Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh

Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 40


Từ Đức Hải và Vương Thư Thư đi đến dưới gốc cây lớn đằng kia, không biết đang nói gì. Từ Quả Quả một mình trước quầy, gói sủi cảo luộc sủi cảo bận rộn không ngớt. Người trước quầy đi hết người này đến người khác, bỗng nhiên một bóng đen bao phủ trên đầu Từ Quả Quả: "Sủi cảo sao? Cho phần lớn."

"Dạ được, lớn..." Giọng Từ Quả Quả chợt ngừng lại, sau đó nàng đột ngột ngẩng đầu, kinh ngạc kêu lên: "Đan Tam ca! Sao huynh lại đến!!"

Người trước mặt quả thật là Đan Tam, ánh mắt hắn dịu dàng nhìn Từ Quả Quả: "Đói rồi, nên đến."

Mỗi bước mỗi xa

"Huynh đợi ta nhé, ta luộc cho huynh ngay! Huynh ăn cái này trước đi!" Từ Quả Quả quay người lấy cho Đan Tam một hộp cơm trước, "Cái này ta vốn định mang đến cho huynh, không ngờ huynh lại đến trước. Huynh mau ăn đi! Đợi ta một lát!"

Ánh mắt Đan Tam dần trở nên dịu dàng, hắn đã mổ lợn cả buổi sáng, quả thực có chút đói bụng. Mở hộp cơm ra, bên trong là hai cái nắm cơm. Cách ăn này là...

Từ Quả Quả cười nháy mắt với hắn: "Cái này gọi là cơm nắm, là sản phẩm mới do ta tự làm, huynh nếm thử, cho ta chút ý kiến nhé!"

Đan Tam nói "được", lấy cơm nắm ra cắn một miếng.

Cơm chưng không mềm không cứng vừa phải, mềm dẻo lại có độ dính. Gạo do nông dân tự giữ lại đều là vụ lúa tốt nhất, mềm và thơm. Cắn một miếng, bên trong vậy mà còn có nhân, lạp xưởng đã hấp được gói ở giữa, lạp xưởng nạc mỡ đan xen, rỉ mỡ lấp lánh.

Từ Quả Quả vừa luộc sủi cảo vừa nháy mắt với hắn: "Ngon không?"

Đan Tam chỉ biết gật đầu.

Một nồi sủi cảo nổi lên, Từ Quả Quả múc cho Đan Tam đầy đủ ba mươi cái. Những người đang xếp hàng phía sau đều cười: "Cô nương, đây là ai của ngươi vậy, hào phóng thế, sao bọn ta không có đãi ngộ này."

Từ Quả Quả: "Đây là ca ca của ta! Có giống nhau sao!"

"Ca ca ruột sao?" Thực khách không chịu buông tha.

Mấy đại lão gia này nói đùa cũng không biết chừng mực, cười nói: "Sợ không phải tình ca ca sao?!"

"Cái gì?" Từ Quả Quả vừa hay đang bận thả sủi cảo nên không nghe rõ, mọi người cười ồ lên, Đan Tam một bên ăn cơm nắm, trên gương mặt màu lúa mạch cũng ửng lên một màu đỏ khó nhận ra.

Từ Quả Quả không biết bọn họ đang cười gì, thế là cũng cười theo. Sủi cảo ra lò, bát của Đan Tam quả thực rất đầy đặn. Đan Tam một miếng một cái, Từ Quả Quả trêu chọc hắn: "Huynh có nếm được mùi vị không vậy? Nuốt chửng cả ..."

Đan Tam có chút ngượng ngùng, chỉ biết gật đầu: "Ngon lắm."

Từ Quả Quả không hiểu sao lại thấy bộ dạng hắn hơi ngốc nghếch đáng yêu, nghiêng người lẩm bẩm một câu: "Đại ngốc..."

-

Đan Tam ăn xong sủi cảo, tiện tay giúp đỡ Từ Quả Quả. Còn bên kia, không biết Vương Thư Thư và Từ Đức Hải đã nói những gì, biểu cảm của Từ Đức Hải lúc thì vui mừng, lúc thì buồn bã, cuối cùng, Vương Thư Thư đưa cho hắn ta một gói đồ rồi quay người bỏ đi.

Từ Đức Hải ủ rũ quay về. Từ Quả Quả hỏi: "Nhị ca, nhị tẩu nói gì vậy?"

Từ Đức Hải muốn nói, nhưng nửa ngày không biết nói thế nào, chỉ thở dài: "Nhị tẩu muội nói việc ta bày hàng bây giờ là tốt, nhưng muốn nuôi cả gia đình vẫn là không thực tế, bảo ta tìm một công việc đàng hoàng mà làm."

Từ Quả Quả vừa nghe liền sốt ruột: "Sao lại không thực tế chứ? Tuy bây giờ chúng ta chỉ là một quán nhỏ, nhưng chỉ vài tháng nữa, một năm nữa thôi, ta chắc chắn sẽ làm cho việc kinh doanh lớn mạnh hơn! Biết đâu chúng ta còn có quán ăn nhỏ của riêng mình!"

Từ Đức Hải mở to mắt, Đan Tam đứng cạnh cũng ngạc nhiên nhìn nàng.

Từ Đức Hải: "Tiểu muội....... muội thật sự dám nghĩ..."

Từ Quả Quả: "Con người phải có ước mơ chứ! Biết đâu có ngày sẽ thành hiện thực, đúng không!" Từ Quả Quả nhìn nhị ca nàng, rồi lại nhìn Đan Tam, chỉ có Đan Tam nghiêm túc đáp lại nàng: "Đúng."

Từ Quả Quả liền nhếch môi cười.

......

Thời điểm bận rộn nhất buổi trưa đã qua rồi, buổi chiều, Đan Tam tiếp tục đi đến chỗ Đinh đồ tể g.i.ế.c lợn, Từ Quả Quả tiếp tục bày hàng. Số lượng sủi cảo chuẩn bị quả thực không ít, hôm nay bán liên tục đến giờ Dậu.

Gần đến lúc dọn hàng, bỗng nhiên có một đại nương từ đằng xa đi tới: "Đây là... đang bán sủi cảo sao?"

Từ Quả Quả liếc nhìn bà ta, cười nói: "Đúng vậy, ngài có muốn một phần không?"

"Bao nhiêu tiền?"

Từ Quả Quả báo giá, vị đại nương kia còn lẩm bẩm một câu: "Rẻ thế sao..."

"Vâng, bọn ta mới khai trương, giá cả phải chăng." Từ Quả Quả cười nói.

"À vậy à... Được thôi, vậy cho ta một phần nhân thịt đi."

"Dạ được!"

Vừa hay chỉ còn lại phần nhân thịt cuối cùng, Từ Quả Quả gói xong cho vị đại nương này liền thả vào nồi. Khi Từ Quả Quả đang bận rộn, vị đại nương này cứ nhìn đông nhìn tây, còn không ngừng hỏi Từ Quả Quả một ngày có thể bán được bao nhiêu phần sủi cảo, kiếm được bao nhiêu tiền.

Từ Quả Quả vừa múc sủi cảo vừa cười nói: "Bọn ta chỉ làm buôn bán nhỏ thôi, không kiếm được bao nhiêu tiền đâu."

"Vậy cũng chưa chắc, ta thấy trưa nay ngươi bán buôn được lắm, những người khuân vác ở bến thuyền đằng kia đều quen ngươi, quán ăn bên đó làm ăn còn không tốt nữa kìa!"

Từ Quả Quả nghe vậy động tác dừng lại, ngẩng đầu nhìn bà ta một cái: "Không có chuyện đó đâu đại nương, lời này không thể nói bừa được. Dù sao bên đó cũng là việc làm ăn của quan gia, bọn ta sao mà sánh bằng."

Vị đại nương kia cười cười không nói gì, nhận lấy sủi cảo của Từ Quả Quả cắn một miếng: "Ừm! Mùi vị này ngon thật! Vậy ngươi lo việc đi nhé!"

Từ Quả Quả cười tiễn khách, hôm nay tất cả mọi thứ cũng đã bán hết sạch. Nàng vui vẻ tháo tạp dề trên người xuống, gọi to về phía nhị ca mình: "Nhị ca! Dọn hàng thôi!"
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 41: Hoành Thánh và Bánh Kẹp Thịt


Hai ngày liên tiếp, Từ Quả Quả lại nổi lửa ở bến thuyền trấn Thần Sơn.

Hôm nay, nàng chuẩn bị canh hoành thánh và bánh kẹp thịt. Thịt vay từ Đinh đồ tể vẫn còn thừa khá nhiều, cộng thêm số lương thực Đan Tam giúp thu mua từ nông dân, gạo và bột mì cũng không thiếu. Từ lão bà tử ở nhà đã nướng bánh trước, bánh dùng làm bánh kẹp thịt là bánh nướng, bánh nướng làm từ bếp củi nông thôn vừa giòn vừa xốp.

Nhân thịt cũng được nấu trước, rất mềm và nhừ. Từ Quả Quả làm bánh kẹp thịt với thịt kho, có cả nạc lẫn mỡ. Sau khi băm nhuyễn, thịt được kẹp vào giữa chiếc bánh nướng giòn thơm mềm xốp, cuối cùng rưới thêm một muỗng nước thịt kho. Nước thịt thấm đẫm vào bánh, khiến người ăn lưu lại hương vị đầy khoang miệng, nước bọt ứa ra.

Bánh kẹp thịt bán tám văn một cái. Nếu không thích ăn mỡ có thể chọn thịt nạc hoàn toàn, giá vẫn như nhau. Nhưng thịt mỡ lại đắt hơn thịt nạc, đa số mọi người đều yêu cầu thịt mỡ. Thịt mỡ được chọn cũng là phần thịt chân giò, dai và chắc. Một cái bánh kẹp thịt đã đủ khiến người ăn vô cùng thỏa mãn, lại thêm một bát canh hoành thánh nóng hổi, đừng nói mùa đông thì còn gì dễ chịu hơn!

"Tiểu cô nương, canh hoành thánh của ngươi nấu kiểu gì vậy?! Sao mà thơm thế?!"

Từ Quả Quả cười nói: "Sao có thể không thơm được? Ta hầm canh loãng mà."

"Gì cơ?! Canh loãng?"

Mấy vị lão gia này tuy là phu khuân vác, nhưng cũng biết canh loãng là gì. Nghe nói bát hoành thánh năm văn tiền này được hầm bằng canh loãng, ai nấy đều thấy có chút khó tin.

Từ Quả Quả cười giải thích: "Cũng không tốn kém gì nhiều, chủ yếu là dùng xương ống hầm, xương ống không có bao nhiêu thịt, nhưng tủy xương thơm, thích hợp để hầm canh."

