Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Cũ Kinh Cảng - Lâu Vấn Tinh

Chuyện Cũ Kinh Cảng - Lâu Vấn Tinh
Chương 250: Ngoại truyện – Thời Khắc Tươi Đẹp (5)



Khi Trọng Hy lên ba tuổi, nhân dịp nghỉ phép, Lương Vi Ninh đưa con trai về Thành Đô, ở lại hơn nửa tháng.

Mỗi sáng, Trọng Hy theo ông ngoại xuống lầu đi dạo, buổi chiều lại cùng bà ngoại đến công viên nhảy múa.

Cặp tay nhỏ, chân nhỏ luyện tập trở nên khỏe khoắn.

Thậm chí, sau khi đi chợ về, cậu bé còn có thể giúp bà ngoại xách một củ khoai tây nhỏ.

Có trẻ con trong nhà, ông bà như được tiếp thêm sinh khí.

Cô giáo Tạ bỏ thói quen xem phim ngắn, còn ông Lương thì cai rượu.

Lý do là, không muốn ảnh hưởng xấu đến cháu.

Nghe vậy, Lương Vi Ninh bật cười, trong lòng bỗng trào dâng một nỗi lưu luyến không nỡ.

Từ năm ngoái, Trần tiên sinh đã bắt đầu triển khai các dự án hạ tầng chính phủ tại khu vực Tây Nam.

Không ngoài dự đoán, chẳng bao lâu nữa, công ty sẽ chính thức mở văn phòng tại Thành Đô.

Khi chia sẻ tin này với ông bà, phản ứng của ông Lương không hề vui mừng như cô tưởng, mà sau một lúc im lặng, ông bảo: “Đừng lúc nào cũng nghĩ đến chúng ta.

Ba và mẹ con vẫn ổn.”

Ban đầu, Lương Vi Ninh không hiểu ý ông.

Cho đến tối hôm đó, ông Lương vào phòng sách lấy ra hai tập tài liệu: thỏa thuận tiền hôn nhân và giấy chuyển nhượng tài sản có chữ ký của Trần Kính Uyên.

Cảm giác khi ấy khó mà diễn tả.

Như thể trái tim bị một cú đánh mạnh.

Không muốn khóc trước mặt con, sợ làm cậu bé sợ hãi.

Lương Vi Ninh cố gắng kìm nén, cầm điện thoại đi vào phòng ngủ, nhưng lại bị cô giáo Tạ gọi lại, khẽ thở dài khuyên nhủ: “Vợ chồng sống với nhau, có những chuyện không cần nói ra.

Chỉ cần trong lòng hiểu và biết trân trọng nhau là đủ.”

“Anh ấy định giấu con cả đời sao?”

Mẹ cô mỉm cười.

“Con ngốc, hai bản thỏa thuận này có hiệu lực hay không, quyền quyết định nằm ở con.”

Cho dù sau này tình cảm vợ chồng phai nhạt, phải đi đến chia tay, cô cũng không nỡ để người đàn ông mà mình từng yêu rời đi với hai bàn tay trắng.

Cô giáo Tạ hiểu rõ con gái mình.

Trần Kính Uyên cũng vậy.

Vì thế, anh mới ủy thác quyền thực thi thỏa thuận cho ông bà, thay vì đưa trực tiếp cho cô.

Trên đời này, nếu có một người thứ ba đối xử chân thành với con gái họ, làm cha mẹ, họ đã cảm thấy mãn nguyện.

Dự án có mở rộng đến Thành Đô hay không, hay con gái có thể thường xuyên về bên cha mẹ, đều không quan trọng.

Điều mà ông Lương và cô giáo Tạ mong muốn nhất, là đôi vợ chồng trẻ sống lâu dài hạnh phúc.

Ngày trước khi trở về Hồng Kông, Lương Vi Ninh đưa con đến dự đám cưới của Trang Tịnh Minh và Vivi.

Thời gian trôi qua thật nhanh, giám đốc.

Trang giờ đây đã trở thành phó tổng.

Người đối tượng xem mắt năm xưa, nay là đồng nghiệp, lúc này lại gặp nhau trên quê hương, còn trang trọng giới thiệu với cha mẹ: “Đây là bà chủ của con.”

Lương Vi Ninh không nhịn được bật cười, quay sang ra hiệu cho Vivi, người đàn ông của cô biết diễn thật đấy.

Cô dâu mím môi cười, mắt khẽ đảo.

Ý gì vậy?

Tối nay xử lý anh ấy.

Trang Tịnh Minh bỗng rùng mình, vội vàng ngắt lời hai người: “Hôm nay bận quá, tiếp đón không chu đáo, ngày mai trưa chúng ta tụ họp riêng nhé.”

“Gặp nhau ở Hồng Kông đi, chiều nay tôi bay.”

Lương Vi Ninh đưa mắt tìm chỗ ngồi.

Vivi nhướng mày hỏi: “Trần tiên sinh giục cô về à?”

“Không phải.”

Không hoàn toàn là vậy.

Dù anh không giục, nhưng nghe giọng qua điện thoại cũng đủ thấy cô đơn.

Không nỡ.

Huống chi, con trai cũng nhớ ba.

Tiệc cưới kết thúc, đã gần hai giờ chiều.

Tạm biệt cô dâu chú rể, Lương Vi Ninh dắt Trọng Hy vào thang máy xuống lầu.

Trợ lý của ông Lương đang đứng trong bãi xe, tranh cãi với ai đó về chỗ đỗ xe.

Cô dắt con bước chậm lại gần.

Người đối diện hơi nghiêng đầu, vô tình ánh mắt chạm nhau, bỗng sững sờ.

Vài giây sau, anh ta hoàn hồn.

“Lâu quá không gặp, sư muội.”

Tân Vân Chu có chút gượng gạo chào hỏi.

Thật tình cờ.

Những chuyện cũ năm xưa, Lương Vi Ninh đã sớm quên, nét mặt bình thản gật đầu chào anh ta, rồi hỏi trợ lý chuyện gì xảy ra.

Sau khi nghe rõ ngọn ngành, cô mới biết là do sơ suất của khách sạn, chỗ đỗ xe đã được đặt trước của đối phương lại bị họ sử dụng.

“Hiểu lầm thôi, khi nãy hơi gắt giọng, mong cô không để bụng.”

Tân Vân Chu nói.

Không cần khách sáo như vậy.

Vì là người quen, trợ lý không định đôi co thêm, liền quay sang hỏi Lương Vi Ninh: “Chúng ta xuất phát muộn một chút nhé?”

Cứ nghĩ cô sẽ muốn ôn lại chuyện cũ đôi câu.

Chưa kịp nghe cô đáp, từ góc rẽ phía trước, một luồng ánh sáng chiếu đến.

Một chiếc SUV màu trắng từ từ tiến vào, Thẩm Phục bước xuống, đứng lặng một lúc lâu.

Cách một chiếc xe, ánh mắt anh lặng lẽ dừng lại trên gương mặt thanh tú, dịu dàng của cô gái.

Sau vài giây ngắn ngủi, tầm mắt chậm rãi di chuyển đến cậu bé đứng bên cạnh cô.

Tính ra, cậu nhóc chắc đã tròn ba tuổi.

“Giống em đấy.”

Anh lên tiếng, giọng ôn hòa.

Lương Vi Ninh im lặng.

Cô không biết phải đáp lại thế nào.

Con do cô sinh, không giống cô thì giống ai?

Thấy mẹ mình mãi chẳng nói gì, Trọng Hy nghiêm túc hỏi: “Chú là bạn của mẹ à?”

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

Bạn bè.

Thẩm Phục khẽ cười, có chút chua xót: “Có lẽ, không phải.”

Anh tự biết rõ vị trí của mình.

Nhưng ngay sau đó, cậu bé nhỏ đã tỏ vẻ cảnh giác.

“Mẹ ơi, ba nói không được tùy tiện nói chuyện với người lạ.”

