Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh

Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 20


Chưa đầy nửa canh giờ, ngày hôm nay Từ Quả Quả cũng đã dọn hàng.

Vì bán rẻ nên hôm nay thu nhập không đáng là bao, hai huynh muội chầm chậm đi về. Từ Đức Hải nói: "Số tiền này, ngày mai muội định bán gì đây? Ta thấy hôm nay bán lại quá rẻ rồi, ít nhất cũng phải mười văn chứ, ngoài phố một bát mì không có mấy lát thịt cũng giá đó mà."

Từ Quả Quả không nghe Từ Đức Hải nói gì, trong lòng nàng giờ đây toàn là bàn tay vàng của mình. Nếu thật sự có, còn phải lo gì chứ? Đáng tiếc là hôm nay nàng cũng kiếm được tiền rồi, đi suốt cả một đoạn đường mà vẫn không thấy "kích hoạt" lại.

Rốt cuộc là có chỗ nào sai sót nhỉ...

Từ Quả Quả đang trầm tư.

"Đan Tam!" Từ Đức Hải đột nhiên kêu lên một tiếng, Từ Quả Quả cũng ngẩng phắt đầu. Không xa, lại là đầu ngõ quen thuộc và bóng dáng quen thuộc kia. Đan Tam thấy bọn họ đã không còn lạ nữa, đứng tại chỗ đợi một chút, gật đầu.

Từ Quả Quả cũng cười đi tới: "Đan Tam ca, dạo này huynh cũng ngày nào cũng đến trấn Thần Sơn à? Lại đổi đồ gì sao?"

Đan Tam chỉ tay về phía một nhà bên kia: "Đi hỗ trợ Đinh đồ tể."

"Ngày nào cũng đến sao?"

"Cuối năm rồi, bọn họ bận."

Từ Quả Quả hiểu ra, đã mùa đông, thịt lợn khan hiếm, đặc biệt là sắp đến cận Tết, đó là lúc g.i.ế.c lợn ăn Tết bận rộn nhất. Nàng cong đôi mắt tựa vầng trăng khuyết chân thành khen ngợi: "Thật lợi hại, huynh còn biết g.i.ế.c lợn."

Khi Từ Quả Quả nói chuyện, âm cuối tựa như một cái móc nhỏ, giọng điệu khen ngợi cũng là thật lòng. Điều này khiến Đan Tam sững sờ, sau đó, Từ Quả Quả lại thở dài: "Xin lỗi nhé Đan Tam ca, hôm nay không có gì để cảm ơn huynh cả."

Đan Tam sực tỉnh mới phản ứng lại lời nàng nói có nghĩa là gì, lắc đầu: "Không cần, nhưng chuyện làm ăn của hai người hôm nay thế nào?"

Từ Quả Quả còn chưa nói gì, Từ Đức Hải đã lập tức kích động kể chuyện Từ Quả Quả bán rẻ hôm nay: "Nha đầu này đúng là, giờ hai huynh muội bọn ta ngay cả một lượng bạc cũng chưa gom đủ, ngày mai khỏi bán gì luôn!"

Từ Quả Quả bất đắc dĩ nở nụ cười xin lỗi với Đan Tam, ý bảo hắn không cần để ý. Ai ngờ Đan Tam trầm tư một lát, liền nói: "Hai người không có vốn, chỉ coi như làm ăn nhỏ lẻ, chạy từ trong thôn ra đây vì vài trăm văn thì không đáng, chi bằng đi nói chuyện với chỗ bán thịt, ghi nợ, đợi kiếm được tiền rồi trả một lần."

Ánh mắt Từ Quả Quả sáng lên: "Đan Tam ca có thể giúp bọn ta không? Ta nhất định sẽ trả mà!"

Đan Tam suy nghĩ một chút, gật đầu: "Hai người đi theo ta."

Từ Quả Quả nghe thấy có hy vọng, phấn khích liền đi theo. Đan Tam dẫn bọn họ đi qua một con ngõ nhỏ, rồi đến một khoảng sân, đột nhiên nghe thấy một tiếng lợn kêu thảm thiết.

Mùi xung quanh đây rất nồng, Từ Đức Hải không kìm được bịt mũi, Từ Quả Quả cũng biết, đây là đến lò mổ rồi.

"Đợi ta ở đây."

Đan Tam quay người bước vào sân. Trong sân có bảy tám tiểu nhị, ai nấy đều làm việc hăng say, giữa mùa đông lạnh giá mà chỉ mặc một chiếc áo choàng rách, mồ hôi đổ như mưa.

"Tên Đan Tam này thật lợi hại, ta làm không nổi việc này đâu..." Từ Đức Hải bóp mũi nói giọng mũi, Từ Quả Quả lườm hắn ta một cái: "Huynh biết là tốt rồi."

Đan Tam vào đó được một lúc, Từ Quả Quả liền kiên nhẫn đợi ở cổng viện. Tiếng động vang lên liên tục trong sân quả thực có chút thảm thiết, nhưng cũng chứng minh đồ tể này gia thế giàu có, mỗi ngày g.i.ế.c nhiều lợn như vậy, chắc chắn là để đưa đến thành kinh đô rồi.

Một lúc sau, Đan Tam mới bước ra: "Năm mươi cân thịt, chân sau, sườn, ba chỉ đều có, đủ không?"

"Năm mươi cân?! Đủ rồi đủ rồi!" Từ Quả Quả phấn khích vô cùng, không ngờ lần này lại được năm mươi cân. Đan Tam còn chưa nói hết, bổ sung: "Nửa tháng trả, tính theo giá trung bình hai mươi văn, không chia nhỏ nữa, nếu được thì ta đi cắt cho hai người."

Từ Quả Quả suy nghĩ một lát: "Được ạ!"

Đan Tam gật đầu: "Được."

Mua nhiều như vậy theo giá trung bình đã là rất rẻ rồi, nàng có tự tin có thể biến tất cả những thứ này thành tiền. Đan Tam nhanh chóng quay lại, thịt tươi sống được Từ Đức Hải trực tiếp cho vào sọt. Từ Quả Quả vô cùng cảm kích: "Đan Tam ca, thật sự cảm ơn huynh rất nhiều, hôm nay huynh bận việc xong chưa? Lát nữa ta mời huynh ăn cơm nhé?"

Đan Tam lắc đầu: "Không cần, lát nữa ta còn phải vào thành."

Mỗi bước mỗi xa

"Vào thành?" Từ Quả Quả thật sự khâm phục hắn, làm việc nửa ngày ở trấn còn chưa đủ, lại còn phải vào thành tìm việc nữa sao... Nàng lại lặng lẽ nhìn Từ Đức Hải một cái, thở dài: "Đan Tam ca, nếu huynh vào thành, có lẽ ta còn có một việc muốn làm phiền huynh."

Từ Quả Quả vô cùng ngại ngùng, còn Đan Tam lúc này không biết có phải thực sự có chút không kiên nhẫn không, khẽ nhíu mày. Từ Quả Quả vừa nhìn thấy liền cảm thấy mình quả thực có chút quá đáng, vội nói: "Nếu huynh bận quá..."

Đan Tam: "Ngươi nói đi, ta vào thành là để bốc thuốc cho tổ mẫu ta."

Thì ra là bốc thuốc... Từ Quả Quả cẩn thận nói: "Nếu là bốc thuốc... vậy có phải sẽ đến chợ phố sầm uất nhất không, huynh có thể giúp ta xem bây giờ bát sứ bao nhiêu tiền một cái, giúp ta mua một ít về được không? Đây là tất cả số tiền ta kiếm được hai ngày nay, huynh cứ liệu mà mua, mua được bao nhiêu thì mua."

Từ Quả Quả nhét vội cái túi tiền vào tay Đan Tam, còn sợ hắn không chịu lấy, nắm lấy ngón tay hắn siết một cái. Khoảnh khắc hai người chạm vào nhau, trước mắt Từ Quả Quả đột nhiên lại xuất hiện cảnh tượng hư ảo nàng đã thấy đêm qua –

"Phụt."

Một con tiểu cẩm lý màu đỏ vàng xen kẽ đột nhiên nhảy vọt lên trước mặt nàng, dường như rất thoải mái, rất phấn khích, rồi lại nhả ra một bọt khí lớn.

Từ Quả Quả lập tức mở to mắt.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 21: Cam Lộ


Từ Quả Quả ngây ngẩn cả người, Đan Tam cũng ngây ngẩn cả người.

Chỉ là Từ Quả Quả kinh ngạc vì cảnh tượng trước mắt, còn Đan Tam lại vì hành động hiện tại của nàng.

Một lát sau, Đan Tam phản ứng lại ngay lập tức, gần như mạnh bạo hất tay Từ Quả Quả ra, chiếc túi thơm suýt chút nữa bị văng đi, nhưng lại bị hắn giật mạnh một cái, nắm chặt trong lòng bàn tay.

“Ôi!”

Khoảnh khắc Đan Tam buông tay, cảnh tượng trước mắt biến mất, Từ Quả Quả tiếc nuối kêu lên một tiếng, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của người đối diện.

Cả người Đan Tam lại có chút quẫn bách cùng vô thố, ngay cả Từ Đức Hải đứng một bên cũng sửng sốt.

“Ta, ta vào đây! Đồ đạc ta tự xem mà mua!”

Đan Tam nói xong, quay người bước vào sân.

Từ Quả Quả còn định dặn dò thêm vài câu, ai ngờ người đã biến mất không còn bóng dáng. Từ Quả Quả có chút kỳ lạ thu lại ánh mắt, liền thấy nhị ca nhà mình cũng nhìn nàng chăm chú với vẻ quái dị.

“Nhìn muội như vậy làm gì?”

Từ Đức Hải đột nhiên tiến lên, căng thẳng nói: “Tiểu muội, muội muội muội, có phải là muội thích Đan Tam rồi hay không?!”

“Gì cơ?!”

Từ Quả Quả trợn tròn mắt: “Nhị ca huynh nói gì!”

Từ Đức Hải: “Muội vừa nãy kéo tay hắn…! Muội…”

Từ Quả Quả chớp chớp mắt mấy cái, mới hiểu Từ Đức Hải đang nói gì, cũng đột nhiên hiểu được hành động kỳ quái của Đan Tam lúc nãy.

