Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh

Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 30


Bên kia, sau khi Từ Quả Quả đứng vững, cả người nàng vô cùng lúng túng. Tóc nàng vậy mà bị vướng vào cúc áo của Đan Tam, kéo mãi không ra, còn kéo đau đến phát khóc. Tư thế này giống hệt như Từ Quả Quả đang vùi đầu vào lòng hắn, trong lúc giằng co, bàn tay nhỏ bé của nàng còn mấy lần lướt qua n.g.ự.c Đan Tam, khiến nam nhân xao động không ngừng.

Đan Tam lúc đầu quy củ thả tay xuôi hai bên, cuối cùng thấy thật sự không còn cách nào mới từ từ nâng tay lên, giọng nói trầm thấp: "Nàng đừng nhúc nhích, ta thử xem."

Một câu nói của Đan Tam khiến tâm trạng lo lắng của Từ Quả Quả tiêu tan hết, thay vào đó là cảm giác an tâm vô cùng. Bàn tay Đan Tam nhìn có vẻ thô ráp, nhưng ngón tay thon dài lại vô cùng linh hoạt, trong lúc gỡ tóc nàng ra mà không làm nàng đau chút nào. Từ Quả Quả cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi lòng hắn, hai người nhìn nhau, đều có chút ngượng ngùng.

Từ Quả Quả da trắng, lúc này mặt đỏ lên, giống như trên má nở hai đóa hoa hải đường. Nàng sửa sang lại tóc và quần áo, Đan Tam cụp mắt xuống, vấu lấy lòng bàn tay, kiềm chế sự xao động trong lòng: "Nàng có ổn không? Vừa nãy không khỏe ở đâu?"

Từ Quả Quả cắn cắn đầu lưỡi, ánh mắt có chút né tránh: "Không, không sao cả, trước đây ta cũng có một lần như vậy, có lẽ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn..."

Nàng tỏ vẻ không quan tâm, nhưng nam nhân lại lập tức căng thẳng: "Trước đây cũng từng bị sao, vậy sao không đi gặp lang trung? Lang trung nói thế nào?"

Giọng điệu căng thẳng của Đan Tam khiến lòng Từ Quả Quả bỗng ngọt ngào, nàng không nhịn được cong khóe môi: "Không sao! Không sao cả, ta còn trẻ, hồi phục nhanh lắm!"

Nàng không tim không phổi, Đan Tam lại càng trầm mặc hơn. Hắn biết rõ hậu quả nghiêm trọng của việc bị thương đầu. Từ Quả Quả lại vô tâm như vậy, chẳng lẽ Từ gia cũng không quan tâm nàng sao...

Đan Tam còn muốn nói gì đó, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng huýt sáo: "Đan Tam! Còn không đi! Lát nữa sẽ không còn lợn để xẻ đâu!"

Hai người lúc này mới hoàn hồn, vậy mà đã trôi qua một canh giờ rồi. Từ Quả Quả vội vàng giục Đan Tam quay về, Đan Tam cũng gật đầu chuẩn bị quay người rời đi. Sau đó, không xa lại có một người chạy đến la lớn về phía Từ Quả Quả: "Từ Quả Quả, sao ngươi còn ở đây, nhị ca ngươi rơi xuống nước rồi kìa!"

Từ Quả Quả kinh hãi!

......

Từ Đức Hải được mấy người phu khuân vác cứu lên. Khi Từ Quả Quả và Đan Tam đuổi đến, hắn ta đã rét run cầm cập. Vương Thư Thư sợ đến khóc nức nở, Từ Quả Quả cũng có chút căng thẳng và luống cuống.

May mà có Đan Tam giúp đỡ, mấy người vội vàng chuyển Từ Đức Hải lên xe đẩy, lại mượn một con bò gần đó, buộc dây xe đẩy vào bò. Đan Tam điều khiển xe bò, cả đoàn người vội vã quay về thôn Hậu Thụ.

May mắn là Từ Đức Hải biết bơi, rơi xuống sông không bị sặc nước, chỉ là giữa mùa đông lạnh giá này, ai rơi xuống nước cũng không chịu nổi. Mặc dù Vương Thư Thư suốt đường đều giúp hắn ta sưởi ấm, nhưng khi về đến căn viện Từ gia, Từ Đức Hải đã sốt đến bất tỉnh nhân sự rồi.

"Mẫu thân!" Từ Quả Quả vừa đến cổng viện liền nhảy xuống. Từ mẫu đang quét sân, nghe thấy giọng nói căng thẳng của nữ nhi liền giật mình, vứt chổi xuống chạy ra ngoài.

......

Mỗi bước mỗi xa

"Đại phu, sao rồi?"

Từ Đức Hải nằm trong chăn, sốt đến toàn thân run rẩy. Từ mẫu ở bên cạnh lau nước mắt, Vương Thư Thư đứng một bên đầy áy náy.

Lang trung bắt mạch xong rụt tay lại: "Bị nhiễm lạnh rồi, phải hạ sốt, dùng nước ấm lau người đi, ta đi kê thuốc, thế nào cũng phải ép uống thuốc. Tiểu tử trẻ tuổi thể chất hẳn là tốt, vượt qua tối nay là sẽ không sao."

Từ Quả Quả vội vàng nói: "Làm phiền ngài rồi! Ta đi lấy thuốc cùng ngài!"

Đan Tam đi theo Từ Quả Quả ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại Từ mẫu, Từ bà tử và Vương Thư Thư. Vương Thư Thư nói: "Tổ mẫu, mẫu thân... con..."

Từ bà tử xua tay: "Thư Thư, chuyện này không trách con, là Đại Hải tự mình bất cẩn."

Vương Thư Thư cắn cắn môi, lúc này, Hổ Nữu và Hổ Đản cũng cẩn thận đi vào từ ngoài cửa, nhìn thấy mẫu thân, hai đứa trẻ đều sáng mắt lên, chạy đến: "Mẫu thân!"

"Ừ."

Vương Thư Thư thấy nhi tử và nữ nhi cũng vội vàng lau nước mắt. Hổ Đản và Hổ Nữu quyến luyến kéo tay mẫu thân mình: "Mẫu thân cuối cùng cũng về rồi, phụ thân sao rồi?"

Vương Thư Thư nhìn Từ Đức Hải trên giường, nhất thời không biết nói thế nào.

May mà Từ mẫu lúc này mở lời giải thích: "Phụ thân con không cẩn thận rơi xuống sông bị nhiễm lạnh, không sao đâu."

Hổ Nữu và Hổ Đản gật đầu.

……

Từ Quả Quả đi theo đại phu ra ngoài, Đan Tam theo sát phía sau. Vị đại phu quay đầu nhìn hai người, cười nói: "Hai vị ai đi lấy thuốc cùng ta?"

Từ Quả Quả vừa định mở lời, Đan Tam đã nói trước: "Để ta đi."

Sau đó Đan Tam nhìn Từ Quả Quả: "Trời tối rồi, nàng đi không an toàn, ta sẽ về nhanh thôi, ở nhà đợi ta."

Đan Tam nói xong liền cùng lang trung rời đi, Từ Quả Quả đứng yên tại chỗ.

Nàng cảm thấy mình thật sự có chút kỳ lạ, một câu "ở nhà đợi ta" của Đan Tam vậy mà khiến nàng nghe ra một chút dịu dàng, thật sự là bị bàn tay vàng này làm cho có chút điên rồ luôn rồi.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 31: Nhịp tim


Có Đan Tam ở đó, Từ gia dường như có chỗ dựa vững chắc. Đan Tam nhanh chóng quay lại, mang theo thuốc. Từ Quả Quả ở trong sân dùng lửa nhỏ sắc thuốc, rất nhanh trong sân đã tràn ngập mùi thuốc nồng đậm.

Đợi khi tất cả mọi việc xong xuôi, trời đã tối muộn.

Từ gia đều vô cùng biết ơn Đan Tam, Từ mẫu còn muốn giữ hắn lại qua đêm: "Đêm khuya rồi, ngươi đừng đi đường núi nữa, tối quá không an toàn, trong nhà còn một gian phòng trống, cứ tạm ở đó đi."

Từ Quả Quả nhìn Đan Tam, nhưng hắn lại lắc đầu: "Không được, tổ mẫu và muội muội ta ở nhà sẽ lo lắng, ta phải về. Ta quen đi đường đêm rồi, ngài không cần lo."

Từ mẫu thấy hắn kiên quyết cũng không tiện nói gì, chỉ quay người vào phòng tạp vật tìm một chiếc đèn lồng: "Cầm theo trên đường cho sáng."

Đan Tam không từ chối nhận lấy: "Đa tạ."

Từ Quả Quả vẫn không nói gì, mãi đến khi Đan Tam quay người ra khỏi sân, Từ Quả Quả mới đi theo ra ngoài: "Đan Tam ca!"

Mỗi bước mỗi xa

Đan Tam dừng bước quay đầu nhìn nàng, Từ Quả Quả chỉ vào chiếc xe bò bên ngoài sân: "Huynh cứ đánh xe bò về đi, sẽ nhanh hơn."

Đan Tam cũng nhìn thoáng qua, nói: "Chiếc xe đẩy này ngày mai nàng không cần dùng để bày quán sao?"

Từ Quả Quả lắc đầu: "Ngày mai không đi nữa, nhị ca bệnh ta đi một mình, mẫu thân cũng không yên tâm, với lại ta cũng không điều khiển được xe bò này."

Đan Tam suy nghĩ một chút, nói: "Thế này đi, hôm nay ta cứ đánh xe về trước, ngày mai ta lại đánh xe qua đây, còn phải đi trả bò cho người ta nữa."

Mắt Từ Quả Quả sáng lên: "Vậy sáng mai huynh có thể đến đón ta không? Ta cũng đi."

Đan Tam sững sờ, trong đêm tối đôi mắt Từ Quả Quả vô cùng sáng ngời, Đan Tam như ma xui quỷ khiến mà gật đầu: "Được."

Từ Quả Quả liền cười: "Vậy sáng mai ta đợi huynh, trên đường cẩn thận nhé Đan Tam ca!"

Đan Tam gật đầu, không chần chừ nữa, đánh xe bò lên đường. Từ Quả Quả vẫn luôn dõi theo hắn cho đến khi hắn đi xa không còn nhìn thấy nữa mới quay người vào trong sân.

