Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chương Trình Hẹn Hò Đổ Vỡ Nhưng Lại Khiến Trai Thẳng Đổ Gục

Chương Trình Hẹn Hò Đổ Vỡ Nhưng Lại Khiến Trai Thẳng Đổ Gục
Chương 100: Chương 99: Mùa hè (phần 3)



Kỳ thi chuyển cấp nhanh chóng đến gần.

Lần này, Hứa Mộng Du làm bài rất tốt, so với điểm chuẩn tuyển sinh năm ngoái, cậu tin chắc mình có thể đỗ vào Trường Trung học số 7.

Sau khi kỳ thi kết thúc, học sinh lớp 9 bắt đầu kỳ nghỉ hè.

Không có việc gì làm, Hứa Mộng Du ra phụ mẹ bán hàng ở trước cổng trường.

Một ngày nọ.

Cậu đang cắm cúi nướng xiên, thì bỗng nhiên có một giọng nói trầm ấm vang lên trước mặt:

"Cho tôi ba xiên mực, hai xiên bắp, hai xiên cà tím…"

Hứa Mộng Du ngẩng đầu lên đột nhiên đối diện với ánh mắt của Hạ Tư Lê.

Cả hai đều sững người.

Hạ Tư Lê cũng tỏ ra kinh ngạc:

"Là cậu à."

Hứa Mộng Du ngoan ngoãn chào:

"Học trưởng…"

"Ừm."

"Học trưởng còn muốn gọi thêm món gì không?"

Hạ Tư Lê tiếp tục gọi thêm vài xiên nữa, ban đầu hắn định mua mang về, nhưng sau đó lại đổi ý:

"Tôi ăn ở đây luôn."

Mẹ của Hứa Mộng Du ngồi bên cạnh xâu xiên nướng, nhìn thấy Hạ Tư Lê bước tới, liền niềm nở chào đón:

"Lại đến rồi à?"

Hạ Tư Lê cười đáp:

"Một ngày không ăn là lại thèm đến phát hoảng. Tay nghề của dì thực sự rất tuyệt!"

"Đứa nhỏ này miệng thật ngọt."

Mẹ Hứa đang định đứng dậy:

"Vậy để dì nướng cho con nhé."

Hạ Tư Lê xua tay:

"Không cần đâu ạ, dì cứ làm việc của mình đi, để học đệ nướng cho con là được rồi."

"Được thôi, Tiểu Du nhà dì cũng nướng ngon lắm đấy."

Hứa Mộng Du chỉ vào chiếc ghế bên cạnh:

"Học trưởng, anh ngồi đợi một lát đi."

Nhưng Hạ Tư Lê không ngồi, mà đứng yên một chỗ nhìn chằm chằm cậu:

"Để tôi học lỏm chút kỹ thuật đi."

"?"

Hứa Mộng Du mím môi, hỏi:

"Học trưởng, anh muốn ăn cay nhiều hay ít?"

"Nhiều một chút."

Hứa Mộng Du lấy bột ớt rắc đều lên xiên nướng, rồi hỏi lại:

"Đủ chưa?

Không thấy Hạ Tư Lê trả lời, cậu tưởng chưa đủ, liền tiếp tục rắc thêm.

"Giờ đủ chưa?"

Cậu ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt đối phương đang thất thần nhìn mình.

"???"

"Hả?" Hạ Tư Lê như bừng tỉnh:

"Cậu nói gì cơ?"

"Tôi hỏi anh có cần thêm bột ớt không?"

"Đủ rồi, đủ rồi…"

Hạ Tư Lê nhìn lớp bột ớt đỏ rực trên xiên nướng, có cảm giác sắp cay chết người.

"Muốn cay chết tôi sao?"

"Hay là… muốn hạ gục tôi rồi mang về làm bạn trai?"

Hắn suy nghĩ càng lúc càng xa cho đến khi nghe thấy Hứa Mộng Du hỏi tiếp:

"Vậy còn tiêu xay?"

"Cũng… thêm nhiều một chút đi."

"Được rồi…"

Lại thêm tiêu, lại thêm cay, khẩu vị này thật đúng là nặng.

Trời nóng thế này, không sợ nổi mụn sao?

Hứa Mộng Du lẩm bẩm trong lòng.

Chuyển chủ đề. Hạ Tư Lê hỏi:

"Thi chuyển cấp thế nào rồi?"

"Cũng ổn."

"Có tự tin không?"

"Ừm!"

Chỉ cần đỗ vào trường cấp ba, cậu sẽ được học ở khu cấp ba, gặp Hạ Tư Lê nhiều hơn.

Chỉ nghĩ thôi đã thấy vui rồi.

Hạ Tư Lê thu ánh mắt lại, nói:

"Cậu cứ nướng tiếp đi, ta đi mua chai nước."

Nói xong, hắn quay người đi sang siêu thị đối diện.

Hứa Mộng Du nướng xong xiên, đặt gọn lên đ ĩa, đem ra bàn nhỏ bên cạnh.

Không lâu sau, Hạ Tư Lê quay lại, tay cầm hai chai nước đá, đưa một chai cho cậu:

"Nè."

"Tôi không cần…"

Hứa Mộng Du định từ chối, nhưng Hạ Tư Lê liếc nhìn mặt cậu, nhàn nhạt nói:

"Cầm đi mà chườm mặt, mặt cậu đỏ hết rồi."

"……"

Hứa Mộng Du bị nóng đến ửng đỏ thực ra không quá khó chịu, nhưng cũng không từ chối nữa, đưa tay nhận lấy:

"Cảm ơn học trưởng!"

"Anh ăn trước đi, còn một ít nữa chưa nướng xong, tôi làm nốt ngay đây."

Cậu quay lại xe nướng, một tay cầm chai nước đá đặt lên mặt, vô thức mỉm cười.

Hạ Tư Lê ngồi xuống, vặn nắp chai, uống một ngụm nước đá lớn, hầu kết khẽ chuyển động, sau đó mới bắt đầu ăn xiên nướng.

Hắn bất chợt hỏi:

"Đúng rồi, cậu tên là gì?"

Hứa Mộng Du đáp ngay:

"Tôi tên… Hứa Mộng Du."

Hạ Tư Lê lặp lại, giọng nói trong trẻo như dòng suối, nghe thật mát lành giữa cái nóng mùa hè:

"Hứa… Mộng… Du."

Cậu bưng xiên nướng còn lại ra, Hạ Tư Lê nhìn một lượt, khẽ nhướn mày:

"Cậu nướng hơi nhiều thì phải? Tôi nhớ rõ mình chỉ gọi ba xiên mực thôi mà?"*

Hứa Mộng Du không nghĩ hắn sẽ phát hiện, đành cười cười:

"Học trưởng, tôi làm dư, nên tặng anh luôn!"

Hạ Tư Lê nhìn cậu chằm chằm, rồi cười nhẹ:

"Vậy thì… cảm ơn, học đệ."

Hôm nay là thứ Tư, theo lý mà nói, Hạ Tư Lê hẳn phải ăn tối trong trường, nhưng hắn lại xuất hiện bên ngoài.

Hứa Mộng Du tò mò hỏi:

"Hôm nay sao anh lại ra ngoài?"

"Sắp phải chọn ban Khoa học Tự nhiên hay Xã hội rồi, lớp tôi tổ chức một hoạt động nhỏ, tôi ra ngoài mua trà sữa với đồ ăn vặt."

Hạ Tư Lê là lớp phó, việc này do hắn phụ trách cũng hợp lý.

Hứa Mộng Du hỏi tiếp:

"Vậy học trưởng chọn ban Xã hội hay Khoa học Tự nhiên?"

"Tôi chọn Khoa học Tự nhiên."

Hứa Mộng Du buột miệng nói ngay:

"Tôi cũng chọn Khoa học Tự nhiên!"

Nghe vậy, Hạ Tư Lê bật cười.

Hứa Mộng Du không hiểu:

"Anh cười cái gì? Chọn Khoa học Tự nhiên có gì buồn cười đâu? Tôi vốn đã thích Khoa học Tự nhiên mà."

Nhưng trong suy nghĩ của Hạ Tư Lê, hắn chỉ nghĩ một điều:

"Quả nhiên, cậu ấy rất thích mình."

Hứa Mộng Du nhìn đồng hồ, đã 6 giờ 40 tối, liền thúc giục:

"Học trưởng mau ăn đi, nếu không lát nữa trễ mất."

Hạ Tư Lê vẫn thong thả ăn, đến khi rời đi còn không quên khen một câu:

"Tay nghề của cậu thực sự rất tốt."

Kết quả kỳ thi chuyển cấp đã có.

Điểm số của Hứa Mộng Du cao hơn cả dự đoán, cậu không chút do dự điền nguyện vọng vào Trường Trung học số 7.

"Tiểu Du, giỏi quá nha! Với điểm này, cậu có thể vào lớp chọn đấy!"

Tống Thần không đạt điểm cao bằng cậu, nhưng vẫn đủ điểm vào Trường số 7:

"Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi hoàn toàn rồi! Tiểu Du, tôi quyết định sang nhà mẹ tôi chơi một tháng. Hôm nay chính thức chào tạm biệt cậu, hẹn gặp lại vào học kỳ sau!"

"Học kỳ sau gặp lại!"

Kỳ nghỉ hè chính thức bắt đầu.

Hứa Mộng Du đăng ký một lớp học guitar, định dùng thời gian nghỉ hè để học chơi đàn.

Lớp guitar nằm ở một trạm trước Trạm Hoa Khê.

Từ sau lần gặp Hạ Tư Lê ở Trạm Hoa Khê cậu liền khắc sâu ấn tượng với nơi này.

Mỗi tuần, cậu đều phải đến lớp hai lần.

Lớp học tọa lạc trên một con phố yên tĩnh, phía trước có một con sông dài, cửa lớp học có một cây hoàng giác lớn mỗi mùa hè nở rộ hoa vàng nhạt, tạo nên một khung cảnh đẹp như tranh.