Giọng non nớt vang lên, nhắc mẹ rằng sắp trễ giờ bay rồi.

Đúng là trẻ con nhưng hiểu chuyện.

Lương Vi Ninh nhẹ nhàng nựng má cậu bé, bế con lên, chuẩn bị ra xe.

Trước khi rời đi, cô cảm thấy nếu im lặng như vậy thì không giống phong cách của mình.

Cô hạ cửa kính, thả lại một câu: “Cảm ơn, thằng bé giống ba nó hơn.”

Thẩm Phục: .

Chiếc xe dần đi xa, Tân Vân Chu bước tới, thở dài, vỗ vai anh bạn: “Nhanh sinh con đi.

Với nhan sắc của cậu, chắc chắn không tệ đâu.”

Thẩm Phục liếc anh ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo.

Ồ, suýt quên mất.

Tân Vân Chu chợt tỉnh ngộ: “Cậu ba mươi mấy rồi, vẫn chưa có vợ nhỉ.”

“.”

Trên đường ra sân bay.

Trợ lý vừa lái xe, vừa nhớ lại gương mặt trong bãi đỗ xe, cảm thấy rất quen.

Như đã từng gặp ở đâu.

Suy nghĩ một lúc, anh ta ngạc nhiên thốt lên: “Là công tử nhà Tập đoàn Thẩm Thị sao?”

Tập đoàn Thẩm Thị, doanh nghiệp dẫn đầu trong lĩnh vực nội thất tại Thành Đô, không lâu trước đây vừa nhận được chứng nhận mười thương hiệu mạnh nhất từ chính phủ, triển vọng rất sáng sủa.

Lương Vi Ninh bế Trọng Hy ngồi ở hàng ghế sau, lặng lẽ nghe trợ lý luyên thuyên, không nói một lời.

Sau bao nhiêu vòng luẩn quẩn, cuối cùng đại tài tử Thẩm Phục cũng thỏa hiệp, nghe theo lệnh cha, quay về Thành Đô kế thừa gia nghiệp.

Đời người mỗi người mỗi số phận.

Kẻ đi Nam, người về Bắc.

Chỉ là những người qua đường.

Khi máy bay hạ cánh xuống Trung Cảng, đã là sáu giờ chiều.

Trần tiên sinh lái xe đến đón.

Từ xa, Trọng Hy đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc, liền dang rộng tay chân, vui vẻ chạy về phía ba.

Nửa tháng không gặp, cha con quấn quýt không rời.

Lương Vi Ninh chầm chậm tiến lại gần, thấy cậu nhóc ghé sát tai Trần tiên sinh thì thầm gì đó rất thần bí.

Ánh chiều tà cam vàng trải dài khắp quảng trường phía Tây.

Trần Kính Uyên một tay bế con trai, tay còn lại tự nhiên ôm lấy vợ, cả gia đình ba người chậm rãi bước về bãi đỗ xe.

“Ba ơi, hôm nay có một chú bảo con giống mẹ.

Nhưng con là con trai, mẹ là con gái, sao con trai lại giống con gái được?”

Hóa ra là đang chơi trò lắt léo.

Lương Vi Ninh vừa định giải thích thì nghe Trần tiên sinh hỏi: “Chú nào?”

Trong cả một tràng dài, anh chỉ chú ý đến hai chữ “chú nào”.

Trọng tâm của Trần tiên sinh quả thật rất khác người.

Trọng Hy mở to đôi mắt ngây thơ, giải thích: “Là một chú nam.”

??

Không nhịn được, Lương Vi Ninh bật cười.

“Được rồi,” cô thẳng thắn thú nhận, “là Thẩm Phục.”

Tình cờ gặp, nên trò chuyện vài câu.

“Thế nào, có cần viết báo cáo nộp cho anh không?”

Lương Vi Ninh nghiêng đầu trêu.

Đáp lại là một tiếng cười nhẹ.

Giọng nói trầm ấm của Trần Kính Uyên vang lên: “Con trai còn thật thà hơn em.”

Ồ.

Trong lòng Trần phu nhân âm thầm hừ hừ.

Không sao, chờ con trai lớn hơn, cô sẽ kể cho cậu bé nghe ba mình ghen tuông đáng yêu thế nào.

Từ xa, đèn xe nhấp nháy hai lần.

Trước khi lên xe, Trọng Hy ôm lấy cổ Trần tiên sinh, thì thầm nói có một bí mật nữa.

Không đợi ba hỏi, cậu bé hôn chụt lên má anh, rồi nói: “Mẹ bảo sau này phải yêu ba thật nhiều.”

Trẻ con luôn dũng cảm và thẳng thắn hơn người lớn.

Nhìn thấy thỏa thuận tiền hôn nhân và giấy chuyển nhượng tài sản, cảm xúc trong lòng Lương Vi Ninh trào dâng, khóe mắt không kiềm được đỏ hoe.

Buổi sáng, qua cuộc điện thoại, ba cô đã ám chỉ đôi chút.

Trần Kính Uyên biết chuyện này sớm muộn gì cũng bị phát hiện.

Bản thân sự việc không đáng kể, nhưng anh chọn giấu giếm vì không muốn cô phải bận lòng.

Cuộc đời này có thể tận tâm lo liệu mọi thứ cho một người phụ nữ, đối với anh, đó là sự viên mãn.

Cả đời dài rộng, có cô là đủ.

Ngoài điều đó, mọi thứ khác đều là phù du.

Lên xe, Trần tiên sinh nhẹ nhàng hôn lên trán con trai, dặn dò: “Con cũng phải yêu mẹ nhiều, mẹ là bảo bối của chúng ta.”

Trọng Hy gật đầu.

“Vâng, mẹ là bảo bối lớn, con là bảo bối nhỏ.”

Lương Vi Ninh phì cười.

Cô đặt cậu nhóc vào ghế an toàn, thắt chặt dây đai.

Trong khoảnh khắc yên lặng, Trần Kính Uyên nghiêng đầu nhìn vợ, khẽ đưa tay vuốt qua gương mặt dịu dàng của cô, giọng nói trầm khàn: “Khi Trọng Hy lớn, sẽ cùng ba bảo vệ mẹ.”

Không để cô chịu chút ấm ức nào.

Cả đời làm một cô gái nhỏ hồn nhiên, vô lo vô nghĩ.
 
Chuyện Cũ Kinh Cảng - Lâu Vấn Tinh
Chương 251: Ngoại truyện – Thời Khắc Tươi Đẹp (6)



Một tuần trước Tết Nguyên đán, Josie tròn mười tám tuổi và tổ chức lễ trưởng thành tại Bạc Phù Lâm.

Đúng hai giờ chiều, khi khách khứa đã ra về, một chiếc Bentley đen kéo dài chầm chậm tiến vào từ cổng biệt thự.

Sau nhiều năm, đây là lần đầu tiên Trần Tùng đặt chân đến nơi này.

Tại sao lại đến, chính ông cũng không thể giải thích rõ ràng.

Giấc mơ đêm qua vẫn rõ mồn một trong tâm trí, không cách nào xua tan được.

Dường như có một giọng nói vang vọng, thúc giục ông nhất định phải đến gặp cậu bé ấy.

Những thắc mắc trong lòng, cần được giải đáp.

Người hầu báo tin Chủ tịch đã đến tiền sảnh, Lương Vi Ninh thoạt đầu tưởng mình nghe nhầm.

Cô bước ra ban công xác nhận, sững người trong vài giây, rồi vội vào phòng thay đồ, xuống lầu.

Trần tiên sinh đang ở thư phòng xử lý một dự án khẩn cấp, e rằng không thể ra ngay.

Nhưng vì kính trọng bậc trưởng bối, cô vẫn dặn Minh thúc khi có cơ hội thích hợp, hãy gõ cửa báo cho anh biết.

Dù gì, đó cũng là cha anh.

