoa: “Xem ra kinh nghiệm của mọi người tôi không thể tham khảo được, vậy chỉ đành tùy cơ ứng biến vậy!”

Vũ Đô Mị Ảnh: “Văn Hoa đại đại, không cần phải tham khảo kinh nghiệm của bọn tôi đâu, quyển sách trước không phải anh từng viết một tình tiết tương tự sao, anh cứ dựa theo tưởng tượng của mình lúc gõ chữ khi đó mà làm không được sao?”

Thực Uẩn Văn Hoa: “Có đạo lý, vậy làm như thế đi, chư vị đại lão, tôi chuẩn bị tới trạm rồi, mọi người chúc tôi thuận lợi đi!”

Hồ Văn Hoa nhắn tin nhắn cuối cùng xong, liền trực tiếp đóng nhóm chat lại, sau đó bắt đầu chỉnh sửa quần áo và đầu tóc, cực kỳ chờ mong lần gặp mặt này.

...

Cùng lúc đó, hướng về phía huyện thành trấn Thanh Hà, Giang Phong đang cực kỳ chăm chú lái xe, trên xe có ba người, bà nội, cô, và em họ Giang Phong.

Chuyến này là Giang Phong muốn đưa cô về thành phố Thâm Quyến, tiện đường đưa bà nội và em họ trở về huyện thành.

“Anh Phong, anh thật sự là lợi hại, bây giờ mới có bao nhiêu ngày chứ, vậy mà đã tác hợp được ba đôi vợ chồng rồi, cứ phát triển tiếp như vậy, anh rất nhanh đã có thể có thu nhập mười vạn một tháng rồi!” Giang Vũ ngồi cạnh ghế tài xế, vẻ mặt tán thưởng nói.

Giang Phong cười: “Đừng chỉ nhìn bây giờ thu nhập của tôi không ít, danh tiếng làm mai mối giờ vẫn còn quá thấp, xa không nói, chỉ nói trong thôn Long Sơn chúng ta thôi, cho đến nay vẫn chưa có ai đến cửa mời anh đi làm mai mối đâu!”

Cô Giang Xuân Liên liền tiếp lời: “Tiểu Phong, chủ yếu là tin tức cháu tác hợp ba đôi vợ chồng vẫn chưa truyền ra ngoài, chờ tới khi người trong thôn biết rõ tin tức này rồi, cô tin chắc sẽ có người tới cửa mời cháu đi làm mai mối!”

Giang Phong nói: “Hy vọng là như vậy, cháu cũng không phải vì kiếm tiền từ người trong thôn, chủ yếu là thấy trong thôn có nhiều anh em chú bác ba bốn mươi tuổi rồi vẫn chưa kết hôn, trong lòng có chút sốt ruột, muốn giúp đỡ bọn họ mà thôi.”

Bà nội nghe tới đó, không khỏi nói: “Tiểu Phong, nếu như trong thôn có người mời cháu làm mai mối, cháu xem có khả năng giúp được thì giúp, gia đình nào kinh tế khó khăn thì cháu thu ít tiền bà mối lại một chút, dù sao thì tổ tông người trong thôn cũng là anh em đồng tộc.”

Giang Phong gật đầu nói: “Bà nội cứ yên tâm, cháu làm mai mối xưa nay không hề nhắc tới chuyện tiền bà mối, đều là để họ tự quyết định, cho nhiều hay cho ít cũng đều là tâm ý của bọn họ.”

Người cô Giang Xuân Liên nghe vậy liền lên tiếng khen ngợi: “Tiểu Phong, cách làm này rất tốt, mặc dù không có nhắc tới tiền bà mối, nhưng kết hôn chính là một trong những việc trọng đại nhất trong đời người, đối với công lao to lớn của bà mối, mọi người đương nhiên cũng sẽ không hẹp hòi.”

