Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Cũ Mèm - Đao Hạ Lưu Đường

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMla52uqVFidnpFQDoSxdzVtgBPakMJXLoOThzB0sD7OJZHYQhnJlUi_x6vrwZYFfY7qqtc5q09rfksJ5QvbsoUcOEl7RYrxomIZC7SlcH0P3GNIl3IcYzCrGNUOJEJbU9MueN8zGIsMQThxqIi25l6=w215-h322-s-no-gm

Chuyện Cũ Mèm - Đao Hạ Lưu Đường
Tác giả: Đao Hạ Lưu Đường
Thể loại: Ngôn Tình, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

– Em sợ à?

– Sợ.

– Sợ gì?

– Người.

– Người có gì mà sợ?

– Người mới đáng sợ nhất.
_______

Cậu ấy là Hoàng tử bé, còn tôi là Thánh kỵ sĩ.​
 
Chuyện Cũ Mèm - Đao Hạ Lưu Đường
Chương 1



Lúc Lý Diệp Tử ra khỏi nhà thím Ba, Lý Hoan lén chặn cô ở cửa.

Bấy giờ mặt trời vừa khuất núi, ráng chiều màu đỏ cam rọi xuống khiến toàn thân Lý Diệp Tử trông như một con búp bê sứ tinh xảo. Cô đá viên cuội dưới chân, hỏi Lý Hoan: “Sao không về nhà?”

“Có cớm tới nhà mình.”

“Cớm?” Lý Diệp Tử cau mày suy nghĩ, chợt hiểu ra, vỗ vai cậu một cái, “Cớm cái gì, người ta tới làm thầy giáo.”

Lý Hoan rầm rì: “Bố mẹ bảo ai ở ngoài tới đều là cớm hết, bảo em tránh xa một chút, tối nay ở lại nhà thím Ba đừng về nhà.”

Lý Diệp Tử thờ ơ nhướng mày, xoay người mở cửa ra, dẫn Lý Hoan vào lại nhà thím Ba.

Con dâu nhà thím Ba sắp sinh. Chị mang thai mười tháng khổ ải, lại còn “lấy” một gã chồng ngốc nên cuộc sống chẳng mấy dễ chịu. Chú thím Ba rất coi trọng cái thai này, dạo này ngày nào cũng kèm chị ấy sát sàn sạt.

Lý Diệp Tử lấy một chiếc ghế trống ngồi xuống, không thể không ác ý mà tự hỏi nếu cô vợ mới cưới kia hóng được tin cớm tới thì liệu có kích động đến nỗi đẻ non luôn không.

Chết luôn thì càng hay, biết đâu lại khiến dư luận chú ý.

Lý Hoan theo cô vào nhà, vừa bước vào đã quay lưng đóng sập cửa, cài chặt then, kéo cửa sổ kín mít, đi kiểm tra khắp một lượt rồi mới rúm ró ngồi xuống bên cạnh cô.

Lý Diệp Tử liếc nhìn cậu, chỉ thấy mỗi đỉnh đầu cậu.

“Chị…” Lý Hoan ngẩng lên lén nhìn cô một cái rồi vội vàng cúi gằm mặt, máy móc hỏi: “Chị đã gặp con dâu thím Ba bao giờ chưa? Nghe bảo xinh xắn lắm, lại còn học hết cấp Ba nữa.”

Con dâu học hết cấp Ba có giá khá chát, chú thím Ba quyết tâm kiếm một cô vợ nối dõi tông đường cho thằng con ngốc, sợ cô gái mua được không sạch sẽ bèn dặn rõ muốn hàng chưa khai bao nên giá đắt gấp đôi người khác.

Người được ăn học đúng là khác hẳn, trái nết, kiêu ngạo, nghe nói lúc mới tới cứ ầm ĩ suốt, lén bỏ trốn ba bốn bận đều bị bắt về, có một lần thậm chí còn bị đánh gãy chân mà vẫn không chịu thua, hễ tìm được cơ hội là chạy ngay.

Cuối cùng thím Ba phải xích chị vào giường, đút chút “đồ ngon” để ép chị làm chuyện vợ chồng với thằng con ngốc, rồi hôm sau lại trói cứng người vứt vào chuồng heo giam hơn nửa tháng mới khiến chị ngoan ngoãn.

“Không biết, chưa gặp bao giờ.” Lý Diệp Tử uể oải đáp, thầm thấy khó chịu.

Lý Hoan ngoan ngoãn dạ một tiếng, không nói tiếp.

Cô ngoảnh sang, vẫn chỉ nhìn thấy đỉnh đầu cậu. Lý Hoan nhỏ hơn cô hai tuổi, chẳng còn chút ký ức nào về những chuyện trước khi được “đón” từ ngoài về, từ nhỏ đã sống trong xó núi này, suy nghĩ đơn giản, mà oán hận căm hờn cũng không nhiều như người khác.

Cô thở dài một hơi, giơ tay xoa đầu tóc xơ như rạ của cậu, hỏi: “Em thấy chị ấy đẹp lắm à?”

Câu này chỉ hỏi cho qua chuyện, nhưng Lý Hoan lại sáng rực mắt, lắc đầu nguầy nguậy: “Xấu, chẳng đẹp bằng chị.”

“Thật à?”

“Thật.” Lý Hoan đỏ mặt, lí nhí nói: “Chị là cô gái đẹp nhất thôn, đẹp hơn con dâu thím Ba.”

“Phải không?” Lý Diệp Tử từ chối cho ý kiến, cúi đầu.

Đương nhiên rồi, cô đâu phải con đẻ của bọn họ.

Lý Hoan không nhớ gì, nhưng cô lại nhớ rõ. Lúc cô được “đón” về đây đã mười tuổi, vẫn nhớ vanh vách mọi chuyện về bố mẹ đẻ mình.

Lý Hoan không nhìn thấy nét mặt lạnh nhạt của cô, cứ nghĩ cô đang hỏi, bắt đầu quơ tay múa chân: “Đương nhiên là thế! Chị đẹp hơn các chị ấy nhiều, ôi, nếu ai mà cưới được chị thì…”

Thì sao?

Lý Diệp Tử cảm thấy cơn buốt lạnh lại trào dâng khắp người, như muốn bao lấy mình.

Hễ nhắm mắt nhớ lại ánh nhìn càng lúc càng suồng sã của “bố” là cô lại phải cố hết sức mới nén được cơn buồn nôn.

Lý Hoan vẫn chẳng hay biết gì, nói tiếp: “Chắc chắn sẽ đối xử tốt với chị, không để chị làm việc nặng, cũng không để cho ra ruộng, ngày nào cũng cho chị ăn chè…”

Trong thôn bọn họ, có chè ăn là phước phần lắm rồi.

Lý Diệp Tử thấy bực bội, cô quay đầu đi, không muốn nghe Lý Hoan nói nữa mà đưa mắt ngắm ánh hoàng hôn lọt qua khe cửa sổ.

Cửa sổ đóng kín mít như một nhà giam kiên cố không gì phá nổi, còn bọn họ đều là những kẻ cùng khổ mặc người xâu xé trong cũi sắt.

Không, chắc Lý Hoan không phải.

Lý Diệp Tử quay đầu nhìn chằm chằm Lý Hoan một lát. Người c** nh* thó, vì suy dinh dưỡng lâu ngày nên dù đã mười bốn tuổi nhưng thoạt trông chẳng khác gì mới mười tuổi.

Ánh mắt của cô quá trắng trợn, cứ chòng chọc nhìn mãi, không hề biết cách che giấu.

Lý Hoan bị cô nhìn thế một lúc thì cởi giáp đầu hàng, mặt đỏ như cắt ra máu, lan khắp tai và cổ.

“Chị, chị đừng nhìn em chằm chằm thế.”

Lý Diệp Tử mím môi, hơi khom người, hỏi cậu: “Em có thích nơi này không?”

“Dạ?” Lý Hoan nghiêng đầu, thoáng do dự. Đuôi tóc cậu vàng hoe chẻ ngọn, mặt cũng vàng như sáp nến, là kiểu mặt vàng chất phác vì dầm sương dãi nắng, thấp thoáng nét mộc mạc của bùn đất.

“Sao lại không thích?” Lý Hoan nói, “Đây là nhà em mà.”

Lý Diệp Tử gật đầu, chống tay vào cạnh bàn, ừ bâng quơ một tiếng.

Quả nhiên đã quen sống ở đây, không trông cậy được.

Nếu muốn đi thì chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nhưng…

Cô liếc nhìn Lý Hoan.

Cô hiểu rõ hơn bất cứ ai chuyện Lý Hoan cũng là “hàng” được mua từ bên ngoài qua con đường đặc thù giống mình. Hai vợ chồng nhà họ Lý tuy thất đức nhưng mắt nhìn người lại rất độc, vừa nhìn mặt mũi chị em bọn họ là đã biết ngay không có máu mủ ruột rà gì với hai người kia.

Đến bây giờ, hành vi của “bố” ngày càng quá đáng, lúc trước lão mua cô đã nuôi ý đồ xấu, định đợi cô lớn sẽ dùng trước, khi nào dùng tã thì để lại cho Lý Hoan dùng để nối dõi tông đường.

Cô muốn chạy, nhưng không biết cậu em trai hờ này rốt cuộc đứng về phe ai.

Mà dù cậu có đứng về phe cô đi chăng nữa thì cũng chỉ là gánh nặng, nhưng Lý Diệp Tử lại càng lo cậu bằng mặt không bằng lòng mà lén mật báo, thế thì kiếp này cô đừng hòng thoát khỏi ngọn núi này.

Hai bàn tay dưới bàn dần siết chặt thành nắm đấm.

Bất kể thế nào cũng không thể bỏ qua dịp thầy giáo tình nguyện đến đây được, đây là cơ hội duy nhất của cô.

Còn về phần Lý Hoan…

Mặt trời khuất núi, ánh tà dương trong phòng từ từ lùi về sau.

Lý Diệp Tử ngồi bên cửa sổ, híp mắt trông ra, ngoài khe cửa là mùa hè bất tận, hoa cẩm tú cầu bạt ngàn khắp chốn, điểm xuyết vào đó là gò đất hai bên bao lấy một con đường nhỏ.

Ấy thế mà người trong thôn cứ thích gọi nó là phố, đặt tên là “Phố Vàng”, thật chẳng ra làm sao.

Cô chưa từng gọi nó như thế, cô cảm thấy mình không thuộc về nơi này.

“Chị, chị đang nhìn gì thế?” Lý Hoan thò đầu sang, ngồi sát cạnh cô.

Lý Diệp Tử nói: “Không có gì.”

Lý Hoan kéo cánh tay cô: “Dù sao hôm nay cũng không ra ngoài được, mình ngủ sớm tí đi.”

Cô cười bảo: “Được.”

Không biết có phải linh tính được gì không mà hôm nay Lý Hoan rất khác, có vẻ cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, suốt đêm đều nắm tay cô không buông.

Lý Diệp Tử nửa đêm tỉnh giấc trở mình, nghe cậu lí nhí gọi “chị”, chẳng biết có phải đang nói mớ không.

Đêm tối giấu đi một đôi mắt đỏ hoe.

*

Rất nhiều năm sau, khi Lý Diệp Tử đã không còn là Lý Diệp Tử, mà Lý Hoan cũng không tên là Lý Hoan, cậu nhớ lại cái đêm cuối cùng ấy, hồi tưởng hình ảnh người con gái dựa vào vách tường ngắm mùa hè bất tận ngoài cửa sổ trong bóng chiều bảng lảng, cùng sự dịu dàng của cô khi mỉm cười với cậu, và vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi thì lại thấy đau đớn.