Từ Quả Quả: “…”

Nàng đã quên mấti, đây là cổ đại, nam nữ đại phòng được xem trọng hơn bất cứ điều gì. Bình thường gặp mặt nói chuyện còn ít, cho dù bây giờ nữ tử có thể ra ngoài làm ăn, e rằng cũng không có ai “lớn mật” như nàng…

Nhưng mà trời đất chứng giám! Nàng hoàn toàn không làm gì cả… chẳng qua là—

Từ Quả Quả nghĩ được một nửa, đột nhiên trợn tròn mắt, chẳng lẽ nàng vừa nãy lại kích hoạt được bàn tay vàng, là vì Đan Tam?!!

Từ Quả Quả hoàn toàn không còn bình tĩnh nữa, cũng không thèm giải thích với Từ Đức Hải, lập tức quay người đi về nhà. Nàng phải suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào…

Còn Từ Đức Hải cũng đứng tại chỗ sững sờ hồi lâu, nhìn khoảnh sân rồi lại nhìn tiểu muội nhà mình, sắc mặt đột nhiên bừng tỉnh—

Xong rồi! Bị hắn ta nói trúng rồi!

Tiểu muội ngại ngùng rồi! Đã quay người chạy đi rồi!

Mỗi bước mỗi xa



Trên đường về, hai huynh đệ mỗi người một nỗi niềm.

Từ Quả Quả suốt đường đều nhíu mày nghĩ về bàn tay vàng, khi về đến sân của Từ gia cũng có chút lơ đễnh. Từ mẫu đã đợi sẵn ở cổng viện: “Niếp Niếp về rồi! Đã ăn cơm chưa!”

“Còn chưa mẫu thân.” Từ Quả Quả tùy tiện đáp, rồi đi đến giếng rửa tay.

Từ mẫu lập tức nhận ra nữ nhi có tâm sự, vội vàng kéo Từ Đức Hải vừa bước vào sân sang một bên: “Sao vậy, hôm nay làm ăn không tốt hả?”

“Sao có thể, bán hết rồi, còn được năm mươi cân thịt nữa chứ!”

“Năm mươi cân? Ở đâu ra?”

Từ Đức Hải kể sơ qua chuyện mua thiếu thịt, Từ mẫu cũng không bận tâm đến những chuyện đó nữa, vội vàng hỏi: “Vậy đây là chuyện tốt, sao Niếp Niếp lại không vui?”

Từ Đức Hải nhìn tiểu muội nhà mình bằng ánh mắt phức tạp, ấp úng: “Con cũng không biết… không có chuyện gì cả… chỉ là, chỉ là…”

“Chỉ là gì con nói mau!” Từ mẫu véo mạnh Từ Đức Hải một cái, Từ Đức Hải đau điếng kêu lên: “Ai da! Chỉ là tiểu muội cũng lớn rồi! Năm nay mười sáu tuổi rồi đúng không, mẫu thân người có phải nên tìm mối mai cho tiểu muội rồi hay không?!”

Từ Đức Hải nói xong, lập tức ôm đầu chạy vọt vào phòng, bỏ lại Từ mẫu đứng sững tại chỗ, hồi lâu không hoàn hồn.

Từ Quả Quả không biết Từ Đức Hải vừa nói gì với Từ mẫu, nàng nóng lòng muốn về phòng nghiên cứu chuyện bàn tay vàng này, bèn quay người nói: “Mẫu thân, con về phòng trước đây, tối ăn cơm rồi sẽ xử lý chỗ thịt này sau.”

Từ mẫu vội vàng nói: “Con mau đi nghỉ đi! Mẫu thân làm là được rồi! Chỗ này là sở trường của mẫu thân!”

Lần này Từ Quả Quả không từ chối, còn Từ mẫu nhìn bóng lưng nữ nhi cũng lẩm bẩm, đây là ý gì… Chẳng lẽ, nữ nhi mình đã có người trong lòng rồi sao?

Từ Quả Quả về phòng liền đóng cửa ngay, nằm xuống rồi bắt đầu cố gắng giao tiếp với tiểu cẩm lý trong đầu. Nàng thử rất nhiều cách, cuối cùng khi nhắm mắt lại nhớ về lúc nàng chạm vào tay Đan Tam ca hôm nay, con vật nhỏ đó đã xuất hiện.

Lúc xuất hiện còn rụt rè sợ sệt, như đang tìm người. Từ Quả Quả lập tức giao tiếp với nó, nói hồi lâu, tiểu cẩm lý mới phản ứng lại là không có thứ mình muốn, tức tối, vẫy vẫy đuôi chuẩn bị bỏ đi, Từ Quả Quả đột nhiên tóm chặt lấy, vậy mà thành công!

“Hức hức!”

Từ Quả Quả: “…”

Mi là một con cá, sao lại có thể phát ra tiếng trẻ con! Nàng sốt ruột, bắt đầu dùng đủ mọi cách dụ dỗ con vật nhỏ này, cuối cùng khi hai chữ “Đan Tam” được nói ra, tiểu cẩm lý này mới có chút phản ứng.

Đã xác nhận.

Từ Quả Quả khá là cạn lời, sau đó thông qua giao tiếp ý niệm với tiểu cẩm lý mới biết, hóa ra bong bóng của nó là cam lộ, rất tốt cho con người, nhưng nó bây giờ rất khát đã không còn cam lộ nữa, cần nước. Từ Quả Quả còn nhìn thấy một suối nhỏ gần như khô cạn, bên cạnh còn có một cái cây, không biết là cây gì.

“Nha nha nha nha.” Tiểu cẩm lý phát ra một tràng âm thanh, Từ Quả Quả tuy không hiểu rõ lắm, nhưng đại khái đã hiểu ý nó, nó bảo nàng đi tìm Đan Tam, người có thể giúp nó giải khát. Từ Quả Quả im lặng, từ chối nó.

Tiểu cẩm lý tức điên lên, lắc m.ô.n.g bỏ đi, mọi thứ trước mắt cũng biến mất ngay lập tức, ngay cả giọt cam lộ hôm nay cũng không hào phóng cho nàng, Từ Quả Quả chìm vào trầm mặc.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 22


Từ Quả Quả che mặt, rõ ràng có chút ngượng ngùng, nàng không ngờ việc kích hoạt bàn tay vàng lại có nguyên lý như vậy, điều này khiến nàng…

Từ Quả Quả mất rất lâu mới chấp nhận sự thật này, thôi vậy, đến đâu hay đó, đến lúc gặp Đan Tam sẽ thử xem sao, nếu đúng là hắn…

“Cốc cốc cốc.”

Suy nghĩ của Từ Quả Quả đột nhiên bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn, Từ mẫu bước vào.

“Mẫu thân…”

Từ mẫu cười bưng vào một cốc trà lạnh: “Chưa ngủ phải không, mẫu thân pha trà cho con, uống rồi hãy nghỉ ngơi.”

Từ Quả Quả quả thực hơi khát: “Cảm ơn mẫu thân.”

Mỗi bước mỗi xa

Từ mẫu quan sát mọi hành động của nữ nhi, thận trọng tiến lên hỏi: “Niếp Niếp, hôm nay có phải con gặp ai đó không… Chỗ thịt kia…”

Từ Quả Quả tùy tiện nói: “Vâng! Gặp được Đan Tam ca ạ, chỗ thịt đó đều là huynh ấy giúp con đi ghi nợ với lão đồ tể đấy!”

Mắt Từ mẫu sáng lên: “Thật sao? Ta nhớ con hình như nói con thỏ và lòng heo hôm qua cũng là hắn cho?”

“Đúng vậy!” Từ Quả Quả không chút để ý.

“Ôi, con nói xem đứa trẻ này thật là, lần trước còn mang đến một con cá, ôi… Thực ra trước đây lúc hắn cứu con nương đã thấy hắn là một đứa trẻ tốt rồi, nói theo lý thì Thiện gia cũng không dễ dàng gì, nhưng vẫn sẵn lòng gửi những thứ này đến, mẫu thân cảm thấy, Đan Tam đứa trẻ này, thật sự rất tốt!”

Từ Quả Quả không hiểu tại sao mẫu thân nàng đột nhiên chạy đến nói một tràng như vậy, “Huynh ấy tốt mà, con người cũng rất tốt.”

Từ mẫu vui mừng khôn xiết: “Đúng không! Mẫu thân đã nói mà, Niếp Niếp cũng thấy hắn tốt đúng không, mẫu thân hiểu rồi! Niếp Niếp cứ yên tâm nhé!”

Từ mẫu nói xong, liền quay người ra ngoài, bỏ lại Từ Quả Quả một mình ngơ ngác tại chỗ.

Mẫu thân nàng… bảo nàng yên tâm điều gì nhỉ?

Từ Quả Quả không hiểu mẫu thân nàng bảo nàng yên tâm điều gì, thấy Từ mẫu đã quay người đi rồi, Từ Quả Quả cũng ngáp một cái chuẩn bị đi ngủ. Giờ mẹo nàng đã dậy để ra ngoài, quả thực cũng hơi mệt…

Thành kinh đô.

Tiệm thuốc Đồng Tế Đại, Đan Tam ra khỏi tiệm thuốc thì đã gần giờ Dậu. Hắn bỏ thảo dược vào giỏ, nhìn sắc trời, rồi suy nghĩ một chút, quay người đi đến một cửa hàng khác trong chợ.

“Muốn bao nhiêu?”

Người bán chén sứ này là một đại nương, vừa cắn hạt dưa vừa đánh giá chàng trai trẻ trước mặt. Thấy hắn mặc bộ quần áo vải thô vá víu chằng chịt, thái độ của bà ta cũng trở nên khinh thường.

“Loại này bao nhiêu tiền?” Đan Tam nhìn lướt qua, cầm một cái bát sứ lên.

“Tám văn một cái không trả giá! Ê đừng có đụng vào! Làm vỡ phải đền đấy!”

Đại nương kia thái độ không tốt, sắc mặt Đan Tam cũng lạnh đi, “Mua nhiều có ưu đãi không?”

Đại nương đánh giá Đan Tam hồi lâu: “Vậy còn phải xem ngươi muốn bao nhiêu.”

Đan Tam đại khái tính toán số tiền Từ Quả Quả đưa cho hắn: “Hai mươi cái.”

