Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh

Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 60: Định Ngày Cưới


Cuối cùng, Đan Tam có chút hoảng loạn chạy ra khỏi phòng Từ Quả Quả.

Từ mẫu còn định giữ hắn lại ăn cơm, nhưng bị Đan Tam một mực từ chối.

Thấy dáng vẻ hoảng loạn của hắn, Từ mẫu có chút lạ, quay người về phòng hỏi Từ Quả Quả.

Từ Quả Quả đang ở trên giường lấy tay bưng mặt cười, mặt cũng đỏ bừng.

Từ mẫu thấy bộ dạng này thì còn gì mà không hiểu, cười cười không vào, lại lặng lẽ quay người rời đi.

Từ Quả Quả quả thật không tự nhiên ho nhẹ một tiếng.

Vừa rồi Đan Tam ngồi cạnh nàng, hai người rất gần nhau. Vì có thêm một tầng quan hệ này, Từ Quả Quả đương nhiên chú ý đến rất nhiều chi tiết mà trước đây nàng chưa từng để ý.

Ví dụ như... tuổi trẻ nhiệt huyết, nàng đương nhiên nhìn thấy một số điểm bất thường ở quần của Đan Tam, ừm.

Là một người phụ nữ của thế kỷ hai mươi mốt, nàng cũng có "kinh nghiệm".

Vì vậy, khi nhìn thấy, nàng không lập tức quay đi, điều này đã khiến má Đan Tam đỏ bừng, bật dậy khỏi ghế.

Ối chà.

Từ Quả Quả lúc này cũng có chút bối rối.

Không khí đột nhiên im lặng một chốc, Từ Quả Quả cố gắng chuyển chủ đề, rót cho hắn một cốc nước: "Cái kia... Tam ca huynh có muốn uống nước không?"

"Không cần!!"

Mỗi bước mỗi xa

Cuộc đối thoại trực tiếp này càng khiến sự bối rối lộ rõ.

Cuối cùng, Đan Tam cũng không biết nói gì, tóm lại là hắn đã "tông cửa" mà chạy ra ngoài.

...

Từ Quả Quả tự thấy mình có chút quá đáng, âm thầm ôm lấy khuôn mặt nóng bừng, cuối cùng ép mình quay lại giường, miễn cưỡng ngủ thiếp đi.

Sau hôm đó, Đan Tam có hai ngày không giúp Từ Quả Quả đi bày hàng.

Từ Quả Quả hai ngày không gặp hắn, khi ra quầy hàng đều có chút bồn chồn.

Nàng thỉnh thoảng nhìn về phía đầu đường, vẫn nghĩ có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, nhưng rất tiếc, lần nào cũng thất vọng.

Không đến nỗi nhỏ mọn như vậy chứ!

Từ Quả Quả thầm mắng trong lòng, nhưng rồi lại nghĩ thông suốt. Dù sao đây không phải thời đại của nàng, nam nữ đại phòng.

Chưa kể những chuyện quá đáng nàng đã làm với hắn trước đó, chỉ riêng cái phản ứng của nàng trong phòng hôm đó, sao mà giống nữ tử thời này được.

Từ Quả Quả tự mình nghĩ mà ngây ngô cười tủm tỉm.

Chắc là đã làm hắn sợ.

Không biết với tính tình lạc lõng không ăn khớp như nàng, sao Đan Tam lại bằng lòng cưới mình.

Hắn trông có vẻ cũng cổ hủ như vậy mà...

Từ Quả Quả rất nhanh không còn tâm trí để tiếp tục nghĩ về những chuyện này nữa, bởi vì người ở quầy hàng ngày càng đông.

Nàng vừa rao hàng vừa bận rộn, rất nhanh, gần đến giờ Ngọ, nàng đoán Từ Đức Hải sắp đến, vì vậy cố ý giữ lại một phần thức ăn cho Nhị ca của nàng.

Hai người bây giờ đã quen với việc cùng nhau vào thành bày hàng, ăn cơm xong ở quầy hàng rồi mới trở về.

Nhưng lần này nàng không đợi được Từ Đức Hải trước, mà lại đợi được Vương Thư Thư.

Nữ tử bình thản đứng trước quầy hàng của nàng, Từ Quả Quả ngẩn người rồi mới phản ứng lại: "Nhị tẩu? Tẩu, tẩu tìm Nhị ca của ta hả?"

Vương Thư Thư nhìn sạp hàng nhỏ của Từ Quả Quả với vẻ mặt phức tạp, hỏi: "Đại Hải giúp muội làm sao?"

Từ Quả Quả vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, lần này ta vào thành làm ăn, Nhị ca đã giúp ta không ít."

Vương Thư Thư ừ một tiếng: "Hắn rồi đâu? Làm công ở đâu?"

Từ Quả Quả: "Ở bên đường Họa Ảnh, có một viên ngoại đang xây nhà, Nhị ca đang giúp đỡ ở đó."

"Một tháng được bao nhiêu tiền?"

Từ Quả Quả nghe xong câu này, trong lòng đại khái đã hiểu.

Vương Thư Thư dù sao cũng là mẫu thân của Hổ Đản và Hổ Nữu, lần này trở về, lại đột nhiên hỏi như vậy, chắc chắn tám chín phần là xem Từ Đức Hải có thật sự cải tà quy chính không, và cũng chính thức xem xét chuyện về nhà.

Từ Đức Hải ở trong thành một tháng được năm lượng, nuôi gia đình thực ra vẫn chưa đủ, nhưng Từ Quả Quả bây giờ đã hoàn toàn đứng về phía Nhị ca của nàng, vì vậy do dự một chút rồi nói: "Tám lượng."

Ba lượng còn lại, cùng lắm nàng sẽ bù cho Nhị ca là được, dù sao Nhị ca cũng đã giúp nàng trông coi sạp hàng.

Vương Thư Thư nghe vậy, sắc mặt có chút phức tạp nhìn Từ Quả Quả, không nói gì. Một lát sau, nàng ta từ trong giỏ lấy ra hai gói bánh: "Phiền tiểu muội mang về cho Hổ Nữu và Hổ Đản nhé."

Từ Quả Quả vội vàng nhận lấy: "Nhị tẩu, tẩu không về sao?"

Vương Thư Thư lắc đầu: "Ta thì không, phụ thân ta... Nhưng sắp đến Tết, ta sẽ về."

Từ Quả Quả gật đầu, đột nhiên nhớ ra chuyện kia, nói: "Nhị tẩu, tổ mẫu của ta... mấy hôm trước xảy ra chuyện, suýt chút nữa thì không qua khỏi. Nếu tẩu có thời gian, cũng về thăm đi, Nhị ca huynh ấy cũng sợ hãi lắm."

Sắc mặt Vương Thư Thư sững sờ, cũng hiện lên vẻ lo lắng: "Tổ mẫu xảy ra chuyện?!"

"Bây giờ thì đã ổn!" Từ Quả Quả vội vàng nói: "Tẩu đừng lo, bây giờ tổ mẫu đã không sao."

Vương Thư Thư thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt càng phức tạp hơn: "Ta biết, chuyện ta đến hôm nay, muội đừng nói với Nhị ca muội nhé."

Từ Quả Quả muốn đồng ý, nhưng nhìn thấy hai gói bánh trong giỏ, làm sao mà giấu được chứ... Vương Thư Thư có lẽ cũng tự ý thức được điều đó, không nói gì nữa, quay người đi.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 61


Từ Quả Quả gãi đầu, nàng cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên cảm nhận được Vương Thư Thư đối với Nhị ca của nàng không phải là không có chút tình cảm nào. Bây giờ như vậy, rõ ràng là đã mềm lòng.

Aiz, ai bảo Nhị ca của nàng trước kia quá hồ đồ, bây giờ như vậy, chỉ có thể từ từ thôi.

Quả nhiên, không lâu sau, Từ Đức Hải đến.

Không cần Từ Quả Quả nói gì, hắn ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai gói bánh trên bàn, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

"Thư Thư nàng ấy... nàng ấy đến sao?!"

Từ Quả Quả gật đầu: "Đúng vậy, Nhị tẩu có đến."

"Nàng ấy nói gì không!"

Từ Đức Hải hiển nhiên có chút kích động, Từ Quả Quả không nhịn được cười nói: "Không nói gì, đưa bánh xong thì đi. Huynh muốn đi thì đi đi, chắc chưa đi xa đâu."

Từ Đức Hải quả thực muốn đi, nhưng hắn ta lại nhìn Từ Quả Quả.

Từ Quả Quả hiểu ý hắn ta, cười nói: "Không sao đâu Nhị ca, một mình ta cũng được mà."

"Sao muội có thể? Thu dọn sạp hàng thì được, nhưng muội về nhà làm sao?"

Từ Quả Quả nhìn con la cách đó không xa, nàng thấy Nhị ca dắt xe có vẻ cũng không khó lắm, bèn cười nói: "Ta sẽ biết thôi, trước đây khi mua la, Đan Tam ca đã dạy cho ta!"

Từ Đức Hải: "Thật sao?"

"Ừ!" Từ Quả Quả tự hỏi lòng, vẫn là chuyện Nhị ca theo đuổi vợ quan trọng hơn, vì vậy gật đầu.