"Tiểu cô nương quả nhiên là hào phóng! Nhân hoành thánh này cũng toàn thịt nạc, thơm thật!"

"Vậy ngài cứ ăn nhiều vào! Lại thêm một cái bánh nữa nhé?" Từ Quả Quả cười tiếp thị.

Vị thực khách kia ha ha cười lớn.

Bên này, quán nhỏ buôn bán tấp nập, còn bên kia, nhà ăn của quan phủ gần như không còn ai, trong lều trống rỗng.

Mấy ngày nay, đa số phu khuân vác đều chọn ăn ở chỗ Từ Quả Quả. Trong lúc trò chuyện với những thực khách quen thuộc này, Từ Quả Quả cũng biết được rằng nhà ăn quan phủ cũng không phải hoàn toàn miễn phí, mỗi ngày đều phải khấu trừ một phần từ tiền công của công nhân.

Nhưng từ khi những người này chọn ăn ở chỗ Từ Quả Quả, các công nhân đã không đồng ý bị khấu trừ nữa.

Tin tức này đột nhiên không hiểu sao khiến Từ Quả Quả giật mình, nàng theo bản năng nhìn về phía nhà ăn của quan phủ.

Từ xưa đến nay, làm ăn sợ nhất là đắc tội với quan sai. Nàng ban đầu dám bày bán ở đây là vì thực sự nghĩ rằng người ta miễn phí, ăn hay không cũng không liên quan nhiều đến doanh thu của nhà ăn bên kia, không ngờ...

Từ Quả Quả đang có chút lo lắng thì đột nhiên, không xa truyền đến một trận ồn ào.

Nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, rồi thấy vị đại thẩm hôm qua đến mua bánh bao cuối cùng đang ôm bụng đi tới, phía sau còn có một nam nhân và một phụ nhân, khí thế hùng hổ.

Mỗi bước mỗi xa

"Chính là nàng ta! Ta là ăn bánh bao do nàng ta bán mới bị đau bụng!"

Từ Quả Quả giật mình, trong lòng lập tức hiểu ra.

Kẻ gây sự đã đến.

Chuyện như thế này ở thời hiện đại khi Từ Quả Quả mới bắt đầu khởi nghiệp đúng là đã gặp mấy lần, nhưng lúc đó dù sao cũng là xã hội pháp trị, mọi việc đều có thể giải quyết bằng con đường pháp luật.

Bây giờ thì khác, nàng vốn dĩ đã xa lạ, chuyện quan trường lại càng mù tịt. Mới bày bán có mấy ngày đã gặp phải kẻ gây sự, nàng đúng là vận rủi.

Trong lòng có chút hoảng loạn nhưng trên mặt không biểu lộ, Từ Quả Quả tiến lên đón, cố gắng không để bọn họ làm ầm ĩ đến trước quán nhỏ: "Đại nương, ngài thế này là bị sao vậy?"

"Sao hả, ngươi còn mặt mũi hỏi mẫu thân ta bị sao à?! Mẫu thân ta hôm qua ăn một phần bánh bao ở chỗ các ngươi, tối về liền đau bụng, cả đêm rên hừ hừ khó chịu, mời lang trung tới nói là ăn phải đồ hỏng! Mẫu thân ta lớn tuổi thế này rồi, còn bị phát sốt nữa! Ngươi bán cái thứ đồ đen tối gì vậy!" Người nói là nữ nhân trẻ tuổi kia, nàng ta chau mày, ánh mắt nhìn Từ Quả Quả vô cùng bất thiện.

Từ Đức Hải lúc này đã đi trấn trên mua đồ, ở quán nhỏ chỉ có một mình Từ Quả Quả.

Những thực khách kia cũng quay đầu nhìn lại, Từ Quả Quả không hề hoảng hốt: "Vị đại nương này, e là có hiểu lầm gì chăng? Bánh bao ta bán cho ngài hôm qua đều là gói và nấu ngay, ngài chính mắt thấy mà."

"Gói với nấu ngay cái gì, chẳng lẽ nhân bánh bao của ngươi cũng băm ngay tại chỗ à? Chẳng biết là thứ dơ bẩn để mấy ngày, toàn là mấy thứ thịt thừa thãi, đâu thừa đuôi thẹo mới đem ra làm bánh bao phải không?! Chẳng lẽ lại là thịt ngon? Lừa ai vậy!"

Giọng nữ nhân kia không nhỏ, thu hút ánh mắt của không ít người đi đường. Vốn dĩ có hai người cũng định lại mua canh hoành thánh, nghe thấy lời nói này, rõ ràng bắt đầu do dự.

Nụ cười trên mặt Từ Quả Quả dần tắt.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 42


Từ Quả Quả đối xử với mọi người hòa nhã, nhưng không có nghĩa là nàng dễ bị người khác cưỡi lên đầu. Nàng ngoài cười trong không cười, đưa tay đỡ lấy vị đại nương kia. Vị lão nhân đáng thương đó từ nãy đến giờ vẫn im lặng, giờ bị Từ Quả Quả kéo một cái, càng sợ đến giật mình.

"Ngươi làm gì!"

Từ Quả Quả: "Ta xem mạch cho đại nương chứ sao! Chẳng phải nói đại nương còn sốt cao hả? Vừa hay, ta chuyên trị về phương diện này. Đại nương, chúng ta cũng không truy cứu xem là do cái gì khiến ngài bị bệnh, nhưng thân thể là quan trọng. Ngài nói ngài đã khó chịu như vậy rồi, còn phải chạy đến chỗ ta, lại còn sốt cao, còn phải đứng ngoài trời gió thổi, trong lòng ta thật sự không đành lòng. Để ta xem cho ngài nhé, ngài tin ta đi, ta nhất định có thể chữa khỏi cho ngài!"

Vị đại nương kia bị hành động của Từ Quả Quả dọa cho giật mình, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên lùi lại, bị nữ nhân kia một tay cản lại: "Ngươi làm gì! Ngươi muốn làm gì mẫu thân ta!"

Từ Quả Quả: "Đừng kích động vậy chứ, ta thật sự biết xem mạch, trước kia ta còn chuyên môn học qua mà! Để ta xem cho đại nương đi, nếu không lương tâm ta cũng không yên."

"Hừ, ngươi còn biết xem mạch, một kẻ nấu ăn mà còn hiểu y thuật? Lừa ai vậy, mẫu thân ta bệnh là bệnh rồi, ta sẽ mời đại phu cho bà ấy không cần ngươi! Ngươi đưa tiền là được rồi!"

Từ Quả Quả: "Cái này không được, ta chỉ tin chính ta, người khác xem không tính. Bây giờ có một số đại phu cũng lòng dạ đen tối lắm, các ngươi nếu nhất định muốn nói là bánh bao của ta có vấn đề, thì phải để ta xem."

"Ngươi đây là lý lẽ vớ vẩn gì?! Ngươi xem xong là ngươi nhận lỗi sao?!"

"Vậy các ngươi nói miệng không bằng chứng ta liền phải nhận sao?"

"Ngươi...!"

Từ Quả Quả vô tội nhìn bọn họ, rồi quay đầu lại mỉm cười với những thực khách đang xem náo nhiệt: "Các vị đại ca, hôm qua các người ăn bánh bao của bọn ta có ai bị gì không? Cứ nói thật là được, nói thật thì hôm nay tiền cơm giảm giá hai mươi phần trăm!"

"Không có!" Những người đó vốn dĩ đã có chút không chịu nổi rồi, vừa nghe Từ Quả Quả còn giảm giá, lập tức đứng ra lên tiếng: "Bọn ta ăn nhiều như vậy, đều không sao cả! Các ngươi vẫn nên về nhà tự suy nghĩ vấn đề của mình đi!"

"Đúng vậy! Lớn tuổi rồi thì đừng ra ngoài ăn nữa, bảo tức phụ của bà làm cho mà ăn!"

Mọi người cười ồ lên, sắc mặt ba người kia lập tức đen lại. Nữ nhân kia thấy vậy, liền liếc mắt ra hiệu với nam nhân phía sau, nam nhân kia gật đầu, sải bước tiến lên.

Từ Quả Quả phản ứng nhanh, thấy tình cảnh này, còn gì mà không hiểu, vội vàng chạy về phía quán nhỏ của mình.

Nam nhân kia một tay vươn ra tóm lấy b.í.m tóc của Từ Quả Quả.

"Phịch" một tiếng, mấy nam nhân đang ăn cơm bên kia cũng đứng bật dậy.

Nhưng còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên, một bóng người từ bên cạnh lướt qua, một cánh tay mạnh mẽ đột ngột túm lấy tay nam nhân kia, sau đó, "Ối" một tiếng, nam nhân liền bị đá ngã lăn ra đất.

Từ Quả Quả vẫn còn kinh hãi quay đầu lại, liền nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc và yên tâm.

"Đan Tam ca!"

Đan Tam đang đứng một bên, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm người dưới đất. Ánh mắt như dã thú bộc phát sự tức giận mạnh mẽ, nam nhân dưới đất rõ ràng bị dọa sợ, không ngừng lùi lại co rúm người, sợ hãi tột độ.

"Tiểu muội!"

Đan Tam che chắn Từ Quả Quả phía sau. Từ Đức Hải lúc này cũng đã chạy tới, nhìn thấy nam nhân dưới đất cũng chỉ hận không thể xông lên đá thêm hai cước, "Thứ tốt lành gì nhà ngươi, dám đánh muội muội ta!!!"

Bị Từ Quả Quả ngăn lại.

"Thôi thôi, hắn cũng đâu có làm gì ta."

Mà nữ nhân bên cạnh lúc này sau khi hoàn hồn lập tức lớn tiếng la hét: "Đánh người rồi!! Trời ơi là trời! Đánh người rồi! Có ai quản không đây!"

Những nam nhân phía sau lúc này đều không nhịn được, nói: "Các ngươi ra tay trước, mà còn có lý à?!"

Nữ nhân kia khựng lại, cuối cùng cũng nhận ra thế lực của mình mỏng manh, liền dậm chân thật mạnh: "Các ngươi, các ngươi ỷ đông người mà ức h.i.ế.p bọn ta! Các ngươi cứ đợi đấy! Ta sẽ báo quan!"

Nói xong, ba người kia liền xám xịt bỏ đi.

Từ Đức Hải nhổ một bãi nước bọt về phía bóng lưng của bọn họ.

Mỗi bước mỗi xa

"Không sao chứ?"

Từ nãy đến giờ, ánh mắt của Đan Tam vẫn luôn dừng lại trên người Từ Quả Quả.

Từ Quả Quả mỉm cười với hắn: "Ta không sao, cảm ơn Đan Tam ca."

Từ Đức Hải hỏi: "Bọn họ là ai, đến gây sự à?"

"Ừm, hôm qua đại nương đó đến ăn một phần bánh bao, hôm nay nói là ăn phải đồ hư."

