Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chưởng Mệnh Nữ - Cựu Nhai Thập Thất Lộ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
412,443
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOxgZBsH_FpmBe4BnGAQ7P90wC_eyGLb3O7-zAaiGR8oSTp16L3DM0zLKaqjcXTIIK13acKP3BplNWZ2LU-eH4GwsHer6zQ9DWwkpeh7ep31BpIb0HQ6yq6X0RmNIZY9dPjoPMPDUevHLw1_P8BxMOT=w215-h322-s-no-gm

Chưởng Mệnh Nữ - Cựu Nhai Thập Thất Lộ
Tác giả: Cựu Nhai Thập Thất Lộ
Thể loại: Tiên Hiệp, Ngôn Tình, Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Nữ nhân trong tộc chúng ta, mỗi người đều là não yêu đương chết vì tình yêu.

Vật cực tất phản (1), cho nên đời này mới có một độc phụ như ta, liên tiếp hại mấy đời hôn phu.

________

(1) Vật cực tất phản: một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ của giới hạn thì sẽ phản đảo lại. Đạo lý của “vật cực tất phản” chính là điều gì cũng cần phải có chừng mực, đừng quá cưỡng cầu. Nếu không làm được như vậy sẽ khiến sự tình phát triển theo chiều ngược lại

Tên truyện: Chưởng mệnh nữ

Tác giả: Cựu Nhai Thập Thất Lộ - 旧街十七路

Dịch: Animism & Me

FB: I will tell you lovely stories​
 
Chưởng Mệnh Nữ - Cựu Nhai Thập Thất Lộ
Chương 1: Chương 1



Nữ nhân trong tộc chúng ta, mỗi người đều là não yêu đương chết vì tình yêu.

Vật cực tất phản (1), cho nên đời này mới có một độc phụ như ta, liên tiếp hại mấy đời hôn phu.

___

Ta sinh ra đã có thể nhìn thấy khí vận một ngày của người thân cận.

Mỗi sáng khi thỉnh an, chỉ cần liếc qua khí trên đầu mọi người một cái, ta sẽ biết là chiều tối đích tỉ sẽ bị té ngã, mẹ cả phạt ta nhặt hạt đậu.

Từ nhỏ, mẹ ta đã dạy dỗ ta, đừng để người khác biết bản lĩnh của ta.

Mẹ nói, thiên phú của ta tốt hơn của bà ấy.

Tộc Chưởng Mệnh Nữ của chúng ta, vốn là một dị tộc thượng cổ từ mấy ngàn năm trước của Tu Tiên giới.

Chưởng Mệnh Nữ có thể có khí vận chung với hôn phu, nếu tu đến cực hạn, thậm chí có thể sửa vận đổi mệnh của một người.

Nhưng bởi vì các trưởng bối đời đời đều là những kẻ si tình, vì bảo vệ đạo lữ bình an, không tiếc hy sinh khí vận của bản thân.

Vì thế, khí vận của từng thế hệ ngày một xui xẻo, hiện giờ còn sót lại một chút huyết mạch,thậm chí còn lưu lạc tới hạ giới.

Bà ngoại của ta dù sao cũng là tiểu thư khuê các, mà mẹ ta lại trở thành thiếp.

Ta đã bảo đảm với mẹ ta rất nhiều lần, tuyệt đối không dễ dàng vận dụng thiên phú của mình.

Cho đến khi cha ta được nâng về phủ, cả người đầy máu.

Ngày hôm sau ta tới chỗ tổ mẫu thỉnh an, khi thấy bà ấy đầy mặt vui mừng nhắc đi nhắc lại, “Tổ tiên hiển linh, tổ tiên phù hộ”, ta lại sinh ra dự cảm xấu.

Ta chạy tới viện của mẹ ta, bà ấy hơi thở thoi thóp mà nằm trên giường, mặt trắng như giấy nến.

“Nhàn Nhi…” Bà ấy che miệng ho khan vài tiếng, trên khe hở ngón tay toàn là máu.

“Mẹ dùng phải không?” Ta hỏi bà ấy.

“Mẹ rõ ràng là biết, mẹ căn bản không phải là chính thê, thiếp thất cùng với chủ nhà không chứng cùng chung khí vận. Mẹ sẽ bị phản phệ”

Bà ấy lắc đầu, “Con không hiểu được, ta và cha con… Đã nhiều năm như vậy, rõ ràng là có cách, lại bắt ta phải trơ mắt nhìn ông ấy chết, ta không làm được.”

Ta muốn hỏi, còn ta thì sao?

Nếu mẹ có bất trắc gì, ta phải làm sao đây?

Nhưng ta không hỏi nên lời.

Ta cho rằng mẹ ta sẽ là ngoại lệ, không ngờ bà ấy cũng không trốn được số mệnh của chưởng mệnh nữ.

*

Sau khi mẹ ta chết, cha ta vẫn chưa tổ chức lễ tang cho bà ấy.

“Du nương thay ta chắn một kiếp, tuổi trẻ đã ra đi, trong lòng vi phụ thật sự rất đau buồn” Ông ta vuốt râu, có ý riêng, “Nghe nói, ông ngoại của con cũng từng bị bệnh nặng không trị được, bà ngoại của con cầu thần tiên mấy ngày, sức khoẻ lại xấu đi.”

“Nói cũng thật là lạ, từ đó về sau, sức khoẻ của ông ngoại con cũng tốt lên.”

Ông ta tìm tòi nghiên cứu, nhìn về phía ta đang quỳ dưới đất.

“Nhàn Nhi, con có biết đây là vì sao không?”

Ta nhắm mắt.

Mẹ, đây là phu quân mà mẹ liều mạng cũng muốn cứu đó.

“Bởi vì…”

Ta nghiến răng kèn kẹt đang phát run, gằn từng chữ một nói cho ông ta.

“Huyết mạch của nữ nhân trong nhà chúng ta, sinh ra có thể chắn tai cho nhà chồng. Nhưng cần phải là chính thê. Mẹ con chỉ là thiếp, phúc mỏng, cho nên không ngăn được tai hoạ.”

“Thì ra là thế, thì ra là thế!”

Vẻ mặt của cha ta trở nên kích động, ông ta cầm lấy cánh tay ta, nâng ta dậy từ trên mặt đất.

“Nhàn Nhi, hiện tại cha có một nỗi phiền lòng, không biết con có đồng ý giúp ta không?”

“Tang sự của mẹ con…” Ta muốn nói lại thôi.

Ông ta vung tay lên: “Cái đó thì có gì đâu! Chỉ cần con thay ta giải quyết nỗi phiền phức này, quan tài của mẹ con, đạo tràng, đèn trường minh, ta sẽ sai người chuẩn bị đầy đủ.”

Cứ như thế, ta cùng với con một sắp chết của Trường Bình Hầu tên là Thích Trường Lan đã định ra hôn sự, thành hôn thê của hắn.

*

Cha ta chính là loại người không thấy thỏ không thả ưng.

Ta bị mang tới Trường Bình Hầu Phủ, cùng với thiếu niên sắp chết kia ở chung một phòng.

Ngươi nhìn xem, trước mặt quyền thế, phép tắc cho phụ nữ không còn tồn tại nữa.

Trước kia, cha ta luôn luôn treo ở bên miệng về đức hạnh của phụ nữ, để giáo huấn ta và đích tỉ.

Nhưng chỉ cần một câu của Trường Bình Hầu, ông ta đã không nói hai lời mà đưa ta vào Hầu phủ.

Ta cầm lấy bàn tay trắng bệch của thiếu niên kia.

Thật ra độ khí vận cũng không cần tiếp xúc chân tay.

Nhưng ta chưa bao giờ chạm vào đàn ông, hôm nay chạm vào một lần, giống như là chống cự quyền uy của phụ thân vậy.

Hắn mở mắt ra suy yếu nhìn ta.

“Ngươi… ngươi chính là tiên nữ tới cứu ta ư?”

Ta đột nhiên rất muốn cười.

Ta đã từng thấy dáng vẻ kiêu ngạo khó thuần, thần thái phi dương của hắn khi theo quân trở về.

Nghe nói hắn vũ dũng hơn người, là thiếu niên anh tài hiếm thấy.