Dù không lớn, nhưng lớp học lại mang hơi thở nghệ thuật, mỗi lần đến đều có một hai học viên đang luyện đàn.

Hứa Mộng Du thích ngồi ở góc gần cửa sổ, vì từ đó có thể nhìn ra bờ sông.

Hôm nay. Cậu đang luyện một bài mới, vừa ngước mắt lên thì thấy một nhóm người đi ngang qua trên phố.

Giữa đám đông, có một người vô cùng nổi bật đó là Hạ Tư Lê.

Bọn họ đi từ bên kia đường, đến tiệm trà sữa bên cạnh lớp guitar để mua đồ uống.

Ngay khi đi ngang qua, Hạ Tư Lê nhìn vào lớp qua cửa kính, ánh mắt chợt sáng lên.

Hắn nói với bạn bên cạnh:

"Thấy người quen, tôi qua chào một chút."

Sau đó, hắn bước vào lớp học đàn guitar. Hắn đi thẳng đến trước mặt Hứa Mộng Du, hỏi:

"Sao cậu lại ở đây?"

Hứa Mộng Du đáp:

"Tôi học đàn guitar ở đây."

"Học đàn guitar sao? Không ngờ cậu còn biết chơi đàn nữa."

Ánh mắt Hạ Tư Lê hiện lên chút kinh ngạc xen lẫn thích thú, hỏi tiếp:

"Cậu đang đàn bài gì vậy?"

"Bài *Hoa Nhài*."

"Có thể nghe thử không?"

"Có thể… nhưng tôi vẫn chưa đàn tốt lắm đâu."

"Không sao."

Hạ Tư Lê ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tỏ vẻ rất nghiêm túc chờ nghe.

Hứa Mộng Du chưa từng biểu diễn trước mặt người ngoài, nhiều nhất cũng chỉ đàn trước giáo viên và người nhà.

Bỗng nhiên có người ngồi bên cạnh nghe, cậu không khỏi cảm thấy hồi hộp.

Cậu cúi đầu nhìn bản nhạc trên giá, hít sâu một hơi rồi bắt đầu gảy đàn. Từng vệt nắng xuyên qua cửa sổ, đậu xuống người thiếu niên đang chăm chú đàn hát.

Mái tóc màu hạt dẻ nhạt khẽ rung động dưới ánh sáng, cả người như một chú mèo ngoan ngoãn.

Những ngón tay mảnh khảnh khẽ lướt trên dây đàn, tựa như trong suốt dưới ánh nắng, từng giai điệu êm tai chảy ra từ đầu ngón tay.

Hạ Tư Lê nhìn đến ngẩn người.

Thậm chí có người ngoài cửa kính vẫy tay chào hắn ,hắn cũng không để ý.

Mãi đến khi Hứa Mộng Du chơi xong bản nhạc, nhóm bạn hắn mới bước vào:

"Hạ Tư Lê, cậu muốn uống trà sữa vị gì?"

Hạ Tư Lê đứng dậy, ra ngoài chọn trà sữa.

Chẳng bao lâu sau, hắn quay lại, trên tay cầm một ly trà chanh, đặt xuống trước mặt Hứa Mộng Du:

"Mời cậu uống."

"?"

Hứa Mộng Du vội vàng nói lời cảm ơn:

"Cảm ơn học trưởng!"

Hạ Tư Lê khẽ gật đầu, nói:

"Chúng tôi lát nữa đi chơi bóng, phải đi trước. Cậu khi nào lại đến đây? Tôi có thể nghe cậu đàn nữa không?"

Hứa Mộng Du suy nghĩ một chút, đáp:

"Tôi thường đến vào thứ Tư và thứ Bảy."

"Được."

Hạ Tư Lê cười nhẹ, sau đó xoay người rời đi.

Hứa Mộng Du nhìn theo bóng lưng hắn và đám bạn cho đến khi họ khuất hẳn ở cuối con đường, lúc này mới thu lại ánh mắt.

Bên cạnh, các nữ học viên trong lớp guitar gần như phát cuồng:

"Tiểu Du! Cậu quen soái ca vừa rồi sao?!"**

"Hắn đẹp trai quá trời luôn! Học cùng trường với cậu à? Tên gì vậy?"

Hứa Mộng Du thản nhiên đáp:

"Ừ, cùng trường, hắn tên Hạ Tư Lê."

"Trời ơi! Là Hạ Tư Lê sao?! Tôi nghe danh hắn lâu rồi! Người ta đồn hắn là giáo thảo của Trường số 7!"

"Aaa! Thật đáng tiếc, tôi quên chụp ảnh mất rồi! Rất muốn để giáo thảo trường chúng tôi đấu với giáo thảo trường các cậu một phen nha, ha ha ha!"

Hứa Mộng Du trong lòng đầy nghi hoặc ,tại sao Hạ Tư Lê lại nói lần sau sẽ đến tìm cậu?

Bọn họ thân thiết đến vậy từ khi nào?

Lần tiếp theo đến lớp guitar,Hứa Mộng Du thực sự gặp lại Hạ Tư Lê.

Không chỉ vậy, hắn còn đến sớm hơn cả cậu.

Cậu đeo đàn guitar trên lưng, kinh ngạc bước đến:

"Anh thực sự tới à?"

"Ừ." Hạ Tư Lê nhàn nhạt đáp.

"Dù sao cũng đang nghỉ hè, tôi cũng không có chuyện gì làm. Hơn nữa, nhà tôi gần đây, đi dạo một chút là đến."

Hắn nói tiếp:

"Tôi cũng chơi đàn, nhưng là violin."

Hứa Mộng Du cười:

"Tôi biết, học trưởng đàn violin rất giỏi."

Hạ Tư Lê khẽ nhướn mày:

"Cậu biết?"

Hứa Mộng Du gật đầu:

"Học trưởng từng biểu diễn trong tiết học nghệ thuật, tôi đã nghe rồi."

Ánh mắt Hạ Tư Lê sáng lên:

" Cậu thật sự nghiêm túc nghe sao?"

"Đương nhiên rồi! Anh chơi hay như vậy, ai mà không nghiêm túc nghe chứ?"

Hạ Tư Lê hơi xấu hổ, cười cười:

"Gần đây tôi mới học một bản nhạc mới, cậu có muốn nghe không?"

"Muốn!"

"Vậy thứ Bảy tới nhà tôi đi."

"Hả?"

Hứa Mộng Du sững sờ tại chỗ.

Hạ Tư Lê nhướn mày:

"Sao thế? Không dám đến nhà tôi?"

Hứa Mộng Du cảm thấy lời này có gì đó sai sai, lập tức phản bác:

"Dám chứ! Sao lại không dám?"

Chuyện đến nhà bạn chơi vốn rất bình thường, hơn nữa đều là con trai với nhau, có gì mà sợ?

Hạ Tư Lê gật đầu:

"Vậy thứ Bảy gặp."

"Được."

Sau đó, hai người cứ thế hẹn nhau đến nhà Hạ Tư Lê vào thứ Bảy.

Hứa Mộng Du thực sự không hiểu nổi,tại sao quan hệ của cậu và Hạ Tư Lê lại tiến triển nhanh như vậy?

Mới chỉ vài lần gặp mặt, đã thân thiết đến mức có thể đến nhà nhau chơi?

Thật kỳ diệu.

Thứ Bảy đến,buổi sáng, Hứa Mộng Du đến lớp guitar luyện tập.

Ban đầu cậu định ăn trưa xong mới đến nhà Hạ Tư Lê, nhưng gần đến trưa, Hạ Tư Lê đã đến tận nơi đón cậu.

Cậu do dự hỏi:

"Chúng ta sẽ ăn trưa ở nhà anh sao?"

"Đúng vậy."

Hạ Tư Lê gật đầu,

"Nhà tôi không có ai, cậu muốn nấu cơm hay là… muốn ăn ngoài?"

Hứa Mộng Du kinh ngạc:

"Nhà anh không có ai sao? Ba mẹ anh đâu?"

"Họ bận công việc, không phải lúc nào cũng ở nhà."

"À…"

Hứa Mộng Du cúi đầu.

Vậy chẳng phải… nhà chỉ có hai người bọn họ thôi sao?

Hạ Tư Lê hỏi:

"Đi chưa?"

Hứa Mộng Du vội vàng đeo đàn lên lưng:

"Đi… đi thôi."

Buổi trưa giữa hè.Tiếng ve kêu râm ran, mặt trời nắng gắt. Hai người đi bộ dọc theo đường phố, nương theo những tán cây hoàng giác lớn, tránh bớt ánh nắng.

Hạ Tư Lê vừa đi vừa nói:

"Khát không? Tôi có nấu chè đậu xanh, lát về uống."

Hứa Mộng Du kinh ngạc:

"Anh còn biết nấu chè đậu xanh sao?"

Hạ Tư Lê nhướn mày:

"Bằng không cậu nghĩ tôi mời cậu về nhà để ăn gì? Uống gió Tây Bắc à?"

Hứa Mộng Du ngượng ngùng cười cười.

Hạ Tư Lê bình tĩnh nói:

"Tôi đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu, chỉ đợi cậu về để xào rau."

Hứa Mộng Du tò mò hỏi:

"Anh thường xuyên rủ bạn bè đến nhà ăn cơm sao?"

Hạ Tư Lê thản nhiên đáp:

"Thường thì tôi không cần rủ, bọn họ tự tìm đến. Nhưng nếu họ đến đông quá, tôi sẽ không nấu ăn."

"Vì sao?"

"Vì mỗi lần họ đến là kéo theo cả đám, quá đông người, nên bọn tôi thường gọi cơm hộp cho tiện."

"À à à."

Cậu theo chân Hạ Tư Lê bước lên bậc thang, hai bên đường là những ngôi nhà cũ kỹ đã nhuốm màu thời gian.

Tường nhà bong tróc, những góc tường cỏ dại mọc lan tràn, tạo nên một khung cảnh vừa hoài niệm vừa bình yên.