Trong phòng khách.

Trần Tùng đang ngồi trên sofa, ánh mắt trìu mến nhìn Trọng Hy, bốn tuổi, đang cùng anh trai ghép mô hình máy bay.

Vị chủ tịch nghiêm nghị thường ngày, giờ đây lại đầy vẻ từ ái.

Ông vừa uống trà, vừa trò chuyện với hai đứa trẻ.

Ông hỏi cậu nhóc nhỏ tuổi đã kết bạn được bao nhiêu ở trường mẫu giáo, có thích đi học không.

Rồi quay sang cậu thiếu niên có vẻ ngoài thanh tú, hỏi rằng sẽ chọn học đại học trong nước hay đi du học.

Josie sau khi trưởng thành mang tính cách hơi lạnh lùng, rất giống Trần tiên sinh lúc trẻ.

Dù vậy, trước câu hỏi của bậc trưởng bối, cậu vẫn giữ đúng lễ nghĩa cơ bản.

Mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cánh máy bay đang lắp, giọng nói bình tĩnh: “Nếu không có gì thay đổi, cháu sẽ đăng ký Đại học Hàng không.

Nhưng ba cháu vẫn chưa cho ý kiến.”

Nghe đến đây, bước chân vừa đến cầu thang của Lương Vi Ninh bất giác khựng lại.

Về ước mơ làm phi công của Josie, cô đã nhiều lần dò hỏi trong riêng tư.

Nhưng Trần tiên sinh luôn lảng tránh, không đưa ra câu trả lời.

Mỗi lần cô gặng hỏi lý do, anh chỉ im lặng.

Cô cảm nhận được đó là một sự cố chấp phức tạp và giằng xé trong lòng.

Lương Vi Ninh đoán rằng, điều này hẳn liên quan đến thân thế của Josie.

Tin đồn lan truyền rằng con gái lớn nhà họ Trần năm xưa gặp nạn trên chuyến bay, trước đó đã sinh con tại nước ngoài, cha đứa bé không rõ danh tính.

Tất nhiên, lời đồn không đáng tin.

Chân tướng ra sao, có lẽ chỉ Trần tiên sinh biết rõ.

Che giấu sự thật suốt nhiều năm ở Thái Bình Sơn là vì khúc mắc trong lòng, cũng để bảo vệ cậu bé lớn lên bình yên.

Nhưng giờ đây, khi Josie đã trưởng thành, cả về tư duy lẫn tâm lý đều chín chắn hơn, liệu có nên để cậu bé biết sự thật và tự đưa ra lựa chọn?

Điều này phụ thuộc hoàn toàn vào quyết định của Trần tiên sinh.

Không còn nghi ngờ gì, sự xuất hiện đột ngột của Trần Tùng chắc chắn có mục đích, và trực giác mách bảo cô rằng, ông đến đây vì Josie.

Khi bước vào phòng khách, trước khi ngồi xuống, Lương Vi Ninh lễ phép chào một tiếng “Chủ tịch.”

Nghe vậy, Trần Tùng đặt tách trà xuống.

Ông khẽ cười mũi: “Trước mặt bọn trẻ, con có thể bớt khách sáo đi một chút.”

“.”

Phải thừa nhận, cách xưng hô của cô bị ảnh hưởng không nhỏ từ Trần tiên sinh.

Hiểu ý, Lương Vi Ninh tự giác đổi giọng: “Cha, buổi chiều tốt lành.”

Trần Tùng: .

Không khí ngượng ngập trong vài giây.

Rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

“Cậu ấy bận sao?”

Trần Tùng hỏi.

Cô con dâu gật đầu.

“Bao giờ xong?”

Ý ông là công việc.

Lương Vi Ninh nhìn đồng hồ, ước chừng: “Ít nhất nửa tiếng nữa.”

“Nếu cha thấy chán, chúng ta có thể chơi cờ.”

Cô đề nghị.

Lần này, Trần Tùng từ chối.

Lý do là, cô chơi cờ rất tệ.

“.”

Lương Vi Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Vừa hay, cô cũng chẳng muốn phải động não.

Đang miên man suy nghĩ thì nghe Chủ tịch thản nhiên nói: “Tạm thời chấp nhận, đánh một ván đi.”

??

Không chờ cô phản ứng, Minh thúc đứng cạnh đã mỉm cười, lập tức sắp xếp người chuẩn bị bàn cờ vây.

Lương Vi Ninh chợt nảy ra một ý.

Nuôi con ngàn ngày, dùng con một lúc.

Thế là, dưới sự sắp xếp “vô tư” của mẹ, một già một trẻ bắt đầu đối đầu trên bàn cờ.

Về tài chơi cờ, không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn.

Trọng Hy rất hiểu thế nào là “lợi dụng tuổi nhỏ”.

Cậu nhóc chơi chẳng theo quy tắc nào, đẩy ông nội vào thế bí không đường thoát.

Trần Tùng nhíu mày hỏi: “Ai dạy cháu?”

“Là mẹ.”

Cậu nhóc đáp ngay, giọng lanh lảnh, thật thà hết mực.

Quả nhiên.

Trần Tùng chỉ tay về phía con dâu, cảnh cáo: “Trên không ngay thì dưới lệch.”

Oan uổng.

Lương Vi Ninh chỉnh lại: “Trên hiện đang ở trên lầu.”

“.”

Trong nhà họ Trần, chỉ có một người dám đáp trả ông như thế.

Có người bảo vệ, đúng là chẳng kiêng nể gì.

Không đôi co thêm, Trần Tùng đặt quân cờ xuống, chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, ông xoa đầu Trọng Hy, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên Josie.

Ông lặng lẽ quan sát cậu thiếu niên, ánh mắt thoáng hiện vẻ u uẩn khó tả.

Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com

Có lẽ chỉ là cảm giác của Lương Vi Ninh, nhưng cô thấy trong ánh mắt ấy có một nỗi đau kìm nén, một ngày nào đó sẽ hiện rõ trên bóng lưng già nua của ông.

Dưới ánh nắng trưa lành lạnh, chiếc Bentley chầm chậm rời khỏi Bạc Phù Lâm.

Nghe thấy tiếng động cơ xe xa dần, Josie lắp xong mảnh ghép cuối cùng của mô hình máy bay.

Cậu đứng dậy, đưa nó cho chị Ninh, nói: “Chị giúp em chuyển cho ba, và nhắn lại một câu.”

Lương Vi Ninh nhận lấy, hỏi: “Nhắn gì?”

Cậu im lặng vài giây, rồi nói: “Trong hai mươi phút vừa rồi, trong lòng em không có giấc mơ, mà là bức ảnh chụp chung gia đình sáng nay.”

Cậu dừng một chút, nở nụ cười nhẹ, sáng sủa.

“Ba không muốn gặp người nào, em đã gặp.

Những điều ba không vượt qua được, em sẽ thay ba vượt qua.

Vì trên đời này, em chỉ quan tâm đến chị và ba.

Những người và chuyện khác, không quan trọng.”

Lời vừa dứt, mắt Lương Vi Ninh đã đỏ hoe.

Cô chậm rãi bước tới, ôm cậu thiếu niên vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Luật pháp không quy định mười tám tuổi phải làm gì hay không được làm gì.

Trong mắt chị và ba, em có thể mãi mãi không trưởng thành, mãi mãi là đứa trẻ.

Josie, em hiểu ý chị chứ?”

Josie gật đầu.

Cậu hiểu.

Nhưng nguyện vọng của mẹ năm xưa là không muốn cậu nhận tổ quy tông, và cậu cũng không muốn.

Hôm qua, tại mộ phần, cậu đã nói rõ ý định này với ba.

Cả đời này, cậu chỉ làm “con nuôi” của Trần Kính Uyên.

Nhà họ Trần, không liên quan đến cậu.

Không phải vì bồng bột, mà vì thực sự không bận tâm.