Từ Đức Hải lúc này mới yên tâm: "Vậy ta đi xem sao, muội ở đây đợi ta một lát, lỡ như ta không tìm thấy người thì sẽ quay lại đón muội."

"Được." Từ Quả Quả cười đáp.

Từ Đức Hải rời đi, trước khi đi còn lẩm bẩm một câu: "Cũng không biết Đan Tam hai ngày nay bận gì mà không đến nữa..."

Trong lòng Từ Quả Quả chợt thịch một tiếng, cũng lặng lẽ ồ một tiếng.

Đúng thế, nàng đã đồng ý hôn sự này, vậy mà hắn lại không xuất hiện!

-

Sau khi Từ Đức Hải đi, Từ Quả Quả lại bày hàng thêm một lúc nữa. Thấy Nhị ca của nàng vẫn chưa trở lại, trong lòng nàng cũng hiểu rằng hắn ta chắc đã đuổi kịp được người.

Aiz, những người độc thân thật đáng thương.

Từ Quả Quả đành âm thầm thu dọn sạp hàng.

Một số thứ nhất định phải mang về, nồi niêu bát đũa này nọ, bình thường đều do Từ Đức Hải giúp nàng khuân vác, giờ chỉ còn lại một mình, quả thật có chút mệt.

Từ Quả Quả vừa khuân vác vừa không nhịn được có chút tủi thân.

Khoảnh khắc này, nàng quả thật có chút nhớ Đan Tam.

Không phải vì không có ai giúp nàng làm những việc này, mà chỉ là cảm thấy trong lòng trống rỗng, tủi thân mà thôi.

Nàng bận rộn xong xuôi những việc này, cuối cùng cũng phải đi dắt con la chậm chạp kia. Trước tiên là buộc dây cho con la, sau đó nàng leo lên xe...

Ngay khi Từ Quả Quả đang chuẩn bị bước lên xe đẩy, một bàn tay lớn đột nhiên từ bên cạnh vươn ra, vững vàng nắm lấy sợi dây trong tay nàng.

"Đan Tam ca?!"

Đan Tam trông như phong trần mệt mỏi vừa vội vã chạy đến, vẻ mặt lo lắng nhưng mang theo một tia vui mừng.

Giữa mùa đông lạnh giá, vạt áo của hắn lại ướt đẫm, rõ ràng là vừa kết thúc công việc bận rộn.

"Để ta."

Đan Tam mím môi, kéo dây xe đẩy qua, không nói lời nào đã ngồi vào vị trí người lái xe.

Trong lòng Từ Quả Quả vẫn còn chua xót, nhớ đến việc hắn hai ngày không đến tìm nàng, nàng khẽ hừ một tiếng mềm mại, leo lên xe, cũng không nói chuyện với hắn.

Dưới tiếng bước chân con la dát dát, xe đẩy nhanh chóng rời khỏi thành Biện Kinh nhộn nhịp, ra khỏi ngoại ô, đi về phía thôn Hậu Thụ.

Theo lý mà nói, trước đêm đại hôn, nam nữ không được gặp mặt. Nhưng Từ Quả Quả phải bày hàng làm ăn, những quy tắc này tự nhiên cũng không tính là gì.

Hơn nữa... bây giờ Đan Tam hai ngày không đến tìm nàng, chẳng phải là không gặp mặt sao! Từ Quả Quả rất nhỏ mọn, bây giờ ra khỏi thành vẫn còn phồng má, hai chân sau lung lay, không chịu nhìn hắn.

Lưng người nam nhân thẳng tắp, suốt đường chuyên tâm lái xe, không hề nhận ra ánh mắt phía sau.

Từ Quả Quả tuy không nói chuyện với hắn, nhưng hơi thở của Đan Tam luôn lờ mờ cuốn hút nàng, đặc biệt là không biết hắn đã làm gì mà người đầy mồ hôi, hơi thở mạnh mẽ này càng nồng nặc hơn, khiến Tiểu cẩm lý thỉnh thoảng lại ló đầu ra.

Vòng qua bãi lau sậy quen thuộc đó, Đan Tam dừng xe lại.

Trong lòng Từ Quả Quả chợt thịch một tiếng, đương nhiên nàng nhớ lần trước chuyện gì đã xảy ra ở bãi lau sậy này.

Nàng còn tưởng Đan Tam muốn giở trò cũ, mặt đỏ bừng, không nhịn được dùng mũi chân đá vào lưng Đan Tam vừa nhảy xuống xe: "Huynh dừng xe làm gì...?"

Đan Tam hành động rất nhanh nhẹn, lật tay một cái đã nắm lấy chân Từ Quả Quả, vẻ mặt mang theo một tia khó hiểu: "Làm gì mà đá người?"

"..." Từ Quả Quả bị hắn nắm lấy mắt cá chân, lập tức lại nổi lên một cảm giác tê dại ngứa ngáy, "Huynh!"

Mỗi bước mỗi xa

Nàng trừng mắt nhìn Đan Tam, không ngờ ánh mắt nũng nịu này của nàng chẳng khác nào mèo con làm nũng.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 62


Trong mắt Đan Tam lóe lên một tia ý cười, hiếm khi nổi lên ý trêu chọc, không những không buông tay, còn nâng chân Từ Quả Quả lên cao hơn. Từ Quả Quả chẳng khác nào bị nắm được mệnh môn, không xuống được mà cũng không thu về được.

"Buông ra..." Từ Quả Quả chịu thua, nàng cuối cùng cũng nhận ra sự chênh lệch sức mạnh giữa mình và Đan Tam.

Chỉ là lúc này nàng mặt đỏ bừng, mắt ướt át, không biết bộ dạng này chỉ càng khiến nam nhân ra sức bắt nạt mà thôi.

Đan Tam nhìn nàng ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, nhưng qua một lát, vẫn ngoan ngoãn buông nàng ra.

Từ Quả Quả cuối cùng cũng được tự do, hậm hực nhảy xuống xe, không thèm để ý đến Đan Tam nữa, quay người đi thẳng.

Đan Tam vô thức kéo Từ Quả Quả lại, Từ Quả Quả lại bị buộc kéo về trước mặt hắn.

Lúc này Từ Quả Quả thật sự nổi giận: "Huynh muốn làm gì?!"

Đan Tam dù có ngốc nghếch đến mấy, lúc này cũng nhận ra Từ Quả Quả đang tức giận. Hắn không hiểu nguyên do, hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của thiếu nữ, đành hỏi thẳng: "Tại sao lại tức giận?"

Từ Quả Quả cũng không muốn làm quá lên như vậy, nhưng bây giờ lửa giận đã bùng lên, nàng liền tuôn ra một tràng: "Huynh trêu chọc ta! Hai ngày nay cũng không đến tìm ta!"

Nói xong nàng má đỏ bừng, Đan Tam lại chợt khựng lại, sau đó, trong lồng n.g.ự.c toát ra tiếng cười khẽ, tiếng cười này nhẹ nhàng và kéo dài, lại khiến vành tai Từ Quả Quả đỏ bừng, nàng tức giận giơ tay đ.ấ.m hắn một quyền.

Nắm đ.ấ.m lại bị bất ngờ nắm chặt. Lòng bàn tay Đan Tam to lớn và rộng rãi, dễ dàng bao trọn nắm tay nhỏ bé của Từ Quả Quả. Không chỉ bao trọn, mà còn đưa đến môi, nhẹ nhàng hôn lên.

Đầu óc Từ Quả Quả trống rỗng.

Nàng cảm thấy mình trở nên thật kỳ lạ.

Cảm giác trên mu bàn tay mềm mại, một chút cũng không đáng ghét, nàng từ từ rụt tay lại, không dám nhìn vào mắt Đan Tam nữa.

Và nam nhân lúc này chậm rãi mở lời: "Hai ngày không đi tìm nàng là vì phải chuẩn bị một số việc. Về nhà đi, về nhà sẽ thấy."

......

Trên đường không lời nào, Từ Quả Quả không biết Đan Tam đang giở trò gì. Nàng ngoan ngoãn ngồi phía sau xe đẩy không quậy phá nữa, còn Đan Tam chỉ nhặt được con thỏ rừng bị mắc bẫy ở bãi sậy, sau đó lái xe an toàn đưa nàng về nhà.

Từ Quả Quả nhẹ nhàng nhảy xuống xe, quay đầu nhìn Đan Tam, thấy hắn không có ý định vào sân thì có chút lạ.

Vành tai Đan Tam hơi ửng đỏ được hắn nghiêng người che đi. "Vào đi, thẩm đang đợi sốt ruột rồi."

Từ Quả Quả không hiểu lý do, đành nói: "Vậy huynh đi đường cẩn thận nhé."

Mỗi bước mỗi xa

Đan Tam gật đầu, rất nhanh quay người rời đi.

Từ Quả Quả vừa bước vào sân, bước chân đột nhiên khựng lại.

Cả sân chất đầy đồ đạc, và đứng ở cổng là hỉ bà hôm đó đến dạm hỏi, thấy Từ Quả Quả, cười tươi như một đóa hoa: "Ôi chao, nhân vật chính cuối cùng cũng về!"