Con đường núi rất dài và rất dốc, leo một lúc lâu mới tới đỉnh.

Hạ Tư Lê quay lại nói:

"Tới rồi."

Trước mắt Hứa Mộng Du là một căn biệt thự nhỏ màu trắng xinh đẹp.

Cậu không nhịn được thốt lên:

"Oa! Nhà anh đẹp thật đó!"

Bước vào trong, cậu nhìn thấy một khu sân nhỏ.

Trong sân trồng rất nhiều loại hoa, sắc màu rực rỡ, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.

Một chú chó tuyết trắng nhỏ thấy chủ nhân trở về, liền vẫy đuôi vui mừng, chạy nhào tới quấn lấy chân Hạ Tư Lê, chạy vòng quanh đầy thích thú.

Đây chính là ngôi nhà trong mơ của Hứa Mộng Du!

Hạ Tư Lê liếc nhìn cậu, hỏi:

"Cậu có sợ chó không?"

Hứa Mộng Du lắc đầu:

"Không sợ."

"Nó tên là Tuyết Cầu. Lại đây, Tuyết Cầu, chào hỏi một cái, đây là bạn mới của anh."

"Tuyết Cầu, chào em!"

Hứa Mộng Du rất thích con chó nhỏ này,nó trắng như tuyết, trông giống một chú cáo nhỏ, khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng mà vò nắn.

So với chủ nhân lạnh lùng ít nói, Tuyết Cầu lại cực kỳ nhiệt tình, vẫy đuôi liên tục, chạy quanh Hứa Mộng Du thi thoảng còn sủa mấy tiếng.

Hạ Tư Lê đứng bên cạnh, nhàn nhạt giải thích:

"Nó đang chào cậu đấy."

Sau đó, hắn ra hiệu cho con chó nhỏ:

"Được rồi, Tuyết Cầu vào nhà nào."

Vào đến nhà, Hạ Tư Lê đi thẳng vào bếp:

"Cậu cứ tự nhiên đi dạo, tôi vào bếp nấu trước. Nhưng nói trước, tay nghề nấu ăn của tôi… chỉ ở mức bình thường thôi."

Hứa Mộng Du cười cười, lắc đầu:

"Không sao, miễn có ăn là được rồi."

Hạ Tư Lê hờ hững đáp:

"Cũng không tệ đến mức đó đâu."

Hứa Mộng Du đặt đàn xuống, đảo mắt nhìn quanh nhà.

Ở góc phòng khách, ngay sát cửa sổ kính lớn, cậu trông thấy một cây đàn piano.

Đôi mắt cậu lập tức sáng lên, cậu bước tới, hỏi lớn:

"Học trưởng, anh biết chơi piano sao?"

Giọng của Hạ Tư Lê vang lên từ trong bếp:

"Ừ, mẹ tôi biết chơi, bà dạy tôi từ nhỏ."

"Vậy anh đàn giỏi lắm nhỉ?"

"Tạm được."

Hứa Mộng Du gật gù:

"Tôi chỉ biết chơi *Twinkle Twinkle Little Star*, trước đây từng nghịch thử trong phòng nhạc của trường."

Hạ Tư Lê cười:

"Vậy chơi thử đi."

"Tôi có thể sao?"

"Dĩ nhiên."

Được sự cho phép, Hứa Mộng Du liền ngồi xuống trước cây đàn, trong lòng hào hứng vô cùng.

Đầu ngón tay khẽ lướt trên phím đen trắng, nhẹ nhàng nhấn xuống.

Cậu rất thích các loại nhạc cụ, nhưng piano thì quá đắt, nên chưa từng có cơ hội học bài bản.

Cậu hồi tưởng lại bản nhạc trước đây từng chơi, sau đó bắt đầu gõ phím, từng nốt nhạc đơn giản vang lên, lan tỏa trong không gian yên tĩnh.

Âm thanh êm dịu, du dương vang vọng khắp căn nhà.

Tuyết Cầu vốn đang chơi trong bếp, nhưng nghe thấy tiếng đàn, nó lập tức chạy tới, quấn quanh bên chân cậu.

Hứa Mộng Du dừng tay, cúi xuống nhìn nó, khuôn mặt tràn đầy niềm vui:

"Tuyết Cầu, anh có thể vuốt v3 em không?"

Chú chó nhỏ đột nhiên ngồi thẳng dậy, đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng vào cậu, như thể đang gật đầu đồng ý.

Hứa Mộng Du vươn tay, nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng mềm mại, cảm giác bông xù đến mức trái tim cũng tan chảy:

"Học trưởng, chó nhà anh ngoan quá!"

Bên trong bếp. Tiếng máy hút khói chạy ầm ầm, Hạ Tư Lê không nghe rõ cậu nói gì, chỉ mơ hồ nghe được mấy chữ:

"Học trưởng… rất ngoan…"

"Học trưởng… rất ngoan…"

"!!!"

Tay hắn run lên, rắc quá nhiều muối vào chảo!

"Chết tiệt!"

Hắn vội vàng dùng xẻng hất bớt muối ra, quá mất mặt rồi, may mà không ai thấy!

Nhưng trong đầu hắn, câu nói kia vẫn cứ quanh quẩn mãi:

"Học trưởng rất ngoan…"

"Học trưởng rất ngoan…"

Không biết Hứa Mộng Du đến bếp từ khi nào, đột nhiên cậu ló đầu vào, tò mò hỏi:

"Học trưởng, anh đang xào dưa leo sao?"**

Hạ Tư Lê giật bắn người, xém chút làm rớt cái xẻng vào nồi.

Hắn quay đầu lại, gắng giữ bình tĩnh:

"Ừ… cậu không thích ăn dưa leo sao?"

Hứa Mộng Du mắt sáng lấp lánh:

"Thích! Siêu thích!"

Hạ Tư Lê bị ánh mắt tràn đầy mong đợi của cậu nhìn chằm chằm, bỗng cảm thấy không được tự nhiên.

Hắn tắt bếp, nhanh chóng múc thức ăn ra đ ĩa.

Hứa Mộng Du chủ động cầm lấy đ ĩa:

"Tôi giúp anh mang ra bàn."

Bữa ăn hôm nay có: Thịt kho tàu khoai tây xương sườn,Dưa leo xào ,Canh rau chân vịt

Nhìn rất đầy đủ dinh dưỡng.

Hứa Mộng Du cười tươi:

"Thoạt nhìn rất ngon nha! Học trưởng, anh giỏi thật đó!"

Nhưng khi cậu gắp một miếng dưa leo xào, nhai thử vài lần…

Có gì đó sai sai…

Sao lại… mặn như vậy?

Chẳng lẽ Hạ Tư Lê thích ăn đậm vị?

Hạ Tư Lê tinh ý nhận ra cậu hơi khựng lại, lập tức hỏi:

"Sao thế? Không ăn được sao?"

Nhìn vào đôi mắt mong chờ của hắn, Hứa Mộng Du không đành lòng nói thật liền cười tươi:

"Ngon lắm! Đặc biệt ngon! Vị giống y như mẹ tôi nấu vậy!"

"Thật sao?"

Hứa Mộng Du: "Chạy cái gì? Cứu mạng!!!"

Hạ Tư Lê gắp một miếng dưa leo, nhai thử rồi khẽ cau mày—sao vẫn mặn thế này?

Nhưng khi nhìn sang người đối diện, hắn lại thấy Hứa Mộng Du hoàn toàn không nhận ra, thậm chí còn gắp một miếng thật to bỏ vào miệng, trông có vẻ rất ngon lành.

Chẳng lẽ… cậu ấy thích ăn mặn?

Ừ, chắc là vậy rồi.

Hứa Mộng Du thử nếm một miếng khoai tây, cảm giác hương vị rất vừa miệng.

Xem ra kỹ năng nấu ăn của Hạ Tư Lê vẫn chưa đạt đến mức ổn định, có món ngon, có món… hơi sai sai, nhưng nhìn chung vẫn khá tốt.

Cậu cười tươi, gắp thêm vài miếng, khen ngợi:

"Thật sự rất ngon!"

Vì không muốn làm tổn thương lòng tự tin của Hạ Tư Lê,cậu đã ăn sạch toàn bộ đồ ăn trên bàn.

Sau bữa ăn, Hạ Tư Lê bảo cậu lên lầu, Hứa Mộng Du ngoan ngoãn đi theo.

Tới trước cửa một căn phòng, cậu bất giác dừng lại.

Đây là phòng ngủ của Hạ Tư Lê sao?

Hắn thế mà lại mời mình vào phòng riêng?!

Cậu còn đang đứng ngẩn ngơ, Hạ Tư Lê đã quay lại, thấy cậu còn đứng ngoài cửa, hắn mỉm cười:

"Sao không vào?"

Hứa Mộng Du lúc này mới chậm rãi bước vào.

Nhưng vừa vào cửa,Hạ Tư Lê đột nhiên đưa tay đóng cửa lại.

"!!!"

Sao lại đóng cửa?!

Cậu sững sờ tại chỗ, có cảm giác như rơi vào hang sói.

Hạ Tư Lê đi đến phía sau cậu, nhẹ đặt tay lên vai cậu, giọng nói trầm thấp:

"Ngồi xuống đi."

Mùa hè, quần áo vốn đã mỏng, qua một lớp áo thun, Hứa Mộng Du vẫn cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay hắn.

Cậu cứng đờ cả người, lông tơ như muốn dựng hết lên.

Hạ Tư Lê nhận thấy sự căng thẳng của cậu, bèn cúi xuống, nghiêng đầu đánh giá cậu:

"Cậu… căng thẳng cái gì?"

"Tôi…"

Không khí trong phòng kín bưng, cửa kính cũng đóng chặt, không một tiếng gió lọt vào.

Chỉ có hai người họ ở trong không gian chật hẹp này, khó trách Hứa Mộng Du lại thấy căng thẳng.

Hạ Tư Lê nhìn đôi mắt màu hổ phách của cậu, chậm rãi cúi xuống gần hơn, ánh mắt từ mắt cậu chuyển xuống đôi môi, dừng lại ở đó.