Không lâu sau, người của Vương gia đến.

Vương gia cũng đánh một chiếc xe đến, nói là đến đón Vương Thư Thư về. Vương Thư Thư có chút bối rối, Từ mẫu và Từ bà tử cũng không biết nên mở lời giữ lại thế nào.

Vương phụ xuống xe, nhìn thấy thông gia, mặt Từ mẫu lại càng thêm ngượng nghịu. Dù sao thì nhi tử vô lại của mình cũng chưa từng cho nữ nhi nhà người ta sống tốt, với tình cảnh của Từ gia hiện tại, người Từ gia không có mặt mũi giữ tức phụ lại.

Từ Quả Quả đứng một bên im lặng nhìn, Vương phụ cũng không làm khó dễ người Từ gia, chỉ phân tích lợi hại rõ ràng rành mạch, còn nói muốn đưa Hổ Đản và Hổ Nữu về ở một thời gian, Từ bà tử im lặng không nói, Từ mẫu cũng không biết nên nói gì, đành hỏi ý kiến của Hổ Nữu và Hổ Đản.

Hổ Đản lớn hơn Hổ Nữu, cũng hiểu chuyện hơn một chút, nói là muốn ở nhà chăm sóc phụ thân. Hổ Nữu tuy cũng muốn đi cùng mẫu thân, nhưng nhìn phụ thân trên giường, vẫn quyết định ở lại cùng ca ca. Từ mẫu đứng một bên nghe mà lau nước mắt không ngừng.

Cái này cũng không trách được, Từ Đức Hải nhìn có vẻ lêu lổng, nhưng bình thường đối xử với hai đứa trẻ cũng không tệ. Vương phụ cũng có chút bất ngờ, nhưng lũ trẻ không chịu, ông ấy cũng chỉ có thể đưa nữ nhi về trước.

Trên xe ngựa, nhìn nữ nhi mình có chút thất thần, Vương phụ hỏi: "Mềm lòng rồi?"

Vương Thư Thư không nói gì, chỉ rũ mi nói: "Hôm nay hắn vì đuổi theo con mới rơi xuống sông, con chỉ là..."

Vương phụ hừ một tiếng: "Vậy hắn vì sao đuổi theo con? Con có nghĩ tới không? Dù sao ta vẫn là câu nói đó, trước khi hắn chưa có hành động thiết thực thì ta không thể nhận hắn thằng nữ tế này."

Vương Thư Thư cụp mắt: "Con biết rồi phụ thân."

……

Sau khi Vương Thư Thư đi, Từ Quả Quả an ủi Từ mẫu vài câu: "Vào trong đi mẫu thân, con thấy nhị ca không xấu, trước đây đi sòng bạc cũng là bị người ta lừa gạt, chỉ cần sau này bọn con cùng nhau bày quán kiếm tiền, nhị tẩu sẽ có ngày trở về thôi."

Từ mẫu từ từ ngẩng đầu lên, nhìn nữ nhi đã dần trở thành trụ cột của gia đình, nước mắt giàn giụa, liên tục gật đầu: "Niếp Niếp nói đúng... nói đúng..."

Dưới sự luân phiên chăm sóc của Từ mẫu và Từ Quả Quả, Từ Đức Hải vào nửa đêm đã hạ sốt, điều này khiến lòng người Từ gia treo ngược suốt một đêm cũng an tâm trở lại. Từ Quả Quả cũng mệt lả, về phòng đặt lưng xuống là ngủ ngay. Đêm đó đương nhiên không làm được đồ ăn gì, hơn nữa trong nhà cũng không còn nguyên liệu.

Tiếng gà gáy một tiếng vang lên, Từ Quả Quả vẫn còn trong giấc mộng, ngoài sân đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.

"Mau vào ngồi, mau vào ngồi, ta đi gọi Niếp Niếp đây!"

Là Đan Tam đến, Từ mẫu đang tiếp đón bên ngoài. Từ Quả Quả lúc này nửa mơ nửa tỉnh, trong mơ toàn là tiểu cẩm lý đang lảm nhảm cái gì đó trước mặt nàng, Từ Quả Quả một chữ cũng không nghe rõ, chỉ là trong lúc mơ màng đã lấy được không ít cam lộ. Đêm qua nàng thức trắng một đêm, lúc này toàn thân rã rời, đúng lúc cần bổ sung năng lượng.

Từ mẫu rót cho Đan Tam một chén trà, có chút ngại ngùng nói: "Hôm qua làm phiền ngươi cả ngày, hôm nay lại phải làm phiền ngươi, ta thật sự... không biết phải cảm ơn ngươi thế nào..."

Đan Tam: "Ngài khách sáo rồi, tiện đường thôi, không phiền đâu."

"Ngươi uống trà đi, uống trà đi, Niếp Niếp đêm qua chăm sóc ca ca của con bé cả đêm, bình thường sẽ không ngủ muộn thế này đâu... Sắp ra đến rồi..."

Từ mẫu như sợ nữ nhi mình bị ghét bỏ, nên cố sức giải thích.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 32


Từ Quả Quả đã tỉnh, đang ở trong phòng rửa mặt chải đầu, vừa nghe lời Từ mẫu mà mặt có chút nóng lên, vừa tăng nhanh động tác trên tay.

Nàng phát hiện công dụng của cam lộ thật sự rất nhiều, uống trực tiếp thì hiệu quả quá rõ ràng, thế là Từ Quả Quả thêm hai giọt vào nước rửa mặt, rửa mặt một cái, quầng thâm mắt do thức khuya gần như không còn thấy nữa, da dẻ mịn màng và mềm mại, nàng cũng hồi phục được không ít nguyên khí. Thay một bộ áo bông màu hồng nhạt, Từ Quả Quả ra ngoài.

Từ mẫu ngồi trong sân, nhìn Đan Tam càng nhìn càng ưng ý, nói chuyện nhà nửa buổi, Đan Tam không hề tỏ ra chút sốt ruột nào, lịch sự trả lời, cho đến khi Từ Quả Quả đi ra, ánh mắt Đan Tam đột nhiên dừng lại, thẳng tắp nhìn về phía cửa phòng phía đông, Từ mẫu cũng từ từ quay đầu lại, nhìn thấy nữ nhi mình, mắt cũng sáng lên.

Mái tóc vốn hơi khô vàng của Từ Quả Quả đã sớm biến thành đen nhánh, búi tóc phóng khoáng mà đáng yêu, bộ áo bông màu hồng đặc biệt tôn lên làn da của nàng, trông vừa trắng vừa mềm, đôi mắt đen láy to tròn và chiếc mũi nhỏ thanh tú, môi không cần son mà vẫn đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay khiến người ta nảy sinh lòng yêu mến. Từ mẫu vui vẻ không khép miệng lại được, nữ nhi mình đẹp thế này, ai nhìn mà không thích?

Từ mẫu lặng lẽ đánh giá thần sắc của Đan Tam, thấy hắn quả nhiên nhìn đến ngẩn người, trong lòng càng thêm đắc ý, đứng dậy đi về phía Từ Quả Quả: "Niếp Niếp à, Đan Tam ca của con đợi con lâu lắm rồi, mau qua đi."

Từ Quả Quả bị Từ mẫu kéo đến bên cạnh Đan Tam, sát đến gần, rồi bà tự mình lùi sang một bên. Thần sắc Đan Tam quả nhiên có chút không tự nhiên, thậm chí không dám nhìn thẳng Từ Quả Quả nữa, trên gương mặt màu lúa mạch có một chút ửng đỏ, hắn ho khan một tiếng, hỏi: "Bây giờ đi không?"

"Đi!"

Từ Quả Quả không tim không phổi, nhìn chiếc xe bò bên ngoài định đi, nhưng Đan Tam vẫn đứng yên không động đậy, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn nàng, "Không mang đồ đạc theo sao?"

Từ Quả Quả phản ứng lại: "À, phải rồi, ta quên nói với huynh, hôm qua ta không làm, trong nhà cũng chẳng có gì, lại ngủ muộn."

Đan Tam càng khó hiểu hơn: "Vậy nàng đi trấn là để...?"

Từ Quả Quả bí ẩn mỉm cười với hắn: "Ta muốn mua vài thứ!"

Đan Tam hiểu ra, hai người chuẩn bị ra ngoài. Từ mẫu vừa nãy đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho Từ Quả Quả, vội vàng chạy ra: "Niếp Niếp không ăn cơm sao? Cầm lấy đi, ăn trên đường nhé! Chia cho Đan Tam ca con một ít."

Từ mẫu đưa đến mấy cái bánh bao, Đan Tam vừa định từ chối, liền bị Từ Quả Quả vội vàng nhận lấy rồi nhét vào lòng hắn: "Mẫu thân ta cho đấy, cầm lấy đi!"

Trưởng bối ban tặng không thể từ chối, Đan Tam nói lời cảm ơn rồi nhận lấy. Ra khỏi cửa Từ gia, Đan Tam ngồi phía trước đánh xe, Từ Quả Quả ngồi ở mép xe đẩy, vừa đung đưa đôi chân nhỏ vừa ăn bánh bao, sảng khoái không tả xiết.

"Vẫn là có bò tốt hơn, xe bò nhanh, bình thường ta và nhị ca ta hai người dựa vào sức người chậm lắm! Đợi ta kiếm được tiền, cũng phải mua gia súc!"

Đan Tam ngồi phía trước, ánh mắt tuy nhìn thẳng phía trước, nhưng sự chú ý lại hoàn toàn bị giọng nói phía sau thu hút. Nghe tiếng Từ Quả Quả líu lo, khóe môi Đan Tam cũng từ từ nhếch lên: "Mua gia súc đâu có khó, lúc nào cũng mua được."

Từ Quả Quả oán trách nhìn người phía trước: "Đan Tam ca, đó là huynh đó, ta là người nghèo khổ, một con la đối với ta có khi phải kiếm cả tháng trời, tiền đâu mà có."

Đan Tam không nói nữa, nhưng trong lòng lại âm thầm ghi nhớ chuyện này. Có xe, từ thôn Hậu Thụ đến trấn Thần Sơn chỉ mất khoảng nửa canh giờ. Chưa đến giờ Tỵ, hai người đã đến cửa trấn.

