Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh

Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 70


"Còn ra ngoài không?"

Đan Tam vào nhà, nhìn cái bọc nhỏ trên giường sưởi, trong mắt lóe lên một tia cười.

Nhà nông hộ thì phòng tắm đều ở bên ngoài, nửa đêm nếu không ra ngoài thì sẽ khóa cửa.

"Không, không... không đi..."

Đan Tam liền đóng cửa, cài chốt.

Nến long phượng trên giá vẫn đang cháy, cây nến này đêm nay không thể tắt. Đan Tam thấy Từ Quả Quả sắp tự làm mình ngạt thở, nghĩ đến gương mặt mỏng manh của nàng, hắn bật cười, cởi áo và giày, nằm xuống phía ngoài.

Im lặng một lúc.

Đan Tam mở lời trước: "Không ngột ngạt sao?"

Ngột ngạt.

Từ Quả Quả cảm thấy mình sắp bị ngạt chết.

Nàng còn chưa kịp nói gì, tấm chăn trên đầu đã bị một bàn tay lớn kéo xuống. Nàng vừa mới thò đầu ra đã chạm vào một đôi mắt dịu dàng đang mỉm cười.

Có lẽ chính nụ cười quen thuộc này đã làm giảm bớt sự căng thẳng của Từ Quả Quả. Nàng chậm rãi lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn tươi tắn như hoa phù dung, do dự một chút rồi mở miệng: "Tam ca..."

Mỗi bước mỗi xa

"Ừ?"

"Ta có chút sợ..."

Đan Tam hơi sững sờ, màu mực trong mắt hắn tối sầm lại.

"Đừng sợ."

Từ Quả Quả chớp chớp mắt: "Nhưng mà nghe nói rất đau..."

Nàng ấm ức tủi thân, dáng vẻ bạo gan lúc trước không biết đã chạy đi đâu mất. Mấy ngày trước còn dám đùa giỡn với Đan Tam trong khuê phòng, giờ thì co rúm lại thành một cục.

Từ Quả Quả tự mình cũng thấy xấu hổ, rõ ràng lý thuyết cũng nắm được không ít, nhưng mà thực sự phải ra chiến trường, nàng lại không dám nữa.

Đan Tam cụp mắt không biết nên nói gì, bởi vì... hắn biết, nói không khó chịu là lừa nàng, nhưng nếu bảo hắn từ bỏ...

"Tam ca, có thể..."

"Không thể."

Đan Tam như thể đã đoán trước được điều gì, hầu kết hắn khẽ lăn. Từ Quả Quả trợn tròn mắt, nàng còn chưa mở miệng mà hắn đã từ chối.

Đan Tam cũng có chút do dự, hắn không nỡ để Từ Quả Quả chịu khổ. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng hắn nhớ lại một số bổ sung ở phía sau cuốn sách kia, liền nói: "Nàng đừng sợ, ta thử xem."

Từ Quả Quả: "Thử cái gì?"

Đan Tam không nói gì, mà vén một góc chăn lên, cứ như vậy, giống như một ngọn núi lớn, đè lên.

Từ Quả Quả mở tròn mắt, rồi sau đó, một đôi tay che đi đôi mắt nàng.

...

Rất nhiều chuyện xảy ra sau đó, Từ Quả Quả không muốn nhớ lại lắm.

Khi nàng trở nên cực kỳ kỳ lạ, trên trán nàng rịn ra mồ hôi.

"Chàng, chàng sao có thể..."

Tò mò hại c.h.ế.t mèo.

Nàng không nên hỏi thêm câu đó.

Bây giờ Đan Tam đã dùng hành động để trả lời nàng thử cái gì, nhưng người không chịu nổi trước lại là Từ Quả Quả.

Đan Tam trong chuyện này lại có trí nhớ tốt và kiên nhẫn một cách kỳ lạ, hắn nhớ rõ từng bước, đồng thời cũng ghi nhớ phản ứng của Từ Quả Quả ở từng chỗ.

Tấn công vào điểm yếu là bản năng bẩm sinh của một thợ săn.

"Á..."

Vào khoảnh khắc cuối cùng, Từ Quả Quả ưỡn cong tấm lưng nhỏ như một con mèo con, trước mắt trắng xóa. Tiểu cẩm lý vui vẻ hiện ra, và cái suối nhỏ bé kia, vậy mà đã biến thành một cái ao nhỏ.

Đúng rồi...

Cam lộ...

Từ Quả suýt chút nữa quên mất.

Nàng đã uống rất nhiều cam lộ khi ở đỉnh điểm, và những chuyện tiếp theo...

Ừm.

Hình như nàng đã cảm nhận được niềm vui trong đó.

Có lẽ là vì cam lộ, khi người thợ săn thực sự tiến về phía con mồi, nàng không cảm thấy đau nhiều.

Chỉ khẽ rên một tiếng, mọi thứ đều thuận lợi đến khó tin.

Và người thợ săn ban đầu cẩn thận dò xét, nếm thử một chút bên cạnh con mồi, sau đó thấy nàng không còn chống cự, mới bắt đầu thỏa sức tận hưởng.

Đêm nay Từ Quả Quả không nhớ rõ tất cả ký ức, chỉ nhớ cảm giác đó không tệ, nhưng cuối cùng nàng mệt đến muốn chết, Đan Tam lúc thì ở trước người nàng, lúc thì ở sau lưng nàng, tóm lại là không ngừng nghỉ, cuối cùng nàng hoàn toàn dựa vào cam lộ để duy trì.

Nàng vốn tưởng đây là thiên phú dị bẩm của người thợ săn, nhưng nhiều năm sau vào một ngày nọ, Từ Quả Quả mới biết, tiểu cẩm lý c.h.ế.t tiệt này quả thật có tác dụng, cam lộ này vì Đan Tam mà sinh ra, đối với hắn lại có tác dụng khác!!

Trong lòng Từ Quả Quả khổ sở, người vất vả chỉ có mình nàng mà thôi!

Cuối cùng Từ Quả Quả thực sự không chịu nổi nữa, mềm nhũn nâng chân lên. Đan Tam một tay nắm lấy, lại cúi xuống hôn hôn, biết nàng thực sự mệt, lúc này mới hoàn toàn từ bỏ.

