Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chưởng Châu

Chưởng Châu
Chương 30



Hoàng hậu biết chuyện, nổi trận lôi đình, bởi vì tên đàn ông đó là đệ đệ ruột của bà ta, con trai duy nhất trong nhà, chưa cưới vợ sinh con.

Hoàng hậu sai người bắt ta và mẫu thân đến chính điện nguy nga lộng lẫy, hung hăng tát vào mặt hai mẫu tử ta, sau đó hạ lệnh đánh c.h.ế.t chúng ta.

Cẩm Hân

Ta nhìn Hoàng hậu với ánh mắt vô cảm, dùng đầu đập mạnh vào người bà ta, cắn vào cánh tay bà ta đến chảy máu.

Sau đó, Thái tử Lệnh Doanh lúc bấy giờ đã đến cầu xin Hoàng thượng tha c.h.ế.t cho ta và mẫu thân.

Ta trở thành một trong số rất nhiều tử sĩ của Lệnh Doanh.

Được người khác ban ơn, đương nhiên phải trả giá.

Lệnh Doanh nói: “A Khương, ta nhìn thấy sự thù hận trong muội, ta dám đảm bảo, muội nhất định sẽ trở thành con d.a.o sắc bén nhất của ta.”

Ta mím chặt môi, trừng mắt nhìn người nam nhân được gọi là hoàng huynh này, sau đó bị hắn đưa đến Thương Đô.

Nơi đó toàn là những đứa trẻ trạc tuổi ta, tất cả đều phải bắt đầu rèn luyện từ cấp bậc thấp nhất.

Từ sơ cấp đến cửu cấp tử sĩ, bát cấp, thất cấp, từng cấp bậc một, mỗi lần thử thách, chỉ có một nửa số người sống sót.

Tiểu thị vệ gầy gò ốm yếu, năm đó mới mười hai tuổi, co rúm người ở một góc.

Vì không tranh giành được thức ăn nên trốn vào một góc khóc, ta ném cho hắn một nửa chiếc bánh, nhìn hắn ăn ngấu nghiến.
 
Chưởng Châu
Chương 31



Lệnh Doanh nói, sau này hắn sẽ là người của ta, để hắn làm ám vệ bên cạnh ta.

Ta lạnh lùng nhìn Lệnh Doanh, nhìn thấu lòng tham và dã tâm ẩn giấu bên dưới vẻ ngoài nho nhã của hắn, không hề đồng ý.

Nhưng vẫn làm theo ý hắn, đặt tên cho tiểu thị vệ.

“Minh Sơ, như ánh dương vừa ló rạng.”

Ta và hắn cùng nhau trưởng thành trong những lần thử thách khắc nghiệt ở Thương Đô, năm thứ hai, ta nhận nhiệm vụ đầu tiên là ám sát kẻ thù chính trị của Lệnh Doanh, một lão già cổ hủ.

Nhưng đến giây phút cuối cùng, ta lại mềm lòng, bị Lệnh Doanh nhốt trong hầm nước lạnh ba ngày ba đêm, sau đó lại dùng roi da quất không thương tiếc, chỉ để ta ghi nhớ bài học –

Tử sĩ, không được phép mềm lòng.

Minh Sơ liều mạng cầu xin cho ta, chăm sóc ta một thời gian dài, sau đó, mỗi nhiệm vụ của ta đều là do hắn sắp xếp.

Cẩm Hân

Minh Sơ nói: “Chủ tử, nô tài không muốn người giống như nô tài.”

Thời gian càng trôi qua, Minh Sơ càng cúi đầu thấp hơn mỗi khi gặp ta, cũng càng thêm hèn mọn.

Hắn nói: “Một mình ta rơi xuống địa ngục là đủ rồi, hà cớ gì phải kéo thêm một người nữa.”
 
Chưởng Châu
Chương 32



Ta im lặng, cầm kiếm đi gặp Lệnh Doanh, không thể nào chịu đựng nổi cuộc sống như con rối trong tay hắn ta nữa.

Lệnh Doanh mỉm cười, dùng hai ngón tay kẹp thanh kiếm của ta lại, bởi vì mẫu thân vẫn còn trong tay hắn.

Cẩm Hân

Hắn ta nói, chỉ cần ta hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này, hắn sẽ thả ta, mẫu thân và cả Minh Sơ nữa.

