Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 40: 40: Phạm Vi Tìm Kiếm Mở Rộng 2



Ba anh em nhà ông, em gái Giang Xuân, đầu thập niên 90 thế kỷ trước đã đến thành phố Thâm Quyến, Quảng Đông làm công, mấy năm sau, nhờ vận khí tốt mà gả cho một người địa phương ở đó, sau đó ăn tiền lãi phát triển quốc gia, dễ dàng trở thành phú ông ngàn vạn.

Em trai Giang Vĩnh Quý là một công chức, ở huyện thành có một phần lương đảm bảo cuộc sống, cưới vợ cũng là công chức, mặc dù không thể đại phú đại quý, nhưng cuộc sống sinh hoạt chắc chắn là tốt hơn so với rất nhiều người.

Trong số ba anh em thì ông làm anh cả, cuộc sống lại thảm nhất.

Bây giờ con trai nhỏ vừa mới tốt nghiệp đại học chưa được một tháng, lại có thể kiếm tiền mua xe bằng bản lĩnh của chính mình, ông tự nhiên muốn đắc chí một lần trước mặt em trai em gái.

Giang Phong dù sao cũng có thể đoán được tâm tư của cha mình, không khỏi cười nói: “Cha, xe giá mười vạn thì cũng chỉ vẻn vẹn là một chiếc xe con mà thôi, mua nhãn hiệu gì thì thật ra cũng không đáng kể, không cần phải hỏi đến cô và chú, chờ tới khi con kiếm được đủ tiền mua xe sang mấy chục vạn thậm chí là hơn trăm vạn, lúc đó cha lại gọi điện cũng không muộn.

”“Được, khá lám, rất có chí khí.

”Giang phụ khen một câu, sau đó nói: “Vậy được, cha sẽ đợi đến ngày đó!”! Nói làm liền làm, nói mua liền mua.

Xế chiều hôm đó, Giang Phong liền cầm mấy vạn tiền mặt cùng thẻ ngân hàng cha mẹ cho tới hợp tác xã tín dụng ở trên trấn, cho toàn bộ tiền vào thẻ ngân hàng.

Hôm sau, trời vừa sáng, hắn liền lên xe đi tới tỉnh thành.

Lần này, Giang Phong không tiếp tục quảng cáo trên xe nữa, trước mắt hắn đã có đủ lượng khách hàng, hôm trước lúc tham gia hôn lễ của Lý Hưng Văn và Trương Thu Lan, đã có vị khách nói chắc chắn rằng mấy hôm nữa sẽ đến nhà hắn thăm hỏi.

Dựa vào nghề nghiệp của hắn, khách đến nhà thăm hỏi làm gì, không cần nói cũng biết.

Một đường đi không nói chuyện gì.

Tới gần trưa, xe khách đã thuận lợi đến tỉnh thành.

Sau khi xuống xe, Giang Phong nghĩ những nơi như nhà ga này có lượng người đi lại lớn, liền nghĩ tìm kiếm xung quanh xem có mỹ nữ nào có điểm xứng đôi hôn nhân với hắn cao hay không.

Kết quả tìm tìm được một lúc, Giang Phong mới kinh ngạc phát hiện phạm vi tìm kiếm đối tượng xứng đôi không biết từ lúc nào đã được mở rộng, từ phạm vi mười dặm ban đầu, bây giờ biến thành phạm vi ba mươi dặm, tăng lên tận ba lần.

Phát hiện ngoài ý muốn này khiến Giang Phong trực tiếp bỏ qua thông tin của một mỹ nữ có giá trị xứng đôi hôn nhân với hắn lên đến 84 điểm, yên lặng nghĩ ngợi nguyên nhân phạm vi tìm kiếm bỗng nhiên tăng lên tận hai mươi dặm.

Một lát sau, Giang Phong đưa ra kết luận, hẳn là mỗi lần thành công tác hợp một đôi vợ chồng, phạm vi tìm kiếm sẽ tăng lên mười dặm.

Còn có phải thật sự như vậy hay không, thì cũng chỉ có thể chờ tới lần sau nghiệm chứng thử mới biết được.

Tiếp đó, Giang Phong thay mặt anh trai Giang Phi và chị gái Giang Tuyết tìm kiếm đối tượng xứng đôi thử, kết quả đối tượng tìm được để có giá trị xứng đôi hôn nhân dưới 80 điểm, đương nhiên là không cần nói thêm.

Buổi sáng nay, Giang Phong chỉ ăn một bát cháo thanh hỏa, ngồi xe ba bốn tiếng đến giờ cũng đã đói bụng, liền nhanh chóng đi về phía ga tàu điện ngầm, chuẩn bị ngồi tàu điện ngầm tới quán mì Mỗ gia ăn một bát mì chua cay.

Ông chủ Ung Vị.

Triệu Tịnh có thể xem như fan cứng của ông chủ cửa hàng mỳ này, bởi vì công ty khá gần cửa hàng này nên thường lui tới đây.

Trưa hôm nay Triệu Tịnh vẫn đến ăn mì như mọi hôm, nhưng cô vừa ăn vừa rơi nước mắt.

Tuy Triệu Tịnh đã lập tức dùng khăn giấy lau nước mắt nhưng trùng hợp bị Giang Phong – người đang lau miệng sau khi ăn xong mì nhìn thấy.

Đây là một chị gái đang có tâm sự.

Giang Phong đang âm thầm phân tích lý do cô ấy khóc, có thể là do người thân bị tai nạn hoặc bị bệnh nặng, cũng có thể đang khổ vì tình, hoặc cũng có thể do công việc.

Giang Phong cảm thấy chị gái này đang khổ vì tình.

Triệu Tịnh cũng để ý đến ánh mắt của Giang Phong, cộng thêm tâm trạng không tốt nên không muốn ăn uống nữa, thế là cô đứng dậy rời đi.

Giang Phong thấy thế bèn đi theo, đợi đến lúc ra khỏi cửa hàng hắn mới nhanh chóng đuổi theo hỏi: “Chị gì ơi, xin làm phiền một tí, có phải chị đang gặp khó khăn gì không?”Triệu Tịnh ngạc nhiên vì hắn đi theo mình, sau đó cô lắc đầu: “Tôi không có khó khăn gì hết, cảm ơn cậu đã quan tâm.

”Giang Phong thấy đối phương tâm trạng không tốt nên không nói nhiều, hắn lấy ra một tấm danh thiếp rồi nói: “Tôi là người chuyên đi mai mối, đây là danh thiếp của tôi, tôi thấy chị đây chắc chắn đang khổ vì tình.

Bây giờ tôi không làm phiền chị nữa, nếu cần giúp đỡ thì cứ liên hệ tôi.

Tạm biệt!”Nói xong Giang Phong bèn rời đi.

Triệu Tịnh nhìn danh thiếp trên tay rồi nhìn Giang Phong đang đi khuất xa, cô trước giờ không giữ danh thiếp người lạ, nhưng lần này không hiểu sao lại cất nó vào trong túi.

------Dịch: MBMH Translate.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 41: 41: Quá Khó Rồi



Trước lúc Giang Phong đến mua xe ở tiệm 4S nào đó thì ở tỉnh Hồ Bắc cách xa ngàn dặm, Hồ Văn Hoa đang xem mắt tại một tiệm cà phê nào đó do dì chủ nhà nhiệt tình giới thiệu.Sau khi hai người gọi cà phê, cô gái xem mắt lần này kiêu ngạo nói: “Hồ Văn Hoa là anh đúng không? Tôi nghe dì Vương nói về anh rồi, gia cảnh anh bình thường, không nhà không xe, thu nhập thì không ổn định.

Vốn dĩ anh không đủ tiêu chuẩn của tôi, nhưng dì Vương cứ khuyên mãi nên tôi quyết định cho anh cơ hội thuyết phục tôi đấy, có thể nắm bắt cơ hội này không thì phải xem biểu hiện của anh rồi.”Hồ Văn Hoa nghe xong thì sững người, anh ta đi xem mắt mấy lần nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy màn mở đầu hoành tráng như vậy.

Nếu không phải đối phương cao và xinh thì anh ta đã đứng dậy nói tạm biệt rồi.Vì cái chiều cao với nhan sắc này, Hồ Văn Hoa quyết định tranh thủ nói: “Mỹ nữ, dì chủ nhà không nói với cô tôi làm nghề gì sao?”Cô gái kiêu ngạo hờ hững nói: “Nói anh viết tiểu thuyết mạng, tôi cũng có chút hiểu biết ngành này của mấy anh, biết rằng thu nhập ngành này chia làm hai cực.

Thu nhập của nhóm nhỏ những người cấp cao là vài chục triệu đến trăm triệu, còn thu nhập của mấy người cấp thấp e rằng không bằng lương một tháng của tôi.