Đan Tam buộc chặt xe đẩy, nhìn nàng một cái, hỏi: "Nàng muốn mua gì? Đi cùng nàng mua đồ trước đã."

Mỗi bước mỗi xa

Từ Quả Quả mở to mắt: "Đan Tam ca hôm nay huynh không cần đến chỗ Đinh đồ tể sao?"

Đan Tam: "Lo chuyện của nàng trước đã."

Từ Quả Quả liền cười: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là nhà hết muối rồi, nhị ca ta... nói người liên hệ ở trấn Thần Sơn... còn gia vị các loại cũng cần bổ sung, chỉ là ta đi một mình là được, Đan Tam ca huynh cứ đi lo việc của huynh đi, làm phiền huynh nhiều thật sự ngại quá."

Ai ngờ Từ Quả Quả vừa dứt lời, sắc mặt Đan Tam liền hơi biến đổi: "Nàng muốn mua muối lậu ư?"

Hắn hạ giọng tiến lại gần Từ Quả Quả một bước.

Hắn vừa đến gần, Từ Quả Quả liền cảm thấy hai chân mềm nhũn, đây là tiểu cẩm lý lại giở trò rồi. Từ Quả Quả cắn cắn đầu lưỡi cố gắng giữ mình bình tĩnh, ánh mắt lại có chút mơ hồ: "Không có cách nào khác... muối ở tiệm muối phải bốn mươi văn... đắt quá."

Ánh mắt mơ hồ của nàng bị Đan Tam nhạy cảm bắt được, Đan Tam tưởng nàng sợ hãi, ánh mắt hắn cũng chùng xuống: "Nàng không được đi, ta đi. Nàng muốn gì cứ nói với ta, ta đi giúp nàng mua."

Lời Đan Tam vừa dứt, Từ Quả Quả liền sững sờ, bản thân Đan Tam cũng sững sờ. Hai người nhìn nhau một lát, đều có chút ngại ngùng quay mặt đi. Vành tai Đan Tam nóng bừng, không biết mình sao lại bốc đồng nói ra những lời như vậy, còn Từ Quả Quả cũng bị cái giọng điệu "cưng chiều" của Đan Tam làm cho giật mình.

"Vậy... vậy bên chỗ đồ tể thì sao?" Từ Quả Quả hỏi.

Thấy nàng chuyển đề tài, Đan Tam cũng khôi phục thần sắc: "Không sao, bên đó đều là tự nguyện đi, làm nhiều kiếm nhiều, không muốn đi cũng không sao."

Từ Quả Quả do dự một thoáng, gật đầu: "Vậy cảm ơn Đan Tam ca! Ta đợi huynh, nhưng ta cũng không thể để huynh giúp không công được, nếu hôm nay huynh không có việc gì, lát nữa ta mời huynh ăn cơm nhé!"

Đan Tam không đồng ý chuyện ăn cơm, chỉ nói: "Ta biết họ ở đâu, nàng đợi ta ở đây. Mua xong ta sẽ cùng nàng đi trả xe bò."

Từ Quả Quả gật đầu, định đưa bao tiền cho hắn, ai ngờ Đan Tam không nhận mà quay người đi mất. Từ Quả Quả nhìn bóng lưng cao lớn phía trước đột nhiên tim đập lỡ một nhịp.

Phải thừa nhận rằng, ngay cả ở thời cổ đại, vóc dáng của nam nhân phía trước cũng đủ hấp dẫn, hình tam giác ngược tiêu chuẩn. Từ Quả Quả vốn có chút "ghiền" nhan sắc, sắc mặt nàng bỗng đỏ bừng, liền quay mặt đi chỗ khác.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 33: Khoai Lang Nướng


Từ Quả Quả ngồi xổm dưới gốc cây, vừa nhìn xe bò vừa đợi hắn. Chẳng bao lâu sau, Đan Tam đã trở về. Từ Quả Quả chợt đứng phắt dậy. Đan Tam bước đi rất nhanh, chân dài sải rộng, vài bước đã đến trước mặt nàng: "Xem xem có đủ không."

Từ Quả Quả mở túi ra, kinh ngạc mở to mắt: "Đan Tam ca, sao huynh mua nhiều thế, phải tốn bao nhiêu tiền vậy!"

Trong túi này không chỉ có muối, mà còn có hồi hương, thì là, hồ tiêu và một đống hương liệu khác, thậm chí còn có cả bát giác và quế. Còn muối thì có cả một túi lớn, ước chừng cũng phải năm cân.

Đan Tam nói: "Gặp một người quen, nhờ họ mua giúp những thứ có thể mua. Đi một chuyến không dễ, bổ sung nhiều thêm một chút."

Từ Quả Quả vô cùng cảm kích, trong mắt nàng như có những vì sao nhỏ lấp lánh. Nàng chợt ngẩng đầu lên, giọng nói tràn đầy sự bất ngờ không thể che giấu: "Đan Tam ca! Huynh tốt quá!"

Đan Tam đang lau mồ hôi, lại vì câu nói "thẳng thắn táo bạo" của nàng mà ngây người. Nhưng Từ Quả Quả hoàn toàn không hay biết, tiếp tục cúi đầu kiểm đếm những "chiến lợi phẩm" này, vui vẻ hỏi: "Tổng cộng bao nhiêu tiền vậy? Ta đưa huynh."

Nam nhân nửa ngày không nói lời nào. Từ Quả Quả nghi hoặc ngẩng đầu. Đan Tam dường như vừa mới hoàn hồn: "Không cần đâu, nàng cứ dùng trước đi. Đợi sau này nàng kiếm được tiền rồi hãy đưa ta."

Lần này Từ Quả Quả thực sự sững sờ. Nàng chậm rãi cất đồ đi, có chút khó hiểu nhìn hắn.

Nàng thực sự không hiểu nổi, tại sao Đan Tam lại đối xử tốt với nàng như vậy?

Mỗi bước mỗi xa

Thần sắc của Đan Tam cũng có chút không tự nhiên, miễn cưỡng giải thích hai câu: "Thật sự không rẻ, hơn hai lạn, bây giờ nàng cũng không có tiền."

Đây đúng là lời thật, Từ Quả Quả có chút nản lòng. Đan Tam rũ mắt che giấu thần sắc trong mắt: "Đừng nghĩ nữa, tay nghề của nàng tốt, có thể nhanh chóng kiếm lại được."

Từ Quả Quả không yên lòng "ừ" một tiếng. Nàng cũng không còn cách nào... Ai bảo khởi đầu này đúng là túi rỗng không, làm ăn mấy ngày cũng không có nổi hai lượng bạc...

Đan Tam đi về phía xe bò, gỡ dây thừng cột bò, rồi nói với Từ Quả Quả: "Ta phải đi trả bò rồi, nàng có đi cùng không?"

Từ Quả Quả ủ rũ gật đầu. Đan Tam mím môi, dường như nhận thấy tâm trạng nàng không tốt, không biết vì suy nghĩ gì, đột nhiên nói: "Trả bò xong ta sẽ vào núi. Hôm qua ta đặt bẫy, có thể có vài con thỏ rừng. Nàng muốn đi cùng không? Nếu có thì ta cho nàng, cứ coi như tạm thời nàng nợ ta cùng với số gia vị này. Đợi bán được, nàng sẽ có tiền. Với lại nàng còn thiếu gạo nhỉ, đừng mua ở trấn Thần Sơn, ruộng nước ở thôn Tiền Thụ nhiều, có thể đến các hộ nông dân trong thôn mà hỏi thêm."

Quả nhiên, ánh mắt Từ Quả Quả lập tức sáng rực, người cũng không còn ủ rũ nữa: "Vào núi? Tốt quá, ta muốn đi!" Còn về việc mua gạo, nàng cũng đang có ý định đó, các tiệm gạo đều thu mua từ nông dân, chi bằng nàng trực tiếp đến chỗ nông dân mà mua. Chẳng qua lượng nàng cần bây giờ quá ít, nàng còn ngại không dám mở lời.

Khóe môi Đan Tam nhanh chóng nhếch lên: "Được, vậy đi thôi."

Từ Quả Quả lúc này thực sự vui vẻ. Bước chân nàng nhẹ nhàng, hai người nhanh chóng trả bò, Đan Tam liền dẫn Từ Quả Quả vào núi.

Từ trấn Thần Sơn đến thôn Tiền Thụ không xa lắm, ít nhất là gần hơn thôn Hậu Thụ, thảo nào Đan Tam thường xuyên chạy đến trấn Thần Sơn. Ra khỏi trấn Thần Sơn phải vượt qua nửa ngọn núi, đây là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này Từ Quả Quả đi xa như vậy, trên đường đi nàng vô cùng tò mò.

Nàng ngó đông ngó tây, còn Đan Tam thì thỉnh thoảng lại nhìn nàng, còn đi ở phía ngoài. Lần trước Từ Quả Quả bị thương là do lăn xuống vách núi, Đan Tam vì lòng trách nhiệm nên một mực dõi theo nàng.

Nhưng Từ Quả Quả hoàn toàn không có chút ám ảnh tâm lý nào, nàng vui vẻ cực kỳ, trên đường nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới lạ, cỏ đuôi chó thì phải hái vài cọng để bện thành châu chấu, nhìn thấy bông hoa dại nhỏ bên đường cũng phải chạy lên hái hai đóa. Nếu không phải bây giờ là mùa đông cây cối trơ trụi, e rằng các loài thực vật dọc đường đều không thoát khỏi ma trảo của Từ Quả Quả.

Đan Tam vẫn luôn lặng lẽ đi bên cạnh, giống như một người bảo vệ trầm mặc nhưng đáng tin cậy. Con đường núi này lúc đầu không quá dốc, nhưng đi được một đoạn thì cần phải leo dốc. Cơ thể của nguyên chủ vốn yếu ớt, chẳng mấy chốc đã có chút thở hồng hộc.