Lần trước, cũng tại đây, chính là nơi này… cậu đã hôn hắn.

Tim Hứa Mộng Du đập loạn xạ.

"Thịch thịch! Thịch thịch!"

Bị hắn nhìn chằm chằm như thế, cậu cảm giác như nghẹt thở.

Hạ Tư Lê cười nhẹ:

"Giờ mới biết sợ à?"

"Hả?" Hứa Mộng Du ngơ ngác ngẩng đầu.

Hạ Tư Lê nheo mắt lại chậm rãi nói:

"Tiểu học đệ, gan cậu cũng lớn thật đấy. Dám theo tôi về nhà, cậu không sợ sao?"

"???"

"Ở đây, dù có hét rách cổ họng, cũng không ai tới cứu đâu."

"!!!"

Hứa Mộng Du hốt hoảng lùi lại:

"Học trưởng… anh định làm gì?!"

Hạ Tư Lê tiến thêm một bước, thấp giọng cười:

"Cậu nói xem?"

Hứa Mộng Du hoàn toàn hoảng loạn.

Chẳng lẽ Hạ Tư Lê chưa từng tha thứ cho cậu?

Hắn chỉ giả vờ thân thiết, dẫn cậu về nhà,rồi nhân cơ hội trả thù?!

Thật đáng sợ!

Quá thâm sâu khó lường!!!

CỨU MẠNG!!!

Cậu xoay người bỏ chạy về phía cửa, nhưng Hạ Tư Lê nhanh chóng đuổi theo, chặn ngay trước cửa.

"Chạy cái gì?"

Hắn áp sát, hơi thở bao trùm lấy cậu.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức cơ thể gần như dán sát nhau.

Nhiệt độ trên người hắn tỏa ra, khiến Hứa Mộng Du đỏ bừng cả mặt.

Cậu nắm chặt góc áo, trái tim như con nai nhỏ nhảy loạn trong lồ ng ngực.
 
Chương Trình Hẹn Hò Đổ Vỡ Nhưng Lại Khiến Trai Thẳng Đổ Gục
Chương 101: Chương 100: Mùa hè (phần 4)



Ngay khi cậu chuẩn bị mở miệng nhận sai, Hạ Tư Lê đột nhiên lùi ra khỏi bên cạnh cậu, xoay người cầm lấy chiếc điều khiển từ xa trên quầy, bật điều hòa.

"Tôi chỉ là đóng cửa để mở điều hòa thôi mà, tiểu học đệ, cậu chạy cái gì vậy? Cậu chẳng lẽ không thấy nóng sao?"

"???"

Mở điều hòa?

Hứa Mộng Du nhìn thấy ý cười trong mắt Hạ Tư Lê, liền hiểu ra—hắn vừa mới cố ý trêu chọc mình!

Đáng ghét!

Tên học trưởng phúc hắc này!

Mặt cậu hết đỏ lại tái, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái hố mà chui xuống.

Giọng nói lười biếng của Hạ Tư Lê vang lên:

"Đóng cửa là để bật điều hòa, ngoài lý do đó ra, còn có thể có lý do gì khác? Cậu vừa nãy đang nghĩ cái gì vậy?"

"Khụ... Tôi đương nhiên biết!"

Hứa Mộng Du bối rối đi đến bên bàn làm việc, thấy trên bàn có một chiếc lồ ng pha lê trong suốt, bên trong là một con chuột hamster nhỏ lông xù, cậu vội vàng chuyển chủ đề:

"Đây là hamster của anh nuôi sao?"

"Đúng vậy, đáng yêu không?"

"Đáng yêu..."

Hạ Tư Lê đã đi đến bên cạnh cậu, nhìn sườn mặt cậu, lại cười nói:

"Tôi cũng thấy rất đáng yêu."

Nghe được hai chữ "đáng yêu" từ miệng Hạ Tư Lê, Hứa Mộng Du cảm giác như thể hắn đang nói vào tai mình vậy. Không gian này bỗng trở nên ngột ngạt, khiến cậu cảm thấy khó thở.

"Lần trước tôi từng mang nó đến trường một lần, nó cứ chạy ra khỏi phòng học, suýt chút nữa bị người ta dẫm chết. Từ đó về sau, tôi không bao giờ mang nó đến trường nữa."

Hứa Mộng Du biết chuyện này, khi đó còn gây xôn xao lắm.

Có điều, cậu lại kinh ngạc hỏi:

"Anh mà cũng mang thú cưng đến trường sao?"

"Sao lại không được? Nội quy trường học chỉ cấm nuôi mèo và chó trong khuôn viên, nhưng đâu có nói gì về chuột."

Hứa Mộng Du gật đầu lia lịa:

"Có lý! Không hổ danh là học trưởng!"

Hạ Tư Lê nghe vậy liền cười:

"Cậu sùng bái tôi đến vậy sao?"

"A?"

Hứa Mộng Du giật mình, nhìn chằm chằm hắn đầy chột dạ. Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra mình thích hắn rồi?

Hạ Tư Lê cầm lấy cây đàn violin đặt trên giá, đặt lên vai rồi nói:

"Cho cậu xem tôi chơi đàn violin đấy."

"Được a!" Hứa Mộng Du phấn khích mong chờ.

"Ngươi sẽ chơi một bản nhạc mới nhất, tên là 'Tư Tạp Bố La '."

"Á?! Bản đó sao!"

Hứa Mộng Du đã từng nghe qua—một bản nhạc du dương, động lòng người. Nó kể về một chàng thanh niên hy sinh trong chiến tranh, linh hồn anh ta trôi dạt về *Tư Tạp Bố La *, nơi anh tìm kiếm cô gái mà mình yêu thương.

Hạ Tư Lê để cậu ngồi xuống ghế, còn bản thân thì đứng dựa vào bàn làm việc gần cửa sổ. Hắn mặc một chiếc sơ mi đơn giản, phía sau là khung cảnh xanh tươi rợp bóng cây. Ánh nắng vàng kim xuyên qua lớp pha lê, chiếu lên dây đàn violin tạo thành một quầng sáng rực rỡ.

Hạ Tư Lê nhẹ nhàng nắm lấy cây vĩ, kéo lên dây đàn, âm điệu dài ngân vang quanh quẩn khắp căn phòng...

Hứa Mộng Du lắng nghe mà như mê như say, lặng lẽ tận hưởng âm nhạc. Hạ Tư Lê đưa mắt nhìn cậu, ánh nhìn hai người chạm nhau giữa không trung, quấn quýt lấy nhau thật lâu mà không rời đi.

Nhìn thiếu niên rực rỡ sống động trước mắt, trong đầu Hạ Tư Lê bỗng hiện lên hình ảnh ngày đó—hắn chạy về phía mình.

"Hạ học trưởng, em thích anh."

"Hạ học trưởng, em thích anh."

"Hạ học trưởng, em thích anh."

Giọng nói của thiếu niên ngọt ngào đến vậy. Khi nói những lời ấy, giọng hắn có chút run rẩy và hồi hộp, tựa như những nốt nhạc nhảy múa trên đầu ngón tay.

Hắn rất muốn hỏi—tại sao cậu lại thích mình?

Tại sao lại thích một nam sinh?

Bản violin kết thúc, Hạ Tư Lê buông tay xuống, nhẹ giọng nói:

"Dạo này tôi chỉ luyện tập sơ sơ, có thể chơi chưa được tốt lắm."

"Không đâu, anh kéo rất hay."

Hứa Mộng Du biết violin là loại nhạc cụ khó học hơn hẳn so với các loại khác, nếu không chơi tốt, âm thanh sẽ trở nên chói tai khó nghe.

Nhưng Hạ Tư Lê không nói cho cậu biết—vừa rồi hắn thực ra đã thất thần mà kéo sai hai nốt nhạc.

"Tới phiên cậu."

"Hả?"

Hạ Tư Lê nâng cằm ra hiệu:

"Đến lượt cậu đàn guitar cho tôi nghe."

"À à." Hứa Mộng Du ôm lấy cây guitar của mình,

"Vậy tôi sẽ đàn một bài mới học gần đây nhé."

"Cậu biết hát không?"

Hạ Tư Lê hỏi,

"Chơi guitar thường là vừa đàn vừa hát mà."

"Biết chứ..." Hứa Mộng Du cười đáp, "Vậy tôi sẽ hát luôn."

Nói rồi, cậu bắt đầu vừa đàn vừa hát.

"Hát hay lắm, lần sau đến tiết nghệ thuật đi đăng ký thi hát đi."

Hạ Tư Lê gợi ý.

"Được! Nếu được chọn thì tôi sẽ tham gia."

"Tôi có rất nhiều album, cậu có muốn nghe không?"

Hạ Tư Lê kéo ngăn kéo ra, bên trong toàn là album của các ca sĩ nổi tiếng hiện nay.

"Hay quá!"

Hai người cứ thế chơi hơn một tiếng đồng hồ. Hạ Tư Lê bắt đầu cảm thấy khát, trưa nay đồ ăn có vẻ hơi mặn, thế là hắn xuống lầu bổ dưa hấu. Trong phòng, Hứa Mộng Du ngáp một cái, cái nóng mùa hè dễ khiến người ta mệt mỏi, nhất là vào buổi trưa. Hắn gục xuống bàn, mí mắt dần dần khép lại không thể kiểm soát.

Khi Hạ Tư Lê bưng đ ĩa dưa hấu ướp lạnh trở lại, hắn liền thấy thiếu niên đang ngủ gục trên bàn. Hắn đặt đ ĩa xuống, cúi người nhìn gương mặt say ngủ của thiếu niên, nhẹ giọng nói:

"Ngủ trên giường đi, ngủ như vậy không thoải mái đâu."

Thiếu niên ngủ rất ngon, nghe thấy có người gọi, hàng lông mày khẽ nhíu lại, môi hơi mím lại, như thể đang bày tỏ sự không hài lòng.