Đến khi Từ Quả Quả rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi, nến long phượng cháy suốt cả đêm, đã cháy đến tận đáy...
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 71: Cuộc sống sau hôn nhân


Một đêm mệt mỏi

Hôm sau Từ Quả Quả ngủ thẳng đến tận gần giờ Tỵ, khi tỉnh dậy nàng vẫn còn mơ màng, cho đến khi ánh nắng từ ngoài cửa sổ rọi vào mới chợt bừng tỉnh. Nàng bật dậy, lẩm bẩm "Xong rồi, xong rồi", rồi cuống quýt tìm quần áo.

Quần áo của nàng đâu rồi!

Trận chiến tối qua có chút thảm khốc, nội y của Từ Quả Quả bị rách một chiếc, cuối cùng bị Đan Tam vò thành một cục nhăn nhúm, không biết ném đi đâu mất. Nàng tìm một vòng, cuối cùng mới phát hiện dưới gối Đan Tam có đặt gọn gàng bộ quần áo mới mà hắn đã chuẩn bị cho nàng.

Từ Quả Quả thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thay vào.

Tân phụ mới về nhà ngày đầu tiên phải đi dâng trà cho trưởng bối, vậy mà nàng lại ngủ nướng, thật là không ra thể thống gì.

Nàng vội vàng thay quần áo rửa mặt, trong lúc bận rộn, Từ Quả Quả chợt nhận ra, đêm qua nàng đã ra nông nỗi ấy rồi mà hôm nay lại không đau lưng mỏi chân, xem ra cam lộ này quả thật hữu ích...

Suy nghĩ bị cắt ngang, cửa mở ra, Từ Quả Quả còn tưởng là Đan Tam đã về, nhưng hóa ra là Đan Điềm Điềm.

"Tẩu tẩu, tẩu dậy rồi." Đan Điềm Điềm cười và nháy mắt với nàng: "Vừa đúng lúc, ăn sáng thôi."

Từ Quả Quả vội hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi? Tổ mẫu đâu, tổ mẫu không giận chứ?"

Đan Điềm Điềm ngẩn người, sau đó cười nói: "Tổ mẫu sao lại giận, tổ mẫu nói tẩu hôm qua vất vả, bảo tẩu ngủ thêm một lát, ca ca cũng nói không cho ta gọi tẩu dậy mà."

Từ Quả Quả khẽ hừ một tiếng: "Bây giờ chàng ấy lại biết giả bộ làm người tốt."

Câu nói này của Từ Quả Quả Đan Điềm Điềm không nghe rõ, liền hỏi: "Tẩu tẩu nói gì cơ?"

"Không có gì." Từ Quả Quả nhanh nhảu đáp.

Chuyện này tốt nhất là không nên làm hư trẻ con.

Từ Quả Quả rửa mặt thay quần áo xong liền bước ra khỏi cửa.

Kỳ lạ là trong sân không thấy Đan Tam đâu, nàng đi đến phòng tổ mẫu trước. Đan nãi nãi đã đợi nàng, bà cụ từ bi hiền hậu, cười rất ôn hòa.

"Tôn tức phụ kính trà cho tổ mẫu." Từ Quả Quả nhớ rõ quy củ, cung kính dâng một chén trà cho Đan nãi nãi.

Đan nãi nãi cười nhận lấy, sau đó đỡ Từ Quả Quả đứng dậy.

Mỗi bước mỗi xa

"Ngoan ngoan ngoan, đứa trẻ ngoan."

Đan nãi nãi tháo một chiếc vòng tay trên tay ra, đeo vào cho Từ Quả Quả.

"Đứa trẻ ngoan, đây là vật gia truyền của Đan gia chúng ta, bắt đầu từ hôm nay giao cho con."

Từ Quả Quả nhìn liền biết đây là một chiếc vòng ngọc phỉ thúy thượng hạng, đây là lễ vật gặp mặt của tôn tức phụ, nàng đương nhiên không thể từ chối. Nàng thụ sủng nhược kinh, vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn tổ mẫu!"

Từ Quả Quả và bà cụ có một sự gần gũi tự nhiên, nói chuyện một lát, Đan nãi nãi đã bị Từ Quả Quả chọc cười vui vẻ không ngớt, giống như một đứa trẻ già dặn. Còn Từ Quả Quả thấy tổ mẫu vẫn ho nhẹ, liền lén lút thêm một chút cam lộ vào trà. Sau khi Đan nãi nãi uống xong, cơn ho lại thuyên giảm rất nhiều.

Đã gần trưa, Đan Tam vậy mà vẫn chưa xuất hiện, Từ Quả Quả không kìm được liếc nhìn ra sân mấy lần.

Đan nãi nãi sao lại không hiểu chứ, cười nói: "Uyên ca nhi sáng nay bị thôn trưởng gọi đi giúp việc, lát nữa sẽ về thôi."

Ánh mắt Từ Quả Quả xao động: "Con có đợi chàng ấy đâu."

Đan nãi nãi cười mà không nói gì.

Ngoài sân truyền đến một tràng tiếng bước chân và tiếng chó sủa, Đan nãi nãi nói: "Uyên ca nhi về rồi."

Đan Tam dắt Hắc Nữu, vừa vào sân, ánh mắt liền bắt đầu tìm kiếm. Đan Điềm Điềm cười nói: "Tẩu tẩu đang nói chuyện trong phòng tổ mẫu đó."

Trong mắt Đan Tam lóe lên một tia dịu dàng, hắn thả Hắc Nữu về chuồng chó, sau đó tự mình cũng đi vào phòng tổ mẫu.

"Về rồi à?" Đan nãi nãi thấy đại tôn tử thì cười hỏi.

Đan Tam gật đầu, chào tổ mẫu trước: "Về rồi ạ." Sau đó, ánh mắt hắn rơi xuống người Từ Quả Quả, không thể rời đi được nữa.

Từ Quả Quả thấy vậy liền giả vờ như không thấy, còn nũng nịu hừ một tiếng.

Đan nãi nãi sao lại không biết tâm tư của mấy người trẻ tuổi này chứ, cười nói: "Ta đi xem bếp núc một chút, Uyên ca nhi, con ở đây nói chuyện với Quả Quả đi."