Đan Tam không hề cảm thấy gì, chân dài sải rộng bước đi thoăn thoắt, Từ Quả Quả hai bước mới bằng một bước của hắn. Chẳng mấy chốc, tiếng th* d*c mềm mại, ngọt ngào khiến vành tai Đan Tam nóng bừng. Hắn không kìm được quay đầu lại. Cô nương kiều diễm quả thật có chút mệt mỏi, đôi má ửng hồng, tóc mai bên thái dương đã ướt đẫm mồ hôi, dán vào gương mặt, nhưng dù vậy cũng không hề che giấu được vẻ xinh đẹp. Đôi mắt nàng dường như trời sinh đã ướt át, khi nhìn người khác vô thức mang theo vẻ nũng nịu.

Tim Đan Tam quả thực đập nhanh hơn, ánh mắt hắn như bị bỏng mà quay mặt đi, hỏi: "Mệt lắm sao? Có cần nghỉ ngơi một chút không?"

Từ Quả Quả chống nạnh hô hấp nhẹ: "Có chút mệt, thân thể này yếu quá."

Nói xong câu này, nàng vội vàng cắn đầu lưỡi, sợ mình lỡ lời, nhưng Đan Tam không nghĩ nhiều, chỉ tay vào một gốc cây lớn cách đó không xa: "Đến đó nghỉ một lát đi, lát nữa đường lên núi sẽ khó đi hơn."

Từ Quả Quả lắc đầu: "Ta có thể kiên trì, nếu không lát nữa thỏ rừng của huynh chạy hết thì sao, vẫn nên đi bắt thỏ trước đi."

Đan Tam thấy nàng quan tâm đến việc bắt thỏ như vậy, trong mắt cũng không kìm được hiện lên một tia cười: "Được, vậy đi thôi, nàng cầm cái này, có thể tiết kiệm chút sức."

Đan Tam vừa nói vừa nhặt một cành cây thô đưa cho Từ Quả Quả, ý bảo nàng nắm lấy. Tuy Từ Quả Quả thấy cảnh tượng này có chút buồn cười, nhưng vẫn đưa tay ra, mượn sức của Đan Tam mà leo núi.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 34


Từ Quả Quả ngồi xổm dưới gốc cây, vừa nhìn xe bò vừa đợi hắn. Chẳng bao lâu sau, Đan Tam đã trở về. Từ Quả Quả chợt đứng phắt dậy. Đan Tam bước đi rất nhanh, chân dài sải rộng, vài bước đã đến trước mặt nàng: "Xem xem có đủ không."

Từ Quả Quả mở túi ra, kinh ngạc mở to mắt: "Đan Tam ca, sao huynh mua nhiều thế, phải tốn bao nhiêu tiền vậy!"

Trong túi này không chỉ có muối, mà còn có hồi hương, thì là, hồ tiêu và một đống hương liệu khác, thậm chí còn có cả bát giác và quế. Còn muối thì có cả một túi lớn, ước chừng cũng phải năm cân.

Đan Tam nói: "Gặp một người quen, nhờ họ mua giúp những thứ có thể mua. Đi một chuyến không dễ, bổ sung nhiều thêm một chút."

Từ Quả Quả vô cùng cảm kích, trong mắt nàng như có những vì sao nhỏ lấp lánh. Nàng chợt ngẩng đầu lên, giọng nói tràn đầy sự bất ngờ không thể che giấu: "Đan Tam ca! Huynh tốt quá!"

Đan Tam đang lau mồ hôi, lại vì câu nói "thẳng thắn táo bạo" của nàng mà ngây người. Nhưng Từ Quả Quả hoàn toàn không hay biết, tiếp tục cúi đầu kiểm đếm những "chiến lợi phẩm" này, vui vẻ hỏi: "Tổng cộng bao nhiêu tiền vậy? Ta đưa huynh."

Nam nhân nửa ngày không nói lời nào. Từ Quả Quả nghi hoặc ngẩng đầu. Đan Tam dường như vừa mới hoàn hồn: "Không cần đâu, nàng cứ dùng trước đi. Đợi sau này nàng kiếm được tiền rồi hãy đưa ta."

Lần này Từ Quả Quả thực sự sững sờ. Nàng chậm rãi cất đồ đi, có chút khó hiểu nhìn hắn.

Nàng thực sự không hiểu nổi, tại sao Đan Tam lại đối xử tốt với nàng như vậy?

Mỗi bước mỗi xa

Thần sắc của Đan Tam cũng có chút không tự nhiên, miễn cưỡng giải thích hai câu: "Thật sự không rẻ, hơn hai lạn, bây giờ nàng cũng không có tiền."

Đây đúng là lời thật, Từ Quả Quả có chút nản lòng. Đan Tam rũ mắt che giấu thần sắc trong mắt: "Đừng nghĩ nữa, tay nghề của nàng tốt, có thể nhanh chóng kiếm lại được."

Từ Quả Quả không yên lòng "ừ" một tiếng. Nàng cũng không còn cách nào... Ai bảo khởi đầu này đúng là túi rỗng không, làm ăn mấy ngày cũng không có nổi hai lượng bạc...

Đan Tam đi về phía xe bò, gỡ dây thừng cột bò, rồi nói với Từ Quả Quả: "Ta phải đi trả bò rồi, nàng có đi cùng không?"

Từ Quả Quả ủ rũ gật đầu. Đan Tam mím môi, dường như nhận thấy tâm trạng nàng không tốt, không biết vì suy nghĩ gì, đột nhiên nói: "Trả bò xong ta sẽ vào núi. Hôm qua ta đặt bẫy, có thể có vài con thỏ rừng. Nàng muốn đi cùng không? Nếu có thì ta cho nàng, cứ coi như tạm thời nàng nợ ta cùng với số gia vị này. Đợi bán được, nàng sẽ có tiền. Với lại nàng còn thiếu gạo nhỉ, đừng mua ở trấn Thần Sơn, ruộng nước ở thôn Tiền Thụ nhiều, có thể đến các hộ nông dân trong thôn mà hỏi thêm."

Quả nhiên, ánh mắt Từ Quả Quả lập tức sáng rực, người cũng không còn ủ rũ nữa: "Vào núi? Tốt quá, ta muốn đi!" Còn về việc mua gạo, nàng cũng đang có ý định đó, các tiệm gạo đều thu mua từ nông dân, chi bằng nàng trực tiếp đến chỗ nông dân mà mua. Chẳng qua lượng nàng cần bây giờ quá ít, nàng còn ngại không dám mở lời.

Khóe môi Đan Tam nhanh chóng nhếch lên: "Được, vậy đi thôi."

Từ Quả Quả lúc này thực sự vui vẻ. Bước chân nàng nhẹ nhàng, hai người nhanh chóng trả bò, Đan Tam liền dẫn Từ Quả Quả vào núi.

Từ trấn Thần Sơn đến thôn Tiền Thụ không xa lắm, ít nhất là gần hơn thôn Hậu Thụ, thảo nào Đan Tam thường xuyên chạy đến trấn Thần Sơn. Ra khỏi trấn Thần Sơn phải vượt qua nửa ngọn núi, đây là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này Từ Quả Quả đi xa như vậy, trên đường đi nàng vô cùng tò mò.

Nàng ngó đông ngó tây, còn Đan Tam thì thỉnh thoảng lại nhìn nàng, còn đi ở phía ngoài. Lần trước Từ Quả Quả bị thương là do lăn xuống vách núi, Đan Tam vì lòng trách nhiệm nên một mực dõi theo nàng.

Nhưng Từ Quả Quả hoàn toàn không có chút ám ảnh tâm lý nào, nàng vui vẻ cực kỳ, trên đường nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới lạ, cỏ đuôi chó thì phải hái vài cọng để bện thành châu chấu, nhìn thấy bông hoa dại nhỏ bên đường cũng phải chạy lên hái hai đóa. Nếu không phải bây giờ là mùa đông cây cối trơ trụi, e rằng các loài thực vật dọc đường đều không thoát khỏi ma trảo của Từ Quả Quả.

Đan Tam vẫn luôn lặng lẽ đi bên cạnh, giống như một người bảo vệ trầm mặc nhưng đáng tin cậy. Con đường núi này lúc đầu không quá dốc, nhưng đi được một đoạn thì cần phải leo dốc. Cơ thể của nguyên chủ vốn yếu ớt, chẳng mấy chốc đã có chút thở hồng hộc.

Đan Tam không hề cảm thấy gì, chân dài sải rộng bước đi thoăn thoắt, Từ Quả Quả hai bước mới bằng một bước của hắn. Chẳng mấy chốc, tiếng th* d*c mềm mại, ngọt ngào khiến vành tai Đan Tam nóng bừng. Hắn không kìm được quay đầu lại. Cô nương kiều diễm quả thật có chút mệt mỏi, đôi má ửng hồng, tóc mai bên thái dương đã ướt đẫm mồ hôi, dán vào gương mặt, nhưng dù vậy cũng không hề che giấu được vẻ xinh đẹp. Đôi mắt nàng dường như trời sinh đã ướt át, khi nhìn người khác vô thức mang theo vẻ nũng nịu.

Tim Đan Tam quả thực đập nhanh hơn, ánh mắt hắn như bị bỏng mà quay mặt đi, hỏi: "Mệt lắm sao? Có cần nghỉ ngơi một chút không?"

Từ Quả Quả chống nạnh hô hấp nhẹ: "Có chút mệt, thân thể này yếu quá."

Nói xong câu này, nàng vội vàng cắn đầu lưỡi, sợ mình lỡ lời, nhưng Đan Tam không nghĩ nhiều, chỉ tay vào một gốc cây lớn cách đó không xa: "Đến đó nghỉ một lát đi, lát nữa đường lên núi sẽ khó đi hơn."

Từ Quả Quả lắc đầu: "Ta có thể kiên trì, nếu không lát nữa thỏ rừng của huynh chạy hết thì sao, vẫn nên đi bắt thỏ trước đi."

Đan Tam thấy nàng quan tâm đến việc bắt thỏ như vậy, trong mắt cũng không kìm được hiện lên một tia cười: "Được, vậy đi thôi, nàng cầm cái này, có thể tiết kiệm chút sức."