"Vậy tôi ôm cậu qua nhé?"

Không có ai trả lời. Hạ Tư Lê liền luồn một tay qua chân thiếu niên, tay còn lại vòng qua bờ vai cậu, nhẹ nhàng bế lên. So với tưởng tượng, cậu còn nhẹ hơn nhiều.

Hắn đặt Hứa Mộng Du xuống giường mình, để đầu cậu gối lên chiếc gối mềm mại, khẽ nói:

"Ngủ đi."

Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, Hứa Mộng Du không hề bị đánh thức, ngủ càng sâu hơn.

Nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ. Hạ Tư Lê cũng cảm thấy có chút mệt, bèn nằm xuống phía bên ngoài giường, nhắm mắt lại chợp mắt một lát.

Giường của hắn khá rộng, dù có hai người nằm vẫn dư dả khoảng trống. Cứ thế, cả hai ngủ một giấc đến tận chiều tối.

Hắn lại nằm mơ. Trong giấc mơ, hắn lại nhìn thấy bóng dáng của cậu thiếu niên ấy. Kể từ ngày hôm đó, sau khi hắn từ chối, dường như chỉ cần là đêm khuya hay buổi trưa chợp mắt, hắn đều sẽ mơ thấy cậu.

Hôm nay, trong giấc mộng, thiếu niên đến nhà hắn, chạy vào phòng hắn, quấn quýt không chịu rời đi, còn tinh nghịch hỏi:

"Học trưởng, nhà anh vui thật đấy, lần sau em còn có thể tới không?"

Hắn đáp:

"Có thể."

Thiếu niên vui sướng vô cùng, đôi mắt cong lên như vầng trăng sáng.

Cậu chống cằm, suy tư một chút rồi nói:

"Học trưởng, vì sao anh lại mời em đến nhà anh vậy? Chẳng lẽ là..."

"Là cái gì?" – Hắn có chút chột dạ.

Thiếu niên nhìn hắn, nở một nụ cười rạng rỡ, má lúm đồng tiền hiện lên, giọng nói trong trẻo vang lên:

"Chẳng lẽ là muốn chấp nhận lời tỏ tình của em?"

Tim hắn lỡ một nhịp, ánh mắt bỗng trở nên hoảng loạn. Một lát sau, hắn bất ngờ đẩy cậu ngã xuống giường, cúi người áp sát, khẽ hỏi:

"Nếu tôi nói đúng thì sao?"

Thiếu niên mở to đôi mắt mê man, hàng lông mi đen nhánh run rẩy, giọng nói có chút run run:

"Học trưởng...?"

Hắn nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, cúi đầu hôn xuống.

Đôi môi ấy rất mềm, chỉ khẽ chạm vào thôi đã như chạm phải một viên kẹo trái cây dẻo ngọt.

Thiếu niên khẽ co người lại, như muốn trốn tránh, nhưng hắn liền giơ tay giữ lấy gáy cậu, ngăn không cho chạy thoát.

"Đừng chạy..."

Hắn lại hôn lần nữa, lần này sâu hơn, nhẹ nhàng m*t lấy đôi môi ấy.

"Người xấu..."

"Cậu lần này không trốn được đâu."

Hắn tiếp tục hôn, không ngừng lấn tới, nhưng người đang bị hắn hôn không phải là ảo ảnh trong mơ, mà là Hứa Mộng Du bằng xương bằng thịt.

Bởi vì— cậu đã tỉnh.

Nhưng giống như một bức tượng gỗ, cậu không dám động đậy, thậm chí ngay cả mở mắt cũng không dám.

Cậu đang giả vờ ngủ, cố gắng giả vờ ngủ.

Thực ra cậu đã tỉnh lại từ lâu, chỉ là khi người bên cạnh đột nhiên áp sát, rồi hôn lên môi cậu , cậu đã kinh ngạc đến mức không dám nhúc nhích.

Không chỉ hôn một cái rồi dừng lại, mà còn tiếp tục giữ lấy gáy cậu, không ngừng hôn.

Cậu không dám tưởng tượng—nếu lúc này mình mở mắt ra, thì sẽ là cảnh tượng xấu hổ đến nhường nào.

Hạ Tư Lê đang làm gì vậy!!!

Tại sao lại nhân lúc mình ngủ mà lén hôn mình?!

Hơn nữa, hắn giống như đã bị nghiện, hôn một lần rồi lại muốn thêm lần nữa, cứ thế không dứt ra được.

Thậm chí... đầu lưỡi của hắn còn nhẹ nhàng đẩy mở hàm răng của mình.

Khoảnh khắc ấy, đại não Hứa Mộng Du như nổ tung, cả cơ thể tê rần, máu huyết cuộn trào dồn l3n đỉnh đầu.

Ngọt.

Nụ hôn này ngọt lịm, mang theo mùi vị thanh mát của dưa hấu.

Bởi vì trước khi ngủ, Hạ Tư Lê đã ăn dưa hấu.

Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn dần buông xuống đỉnh núi, những tia nắng chiều yếu ớt xuyên qua khe cửa, rọi vào căn phòng yên tĩnh.

Đã đến chạng vạng.

Cậu nên về nhà rồi.

Không biết bao lâu sau, Hạ Tư Lê cuối cùng cũng lùi lại, trở mình nằm sang bên cạnh, dường như lại chìm vào giấc ngủ.

Lúc này, Hứa Mộng Du mới dám mở mắt.

Cậu cẩn thận nhìn người nằm bên cạnh, sau đó lặng lẽ ngồi dậy, rón rén trèo qua chân hắn để xuống giường.

Nhanh chóng xỏ giày vào, ôm lấy cây đàn guitar, rồi lặng lẽ rời đi.

Nhưng cậu còn chưa kịp rời đi, phía sau liền vang lên giọng nói của Hạ Tư Lê:

"Tỉnh rồi?"

"Ừm..." – Hứa Mộng Du ôm cây đàn guitar, không quay đầu lại.

Hạ Tư Lê ngồi dậy từ trên giường, hoàn toàn không có chút thẹn thùng nào vì hành động vừa rồi. Hắn khẽ hắng giọng, hỏi:

"Phải đi sao?"

"Ừm, đã muộn rồi, tôi nên về nhà."

Hạ Tư Lê đã đi đến gần:

"Tôi tiễn cậu."

Sau đó lại hỏi:

"À đúng rồi, cậu có muốn ăn dưa hấu không? Lúc trước cắt ra mà cậu chưa ăn miếng nào."

Hứa Mộng Du ngủ trưa dậy, miệng khô lưỡi khô, liền gật đầu.

Hạ Tư Lê bưng đ ĩa dưa hấu đến trước mặt cậu:

"Nè, dưa hấu này ngọt lắm đấy."

Hứa Mộng Du cầm lấy một miếng, cắn một ngụm. Phần thịt quả mọng nước tan ra, mang theo vị ngọt thanh mát, ngay lập tức xua tan cơn khát.

"Thật sự rất ngọt!"

Giống hệt như nụ hôn vừa rồi...

"Đúng không?"

Ánh mắt Hạ Tư Lê lướt qua đôi môi của cậu, nơi vẫn còn đọng lại chút nước từ dưa hấu. Hắn cười nói:

"Bác bán dưa bảo là ngọt mà."

Hứa Mộng Du ăn xong, ném vỏ dưa vào thùng rác, lau tay sạch sẽ, đeo đàn guitar lên lưng rồi xuống lầu. Ban đầu cậu nghĩ Hạ Tư Lê chỉ tiễn mình ra cửa, nhưng không ngờ hắn lại muốn đưa cậu xuống tận chân núi.

"Tôi tiện thể đi mua đồ ăn tối, đưa cậu đến trạm xe buýt luôn."

"Ừm... được."

Dọc đường đi, cả hai đều im lặng.

Hứa Mộng Du vì chuyện vừa xảy ra mà trong lòng rối bời.

Còn Hạ Tư Lê lại nhớ đến giấc mơ hoang đường trong giấc ngủ trưa.

Thật sự xấu hổ đến mức muốn độn thổ!

Khi đến ngã tư dưới chân núi, họ tình cờ gặp lại bác bán dưa hấu. Ông đang ngồi dưới gốc cây phe phẩy chiếc quạt, bên cạnh là chiếc xe tải chất đầy những quả dưa xanh mướt. Một cái loa nhỏ liên tục phát:

"Dưa hấu ngọt lịm đây! Bảo đảm ngọt, không ngọt không lấy tiền!"

Nhưng điều kỳ lạ hơn cả là trên tấm bảng bên cạnh còn ghi:

"Dưa hấu ngọt ngào, còn ngọt hơn cả vợ!"

"?"

Bác chủ quán thấy hai người họ liền niềm nở chào mời:

"Hai cậu học sinh , mua một quả không? Đảm bảo ngọt lắm, thử một miếng đi!"

Hứa Mộng Du xua tay từ chối.

"Thật sự rất ngọt mà, nếm thử đi!"

Hạ Tư Lê bước lên chọn một quả:

"Cân giúp cháu đi."

"Được luôn!"

Bác chủ quán vui vẻ cười lớn. Ông thích nhất những vị khách sảng khoái như vậy. Vừa cân, ông vừa nói:

"Tin ta đi, dưa này tuyệt đối ngọt !"

Hạ Tư Lê thanh toán xong, lơ đễnh nói:

"Dưa hấu nào có thể ngọt hơn vợ chứ?"

Bác chủ quán ngẩn người, rồi bật cười:

"Tiểu soái ca à, cháu nói cái gì cũng đúng!"

Hạ Tư Lê cầm túi đựng dưa hấu, đưa cho Hứa Mộng Du:

"Nè, mang về đi."

"Hả?"

"Mang về cho dì ăn."

Hứa Mộng Du nhận lấy quả dưa:

"Vậy... cảm ơn nha."

Hạ Tư Lê tiễn cậu lên xe buýt rồi mới xoay người rời đi.

Hứa Mộng Du đứng trên xe, nhìn theo bóng dáng hắn dần xa, môi mím chặt.