Hiện giờ, chỉ vì giữ được tính mạng, thế mà tin cả chuyện thái quá như vậy, còn muốn giả vờ làm kẻ ngốc để khiến cho ta vui.

Ta cúi đầu, “Tướng quân là hôn phu tương lai của thiếp. Thiếp vô dụng, chỉ có thể cầu nguyện với trời đất để cầu xin an khang cho phu quân.

______

(1) Vật cực tất phản: một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ của giới hạn thì sẽ phản đảo lại. Đạo lý của “vật cực tất phản” chính là điều gì cũng cần phải có chừng mực, đừng quá cưỡng cầu. Nếu không làm được như vậy sẽ khiến sự tình phát triển theo chiều ngược lại
 
Chưởng Mệnh Nữ - Cựu Nhai Thập Thất Lộ
Chương 2: Chương 2



Như vậy, mẹ của ta mới có nơi táng thân.

Hắn lại nắm lấy tay ta: “Nàng tên là gì?”

“Ta tên là A Nhàn.”

“Nhàn Nương, nếu ta có thể sống, nhất định sẽ không phụ nàng.”

Những lời này còn văng vẳng bên tai.

Khi bị trói chân tay ném vào trong nước, ta nghĩ, đồ lừa đảo.

*

Sau khi có được khí vận của ta, quả nhiên Thích Trường Lan khoẻ mạnh trở lại, như một kỳ tích.

Trên mặt nhẵn nhụi trắng trẻo của ta lại mọc ra một nốt ruồi vừa to vừa đen.

Kể từ đó, ta trở thành đồ xấu xí nổi tiếng xa gần.

Thích Trường Lan lại không ghét bỏ ta, cả ngày đều đưa ta đi ăn chơi.

Hắn khắp nơi đều nói: “Nếu không có vợ ta, ta đã sớm chết rồi, hiện giờ chẳng qua dung mạo của nàng có chút tổn hại, nếu ta ghét bỏ, vậy thì khác nào cầm thú đâu!”

Mỗi người đều ca tụng đoạn giai thoại này, rất nhiều cô gái trong khuê phòng đều ghen tị với may mắn của ta.

Chỉ có ta biết.

Hắn đưa cho ta nhiều đồ vật như vậy, lại không chịu thân cận với ta.

Khi hắn nhìn bên mặt của ta thì luôn cười rất dịu dàng, nhưng khi ta vừa quay mặt lại, lộ ra nốt ruồi, trong mắt hắn sẽ hiện lên sự chán ghét khó thấy.

Ha ha, đàn ông.

Người Thích gia luôn luôn nói lời bóng gió, trong tối ngoài sáng đều nói cho ta, một kẻ xấu xí thì không đáng làm phu nhân của Thế tử Trường Bình Hầu.

Mà cha ta lại ngàn dặn vạn dò, muốn ta nắm chặt lấy Thích Trường Lan, hôn sự này nhất định không thể vứt bỏ được.

Cũng đúng, rốt cuộc lần trước bán ta đi, cha ta thăng quan hai cấp.

Ngày vui ngắn chẳng tày gang, khi Thích Trường Lan diệt phỉ ở Kinh Giao, không ngờ lại cứu được trưởng công chúa.

Trưởng công chúa coi trọng thiếu niên tướng quân, nói thẳng không người không gả.

Hoàng Thượng tặng xuống một ý chỉ đến phủ nhà ta, cha ta xem xong, không nói hai lời, thả ra tin tức nói ta bị bệnh nặng, yêu cầu đi tới thôn trang dưỡng bệnh.

Sau đó sai người trói ta lại, ném ta tới giữa sông ngoài thành chết đuổi.

Mùa đông khắc nghiệt, nước trong sông lạnh đến thấu xương.

Áo khoác trên người ta nhanh chóng hút đầy nước, dìm ta xuống sông.

Nước lạnh rót vào buồng phổi của ta, chân tay ta lạnh ngắt, trong dòng sông dường như có vô số oan hồn nắm lấy cổ chân của ta.

Trong khoảnh khắc sinh tử, ta dựa vào bản năng, mượn khí vận từ chỗ Thích Trường Lan.

May mắn là lúc trước chỉ nói một nửa lời nói thật, bọn họ trăm triệu không thể tưởng tượng được, ta không chỉ có thể lấy thân để chắn tai cho phu tế, lại cũng có thể cướp lấy số phận của hôn phu.

Hiện giờ, chúng ta vẫn là quan hệ hôn phu hôn thê, đối với ta mà nói, việc mượn vận này dễ như trở bàn tay.

Ta tháo dây thừng cùng với váy áo bông, giãy giụa bò lên bờ.

Trong nháy mắt sống lại một lần nữa, ta đã nghĩ.

Cho dù là cha ta hay Thích Trường Lan, một ngày nào đó ta muốn cho bọn họ phải hối hận vì những gì đã làm.

Ta muốn đoạt đi quyền thế mà bọn họ coi trọng nhất, khiến cho bọn họ biết, bị người khác giẫm đạp như một con chó, là cảm giác như thế nào.

Ở dưới tác dụng của vận thế, ta ướt đẫm lại được một kẻ buôn người nhặt đi.

Nàng bán ta vào hoa lâu lớn nhất kinh thành, Xuân Trú Lâu.

Tú bà ghét bỏ nốt ruồi đen trên mặt ta, nói tư chất này không tiếp khách được.

Ta không nói hai lời quỳ lên mặt đất, “Tiểu nữ tự biết dung mạo có thiếu sót, nhưng mà ở nhà đã đọc sách, hiểu biết chữ nghĩa, lại biết búi tóc rất đẹp.”

“Cầu xin ma ma phát thiện tâm, thương ta một chút, giữ ta lại làm nha hoàn chải đầu cho các cô nương đi!”

Tú bà cò kè mặc cả một phen với mẹ mìn, cuối cùng gật đầu.

“Coi như hôm nay ta làm một chuyện tốt đi, Nhân Nương còn thiếu một nha hoàn chải đầu, nếu nàng không chê ngươi, vậy thì ngươi tới hầu hạ đi!”

*

Nhân Nương là đầu bảng của Xuân Trú Lâu, có môt khuôn mặt phù dung, còn có một giọng nói rất phong lưu.

Trước mặt tú bà, nàng gọi ta vô cùng thân mật: “Muội muội thật là lanh lợi, ta thích còn không kịp, sao có thể ghét bỏ được?”

“Tới đây, phòng của tỉ tỉ ở đây, ngươi ở gian ngoài, chỉ cần nghe lời, ăn chơi không thể thiếu ngươi.”

Sau khi trở lại phòng, nàng đầy bụng oán khí mà ném đầy đồ vật, mảnh vỡ rải đầy đất.

“Ta đã nói rồi, lần này phải chỉnh tề một chút, dựa vào cái gì mà mấy nha đầu kia đều sạch sẽ thoả đáng, đến lượt ta lại ném tới một nữ Vô Diệm có mụn ruồi trên mặt chứ.”

“Tất cả đều coi thường Nhân Nương ta đây không còn dùng được, dễ bắt nạt phải không!”

Ta nắm chặt góc áo, sợ hãi run bần bật.

“Là A Nhàn không tốt, xin nương tử bớt giận.”

Nàng liếc mắt nhìn ta một cái, một chân đá lên đầu gối của ta, “Cút đi! Ngày thường đừng dùng nửa mặt kia để đối mặt với ta, xấu chết đi dược!”
 
Chưởng Mệnh Nữ - Cựu Nhai Thập Thất Lộ
Chương 3: Chương 3



Nhân Nương ghét bỏ mụn ruồi của ta.

Cho dù ta chải kiểu tóc mới cho nàng có thể vượt qua các cô nương khác, nàng vẫn không có sắc mặt tốt với ta, cả ngày không đánh thì mắng.

Khi gặp chuyện tức giận ở chỗ khách, nàng sẽ nóng giận với ta.

Nàng phạt ta phải quỳ thẳng, lại đánh vào tay vào chân ta, không cho ta ăn gì.

Ta vì không muốn bị đánh, chủ động giúp nàng viết thơ viết bài hát.