Tương lai cuộc sống của cậu, có ngành hàng không và Bạc Phù Lâm là đủ.

Lương Vi Ninh lặng lẽ nghe cậu nói hết, trong lòng thoáng chút mơ hồ.

Thì ra, từ buổi tảo mộ, hai cha con đã có một cuộc đối thoại thẳng thắn.

Nên tối qua, những tàn thuốc trong thư phòng…

Người đàn ông ấy, dù chuyện lớn hay nhỏ cũng đều giữ trong lòng, xem cô như không khí sao?

Cô nằm ngay bên cạnh, còn sống sờ sờ.

Không biết chia sẻ à?

Không biết trút bầu tâm sự à?

Cứ phải trốn đi hút thuốc, hút suốt hai tiếng không quay về phòng.

Càng nghĩ càng tức, mà càng tức thì càng dễ làm liều.

Josie ngơ ngác nhìn chị Ninh khí thế hùng hổ bước về phía cầu thang, chỉ để lại một câu: “Tối nay chị và ba em có tiệc xã giao, ở nhà ăn tối cùng em trai, có việc thì gọi điện.”

Josie: .

Trọng Hy: ??

Nhưng có thật là có tiệc xã giao không?

Đúng là có.

Nhưng tối hôm đó, hai vợ chồng không trở về Bạc Phù Lâm mà rẽ đường sang Thâm Thủy Loan.

Phòng ngủ chính tầng hai.

Nhân lúc Trần tiên sinh đang tắm, Lương Vi Ninh gom hết đồ trong ngăn kéo vứt thẳng vào thùng rác.

Đến nửa đêm, khi hơi thở nóng bỏng đột ngột dừng lại.

Dưới ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn đồng cổ, Trần Kính Uyên gục đầu lên vai vợ, giọng nói khàn khàn pha chút bất lực: “Ninh Ninh.”

Cô cố ý mà.

Cởi áo nửa chừng, cô quay người, hai tay vòng lên vai anh, dịu dàng hỏi: “Anh mệt quá rồi à, có cần nghỉ ngơi chút không?”

Chiêu khích tướng.

Thực ra từ năm ngoái, cô đã muốn sinh thêm một đứa nữa.

Nhưng Trần tiên sinh không đồng ý.

Anh cho rằng có Chung Hi là đủ, không muốn cô lại phải đối mặt với nguy hiểm khi sinh nở.

Lương Vi Ninh thì rất kiên định.

Cô kiễng chân, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cằm anh, cười dịu dàng: “Em gái rất đáng yêu, anh không động lòng à?”

Anh nhìn cô im lặng, không tỏ ý gì.

Được thôi.

Không nhất thiết phải là em gái.

“Thật ra có em trai cũng không sao.”

Cô thuyết phục: “Dân số già hóa ngày càng nhanh, chúng ta cũng sắp thành trung niên rồi.

Trước khi quá muộn, chẳng phải nên góp chút sức cho chính sách dân số quốc gia sao?”

Trần phu nhân luôn ghi nhớ mình là hậu duệ của một gia đình đỏ chính gốc.

Anh chẳng thể làm gì khác.

“Anh đã hút thuốc tối qua.”

Trần Kính Uyên nhắc nhở.

Nhắc đến chuyện này, cô lại thấy bực.

Lương Vi Ninh hậm hực: “Lần sau mà còn dám lén hút thuốc, ngủ thư phòng một tháng!”

Anh bật cười.

Cô gái nhỏ miệng cứng lòng mềm, dọa anh ngủ thư phòng vô số lần, nhưng chưa lần nào thực hiện thật sự.

Thôi vậy.

“Tuần sau rảnh thì đi khám sức khỏe.”

“Khám gì?”

Lương Vi Ninh theo phản xạ hỏi lại.

Anh giơ tay tắt đèn.

Trong bóng tối tĩnh lặng, Trần tiên sinh đặt môi lên tấm lưng trần của cô, thì thầm hai chữ: “Chuẩn bị.”

Rốt cuộc, đó sẽ là kết tinh của tình yêu.

Dù là em trai hay em gái, cũng đều là máu thịt của họ.

Không có gì khác biệt.

Sau Tết Nguyên đán, vào giữa tháng 3, hai vợ chồng thành công trong việc chuẩn bị mang thai.

Cùng năm đó, Josie thi đỗ vào một trường Đại học Hàng không nổi tiếng trong nước với thành tích văn hóa xuất sắc và điều kiện thể chất đạt chuẩn.

Đầu tháng Giêng năm sau, Trần tiên sinh và Trần phu nhân vui mừng chào đón một cô con gái.

Cô bé mang họ mẹ, tên Lương Mộ Tâm.
 
Chuyện Cũ Kinh Cảng - Lâu Vấn Tinh
Chương 252: Phiên Ngoại – May Mắn Được Chu Thế Tử Quan Tâm (Phần 1)



Cuối tuần.

Cố Doãn Chân mới đây còn đang bận rộn ký hợp đồng với khách hàng, chỉ nửa giờ sau đã được mời đến Câu lạc bộ Sands.

Phòng bao sang trọng, trang trí xa hoa.

Hà Dần Khôn cho lui hết người, trong phòng chỉ còn lại hai phần trà chiều.

Tiệm Hạ Ký – cửa hàng bánh ngọt mà cô thường xuyên ghé qua nhất.

Bốn năm trôi qua, sở thích ăn uống của cô vẫn chẳng thay đổi.

Nhưng người thì đã khác.

Trước kia, vào lúc này cô sẽ khách sáo tiến đến bên cạnh ông, cung kính rót trà.

Xét về khả năng quan sát sắc mặt, trong hàng trăm nhân viên chia bài ở câu lạc bộ, cô là người xuất sắc nhất.

Đó chính là lý do năm xưa, Tam gia Hà đặc biệt để mắt đến Cố Doãn Chân.

Nhưng bây giờ, thời thế đã khác.

Muốn gặp Thế tử nhà họ Chu, phải mời Cố tiểu thư đến uống trà ôn chuyện trước.

Lăn lộn không tệ.

Cũng khá có tiền đồ.

Trong khi Hà Dần Khôn mải suy nghĩ, Cố Doãn Chân ngồi trên sofa lên tiếng phá tan sự im lặng:

“Ơn tri ngộ năm xưa của Tam gia, tôi khắc cốt ghi tâm.

Có điều kiện gì, cứ nói thẳng.”

Cô tưởng rằng hôm nay ông tìm đến để “đòi nợ”.

Nhưng thực ra là hiểu lầm.

Hà Dần Khôn nghe vậy chỉ cười, nói: “Không vội, đợi quý khách đến, chúng ta cùng ăn một bữa cơm.”

Lời vừa dứt, điện thoại dưới lầu vang lên.

Xe của Thế tử nhà họ Chu chỉ còn cách câu lạc bộ năm cây số.

Hà Dần Khôn không cố ý che giấu, Cố Doãn Chân nghe rõ toàn bộ nội dung cuộc gọi.

Hóa ra, mục đích chính không phải vì cô.

Hiểu được điều này, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi:

“Tam gia sắp có khách, tôi không tiện quấy rầy, xin cáo từ trước.”

Hà Dần Khôn giơ tay, ra hiệu cô không cần vội.

“Cứ xem như làm người trung gian.

Chỉ cần bàn xong vụ làm ăn này, ơn tri ngộ cô nhắc đến sẽ xem như hai bên không ai nợ ai.”

Nói đến đây, Cố Doãn Chân không còn đường từ chối.

Cô nói rõ một điều:

“Về chuyện làm ăn, tôi không rành, có thể sẽ không giúp được gì.

Huống hồ, vị trí của tôi trong lòng Chu Thời Tự không quan trọng như Tam gia nghĩ.”

Ý cô là, giữ cô lại cũng chẳng ích gì.

Hà Dần Khôn nghe xong không đáp, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía cửa.

Có ích hay không, còn phải thử mới biết.

