Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chưởng Mệnh Nữ - Cựu Nhai Thập Thất Lộ

Chưởng Mệnh Nữ - Cựu Nhai Thập Thất Lộ
Chương 20: Chương 20



Sau ngày hôm ấy, công chúa trở nên trầm tĩnh hơn.

Ngày xưa nàng vô cùng kiên cường, hiện giờ cũng học theo ta, cũng có lúc yếu đuối trước mặt người khác.

Không biết là nàng nói gì, Hứa Khai kia lại được nàng dỗ dành đến dễ bảo, không phải vì Thích Trường Lan mà giận chó đánh mèo.

Nhưng hắn lại vì muốn làm nhục Thích Trường Lan mà đưa ra ý muốn cưới công chúa làm vợ.

“Công chúa có phong thái thiên nhân, gả cho thằng nhóc Thích gia kia thật sự đáng tiếc, Hứa mỗ nguyện lấy nước làm sính lễ.”

Thích gia quân ở ngay trước mắt, hiện giờ Hứa Khai không chút hoang mang, chẳng qua là vì hai vạn binh mã trong mắt hắn không có gì đáng sợ thôi.

Nếu công chúa gả cho hắn, hắn sẽ có thể nghĩ cách ra lệnh cho mấy chục vạn đại quân canh chừng biên giới của mẫu tộc công chúa trở về kinh thành cứu viện.

Nói là coi trọng vẻ đẹp của công chúa, trên thực tế không phải là trong lòng có âm mưu sao?

Hứa Khai là phản tặc, nếu công chúa gả cho hắn, chính là thua thiệt rất lớn.

Muốn làm Hoàng hậu của Thích Trường Lan lại vô cùng gian nan, sau này đăng vị cũng sẽ khó khăn hơn.

Công chúa hư tình giả ý mà ứng phó với hắn, ngầm tới tìm ta bàn bạc.

Ta không hoảng hốt chút nào nói, “Hiện tại có một cách có thể giải được khốn cục trước mắt, chỉ là không biết công chúa có đồng ý không?”

Công chúa ngước mắt nói, “Cách gì?”

“Để bệ hạ cưới ta làm hoàng hậu.” Ta lẳng lặng nói.

Thập Tứ Hoàng tử đã sớm có vị hôn thê, chỉ là vẫn luôn không thể thành hôn.

Hiện giờ hắn bị trúng độc mà ngu dại, lại là một con rối, người kia có lẽ là không muốn gả.

Công chúa lộ ra vẻ mặt khó hiểu, “Việc này dễ như trở bàn tay, chỉ là vì sao? Ngươi gả cho em ta, sao có thể giúp ta thoát khỏi khó khăn?”

“Công chúa có nhớ rõ, ta và ngài nói tới lời đồn của tổ tiên không?”

Hiện giờ vận mệnh Quốc gia đã hết, hấp thụ vận mệnh quốc gia sẽ tăng nhanh tốc độ diệt vong, là thuận thế mà làm.

Đã có thể thuận theo thiên mệnh, lại có thể tu luyện bằng vận mệnh quốc gia, loại cơ hội này sao ta có thể bỏ lỡ?

Tâm niệm của công chúa thay đổi rất nhanh, chợt cả kinh.

“Ngươi là nói đến… chưởng mệnh nữ?”

“Đúng vậy!”

Ta vươn tay, bàn tay tinh tế trắng nõn, như ngọc như châu, chỗ nào cũng hoàn mỹ.

Ngay sau đó, trong lòng bàn tay xinh đẹp của ta hiện ra một đám lửa.

Sau khi ánh lửa tắt, lại tràn ra nước.

“Mấy vị phu quân kia của ta, đều là bị ta nuốt hết khí vận mà chết. Hiện giờ ta đã sắp Trúc Cơ, trở thành người tu tiên chân chính.”

“Nếu để bệ hạ cưới ta, ta có thể hấp thụ vận mệnh quốc gia. Vận mệnh quốc gia của bổn triều một khi đã mất hết, Thích Trường Lan thế như chẻ tre, đánh thẳng vào kinh sư.”

“Đến lúc đó, Hứa Khai lại có gì đáng sợ?”

“Còn nữa, đánh giặc quá nhanh đối với Thích gia cũng không phải chuyện tốt. Bọn họ không có cách nào hoàn toàn dọn dẹp địa bàn, nỗi nhớ nhà của bá tánh cần có thời gian. Tốc độ nhanh sẽ mang đến nhiều tai hoạ ngầm.”

“Đợi đến khi thời cơ chín muồi, công chúa mang thân phận cô nhi của tiền triều, có thể liên hợp tất cả những cựu thần bị Thích Trường Lan động chạm đến lợi ích, thảo phạt nghịch tặc Thích Thị.”

“Ngài có chính thống, lại có binh lực của mẫu tộc, lại có ta là dị nhân tương trợ, chẳng phải sẽ dễ dàng có được giang sơn này dễ như trở bàn tay sao?”

Giọng nói của ta mãnh liệt, trưởng công chúa lại chưa bị thuyết phục ngay.

“Nhàn Nhân, việc này cô phải nghĩ lại.”

Ánh mắt sâu thẳm của nàng dừng lại rất lâu ở cánh tay kia của ta, ta giả vờ không nhìn thấy sát ý ẩn chứa trong ánh mắt của nàng.

Không phải tộc ta, tất có dị tâm.

Công chúa còn chưa tới tuổi cầu tiên vấn đạo.

Nàng trẻ trung khoẻ mạnh, không biết bệnh cũ đối với người già yếu đáng sợ tới mức nào.

Làm gì có người cầm quyền nào ở tuổi tráng niên đối mặt với thủ hạ có lực lượng lớn trong tay mà không sinh ra lòng kiêng kỵ chứ?