Nhưng cảnh tượng ấy lại hệt như một ngọn lửa tì bỏng trái tim cậu, khiến từ đó về sau, dù đã nhiều năm qua đi nhưng mỗi khi nhớ lại thì cơn nóng rát ấy vẫn còn mãi.

Cậu cứ ngỡ rằng bọn họ sẽ sống hết kiếp người trong cái thôn ấy.

Cậu đã ngỡ như thế.
 
Chuyện Cũ Mèm - Đao Hạ Lưu Đường
Chương 2



Lúc Lê Niệm Tử kéo Trần Tửu tới trường đua, trận đấu đã sắp kết thúc.

Hai màu đỏ và xanh dương xé gió lao tới khiến đám đông thét chói tai, vút qua trước mắt Lê Niệm Tử.

Cô nàng nhìn đám đầu người đen rì phía trước, sốt ruột kéo tay áo Trần Tửu.

“Cậu mau nhìn xem là ai thắng?”

Trần Tửu cũng chỉ cao xấp xỉ cô ấy, cố gắng kiễng chân lên nhưng không thấy gì.

Anh trai đứng một mình bên cạnh nghe vậy, quay sang nhìn hai bọn họ, thấy toàn là người đẹp bèn tốt bụng báo: “Màu xanh dương thắng.”

Lê Niệm Tử: “Màu xanh dương là ai?”

Anh trai đứng một mình: “Diêm Thiếu Đình.”

Lê Niệm Tử lập tức thét chói tai, xoay ba vòng như kẻ điên.

Anh trai kia lẳng lặng nhích ra xa cô ấy, thấy thái độ Trần Tửu vẫn bình thường thì khẽ hỏi: “Sao cô ấy phấn khích thế?”

Trần Tửu khoanh tay đáp: “Fan não tàn của Diêm Thiếu Đình.”

“À, cậu ta không tồi chút nào.” Anh ta khen ngợi, “Mấy hôm nay đua tổng cộng sáu trận mà chỉ thua một lần, không bàn về thực lực, nếu chỉ tính thành tích thì cậu ta là người thắng nhiều nhất.”

Lê Niệm Tử vừa nghe đã mất hứng, “Thua một lần, sao có thể?”

Anh trai nọ đính chính: “Cũng không tính là thua, xem như hòa nhau, ai bảo đối thủ là một kẻ tàn nhẫn liều mạng chứ, hết cách…”

“Ai?!”

Tiếng quát lớn như bom nguyên tử khiến anh trai đứng cạnh run cả vai.

Anh ta nhìn Lê Niệm Tử như nhìn đứa dở hơi, lùi về sau hai bước mới nói: “Là Trần Quần.”

“Trần Quần?” Lê Niệm Tử nhướng mày, lục lọi trí nhớ một lượt mà không có ấn tượng gì về người này.

“Anh ta là ai?”

Anh trai kia đáp: “Khoa Mỹ thuật trường Nghệ thuật.”

Vẫn chẳng biết.

Anh trai kia bèn giơ điện thoại ra, ấn mở hình ảnh, trên màn hình là một đám con trai trông rất quái gở, mỗi tên một vẻ. Anh ta chỉ vào một người trong số đó nói: “Nè, chính là cậu ấy.”

Lê Niệm Tử hỏi trọng điểm: “Anh lấy đâu ra ảnh thế?”

“Anh cũng học khoa Mỹ thuật.” Anh trai kia hơi nhoẻn miệng cười lộ ra tám cái răng, “Trần Quần là bạn cùng phòng của anh.”

“…”

Lê Niệm Tử rất thờ ơ với tấm ảnh này, thoạt trông toàn là kiểu con trai chẳng có điểm gì nổi trội. Cô nàng chẳng buồn nhìn xem ai là Trần Quần. Bấy giờ Diêm Thiếu Đình đã thi đấu xong, cô nàng lập tức gấp gáp vọt tới hàng đầu tiên, trong trái tim thiếu nữ chỉ vỏn vẹn hình bóng người con trai nọ, nào thấy được ai khác.

Anh trai kia thấy cô nàng vút đi như gió thì cảm thán cùng là đàn ông đàn ang với nhau mà mình thất bại thật, vừa quay sang thì phát hiện người đẹp còn lại đang nhìn chằm chằm vào… điện thoại của anh ta.

“Này, em…”

“Trần Quần?”

Trần Tửu cúi đầu nhíu mày.

Anh chàng nọ hỏi: “Sao thế? Em quen cậu ấy à?”

“Cậu ấy tên Trần Quần à?” Hỏi một đằng đáp một nẻo.

Anh chàng nọ gật đầu, hơi ngượng ngùng tự giới thiệu: “Anh tên là Đoàn Tiêu Vũ.”

“Chữ Quần nào?”

“… Quần trong quần thể ấy.”

“Trần Quần.” Trần Tửu như nghĩ ngợi gì mà lẩm bẩm. Trên ảnh, chàng trai mặc áo thun trắng quần đen có cách ăn vận bình thường, mặt mũi bình thường, sống mũi còn đeo một cặp mắt kiếng gọng kim loại làm cậu trông có vẻ phong độ trí thức hơn, và khiến khí chất của cậu mang chút hơi hướm truyện tranh Nhật, ngoài điểm này ra thì chẳng còn gì đặc biệt.

Người cũng như tên, bình thường đến nỗi chỉ là một trong vô vàn hình dung, như sẽ bị nhấn chìm trong biển người bất cứ lúc nào.

*

Đến tối, hai cô gái gọi xe về nhà Lê Niệm Tử.

Giữa tháng Mười, biên độ nhiệt giữa ngày và đêm ở Tứ Phương hơi lớn, ban ngày còn ba lăm độ mà đến tối đã hạ xuống còn một chữ số.

Lê Niệm Tử xoa xoa cánh tay, cảm thấy da gà trên đùi nổi hết lên.

Nhưng dù là thế, cô nàng vẫn dùng đôi tay run lẩy bẩy nhắn tin, vì mở chuông nên nó cứ kêu mãi.

Trần Tửu thấy cô nàng trông phát tội bèn đưa áo khoác sang, “Mặc vào đi.”

Lê Niệm Tử không ừ hử gì, đang bận rộn thả thính.

Trần Tửu nhìn qua khóe mắt, thấy một đống nhãn dán cùng mấy câu âu yếm trắng trợn phát ngấy, ghi chú là “DTĐ”, chẳng cần đoán cũng biết là ai.

Thế là cô khoác luôn áo lên vai Lê Niệm Tử.

“Mình mà mặc thì cậu mặc gì?”

“Hôm nay mình mặc áo sơ mi dài tay nên không thấy lạnh.”

Lê Niệm Tử mặc áo vào rồi ôm Trần Tửu hôn một cái, “Tửu Tửu yêu dấu, cả phòng ngủ chỉ có cậu là tốt với mình nhất, đúng là cô gái mình chấm ngay từ đầu có khác.”

Câu này là thật.

Một tháng trước, sinh viên năm Nhất báo danh, cả phòng ngủ có tổng cộng bốn cô gái nhưng sau vài ngày sống chung thì Lê Niệm Tử lại dính lấy Trần Tửu. Cô nàng là người dễ làm thân, gặp ai cũng tươi cười, nhưng cười với Trần Tửu lại ngọt không tưởng.

Ngọt đến độ Trần Tửu nghi ngờ không biết cô nàng có ý gì với mình không, mãi đến khi cô biết mấy chuyện của Lê Niệm Tử và Diêm Thiếu Đình mới thôi.

Lê Niệm Tử rất thoáng trong chuyện tình d*

c, khi nhắc tới Diêm Thiếu Đình ngoài chuyện đua xe thì còn khen anh ta xài ngon, nhất là cơ bụng siêu quyến rũ và tiếng rên trầm thấp mỗi khi lên đ.ỉnh còn gợi cảm hơn cả góc nghiêng mặt anh ta ở 0.1 giây cán vạch đích.

Lê Niệm Tử cúi đầu, tiếp tục cầm điện thoại đong đưa, vẫn tươi cười như chẳng hề biết cuộc đời đau khổ ngoài kia.

Trần Tửu thở dài, nhìn cảnh sắc lùi về sau ngoài cửa sổ, bắt đầu nhớ đến Trần Quần.

Trần Quần, Trần Quần. Hóa ra cậu tên là Trần Quần.

Một tấm ảnh, một góc nghiêng lờ mờ, thế mà lại khiến cô nghĩ đến cậu cả tối.

*

Nhà Lê Niệm Tử ở khu Nhã Di, bảo vệ không cho xe lạ vào khu. Cô nàng trả tiền rồi dẫn Trần Tửu vào nhà.

Hôm nay cô nàng nài Trần Tửu đi xem trận đua với mình, không ngờ kẹt xe nên đến muộn, chỉ kịp nhìn thấy bóng Diêm Thiếu Đình vài giây cuối, có điều thế cũng xem như mỹ mãn rồi.

Khi một ngày bận như chạy giặc kết thúc đã là hai rưỡi sáng.

Lê Niệm Tử dọn hết mớ đồ đạc trên giường lên ghế mây, đủ cả thú bông, máy tính bảng, sữa dưỡng thể,… chói mắt nhất chắc là hai hộp áo mưa và một chiếc áo thun nam.

Cô nàng tùy tiện ném chiếc áo sang chỗ khác với vẻ ghét bỏ, bắt gặp ánh nhìn của Trần Tửu thì nhún vai bảo, “Của Diêm Thiếu Đình đấy, chắc lần nào đó quên cầm về.”

Trần Tửu gật đầu, không nói gì.

Hai người nằm xuống, khu Nhã Di gần phố xá sầm uất, dù đã rạng sáng nhưng xung quanh vẫn không mấy yên tĩnh, cứ chốc chốc bên tai lại vang lên tiếng xe chạy. Trần Tửu không thấy buồn ngủ chút nào.

Sau khi Lê Niệm Tử và Diêm Thiếu Đình chúc nhau ngủ ngon đến lần thứ tám trăm, cuối cùng cũng nhận ra vẻ khác lạ của Trần Tửu.

“Mình bảo này, hôm nay mình thấy cậu lạ lắm.”

Trần Tửu chối bay: “Đâu có.”

“Đừng nói là cậu để ý Diêm Thiếu Đình nhé?”

“Không hề.”

“Thế cậu làm sao vậy?”

Trần Tửu lặng lẽ thở dài, không nói gì.

“Đừng thở dài, thở dài nhanh già lắm.”

Trần Tửu: “Thì mình vốn già hơn cậu mà.”

Tuy hai người đều học năm Nhất, nhưng cô lại lớn hơn mấy cô nhóc mười tám mười chín tuổi những nửa giáp.

Lê Niệm Tử trở mình, choàng tay sang, cách lớp chăn ôm lấy cô: “Không mà, Tửu Tửu cậu trông trẻ hơn Dương Niệm Già nhiều.”

Dương Niệm Già là ai? Là hoa khôi khoa.

Khoa tiếng Nhật chỉ có mấy mụn con trai. Bọn họ túm tụm với nhau rảnh rỗi sinh nông nổi bèn bày trò xếp hạng con gái trong lớp theo nhan sắc, Trần Tửu vì lý do tuổi tác mà hụt mất mấy phiếu, chiến bại.

Trần Tửu lặng thinh một lát, không muốn giấu Lê Niệm Tử bèn kể ngắn gọn cho cô nàng hay.

“Trần Quần? Ý cậu là cái gã đua hòa ấy à?” Lê Niệm Tử rất ngạc nhiên, “Cậu thích gã đấy à?”

“Không có.” Trần Tửu lắc đầu, “Mình quen cậu ấy.”

Giọng nói chẳng hiểu sao mà vấp váp hẳn.

May mà đầu óc Lê Niệm Tử trước giờ đơn giản, không nhận ra điều bất ổn. Cô nàng chẳng hứng thú với chuyện Trần Tửu quen biết ai, lại lôi điện thoại ra tiếp tục hàn huyên với anh giai nào đó.