Không biết anh đây là tác giả cấp bậc nào?”Lúc này nhân viên phục vụ bưng cà phê lên, Hồ Văn Hoa thêm đường rồi vừa khuấy vừa nói: “Tôi không bằng mấy người cấp cao nhưng lại hơn mấy người cấp thấp, có lẽ tôi là tác giả trung cấp.”Cô gái kiêu ngạo bưng cà phê lên uống một ngụm, cô hỏi: “Lương tháng là bao nhiêu?”Hồ Văn Hoa nói: “Bình quân khoảng mười ngàn.”Cô gái khinh thường nói: “Nhiêu đấy thôi?”Hồ Văn Hoa không chịu nổi, hỏi ngược lại: “Thế xin hỏi lương tháng của cô là bao nhiêu?”Cô gái kiêu ngạo bình thản đáp: “Năm sáu ngàn.”Hồ Văn Hoa chau mày: “Mỹ nữ à, lương của cô như này hình như không có tư cách khinh thường tôi nhỉ?”Cô gái lạnh lùng nói: “Anh là người phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, sao có thể sao với phụ nữ chúng tôi.

Dựa vào thu nhập hiện giờ của anh thì phải tiết kiệm bao nhiêu năm mới mua được nhà? Lại phải tiết kiệm thêm bao lâu mới mua nổi xe? Anh nghĩ cưới vợ không tốn sính lễ sao? Tôi nói thẳng vậy đấy, nếu thu nhập của anh chỉ có mấy đồng này, vậy anh không thuyết phục được tôi đâu.”Hồ Văn Hoa sôi máu nói: “Mỹ nữ, chúng ta có thể kết hôn trước, sau đó cùng nhau cố gắng mua nhà mua xe.

Tuy thu nhập bây giờ của tôi không cao, nhưng tôi thấy mình có tiềm năng, sẽ có một ngày trở thành tác giả mạng nổi tiếng, thu nhập hàng tháng có thể tới hàng chục ngàn, thậm chí hàng trăm ngàn.”Cô gái cười mỉa nói: “Sẽ có một ngày? Thời gian mơ hồ quá đi, ai biết ngày đó là mười năm sau hay là năm mươi năm sau chứ.

Bây giờ tôi rõ ràng có thể kiếm một người có nhà có xe để gả, tại sao tôi phải cùng anh cực khổ nỗ lực vì cái tương lai đầy bất ổn chứ? Anh đây đẹp giống Phan An hay tài năng như Tào Tử Kiến (Tào Thực)?”Nói trúng tim đen rồi, Hồ Văn Hoa tức đến không nói nên lời.Tuy đối phương nói khó nghe nhưng anh ta ngẫm kỹ lại cũng thấy đúng.

Bây giờ nam nhiều nữ ít, phụ nữ có chút nhan sắc sẽ rất được chào đón.

Người có nhan sắc không tệ như cô gái kia nếu muốn gả cho người có nhà có xe quả thật không khó.Cô gái kiêu ngạo nhìn người đàn ông bị mình nói cho nghẹn họng, cô có chút thương xót nói: “Thật ra điều kiện của anh cũng không tệ, chỉ là bị gia cảnh kéo chân thôi.”“Được rồi, cứ vậy đi, cảm ơn cà phê của anh, tạm biệt!”Nhìn cô gái kiêu ngạo rời đi, Hồ Văn Hoa khẽ thở dài, sau đó lấy ra chiếc laptop đựng trong túi chống sốc mà anh ta vẫn luôn mang theo để gõ chữ, cảnh quang ở tiệm cà phê này không tệ, không thể lãng phí được.”Sau hơn hai tiếng, thuận lợi hoàn thành một chương.

Lúc đang tải lên Hồ Văn Hoa bèn đề cập chuyện xem mắt lúc nãy của mình ở cuối chương, đồng thời nêu vài câu cảm nhận.Đợi tải lên xong Hồ Văn Hoa nới thu dọn, tính tiền rồi rời đi.…Cửa hàng 4S.Giang Phong đang xem chương mới của bộ “Trùng Sinh Nuôi Con Nít, Tôi Thành Đại Gia”.

Đây là một trong những bộ mà hắn theo dõi.Bộ truyện này chủ yếu nói về một người đàn ông trung niên chán đời thuộc dòng họ chín đời độc đinh trùng sinh quay về năm hai năm trước, đồng thời có được hệ thống nuôi con nít tên “Khai Chi Tán Diệp”, từ đó sống ung dung tại Hoa Đô.Cách hành văn của tác giả không tệ, câu chuyện cũng khá mới mẻ, là bộ tiểu thuyết trùng sinh mà Giang Phong theo dõi hàng ngày.Không biết từ lúc nào, Giang Phong đã xem xong chương mới nhất của “Trùng Sinh Nuôi Con Nít, Tôi Thành Đại Gia”, thuận tiện xem dòng cảm nhận của tác giả ở cuối trang.“Hôm nay là lần thứ sáu tác giả đi xem mắt, ánh mắt của dì chủ nhà quả thật không tệ, dì ấy giới thiệu cho tôi một người vừa có dáng cao lại vừa xinh xắn, thật sự là mỹ nữ động lòng người.Nhưng gia cảnh tác giả bình thường, không xe, không nhà, không tài khoản tiết kiệm.

Ngoài việc khá ưa nhìn ra, e rằng chỉ có cái danh tác giả mạng là xài được.Tiếc là thu nhập hiện nay của tác giả vĩnh viễn không đạt yêu cầu của mỹ nữ người ta, cuối cùng bị từ chối đau đớn.Aizz, trong xã hội xô bồ hiện nay, muốn cưới một người vợ nguyện ý cùng mình nỗ lực thật sự quá khó rồi!”Xem đến dòng cảm nhận của tác giả, Giang Phong nổi bệnh nghề nghiệp, hắn bèn bình luận: “Tác giả yêu dấu, tôi là người chuyên mai mối, là đại sư trong việc ghép đôi.

Đến nay tỷ lệ ghép đôi thành công và bình luận tốt đều đạt một trăm phần trăm, người thử qua đều nhận xét tốt.Một một không năm bốn sáu chín không hai không, đây là phương thức liên hệ của tôi, nếu tác giả đại nhân muốn kết hôn, đồng thời tin lời tôi nói thì xin mời liên hệ với tôi.

Nếu không tin thì không sao, dù sao duyên phận không phải thứ có thể cưỡng cầu.”Gõ xong bình luận, Giang Phong đóng bộ “Trùng Sinh Nuôi Con Nít, Tôi Thành Đại Gia” lại, tiếp tục mở bộ tiểu thuyết khác ra xem.------Dịch: MBMH Translate.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 42: 42: Điểm Xứng Đôi Đạt Tới Chín Mươi Sáu Điểm



Một một không năm bốn sáu chín không hai không, đây là phương thức liên hệ của tôi, nếu tác giả đại nhân muốn kết hôn, đồng thời tin lời tôi nói thì xin mời liên hệ với tôi.

Nếu không tin thì không sao, dù sao duyên phận không phải thứ có thể cưỡng cầu.”Gõ xong bình luận, Giang Phong đóng bộ “Trùng Sinh Nuôi Con Nít, Tôi Thành Đại Gia” lại, tiếp tục mở bộ tiểu thuyết khác ra xem....Ngày hôm sau, sau khi Giang Phong đến của hàng 4S lấy xe, hắn không quay về nhà liền mà lái xe dạo quanh phố, chốc chốc lại dừng xe tìm kiếm xem có mỹ nữ nào có điểm xứng đôi với anh trai cao một tí không.Đương nhiên cũng thuận tiện tìm thay cho chị gái của mình.Số người sống ở tỉnh thành là hơn tám triệu người, Giang Phong không tin với con số lớn như vậy mà không tìm được người có điểm xứng đôi cao.Trời không phụ lòng người, Giang Phong tìm kiếm nửa ngày trời, cuối cùng tìm thấy một mỹ nữ có điểm xứng đôi với anh trai cực kỳ cao ở bên Thành Đô.Mỹ nữ này tên Trương Dung Doanh, năm nay hai mươi bốn tuổi, là con gái một, gia cảnh tốt đẹp, ba đời tổ tiên đều là bác sĩ, quê ở trấn Song Phụng, huyện Bách Lương, hiện tại cả nhà đều sống ở tỉnh thành.Chuyện khiến Giang Phong ngạc nhiên chính là điểm xứng đôi giữa cô gái Trương Dung Doanh và anh trai hắn đạt tới chín mươi sáu điểm.Lúc mới nhìn thấy điểm số này, Giang Phong còn nghi ngờ có phải bản thân hoa mắt không.Dù sao điểm xứng đôi giữa Lý Hưng Văn và Trương Thu Lan không quá tám mươi sáu cũng khiến hai nhà Lý Trương rất hài lòng rồi, còn điểm xứng đôi đạt chín mươi sáu điểm này thì sẽ thế nào đây?Giang Phong phấn khích gọi điện thoại cho anh trai, đầu kia vừa bắt máy, hắn liền vội nói: “Anh trai, em vừa tìm được một người rất thích hợp với anh, có thể nói là cả nước không ai hợp với anh hơn cô ấy.