Thậm chí nàng sẽ nghĩ, Tống Nhàn Nhân đến tột cùng là từ khi nào bắt đầu có ý tưởng giành lấy vận mệnh quốc gia?

Nàng quen biết với ta, rốt cuộc là ngoài ý muốn, hay bởi vì ta có âm mưu từ trước?

Trước khi đi, công chúa hỏi ta: “Ngươi vốn có thể không nói ra, âm thầm mưu hoa việc hôn nhân này, với tâm cơ của ngươi, gả cho bệ hạ cũng không phải là việc khó.”

“Đến lúc đó, cho dù ngươi chiếm lấy vận mệnh quốc gia, ta cũng không biết gì.”

“Vì sao phải báo cáo chân tướng cho ta?”

Những lời này sau lưng tiềm tàng một câu nói khác, “Vì sao phải để ta nghi kỵ ngươi?”

Ta khom mình hành lễ.

“Đây là át chủ bài của thần, cũng là nhược điểm của thần, thần trao cho chủ nhân nhược điểm của mình, chính là cho ngài quyền lưc tổn thương ta.”

“Thần biết nhiều chuyện của ngài như thế, nếu trên tay không có đồ vật gì có thể kiềm chế ta, ngài có thể yên tâm để dùng ta sao?”

“Hành động của thần, chỉ vì muốn cùng cố tình quân thần lâu dài của chúng ta.”
 
Chưởng Mệnh Nữ - Cựu Nhai Thập Thất Lộ
Chương 21: Chương 21



Nghe vậy, công chúa trầm mặc hồi lâu.

Sau một lát, nàng ngẩng đầu, trong mắt hình như có nước mắt.

“Nhàn Nhân, ngươi suy nghĩ quá mức chu toàn, trung thần như thế, cô thật sự hổ thẹn!”

Ta cũng đầy mắt rưng rưng, “Chỉ mong chủ nhân của ta nhanh chóng quy vị, thành được nghiệp lớn. Trừ cái này ra, Nhàn Nhân không còn cầu mong gì khác.”

Khi công chúa rời đi, trên mặt vẫn còn nước mắt, ta lại biết, nước mắt của nàng có mấy phần giả dối.

Nàng cuối cùng cũng học được cách nghi kỵ, cũng học được cách giả dối đối với ta.

Từng chiêu số ta dạy nàng, hiện giờ đều dùng lên người ta.

Thật là tốt!

Con đường này vốn chính là một con đường cô độc, nàng thân là phụ nữ, càng không thể tin tưởng bất kỳ ai, bao gồm ta.

Huống chi, lời nói của ta đối với nàng, ba phần thật bảy phần giả.

Ta nói cho nàng chuyện này, một là bởi vì trong lòng nàng có khúc mắc đối với quá khứ giữa ta và Thích Trường Lan.

Nàng đã biết Chưởng Mệnh Nữ có thể đoạt khí vận của chồng, lúc nào cũng có thể nói cho Thích Trường Lan.

Vì thế, cho dù thế nào thì Thích Trường Lan cũng không thể cưới ta, càng không thể nạp ta làm phi.

Hai là bởi vì, xin giúp đỡ nàng là phương pháp nhanh nhất để gả cho bệ hạ.

Càng gần với Trúc Cơ, ta càng cảm giác được lớp ngăn cách của thế giới.

Linh khí của thế gian này cằn cỗi, không đủ để chống đỡ người tu tiên như ta.

Chỉ sợ ngày đột phá trúc cơ chính là ngày ta thoát ly thế giới này.

Đến lúc đó, cho dù nàng có muốn giết ta, có kiêng kỵ ta hay không, thì liên quan gì tới ta đâu?

*

Quả nhiên, ngày hôm sau, Hứa Khai triệu kiến ta.

Ta bôi mặt đến nỗi ảm đạm không có chút ánh sáng nào, tiến đến gặp hắn.

“Nghe nói là mỹ nhân, hôm nay vừa thấy, hoá ra cũng chỉ có thế.” Sắc mặt hắn nặng nề.

Ta giống như chưa nghe thấy tiếp tục duy trì tư thế hành lễ.

“Nghe nói, ngươi cùng bệ hạ tình đầu ý hợp?”

“Vâng!”

“Được, vậy thì ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ đại hôn với bệ hạ.”

“Dạ!”

Ngày xưa đại hôn của Đế Hậu ít nhất cũng phải chuẩn bị mấy tháng.

Hiện giờ phản tặc này chỉ cần ra lệnh một tiếng, vua của một nước đã nghênh thú Hoàng Hậu.

Thật hoang đường, cũng thật là thú vị!

Trở về chỗ ở, Thảo Nhi bẩm báo với ta tin tức nàng hỏi thăm được.

“Công chúa điện hạ nói, nàng đã từng thề trước khi mẫu phi của nàng mất, đợi Hoàng Thượng thành hôn rồi mới có thể gả chồng.”

“Vẫn luôn luôn không thể thành hôn với nghịch tặc Thích thị cũng là vì lý do này.”

“Hiện giờ phu nhân ngài tình đầu ý hợp với Hoàng Thượng, chỉ cần thành toàn cho đôi giai ngẫu các ngươi, nàng nguyện sẽ hôn phối cùng Hứa tướng quân.”

Ta nghe được thì cười không ngừng.

Chiêu này thật là quen tai, còn không phải là lý do thoái thác lúc trước ta lừa gạt Thi Lương sao?

Ta cảm khái, “Công chúa trưởng thành rồi!”

Nghe xong câu này, Thảo Nhi sụt sịt, không ngờ lại ch** n**c mắt.

“Thảo Nhi ngoan, ta sắp làm Hoàng Hậu rồi, ngươi khóc cái gì thế?”