“Ôi trời ơi, ta tưởng ngươi muốn hai trăm cái chứ, năm mươi cái cũng giá này! Không trả giá!”

Đan Tam thấy đối phương khó nói chuyện và không thành tâm muốn bán, im lặng một lát rồi quay người bỏ đi. Chỉ là gần đây ngoài tiệm này ra muốn mua bát sứ thì e rằng lại phải đi thêm một con phố nữa, nhưng Đan Tam vẫn quay người đi tìm tiệm khác. Chỉ là tối nay về, e rằng lại phải đi đường đêm rồi.

-

Có lẽ vì sáng nay dậy quá sớm, Từ Quả Quả ngủ một giấc đến tối mịt. Nàng giật mình vội vàng chạy ra sân, kết quả liền ngửi thấy một mùi khói gỗ cháy. Từ mẫu thấy nàng đã dậy, cười tủm tỉm: “Niếp Niếp tỉnh đấy hả, sắp ăn cơm rồi.”

“Mẫu thân, người đang làm gì vậy?”

Trong sân dựng một cái giá, trên giá treo mấy dải thịt, đã được ướp muối. Phía dưới là đống lửa đốt bằng lá bách, cháy liu riu, mùi khói gỗ từ từ xông vào thịt, Từ mẫu cười: “Ta nghĩ chỗ thịt con mang về này một nửa để tươi, nửa còn lại làm thành thịt khô, Niếp Niếp sẽ không trách ta tự ý làm chứ?”

Từ Đức Hải ngồi một bên vót que gỗ, ngẩng đầu nói: “Thịt khô mẫu thân làm là tuyệt đỉnh! Lâu lắm rồi không được ăn!”

Từ Quả Quả: “Đương nhiên sẽ không rồi! Con cũng nghĩ vậy, có mẫu thân giúp con, con đỡ được phiền phức lớn rồi!”

Từ mẫu thấy nữ nhi nói vậy, ánh mắt tỏa sáng: “Thật ư?”

“Đương nhiên là thật ạ!” Từ Quả Quả đến gần mấy dải thịt khô ngửi ngửi: “Thơm thật! Thịt khô hun khói thế này treo dưới xà nhà vài ngày nữa sẽ càng thấm vị, lúc đó xào thịt ăn vừa thơm lại không bị hỏng!”

“Ta cũng nghĩ vậy đó!”

Hai mẫu nữ nhìn nhau cười, Từ Quả Quả nhìn mâm cơm, hôm nay Từ gia ăn bánh bao hấp, nấm hôm qua còn thừa một ít, vẫn nấu một món canh, hiếm hoi còn có một món măng mùa đông, đúng là có thêm một món ăn, lại thêm món dưa muối do Từ mẫu tự làm, bữa tối cũng coi như không tệ.

Người Từ gia ngồi vào bàn ăn, Từ Đức Hải đã đói bụng cồn cào, vươn tay lấy một cái bánh bao hấp bắt đầu cắn. Từ Quả Quả ăn không hết một cái, bẻ đôi rồi chậm rãi nhúng vào canh, vừa định bắt đầu ăn thì ngoài cổng viện truyền đến tiếng gõ cửa.

“Ai vậy?”

Từ mẫu vọng ra ngoài cửa hỏi.

“Ta.”

Giọng nói trầm thấp của Đan Tam truyền đến, người Từ gia cùng sững sờ, sau đó, Từ Quả Quả là người đầu tiên đứng dậy chạy ra cửa, “Đến đây!”

Từ mẫu và Từ Đức Hải nhìn nhau, hai mẫu tử lần đầu tiên có chung sự ăn ý, nhìn nhau cười.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 23: Giò lợn lớn


Trời nhá nhem tối, Từ Quả Quả không thể ngờ Đan Tam lại đến vào lúc này, nàng cực kỳ kinh ngạc: "Đan Tam ca, huynh..."

Đan Tam đặt cái sọt trên lưng xuống, rồi cẩn thận lấy đồ bên trong ra. Một chồng chén bát được cố định bằng khung gỗ, bên trong còn lót đầy cỏ lau mềm mại, nhìn qua liền biết được nâng niu kỹ lưỡng thế nào.

"Tổng cộng hai mươi cái, hết một trăm bốn mươi văn. Đây là số còn lại, đây."

Đan Tam giao cả chén bát và tiền cho Từ Quả Quả, Từ Quả Quả ngẩn người một lúc lâu mới nói: "Đan Tam ca, huynh cũng thật thà quá đi... Mấy thứ này đâu có gấp, ngày mai đưa cho ta là được rồi mà..."

Đan Tam đi đường rất nhanh, giữa mùa đông lạnh giá mà trán hắn vẫn rịn mồ hôi. Từ Quả Quả đã bán hàng ở bến thuyền hai ngày, những nam nhân làm nghề khuân vác đó khi lại gần không tránh khỏi có mùi khó chịu, nhưng Đan Tam thì không, ngược lại còn có mùi bồ kết và thảo dược, trộn lẫn vào nhau lại khá dễ chịu, khiến người ta an tâm.

"Ngày mai chẳng phải ngươi còn đi sao? Nghĩ là ngươi cần gấp."

Từ Quả Quả nhất thời không biết nói gì: "Không gấp đến thế đâu... Ngày mai... ngày mai bán gì ta còn chưa nghĩ ra nữa."

Hai ngày trước vì chỉ có thỏ rừng và lòng lợn, không có lựa chọn nào khác, hôm nay đột nhiên có thêm nhiều thịt như vậy, nàng thật sự chưa nghĩ ra nên làm gì.

Đan Tam để lại đồ và tiền, gật đầu: "Vậy ngươi cứ từ từ nghĩ, ta phải về đây." Nói xong, hắn vác sọt lên chuẩn bị đi.

"Ấy, huynh đợi chút!" Từ Quả Quả vội vàng gọi hắn lại, sau đó liền nhanh chóng quay vào trong viện, lấy bánh nướng của mình ra đưa cho Đan Tam.

Mỗi bước mỗi xa

"Đan Tam ca, huynh chưa ăn phải không, cầm lấy ăn trên đường đi!"

Đan Tam vừa định từ chối, Từ Quả Quả lại không nói lý lẽ kéo cánh tay hắn đặt vào, nhưng lần này Từ Quả Quả ra tay rất nhanh, tranh thủ lúc Đan Tam chưa kịp phản ứng đã rụt tay về: "Huynh giúp ta việc lớn như vậy, là điều nên làm mà... Hơn nữa ta còn nợ huynh rất nhiều..."

Đan Tam không hiểu sao cổ họng bỗng nhiên khô khốc, xúc cảm trên tay vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, chỉ một thoáng hương thơm nhàn nhạt nhắc nhở hắn mọi chuyện vừa xảy ra. Từ chối nữa thì thật giả tạo, hắn gật đầu, nhận lấy.

Từ Quả Quả vừa nãy cũng có chút gấp gáp, giờ mới phản ứng lại, Đan Tam đang đứng ngay trước mặt nàng, đây chẳng phải là lúc tốt nhất để kiểm tra bàn tay vàng hay sao? Nàng có chút hối hận vì vừa nãy đã bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, giờ muốn vươn tay ra thì dường như lại không ổn lắm...

Hai người im lặng một lúc, Đan Tam lại nói: "Vậy ta đi đây."

Từ Quả Quả sốt ruột: "Ấy Đan Tam ca! Ngày mai huynh... còn đi lên trấn không?"

"Đi, mấy ngày nay đều phải đến chỗ đồ tể giúp việc."

"Vậy ta có thể tìm huynh không?"

Đan Tam khó hiểu nhìn nàng một cái: "Có việc gì sao?"

Từ Quả Quả nghẹn lời.

Giờ thì hay rồi, hai kiếp người chưa từng bắt chuyện với ai, cái này phải nói sao đây...

Thế là Từ Quả Quả nói lảng sang chuyện khác: "Không có gì, chỉ là... huynh vào núi nhiều, muốn hỏi huynh một ít thông tin về thổ sản vùng núi... Huynh cũng biết đó, bán hàng mà, nguyên liệu là quan trọng nhất..."

"Giờ đã vào đông rồi, không có gì nhiều đâu, ngươi muốn kiếm thổ sản vùng núi, đợi sang xuân năm sau hẵng nói."

Từ Quả Quả không nói nữa, thấy nam nhân lại chuẩn bị đi, nàng nhanh trí, vội vàng chỉ vào vai Đan Tam nói: "Trên vai huynh có côn trùng! Để ta giúp huynh phủi sạch!" Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Từ Quả Quả nhanh chóng vươn tay vỗ vào vai Đan Tam, con tiểu cẩm lý quả nhiên lập tức có phản ứng, vui vẻ quay một vòng trước mặt nàng, dường như còn vẫy đuôi khuyến khích Từ Quả Quả tiếp tục nữa.

"..."

Được rồi, chốt luôn.

Đan Tam không động đậy, chỉ là trong khoảnh khắc đó ánh mắt trở nên phức tạp vô cùng, sau đó, cả hai người đều lùi lại mấy bước, Từ Quả Quả có vẻ hơi lúng túng, còn trên nét mặt Đan Tam, còn có thêm một chút... đề phòng?

Đan Tam mím môi, vành tai trong màn đêm lại hơi nóng ran, chỉ là Từ Quả Quả không nhìn thấy. Nhận ra hành động của mình quả thực có chút kỳ quái, nàng sờ mũi ngại ngùng nói: "Nhìn nhầm, nhìn nhầm rồi..."

"Ừm."

Đan Tam không nói gì nữa, chỉ ừ một tiếng, giọng nói trầm thấp như tiếng kim loại. Lần này, cuối cùng hắn sọt tre lên vai rồi đi thẳng, không quay đầu lại. Từ Quả Quả có chút cạn lời với chính mình, ngượng ngùng đứng ở cổng viện một lát, nhặt những chiếc bát dưới đất lên rồi quay vào sân.

Từ Quả Quả vừa mở cổng viện, hai bóng đen đã "sột soạt" chạy vọt vào.

"..."

Từ mẫu cũng đứng gần đó ngượng ngùng cười hỏi: "Niếp Niếp sao không mời hắn vào ngồi?"

Từ Quả Quả: "Trời tối rồi ạ, huynh ấy cũng vội về nhà thôi."