Anh phải đối xử nghiêm túc, đừng làm hỏng chuyện đấy.”Giang Phi nói: “Tiểu Phong, không phải mày nói đi mua xe sao, sao lại tìm đối tượng cho anh rồi?”Giang Phong nói: “Em mua xe rồi, để em giới thiệu đối phương cho anh nhá.

Cô ấy tên Trương Dung Doanh, là con gái một, năm nay hai mươi bốn tuổi, tổ tiên ba đời làm bác sĩ, quê nhà ở trấn Song Phụng, huyện Bách Lương, hiện nay cả nhà đều sống ở tỉnh thành.”Giang Phi thẹn thùng nói: “Tiểu Phong, điều kiện gia đình người ta tốt như thế, sao có thể nhìn trúng anh mày chứ?”Giang Phong tự tin cười nói: “Anh trai yên tâm, nếu em đã dám giới thiệu cho anh thì chắc chắn không cần lo chuyện gia cảnh.

Việc anh cần làm chính là cố gắng theo đuổi người ta, mấy cái khác không cần nghĩ nhiều, cứ thuận tự nhiên là được.”Giang Phi do dự một hồi rồi nói: “Vậy…được thôi, anh nghe mày, thử theo đuổi trước xem sao, nếu người ta không nhìn trúng anh thì…”Giang Phong cắt ngang nói: “Anh Trai, anh nghe em nói này, chỉ cần anh nghiêm túc theo đuổi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”Giang Phi nói: “Vậy được, anh nhất định sẽ nghiêm túc theo đuổi, em gửi cách liên lạc với cô ấy cho anh.”Giang Phong nhắc nhở nói: “Ừm, em gửi qua cho anh ngay, nhưng em phải nhắc nhở anh một tí, tuy em biết cô ấy nhưng cô ấy lại không biết em.

Ngoài việc em có thể cung cấp ít thông tin cho anh ra, những chuyện khác em không giúp được, tất cả phải dựa vào anh đấy.”Giang Phong cảm thấy điểm xứng đôi giữa hai người vốn rất cao rồi, chỉ cần có cơ hội quen biết thì sẽ như nam châm hút lấy nhau, rồi cứ như thế mà đến với nhau.Giang Phi cổ vũ bản thân: “Biết rồi, anh nhất định sẽ cố gắng, tranh thủ thời gian biến cô ấy thành chị dâu của mày.”Sau khi cúp máy, Giang Phong liền gửi số điện thoại cùng số Wechat của Trương Dung Doanh cho anh trai.Hắn thấy trời hẵng còn sớm nên tiếp tục tìm đối tượng cho chị gái của mình.Tiếc là đã chạy hết các khu của tỉnh thành nhưng vẫn không tìm được đối tượng khiến Giang Phong vừa ý.

Điểm xứng đôi cao nhất của hai chị em họ với các đối tượng đều dưới chín mươi.Xem ra điểm xứng đôi đạt chín mươi điểm quả thật khó tìm, may mắn thì có thể tìm thấy trong một huyên thành nhỏ, không may mắn thì có tìm khắp tỉnh cũng không thấy.Nhưng Giang Phong cũng không vội, bây giờ sự nghiệp của hắn mới bắt đầu, vẫn chưa đến lúc “dậy sóng”.…Lúc Giang Phong lái xe khắp phố tìm kiếm đối tượng, Hồ Văn Hoa – tác giả bộ “Trùng Sinh Nuôi Con Nít, Tôi Thành Đại Gia” đang do dự không biết có nên thêm phương thức liên lạc của “thiên hạ đệ nhất mỹ nam” hay không?Hôm qua lúc đăng chương mới, anh ta có nêu chút cảm nhận của mình về chuyện xem mắt, cảm thán giữa xã hội xô bồ này mà muốn cưới một cô vợ nguyện cùng mình nỗ lực thật sự quá khó.”Sau đó người tên “thiên hạ đệ nhất mỹ nam” đã để lại bình luận, hắn nói bản thân là người mai mối, là đại sự trong việc ghép đôi, đến nay tỷ lệ ghép đôi thành công cùng bình luận tốt đều đạt một trăm phần trăm.Những lời này nghe là thấy xạo rồi.Tỷ lệ mai mối thành công một trăm phần trăm?------Dịch: MBMH Translate.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 43: 43: Điểm Xứng Đôi Đạt Tới Chín Mươi Sáu Điểm 2



Mắc cười nhất là việc bình luận tốt đạt một trăm phần trăm.

Mấy người mai mối thời buổi này trong mắt toàn tiền thôi, để có thể lấy tiền mai mối đều khoác lác, chỉ nói mấy lời tốt đẹp.

Rất nhiều người lúc nghe bà mối giới thiệu đối tượng luôn cảm thấy mình sắp thoát ế, sắp có con bồng luôn rồi.Kết quả lúc hai bên gặp mặt thì ba câu hỏi kinh điển chợt nảy ra trong đầu: Tôi là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi phải đến xem mắt?Do mấy bà mối lúc kết duyên thường biến khuyết điểm của đối phương thành ưu điểm, hoàn toàn không có đạo đức nghề nghiệp, cho nên mới có câu “Thà tin trên đời có quỷ, chứ không tin lời bà mối nói.”Nếu đoạn bình luận này xuất hiện ở nơi khác, Hồ Văn Hoa chắc chắn xem hắn là kẻ lừa đảo, nhưng cái này lại xuất hiện trên truyện của anh ta, hơn nữa còn do fan trung thành theo dõi ba bốn bộ truyện của anh ta bình luận, vậy nên anh ta không thể không cân nhắc tính xác thực của bình luận này.Thế là sau nữa ngày trời do dự, Hồ Văn Hoa lựa chọn tin tưởng fan của mình.…Bốn giờ rưỡi chiều, lúc Giang Phong đang ăn cơm ở chuỗi các tiệm cơm, trên wechat gửi đến tin nhắn kết bạn, sau khi xem mới biết là tác giả bộ “Trùng Sinh Nuôi Con Nít, Tôi Thành Đại Gia”, hắn liền chấp nhận kết bạn.Giang Phong: “Xin chào tác giả đại nhân, không ngờ anh gửi kết bạn cho tôi thật, xem truyện của anh cũng mấy năm rồi nhưng vẫn chưa có dịp trò chuyện cùng anh.”Thực Uẩn Văn Hoa: “Cảm ơn sự ủng hộ nhiều năm của cậu.

Thấy tên wechat của cậu tôi cũng xem như hiểu vì sao cậu đặt tên “thiên hạ đệ nhất mỹ nam rồi”.Giang Phong: “Hehe, khiến tác giả đại nhân chê cười rồi, tên thật của tôi thật sự giống tên vị thiên hạ đại soái trong bộ “Tuyệt Đại Song Kiêu”Thực Uẩn Văn Hoa: “Trời ạ, thì ra tên thật của cậu là Giang Phong à?”Giang Phong: “Đúng vậy.”Thực Uẩn Văn Hoa: “Lợi hại (giơ ngón cái khen ngợi)”Giang Phong: “Ba Mẹ đặt tên, tôi cũng hết cách.”Giang Phong: “Tôi đã rõ mục đích anh tìm tôi rồi, anh yên tâm, thực lực của tôi ở mảng mai mối này rất tốt đấy.

Anh gửi tài liệu sợ bộ về bản thân mình cho tôi, sau đó chú thích rõ yêu cầu của bản thân, tôi sẽ nhanh chóng tìm đối tượng phù hợp với anh.”Thực Uẩn Văn Hoa: “Được thôi, vậy làm phiền cậu rồi.

Nói thật lòng, người làm nghề này như chúng tôi đa phần đều khá thu mình, hơn nữa cũng không có nhiều mối quan hệ xã giao, muốn tìm một đối tượng thật sự không dễ.”Giang Phong: “Tôi hiểu rồi, anh gửi tài liệu cá nhân qua cho tôi đi, nếu anh không ngại việc khác tỉnh, có lẽ ngày mai tôi đã tìm được người thích hợp với anh rồi.Thực Uẩn Văn Hoa: “Tôi không ngại việc khác tỉnh đâu, điểm tốt của ngành chúng tôi chính là không kén thời gian và địa điểm.”Giang Phong: “Ok, vậy ngày mai tôi sẽ báo lại với anh nhé.”Thực Uẩn Văn Hoa: “Ừm ừm, vậy làm phiền cậu rồi.”Giang Phong: “Đừng khách sáo, anh là một trong số ít tác giả mà tôi thích, tôi rất vui khi giúp được anh.”Thực Uẩn Văn Hoa: “Vậy thật vinh hạnh cho tôi quá, tôi đi chỉnh lại tài liệu cá nhân một tí đây.”Giang Phong: “Được, bữa khác nói tiếp.”Thực Uẩn Văn Hoa: “Bữa khác nói tiếp.”Các tác phẩm văn học internet hiện nay đã phát triển đến đỉnh cao chưa từng có, chỉ nói tới số lượng tác giả thôi đã cao tới 20 triệu người, số lượng độc giả thì đã đột phá số lượng 500 triệu người.Nhưng vẫn câu nói kia, thu nhập của tác giả văn học trên internet luôn phân hóa lưỡng cực.