Trần Tửu thỉnh thoảng nghe cô nàng cười khúc khích thì không nén nổi tò mò, thò đầu sang xem.

Lê Niệm Tử thuận thế đưa sang. Trên màn hình rõ ràng là giao diện Wechat, ghi chú “Đoàn Tiêu Vũ khoa Mỹ thuật”.

Sự mờ ám giữa những con chữ như muốn tràn ra ngoài màn hình.

Trần Tửu hơi không tin vào mắt mình, rõ ràng mấy tiếng trước bọn họ còn nhìn nhau như nhìn đứa ngốc cơ mà.

Hơn nữa vừa rồi Lê Niệm Tử còn nói với Diêm Thiếu Đình là yêu anh ta.

“Cậu thêm Wechat anh ta bao giờ thế?”

“Lúc ở trường đua.” Lê Niệm Tử gõ chữ lách cách, lát sau lại bồi thêm: “Anh ấy thú vị lắm đấy.”

Trần Tửu nhướng mày bật cười, thở hắt ra, câm nín lắc đầu.

Ngoài cửa sổ, đêm đen dày đặc, ánh đèn lác đác, sao trời xán lạn.

Trần Tửu nhìn bóng tối, chẳng hiểu sao lại bắt đầu nhớ đến Trần Quần.

Góc nghiêng của cậu chồng lên bóng dáng ai đó, rồi tách ra, sửa chữa những điểm khác biệt, lại chồng lên, cứ thế lặp đi lặp lại.

Có một phần giống nhau, một phần lại khác biệt.

Cô cảm thấy dây thần kinh trong đầu phình ra, thở dài trong bóng tối, nhắm mắt lại.
 
Chuyện Cũ Mèm - Đao Hạ Lưu Đường
Chương 3



Đêm khuya.

Có lẽ vì góc nghiêng của Trần Quần quá quen mà Trần Tửu chợt nằm mơ.

Trong mơ đều là quá khứ đau thương.

Yên tĩnh, rất yên tĩnh.

Cô giẫm lên làn sương mù sớm tinh mơ, sương mù tạo bởi sự pha trộn giữa bụi đất và khói bếp.

“Đồ khỉ gió! Đồ đê tiện! Đồ con hoang khắm khú ở nơi nào không biết, chết đi cho rảnh nợ! Đúng là quân súc sinh chó má khốn nạn!”

Lý Đức Phú ngồi trên cái ghế đẩu, nghe Ngụy Kim Hà mắng sa sả mà chẳng hề nhíu mày, chỉ nhìn căn phòng đen thùi lùi, hơi lo lắng hỏi: “Chắc nó không chết đói đâu nhỉ?”

“Chết thì chết! Vừa hay để thằng con báu bở của ông kéo ra ngoài chôn, đỡ xúi quẩy cái nhà này!” Ngụy Kim Hà tức giận, hễ nghĩ đến chuyện trong nhà có thêm tàu há mồm là mụ lại dồn sức chặt gỗ, cứ như thể đang chém đầu ai.

“Con đàn bà chó má nhà bà bớt cái miệng đi!”

“Á à.” Ngụy Kim Hà bỏ con dao chặt củi xuống, chống nạnh quát, “Sao hả? Có con gái rượu nên đổi lòng? Định nuôi lớn để nó sinh con cho ông chứ gì?”

Lý Đức Phú gảy gảy ngón tay: “Đâu phải không thể.”

“Quân khốn nạn, tôi nói cho ông biết cái mẩu thịt của ông đã vô dụng từ lâu rồi, lại còn đòi sinh con cơ đấy, ông mà sinh được thì bà đây còn mất tiền mua chắc? Cũng không chịu đái một bãi soi xem cái nết mình chó má cỡ nào!”

Lý Đức Phú đứng phắt dậy quăng một bạt tai, “Mày nói lại xem!”

“Tao cứ nói đấy thì sao?!” Ngụy Kim Hà ôm má, hai mắt đỏ hoe, “Nếu không phải mày cứ nằng nặc đòi mua một thằng con trai thì có thể xúi quẩy thế này sao! Bà đây chỉ muốn sống yên thân, thế mà một thằng con trai không đủ lại đòi thêm một đứa con gái, thôi thì chết sạch hết cho sướng đời! Chôn dưới gốc cây đổi lấy hai năm yên ổn rồi bà mày cũng chết quách cho xong!”

“Sư bố mày…”

Trần Tửu nhìn mà như bị ai quất vào tim.

Cặp vợ chồng này rất thô bỉ, ích kỷ, cáu kỉnh, hầu như chẳng ngày nào là không cãi nhau thậm chí thượng cẳng chân hạ cẳng tay, thỉnh thoảng đổ máu thì rất ăn ý nghỉ ngơi hai bữa đợi vết thương lành lại ầm ĩ tiếp.

Trong những ngày bọn họ ngưng chiến, bia ngắm thường là cô và Lý Hoan.

Vết thương mới chồng vết thương cũ, lý do bị đánh không bao giờ giống nhau, việc làm không bao giờ xuể, ăn chẳng mấy khi no. Đó là sáu năm gà bay chó sủa trong đời cô.

Sáu năm ấy thật sự tối tăm, Lý Đức Phú và Ngụy Kim Hà không phải là cặp bố mẹ nuôi đủ tư cách, lại càng không phải người tốt, cô như thể sống trong địa ngục. May mà còn có Lý Hoan, tháng ngày trong địa ngục, cậu có thể xem như ánh sáng duy nhất của cô.

Lý Hoan, cũng như cô, là đứa em trai được mua về.

*

Lần đầu Trần Tửu gặp Lý Hoan cũng chẳng có mấy cảm xúc.

Khi đó cô sắp đói đến sinh ảo giác, thậm chí cảm thấy Lý Hoan có khuôn mặt của Phật tổ, nghĩ cậu tới để đưa cô về Tây Thiên.

Sau đó mới biết Lý Hoan không phải là Phật Tổ, không cứu được cô, nhưng cậu lại làm được chuyện Phật tổ không thể làm.

Cậu giơ đôi tay bé tí dơ dáy đưa cho cô nửa cái bánh bao không lạnh ngắt cứng như sáp.

Trần Tửu đơ người, ngơ ngác hồi lâu, Lý Hoan bèn nhét luôn cái bánh bao không ấy vào miệng cô.

“Ăn đi.” Cậu nói ngắn gọn.

Khi ấy Trần Tửu mười tuổi, đã sớm qua độ tuổi hoàng kim bị lừa bán, biết rõ chuyện không thể tùy tiện ăn đồ người lạ cho, nhưng khi đầu lưỡi li.ếm phải bánh bao không thì cái bụng đói kêu òng ọc đã quyết định thay cô.

Cứng quá, không ăn được.

Nhưng đó lại là bữa đầu tiên của cô kể từ khi tới nơi này.

Một bàn tay chạm vào khuôn mặt cô.

Trần Tửu hoảng sợ giật bắn mình, đôi mắt chứa đầy nỗi kinh hoàng như nai con trong rừng.

Cái tay kia rất dơ, móng tay cáu đất, sượt qua khuôn mặt cô, dừng lại trên tóc cô.

“Cậu tên gì thế?” Cậu nói rặt giọng địa phương.

Trần Tửu há miệng th.ở dốc, không đáp lời.

Lý Hoan: “Tên gì thế? Bố mẹ chưa đặt tên cho cậu à?”

Trần Tửu cắn môi d.ưới, đáp: “Tửu Tửu.”

Lý Hoan lắc đầu: “Cửu Cửu? Thế trước cậu còn những tám người cơ à? Phải rồi, sao họ cậu không giống họ bố?”

“Tôi theo họ bố tôi.” Trần Tửu khẽ nói, “Tôi tên là Trần Tửu.”

“Bố tôi họ Lý.”

Trần Tửu không nói gì.

Cô bị đánh sợ, bị đói sợ, nhưng cô không muốn khuất phục.

Song dẫu sao cô cũng chỉ là một bé gái mười tuổi, được cưng chiều từ tấm bé, lần đầu tiên phải chịu khổ nhiều như vậy, khó khăn lắm mới có người không đánh không mắng cô nên nhất thời không kìm được mà rơi nước mắt.

“Tôi muốn về nhà, bố mẹ bảo muốn dẫn tôi tới công viên giải trí chơi, tôi không muốn ở đây, tôi muốn về nhà.”

Lý Hoan bị câu nói của cô dọa, giơ tay cố sức bịt chặt miệng cô.

Cậu lén lút vào đây, nếu Ngụy Kim Hà mà biết thì sẽ lột da cậu mất.

“Nơi này chính là nhà cậu, cậu khóc cái gì?”

“Đây không phải nhà tôi, bố tôi họ Trần không phải họ Lý, hu hu hu… Cậu có thể dẫn tôi về nhà không?”

Lý Hoan rất khó xử, bắt gặp ánh mắt chan chứa hy vọng của cô thì cúi gằm mặt, khẽ lắc đầu.

Đương nhiên không thể.

Mãi lâu sau, Trần Tửu mới biết được Lý Hoan và cô là một loại người.

Cậu không thể, cũng không có cách nào. Bọn họ đáng thương như nhau, cũng đáng buồn như nhau.

*

Không biết nức nở bao lâu, Trần Tửu cứ nghẹn ngào khóc, chẳng phát ra âm thanh nào. Lý Hoan biết chắc cô không khóc nữa mới buông tay ra.

“Tôi tên Lý Hoan.” Cậu tự giới thiệu, “Tám tuổi.”

Trần Tửu thút tha thút thít, khóc đến hụt hơi.

“Cậu bao lớn?”

“Mười tuổi.”

“Thế thì cậu là chị, tôi là em.”

Lý Hoan lại móc một thứ ra khỏi ngực áo đưa cho cô. Trần Tửu cúi đầu xem, là một chiếc lá đã khô quắt.

“Cho chị này.” Lý Hoan cười toe toét với cô, “Bố mẹ không đặt tên cho chị thì để em đặt vậy, Đại Hắc thôn mình cũng do em đặt đấy, nghe oai phết.”

Trần Tửu vùi đầu xuống, mặc kệ cậu.

“Gọi là Diệp Tử được không?” Cậu vê chiếc lá, chân thành nói.

Trần Tửu rầu rĩ nói: “Chị muốn về nhà.”

Nụ cười của Lý Hoan dần tắt, cậu gãi mũi, khuyên cô: “Chị đừng nghĩ tới chuyện đó nữa. Chị, bố mẹ đón chị tới đây để hưởng phúc, chị là điềm lành, sẽ mang đến vận may cho nhà mình.”

“Điềm lành gì?”

Lý Hoan cười không kìm được: “Em là điềm rủi, chị là điềm lành, bố mẹ đón chị tới để áp chế em đấy.”

Cô hoang mang hỏi: “Em nói gì cơ?”

“Em mang vận xui cho nhà mình.” Khuôn mặt bẩn thỉu của Lý Hoan hiện vẻ chua xót, “Hồ rỗ từng bói ra em là sát tinh, hơn nữa số phải ở chỗ này không đi đâu được, bố bị em hại nên bây giờ không đi lại nhanh nhẹn như trước nữa… Hồ rỗ bảo muốn ngăn chặn em thì phải đón một bé gái có tuổi chẵn, mệnh Thủy tới, nam nữ nên đôi thì mới trấn áp được nghiệp chướng, nếu không nhà mình sẽ gặp xui.”

Trần Tửu ngơ ngác và khiếp sợ.

Cô không biết bố mẹ mà Lý Hoan nhắc tới là ai, nhưng cô lờ mờ hiểu ra vì sao mình lại bị bắt đến đây.