"Phì! Nhìn là biết cố ý gây sự!" Từ Đức Hải lại nhổ một bãi nước bọt thật mạnh. "Tiểu muội, muội không nhận lỗi chứ?"

Từ Quả Quả: "Sao có thể!"

"Thế thì tốt, thế thì tốt..."

Từ Quả Quả: "Ta chỉ hơi lo lắng..."

Từ Đức Hải: "Muội lo gì?"

Đan Tam nhìn nàng một cái: "Nàng lo bọn họ thật sự đi báo quan à?"

Từ Quả Quả cũng nhìn về phía Đan Tam, gật đầu.

Lúc này, những thực khách phía sau ăn xong cũng đi tới, nói: "Nữ nhân vừa rồi, nhìn có hơi quen mắt, bọn ta suy nghĩ kỹ lại, nàng ta với người làm bếp của nhà ăn kia hình như khá giống nhau, không chừng là người một nhà đó."

"Đúng vậy, tiểu cô nương, bọn họ e là thấy ngươi làm ăn tốt quá, nên cố ý thôi."

Mấy lời của mọi người cũng xác nhận suy đoán của Từ Quả Quả, nàng nói: "Ta cũng đoán vậy, cản đường làm ăn của người ta, tự nhiên là không vui rồi."

Từ Đức Hải và Đan Tam đều nhìn ra sự thất vọng của nàng.

Từ Đức Hải an ủi: "Tiểu muội đừng sợ, chúng ta ngay thẳng không sợ điều tiếng, đừng sợ!"

Từ Quả Quả không nhịn được phì cười: "Nhị ca, ta còn biết nhiều từ lắm đó!"

Từ Đức Hải: "Đừng coi thường Nhị ca của muội! Đi, dọn quán! Về nhà ăn cơm!"

Từ Quả Quả thấy Đan Tam không nói lời nào, nhìn hắn một cái. Đan Tam không nói gì khác, chỉ nói: "Đừng lo, ngày mai lúc nàng bày quán ta sẽ tới, bọn họ không dám làm loạn đâu."

Một lời đã nói trúng nỗi lòng của Từ Quả Quả, nàng nhìn sâu vào Đan Tam: "Cảm ơn Đan Tam ca."

Đan Tam đang định nói không cần khách sáo, Từ Quả Quả lại bổ sung thêm một câu: "Huynh là tốt nhất!"

Đan Tam sững sờ, lời nói đến bên miệng, lại không thể thốt ra được.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 43: Bánh đường mật ong


Chuyện xảy ra ở quán nhỏ hôm nay, Từ Quả Quả trên đường về đã dặn dò Từ Đức Hải không được nói ra, nhưng kết quả là lúc ăn cơm, Từ Đức Hải vẫn lỡ lời nói tuột.

Từ mẫu vừa nghe có người đến gây sự với Từ Quả Quả, sợ đến mức đũa suýt rơi xuống đất.

"Niếp Niếp, con không sao chứ?!"

Từ Quả Quả vội vàng xua tay: "Mẫu thân, con không sao."

Nàng kể lại chuyện ở quán nhỏ cho Từ mẫu và Từ bà tử nghe.

Nghe nói nàng không chịu thiệt thòi gì, cả nhà mới yên tâm phần nào.

Từ bà tử nhìn Từ Đức Hải: "Đại Hải, ngày mai đi bày hàng, con chăm sóc tốt cho muội muội con đấy."

Từ Đức Hải vừa định lên tiếng, Từ Quả Quả liền lập tức nói: "Mẫu thân và tổ mẫu đừng lo, Đan Tam ca ngày mai cũng đi, có huynh ấy và Nhị ca, sẽ không có chuyện gì đâu."

Từ bà tử lúc này mới gật đầu: "Lão tam Đan gia là người tốt."

Từ mẫu cũng cười đầy ẩn ý nhìn Từ Quả Quả: "Đâu chỉ là tốt thôi đâu."

Từ Quả Quả không nghe ra ý tứ sâu xa trong lời nói của Từ mẫu.

Sau khi cả nhà ăn cơm xong, nàng liền đi chuẩn bị nguyên liệu cho ngày mai. Trong nhà còn lại một ít gạo nếp và đậu xanh, Từ Quả Quả liền làm mười mấy cân bánh gạo và bánh đậu xanh.

Hai món ăn này làm đơn giản, không tốn công sức cũng không cần nổi lửa. Từ Quả Quả nghĩ, nếu thực sự có người đến gây sự, thì chạy sẽ tiện hơn.

Nàng bận rộn đến giờ Hợi mới dọn dẹp xong bếp núc rồi về nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Từ Quả Quả vẫn bày quán như thường lệ.

Bánh gạo dùng làm bữa sáng vừa vặn. Bánh gạo vừa hấp ra lò trắng tinh, mềm mại, khẽ chọc một cái là thủng một lỗ, bốc hơi nóng hổi, cắn một miếng còn mang vị ngọt thanh của đường trắng. Mà những người gần bến thuyền đều nhận ra Từ Quả Quả, không cần rao hàng, tự nhiên sẽ có người đến.

"Tiểu cô nương, nghe nói hôm qua có người tìm ngươi gây sự?"

Có thực khách tốt bụng nghe được chuyện hôm qua liền hỏi.

Từ Quả Quả mỉm cười: "Vâng, nhưng đã giải quyết xong rồi."

"Vậy thì tốt rồi. Thật ra, ta cũng nghe nói rồi, chính là cái nhà ăn bên kia đó, cái đó có chút liên quan đến quan phủ, trên có người. Hai phu thê hôm qua đến, nữ nhân kia là tỷ muội với người làm bếp mở nhà ăn đó! Chuyện này đừng nói là ta nói cho ngươi biết đấy nhé!"

Từ Quả Quả giật mình, trong lòng cũng đã hiểu rõ.

"Đương nhiên sẽ không, ngài có thể nói cho ta những điều này, ta thật sự rất biết ơn."

"Hầy, ta thấy ngươi là một tiểu cô nương một mình làm ăn buôn bán không dễ dàng, cái thời này ai cũng vậy, không nhịn được nên mới nói cho ngươi biết thôi."

Từ Quả Quả liên tục bày tỏ lòng cảm ơn, cuối cùng kiên quyết không lấy tiền bánh gạo của người đó. Và ngay khi người này vừa đi, Đan Tam đã đến.

"Đan Tam ca!" Từ Quả Quả vui vẻ vẫy tay chào hắn.

"Huynh ăn sáng chưa?"

Đan Tam thành thật lắc đầu, hắn từ nhà trực tiếp đến đây. Từ Quả Quả nghe vậy, vội vàng chọn một cái bánh gạo to nhất trong nồi đưa cho hắn: "Đây!"

Đan Tam vừa định móc tiền, liền bị Từ Quả Quả ngăn lại: "Đừng vội, hôm nay ta còn có chuyện muốn nhờ huynh nữa!"

Đan Tam nghĩ nàng nói đến chuyện bày quán, gật đầu: "Đừng lo, hôm nay ta sẽ ở đây, đợi nàng dọn quán rồi mới đi."

Từ Quả Quả cười: "Không phải chuyện đó."

Đan Tam: "Vậy là gì...? "

"Lát nữa sẽ nói cho huynh biết, huynh mau ăn trước đi." Từ Quả Quả chớp mắt làm vẻ bí ẩn, Đan Tam cũng đành tạm thời nén lại sự tò mò trong lòng.

Từ Đức Hải đã đi tiệm điểm tâm Vương thị để giao bánh gạo. Dưới gốc cây chỉ còn Từ Quả Quả và Đan Tam.

Gần đến giờ Ngọ, nhà ăn bên bến thuyền cũng bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, có một phụ nhân, thỉnh thoảng lại đứng ở cửa nhìn về phía Từ Quả Quả.

Từ Quả Quả thấy buồn cười, nhưng không nói gì.

Một lát sau, đột nhiên có mấy quan binh từ xa đến. Đan Tam cảnh giác cao độ, lập tức đứng dậy chắn trước Từ Quả Quả.

Từ Quả Quả khẽ kéo tay hắn nói: "Đan Tam ca, đừng lo."

"Ngươi là Từ Quả Quả phải không?" Vị quan binh dẫn đầu tiến lên hỏi.

Từ Quả Quả: "Là ta, quan sai đại ca."

"Chỗ này không được bày quán, ngươi mau dọn đi chỗ khác đi!" Vị quan binh kia không kiên nhẫn vẫy tay.

Từ Quả Quả vội nói: "Tại sao ạ? Chỗ này vì sao không thể bày quán?"

"Đây không phải khu vực hàng rong do quan phủ quy định! Ngươi cũng nhìn xem, gần đây có ai bày quán không? Mau đi mau đi! Muốn bày quán thì đi thành Biện Kinh ấy, lại còn phải có văn thư do quan phủ thống nhất cấp phát ngươi cũng không có, dụng cụ nấu nướng cũng phải thống nhất, ngươi một đứa bé gái thế này, đừng có ở đây mà chơi trò gia đình nữa!"

Từ Quả Quả cười lắng nghe, không hề tỏ ra tức giận, ngược lại còn hỏi: "Vậy xin hỏi văn thư này phải tìm ở đâu ạ?"

"Phải do nha môn huyện cấp phát thống nhất! Bọn ta không có quyền đó! Hơn nữa cho dù ngươi có được cũng không phải bày quán ở chỗ này! Đi ra chợ đi, tóm lại là đừng ở đây!"

Từ Quả Quả cười nói: "Được, hôm nay ta không có nổi lửa, ngài xem hôm nay ta chỉ bán một ít bánh gạo thôi, bán hết rồi đi, được không ạ?"

Vị quan binh nhìn về phía bến thuyền, "Được được được! Ngày mai đừng đến nữa!"

"Biết rồi, ngài cứ yên tâm!"

Sau khi vị quan binh đó đi, Đan Tam có chút khó hiểu: "Thật sự không đến nữa sao?"

Từ Quả Quả vui vẻ: "Đúng vậy! Không đến nữa, Đan Tam ca, huynh nhìn bên kia kìa!"

Đan Tam thuận theo ánh mắt của Từ Quả Quả nhìn sang, lúc này mới thấy có người không ngừng ngó nghiêng ở cửa lều lớn của nhà ăn bên kia. Từ Quả Quả kể cho Đan Tam nghe tin tức mà vị thực khách kia vừa nói cho nàng.

"Vì bên phía quan phủ của bọn họ có người, nên chỗ này chắc chắn không thể bày bán được nữa rồi. Ta cũng chỉ muốn xác nhận chuyện này thôi, quan binh hôm nay chỉ đến đuổi ta chứ không gây sự đã là may lắm rồi. Đan Tam ca, hôm nay cùng ta bày bán nốt ngày cuối cùng ở đây, ta sẽ đổi chỗ!"