Trong số lượng 20 triệu tác giả, số lượng tác giả có ký kết hợp đồng chỉ vẻn vẹn bảy, tám trăm ngàn người, đồng nghĩa với việc trong số hai mươi mấy tác giả chỉ có một tác giả là có ký kết hợp đồng.Ngô Vũ Đình là một trong số những người may mắn đó, cô là một trong bảy, tám trăm ngàn tác giả được ký kết hợp đồng.Nhưng Ngô Vũ Đình cũng có thể là bất hạnh, bởi vì trong số bảy, tám trăm ngàn tác giả ký kết hợp đồng, thì hơn 90% trong số đó chỉ có thể giãy giụa đau khổ ở tầng thấp nhất, hoàn toàn dựa vào việc làm việc chăm chỉ trên các trang web để duy trì phí sinh hoạt.Thật không khéo làm sao, Ngô Vũ Đình lại là một trong những tác giả dựa vào việc làm việc chăm chỉ trên các trang web để duy trì phí sinh hoạt.Ngô Vũ Đình nghĩ tới trước kia, khi cô vừa mới lên đại học, lúc đó cô chỉ mới tiếp xúc với văn học mạng, lúc đó có một số ít tác phẩm mặc dù chất lượng không cao, nhưng cũng có được số lượng fan đông đảo.Thế là Ngô Vũ Đình dựa theo tâm trạng người ta được thì mình cũng phải được, bắt đầu đắm chìm vào biển văn học mạng này.Có một câu nói rất hay: Nhìn người ta làm thì thấy nhẹ nhàng, bản thân làm mới thấy vất vả.

Khi Ngô Vũ Đình tự thân ra trận, cô mới biết việc sáng tác này không hề đơn giản như mình nghĩ.------Dịch: MBMH Translate.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 44: 44: Nhìn Người Ta Làm Thì Thấy Nhẹ Nhàng Bản Thân Làm Mới Thấy Vất Vả



Tác phẩm được cô chuẩn bị tỉ mỉ rồi mới đưa lên web, nhưng điều cô nhận được lại không phải những lời khích lệ như trong tưởng tượng, đương nhiên cũng không có những lời chửi rủa, bởi vì Ngô Vũ Đình đã yên lặng đổi mới gần nửa tháng rồi, nhưng cũng chỉ nhận được vài cái bình luận, số lượng người đọc thấp đến mức khiến cô hoài nghi nhân sinh.Đặc điểm lớn nhất của các tác phẩm văn học mạng chính là lượng tương tác tức thời.

Mỗi ngày tác giả sẽ vắt hết óc để nghĩ ra những tình tiết mới rồi ra chương mới, sau khi đọc xong chương mới của tác giả, thì độc giả sẽ để lại bình luận, chỉ ra những điểm mà tác giả viết chưa tốt, đồng thời ra sức khích lệ những điểm mà tác giả viết tốt, như vậy tác giả sẽ có thể kịp thời dựa theo phản hồi của người đọc để điều chỉnh hướng đi tiếp theo cho tác phẩm.Nhưng nửa tháng đó của Ngô Vũ Đình chẳng khác nào đang chơi một trò chơi offline cả, gần như không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ độc giả, điều này khiến cho lòng tự tin của cô bị đả kích cực lớn, cho nên tác phẩm đầu tay của cô cứ thế mà kết thúc trong sự qua loa.Sau đó, Ngô Vũ Đình phải dùng tới tận ba tháng để điều chỉnh lại tâm trạng (chữa thương) mới có thể một lần nữa đánh lại tiếng trống tinh thần, một lần nữa chuẩn bị tỉ mỉ một tác phẩm để đăng lên trang web.Có lẽ lần này đã có kinh nghiệm từ lần thất bại đầu tiên, cho nên kết quả mà cô nhận được tốt hơn một chút so với lần đầu tiên, ít nhất cũng có độc giả để lại bình luận, thậm chí còn có số ít độc giả follow truyện.Tiếc rằng dù Ngô Vũ Đình đã kiên trì viết hơn 100.000 chữ, nhưng cô vẫn chưa có được tư cách để ký kết hợp đồng.

Cô lại tiếp tục kiên trì đạt tới mức 300.000, nhưng vẫn chưa nhận được tư cách đó.

Bởi vì thành tích quá thảm, cho nên cô không thể nào kiên trì tiếp được nữa.Thế là quyển sách thứ hai của cô lại dừng lại!Đã có lần một thì chắc chắn sẽ có lần hai, đã có lần hai thì chắc chắn sẽ có lần ba.Nửa năm sau đó, cô lại cho ra quyển sách thứ ba.Lần này, số lượng chữ lại có sự tiến bộ, cô kiên trì được hơn 300.000 chữ mới ngưng.Một năm sau, tác phẩm thứ tư được ra lò.Có lẽ do trình độ sáng tác của cô đã có sự tiến bộ, cho nên sau khi ra mắt quyển sách thứ tư thì cô đã có thể thành công ký kết hợp đồng.

Từ đó về sau, Ngô Vũ Đình chính thức trở thành tác giả có ký kết hợp đồng, có được quyển tiểu thuyết vip đầu tiên.Nhưng mà, thành tích vẫn thảm hại như cũ, số lượng người đặt trước của tất cả tác phẩm đều chỉ có thể miễn cưỡng xem là đột phá 100.

Số tiền thù lao mà cô nhận được còn không đủ để trả tiền internet.Lần này, Ngô Vũ Đình không để ý tới việc đó nữa, cô đã không còn là nghé con mới sinh, sau khi trải qua những chuyện kia, cô đã biết ngành này khó hòa nhập như thế nào rồi.Nhưng mà, tính cách của Ngô Vũ Đình khá là cố chấp, có loại quyết tâm thề phải đạt được mục đích, nếu không thì sẽ không bỏ qua.Sau khi tốt nghiệp đại học, cô không thèm quan tâm tới sự khuyên can của cha mẹ, nhất quyết phải bước vào giới văn học mạng này, trở thành một tác giả toàn thời gian.Thời gian thấm thoáng trôi qua, vậy mà đã mười năm rồi.Ngô Vũ Đình đã lăn lộn trong nghề này hơn mười năm rồi, cô từ một cô bé hăng hái biến thành một người phụ nữ suốt ngày bị cha mẹ thúc giục kết hôn.Còn về thành tích trong công việc thì không đề cập tới cũng được.Thật ra, Ngô Vũ Đình đã biết bản thân không có thiên phú từ mấy năm trước rồi, cô không hợp để ăn chén cơm tác giả mạng này.

Nhưng vì tính cách cố chấp kia của mình, cho nên cô vẫn không muốn từ bỏ, vẫn tiếp tục giãy giụa đau khổ trong giới văn học mạng.Hôm nay, trong lúc ăn tối, Ngô Vũ Đình lại một lần nữa bị cha mẹ thúc giục kết hôn, cộng với việc cô đã phấn đấu trong giới văn học mạng hơn mười năm rồi mà trên danh nghĩa vẫn không có một bộ tác phẩm nào, những điều đó khiến cho cô không khỏi có chút mờ mịt, cho nên cô không muốn gõ chữ nữa, một mình đi ra ngoài để giải sầu.Kiếp sống sáng tác hơn mười năm làm cô biến thành một trạch nữ siêu cấp, trong cuộc sống hiện thực cũng rất ít khi liên lạc với bạn bè, cho nên bây giờ khi cô muốn tìm một người bạn để tâm sự vài câu cũng chẳng tìm được ai.Trước một tiệm trà sữa trên một quảng trường nào đó.Ngô Vũ Đình ngồi trên một cái ghế màu nâu, uống trà sữa.

Cô nhìn trái nhìn phải, nhìn những cặp đôi xung quanh mình đang rải cơm chó, cô bỗng cảm thấy cực kỳ cô độc, cảm thấy bản thân thật sự muốn tìm một người bạn trai.Ngay lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên:"Xin chào, không biết tôi có thể ngồi ở đây được không?"------Dịch: MBMH Translate.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 45: 45: Nhìn Người Ta Làm Thì Thấy Nhẹ Nhàng Bản Thân Làm Mới Thấy Vất Vả 2



Ngô Vũ Đình ngồi trên một cái ghế màu nâu, uống trà sữa.

Cô nhìn trái nhìn phải, nhìn những cặp đôi xung quanh mình đang rải cơm chó, cô bỗng cảm thấy cực kỳ cô độc, cảm thấy bản thân thật sự muốn tìm một người bạn trai.