Thôn xóm trong núi còn nặng phong kiến, mê tín, khép kín, trình độ văn hóa thấp nhưng lại to gan lớn mật, bọn họ bất chấp pháp luật mà mua hết đứa bé này đến đứa bé khác từ tay bọn buôn người để kéo dài hương khói.

Đời đời kiếp kiếp đều có truyền thống này, nhà họ Lý xui xẻo mua Lý Hoan xong mới phát hiện trong nhà liên tục gặp chuyện xúi quẩy, mời thầy bói xem mới biết cậu là thiên sát cô tinh, sống ở đây đã nhiều năm, muốn xua cũng không xua đi được.

Để gỡ gạc thì phải tìm một bé gái, cho nam nữ nên đôi, bé gái lớn tuổi chút, còn phải là tuổi chẵn và mệnh Thủy mới được.

Trong thôn rất mê tín về chuyện số mệnh, vợ chồng họ Lý sợ tai họa ập đến đành cắn răng chấp nhận táng gia bại sản để mua thêm một bé gái từ tay bọn buôn người.

Từ ấy, vận mệnh của bé gái tên “Trần Tửu” đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Sau đó không còn Trần Tửu của thành phố Tứ Phương nữa, chỉ có Diệp Tử của Phố Vàng.

Lý Diệp Tử.
 
Chuyện Cũ Mèm - Đao Hạ Lưu Đường
Chương 4



Giấc mơ này khó chịu đến độ khiến Trần Tửu bải hoải cả người khi choàng tỉnh.

Khi cơn chấp chới qua đi, Trần Tửu quyết định đi tìm Trần Quần.

Cô lang thang cả tuần trong trường như một hồn ma vạ vật.

Đến ngày thứ bảy, Trần Tửu sững người, cảm thấy mắt mình đã hoa lên.

Cô không tìm thấy Trần Quần.

Trong ngôi trường to như vậy, muốn tìm ai đó bảo khó thì khó, mà nói dễ cũng dễ.

Nhưng Trần Tửu lại cố tình chọn phương cách khó nhằn và có xác suất thấp nhất, cô không muốn để người khác biết, chỉ lẳng lặng hành động. Góc nghiêng của Trần Quần thực sự quá giống, giống đến nỗi cô cần phải đi gặp người thật để xác nhận phỏng đoán của mình.

Lượn lờ một tuần liền mà không thu hoạch được gì.

Vì sao không tới khoa Mỹ thuật? Tới chứ, nhưng chỉ gặp toàn bóng hồng chân dài chứ không tài nào bắt được chàng trai tên “Trần Quần” trong đám đông.

Trần Tửu tuyệt vọng, Trần Tửu muốn từ bỏ.

Nhưng định mệnh lại rất thú vị, khi bạn muốn thứ gì, nó sẽ không để bạn đạt được, nhưng khi bạn định từ bỏ, nó lại khăng khăng bắt bạn toại nguyện.

Trần Tửu bỗng gặp được Trần Quần ở chốn hẹn hò bí mật của Lê Niệm Tử và Đoàn Tiêu Vũ.

Bảo là hẹn hò bí mật có lẽ không xác đáng, dẫu sao giữa cô nàng và Diêm Thiếu Đình cũng không có gì chính thức, nói theo cách của Lê Niệm Tử thì chỉ là “cùng người tình làm chuyện vui vẻ” mà thôi.

*

Mười phút trước, Lê Niệm Tử đã nhắn địa điểm cho Trần Tửu, sau đó nhờ cô mang hộ áo khoác và túi xách xuống lầu, tối nay cô nàng không về phòng ngủ.

Trần Tửu tới chỗ Lê Niệm Tử bảo nhưng chẳng thấy cô nàng đâu bèn gọi điện thoại, có lẽ cặp uyên ương kia đang lúc nước sôi lửa bỏng nên không bắt máy.

Cô ngẫm nghĩ rồi đi về trước mấy bước, bỗng thấy một người đưa lưng về phía mình đứng dưới ngọn đèn đường chưa bật ở đằng xa có vóc dáng cao gầy cực giống Đoàn Tiêu Vũ.

Trần Tửu khẽ khàng chọc anh ta hai cái, đưa đồ sang, “Này… Hai người kiềm chế một chút.”

Chàng trai kia không động đậy, người cứng đờ như cương thi trong đêm khuya.

Hồi lâu sau bỗng cười khẽ một tiếng không rõ nguyên cớ.

Anh không ngoảnh lại, vòng tay ra sau lưng, nói với giọng hơi bất đắc dĩ, “Đưa cho tôi đi.”

Đây không phải là Đoàn Tiêu Vũ. Trần Tửu rụt tay về, “Anh là ai?”

Chàng trai kia xoay người lại, đón lấy gió đêm ùa tới từ phía cuối đường, “Tôi là bạn cùng phòng của Đoàn Tiêu Vũ, tôi…”

“Trần Quần!”



Biểu cảm của anh càng rõ ràng hơn trong bóng đêm. Trần Tửu cảm thấy tầm mắt người nọ lướt qua người cô, đèn bỗng sáng lên ngay thời khắc này, sáng đến bất ngờ, giống như lúc mở màn vở kịch trên sân khấu.

Trần Quần hình như thoáng ngây người, cụp mắt, cười nói với người sau lưng: “Cậu đến rồi.”

Đoàn Tiêu Vũ chạy tới, nhận lấy áo khoác và túi xách từ tay Trần Tửu đang bần thần rồi huých khuỷu tay vào người Trần Quần, làm mặt quỷ bảo: “Không cần cậu giúp đâu, mình tự tới lấy.”

Rồi nói với Trần Tửu: “Cảm ơn em, anh đi trước nhé.” Sau đó chạy biến như chớp.

Đến khi bóng dáng Đoàn Tiêu Vũ mất hút chỗ khúc cua, Trần Tửu mới xoay người, từ từ ngẩng lên nhìn Trần Quần.

Trần Quần cũng không đi, đang cúi đầu cười tủm tỉm nhìn cô.

Người thật ấn tượng hơn góc chụp nghiêng nhiều, 3D đủ mọi góc cạnh. Anh cao hơn cô nhiều lắm, mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu trắng đơn giản, thân hình trông rất gầy gò so với nam giới ở độ tuổi này.

Khuôn mặt này cũng như tên anh, rất bình thường, khuôn dáng gầy gò, mắt trắng đen rõ ràng, khí chất ôn hòa, nho nhã lễ độ.

Giống, nhưng lại không giống lắm.

Con trai mười bốn tuổi và hai mươi ba tuổi sẽ khác nhau rất nhiều ư?

Đã chín năm cô chưa gặp Lý Hoan, tư liệu sống trong trí nhớ quá ít ỏi, không đủ để phác họa ra dáng vẻ khi trưởng thành của anh.

Trần Tửu chỉ biết nhìn chằm chằm Trần Quần, nhìn anh mỉm cười, nhìn anh vẫy tay, sau đó gật đầu chào cô một cách lịch sự rồi xoay người đi ngay lập tức.

Đi chẳng hề lưu luyến.

Trần Tửu cả kinh, định thần lại gọi với theo: “Này…”

Trần Quần nghe tiếng, thoáng dừng lại, nghiêng người nhìn về.

Mày hơi nhướng chất chứa nỗi ngờ hoặc, cả người bao phủ trong ánh đèn màu vàng ấm áp, nhưng vì khoảng cách mà trông càng xa xôi.

“Trần Quần.” Cô gọi anh.

“Có chuyện gì?” Trần Quần hỏi.

Trần Tửu ngước mắt nhìn anh, chẳng hề chớp mắt lấy một cái.

Nhìn kỹ mới thấy khuôn mặt anh và người trong trí nhớ hình như không cách nào trùng khớp hoàn toàn. Người nọ gầy yếu vàng vọt, vì thiếu hụt dinh dưỡng lâu ngày mà lùn tẹt, ánh mắt lúc nào cũng chất chứa nỗi sợ hãi, luôn đi sau cô rít rít gọi “chị”, không giống anh, anh như một cây liễu đón gió.

Trần Tửu thoáng do dự rồi nói: “À, trước kia tôi…”

“Thật ngại quá.”

Khóe môi Trần Quần cong lên, giọng nói ấm áp, mang cảm giác xán lạn êm ả không hờn giận nóng nảy.

Anh giơ tay ra phía cô, chỉ vào chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay.

“Cô có chuyện gì sao? Nếu như không có thì tôi phải đi đón bạn đây, khuya thế này tôi thấy lo cho cô ấy lắm.”

Đêm hôm khuya khoắt mà đi đón bạn thì còn có thể là bạn gì được.

Trần Tửu cười gượng một tiếng, cố làm bộ thoải mái nói: “Không có gì, anh đi đi.”

Trần Quần liếc nhìn cô, nhưng không cất bước.

Anh hỏi: “Cô có chuyện gì muốn nói với tôi?”

Trần Tửu nghĩ ngợi rất lung, nhìn anh nhưng không cách nào đoán được anh đang nghĩ gì, buông lời ngô nghê: “Đua xe… nguy hiểm lắm.”

Trần Quần thư thả gật đầu, “Hả? Cũng bình thường.”

“Trước kia mình từng gặp nhau rồi à?” Cô l.iếm môi dưới, bất giác nuốt nước miếng.

Trần Quần cười nhạt, lắc đầu, chu đáo nhắc nhở: “Chắc cô nhận nhầm người rồi.”

Tất cả đều là sự khách sáo dành cho người lạ.

Anh xoay người, vẫy vẫy tay với Trần Tửu, “Tạm biệt nhé.”

Cô gật đầu, sau đó mới sực nhớ Trần Quần không nhìn thấy, đang định mở miệng chào thì phát hiện anh đã đi xa.

Yên lặng một chốc, cô thở dài thất bại.

“Ôi…” Cô tự hỏi rốt cuộc sai sót ở khâu nào, đưa tay sờ mặt mình, “Cũng đâu khác xưa là mấy…”

Sao anh chẳng có chút phản ứng nào, đâu đến mức ấy chứ.
 
Chuyện Cũ Mèm - Đao Hạ Lưu Đường
Chương 5



Trần Tửu mất ngủ.

Trong mơ, Lý Hoan và Trần Quần thay phiên nhau xuất hiện, từng người lần lượt chất vấn cô.

Một người hỏi “sao chị lại vứt bỏ em?”, người kia hỏi “sao chị còn chưa đến tìm em?”, ầm ĩ đến độ khiến đầu cô muốn nổ tung.

Cuối cùng choàng tỉnh lúc hừng đông.

Ngày đầu tiên là thế, hôm sau cũng vậy… Mới đó đã đến tháng Mười Một, vẫn thế.

Tháng Mười Một thật chẳng tốt lành gì với cô.

*

Không biết là đêm mất ngủ thứ bao nhiêu, tình cảm của Lê Niệm Tử và Đoàn Tiêu Vũ đã thăng hoa đến độ một tuần có đến bảy ngày không về phòng ngủ. Trần Tửu trợn mắt nhìn trần nhà, cảm thấy không thể cứ tiếp tục như thế được.

Thò đầu cũng bị chém, mà rụt cổ cũng ăn dao, cô muốn Trần Quần để mình ra đi thanh thản.

Trong tiết học của một giảng viên già, Lê Niệm Tử và đám trai của cô nàng trò chuyện rôm rả. Nhân lúc cô nàng lựa tới lựa lui nhãn dán, Trần Tửu khẽ nói: “Giúp mình chút chuyện nhé.”

Lê Niệm Tử: “Cậu nói đi.”

“Cậu có thể hỏi Đoàn Tiêu Vũ xem tối nay Trần Quần đi đâu không? Trừ phòng ngủ ra.”

Lê Niệm Tử “ờ” một tiếng, ngẩng lên, mặt hiện vẻ trêu đùa, “Quả nhiên cậu để ý em trai người ta.”