Đan Tam: "Nàng muốn đi đâu?"

Từ Quả Quả đột nhiên cười, chớp mắt với hắn: "Đi thành Biện Kinh."

Mỗi bước mỗi xa

Đan Tam ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại: "Cho nên nàng mới hỏi quan binh kia chỗ nào có thể bày quán."

"Đúng vậy! Ta vốn dĩ không định ở trấn Thần Sơn lâu! Nhân cơ hội này, ta dứt khoát đi thẳng đến thành Biện Kinh luôn! Đan Tam ca, buổi chiều huynh có rảnh không? Đi cùng ta đến thành Biện Kinh xem thử đi!"

Đan Tam nhìn vẻ mặt hưng phấn mong chờ của nàng, không nỡ từ chối, liền gật đầu đồng ý.

Từ Quả Quả vui vẻ xách giỏ lên: "Chúng ta đi ngay bây giờ!"

"Bây giờ ư? Không bán bánh gạo nữa à?"

"Không bán nữa! Ăn trên đường!"

Từ Quả Quả vui vẻ cất giỏ, còn Từ Đức Hải lúc này cũng vừa hay từ trấn về.

Thấy bọn họ chuẩn bị đi, vội vàng vẫy tay: "Ê ê ê, các ngươi đi đâu?"

"Nhị ca! Bọn ta đi vào thành! Huynh đi không!"

Đi vào thành... Từ Đức Hải đương nhiên sẽ không bỏ lỡ sự náo nhiệt này, vội vàng nhảy lên xe bò. Bò là do Đan Tam vừa mới thuê, lúc này roi quất một cái, xe bò liền bắt đầu từ từ di chuyển, hướng về phía thành Biện Kinh.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 44


Từ trấn Thần Sơn đến thành Biện Kinh, đại khái còn cần hơn một canh giờ Đan Tam vô cùng quen thuộc con đường này, dẫn bọn nàng đi đều là những con đường dễ đi.

Qua vùng ngoại ô kinh thành, sự náo nhiệt đã hiện rõ trước mắt. Muốn vào thành Biện Kinh, trước tiên phải đi qua một cây hồng kiều. Cây cầu này thường đông nghịt bị tắc nghẽn, xe bò cũng không thể đi qua được.

Đan Tam tìm một chỗ đỗ xe bò lại, Từ Quả Quả và Từ Đức Hải nhảy xuống xe bò. Từ Đức Hải cũng đã từng đến thành Biện Kinh, nhưng đối với Từ Quả Quả mà nói, đây lại là một nơi hoàn toàn xa lạ.

Nàng suốt dọc đường đều vô cùng hiếu kỳ, nhìn thấy gì cũng muốn tiến lên. Từ Đức Hải kéo nàng lại, chỉ vào gần hồng kiều nói: "Tiểu muội, qua cầu là vào thành rồi, chúng ta đi lấp đầy bụng trước đã."

Từ Quả Quả đồng ý, dân dĩ vi thực thiên*. Bước đầu tiên để nàng đứng vững ở thành Biện Kinh — biết người biết ta trăm trận trăm thắng!

*dân dĩ vi thực thiên: người dân coi ăn uống là điều quan trọng nhất

Thế là Từ Quả Quả hào phóng vung tay áo: "Hôm nay muốn ăn gì cứ tự nhiên! Ta mời!"

Từ Đức Hải cười: "Tiểu muội, đây là muội nói đó! Lát nữa đừng hối hận đấy!"

Từ Quả Quả: "Huynh cũng quá coi thường ta rồi Nhị ca! Cứ yên tâm mà ăn đi!"

Mỗi bước mỗi xa

Từ Đức Hải vui vẻ, kéo Từ Quả Quả và Đan Tam vào một quán ăn nhỏ. Quán ăn này nằm ngay trước hồng kiều, bảng hiệu viết – Quán Cát Tường, nhìn qua thì rất may mắn.

Ba người tìm một chỗ gần cửa sổ ở lầu hai. Quán ăn này nhìn ra đường, lầu hai vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh hồng kiều.

Từ Quả Quả hưng phấn đẩy cửa sổ ra nhìn ra ngoài, có thể thu hết phong cảnh bên ngoài thành Biện Kinh vào tầm mắt!

"Mấy vị khách quan, dùng gì ạ?"

Tiểu nhị mang thực đơn đến, Từ Đức Hải xởi lởi mở ra.

"Thịt kho Đông Pha!" Từ Đức Hải vừa gọi món đã gọi ngay một món nặng ký, rồi cười nhìn Từ Quả Quả: "Tiểu muội, không có ý kiến gì chứ?"

Từ Quả Quả vui vẻ: "Nhị ca, có mỗi món thịt thôi mà, gọi đi! Thịt kho Đông Pha này cũng coi như là món ăn nổi tiếng của Biện Kinh rồi, ta cũng đang muốn thử."

Từ Đức Hải thấy nàng thực sự hào phóng như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng, "Ta chỉ muốn ăn thịt thôi, mấy món khác ta cũng không biết gọi gì, hay là Đan Tam huynh đệ gọi đi."

Đan Tam lắc đầu: "Ta không biết gọi món, Quả Quả gọi đi."

Từ Quả Quả cười nhận lấy thực đơn: "Hóa ra cuối cùng vẫn là ta! Hai người ngay cả gọi món cũng không biết!"

Hai nam nhân cười mà không nói, Từ Quả Quả liền mở thực đơn ra xem kỹ từ đầu đến cuối: "Thêm một phần thịt cừu xé tay, gỏi cá thái mỏng, món chính là mì xào muối, còn về điểm tâm thì gọi bánh đường mật ong!"

Từ Quả Quả một phen hào hứng vung tiền như rác khiến Từ Đức Hải và Đan Tam đều ngớ người. Từ Đức Hải nói: "Tiểu muội... muội phát tài rồi sao? Gọi nhiều thế! Cái này phải tốn bao nhiêu tiền?!"

"Ta đã nói hôm nay là để tìm hiểu thị trường mà! Cứ yên tâm ăn đi! Qua cái thôn này là không còn cái quán nào nữa, lần sau ta sẽ không hào phóng như vậy đâu!"

Từ Đức Hải nghe vậy: "Vậy muội cứ yên tâm, nói về ăn uống, hôm nay nếu ta để thừa một hạt gạo trong đĩa này, ta sẽ viết ngược họ Từ của mình!"

Từ Quả Quả cười, nhìn sang Đan Tam: "Đan Tam ca, huynh cũng ăn nhiều vào nhé."

Đan Tam gật đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn Từ Quả Quả.

Món ăn nhanh chóng được mang lên, đầu tiên là món thịt kho Đông Pha.

Món thịt kho Đông Pha nói trắng ra cũng là một loại thịt kho tàu, chỉ là màu sắc nhìn đỏ tươi hấp dẫn hơn, việc chọn lựa thịt cũng nghiêm ngặt hơn, nhất định phải là thịt lợn nửa nạc nửa mỡ, quá béo hay quá nạc đều không được. Thịt được xếp gọn gàng trong bát, giống như những khối mạt chược xếp thành hàng, về hình thức đã thắng một nửa.

Thịt kho Đông Pha chính hiệu, ngoài màu đỏ tươi hấp dẫn, còn chú trọng sự bóng bẩy, đỏ trong suốt. Điều này phụ thuộc vào tài năng của đầu bếp. Thịt kho Đông Pha khi ăn vào phải thơm, mềm nhừ, béo mà không ngấy. Quá nhiều dầu, quá ngọt, quá ngấy đều không phải là một món thịt kho Đông Pha đạt chuẩn.

Từ Quả Quả từ khi vào quán đã bắt đầu quan sát, món thịt kho Đông Pha này gần như là mỗi bàn đều phải gọi, nghĩ bụng chắc hương vị đã được dân chúng công nhận.

Mọi người đưa đũa ra, Từ Đức Hải chưa từng ăn thịt thơm như vậy, không kìm được mà xuýt xoa cảm thán. Đan Tam bình tĩnh hơn một chút, nhưng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Duy chỉ có Từ Quả Quả, ăn một miếng xong liền đặt đũa xuống: "Vẫn hơi ngấy."

Từ Đức Hải: "Tiểu muội, thịt kho Đông Pha mà muội không ăn cái ngấy thì ăn cái gì!"

Từ Quả Quả: "Đã là thịt nửa nạc nửa mỡ, thì béo hơn một phần cũng không đúng, tự nhiên phải vừa vặn."

Từ Đức Hải: "...Miệng muội bây giờ kén chọn thật!"

Từ Quả Quả không giải thích, tiếp tục nếm món thịt cừu xé tay. Thịt cừu xé tay được làm từ sườn cừu, việc xử lý thịt cừu cũng là điều thể hiện rõ nhất trình độ của đầu bếp. Hơi tanh một chút thôi cũng không thể qua mắt được cái lưỡi của Từ Quả Quả.

Có vẻ món tủ của quán này là thịt cừu, sườn cừu mềm nhừ, dễ dàng tách xương, hơn nữa cũng không hề có chút mùi tanh nào. Tuy nhiên, món mì xào muối và bánh đường mật ong tiếp theo thì chỉ bình thường. Trong lòng Từ Quả Quả đã có đánh giá riêng.

Từ Quả Quả ăn ít, hai món nặng ký này phần lớn đều vào bụng Từ Đức Hải và Đan Tam. Đặc biệt là Từ Đức Hải, cả người như hổ đói, ăn ngốn nghiến không chút hình tượng. Từ Quả Quả bất lực lắc đầu, rồi quay sang nhìn Đan Tam.

"Đan Tam ca, cái này ta ăn không hết, cho huynh."

Từ Quả Quả định đưa chiếc bánh đường mật ong cho Đan Tam. Chiếc bánh đường mật ong được làm hình vuông vắn, một bên bị nàng cắn một miếng.

Đan Tam sững sờ, Từ Quả Quả chợt nhận ra mình đã cắn rồi, đang định rút tay lại để bẻ đôi miếng bánh ra, ai ngờ Đan Tam đột nhiên nhận lấy từ tay nàng, còn chưa đợi Từ Quả Quả phản ứng, liền đột ngột đưa vào miệng.

Từ Quả Quả ngây người.

Đan Tam ăn xong không ngẩng đầu lên, cúi đầu uống một ngụm trà lớn.

"Ngon lắm, ngọt."
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 45: Nhìn cách nói chuyện


Đan Tam ăn nốt nửa miếng bánh đường mật ong đó, trên má Từ Quả Quả cũng không kìm được nóng ran. Mặc dù cả hai đều không nói gì, nhưng hành động này lại có chút mập mờ. Từ Quả Quả nghĩ rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều, liền quay mặt đi, chuyển hướng sang chuyện khác.