Từ mẫu gật đầu biểu thị sự hiểu biết: "Đúng là hơi muộn rồi, nhưng không ngờ Đan Tam lại đến đưa đồ muộn như vậy, cái này mua là cái gì vậy...?"

"Là chén bát con nhờ huynh ấy giúp mang về, con nghĩ bán hàng mà không có chén bát tươm tất thì không được, nên nhờ huynh ấy vào thành mua giúp." Từ Quả Quả lấy từng chiếc bát ra xem xét kỹ lưỡng, kiểu dáng đơn giản, kích thước vừa phải, không hề có chút hư hại nào, bảy văn tiền một cái, thực sự là rất rẻ.

Từ mẫu cười giúp nàng dọn dẹp: "Đứa nhỏ này thật nhiệt tình."

Từ Quả Quả thuận miệng ừ một tiếng, nhưng điều đó càng củng cố suy nghĩ trong lòng Từ mẫu. Nhân lúc Từ Quả Quả đang bận rộn trong bếp, Từ mẫu cười đi đến phòng Từ bà tử.

Thức ăn ngày mai bày quầy bán, Từ Quả Quả đã có tính toán rồi. Hôm trước ngoài lòng lợn còn lại bảy tám cái giò lợn, tiện thể hầm luôn. Chỉ là vì bảy tám cái giò lợn mà hầm cả một nồi nước dùng có vẻ không đáng. May mà trong số thịt tươi mang về hôm qua còn có một cái đùi lợn lớn. Đùi lợn và giò lợn, thêm vài quả trứng, cũng coi như được một nồi đồ hầm.

Đây hẳn là một con lợn mập mạp, da lợn trên đùi dày dặn và có độ đàn hồi. Từ Quả Quả thấy cái đùi lợn như vậy mắt bất giác cong lên, chọc thử thì "dong dong dong", có thể làm thành thịt đông, đùi lợn khìa, đùi lợn kho tàu. Hôm nay vì dùng nước hầm nên có thể coi là thịt đông.

Đơn giản dùng hành, gừng, tỏi chần qua nước rồi cho vào nồi hầm. Nước hầm này ít nhất phải hầm hơn ba canh giờ. Hôm nay Từ Quả Quả nghỉ trưa muộn hơn một chút, xem ra chỉ có thể hầm thêm vào buổi tối thôi. Lửa nhỏ liu riu, hương thơm của nước hầm từ từ tràn ra khỏi nồi. Đây là một sự hưởng thụ ấm áp, khác hẳn với món xào cay nóng k*ch th*ch của hai ngày trước, hương thơm này từ từ xâm nhập vào tứ chi bách hài, dụ dỗ người ta đến gần.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 24


Từ mẫu đến bếp, thấy Từ Quả Quả đang hầm thịt, cười nói: "Cái này ngon đó! Dưới hầm còn có ngó sen, con có muốn không?"

"Có ngó sen? Tốt quá! Muốn ạ!"

Ngó sen hầm vốn là một món ngon, Từ Quả Quả không biết trong nhà còn có ngó sen. Giờ thì nguyên liệu cho nồi hầm này cũng coi như phong phú. Nếu có thêm chân gà chân vịt thì càng hoàn hảo, nhưng Từ Quả Quả không vội, sau này cái gì cũng sẽ có.

Ngó sen, trứng, giò lợn, móng lợn, đó là một nồi đồ hầm, lượng không nhiều, nhưng Từ Quả Quả đã tận tâm ngồi canh trước bếp lửa hơn hai canh giờ, cho đến khi trời tối hẳn. Từ mẫu thấy nàng còn chưa đi nghỉ, liền vào hỏi.

"Mẫu thân đi ngủ đi, ban ngày con ngủ nhiều nên không buồn ngủ."

Từ mẫu biết nàng lo lắng điều gì, đi đến trước bếp rút một cành củi lớn ra, nói: "Số còn lại chắc còn cháy được một canh giờ nữa, sau đó sẽ tự tắt thôi, con đi ngủ sớm đi, không cần trông nữa."

Từ Quả Quả quả thực không hiểu bí quyết kiểm soát lửa của loại bếp đất nhà nông này, thấy còn có cách này liền cười nói: "Cái này hay quá, vẫn là mẫu thân hiểu nhiều hơn. Nhưng mẫu thân, con còn muốn nấu một nồi cơm, mẫu thân nói là nên nấu vào sáng mai hay bây giờ thì tốt?"

"Cơm?"

Mỗi bước mỗi xa

"Đúng vậy, con nghĩ kỹ rồi, nồi thịt hầm này không thể bán riêng, cứ làm cơm thịt hầm, rồi xào thêm một món rau xanh nữa, sáng sớm xào thì kịp, chỉ là cơm..."

Từ mẫu hiểu ra: "Nếu là cơm thịt hầm thì con cứ sáng mai dậy nấu, đi bán muộn một chút, giữa trưa chắc sẽ có nhiều người ăn hơn."

Từ Quả Quả: "Con cũng nghĩ vậy! Vậy thì nghe lời mẫu thân!"

"Sáng mai giờ mẹo mẫu thân sẽ dậy giúp con."

Từ Quả Quả cười ừ một tiếng, rồi cùng Từ mẫu dọn dẹp củi trong bếp, trở về phòng nghỉ ngơi.

Trước khi Từ Quả Quả vào phòng, Từ mẫu lại cười kéo tay nàng nói: "Niếp Niếp bây giờ quả thực đã trưởng thành rồi, con yên tâm, mẫu thân nhất định sẽ quan tâm đến chuyện của con."

"Mẫu thân... mẫu thân nói quan tâm chuyện gì ạ?"

Từ mẫu cho rằng nàng ngại ngùng, cười nói: "Đừng để ý, ngày mai ngày kia mẫu thân sẽ nhờ người đi hỏi thử xem, ngủ sớm đi."

Từ Quả Quả có chút kỳ lạ, nhưng Từ mẫu đã quay người đi rồi. Nàng ngáp một cái, quả thực cũng buồn ngủ, không nghĩ nhiều liền về phòng.

Vừa nằm xuống, con tiểu cẩm lý quen thuộc lại xuất hiện. Hôm nay nàng đã bất chấp thể diện để giúp thằng nhỏ này kiếm về một món hời, bây giờ trông nó có vẻ có tinh thần hơn, cái con suối nhỏ kia dường như cũng không còn khô cạn nữa.

Từ Quả Quả cũng không khách khí, hỏi nó xin cam lộ. Tiểu cẩm lý lúc đầu còn hơi keo kiệt, Từ Quả Quả nói lời hay nửa ngày nó cũng không cho, cho đến khi Từ Quả Quả đồng ý ngày mai sẽ lại đi tìm Đan Tam, tiểu cẩm lý mới hào phóng quay một vòng, phun ra hai cái bong bóng.

Từ Quả Quả nghiến răng, tạm thời nhịn xuống, hơn nữa còn dưới sự chỉ dẫn của tiểu cẩm lý học được cách thao tác cam lộ. Không phải mỗi lần nó phun bong bóng là Từ Quả Quả phải lập tức uống, mà còn có thể tạm thời lưu trữ ở đầu ngón tay. Chỉ là bây giờ lượng quá ít, lưu trữ cũng không có ý nghĩa gì.

Từ Quả Quả không quan tâm, một giọt hôm qua cũng đủ khiến nàng thay đổi một chút, năng lượng của cam lộ này tuyệt đối không nhỏ. Nàng giữ lại một giọt cho mình, còn một giọt tạm thời lưu trữ, có tác dụng lớn lắm.

.......

Hôm nay Đan Tam trở về thôn Tiền Thụ đã là giờ Hợi. Trong viện vẫn còn sáng một ngọn đèn vàng vọt, Đan nãi nãi vẫn đang đợi tôn tử. Đan Tam vừa về, trong viện đã vang lên tiếng của Đan nãi nãi: "Uyên ca nhi đã về rồi ư?"

Đan Tam buông cái sọt xuống, đi vào nhà trước: "Tổ mẫu, con về rồi, người mau đi ngủ đi."

"Sao lại muộn như vậy?"

Đan Tam nói thật: "Giúp bạn mang chút đồ nên về muộn."

"Bạn ư?"

Trong mắt Đan nãi nãi lộ ra một tia kinh ngạc: "Uyên ca nhi con có bạn rồi ư, là con nhà ai vậy?"

Đan Tam sửng sốt, rũ mắt xuống: "Người không quen đâu ạ."

Đan nãi nãi cũng ngẩn ra, từ biểu hiện của tôn tử nhìn ra một vài manh mối: "Là con gái hả?"

Tai Đan Tam "phừng" một tiếng lại đỏ bừng.

Đan nãi nãi không nhịn được "phụt" một tiếng bật cười: "Chẳng trách, ta đã bảo với cái tính cố chấp của con, còn có thể giúp người ta hết lần này đến lần khác như vậy. Có phải là cô nương Từ gia đó không? Lần trước nàng ấy còn đưa con thịt thỏ, phải không?"

Đan Tam đưa nắm đ.ấ.m che môi ho khan một tiếng, quay mặt đi: "Là nàng ấy, nhưng tổ mẫu đừng nghĩ nhiều, chỉ là nàng ấy bán hàng ở trấn Thần Sơn, con có gặp mấy lần, một tiểu cô nương cũng không dễ dàng gì, giúp một tay không đáng gì cả."

"Còn không đáng gì, trước đây tiểu cô nương kia té ngã trước cổng viện nhà chúng ta mà còn không thấy con đỡ lấy, đừng nói dối, ta còn không biết con hay sao. Lần trước con cứu người về ta đã muốn nói rồi."

"Sao có thể giống nhau được, lần trước là chuyện liên quan đến mạng người."

"Được được được, vậy hôm nay con đi đường xa để mua đồ cho nàng ấy cũng là chuyện liên quan đến mạng người ư?"

Đan Tam không nói gì nữa, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, Đan nãi nãi liền cười: "Uyên ca nhi con năm nay cũng mười chín rồi, nếu có cô nương nào ưng ý, tổ mẫu sớm đã có thể..."

"Tổ mẫu!"

Đan Tam lại ho khan một tiếng: "Người ngủ sớm đi, con đi tắm trước."