Giang Vũ nói: “Anh Phong quả đúng là cao minh, những bà mối khác đều định trước tiền công làm mai mối, này đối với khách mà nói hoàn toàn chỉ là một hành vi buôn bán, còn giống như anh Phong thì lại khiến cho mọi người vô thức cảm nhận được nhân tình. Một bên là chủ động muốn, một bên là người ta tự nguyện cho, đây đúng là sự khác biệt đẳng cấp.”

Giang Phong cười nói: “Được rồi, mọi người đừng thổi phồng cháu như vậy, Tiểu Vũ, nếu như em đã tin tưởng ánh mắt xem người của anh như vậy, về sau nếu như có bạn gái nhớ gọi anh một tiếng, anh kiểm định cho chú một chút.”

Giang Vũ cười hắc hắc nói: “Ví dụ bày ra trước mắt nhiều như vậy, ánh mắt nhìn người của anh Phong, em đương nhiên tin tưởng, nếu như thật sự có bạn gái, chắc chắn sẽ mời anh Phong tới kiểm định.”

Sau đó, mấy người tiếp tục cười cười nói nói, bất tri bất giác đã tới huyện thành.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 59: Tâm Linh Tương Thông



8 giờ 8 phút tối.

Nhà ga Quế tỉnh (Quảng Tây).

Cố Diệp Phi

Hồ Văn Hoa kéo theo rương hành lý từ trong nhà ga ra, liếc mắt đã thấy hình bóng quen thuộc từ trong đám người, giá trị nhan sắc so với trong video còn cao hơn, dáng người càng khiến cho trạch nam như hắn không nhịn được mà ch** n**c miếng.

Giờ phút này, trong lòng Hồ Văn Hoa tràn đầy kinh hỉ, đây là một vị mỹ nữ hoàn toàn nằm trong thẩm mỹ quan của hắn, so với cô gái cao ngạo mà dì chủ nhà giới thiệu cho hắn thì còn xinh đẹp hơn.

Trong lòng Hồ Văn Hoa ngạc nhiên, thì trong lòng Ngô Vũ Đình lại mừng rỡ không thôi, vị soái ca trước mắt này so với trong video còn soái hơn mấy phần, có thể là giống như nàng, vì lần gặp mặt này mà ăn diện tỉ mỉ một chút.

“Anh đến rồi.”

“Tôi tới rồi.”

“Tôi đương nhiên sẽ đến, em cũng đương nhiên biết rõ điều này, nếu không sao lại tới đây đón tôi chứ!”

Hai người tâm linh tương thông làm một đoạn đối thoại theo theo kiểu Cổ Long, nói xong thì không nhịn được nở nụ cười, loại ăn ý phủi m.ô.n.g một cái liền biết nên đổi tư thế gì này khiến cho hai người không nhịn được mà mặt đỏ tim đập.

Ngô Vũ Đình nói: “Ngồi xe lâu như vậy, chỉ sợ bụng đã sớm đói, trước để tôi dẫn anh đi ăn chút gì đó đi!”

Hồ Văn Hoa lại lắc đầu nói: “Lúc ở trên xe tôi đã ăn bánh mì rồi, cũng không phải quá đói, hơn nữa, mang theo rương hành lý đi ăn thì cứ có cảm giác là lạ, lại cũng không tiện, hay là trước đi thuê phòng cất hành lý xong xuôi, sau đó mới đi ăn, em thấy thế nào?”

Ngô Vũ Đình gật đầu nói: “Đương nhiên là được, mang theo hành lý đi ăn quả thật có chút không tiện, vạy trước tiên đi thuê phòng cất hành lý đã, sau đó tôi sẽ dẫn anh đi mở mang kiến thức về mỹ thực đường phố nổi danh nhất chỗ này.”

Hồ Văn Hoa ừ một tiếng, sau đó vẻ mặt mong đợi, nói: “Đường Trung Sơn tỉnh Quế (Quảng Tây) và hẻm Hộ Bộ tỉnh chúng ta được liệt vào một trong mười con đường mỹ thức lớn nhất cả nước, tôi nghe tiếng đã lâu, đêm nay cuối cùng cũng có thể đánh chén no nê một phen rồi!”