"Đây là..." Từ Quả Quả nghi hoặc nhìn Từ mẫu, Từ mẫu lúc này cũng không nhịn được cười nói: "Đợi con lâu lắm rồi, hôm nay là ngày Đan gia đến hạ sính lễ! Niếp Niếp mau vào!"

Hạ sính lễ!

Từ Quả Quả trong khoảnh khắc cuối cùng cũng hiểu vì sao Đan Tam không chịu vào. Ngày như thế này...

Đúng rồi, thời xưa cưới vợ gả chồng coi trọng tam thư lục lễ, sau khi dạm hỏi là hạ sính lễ, khó trách...

"Hậu sinh Đan gia này thật có bản lĩnh! Nhìn cặp nhạn sính lễ này xem! Trông thật may mắn! Lão bà tử này đã làm mai nhiều mối như vậy, ngay cả tiểu thư nhà giàu xuất thế cũng ít khi có khí thế như thế này! Lại còn mấy thứ thổ sản này nữa, đừng coi thường mà nghĩ nó không bằng vàng bạc châu báu, riêng củ sâm này thôi, đáng giá lắm đấy!"

Hỉ bà đã nhận tiền, đương nhiên toàn chọn lời hay ý đẹp mà nói. Bởi vì điều kiện của Đan gia ai ở thôn Tiền Thụ và Hậu Thụ cũng biết là không tốt lắm, khi hỉ bà nói những lời này cũng để ý quan sát phản ứng của Từ Quả Quả và Từ mẫu.

May mà Từ mẫu vẫn luôn cười hiền hòa, còn tân nương tử đợi gả cũng có vẻ khá vui vẻ.

Hỉ bà yên tâm, tiếp tục giới thiệu những sính lễ này cho người nhà Từ gia.

Từ Quả Quả hai kiếp chưa từng nhận được sính lễ, đây đối với nàng chính là quà tặng, lại còn chưa bao giờ nhận được nhiều quà như vậy! Đặc biệt là cặp nhân sính lễ này, trông thật sự giống một đôi, không biết Đan Tam bắt được từ đâu.

Nhạn sính lễ tượng trưng cho sự tốt đẹp, sau khi đại hôn sẽ được phóng sinh. Từ Quả Quả còn cười cho chúng ăn, sợ cặp nhạn này đói khát. Nàng lặng lẽ thêm một ít cam lộ vào nước suối, quả nhiên, hai con nhạn đó không ăn thức ăn, mà tranh nhau uống nước.

"Niếp Niếp!" Từ mẫu đang gọi nàng, Từ Quả Quả đành tạm thời bỏ xuống: "Mẫu thân! Con đến đây!"

Từ mẫu gọi Từ Quả Quả vào nhà, đương nhiên là để hỏi nàng có thích không, có vui không và những câu hỏi tương tự.

Trong lòng Từ Quả Quả rất vui, nàng cũng không muốn che giấu, đương nhiên liền vui vẻ gật đầu.

Từ mẫu thấy nữ nhi vui, bản thân đương nhiên cũng vui không khép miệng được, bèn nói: "Vậy thì tốt, tốt rồi. Ngày mai người Đan gia sẽ đến xem ngày, đã nhận sính lễ, ta cũng phải chuẩn bị một ít của hồi môn cho Niếp Niếp."

"Của hồi môn?" Từ Quả Quả biết của hồi môn là gì, nhưng bây giờ Từ gia không có tiền dư dả, Từ mẫu lại chẳng chút lo lắng: "Đương nhiên rồi, nữ nhi ngốc, của hồi môn của con mẫu thân đã chuẩn bị sẵn từ lâu, con yên tâm đi."

Từ Quả Quả trầm mặc một lát, thì ra được yêu thương là cảm giác như thế này, trong lòng nàng cũng ấm áp.

Không biết vì sao, nàng lại hiếm khi sinh ra một tia mong đợi đối với việc lấy chồng xa lạ này.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 63


Thời cổ đại, của hồi môn khi gả nữ nhi không chỉ là trang sức, châu báu. Với những người nông dân thực tế, điều quan trọng nhất là con cái họ sau khi kết hôn có thể sống tốt, nên những vật dụng trong cuộc sống mới là thứ thiết yếu.

Từ mẫu hôm sau đã ra ngoài, trước tiên đến chỗ thợ mộc ở ngoại ô thành để đặt chỗ, rồi đến nhà Đan gia để đo kích thước phòng tân hôn.

Bàn trang điểm, giá rửa mặt, chậu gỗ... tất cả đều do nhà gái chuẩn bị, sau khi đo đạc và đặt làm, sẽ được trực tiếp chuyển đến trước khi cưới.

Sau đó, bà lại đến tiệm bông, mỗi thứ hai chiếc chăn bông cả mùa đông và mùa hè, để dành thay giặt.

Cuối cùng là đến tiệm trang sức, đặt làm một bộ trang sức xuất giá cho nữ nhi.

Từ mẫu đã lâu không ra ngoài, cũng đã lâu không bận rộn như vậy. Khi Từ Quả Quả thu dọn hàng từ thành Biện Kinh trở về, bà vẫn chưa về đến nhà.

Từ Quả Quả rửa tay ở bên cạnh giếng, chuẩn bị vào nhà làm bữa tối.

"Niếp Niếp."

Từ lão bà tử ở trong phòng đột nhiên gọi nàng, Từ Quả Quả vội vàng vào trong.

Mấy ngày nghỉ ngơi này, sắc mặt Từ lão bà tử trông đã tốt hơn nhiều.

"Bà bà, người gọi con."

Từ Quả Quả đến giờ vẫn nhớ Từ lão bà tử là người đầu tiên trong nhà này nhìn thấu thân phận của nàng. Người già này trí tuệ hơn nhiều so với vẻ bề ngoài của bà cụ, cho nên khi riêng tư, Từ Quả Quả chỉ gọi bà cụ là bà bà.

Từ lão bà tử nhìn nàng rất lâu, mới nói: "Con sắp gả chồng, có phải là tự nguyện hay không?"

Từ Quả Quả sững sờ, lúc này mới hiểu ý của Từ lão bà tử.

Bà cụ nhân hậu, có lẽ cho rằng nàng vì giúp đỡ gia đình đáng thương sa sút này, nên mới gật đầu đồng ý hôn sự này ư? Từ Quả Quả bỗng mỉm cười, đôi mắt cong cong: "Đương nhiên là tự nguyện ạ, bà bà, người sẽ không nghĩ con sẽ đem chuyện hôn nhân đại sự của mình ra đùa giỡn chứ."

Người thời xưa thì có thể, nhưng nàng thì không.

Từ lão bà tử nhìn nàng rất lâu, lông mày cuối cùng cũng giãn ra. Bà cụ chậm rãi mò một vật dưới gối: "Không phải vì bọn ta là tốt rồi... Cái này, con hãy nhận lấy đi, vốn dĩ là muốn cho Niếp Niếp..."

Từ Quả Quả nhìn bà cụ lấy ra một cái hộp, không cần mở cũng biết bên trong là gì. Nàng lắc đầu nói: "Con không phải nàng ấy."

"Ta biết." Từ lão bà tử lại nhìn nàng thật sâu một lần nữa.

"Nhưng cái này bây giờ là cho con."

Trong mắt Từ Quả Quả cũng lóe lên một tia nghi hoặc: "Tại sao?"

Trong đôi mắt nhỏ đục ngầu của bà cụ hiện lên một tia u sầu: "Cứ coi như là lễ tạ ơn."

"Con vì gia đình chúng ta, đã làm rất nhiều rồi, bây giờ... Tức phụ ta còn chưa biết, con bé vẫn rất vui, ta muốn xin con--"

Từ Quả Quả đột nhiên mở miệng cắt ngang lời bà: "Bà bà! Không phải đâu!"

"Con làm tất cả những điều này, cũng là vì chính bản thân con. Còn việc con muốn gả cho Đan Tam ca, hoàn toàn là vì... vì... con thích huynh ấy!"

Từ Quả Quả cuối cùng cũng mạnh dạn nói ra câu này, má nàng hơi đỏ.

Từ lão bà tử cũng bất ngờ nhìn nàng một cái, khóe mắt cong lên.

"Cô nương ở địa phương của con, thật dũng cảm, thật thẳng thắn."

Từ Quả Quả ngại ngùng “vâng" một tiếng.

Từ Quả Quả tiếp tục nói: "Còn về phía mẫu thân... Con đã đến đây, cũng là duyên phận với gia đình chúng ta, con sẽ coi ngài ấy như thân mẫu của mình, đối xử tốt với ngài ấy, hiếu kính ngài ấy."

Từ lão bà tử trầm mặc rất lâu: "Nếu đã như vậy. Vậy thì con càng nên nhận lấy. Cầm đi, ta giữ cũng không còn ích gì nữa."

Từ Quả Quả cũng nhìn hộp trong tay bà cụ, trầm mặc rất lâu, cuối cùng từ từ nhận lấy.

"Vậy con cảm ơn người."

Mỗi bước mỗi xa

"Tổ mẫu."

Từ lão bà tử đột nhiên toàn thân chấn động, ngẩng đầu nhìn Từ Quả Quả lần nữa, thì Từ Quả Quả đã quay người ra ngoài.