Mười phút sau, bữa tiệc được thay thế bằng một bàn *xanh hình bán nguyệt.

Cố Doãn Chân quá quen thuộc với nó.

Cô nhíu mày quay đầu lại, vừa định nói gì thì cánh cửa kín bưng bị một nhóm người đẩy mở.

Đi đầu là hai vệ sĩ.

Tiếp đó, Chu Thời Tự trong bộ áo khoác đen xuất hiện trước tầm mắt.

Người đàn ông cao lớn sải bước từ cuối hành lang đến, ánh sáng bạc chiếu trên đỉnh đầu, làm nổi bật gương mặt góc cạnh mang theo vẻ lạnh lùng.

Có vẻ tâm trạng không tốt.

Vì cô?

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, giọng nói lười biếng quen thuộc chậm rãi vang lên:

“Tam gia đối xử với người của tôi thật chu đáo, thể diện này quả là lớn.”

Ám chỉ giữa ban ngày ban mặt mà dám bắt người ngay trước mũi anh.

“Đúng là sơ suất, thủ hạ làm việc không chu toàn, lẽ ra phải báo trước với Chu tổng.”

Hà Dần Khôn từ tốn đứng dậy, nét mặt mang ý cười, làm động tác mời với anh.

Vị trí chính giữa đã được chừa sẵn, ý bảo Thế tử ngồi chủ tọa.

Đúng lúc này, Cố Doãn Chân lên tiếng:

“Hai vị đều là nhân vật tôn quý, nếu đã là 21 điểm, chi bằng để người nhàn rỗi như tôi tạm thời làm *quan bài.”

Chỉ cách vài bước, ánh mắt Chu Thời Tự yên lặng rơi trên gương mặt cô.

Vậy hiện tại, Cố tiểu thư đang đóng vai trò gì?

Người môi giới?

Chu Thời Tự nghe vậy khẽ cười, thong thả cởi áo khoác ném cho vệ sĩ, vẻ mặt điềm nhiên ngồi xuống.

Muốn bán nhân tình?

Vậy thì chiều cô, xem như cùng cô chơi một ván.

Cố Doãn Chân thầm than bất lực.

Biết rõ đã bị hiểu lầm, nhưng bây giờ không phải lúc để giải thích.

Một màn này rơi vào mắt Hà Dần Khôn, lại có cách hiểu khác.

Thiên phú của cô gái nhỏ trên bàn bài, ông từng chứng kiến vô số lần.

Chỉ cần cô muốn ai thắng, người đó tuyệt đối không thua.

Nhưng hôm nay, người thua chưa chắc đã là ông chủ cũ này.

Rất nhanh, người dưới mang đến chiếc hộp đen.

Những *chíp được xếp gọn gàng.

Cố Doãn Chân thành thục kết thúc hai vòng đầu.

Cô khẽ cúi mắt, nhìn điểm số trong tay, lặng lẽ chờ chỉ thị từ hai phía.

Đến vòng thứ ba, lựa chọn là “cần” hoặc “không cần.”

Chu Thời Tự nhẹ nhàng vuốt mặt bài, giọng trầm cất lên: “Tiếp tục.”

Phía bên kia, Hà Tam gia vẫn im lặng.

Cố Doãn Chân hiểu ý, từ chồng bài phía trên nhẹ nhàng rút một lá, cúi người đặt trước mặt Thế tử.

Hương thơm thoảng qua.

Chu Thời Tự bất giác ngẩng lên, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô.

Khi chỉ có hai người, cô thường xuất hiện với gương mặt mộc mạc, thanh thoát.

Nhưng mỗi lần tiếp khách, cô luôn trang điểm kỹ càng.

Rõ ràng, trong mắt Cố tiểu thư, anh không bằng những khách hàng giàu có ở sòng bạc.

Dễ hiểu thôi.

Dù sao đó cũng là chén cơm của cô.

Nghĩ vậy, lòng anh cảm thấy dễ chịu hơn chút ít.

Thu lại suy nghĩ, anh liếc qua Hà Tam gia bên cạnh đang có vẻ mặt khó đoán, cảm thấy thật nhạt nhẽo.

Chẳng có gì thú vị.

Thế tử vứt bài xuống, thản nhiên đẩy đống chíp trên bàn về phía trước, chậm rãi nói: “Đơn hàng đầu tiên ghi vào sổ sách của Chu thị, nhượng lợi năm điểm.

Nếu Tam gia không có ý kiến, nhân lúc tôi chưa đổi ý, nhanh chóng đưa ra quyết định.

Hôm nay tôi còn việc khác, người này tôi dẫn đi.”

Hà Dần Khôn thoáng sững sờ.

Chưa kịp phản ứng, Cố Doãn Chân chỉ cảm thấy cổ tay bị siết chặt, sau đó bị người đàn ông kéo đi.

Cửa phòng lập tức được mở ra.

Hàng dài vệ sĩ áo đen lặng lẽ theo sau.

Hà Dần Khôn nhìn bóng hai người rời đi, mặt không biểu cảm ngồi lại bàn, không hề nhúc nhích.

Thuộc hạ tiến tới, thấp giọng hỏi liệu có cần ngăn cản.

Ngăn thế nào được?

Thế tử nể mặt một người phụ nữ mà chốt xong vụ làm ăn.

Năm điểm nhượng lợi đã là cực hạn.

Thắng thua không quan trọng.

Dù ông có thắng, cuối cùng cũng bị Thế tử siết chặt cổ họng, khó bề xoay xở.

Hà Dần Khôn bật cười lạnh, nghiêng đầu ra hiệu thuộc hạ đưa điện thoại.

Ông bấm số riêng của Chu Thời Tự.

Tiếng chuông reo vài hồi.

Truy cập rungtruyen.com để đọc trọn bộ...

Nhấp một ngụm trà, Hà Dần Khôn thản nhiên hỏi: “Chu tổng không tò mò sao?

Cô ta ở Câu lạc bộ Kim Sa bốn năm nay, có từng lên giường với tôi chưa?”

Tại bãi đỗ xe tầng hầm.

Nghe câu trả lời từ điện thoại, Cố Doãn Chân rõ ràng cảm nhận được lực đạo siết trên cổ tay đột ngột tăng lên.

Có chút đau.

Cô vô thức quay đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh.

Ánh mắt nghi hoặc của cô khiến Chu Thời Tự che giấu tia tức giận thoáng qua trong đáy mắt.

Cơn lạnh lùng trên người anh dần tan biến, môi khẽ nhếch tạo thành nụ cười nhàn nhạt:

“Nam nữ ân ái là chuyện thường tình.

Bất kể trước đây cô ấy từng lên giường với ai, hiện tại và sau này, người đàn ông của cô ấy, chỉ có tôi.”

Điện thoại lập tức bị cắt.

Các bạn đang đọc và nghe truyện tại Rừng Truyện.

Com, chúc các bạn vui vẻ…

Cố Doãn Chân sững người, hơi thở như nghẹn lại.

Một luồng tức giận pha lẫn xấu hổ dâng lên, cô hất tay anh ra, không nói một lời, bước thẳng lên xe.

Tính khí cô thất thường, bất kể là trước hay sau mặt anh, luôn sẵn sàng cho anh thấy sắc mặt.

Chu Thời Tự lại rất thích điều này.

Anh thường nghi ngờ rằng mình đúng là có bệnh.

Thuộc hạ thầm nghĩ: “Không cần nghi ngờ, ngài đúng là có bệnh thật.”

Ngài coi cô ấy như tim can, còn cô ấy chỉ coi ngài như người để qua lại.

Điều quan trọng là, ngài còn muốn chính thức hóa mối quan hệ này.

Trước kia, phụ nữ vây quanh Thế tử nhiều vô kể, có ai dám bướng bỉnh được một nửa Cố tiểu thư?

Gần như không.