Nói xong hắn quay người ra ngoài, Đan nãi nãi hiểu rõ tính khí cố chấp của tôn tử mình, thở dài một tiếng.

Đan Tam đi đến phòng rửa mặt, lời nói của tổ mẫu cứ văng vẳng bên tai. Hắn cởi áo ngoài, không hiểu sao đột nhiên dâng lên một trận nóng bức, hắn quả thực đã mười chín, những suy nghĩ và phản ứng mà một nam nhân nên có, hắn đều có.

Nàng không nên không đề phòng như vậy mà tiếp cận hắn, còn năm lần bảy lượt...

Đan Tam dùng một gáo nước lạnh dội lên người, hoàn toàn không cảm thấy lạnh.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 25: Cơm thịt hầm


"Tiểu muội... muội muội muội..."

Ngày hôm sau, Từ Quả Quả không vội vàng sáng sớm đi bán hàng. Từ Đức Hải cuối cùng cũng có thời gian ngủ thêm một lát, khi tỉnh dậy trời đã sáng hẳn, hắn ta nhìn cũng rõ ràng hơn chút.

Từ Quả Quả đang bận rộn trong sân, không hiểu gì quay đầu nhìn hắn ta: "Sao vậy nhị ca?"

Từ Đức Hải không ngừng dụi mắt: "Sao muội lại còn đẹp hơn hôm qua nữa vậy?!"

Trong lòng Từ Quả Quả chợt giật mình, không thể nào, tối qua nàng chỉ uống có một giọt thôi mà. Từ mẫu và Từ lão bà tử cũng nhìn sang, Từ mẫu cười: "Sáng sớm ta đã phát hiện rồi, Niếp Niếp dạo này da dẻ ngày càng đẹp ra."

Mỗi bước mỗi xa

Từ lão bà tử cũng gật đầu: "Phải, nữ nhi mười tám tuổi thay đổi, đúng là xinh đẹp."

Từ Quả Quả căng thẳng đặt đồ trên tay xuống, véo véo má mình: "Có lẽ là dạo này có thịt ăn nên vậy, tự con không thấy gì cả."

"Niếp Niếp nói cũng đúng, ăn uống đầy đủ, khí sắc sẽ tốt, vốn dĩ đã không tệ rồi!"

Từ Quả Quả thở phào nhẹ nhõm, mượn nước trong chậu nhìn mình một cái. Quả nhiên, da dẻ tốt lên một mảng lớn, vừa trắng vừa mềm, không ngờ tác dụng của cam lộ này lại rõ ràng đến vậy, sau này phải kiềm chế một chút mới được.

Nghĩ là nghĩ vậy, Từ Quả Quả vẫn đi vào bếp, nhân lúc mọi người không chú ý cho thêm một giọt cam lộ vào nồi thịt hầm. Mặc dù nàng rất tự tin vào tài nghệ của mình, nhưng cũng muốn xem tác dụng của cam lộ. Thịt hầm đã được hầm cả một đêm, nguyên liệu đã ngấm đều gia vị. Nàng cắt một miếng giò lợn nhỏ đưa đến miệng Từ mẫu: "Mẫu thân nếm thử."

Từ mẫu bất ngờ được nữ nhi đút cho một miếng, miếng giò lợn hầm kỹ vừa vào miệng đã tan chảy, béo mà không ngấy. Từ mẫu không phải chưa từng ăn giò lợn, nhưng vẫn kinh ngạc trợn tròn mắt trước hương vị này: "Ngon quá... Cái này hầm thế nào vậy..."

Từ Quả Quả cười: "Hôm nay con phải ra ngoài bán hàng, sau này sẽ dạy người!"

Từ mẫu cười đáp một tiếng, bắt đầu giúp nàng. Sáng sớm nay đã chưng một nồi cơm mới tinh, một nồi thịt hầm lớn, Từ mẫu lại giúp xào một nồi rau xanh, tất cả đều được chia ra đựng trong thùng gỗ và vại. Nhưng Từ Quả Quả sau khi bận rộn xong đột nhiên ngẩn người, chỉ lo làm mà quên mất, những thứ này làm sao kéo đến trấn Thần Sơn đây?

Vác ư? Rõ ràng không thực tế lắm.

"Mẫu thân! Con về rồi!"

Từ Quả Quả đang buồn rầu, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng của Từ Đức Hải. Nàng nhìn ra ngoài, liền thấy nhị ca nhà mình kéo về một chiếc xe đẩy cũ nát. Từ Quả Quả cảm thấy vui mừng, vội vàng chạy ra đón.

Từ Đức Hải vừa lau mồ hôi vừa nói: "Kéo về rồi, hơi cũ một chút, nhưng sửa chữa là dùng được."

"Nhị ca, cái này từ đâu ra vậy!"

Từ lão bà tử lúc này chậm rãi đi ra: "Là ta bảo kéo về. Bên chỗ lão Trần thợ mộc có một chiếc xe đẩy cũ nát, chắc cũng không dùng đến, nên kéo về đây."

"Vẫn là tổ mẫu có tính toán trước!"

Từ Quả Quả lúc này thật sự vui mừng, có xe đẩy rồi, có thể kéo được nhiều đồ hơn. Nàng vội vàng cùng Từ mẫu cầm giẻ lau chùi, chiếc xe đẩy này quá cũ, phủ đầy bụi dày đặc.

Từ Đức Hải cũng đến giúp, còn từ phòng mình mang búa và đinh đến, "đinh đinh đang đang" sửa lại những chỗ sắp rời ra trên chiếc xe đẩy. Sau khi lau chùi, nhìn nó quả thực ra dáng.

Thời gian sắp không kịp, Từ Đức Hải và Từ Quả Quả vội vàng chất thức ăn lên xe. Lúc ra đi, Từ mẫu tiễn bọn họ ra đến cổng viện, những lời dặn dò căn bản nói không hết.

Từ Đức Hải một đường kéo xe đẩy, cái này nặng hơn cõng sọt rất nhiều. Từ Quả Quả ở phía sau giúp đẩy, chỉ là sức lực của nàng nhỏ bé đến mức không đáng kể, thà ở bên cạnh Từ Đức Hải giúp hắn ta quạt mát, động viên còn hơn.

"Nhị ca, vất vả cho huynh rồi, khoảng một tháng nữa, ta cố gắng kiếm về cho nhà mình một con vật nuôi!"

Từ Đức Hải cười: "Tiểu muội, muội có biết một con vật nuôi cần bao nhiêu tiền không, con la rẻ nhất cũng phải bảy tám lượng bạc, chúng ta lấy đâu ra tiền."

Từ Quả Quả hừ một tiếng: "Nhị ca huynh cứ chờ xem."

Từ Đức Hải theo bản năng muốn cười, nhưng nụ cười đó đến giữa chừng thì đông cứng trên mặt. Hắn ta không dám tùy tiện nói bừa nữa, cái vụ cá cược lần trước...

"Tiểu muội... Hai ngày nay ta có dò hỏi, muối thì có thể mua được, nhưng chuyện này muội thật sự không định nói cho mẫu thân và tổ mẫu sao?"

Từ Quả Quả nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không nói, mẫu thân nhát gan, biết được sẽ sợ hãi. Bao nhiêu tiền, mua ở đâu?"

"Mười lăm, ta chắc chắn không nói là ở bên chỗ chúng ta, cứ hẹn ở trấn Thần Sơn, buổi chiều là có thể đi được."

Từ Quả Quả vỗ vai hắn ta: "Nhị ca huynh làm đúng đó."

Từ Đức Hải "hề hề" cười hai tiếng, "Thế còn phải nói sao, nhị ca của muội cũng đâu có ngốc!"

Hai huynh muội hôm nay gần đến giờ Ngọ mới tới bến thuyền trấn Thần Sơn. Bên đó đã gần tan ca rồi, có mấy nam nhân không ngừng nhìn về phía này. Nhìn thấy Từ Quả Quả, bọn họ vội vàng huýt sáo một tiếng về phía sau. Không lâu sau đó, đến giờ nghỉ ngơi, những người này đều như ong vỡ tổ ùa ra.

"Hôm nay sao đến muộn vậy, bọn ta còn tưởng ngươi không bán nữa chứ!"

Từ Quả Quả: "Sao có thể chứ, nhất định phải đến! Hôm nay làm thêm món mới nên hơi muộn một chút."

Mọi người lúc này mới thấy Từ Quả Quả hôm nay đẩy một chiếc xe đẩy, còn có ba cái thùng, đậy màn. Từ Quả Quả vén màn ra, cơm canh vẫn còn nóng hổi, mùi thơm bay xộc vào mũi tức thì khiến người ta tỉnh táo.

"Cái này là cái gì?!"

"Trưa nay bán cơm thịt hầm, mười văn một suất, có rau có thịt có cơm!" Từ Quả Quả cười giới thiệu, những nam nhân đó nghe xong đều phát điên: "Thật sao?! Mười văn, còn có thịt hầm ư?"

Từ Quả Quả cười nói: "Đương nhiên là thật, hơn nữa là giò lợn và móng lợn, chỉ là số lượng không nhiều, ai đến trước được trước, xếp hàng đi, sau này không còn thịt hầm thì mua món hầm, sáu văn một suất."
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 26


Lời Từ Quả Quả vừa dứt, hú hét một tiếng, một đám người liền vây quanh: "Ta muốn một suất! Ta cũng muốn!"

Từ Đức Hải vội vàng bắt đầu tổ chức xếp hàng, ai đến trước được trước, Từ Quả Quả bắt đầu cười múc cơm cho bọn họ.

Nàng múc cơm không giống như các đại nương ở quán ăn, tay sẽ không run, một muỗng xuống là một muỗng đầy đặn, mọi người đều nhìn thấy, không khỏi mong đợi.

Người đứng đầu tiên có thể chọn giò lợn hay móng lợn, chỉ được chọn một loại, phủ lên cơm, rồi thêm một muỗng rau xanh, một nửa thịt một nửa rau. Cuối cùng, Từ Quả Quả hào phóng chan thêm một muỗng nhỏ nước hầm, những phu khuân vác đều vui mừng không khép miệng lại được.