Từ Quả Quả cũng muốn đứng dậy đi giúp, nhưng giây tiếp theo nàng hiểu ý sâu xa của người lớn tuổi, đành phải đứng yên tại chỗ chờ đợi.

Đan Tam đi đến gần nàng, cúi đầu.

Từ Quả Quả lập tức hiểu lầm ý hắn, đột nhiên lùi lại một bước, cảnh giác nhìn hắn.

Đan Tam chợt cười: "Trên cổ có một dấu vết... để ta xem..."

Từ Quả Quả biết mình đã hiểu lầm ý hắn, lập tức xấu hổ vô cùng. Bây giờ nghe nói còn có dấu vết, lập tức kinh hãi, vội vàng cầm lấy gương trong phòng, nhìn một cái, trên cổ quả nhiên có một vết đỏ mờ ám, tuy đã rất nhạt, nhưng vừa nãy Đan nãi nãi và nàng ở gần như vậy...

Từ Quả Quả xấu hổ quay đầu lại, không nói lời nào liền muốn đánh kẻ khởi xướng. Nhưng Đan Tam lại thuận thế ôm nàng vào lòng, dụ dỗ bên tai Từ Quả Quả: "Lỗi của ta... lần sau nhẹ nhàng hơn..."

Lại còn lần sau!

Từ Quả Quả nghe xong liền rụt cổ lại, vốn muốn tiếp tục tố cáo, nhưng thời cơ rõ ràng không thích hợp lắm. Nàng nhỏ giọng giận dữ nói: "Ta thế này làm sao mà gặp người khác được..."

Đan Tam cũng không biết, do dự một chút, nói: "Trước tiên lấy phấn che đi?"

Từ Quả Quả ừ một tiếng, chỉ có thể tạm thời như vậy.

Dấu vết mà cam lộ cũng không thể xóa đi được, không biết hắn đã dùng bao nhiêu sức lực...
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 72


Bữa sáng là do Điềm Điềm làm. Từ Quả Quả nói sau này cơm nước trong nhà đều do nàng lo, nhưng bị Đan nãi nãi từ chối: "Con và Uyên ca nhi sau này đều phải vào thành, vất vả lắm, cứ để Điềm Điềm làm là được, dù sao con bé ở nhà cũng không có việc gì mấy."

Đan Điềm Điềm: "Đúng vậy tẩu tẩu, tẩu đừng làm mệt! Nhưng mà tay nghề của ta không bằng tẩu, tẩu đừng chê nhé."

"Sao lại thế được! Ngon lắm đó!" Từ Quả Quả bày tỏ sự khen ngợi và khẳng định tay nghề của Đan Điềm Điềm, trên mặt tiểu cô nương cũng nở một nụ cười.

Sau khi ăn xong, người Đan gia lại không cho Từ Quả Quả rửa bát.

Nàng không làm gì cả, có chút không được tự nhiên. Nàng đi đến bên cạnh Đan Tam nhỏ giọng hỏi: "Có phải ta quá nhàn rỗi rồi không..."

Trong mắt Đan Tam lóe lên ý cười: "Nghỉ ngơi đi, không có gì phải làm cả."

Từ Quả Quả nhìn quanh sân, quả thật, mọi thứ đều ngăn nắp trật tự. Người Đan gia không nghi ngờ gì là chăm chỉ, Đan Tam đã làm xong tất cả công việc trong sân từ sáng sớm.

Từ Quả Quả chợt nhớ ra hỏi: "Sáng sớm chàng đi đâu vậy?"

Đan Tam: "Thôn trưởng bảo ta đi hỗ trợ, trong thôn có một lô bò sữa mới về, chuẩn bị xây dựng một trang trại nuôi bò."

"Bò sữa?" Từ Quả Quả nghe xong liền tinh thần phấn chấn.

"Là loại bò màu đen trắng phải không?"

"Ừ, nàng đã thấy qua?"

"Ừ! Loại bò đó sản xuất sữa bò mà, ta biết. Bao nhiêu con, là do thôn nuôi tập thể sao?"

"Tổng cộng mười con, thôn trưởng nói nếu có người muốn mua về tự nuôi cũng được."

Từ Quả Quả im lặng, nàng rõ ràng bắt đầu tính toán chuyện này, có lẽ là sự ăn ý trong kinh doanh, Đan Tam vừa nhìn thấy vẻ mặt của nàng liền mơ hồ đoán được: "Nàng muốn mua?"

Từ Quả Quả gật đầu mạnh mẽ, ánh mắt lấp lánh: "Đúng! Sữa bò là một công việc kinh doanh tốt! Tam ca, công việc g.i.ế.c mổ của chàng hiện tại tuy kiếm tiền, nhưng đối tượng khách hàng của sữa bò khác, rất nhiều gia đình giàu có, gia đình quyền quý đều cần đến nó."

Đan Tam nghe lời Từ Quả Quả nói, cũng nghiêm túc bắt đầu suy nghĩ về đề nghị này.

Từ Quả Quả nhìn về phía khoảng đất trống phía sau sân, nói: "Khoảng đất trống phía sau này là của nhà chúng ta, hoàn toàn có thể xây dựng một chuồng bò, chuyện này chắc không làm khó được chàng đâu."

Đan Tam đọc được sự tin tưởng trên khuôn mặt nàng, trong lòng hắn cũng cảm thấy rạo rực, gật đầu: "Được, nghe nàng."

Từ Quả Quả cười: "Nghe ta, vậy nếu lỗ thì sao."

"Không thể." Đan Tam dứt khoát nói, "Nàng thông minh. Vả lại, nếu lỗ thì lỗ, không đáng gì."

Từ Quả Quả khúc khích cười, kiếm tiền gì đó, quả nhiên vẫn là thứ nàng thích nhất. Chỉ cần hai người cùng cố gắng, làm sao có thể không có một cuộc sống tốt đẹp chứ.

Ngày đầu tiên sau hôn nhân, Từ Quả Quả cũng không hề nhàn rỗi. Mặc dù hàng quán có thể nghỉ ngơi hai ba ngày, nhưng buổi chiều nàng vẫn đang tính toán xem hai ngày nữa sẽ bán gì, cái đầu nhỏ của nàng không hề ngừng nghỉ.