Bằng mọi giá phải ám sát Thái tử nước Khương, Thẩm Nghiễn Chu.

Bởi vì Thẩm Nghiễn Chu là chiến thần của Khương Quốc, cũng là người mà Lệnh Doanh vừa ngưỡng mộ vừa căm ghét nhất, là hòn đá ngáng đường trên con đường thống nhất thiên hạ của hắn ta.

Không có hắn, giang sơn của hai nước Nam Bắc sẽ dễ dàng rơi vào tay hắn ta.

Ta gật đầu đồng ý, lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Nghiễn Chu là trong đống cỏ khô ở Khâu Hoài sơn.



Khi ta muốn biết tiếp theo đã xảy ra chuyện gì, thì bỗng nhiên tỉnh giấc.

Ta đang nằm trên giường ấm áp, trước mặt là Lệnh Doanh.

Hắn đã khoác lên mình hoàng bào, trở thành Hoàng đế cao cao tại thượng, nhìn thấy ta tỉnh lại, trên mặt lộ ra vẻ ân cần thăm hỏi giả tạo.

“A Khương, muội tỉnh rồi sao? Khỏe hơn chút nào chưa?”

Ta không trả lời, đảo mắt tìm kiếm bóng dáng Minh Sơ.

“Muội tìm tên ám vệ đó à?” Hắn mấp máy môi: “Lúc tuyết phong sơn, hắn đã cõng muội đi suốt bảy ngày bảy đêm, người của trẫm nhìn thấy, đã đưa cả hai người về đây.”

“Huynh ấy đâu?”

“Ở phòng bên cạnh, muội yên tâm, hắn không sao.” Thấy ta không tin, hắn liền giơ tay cam đoan, sau đó sai cung nữ bưng thuốc đến, ngồi bên giường đút thuốc cho ta.

“A Khương, chẳng lẽ muội nghĩ hoàng huynh sẽ hạ độc muội sao?” Hắn thổi nguội bát thuốc, từng thìa từng thìa đút cho ta uống.
 
Chưởng Châu
Chương 33



“Chờ khi nào muội khỏe hẳn, trẫm sẽ cho muội, mẫu phi và cả tên ám vệ đó rời đi, được không?”

Bàn tay ẩn trong chăn siết chặt, ta không dám tin, Lệnh Doanh lại dễ dàng tha cho chúng ta như vậy.

“Tại sao? Ngươi tốt bụng đến vậy sao?”

Lệnh Doanh đặt bát thuốc xuống, nhét vào miệng ta một viên mứt quả: “Bởi vì có người đã thay muội hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

Nói xong hắn ta liền xoay người rời đi.

Cẩm Hân

Ta nhìn chằm chằm bóng lưng hắn ta, sững sờ hồi lâu.

Có người đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Là Minh Sơ sao?

Thẩm Nghiễn Chu, c.h.ế.t rồi sao?

Khi ta nhìn thấy Minh Sơ, hắn đang dưỡng bệnh trong phòng, một chân bị tê cóng, đến giờ vẫn chưa thể xuống giường được, ta nhìn hắn, trong lòng chua xót, lao thẳng vào lòng hắn.

“Minh Sơ, xin lỗi chàng.”

Hắn run rẩy lấy từ trong n.g.ự.c áo ra một chiếc khăn tay, trên đó thêu hình mặt trời mọc, nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta.

“Chủ tử, người nhớ ra rồi sao?”

Ta gật đầu, kỳ thực từ lúc trở về từ Khâu Hoài Sơn, trong đầu ta đã xuất hiện những mảnh ký ức xa lạ.

Từng mảnh từng mảnh một, nhưng ta lại không thể ghép chúng lại thành một đoạn ký ức hoàn chỉnh, cho đến khi ở trong tuyết hôm đó.

Ta mới phát hiện ra, ký ức của ta đã sai, ngay cả ký ức cũng có thể lừa người.

Ta hỏi hắn: “Minh Sơ, lời chàng nói trong ngày tuyết hôm đó còn tính nữa không?”
 
Chưởng Châu
Chương 34



Ta ngẩng đầu nhìn Minh Sơ, cảm nhận được sự đấu tranh và giằng xé trong lòng hắn.

“Người như ta, sao có thể xứng với người tốt như vậy chứ?”