Ngay lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên:"Xin chào, không biết tôi có thể ngồi ở đây được không?"Ngô Vũ Đình nghe thấy tiếng nói liền quay sang nhìn, cô thấy người hỏi mình là một anh chàng đẹp trai xa lạ thì đôi mắt không khỏi sáng lên, lập tức gật đầu nói:"Đương nhiên là được rồi, mời ngồi!"Giang Phong đặt ly trà sữa của mình lên bàn, sau đó hắn lại lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra đưa cho cô, khẽ cười nói:"Chào cô, tôi là một bà mối, đây là danh thiếp của tôi.

Ngô Vũ Đình nghe thấy thế thì không khỏi mở to hai mắt, cô cứ nghĩ nguyên nhân mà người này tới để bắt chuyện với mình là! , không ngờ lại! Giang Phong thấy cô nhận lấy danh thiếp rồi thì liền đi thẳng vào vấn đề, nói:"Cô gái à, tôi xin phép nói thẳng, hiện tại bên tôi có một người khách hàng cực kỳ ưu tú, tôi muốn giới thiệu người đó cho cô, không biết gần đây cô có ý định muốn kết hôn hay không?"Ngô Vũ Đình đương nhiên là có ý định muốn kết hôn rồi, dù sao thì tuổi tác của cô cũng đã bước sang hàng ba, nếu nói là không có ý định kết hôn sinh con thì chắc chắn là đang nói dối.

Cô nhìn bà mối không mời mà tới ở trước mắt mình, sau đó uống một ngụm trà sữa, nói:"Ở độ tuổi như tôi thì chỉ cần tìm một người phù hợp mà thôi, chắc chắn là có ý định muốn kết hôn, không biết tình huống của vị khách ưu tú mà cậu nói như thế nào?"Giang Phong gật đầu, giới thiệu:"Vị khách hàng kia của tôi tên là Hồ Văn Hoa, anh ấy là người Hồ Bắc, là một tác giả mạng! "Ngô Vũ Đình vừa nghe thấy từ tác giả mạng liền giật mình, cô vội vàng ngắt lời đối phương, hỏi:"Khoan đã, cậu vừa nói đối phương là một tác giả mạng ư?"Giang Phong rõ hoàn cảnh của Ngô Vũ Đình như lòng bàn tay, cho nên hắn hiển nhiên hiểu tại sao cô lại có phản ứng như thế này, hắn gật đầu cười nói:"Đúng vậy, anh ấy là một tác giả mạng, chuyện này có vấn đề gì sao?"Ngô Vũ Đình vội vàng xua tay, nói:"Không có vấn đề gì cả, chỉ là tôi khá hiểu rõ về văn học mạng, cho nên có chút mẫn cảm với ngành nghề này mà thôi, anh ấy là tác giả của trang web nào vậy? Bút danh là gì?"Giang Phong cười sâu xa, nói:"Bút danh của anh ấy là Thực Uẩn Văn Hoa, mặc dù hiện tại chưa phải là tác giả cấp bậc đại thần, nhưng ngòi bút của anh ấy đã cho ra vài tiểu thuyết khá xuất sắc.

Đặc biệt là của quyển sách đang ra , nó là quyển sách có thành tích tốt nhất của anh ấy, số lượng người đặt trước đã lên tới 7.

000, rất có hy vọng sẽ đạt được thành tựu có số lượng người đặt trước hơn 10.

000 trước khi tác phẩm hoàn thành.

Nếu như là Ngô Vũ Đình ở thời điểm vừa mới trở thành tác giả mạng nghe thấy con số này, thì phản ứng của một Ngô Vũ Đình tràn đầy sự tự tin vào mình, không biết trời cao đất dày chắc chắn sẽ là: Chỉ có như vậy thôi à?Nhưng mà đối với Ngô Vũ Đình hiện tại, người đã bị hiện thực hết lần này tới lần khác mài đi góc cạnh, thì cô hiểu rất rõ những tác giả có được vài quyển tiểu thuyết xuất sắc trên web Khởi Điểm đều là những tác giả trung kiên trong giới văn học mạng.

Thu nhập hàng tháng của tác giả ở cấp bậc này hơn 10.

000 tệ là chuyện bình thường, nếu như tích lũy đủ sâu, viết ra được một quyển sách hot, thì!.

Ngô Vũ Đình nghĩ tới đây liền không khỏi động lòng, không biết dáng vẻ của đối phương như thế nào? Nếu như không ổn lắm, thì tất cả mọi thứ đều trở nên không ổn, nếu như không phải cô vẫn luôn gắt gao ôm lấy vấn đề nhan sắc, thì với vẻ ngoài như cô hoàn toàn có thể tìm được một người nam nhân có điều kiện vật chất tốt để gả.

Giang Phong dường như đọc được suy nghĩ của cô, cô vừa nói xong thì hắn liền bấm vài cái lên điện thoại, sau đó cho cô xem hình của Hồ Văn Hoa, nói:"Đây là hình của anh ấy, cô xem thử xem anh ấy có phù hợp với yêu cầu về ngoại hình của cô hay không?"Ngô Vũ Đình cầm lấy điện thoại, trong mắt cô không khỏi hiện lên sự sợ hãi, còn có cả vui mừng, nói:"Tướng mạo của anh ấy đúng là rất được, với vẻ ngoài này, anh ấy hoàn toàn có thể được coi là ưu tú trong số các tác giả!"Hắn biết chắc là đối phương sẽ hài lòng, dù sao thì điểm xứng đôi hôn nhân 88 cũng không phải là nói giỡn.

Giang Phong cười, hỏi:"Vậy thì tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt, hay là trực tiếp cho hai người phương thức liên lạc?"Ngô Vũ Đình suy nghĩ một lúc rồi nói:"Cậu bảo anh ấy thêm wechat của tôi đi!"Giang Phong gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, sau đó hai người bọn họ thêm phương thức liên lạc của nhau, còn hắn thì tự mình rời đi.

------Dịch: MBMH Translate.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 46: 46: Nở Mày Nở Mặt



Ngày 4, tháng 8, năm 2022 âm lịch.Lễ Thất Tịch.Hơn ba giờ chiều.Giang Phong lái chiếc xe mà hắn mới mua để thay cho việc đi bộ quay về thôn.Mặc dù ở thời kỳ này, những người trong thôn đã nhìn những người trẻ tuổi mua xe nhiều tới mức quen luôn rồi, nhưng mỗi khi có một người trẻ tuổi nào đó lái xe trở về, thì đều sẽ khó tránh khỏi việc bị hàng xóm vây xem.Giang Phong đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Khi hắn vừa mới lái xe vào thôn, hắn lập tức trở thành chàng trai đẹp nhất thôn.Đối với Giang Phong mà nói, thì việc mua một chiếc xe dưới 100.000 tệ chỉ là việc thay đổi một công cụ thay cho việc đi bộ mà thôi, ngay cả nhãn hiệu hắn còn xấu hổ khi nhắc tới, cho nên đương nhiên là rất ngại khi được mọi người tâng bốc.Nhưng mà đối với Giang phụ và Giang mẫu thì đây là một trong những khoảnh khắc tỏa sáng ít ỏi trong cuộc đời bọn họ, sở dĩ hai vợ chồng cực kỳ tích cực bắt chuyện bắt chuyện với hàng xóm như thế, chính là vì hưởng thụ sự tâng bốc mà bọn họ dành cho con trai nhà mình.Sau khi hàng xóm dần dần tản đi, Giang mẫu vẫn còn có hơi không thỏa mãn, nói:"Tiểu Phong, từ lúc con tốt nghiệp trở về tới nay cũng đã gần một tháng rồi, nhưng mà con vẫn chưa đi gặp bà ngoại đó.

Dù sao thì bây giờ con cũng đã có xe rồi, hay là chúng ta đi tới gặp bà ngoại một chút đi?"Giang Phong khẽ gật đầu, nói:"Đúng là nên đi gặp bà ngoại một chút, cha thấy thế nào?"Giang phụ nói:"Dù sao thì bây giờ cũng chẳng còn việc gì để làm, nếu như muốn đi thì cứ đi thôi!"Giang Phong cười, nói:"Vậy mẹ cầm theo một bình Mao Đài cho cậu út đi, lấy loại đắt nhất ấy, lấy thêm hai hộp trà ngon nữa, còn những món quà khác thì mẹ cứ tùy tiện lấy theo là được rồi.

Thuốc lá thì mẹ đừng lấy, để dành cho cha và anh cả hút!"Giang mẫu cười, nói:"Được, nghe con, mẹ gọi điện thoại nói trước cho cậu út của con một tiếng."Giang phụ thấy Giang mẫu vui vẻ như thế thì không khỏi thở dài:"Mấy năm nay đã để cho mẹ con phải tủi thân rồi!"Giang Phong hiểu ý của cha mình, nhà mẹ hắn có tổng cộng 4 chị em: Chị cả Trương Cầm, em trai Trương Cường, em gái Trương Trân.