Thảo Nhi lắc đầu, “Ta chỉ là cảm thấy… ngài quá khổ.”

Khổ ư?

Sao ta lại không cảm thấy thế.

Mỗi ngày tỉnh lại, ta đều sẽ tới gần dã tâm của mình một chút, có gì khổ đâu?

Ta lắc đầu: “Đứa nhỏ ngốc này, ta thật sự rất tốt, sao có thể khổ được?”

Thảo Nhi lấy hết can đảm, “Ta đã nghe nói, nàng cùng với Thích tướng quân vốn là hôn phu hôn thê, vì công chúa coi trọng tướng quân, các ngươi bị cứng rắn chia rẽ.

“Hiện giờ tướng quân sắp đánh vào kinh thành, công chúa lo lắng trong lòng Tướng quân vẫn có vị trí của ngài, mới cầu Hứa tướng quân ban ngài cho bệ hạ.”

“Hiện giờ bệ hạ ngu dại, xuống tay không biết nặng nhẹ, cung nữ hầu hạ đều bị đả thương. Tuổi ngài còn trẻ đã không có chỗ dựa dẫm, sao có thể không khổ được?”

“Dựa dẫm sao?”

Ta lẩm bẩm lầu bầu: “Ta cũng không dựa dẫm vào cái đó.”

Thấy Thảo Nhi vẫn lo lắng đầy mặt, ta lại nhịn không được mà trấn an nàng: “Ta từ tiểu thư nhà quan trở thành nha đầu chải đầu ở thanh lâu, lại đi từng bước bò ra khỏi chỗ kia, hiện giờ sắp trở thành mẫu nghi thiên hạ, hưởng thụ khí vận của thiên hạ.”

“Mấy năm gần đây, ta phải trả giá nhiều hơn rất nhiều.”

“Có rất nhiều nữ nhân trả giá đồ vật nhiều hơn ta gấp nhiều lần, cuối cùng hai bàn tay trắng mà chết đi. Ta cảm thấy việc làm ăn này rất có giá trị.”

Thảo Nhi cái hiểu cái không, “Nhưng mà, bỏ lỡ Thích tướng quân, ngài sẽ không tiếc nuối sao?”

Tiếc nuối ư?

Có lẽ đi!

Nếu ta không có huyết mạch của Chưởng Mệnh Nữ, có lẽ ta sẽ không khuyến khích công chúa, có lẽ tự mình đoạt vị một lần, cũng không biết được.

Chỉ tiếc, quyền lực của hoàng quyền, phú quý của thế gian, sao có thể so sánh với tu tiên cầu đạo chứ?

Tống Nhàn Nhân ta chỉ cần tốt nhất, nếu đã có thể phi thăng thành tiên, một trăm Hoàng Đế ta cũng không làm.

“Thảo Nhi à!” Ta sờ sờ đầu nàng, “Sở cầu suốt đời ta không ở đây!”

“Vậy thì ở đâu?”

“Ở nơi đại tiêu dao, đại tự tại”
 
Chưởng Mệnh Nữ - Cựu Nhai Thập Thất Lộ
Chương 22: Chương 22



Khi quan sửa chữa ngọc diệp viết tên ta lên ngọc diệp, quanh tân ta bỗng nổi lên gió to.

Khi ta cùng đứng trên đài cao tế thiên với Hoàng Đế ngu dại, thiên địa mở mang, khí vận đủ màu sắc trào ra từ khe đất, cuồn cuộn không ngừng rót vào thân thể của ta.

Vô cùng nhẹ nhàng vô cùng khoan khoái.

Thiên địa trong tay, giang sơn mặc ta sai phái.

Ta không khỏi cười to.

Người hầu bên cạnh không hiểu vì sao ta bật cười, bọn họ bị cuồng phong nổi đến nỗi ngã trái ngã phải, không thể không nằm phục trên mặt đất, miễn cho bị gió thổi đi.

Khí vận càn khôn, linh khí nhân gian, tất cả đều tụ tập trên đỉnh đầu ta.

Linh lực trong cơ thể ta điên cuồng vận chuyển, dựa theo công pháp đánh sâu vào kỳ kinh bát mạch.

Linh khí hút vào kinh mạch quan khiếu hoá thành linh dịch, linh dịch như mưa nhập đan điền.

Vận thế đế quốc Tây Sơn khi chiều tà trở thành đồ bổ tốt nhất, tẩm bổ các loại kinh lạc bị hao tổn do tu luyện quá sức.

Linh dịch xuất phát từ đan điền, hoá thành mấy du ngư, phân biệt hướng tới huyệt Tử Phủ ở đỉnh đầu cùng Dũng Tuyền ở lòng bàn chân.

Du ngư hoá thành thuỷ xà, thuỷ xà hoá thành cự mãng.

Cự mãng lại hoá thành giao long, giao long lại hoá rồng.

Mây đen dồn nén bao phủ khắp nơi, ẩn ẩn ánh điện trong mây, lôi đình chớp động.

Tử điện đánh từ trên xuống, ta đẩy Hoàng đế ra, đôi tay nghênh đón lôi kiếp.

Cảm giác đau nhức từ bàn tay truyền khắp người, hội tụ ở kinh mạch của ta, lôi điện lẹt xẹt đánh tan những luồng khí bẩn thỉu từ trên người ta!

Đạo lôi điện thứ hai đánh hết nghiệt nợ của ta, Thi Lương, Lương Mục, Mục Kỳ, cha ta… những người này tụ tập trên người ta, phát ra tiếng gào thét đau khổ.

“Ta có lẽ có lỗi với các ngươi,” Ta lạnh lùng nói, “Nhưng phụ nữ sinh ra đã bị thế nhân đối xử không tốt, sao lại không có người phải trả giá đắt chứ?”