Màn đêm buông xuống, trong thôn thường đi ngủ sớm.

Từ Quả Quả đến phòng tắm, ngạc nhiên phát hiện ở đây lại có một cái bồn tắm lớn.

Ban đầu, Từ Quả Quả còn tưởng là Đan gia vốn đã có, nhưng sau khi nàng nằm vào thì ngửi thấy một mùi gỗ tự nhiên thoang thoảng, rõ ràng, cái bồn gỗ này mới được làm không lâu.

Quan sát kỹ hơn, mặt Từ Quả Quả lại đỏ bừng.

Cái bồn tắm này rất lớn, ngồi hai người cũng thừa sức, Đan gia không thể có cái bồn tắm lớn như vậy... Giải thích duy nhất chỉ có thể là sau khi xác định hôn sự, Đan Tam đã làm cho nàng...

Còn về việc tại sao lại dành cho hai người...

Từ Quả Quả xấu hổ vỗ vỗ mặt nước, mặt lại đỏ bừng.

Đêm nay, nàng có nói gì cũng không chịu.

Đan Tam cũng biết mình có chút quá đáng, không làm phiền nàng nữa. Nhưng khi đêm khuya tĩnh lặng, hắn đột nhiên thần thần bí bí lấy ra một lọ thuốc nói muốn bôi thuốc cho Từ Quả Quả, làm Từ Quả Quả lại sợ hãi không nhẹ.

"Không, không cần đâu..."

"Cần chứ."

Đan Tam rất cố chấp: "Đêm qua đã bôi một lần, hôm nay tiếp tục."

Từ Quả Quả trợn tròn mắt: "Đêm qua chàng bôi thuốc cho ta sao? Bôi bằng cách nào?"

Đan Tam không nói gì, muốn tự mình thử nghiệm cho nàng. Từ Quả Quả bây giờ dùng đầu ngón tay cũng có thể nghĩ ra cách bôi, xấu hổ lập tức kéo chăn che lại: "Thật sự không cần, không đau nữa!"

Tác dụng của cam lộ rất lớn, đáng tiếc Đan Tam không biết, Từ Quả Quả cũng không biết giải thích thế nào cho hắn.

Tóm lại là không cho, ánh mắt Đan Tam híp lại: "Thật không?"

Từ Quả Quả gật đầu lia lịa.

"Vậy ta cũng phải kiểm tra."

"..."

Cái người này!

Thật là muốn chọc tức c.h.ế.t nàng!

Cuối cùng, Từ Quả Quả không thể chống lại được, đành phải để Đan Tam thổi tắt đèn mới chịu bôi thuốc. Đêm qua là đêm động phòng hoa chúc, hôm nay thì có thể tắt đèn.

Ánh sáng trong phòng tối, cũng che đi được khuôn mặt đỏ bừng của Từ Quả Quả.

Đêm thứ hai bình yên vô sự, Từ Quả Quả ngủ một giấc thật ngon.

Nàng không có gì bất ngờ sẽ không ngủ nướng, khoảng quá giờ Mão một chút là tự động tỉnh dậy. Bên ngoài vẫn còn mờ sương, nàng theo bản năng sờ bên cạnh, Đan Tam vậy mà không có ở đó.

Từ Quả Quả chợt tỉnh hẳn, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong sân cũng không có ai... Chẳng lẽ ở phòng tắm?

Từ Quả Quả dụi mắt đi đến, quả nhiên, trong phòng tắm có thắp một ngọn đèn nhỏ mờ ảo. Nàng vừa định cất tiếng, đột nhiên nghe thấy một âm thanh không đúng lắm.

Dường như là tiếng th* d*c trầm thấp phát ra từ cổ họng, còn kèm theo tiếng gầm gừ.

Mỗi bước mỗi xa

Từ Quả Quả ngay lập tức hiểu ra điều gì đó.

Nàng lập tức quay người, như một đứa trẻ làm sai.

Đúng đúng đúng, nàng đã đánh giá thấp một số nhu cầu bình thường... Nàng có tội.

Đáng tiếc đã muộn, đột nhiên, một đôi cánh tay mạnh mẽ từ phía sau vươn ra, ôm Từ Quả Quả vào trong.

Nam nhân rõ ràng toàn thân ẩm ướt, đôi mắt đen dài hẹp không hề che giấu suy nghĩ của mình, căng thẳng nhìn chằm chằm Từ Quả Quả.

"Tỉnh rồi à?"

"A? ...Cái đó, đúng..."

Từ Quả Quả nhìn đông nhìn tây nhưng không cúi đầu, nhưng điều đó không có nghĩa là một số chuyện sẽ không xảy ra.

Đan Tam vươn tay dò xét.

"Còn đau không?"

"..."

Bây giờ nói đau, có thể đại diện cho việc đêm qua không nói dối không?

Từ Quả Quả dứt khoát không nói gì nữa, nhắm mắt lại.

Lúc này trời còn sớm, chưa sáng hẳn, thôi vậy, mặc kệ hắn.

Chỉ là Từ Quả Quả sĩ diện, vào phút cuối vẫn dựa vào vai hắn làm nũng: "Có về phòng được không... Lát nữa nếu đánh thức tổ mẫu, ta sẽ không còn mặt mũi nào ở cái nhà này nữa."

Đan Tam trong mắt đầy ý cười, cuối cùng vẫn chiều theo nàng, ôm con mèo nhỏ mềm mại trở về phòng.

"Được."

Hắn cúi đầu, trước khi hôn lên môi nàng lần nữa, cưng chiều nói một tiếng "được".
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 73: Đại kết cục


Sau hai ngày kết hôn, Đan Tam vẫn luôn ở trong phòng cùng Từ Quả Quả. Ba ngày nghỉ tân hôn cũng không quá đáng. Đến ngày thứ ba, theo quy tắc, Từ Quả Quả phải hồi môn.

Lần về nhà này có ý nghĩa đặc biệt, theo đề nghị của Từ Quả Quả, Đan nãi nãi cũng ra ngoài, còn có Đan Điềm Điềm nữa.