So với chị gái và em gái của mình, thì người mà Trương Mai lấy có thể nói là kém cỏi nhất.Người mợ kia của Giang Phong là một người thích nịnh nọt, cho nên thái độ đối xử với ba chị em Trương Mai cực kỳ không đồng nhất, điều này khiến cho lòng Trương Mai âm thầm nghẹn lại.Cho tới tận bốn năm trước, khi Giang Phong thi đậu vào được một ngôi trường đại học danh tiếng, thì mức độ coi trọng gia đình hắn của người mợ kia mới tăng lên, dù sao thì trường đại học danh tiếng cũng khá có phân lượng ở nông thôn.Bây giờ, đến cả xe nhà bọn họ cũng đã mua rồi, mẹ hắn đương nhiên muốn về nhà ngoại để có thể nở mày nở mặt một phen, hắn đoán rằng có lẽ tất cả phụ nữ đều có loại suy nghĩ như thế này.Rất nhanh sau đó, Giang mẫu đã chuẩn bị xong số quà tặng sẽ mang về nhà, ngoại trừ một bình rượu Mao Đài và hai hộp lá trà có giá trị không nhỏ mà Giang Phong nói, thì bà còn mang theo không ít hải sản, hoa quả khô đắt tiền.Sau khi ngồi vào xe, Giang mẫu nói:"Tiểu Phong, lát nữa khi đi tới trấn trên, con nhớ dừng xe lại mua thêm chút hoa quả, khi đi tặng quà mà không mang theo hoa quả cứ có cảm giác thiếu thành ý."Giang Phong cười, nói:"Biết rồi, con biết rồi!"Giang phụ ngồi ở ghế sau, ông đưa tay sờ hết chỗ này tới chỗ kia, chậc chậc vài tiếng rồi nói:"Xe này cũng được đó.

30 năm trước, bố từng may mắn được ngồi một lần trên một chiếc xe, nghe nói chiếc xe đó còn là hàng nhập khẩu, hình như tên là Jetta gì đó, nó có giá hơn 200.000 tệ, cho tới tận bây giờ bố vẫn nhớ rất rõ chuyện này.Nhưng mà bố thấy chiếc xe hơn 200.000 tệ kia hoàn toàn không đẹp được như chiếc xe này của con!"Giang Phong vừa khởi động xe, vừa dở khóc dở cười, nói:"Bố à, thời đại thay đổi, không thể so sánh được đâu, kỹ thuật của 30 năm trước đương nhiên không thể sánh bằng hiện tại được rồi."Giang phụ cười, nói:"Cũng đúng, trong thời kỳ đó, chỉ cần có được một chiếc xe gắn máy thôi thì con đã được coi là người sành điệu nhất thôn rồi, đừng nói chi tới việc có được chiếc xe như con!"Giang mẫu hỏi:"30 năm trước, ông từng ngồi trên một chiếc xe hơn 200.000 tệ ư? Tại sao tôi chưa từng nghe ông nói qua về chuyện này?"Giang phụ nói:"Đó là xe của người thân của một người bạn học cấp 3 của tôi, tôi chỉ may mắn được ngồi cùng với người đó một lần mà thôi, chuyện này có gì hay mà nói?"Giang Phong xen vào:"Ở thời kỳ đó, việc mua được một chiếc xe hơn 200.000 tệ đúng là không hề đơn giản.

10.000 tệ lúc đó tương đương cỡ 200.000 tệ bây giờ, hơn 200.000 tệ có lẽ hơn 4 triệu tệ bây giờ.

Hiện tại, người có tư cách lái một chiếc xe có giá trị hơn 4 triệu tệ, ngoại trừ tài xế, thì ai mà chẳng phải là triệu phú hoặc là người nhà của triệu phú.”------Dịch: MBMH Translate.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 47: 47: Nở Mày Nở Mặt 2



Giang phụ nói:"Người thân của người bạn học kia của bố đúng là rất trâu bò, có cả một nhà máy của riêng mình.

Tiếc là sau này bởi vì kinh doanh không tốt, không theo kịp trào lưu phát triển của thời đại, mà chưa tới mấy năm đã phá sản."Giang Phong nghe thấy thế liền giật mình, người có thể phát triển thật sự ở thời đại đó đều là những đại lão tiếng tăm lừng lẫy, những người khác chỉ là heo trên đầu gió, khi gió ngừng, đương nhiên chúng sẽ ngã xuống.Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đi tới trấn trên, Giang Phong dừng xe, hắn đi xuống mua hai túi hoa quả tươi lớn, sau đó chạy xe thẳng tới nhà bà ngoại ở trấn Lãng Sa.Trấn Lãng Sa cũng là một trong những thôn trấn nằm trong sự quản lý của huyện Bách Lương, khoảng cách từ trấn Thanh Hà tới đó khoảng ba mươi, bốn mươi cây số.

Nhưng mà nhờ có chính sách sửa sang lại đường thôn, mà giao thông đã thuận tiện hơn rất nhiều.Hơn một tiếng sau.Một nhà ba người Giang Phong đã lái xe tới được nhà bà ngoại.Bởi vì Giang mẫu đã báo trước, cho nên lúc Giang Phong tới, cậu út đã giết gà rồi, đang nấu nó ở trong một cái nồi lớn, còn cậu út thì ngồi trước lò đất canh lửa.Chuyện này hoàn toàn không phải là do nhà cậu út nghèo, phải dùng cách thức đó để nấu, mà là do cậu út khá thành thạo phương diện này, cậu cảm thấy đồ ăn dùng khí ga nấu không ngon bằng dùng củi lửa nấu.

Vì thế, nhà cậu út bây giờ dùng cả hai loại bếp nấu là khí ga và củi lửa.Bình thường khi nấu những món ăn thường ngày như xào thịt heo, rau xanh, đậu hủ, thì đa phần đều sử dụng khí ga, bởi vì việc đốt củi thật sự rất phiền toái.

Chỉ khi nào nhà bọn họ làm những món như xào gà, vịt, dê, bò...hoặc là bạn bè, thân thích tới làm khách, thì cậu út mới dùng lò đất, dùng củi lửa để nấu ra mùi vị ngon nhất của món ăn mà thôi."Bà ngoại, cậu út!"Giang Phong vừa vào cửa liền chào."Mẹ!"Giang phụ và Giang mẫu cũng vẫy tay chào hỏi."Tiểu Phong tới rồi!"Bà ngoại dùng vẻ mặt tươi cười chào đón, oán giận nói:"Mấy đứa tới là được rồi, còn mua nhiều đồ tới như thế để làm gì!"Giang Phong đặt hoa quả lên trên bàn, sau đó nắm lấy tay của bà ngoại, nói:"Không mua gì nhiều cả.Bà ngoại, gần đây cơ thể của bà như thế nào?"Bà ngoại cười vui vẻ, nói:"Tốt, cơ thể của bà rất tốt, một bữa có thể ăn tới hai bát cơm lận đó!"Một bên khác, Trương Cường thấy một nhà ba người chị hai mình trên tay cầm theo nhiều quà như thế liền kinh ngạc, nói:"Chị hai, sao mua nhiều đồ thế? Trời ạ, lại còn mua rượu Mao Đài nữa.

Chị hai, chị phát tài à?"Trương Mai thấy ánh mắt ngạc nhiên của em trai mình liền đưa rượu Mao Đài và lá trà cho em trai, bà cười thỏa mãn, nói:"Phát tài gì chứ, những thứ này đều là quà người khác tặng."Trương Mai nói tới đây thì lập tức hỏi:"Vợ em đâu?"Trương Cường nhận lấy quà, nói:"Cô ấy đi ra vườn hái chút rau, có lẽ cũng sắp về rồi đấy!"Lúc nói chuyện, Trương Cường theo bản năng nhìn thoáng ra ngoài cổng, kết quả không thấy được vợ mình, mà lại thấy một chiếc xe đang dừng ở cửa nhà mình, Trương Cường không khỏi mở to hai mắt, nói:"Chị hai, mọi người tự lái xe tới đây hả? Xe này không có bảng hiệu ở trên, không lẽ mọi người vừa mới mua xe?"Trương Mai mỉm cười, khẽ gật đầu, nói:"Đây là xe mà Tiểu Phong mới mua!"Trong vườn rau.Trần Quế Anh đội nón rơm, đầu tiên là hái một nắm lớn rau muống non, sau đó lại nhổ mấy cây tỏi, rồi mới cầm đồ ăn đi về nhà.Trần Quế Anh có được đặc tính cần cù, chịu khó của một người phụ nữ nông thôn, không chỉ dọn dẹp mọi thứ trong nhà gọn gàng, còn chăm sóc vườn trái cây, vườn rau rất tốt, thậm chí còn biết sơ về việc nuôi heo vịt gà.Ngoại trừ những việc đó, Trần Quế Anh còn vô cùng hiếu thuận với cha mẹ chồng, Trương Cường có thể cưới được bà làm vợ có thể nói là một bước lên trời!Nhưng mà, trên đời này không có ai là hoàn hảo cả, Trần Quế Anh gì cũng tốt, chỉ có điều bà lại là một người thích nịnh nọt, cho nên thái độ đối xử giữa người với người có sự chênh lệch rất lớn.Ví dụ như thái độ của Trần Quế Anh đối với ba chị em bên chồng:Chị chồng Trương Cầm gả cho một người thầy giáo, bây giờ người thầy giáo ấy đã trở thành hiệu trưởng của trường tiểu học trong thôn bọn họ, tuy điều kiện trong nhà không quá tốt, nhưng được một điều rằng, thân phận ấy rất được mọi người trong thôn tôn trọng.Cho nên, thái độ của Trần Quế Anh đối với gia đình chị chồng khá tốt, thỉnh thoảng còn cho chị chồng một ít khoai lang, khoai sọ, củ sắn, đậu phộng,...mà nhà mình trồng.Cô em chồng Trương Trân thì gả cho một người làm nghề kinh doanh, nhà họ mở một cửa hàng bán sỉ ở trong trấn, mặc dù bởi vì thị trường cạnh tranh quá lớn, một năm không thể kiếm khoa trương tới mức được mấy triệu tệ, nhưng mà một năm có thể kiếm được hai, ba trăm ngàn tệ là chuyện bình thường.Với mức thu nhập như thế, em chồng đã trở thành người có tiền nhất trong ba chị em bên chồng.