“Không ăn máu thịt của các ngươi ta cũng không thể sống, cho nên, thỉnh các ngươi đi tìm chết đi!”

Đầu ngón tay của ta trào ra mấy luồng lửa nóng, đốt cháy mấy tâm ma này.

Lôi kiếp hết đợt này tới đợt khác, không xuất hiện khe hở cho ta th* d*c.

Không biết qua bao lâu sau, màu sắc của thiên lôi càng ngày càng nhạt dần, càng ngày càng tới gần màu vàng.

Tiếng sấm vang lên! Giống như người khổng lồ viễn cổ phát ra tiếng rống giận, sấm sét màu vàng kim lấy thế không thể ngăn cản đánh vào đỉnh đầu của ta!

Cả người ta bị đánh đến rách nát tung toé, ta ngửa mặt lên trời thét dài:

“Ta muốn thiên địa tạo ra mưa gió, sao Kim Ô dám ló khỏi mây…”

Mưa to tầm tã ầm ầm tới!

Trong đan điền của ta giống như bị bổ ra một chỗ cho tiên linh, vô số linh lực theo khí vận dũng mãnh chảy vào đó.

Từ nơi xa có binh lính đưa tin thúc giục ngưa, kêu to:

“Hứa tướng quân…”

“Kinh thành bị phá!”

*

Thích Trường Lan suất quân xông vào cửa cung là lúc lôi kiếp đã sớm dừng lại.

Chân trời ráng màu vạn trượng, điềm lành rực rỡ.

Bá tánh nghị luận sôi nỏi, đều nói là Thích Trường Lan là chân long trời giáng, cho nên hắn vừa vào kinh thành đã sinh ra dị tượng.

Hứa Khai ngàn vạn không ngờ, Thích gia quân chỉ có hai vạn binh mã, thế mà thật sự có thể công phá cửa lớn kinh thành.

Hắn biết rõ bản thân mình sắp chết, tuyệt vọng mà hận từ sâu trong lòng, giết không ít phi tần và cung nữ của tiên hoàng.

Vẫn còn sát khí, tay hắn cầm theo trường đao nhiễm máu vọt vào nội điện của công chúa, cười dữ tợn nói: “Công chúa đang đợi vị hôn phu tốt của ngươi phải không?”

“Thích tặc làm hỏng nghiệp lớn của ta! Hôm nay ta giết không được hắn, thế thì giết vị hôn thê của hắn chôn cùng ta.”

“Trên đường tới hoàng tuyền có công chúa làm bạn, cũng coi như một chuyện vui!”

“Chỉ là không biết thằng nhóc Thích Trường Lan kia, bị ta đoạt vợ, sẽ nghĩ gì nhỉ?”

Nói xong, hắn cười ha ha.

Công chúa cũng hơi hơi mỉm cười với hắn.

Roi dài trong tay nàng vung lên, giống như linh xà một ngụm ngậm lấy cổ của Hứa Khai, Gai trên roi chui vào máu thịt hắn.

Tướng lãnh nhiều năm chém giết không ngờ rằng, công chúa nhìn thì nhu nhược ở trước mặt hắn lại có lực phản kích, cả khuôn mặt tím lại, nắm chặt lấy roi ở trên cổ ra.

Công chúa tay cầm cán roi, dùng sức túm một cái, Hứa Khai đã ngã lăn trên mặt đất vài vòng.

Trên mặt đất tất cả đều là mảnh nhỏ, gáy của Hứa Khai không biết bị thứ gì đâm vào, cứ như thế mà chết.

“Ta lo lắng an nguy của ngươi mới vội vàng tới đây, hiện giờ xem ra thật dư thừa.”

Ta hiện thân từ một góc, khẽ cười một tiếng.

“Hôm nay kinh thành mưa to gió lớn, sấm sét ầm ầm, liên quan tới ngươi không?” Công chúa lau vết máu trên roi, thấm giọng hỏi

“Đó là ta đang độ kiếp.”

Ta kéo tay nàng đi tới bên cạnh cửa sổ, cho nàng xem sương mù ngũ sắc bên bầu trời.

Kim quang hà ảnh như nước chảy từ trên trời giáng xuống, chiếu xuống nhân gian.

“Nhờ phúc của công chúa, hiện giờ ta đã là Trúc Cơ rồi.”

“Thông đạo thế gian bị thiên lôi bổ ra, ta sắp phải rời khỏi trần thế, đi tới nơi tụ tập của người tu tiên. Trước khi rời đi, vội vàng trở về cứu ngươi một lần.”

“Chẳng qua lần này ta dường như lo lắng nhiều rồi!”

Công chúa nghe vậy sửng sốt, “Ngươi… phải đi ư?”

“Đúng vậy!”
 
Chưởng Mệnh Nữ - Cựu Nhai Thập Thất Lộ
Chương 23: Chương 23



Ta lấy ra một viên đá nhìn có vẻ rất bình thường nhét vào lòng bàn tay nàng, “Cái này ngươi giữ cẩn thận. Viên đá này có thể bóp nát ba lần, sau khi bóp nát thì xung quanh mười thước sẽ xuất hiện dị tượng điềm lành.

“Khi nào dùng, có lẽ trong lòng ngươi hiểu rõ.”

“Còn nữa, tì nữ của ta tên Thảo Nhi phó thác cho công chúa. Nàng không thông minh lắm, nhưng làm người trung thành lại rất thức thời, chỉ cần cho nàng ăn cơm, nàng sẽ trung thành với ngươi.”

Thấy thân thể của ta dần bị kim quang bao vây, công chúa nhịn không được chạy tới hỏi: “Vậy thì khi nào ngươi mới trở về? Tống Nhàn Nhân? Khi nào ngươi chở về?”