Đan Tam vừa nói vừa nhặt một cành cây thô đưa cho Từ Quả Quả, ý bảo nàng nắm lấy. Tuy Từ Quả Quả thấy cảnh tượng này có chút buồn cười, nhưng vẫn đưa tay ra, mượn sức của Đan Tam mà leo núi.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 35: Gà nướng đất sét


Trong ký ức của Từ Quả Quả, đã rất lâu rồi nàng chưa được ăn khoai lang nướng như thế này. Chỉ hồi còn nhỏ, ông lão bán hàng rong đẩy một cái lò than đi khắp các ngõ phố, miệng rao to: "Khoai lang nướng! Khoai lang nướng nóng hổi đây!"

Lũ trẻ sẽ ùa ra vây quanh, chỉ định muốn loại ruột đỏ hay ruột trắng. Loại ruột đỏ thường được tranh giành hết sạch, đến muộn thì chẳng thể mua được.

Từ Quả Quả lần nào cũng thuộc dạng đến muộn, nên hễ có được củ khoai lang nướng ruột đỏ nào, hương vị ngọt ngào ấy liền chiếm trọn ký ức tuổi thơ. Nhưng giờ đây, cuối cùng nàng lại được nếm hương vị tuổi thơ. Vỏ khoai nướng giòn tan, nhẹ nhàng bóc ra là lộ ngay phần ruột khoai màu cam đỏ, một màu sắc ngọt ngào. Mắt Từ Quả Quả sáng bừng.

Nàng lột vỏ rồi cắn một miếng: "Ối, nóng quá!"

Đan Tam: "Cẩn thận."

Từ Quả Quả nheo mắt cười: "Lâu lắm rồi không được ăn khoai lang nướng, có chút phấn khích. Loại ruột đỏ như thế này thực sự hiếm, ngọt lắm!"

Đan Tam thấy nàng ăn khoai mà cũng có thể lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, khóe môi lại không kìm được nhếch lên: "Khoai lang này không phải chỗ nào cũng có sao?"

Từ Quả Quả vội vàng cắn đầu lưỡi, giải thích: "Củ này ngọt đặc biệt ấy! Nước ở thôn huynh hình như tốt hơn chỗ ta! Khoai lang đều ngọt hơn!"

Đan Tam lần này thực sự cười, cười mà không nói, đẩy củ khoai của mình trông có vẻ ngọt hơn về phía Từ Quả Quả, còn mình thì cầm một củ khác bóc vỏ ăn chậm rãi.

Phần ruột khoai màu cam đỏ tan chảy trong miệng, hương vị ngọt ngào lan tỏa tức thì, là hương vị trong ký ức, mềm dẻo thơm ngọt. Vị ngọt chính là chất xúc tác tốt nhất, có thể khiến người ta quên đi mọi phiền muộn.

Từ Quả Quả ăn rất chăm chú, từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ. Thỉnh thoảng, khoai dính trên môi, nàng cũng thè chiếc lưỡi nhỏ ra l.i.ế.m đi một cách không nỡ. Đan Tam ngẩng đầu liền nhìn thấy cảnh tượng này, chiếc lưỡi hồng hào như mèo con thò ra, khiến toàn thân hắn cứng đờ, đột ngột quay mặt đi.

"Gà nướng đất sét xong rồi!"

Lúc Đan Tam đang ngẩn người, Từ Quả Quả kêu lên một tiếng, hắn bỗng hoàn hồn, có chút bối rối. Dưới sự chỉ dẫn của Từ Quả Quả, Đan Tam dập lửa trên hố đất, chẳng mấy chốc đã đào được cục bùn đất ra. Lớp đất bên ngoài đã cứng lại, Đan Tam dùng liềm đập mấy cái, vỏ bùn vỡ ra, khói trắng nóng hổi bốc lên.

Hơi nóng tan bớt, Đan Tam lại bóc lá ra. Lập tức, một luồng hương thịt gà nướng xộc thẳng vào mũi. Bề mặt thịt gà đã chuyển sang màu vàng óng, hương nấm và hương gà cứ thế chui vào mũi người ta. Từ Quả Quả không kìm được hít một hơi thật sâu: "Thơm quá! Quả nhiên là hương vị nướng bằng lửa thật có khác!"

Đan Tam không sợ nóng, ba đường năm nhát đã xé thịt gà ra, lại hái hai chiếc lá to, đưa chiếc đùi gà lớn cho Từ Quả Quả. Từ Quả Quả cười nhận lấy: "Còn một chiếc đùi gà lớn nữa huynh ăn nhé, phần ức gà huynh cũng ăn đi, ta không thích."

Đan Tam im lặng làm theo từng lời, phần thịt đùi và cánh gà hoạt động nhiều nhất đều nhường cho Từ Quả Quả. Phần ức gà còn lại có vẻ hơi khô, nhưng đối với Đan Tam thì đều như nhau, chỉ cần là thịt thì đã là món ngon hiếm có rồi.

Lớp da gà giòn mà không cháy, thịt gà mềm mà không khô. Nấm bên trong bụng gà đã tiết ra đủ nước, tươi ngon mọng nước, hòa quyện hoàn hảo với vị tươi của thịt gà. Cắn một miếng, nước sốt và nước nấm tràn ra, dưới lớp da gà béo ngậy, trơn tru là phần thịt gà săn chắc, dai ngon, trôi xuống cổ họng, khiến lũ sâu thèm ăn trong ngũ tạng lục phủ đều phải réo lên.

Nguyên liệu và điều kiện đều có hạn, nhưng con gà nướng lại mang theo hương vị độc đáo, tự nhiên, đây là món quà từ thiên nhiên ban tặng.

Mỗi bước mỗi xa

"Ngon quá!" Từ Quả Quả không kìm được cất lời khen ngợi. Đan Tam tuy không nói gì, nhưng đôi mắt đen láy sáng ngời của hắn rõ ràng cũng tiết lộ niềm vui của hắn. Hai người ngồi dưới gốc cây, từng miếng từng miếng chia nhau hết cả con gà rừng này.

Từ Quả Quả có khẩu vị nhỏ, ăn hết một chiếc đùi gà và một chiếc cánh gà là không thể ăn thêm được nữa, phần còn lại đều nhường cho Đan Tam. "Huynh ăn nhiều chút đi, huynh là đại công thần mà!"

Đan Tam liếc nhìn vòng eo thon gọn của Từ Quả Quả rồi nhanh chóng dời mắt đi, không khách sáo từ chối, ba hai miếng đã xử lý xong phần thịt gà còn lại. Hai người dưới gốc cây chia nhau một con gà rừng và ba củ khoai lang nướng, Từ Quả Quả đã no đến mức đi không nổi nữa.

"Hình như ăn hơi nhiều rồi..."

Từ Quả Quả có chút ngượng ngùng ôm bụng, nàng lo Đan Tam sẽ chê cười mình, nhưng Đan Tam chỉ đứng dậy chỉ về phía con suối nhỏ: "Đi rửa tay rồi đi dạo một chút, ta sẽ đến ruộng ngô đặt thêm hai cái bẫy, lát nữa chúng ta thu gạo, biết đâu lại có thêm thu hoạch."

Từ Quả Quả vui mừng khôn xiết: "Ta đều nghe huynh!"
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 36


Hai người dập tắt đống lửa và kiểm tra xung quanh, sau đó cùng nhau đi đến bờ suối nhỏ.

Đây là một con suối nhỏ trong vắt nhìn thấy đáy, nước không sâu, ước chừng có thể ngập đến bắp chân của Từ Quả Quả, nhưng mùa đông nước sông đóng băng, Đan Tam không để nàng đến quá gần, chỉ ở chỗ an toàn hái một nắm lá bồ kết đưa cho nàng. Loại lá bồ kết này chỉ cần nhẹ nhàng vò là có bọt, Từ Quả Quả ngửi thử, mùi cũng khá dễ chịu.

Đan Tam còn đặt một cái lưới ở hạ lưu con suối. Từ Quả Quả cười hỏi: "Mùa đông cũng có thể bắt được cá sao?"

Đan Tam: "Nếu may mắn thì có thể, nhưng kích thước không lớn."

Mỗi bước mỗi xa

“Không sao, có là tốt lắm rồi!"

Từ Quả Quả rửa tay xong, lại không kìm được rửa mặt. Vừa rồi ăn gà nướng, trên má dính chút mỡ, nàng có chút thói sạch sẽ nhẹ, nên giờ phút này ngồi xổm bên bờ suối, vốc một vốc nước tạt lên mặt. Nước sông mùa đông rất lạnh, nhưng Từ Quả Quả vừa nướng lửa xong lại cảm thấy thật sảng khoái. Nước lạnh xua đi hơi nóng hừng hực trên má, nàng thậm chí còn có cảm giác nghiện, cứ thế liên tục, không thể dừng lại.

Đan Tam đã giăng lưới ở hạ lưu, vừa ngẩng đầu liền thấy Từ Quả Quả. Từ Quả Quả rửa đủ rồi, vừa định đứng dậy, ai ngờ trên mặt nàng còn vương nước chưa lau khô nên nhìn không rõ, không chú ý liền dẫm phải một hòn sỏi ở bờ sông.

"Cẩn thận!"

Sắc mặt Đan Tam biến đổi, một bước vọt tới. Từ Quả Quả mất thăng bằng, nhìn thấy sắp ngã xuống sông, bỗng nhiên, vòng eo nàng bị một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, hai người cùng ngã lùi lại mấy bước, nhưng vì có Đan Tam che chở, Từ Quả Quả chỉ có giày và bắp chân chạm nước, còn Đan Tam thì ngồi hẳn xuống sông, hơn nửa người đã ướt sũng.

"Đan Tam ca!" Từ Quả Quả giật mình kêu lên, hoàn toàn không để ý đến động tác của hai người. Nàng nửa nằm sấp trên n.g.ự.c Đan Tam, cánh tay nam nhân vẫn ghì chặt lấy nàng, chỉ khi chắc chắn Từ Quả Quả không sao mới từ từ buông ra. Nam nhân cau mày, nhưng vẻ mặt lại như trút được gánh nặng: "Ta không sao, nàng đứng vững đi..."

Từ Quả Quả vô cùng áy náy, lập tức đứng dậy: "Ta đứng vững rồi! Mau lên bờ đi, lát nữa sẽ bị cảm lạnh!"