Vì thế, đám thuộc hạ ai nấy đều nể phục cô, cúi đầu thán phục không thôi.

Trên đường đi, điện thoại của Cố Doãn Chân bất chợt đổ chuông.

Hiển thị cuộc gọi quốc tế.

Cố Doãn Chân buồn chán nhấc máy, vài giây sau, hơi thở dần trầm xuống.

Nhìn lướt qua màn hình đã tắt, Chu Thời Tự chạm nhẹ vào cằm cô, thấp giọng hỏi: “Ai vậy?”

“Không quen biết.”

Giọng điệu hời hợt.

Người đàn ông cười nhạt, không truy hỏi thêm, gương mặt lạnh lùng xoay đi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau bữa tối, khoảng bảy giờ.

Cô gọi video cho Ninh Tiểu Quái.

Qua màn hình, cậu nhóc ba tuổi Trọng Hy ríu rít gọi cô là “mẹ nuôi.”

Trái tim Cố Doãn Chân như tan chảy.

Cô nhẹ giọng hỏi: “Mẹ con đang bận sao?”

Cậu bé bí mật ghé sát, nói rằng ba và mẹ đang bàn chuyện sinh em gái.

Cậu vừa trốn trong phòng nghe lén được.

Ngay sau đó, điện thoại chuyển sang tay Lương Vi Ninh, cô bình thản giải thích: “Trẻ con nói linh tinh, không có chuyện đó đâu.”

Cố Doãn Chân khẽ cười.

“Thật ra cậu có thể cân nhắc, thỏa mãn nguyện vọng của Trần tiên sinh một chút.”

Lương Vi Ninh nghe xong im lặng.

Nhưng sự thật là:

“Là mình muốn, anh ấy không đồng ý.”

“Hả?”

Sự thật ngoài dự đoán, Cố Doãn Chân tò mò hỏi: “Mình có thể biết lý do không?”

Hai cô bạn nói chuyện không đầu không cuối, kéo dài đến tám giờ rưỡi.

Thấy đã muộn, Lương Vi Ninh nhắc Trọng Hy đánh răng đi ngủ.

Trước khi kết thúc cuộc gọi, cô bất ngờ hỏi về mối quan hệ hiện tại giữa Cố Doãn Chân và Chu Thời Tự.

Bốn năm bên nhau, hai người chẳng có chút tiến triển nào sao?

Câu hỏi nhắm thẳng vào điểm mấu chốt.

Không có gì.

“Chỉ là đôi bên cùng có nhu cầu.”

Cô đáp.

Khi một trong hai cảm thấy chán, sẽ chia tay.

Giọng điệu hờ hững, chẳng khác gì trước đây.

Ngoài cửa, thân hình cao lớn lạnh lùng đứng yên không động đậy.

Một lúc lâu sau.

Ánh mắt tối sầm lướt qua, rồi quay người rời đi.

Sau khi trả lời vài tin nhắn khách hàng, Cố Doãn Chân lấy đồ ngủ vào phòng tắm.

Nửa giờ sau, cô bước ra, vừa lau tóc vừa vào phòng thay đồ, nhìn thấy người đàn ông trong chiếc áo choàng tắm đen tựa vào ghế mềm.

Làm gì vậy?

Ngón tay thon dài cầm một cuốn sách tiếng Anh mới tinh, dừng ở một trang, ánh mắt chăm chú lạ thường.

Cố Doãn Chân tiến lại, nắm lấy góc sách, chậm rãi rút khỏi tay anh:

“Người gửi là địa chỉ nước ngoài, có lẽ gửi nhầm, khi nào rảnh tôi sẽ gửi trả.”

Đáp lại cô là sự im lặng kéo dài.

Cuốn sách không bị lấy đi.

Tiếng lật trang vang lên, khiến không khí càng thêm vi diệu.

Thật lâu sau.

Khi Cố Doãn Chân định mở miệng phá vỡ sự tĩnh lặng, người đàn ông bất ngờ hỏi:

“Ngoài việc này, còn gì khác không?”

Lời vừa dứt, điện thoại trên ghế băng reo lên.

Số gọi đến giống hệt cuộc gọi ban chiều.

Cố Doãn Chân cau mày, vừa định với tay tắt máy thì Chu Thời Tự không biểu cảm cầm lên, nhấn nút nghe rồi ném thẳng vào giỏ đựng đồ.

Ánh đèn trên cao mờ nhạt, bóng tối phủ trùm.

Người đàn ông cao lớn ép cô vào cửa, một tay giữ chặt cằm cô, hung hăng hôn xuống.

Trên màn hình điện thoại hiển thị trạng thái đang gọi.

Âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai vang lên rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng.

Giữa hơi thở quấn quýt, sự chiếm hữu tràn ngập mọi giác quan.

Mãnh liệt và cuồng loạn.

Không biết qua bao lâu, Cố Doãn Chân bị hôn đến mức không còn cảm giác.

Môi cô tê rần.

Lực trên eo chợt nới lỏng, bản năng sinh tồn khiến cô lần đầu tiên chịu thua, bất lực rơi hai giọt nước mắt.

Hiệu quả tức thì.

Lý trí của Chu Thời Tự lập tức kéo trở lại.

Nóng bỏng gần trong gang tấc, anh chống hai tay lên cửa, cố kiềm nén h*m m**n, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.

Bên trong đó tối đen như mực, không thể nhìn rõ điều gì.

Hơi thở dồn dập, anh giữ tư thế đó một lúc lâu.

Cố Doãn Chân cúi đầu nhìn về giỏ đựng đồ, cuộc gọi đã kết thúc từ bao giờ.

Cô bật cười vì tức giận.

“Hắn là gì, mà cũng đáng để anh ghen?”

Câu nói bình thản nhưng đầy mỉa mai, với ai cô cũng giữ thái độ này.

Kể cả người cũ.

Chu Thời Tự không hề có vẻ gì là người thắng cuộc.

Ngón tay anh mạnh mẽ lướt qua đôi môi cô, khàn giọng hỏi:

“Vậy tôi, là gì?”

Chỉ là bạn giường đôi bên có nhu cầu?

Người phụ nữ này so với anh, còn lạnh lùng gấp trăm lần.
 
Chuyện Cũ Kinh Cảng - Lâu Vấn Tinh
Chương 253: Phiên Ngoại – May Mắn Được Chu Thế Tử Quan Tâm (Kết)



Dạo gần đây, hình như xuất hành không xem lịch.

Khi kịch bản máu chó bước vào đời thực, vừa nằm trong dự liệu, lại vừa ngoài mong đợi.

Từ gia đình chính của nhà họ Chu, lão phu nhân ăn chay niệm Phật nhiều năm đột nhiên sai người đến đón cô.

Nói rằng muốn gặp cô.

Phản ứng đầu tiên của Cố Doãn Chân là chuẩn bị tinh thần để rời xa Chu Thời Tự.

Bậc trưởng bối tìm đến, ý đồ đã quá rõ ràng.

Nhắc nhở cô rằng người phụ nữ ngoài cuộc như cô, nên biết rằng Thế tử là cháu đích tôn của nhà họ Chu, cần sớm lập gia đình.

Đưa tiền để cô rời đi, hoặc dùng cách mềm mỏng lẫn cứng rắn để ép buộc.

Tóm lại, lựa chọn con đường nào phụ thuộc vào việc cô có biết điều hay không.

Nếu còn dây dưa, cuối cùng sẽ chẳng được gì, cả người lẫn tài sản đều mất sạch.

Đây là toàn bộ những gì Cố Doãn Chân tự suy diễn.

Nhưng mục đích thực sự của lão phu nhân lại khiến người ta dở khóc dở cười.

Tay lần chuỗi tràng hạt khẽ dừng lại.

Quản gia nhận được tín hiệu, lập tức hiểu ý, mang ra một tấm séc, đặt trước mặt Cố tiểu thư.

Cô cúi mắt, liếc qua con số.