Trần Tửu không buồn cãi cô nàng mà giục giã: “Cậu mau hỏi đi.”

“Ôi, trông cậu sốt ruột cứ như chưa thấy đàn ông bao giờ ấy.”

Một hồi lâu sau, Lê Niệm Tử chuyền điện thoại sang dưới gầm bàn. Đoàn Tiêu Vũ rất nhiệt tình, đưa tin tình báo cực kỳ chính xác.

Tối nay Trần Quần có hẹn, người hẹn anh là Diêm Thiếu Đình, địa điểm là ở đình hóng gió phía Nam ký túc xá nam.

“Hai người họ muốn nói gì?” Lê Niệm Tử khó hiểu thắc mắc.

Rồi nhìn Trần Tửu hỏi: “Cậu tìm Trần Quần làm gì?”

Trần Tửu quay đầu đi đọc sách: “Không có gì.”

Lê Niệm Tử chán nản à một tiếng, lòng hiếu kì và d*c vọng của cô nàng lúc nào cũng tỉ lệ nghịch với nhau.

Trần Tửu thì lại rất tò mò: “Nếu giữa Đoàn Tiêu Vũ và Diêm Thiếu Đình chỉ được chọn một người thì cậu chọn ai?”

Lê Niệm Tử cười hì hì mân mê cái cằm nhỏ nhắn của mình, “Đoàn Tiêu Vũ.”

“Vì sao?”

Lê Niệm Tử ghé sát vào, thì thầm: “Đồ quý ở mới, mà người cũng vậy.”

Dừng một chút lại nói, “Hơn nữa Đoàn Tiêu Vũ làm ăn khá lắm.”

Trần Tửu suýt thì bị nước miếng của mình sặc chết.

“Ôi dào, thật ra Diêm Thiếu Đình cũng không tệ chút nào.” Lê Niệm Tử cười đẩy cô ra một chút, kề vào tai cô nói: “Nhưng anh ta chỉ biết mỗi một tư thế, chẳng thú vị gì cả.”

“…”

Lê Niệm Tử yêu thương xoa đầu Trần Tửu, “Bảo em trai kia khui hàng giùm cậu là cậu hiểu thôi.”

“…”

*

Tám rưỡi tối, Trần Tửu có mặt đúng giờ bên ngoài đình bát giác.

Cô chọn một chỗ gần đó để nấp, giả bộ đang ngắm trăng.

Giọng Diêm Thiếu Đình vang lên: “Mười rưỡi tối thứ Bảy tuần sau, đừng lỡ hẹn đấy.”

Trần Quần: “Tôi chỉ đồng ý với cậu một lần.”

“Có lần đầu thì sẽ có lần sau, nếu cậu không tới thì mấy chuyện của cậu sẽ…”

Trần Quần lặng thinh, qua hồi lâu mới thở dài bất đắc dĩ: “Không có lần sau đâu.”

Diêm Thiếu Đình hớn hở rời khỏi đó.

*

Trần Tửu ngồi trên ghế đá, nghĩ bụng Trần Quần đúng là thích thở dài.

Loại thở dài chứa đựng sự dịu dàng bất đắc dĩ của anh khiến người ta không kìm được mà truy đến cùng “những chuyện đó” rốt cuộc là chuyện gì.

Chẳng biết có liên quan đến người bạn kia của anh không.

“Nghe đủ chưa?”

Trần Tửu bình tĩnh đáp: “Là cậu quấy rầy tôi ngắm trăng.”

Trần Quần cười lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh cô, “Con gái đều thế à? Đã nghe lén lại còn trả treo.”

… Đều.

Ha ha.

“Trần Quần.” Trần Tửu nghiêm túc gọi.

Trần Quần dựa lưng ra sau, khoanh hai tay trước ngực trông rất thoải mái, bâng quơ ừ một tiếng.

“Trước kia tôi đã nói với cậu là đua xe rất nguy hiểm…”

Trần Quần nhìn cô: “Nhưng tôi đâu cần nghe lời cô, không phải à?”

Trần Tửu nghẹn họng.

“Cảm ơn ý tốt của cô.” Trần Quần cười với cô, “Nhưng tôi không đi không được.”

“…”

Trần Quần: “Tôi còn nhớ cô, cô là bạn cùng phòng của bạn gái Đoàn Tiêu Vũ đúng không?”

“Ừm.”

“Cô có việc cần tìm tôi à?” Trần Quần hỏi.

Trần Tửu cúi đầu nhìn tay mình. Trần Quần quay sang, nghe cô rầu rĩ nói: “Cậu rất giống một… người bạn của tôi.”

Đoạn, cô ngẩng đầu, chờ đợi phản ứng của Trần Quần.

Nhưng điều khiến cô thất vọng là Trần Quần chỉ nghiêng đầu, vẫn tươi cười như trước, khách sáo mà xa cách hỏi, “Thế à? Nhưng tôi thực sự không quen cô.”

Anh đứng dậy, nhìn thẳng về phía trước, buông một câu nhẹ tênh: “Tôi đi đây.”

Trần Tửu hỏi: “Đi đâu thế?”

Dưới vòm trời đen kịt, Trần Quần đội trăng, tà tà đi dọc bờ hồ. Anh không trả lời, cũng không dừng bước, trông có vẻ dịu dàng đầy kiên quyết mà từ tốn.

Như gió thổi qua.

Lúc Trần Tửu ngây người thì bóng dáng cô lẻ ấy mất hút ở khúc cua cuối tầm mắt.

Trong đầu cố mấy cũng không vứt tiếng gọi “chị” kia đi được, cô cắn răng cất bước vội vã đuổi theo.

Trần Quần ra tới cổng trường, lên xe taxi. Trần Tửu không dám nấn ná, đợi anh vừa đi hơi xa, lập tức rón rén bắt xe ngồi lên.

“Mau lái xe!”

Bác tài bình thản đáp: “Không mau được, chỗ này quy định tốc độ tối đa là 40.”

Trần Tửu: “Thế không được, cháu muốn đuổi theo chiếc xe kia mà! Nếu mất dấu thì phải làm sao?”

Bác tài liếc sang cô, chỉ vào cái xe taxi cách đó không xa: “Cô nhóc à cháu tự nhìn đi, tốc độ tối đa có phải chỉ hạn chế mỗi bác đâu.”

Trần Tửu nhìn theo hướng ông ta chỉ, thấy xe taxi kia cũng lái cùng tốc độ, bấy giờ mới thầm thở phào.

Chỉ ồ một tiếng.

Bác tài thu hết biểu cảm của cô vào mắt, hỏi trêu: “Cô nhóc đi kiểm tra bạn trai à?”

Trần Tửu vươn cổ, nhìn chằm chằm dòng xe cộ: “Cậu ấy không phải bạn trai cháu.”

“Thế cháu đang làm gì? Đặc vụ à?”

Trần Tửu nắm điện thoại, căm giận nói: “Cậu ấy là kẻ lừa đảo!”

Bác tài: “…”

“Cháu phải tìm cậu ấy hỏi rõ,” Cô lẩm bẩm, “Rốt cuộc sao lại lừa cháu.”

Kẻ lừa đảo.

Lý Hoan, em là kẻ lừa đảo.

Nhưng em không lừa được chị.
 
Chuyện Cũ Mèm - Đao Hạ Lưu Đường
Chương 6



Trần Tửu đi theo Trần Quần một mạch hơn mười phút, cuối cùng chiếc taxi chở cô rẽ trái rẽ phải rồi dừng trước một tòa nhà tráng lệ nhưng kín đáo.

Nhân viên tiếp tân ở cổng nhìn chiếc xe, gọi to hai tiếng “có khách”, chẳng buồn tiếp đón.

Bác tài ngoảnh lại, trong mắt đượm vẻ cảm thông sâu sắc.

Trần Tửu quay cửa kính xe xuống, nhìn mấy chữ Thành Không Ngủ bằng ánh đèn nê ông to đùng thì thấy như sét đánh ngang tai, tim gan phèo phổi trộn loạn vào với nhau. Cô cảm thấy mình đã nhìn lầm, dùng sức hít sâu một hơi, nhưng vẫn không cách nào bình tĩnh nổi.

Gió quá to.

Thật sự quá to.

Thổi mắt cô hoa cả lên.

Thổi hoa sao?

Không đâu, nếu không sao cô có thể thấy rõ Trần Quần và cả cô gái đang bế đứa bé kia.

Đương lúc hoảng hốt thì hình như bọn họ nhìn lướt qua bên này.

Bác tài ngồi đằng trước thầm thì hỏi cô: “Cô nhóc, cháu muốn xuống xe hay là vòng về lại?”

Lấy lại tinh thần, Trần Tửu dựa vào lưng ghế.

Thế giới ngoài cửa sổ như vỡ vụn trước mắt cô, xa hoa trụy lạc, choáng ngợp vàng son. Trần Tửu nhắm mắt lại, nhớ lại dáng vẻ của Lý Hoan. Phần lớn thời gian cậu lúc nào cũng bẩn thỉu, thi thoảng có chỉnh trang tươm tất sạch sẽ nhưng chẳng mấy chốc lại dơ hầy. Ngụy Kim Hà cũng mặc xác cậu, cậu cứ sống bê tha như thế ngày này qua ngày khác, vui vẻ trong cái nghèo.

Cô khẽ nói: “Vòng về ạ.”

Bác tài hỏi: “Cháu không tìm người à?”

Trần Tửu lắc đầu, dùng giọng nhẹ tênh đáp: “Cháu nhận nhầm người.”

*

Một thời gian sau, Trần Tửu không hề đi tìm Trần Quần nữa.

Cô duy trì lộ trình ba điểm cố định: phòng ngủ, lớp học và căn tin, lúc rảnh rỗi thì gọi video cho Trần Tiểu Đậu, nhìn cậu bé rỏ nước miếng gọi cô thì tâm trạng ủ dột mới phấn khởi lên đôi chút.

Chớp mắt đã tới ngày hẹn đua xe của Trần Quần và Diêm Thiếu Đình.

Hôm ấy, cô nghe được những điểm quan trọng nhất, bao gồm thời gian và địa điểm. Giờ hẹn đua là mười rưỡi nhưng kể từ tám giờ Trần Tửu đã bắt đầu thở dài.

Thở vắn than dài, trằn trọc, không chợp mắt nổi.

“Nếu cậu bận gì thì đi đi.” Bạn cùng phòng nói, “Mình sẽ giúp cậu xin phép dì quản lý.”

Trần Tửu: “Mình không có việc gì.”

Bạn cùng phòng lại nói: “Thế cậu yên lặng tí đi, tai mình muốn đóng kén luôn rồi.”

“…”

Trần Tửu đứng ngoài ban công, giơ tay xem đồng hồ, đã chín giờ bốn lăm.

Ký túc xá tắt đèn lúc mười giờ, mười rưỡi thì cắt điện, sau giờ đấy đừng hòng ra ngoài được.

Cô nghĩ ngợi mông lung, tính toán tỉ mỉ, từ ký túc xá đến trường đua chí ít cũng mất ba mươi phút.

Anh đi thật sao?



Chín giờ năm mươi, Trần Tửu mở cửa ban công ra, cầm điện thoại, không hề ngoảnh lại mà đi thẳng xuống dưới lầu.

Bạn cùng phòng cuối cùng cũng cười, vui vẻ vẫy tay tạm biệt cô.

Vừa bước chân ra ngoài đã nghe tiếng đèn tắt.

Và tiếng bạn cùng phòng không ngại ngần than “cuối cùng cũng yên tĩnh”. Trần Tửu nhìn khắp xung quanh, may mà đèn hành lang còn chưa tắt.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất phi xuống lầu, nhân lúc dì quản lý đang nhắm mắt ngủ gật mà lén lút chuồn khỏi ký túc xá.