Những người phía sau nhìn thấy không khỏi ghen tị, không ngừng nhón chân nhìn, sợ đến lượt mình thì không còn thịt nữa. Cơm thấm đẫm nước hầm, giò lợn hầm mềm rục thơm lừng, móng lợn cũng đầy đặn dai giòn. Một miếng thịt một miếng cơm, hương vị kỳ diệu hòa quyện giữa tinh bột và chất béo chỉ những người đã ăn mới hiểu, giống như thịt kho tàu với cơm trắng, nghĩ đến là phải ch** n**c miếng.

Một cái giờ lợn lớn và bảy tám cái móng lợn quả thực không chia được cho nhiều người, bán được khoảng hai mươi suất thì hết sạch. Số còn lại thì chỉ có thể mua món hầm. Mặc dù tiếc nuối, nhưng khi người đó thấy Từ Quả Quả gần như chan một muỗng lớn nước thịt hầm thì lập tức mãn nguyện, dù sao cũng có mùi thịt thơm, ngó sen cũng ngon! Giá lại rẻ, còn gì mà không hài lòng chứ!

Cứ như vậy, những người phía sau cũng vui vẻ. Lại chưa đầy nửa canh giờ, cơm thịt hầm đã bán hết veo. Những người đến sau chỉ còn biết kêu than, còn lại gần nửa chậu cơm, có người đề nghị chỉ cần cơm và rau xanh, nhưng Từ Quả Quả đã khéo léo từ chối.

"Sao lại không bán?" Từ Đức Hải có chút kỳ lạ.

Từ Quả Quả nhìn những người đi xa nói: "Thôi đi, món hầm cũng đã sáu văn rồi, cái này bán bao nhiêu cũng không hợp, tự mình ăn đi, huynh không đói sao? Cũng chẳng còn bao nhiêu."

Từ Quả Quả nói xong Từ Đức Hải mới phản ứng lại, bụng "ọt ọt" một tiếng, hai huynh muội dậy sớm chỉ ăn bữa sáng, giờ đã gần giờ Mùi rồi, thật sự đói bụng.

Hai người nhìn nhau cười, rồi chia số cơm còn lại. Người trong nhà không câu nệ nhiều, nước hầm còn lại cũng là báu vật, trộn với cơm ăn thì còn gì ngon bằng. Từ Đức Hải vừa đưa cơm vào miệng vừa nhìn cái bát: "Đan Tam làm việc thật đáng tin cậy, cái bát này ta thấy ở chợ, ít nhất cũng phải tám văn, không biết hắn trả giá thế nào mà chúng ta lại không tốn nhiều."

Từ Quả Quả không nói gì, cũng nhìn cái bát ngẩn người. Một lát sau, nàng đứng dậy đặt đũa xuống.

"Ta ra ngoài một lát, nhị ca huynh ở đây đợi ta, sẽ về nhanh thôi."

Từ Đức Hải: "Ấy muội đi đâu vậy."

"Đi đưa cơm!" Từ Quả Quả không quay đầu lại, từ trong sọt lấy ra một hộp cơm. Từ Đức Hải trợn tròn mắt, tiểu muội bỏ vào lúc nào vậy? Từ Quả Quả đã đi xa rồi, Từ Đức Hải nghĩ cũng biết nàng đi đưa cơm cho ai, "hề hề" cười hai tiếng, đổ hết số cơm còn lại vào bát của mình, cảm thấy mỹ mãn mà ăn.

Từ Quả Quả quả thực là đi đưa cơm cho Đan Tam. Một mặt là vì Đan Tam thực sự đã giúp nàng rất nhiều, làm người mà, phải có lòng biết ơn. Mặt khác là con tiểu cẩm lý kia không biết có phải đã hồi phục sức sống hay không, sáng nay nó đã xuất hiện trước mặt nàng ba lần, không ngừng vẫy đuôi giục giã nàng, Từ Quả Quả lại chưa biết cách ngăn nó lại, phiền muốn c.h.ế.t đi được.

Nhưng không còn cách nào khác, nàng vẫn phải dựa vào bàn tay vàng để phát triển mà. Thế là nàng đành âm thầm xách hộp cơm đến gần nhà đồ tể. Giờ này đúng là buổi trưa, mọi người đều chuẩn bị nghỉ ngơi. Những tiểu tử trẻ tuổi đến đây làm thuê, ba năm người một nhóm đi ra, nhìn thấy Từ Quả Quả, có người mắt còn đăm đăm.

"Ấy, tiểu cô nương nhà ai mà xinh đẹp vậy!"

"Ấy... Thật là, trước đây sao không thấy ở trấn Thần Sơn có cô nương nào xinh đẹp đến vậy nhỉ?"

Mỗi bước mỗi xa

Lúc này không phải là thời hiện đại, những người đó nhìn hai cái rồi cũng không dám nhìn nữa, Từ Quả Quả liền không để ý. Nàng chỉ kiễng chân nhìn vào nhà Đinh đồ tể. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo khoác màu xanh lam, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo không hề điểm phấn son vẫn trắng nõn mềm mại. Gió nhẹ thổi qua, chiếc trâm cài duy nhất trên búi tóc khẽ lay động, bất giác thu hút ánh nhìn của mọi người.

Một tiểu cô nương xinh đẹp đến vậy, rõ ràng không hề hợp với môi trường g.i.ế.c lợn bẩn thỉu hôi hám. Những nam nhân đi ra trước đó đều nghĩ như vậy. Khi Đan Tam bước ra nhìn thấy Từ Quả Quả, hiển nhiên hắn cũng nghĩ như vậy.

"Đan Tam ca!"

Từ Quả Quả nhiệt tình chào hỏi hắn, nhưng Đan Tam lại chợt có ý nghĩ muốn quay người bỏ chạy. Nàng đứng trong gió như một đóa hoa ngọc lan, rồi hắn lại cúi đầu nhìn mình, trên người vẫn còn dính m.á.u lợn, khiến người ta ngượng nghịu muốn chui xuống đất.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 27


Từ Quả Quả không có những suy nghĩ đó, nàng vui vẻ vẫy tay chào khi nhìn thấy hắn, thấy Đan Tam không có ý định đi tới, nàng đành chủ động đi đến đối diện. Khi nàng đến gần, Đan Tam lại càng lúng túng hơn.

"Sao nàng lại đến đây?"

Từ Quả Quả hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt hắn, vui vẻ đưa hộp thức ăn trong tay tới: "Đem cơm cho huynh! Chắc huynh chưa ăn đâu nhỉ, đây là phần ta bán buổi trưa hôm nay, tiện thể đem cho huynh một phần!"

Đan Tam có ý thức giữ khoảng cách với nàng, nhưng người đối diện lại không chút đề phòng hay ghét bỏ, thấy hắn không nhận, nàng còn chủ động tiến lại hai bước. Đôi môi mỏng của Đan Tam mím chặt thành một đường thẳng, lại nghiêng người sang một bên.

Từ Quả Quả cuối cùng cũng nhận ra sự không tự nhiên và khác thường của hắn, liền hỏi: "Sao vậy? Huynh không ăn sao?"

Giọng Đan Tam có chút khô khốc: "Thân thể đều dính m.á.u lợn... Nàng, nàng đứng xa ta một chút, đừng làm bẩn quần áo."

Từ Quả Quả lúc này mới để ý đến người hắn, sau đó từ từ cong khóe mắt: "Không sao đâu, ta đâu có ghét bỏ huynh, lao động là vinh quang mà!"

Rặng mây che khuất mặt trời tản đi, ánh nắng ấm áp của mùa đông chiếu xuống, vừa vặn chiếu lên sườn mặt Từ Quả Quả. Gương mặt trắng nõn như được phủ một lớp mật đường màu vàng nhạt, nhìn gần còn thấy những sợi lông tơ mềm mại của thiếu nữ. Tất cả vẻ đẹp này khiến Đan Tam càng thêm lúng túng, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, lại vì lời nói và nụ cười trên gương mặt Từ Quả Quả mà xua tan đi sự tự ti trong lòng hắn.

Đôi mắt Đan Tam mơ hồ một thoáng, cuối cùng vẫn không từ chối ý tốt của nàng, vươn tay nhận lấy hộp thức ăn. Trước khi đưa tay ra, hắn còn lén lút lau tay vào người: "Cảm ơn nàng, nhưng sau này đừng mang đến nữa, bên này có lo cơm rồi."

"Thật sao, vậy trưa các huynh ăn gì?"

"...Bánh ngô."

Từ Quả Quả trợn tròn mắt.

"Huynh vất vả như vậy, trưa chỉ ăn bánh ngô thôi sao... Đinh đồ tể này, lòng dạ cũng quá đen tối..." Câu cuối cùng là Từ Quả Quả nói nhỏ, nàng tức giận phồng má, như đang bất bình thay cho Đan Tam.

Đan Tam không nhịn được, trong mắt lóe lên một tia ý cười: "Đã không tồi rồi, dù sao cũng là bột mì trắng."

"Ta đây còn có cơm trắng tinh đây! Đi thôi, chúng ta qua bên kia ăn!"

Ở góc đối diện có một gốc đại thụ che bóng mát, vừa vặn gần đó không có ai, Từ Quả Quả liền vô thức định kéo tay hắn như đối xử với bạn bè, nhưng tay vừa vươn ra được nửa chừng liền chợt phản ứng lại, ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Đi thôi, lát nữa thức ăn nguội mất."

Đan Tam nhận ra hành động vừa rồi của nàng, tim hắn như treo ngược lên, nhưng thấy tay nàng rụt về, sự căng thẳng đó biến thành một loại cảm xúc phức tạp không tên. Hơi có chút tiếc nuối ti tiện, lại có chút ảo não về bộ dạng lấm lem của mình.

Hai người nhanh chóng đến dưới gốc cây, ở đó có một khúc gỗ lớn, Từ Quả Quả ngồi xuống, ra hiệu cho Đan Tam cũng nhanh chóng ngồi xuống ăn cơm. Hộp thức ăn mở ra, một mùi thịt thơm lạ lùng xộc vào mũi người, Đan Tam ngẩn người, Từ Quả Quả chu đáo đưa cho hắn một đôi đũa gỗ: "Sạch sẽ đấy, ăn nhanh đi."

"Cái này bao nhiêu tiền?" Đan Tam hỏi.

Từ Quả Quả ngẩn người: "Sao, huynh còn muốn trả tiền sao?"