Ngô Vũ Đình thở dài, nói: “Thật ra cũng chỉ là danh tiếng lớn mà thôi, chỗ đó đồ quý thì không nói, nhưng hương vị chưa chắc đã ngon bằng những nơi khác làm.”

Hồ Văn Hoa cười nói: “Cái này có vẻ như cũng giống với giới văn học mạng chúng ta, tác phẩm do các đại thần bạch kim viết ra cũng chưa chắc đã hay hơn các tác phẩm do các tác giả tầm trung viết, nhưng vì đại thần bạch kim có danh tiếng lớn, cộng thêm sự đề cử phía nhà nước, cho nên thành tích thường tốt hơn so với các tác giả tầm trung rất nhiều, đây cũng là hiện tượng bình thường mà thôi.”

Ngô Vũ Đình gật đầu, đồng ý nói: “Nói rất có đạo lý, người ta cũng không phải vừa vào nghề đã là đại thần bạch kim, cũng phải trải qua phấn đấu gian khổ mới có được danh tiếng như bây giờ, chúng ta cũng không thể chỉ nhìn vào những tác phẩm của người ta vào thời kỳ bình thường được, phải nhìn cả các tác phẩm kinh điển vào thời kỳ đỉnh phong của người ta kia nữa.”

Hồ Văn Hoa nói: “Tôi chính là muốn nói tới việc này, luôn luôn duy trì tác phẩm của mình ở tiêu chuẩn đỉnh cao, ngay cả đại lão cấp tông sư thời kim cổ cũng không làm được, chứ đừng nói là chúng ta!”

Hai người đều đã là tác giả lão làng vào nghề đã nhiều năm, vừa nhắc tới văn học mạng liền nói không hết chuyện.

Cứ đứng đó hàn huyên thêm mấy phút, cả hai mới lên xe taxi, lại chưa thỏa mãn mà tiếp tục trò chuyện cho đến tận lúc tới một chuỗi khách sạn.

...

Giang Phong đưa bà nội và em họ đến huyện thành rồi, lại ngựa không dừng vó tiếp tục đưa cô về thành phố Thâm Quyến.

Trên đường, hai cô cháu nhắc tới chuyện dưới quê xây nhà, Giang Xuân Liên nói: “Cần phải xây thêm phòng ở mới mới được, lần này trở về cô mới phát hiện, phần lớn nhà trong thôn đều đã xây thêm phòng mới, hơn nữa, nhà nào cũng đắp lên cao, so sánh với nhà chúng ta, quả thật là đã rất già cỗi, hoàn toàn không theo kịp sự phát triển của thời đại rồi.”

Giang Phong dạ một tiếng, nói: “Đối với nhà chúng ta mà nói, xây phòng ở mới đúng là chuyện quan trọng, dù sao thì anh cháu cũng đã sắp tới tuổi lập gia đình, mà thời đại này, kết hôn đều chú trọng chuyện có nhà có xe có tiền gửi ngân hàng, nhà mình chưa mua nổi nhà ở thành phố lớn thì không nói, nhưng nếu như ở nông thôn mà vẫn chưa có được một ngôi nhà hẳn hoi, vậy anh cháu muốn cưới vợ cũng không dễ dàng.”

Giang Xuân Liên nói: “Chính là đạo lý này, cô thấy chú nhỏ cháu hẳn là cũng có suy nghĩ xây nhà, khi nào trở lại, cháu cứ thương lượng với cha và chú nhỏ một chút, cùng nhau xây lại nhà.”

Giang Phong nói: “Nếu chú nhỏ cũng nguyện ý cùng xây thì dĩ nhiên là rất tốt, có thể xây được căn nha càng xinh đẹp hơn, có điều điều kiện kinh tế nhà mình còn chưa cho phép, chờ thêm một đoạn thời gian nữa, cháu kiếm được nhiều tiền hơn một chút, lúc đó lại bàn chuyện xây nhà cũng không muộn.”