Nàng không giỏi biểu lộ cảm xúc của mình, nên đã rời đi trước khi cảm xúc bộc lộ ra ngoài. Nàng bước ra khỏi cửa phòng rồi lau nước mắt, có chút chua xót. Nàng cất kỹ chiếc hộp quý giá đó, điều chỉnh lại tâm trạng, một lần nữa đi vào phòng bếp.

......

Ngày hôm sau, hỉ bà lại đến tận nhà, lần này còn dẫn theo hai người nữa.

Họ đến để hợp bát tự và trao đổi canh thiếp.

Sau khi hoàn tất bước này, ngay hôm nay sẽ định ngày cưới.

Hỉ bà cười nói: "Đã xem kỹ, có ba ngày: mùng sáu tháng hai, hai mươi lăm tháng hai, và mười tám tháng ba. Đan gia nói ngày nào cũng được, tùy ý nhà mình. Nhưng mà dù nói là ngày nào cũng được... thì qua Tết là đến mùa xuân cày cấy, bận rộn lắm. Ý của cả mười dặm tám thôn quanh đây là làm đám cưới vào tháng hai sẽ tốt hơn, không ảnh hưởng đến việc cày cấy tháng ba, sang năm cũng sẽ có một mùa màng bội thu, mọi người thấy sao?"

Bây giờ là tháng chạp, nếu là tháng hai thì chỉ còn chưa đầy một tháng nữa. Từ mẫu vốn cảm thấy hơi do dự, nhưng nhìn vẻ mặt của hỉ bà thì còn gì mà không hiểu. Đan Tam năm nay cũng đã hai mươi tuổi, sốt ruột lấy vợ cũng là lẽ thường tình.

Bà nhìn Từ Quả Quả: "Niếp Niếp thấy sao?"

Từ Quả Quả thì không sao cả, gật đầu: "Vậy thì tháng hai đi."

Hỉ bà vỗ tay khen hay: "Vậy thì mùng sáu tháng hai! Ngày lành! Từ gia mẫu, bà mau chuẩn bị đi thôi!"

Từ Quả Quả: "..."

Tháng hai có tới hai ngày mà, sao cứ mặc định là mùng sáu sớm nhất vậy chứ???
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 64: Ăn Tết


Ngày cưới đã định, điều đó có nghĩa là hai bên nam nữ thực sự không thể gặp mặt nhau nữa. Nhưng Từ Quả Quả không bận tâm, nàng là người phải ra ngoài buôn bán, chứ không phải cô nương đang chờ gả ở nhà.

Từ mẫu cũng rất khó xử, theo lý mà nói, nam nữ gặp mặt trước khi cưới là không may mắn, nhưng nữ nhi của bà lại vô tư tùy ý, Đan Tam lại thường xuyên phải vào thành, việc không gặp nhau là rất khó.

Tuy nhiên, vấn đề này nhanh chóng được giải quyết, bởi vì Từ Đức Hải đột nhiên nói Đan Tam phải đi một chuyến đến trấn Hồ Đào ở ngoại ô thành, nói là có việc gấp vào dịp Tết, có thể kiếm được một khoản tiền nhanh, có lẽ phải qua hết tháng Giêng mới về.

Từ Quả Quả sững sờ: "Cả Tết không về sao? Vội vàng kiếm tiền làm gì."

Từ Đức Hải cười mà không nói, Từ mẫu cũng hiểu ra điều gì đó.

"Cô nương ngốc, Đan Tam là một nam nhân có trách nhiệm, kiếm tiền, đương nhiên là để con sau này kết hôn có cuộc sống tốt hơn chứ..."

Từ Quả Quả lầm bầm: "Sau khi cưới cùng nhau cố gắng cũng sẽ tốt hơn mà..."

Từ mẫu không nghe rõ: "Niếp Niếp con nói gì?"

"Không có gì đâu mẫu thân."

Từ Quả Quả thu dọn đồ đạc chuẩn bị vào thành. Hôm nay nếu gặp Đan Tam, nàng vừa lúc sẽ hỏi chuyện này, tiện thể có thể trả hết tất cả số tiền đã mượn Đan Tam trước đó.

Từ Quả Quả dạo này đi bán hàng, trên tay cũng có bảy tám lượng tiền tiết kiệm.

Hôm nay Từ Quả Quả không chuẩn bị mì nước, mà trực tiếp xào món ăn bát lớn: cải thảo xào chua ngọt, trứng xào hẹ, thịt xông khói xào tỏi non, ba món một cơm, trực tiếp đong bát.

Bởi vì hôm nay là hội chợ lớn ở thành Biện Kinh, đã là ngày mười lăm tháng chạp, từng nhà từng hộ đều phải ra ngoài sắm sửa đồ Tết, đường phố chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.

Nấu mì không tiện bằng cơm bát lớn, Từ Quả Quả đã tính toán như vậy.

Việc buôn bán đương nhiên rất tốt, vừa qua giờ Ngọ, ba thùng rau đều bán sạch. Từ Quả Quả nhìn về phía đầu đường, vẫn để lại hai phần. Từ Đức Hải chắc chắn sẽ đến ăn cơm trưa, chỉ là không biết Đan Tam...

Từ Quả Quả động lòng, ánh mắt chợt sáng lên. Bóng dáng quen thuộc cách đó không xa đột nhiên xuất hiện, như một sự mách bảo từ trái tim, nàng lập tức cong môi mỉm cười, giơ tay vẫy vẫy: "Đan Tam ca!"

Hai gian hàng bên cạnh là Lư thẩm và Trương thúc như đã quen: "Ôi chao, bọn trẻ đúng là tốt thật, khi nào thì cưới vậy."

Từ Quả Quả có chút ngượng ngùng. Nàng chưa bao giờ nói về mối quan hệ của mình với Đan Tam, chẳng lẽ rõ ràng đến thế sao...

"Mùng sáu tháng hai." Nhưng lần này nàng lại nói một cách thoải mái.

Lư thẩm cười: "Ngày lành đấy, tốt lắm, vậy là nhanh rồi."

Từ Quả Quả cũng cảm thấy hơi nhanh. Nàng có chút ngượng ngùng rụt ánh mắt lại, nhưng rất nhanh, bóng dáng Đan Tam đã xuất hiện trước mặt nàng.

Trước đây Từ Quả Quả cảm thấy hắn khi không cười thì hơi già dặn, nhưng bây giờ Đan Tam vẻ mặt đều vui vẻ, hắn hiển nhiên lại vừa bận rộn xong, trên người toát ra khí chất thiếu niên phóng khoáng: "Có chuyện gì mà vui thế?"

Hắn mở lời hỏi trước, Từ Quả Quả ngược lại không tiện trả lời.

Mỗi bước mỗi xa

Quay mặt đi: "Không có gì, huynh đói rồi phải không, mau ăn đi, ta đã để dành cơm cho huynh đây."

Đan Tam không từ chối, gật đầu, sau khi nhận lấy thì ngồi xuống ghế đá dưới gốc cây ăn ngấu nghiến. Từ Đức Hải cũng nhanh chóng đến, hai người đều bận rộn cả buổi sáng, buổi trưa đương nhiên ăn ngốn nga ngốn nghiến.

"Tiểu muội, lát nữa ta còn phải đi trấn Thần Sơn, để Tam ca của muội đưa muội về."

Đan Tam đương nhiên không có ý kiến gì. Từ Quả Quả hỏi: "Huynh đi trấn Thần Sơn tìm Nhị tẩu hả?"

Trên mặt Từ Đức Hải rạng rỡ niềm vui: "Đúng vậy, nếu thuận lợi, Nhị tẩu của muội nói không chừng trước Tết có thể về nhà với ta đấy."

"Thật sao?!" Từ Quả Quả ngạc nhiên.

"Ừ!"

Thấy Từ Đức Hải chắc chắn mười phần, Từ Quả Quả cũng mừng cho hắn ta.

Từ Đức Hải đi rồi, Đan Tam giúp Từ Quả Quả thu dọn đồ đạc, hai người lại một lần nữa lên đường về nhà.

Đan Tam suốt đường vẫn im lặng, còn Từ Quả Quả thì có chuyện muốn hỏi hắn.

"Đan Tam ca, huynh muốn đi trấn Hồ Đào hả? Thật hay giả vậy?"

Đan Tam ừ một tiếng.

"Tại sao?"

Từ Quả Quả hỏi một vấn đề rất khờ dại, Đan Tam trầm mặc một lát: "Kiếm tiền."

Từ Quả Quả:

"..."

"Có cần gấp vậy không?"

Có lẽ cuối cùng cũng nghe ra được sự lưu luyến trong giọng điệu của Từ Quả Quả, lông mày Đan Tam khẽ giật một tia vui vẻ, nghiêng đầu nhìn nàng: "Rất gấp, gấp để cưới tức phụ."

Từ Quả Quả: "..."

Nàng không thể thẳng thắn đối mặt với Đan Tam như vậy nữa, dùng mũi chân đá đá viên sỏi dưới đất: "Vậy khi nào thì về?"

"Mùng hai tháng hai."

"Đó không phải là..."

"Ừ, trước ngày đại hôn."