Một đường chạy thẳng ra cổng phía Tây, lấy điện thoại gọi xe, nửa tiếng sau đã có mặt ở trường đua.

Trường đua toạ lạc trên một ngọn núi khá hẻo lánh ở thành phố Tứ Phương, tuy bảo là một nhưng trên thực tế còn chiếm nhiều diện tích hơn mấy ngọn núi xung quanh gộp lại. Ở đây có rất nhiều thứ giải trí, và giải trí rất liều mạng, mấy năm trước thậm chí còn chết người, nhưng cuối cùng đâu lại vào đấy.

Ai cũng nói Tứ Phương có ba thứ nổi tiếng nhất: trường Đại học, đua xe và Thành Không Ngủ.

Đại học ý chỉ đại học A mà Trần Tửu theo học, rõ ràng là một ngôi trường đào tạo văn hóa nghiêm chỉnh, nếu xếp chung vào đây thì có vẻ không phù hợp lắm.

Ở khúc cua có hai chiếc siêu xe đang đậu, một cô em xinh đẹp đứng cạnh cửa xe thể thao, đang đưa nước cho Diêm Thiếu Đình.

Đã mười rưỡi tối mà anh ta vẫn còn làm màu đeo kính râm, ôm cô người mẫu xe cười toe toét.

Trần Quần đi tới, Nhạc Mông đi cạnh anh thấy điệu bộ đó của anh ta thì không nhịn được cười.

“Mắt cậu Diêm có tật à? Ai không biết còn tưởng hôm nay bọn cậu là người mù thi sờ voi đấy.”

“Cũng đâu phải không thể.” Diêm Thiếu Đình kiêu ngạo nắn ngực cô người mẫu xe một cái, rồi thân mật hỏi bên môi cô nàng: “Em nói xem sờ voi nào? Sờ nào hả?”

Người mẫu xe cười như cành hoa rung rinh, õng ẹo đáp: “Ghét anh ghê được, làm gì thế, rõ cợt nhả…”

Nhạc Mông xoa xoa cánh tay, nói với Trần Quần đứng cạnh: “Tôi nổi hết da gà rồi nè.”

Trần Quần không tỏ vẻ gì, đợi bọn họ ầm ĩ xong mới nói: “Bắt đầu đi.”

“Chờ một lát đã.” Diêm Thiếu Đình buông cô gái ra, chống tay lấy đà ngồi lên nóc xe, từ trên cao nhìn xuống, nói với Trần Quần: “Cậu cần đua nghiêm túc, mình nói trước rồi đấy, không được nhường mình.”

Trần Quần nhoẻn môi: “Cậu đánh giá mình cao ghê.”

Nhạc Mông tấm tắc: “Thắng là thắng, thua là nhường, cậu Diêm không tin tưởng bản thân gì cả.”

“Con gái mấy cô biết gì.”

Diêm Thiếu Đình không phải công tử thượng lưu chính thống, anh ta là con riêng của một ông sếp tập đoàn nọ, hai năm trước vừa giám định ADN đón về nên khí chất trên người là kiểu du côn không hợp giới.

Người trong giới trước mặt nịnh hót nhưng sau lưng lại chê bai anh ta, mà anh ta cũng chẳng thích chơi với họ, song lại khá thân với Nhạc Mông và Trần Quần.

Thật ra mấy chuyện của Trần Quần ai còn lạ gì, chẳng qua anh ta muốn đua một trận với Trần Quần mà thôi.

Cậu chàng tính tình kiêu ngạo, không chịu thua, coi lòng tự trọng còn quan trọng hơn cơm ăn.

Người mẫu xe giơ cao cờ hiệu, cười xoay ba vòng, tiếng xe thể thao gầm vang, đám người ở đó hoan hô reo hò hết đợt này đến đợt khác.

Cờ hiệu phất, hai chiếc xe trên đường đua ngoằn ngoèo như vì sao sáng nhất trời đêm.
 
Chuyện Cũ Mèm - Đao Hạ Lưu Đường
Chương 7



Lúc Trần Tửu tới còn chẳng thấy nổi khói xe.

Vì chạy tới nên lưng cô nóng bừng bừng, tay chân mỏi nhừ, thở hồng hộc.

Cô nắm chặt lan can ngoài trường đua, đầu ân ẩn đau, cảm thấy tiếng hò reo bên tai không chân thật.

Trần Tửu hơi ngạt thở, cô tới đây làm gì, để xem khói xe hay là bụi mù?

Ngay lúc Trần Tửu chực ngất đi, mắt đầy sao xẹt thì một chai nước được đưa tới trước mặt cô.

Cô ngoảnh đầu, thấy một cô nàng đang tủm tỉm cười đứng bên cạnh mình, cười tủm tỉm nhìn cô, hơi nhướng mày, dỗ cô như dỗ con nít: “Mau uống đi, cô không khát à?”

Trần Tửu vô thức đẩy chai nước kia ra, miệng nói: “Cảm ơn, tôi không khát.”

Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu, làn da đang nóng cháy vì kiệt sức bỗng chốc lạnh căm.

Cô không dằn được mà nhớ lại rất nhiều năm về trước, ở công viên giải trí, có một người phụ nữ trông mặt mày phúc hậu đưa cho mình một chai nước, dỗ cô hãy uống đi và hứa sẽ đưa cô đi tìm bố mẹ, sau đó…

Tuy cổ họng đau đến khản đặc, dù chai nước gần ngay trước mắt, cô cũng không dám chạm vào nó.

“Thôi được rồi.” Nhạc Mông nhún vai không để ý, rụt chai nước về.

Cô nàng cúi đầu, để lộ góc nghiêng xinh đẹp, bấy giờ Trần Tửu mới phát hiện cô ta chính là cô gái bế đứa bé tối hôm đó ở Thành Không Ngủ.

Nhạc Mông thoạt trông không hề lo lắng gì về kết quả trận đấu này, cô nàng hơi chán chường đá chân. Không biết có phải cố ý không mà dù ánh nhìn của Trần Tửu lộ liễu là thế mà cô nàng vẫn mải miết lướt điện thoại.

Chẳng mấy chốc, chuông điện thoại vang lên, cô nàng nghe máy, đầu kia là giọng đàn ông, cô ta đáp hai câu chiếu lệ bằng giọng nũng nịu rồi ngắt máy.

Vừa ngẩng lên, chưa kịp chuẩn bị gì thì đã chạm phải ánh nhìn chòng chọc của Trần Tửu.

Nhạc Mông hỏi: “Nhìn gì thế?” Cô nàng nói với Trần Tửu: “Cô sắp nhìn tôi thành đóa hoa rồi đấy.”

Trần Tửu lia mắt nhìn cô nàng một cái, đứng dậy bước tới sát cô ta, gió đêm khiến đầu óc cô tỉnh táo lại một chút.

“Nghề này của các cô đều cần khách đỡ đầu à?” Trần Tửu hỏi.

“Hả?” Nhạc Mông há hốc miệng.

Trần Tửu dựa vào lan can, “Cô không thể một lòng một dạ với cậu ấy à?”

“Hả?”

Trần Tửu: “Cô thiếu bao nhiêu tiền, tôi có thể cho cô.” Cô dừng một chút, lại nói tiếp: “Nhưng sau này cô chỉ được ở bên cậu ấy thôi.”

Nhạc Mông nhíu mày, mặt tuy nhăn nhó nhưng trông lại vui vẻ.

Cô nàng nghe xong, bẹo má Trần Tửu một cái rồi cười ngặt nghẽo trước ánh mắt kinh ngạc của Trần Tửu.

“Ối trời ơi, tôi vừa nghe gì thế này? Trước giờ cô chính là cô gái đầu tiên đòi bao nuôi tôi đấy, ôi trời ơi…”

Trần Tửu nghiêm túc nói: “Cô ra giá đi.”

Nhạc Mông mỉm cười, tìm một tấm ảnh trong điện thoại, chỉ vào đứa bé mũm mĩm trên ấy bảo: “Con trai tôi đấy, đáng yêu không?”

“Đáng yêu.” Đáp rất thật tình.

Trần Tửu hỏi: “Bố nó…”

“Trần Quần.”

“…”

Mặt Trần Tửu trông rất phức tạp.

Nhạc Mông lại bẹo má bên kia của cô, ép hai má lại khiến miệng cô tru như cái loa nhỏ.

“Ngoan, lừa cô thôi.”

“…”

Trần Tửu: “Thế bố nó đâu?”

“Không biết.” Nhạc Mông nói, “Có lẽ chết rồi, cũng có lẽ vẫn còn sống, có lẽ sẽ quay về, cũng có lẽ vĩnh viễn không trở lại.”

Trần Tửu nhìn cô ta, bóng đêm khiến đôi mắt Nhạc Mông lấp lánh, lập lòe ánh sáng, đong đầy cảm xúc, nhưng chẳng rõ là vui hay buồn.

Cô nắm lấy cổ tay cô ta, kéo tay cô ta xuống, lại hỏi: “Cậu ấy và cô có quan hệ gì?”

“Bạn.” Nhạc Mông bình thản nói: “Loại thuần khiết như vàng ròng 24k ấy.”

Khựng lại, rồi trêu: “Cô là gì của Trần Quần mà lo lắm thế?”

Trần Tửu: “Tôi là chị gái cậu ấy.”

Nhạc Mông lắc đầu: “Cậu ấy chỉ có một đứa em trai, đào đâu ra chị gái.”

“Cậu ấy có em trai?” Trần Tửu ngạc nhiên.

“Có chứ, mới học Đại học năm Hai, là một thằng nhóc xấu xa đáng ghét. Phải rồi, hai ngày trước nó tổ chức tiệc sinh nhật hai mươi mà cũng chẳng thèm mời Trần Quần.” Nhạc Mông nói.

Hai mươi tuổi…

Nếu nhớ không nhầm thì Trần Quần nhỏ hơn cô hai tuổi, hẳn là hăm ba.

Anh hăm ba, lại có một đứa em trai nhỏ hơn mình ba tuổi.

Trần Tửu không thể tưởng tượng nổi, lúc anh quay về nhà từ xó núi xa xôi mà lại phát hiện trong nhà có một đứa em trai chẳng kém mình bao tuổi đã cảm thấy thế nào.

Khi nhà có thêm một đứa bé, phần lớn tâm tư của bố mẹ đều dành hết cho đứa nhỏ hơn là điều không tránh khỏi.

Nếu họ thiên vị trắng trợn, đặt trường hợp là cô hẳn sẽ cảm thấy đây là một loại bỏ rơi trá hình.

*

Gió rất lớn, Nhạc Mông châm thuốc mấy lần đều bị tắt, cô nàng huýt sáo, nhét thuốc vào túi.

Liếc sang Trần Tửu đang ngây người thì chẳng kìm nổi thói tám chuyện.

“Trước kia tôi từng thấy cô.” Nhạc Mông huých vào cánh tay cô một cái.

Sao?

“Ở trong tranh cậu ấy vẽ.”

Sao?!

“Bức tranh kia còn trưng trong phòng ngủ của cậu ấy.”

À.

Trần Tửu cười lạnh tanh, “Tôi không phiền nếu cô nói luôn mấy câu một lần đâu, tôi nghe hiểu.”

Nhạc Mông cười khúc khích.

“Cô biết không? Tối hôm đó cậu ấy cứ thất thần suốt.” Cô nàng nghịch chiếc bật lửa trong tay, “Cứ nhìn sang chỗ cô suốt, tôi cũng nhận ra cậu ấy không mấy vui vẻ, tưởng cô khiến cậu ấy không vui. Nhưng sau khi cô bỏ đi thì tâm trạng cậu ấy còn tệ hơn.”