Sau đó, suốt kỳ nghỉ hè, cậu hầu như không gặp lại Hạ Tư Lê.

Rất nhanh, mùa hè kết thúc, cậu chuẩn bị lên lớp 10.

Lớp học của cậu vừa vặn nằm ngay bên cạnh lớp của Hạ Tư Lê, nhưng lớp của Hạ Tư Lê đã chuyển lên lầu trên.

Lên cấp ba là một khởi đầu mới, cậu dần dần chìm vào sự bận rộn của việc học, cho đến một ngày, cậu tình cờ gặp lại Hạ Tư Lê ở hành lang tầng hai.

"Chào!"

Hạ Tư Lê vẫy tay với cậu.

Hứa Mộng Du bất ngờ khi đối diện với hắn, ánh mắt thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn giơ tay đáp lại:

"Chào, học trưởng."

Trên vai Hạ Tư Lê đeo một chiếc giá vẽ, hắn cười hỏi:

"Lâu rồi không gặp, dạo này đang làm gì?"

Hứa Mộng Du vừa nhìn thấy hắn liền nhớ đến nụ hôn trộm ngày hôm đó trong phòng hắn, nhưng vẫn trả lời:

"Vẫn đang học tập thôi."

"Vậy bây giờ đang đi đâu?"

"Đi văn phòng."

"À đúng rồi, sắp tới trường tổ chức lễ hội nghệ thuật, cậu có muốn đăng ký không?"

"Khi nào vậy?"

Hứa Mộng Du chưa từng nghe qua tin tức này.

"Cuối tháng sau."

"Được, tôi sẽ đăng ký."

"Vậy đi trước nhé, bye bye."

"Bye bye."

Quả nhiên, tin tức của Hạ Tư Lê cực kỳ chính xác. Chưa đầy hai ngày sau, giáo viên chủ nhiệm liền thông báo rằng tháng sau sẽ tổ chức lễ hội nghệ thuật và khuyến khích mọi người tham gia.

Các bạn trong lớp vô cùng hào hứng. Hứa Mộng Du đăng ký biểu diễn một tiết mục đơn ca. Sau khi đăng ký, mỗi khối lớp sẽ tổ chức một vòng sơ tuyển, ai vượt qua mới có tư cách lên sân khấu chính thức.

Cậu không ngờ rằng cuộc cạnh tranh lại khốc liệt đến vậy. Toàn khối có 18 lớp, nhưng có hơn 30 tiết mục đăng ký, trong khi chỉ có 8 suất được chọn biểu diễn chính thức.

Vào ngày sơ tuyển, cậu phát hiện phòng học nơi tổ chức vòng sơ tuyển cho lớp 10 nằm ngay cạnh phòng sơ tuyển của lớp 11. Đứng xếp hàng chờ đến lượt, ánh mắt hắn vô thức hướng về phía phòng học bên cạnh.

Đúng lúc đó, Hạ Tư Lê vừa biểu diễn xong, cầm theo cây violin bước ra. Nhìn thấy Hứa Mộng Du, hắn giơ tay cổ vũ:

"Cố lên!"

"Ừm!"

Hứa Mộng Du cười đáp lại.

Với sự tự tin tràn đầy, cậu đã có một màn biểu diễn xuất sắc và thành công giành được một suất vào vòng trong.

"Oa! Tiểu Du, cậu thật lợi hại! Nhớ mang về giải thưởng lớn nhé!"

"Đừng nghe bọn họ nói linh tinh, lọt vào vòng trong đã rất giỏi rồi! Không cần áp lực, quan trọng là tinh thần giao lưu, không phải thi đấu."

"Đúng vậy đúng vậy! Tôi nghe nói lớp bên cạnh toàn bị loại, cậu làm rạng danh lớp chúng ta rồi!"

Các bạn học lần lượt chúc mừng cậu. Hứa Mộng Du không dám lơ là, cứ có thời gian rảnh là lại đến phòng nhạc để luyện tập.

Một ngày nọ, khi cậu đang luyện hát trong phòng, vô tình quay đầu lại liền thấy Hạ Tư Lê đứng ở cửa, yên tĩnh như một bức tượng.

"Học trưởng?"

Lúc này, Hạ Tư Lê mới bước vào:

"Tôi đi ngang qua, tình cờ nghe thấy cậu đang hát, liền đứng nghe một lát."

Hứa Mộng Du hỏi:

"Anh luyện violin thế nào rồi?"

"Cũng ổn."

Hạ Tư Lê không mang theo violin, mà trên lưng đeo một chiếc giá vẽ, có vẻ như đang định đến phòng mỹ thuật. Hắn bước đến trước mặt Hứa Mộng Du, rút ra một cây bút rồi đưa cho cậu:

"Viết cho tôi số của cậu đi."

"Hả? số gì?"

"Số QQ."

Hứa Mộng Du vô cùng kinh ngạc.

Hạ Tư Lê... vậy mà lại chủ động xin số cậu?

Cậu cầm lấy cây bút, lúng túng hỏi:

"Viết... vào đâu?"

Hạ Tư Lê xắn tay áo lên, đưa cánh tay trắng nõn ra trước mặt cậu, thản nhiên nói:

"Viết lên tay tôi đi."

"?"

"Anh chắc chứ?"

Hạ Tư Lê gật đầu.

Hứa Mộng Du cầm bút, tay khẽ run.

Hạ Tư Lê... đây là sao vậy?

Chẳng phải tình huống này chỉ xảy ra khi có người muốn tán tỉnh ai đó hay sao?

Làn da của Hạ Tư Lê rất trắng, trên cổ tay có thể nhìn thấy rõ những đường gân xanh nhạt.

Hứa Mộng Du cầm bút nước, cẩn thận viết một dãy số lên cổ tay hắn.

Từ đỉnh đầu, tiếng cười trầm ấm của Hạ Tư Lê vang lên, giọng nói dễ nghe:

"Có chút nhột."

Hứa Mộng Du nhanh chóng viết xong, đưa lại bút cho hắn:

"Xong rồi, đây."

Hạ Tư Lê giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua, khóe môi hơi cong lên:

"Vậy tôi đi trước."

"Ừm, ừm."

Hạ Tư Lê xoay người bước về phía phòng học, giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ xa:

"Nhớ chấp nhận kết bạn đấy."

"Được."

Hứa Mộng Du không mang điện thoại đến trường, chỉ có thể đợi đến tối về nhà mới kiểm tra được.

Còn Hạ Tư Lê, sau khi trở về liền đi tắm. Nhưng lúc rửa tay, hắn lại cố tình tránh phần cổ tay, không muốn làm trôi mất dòng chữ đó.

Chính hắn cũng không hiểu tại sao.

Từ trước đến nay, hắn chưa từng chủ động xin số ai.

Hôm nay là lần đầu tiên.

Tắm xong, việc đầu tiên hắn làm là mở điện thoại kiểm tra.

Nhưng đối phương vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn.

Hôm nay, hắn đã kiểm tra không dưới mười lần.

Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy thấp thỏm sợ bị từ chối như vậy.
 
Chương Trình Hẹn Hò Đổ Vỡ Nhưng Lại Khiến Trai Thẳng Đổ Gục
Chương 102: Chương 101: Mùa hè (phần 5) (Hoàn toàn văn)



Điện thoại vang lên một tiếng "Đinh".

Hạ Tư Lê lập tức cầm lên, thấy Hứa Mộng Du đã chấp nhận lời mời kết bạn của mình.

Khóe môi hắn bất giác cong lên, ngay sau đó gửi một tin nhắn qua.

[Online?]

Lúc này, Hứa Mộng Du vừa mới xong việc, nằm dài trên giường gõ chữ:

[Xin lỗi nha, giờ tôi mới đồng ý. Ban ngày tôi không mang điện thoại đến trường.]

[Không sao.]

Cuộc trò chuyện bỗng rơi vào im lặng.

Hứa Mộng Du gõ rồi lại xóa, suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo.

Hạ Tư Lê cũng vậy.

Cuối cùng vất vả lắm mới kết bạn, thế nhưng lại không biết nói gì.

[Học trưởng, anh còn mang điện thoại đến trường sao?]

Hứa Mộng Du là người phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trước.

[Đúng vậy.]

[Ban các anh không thu điện thoại sao?]

[Có thu, nhưng tôi là lớp phó , tôi là người thu.]

[A! Anh lợi dụng quyền lực làm chuyện riêng!]

Hứa Mộng Du vừa nhắn vừa cười.

Hạ Tư Lê gửi lại cho cậu một emoji "Hừ!" đầy đáng yêu.

Hứa Mộng Du cười càng vui hơn.

Thì ra một người lạnh lùng như Hạ Tư Lê cũng dùng mấy cái biểu cảm dễ thương thế này.

Hạ Tư Lê giải thích:

[Tôi lén mang vào trong lớp thôi.]

[Haha, nói thật, tôi cũng thường làm vậy. Lúc lớp tôi mới thành lập, náo nhiệt hơn cả chợ nữa.]

Hạ Tư Lê hỏi:

[Đã quen với lớp mới chưa?]

[Ừm ừm, bạn cùng lớp rất thân thiện, chỉ là... giáo viên chủ nhiệm hơi dữ.]

[Là ai thế?]

[Chính là người đó đó...]

...

Hai người cứ câu được câu không mà trò chuyện, bất tri bất giác đã đến tận 12 giờ đêm.

Hứa Mộng Du giật mình.

Ngoài Tống Thần ra, cậu chưa từng trò chuyện muộn như vậy với ai khác.

Không ngờ Hạ Tư Lê lại thích nói chuyện phiếm thế này? Muộn vậy rồi mà vẫn chưa ngủ sao?!

Hạ Tư Lê rốt cuộc cũng nhận ra thời gian, vội nhắn nhắc cậu:

[Muộn rồi đấy, nên ngủ thôi, mai còn phải dậy sớm đi học.]

[Vậy học trưởng cũng ngủ sớm đi nha.]