Từ Quả Quả vừa nói vừa đưa tay về phía hắn. Chỉ là con sông nhỏ này thôi, Đan Tam vốn dĩ không để tâm, nhưng không hiểu sao, lại như bị ma xui quỷ khiến mà đưa tay ra. Đầu ngón tay chạm vào một làn da mềm mại, cùng với hương thơm thoang thoảng vương vấn nơi chóp mũi. Khoảnh khắc vừa rồi, vòng eo thon gọn và cảm giác mềm mại ấm áp khiến tim Đan Tam đập như trống dội, hắn thậm chí còn có chút không muốn buông tay. Bỗng nhiên, Đan Tam toát mồ hôi lạnh, cảm thấy một chút xấu hổ vì ý nghĩ thấp hèn của mình.

Từ Quả Quả hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của hắn, thấy sắc mặt Đan Tam không đúng còn tưởng hắn cũng bị dọa sợ, hai người lên bờ xong Từ Quả Quả đầy vẻ áy náy: "Thật xin lỗi Đan Tam ca, ta thật không ngờ chỗ đó lại trơn trượt như vậy..."

"Không sao đâu." Giọng Đan Tam khô khốc khàn khàn, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn nàng.

Nhưng cũng chính vì vậy, đôi giày và vạt váy ướt sũng của Từ Quả Quả lọt vào mắt hắn. Thời tiết lạnh giá, Từ Quả Quả không giống hắn, không kìm được hắt hơi một cái, Đan Tam hoàn toàn tỉnh táo lại: "Qua bên kia đi, ta nhóm lửa."

Từ Quả Quả gật đầu. Quần áo hai người đều ướt, cũng chỉ có thể nhóm lửa hong khô trước. Động tác của Đan Tam rất nhanh, chẳng mấy chốc đã dùng cành cây dựng một cái giá đơn giản. Hắn cởi áo khoác ngoài đặt lên đó, liền biến thành một tấm chắn giản dị. Từ Quả Quả ngồi bên này, hắn ngồi bên kia, ở giữa là một đống lửa. Từ Quả Quả ngồi xuống cởi giày vớ, bàn chân lạnh cóng.

"Đan Tam ca, huynh có lạnh không?"

Từ Quả Quả ngoại trừ giày vớ thì toàn thân đều khô ráo, nhưng Đan Tam rõ ràng đã ướt sũng. Giọng nói nhỏ xíu của Từ Quả Quả xuyên qua cái giá truyền đến bên kia, Đan Tam cũng đang hong quần áo.

"Ta không lạnh."

Từ Quả Quả cong khóe môi: "Thật ghen tị với thân thể của huynh, ta từ nhỏ đã sợ lạnh, cứ đến mùa đông là tay chân lạnh cóng. Mẫu thân ta còn nói một mình ta ngủ trên giường đất phải đốt ấm hơn người khác, tốn than..."

Đan Tam vừa nhóm lửa vừa nghe nàng vô phòng bị nói những lời riêng tư này, cổ họng hắn cũng như bốc cháy.

Từ Quả Quả nói được một lúc không thấy hồi đáp, không kìm được ngẩng đầu nhìn sang bên đó, "Đan Tam ca?"

Nàng vừa thò đầu ra liền sững sờ, Đan Tam bên kia lại... lại để trần nửa thân trên...

Từ Quả Quả đột ngột rụt đầu lại, như một con chuột nhỏ chột dạ. Đan Tam cũng hoàn hồn, nhưng may mắn thay, hắn không hề để ý đến động tác nhỏ của Từ Quả Quả, đáp lại: "Ta đây."

Tim Từ Quả Quả đập như trống, cũng không dám nói nữa. Nàng vừa rồi cái gì cũng nhìn thấy rồi, cái lưng trần rắn chắc và rộng lớn đó... từng khối cơ bắp cuồn cuộn... Từ Quả Quả không kìm được che mặt lại, má nàng nóng bừng.

Từ Quả Quả à Từ Quả Quả, ngươi đúng là không có tiền đồ gì cả.

Hai người im lặng một lúc, giày của Từ Quả Quả cũng gần như đã khô, bên Đan Tam cũng vậy, hắn sống đơn giản, chỉ cần hong khô quần áo bên trong bên ngoài thì không sao cả.

Đan Tam tưởng Từ Quả Quả nói xong là đã đi giày vớ vào rồi, thế là hắn đột ngột đứng dậy quay đầu sang bên, ai ngờ Từ Quả Quả vẫn còn đang mang, cái giá nhỏ đó còn chưa cao bằng nửa người Đan Tam, cứ thế bất ngờ, một mảng trắng xóa lọt vào mắt hắn.

Dưới bắp vế thon dài thẳng tắp là một đôi chân ngọc, trắng nõn nà như quả vải vừa bóc vỏ, hắn không kìm được lập tức trừng to mắt, khoảnh khắc tiếp theo, cổ họng đột ngột bốc lên một ngọn lửa, nam nhân đột ngột quay người, hơi thở dồn dập, một câu cũng không nói nên lời.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 37: Đến Đan Gia


Ngày hôm nay, quả thực là một ngày binh hoang mã loạn. Từ Quả Quả cũng không hiểu tại sao Đan Tam lại đột nhiên chảy m.á.u mũi, nàng lo lắng tiến lên giúp hắn, nhưng m.á.u lại chảy càng dữ dội hơn.

Cuối cùng, đợi hai người dọn dẹp xong xuôi, trời đã gần chiều.

Đan Tam dẫn nàng vào thôn, suốt đường đi không dám nhìn thẳng vào nàng. Từ Quả Quả cũng không biết hắn bị làm sao, ngoan ngoãn đi theo Đan Tam đến thôn Tiền Thụ.

Tòa nhà của Đan gia nằm trên sườn núi, là một tứ hợp viện nhỏ tiêu chuẩn, nhưng phía trên viện chính còn có một gác xép nhỏ nổi bật, mà các nhà khác trong thôn không có, cho thấy sự huy hoàng trước đây của chủ nhân.

Ở nơi cách Đan gia không xa, Đan Tam dừng lại.

"Ta về trước một lát, nàng đợi ta ở đây, nhanh thôi."

Từ Quả Quả đang kiễng chân nhìn viện của Đan gia, nói đùa: "Sao không mời ta vào ngồi chơi vậy, không chào đón sao?"

Đan Tam sửng sốt: "Không phải... chỉ là..."

Từ Quả Quả tưởng hắn không tiện, vội vàng xua tay: "Không sao đâu, ta đùa thôi mà."

Đan Tam mím môi, có chút ảo não.

Hắn chỉ là không muốn người trong thôn nhìn thấy, rồi loan truyền những lời đồn đại về nàng mà thôi.

Cuối cùng Đan Tam vẫn quay người về nhà, Từ Quả Quả đứng đợi dưới gốc cây cách đó không xa.

Mỗi bước mỗi xa

Việc đầu tiên Đan Tam làm sau khi về nhà là tháo cái sọt rồi đi vào bếp. Đan nãi nãi nghe thấy tôn tử về, chậm rãi đi ra: "Uyên ca nhi về rồi, sao người ướt hết vậy?"

Đan Tam thuận miệng đáp: "Vừa nãy xuống sông bắt cá, không cẩn thận bị ướt."

Đan nãi nãi: "Ôi dào, con cũng thật là, trời đông giá rét thế này thì đừng ra ngoài bắt cá nữa, nước sông lạnh lắm..."

Đan Tam: "Con biết rồi tổ mẫu, người đừng lo."

Đan nãi nãi thấy hắn như đang tìm gì đó, hỏi: "Tìm gì thế Uyên ca nhi?"

Trong lúc Đan nãi nãi hỏi, Đan Tam đã tìm ra được, mấy cái túi lớn và một cây cân. Hắn nói: "Lát nữa giúp một người bạn đi thu mua lương thực."

Đan nãi nãi ngẩn người, theo bản năng nhìn ra cổng viện.

Đan Điềm Điềm hiển nhiên còn tinh mắt hơn cả tổ mẫu mình, đã sớm nhìn thấy một bóng người dưới gốc cây hòe lớn cách cổng nhà không xa. Tiểu cô nương lặng lẽ chỉ chỉ, Đan nãi nãi liền cười: "Uyên ca nhi à, sao con không bảo người ta vào nhà đi?"

Vành tai Đan Tam đỏ bừng, nhìn ra ngoài sân.

Từ Quả Quả đang thảnh thơi đứng dưới gốc cây, tiện tay hái một bông hoa dại. Hoa cỏ mùa đông sinh trưởng mạnh mẽ, tuy nhỏ nhưng màu sắc lại đẹp mắt, chỉ là nàng cũng không nhận ra đó là hoa gì.

Đan Tam còn chưa kịp nói gì, Đan Điềm Điềm đã nhanh chân chạy ra trước. Từ Quả Quả vừa ngẩng đầu lên, liền thấy một thiếu nữ, mang theo vài phần thẹn thùng lại có chút nhiệt tình chạy về phía nàng. Từ Quả Quả đứng dậy, Đan Điềm Điềm mặt đỏ bừng: "Ta nhận ra tỷ, tỷ là tỷ tỷ Từ gia."

Từ Quả Quả nở nụ cười, cũng đoán được nàng ấy là ai, cúi người vuốt vuốt b.í.m tóc của nàng: "Muội thông minh thế, làm sao mà biết vậy?"

Đan Điềm Điềm: "Trước đây tỷ bị ngất trên núi, là ca ca cứu tỷ về đó! Ca ca cõng tỷ về nhà bọn ta trước, rồi mới đi báo cho nhà tỷ."

Từ Quả Quả sững sờ, rõ ràng là không biết chuyện xảy ra sau khi nguyên thân ngất xỉu, Đan Tam vậy mà ngay từ đầu đã là ân nhân cứu mạng của nàng...

Đan Điềm Điềm kéo tay nàng: "Tỷ tỷ, tổ mẫu ta nói mời tỷ vào nhà ta, đừng đứng đây hứng gió lạnh nữa."

Từ Quả Quả cười cười: "Được thôi."

...

"Tổ mẫu khỏe ạ."

Từ Quả Quả vừa bước vào Đan gia, liền cười gọi người. Đan nãi nãi nhìn nàng cũng cười tủm tỉm không khép miệng được: "Mau vào đi mau vào đi, ngươi nói Uyên ca nhi nó cũng thật là, trời lạnh thế này không cho ngươi vào nhà, đứng bên ngoài làm gì."