Ba trăm triệu.

Rất hào phóng.

Cô vừa định mở miệng thì bị lão phu nhân ngắt lời:

“Đừng vội từ chối, hãy nghe tôi nói hết đã.”

Căn phòng trà yên tĩnh.

Không gian bốn phía chỉ còn lại làn hơi nóng mỏng manh từ chiếc lò đun trà bằng đá tùng ở giữa.

Lão phu nhân đặt chén trà xuống, nét mặt hiền từ nhưng ánh mắt thoáng nét dò xét.

Bà hỏi:

“Bốn năm nay, cô chưa từng nghĩ đến chuyện gả vào nhà họ Chu sao?”

Câu hỏi không quá gay gắt.

“Chưa từng.”

Giọng điệu của Cố Doãn Chân thản nhiên, không chút giả tạo.

Lão phu nhân đã gặp qua bao người, đương nhiên biết rõ cô là kiểu người thế nào.

Cô là người kiên định với chủ nghĩa không kết hôn.

Nếu không, làm sao bà có thể để cô ở cạnh cháu trai mình nhiều năm như vậy.

Biết rõ thái độ của đối phương, lão phu nhân không vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề:

“Hôm nay mời cô đến, thực ra là để nhờ vả.”

Nhờ vả?

Quả thật hiếm thấy.

Nghe vậy, Cố Doãn Chân không nói gì, im lặng chờ bà nói tiếp.

Ánh mắt lão phu nhân quay lại tấm séc, bắt đầu vào chính đề:

“Ba trăm triệu này là thành ý ban đầu.

Chỉ cần cô sinh cho nhà họ Chu một đứa cháu trai, sau đó cần bồi thường hay khen thưởng gì, cô đều có thể tùy ý yêu cầu.”

Câu nói bằng tiếng phổ thông, mỗi từ cô đều hiểu.

Nhưng ghép lại với nhau, Cố Doãn Chân cảm thấy hoàn toàn mơ hồ.

Cô thử hỏi:

“Có rất nhiều phụ nữ xếp hàng muốn sinh con cho Chu Thời Tự, tại sao lại tìm đến tôi?”

Cô tự nhận mình có gen bình thường, ngoại hình hay học thức đều không có gì nổi trội, không thể nào đến lượt cô.

Không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là tò mò.

Khi nhắc đến lý do, nét mặt lão phu nhân vốn bình thản bỗng xuất hiện một chút nứt rạn.

Bà cười khẩy:

“Con nhà gia thế thì cậu ta không để mắt, người nhà trí thức thì thấy nhàm chán, tiểu thư khuê các thì nói là giả tạo.

Nhưng riêng cô, một người chia bài, lại khiến cậu ta mê mẩn.

Cô hỏi tại sao, tôi cũng không hiểu.”

“…”

Điều này chứng tỏ, mắt nhìn người của Thế tử thật sự rất cao.

Trong tình cảnh này, Cố Doãn Chân vẫn còn tâm trí để tự mãn một chút.

Kéo suy nghĩ quay về, cô dứt khoát trả lời lão phu nhân:

“Có thể hiểu được tâm ý của bà, nhưng rất tiếc, tôi không chỉ không hứng thú với hôn nhân, mà còn không có ý định sinh con.

Nếu không còn gì khác, tôi xin phép rời đi trước.”

Nói xong, cô không chút do dự rời khỏi, mặc kệ ánh mắt uy nghiêm của lão phu nhân phía sau.

Quá dứt khoát.

Từ đầu đến cuối, cô chẳng buồn nhìn vào tấm séc kia.

Chê ít?

Không đời nào là chê ít.

Sau khi bóng dáng cô gái khuất khỏi tầm mắt, quản gia thở dài đầy lo lắng: “Thiếu gia năm nay đã 37, chớp mắt một cái, sắp bước vào tuổi trung niên rồi.”

Lão phu nhân cảm thấy tức ngực, chỉ tay về phía quản gia, ra hiệu ông im miệng.

Quản gia lập tức câm nín.

Một lát sau, vẫn không nhịn được, ông tiến lên ghé tai bà nói nhỏ một kế sách tuyệt diệu.

Nghe xong, lão phu nhân liếc ông một cái: “Cẩn thận mà mất phúc thọ.”

“…”

Quản gia bày tỏ lòng trung thành: “Vì giúp nhà họ Chu duy trì dòng dõi, tôi sẵn sàng sống ngắn lại mười năm.”

Kế này quả thật hay, nhưng cũng quá thâm hiểm.

Sau khi về nhà, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường.

Chỉ là trong biệt thự Chu.

Thế tử, bỗng xuất hiện vài gương mặt mới.

Quản gia giải thích rằng đây là người mà lão phu nhân cương quyết đưa tới, ông không dám từ chối.

Đừng hiểu lầm.

Đây không phải là những “người đẹp thay thế”.

Mà là sáu bà dì ngoài 50 tuổi, gương mặt đều toát lên vẻ dày dạn kinh nghiệm.

Kinh nghiệm gì, Cố Doãn Chân không nói rõ được, nhưng trực giác mách bảo rằng có điều mờ ám.

Người xưa có câu, gừng càng già càng cay.

Hai tháng sau, nhìn tờ giấy kiểm tra thai trong tay, Cố Doãn Chân lòng như sóng trào.

Cô tâm phục khẩu phục.

Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, trong đêm chuyển đi.

Một cú nhấn ga lao khỏi khu biệt thự Bồ Đào Nha, mười vệ sĩ đồng loạt xuất động, vẫn không ngăn nổi.

Trong cuộc điện thoại, cô gọi để nhận lỗi với Thế tử.

Ban đầu, Chu Thời Tự không mấy để tâm, bởi đây không phải lần đầu.

Anh lười biếng hỏi lý do, nhưng từ quản gia, người giúp việc đến vệ sĩ, không ai biết gì.

Nhận thấy điều bất thường, sắc mặt anh trở nên lạnh lẽo.

Lập tức, anh nghĩ ngay đến khả năng nhà họ Chu đã giở trò sau lưng.

Vì vậy, lần đầu tiên trong đời, Thế tử vì một người phụ nữ mà bướng bỉnh bỏ dở cuộc họp trăm người, khoác áo rời đi, lái xe thẳng về nhà chính.

Trong Phật đường.

Lão phu nhân đã chờ từ lâu.

Đối mặt với sự chất vấn từ cháu trai, bà bình thản lần chuỗi hạt, nhắm mắt nói: “Ta khuyên con nên đến sân bay ngay, người ta đã giúp con giữ lại rồi.”

Sau đó, quản gia đưa ra tờ giấy kiểm tra thai, để thiếu gia xem qua.

Chu Thời Tự lạnh lùng liếc một cái, đồng tử co rút.

Không chờ lão phu nhân nói thêm, anh lập tức xoay người lao ra cửa, chạy thẳng tới sân bay.

Cố Doãn Chân nhận được cuộc gọi khi đang ngồi trong phòng chờ VIP.

Trước đây, cô nghĩ rằng Chu Thời Tự thỉnh thoảng chơi ngông.

Nhưng sau khi chứng kiến vụ chặn máy bay tối nay, cô mới hiểu.

Ngông cuồng là do di truyền, là bệnh.

Cần chữa trị.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vọng ra từ điện thoại: “Em đang ở đâu?”

Câu hỏi thừa.

Truy cập rungtruyen.com để đọc trọn bộ...

Anh đang cho cô cơ hội để quay đầu.

Cố Doãn Chân siết chặt điện thoại, không trả lời.

Tiếng động cơ xe gầm rú, ánh sáng ngoài cửa sổ lướt qua nhanh như chớp, trong tiếng động cơ Ferrari vang vọng, anh hạ thấp giọng hỏi: “Chọn con, không chọn tôi?”

Thế tử nhà họ Chu, từ bao giờ lại hạ mình đến vậy?

Tim cô căng thẳng.