[Được, good night.]

Thật là phong cách Tây ghê.

Hứa Mộng Du cũng bắt chước hắn nhắn lại một câu:

[Good night.]

Cậu đặt điện thoại xuống, khóe môi khẽ cong lên, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Như dự đoán, cậu ngủ quên.

Để không bị trễ, cậu vội vàng lấy xe đạp đến trường.

Nhà cậu cách trường không xa, bình thường đều đi bộ, nhưng đi xe có thể tiết kiệm tận 10 phút.

Dọc theo con đường rợp bóng râm, hắn đạp xe thật nhanh, hai chân nhấn bàn đạp như thể đang khởi động một chiếc mô-tơ.

Khi đến một ngã tư có đèn giao thông, cậu buộc phải dừng lại.

Những tia nắng ban mai len qua tán cây hoàng giác sum suê, tạo nên những vệt sáng lấp lánh, chiếu lên đồng phục và chiếc cặp sách của cậu. Thiếu niên giơ cánh tay mảnh khảnh lên che nắng, bóng râm phủ xuống khuôn mặt, cả người tràn đầy sức sống và nhiệt huyết tuổi trẻ.

Ở bên trong một chiếc xe buýt gần đó, có một thiếu niên lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không rời khỏi người đang đứng dưới ánh mặt trời.

Cho đến khi thiếu niên bên ngoài ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình hướng về phía cửa kính xe buýt.

"Hạ Tư Lê!"

Thiếu niên kia lập tức giơ tay lên đầy vui sướng, đôi mắt sáng như những vì sao, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười.

Đèn xanh sáng lên, xe buýt bắt đầu lăn bánh.

Hạ Tư Lê mỉm cười với người bên ngoài, nụ cười dịu dàng đến lạ.

Ánh nắng sớm trong veo, chiếu xuống con đường đầy nhựa sống.

Bên vệ đường, thiếu niên lại tiếp tục đạp xe, cơ thể mảnh mai hòa vào ánh mặt trời, tựa như một cơn gió tự do.

Cổng trường đã ở ngay trước mắt.

Những cánh hoa hoàng giác rơi theo gió, tỏa hương thơm dịu khắp nơi.

Giữa khung cảnh ấy, một thiếu niên đạp chiếc xe màu lam song song với một chiếc xe buýt, tựa như thời gian cũng chậm lại trong khoảnh khắc này.

Khi đến trước cổng trường, Hứa Mộng Du dựng xe bên lề đường, khóa lại, rồi quay đầu nhìn thấy Hạ Tư Lê cũng vừa lúc bước xuống xe buýt.

Cậu hỏi:

"Học trưởng, anh cũng đến muộn vậy sao?"

Hạ Tư Lê đeo một chiếc túi xách chéo trên vai, cầm trên tay một hộp sữa bò, xoa mắt lười biếng đáp:

"Ừm... Sáng nay dậy muộn."

Hứa Mộng Du nhìn đồng hồ—chỉ còn ba phút nữa là chuông vào lớp sẽ reo.

Thấy Hạ Tư Lê vẫn còn ung dung uống sữa, cậu sốt ruột nói:

"Anh còn không mau chạy sao?"

"Chạy cái—"

Hắn còn chưa kịp nói hết câu, Hứa Mộng Du đã nắm lấy cánh tay hắn kéo đi.

"Chủ nhiệm giáo dục đang ở phía bên kia đường! Nếu bị tóm được thì toi rồi!"

Hạ Tư Lê bị Hứa Mộng Du lôi kéo chạy vội về phía cổng trường.

Từng sợi tóc của họ tung bay trong ánh hoàng hôn sớm, mùi hương hoa hoàng giác vương trên tà áo đồng phục.

Trong tầm mắt hắn, chỉ còn lại hình ảnh một thiếu niên tràn đầy sức sống đang nắm chặt tay mình.

Đôi mắt Hạ Tư Lê dần cong lên.

Hắn nhận ra một điều rất rõ ràng—hắn thích được người này nắm tay chạy đi như vậy.

Hứa Mộng Du kéo hắn chạy đến một nơi mà tầm mắt của chủ nhiệm giáo dục không thể nhìn thấy, lúc này mới thả tay ra:

"Học trưởng, lớp tôi quản lý nghiêm lắm, tôi đi trước đây!"

Nói xong, thiếu niên lại vội vàng chạy đi.

Chỉ còn lại một người đứng trên sân thể dục, khẽ mỉm cười.

Từ sau khi kết bạn với Hạ Tư Lê, Hứa Mộng Du cảm thấy mối quan hệ giữa hai người trở nên gần gũi hơn rất nhiều, dường như họ đã thật sự trở thành bạn thân.

Còn về chuyện nụ hôn trộm trong giấc ngủ trưa hôm đó, cả hai đều ngầm hiểu mà không ai nhắc đến, như thể đó là một bí mật chung.

Thời gian thấm thoát trôi qua, rất nhanh đã đến ngày diễn ra lễ hội nghệ thuật mà cả trường mong đợi.

Trước khi biểu diễn, họ cần rút thăm số thứ tự. Trùng hợp làm sao, số thứ tự của cậu và Hạ Tư Lê lại rất gần nhau, chỉ cách nhau hai tiết mục.

Hạ Tư Lê số 44, cậu số 47.

Cả hai đều biểu diễn vào buổi tối.

Lần này, Hạ Tư Lê vẫn biểu diễn độc tấu violin. Hắn chơi violin cực kỳ xuất sắc, nghe nói năm sau còn tham gia một cuộc thi cấp quốc gia, vì vậy mọi người đều háo hức mong chờ màn trình diễn của hắn.

Lúc Hạ Tư Lê lên sân khấu, Hứa Mộng Du đã ở bên dưới chờ đến lượt. Khoảng cách này đủ gần để hắn quan sát toàn bộ màn biểu diễn của đối phương.

Bản nhạc mà Hạ Tư Lê chọn chính là *Tư Tạp Bố La *—bản nhạc mà hắn từng chơi cho Hứa Mộng Du nghe hôm đó. Có vẻ như hắn thực sự rất thích bài hát này.

Trong cảm nhận của Hứa Mộng Du, bản nhạc này vô cùng bi thương và nặng nề, kể về chiến tranh và tình yêu.

Hạ Tư Lê mặc một chiếc sơ mi trắng, ngồi xuống giữa sân khấu khi ánh đèn xung quanh dần tắt đi. Chỉ còn ánh đèn spotlight chiếu vào hắn, làm nổi bật khí chất vương tử u buồn.

Hắn thẳng lưng khi chơi đàn, tư thế tao nhã, những giai điệu linh hoạt vang lên, len lỏi vào tai người nghe, khiến tất cả đắm chìm trong câu chuyện đầy bi ai.

Hứa Mộng Du đứng bên cánh gà, chăm chú lắng nghe.

Đúng lúc Hạ Tư Lê chơi đến một đoạn chuyển tông, ánh mắt hắn bất chợt hướng về phía này.

Hứa Mộng Du thoáng sững người.

Hạ Tư Lê... đang nhìn mình sao?

Mặc dù ở đây còn nhiều người khác cũng đang chờ lên sân khấu, nhưng hắn có cảm giác ánh mắt Hạ Tư Lê dừng lại trên khuôn mặt mình.

Màn trình diễn của Hạ Tư Lê hoàn mỹ đến mức có thể đạt giải trong một cuộc thi cấp quốc gia.

Thậm chí, có không ít người trong khán giả đã rơi nước mắt vì xúc động.

Một bạn học phía trước khẽ cảm thán:

"May mà mỗi khối lớp được chấm điểm riêng, nếu không có Hạ Tư Lê trong khối 11, ai có thể giành giải nhất đây?"

Khi bản nhạc kết thúc, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Hứa Mộng Du cũng hào hứng vỗ tay thật mạnh.

Trên sân khấu, thiếu niên mặc sơ mi trắng khẽ cúi người cảm ơn.

Rất nhiều nữ sinh lao lên tặng hoa cho hắn, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

May mà MC nhanh chóng xuất hiện để giải tán đám đông, nhờ vậy Hạ Tư Lê mới có thể rời đi, trên tay ôm đầy bó hoa tươi, bước xuống từ một bên sân khấu.

Hứa Mộng Du nhìn theo bóng lưng hắn, không nhịn được mà khẽ cười.

Chờ thêm một lát, cuối cùng cũng đến lượt cậu lên sân khấu.

Hôm nay, cậu sẽ biểu diễn ca khúc *Tổ Yến*—một bài hát mà hắn vô cùng yêu thích.

Khi MC vừa giới thiệu tiết mục, bên dưới đã vang lên những tiếng reo hò phấn khích.

"A! Là bài này sao! Tôi cũng rất thích!"

"Tôi cũng biết hát nè!"

"Là học sinh khối 10 đúng không? Một tiểu soái ca mới toanh đây mà!!!"

Hứa Mộng Du bước lên sân khấu, trước mắt là hàng nghìn khán giả.

Cậu hít sâu một hơi, rồi ngồi xuống ghế.

Âm nhạc bắt đầu vang lên từ dàn loa, cậu liếc xuống phía dưới, thấy các bạn cùng lớp đang cổ vũ mình, thậm chí còn cầm theo rất nhiều bó hoa chờ tặng.

Trong lòng cậu bỗng tràn đầy tự tin, như được tiếp thêm sức mạnh.

Ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn, cậu vừa chơi guitar vừa cất giọng hát:

"Như vậy ca hát, hát mãi hát đến mức say mê,
Như vậy tung bay, bay mãi bay đến tận chân trời..."

"Như vậy mơ mộng, mộng mãi mộng đến những giấc mộng vĩ đại,
Như vậy xây dựng, xây mãi xây nên một gia đình."

Đến phần điệp khúc, nhiều khán giả bên dưới bắt đầu giơ cao gậy phát sáng, đung đưa theo nhịp nhạc, thậm chí có người còn hát theo.