"Thành Biện Kinh này quả nhiên náo nhiệt! Chốc nữa ăn xong, chúng ta cũng đi dạo chợ đi!"

Đan Tam và Từ Đức Hải tự nhiên đồng ý. Ba người ăn xong, thanh toán. Bữa ăn này tốn không ít tiền, nhưng Từ Quả Quả không hề xót.

Đan Tam còn tranh trả tiền, nhưng bị Từ Quả Quả ngăn lại.

Từ Quả Quả khẽ nói gì đó vào tai Đan Tam, Đan Tam liền từ từ buông tay xuống, ánh mắt nhìn nàng cũng sáng lên: "Được."

"Hai người nói nhỏ gì thế!" Từ Đức Hải vừa hỏi, Từ Quả Quả cười mà không nói: "Đi thôi! Đi dạo phố!"

Trên hồng kiều cũng có một số người bày bán, nhưng quá đông đúc và chật hẹp, đây không phải là nơi Từ Quả Quả ưng ý.

Sau khi đi một vòng, Từ Quả Quả đặt mục tiêu vào một con phố cạnh hồng kiều.

Ở đây có rất nhiều cửa hàng, quán trà, tiệm bánh, quán ăn, tiệm kẹo, và cả một quán rượu quy mô không nhỏ. Cuối phố có một điểm kinh doanh được quản lý thống nhất, mỗi gian hàng nhỏ đều được quy định phạm vi kinh doanh.

Từ Quả Quả đi vòng quanh khu vực này, hài lòng gật đầu.

Từ Đức Hải: "Tiểu muội, muội không đùa chứ, muội muốn chọn ở đây à? Muội nhìn xung quanh xem, chỗ này toàn là quán rượu và cửa hàng, muội bày quán ở đây, làm sao cạnh tranh lại với người khác?"

Từ Quả Quả cười: "Chính vì vậy mới tốt chứ, ở trấn Thần Sơn chỉ có mỗi mình ta, đối diện là nhà ăn quan phủ, vô vị. Bây giờ náo nhiệt thế này mới tốt!"

Từ Đức Hải cảm thấy đầu óc tiểu muội nhà mình có chút vấn đề, nhưng Đan Tam lúc này lại nói: "Quán ăn bên kia ở đầu phố, hơn nữa giá cả đắt đỏ. Dãy phố giữa toàn là tiệm gạo, tiệm vải, không có quán ăn nào khác. Sau đó nữa là những quán nhỏ cuối phố, giá cả phải chăng, mua bán tiện lợi. Đầu phố và cuối phố cách xa nhau, ảnh hưởng không lớn."

"Nghe đi! Vẫn là Đan Tam ca hiểu ta nhất!" Từ Quả Quả vui vẻ cười: "Đan Tam ca, huynh cũng thấy chỗ này không tồi phải không?"

Đan Tam: "Cũng không tồi, chỉ là muội muốn bán gì? Ở đây bày quán, nếu loại hình không cố định, rất dễ làm thành thứ nửa vời. Bên kia có tiệm bánh, bên này có quán bánh hấp."

Từ Quả Quả nghĩ nghĩ: "Ta bán mì!"

"Mì?"

"Ừ! Chẳng phải bên này không có ai bán mì sao? Huynh nhìn xem, bánh hấp, điểm tâm và bánh bao, nhưng không có ai bán mì. Cho nên ta sẽ bán mì trước, mọi người cũng không có quan hệ cạnh tranh! Còn có thể giúp đỡ lẫn nhau!"

Đan Tam suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Cũng không phải là không được."

"Đúng chứ, hơn nữa sau này ta sẽ chậm rãi phát triển mà, nhất định sẽ dần làm ăn phát đạt!"

Thấy nàng hùng tâm tráng chí, Đan Tam cũng mỉm cười. Từ Quả Quả lại đi loanh quanh mấy vòng nữa ở gần đó, cuối cùng cũng chọn được một "chỗ tốt", rồi đi đàm phán tiền thuê với người cho thuê quán.

Quá trình thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng, tiền thuê cũng không quá đắt, một quan một tháng, còn bao gồm "văn thư" của triều đình. Từ Quả Quả cảm thấy có thể chấp nhận được, nhưng vấn đề là, một quan tiền ban đầu này, từ đâu mà có?

Trên người Từ Đức Hải nghèo đến mức chẳng có lấy một xu dính túi, Đan Tam có lòng muốn giúp nàng, nhưng trên người cũng không có nhiều tiền mặt đến vậy. Từ Đức Hải có chút phiền muộn: "Biết thế ban nãy đừng xa xỉ thế, còn ăn thịt kho Đông Pha..."

Từ Quả Quả: "Thôi đi Nhị ca, tiết kiệm một bữa tiền cơm cũng chẳng có ích gì lớn. Cùng lắm thì ta cứ ra dưới gốc cây dưới hồng kiều kia bày bán vài ngày, kiếm ít tiền tiết kiệm."

Đan Tam đột nhiên lên tiếng: "Ngày mai ta cũng vào núi, thử vận may."

Từ Quả Quả cười nói: "Bây giờ đã vào đông rồi, vào núi nguy hiểm lắm, Đan Tam ca, không thể làm phiền huynh nữa."

Lời từ chối của Từ Quả Quả khiến Đan Tam trong lòng dấy lên một nỗi buồn bực khó hiểu. Nỗi buồn bực này cho đến khi ba người rời thành Biện Kinh trở về thôn vẫn chưa tan biến.

Xe bò đến thôn Tiền Thụ trước, Từ Quả Quả nhảy xuống xe bò và chào tạm biệt Đan Tam. Đan Tam trong lòng có chuyện, chỉ miễn cưỡng đáp lại một câu.

Từ Quả Quả cười vẫy tay với hắn, đột nhiên, khi Đan Tam rời đi, tiểu cẩm lý đã lâu không gặp lại xuất hiện trước mặt nàng.

Thời gian này nàng ngày nào cũng gặp Đan Tam, bàn tay vàng này đã lâu không ra gây rối, không biết bây giờ xuất hiện là có ý gì.

Tiểu cẩm lý dường như rất quyến luyến Đan Tam, ra sức vẫy đuôi giục Từ Quả Quả tiến lên níu kéo. Trong lòng Từ Quả Quả cạn lời, một hồi thao tác liền che chắn tiểu cẩm lý.

Đùa gì vậy, nàng và Đan Tam đâu phải người một nhà, đâu có lý nào ngày nào cũng dính lấy nhau. Từ Quả Quả không để ý tiểu cẩm lý, lắc lắc b.í.m tóc, vui vẻ trở về phòng.

Từ mẫu đã sớm nấu xong bữa tối, thấy nữ nhi cuối cùng cũng về liền tiến lên đón: "Hôm nay sao về muộn thế, mọi việc thuận lợi chứ?"

"Thuận lợi!" Từ Quả Quả vui vẻ đi ra giếng rửa tay, Từ Đức Hải kể lại chuyện vào thành hôm nay cho Từ mẫu nghe.

Từ mẫu nghe xong, kinh ngạc mở to mắt: "Niếp Niếp, con muốn vào thành sao?"

Từ Quả Quả cười nói: "Mẫu thân, vào nhà nói chuyện đi."

Mỗi bước mỗi xa

Trên bàn ăn, Từ Quả Quả kể tường tận chuyện chuẩn bị đi thành Biện Kinh bày quán: "Tổ mẫu, mẫu thân, con thấy ở trấn Thần Sơn quả thực chỉ là chuyện nhỏ nhặt, chi bằng nhân cơ hội này đi Biện Kinh! Người đông cơ hội nhiều! Lại không cần lo lắng những chuyện linh tinh kia!"

Từ mẫu và Từ bà tử nhìn nhau.

Nói thật, Từ mẫu không ngờ nàng nhi mình lại kiên trì đến tận hôm nay, ban đầu thấy nữ nhi muốn đi trấn Thần Sơn bày quán, cứ tưởng nàng cũng chỉ là làm chơi chơi thôi. Nhưng bây giờ...

Từ mẫu còn chưa nói gì, Từ bà tử đã gật đầu trước: "Ta ủng hộ Niếp Niếp."

"Tổ mẫu, thật sao!"

"Thật." Từ bà tử nhìn "tôn nữ" trước mặt, trong lòng trăm mối cảm xúc lẫn lộn. Từ mẫu nhìn bà mẫu: "Mẫu thân..."

Từ bà tử nói: "Niếp Niếp bây giờ có chủ kiến, có tay nghề, đi Biện Kinh càng tốt. Nhưng đi Biện Kinh sau này sẽ vất vả hơn, vẫn nên để Đại Hải giúp con."

Từ Đức Hải còn chưa nói gì, Từ Quả Quả đã cười nói: "Nhị ca vào thành cũng có thể tìm một công việc, không nhất thiết phải đi cùng con, nhưng hai chúng con cùng nhau, cũng có thể trông chừng nhau."

Từ bà tử tán thưởng gật đầu, Từ Đức Hải cũng he he cười hai tiếng: "Vậy thì quá tốt, sau này con sẽ theo tiểu muội vào thành!"

Từ mẫu vẫn im lặng không bày tỏ thái độ, trông có vẻ ưu tư.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 46


Sau bữa tối, Từ Quả Quả đến phòng Từ mẫu.

"Mẫu thân, người sao vậy? Trông có vẻ không vui lắm? Người không muốn con đi Biện Kinh ạ?"

Từ mẫu: "Sao lại thế được, Niếp Niếp bây giờ tài giỏi như vậy, mẫu thân vui còn không kịp. Mẫu thân chỉ là hơi xót con... Đi trấn Thần Sơn đã mệt như vậy rồi, nếu còn đi thành Biện Kinh, ngày nào cũng đi đi về về chắc mệt c.h.ế.t con."

"Không sao đâu mẫu thân, con bây giờ mới bắt đầu mà, mẫu thân người tin hay không, sẽ rất nhanh thôi, đợi con tiết kiệm thêm chút tiền, nhà mình cũng mua một chiếc xe bò đi!"

Từ mẫu cười: "Mẫu thân tin sẽ có ngày đó." Nói xong, Từ mẫu liền đứng dậy, đi về phía cái tủ phía sau.

Từ Quả Quả tò mò ngẩng đầu nhìn, liền thấy Từ mẫu nhanh chóng quay lại, trên tay cầm một gói đồ, được bọc cẩn thận trong một chiếc khăn tay, đi đến trước mặt Từ Quả Quả, Từ mẫu cười mở ra.

Từ Quả Quả mở to mắt, trong chiếc khăn tay là một chiếc vòng bạc, vòng nhìn rất mới, trên đó còn khắc những hoa văn phức tạp. Từ Quả Quả kinh ngạc thốt lên: "Mẫu thân, cái này đắt lắm phải không!"