Vì thế, thái độ của Trần Quế Anh khi đối xử với người em chồng này hoàn toàn như một người khác.

Bình thường, bà không chỉ đưa khoai lang, khoai sọ, củ sắn, đậu phộng,...nhà mình chồng sang cho em chồng, mà thỉnh thoảng còn tốt tới mức sẽ cho nhà họ mấy con gà, vịt được nuôi cực kỳ tốt, thái độ tốt hơn khá nhiều so với nhà chị chồng.Chị hai Trương Mai thì gả cho một người nông dân, điều kiện gia đình vẫn luôn không tốt, cho nên thái độ của Trần Quế Anh cũng kém đi một chút.Đương nhiên, thái độ kém đi chỉ khi đem đi so sánh mới thấy mà thôi, EQ của Trần Quế Anh còn chưa thấp tới mức tỏ vẻ mặt gì ra ngoài.

Bà chỉ đưa đặc sản cho người chị hai này không nhiều như hai người kia mà thôi.Cho tới tận bốn năm trước, khi Giang Phong thi đậu vào ngôi trường đại học danh tiếng, thì Trần Quế Trân mới điều chỉnh lại một chút thái độ của mình đối với gia đình bọn họ.

Mặc dù thái độ vẫn kém hơn một chút so với em chồng, nhưng nếu so với chị chồng thì cũng đã có thể coi là ngang bằng rồi.------Dịch: MBMH Translate.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 48: 48: Phân Biệt Đối Xử



Thực ra, trong lòng Trần Quế Trân hiểu rõ tích cách phân biệt đối xử này của mình là không tốt, nhưng mà tục ngữ có câu giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Mặc dù, chồng bà đã nói với bà rất nhiều lần về chuyện này rồi, nhưng mà chính bà vẫn không thể sửa được.Trong lúc mang đồ ăn đi vào trong nhà, Trần Quế Quân thầm nghĩ tới nguyên nhân mà hai vợ chồng chị hai và cháu ngoại trai Giang Phong sang đây.

Dù sao thì ở nông thôn, nếu như đi thăm người thân, thì đa phần đều sẽ lựa đi thăm trước buổi trưa, không có việc gì gấp thì rất ít có ai đi thăm người thân vào buổi chiều.Đường từ vườn rau tới nhà không xa, Trần Quế Trân còn chưa kịp nghĩ ra được nguyên nhân thì đã đi tới nhà."Mợ út!"Giang Phong thấy mợ út về liền chào.Trần Quế Anh cũng cười chào lại:"Chị hai, anh rể, Tiểu Phong, mọi người tới rồi à!"Bà vừa nói, vừa đặt đồ ăn trên tay xuống đất, có chút tò mò nhìn thoáng qua chiếc xe mới ở trước cổng."Quế Anh!"Hôm nay, Trương Cường cực kỳ vui vẻ, tươi cười nói:"Có thấy chiếc xe đó không, đó là chiếc xe mà Tiểu Phong mới mua đó, em không biết đúng không, em biết bây giờ Tiểu Phong đang làm gì không? Nó vậy mà lại đi làm mai mối cho người ta..."Sao đó, Trương Cường kể lại những sự tích của cháu trai mà mình vừa nghe được từ miệng chị hai cho vợ nghe, sau đó lấy bình rượu Mao Đài ra, nói:"Bình rượu Mao Đài này là quà người ta tặng cho Tiểu Phong để cảm ơn đó, giá hơn 3.000 tệ!"Trần Quế Anh nghe xong liền trợn mắt há mồm.Bất kể là nghề mà Giang Phong làm, hay là năng lực đáng sợ kia của Giang Phong, tất cả đều làm cho Trần Quế Anh cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.Tuy nói rằng bây giờ việc có người mua xe mới đã không còn là chuyện mới lạ trong thôn nữa.Nhưng mà, không phải gia đình nào cũng có thể mua được xe, ít nhất thì trong bốn chị em Trương gia, trước kia chỉ có một mình nhà em chồng mở cửa hàng là mua được xe, còn ba nhà khác thì đều không mua nổi.Bây giờ, gia đình vốn dĩ có điều kiện kém nhất lại nháy mắt trở thành gia đình thứ hai mua được xe, chuyện này khiến cho lòng Trần Quế Anh vô cùng bối rối.Bà chỉ có thể cảm thán, cái danh sinh viên này đúng là không tầm thường.

Sau khi tốt nghiệp trở về, dù cho làm nghề gì cũng có thể dễ dàng kiếm được tiền.

Tiếc là hai đứa con nhà bà không ai có thiên phú trong việc học cả.Trần Quế Anh vừa âm thầm cảm thán, vừa âm thầm điều chỉnh thái độ đối với gia đình chị hai, địa vị của gia đình chị hai lập tức được nâng lên ngang bằng với vị trí của nhà em chồng.Sau đó, dưới sự nịnh nọt của người em dâu Trần Quế Anh, hai chị em vừa nhặt rau, vừa trò chuyện, còn khá ăn ý.Một bên khác, Giang phụ thân là con rể cũng đi nói chuyện với mẹ vợ.Trương Cường thấy thế liền đi vào trong phòng bếp, lấy con gà đã được luộc xong ra chặt.Giang Phong đi theo, hỏi:"Cậu út, cậu có cần cháu giúp một tay không?""Vậy thì cháu nêm nồi nước hầm gà kia đi!"Trương Cường biết người cháu trai này của mình rất am hiểu việc nấu ăn, cho nên việc nêm nồi nước dùng gà đương nhiên chẳng phải là việc gì khó, nói xong Trương Cường liền cảm thán nói:"Tiểu Phong, cậu thật sự không ngờ sau khi tốt nghiệp trở về cháu lại quyết định đi làm bà mối, cháu định sẽ như thế nào, định làm bà mối ở quê cả đời hả?"Giang Phong vừa nêm nước dùng, vừa cưới trả lời:"Việc làm bà mối ở quê chỉ là tạm thời mà thôi, sau khi tạo được danh tiếng, cháu chắc chắn sẽ đi lên thành phố.

Dù sao thì ở thành phố cũng có rất nhiều người có tiền, nếu như cháu may mắn, thì sẽ có thể gặp được một vị khách lớn, tác hợp thành công cho một mối có lẽ kiếm được hơn bây giờ rất nhiều!"Trương Cường vừa đeo tạp dề lên, vừa tán thưởng:"Thằng nhóc này, cháu lợi hại thật đó, chỉ tác hợp cho hai đôi vợ chồng thôi đã có thể kiếm được số tiền mà người khác có làm cả năm cũng chẳng thể kiếm được, xem ra cháu đúng là có thiên phú trong nghề bà mối này.

Nếu như cháu nhìn thấy cô gái nào phù hợp với anh họ của mình, thì giới thiệu cho nó một chút."Giang Phong cười, nói:"Không thành vấn đề, không biết anh họ có tình nguyện ra mắt hay không thôi!"Nhà cậu út có hai người con, một nam một nữ, theo thứ tự là anh họ Trương Long và em họ Trương Yến.Anh họ Trương Long lớn hơn Giang Phong một tuổi, còn em họ Trương Yến thì nhỏ hơn Giang Phong một tuổi, hiện tại cả hai đều đang đi làm công ở bên Quảng Đông.Trương Cường rửa tay, lau khô rồi nói:"Cũng chẳng thể trách nó được, cháu cứ để ý giúp cậu trước đi.