Nàng dùng những thư từ đó để lôi kéo những người khách hiểu biết chữ nghĩa, bọn họ ra tay hào phóng, ít yêu cầu, dễ hầu hạ hơn giai nhân, là khách tốt khó kiếm.

Cuộc sống của Nhân Nương tốt hơn một chút, sợ ta đến cậy nhờ các cô nương khác trong lâu, cũng không còn đánh ta nữa.

Chỉ là đôi khi nàng sẽ cố ý hỏi ta: “Nếu ngươi biết chữ, thế thì trước kia cũng là tiểu thư nhà đại gia, sao sẽ lưu lạc đến chỗ của chúng ta?”

Ta chỉ chỉ vào mụn ruồi, cúi đầu, đúng lúc toát ra vẻ giận dữ và xấu hổ khó có thể mở miệng.

Nàng cảm thấy mỹ mãn mà cười lên sung sướng.

Sau đó sai ta giúp nàng cởi giày, đổ bô gì đó.

Giống như là sai khiến được tiểu thư có xuất thân tốt như ta, làm cho bông hoa trên cao so rơi vào vũng bùn còn khổ sở hơn mình, nàng lại càng vui sướng.

Ta cứ cảm thấy, người nóng tính lại ngu xuẩn như Nhân Nương, sống hỗn độn như vậy, cũng không có gì không tốt.

Cầm được tiền thường thì vui vẻ, bị đánh thì trút giận vào người nhỏ yếu hơn mình, không cần nghĩ ngày mai ra sao.

Ta ghét nàng, khinh thường nàng, lại hâm mộ nàng.

*

Không tới mấy năm, khoé mắt của Nhân Nương đã có nếp nhăn, son phấn che không được khí sắc mỏi mệt.

Xuân Trú Lâu lại có thêm những bé gái càng tươi trẻ.

Nhân Nương tuổi già sắc suy, những nhã khách phong lưu đã không còn tới thăm nữa, đổi thành những thợ thủ công người chèo thuyền thô lỗ bẩn thỉu hôi hám.

Thậm chí ngay cả ta, một đứa con gái xấu xí trên mặt có mụn ruồi, cũng bị tú bà điều đi trang điểm vấn tóc cho đầu bảng mới là Yểu Nương.

Ta tới phòng của Nhân Nương lấy đồ vật còn lại trong phòng, không ngờ cửa phòng lại đột nhiên bị một người đàn ông xấu xí say xỉn đầy mùi rượu đẩy ra.

Hắn múa may nắm đấm lớn, ồn ào:

“Nhân Nương đâu? Bảo Nhân Nương ra đây! Nói tiện nhân này không có ở đây… Để ta xem, hức! Là xem thường ông đây phải không?”

Lòng ta kinh hãi, còn chưa kịp tránh né đã bị hắn ôm lấy từ sau lưng.

“Nhân Nương, Nhân Nương, ông đây bắt được ngươi rồi, để ta ăn ngon một chút nào!”

Mu bàn tay của hắn đều là lông tóc vừa đen vừa dày, mùi hôi hừng hực từ phía sau đánh tới, khiến cho ta mấy lần muốn nôn.

Trong nháy mắt, trong đầu ta chuyển qua vài biện pháp có thể giết hắn lại không đến mwucs kinh động tới người khác.

Tiếng động sột soạt truyền đến từ phía cửa, ta quay đầu lại nhìn, là Nhân Nương.

Vẻ mặt của nàng rất phức tạp, có thương hại, có buồn bã, có sảng khoái, có “rốt cuộc cũng chỉ có thế.”

A, nàng rất vui phải không.

Vui vì ta sắp phải nếm đến nhiều năm khổ sở như nàng.

Trong lòng ta nghĩ, cần phải lộ ra ánh mắt khiêu khích đối với Nhân Nương, khiến nàng cho rằng ta có ý định quyến rũ khách của nàng.

Nàng trời sinh tính hiếu thắng, lại tự cao với sắc đẹp của mình, khẳng định không muốn thất bại bởi đồ xấu xí như ta.

Chờ nàng tới đoạt lấy rồi ta có thể nhân cơ hội thoát thân.

Nhưng ta còn chưa kịp làm gì, nàng đã xông tới kéo tay ta một cái.

Nửa ấm ức nửa làm nũng mà dựa vào lòng ngực của nam nhân vừa xấu vừa thối kia.

“Người chết rồi à! Đứa nhỏ xấu như thế cũng muốn, sau này đừng có tới tìm ta nữa. Bị người khác biết Nhân Nương ta đây bị một đứa con gái xấu xí trên mặt có mụn ruồi như thế tranh người, người ta làm sao có thể gặp được người khác nữa?”

Nhân Nương tuy tuổi tác đã lớn nhưng vẫn còn phong vận, không phải là loại xấu xí có mụn ruồi như ta có thể so sánh được.

Người đàn ông say kia tỉnh táo lại một chút, thấy Nhân Nương vì hắn mà tranh giành tình cảm, tất nhiên là hưởng thụ vô cùng.

Trong miệng Nhân Nương thì dỗ dành, đôi mắt lại nhìn về hướng ta ý bảo mau mau chạy đi.

Ta che vạt áo lại, vội vàng rời khỏi gian phòng này.

Ném tất cả những điều khiến cho tâm thần ta không yên về phía sau.

*

Kể từ đó về sau, vài ngày ta không gặp Nhân Nương.

Ta nằm ngồi khó yên, lại muốn hỏi nàng vì sao làm như vậy, lại cảm thấy hỏi như thế nghe có vẻ thật buồn cười.

Thật ra ta đang ở Xuân Trú Lâu, có ngày hôm nay cũng không có gì lạ, chỉ là ta ghét bì người khác cưỡng ép.

Lần nữa gặp lại Nhân Nương, nàng ăn mặc quy củ, quần áo sẫm màu, một tấc da thịt cũng không có lộ ra, được gã sai vặt ba chân bốn cẳng nâng xuống từ trên nút dây thừng.

Các cô gái xung quanh sợ hãi kêu lên, có người kêu lớn “chết người!”, chim thú tứ tán.

Ta mơ màng hồ đồ bị đám người đẩy ra, trong đầu là một cuộn chỉ rối.

Nhân nương đã chết rồi sao? Vì sao nàng sẽ chết?
 
Chưởng Mệnh Nữ - Cựu Nhai Thập Thất Lộ
Chương 4: Chương 4



Theo ta biết, nàng đã gom góp được không ít tiền tài, thậm chí năm ngoái đã tự tìm cho mình người chuộc thân cho mình.

Vì sao nàng lại tìm đến cái chết.

Trước mắt ta hiện lên dáng vẻ nàng chống nạnh tức giận mắng mỏ ta, dáng vẻ kéo tai răn dạy ta, dáng vẻ cắn hạt dưa nhìn ta lau nhà, dáng vẻ cố gắng dùng sức đẩy ta ra khỏi vòng tay của kẻ say rượu.

Nhân nương sinh động tươi tắn cứ thế mà chậm rãi biến mất.

Chỉ còn lại một thi thể lạnh băng.

Sao nàng cứ thế mà đi? Ta ngơ ngác nghĩ.

Ta còn có một câu cảm ơn chưa nói với nàng đâu.

*

Ta bỏ tiền mua chút hoa quả phân phát cho bọn nha đầu, ngẫu nhiên nhắc tới cái chết của Nhân Nương.

Nghe các nàng kể lại, ta từ từ xâu chuỗi nguyên nhân kết quả câu chuyện.

Con vợ lẽ của Thi thị, tên là Thi Lương.

Thi thị vốn là một đại tộc thế gia, nhiều năm trước đã dời nhà về phương Nam trong chiến loạn.

Trên đường đi, Thi Lương bị bệnh nặng, bị mẹ cả âm thầm bỏ rơi.

Hắn thưởng thức tài văn chương của Nhân Nương, hứa hẹn sẽ mang nàng cùng đi về phía nam, tới lúc đó Nhân Nương sẽ trở thành phu nhân thế gia vẻ vang.

Nhân Nương lúc đó cảm thấy, lúc này đưa than ngày tuyết, tất nhiên có thể dựa vào ân nghĩa mà sống một cuộc sống tốt đẹp.