Cả hai người đều đã lâu không ra ngoài, đặc biệt là Đan nãi nãi, dưới tác dụng của cam lộ mấy ngày nay của Từ Quả Quả, cơn ho của Đan nãi nãi đã đỡ hơn rất nhiều, trông cũng tinh thần hơn trước nhiều.

Từ Quả Quả nghĩ muốn nhân cơ hội này để hai gia đình tụ họp, Đan Tam hỏi ý kiến Đan nãi nãi, Đan nãi nãi cũng đồng ý.

Còn về Đan Điềm Điềm, lại càng phấn khích không thôi. Nàng ta được ra ngoài, tẩu tẩu còn nói muốn đưa nàng ta vào thành chơi nữa!

Đan Tam thì đã sửa soạn lại xe bò một lượt, đến sáng sớm ngày thứ ba, cả nhà cùng nhau xuất phát.

Lễ vật về lại mặt của Từ Quả Quả, Đan Tam đã chuẩn bị sẵn từ sớm, chất đầy cả một xe lớn, Từ Quả Quả nhìn thấy cũng có chút kinh ngạc.

Đan Tam cưng chiều xoa đầu nàng: "Lên xe đi."

Từ Quả Quả cười cười, đỡ Đan nãi nãi cùng lên xe.

Hết tháng Giêng, thời tiết đã ấm lên rất nhiều, trên đường vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy cỏ dại và hoa dại. Con đường này Đan Tam và Từ Quả Quả đều vô cùng quen thuộc, chưa đầy một canh giờ, xe bò đã dừng ổn định trước cửa nhà Từ gia.

"Về rồi, về rồi! Tiểu cô và cô phụ đã về rồi!"

Hổ Nương và Hổ Đản đã đợi sẵn ngoài sân từ sớm, lúc này nhìn thấy bóng dáng Từ Quả Quả, liền vội vàng chạy vào sân. Từ mẫu và Từ Đức Hải nghe thấy động tĩnh, cũng vội vàng ra khỏi sân đón.

"Mẫu thân! Chúng con về rồi ạ! Tổ mẫu!"

Tiếng của Từ Quả Quả truyền đến, Từ bà tử và Từ mẫu đều cười đi ra đón.

"Về rồi ấy hả? Mau vào đi."

Đến khi nhìn thấy Đan nãi nãi, lại càng bất ngờ hơn: "Ôi, hôm nay đến đông đủ thế này? Mau mời vào, mời vào."

Từ Quả Quả cười kể lại dự định của mình. Nhà nông dân vốn không có nhiều lễ nghi rườm rà như vậy, Từ mẫu cười gật đầu: "Vốn dĩ, lúc Tết đã nghĩ nếu có thể ở cùng nhau thì tốt biết mấy, nhưng lúc đó Niếp Niếp và Tam lang chưa thành thân, giờ thì tốt rồi, nhà chúng ta cũng coi như đoàn viên!"

Cả nhà có nói có cười bước vào sân nhà Từ gia, Từ Đức Hải và Vương Thư Thư cũng cười rót trà, lấy bánh. Từ bà tử và Đan nãi nãi thì ngồi trên giường sưởi nói chuyện phiếm, Từ Quả Quả tự nhiên lao vào bếp giúp Từ mẫu.

Từ mẫu rõ ràng tâm trạng rất tốt, mặt mày hớn hở: "Niếp Niếp, hôm nay con về, mẫu thân thật vui."

Từ Quả Quả cười đánh trứng: "Có gì đâu ạ, nhà mình lại không xa, con dù sao cũng có thể thường xuyên về mà, với lại con và Tam ca đã bàn qua, đợi sau này chúng con kiếm được tiền, nói không chừng còn có thể mua nhà ở thành Biện Kinh nữa, đến lúc đó, sẽ đón cả người và tổ mẫu qua đó!"

Hai câu nói của Từ Quả Quả đã chọc Từ mẫu cười phá lên: "Được, được, mẫu thân sẽ chờ ngày đó!"

Hôm nay còn náo nhiệt hơn cả ngày lễ, Từ Quả Quả giúp Từ mẫu bày ra một bàn đầy ắp các món ăn.

Món nguội, món nóng đủ cả. Đan Tam mua một ít thịt bò từ trong thành, thịt bò quý hiếm. Từ Quả Quả dùng xương bò hầm một nồi nước dùng đặc, lúc này thời tiết vẫn chưa hoàn toàn ấm lên, cả nhà vừa lúc quây quần bên nhau, ăn lẩu bò.

Từ mẫu cũng thấy hay, lẩu vừa ấm vừa tiện lợi, bà cụ cười nói: "Niếp Niếp nhà ta lúc nào cũng có ý hay."

Từ Quả Quả liền bắt tay vào chuẩn bị sôi nổi.

Lẩu làm đơn giản hơn một bàn đầy món ăn. Thịt thái lát mỏng trực tiếp, rau tươi rửa sạch phân loại bày ra đĩa. Nước hầm xương bò có thể dùng làm nước lẩu thanh, Từ Quả Quả còn tự xào một nồi nước lẩu cay tê.

Từ mẫu đứng một bên nhìn ngạc nhiên: "Niếp Niếp, con định làm gì vậy?"

Từ Quả Quả cười không nói gì: "Mẫu thân, người cứ chờ đi ạ."

Lẩu mà, không nghi ngờ gì là thứ phù hợp nhất với tiết trời này.

Từ Quả Quả bận rộn trong bếp vui vẻ không thôi.

Trong sân, Đan Điềm Điềm chơi đùa với Hổ Nương và Hổ Đản. Từ Đức Hải và Vương Thư Thư như hình với bóng.

Cả nhà thì chỉ còn mỗi Đan Tam một mình, đứng trong sân nhìn vào bếp, muốn vào nhưng lại ngại Từ mẫu có mặt, thành ra là người khó xử nhất.

Từ mẫu nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, liền lập tức hiểu được tình cảnh của Đan Tam. Nhưng bà cũng phải bận rộn trong bếp, không thể rời đi được.

Bà mím môi cười nhìn nữ nhi, hỏi: "Tam lang đối xử với con tốt chứ."