Từ Quả Quả nhanh nhạy nắm bắt được cách xưng hô của tổ mẫu đối với Đan Tam, cũng quay đầu nhìn người nam nhân trong sân một cái. Đan Tam đang loay hoay với quả cân, cảm nhận được ánh mắt của nàng khẽ nghiêng đầu, thần sắc trên mặt cũng có chút không tự nhiên.

"Đúng vậy đó, bên ngoài lạnh lắm!"

Từ Quả Quả cố ý cười nói như vậy, quả cân trong tay Đan Tam "bịch" một tiếng rơi xuống đất. Đan nãi nãi có chút ngạc nhiên nhìn Từ Quả Quả, ngay sau đó liền cười ha ha, Từ Quả Quả cũng vì phản ứng của hắn mà có chút ngượng ngùng, không dám nhìn người, đi theo Đan nãi nãi vào nhà.

Đan Điềm Điềm đi đến bên cạnh ca ca mình nháy mắt: "Ca ca huynh căng thẳng gì thế?"

Đan Tam quay mặt đi, hầu kết khẽ động: "Trẻ con đừng nói lung tung."

Đan Điềm Điềm hừ một tiếng, không thèm để ý đến ca ca nữa, cũng đi theo vào nhà, chỉ để lại một mình Đan Tam trong sân dọn dẹp đồ đạc. Hắc Nữu ở cửa chuồng chó kêu hai tiếng, hình như cũng đang chế giễu hắn.

……

"Tổ mẫu, nhà người dọn dẹp sạch sẽ quá! Đẹp thật đấy!"

Từ Quả Quả là người ngọt ngào. Trước khi xuyên không, nàng thường xuyên đi l.à.m t.ì.n.h nguyện ở viện dưỡng lão, nên rất rõ cách hòa hợp với người già. Vài câu nói đã khiến Đan nãi nãi vui mừng khôn xiết.

"Con bé này, thật biết cách lấy lòng!" Đan nãi nãi bảo Đan Điềm Điềm mang ra điểm tâm và trà ngon nhất nhà để đãi Từ Quả Quả, Từ Quả Quả cũng ở trong nhà trò chuyện với Đan nãi nãi một lúc lâu.

Từ Quả Quả: "Con nói thật đó, người trông cũng rất có tinh thần, hồi trẻ nhất định là một đại mỹ nhân!"

Đan nãi nãi được Từ Quả Quả khen ngợi đến mức không ngậm miệng lại được, Đan Điềm Điềm bên cạnh cũng cười, vừa cười vừa nhìn Từ Quả Quả, "Tỷ tỷ... tỷ đẹp quá..."

Vẻ ngoài hiện tại của Từ Quả Quả quả thực được coi là một đại mỹ nhân, da trắng hơn tuyết, được tiểu cô nương chân thành khen ngợi, Từ Quả Quả có chút ngượng ngùng, đưa tay xoa đầu Đan Điềm Điềm: "Muội cũng rất đẹp mà!"

Người Đan gia dáng vẻ đều không tệ, Đan Điềm Điềm tự nhiên cũng vậy, chỉ là có chút suy dinh dưỡng, gầy gò nhỏ bé. Đan Điềm Điềm mặt đỏ ửng, vội vàng xua tay: "Không... Tỷ tỷ là người đẹp nhất mà ta từng thấy. Hèn chi ca ca ta..."

Đan Điềm Điềm nói được nửa câu, Đan nãi nãi đã ho khan một tiếng. Đan Tam cũng vừa hay bước vào nhà, nghe thấy lời của muội muội mình Đan Tam cũng sững sờ. Từ Quả Quả kỳ lạ nhìn bọn họ, hèn chi Đan Tam ca bị làm sao?

"Đi thôi, đều chuẩn bị xong rồi." Đan Tam có chút ngượng nghịu nói.

Từ Quả Quả cũng không nghĩ nhiều gật đầu: "Tổ mẫu! Vậy chúng con đi đây ạ!"

Đan nãi nãi: "Được được được, đi cẩn thận nhé. Uyên ca nhi, lát nữa thu hoạch lương thực xong nếu trời còn sớm, hãy để Quả Quả ở lại nhà ăn cơm."

Đan Tam: "Con biết rồi tổ mẫu."

"Tổ mẫu, gặp lại!"
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 38


Từ Quả Quả và Đan Tam cùng nhau rời khỏi Đan gia.

"Đan Tam ca, tổ mẫu gọi huynh là Uyên ca nhi, đó là tên mụ của huynh sao? Quen biết lâu như vậy, ta còn không biết huynh tên gì."

"Không phải tên gọi ở nhà, là tên thật." Đan Tam cõng bao tải và cân đi phía trước, không quay đầu lại nói.

"Thật sao? Vậy tên thật của huynh là gì?"

Đan Tam mím môi không nói, Từ Quả Quả giục hắn: "Gọi là gì vậy... Mau nói đi."

Đan Tam: "Đan Thịnh Uyên..."

Hắn rất ít khi nhắc đến cái tên này, lần đầu tiên giới thiệu với người khác, lại có chút không tự nhiên. Ai ngờ khoảnh khắc tiếp theo Từ Quả Quả liền kinh ngạc nói: "Đan Thịnh Uyên?! Cái tên này hay quá! Sao họ không gọi tên thật của huynh vậy?!"

"...Tên mụ dễ nuôi, với lại gọi mãi thành quen."

Từ Quả Quả "ồ" một tiếng, "Cũng phải, con của hàng xóm nhà ta tên là Cẩu Đản kia, còn có đứa tên Mao Đản, Thiết Đản nữa, xem ra mọi người đều thấy như vậy dễ nhớ."

Đan Tam không nói gì nữa, đường xuống núi dễ đi hơn đường lên núi, hai người nhanh chóng đến cửa một nhà nông dân.

"Đợi ta ở đây, ta vào."

Từ Quả Quả gật đầu, nàng phát hiện chỉ cần có Đan Tam ở bên, nàng hoàn toàn không cần lo lắng bất cứ điều gì, an tâm làm một con cá mặn mà buông xuôi.

Và Đan Tam quả thực sẽ không làm nàng thất vọng, chẳng mấy chốc, liền xách một túi gạo ra.

"Cái này ba mươi cân, mùa đông đến bọn họ không còn nhiều, tiệm gạo bán mười hai văn, tính nàng chín văn."

Từ Quả Quả suýt chút nữa nhảy cẫng lên: "Tam ca! Huynh thật sự quá lợi hại!"

Đan Tam sửng sốt, nàng gọi hắn là gì...?

Từ Quả Quả hoàn toàn không nhận ra, chỉ nhìn ba mươi cân gạo như nhìn thấy ba mươi cân vàng. Đan Tam hoàn hồn sau đó giúp nàng đặt gạo vào giỏ, rồi hai người tiếp tục đi đến nhà tiếp theo.

Chưa đầy một canh giờ, Từ Quả Quả thậm chí còn chưa vào nhà các hộ nông dân, nhưng đã thu mua được tới bảy tám mươi cân gạo. Cuối cùng Từ Quả Quả cảm thấy có chút ngại ngùng.

"Đan Tam ca... hay là cứ thế này đi, tiền của ta không đủ nữa, hơn nữa, nhiều đồ như vậy cũng không mang về được..."

Lông mi của Đan Tam cũng không nhấc: "Ta giúp nàng, lát nữa vẫn về trấn Thần Sơn trước, đặt lên xe đẩy, đưa nàng về."

Từ Quả Quả sững sờ, trong lòng dâng lên một tia cảm động, nàng không biết phải cảm ơn Đan Tam thế nào cho phải...

Cứ thế, hai người xuất phát từ sáng sớm, đến khi trở về thôn Hậu Thụ thì trời đã lại tối. Từ mẫu nhìn xe đẩy chất đầy lương thực mà mắt đờ đẫn. Đan Tam giúp các nàng dỡ lương thực xuống, bận rộn xong, lại mồ hôi nhễ nhại.

"Đan Tam ca, huynh uống nước đi!"

Từ Quả Quả rót cho Đan Tam một cốc nước lớn, còn tranh thủ lúc không ai để ý thêm một giọt cam lộ. Đan Tam quả thực khát, nhận lấy uống mấy ngụm đã hết sạch, sảng khoái! Hắn kỳ lạ nhìn cốc trà, nước này hình như khác với nước bình thường, có một vị ngọt thanh, cũng khiến mệt mỏi tan biến hết. Từ Quả Quả cười nhận lấy cốc trà: "Có muốn nữa không?"

Mỗi bước mỗi xa

Đan Tam: "...Còn nữa không?"

Từ Quả Quả chớp mắt: "Huynh đợi ta!"

Xem ra cam lộ này quả thực có ích, nàng hào phóng thêm không ít vào nước của Đan Tam, còn rót đầy một ấm cho hắn mang theo uống trên đường. Từ mẫu cũng nhiệt tình bưng ra một đĩa rau và vài cái bánh bao từ trong bếp, giữ Đan Tam lại ăn một bữa cơm.

Hôm nay bận rộn cả đêm, Từ Quả Quả quả thực muốn rã rời. Nàng cố gắng đi nhìn Nhị ca một cái, Từ Đức Hải đã không sao rồi, ban ngày còn tỉnh một lúc ăn chút đồ, giờ lại nghỉ ngơi rồi.

Từ Quả Quả mệt lả, về phòng nằm xuống là ngủ thiếp đi. Trước khi ngủ lại triệu hồi tiểu cẩm lý ra nhìn một cái, suối nước trong thần thức dồi dào vô cùng, cây non khô héo bên cạnh hình như cũng đã nảy mầm. Từ Quả Quả muốn hỏi đây là gì, tiểu cẩm lý chỉ lo nghịch nước không thèm để ý nàng, tức đến mức Từ Quả Quả lại giành lấy không ít cam lộ, uống liền một hơi.

Cam lộ này quả là một thứ tốt, không chỉ giúp người ta xinh đẹp hơn, mà còn bổ sung thể lực. Nếu nàng không đoán sai, còn có thể làm món ăn ngon hơn... Công dụng này lớn lắm, tương lai nàng phải phát triển thật tốt mới được.