“Có lẽ, đợi ngày ta thành tiên đi!”

Nửa người đã biến mất trong ráng ngũ sắc, trước khi đi, ta thì thầm với nàng một câu.

“Đi đi, yêu hắn, giết hắn, sau đó thay thế hắn!”

Nói xong, ta cười xinh đẹp với Thích Trường Lan vừa đuổi tới, hoàn toàn tiến vào cột sáng phi thăng.

Một màn này, có lẽ Thích Trường Lan cả đời khó quên.

Ta đã từng là hôn thê của hắn, hy sinh dung mạo cứu hắn một mạng, còn vì hắn mà thân hãm bùn lầy.

Hiện giờ lại ở trước mặt hắn tắm gội thần quang, phi thăng thành tiên.

Sao hắn có thể quên được chứ?

Có ta chắn ngang, Trưởng công chúa và Thích Trường Lan chỉ sợ không thể nào trở thành thần tiên quyến lữ được.

Nàng càng yêu hắn sẽ càng hận hắn.

Năm rộng tháng dài, đôi đế hậu này tất nhiên sẽ có một hồi chém giết vô cùng thảm thiết.

Ta muốn ngăn chặn hết thảy khả năng để công chúa an tâm ở hậu vị, ta muốn buộc nàng, để nàng không thể không tranh, không thể không đoạt.

Đáng tiếc, ta không thể nào tận mắt nhìn thấy một ngày nàng tay cầm ngọc tỉ, ngồi trên long ỷ.

Kết thúc

Buổi đêm, ta lắc lư lảo đảo bay vào hoàng cung.

Có mấy nữ tử mặc quan phục đầu đội ô sa ở cửa cung lúc nãy còn vì tân chính mà khắc khẩu.

Cung nữ cầm đèn tuần du nhỏ giọng nói với nhau: “Dạo này bệ hạ ngủ không yên ổn lắm, chớ kinh động ngài ấy.”

Ta tìm được tẩm cung của công chúa, xuyên tường đi qua, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng ngủ.

Nàng đã già rồi.

Dung mạo đã từng xinh đẹp như hoa đào, như nước mùa xuân cũng bị năm tháng xoá nhoà, làn da của nàng trở nên lỏng lẻo, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Giữa mày nàng có rất nhiều nếp nhăn rất sâu, có nghĩa là không ít chuyện phiền lòng.

Đôi mắt nàng không còn trong sáng nữa, mà giống như một đầm nước sâu không lường được, không biết trôi về đâu.

“Ngươi tỉnh rồi!”

Ta cười nói.

“A, ta tỉnh rồi.” Nàng nói.

“Ngươi già rồi.”

“Phải không? Vài thập niên đã qua, Thảo Nhi cũng không còn nữa, ta cũng nên già đi thôi.”

Nói xong, nàng oán giận: “Ngươi vẫn là dáng vẻ lúc trước. Không, ngươi còn xinh đẹp hơn cả ngày xưa”

“Rốt cuộc ngươi làm lụng vất vả vì chính vụ, ta lại đi cầu tiên vấn đạo. Tiên nhân luôn có một vài thuật dưỡng nhan” Ta nói đùa với nàng.

“Làm thần tiên thật là tốt, thâm cung nội uyển tự tiên quay lại.”

“Cũng không dễ như vậy.” Ta không khỏi trả lời.

“Mấy năm nay ngươi sống thế nào? Tiên giới chính là nơi lầu các giữa mây mù, tiên ba dị thảo?”

“Tiên ba dị thảo thì có thật.” Ta trả lời, “Chỉ là tiên giới cũng không phải tiên giới, chẳng qua là một đám phàm nhân cầu tiên thôi. Vẫn là một đám cướp đoạt lẫn nhau mà thôi.”

“Nói với ta một chút về ngươi trong mấy năm qua đi!”

Nàng giống như có chút mệt mỏi, hé mở mắt ra.

Ta nghĩ, nhất thời không biết nói từ đâu, một lúc lâu sau mới nói:

“Ta đi tìm sư tôn, có thêm môn phái, học tập tâm pháp và chiêu thức, môn phái tên là Cát Tinh Môn, kể từ chưởng môn cho tới đệ tử đều là quỷ xui xẻo.”

“Nguyên nhân là, công pháp bổn môn tuy mạnh, nhưng lại cần phải tiêu hao khí vận, rất nhiều đệ tử kinh tài tuyệt diễm đều chết trong các loại xui xẻo trùng hợp.”

“Cho nên, các môn phái đều gọi người của phái ta là Tang Môn Tinh.”

“Công pháp này thật ra lại thích hợp với ngươi.” Nữ đế hừ lạnh.

“Thế nên ta lại càng cần một vị phu quân mới,” Ta thở ngắn than dài.

“Đạo lữ đầu tiên ta tìm được ở Tu Tiên giới là một con cháu thế gia tu tiên, hắn đối xử với ta rất tốt, ôn nhu săn sóc, ân cần đầy đủ, phong tư tuấn tú, còn rất hiểu tình thú.”

Nữ đế lại không tin cái này: “Nếu hắn thật sự là người tử tế, cũng không đến mức bị Tống Nhàn Nhân ngươi tìm tới cửa.”

Ta cười giảo hoạt: “Đúng vậy, gia tộc của bọn họ sở dĩ hưng tịnh là bởi vì bọn họ nuôi một loại Phệ Linh Trùng. Bọn họ bắt những tu sĩ có thiên phú ưu dị không có xuất thân tốt, để cho trùng này g*m c*n linh căn. Hai mươi tu sĩ mới có thể nuôi được một Phệ Linh Trùng.