Mỗi bước mỗi xa

Từ Quả Quả đang bận rộn với công việc trong tay, không nghe ra ý thật của Từ mẫu, đáp: "Dạ! Chàng ấy đối xử với con rất tốt ạ!"

Từ mẫu thấy nàng không hiểu ý, liền hỏi thêm: "Thế còn chuyện đó thì sao? Niếp Niếp không bị khổ chứ?"

Từ Quả Quả lúc này mới hiểu Từ mẫu đang nói gì, mặt nàng đỏ bừng: "Không, không có... Mẫu thân, người đừng hỏi nữa..."

Dưới tác dụng của cam lộ, quả thật là không có.

Chỉ là hơi mệt một chút.

Từ mẫu biết nữ nhi mình đang thẹn thùng, nên không hỏi nữa. Nhưng nhìn vẻ ngượng ngùng và má ửng hồng trên mặt Từ Quả Quả, Từ mẫu cũng thực sự yên tâm.

"Niếp Niếp, mẫu thân vào xem tổ mẫu một lát, rồi sẽ quay lại."

"Vâng, người cứ bận đi ạ."

Từ mẫu quyết định tác thành cho đôi trẻ, bước ra khỏi bếp. Đan Tam đang chẻ củi trong sân, Từ mẫu bước ra cười nói với hắn: "Tam lang, ta muốn vào xem nãi nãi của Niếp Niếp, con có muốn vào bếp giúp Niếp Niếp một tay không?"

"Vâng!"

Đan Tam lập tức bỏ rìu xuống đáp lời, đợi Từ mẫu đi rồi, hắn vội vàng vào bếp.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 74


Từ Quả Quả đang bận rộn trước bếp, thấy hắn vào còn có chút ngạc nhiên: "Sao chàng lại vào đây?"

Đan Tam có chút lúng túng, nhìn quanh: "Mẫu thân bảo ta vào giúp."

Từ Quả Quả không nghĩ nhiều, cũng nhìn quanh một lượt, chỉ vào chậu trứng vừa luộc xong: "Vậy chàng giúp ta bóc đi."

Đan Tam lập tức đi đến, kết quả bị Từ Quả Quả nhanh tay vỗ vào mu bàn tay: "Chàng rửa tay chưa!"

"Ồ..." Đan Tam "ồ" một tiếng, đi rửa tay trước, sau đó mới đi vào lại.

Từ Quả Quả lúc này mới nhận ra hắn có chút không ổn, phản ứng một lát, rồi cười nói: "Chàng căng thẳng sao? Chàng cũng biết căng thẳng sao?"

Đan Tam bị nói trúng tim đen, ho khan một tiếng, hắn quả thật... có chút căng thẳng.

Từ Quả Quả cười: "Trước kia đâu phải chàng chưa từng đến nhà ta, có cần vậy không."

"Chuyện đó khác." Đan Tam nghiêm túc nói.

Từ Quả Quả cười hắn suốt ngày suy nghĩ nhiều, dứt khoát sai bảo hắn làm cái này cái kia. Dù sao thì người này chỉ cần không nhàn rỗi là được, hễ nhàn rỗi là cả người lại không ổn.

Từ Quả Quả muốn ăn lẩu, liền miêu tả với Đan Tam về việc sau này muốn có một cái lẩu uyên ương. Đan Tam có khả năng hiểu rất nhanh, liền nhanh chóng hiểu được Từ Quả Quả muốn gì.

"Đợi về ta sẽ làm cho nàng, tiện thể tìm thợ rèn đúc một cái."

Từ Quả Quả cười đồng ý, nhưng hôm nay chỉ có thể tạm bợ thôi. Từ Quả Quả tìm hai cái nồi, trực tiếp bê cả nồi, nước lẩu và rau củ đã chuẩn bị sẵn, có thể trực tiếp nhúng lẩu ăn.

"Ăn cơm thôi!"

Khi Đan Tam bưng hai cái nồi lên, cả nhà có chút ngạc nhiên: "Sao lại có hai nồi?"

Từ Quả Quả cười giới thiệu: "Một nồi cay một nồi không cay."

Hổ Đản nhìn vào nồi: "Chẳng có gì cả!"

"Tiểu tứ thối này! Gấp gì chứ!"

Lại có hơn chục bát đĩa được bày ra tuần tự, lúc này mọi người cuối cùng cũng hiểu ra, đây là ăn lẩu trực tiếp.

Từ mẫu nói: "Niếp Niếp nhà ta nhiều ý hay, nói cả nhà chúng ta ngồi quây quần thế này, vừa ấm áp lại vừa có thể trò chuyện."

Từ bà tử và Đan nãi nãi đều gật đầu: "Tốt, rất tốt!"

Bữa lẩu của Từ gia, từ giờ Ngọ ăn đến giờ Mùi, trực tiếp khiến tất cả mọi người trong nhà đều ăn no căng bụng, Từ Đức Hải và Đan Tam còn uống khá nhiều rượu, mặt của cả hai người đều hơi đỏ.

Sau khi ăn xong, Từ Đức Hải liền về phòng ngủ. Từ Quả Quả liếc nhìn Đan Tam, thấy hắn cũng rõ ràng có chút mơ màng, bất đắc dĩ kéo hắn một cái: "Không uống được thì uống ít thôi chứ... thật thà quá."

Nàng đành phải kéo Đan Tam về phòng mình. Từ mẫu cười đi nấu canh giải rượu cho bọn họ. Từ Quả Quả đánh một chậu nước, rồi thêm vào đó một ít cam lộ, lau mặt cho Đan Tam.

Từ Quả Quả tuy đã xuất giá, nhưng khuê phòng của nàng vẫn gọn gàng ngăn nắp, đồ đạc cũng không giảm đi bao nhiêu, ngay cả tấm nệm dưới thân cũng thơm tho.

Đan Tam nằm trên giường, vốn dĩ chỉ hơi đau đầu, bây giờ ngửi mùi hương chỉ thuộc về Từ Quả Quả, lại càng say hơn.

"Lau mặt đi, đầu còn đau không?"

Từ Quả Quả vắt khô khăn, đi đến bên giường ngồi xuống. Giọng nàng vốn mềm mại, như có một chiếc móc nhỏ. Từ Quả Quả đặt khăn lên mặt Đan Tam, nước lạnh buốt, nhưng Đan Tam nhìn nàng lại cảm thấy nóng hơn.