Giang Xuân Liên nói: “Tiểu Phong, ở phương diện này cháu chưa có kinh nghiệm, cháu cho rằng xây nhà ở quê cũng giống như mua nhà ở thành phố lớn, phải lập tức bỏ ra một số tiền lớn sao? Dựa vào tốc độ kiếm tiền hiện giờ của cháu, chỉ cần trong tay có mấy vạn đồng là có thể mời người tới khởi công rồi.

Dù sao thì nếu xây nhà ở quê, không chỉ tiền công có thể nợ, mà ngay cả nguyên vật liệu để xây nhà như cốt thép, xi măng, cát, đá, gạch đỏ cũng chỉ cần trả trước một phần tiền, phần còn lại có thể trả góp dần.

Đương nhiên, những người này phải là những người quen biết, bằng không, cũng không có chuyện họ làm không công cho một người xa lạ.”

Giang Phong ngượng ngùng cười nói: “Cô à, cái cô nói này, cháu hiểu, nếu như ban đầu cháu không mua xe, thì nhà ta quả thật có thể xây lại nhà cửa, nhưng tiền mua xe này không chỉ là tiền bà mối cháu kiếm được, mà còn là toàn bộ số tiền mấy vạn mà cha mẹ cháu vất vả kiếm được để dành.

Cho nên, sợ rằng phải tới ngày quốc khánh, khi cầm được hồng bao tạ môi của ba vị khách kia rồi, mới có thể đưa chuyện sửa sang nhà cửa vào danh sách quan trọng.”

Giang Xuân Liên nói: “Tiểu Phong, không cần thiết phải chờ lâu như vậy, trên tay cô còn có chút tiền, trước có thể đưa cho cháu...”

Giang Phong vội vàng ngắt lời, nói: “Cô, cháu sẽ không dùng tiền của cô đâu, bây giờ âm lịch cũng đã sắp tới tháng tám rồi, cách ngày tết cũng không còn bao nhiêu tháng. Kể cả bây giờ có bàn chuyện sửa nhà thì trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi này cũng không thể hoàn thiện nhà cửa để dọn vào ở. Cho nên làm sớm hơn một tháng hay trễ hơn một tháng thật ra cũng không có gì khác biệt nhiều.”

Hắn làm sao có thể cầm tiền của cô được, đừng nhìn cô mang tiếng là nắm giữ tài sản ngàn vạn, nhưng ‘người nhà mẹ đẻ’ như hắn đây đều hiểu rõ trong lòng, tài chính trong tay cô sợ rằng ngay cả mười vạn cũng không có.

Chính là vì Giang Phong hiểu rõ tình cảnh của cô ở Thôi gia không tốt, cho nên hắn tuyệt đối không thể cầm tiền của cô được.

Giang Xuân Liên nghĩ lại, cũng cảm thấy có đạo lý, liền nói: “Được rồi, quả thật hơn kém một tháng cũng không khác gì nhiều, có điều cô đều nghị cháu vẫn nên thượng lượng chuyện xây lại nhà cửa với cha và chú nhỏ sớm một chút, kể cả bây giờ không vội khởi công, thì chí ít cũng đã bàn xong việc nên xây như thế nào, sớm có được bản vẽ hoàn thiện.”

Giang Phong gật đầu nói: “Cô nói rất có đạo lý, chờ đến khi cháu trở về sẽ lập tức tìm chú nhỏ để bàn.”

Giang Xuân Liên cười nói: “Tóm lại, hai chú cháu cứ tranh thủ thời gian bàn xong sớm, nhanh chóng sửa sang lại căn nhà ở quê, sau đó tranh thủ giúp anh trai cháu sang năm cưới vợ về, giúp Giang gia chúng ta khai chi tán diệp.”

Giang Phong đương nhiên là gật đầu đồng ý.

Hai cô cháu một đường cứ cười cười nói nói như vậy, bất tri bất giác đã tiến vào địa giới thành phố Thâm Quyến.
 
Back
Top Bottom