Mấy cô nương có quan hệ tốt với nàng đều khuyên, nói rằng gia thế lớn như thế không phải chỗ tốt, không bằng kiên định giữ vững bổn phận tìm một người nho nhỏ làm buôn bán.

Với thân kỹ nữ muốn làm phu nhân thế gia, đây là vọng tưởng quá mức.

Nhân Nương lại cảm thấy bọn họ coi thường mình, mắng mỏ cãi cọ, nàng nhất định phải gả cho Thi Lương.

Kết quả là thua đến nỗi bị tài vật ép cho không còn một mảnh, trong đó còn có cả tiền bạc mà nàng đã vay mượn của các chị em.

Sau khi nhận được tiền, Thi Lương lật mặt, cả ngày tránh không chịu gặp.

Khi Nhân Nương tìm tới hắn, còn bị cắn ngược một cái, nói là nàng là một người đàn bà điên vì muốn leo lên thế gia mà phát điên rồi.

Không trả nổi tiền, lại không có trông chờ vào việc chuộc thân được nữa, Nhân Nương luẩn quản trong lòng, treo giây thừng tìm cái chết.

Nàng vẫn là tính tình ấy, ta nghĩ.

Vì thế nàng mới cứu ta.

Tính theo thời gian, ngày hôm đó có lẽ nàng đã quyết tâm muốn chết.

Nhân nương ngu xuẩn, khắc nghiệt, nóng tính, mơ màng hồ đồ.

Bắt nạt kẻ yếu, tức giận lại không dám đi tìm người khởi xướng, chỉ dám trút giận lên người nhỏ yếu hơn mình.

Nhưng nàng không đáng chết ở đây.

Ta ghét vào bên cửa sổ, cẩn thận quan sát tướng mạo của Thi Lương, hắn thanh tú văn nhã, diện mạo của người thông minh.

Nói như thế, có lẽ hắn cũng đã biết tin là Nhân Nương chết, vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh thoải mái, giống như chưa từng kết giao với kỹ nữ này.

Sai lầm lớn nhất của Nhân Nương chính là dễ dàng đem cho hắn tất cả tiền bạc.

Một khi đã mất đi giá trị lợi dụng, Thi Lương còn có lý do gì mà không vứt bỏ nàng chứ?

Rất tốt, ta thầm nghĩ.

Tâm tính như thế, nên là trượng phu đầu tiên của Tống Nhàn ta.

*

Thi Lương, thường ngày tự cho mình là con cái thế gia, cho dù dốc sạch túi cũng phải giữ mặt mũi.

Khoe khoang tự phụ, lại tự ti xấu hổ, sợ người khác không coi hắn ra gì.

Háo sắc cũng thích văn thơ, từng nói vì Nhân Nương tài hoa mà đến, đòi lấy bản thảo mà không dùng được, đôi khi lại khắc khẩu với Nhân Nương

Ngày thường thích tham gia hội thi.

Rất muốn bò lên trên, lại quá tự tôn, không chịu a dua nịnh hót.

Nói như rồng leo, làm như mèo mửa

Trong đầu ta nghĩ lại nhiều tin tức trong những ngày ở Xuân Trú Lâu, trên giấy đã có quyết định.

Sau khi trưởng thành, ta vẫn luôn tìm kiếm trượng phu đầu tiên được chọn.

Mệnh cách của hắn không thể quá đặc biệt.

Mệnh cách như Thích Trường Lan, mượn vận tuy dễ, lại rất dễ bị phản phệ, không đến lúc nguy cấp thì tốt nhất không nên thử nghiệm, sẽ gặp nguy hiểm.

Cũng không thể quá mức cường vận.

Cường vận là lúc mượn vận sẽ bung dù như cuồng phong, làm nhiều mà được ít, việc lỗ vốn, không đáng giá.

Xuất thân của hắn không thể quá cao.

Nếu không, gia tộc sẽ không thể chấp nhận một thê tử xuất thân từ Xuân Trú Lâu.

Nhưng cũng không thể quá thấp. Thấp thì sẽ không tiếp xúc được với tầng lớp giai cấp cao hơn, ta sẽ bị vây chết ở chỗ thấp.

.

Trên tay hắn có tội nghiệt, cho dù bị thương hay là chết, tai hoạ ngầm do nhân quả có thể giáng lên người ta cũng nhỏ nhất.

Hắn có đủ khuyết điểm để ta có thể nắm bắt được, như vậy ta mới có thể đàm phán được.

Thi Lương, vừa vặn rất tốt.

Hơn nữa, nợ máu của Nhân Nương, có lý do gì mà ta không chọn hắn chứ?

“A Nhàn, thơ mới đã viết xong chưa?”

“Bẩm cô nương, đã viết xong rồi.”

Ta gấp tờ giấy ở trên cùng, nhét vào tay áo, đưa những tờ giấy còn lại trên bàn cho Yểu Nương.

Ta là nha đầu của tài nữ hoa khôi Xuân Trú Lâu, ta hầu hạ ai thì người đó là tài nữ.

Sắp tới, ta còn sẽ có một tướng công tài tử.
 
Chưởng Mệnh Nữ - Cựu Nhai Thập Thất Lộ
Chương 5: Chương 5



Ngày thứ hai, lấy lý do đi mua giấy bút cho Yểu Nương, ta đi tới thư phòng mà Thi Lương hay tới.

Theo lệ thường, khoảng chừng một nén nhang nữa hắn sẽ đến nơi này.

Ta kiên nhẫn chờ đợi, trong chớp mắt Thi Lương bước vào cửa, vừa lúc nghiêng đầu, hướng nửa mặt không có tì vết về phía hắn.

Trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh diễm.

Ta vén tóc, cúi đầu, vô cùng chuyên chú mà đọc sách trong tay.

Hắn thân thiện tiến đến bên cạnh ta, ta nhăn mày, xoay lưng mảnh khảnh về phía hắn.

Từ hướng của Thi Lương, vừa lúc có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng tinh nhắn nhụi của ta.

“Vị nương tử này đang xem lan ngữ ư?”

Hắn nhìn thoáng qua thăm dò, há mồm ngâm ra vài câu danh ngôn liên quan tới hoa lan.

Lúc đầu, ta rất lạnh nhạt, nhưng thái độ của hắn lại nhiệt tình, tìm ra rất nhiều chủ đề.

Ngữ khí của ta dần dần nhẹ nhàng hơn, bắt chuyện với hắn về thi văn.

“Hôm nay ta nổi hứng thú, muốn làm một bài lan phú. Nhưng viết được một nửa rồi bắt đầu mê mang.”

“Bởi vậy mới nghĩ đến thư phòng xem sách của tổ tiên.”

Ta lấy ra nửa phần bài lan phú từ trong tay áo ra, đưa cho hắn.

Hắn không để ý mà nhìn vài lần, đột nhiên trợn to đôi mắt.

Lại tiếp tục nhìn xuống, hơi thở của hắn cũng ngày càng nặng nề.

“Đây, là nương tử viết ư?”

“Đúng vậy.” Ta nghiêng đầu, không có cảnh giác mà trả lời.

“Khi còn bé đã đọc chút sách, những thứ viết ra cũng không biết là tốt hay xấu, hiện giờ không có ai dạy dỗ, nên mới thường viết chơi.”

Khi nói chuyện, toàn bộ tình cảnh của ta đều thể hiện rõ ràng.

Khi cái mụn ruồi to đùng kia chạm vào mắt hắn, hắn không khỏi lui về phía sau một bước, trên mặt hiện ra vẻ chán ghét và kinh ngạc.

Một lúc sau, trên mặt Thi Lương mới giữ lại được cảm xúc, miễn cưỡng cười cười, lưu luyến không rời mà trả lại trang giấy cho ta.

Vừa há mồm ra lại là nói ra đủ loại khuyết điểm của nửa bài phú này.

“Nói có sách mách có chứng tất nhiên là tốt rồi, nhưng những điển cố này lại quá tầm thường, không khỏi rơi vào khuôn sáo cũ…”

“Ẩn dụ chỗ này không được thoả đáng lắm, động chạm vào một vị quý nhân thời kỳ tiên hoàng…”

Hắn nói đông nói tây nửa ngày, cuối cùng mới dùng lời lẽ chính nghĩa mà tỏ vẻ, không đành lòng để hạt giống tốt bị lạc lối.