Từ Quả Quả nhìn trời nhìn đất nhưng không nhìn hắn: "Vậy được, dạo này Nhị ca ta mãi đi tìm Nhị tẩu, huynh không ở đây thì..."

Đan Tam khẽ động lông mày, cuối cùng cũng có chút khai khiếu: "Nàng không muốn ta đi sao?"

"Không, không phải!"

Từ Quả Quả cũng không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình, đành lảng sang chuyện khác: "Huynh cứ đi đi... Dù huynh không đi, chẳng phải cũng có quy tắc không được gặp mặt sao... Huynh đi rồi đừng quá mệt mỏi nhé."

Đan Tam trong cuộc đối thoại quanh co cuối cùng cũng hiểu được tâm tư của thiếu nữ, hắn đột nhiên nở nụ cười, tiến lên hai bước ôm lấy Từ Quả Quả.

Từ Quả Quả chỉ cảm thấy eo mình bị một đôi tay mạnh mẽ siết chặt, sau đó nhấc bổng lên, nàng vậy mà lại như một đứa trẻ bị Đan Tam bế cao lên...

Đan Tam ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt hiếm khi lóe lên một tia bất cần: "Nàng không nỡ ta đi."

Hắn dùng câu trần thuật, không phải câu hỏi.

Thừa nhận.

Giọng điệu của Đan Tam không thể nghi ngờ, Từ Quả Quả bị hắn ôm chặt cũng không thể trốn tránh, nàng dứt khoát mím môi không nói gì.

Đan Tam coi đó là sự đồng ý ngầm.

Từ Quả Quả lập tức lắp bắp, mặt cũng đỏ bừng: "Nói, nói nói bậy! Ta mới không có."

"Nàng có."

"Yên tâm, ta sẽ về đón Tết, để thăm nàng, nhé?"

Giọng Đan Tam mang theo một chút dỗ dành, dịu dàng đến c.h.ế.t người.

Trong lòng Từ Quả Quả "thịch" một tiếng rơi vào một suối nước nóng: "Được, được thôi..."

Đan Tam liền như dỗ con nít mà nhẹ nhàng đung đưa Từ Quả Quả.

Sức cánh tay của hắn kinh người, Từ Quả Quả nhớ lại, hồi nhỏ ngoài việc được phụ thân bế như vậy ra thì chưa bao giờ có lần nào khác.

Nàng từ từ cong môi, khẽ nói: "Thả ta xuống."

Đan Tam rất nghe lời, lập tức thả nàng xuống.

Từ Quả Quả đứng vững sau đó đột nhiên tiến lên cũng dành cho hắn một cái ôm thật chặt, cuối cùng, còn nhẹ nhàng khẽ hôn lên môi Đan Tam một cái.

Đan Tam như người đá, ngây người tại chỗ rất lâu.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 65


Những ngày trôi qua bình yên.

Sáng sớm hôm trừ tịch, Từ Quả Quả đang rửa mặt ở bên giếng, gà trong sân gáy vang con nào con nấy càng hăng hơn.

Từ mẫu từ trong nhà đi ra: "Đại Hải, đi xem chuồng gà xem gà mái có đẻ trứng không!"

"Con đi, con đi!" Từ Quả Quả dùng khăn lau miệng, vội vàng chạy tới, thò đầu vào nhìn, mừng rỡ: "Mẫu thân! Gà mái hôm nay mỗi con đẻ được hai trứng!"

Từ mẫu ngạc nhiên đi tới: "Thật sao?"

Từ Quả Quả nhanh chóng lấy trứng ra: "Người xem này!"

"Chà, thật thần kỳ, con gà mái nhà mình cũng có thể đẻ hai trứng sao?!"

Từ Quả Quả cười đưa trứng cho Từ mẫu: "Sáng ăn trứng hấp nhé?"

"Được, Niếp Niếp muốn ăn gì cũng được." Từ mẫu cười đi vào bếp, vừa đi vừa vẫn cảm thấy không thể tin được.

Chỉ có Từ Quả Quả biết, dạo này nàng toàn cho gà ăn, ngày nào cũng thêm cam lộ vào thức ăn cho gà, sao mà không đẻ nhiều trứng được chứ.

Hôm nay là Tết, cũng là năm mới đầu tiên của Từ Quả Quả ở thế giới này.

Nàng nhìn ra ngoài sân, nhà nhà đều đã chuẩn bị câu đối tết đèn lồng xong xuôi. Hai hôm trước có một trận tuyết lớn, khắp nơi đều quét tuyết trước cửa.

Mỗi bước mỗi xa

Ngoài cửa nhà Từ gia, Hổ Nữu và Hổ Đản đang đắp người tuyết, đốt pháo.

Sạp hàng của Từ Quả Quả đã dọn dẹp từ hôm qua, mùng năm Tết mới bày lại. Hôm nay nàng không có việc gì, ở nhà giúp Từ mẫu làm cơm tất niên.

Gà, vịt, cá, thịt năm nay đều đầy đủ. Thịt vịt và thịt lợn đều do Từ Quả Quả mua ở chợ vào khoảng hai mươi mấy tháng chạp.

Bày hàng một thời gian nàng cũng đã quen thuộc chợ rau và chợ thịt ở đâu rẻ. Thịt khô lạp xưởng cũng đã chuẩn bị từ sớm. Sáng nay g.i.ế.c một con gà, rồi ra đầu thôn mua hai con cá tươi nữa là đủ!

Từ Đức Hải chuẩn bị ra ngoài: "Chuyện cá thì không phải lo đâu, lát nữa ta mua về."

Từ Quả Quả quay đầu nhìn hắn ta, Từ Đức Hải hôm nay hiếm khi cũng mặc quần áo mới, trông rất có tinh thần.

"Đúng là sắp đón được Nhị tẩu về, Nhị ca khác hẳn luôn!"

Từ Đức Hải gãi đầu cười hềnh hệch hai tiếng: "Bánh kẹo và hạt dưa cũng đừng lo, ta sẽ mang về hết."

"Được, huynh đi đường cũng cẩn thận nhé."

Từ Đức Hải phấn khích đi đến cửa, bế nhi tử nữ nhi lên: "Đi thôi! Hổ Nữu Hổ Đản, có muốn đi tìm mẫu thân không..."

"Muốn! Con nhớ mẫu thân rồi ạ!"

...

Từ Quả Quả bận rộn trong bếp. Năm nay, không khí Tết của Từ gia khác hẳn mọi năm, trên mặt Từ mẫu cũng rạng rỡ niềm vui.

Thấy bà vui, Từ Quả Quả cũng vui lây.

Nàng cười nói chuyện với Từ mẫu trong bếp: "Mẫu thân, mình làm món chân giò hầm đường phèn đi ạ."

"Được, Niếp Niếp nói làm sao, ta sẽ phụ con."

Từ Quả Quả thích nấu ăn, trong quá trình nấu nướng như đổ vào đó rất nhiều tình yêu thương. Căn bếp nhỏ thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười nói vui vẻ, mùa đông này dường như cũng bớt lạnh hơn.

Từ Đức Hải trở về vào khoảng giờ Mùi. Vừa vào nhà đã cười lớn gọi: "Mẫu thân! Cá về rồi đây!"

Từ mẫu vội vàng từ bếp chạy ra đón. Ngẩng đầu lên liền thấy tức phụ đã về nhà được nửa năm cũng mặc quần áo mới trở về.

Vương Thư Thư cười gọi: "Mẫu thân."

Mắt Từ mẫu lập tức đỏ hoe: "Ấy ấy, Thư Thư mau vào đi con."

Từ Quả Quả cũng từ bếp đi ra, cười gọi: "Nhị tẩu."

Vương Thư Thư cười gật đầu.

Từ Đức Hải trên tay xách những túi lớn túi nhỏ: "Tiểu muội, đây là kẹo dẻo và bánh ngọt Nhị tẩu của muội mang về! Còn có một túi lớn kẹo lạc nữa!"

"Đưa cho ta đi." Từ Quả Quả cười đi ra nhận.

Hai con cá cũng còn sống nhảy tanh tách, Từ Quả Quả tìm một cái chậu lớn, dùng nước sạch nuôi chúng trước.

Trong sân nhỏ của Từ gia tràn ngập không khí vui tươi.

Từ Quả Quả cũng bận rộn mời mọi người vào nhà. Bên ngoài gió lớn, Từ mẫu đang mời cả nhà vào phòng.

Bỗng nhiên, ngoài sân nhỏ lại truyền đến một trận tiếng bước chân, dường như cũng mang theo sự vội vã của người đi đường, dừng lại bên ngoài sân nhỏ của Từ gia.

"Niếp Niếp."

Giọng nói ấm áp và dịu dàng truyền vào tai Từ Quả Quả. Bước chân Từ Quả Quả khựng lại, nàng mở to mắt quay đầu nhìn.

Chỉ thấy Đan Tam mỉm cười đứng ngoài sân nhìn nàng. Khoảnh khắc này, tiếng pháo hoa nổ lốp bốp như vỡ tung trên đầu Từ Quả Quả.

Nàng lập tức chạy ra ngoài sân, cười toe toét.

"Đan Tam ca!"