Mỗi bước mỗi xa

Đan Tam hiển nhiên là có ý định đó, bộ dáng nếu Từ Quả Quả không nói thì sẽ không ăn. Từ Quả Quả bất đắc dĩ: "Chẳng phải nhờ huynh giúp đỡ mới có bữa cơm này sao, nếu huynh còn khách sáo như vậy, ai còn dám làm phiền huynh giúp đỡ nữa."

Khi Từ Quả Quả nói những lời này, giọng điệu có chút lạnh nhạt, má cũng hơi phồng lên vì giận dỗi, trông như đang tức giận. Đan Tam nhất thời có chút luống cuống, không dám nói đến chuyện trả tiền nữa, mở hộp thức ăn ra, không nói hai lời liền bắt đầu và cơm vào miệng.

Từ Quả Quả nhìn hắn ăn ngấu nghiến, trên mặt nàng mới nở lại nụ cười rạng rỡ.

Mổ lợn, xẻ lợn không phải là một công việc dễ dàng. Một buổi sáng, người khác xẻ một con, Đan Tam lại xẻ một con rưỡi. Lượng thể lực tiêu hao lớn sớm đã khiến hắn đói bụng cồn cào, cho nên khi ăn miếng cơm trắng đầu tiên, hắn có chút ngây ngẩn cả người.

Bát cơm này của Đan Tam, Từ Quả Quả không có chút keo kiệt nào, một miếng móng lợn và một miếng lớn thịt chân giò, người khác chỉ có thể chọn một trong hai, nhưng hắn thì đều có cả. Một muỗng cơm trắng muốt lớn thấm đẫm nước thịt hầm trong suốt, múc sâu hơn nữa, còn có dưa cải muối chua và trứng lòng đào ẩn bên trong. Dưa cải muối chua có thể giải ngán vị béo của thịt hầm, trứng lòng đào được luộc bằng nước ấm, chỉ cần đũa chọc một cái, lòng đỏ trứng vàng óng sẽ chảy ra. Đan Tam nheo nheo đôi mắt dài hẹp.

"Ngon không?" Từ Quả Quả mong đợi nhìn hắn, đôi mắt sáng lấp lánh, như chú mèo con đang đợi một viên kẹo.

"Ngon..."

Đan Tam nếm lại vị trên đầu lưỡi, không nghi ngờ gì nữa, đây là món ngon nhất hắn từng được ăn.

Vẻ mặt tận hưởng của hắn không thoát khỏi tầm mắt của Từ Quả Quả, nàng như đứa trẻ nhận được lời khẳng định, tức thì nở một nụ cười rạng rỡ vô cùng: "Món thịt hầm này không cay, nhưng rất thơm đúng không? Món thịt thỏ hôm đó huynh đã ăn chưa, có phải cay quá không? Ta cũng không biết huynh có ăn ớt không..."

Thịt thỏ...

Trên mặt Đan Tam lóe lên một tia chột dạ, không trả lời thẳng câu hỏi của nàng, mà nói: "Tài nấu nướng của nàng thật sự rất tốt, nhất định sẽ kiếm được tiền."

Từ Quả Quả vui vẻ: "Hừ, sớm đã nói với huynh rồi, trước đây nói chuyện hợp tác huynh còn từ chối ta, còn đả kích ta nữa chứ..."
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 28


Muốn thêm tội thì lo gì không có cớ, Đan Tam mím môi: "Không có từ chối... Chỉ là thịt rừng quả thật không thể cung cấp lâu dài, hơn nữa nàng bây giờ từ từ tích lũy vốn liếng, nguyên liệu căn bản không phải lo, ta cũng không giúp được gì cho nàng, hợp tác với nàng, chẳng phải là chiếm lợi của nàng sao?"

"Sao có thể nói là chiếm lợi chứ!" Từ Quả Quả lập tức phản bác: "Nếu sau này huynh có thể săn được thịt rừng, đừng bán cho mấy tiệm thịt đó nữa, bán cho ta đi, ta sẽ thu mua! Tuyệt đối sẽ không bạc đãi huynh đâu! Còn có thổ sản vùng núi, nấm mối, nấm linh chi, măng xuân, rau dại, thứ gì ta cũng muốn! Giá cả dễ bàn!"

Từ Quả Quả như một bà chủ đầy tham vọng, vung tay múa chân vẽ ra viễn cảnh cho "nhân viên". Trong mắt Đan Tam lóe lên một tia cười, lần này hắn không nhịn được, nắm tay thành nắm đ.ấ.m che miệng ho khan một tiếng, cố gắng kìm nén khóe môi đang nhếch lên: "Được..."

Từ Quả Quả thu lại ánh mắt nhìn hắn: "Vậy cứ quyết định vậy đi! Huynh mau ăn đi, lát nữa cơm nguội!"

Đan Tam "ừ" một tiếng, cũng không chần chừ nữa, chỉ trong hai ba miếng đã ăn sạch bát cơm thịt kho này, không còn một hạt cơm nào.

Từ Quả Quả thấy hắn ăn xong, vui vẻ định đi thu bát đĩa, nhưng Đan Tam không chịu: "Bên kia có giếng, ta rửa sạch rồi đưa cho nàng."

"Ai nha, huynh cứ đưa cho ta là được rồi! Dù sao hôm nay những thứ đã bán ta cũng phải về rửa bát mà!" Từ Quả Quả giật lấy bát cơm. Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của nàng lướt qua trước mắt Đan Tam, Đan Tam cứng đờ, trong đầu bất chợt nảy ra một suy nghĩ không đúng lúc: Bàn tay của nàng đẹp như vậy... không nên làm những công việc nặng nhọc đó...

Từ Quả Quả thu dọn đồ đạc xong liền đứng dậy, Đan Tam cũng hoàn hồn, hỏi: "Nàng bán cho bọn họ một bát bao nhiêu tiền?"

"Có thịt thì mười văn, không thịt thì sáu văn, huynh thấy giá cả có hợp lý không?"

Đan Tam trầm mặc một lát: "Có phải quá hào phóng rồi không?"

Một bát cơm như vậy mà chỉ mười văn.

Từ Quả Quả cười: "Không có! Huynh là ngoại lệ, bọn họ không có trứng cũng không có củ cải, ngay cả thịt cũng chỉ được chọn một trong hai, bởi vì phần này là đặc biệt chuẩn bị cho huynh, xem ra ta đối tốt với huynh nhỉ!"

Vẻ mặt Đan Tam có một khoảnh khắc trống rỗng, ngay sau đó, má hắn "phựt" một tiếng lại nóng bừng.

Nàng rốt cuộc có biết ý nghĩa của những lời này không... không thể tùy tiện nói với một nam nhân như vậy...

Từ Quả Quả hoàn toàn không nhận ra, thấy Đan Tam cảm động đến ngây người, nàng cười cười: "Được rồi, huynh mau đi làm việc đi, ta cũng phải về rồi, nhị ca ta một mình ở đằng kia—" Từ Quả Quả vừa nói được nửa câu thì chợt dừng lại. Thực ra vừa nãy nàng đã cảm nhận được, con tiểu cẩm lý kia rất không an phận, chỉ cần nàng đến gần Đan Tam là nó lại xông ra quậy phá, nhưng vừa nãy Từ Quả Quả đã khống chế được, còn bây giờ...

Nàng đột nhiên trước mắt trắng xóa, cả người ý thức trở nên không rõ ràng, "Đan Tam ca, ta..."

Từ Quả Quả tay chân mềm nhũn, sắp đổ về phía trước. Sắc mặt Đan Tam đại biến, đột nhiên vươn tay đỡ lấy nàng. Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, con tiểu cẩm lý trong đầu Từ Quả Quả vui sướng muốn vẫy đuôi tung bọt nước, nhưng vẫn chưa được... vẫn chưa đủ...

Bây giờ đã vào đông, cả hai đều mặc đồ dày, con tiểu cẩm lý dường như vẫn chưa thỏa mãn. Tiếp đó, Từ Quả Quả càng chóng mặt hơn, cả người đổ thẳng vào lòng Đan Tam. Đan Tam liên tục gọi tên nàng, Từ Quả Quả trong lòng mắng chửi tiểu cẩm lý, nhưng hiển nhiên chẳng có tác dụng gì.

Càng nhiều tiếp xúc khiến suối nhỏ kia rõ ràng ẩm ướt nhanh chóng, tích tụ càng nhiều nước, tiểu cẩm lý vui vẻ bơi lội trong đó, thỉnh thoảng lại nhảy lên phun ra một bọt nước. Nó thì thoải mái, chỉ khổ cho Từ Quả Quả. Đan Tam gọi hai lần thấy người không ổn lắm, không nói hai lời liền bế nàng lên chạy ra ngoài.

"Đừng ngủ! Cố chịu một chút, ta lập tức đưa nàng đến y quán!"

Từ Quả Quả xấu hổ muốn chết, liều mạng giao tiếp với tiểu cẩm lý kia. Cuối cùng, khi suối nhỏ đã tích đầy nước, tiểu cẩm lý thỏa mãn. Từ Quả Quả cuối cùng cũng dần hồi phục lại, nhưng nàng giận tím mặt, cướp được không ít cam lộ từ tiểu cẩm lý. Hôm nay tâm trạng của tiểu cẩm lý rõ ràng rất tốt, vô cùng hào phóng.

Cam lộ khiến tứ chi bách hài của Từ Quả Quả đều hồi phục sức lực, lúc này nàng mới nhận ra mình và Đan Tam thân mật đến nhường nào. Cả người nàng nép vào lòng Đan Tam, cánh tay còn ôm chặt lấy hắn, môi nàng và tai Đan Tam chỉ cách nhau gang tấc. Mở mắt ra liền thấy vành tai hắn cũng đỏ bừng...

Bước chân của nam nhân rất nhanh, Từ Quả Quả quả thực không biết nên mở lời thế nào, một lúc lâu sau, cuối cùng mới lấy hết dũng khí nói: "Đan, Đan Tam ca... ta hình như đã khỏe rồi..."

Đan Tam cứng đờ cả người, nghiêng đầu nhìn nàng. Dù Từ Quả Quả có phóng khoáng đến mấy, nhưng hai người lúc này gần đến mức hơi thở quấn quýt, một lọn tóc của nàng còn vướng vào cúc áo của Đan Tam, cảnh tượng càng thêm mờ ám, hai má của Từ Quả Quả cũng ửng lên một màu hồng, chỉ là đôi mắt nàng chứa đựng vẻ thẹn thùng, e lệ và đầy hơi nước, cánh tay vẫn quấn quanh cổ nam nhân.