Hy vọng là sau khi ta viết xong nửa bài còn lại sẽ định ngày hẹn một lần, hắn cần phải xem cẩn thận toàn bộ bài phú mới có thể chữa cho ta.

“Được rồi!” Ta dịu dàng nói: “Ta tên là A Nhàn, nếu lang quân muốn tìm ta, vậy thì tới Xuân Trú Lâu đi!”

Nói xong, ta mang theo sách đi tính tiền, không lưu luyến chút nào mà xoay người rời đi.

*

Có tâm mà vô tâm, không mấy ngày sau, Thi Lương không kìm nén được mà tìm tới ta.

Ta đưa một ít tuỳ bút trước kia viết cho hắn xem, trong mắt hắn liên tục hắn sáng lên một tia kỳ dị, lại ra vẻ do dự mà hỏi ta:

“Nhân Nương cùng với Yểu Nương đều có danh tài nữ, ngươi đã là nha đầu của bọn họ, những thơ văn đó của bọn họ…”

Ta lộ ra vẻ ảm đạm thương tâm, cúi đầu nói: “Bọn họ là chủ nhân của ta, nghĩ muốn cái gì, ta còn có thể không cho sao?”

Hắn lập tức biến thành dáng vẻ đầy căm phẫn.

“Đám kỹ nữ đó, trộm người khác để nổi danh, thật là đáng giận! Nghe nói Nhân Nương kia đã chết, như thế có nghĩa là do ngày thường làm việc không tốt mà ra.”

Ta ngạc nhiên nhìn hắn, có lẽ phải vỗ tay vì da mặt của hắn.

Trong miệng lại nói: “Còn chưa có bao giờ có người nói như vậy với nô.”

“Bọn họ là hoa khôi tuyệt sắc, ta chỉ là tì nữ vô danh, bọn họ nhất định là tốt đẹp, còn ta chỉ là một kẻ đầy miệng dối trá.”

Lời nói đến đây, ta xấu hổ e lệ ngẩng đầu, trong mắt tất cả là cảm xúc tràn trề chan chứa: “Lang quân thật sự là tri kỷ của nô.”

Uy lực của mụn ruồi kia quá mạnh mẽ, hắn không khỏi gian nan mà quay mặt đi.

Nhưng tay lại bắt lấy tay ta, “Nhàn Nương, mấy năm qua nàng sống không dễ dàng, ta vô cùng thương tiếc.”

*

Không tới mấy ngày sau, Thi Lương dùng một bài lan phú nổi bật vô cùng ở hội thơ.

Mọi người vô cùng kinh ngạc khi nghị luận về hắn, hắn lại là một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, mới làm thêm vài bài văn thơ nổi bật.

Những công tử nhà giàu ngày xưa khinh thường Thi Lương vây quanh bên người hắn xưng huynh gọi đệ, cầu xin hắn chỉ điểm.

Hiện giờ mực mà lang quân dùng, đều là mực Tùng Yên hai lượng bạc một khối.

Trong khoảng thời gian này, hắn vội vàng tới Xuân Trú Lâu, vừa thấy mặt đã hỏi ta có văn chương gì mới.

Ta ấm ức mà nhìn hắn: “Thi Lang nói là muốn cưới ta vào cửa, ta ngày ngày nhớ thương chuyện này, thơ văn gì đó ta làm gì có tâm tư mà làm.”

Trên mặt hắn cứng đồ, “Không phải là ta không muốn, Nhàn Nương, tình cảm của ta đối với nàng, nàng không hiểu sao?”

“Chỉ là hiện giờ ta chỉ có bốn bức tường, hai tay trống trơn, lấy cái gì để cưới nàng?”

“Ta một mình chịu khổ thì thôi đi, nhưng nàng trong lòng ta là nữ nhân tốt nhất, sao ta có thể để nàng phải ấm ức được chứ!”
 
Chưởng Mệnh Nữ - Cựu Nhai Thập Thất Lộ
Chương 6: Chương 6



Nếu là nữ nhân ngốc nghếch, câu tiếp theo nhất định là muốn mổ tim tự chứng minh: “Ta không sợ chịu khổ, ta nhìn trúng chính là chàng, không phải là tiền tài!”

Sau đó bị đánh cho tơi bời, bị nam nhân từng bước ép sát, lại nhượng bộ hết lần này tới lần khác.

Thật ra, khi đối mặt với nghi ngờ của nam nhân, phương pháp tốt nhất không phải là tự chứng minh bản thân, mà là ném trở lại nghi ngờ của mình.

Ta cúi đầu che mặt khóc lên, “Ta biết mà! Ngươi ngoài miệng không nói, trong lòng nhất định là chê ta! Ngươi ghét bỏ ta dung mạo không xinh đẹp, cho nên lại từ chối, căn bản là không thật lòng muốn cưới ta.”

Hắn bị chọc trúng tâm sự, trên mặt hoảng hốt nói, “Nhàn Nương, sao ta có thể như thế được?”

“Sao lại không chứ?” Ta lau khoé mắt, “Lang quân đừng có lấy cớ để lừa dối ta, ta ở Trú Xuân Lâu nhiều năm như vậy, có gì là chưa thấy đâu! Cái gì mà sợ ấm ức chứ, đều là lý do thôi! Đàn ông nếu thật lòng yêu phụ nữ, tình cảm nóng cháy xông lên tới đỉnh đầu, hôm nay nhìn thấy hận không thể mai sẽ cưới ngay về nhà, nào còn nghĩ nhiều như vậy làm gì!”

“Ngươi nghĩ nhiều như thế, có lẽ căn bản không có vì yêu mà choáng váng đầu óc, ngươi chớ có nói nữa, ngươi không yêu ta!”

“Ta, ta không phải!”

Hắn nôn nóng đến độ như kiến bò chảo nóng, vây quanh ta khuyên răn an ủi nửa ngày, sau một lúc lâu sau mới nghĩ ra một lý do mới.

Hắn thở dài nói: “Không phải là ta không muốn, thật sự là gia phong rất nghiêm.”

“Ta là con nhà thế gia, Nhàn Nương xuất thân từ Trú Xuân Lâu, nếu ta cưới nàng, một ngày nào đó trở về tông tộc, chắc chắn sẽ bị tộc trưởng đánh chết.”

“Hay là thế này, Nhàn Nương, đầu tiên ta nạp nàng làm thiếp, sau đó lại cưới thê để bài trí, sau mấy năm lấy cớ nàng chết bệnh, sau đó phù chính nàng.”

Ta: “……”

Lời này cũng nói ra miệng được, thật sự không sợ bị trời phạt sao.

Ta khóc thút thít nói: “Cũng không phải là không muốn, thật ra ta là xuất thân thế gia, nếu không sao có thể biết chữ viết văn, đâu ra kiến thức nhiều như thế?

“Trước khi cha ta chết, đã từng gọi ta vào trước giường, ép ta phải thề, Tống nhị nương tử cuộc đời này không được làm thiếp! Nếu vi phạm lời thề thì tổ tiên đời đời dưới mặt đất đều không được an bình.”

“Ta đã bảo đảm với phụ thân, nếu ta làm thiếp, cùng ngày ký tên vào khế thư thì sẽ đập đầu chết! Khiến cho người kia nạp một tấm bài vị qua đi!”

“Ngươi không thể cưới, ta không thể làm thiếp! Xem ra cuộc đời này chúng ta có duyên không phận rồi!”

“Nếu đã như vậy, sau này chúng ta không cần gặp lại nữa.”

“Thi Lang, sau này cho dù gả làm vợ của người khác, trong lòng A Nhàn cũng sẽ nhớ chàng, ngày ngày cầu trời phù hộ chàng hoà thuận vui vẻ an khang.”

Nói xong, ta lại khóc vài tiếng, che mặt mà đi.

*

Sau đó, Thi Lương tới tìm ta rất nhiều lần, ta đều tránh không gặp.