Trần Tửu hơi liếc sang. Nhạc Mông cúi đầu nín cười, nhoẻn môi cợt nhả đùa, “Hai người là chị em kiểu gì đấy, giới thiệu cho tôi một thằng em kiểu thế đi.”

“…”

Nhạc Mông: “Cô đoán tối nay cậu ấy có thắng không.”

“Tôi không biết.” Trần Tửu lắc đầu.

Nhạc Mông thì lại hớn hở bảo: “Trần Quần thua chắc.”

Trần Tửu nhướng mày, không rõ nguyên do.

“Vì cậu ta đã nhìn thấy.”

Trần Tửu hỏi: “Thấy gì?”

Nhạc Mông xoay chiếc bật lửa một vòng đẹp đẽ, nở một nụ cười thấu hiểu, “Trước khi cậu ấy lên xe đã nhìn thấy cô tới.”
 
Chuyện Cũ Mèm - Đao Hạ Lưu Đường
Chương 8



“Tôi…”

“Suỵt!” Nhạc Mông đặt ngón tay trên môi cô, “Bọn họ sắp về rồi, cô có mong đợi kết quả không?”

Trần Tửu chần chừ gật đầu.

Nhạc Mông: “Tôi cũng hóng lắm. À mà cô tên gì thế?”

“Trần Tửu. Trần của phía Đông, Tửu của rượu ấy.”

“Nhạc Mông.” Cô nàng vén tóc bị gió thổi, như sực nhớ gì mà bảo: “Quên mất không nói cho cô, người vừa gọi điện cho tôi là bố tôi.”

Trần Tửu không ngờ tới chuyện này, nhất thời ngơ ra.

Nhạc Mông lại nói tiếp: “Bố đứa bé mất tích, tôi vẫn luôn đợi anh ấy. Thành Không Ngủ do mẹ kế tôi mở, Trần Quần và Diêm Thiếu Đình đều là bạn tôi.”

“Ơ, thế à?” Trần Tửu làm bộ bình tĩnh, tiếc là nét mặt không hề bình tĩnh đã bán đứng cô.

Nhạc Mông kéo cô đi tới gần vạch đích, tựa vào lan can nhìn ra ngoài, “Mau nhìn kìa! Bọn họ về rồi!”

Trần Tửu cũng kiễng chân, con người vốn sinh ra đã có lòng hiếu thắng. Nhìn hai chiếc xe thể thao lao tới, tim cô cũng nhảy vọt theo, mắt không hề chớp, căng thẳng cùng cực.

Một lần nhấn ga, thắng bại đã rõ.

“Ôi chao.” Nhạc Mông che miệng, vì đoán sai mà tiếc rẻ, “Anh hùng cũng có lúc mắc sai lầm, âu cũng dễ hiểu.”

Cuối cùng Trần Quần vẫn thắng.

Diêm Thiếu Đình vừa xuống xe đã tức hộc máu đá cửa xe một cái, “Mẹ kiếp cái đồ xe đểu!”

Cô người mẫu xe bị anh ta dọa sợ không dám lại gần.

Nhạc Mông hớn hở chạy tới, không hề che giấu niềm vui khi thấy người khác gặp xúi quẩy, lượn quanh Diêm Thiếu Đình ba vòng, khen anh ta: “Kỹ thuật lái xe tiến bộ đấy.”

Diêm Thiếu Đình lườm cô nàng một cái, chẳng buồn ừ hử câu nào. Khen anh ta lái xe tiến bộ có khác nào tát vào mặt anh ta hai cái? Thấy anh ta chưa đủ mất mặt à?

Cô người mẫu xe tội nghiệp bước tới, cũng muốn an ủi anh ta nên hùa theo Nhạc Mông: “Cậu Diêm đúng là rất cừ…”

Diêm Thiếu Đình vừa nghe đã mất hứng, nhảy khỏi nóc xe, sạc cho cô người mẫu xe một trận: “Mẹ kiếp có phải dạo này ông đây hòa nhã với cô quá không? Cô thử nói lại câu ấy xem?”

Nhạc Mông kéo Trần Tửu tới, vờ vịt nói: “Cậu Diêm lại bắt nạt kẻ yếu.”

Trần Tửu hơi ngớ người, ngây ngô đáp: “Đúng là quả hồng mềm thường dễ bị bóp mà.”

Mới đầu Nhạc Mông không nghe rõ, sau ngộ ra thì vỗ đùi cười suýt hở hết lợi.

Diêm Thiếu Đình cũng nghe thấy, lửa giận bỗng chốc dâng trào, hùng hổ đi tới chỗ Trần Tửu.

Ngặt nỗi có một người lao đến trước, Trần Quần thoắt cái đã chắn trước mặt cô.

Ánh mắt mang bảy phần dịu dàng thường thấy ở anh, song ba phần tàn nhẫn lại trông có phần lạ lẫm.

Ặc, ngạc nhiên ghê.

Cơn giận của Diêm Thiếu Đình bị sự tò mò thay thế, anh ta rướn cổ muốn nhìn xem người sau lưng Trần Quần là ai nhưng Nhạc Mông đã kéo cô đi mất.

“Này, đi đâu thế? Em gái ở lại uống ly rượu với nhau đi!” Diêm Thiếu Đình gọi với theo hai người họ, “Muốn uống gì nào? Uống rượu giao bôi cũng được luôn.”

Nhạc Mông mắng: “Cậu cút giùm cái.”

Diêm Thiếu Đình bị xẵng thì càng hớn hở hơn, đuổi phứt cô người mẫu xe đi, đang tính hẹn ngày đua trận nữa với Trần Quần thì thấy Trần Quần đang ngơ ngẩn nhìn theo hướng hai người họ đi như người mất hồn.

Diêm Thiếu Đình huơ huơ tay, “Này, hoàn hồn đi!”

Trần Quần né khỏi tay anh ta, từ từ xoay người đi về sau.

Diêm Thiếu Đình theo đuôi: “Bây giờ cậu lạ lắm nhé, tôi bảo này Trần Quần, đó là bạn gái cũ của cậu à?”

“Không phải.”

“Thế Trần Tửu nọ là kẻ thù của cậu?”

Trần Quần khựng bước, “Trần Tửu?”

“Ừ.”

Trần Quần lẩm nhẩm cái tên xa lạ mà quen thuộc một lượt, sau khi nhấn nhá kỹ càng mới hỏi: “Sao cậu biết?”

Diêm Thiếu Đình cạn lời lôi điện thoại ra cho anh xem, một phút trước Nhạc Mông vừa gửi tin nhắn: Tôi với Trần Tửu đi ăn cơm, cấm cậu đi theo.

“…”

Diêm Thiếu Đình vuốt cằm, mắt sáng lập lòe, nổi ý trêu, “Nếu là kẻ thù thì dễ rồi, tôi khoái nhất là làm việc tốt giúp người khác đấy.”

Nụ cười muốn nham hiểm bao nhiêu là có đủ bấy nhiêu.

Trần Quần mím môi, trầm giọng nói: “Cô ấy không phải là kẻ thù của tôi, cậu đừng có kiếm chuyện với cô ấy.”

“Thật không đó?”

Trần Quần lại nói: “Tôi thắng.”

Diêm Thiếu Đình: “Thì sao?”

“Mấy chuyện đó sau này đừng nhắc lại nữa.” Mắt Trần Quần tối lại, giọng điệu không cho phép anh ta chõ mũi nữa.

Diêm Thiếu Đình không phải người không biết điều, thấy vậy vội đồng ý, “Được, cậu đã nói không nhắc thì không nhắc. Nhưng cái thằng nhãi ranh thối tha Trần Húc khiến mình ngứa mắt chết đi được… Mà kể cũng lạ, sao chuyện kia cậu không cho mình nhắc tới, mà nó ra rả mỗi ngày không im miệng thì không thấy cậu giận.”

Trần Quần nói: “Tôi không bảo chuyện đó.”

Anh từng bị lừa bán, mười bốn tuổi mới về nhà nên không được nhà họ Trần coi trọng. Chuyện này phàm là ai quen nhà họ Trần, để tâm nghe ngóng khắc biết.

Diêm Thiếu Đình: “Thế cậu bảo chuyện gì?”

Trần Quần khẽ nói: “Chuyện bức tranh.”

“Cái gì?” Diêm Thiếu Đình lúc đầu chưa nhớ ra, một lát sau mới đột nhiên vỡ lẽ. Anh ta nhớ là mình và Nhạc Mông từng nhìn thấy mấy bức tranh trong nhà Trần Quần, đều vẽ một cô gái. Anh ta thấy lạ bèn chụp lại gửi Trần Quần xem rồi trêu rằng có phải anh yêu thầm ai không.

Cô gái trong tranh xinh thì có xinh đấy, nhưng số gái xinh Diêm Thiếu Đình từng gặp còn nhiều hơn ăn cơm nên chớp mắt đã quên sạch.

Giờ thấy Trần Quần như vậy là biết ngay chuyện lạ, mới bắt đầu nhớ mang máng là hình như khuôn mặt cô gái trong tranh cực kỳ giống Trần Tửu vừa nãy.

Không đúng…

Diêm Thiếu Đình nghiêng đầu ngẫm lại.

Không phải giống Trần Tửu như đúc, mà rõ ràng chính là Trần Tửu.

*

Nhạc Mông dẫn Trần Tửu một mạch ra khỏi sàn đua, lên xe. Trần Tửu hỏi cô nàng định làm gì, cô ta bảo đi ăn mừng.

Sau đó đậu xe bên một tiệm ăn khuya ven đường.

Chẳng bao lâu sau, Trần Quần cũng tới, ngồi xuống đối diện cô.

Cách làn khói trắng mông lung, bọn họ nhìn nhau.

“Diêm Thiếu Đình không tới,” Nhạc Mông vờ vịt nói, “Chắc đua thua nên giận, không biết đã đi kiếm cô em nào trút giận rồi.”

Trần Quần ừ một tiếng cụt lủn.

“Tửu Tửu.” Nhạc Mông đột nhiên gọi cô.

Gọi xong Trần Tửu còn chưa phản ứng kịp, ngơ ngác mở miệng ừ đại một tiếng.

“Cô muốn ăn gì thì kêu đi.”

Đưa tờ thực đơn sang, “Tôi về trước đây.”

Trần Tửu hỏi: “Sao vừa đến đã đi thế?”

“Lục Tầm khóc, tôi không yên tâm.” Đoạn lại bồi thêm: “Lục Tầm là con trai tôi.”

Không phải họ Trần, cũng không phải họ Nhạc, xem ra bố đẻ của nó đúng là người khác.

Chẳng hiểu sao Trần Tửu lại khẽ thở phào, gật gật đầu.

“Để tôi đưa cậu về.” Trần Quần nói xong toan đứng dậy.

Nhạc Mông đè cậu xuống, “Khỏi, cậu ở lại với Trần Tửu đi.”

Trần Quần rất cố chấp, nhưng Nhạc Mông còn cứng đầu hơn anh, “Ở Tứ Phương làm gì có ai dám gây chuyện với mình.”

Trần Quần sực nhớ điều gì, đáp: “Cũng đúng.”

Dù sao cũng là con gái của đầu sỏ một phương, ai đụng vào cô nàng đúng là không thiết sống.

Anh đúng là hồ đồ.

Nhạc Mông cười, nhìn Trần Tửu với ánh mắt ngụ ý, nói: “Lo nhiều nên rối lắm.”

Cũng không biết là lo cho ai, rối vì ai nữa.

Trần Quần lẳng lặng liếc cô nàng một cái.

Nhạc Mông quen anh đã lâu, biết biểu hiện của anh như thế là dấu hiệu không vui.

Cô nàng không muốn bị anh giận cá chém thớt, ngoảnh đầu đi thẳng.

Trần Quần đứng tại chỗ nhìn cô ấy đi, mãi không nhúc nhích.