Cô hé môi, muốn nhắc anh lái xe chậm lại.

Nhưng lời vừa đến miệng, bỗng trở nên lạnh lùng.

“Tôi chán rồi.

Con sẽ theo họ tôi, anh được phép thăm nom.”

Ngắn gọn và dứt khoát.

Câu trả lời rất rõ ràng: cô chọn con, không chọn anh.

Thật sự rất tàn nhẫn.

Chu Thời Tự nở nụ cười lạnh, ánh mắt đầy châm biếm.



Vậy thì thử xem, ai tàn nhẫn hơn.

Ánh mắt anh lóe lên sự tàn bạo, đột ngột phanh gấp, giảm số, đánh mạnh vô-lăng.

Đuôi xe quay vòng, chiếc xe Ferrari mất thăng bằng lao thẳng vào lan can cầu.

Trong khoảnh khắc, thế giới chìm vào yên lặng.

Tiếng bận máy từ điện thoại vang lên không dứt.

Cố Doãn Chân cứng đờ ngồi yên, toàn thân lạnh buốt, thần sắc gần như tan rã.

Tại bệnh viện, sau năm giờ phẫu thuật cấp cứu.

Toàn bộ gia đình họ Chu từ ba thế hệ đều bị kinh động, huy động đội ngũ an ninh cấp mười, phong tỏa toàn bộ tòa nhà phẫu thuật.

Nhà họ Chu đắc tội với quá nhiều người.

Việc Thế tử gặp tai nạn trong đêm không thể che giấu trước giới truyền thông, tin tức đã lan truyền khắp Macao.

Hiện tại, tất cả đều đang chờ đợi.

Chờ xem Chu Thời Tự, người thừa kế duy nhất của nhà họ Chu, liệu còn sống hay đã chết.

Cố Doãn Chân cũng được bảo vệ rất kỹ lưỡng.

Trong bụng cô, mang theo hy vọng của gia tộc trăm năm, không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào.

Tuy nhiên, khi mọi chuyện diễn biến đến mức này, lão phu nhân vẫn điềm nhiên ngồi tại gia, thản nhiên điều khiển đại cục.

Trong cảnh hỗn loạn, Cố Doãn Chân lại ngửi thấy mùi vị âm mưu.

Dù cho người nằm bên trong kia là Chu Thời Tự.

Dù rằng từng thùng máu từ kho liên tục được chuyển vào phòng phẫu thuật.

Cô liên tục tự hỏi, nếu Chu Thời Tự vì cô mà chết, liệu cô có cảm thấy tội lỗi, hay có thể vì anh mà chết theo.

Cố Doãn Chân khẽ nhếch môi, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Thật không đáng.

Người như cô, làm sao có thể dễ dàng vì một người đàn ông mà quên đi bản thân.

Không gian xung quanh tĩnh mịch đến đáng sợ.

Không biết đã qua bao lâu.

Đèn báo hiệu của phòng cấp cứu vụt tắt, cánh cửa trắng chầm chậm mở ra.

Bác sĩ thông báo, bệnh nhân tạm thời qua cơn nguy kịch, cần chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt để tiếp tục theo dõi.

Nghe tin này, những người nhà họ Chu đứng ngoài hành lang nhìn nhau, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Cố Doãn Chân thấy rõ tất cả.

Đều là những diễn viên tài năng.

Nhà họ Chu chỉ có một người thừa kế hợp pháp, nhưng việc nhận con nuôi từ chi thứ chẳng phải là một cách giải quyết sao?

Vừa rồi, có bao nhiêu người thất vọng hơn là vui mừng.

Nhưng Thế tử mệnh lớn.

Không chết được.

Tối hôm đó, Cố Doãn Chân ở lại trông trong phòng bệnh.

Lão phu nhân cử quản gia giám sát 24/24, ánh mắt không được rời khỏi thiếu gia dù chỉ một giây.

Dòng máu ruột thịt, vẫn còn chút hơi ấm.

Dù sao, người nằm trên giường cũng là cháu ruột bà.

Dẫu vậy, Cố Doãn Chân vẫn đánh giá thấp lão bà ấy.

Trong hoàn cảnh này, quản gia lại nói nhiều bất thường, cố ý truyền đạt thông điệp:

Ví dụ, bác sĩ dự đoán, nếu sau ba ngày mà thiếu gia vẫn không tỉnh, rất có thể sẽ trở thành người thực vật.

Hoặc, nguyện vọng lớn nhất đời này của thiếu gia là mong Cố tiểu thư yên tâm sinh con, mãi mãi ở bên anh.

Không chịu nổi tiếng lải nhải bên tai, Cố Doãn Chân nhíu mày, lạnh lùng cắt lời:

“Tôi có thể đồng ý, nhưng nếu sau ba ngày anh ấy không tỉnh, tôi sẽ đánh anh ấy một trận ra trò.”

“…”

Quản gia sợ đến run người.

Thiếu gia thích kiểu người gì thế này?

May mắn thay, trời không phụ lòng người có tình.

Ngủ đủ 72 giờ, Thế tử cuối cùng mở đôi mắt nặng trĩu vào lúc 8 giờ 5 phút tối.

Ánh đèn trắng dịu dàng chiếu lên gương mặt thanh thản của người phụ nữ ngồi cạnh, trông như cảnh trong mộng.

Chu Thời Tự khẽ động ngón tay, vừa nhấc lên đã rơi xuống.

Tiếng động nhẹ khiến Cố Doãn Chân giật mình tỉnh dậy.

Như cảm nhận được điều gì, cô thử ngẩng đầu, lặng lẽ đối diện với đôi mắt đen thẳm của người đàn ông đang nhìn cô chăm chú.

Anh đã tỉnh.

Cố Doãn Chân hoàn hồn, định đứng dậy gọi bác sĩ, nhưng bị bàn tay lớn giữ lại.

Thật khó tin, một người trọng thương như anh mà lúc này vẫn có thể dùng lực mạnh đến vậy.

“Tôi không đi.”

Cô dịu giọng an ủi: “Trước khi anh hồi phục xuất viện, tôi sẽ ở bên anh.”

“Sau đó?”

Chu Thời Tự khàn giọng hỏi.

Vừa tỉnh lại, việc đầu tiên là muốn biết vị trí của mình trong lòng cô.

Nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng.

Theo lực kéo nơi cổ tay, Cố Doãn Chân ngồi lại bên giường.

Bàn tay cô nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay anh, nghiêm túc hứa hẹn:

“Chờ con chào đời, xem xem bé có muốn gọi anh là cha không, tôi nghe theo ý con.”

Sắc mặt Chu Thời Tự dịu lại.

Trên đời này, làm gì có chuyện con ruột mình lại không chịu gọi mình là cha.

Cái mạng này anh cược không uổng.

Một câu nói của cô, hiệu quả rõ rệt.

Cuối cùng, anh cũng buông tay.

Tiếp tục thừa thắng, Cố Doãn Chân dịu dàng dỗ dành: “Hãy dưỡng thương thật tốt, chúng ta còn nhiều thời gian.”

Thế tử cười.

Ngoan ngoãn nhắm mắt, chờ bác sĩ đến kiểm tra.

Người ngồi bên giường rời đi, bước ra ngoài.

Quản gia thay thế, tốt bụng nhắc nhở: “Thiếu gia, trẻ sơ sinh chưa biết nói đâu.”

Không gian như ngưng lại.

Chu Thời Tự từ từ mở mắt.

Ngoài cửa, bước chân Cố Doãn Chân khựng lại, muốn chửi người.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt cô thoáng qua một tia xót xa.

Đồ ngốc.

Thật ngốc.

[Toàn văn hoàn]

Đây là một kết thúc mở.

Dù tương lai có bước vào hôn nhân hay không, thì đứa con vẫn sẽ là sợi dây ràng buộc khiến hai người không thể dứt ra.
 
Back
Top Bottom