Đã hồi lâu hắn không có tác phẩm gì mới, người bên ngoài bắt đầu nghi ngờ.

Có người cười nhạo hắn hết thời, có người cảm thấy mấy bài văn chương của hắn thanh lệ uyển chuyển, không hợp với phong cách ngày xưa của hắn, hoài nghi hắn tìm người viết thay.

Sứt đầu mẻ trán, Thi Lương trực tiếp tìm tú bà, nói là sẽ chuộc thân cho ta.

Tú bà đòi hắn hai mươi lượng bạc trắng, sau đó thoải mái mà thả ta đi.

Hắn mang theo khế bán mình tới trước mặt ta, thấp thỏm nói: “Nhàn nương…”

Ta nhạt nhẽo nhìn hắn, “Lang quân cầm khế bán mình là tới nạp thiếp phải không?”

Hắn ăn nói khép nép: “Ta đã chuộc thân cho nàng rồi, nàng không cần phải tiếp tục ở Xuân Trú Lâu nữa, chúng ta có thể về nhà thương nghị được không?”

Ta móc ra một chiếc trâm đồng để trên cổ, cười sầu thảm, “Nhàn Nương tuy không thông tuệ, nhưng cũng hiểu biết lễ nghĩa liêm sỉ. Nếu hôm nay ta vi phạm lời thề về nhà với ngươi, còn có mặt mũi nào để gặp người cha đã chết thảm kia của ta?”

“Nếu hôm nay ngươi nhất định phải ép ta, vậy thì Nhàn Nương chỉ có thể máu bắn xa năm bước, để tế lễ với tổ tiên.”

Hắn bị sự quyết tuyệt của ta doạ sợ, “Nhàn Nương, không thể, không thể được!”

Thấy hắn bị doạ đến mức hoang mang lo sợ, ta lại nói chậm lại.

“Thật ra, việc này không phải là không có cách nào. Thi lang, ta đã thề với phụ thân là cả đời này không làm thiếp, chàng chỉ cần mang ta tới quan phủ, trong hộ tịch viết rõ ta là thê tử của chàng. Mà bên ngoài, không cần tam môi lục sính, ai biết là chàng cưới vợ đâu.”

“Chờ sau khi chàng nam hạ hội hợp với tộc nhân, lại cưới một phòng bình thê môn đăng hộ đối, để nàng chưởng quản gia sự, Nhàn Nương cũng nghe theo.”

Thi Lương thấy ta nhượng bộ như thế, lúc này mới tin vào lời thề kia.

Hắn cảm động nói: “Nhàn Nương, nàng đối xử với ta như thế, cả đời này ta nhất định không phụ lòng nàng.”

Ta nhào vào lòng ngực hắn, “Lang quân, Nhàn Nương tin chàng.”
 
Chưởng Mệnh Nữ - Cựu Nhai Thập Thất Lộ
Chương 7: Chương 7



Đi tới quan phủ giải quyết khế bán mình, lại đăng ký hộ tịch Thi gia, ta trở thành vợ của Thi gia.

Ta ngẩng đầu nhìn luồng khí trên đầu Thi Lương, phần khí vận kia giống như là món ngon tốt nhất, tản mát ra mùi hương quyến rũ.

Thi Lương ơi Thi Lường à, ta mưu tính lâu ngày như thế, cuối cùng ngươi cũng lọt vào trong tay ta, thành một khối thịt ngon bên miệng ta rồi.

Ban đêm, Thi Lương ấp a ấp úng nói chuyện hắn dùng văn thơ của ta.

Ta cười cười: “Thế thì có làm sao? Lúc trước Nhân Nương Yểu Nương cũng dùng thơ của ta, các nàng còn đánh mắng ta. Chàng là phu quân của ta, sao lại không dùng được?”

Ta nói cho hắn, ta không chỉ có thể viết, ta còn có thể phòng lại văn phong của người khác.

Tình hình chính trị đương thời, sách luận cũng không phải nói đùa.

“Nếu có công tử nhà giàu nào muốn tìm viết thay, ta cũng có thể làm. Như thế, trong nhà cũng có thể thoải mái hơn chút.”

Thi Lương rất là cảm động, liên tục lên tiếng khen hiền thê mình cưới về.

Ta hấp thụ khí vận trên thân thể của hắn, từng chút từng chút một, hắn bắt đầu gầy ốm.

Thời gian trôi đi, mụn ruồi trên mặt ta chậm rãi thu nhỏ lại, trở thành một nốt ruồi mỹ nhân trên má.

Không ảnh hưởng tới sắc đẹp, mà càng thêm quyến rũ.

Cuối cùng, ta đã thoát khỏi thân phận nữ nhân xấu xí rồi.

Kể từ đây, khi Thi Lương nhìn ta thì không chán ghét nữa, chỉ còn si mê.

*

Sau khi ta nhận viết thay, trong nhà dần dần cũng dư dả, ta mua cho mình không ít son phấn, kim thoa ngọc khí.

Nhưng khi ra cửa nhất định sẽ cài trâm gỗ, trên người nhất định là váy áo màu tối già dặn, mở miệng ra thì cứ ba câu phải khen Thi Lương một câu.

Mỗi ngày ta đều dậy sớm nấu cơm, người xung quanh đều nhìn thấy khói bếp, rồi lại cố ý làm cơm khó nuốt.

Thi Lương ăn vài lần thì không chịu để ta xuống bếp nữa, thà rằng mua đồ ăn bên ngoài về ăn.

Hàng xóm láng giềng đều khen ta an phận đoan trang, là người phụ nữ tốt khó gặp, nói là Thi Lương may mắn.

Hắn cảm thấy nở mày nở mặt, cũng phối hợp khen ta vài câu.

Con nhà giàu nhờ Thi Lương viết thay nghe nói hắn đã cưới vợ, có khi sẽ tới trong nhà chơi.

Ta chỉ dịu dàng nhẹ nhàng, lại cười dịu dàng đáng yêu xinh như hoa, khoe ra má lúm đồng tiền, với mỗi mình Thi Lương.

Đối với người khác thì nhìn như lễ nghĩa chu toàn, trên mặt lại lạnh như băng.

Không chỉ có Thi Lương vô cùng hưởng thụ, dương dương tự đắc, mà ánh mắt của những con nhà giàu có cũng dần dần thay đổi.

Một lần dâng đồ ăn, tiểu lang cười phong lưu phóng khoáng kia, trong lúc lơ đãng phóng khoáng đã chạm vào ngón tay ta.

Ta ra vẻ kinh hoảng mà rút tay về.

Không tới mấy ngày sau, bọn họ bắt đầu mang Thi Lương vào sòng bạc.

Đây là thủ đoạn cũ, trong Xuân Trú Lâu có không ít cô nương tiến vào như vậy.

Sau khi tiến vào sòng bạc, cần phải dụ dỗ hắn bị thiếu nợ, để có thể buộc bán thê tử thiếp thất.

*

Mỗi lần Thi Lương ra ngoài đánh bạc, ta sẽ chuyển một chút tài vận qua đó, làm cho hắn được sao may mắn chiếu vào.

Thi Lương thắng tiền, bị người xung quanh thổi phòng, không khỏi lâng lâng.

“Nhàn Nương, nàng không biết hôm nay ta may mắn thế nào đâu! Vừa ra cửa đã nhặt được tiền, vừa lên bàn đã bắt đầu phát tày! Ai đặt cược theo ta đều kiếm lời.”

Trên mắt ta tất cả đều là ngưỡng mộ: “Phu quân thật là lợi hại! Ta phải may mắn đến mức nào mới có thể gả làm vợ của chàng chứ!”

Hắn được ta khen đến nỗi cười ha ha, mua cho ta một đống đồ vật, còn hứa hẹn sau này nhất định không để ta phải chịu khổ.

Ngày hôm sau, hắn lại cầm tiền, vội vàng chạy tới sòng bạc.

Ta tựa người bên cạnh cửa, nhìn theo bóng dáng của hắn, cho đến khi không nhìn thấy nữa.

Có tiền rồi, Thi Lương bắt đầu thay hình đổi dạng.

Hắn mặc đồ tơ lụa, mang quan ngọc, trên người có trang trí kim ngọc cùng với mùi son phấn của phụ nữ xa lạ.