“Mà người dùng Phệ Linh Trùng, những tu sĩ có thiên tư vốn rất bình thường cũng có thể biến thành thiên linh căn, tu vi tiến triển rất nhanh.”

“Sau khi ta gả tới, ai cũng khen ta hiền huệ hiểu chuyện, sau đó chuyện phệ linh trùng bị lộ ra, vận khí của nhà này cũng hạ xuống, lại bị ta phá sạch, một thế hệ mới đều là phàm nhân, ngay cả Ngũ linh căn cũng không có.”

“Đạo lữ kia của ta cũng bởi vì vận đen quấn thân mà bị sét đánh chết.”
 
Chưởng Mệnh Nữ - Cựu Nhai Thập Thất Lộ
Chương 24: Chương 24



Sau khi nói xong, ta lại hỏi: “Ngươi thì sao? Thân là hoàng đế, có phải là đều như ý không?”

“Sao mà như ý được chứ, đâu đâu cũng là chuyện phiền lòng mới đúng.”

Nữ Đế xoa xoa chỗ lông mày.

“Làm Hoàng Đế chính là người cô đơn, đã không có đôi mắt, không có lỗ tai, kinh thành như thế nào, một châu thế nào, một huyện như thế nào, một trấn như thế nào, đều dựa vào người khác nói cho ta nghe, thật giả khó phân biệt.”

“Đại thần trên triều đình khắc khẩu toàn vì lợi ích từng người, xuất thân thế gia thì gồm thâu thổ địa để trốn thuế điền, xuất thân hàn môn thì kết bè kết cánh. Trẫm làm việc hợp với ý bọn họ thì là anh minh thần võ, không hợp ý bọn họ thì là tầm thường hoa mắt ù tai!”

“Mỗi người đều tham ô, khó làm thanh quan, thanh quan không thông đồng với đồng liêu làm bậy, những kẻ tham ô thì nghi ngờ hắn muốn mật báo, hoặc là vu hãm, hoặc là thiết kế cho hắn phạm sai lầm, bắt lấy nhược điểm, nếu không thì phải diệt trừ.”

“Xảy ra chuyện, cuối cùng bị đẩy ra để ta sử lý, không có một ai là đầu khỏ gây tội.”

“Trẫm muốn biết lê dân sinh hoạt thế nào, nhưng bá tánh đến thôn đến huyện lệnh đến tri phủ, đến triều đình lại đến hoàng cung, vô cùng xa xôi! Một người nói chuyện báo cho người khác, truyền đến thứ tư là khác hoàn toàn so với nguyên dạng. Huống chi có tận bốn phủ nha? Khi truyền tới lỗ tai ta luôn là một mảnh thái bình, nhưng thế đạo gian nan, nào có nhiều thái bình như thế? Trẫm định phái người đi tra, làm sao có thể tra được thiên hạ?”

“Thời gian đã lâu rồi, trẫm cũng cảm thấy, cái gọi là Hoàng Đế chẳng qua là vừa điếc lại vừa mù.”

“Ta nói muốn thiết lập nữ học, để bọn họ đưa nữ nhi tới đọc sách, ai ngờ đến khi nữ học được tổ chức, lại không có người hỏi thăm.”

“Con gái thế gia đều có lớp học tại gia, không thích học đường nữ học ngư long hỗn tạp.”

“Con gái thương hộ thì không lo ăn mặc không người quản thúc, chỉ thích tính sổ, cảm thấy học kinh sử không có tác dụng gì.”

“Con gái nhà nghèo thì phải làm việc, thường ngày còn phải làm công trợ cấp trong nhà, cha mẹ sao có thể chịu thiếu tiền thu, nuôi dưỡng nữ nhi, dạy nàng đọc sách biết chữ?”

“Ta mới nói, những nhà cho con gái đi học, mỗi tháng được tiền trợ cấp.”

“Không xong rồi,” Ta thở dài.

“Đúng vậy, trong khoảng thời gian ngắn, lừa bán nữ tử lại trở nên hưng thịnh, không ít nữ nhi nông hộ bị bắt cóc, chỉ vì lấy phần trợ cấp này.”

Nữ đế lắc đầu, “Trẫm thế mới biết, lòng người khó dò, chính lệnh có vẻ tốt, cũng bị nhân tâm vặn vẹo biến thành ác chính.”

“Sau đó ngươi giải quyết như thế nào?”

“Ta lệnh cho vương công quý nữ nhập nữ học, con gái thế gia muốn kết giao phần nhân mạch này, sẽ phải đọc sách ở nữ học.”

“Con gái thương hộ học khi khảo hạch nếu hoàn thành giáp đẳng sẽ được giảm miễn một chút thương thuế.”

“Con gái nhà nghèo nhập học, có thể học thủ công ở nữ học kiếm tiền bạc cơm canh, tiền công cao hơn giá trung bình ở địa phương.”

“Ta còn ra lệnh cho Thảo Nhi thiết lập giám thị, điều tra định kỳ cẩn thận, những kẻ lừa bán nữ tử nhẹ thì lưu đày, nặng thì chém đầu. Kể từ đó nữ học của trẫm mới có học sinh.”

Làm Nhân Hoàng quả nhiên vất vả, ta thầm nghĩ.

“Thích gia quân trung thành và tận tâm với Thích Trường Lan, đại quân ở biên cương của cữu gia cho dù có triệu hồi tới cũng phải mấy tháng, trên tay không có binh lực, muốn mưu triều soán vị cũng gian nan vô cùng.”

“Đúng là không dễ.” Nữ đế thở dài, “Khi chúng ta thành hôn, núi sông vẫn rách nát khổ sở, nghĩa quân nhiều như bùn lầy, Nguỵ đế ở phương nam càng như hổ rình mồi.”