Ta nắm lấy tay Minh Sơ, nhẹ nhàng nói: “Minh Sơ, chàng lại nuốt lời rồi, lần trước chúng ta đã đồng ý với nhau rồi mà.”

Hốc mắt hắn đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, một lúc lâu sau mới nói một tiếng: “Vâng.”

“Minh Sơ, chờ khi nào chàng khỏi bệnh, chúng ta đến Lăng Hải phủ nhé, nghe nói ở đó quanh năm đều có hoa, ta chưa được nhìn thấy bao giờ.”

“Vâng, nhưng mà… chúng ta có nên đến Khương Quốc một chuyến, thăm Thái tử điện hạ không?”

Thẩm Nghiễn Chu, thăm hắn ta làm gì?

Minh Sơ nói: “A Khương, nếu muội không đi, ta sợ sau này muội sẽ hối hận, Thái tử điện hạ, ngài ấy là một người tốt.”

Tim ta nhói đau, hắn là người tốt, nhưng ta không muốn gặp lại hắn ta nữa.

Cẩm Hân

“A Khương, chỉ một lần thôi được không?”

Minh Sơ nhìn ta với ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Có những người, sau khi chia tay, sẽ là vĩnh biệt.”

Ta gật đầu, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Ta muốn biết người mà Lệnh Doanh nói là ai, rốt cuộc Minh Sơ còn giấu ta chuyện gì nữa.

Minh Sơ nói, để ta tự mình đến Khương Quốc một chuyến, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
 
Chưởng Châu
Chương 35



Ta và Minh Sơ dưỡng bệnh trong cung ba tháng, trong lòng ngày càng bất an, giống như có thứ gì đó quan trọng sắp rời xa ta.

Đến Khương Quốc, chúng ta đến phủ Thừa Tướng trước, dưới sự giới thiệu của ông ấy, ta đã được gặp Thẩm Nghiễn Chu đang hấp hối trên giường bệnh.

Hắn nằm trên long sàng, thoi thóp thở, bên cạnh là Từ Chỉ Quân ôm con nhỏ khóc lóc thảm thiết.

Từ Chỉ Quân đã trở thành Hoàng hậu, nhưng lại sắp mất đi phu quân của mình.

Ta không hiểu, tại sao Thẩm Nghiễn Chu vẫn còn tràn đầy sức sống hôm đó, lại đột nhiên lâm bệnh nặng như vậy?

Từ Chỉ Quân vừa khóc vừa nói: “Là do tiện nhân đó, ả ta vẫn luôn cho Bệ hạ uống thuốc độc mãn tính, đến khi Bệ hạ phát hiện ra thì đã muộn rồi.”

Cẩm Hân

Tết Nguyên đán năm nay, bệnh tình hắn trở nặng, đến giờ đã không thể xuống giường được nữa.

Thẩm Nghiễn Chu trách móc Từ Chỉ Quân vài câu, nhưng vẫn là giọng điệu yếu ớt, uống một bát canh sâm mới lấy lại chút sức lực.

Hắn ta nhìn Minh Sơ với ánh mắt trách móc: “Sao ngươi lại đưa Chưởng Châu về đây? Chẳng phải đã nói là sẽ không bao giờ quay về nữa sao?”

Hắn ta vừa nói vừa ho khan, sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, mới lấy từ dưới gối ra một tờ hưu thư đã được chuẩn bị sẵn: “Chưởng Châu, ta đã chuẩn bị nó từ lâu rồi, chỉ là chưa có cơ hội đưa cho nàng.”

Ta nhận lấy hưu thư, tim như thắt lại.

Nhưng hắn lại bảo ta đừng khóc, phải sống thật vui vẻ.

“Thực ra ta đã biết mình sống không được bao lâu nữa rồi, chuyện năm đó, xin lỗi nàng.”

Ta lắc đầu nguầy nguậy, không dám tin vào những gì đang diễn ra trước mắt, không ngờ hắn đã âm thầm làm rất nhiều chuyện vì ta.

“Minh Sơ nói, nàng đã nhớ ra tất cả rồi, kỳ thực năm đó ta cho nàng uống thuốc quên sầu, là muốn nàng quên đi những chuyện không vui, sống một cuộc sống tự do tự tại, nàng đừng trách ta nhé?”

“Chỉ là sau đó ta mới biết, trong thuốc quên sầu có pha thêm Tử U Đằng, là một loại thảo dược gây ảo giác, nhưng thấy nàng không sao, ta mới yên tâm.”