Láng giềng nghị luận sôi nổi, nói ta có mệnh vượng phu, sau khi cưới ta, người ban đầu vốn chẳng ra sao, không ngờ lại thành đạt như vậy.

Ta nhìn sắc trời, khoanh chân ngồi trong thau tắm, trước tiên chuyển đi một chút tài vận cho hắn hôm nay có thể kiếm một khoản tiền thật lớn.

Không bao lâu ta mở mắt ra, cắn nuốt hầu hết vận may, vận đào hoa, vận sức khoẻ, vận tiền tài, cùng với toàn bộ dương thọ của hắn, hầu như không còn nữa.

Một dòng nước ấm áp tràn trề vào kinh mạch tứ chi của ta, công pháp truyền thừa giấu trong huyết mạch của chưởng mệnh nữ bắt đầu thức tỉnh.

Trong lòng ta vui vẻ: Suy đoán trước kia quả nhiên không sai.

Huyết mạch thượng cổ sao có thể không có truyền thừa?

Ta vận chuyển công pháp, lần lượt thử dẫn khí nhập thể.

Linh khí cằn cỗi trên thế gian dần dần tiêu hao theo khí vận, đánh sâu vào huyệt vị quan khiếu của ta, vô số tạp chất trào ra khỏi da thịt của ta.

Ta mở mắt ra, bốn phía đều giống như được vén lên một bức màn che phủ, tất cả đều hiện lên rõ ràng từng chi tiết.

Sau khi tẩy đi những dơ bẩn năm xưa của kinh mạch huyết nhục, cánh tay của ta trắng mịn như ngọc, ẩn ẩn tản ra ánh sáng rực rỡ.

Dáng vẻ này không giống với nữ nhân vừa mới mất đi phu quân.
 
Chưởng Mệnh Nữ - Cựu Nhai Thập Thất Lộ
Chương 8: Chương 8



Ta đổ hết nước dơ bẩn đi, lại nấu một thùng thảo dược.

Sau khi tắm thuốc, cả người ta bị dính thuốc đến nỗi vàng như nến.

Cầm kính gương tự soi, càng tiều tuỵ khó coi.

Ta chôn bã thuốc dưới đất, đã sớm bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

Đợi một hồi lâu, cuối cùng cũng có người đập cửa.

“Tống nương tử có nhà không? Thi lang quân đã kiếm một món tiền rất lớn, vì quá vui vẻ mà chết rồi!”

Ta nghe vậy thì hoảng hốt, cả người lung lay sắp đồ, “Cái gì?”

*

Người đi báo tang vô cùng thương xót ta.

Cũng đúng, một nữ nhân lẻ loi, không có đàn ông lẫn con cái, lại có tiền tài, chẳng phải giống như một miếng, tuỳ cho hắn có thể nuốt lấy hay sao?

Thế đạo này, ai bảo nữ nhân cũng là một bộ phận tài sản chứ?

Khi có đàn ông, nàng chính là tài sản có chủ.

Khi không có đàn ông, nàng sẽ có thể bị cướp đoạt tranh giành.

Ta nhịn nỗi đau, mặt vàng như nến tiến đến nhận xác, ngất xỉu vài lần.

Người nào người nấy đều khen ta tình thâm nghĩa trọng, người biết ta thì kể với người khác ta có đức hạnh đến mức nào, là nữ nhân kinh sợ phu quân thế nào.

Còn nói, sau khi Thi Lương cưới ta thì dần dần giàu có lên, có thể thấy được ta là người có phúc.

Chỉ là số mệnh của hắn không tốt, rõ ràng là gia tộc hiển hách lại bị bỏ rơi, vừa thấy đã biết không có may mắn.

Cho nên không chịu nổi tài vật lớn như thế này, rõ ràng kiếm lời lại mất mạng trong phú quý.

Sau khi ta tỉnh lại, mọi người đều tới khuyên răn an ủi.

Ta khóc nửa ngày mới không thể không cố gắng lên, thuê người chủ trì tang sự cho người chồng đã chết.

Sau khi liệm, ban đêm ta túc trực bên linh cữu, có người lén lút trèo vào căn nhà thấp bé của ta.

Ta ở trước linh đường, cúi đầu mặc niệm tên của Nhân Nương, quay đầu lại thì nhìn thấy một bóng đen.

“Không được kêu!”

Người kia che miệng của ta lại, hung ác nói: “Nếu kêu ta sẽ b*p ch*t ngươi!”

Ta cả người run rẩy, không dám nói một câu nào.

Dưới tai lại lặng lẽ vận sức chờ phát động linh lực.

Dưới ánh sáng của nến trắng, ta nhìn rõ mặt của hắn.

Dung mạo ban ngày phong lưu đẹp đẽ, lúc này lại đáng ghét như lang như sói.

Chính là con nhà giàu mà ta viết thay, Lương Mục.

Hắn chậm rãi buông tay ra, thấy ta chỉ khóc, không có gọi người, mới chậm rãi nói.

“Tẩu tẩu đừng có kêu to, ta chỉ là đã lâu đã ngưỡng mộ phong tư của tẩu tẩu, không đành lòng thấy ngươi tuổi trẻ đã thủ tiết.”

Ta không ngăn được nước mắt mà lã chã, “Chồng của ta còn ở trên linh đường, chẳng lẽ ngươi không sợ hắn trên trời có linh thiêng tiến tới lấy mạng hay sao?”

Hắn cười lạnh một tiếng.

“Thi Lương là cái thá gì! Cho dù ta đút xương cho chó, chó còn vẫy đuôi với ta. Chẳng qua chỉ biết viết mấy bài văn, thế mà dám lên mặt với ta! Khi hắn sống ta còn không sợ, huống chi đã chết rồi?”

Ta che miệng khóc thút thít, giấu kín vẻ miệt thị trên môi.

Thường ngày, đàn ông thường hay thổi phồng tình thâm giữa huynh đệ bọn họ, nhưng khi thọc đao vào bụng huynh đệ cũng không hề nương tay.

Hắn cúi đầu, nương ánh nến mà nhìn ta thật kỹ, càng nhìn càng vui.

“Tẩu tẩu, nàng không biết đâu, lần đầu tiên ta gặp nàng ở Thi gia đã cảm thấy Thi Lương kia không xứng với nàng.”

“Ta đối với nàng thương nhớ ngày đêm, nàng lại lạnh lùng đối với ta, chỉ nhu tình mật ý với Thi Lương kia.”

“Tên tiểu nhân kia có tài đức gì chứ? Nàng có lẽ không biết, hắn ở bên ngoài bao nữ nhân khác, mua kim thoa cho nàng ta, lại để nàng mang trâm gỗ. Nam nhân như vậy có tác dụng gì chứ?”

Ta đau khổ vô cùng: “Đều tại người bên ngoài dụ dỗ hắn, hắn đã nói là sẽ toàn tâm toàn ý đối với ta…”

Lương Mục cười lạnh.

“Ta khuyên tẩu tẩu vẫn là nên theo ta đi, nếu không ta sẽ đi cáo quan, nói là ngươi có ý định quyến rũ ta, còn âm thầm hạ độc Thi Lương. Ngươi xem Đình Uý Phủ sẽ phán ra sao?”

Nói xong, hắn định thò mặt qua, định hôn ta.

Ta mềm nhũn không có sức lực gì mà giãy giụa: “Hoặc là phải tư thông với ngươi ở linh đường, hoặc là ta phải gánh vác tội giết chồng, ngươi luôn mồm nói yêu thương ta, nhưng đã khi nào cho ta đường sống chưa?”

Thấy tránh không nổi, ta cầu xin hắn: “Nếu trong lòng ngươi thật sự có ta, vậy thì chờ sau khi hạ táng Thi Lương, đường đường chính chính đến đây nghênh thú.”

Sức lực sau khi dẫn khí nhập thể thật sự rất khó khống chế, vừa nãy thiếu chút nữa không thể thu lực mà đánh bay hắn ra ngoài.

Lương Mục hồn nhiên không cảm thấy, cười nói: “Hôm nay ngươi làm ta sung sướng, ta nhất định sẽ vẻ vang cưới ngươi qua cửa.”