Đan Tam không ngờ nàng lại táo bạo đến thế, cũng bị sự nhiệt tình của Từ Quả Quả lây nhiễm. Vô thức, bàn tay buông thõng bên mình muốn dang ra, đón lấy thiếu nữ mà hắn ngày đêm mong nhớ.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 66: Thành Hôn


Đêm trừ tịch đoàn viên, trong căn nhà nhỏ ấm cúng của Từ gia, Từ mẫu đã bày ra một bàn đầy ắp món ăn, thịnh soạn hơn hẳn bữa cơm tất niên năm ngoái.

Cả nhà quây quần bên nhau, Từ lão bà tử cũng run rẩy từ trong phòng đi ra, Vương Thư Thư vội vàng gọi một tiếng "Tổ mẫu", Từ lão bà tử cũng cười đáp, ngồi vào vị trí chủ tọa.

"Tiểu muội sao còn chưa về?"

Sắp đốt pháo đón giao thừa, Từ Đức Hải nhìn ra ngoài sân. Từ Quả Quả đã ra ngoài nói chuyện với Đan Tam từ một nén nhang trước, giờ vẫn chưa về.

Mỗi bước mỗi xa

Vương Thư Thư bất lực nhéo tai hắn ta bắt hắn ta quay lại: "Chàng đừng quản."

Từ Đức Hải đối mặt với thê tử chỉ còn biết cười hề hề, Từ mẫu cũng mím môi cười: "Không sao, chúng ta cứ bắt đầu trước đi."

Từ Quả Quả lúc này và Đan Tam đang ở dưới một gốc cây sau núi Từ gia.

hông biết thế nào, Từ Quả Quả đột nhiên bị hắn ôm chặt, lưng nàng áp sát vào thân cây. Ánh mắt Đan Tam nóng bỏng, kề bên cổ nàng hơi thở ồ ồ nặng nề.

Má Từ Quả Quả đỏ bừng, nàng đẩy hắn: "Tam ca..."

Đan Tam bình tĩnh lại, lùi một bước, buông nàng ra.

Cả hai đều tim đập rất nhanh. Từ Quả Quả sửa lại vạt áo. May mà gần đây không có ai, nếu không nàng thật sự muốn tìm một kẽ đất mà chui xuống cho rồi.

Đan Tam cũng ho một tiếng, đột nhiên từ trong lòng lấy ra một gói giấy dầu đưa cho nàng: "Trên đường nhìn thấy, ăn đi."

Từ Quả Quả tò mò nhận lấy mở ra xem: "Là hạt dẻ rang đường!"

Nàng cười vui vẻ, Đan Tam cũng bị lây nhiễm, mắt mày cong cong cười ừ một tiếng: "Đoán nàng thích."

"Ta thích! Cảm ơn Tam ca!"

Đan Tam lại không nhịn được xoa đầu nàng: "Vậy ta phải đi trước đây, tổ mẫu và Điềm Điềm cũng đang đợi ta ở nhà."

"Ừ, huynh mau đi đi, trên đường cẩn thận nhé."

"Được."

Từ Quả Quả cũng trở về Từ gia. Đan Tam vẫn nhìn theo nàng cho đến khi nàng vào sân.

Đến cổng viện, Từ Quả Quả còn quay đầu vẫy tay với hắn, Đan Tam mỉm cười.

Vào nhà, ánh mắt trêu chọc của cả nhà khiến Từ Quả Quả vô cùng ngượng ngùng.

Từ Đức Hải còn cười mỉa mai: "Aiz, không biết là ai nói với ta rằng mình không muốn lấy chồng, chỉ muốn ở nhà mình thôi đâu."

Từ Quả Quả còn chưa kịp nói gì, Từ mẫu đã không nhịn được gõ vào đầu hắn ta: "Nói bậy nói bạ gì đó! Con còn mong muội muội con không gả được sao?"

Từ Đức Hải bị trách cứ, cả nhà cười phá lên.

Đêm giao thừa hôm đó, lại có một trận tuyết lớn.

Cả thôn Hậu Thụ và thôn Tiền Thụ đều vậy, nhà nhà đều quây quần bên bếp lửa ăn cơm tất niên.

Từ lão bà tử nhìn mâm cơm đầy ắp trước mặt, bên tai là tiếng cười nói vui vẻ của con cháu, không khỏi nhớ đến năm ngoái, ngay cả khi đón Tết cũng chỉ có ba bốn món ăn, một miếng đậu phụ non ở đầu thôn đã được coi là món ngon ngày Tết.

Bà cụ không khỏi chuyển ánh mắt sang Từ Quả Quả, cô nương này đúng là mang lại phúc khí...

Đan gia cũng vậy, bữa cơm tất niên của ba người tuy có vẻ hơi trống trải, nhưng hôn sự của Đan Tam đã định, trên mặt Đan nãi nãi chỉ thấy nụ cười.

Trong lòng Đan Tam cũng ấm áp, Từ Quả Quả còn sớm gửi đến một đống đồ Tết, khiến Đan gia năm nay cũng có thể đón một cái Tết tốt lành...

-

Sau Tết là tháng Giêng, tháng Giêng trôi qua bận rộn và nhanh chóng.

Vương Thư Thư chính thức chuyển về Từ gia, rất nhanh đã thân thiết với Từ Quả Quả.

Vì Vương Thư Thư phải trong coi tiệm điểm tâm, Từ Đức Hải vừa đưa thê tử vừa đưa muội muội, mấy lần đều lẩm bẩm sao mùng sáu tháng hai còn chưa đến.

Từ Quả Quả nhéo hắn ta, Từ Đức Hải cười xin tha.

Từ Đức Hải tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng cũng rất không nỡ muội muội.

Nhưng thời gian thì vẫn cứ trôi, đầu tháng hai, rất nhanh đã đến.

Một ngày trước khi xuất giá, Từ mẫu đến phòng Từ Quả Quả, muốn dạy nữ nhi mình việc cuối cùng. Nghĩ đến việc gả nữ nhi, bà không nhịn được sớm đã lau nước mắt.

"Aiz... Cái thân hình kia của Đan Tam, có lẽ sẽ khiến Quả Quả hơi thiệt thòi một chút."

Từ Quả Quả cũng có chút ngượng ngùng, nhưng may mắn thay, những điều này thì không cần xem sổ sách nhỏ để học...

Ừ.

Đêm đó, Từ Quả Quả cũng không ngủ ngon. Tiểu cẩm lý dường như linh cảm được điều gì đó, hưng phấn vô cùng.

Từ Quả Quả nhìn thấy cây cam quả bên cạnh nó đã kết rất nhiều trái, tò mò, nàng cũng hái một quả nếm thử.

Chính nhờ một lần nếm thử này, mà ngày hôm sau, tân nương tử sắp xuất giá không cần thoa son trát phấn, chỉ cần ngồi đó mỉm cười, liền có thể làm say đắm lòng người.

Cả phòng nữ quyến đều nhìn đến ngẩn ngơ, hỉ bà trang điểm trực tiếp cười thu lại phấn.

"Tân nương tử xinh đẹp thế này còn thoa phấn làm gì cho ngốc nghếch, cứ chải tóc rồi trùm khăn đỏ lên đi!"

Bản thân Từ Quả Quả cũng ngớ người, tùy tiện vậy sao. Nhưng nàng tranh thủ nhìn mình trong gương.

Thôi được rồi, tác dụng của cam quả quả nhiên lợi hại.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 67


Theo phong tục của trong thôn, trước khi xuất giá, nữ nhi phải để mẫu thân tự tay đút một bát chè trôi nước.

Khi Từ mẫu bưng chè trôi nước đi vào, Từ Quả Quả đã trang điểm xong xuôi. Một bát chè trôi nước nóng hổi, Từ mẫu tự tay đút đến miệng nữ nhi: "Ăn đi, Niếp Niếp, là nhân vừng đen con thích, ăn xong rồi, cuộc sống cũng phải như viên chè trôi nước này, hòa thuận êm ấm."

Từ Quả Quả nhìn người mẫu thân hiền lành này.

Mặc dù không phải mẹ ruột của nàng, nhưng đã sống hai kiếp, Từ Quả Quả lại tìm thấy tình mẫu tử đã lâu không có ở đây.

Khi Từ mẫu đút chè trôi nước cho nàng, Từ Quả Quả cuối cùng không nhịn được rơi một giọt nước mắt, Từ mẫu cũng hốc mắt đỏ hoe.

"Đừng khóc, đừng khóc, Niếp Niếp đừng khóc, ngày đại hỷ này mà..."

"Vâng." Từ Quả Quả lau nước mắt, ngoan ngoãn ăn chè trôi nước do Từ mẫu tự tay đút.

Và lúc này, tiếng nhạc đón dâu bên ngoài cũng dần dần tiến lại gần.

"Tân lang quan đến đón tân nương tử đây!"

Bên ngoài bắt đầu hò reo, hỉ bà cũng trùm khăn đỏ lên đầu Từ Quả Quả. Khăn đỏ vừa trùm lên, tâm trạng vốn không mấy căng thẳng của Từ Quả Quả lập tức căng thẳng.

Sống hai kiếp, đây vẫn là lần đầu tiên nàng lấy chồng.