“Minh Sơ là người tốt, giao nàng cho hắn, ta rất yên tâm.”

“Trong kho của Sùng An Điện có bộ hỷ phục ta chuẩn bị cho nàng, còn có hai trăm rương của hồi môn, mong rằng bảo bối của ta có thể đường hoàng gả cho người có thể bảo vệ nàng cả đời.”
 
Chưởng Châu
Chương 36



Nói xong câu này, hắn nắm lấy tay ta và Minh Sơ, dùng hết sức lực vỗ nhẹ vào mu bàn tay chúng ta.

Sau đó không chống đỡ nổi nữa, nhắm mắt xuôi tay, Từ Chỉ Quân ôm t.h.i t.h.ể hắn khóc lóc thảm thiết, tiếng khóc của đứa trẻ sơ sinh cũng vang lên, vị vua vừa mới đăng cơ đã mãi mãi rời xa nhân thế.

Ta ngã quỵ xuống đất, hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Ngày tiễn đưa Thẩm Nghiễn Chu, trên trời bất chợt đổ tuyết, hắn mặc bộ y phục ta tặng năm đó, yên giấc ngàn thu.

Ta đặt lá bùa bình an cầu được năm xưa vào trong quan tài, hy vọng kiếp sau hắn sẽ được bình an.

Và đừng gặp lại ta nữa.

Cẩm Hân

Trước khi qua đời, Thẩm Nghiễn Chu đã cho người chọn một đứa trẻ mười ba tuổi trong hoàng tộc lên kế vị, giao toàn bộ quyền lực cho vị tướng quân thân cận nhất phò tá.

Vị tướng quân kia tuân theo di mệnh của Thẩm Nghiễn Chu, phái người đi ám sát Lệnh Doanh, nghe nói tên thái giám kia bị phế bỏ võ công, nhặt được một mạng.

Từ Chỉ Quân ngày ngày sống trong đau khổ, không muốn chăm sóc con cái, tuy Thẩm Nghiễn Chu đã sắp xếp cho nàng ta một con đường lui, cùng con cái và Từ thừa tướng an ổn sống hết quãng đời còn lại.

Nhưng Từ Chỉ Quân lại nhất quyết đến lăng mộ của Thẩm Nghiễn Chu, người con gái yếu đuối năm xưa cứ thế ngày ngày quỳ gối trước lăng mộ, chịu đựng nỗi đau mất chồng.

Từ Chỉ Quân nói, nàng ta muốn g.i.ế.c ta.

Đã từng có một khoảng thời gian, nàng ta muốn g.i.ế.c ta đến mức phát điên, bởi vì ta đã cướp đi trái tim của Thẩm Nghiễn Chu.

“Nhưng khi ta biết được tất cả những chuyện Nghiễn Chu làm đều là vì muội, ta mới hiểu được vị trí của muội trong lòng chàng ấy quan trọng đến nhường nào.”

“Nếu muội chết, chàng ấy sẽ hận ta cả đời.”
 
Chưởng Châu
Chương 37



Từ Chỉ Quân thích Thẩm Nghiễn Chu từ nhỏ, là loại thích bất chấp tất cả, nhưng Từ thừa tướng lại không muốn con gái bảo bối của mình gả cho một hoàng tử không có quyền không có thế.

Ông ấy ép Từ Chỉ Quân gả cho Thế tử Đông Lăng vương, đáng lẽ có thể an ổn sống hết đời, ai ngờ đâu Thế tử Đông Lăng vương lại qua đời vì một trận phong hàn, Từ thừa tướng bất đắc dĩ phải đón con gái về.

“Ta cứ nghĩ, ta và Nghiễn Chu có thể ở bên nhau, nhưng chàng ấy lại yêu muội, còn vì muội mà tranh cãi với Hoàng hậu nương nương, nhưng muội lại không hề hay biết.”

“Muội chỉ là một đứa trẻ mồ côi được nhặt về từ chiến trường, còn ta là con gái của Thừa tướng.”

Từ Chỉ Quân phái người điều tra lai lịch của ta, cuối cùng cũng phát hiện ra manh mối từ bức tranh Mười hai Thiết Giáp.

Dựa vào điểm này, nàng ta đã thành công thỏa thuận với Thẩm Nghiễn Chu, đường hoàng bước chân vào Đông cung.