Cho đến khi một bàn tay nhỏ nhắn lành lạnh chạm vào mu bàn tay anh.
 
Chuyện Cũ Mèm - Đao Hạ Lưu Đường
Chương 9



“Người ta đi xa rồi.” Trần Tửu ôn tồn nhắc, “Cậu nên ngồi xuống đi.”

Trần Quần cười gượng gạo, ngồi xuống phía đối diện cô.

“Người bạn mà cậu bảo là cô ấy à?”

Trần Quần đáp: “Ừ.”

Trần Tửu cười: “Tôi cứ tưởng cậu là bố đứa bé.”

Trần Quần: “Tôi chưa kết hôn, cũng chưa có con.”

“Ầu.”

Nói xong thì im lặng.

Trước nay Trần Quần phải người biết ăn nói, Trần Tửu lại đang tập trung gọi món. Xung quanh ồn ã, chỉ có chỗ bọn họ là yên tĩnh đến khác lạ.

Trần Quần có hơi thấp thỏm, mất tự nhiên chuyển động trái khế, dùng móng tay cạy mép quần, rõ ràng trông ngượng ngùng cùng cực nhưng lại không hề lướt điện thoại hay làm gì đó khác mà cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định, trông kiểu gì cũng thấy ngốc.

Một tờ thực đơn được đưa tới trước mặt anh, quơ hai cái, Trần Tửu hơi ngượng ngùng hỏi: “Có phải tôi gọi nhiều quá không?”

Trần Quần nhận lấy, lướt sơ, cũng không nhiều lắm, chủ yếu là rau, chẳng đáng bao nhiêu.

“Không đâu.” Anh cúi đầu, để lộ vầng trán láng o, và phần tóc mái rối bù, “Cô muốn ăn gì thì cứ gọi, tôi sẽ trả tiền.”

Trần Tửu mỉm cười, vành mắt cong như mảnh trăng non: “Thế thì ngại quá.”

“Không sao.” Trần Quần khẽ nói, dùng tay bóp tờ thực đơn khiến nó hằn một vết.

Trần Tửu: “Từ nãy đến giờ tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu một chuyện.”

Trần Quần: “Chuyện gì?”

“Tôi đáng sợ lắm à?” Trần Tửu nghiêng đầu, mặt hiện vẻ hoang mang, “Trông cậu cứ như muốn bỏ chạy ấy.”

Trần Quần không đáp, nửa phút sau mới từ từ lắc đầu.

“Cậu sợ đám đông không?”

Trần Quần cúi đầu, lúc này không lắc đầu nữa.

“Tôi sợ.” Trần Tửu nói, “Lúc tôi mới về nhà rất rất sợ người, đặc biệt là người lạ. Anh trai tôi là kiểu phổi bò, anh ấy không hiểu nổi, đành lén hỏi chị dâu tôi người có gì đáng sợ… Anh ấy không biết người mới đáng sợ nhất, còn đáng sợ hơn ma quỷ.”

Trần Quần lẩm bẩm: “Ừ… Người mới đáng sợ nhất.”

Trần Tửu lia mắt sang, hình như anh đang ngẩn người, ngồi đó trông không mấy chân thật.

“Cậu xốc nổi quá.”

Trần Quần ngẩng đầu.

Trần Tửu trách: “Cậu có từng nghĩ nhỡ may có chuyện gì thì phải làm sao đây, cậu không lo cho bản thân thì cũng nên nghĩ tới người khác chứ.”

Cô ám chỉ chuyện đua xe.

Trần Quần đáp: “Không đâu, Diêm Thiếu Đình có chừng mực, cậu ấy đua rất an toàn.”

Trần Tửu đành rầu rĩ than: “Ầu.”

Trần Quần lại im lặng.

Bầu không khí như thế này khiến Trần Tửu thấy không quen, vô cùng không quen.

Bản thân cô không phải người thích ồn ào, nhưng cô cứ cảm thấy giữa hai người họ không nên thế này, không nên không có gì để nói với nhau.

“Tôi bảo này Trần Quần…”

Trần Quần lẳng lặng nhìn cô.

Trần Tửu đón ánh mắt anh, thấy hơi bất lực, cô gục đầu rũ vai, khẽ lẩm bẩm gì đó.

Trần Quần không nghe rõ, hỏi lại cô lần nữa.

Trần Tửu rời mắt đi, tay chống cằm, chỉ để lại cho cậu góc mặt nghiêng.

Trong mắt cô đong đầy áp lực, nhưng lúc mở miệng thì giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ: “Đôi lúc tôi sẽ tự hỏi về thái độ của cậu, vì tôi thật sự không đoán ra…”

Cô ngơ ngác, hoang mang quay đầu, mờ mịt nhìn anh, mờ mịt hỏi: “Rốt cuộc cậu giống như tôi, đã quên cách giao tiếp với nhau, hay là vì cậu thực sự, thực sự ghét tôi?”

Bàn tay Trần Quần siết lấy tờ thực đơn khẽ run lên.

Anh ngơ ngác nhìn Trần Tửu, nhưng một giây đã rời mắt, lẳng lặng v**t v* tờ giấy.

Hồi lâu sau, anh ngẩng đầu, giống như đã hạ quyết tâm, cách làn khói trắng, vẻ mặt anh cuối cùng cũng rõ ràng.

Trần Quần thong thả nói: “Xin lỗi…”

Trần Tửu: “Vì sao lại xin lỗi…”

“Xin lỗi.” Trần Quần nói, “Nhưng… Nếu được, sau này mong cô… đừng đến tìm tôi nữa.”

Trần Tửu câm nín.

Cô cứ tưởng sẽ dò ra chút gì từ nét mặt của Trần Quần, nhưng trên đó chỉ có sự kiên quyết.

Anh thật sự nghĩ thế.

*

Gió đêm rào rạt cuốn phăng đám lá rụng trên cây già, khiến người ta thấy lạnh thấu xương. Mùi BBQ nướng và tiếng rao hàng hòa cùng nhau nghe rất đời. Cảnh vật lúc này có thể xem như đẹp đẽ thoải mái.

Trần Quần đi trả tiền, Trần Tửu nhìn theo bóng anh, cố tìm kiếm dấu vết lưu lại trên người anh, khiến anh trùng khớp với người trong quá khứ.

Nhưng hình như cô đã thất bại.

Chàng trai trước mắt bình tĩnh ôn hòa, chín chắn khoan dung, thỉnh thoảng im lặng, thỉnh thoảng bất đắc dĩ. Khi mỉm cười dịu dàng, lúc khó xử dịu dàng, kể cả chối từ cũng dịu dàng.

Trong những lần tiếp xúc không lấy làm nhiều nhặn giữa cô và anh, anh luôn cư xử hào phóng, ôn hòa tinh tế, không hề giống với con trai độ tuổi này.

Cũng không hề giống với Lý Hoan.

Dẫu một chút, một chút thôi cũng không khớp với quá vãng.

Bọn họ chỉ có ngoại hình na ná nhau.



Trần Tửu nhìn anh rất lâu, mãi đến khi nhức mắt mới quay đầu đi.

Cô mở miệng, gọi anh không thành tiếng: Lý Hoan.

Đương nhiên anh không nghe thấy.

Cô lại gọi khẽ: “Trần Quần.”

Anh vẫn không nghe thấy.

Trần Tửu nhất thời thấy hết ngao ngán, cô nhìn đồng hồ, đã một giờ sáng.

Cô đúng là bị mỡ heo che mắt, sốt ruột chạy tới chỉ để đổi lấy một câu “cô đừng đến tìm tôi nữa” của người ta.

À, còn có một bữa BBQ.

Nhưng giờ cô đã no, tám chín phần mười là tức no.

Trần Tửu đứng dậy, lè lưỡi với bóng lưng của Trần Quần, đồ khốn, cậu tự ăn đi, tốt nhất là ăn đến nóng lở miệng, không nói được gì luôn.

Cô không muốn nhìn Trần Quần thêm lần nào nữa, cầm điện thoại xoay người toan đi. Được hai bước thì nghe đằng xa vọng tới tiếng ồn ào, cùng với vài tiếng chó sủa kinh người.

Leng keng leng keng, là tiếng kim loại va vào nhau, và cả tiếng chó thở.

Trần Tửu nín thở nhìn sang, quả nhiên trông thấy hai ba con chó đen đang vui sướng chạy tới.

Đám người trong quán đã quen với chuyện này, mùi thơm có thể thu hút con người đương nhiên cũng thu hút chó. Bọn họ không sợ chúng nó, có người còn dừng lại chơi với chúng.

Nhưng Trần Tửu thì không, cô sợ vô cùng, cô sợ chó hoang, sợ tất cả các giống chó, vừa thấy mấy con chó này vây quanh mình thì đã thở không ra hơi, tay chân lạnh ngắt như sắp té xỉu đến nơi.

Không cách nào hít thở…

Đừng, đừng tới đây…

Mặt Trần Tửu trắng bệch, run rẩy siết điện thoại muốn gào lên nhưng lại chẳng cách nào phát ra tiếng, đầu óc bỗng chốc đau điếng.

Ngay khi cô cho rằng mình sẽ sợ đến mức phát khóc thì bỗng được một đôi tay ôm lấy, ngay sau đó cô được vây trong một vòng ôm ấm áp, một chiếc áo khoác được choàng lên người cô, và một chiếc mũ to che hết tầm mắt cô. Trần Quần dùng một tay ôm cô lùi về sau, một tay bịt mắt cô lại, ôm cả người cô vào lòng.

Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà hình như cô còn nghe thấy một câu rất khẽ: “Đừng sợ”.

Rất khẽ rất khẽ, nhưng cô lại nghe thấy.

Trần Tửu vùi mặt vào ngực chàng trai trước mặt, cảm nhận lồng ngực phập phồng của anh, mùi đàn ông vờn quanh người cô, khiến cô cảm thấy cực kỳ an toàn.

“Không sao chứ?” Anh hỏi.

Trần Tửu khẽ run lên rồi mới lắc đầu, vì khiếp sợ mà giọng nói cũng khác đi: “Không sao.”

Trần Quần lại hiểu nhầm là cô khóc, trong mắt hiện vẻ hoảng hốt, tay đặt trên áo dời xuống mặt cô định lau nước mắt, nhưng lại vụng về chọc trúng mí mắt cô, khiến cô ch** n**c mắt ra thật.

“Đừng, đừng khóc.” Anh hơi ảo não, không biết cô khóc vì sợ hay vì tức. Nhưng bất kể thế nào, cô vừa khóc là anh đã luống cuống, thấy hối hận khôn nguôi.

Trần Quần chẳng quan tâm đồ ăn đã làm xong chưa, dẫn Trần Tửu rời khỏi đó ngay.

Nhưng Trần Tửu lại đưa tay túm chặt anh, bọn họ duy trì tư thế kỳ quái đó, cứ đứng ôm nhau mãi.

Trần Quần sợ cô khóc, choàng tay ôm cô không dám nhúc nhích.

Trần Tửu ngửi mùi của anh, nghe tiếng tim anh đập, từng chút từng chút một cảm nhận rằng anh thực sự tồn tại.

Anh dỗ cô, hoàn toàn quên mất vừa rồi mình còn bảo cô đừng xuất hiện nữa, vụng về dỗ: “Đừng khóc, không sao… Đều do tôi hết, đừng sợ…”

Trần Tửu cười khẽ, từ từ đưa hai tay về trước, vòng ra sau lưng anh, siết lấy lưng anh, khóa anh trong tay mình.

Cô cũng ôm anh.

Bấy giờ khóe miệng đang trễ xuống mới nhoẻn lên, híp mắt, cảm thấy thoải mái hơn bất cứ lúc nào.

… Trùng khớp.
 
Back
Top Bottom