“Ta cùng Thích Trường Lan chinh chiến khắp nơi, hắn phụ trách giết địch lập công, ta mượn cơ hội thi cứu trên chiến trường, bọn họ sống thì thành người của ta.”

“Ta lấy ra những tiểu binh rất có tiềm lực, bảo Thảo Nhi bắt chuyện với phụ nhân nhà bọn họ, ta nhớ kỹ tên họ của bọn họ là gì, nhà ở đâu, huynh đệ tỉ muội trong nhà có mấy người, trên người có vết thương cũ không, ăn uống có ăn kiêng không.”

“Mỗi lần phân phát ban thưởng cho Thích Trường Lan, ta đều chu đáo săn sóc. Nếu sức khoẻ ta không tốt, Thích Trường Lan đi làm, sẽ kiếm ta một bậc.

“Nếu có cơ hội lập công, ta không có dấu vết mà tiến cử bọn họ, Thảo Nhi lại nói tỉ mỉ cẩn thận với các phụ nhân, thời gian càng dài, bọn họ không còn biết đến Thích Trường Lan, chỉ cảm nhớ ân đức của ta.”

“Vài vị anh em nuôi của Thích Trường Lan, mỗi người đều là hào kiệt đương thời, ta có ý định châm ngòi, lập công ít thì ta mượn danh của Thích Trường Lan, nói là bị thương nặng, phong thưởng nhiều, lập công nhiều, ta cố tình chèn ép. Phu nhân mấy nhà cũng khó chịu với nhau.”

“Có chút việc nhìn như nhỏ không đáng kể, thật ra là nơi nên để ý…”

“Tình cảm dù có sâu nặng đến đâu cũng không thể nào không tiêu ma vì những vụn vặt gia đình. Cuối cùng, Thích gia quân bình định thiên hạ trở về, Nguỵ đế ở phương Nam đầu hàng, nhưng nhân tâm lại rối loạn.”

Nàng nói thì nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng ta biết, những việc này sao không phải là tốn bao nhiêu công mài nước quanh năm suốt tháng?

“Con đê ngàn dặm, sụp vì tổ kiến. Thích Trường Lan tự phụ dũng mãnh chỉ sợ là không nhìn thấy những việc nhỏ không đáng kể này.” Ta cảm thán.
 
Chưởng Mệnh Nữ - Cựu Nhai Thập Thất Lộ
Chương 25: Chương 25 (Hết)



Nàng không nói tiếp, ngược đầu quay lại hỏi ta: “Còn ngươi thì sao? Trẫm không tin, người tham lam như ngươi lại chỉ tìm một đạo lữ đã dừng tay.”

Ta bật cười, nàng thật sự hiểu biết ta.

“Ta hả, sau khi lại tìm một vị đạo lữ thân nợ trọng nghiệt, môn phái tu sĩ cấu kết buôn bán với Ma giới cũng tan thành mây khói. Nhưng ta không dự đoán được, vô số việc kỳ lạ trong giới tu hành, cho dù ta có giấu giếm đến đâu cũng vẫn bị lộ dấu vết, bị người có tâm theo dõi.”

“Người này trong lúc vô tình đã có được một quyển ma công thượng cổ, có thể lạc ấn trên người nữ tử, khiến cho đối phương khăng khăng yêu mình. Hắn dùng loại ma công này bắt cướp rất nhiều nữ tu, khiến các nàng cam tâm tình nguyện trở thành lô đỉnh của mình, ở một núi sâu kiến tạo cung điện, trải qua cuộc sống tiêu dao hậu cung ba ngàn giai lệ.”

“Cộng sinh với ma công còn có một phần nữ phổ, bên trong kỹ càng tỉ mỉ ghi lại mấy trăm loại thể chất nữ tử có giúp ích đối với nam tử, ví dụ như thể Thuần âm, lưu ly tinh thể,... trong đó tất nhiên cũng có ghi chép về Chưởng Mệnh Nữ.

“Hắn lại cảm thấy hai môn phái gia tộc hai vị đạo lữ của ta cũng lạ, tìm kiếm cẩn thận mới tìm thấy ta.”

Nữ đế vỗ tay cười to, “Hắn biết gió ngươi sát phu, còn dám dưỡng hổ vi hoạn.”

Ta cũng buồn cười, “Trong lòng hắn tràn đầy tin tưởng, cho rằng, ta giết chồng chỉ vì chưa từng gặp chân tình. Nữ nhân lạnh lùng giống như ta, càng ngoan độc, sau khi động tâm lại càng là không oán không hối hận.”

“Hắn chưa bao giờ chịu giáo huấn, từ trước đến nay tự cho mình rất cao, vào ngày hắn bắt được ta đã hạ ấn, khiến cho ta khuynh tâm luyến mộ hắn”

“Sau đó ra lệnh cho ta gả vào danh môn đại phái, cướp lấy khí vận, lại chuyển vận lên người hắn.”

“Chỉ là hắn không hiểu, có nữ tử khuynh tâm luyến mộ nam tử, sẽ toàn tâm toàn ý nghe theo, có nữ tử động tâm lại không hề suy nghĩ mà giết người.”

“Hắn lại càng quên, ngoài việc là một chưởng mệnh nữ, ta còn là một tu sĩ.”

“Ta nhu tình mật ý, lòng tràn đầy ngưỡng mộ mà dựa vào ngực hắn, lại âm thầm dùng pháp bảo đánh nát Nguyên Anh của hắn.”

“Sau khi kẻ này bị ta giết, những nữ tử kia tỉnh táo lại, sôi nổi nôn mửa không ngừng.”

“Các nàng câu đi thần hồn của hắn, huỷ diệt thần trí của hắn, sau đó cũng không biết làm gì nữa. Dù sao là hắn xứng đáng, chẳng có gì để nói cả.”