Hầu kết Đan Tam đột nhiên lăn lộn lên xuống, một luồng nóng bức dâng lên từ dưới. Đột nhiên, hắn đặt Từ Quả Quả xuống, động tác có chút gấp gáp và nhanh chóng. Từ Quả Quả "ai da" một tiếng, lọn tóc đen kia chưa được gỡ ra, bị giật nhẹ nhàng không nặng không nhẹ.

Mỗi bước mỗi xa

"Đau quá!~"

Giọng nói vừa mềm vừa ngọt mang theo vẻ nũng nịu vang lên bên tai Đan Tam, trong đôi mắt đen thẫm của nam nhân hiếm hoi lộ ra một tia vô thố.
 
Chuyện Bày Hàng Thường Ngày Ở Biện Kinh
Chương 29: Nhị ca rơi xuống nước


Sau khi Từ Quả Quả rời đi, ở quầy hàng chỉ còn lại một mình Từ Đức Hải. Hắn ta ăn xong cơm, dọn dẹp mọi thứ lên xe đẩy, chờ một lúc lâu vẫn không thấy người về, sau bữa cơm lại buồn ngủ, Từ Đức Hải dứt khoát ngồi xuống tại chỗ, dựa vào xe đẩy mà ngủ gật.

Hắn ta ngồi xuống không lâu sau thì ngủ thiếp đi, không xa đó có hai nữ nhân cùng đi tới, xách giỏ vừa đi vừa nói cười, không biết có phải hẹn nhau ra sông nhỏ bên bến thuyền giặt quần áo hay không. Hai người đi từ xa đến gần, một trong số đó đột nhiên nhìn sang một bên, rồi dừng bước.

"Thư Thư, người kia... người kia không phải Đại Hải nhà ngươi sao?"

Nữ nhân bên cạnh cũng dừng lại, ánh mắt nhìn sang, nụ cười trên mặt biến mất.

"Phải không, là hắn sao, sao hắn lại chạy đến đây... còn ngủ ở đây nữa..."

Sắc mặt Vương Thư Thư dần trở nên khó coi, giọng điệu cũng có chút bực tức: "Ai biết hắn! Nhìn thấy hắn là ta đã phiền rồi, chúng ta đi thôi!"

Nữ nhân bên cạnh cười: "Ấy khoan đã, ta thấy hắn hình như đang bày quán, ngươi nhìn xe đẩy và tấm bảng bên cạnh hắn kìa, thật sự đang bày quán đó! Ta còn bảo sao hắn dạo này không đến tiệm điểm tâm tìm ngươi, hóa ra là ở đây!"

Vương Thư Thư hừ lạnh một tiếng: "Hắn sao? Ngươi có từng thấy ai bày quán mà còn ngủ gà ngủ gật thế này không! Khắp thiên hạ này, chỉ có hắn thôi! Hắn không đến tìm ta là tốt nhất, khỏi phải làm ta tức giận!"

Vương Thư Thư vừa nói vừa định đi, Từ Đức Hải ở đằng kia có lẽ bị tiếng nói chuyện đánh thức, hắn ta cởi mũ trên mặt ra, mở mắt liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc không xa. Từ Đức Hải lập tức hết buồn ngủ, "choàng" một cái đứng dậy từ dưới đất, lưỡi cũng líu lại: "Thư, Thư Thư..."

Vương Thư Thư quay đầu bỏ đi, nữ nhân bên cạnh cười nói: "Đại Hải à, đây chỉ có tức phụ của ngươi, không có thúc thúc của ngươi đâu!"

Vương Thư Thư véo nàng ta, Từ Đức Hải phản ứng lại, vứt mũ xuống liền đuổi theo: "Thư Thư nàng đợi ta! Ta có lời muốn nói với nàng!"

Nữ nhân kia che miệng cười, còn chưa đợi Từ Đức Hải chạy đến đã chuồn mất, lúc đi còn giúp Từ Đức Hải kéo người nửa ngày, đợi Từ Đức Hải vừa đến gần liền buông tay.

"Nói từ từ thôi, ta đợi hai người ở bờ sông!"

Vương Thư Thư: "..."

Từ Đức Hải cuối cùng cũng gặp lại tức phụ của mình, hắn ta có chút th* d*c, ánh mắt cũng có chút cẩn thận: "Thư Thư..."

Vương Thư Thư tức giận, nhưng lại không thể trốn tránh, đành trừng mắt nhìn hắn ta: "Có lời gì mau nói!"

"Ta..." Từ Đức Hải có cả bụng lời muốn nói với nàng ta, nhưng lời đến miệng lại như thắt nút, một câu cũng không nói ra được, chỉ hơi cứng nhắc chỉ vào chiếc xe đẩy dưới gốc cây: "Ta đang bày quán ở đây... bày được mấy ngày rồi... cho nên không có thời gian đi tìm nàng..."

Vương Thư Thư nghi ngờ nhìn hắn ta một cái: "Bày quán? Ngươi bán gì? Quán gì mà lại để ngươi dựa vào ngủ gà ngủ gật ở đây?"

"Bán đồ ăn! Ta không có lười biếng, là đã bán hết rồi!"

"Bán hết rồi?!" Vương Thư Thư càng khó hiểu hơn, lúc này tính hiếu thắng nổi lên, nàng ta thật sự muốn đi xem Từ Đại Hải có phải nói bậy không, thế là sải bước đi về phía chiếc xe đẩy, Từ Đức Hải vội vàng đi theo.

Ba cái thùng vậy mà đều trống rỗng, Từ Đức Hải gãi đầu: "Ta nói ta không lừa nàng mà... thật sự là bán đồ ăn, muội muội ta làm đó, hôm nay làm thịt hầm, rau xanh và cơm, thoáng cái đã bán hết rồi."

"Tiểu muội?" Vương Thư Thư càng kỳ lạ hơn.

"Đúng vậy, tiểu muội tay nghề giỏi lắm! Trước đây không hề biết! Nếu nàng có thời gian... có thể trở về thử xem..."

Vương Thư Thư liếc mắt nhìn hắn ta không nói gì, mà hỏi: "Hổ Nữu Hổ Đản đều ổn chứ, chuyện lần trước nói với ngươi suy nghĩ thế nào rồi, phụ mẫu ta đều hỏi, muốn đưa bọn trẻ qua ở một thời gian, đối với ngươi và ta đều tốt."

Từ Đức Hải vừa nghe lời này liền đau đầu, sắc mặt cũng thay đổi: "Thư Thư nàng đừng nói với ta chuyện này nữa... Mẫu thân và tổ mẫu bên kia cũng không đồng ý, ta kẹt ở giữa thật sự... Nàng về với ta không tốt sao, Hổ Đản và Hổ Nữu cũng rất nhớ nàng..."

Vương Thư Thư không nói lời nào, Từ Đức Hải thừa thắng xông lên: "Bây giờ ta mỗi ngày đều đến trấn Thần Sơn bày quán, đương nhiên, ta cũng sẽ không chỉ dựa vào tiểu muội, đợi đông qua xuân tới, ta nhất định có thể tìm được công việc đàng hoàng! Sẽ không để nàng phải chịu khổ đâu..."

Vương Thư Thư đột nhiên ngẩng đầu: "Ngươi mùa hè nói mùa đông, mùa đông lại nói mùa xuân?! Mùa xuân có phải lại nói mùa hè không!"

Từ Đức Hải vội vã: "Đó là bởi vì—"

Lời giải thích của hắn ta còn chưa nói xong, đột nhiên, không xa đó có một người nam nhân mặt sẹo đi tới. Đối phương đội nón tre bí ẩn, đến gần thấy Từ Đức Hải liền dừng bước: "Ngươi là Từ Đức Hải phải không!"

Từ Đức Hải sững sờ, sắc mặt Vương Thư Thư cũng thay đổi, còn tưởng hắn ta lại bị bọn đòi nợ tìm đến.

"Ngươi là ai?!"

Từ Đức Hải đang bận đuổi theo tức phụ, hiển nhiên đã quên chuyện buổi sáng. Đối phương cũng sững sờ: "Không phải ngươi muốn cái này sao, bây giờ sao lại quên rồi!"

Đối phương từ trong giỏ xách thần bí lấy ra một gói đồ, thứ này Từ Đức Hải không hề xa lạ, Vương Thư Thư càng không xa lạ hơn. Sắc mặt nàng ta đại biến, hung hăng đánh Từ Đức Hải một cái: "Hay cho ngươi Từ Đức Hải, còn nghĩ đến chuyện làm ăn bất chính như thế này! Xem ta không đánh c.h.ế.t ngươi! Ta đúng là bị mù mắt rồi...!"

Mỗi bước mỗi xa

Từ Đức Hải vừa giận vừa vội, vội vàng vẫy tay bảo người kia đi trước, Vương Thư Thư cũng quay đầu bỏ đi, Từ Đức Hải vội vàng đuổi theo: "Không phải, Thư Thư nàng nghe ta giải thích đã!"

Vương Thư Thư hoàn toàn không nghe, xách giỏ đi thẳng ra bờ sông, Từ Đức Hải sải bước đuổi theo. Hai người vừa đến bờ sông, Vương Thư Thư không nhịn được quay đầu lại: "Ngươi đừng đi theo ta nữa được không—"

Vương Thư Thư đột ngột quay đầu lại, Từ Đức Hải không phanh kịp, hai người tức thì trợn tròn mắt. Mấy ngày nay trời có sương muối, trên ván gỗ ở bến thuyền có cả băng giá, Từ Đức Hải trượt chân, sau đó cơ thể mất kiểm soát.

"A a a—"

Vương Thư Thư phản ứng lại định kéo người thì thân thể Từ Đức Hải đã nghiêng đi, hoàn toàn không kiểm soát được mà ngã nhào xuống sông.

"Tủm" một tiếng, Vương Thư Thư cả người ngây dại, vứt giỏ xuống, xé giọng hét lớn: "Có người không! Có người rơi xuống nước! Cứu người với!"
 
Back
Top Bottom