Hứa Mộng Du nhìn thấy cảnh tượng ấy, cảm giác như nhận được vô tận sức mạnh.

Cậu yêu cảm giác đứng trên sân khấu ca hát này.

Cậu thích khoảnh khắc mọi người cùng hòa vào giai điệu với mình.

Dưới ánh sáng rực rỡ, trước biển người đầy nhiệt huyết, cậu chợt nhận ra—có lẽ đây chính là ước mơ và mục tiêu của đời mình.

Khi bài hát chạm đến nốt cuối cùng, ánh mắt hắn lấp lánh, kết thúc một cách hoàn hảo.

Bên dưới vang lên tràng pháo tay dữ dội.

Lớp trưởng và cán bộ lớp chạy lên sân khấu, tặng cậu một bó hoa lớn:

"Tiểu Du! Cậu hát quá đỉnh!!!"

Hứa Mộng Du cảm nhận được ánh nhìn từ phía trước.

Dưới ánh đèn sân khấu, cậu nhìn thấy Hạ Tư Lê đứng dưới bậc thang.

Thì ra từ nãy đến giờ, Hạ Tư Lê vẫn luôn ở đó, lặng lẽ theo dõi cậu biểu diễn.

Nhưng Hứa Mộng Du chưa kịp nói gì với hắn, đã bị các bạn cùng lớp kéo về khu vực của mình.

Buổi lễ hội kéo dài đến tận 10 giờ đêm.

Sau khi chào tạm biệt bạn bè, cậu đeo cặp sách lên lưng, rời khỏi trường.

Hầu hết học sinh trong trường đều ở nội trú, vì vậy sau giờ tan học, con đường bên ngoài trường nhanh chóng trở nên vắng lặng.

Hứa Mộng Du bước đi dưới những tán cây rợp bóng, bất giác ngẩng đầu lên

Dưới ánh đèn đường màu cam, có một bóng người cao gầy đứng lặng yên.

Hạ Tư Lê mặc sơ mi trắng, quần đen, hai tay đút túi quần, như đang chờ ai đó.

"Học trưởng?"

Cậu ngạc nhiên gọi một tiếng.

Hạ Tư Lê nhìn cậu, giọng điệu như đã đợi rất lâu:

"Cuối cùng cậu cũng ra, tôi chờ nãy giờ rồi."

Mà người hắn chờ—lại chính là mình.

Hứa Mộng Du ngơ ngác:

"Anh đang đợi tôi sao?"

"Ừ."

Hạ Tư Lê cả buổi tối nay đều không thể bình tĩnh.

Kể từ khi nhìn thấy thiếu niên đứng trên sân khấu, hắn đã muốn chạy ngay đến lớp tìm cậu.

Nhìn bóng dáng rực rỡ trên sân khấu, hắn có cảm giác như vừa phát hiện ra một viên đá quý sáng chói.

Mà viên đá quý này—mọi người đều muốn giành lấy.

Hạ Tư Lê chậm rãi nói:

"Biểu diễn xong rồi, không định ăn mừng một chút sao?"

Hứa Mộng Du cười hì hì:

"Mẹ tôi nói, chờ tôi về nhà sẽ tổ chức ăn mừng cho tôi."

"À."

Hạ Tư Lê quay người, bước đi dọc theo con đường vắng vẻ.

Sau một lúc, hắn nhẹ giọng nói:

"Hôm nay cậu biểu diễn thật sự rất xuất sắc."

Hứa Mộng Du vui vẻ đáp, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt:

"Học trưởng, anh cũng vậy!"

Hai người đi được một đoạn, Hạ Tư Lê chợt lên tiếng:

"Muốn ăn gì không?"

"Ăn gì cơ?"

"Tôi biết gần đây có một tiệm trà sữa mới mở. Hôm nay mọi chuyện đều suôn sẻ, cùng đi uống một ly chúc mừng đi?"

"Được a!"

Họ rẽ sang một con phố khác, gọi hai ly trà sữa.

Hứa Mộng Du vốn định trả tiền, nhưng Hạ Tư Lê ra tay quá nhanh, gần như sợ bị cậu giành mất.

Cậu chọn một ly trà sữa khoai môn trân châu, Hạ Tư Lê nhìn thấy thế, liền gọi một ly y hệt.

"Ngon không?"

Hạ Tư Lê hỏi.

"Ngon lắm, tôi cũng là lần đầu tiên tới quán này."

Hai người chậm rãi bước đi trên con phố vắng, ánh trăng nhàn nhạt trải dài trên con đường.

Hứa Mộng Du cắn ống hút, vừa đi vừa nói:

"Học trưởng, anh không đi nhanh chút sao? Trễ quá sẽ không còn xe đâu."

"Không có xe thì gọi taxi về."

"Vậy cũng được..."

Hạ Tư Lê nhấp một ngụm trà sữa, khẽ liếc nhìn người bên cạnh, chợt lên tiếng:

"Mắt cậu..."

"?"

Hứa Mộng Du ngẩn ra, giơ tay sờ sờ khóe mắt, cảm thấy hơi nóng mặt, giải thích:

"Trước khi lên sân khấu, bọn họ nhất quyết muốn trang điểm cho tôi một chút, chỉ dán thêm ít kim tuyến thôi, không kỳ quái chứ?"

Thực ra cũng không trang điểm gì nhiều, chỉ là dùng kim tuyến làm điểm nhấn cho đôi mắt.

Hạ Tư Lê khẽ cười:

"Không kỳ quái... rất đẹp."

Đẹp đến mức hắn không thể dời mắt đi được.

Đến ngã rẽ, Hứa Mộng Du vẫy tay tạm biệt hắn:

"Học trưởng, anh mau đi bắt xe đi, tạm biệt nhé!"

"Chờ chút."

Hạ Tư Lê gọi cậu lại.

"Hả?"

Hắn vươn tay giữ lấy cặp sách của Hứa Mộng Du:

"Khóa kéo của cậu chưa kéo lên, tôi giúp cậu."

"À à, được."

Hứa Mộng Du cúi đầu hút trà sữa.

Ngã tư đường không có đèn, ánh sáng khá mờ.

Hạ Tư Lê nhân lúc cậu không chú ý, lặng lẽ lấy ra một bó hoa đã chuẩn bị sẵn từ trong túi, nhẹ nhàng cắ m vào ngăn cặp của cậu, sau đó mới kéo khóa lại.

"Xong rồi, về đi nhé."

"Học trưởng, tạm biệt!"

Hai người chia tay ở ngã rẽ, Hạ Tư Lê đi về phía trạm xe buýt, còn Hứa Mộng Du thì một mình trở về nhà.

Khi đến trước cửa, cậu tháo cặp sách xuống, định lấy chìa khóa ra. Nhưng ngay lúc mở cặp, cậu chợt nhìn thấy một bó hoa hướng dương cắm bên trong.

Cậu trợn tròn mắt.

Hoa này từ đâu ra vậy?!

Cậu kéo khóa cặp, lấy bó hoa ra, phát hiện bên trong còn kẹp một tấm thiệp hồng nhạt.

Trên đó viết vài dòng chữ ngay ngắn, mạnh mẽ mà tinh tế:

"Trên sân khấu, cậu tỏa sáng rực rỡ. Hy vọng mỗi ngày sau này, cậu cũng có thể nở nụ cười rạng rỡ như hoa hướng dương."

Chắc chắn đây là do Hạ Tư Lê tặng.

Bởi vì khi rời trường, trong cặp cậu hoàn toàn không có bó hoa này.

Cậu khẽ cong khóe môi.

Hạ Tư Lê đang làm gì vậy?

Sao lại lãng mạn như thế?

Tặng hoa, kèm cả thiệp, còn lén lút giấu vào cặp cậu nữa!

Cậu lật mặt sau của tấm thiệp, không ngờ vẫn còn chữ viết.

Trên đó chỉ có một câu ngắn ngủi:

"Tôi có thể rút lại lời nói ngày đó không? Tôi... không thẳng."

"?!!!!!"

Hứa Mộng Du sững sờ.

Không thẳng?!

Là sao???

Hạ Tư Lê... không thẳng???

"Trời ạ..."

Cậu quá sốc, đứng đờ ra tận ba phút, sau đó mới hoàn hồn, vội lấy điện thoại ra.

Hôm nay là lễ hội nghệ thuật, nên cậu được mang điện thoại đến trường.

Cậu mở QQ, tìm tên Hạ Tư Lê, chần chừ một chút rồi gõ tin nhắn.

[Anh không thẳng???]

[Anh không phải nói anh là thẳng nam sao?]

[Anh... từ khi nào cong vậy?]

Cậu gõ một câu lại xóa đi, cứ do dự mãi, cho đến khi Hạ Tư Lê chủ động gửi tin nhắn trước.

[Nhìn thấy hoa chưa?]

[Ừm ừm.]

[Thích quà tôi tặng không?]

[Thích.]

[Buổi sáng đã chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi đến tối để tặng cậu.]

Hứa Mộng Du nghẹn lời.

Cậu lại nhớ đến chuyện nụ hôn trộm hôm đó.

Chẳng lẽ Hạ Tư Lê hôn cậu... là vì hắn thích nam sinh?

Trời ơi!

Hạ Tư Lê nhắn tiếp:

[Ngày mai tan học, có muốn đi cùng nhau không?]

[Được.]

[Vậy ngày mai gặp.]

[Ngày mai... gặp.]

Trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, Hạ Tư Lê gửi đến một đoạn ghi âm.

Hứa Mộng Du áp điện thoại vào tai, nghe thấy giọng nói trầm ấm dễ nghe của hắn:

"Good night."

Hứa Mộng Du vô thức mỉm cười.

Một lát sau, cậu chợt nhìn thấy dòng trạng thái cá nhân của Hạ Tư Lê vừa được cập nhật.

Trên đó chỉ viết một câu:

"Chờ mong mỗi một ngày mai."

Bởi vì, ngày mai sẽ lại được gặp cậu.

— Toàn văn hoàn —
 
Back
Top Bottom