Từ Đức Hải đứng ở cửa chặn người, còn gọi thêm mấy người huynh đệ đến. Hổ Nữu và Hổ Đản cũng đã nghe lời dặn dò đứng ở cửa chặn lại, mỗi đứa một bên, trực tiếp xông lên ôm lấy bắp đùi Đan Tam.

Mỗi bước mỗi xa

"Tiểu cô phụ cho lì xì! Cho kẹo!"

Phía Đan Tam đến đón dâu cũng có một đám huynh đệ, đương nhiên đã chuẩn bị sẵn. Tiền mừng và kẹo mừng đã chuẩn bị đầy một giỏ lớn. Có người vội vàng từ phía sau tiến lên, mỗi đứa bé nhét một cái, tiện thể còn dỗ dành: "Tỷ tỷ dẫn mấy đứa đi chơi, có dế và châu chấu đấy!"

Hổ Nữu và Hổ Đản không cưỡng lại được sự cám dỗ, quay đầu bỏ chạy, khiến Từ Đức Hải tức điên.

Huynh đệ Từ gia ít người, toàn bộ dựa vào Từ Đức Hải. Hắn ta không thể đấu rượu với Đan Tam, bẻ cổ tay...

Cũng thôi đi...

May mà Vương Thư Thư kịp thời cho hắn ta một ý kiến, Từ Đức Hải cười liên tục gật đầu.

"Đan Tam huynh đệ, trong sân này giấu một món đồ của muội muội ta, là thứ muội ấy quý nhất. Là gì thì không biết, ở đâu thì không nói, ngươi phải tìm được thì mới được vào nhà đón dâu."

Những người trong sân đều bắt đầu hò reo.

Ai chao, là cái gì lại không nói, vậy làm sao mà tìm được chứ.

Từ Quả Quả ở trong phòng cũng không nhịn được cười. Thứ nàng quý nhất... nàng thật sự không biết, nhưng Vương Thư Thư đã vào phòng tìm nàng để đòi.

Từ Quả Quả suy nghĩ mãi vẫn không quyết định được, Vương Thư Thư tự quyết định, trực tiếp tháo chiếc khuyên tai ở tai trái của nàng ra.

"Nhị tẩu! Cái này nhỏ quá..."

Vương Thư Thư cười: "Chính là muốn làm khó hắn, muội đừng quản! Cứ yên tâm ở đây chờ gả!"

Từ Quả Quả: "..."

Sau khi Vương Thư Thư ra ngoài, nàng ta tìm đông tìm tây, cuối cùng tìm thấy một chậu hoa, đặt chiếc khuyên tai lên lá trong chậu hoa.

Đan Tam bước vào sân chính, Vương Thư Thư mím môi cười: "Tân cô gia, bắt đầu tìm đi."

Những người trong sân đều đang xem náo nhiệt, muốn xem Đan Tam có tìm được không.

Đan Tam không lập tức tìm đông tìm tây, mà trước tiên quan sát.

Cả cái sân lớn như vậy, đồ vật quý báu của nữ nhi, hoặc là quần áo trang sức, hoặc là những món đồ chơi nhỏ tinh xảo.

Quần áo quá nổi bật khả năng cao sẽ không phải, giày dép cũng hơi phô trương, vậy khả năng cao nhất là trang sức hoặc vật nhỏ. Hắn chuyển ánh mắt sang phía vườn hoa và luống rau, không hề quên nhìn vào chuồng gà chuồng vịt.

Đan Tam lần lượt nhìn khắp nơi, không nhúc nhích. Có người không nhịn được: "Tân lang quan, ngây ra đó làm gì, mau tìm đi chứ!"

Đan Tam lại không vội vàng, đúng lúc một cơn gió thổi qua, cỏ lay động theo gió, ánh nắng lúc này cũng vừa vặn. Đan Tam chợt quay đầu, đột nhiên bị một vật gì đó sáng lấp lánh làm chói mắt.

Hắn đột nhiên nở một nụ cười, sải bước đi về phía luống hoa dưới vườn hoa.

Vương Thư Thư không khỏi mở to mắt.

"Tìm thấy rồi!"

Hắn cúi người, rất nhanh nhặt lên chiếc khuyên tai nhỏ bé kia. Lập tức, trong và ngoài sân vang lên tiếng reo hò!

Từ Đức Hải và Vương Thư Thư nhìn nhau, cũng phải chịu thua, đành nhường đường, để người vào trong.

Khi Đan Tam một chân bước vào phòng Từ Quả Quả, Từ Quả Quả rõ ràng nghe thấy tiếng tim mình đập. Chiếc khuyên tai kia bị Đan Tam nắm trong tay, hắn nhìn tân nương tử ngồi trên mép giường, hầu kết khẽ lăn lộn một trận: "Niếp Niếp, ta đến đây."

Trong phòng lại vang lên một tràng hò reo, Đan Tam đưa tay về phía Từ Quả Quả, bị hỉ bà gạt phắt đi: "Gấp gì! Phải để ca ca cõng ra ngoài, tân lang quan có vội cũng vô ích!"

Đan Tam cười nhường đường, Từ Đức Hải đắc ý liếc hắn một cái, rồi quỳ xuống trước mặt Từ Quả Quả: "Tiểu muội, ca ca đưa muội xuất giá."

Từ Quả Quả "vâng" một tiếng, ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng Từ Đức Hải.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 68


Hai huynh muội cùng đi ra ngoài, Hổ Nữu và Hổ Đản thì tung hoa bên cạnh.

Khi Từ Đức Hải bước qua ngưỡng cửa, hắn ta dùng giọng chỉ hai người có thể nghe được nói với Từ Quả Quả: "Sau này nếu có chịu ấm ức thì cứ về nhà, Nhị ca sẽ chống lưng cho muội."

Từ Quả Quả chợt nhớ lại lúc nàng mới đến nhà này, lần đầu tiên đi trấn Thần Sơn, cũng là Nhị ca không than vãn cõng nàng.

Bất chợt, mắt Từ Quả Quả cay xè: "Cảm ơn Nhị ca."

Từ Đức Hải cười cười, không nói gì nữa.

Từ Quả Quả lên kiệu hoa, tiếng nhạc đón dâu vang lên rộn rã. Từ mẫu ôm miệng đứng ngóng ở cổng viện kiệu hoa được nhấc lên, kèn trống inh ỏi, "Tân nương tử xuất giá!"

"Xuất giá!"

Trong sân lại một lần nữa náo nhiệt. Từ Quả Quả ngồi trong kiệu hoa, khoảnh khắc kiệu hoa được nhấc lên, nàng cuối cùng cũng cảm nhận được sự chua xót của việc xuất giá.

Dưới tấm khăn đỏ lớn, Từ Quả Quả nhất thời không nhịn được, "tí tách", hai giọt nước mắt rơi xuống tấm lụa đỏ.

...

Từ thôn Hậu Thụ đến thôn Tiền Thụ, kiệu hoa đi khá vững vàng. Vừa đến đầu thôn Tiền Thụ, những tiểu tức phụ và nhóm bà tử khác thích xem náo nhiệt ở đầu thôn đều đang hò reo. Còn có mấy đứa trẻ con chạy theo kiệu hoa: "Xem tân nương tử kìa!"

Sự náo nhiệt và nhiệt tình đã lây sang Từ Quả Quả, tâm trạng nàng cũng tốt hơn nhiều.

Kiệu hoa cuối cùng dừng lại trước cổng nhà Đan gia. Từ Quả Quả còn chưa xuống đã nghe thấy giọng Đan Điềm Điềm: "Tẩu tẩu đến rồi!"

Rèm kiệu hoa được vén lên, một dải lụa được nhét vào tay Từ Quả Quả. Nàng nhẹ nhàng nắm lấy, từ dưới khăn trùm đầu nhìn thấy một đôi ủng đen.

Đan Tam ca ở ngay bên cạnh nàng, ở phía bên kia của dải lụa mừng, điều này khiến Từ Quả Quả cảm thấy yên tâm.

Vượt qua chậu lửa, bái thiên địa. Đan nãi nãi ngồi trên cao đường, nhìn đôi tân nhân dưới sảnh vui mừng đến nỗi lau nước mắt.

"Tốt... tốt..."

Xung quanh đều là những lời chúc mừng. Từ Quả Quả bị khăn trùm đầu che mắt không nhìn thấy, hai bên như một con rối bị người ta kéo đi.

Cuối cùng chỉ nghe thấy một tiếng "Đưa vào động phòng", tim nàng mới lại thắt lại.

Nàng bị kéo vào một căn phòng, sau đó ngồi xuống. Xung quanh vẫn còn rất nhiều người.

Hỉ bà cười nói: "Tân lang quan có thể vén khăn trùm đầu lên rồi!"

Dưới tay áo rộng, bàn tay nhỏ của Từ Quả Quả khẽ vặn vẹo. Một cây gậy hỉ từ phía dưới cùng của khăn trùm đầu vươn vào, sau đó, trước mắt nàng sáng bừng, vô thức ngẩng đầu lên, liền va vào một đôi mắt nóng bỏng.