"Không đắt lắm đâu." Từ mẫu cười lấy chiếc vòng ra: "Nhưng đây là của phụ thân con tặng ta, bằng bạc nguyên chất, ta vẫn luôn không nỡ đeo... Bây giờ, ta cho con đấy, con cầm chiếc vòng này vào thành mà cầm đồ, chắc sẽ đổi được một khoản tiền. Niếp Niếp hãy dùng số tiền này để mở quán, mua xe bò."

Từ Quả Quả ngây người, không chút do dự đẩy chiếc vòng về: "Mẫu thân, sao mà được?! Đây là vật quý giá nhất của người, con không thể lấy!"

Từ mẫu không nói lời nào đặt chiếc vòng vào tay nàng: "Đứa ngốc! Thứ quý giá nhất của mẫu thân chính là con! Cái vật ngoài thân này, đáng giá bao nhiêu tiền chứ? Hơn nữa, chiếc vòng này vốn dĩ là để lại cho con, chỉ là mẫu thân định đợi đến khi con xuất giá thì mới cho, nhưng bây giờ Niếp Niếp có chuyện quan trọng hơn cần làm, cầm lấy đi."

"Mẫu thân, con thật sự không thể nhận..."

Từ Quả Quả vẫn từ chối, nhưng Từ mẫu lại vô cùng kiên quyết: "Ta không giúp được Niếp Niếp việc gì, nếu việc nhỏ này cũng không làm được, trong lòng ta mới băn khoăn! Cầm lấy đi!"

Từ mẫu kiên quyết, Từ Quả Quả thực sự không thể cứng đầu hơn được nữa. Nàng cúi đầu, nhìn chiếc vòng trong tay, trong lòng đột nhiên chua xót, hốc mắt cũng hơi đỏ lên.

"Vậy... con xin nhận tạm ạ, mẫu thân."

Từ mẫu cười gật đầu: "Ừ."

"Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, Niếp Niếp bây giờ quả thật cũng lớn, cũng nên xem xét chuyện hôn nhân đại sự rồi. Mẫu thân còn mong, đến ngày đích thân đưa Niếp Niếp xuất giá nữa đó!"

Từ Quả Quả: "..."

Quả nhiên dù ở đâu, đối mặt với việc bị giục cưới đều không thể tránh khỏi sao.

"Mẫu thân, sao người đột nhiên nói đến chuyện này vậy, con bây giờ còn nhỏ, không muốn lấy chồng..."

Từ mẫu mở to mắt: "Niếp Niếp không nhỏ nữa, qua năm đã là mười bảy. Cô nương mười bảy tuổi có thể lấy chồng rồi, Niếp Niếp có người nào thích không, mẫu thân sẽ thay con làm chủ!"

Từ Quả Quả không ngờ Từ mẫu lại trực tiếp đến vậy, nàng gãi đầu: "Mẫu thân... con không có, con bây giờ cũng không muốn nghĩ đến chuyện này..."

Từ mẫu mở to mắt.

Bà tưởng rằng, Niếp Niếp trong khoảng thời gian này ở bên Đan Tam ít nhiều cũng có chút ý tứ đó, ai ngờ nữ nhi lại nói không có ý định kết hôn.

Tuy nhiên, Từ mẫu nhìn hai má nữ nhi đỏ bừng, lập tức trong lòng hiểu ra — nữ nhi là đang xấu hổ.

Cô nương mười bảy mười tám tuổi nói về chuyện này quả thật có chút ngượng ngùng, Từ mẫu trong lòng bỗng nhiên hiểu ra, nắm tay nàng cười nói: "Niếp Niếp yên tâm, chuyện này cứ giao cho mẫu thân, mẫu thân sẽ thay con kiểm định."

Từ Quả Quả: "..."

"Cảm ơn mẫu thân."

Nàng qua loa đáp lời, nhưng Từ mẫu lại tưởng nàng đồng ý, liền vội vàng cười gật đầu: "Nha đầu ngốc..."

.....

Từ Quả Quả nhận chiếc vòng về phòng, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định giấu chiếc vòng đi.

Đây là kỷ vật cuối cùng của Từ mẫu, nàng không thể ích kỷ như vậy...

Nhưng tiền vốn ban đầu để bày quán quả thực là một nỗi lo. Nàng lục tung tất cả tài sản trên người ra, phát hiện cũng chỉ vừa đủ hơn năm trăm văn.

Tiền thuê đã là một quan, còn thiếu một nửa. Khi chính thức bắt đầu bày quán, kiểu gì cũng phải sắm thêm một số đồ mới.

Từ Quả Quả chống cằm lo lắng, bắt đầu nghĩ sao bàn tay vàng của mình không phải là đổi hàng ở cửa hàng hay gì đó.

Nước cam lộ tuy lợi hại, nhưng cũng không thể đổi ra tiền mặt trực tiếp được...

Từ Quả Quả lo lắng trằn trọc không ngủ được, nửa đêm về sáng thực sự không chịu nổi nữa, mới miễn cưỡng ngủ được vài canh giờ.

-

Sáng hôm sau, Từ Quả Quả chuẩn bị đi thành Biện Kinh.

Nàng tính toán, nếu thực sự không được, thì sẽ bày bán vài ngày ở cửa thành trước, tích góp chút tiền, hôm nay đi xem địa điểm, mua ít nguyên liệu.

Nàng vừa định gọi Nhị ca nhà mình cùng ra ngoài, ai ngờ Từ Đức Hải lại bước vào trước.

Mỗi bước mỗi xa

"Nhị ca? Đan Tam ca?!"

Từ Đức Hải đi cùng Đan Tam vào, điều này khiến Từ Quả Quả không ngờ tới.

Hai người phong trần mệt mỏi, Từ Đức Hải hưng phấn nói: "Tiểu muội, vốn của muội có rồi! Đan Tam ca của muội hôm qua lại hạ được một con lợn rừng. Đi thôi, chúng ta cùng đi vào thành bán!"

Từ Quả Quả mở to mắt, nhìn nam nhân vạm vỡ đang đứng ở cửa. Trên người Đan Tam còn dính vết máu, nhưng lông mày lại thanh thoát.

"May mắn gặp được, con lợn này chắc phải ba trăm cân, bán hết ít nhất cũng được mười mấy quan."

Từ mẫu và Từ bà tử nghe thấy động tĩnh liền từ trong nhà đi ra, nghe Đan Tam nói vậy, trong lòng cũng vô cùng chấn động.

Từ Quả Quả cũng chẳng bận tâm những chuyện đó nữa, một tay kéo tay Đan Tam liền ra khỏi viện.

Hành động của nữ nhi quá táo bạo, Từ mẫu sững sờ, nhìn Từ Đức Hải.

Hai người đều đọc được sự ăn ý trong mắt đối phương, nhưng Từ Quả Quả hoàn toàn không biết những điều này, chỉ kéo Đan Tam ra khỏi sân, vội vàng hỏi: "Đan Tam ca, huynh làm gì vậy!"

Đan Tam cũng không biết tại sao mình lại làm vậy, hắn chỉ biết hôm qua sau khi từ thành Biện Kinh về, trong lồng n.g.ự.c cứ cháy lên một luồng xúc động. Sự xúc động này khiến hắn trằn trọc không ngủ được, lợi dụng lúc trời chưa tối, hắn vớ lấy đồ đạc liền vào núi.

Đúng là có chút bốc đồng, nhưng hắn biết mình đã đánh cược thắng rồi.

Tổ mẫu đã nói, cưới tức phụ cũng cần vốn liếng... Hiện giờ hắn ngay cả một quan tiền cũng không lấy ra được, làm sao có thể giúp được Từ Quả Quả, làm sao có thể...

Từ Quả Quả biết sự nguy hiểm và vất vả của việc săn bắn, nàng không nói không rằng kéo vạt áo của Đan Tam ra kiểm tra kỹ lưỡng: "Huynh có bị thương không? Sao huynh lại lớn gan vậy chứ."

Gò má màu lúa mạch của Đan Tam đã đỏ bừng như bị lửa nung đốt. Dáng vẻ kéo kéo đẩy đẩy của hai người sớm đã lọt vào mắt của một số thôn dân đi ngang qua.

Vì sự tiếp xúc, trước mắt Từ Quả Quả lại xuất hiện tiểu cẩm lý vui vẻ, ra sức vẫy đuôi khuyến khích nàng tiếp tục và tiếp tục.

Cho đến lúc này Từ Quả Quả mới nhận ra hành vi của mình "vượt quá giới hạn" đến mức nào.

Nàng đột ngột rụt tay lại, giải thích đầy vẻ che giấu: "Cái đó... cái đó, ta..."

Chỉ tiếc là lần này, nam nhân không để nàng lùi lại, mà nắm chặt lấy tay nàng, ánh mắt nóng bỏng.

"Bọn họ nhìn thấy rồi, làm sao đây?"
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 47: Mua quầy hàng


Làm sao đây?

Từ Quả Quả cũng muốn biết làm sao bây giờ.

Tuy nàng vô tư, dù sao cũng là người được giáo dục hiện đại, mấy chuyện kéo kéo ôm ôm này đối với nàng không là gì cả. Chỉ là... Đan Tam trước mặt hình như có chút không đúng.

Ánh mắt hắn nóng bỏng, như muốn nuốt chửng nàng vào bụng. Từ Quả Quả đắn đo hồi lâu, mới cẩn thận mở miệng: "Vậy thì... không để bọn họ nhìn nữa?"

Khoảnh khắc đó, ánh mắt Đan Tam trở nên càng phức tạp hơn.

Từ Quả Quả cũng không biết mình đã buột miệng nói gì, tóm lại dưới sự ảnh hưởng của tiểu cẩm lý, nàng làm ra vài hành động kỳ lạ, nói ra vài lời kỳ lạ đã không còn gì đáng ngạc nhiên.

Và bây giờ khoảng cách giữa Đan Tam và nàng cực kỳ gần, không chỉ gần, Đan Tam còn đang nắm cổ tay nàng, điều này khiến tiểu cẩm lý càng thêm kích động, suýt nữa Từ Quả Quả đã phát ra âm thanh kỳ lạ nào đó rồi.

"Đan Tam ca..." Nàng cắn đầu lưỡi để giữ mình tỉnh táo, "Huynh buông ta ra trước đã..."

Vì khoảng cách quá gần, mùi hương mạnh mẽ đầy nam tính của Đan Tam len lỏi không kẽ hở vào trong cơ thể Từ Quả Quả, suối nước của tiểu cẩm lý càng trở nên dồi dào, nó vui vẻ khuyến khích, khao khát, thúc ép Từ Quả Quả đến gần Đan Tam hơn.

May mắn thay, Đan Tam thực sự đã kịp thời buông nàng ra.