Giọng hắn có chút khàn: "Không đau."

"Chàng thật thà thế sao, Nhị ca của ta bảo uống là chàng uống, không biết từ chối à?"

Đan Tam: "Dù sao cũng là về lại mặt, lần đầu tiên mà."

Từ Quả Quả cười còn muốn nói gì đó, nhưng Đan Tam đột nhiên kéo nàng lại, Từ Quả Quả không giữ được thăng bằng, cả người đổ vào lòng hắn.

Ánh mắt nàng xao động: "Chàng làm gì vậy..."

Mỗi bước mỗi xa

Đan Tam không nói gì, chỉ ôm chặt lấy nàng, hơi thở nóng rực.

Đây là khuê phòng của Từ Quả Quả, ở đây khiến nàng có một cảm giác kỳ lạ: "Ta phải đứng dậy..."

Đan Tam rõ ràng không có ý định buông người ra.

...

Sau giờ ngọ, tiểu viện của Từ gia vô cùng yên tĩnh, duy chỉ có khuê phòng của Từ Quả Quả truyền ra một số âm thanh đỏ mặt tim đập, âm thanh đó rất nhỏ, như khóc như nức nở, cho đến tận buổi chiều, khi Từ Quả Quả và Đan Tam rời đi, trên mặt nàng vẫn còn vương lại hai vệt ửng hồng, không hiểu vì sao, cứ không muốn nhìn Đan Tam.

Từ mẫu và Từ bà tử tiễn bọn họ ra cửa.

Đan Tam hứa sau này sẽ thường xuyên đưa Từ Quả Quả về nhà. Từ mẫu rõ ràng rất hài lòng với chàng nữ tế này, cười liên tục đáp lời.

Về đến nhà, Đan nãi nãi và Đan tiểu Điềm đã ngủ sớm. Đan Tam chuẩn bị nước tắm cho Từ Quả Quả, nhưng Từ Quả Quả vẫn còn hờn dỗi, không chịu nói chuyện với hắn. Đan Tam tự biết mình đã sai, nhỏ giọng dỗ dành rất lâu, và hứa vài ngày nữa sẽ không làm bậy nữa, Từ Quả Quả mới bớt giận, miễn cưỡng cho hắn lên giường.

Sau ba ngày nghỉ ngơi sau hôn nhân, ngày mai lại phải bận rộn trở lại. Đan Tam quả thật không làm phiền Từ Quả Quả nữa, nhưng đến nửa đêm, Từ Quả Quả đang ngủ thì trở mình, theo bản năng lăn vào lòng Đan Tam.

Đan Tam vốn ngủ nông, mở mắt cười cười, ôm chặt lấy nàng.

Sáng hôm sau, khoảng giờ Mão, Từ Quả Quả lại theo thói quen tỉnh dậy.

Đan Tam còn dậy sớm hơn nàng. Nàng mềm mại vươn vai, nhìn ra ngoài sân. Sân vẫn là sân quen thuộc ấy, nam nhân cũng đang làm mọi công tác chuẩn bị trước khi ra ngoài. Từ Quả Quả chống cằm nhìn hắn rất lâu, không hiểu vì sao, trong lòng đột nhiên bị một cảm giác ấm áp và thỏa mãn bao trùm.

Người sống trên đời là vì cái gì?

Một người, một gia đình, một ngọn đèn vĩnh viễn thắp sáng vì mình.

Có người cùng mình trải qua mỗi ngày bình dị sau này, ăn ba bữa cơm đạm bạc mà ngon miệng. Kiếp trước nàng vẫn luôn cô độc, nhưng ông trời đã cho nàng một cơ hội làm lại, cho nàng hai gia đình.

Và còn cho nàng một người có thể bầu bạn cả đời.

Nam nhân trong sân dường như có cảm ứng, quay đầu nhìn lại.

Từ Quả Quả nở một nụ cười, cuối cùng cũng rời khỏi chăn.

Hôm nay, cũng là một ngày bình dị nhưng nỗ lực phấn đấu!
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 75: Ngoại truyện


Xuân đi thu đến, thôn Tiền Thụ và thôn Hậu Thụ trong mấy năm nay đều phát triển rất tốt.

Mưa thuận gió hòa, đồng ruộng của mọi người thu hoặc tốt hơn, túi tiền rủng rỉnh hơn, tự nhiên mà thế, Từ gia bây giờ cũng làm ăn rất phát đạt.

Trấn Thần Sơn so với trước đây đã náo nhiệt hơn rất nhiều, nhưng nói đến nơi náo nhiệt nhất, phải kể đến quán ăn Từ gia.

Đây là tiệm ăn do Từ Quả Quả và Nhị tẩu của nàng hợp tác mở. Những năm đầu bắt đầu từ một quán ăn nhỏ, nhưng vì Từ Quả Quả có tay nghề giỏi, người Từ gia lại đối đãi chân thành, nên rất nhanh đã nổi danh ở các thị trấn xung quanh!

Bản thân Vương gia vốn dĩ đã có vốn liếng, Vương Thư Thư làm bánh ngọt và mì sợi có tay nghề cực tốt. Nay lại hợp tác với Từ Quả Quả, hai người phát huy sở trường của mình, quán ăn Từ gia lập tức nổi tiếng vang dội. Sau khi việc kinh doanh ở trấn Thần Sơn ngày càng phát đạt, Từ Quả Quả đã đề xuất ý tưởng muốn phát triển ở kinh đô.

Gia đình nàng không hề ngạc nhiên, bao gồm cả Từ mẫu.

Mặc dù bà chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày bọn họ cũng có thể đến kinh thành làm ăn.

Nhưng mấy năm nay, Từ Quả Quả từng bước kéo gia đình nhỏ từng tan nát của bọn họ ra khỏi vũng lầy, rồi từng bước tiến gần hơn đến ước mơ. Giờ đây nhìn lại những ngày tháng u tối của mấy năm trước, đã khiến người ta phải thở dài.

Từ gia đã kiểm kê lại số tiền kiếm được trong mấy năm nay. Từ Đức Hải lại chạy khắp kinh đô, tính toán giá đất, chi phí xây nhà, có vẻ như thực sự khả thi!