Sau khi anh họ cháu về thì sắp xếp cho bọn họ gặp mặt sau."Giang Phong nếm lại một chút, thấy nước dùng vẫn còn hơi nhạt liền bỏ thêm một xíu muối, đồng thời nói:"Được, vậy cháu sẽ để ý giúp anh họ, sau khi anh họ trở về sẽ sắp xếp cho bọn họ gặp mặt sau!"Trương Cường ừ một tiếng, sau đó bắt đầu chặt gà thành những khối dày, chuẩn bị xào nó chung với tỏi, đây là một trong những cách làm phổ biến nhất ở huyện Bách Lương.Gà nhất định phải chọn loại gà đất béo mập đã nuôi ở nông thôn cỡ một năm, nếu lấy loại gà công nghiệp thì vừa nấu nó đã nát, làm sao có thể xào để ăn được nữa?Tỏi thì nhất định phải dùng loại tỏi địa phương, loại tỏi bán quanh năm trên thị trường kia hoàn toàn không có chút mùi thơm nào cả.Nếu như nguyên liệu đã đủ rồi, thì phải dùng lò đất, nồi sắt lớn ở nông thôn để xào, sau đó chỉ cần nêm nó với số lượng vừa phải muối, xì dầu, dầu hào, đường là được, không cần tới mấy thứ như hạt nêm gà gì đó.Sau khi xào cho gà săn lại rồi, thì sẽ bỏ tỏi đã được cắt sẵn trước đó vào, xào tiếp mười mấy giây đồng hồ là có thể cho ra dĩa, mùi vị ngon tới bùng nổ.Giang Phong không biết người khác như thế nào, đối với hắn, mỗi lần ăn món này, hắn đều có thể ăn được ba chén cơm lớn.------Dịch: MBMH Translate.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 49: 49: Hưởng Thụ Đãi Ngộ Cao Nhất



5 giờ chiều.

Trên bàn ăn ở Trương gia, hai dĩa gà xào tỏi, hai dĩa thịt heo chiên giòn, hai dĩa rau muống, một dĩa đậu phộng rang và một nồi thịt ba chỉ hầm dưa chua, một bàn đồ ăn tuy đơn giản nhưng lại vô cùng phong phú.

Trương Cường lấy bình rượu Mao Đài mà chị hai mang tới ra, hỏi:"Anh rể, em mở bình rượu Mao Đài này ra uống với anh một chút ha?"Giang phụ khoát tay, nói:"Anh có thể sẽ uống không quen loại rượu này, chỗ em có rượu địa phương không?"Trương Cường vội vàng nói:"Có, vậy thì em và anh uống rượu gạo đi.

Tiểu Phong, cháu uống không?"Giang Phong lắc đầu, nói:"Cháu không uống đâu, một lát cháu còn phải lái xe về nữa!"Trần Quế Anh cực kỳ nhiệt tình, cười nói:"Tiểu Phong, cháu uống với cậu út của cháu một chút cũng không sao đâu.

Dù sao thì mọi người hình như cũng không còn việc gì phải làm nữa, đêm nay ở lại đây đi khỏi về, đợi tới ngày mai rồi trở về cũng chẳng muộn.

"Bà ngoại thấy vậy liền nói tiếp:"Đúng thế, Tiểu Phong, dù sao thì mấy đứa cũng không cần phải đi làm như những người khác, đêm nay có về hay không cũng chẳng sao cả, vậy thì ở lại đây một đêm đi!"Giang mẫu cười ha ha, nói:"Mẹ, trong nhà còn có mấy đàn gà, vịt mà, với lại trước đó cũng đã có người gọi điện cho Tiểu Phong nói rằng, ngày mai bọn họ sẽ tới cửa mời nó làm mai, cho nên ăn cơm xong, chúng con phải trở về.

"Trần Quế Anh kinh ngạc, nói:"Tiểu Phong, cháu làm sao được như thế vậy? Vừa mới tác hợp xong cho hai mối, nhanh thế đã có người tới cửa mời làm người mai mối tiếp rồi, xem ra danh tiếng làm mai mối của cháu đã truyền ra xa rồi đó!"Trương Cường vừa rót rượu cho vợ chồng chị hai mình, vừa cười nói:"Năng lực làm mai mối của Tiểu Phong cũng chẳng phải là thứ mà mấy bà mối bình thường có thể sánh bằng được.

Em nghe thử mấy chuyện mà khi nãy chị hai nói với anh đi, lúc Tiểu Phong làm mai mối cho người ta, nó không hề nhắc tới tiền làm bà mối, nó nói rằng sau khi thành, thì người ta chỉ cần gửi cho nó một bao lì xì là được rồi.

Kết quả thì sao?Người ta tặng cho nó một cái bao lì xì 38.

000 tệ, còn tặng cho nó mấy thứ có giá trị gần 10.

000 tệ, trực tiếp giúp nó tạo ra một cái kỷ lục về số tiền dành cho bà mối ở trong trấn ta, điều này nói lên cái gì?"Trương Cường nói tới đây cũng không nhịn được mà sợ hãi nói:"Người ta cực kỳ hài lòng với việc làm mai mối của Tiểu Phong, cho nên người ta mới nguyện ý đưa cho nó phần lễ hào phóng như vậy.

"Trần Quế Anh nghe vậy thì liên tục gật đầu, nói:"Cũng đúng, Tiểu Phong, cháu lợi hại thật đó, người anh họ kia của cháu chỉ cần được nửa phần bản lĩnh như cháu thôi, thì mợ cũng đã vui lòng rồi!""Dù sao Tiểu Phong cũng là sinh viên của trường đại học nổi tiếng, nếu như nó mà ở cổ đại, thì ít nhất cũng là cử nhân, còn thằng A Long kia không học vấn không biết đối nhân xử thế, sao có thể so nó với Tiểu Phong được chứ?"Bà ngoại nói xong, không hề cho người ta có cơ hội nói tiếp, trực tiếp tuyên bố:"Được rồi, còn nói tiếp nữa là đồ ăn lạnh luôn đó, tranh thủ ăn cơm đi!"Mọi người nghe thế thì không khỏi nhìn nhau cười, sau đó bắt đầu ăn uống.

Tài nghệ nấu ăn của cậu út tốt hơn mẹ một chút, cộng thêm việc dùng nồi sắt với lò đất, loại đồ ăn được dùng nồi to và lửa lớn xào ra, hương vị phải nói là vô cùng tuyệt vời, Giang Phong ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ, vừa ăn vừa khen:"Cậu út, với tài nghệ nấu ăn này của cậu, cậu không mở tiệm cơm quả thật là lãng phí nhân tài!"Giang phụ và Giang mẫu cũng không nhịn được tán thưởng, làm cho Trương Cường nghe tới mức mặt tươi như hoa.

Bọn họ ăn tối tới tận 7 giờ mới xong.

Trước khi đi, Giang Phong cố gắng nhét cho bà ngoại 1.

000 tệ tiền tiêu vặt.

Còn mợ thì cho Giang mẫu một đống đặc sản lớn, có đủ thứ như dưa chua, đậu nành, củ lạc, khoai lang,! Nếu như không phải có Giang mẫu ngăn lại, thì e rằng mợ còn sẽ bắt thêm mấy con gà, vịt cho bọn họ mang về.

Đây là lần đầu tiên sau suốt bao nhiêu năm qua, Giang mẫu được hưởng đãi ngộ cao tới mức này ở bên nhà ngoại.

Trước kia, người em dâu bên ngoài thì bình thường, nhưng bên trong thì không thèm quan tâm tới bà, bây giờ lại đối xử với bà còn tốt hơn cả em gái Trương Trân của bà, trước sau như hai người khác nhau.

Sau khi cảm giác nở mày nở mặt trôi qua, trong lòng Giang mẫu lại xuất hiện một cảm giác khó nói thành lời.

Trên đường về nhà, Giang mẫu nói cảm xúc ở trong lòng mình ra, Giang Phong nghe xong không khỏi cười nói:"Mẹ, đã nhiều năm trôi qua như thế rồi, tính cách của mợ út như thế nào, chẳng lẽ mẹ còn không rõ sao? Thực ra, mợ út vẫn khá tốt, mặc dù trước kia không quá xem trọng chúng ta, nhưng ít ra ở bên ngoài mợ vẫn khá khách khí, sẽ không đổi sắc mặt với nhà chúng ta.

"Giang phụ nghe xong liền phụ họa:"Tiểu Phong nói đúng, mặc dù đứa em dâu này của em có tật xấu là hay nịnh nọt, nhưng mà trước kia cũng không ít lần cho nhà chúng ta đồ mang về, chỉ là không nhiệt tình và phóng khoáng như lần này mà thôi.

"Giang mẫu ngẫm lại thấy cũng hợp lý, cho nên bà không xoắn quýt chuyện này nữa.

------Dịch: MBMH Translate.
 
Back
Top Bottom