Hai bên má đều đỏ ửng bất thường.

Đan Tam kiềm chế nhắm mắt lại. Đây là ban ngày, người qua lại tấp nập, không thích hợp lắm...

Và lúc này, Từ Đức Hải vẫn luôn do dự ở cổng viện cuối cùng cũng tiến lên: "Cái đó... giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi trước nhé?"

"Xuất phát! Xuất phát!" Từ Quả Quả vội vàng nói, rồi "xoẹt" một cái lách nhanh khỏi Đan Tam quay vào sân, đeo chiếc giỏ nhỏ trên lưng, chuẩn bị đi.

Đan Tam có một khoảnh khắc thất vọng, nhưng Từ Đức Hải tiến lại vỗ vai hắn.

Đan Tam không nói thêm gì nữa, hắn thành thạo leo lên xe bò.

Mỗi bước mỗi xa

Chiếc xe bò này cũng vừa mới thuê sáng nay, lợn rừng đã được đặt ở phía sau, Từ Quả Quả và Từ Đức Hải ngồi ở giữa, Đan Tam ngồi phía trước điều khiển xe.

Thành Biện Kinh và trấn Thần Sơn là hai hướng hoàn toàn khác nhau. Từ Quả Quả cũng là lần đầu tiên đi trên con đường xa lạ này, nhưng nàng lúc này hoàn toàn không có tâm trạng ngắm cảnh ven đường.

Nàng cứ thỉnh thoảng lén lút nhìn bóng lưng Đan Tam, luôn cảm thấy tâm trạng Đan Tam hôm nay không ổn.

Từ Quả Quả không nghĩ nhiều nữa.

Hôm nay trời đẹp nên đi nhanh. Xe bò nhanh chóng đến thành Biện Kinh. Đến Biện Kinh, Đan Tam và Từ Đức Hải chuẩn bị đi bán lợn rừng trước, Từ Quả Quả muốn đi cùng.

Trong thành có nhiều nơi thu mua thịt lợn rừng hơn trấn Thần Sơn. Đan Tam cũng quen vài tiệm thịt. Từ Quả Quả ở trên đường cũng chú ý quan sát chợ rau và chợ thịt trong thành, hỏi thăm giá cả. Sau này ở thành Biện Kinh bày quán đều phải giao thiệp với bọn họ.

Con lợn rừng này nặng đến hơn ba trăm cân, chủ tiệm thịt ra giá cũng khá hợp lý, ba mươi lăm một cân không ép giá. Ba trăm cân, thu về được mười một quan, đổi thành bạc vụn là mười một lượng.

Từ Đức Hải cực kỳ hâm mộ, còn Đan Tam thì vẻ mặt thản nhiên. Hắn thuận tay đưa tất cả tiền cho Từ Quả Quả, khiến Từ Quả Quả giật mình kinh hãi.

"Không không, Đan Tam ca, đây là tiền của huynh! Sao ta có thể lấy được!"

Đan Tam vẻ mặt thờ ơ: "Cứ coi như ta cho nàng mượn."

Từ Quả Quả im lặng, nàng đã mượn Đan Tam ca quá nhiều thứ rồi, nhiều tiền như vậy... Nàng có kiếm mấy tháng cũng không trả nổi.

Đan Tam thấy Từ Quả Quả không chịu lấy, không nói không rằng nhét túi tiền vào tay Từ Quả Quả.

Từ Quả Quả giật mình, đành phải lấy ra hai quan: "Chỉ lấy chừng này thôi... Nhiều hơn nữa thật sự không thể nhận..."

Đan Tam thấy nàng kiên quyết không chịu lấy, mím môi không nói gì, cất phần còn lại đi. Ba người liền đi về phía chỗ đã xem hôm qua.

Vận may cũng không tệ, quầy hàng mà Từ Quả Quả đã ưng hôm qua vẫn còn đó.

Người cho thuê quầy hàng nhỏ tên là Tiểu Ca Nhi. Từ Quả Quả và Tiểu Ca Nhi đã thỏa thuận giá cả, một tay giao tiền một tay nhận thẻ gỗ, quầy hàng này liền thuộc về Từ Quả Quả.

"Chúc mừng nhé tiểu muội! Muội cuối cùng cũng có một quầy hàng của riêng mình rồi!" Từ Đức Hải hưng phấn nói.

Từ Quả Quả cũng vô cùng vui mừng.

Quầy hàng mà nàng chọn tuy không lớn, nhưng vị trí lại không tồi, gần một cây đại thụ, cách đó không xa dưới gốc cây còn có một cái giếng.

Thời này mọi người đều ra ngoài lấy nước giếng, nói cách khác, quầy hàng của nàng mỗi ngày đều có lượng khách tự nhiên miễn phí. Lấy nước mệt rồi, ngồi đây một lát thì việc kinh doanh chẳng phải sẽ đến sao!
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 48


Từ Quả Quả chính là tính toán như vậy. Cho nên ngoài những dụng cụ nấu nướng đã có, nàng bây giờ còn cần sắm thêm vài cái ghế và ghế đẩu.

Nàng nói ý tưởng này cho Từ Đức Hải và Đan Tam nghe.

Đan Tam nghe vậy vừa định nói, Từ Đức Hải đã cười xua tay nói: "Cái này có gì khó đâu, Nhị ca của muội về là nhẹ nhàng giải quyết cho muội ngay!"

Từ Quả Quả biết hắn ta biết nghề mộc, cười toe toét: "Vậy thì phải làm phiền Nhị ca rồi!"

Lời của Đan Tam chưa kịp nói ra, hắn mím môi, quay mặt đi.

"Hôm nay còn làm gì nữa?" Từ Đức Hải hỏi.

Từ Quả Quả hôm nay không chuẩn bị gì cả, đương nhiên là không thể khai trương được.

Nàng nhìn xung quanh, cười nói: "Hai người cứ đi làm việc đi, hôm nay ta cứ ở đây dọn dẹp, làm quen hoàn cảnh."

Đan Tam hôm nay quả thực còn có việc khác, Từ Đức Hải cũng vậy.

Hai người nói: "Vậy muội cứ ở đây đợi chúng ta, đợi qua buổi trưa thì cùng về."

Từ Quả Quả gật đầu: "Biết rồi!"

Mỗi bước mỗi xa

Từ Đức Hải hôm nay phải đi tìm việc ở một nơi trong thành. Công việc này là do thôn trưởng thôn Hậu Thụ hôm qua đến nhà nói, là do Từ bà tử nhờ quan hệ tìm cho Từ Đức Hải. Hôm nay Từ Đức Hải nói gì cũng phải đi một chuyến, thành hay không cũng phải đi.

Còn Đan Tam hôm nay cũng có tính toán riêng của mình. Tài sản kiếm được từ săn b.ắ.n vĩnh viễn là do trời ban cho, hắn muốn nhận hết các công việc g.i.ế.c mổ lợn ở vùng ngoại ô thành Biện Kinh, cũng làm nghề đồ tể.

Ý tưởng này Đan Tam đã có từ rất lâu. Đinh đồ tể có kỹ thuật nhưng không có tầm nhìn, mấy năm nay đã thâu tóm gần hết địa bàn trấn Thần Sơn.

Đan Tam không tranh giành với ông ta, nhưng việc kinh doanh ở vùng ngoại ô Biện Kinh hiện tại vẫn còn thị trường rất lớn.

Đồ tể cũng chia làm hai loại. Loại thứ nhất là tự nuôi lợn, tự cung tự cấp. Loại thứ hai là ban đầu không tự nuôi, thì phải đi khắp các ngõ hẻm để thu mua.

Đa số các hộ nông dân ở vùng ngoại ô đều nuôi lợn, đồ tể đến tận nhà thu mua lợn, theo giá thấp hơn thị trường một chút, thu mua một lần hết sạch, để lại một phần cho chủ nhà, phần còn lại thuộc về đồ tể.

Đinh đồ tể cũng thu mua lợn, giá ông ta thu mua là mười văn một cân, bao gồm cả g.i.ế.c mổ tại nhà.

Đan Tam dự định ra giá mười một văn, không chỉ bao gồm g.i.ế.c mổ tại nhà mà còn thu cả đồ phụ phẩm.

Cái gọi là đồ phụ phẩm chính là nội tạng lợn, nhiều đồ tể không lấy, nhưng Đan Tam lại lấy.

Đồ phụ phẩm này không bán được giá cao, hắn sẵn sàng chấp nhận đồ phụ phẩm để trừ vào giá thịt, trong nghề đồ tể thì đây coi như là một lợi thế lớn.

Hai nam nhân mỗi người một tính toán, đều đi làm việc.

Để Từ Quả Quả một mình loanh quanh gần quầy hàng. Nàng quan sát một lúc lâu, phát hiện có mấy nhà "hàng xóm" tương lai. Nhà đầu tiên bên tay trái là bán "bánh bay", nhìn khá thú vị.

"Bánh bay" là cách làm độc đáo của vị đại thẩm này, thực ra chính là bánh nướng, nhưng hơn hẳn ở chỗ tay nghề tốt. Chiếc bánh tròn xoe xoay nhanh trong tay, ném thẳng vào nồi có thể dính chính xác vào mép lò nướng, vì vậy gọi là bánh bay.

Cũng chính nhờ cú ném đầy linh hồn đó, chiếc bánh nướng ra vừa mềm vừa xốp, tay nghề này khiến việc kinh doanh của vị đại thẩm này cực kỳ tốt, biệt danh là "Thẩm tử Bánh Bay".

Từ Quả Quả cũng xếp hàng mua hai cái, vừa ăn vừa làm quen: "Cái bánh này ném qua như vậy mà vẫn tròn, đại thẩm tay nghề của thẩm thật sự không tồi!"

Thẩm tử Bánh Bay cười nói: "Luyện mười mấy năm rồi, sống nhờ vào cái này. Cái tài lẻ này mà còn không làm được thì đừng ra ngoài bày quán nữa."

Từ Quả Quả cũng vui vẻ, chỉ vào quầy hàng bên cạnh: "Đại thẩm, cái quầy hàng này ta thuê rồi! Sau này chúng ta là hàng xóm, ngày nào ta cũng sẽ đến mua bánh bay của thẩm ăn!"

Đại thẩm nhìn sang bên cạnh, tò mò hỏi: "Ngươi bán gì?"

Từ Quả Quả khiêm tốn nói: "Ta bán đủ thứ, ta không có tài cán gì đặc biệt, loại hình tuy nhiều, nhưng ta không bán bánh. Đến lúc đó có khách ăn bánh, ta sẽ giới thiệu cho thẩm!"

Đại thẩm cũng vui vẻ: "Ngươi thật sự không bán bánh sao?"

"Thật! Ta làm không ngon, cũng không ngon bằng của thẩm!"