Mỗi bước mỗi xa

Đan Tam đứng bên cạnh giường, đang cúi đầu nhìn nàng, nhưng vẻ mặt hắn có chút ngây dại. Những người xem náo nhiệt bên cạnh cũng vậy, tất cả đều nhìn Từ Quả Quả ngây người.

"Ối chao! Nhìn tân nương tử mà ngây người ra rồi kìa!" Hỉ bà là người đầu tiên hoàn hồn.

"Tân nương tử của chúng ta đẹp quá!"

Từ Quả Quả hơi ngượng ngùng cụp mi mắt xuống.

Đan Tam nhìn nàng, hầu kết không khỏi khẽ nuốt xuống. Hắn hoàn hồn lại, dưới sự ra hiệu của hỉ bà, ngồi xuống mép giường, uống rượu giao bôi.

Sau đó, Từ Quả Quả cắt một lọn tóc của hai người, khéo léo bện thành một đồng tâm kết.

"Bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm." Hỉ bà không ngừng nói những lời chúc phúc tốt lành bên cạnh.

Tiếp theo, không biết ai hò reo lên: "Ê, khuyên tai của tân nương tử sao lại thiếu một chiếc! Tân lang quan! Mau giúp người ta đeo vào đi!"

Những người theo đến náo động phòng đương nhiên biết chuyện xảy ra ở Từ gia.

Từ Quả Quả lúc này mới phản ứng lại rằng Đan Tam sau khi tìm thấy chiếc khuyên tai đã không đeo lại vào. Nàng liếc nhìn Đan Tam, nam nhân vậy mà thật sự suốt đường vẫn cầm chiếc khuyên tai đơn lẻ kia, hắn cẩn thận lấy ra.

Những người xung quanh lại bắt đầu hò reo. Đan Tam dùng ánh mắt hỏi ý Từ Quả Quả, trong lòng Từ Quả Quả hoảng loạn gật đầu.

Sau đó, Đan Tam vụng về cầm chiếc khuyên tai chuẩn bị đeo cho nàng.

Động tác này không thể nghi ngờ là vô cùng mập mờ. Đan Tam muốn đeo khuyên tai cho nàng, tất nhiên phải lại gần nàng, nghiêng đầu.

Từ một góc độ nào đó nhìn lại, trông cực kỳ giống tân lang quan đang hôn cổ tân nương tử. Những người hò reo chớp lấy cơ hội, từ phía sau đẩy tân lang quan một cái. Đan Tam vốn đang cúi người, nhất thời không phòng bị, nửa thân trên đột ngột chúi về phía trước, vậy mà như thể ngã nhào vào Từ Quả Quả, bàn tay cầm khuyên tai của hắn thì nhanh chóng rụt lại, sợ làm Từ Quả Quả bị thương.

Đáng tiếc là lo được đầu này thì hỏng đầu kia, trong khoảnh khắc đó, môi Đan Tam bất ngờ chạm vào vành tai của Từ Quả Quả.

Vành tai nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc kia lạnh buốt, trái ngược hoàn toàn với đôi môi nóng bỏng của hắn. Da thịt tiếp xúc, hai người không kiềm chế được mà run lên một khoảnh khắc.

"Hôn rồi! Hôn rồi!!"

Tiếng hò reo xung quanh càng lớn hơn, má Từ Quả Quả đỏ bừng.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 69


Những tiếng hò reo trêu chọc của những người xung quanh khiến Từ Quả Quả ngượng ngùng, cảm giác này vô cùng kỳ lạ. Đan Tam chạm vào nàng rồi nhanh chóng lùi lại, hai người đều có một vệt ửng hồng đáng ngờ trên má.

"Ôi dào, ngại gì chứ! Đằng nào cũng sắp động phòng rồi mà!"

Náo động phòng cần phải biết điểm dừng, bà mối thấy mọi người cũng đã xem và cười đủ rồi thì bắt đầu đẩy mọi người ra ngoài. Đan Tam cũng lấy lại được chút bình tĩnh, hắn liếc nhìn Từ Quả Quả.

"Ta sẽ quay lại ngay."

Từ Quả Quả: "......"

Chàng có thể chậm một chút cũng được.

Thành thân tức là đãi tiệc cưới, tân lang tự nhiên phải đi tiếp đãi khách. Bên ngoài tiệc rượu đã bày ra, Đan Tam dù không muốn cũng phải ra ngoài, còn Từ Quả Quả thì không có việc gì nữa. Sau khi những người trong tân phòng đều đi hết, căn phòng nhỏ lại trở nên yên tĩnh, Từ Quả Quả lúc này mới chú ý đến căn tân phòng này.

Đan Điềm Điềm có chút ngượng ngùng mang nước đến cho nàng: "Tẩu tẩu... tẩu có muốn rửa mặt trước không?"

Từ Quả Quả lúc này mới để ý đến thiếu nữ đáng yêu này, nghe thấy tiếng "tẩu tẩu", nàng cười và cảm ơn Đan Điềm Điềm: "Cảm ơn muội nhé."

Trên mặt thiếu nữ cũng tràn đầy niềm vui: "Tẩu tẩu đừng khách sáo với ta, ca ca nói, sau này chúng ta là người một nhà."

Người một nhà...

Đúng là người một nhà rồi. Từ Quả Quả cười đánh giá căn nhà: "Đây đều là do ca ca muội bày trí sao?"

Đan Điềm Điềm vội vàng gật đầu: "Vâng! Ca ca huynh ấy đã bày trí rất lâu! Cái tủ này và bàn ghế đều là ca ca mới đóng đó! Cả cái bàn trang điểm đằng kia nữa, cũng đều là ca ca làm cho tẩu đó!"

Từ Quả Quả lại muốn bật cười, dường như nàng có thể hình dung ra cảnh Đan Tam một đại nam nhân bận rộn trước sau giúp nàng đóng bàn trang điểm. Nàng nhìn tấm chăn cưới màu đỏ thẫm dưới thân mình, đây là của hồi môn mà Từ mẫu đã chuẩn bị cho nàng, trên chăn cưới thêu uyên ương hí thủy, cũng ngụ ý những chuyện sắp xảy ra tối nay...

Sắc mặt Từ Quả Quả đỏ bừng, nàng đứng dậy đi đến bên chậu rửa mặt, ngón tay nàng khẽ động, liền thả một ít cam lộ vào nước, sau đó rửa mặt.

Đan gia ít người, cả buổi chiều, Từ Quả Quả và Đan Điềm Điềm đã tâm sự rất nhiều chuyện, cũng nghe nàng ta kể rất nhiều chuyện về Đan Tam hồi nhỏ, mãi cho đến khi trời tối đen, tiếng rượu chè hò hét bên ngoài cuối cùng cũng nhỏ dần, Đan Điềm Điềm cười nói: "Chắc là bọn họ đã uống gần đủ, ca ca sắp về rồi."

Trong lòng Từ Quả Quả căng thẳng, nàng thấy Đan Điềm Điềm chuẩn bị đi, và ngoài cửa, tiếng bước chân của Đan Tam quả nhiên đã vang lên.

Từ Quả Quả đột nhiên không biết phải làm sao, nàng nhìn khắp nơi, tay chân không biết đặt vào đâu, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, Đan Tam bước vào.

Nam nhân vừa bước vào cửa, đôi mắt nóng bỏng đã khóa chặt lấy nàng. Từ Quả Quả cố gắng chuyển sự chú ý của mình, đi đến bên bàn rót cho hắn một bát trà, sau đó lén lút thêm một ít cam lộ: "Chàng mau uống đi cho tỉnh rượu, rồi đi tắm rửa đi, cả người toàn mùi rượu... Hôi c.h.ế.t đi được..."

Đan Tam thấy nàng ghét bỏ mình, quả nhiên lùi lại hai bước, sắc mặt cũng có chút bối rối, nhưng ánh mắt lại nóng bỏng. Hắn đưa tay nhận bát trà Từ Quả Quả rót, uống cạn trong hai hơi: "Ta đi tắm trước..."

Từ Quả Quả cụp mắt "ừ" một tiếng, đợi hắn đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Ôi chao.

Nàng không nhịn được mà ôm lấy mặt.

Nàng đã trở nên không giống nàng nữa rồi.

Làm sao bây giờ.

Từ Quả Quả nghĩ tới nghĩ lui, quyết định cuộn mình vào trong chăn trước, làm một cái kén.

Mỗi bước mỗi xa

Đan Tam rất nhanh đi rồi trở lại. Trong tiểu viện, vốn dĩ còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của Đan nãi nãi và Đan Điềm Điềm, nhưng rất nhanh sau đó cũng biến mất.

Lúc này trời đã gần giờ Hợi, cả viện đều chìm vào tĩnh lặng, duy nhất chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, ồn ào đến mức muốn đánh thức tất cả mọi người.

Tiểu cẩm lý c.h.ế.t tiệt kia còn thỉnh thoảng lại lượn lờ một vòng, như thể đang mong chờ điều gì.

Từ Quả Quả nghiến răng nghiến lợi, gần như muốn nghi ngờ liệu tên này có phải là sản phẩm của công pháp hoan hợp nào đó không, nếu không thì sao lại...

Thật là muốn c.h.ế.t mà.
 
Back
Top Bottom