“Nhưng Nghiễn Chu không thích ta, trong lòng chàng ấy chỉ có muội, chưa từng động lòng với ta, cho đến đêm hôm đó ở trong cung…”

“Muội không biết ta đã ghen tị với muội đến nhường nào, muốn muội biến mất khỏi thế giới này biết bao nhiêu, tại sao muội có thể thản nhiên hưởng thụ sự thiên vị của Nghiễn Chu dành cho muội chứ?”

Cẩm Hân

“Nhưng mãi đến ngày Nghiễn Chu qua đời, ta mới hiểu ra –

Tình yêu vốn dĩ là thứ vô lý như vậy, không phân biệt đúng sai, không màng đến sự cho đi và nhận lại.”

Từ Chỉ Quân nói, mong ta và Minh Sơ sống thật tốt, đừng phụ lòng tốt của Thẩm Nghiễn Chu.
 
Chưởng Châu
Chương 38



Ta nhìn bóng lưng mảnh mai của Từ Chỉ Quân, thật khó có thể trùng khớp nàng ta với hình ảnh của kiếp trước.

Từ khi nhớ lại mọi chuyện, ta thường xuyên nghi ngờ bản thân, liệu có phải mình đã xem giấc mơ là hiện thực hay không.

Kiếp trước, ta đến bên cạnh Thẩm Nghiễn Chu đúng là để ám sát hắn, nhưng hắn là người tốt như vậy, sao ta có thể nhẫn tâm ra tay được.

Sau khi ở bên cạnh Thẩm Nghiễn Chu, ta mới nhận ra con người không phải ai cũng vô tình, cũng không phải ai cũng vì quyền lực mà bất chấp thủ đoạn, cũng có người ấm áp dịu dàng.

Một nhiệm vụ kéo dài ba năm, Lệnh Doanh đã sớm không thể đợi thêm được nữa.

Gần như tháng nào hắn ta cũng gửi thư thúc giục, còn lấy tính mạng của mẫu thân ra uy h.i.ế.p ta.

Cẩm Hân

Sau đó, Từ Chỉ Quân đột ngột được gả vào Đông cung, ta và nàng ta đấu đá đến mức ngươi sống ta chết, nói đúng ra là ta bắt nạt Từ Chỉ Quân nhiều hơn, hầu hết thời gian nàng ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nhưng Thẩm Nghiễn Chu vẫn luôn quan tâm chăm sóc ta, chỉ là công việc bề bộn, không thể lúc nào cũng ở bên ta.
 
Chưởng Châu
Chương 39



Sau đó, Lệnh Doanh tìm đến, yêu cầu ta hoàn thành nhiệm vụ trong vòng bảy ngày, bắt ta lựa chọn giữa mẫu thân, Minh Sơ và Thẩm Nghiễn Chu.

Nhưng bọn họ đều là người thân của ta, ta không thể lựa chọn, nhốt mình trong Phiêu Miểu Các suốt bảy ngày, không gặp ai.

Bởi vì ta biết, dù lựa chọn thế nào cũng là đường cùng.

Bảy ngày trôi qua, ta đi tìm Lệnh Doanh, ta không chọn ai cả, dùng mạng sống của mình để đổi lấy con đường sống cho bọn họ.

Ta cầm kiếm tự sát, m.á.u tươi phun ra, nhuộm đỏ cả một vùng.

Cẩm Hân

Lệnh Doanh nói ta ngốc, vì một tên nam nhân mà từ bỏ mạng sống của mình, từ bỏ tương lai xán lạn.

Ta cũng cảm thấy mình rất ngốc, rõ ràng đã phải vất vả lắm mới có thể sống sót.

Nhưng ta lại cảm thấy mình không ngốc, bởi vì chỉ có như vậy, Lệnh Doanh mới tha cho mẫu thân và Minh Sơ.

Còn Thẩm Nghiễn Chu sau khi nhìn thấy bức thư ta để lại, cũng sẽ đề phòng hơn.

Hắn thông minh như vậy, nhất định sẽ tự bảo vệ được bản thân.

Lệnh Doanh ném t.h.i t.h.ể ta vào bãi tha ma, không chôn cất.

Ta véo mạnh vào tay mình, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, không biết đâu là thật đâu là giả, giống như hai tấm lưới, quấn chặt lấy nhau.
 
Back
Top Bottom