Từ Quả Quả cười nói: "Việc làm ăn ngày càng lớn, cho dù tiền không đủ cũng phải vay một chút, cái đó gọi là đầu tư."

Mỗi bước mỗi xa

Đan Tam nhìn nàng thật sâu: "Không cần vay, ta cho nàng."

Từ Quả Quả oán trách nguýt hắn một cái: "Không cần... Nhị ca nói đã đủ rồi."

Đan Tam đành gật đầu: "Được."

Chỉ là tầm mắt không rời khỏi nàng lấy một giây.

Mấy năm trôi qua, không chỉ có Từ gia sống tốt.

Hôn nhân của Đan Tam và Quả Quả không cần phải nói, ngọt ngào như mật, ân ân ái ái.

Sức khỏe của Từ tổ mẫu cũng dần tốt lên, hồi phục thành một tiểu lão thái thái, tinh thần sảng khoái, không còn bệnh cũ, thậm chí còn có thể xuống đồng vung hai nhát cuốc! Mỗi ngày bà cụ đều tươi cười hớn hở, tính cách cũng trở nên cởi mở và lạc quan hơn một chút.

Đương nhiên, điều này không thể thiếu cam lộ của Từ Quả Quả.

Bao gồm một số món ngon, canh ngon sở trường trong quán ăn Từ gia, chỉ cần hai ba giọt, hương thơm đó chắc chắn sẽ làm rung chuyển mái nhà.

Có người thấy dáng vẻ của Từ bà tử còn cảm thấy lạ, đến tận nhà hỏi có phải đã dùng linh đan diệu dược gì hay không, Đan Tam nghiêm túc trả lời rằng không có, Từ Quả Quả liền ở một bên lè lưỡi.

Cam lộ cuồn cuộn không ngừng... Nói trắng ra, chẳng phải là vì hắn...

Từ Quả Quả mỗi lần nghĩ đến, đều cảm thấy đỏ mặt.

Còn về Từ gia, Từ Đức Hải bây giờ cũng làm công việc đàng hoàng. Tức phụ và muội muội cùng nhau mở quán ăn, hắn ta liền học nghề nuôi lợn từ Đan Tam.

Mấy năm nay, cũng đã mở một trang trại chăn nuôi lợn quy mô khá lớn.

Ngoài ra, hắn ta còn suy một ra ba, muốn nắm bắt cả việc kinh doanh thịt bò và thịt dê. Cảm quan của Vương gia đối với hắn ta cũng dần tốt lên, lão trượng cũng bày tỏ sẽ toàn lực ủng hộ.

Mà bắt đầu từ năm ngoái, chiến sự ở biên ải đã kéo dài năm sáu năm cuối cùng cũng chấm dứt. Và Từ gia, cuối cùng cũng đã dò la được tung tích của Từ Kiến Thụ và Từ Đức Giang, Từ bà tử ở nhà khóc lớn, người nhà phải khuyên một lúc lâu mới dừng lại.

"Đại Hải à... Phụ thân và đại ca con còn sống, còn sống đó!!"

Đối với gia đình bọn họ mà nói, người thân còn sống là tin tức cực tốt… Còn những chuyện khác, bọn họ hoàn toàn không bận tâm đến nữa…

Chờ chiến sự kết thúc, chắc hẳn Từ gia cuối cùng cũng được đoàn tụ.

Cửa hàng ở kinh đô đã chọn được địa điểm tốt, Từ Đức Hải và Đan Tam một tay lo liệu việc xây cất và trang trí. Từ Quả Quả đã đến xem trước, cửa hàng đầu tiên của bọn họ ở kinh đô tuy không lớn nhưng vô cùng tinh xảo, nằm sát khu buôn bán, sầm uất, đông người! Chắc chắn việc kinh doanh sẽ rất tốt, Từ Quả Quả rất hài lòng với mọi thứ ở đây!

Một ngày trước khi tiệm ăn Từ gia khai trương, Từ Quả Quả đã đến gặp Từ mẫu.

Từ khi biết Từ phụ sẽ sớm trở về, đôi mắt của phụ nhân chưa hề già nua này đã ánh lên tia sáng, có thể nói, bà đã không còn vướng bận tâm sự gì khác nữa.

Từ Quả Quả cười hì hì: “Mẫu thân, con muốn tặng cho người một thứ.”

Từ mẫu thấy nàng thần thần bí bí, cười nói: “Lại mua gì cho mẫu thân vậy?”

Nữ nhi hiếu thảo, mấy năm nay quà cáp không ngừng, Từ mẫu tự nhiên nghĩ như vậy, nhưng lần này Từ Quả Quả lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra một mảnh vải đỏ.

Từ mẫu vừa nhìn thấy mảnh vải đó liền sững sờ, hình dáng quen thuộc này…

“Trước đây con làm ăn, mẫu thân đã đưa cho con chiếc vòng này, nhưng con nghĩ, khi đó trong nhà khó khăn như vậy mà mẫu thân còn không nỡ lấy ra, đó là thứ phụ thân tặng, cho nên mẫu thân trân quý vô cùng!”

“Thực ra chiếc vòng này con vẫn chưa bao giờ mang đi cầm, đây là vật yêu thích của mẫu thân, bây giờ con trả lại cho mẫu thân, chờ phụ thân trở về, mẫu thân hãy đeo chiếc vòng này, vui vẻ sống cùng phụ thân.”

Từ Quả Quả còn chưa nói xong, Từ mẫu đã lệ rơi đầy mặt, bà không thể tin nổi nhìn nữ nhi, che miệng, Từ Quả Quả cười đeo chiếc vòng vào tay mẫu thân.

“Mẫu thân, cuộc sống sau này cả nhà chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc!”

Từ mẫu rốt cuộc không kìm được nữa, tiến lên ôm lấy nàng, Từ Quả Quả nhẹ nhàng vỗ lưng bà.

Im lặng rất lâu.

Từ mẫu gật đầu thật mạnh: “Quả Quả nói đúng, cuộc sống sau này nhất định sẽ ngày càng tốt đẹp! Ta tin!”
 
Back
Top Bottom