“Chỉ là trước khi hắn chết đã bày ra một trận, đến khi ta rời núi mới phát hiện, ai cũng biết được ta có thân phận làm chưởng mệnh nữ. Bởi vì trong lời đồn ta có bản lĩnh tiêu diệt cả tộc cả phái, lại bị bầu thành đứng đầu trong sáu đại yêu nữ.”

“Sư tôn của ta vô cùng sung sướng, muốn ta mau mau đi sinh con gái để khai chi tán diệp, truyền thừa huyết mạch quý giá này, sau này hắn cũng không sợ Cát Tinh Môn không có người thừa kế.”

“Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả đàn ông giới tu hành đều cảm thấy bất an, chỉ dám nói yêu không dám lập khế ước đạo lữ, chỉ sợ cưới về nhà một Tống Nhàn Nhân. Kể tử đó, không tới trăm năm, nữ tu cao giai của bổn giới lại tăng lên rất nhiều.”

Nữ đế vô cùng vô mừng, chỉ vào ta cười ha ha.

“Tống Nhàn Nhân ơi là Tống Nhàn Nhân, ngươi cũng có ngày hôm nay!”

Ta bất đắc dĩ nói: “Thế sự khó lường.”

Ta thở ngắn than dài trong chốc lát, lại nhịn không được nở nụ cười.

“Có một chuyện thú vị nữa! Kể từ sau khi ta nổi danh, có vài nam tử rõ ràng là mặt mũi như cóc ghẻ cũng né xa ba bước với ta, chỉ sợ ta gả cho bọn họ.”

Nữ đế vô cùng đổng cảm như bản thân mình cũng bị, “Nam tử đúng là như thế, cô đã từng chiêu mấy nhi lang xinh đẹp thị tẩm, những kẻ xấu xí trong triều thế mà cũng kinh hồn táng đảm, không dám ở cùng một chỗ với cô. Chẳng lẽ cô không có mắt hay sao?”

Chúng ta liếc nhìn nhau lại chỉ vào đối phương cười ngả nghiêng.

Sau khi yên lặng ngồi đối diện một lát, nhìn bầu trời đêm trở nên sáng dần, ta quay đầu lại mỉm cười với nàng “Công chúa, thần phải đi rồi.”

“Nhiều năm như vậy, cô không ngờ lại nghe được một tiếng công chúa này.”

Ánh mắt hơi vẩn đục của nàng xuyên thấu qua ta, giống như thấy được thiếu nữ nhiệt tình mặc hồng y giơ roi, giống như bông hoa lựu rực rỡ.

Thoáng nhiều năm như vậy, công chúa đã từng ở dưới sự điều khiển của nhẫn tâm và tham dục, giống như ta tưởng tượng, trở thành vua của một nước.

Nàng làm rất tốt.

“Cô biết là ngươi cố ý!”

Nàng đột nhiên nói.

“Hả?”

“Ngươi cố ý phi thăng khi Thích Trường Lan chạy tới, khiến cho hắn ăn năn suốt đời vì đã bỏ lỡ ngươi”

Nữ đế nói: “Cô không trách ngươi, cô cảm tạ ngươi.”

“Nếu chưa từng làm hoàng đế người sẽ không hiểu được, cảm giác mọi cử động đều có thể khống chế được sinh tử của mọi người thật là tốt đẹp.

“Trước kia thời niên thiếu vô tri, cô lại trong lòng có tình yêu, sợ hãi quyền lực, thật là ngu xuẩn biết bao? Thật là buồn cười biết bao?”

“Tống Nhàn Nhân, cô cảm ơn ngươi, đã cho cô dã tâm này.”

“Công chúa khách khí.” Ta duỗi tay đưa cho nàng một viên đan dược.

“Thiên Đạo đã định, nhân hoàng không thể tu tiên. Đời đời nhân hoàng đều nơi về của bọn họ.”

“Nhưng để ngươi sống lâu một chút, ta vẫn làm được.”

Nàng không khách khí mà cầm lấy.

“Ngươi từng nói, ngày thành tiên mới có thể trở về. Hiện giờ đã thành tiên rồi sao?”

Ta gật gật đầu, lại lắc đầu.

“Khi ta ở Độ Kiếp kỳ có kết bạn với một vị kiếm tu. Trên mặt hắn lãnh đạm với ta, lại âm thầm yêu ta sâu sắc, sợ ta có quá nhiều quả báo, sẽ bị mất mạng lúc độ kiếp phi thăng, mới cố gắng chắn thay ta mấy đạo lôi kiếp, vì thế mà hôi phi yên diệt.”

“Ta mới có thể khám phá tâm ma, phi thăng thành tiên.

“Bản thể của ta hiện giờ còn ngâm ở hồ thăng Tiên, nghĩ tới lời hứa trước kia, mới phân một sợi hồn phách hạ giới, tới thăm ngươi.”

Nữ đế nhìn biểu tình của ta, đột nhiên hỏi: “Ngươi có tình đối với người này à?”

“Đúng vậy.” Ta thừa nhận.

“Ta đối với hắn có tình yêu, có cảm kích, có áy náy.”

“Nhưng cảm giác phi thăng thật sự quá mức vui sướng, người chưa từng phi thăng, chỉ sợ vĩnh viễn không thể hiểu nổi cảm giác cực lạc này.

“Ta nghĩ, nếu cho ta thêm một cơ hội nữa, chỉ sợ là ta cũng sẽ không ngăn cản hắn vì ta chịu chết.”

Nữ đế bỡn cợt nói: “Sau đó chảy xuống một giọt nước mắt vì hắn?”

Ta bật cười, “Đúng thế!”

(Hết)
 
Back
Top Bottom