Vị đại thẩm kia cười: "Được, vậy ngày mai ngươi cứ thử trước. Nếu ngươi thật sự có thể giúp ta bán được bánh, sau này ngươi bán gì, ta cũng sẽ giúp ngươi!"

Từ Quả Quả chờ đợi chính là câu nói này, liền cười tươi đáp ứng. Trước khi đi còn đưa cho vị đại thẩm vài cái bánh đậu xanh do mình làm, còn mua thêm mấy cái bánh bay nữa, khiến vị đại thẩm cười toe toét.

Từ Quả Quả làm theo cách đó, rất nhanh đã quen mặt với các chủ quán nhỏ ở khu này.

Đến khi Đan Tam đến tìm nàng, nàng đang trò chuyện vui vẻ với ông lão bán bánh quẩy ở đầu phố.

Ông lão rất nhiệt tình, thấy có nam nhân đến tìm Từ Quả Quả, còn cười đưa cho nàng một túi bánh quẩy: "Vợ chồng son sao? Tình cảm thật tốt!"

Đan Tam và Từ Quả Quả đều ngẩn người, trong lòng mỗi người đều dấy lên một cảm xúc mãnh liệt.

Từ Quả Quả đỏ mặt nhận bánh quẩy và cảm ơn, khi đối mặt với Đan Tam thì ánh mắt lúng liếng: "Nhị ca của ta đâu? Không đi cùng sao?"

Đan Tam nhìn thẳng vào nàng: "Hắn đang giúp xây nhà trong thành, nói hôm nay có thể về muộn, không cần đợi."

Từ Quả Quả gật đầu, nàng biết Từ Đức Hải hôm nay vào thành tìm việc, liền nói: "Bên ta không có chuyện gì rồi, còn huynh thì sao?"

"Ta cũng không có gì nữa, đi thôi, đưa nàng về."

Từ Quả Quả lại mua thêm không ít nguyên liệu ở chợ, rồi mới lại ngồi lên xe bò của Đan Tam.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 49


Từ thành Biện Kinh trở về thôn, Từ Quả Quả ngồi phía sau nhìn hắn mấy lần, nói: "Đan Tam ca, những thứ ta lấy từ huynh mấy ngày nay huynh đều báo cho ta một con số đi. Bản thân ta cũng không nhớ rõ lắm, huynh nhất định phải nhớ, đến lúc đó ta sẽ trả lại huynh hết!"

Đan Tam nhàn nhạt ừ một tiếng không nói gì, Từ Quả Quả cũng lặng lẽ không nói nữa.

Không khí giữa hai người cũng có chút kỳ lạ. Lúc này sắp đến tháng Chạp rồi, trên đường thôn toàn là nông dân vào thành bán hàng và mua hàng. Đan Tam và Từ Quả Quả, một thanh niên và một đại cô nương, xuất hiện riêng cùng nhau luôn thu hút sự chú ý.

Đi vòng qua một đoạn đường khó đi, Đan Tam điều khiển xe bò vào một con đường nhỏ.

Từ Quả Quả: "Ấy, sao chúng ta đi đường này?"

Đan Tam không quay đầu lại: "Nhanh hơn, cũng gần hơn."

Từ Quả Quả không biết đường, đương nhiên là đi theo Đan Tam.

Con đường nhỏ này phải đi qua một bụi lau sậy lớn. Bụi lau sậy vào mùa đông trống trải, nhưng ánh mắt Từ Quả Quả bỗng sáng lên.

"Đan Tam ca! Hôm nay có bắt được gà rừng không?!"

Đan Tam: "Nàng muốn à?"

Từ Quả Quả đương nhiên chỉ có thể gật đầu.

Thứ của trời cho này ai mà chẳng muốn, không muốn thì đúng là ngốc.

Đan Tam liền chậm rãi đỗ xe bò lại, Từ Quả Quả cũng nhảy xuống xe bò.

Đan Tam: "Ta đi thử vận may, nàng đợi ta ở đây."

Từ Quả Quả tuy cũng muốn đi theo, nhưng nghĩ đến việc mình chẳng giúp được gì, liền từ bỏ ý định này. May mắn thay, cạnh bụi lau sậy còn có một cây đại thụ, Từ Quả Quả đi đến ngồi dưới gốc cây, yên tâm chờ Đan Tam.

Nàng đợi mãi, cảm thấy hơi khát, lấy chiếc bình nước nhỏ mang theo ra, hóa ra đã cạn. Gần đây không có con sông nhỏ nào, thế là Từ Quả Quả đành đổ một ít cam lộ vào. Gần đây số lần dùng cam lộ rõ ràng tăng lên, tiểu cẩm lý có vẻ không vui rồi.

Quan trọng nhất là bây giờ Đan Tam không có ở đây, tiểu cẩm lý không cảm nhận được hơi thở khiến nó thoải mái, thế là nó thúc giục Từ Quả Quả đi tìm Đan Tam.

Từ Quả Quả thấy nó phiền c.h.ế.t được, thế là lại một lần nữa che chắn tiểu cẩm lý, còn hào phóng làm ra rất nhiều cam lộ, đổ đầy cả một bình nước.

Hậu quả của việc này là khi Từ Quả Quả đứng dậy lần nữa, nàng đột nhiên cảm thấy một trận choáng vàng. Nhưng nàng không để tâm, mà vui vẻ đi vào bụi lau sậy tìm Đan Tam.

Bụi lau sậy vào mùa đông vẫn rất cao, cỏ khô rậm rạp, cao gần đến vai nàng, hơn nữa lại trống trải. Ban đầu, Từ Quả Quả sợ mình làm phiền hắn bắt gà rừng, tiếng bước chân và tiếng động đều rất nhỏ.

"Đan Tam ca?"

"Đan Tam ca?"

Từ Quả Quả tìm hai vòng trong bụi lau sậy mà không thấy một ai, tiếng gọi cũng không có hồi đáp, Từ Quả Quả có chút sốt ruột.

"Đan Tam---"

Từ Quả Quả vừa mới nâng cao giọng, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng bước chân. Nàng giật mình quay đầu lại, mũi liền đụng vào một lồng n.g.ự.c vững chãi.

"Đan Tam ca!" Giọng Từ Quả Quả đầy bất ngờ.

"Huynh đi đâu vậy! Ta vừa tìm huynh mãi!"

Đan Tam trên người có dính một ít lông gà, hắn chỉ tay về phía không xa, giọng bình tĩnh: "Bắt được gà rừng rồi, vừa nãy đi làm thịt gà."

Từ Quả Quả thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói xong, nhưng mũi đột nhiên ngửi thấy một mùi m.á.u tanh. Mùi m.á.u tanh này không phải của gà rừng, mà là từ trên người Đan Tam phát ra.

Mùi vị này quá nồng, khiến tiểu cẩm lý ——— lập tức kích động, Từ Quả Quả hai chân mềm nhũn, đột nhiên lại hơi chóng mặt.

"Nàng sao vậy?"

Đan Tam lập tức nhận ra sự bất thường của nàng, nghiêng người tiến lên quan tâm hỏi han.

Nhưng ai ngờ hắn càng đến gần, cái khí tức nóng bỏng trong n.g.ự.c Từ Quả Quả càng trở nên rõ ràng hơn.

"Huynh... Có phải huynh bị thương rồi không?" Từ Quả Quả cố gắng giữ lý trí hỏi.

Đan Tam nhìn lòng bàn tay, vừa nãy khi hắn bắt gà rừng, quả thật không cẩn thận bị cứa một vết, chảy máu, nhưng chỉ là vết thương nhỏ, rửa qua loa trong nước đã sắp lành rồi.

"Có phải vẫn còn chảy m.á.u không?" Giọng Từ Quả Quả đã sắp khóc rồi.

Đan Tam có chút khó hiểu nhìn nàng một cái: "Đúng vậy, nhưng không sao."

Không biết có phải do vừa nãy dùng cam lộ quá nhiều không, cơ thể Từ Quả Quả dâng lên một cảm giác trống rỗng nồng nặc.

Cảm giác trống rỗng này hòa lẫn với khát khao, khiến nàng đặc biệt tham luyến mùi hương trên người Đan Tam.

Giữa mùa đông lạnh giá, trán và thái dương nam nhân vẫn rịn ra những giọt mồ hôi. Những giọt mồ hôi này giống như suối nước trong sa mạc, dường như chỉ một giọt cũng có thể giải khát.

Từ Quả Quả hai chân mềm nhũn đến mức không chịu nổi mà rên khẽ một tiếng, rồi, một lần nữa mềm nhũn ngã xuống trước mặt Đan Tam.

"Quả Quả!"

Đan Tam đột ngột vứt con gà rừng xuống, giọng nói khàn khàn lộ ra vẻ bối rối.

Tiểu cẩm lý vui vẻ rung rinh, thúc ép Từ Quả Quả đến gần Đan Tam hơn một bước.

Lý trí của Từ Quả Quả giống như một sợi dây đàn vô cùng mong manh, căng chặt ở bờ vực sắp đứt.

Mỗi bước mỗi xa

"Nóng... khát..."

Từ Quả Quả hai mắt mơ màng, mặt đỏ bừng.

Nàng tựa vào lòng Đan Tam, bàn tay nhỏ bé không kìm được nắm lấy vạt áo hắn. Những ngón tay trắng nõn trong lúc cọ xát đã chạm vào hầu kết gợi cảm đầy nam tính của hắn, khiến trái tim nàng đang bồn chồn cuối cùng cũng được một phen xoa dịu.

Hai tay Đan Tam bối rối: "Có phải nàng bị sốt rồi không?"

Hắn theo bản năng cho rằng Từ Quả Quả bị cảm lạnh mà sốt, bàn tay lớn chủ động đặt lên trán nàng.

"Ưm..." Từ Quả Quả phát ra một tiếng thở dài, sự chạm vào như thế này... thật thoải mái...

Chỉ là tiếng thở dài này thực sự khiến người ta có chút đỏ mặt tim đập nhanh, Đan Tam sửng sốt, hai má màu da ngăm cũng bỗng đỏ bừng.

Trán Từ Quả Quả không nóng, không phải bị cảm lạnh.

Nhưng sắc mặt nàng rõ ràng đỏ bất thường, hai mắt mê ly lại tràn đầy khao khát, giống như... giống như...

Đan Tam đột ngột quay mặt đi, hắn rõ ràng bị suy nghĩ của mình làm cho giật mình. Hắn đang định đứng thẳng dậy buông Từ Quả Quả ra, thì bàn tay nhỏ bé khiến hắn hoảng loạn kia đã nhanh hơn một bước bám lấy cổ áo hắn.

"Tam ca... ta khó chịu..."

Oanh một tiếng, Đan Tam cảm thấy mình cũng sắp phát điên.
 
Back
Top Bottom