Từ Quả Quả chìm vào giấc mơ, trong mơ, nàng không chỉ bày quán nhỏ của mình đến thành Biện Kinh, sau này còn dần dần có tiền mở cả quán ăn... Từ Quả Quả vô cùng thỏa mãn, không kìm được nhếch môi.

Đêm tối tĩnh mịch.

Đan Tam cũng có một giấc mơ, chỉ là giấc mơ đó không liên quan gì đến việc làm giàu. Trong mơ và ngoài mơ hắn đều chỉ nghe thấy một giọng nói, giọng nói đó bên tai hắn vừa mềm mại vừa nũng nịu, từng tiếng một.

"Đan Tam ca..."

"Tam ca..."

Giấc mơ của Đan Tam vừa mộng mị vừa ngọt ngào, đến nỗi khi hắn tỉnh dậy vào ngày hôm sau, sự bất thường ở một nơi nào đó khiến hắn nửa ngày không thể hoàn hồn, trong quần một mảnh lạnh lẽo, Đan Tam không phải là một tiểu tử mới lớn, tự nhiên biết đây là vì sao.

Hắn khô cả họng, đôi má màu lúa mạch rõ ràng sắp cháy bỏng.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 39: Sủi cảo


Hôm nay, trấn Thần Sơn quả thực náo nhiệt vô cùng. Cứ vào ngày mùng ba và mùng chín, lại là ngày chợ phiên ở trấn Thần Sơn, người trên phố và ở bến thuyền rõ ràng đông hơn hẳn.

Từ Quả Quả hôm nay đã bày hàng từ sáng sớm, đồ đạc chuẩn bị cũng không ít.

Hai con thỏ rừng hôm qua khó thoát khỏi số phận trở thành món thỏ ăn lạnh, ngoài món đó ra, Từ Quả Quả hôm nay còn dựng một cái bếp nhỏ, trên đó đặt một nồi canh lớn đang sôi sùng sục. Bên cạnh là một tấm thớt được phủ một lớp vải, bên trong có một chậu nhân thịt đã được nêm nếm sẵn, và cả những vỏ sủi cảo được Từ mẫu cán từ sáng sớm.

"Bán sủi cảo đây! Sủi cảo lớn làm và gói ngay tại chỗ! Chỉ mười hai văn một phần! Toàn là nhân thịt!"

"Thật sao? Sủi cảo nhân thịt mà chỉ mười hai văn, bao nhiêu cái vậy?"

Từ Quả Quả cười nói: "Bốn lạng tiêu chuẩn, khoảng hai mươi cái. Nếu ngài ăn nhiều, thêm một lạng ba văn!"

"Được, ta lấy bốn lạng trước!"

"Dạ được!"

Từ Quả Quả vén tấm vải trắng lên, phủ vải là để vỏ sủi cảo không bị khô. Từ Đức Hải hôm nay cũng ra bày hàng, chỉ là trông hắn ta còn có vẻ hơi yếu, Từ Quả Quả còn tự tay làm cho hắn ta một chiếc khẩu trang.

"Tiểu muội... sao ta phải đeo cái này chứ... hơi ngột ngạt, có thể tháo ra không?"

Từ Đức Hải ở một bên giúp nàng lấy bát đưa thìa, vì nửa khuôn mặt bị tấm vải trắng che kín, trông quả thực có chút buồn cười. Từ Quả Quả cười an ủi hắn ta: "Nhị ca, chưa được đâu. Bây giờ huynh là bệnh nhân, chúng ta phải đảm bảo huynh không lây bệnh cho người khác, hơn nữa... lát nữa nhị tẩu mà đến, huynh mà trông như thế này, sẽ thu hút tẩu ấy đến đó."

Mắt Từ Đức Hải sáng bừng: "Thật sao?"

Mỗi bước mỗi xa

"Đương nhiên, huynh tin ta đi. Đợi tẩu ấy đến gần huynh còn có thể che miệng ho, đương nhiên, đừng ho về phía này."

Từ Đức Hải liên tục gật đầu, Từ Quả Quả vừa gói sủi cảo vừa không kìm được cười, nàng thực sự không ngờ nhị ca mình lại si tình đến vậy.

Những chiếc sủi cảo trắng trẻo mập mạp được gói xong, nhân thịt lợn hành lá. Thịt lợn tươi không để được lâu, hôm qua Từ Quả Quả đã băm nhỏ toàn bộ thành nhân thịt, một phần để gói sủi cảo, phần còn lại thì Từ mẫu ở nhà làm lạp xưởng.

Sủi cảo tươi thả vào nước sôi, nổi lên ba lần là có thể vớt ra. Từ Quả Quả cười hỏi: "Ngài muốn sủi cảo chấm hay sủi cảo nước?"

Thực khách cũng vui vẻ: "Quán nhỏ của cô nương lại có vẻ cầu kỳ đó. Vậy thì cho ta sủi cảo chấm đi."

"Đương nhiên! Quán bọn ta tuy nhỏ, nhưng làm cũng khá nhiều, ngài dùng sủi cảo chấm đúng không, có muốn thử món thỏ ăn lạnh không?"

Từ Quả Quả không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để quảng bá sản phẩm của mình, cuối cùng đã bán thành công một bát sủi cảo và một phần thỏ ăn lạnh. Gia vị chấm sủi cảo cũng là do nàng tự tay đặc chế, dù sao cũng lăn lộn trong ngành ẩm thực mười mấy năm, một bí quyết nước giấm chấm không làm khó được nàng. Nước giấm chấm này chấm sủi cảo thì giải ngấy khai vị, dùng để trộn gỏi cũng chua cay ngon miệng!

Vị thực khách này ăn một miếng liền không thể dừng lại, còn không ngừng khen ngợi tay nghề của Từ Quả Quả. Chẳng mấy chốc, lại có thêm vài vị thực khách nữa, sủi cảo của mỗi người đều được gói và luộc ngay tại chỗ, có cả nhân mặn và nhân chay. Vẫn chưa đến lúc công nhân bến thuyền nghỉ ngơi mà đã bán được hơn chục phần rồi.

Đến chính ngọ, một nhóm người đã mong chờ từ lâu liền ùn ùn kéo đến, đều là những gương mặt quen thuộc của Từ Quả Quả.

"Còn nữa không còn nữa không? Đừng hết rồi chứ, ta vừa thấy rồi, kinh doanh của cô nương tốt ghê!"

Từ Quả Quả thấy bọn họ ai nấy đều sốt ruột liền cười nói: "Yên tâm đi, đều có đủ cả. Hôm nay sủi cảo đủ cho mọi người, xếp hàng nhé, có nhân hẹ trứng và nhân hành lá thịt lợn, tự do chọn lựa nha!"

"Ăn thịt! Ăn thịt! Trời lạnh thế này, ăn sủi cảo nhân thịt vừa ấm vừa có sức!"

Mọi người ăn ý bật cười. Từ Quả Quả tay chân thoăn thoắt, múc một muỗng nhân sủi cảo đặt lên vỏ sủi cảo dày mỏng đều đặn, hai tay khẽ bóp, một chiếc sủi cảo hình thỏi vàng tròn trịa liền thành hình. Từ Quả Quả làm ăn luôn rộng rãi, chưa bao giờ thiếu cân thiếu lạng, nhân thịt tự nhiên cũng cho nhiều. Những người phu khuân vác xoa tay cười, mong chờ vô cùng.

Sủi cảo chín rồi, mọi người liền đứng gần đó ăn, có người ngồi xổm dưới gốc cây. Từ Quả Quả thấy vậy, liền nghĩ nên sắm thêm bàn ghế. Bây giờ đã có bếp lửa, không còn là món ăn vặt tiện lợi mang đi nữa, có vài cái bàn dù là bàn gỗ đơn sơ cũng rất cần thiết.

Từ Quả Quả nhìn về phía Từ Đức Hải, đang định mở lời, nhưng Từ Đức Hải lại đột nhiên từ dưới đất bật dậy, kích động nói: "Thư Thư! Thư Thư đến rồi..."

Từ Quả Quả nghiêng người nhìn, quả nhiên, Vương Thư Thư đang đứng ở đầu ngõ phố cách đó không xa nhìn về phía này, dường như còn chút do dự không biết có nên lại gần không. Từ Quả Quả lập tức bảo Từ Đức Hải đừng nhìn chằm chằm người ta: "Giúp ta vớt sủi cảo đi, tẩu ấy sẽ đến thôi."

Từ Đức Hải nửa tin nửa ngờ làm việc trong tay, nhưng tim hắn ta đập càng lúc càng nhanh, ánh mắt không kìm được liếc nhìn về phía đó. Quả nhiên, chẳng mấy chốc, bóng dáng Vương Thư Thư càng ngày càng gần, tim Từ Đức Hải đập nhanh hơn nữa, tay run rẩy không giữ vững, chiếc sủi cảo vừa vớt ra lại rớt ngược vào nồi, khiến thực khách đang đợi sốt ruột không thôi.

Vương Thư Thư đi đến trước mặt Từ Đức Hải, ánh mắt phức tạp nhìn hắn ta: "Ngươi chưa khỏe hẳn ra đây làm gì?"

Từ Đức Hải nhất thời căng thẳng, thực sự bị sặc, quay mặt đi, ho dữ dội.

Từ Quả Quả thấy vậy, liền giật lấy cái muỗng trong tay Từ Đức Hải, đẩy hắn ta một cái: "Ta đã bảo huynh chưa khỏe đừng ra rồi, huynh đi xa ra chút đi, đừng giúp gì nữa!"

Từ Đức Hải: "..."

Từ Quả Quả điên cuồng nháy mắt với hắn ta, Từ Đức Hải hiểu ý, che mặt nạ nói: "Ta không sao rồi... Thư Thư, sao nàng lại đến..."

Vương Thư Thư cũng không nhìn nổi nữa, "Ngươi đi theo ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Từ Đức Hải mừng rỡ, ánh mắt lập tức sáng bừng, Từ Quả Quả cười với hắn ta, đẩy hắn ta một cái.

"Cô nương, sủi cảo của ta xong chưa vậy?"

Từ Quả Quả hoàn hồn: "Xong rồi xong rồi! Xong ngay đây!"
 
Back
Top Bottom