Ta thấp giọng kêu lên một tiếng: “Thi Lương vẫn luôn tự phụ thân phận là con của thế gia, ngươi không muốn biết vì sao hắn sẽ cưới một người không có xuất thân như ta sao?”

Động tác của Lương Mục dừng lại.

Ta là nữ nhi Tống Du của Thị Lang Bộ Hộ, năm mười ba tuổi bị người ta bắt cóc, trước đó vài ngày mới gửi tin cho phụ thân.”

“Ở bên ngoài hắn sẽ không nhận ta, nhưng nếu ta chết rồi, ngươi đoán hắn có tra không?”

“Chuyện này ngươi ra tay, thật sự sạch sẽ không?”
 
Chưởng Mệnh Nữ - Cựu Nhai Thập Thất Lộ
Chương 9: Chương 9



Thấy hắn không nói gì, ta lại đổi chủ đề, lại nói: “Nhưng nếu ngươi cưới ta, sau này sẽ có trái tim của nhạc phụ làm quan thị lang”

“Cho dù Lương gia muốn mua cho ngươi một chức quan, có cách thì vẫn hơn là không có cách gì, đúng không?”

Vừa đẹ doạ vừa dụ dỗ, cuối cùng cũng khiến Lương Mục động lòng.

Con chính thê của thương gia cũng chẳng đáng giá tiền, hắn cũng không phải con cả trong nhà.

Việc làm ăn này, chính xác là có lời.

*

Không giống với trên tiền triều, triều đại này vì chiến loạn mà dân cư giảm mạnh, việc hôn nhân gả cưới cũng không chịu hạn chế đạo hiếu.

Sau khi gả cho Lương gia, ta mới biết được Lương Mục còn có tám tiểu thiếp, bốn thông phòng.

Nhỏ nhất mới mười ba tuổi.

Bằng với tuổi khi ta mới vào Xuân Trú Lâu

Tiểu nha đầu kia tên là Thảo Nhi, chạy nạn từ nơi khác tới, bị bán vào Lương phủ.

Nghe nói đầu năm còn bị Lương Mục đá mà sảy thai.

Nhưng ta thấy ánh mắt của nàng khi nhìn Lương Mục lại sáng lấp lánh, kia rõ ràng là vui mừng và ngưỡng mộ.

Ta hỏi nàng: “Ngươi rất thích phu quân sao?”

Nàng gật đầu lia lịa.

Vì sao? Hắn đối với ngươi có tốt không?

Nàng nói tiếng phổ thông cũng không rõ ràng, không biết là trộn lẫn khẩu âm phương nào.

“Thiếu gia rất tốt với ta. Tuy ngài ấy đánh ta, lần trước bụng bị đá rất đau, nhưng cho ta ăn cơm no.”

“Khi ta ở nhà, cha cũng đánh ta, còn không cho ta ăn cơm, ta đói đến nỗi nửa đêm phải uống nước lã.”

“Thiếu gia còn cho rất nhiều đồ vật, còn biết viết chữ, biết vẽ tranh. Chúng ta ở thôn Cẩu Đản, biết viết tên đã được gọi là Văn Khúc Tinh rồi.”

Ta nhớ tới chữ viết xấu xí của Lương Mục kia, không khỏi đỡ trán.

“Ta dạy cho ngươi biết chữ, ngươi có học không?”

Nàng sợ hãi lắc đầu.

“Ta sao xứng được đọc sách biết chữ? Đó là một thứ mà loại người như ta không nên học.”

Ta thất vọng thở dài, xua xua tay bảo nàng đi xuống.

Năm đó, cha ta tuy không có cấm ta đọc sách biết chữ, nhưng đích tỉ không thích đọc sách, thế là ông ta không mời nữ phu tử cho các con gái.

Rốt cuộc ta chỉ là thứ nữ.

Là ta da mặt dày nhờ vả đích huynh đường huynh, mượn sách và bút mực của bọn họ, tìm mọi cách vào tàng thư thất, sao chép hết quyển này tới quyển khác.

Tâm trạng của ta lúc đó, có lẽ là “tham lam” đi.

Không đủ, không đủ, không bao giờ đủ.

Đúng là cảm giác “không đủ” này mới khiến cho ngày hôm nay ta vẫn được lợi như cũ.

Hai tay ta trống trơn bị ném vào trong sông, lấy không được tiền bạc, lấy không được quyền thế, nhưng ta có thể mang đi học thức.

Thế nhân đều nói tham lam là ác, thanh tâm quả dục thấy đủ làm vui mới tốt.

Nhưng ta lại cảm thấy, người thấy đủ sẽ bị trói buộc dưới đáy giếng, kẻ tham lam sẽ vượt qua rào cản.

Cái gọi là vừa lòng với hiện tại, chẳng qua là kẻ chăn dê mong đợi dối với đàn dê mà thôi.

Dê thật sự tin mới là chuyện buồn cười nhất thiên hạ.

*

Từ sau khi hút hoàn toàn khí vận của Thi Lương, ta đã mở ra thiên phú mới.

Ta vốn chỉ có thể hấp thu khí vận từ trên người hôn phu, hiện giờ lại mở rộng tới toàn bộ tộc nhân của chồng.

Ta thử hấp thụ một lượng lớn số phận từ Lương gia, lực cản rất lớn.

Vận như thuỷ triều, có lên có xuống.

Muốn hoàn toàn hấp thu khí vận của một người, cần phải hấp thu khi vận thế của hắn suy sụp, vận khí của gia tộc cũng là như thế.

Những cái này thuận theo “thế”

Mệnh do thiên định, số phận tự thân sẽ chuyển đổi.

Nếu Thi Lương giữ mình trong sạch, không rơi vào bẫy thì sẽ không thể nào nhanh như vậy chết trong tay ta.

Sau khi thành hôn một tháng, Lương Mục mang ta đi tới phủ Thị Lang.

Người gác cổng là lão Đinh, nghẹn họng nhìn chằm chằm vào ta, giống như thấy ma quỷ.

Ta mỉm cười: “Lão Đinh, phiền lão thông báo cho phụ thân, Nhàn Nương trở về tới thăm hỏi ngài ấy.”

Lão Đinh vội vã vào cửa báo, không bao lâu thì đầy đầu mồ hôi ra ngoài, nói lão gia không ở nhà, hắn không dám tứ ý quyết định.

Lương Mục vừa thất vọng lại vừa phấn chấn.

Thất vọng vì phải thất bại mà về, phấn chấn là bởi vì hắn thật sự cưới được con gái của một vị quan gia.

Ta cũng rất vui.

Cha ta đã biết ta còn sống, nhất định cuộc sống hàng ngày không yên lành. Ông ta sợ ta huỷ đi danh dự của mình. Nghĩ tới nghĩ lui, ông ta chỉ có thể ra tay trước, xử lý toàn bộ ta cùng với Lương gia sau lưng ta.

Trên đời việc khiến cho người sung sướng là cái gì?

Không gì hơn là dùng dương mưu để kẻ thù làm việc cho ngươi.

Tri phủ diệt môn, huyện lệnh phá nhà.

Đả kích của một quan viên đối với người dưới là trí mạng.

Cha ta thậm chí không cần tự mình ra mặt, chỉ cần mơ hồ ám chỉ một tiếng, sẽ có rất nhiều thủ hạ thay hắn phân ưu.

Bọn họ cũng không cần phải làm gì quá đáng, chỉ cần tiện tay tra khảo một chút, giam hàng hoá tài chính của Lương Thị một đoạn thời gian, quay vòng sẽ xuất hiện chỗ hổng.

Mà trong quá trình này, tiểu loại sẽ giống như ruồi bọ ngửi được mùi máu, bu vào để bóc lột.

Rất nhanh, khí vận của Lương gia xuất hiện một cái lỗ, ta xé cái lỗ kia ngày càng lớn hơn, mỗi ngày đều hấp thụ, tu luyện không ngừng nghỉ.

Ta tu luyện ngày càng sâu, nhờ đó, tốc độ ta hấp thu linh khí bằng khí vận cũng dần dần nhanh hơn.
 
Back
Top Bottom