Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chưởng Châu

Chưởng Châu
Chương 10



Nói xong Minh Sơ liền đi theo ta về Đông cung, ma ma nhìn thấy chiếc nút đồng tâm mà Hoàng hậu ban tặng, liền thần thần bí bí lấy ra thứ đồ quý giá nhất của mình.

“Thái tử phi, đây là y phục mới mà lão nô đã giúp người may cho Thái tử, người hãy đem y phục và nút đồng tâm tặng cho Thái tử, ngài ấy nhất định sẽ cảm ơn người.”

Ta trợn tròn mắt, có chút khó hiểu, tại sao ta phải để hắn cảm ơn chứ?

“Không đi.”

Ma ma nói: “Thái tử phi, phu thê mới thành thân, nữ nhân may y phục mới cho phu quân là truyền thống của nước Khương, người còn chưa…”

Ma ma khuyên nhủ ta hồi lâu, cứ ngỡ rằng ta và Thẩm Nghiễn Chu có thể hòa hoãn quan hệ nhờ một bộ y phục và chiếc nút đồng tâm.

Ta chỉ có thể nói: Vẫn còn non lắm!

Cẩm Hân

Để cho ma ma yên tâm, ta bèn lấy thêm một cặp bình ngọc thất bảo từ kho ra, sau đó mới miễn cưỡng mang y phục đi tìm Thẩm Nghiễn Chu, giả vờ như chỉ muốn đến xem thử Từ Chỉ Quân rốt cuộc mặc yếm kiểu gì.

Trên đường đi ma ma liên tục dặn dò ta phải nói chuyện đàng hoàng, còn chưa bước vào cửa đã nhìn thấy tiểu thái giám lén lút bưng giỏ thức ăn đi về phía Sùng An điện.

Ta bảo ma ma chặn tiểu thái giám lại.

“Đứng lại, trong hộp thức ăn của ngươi là gì?”

Tiểu thái giám lập tức quỳ xuống, run rẩy nói, không dám ngẩng đầu:

“Bẩm… Bẩm Thái tử phi, là… là thuốc ạ.”

“Thuốc? Thuốc gì? Cho ai? Nhìn ngươi lén lén lút lút, chẳng lẽ đang làm chuyện mờ ám gì sao?”

Tiểu thái giám ấp úng không nói nên lời, ta định sai người lôi xuống tra khảo, thì Thẩm Nghiễn Chu ôm Từ Chỉ Quân từ trong điện đi ra.

Hắn che chở cho nàng ta như gà mẹ bảo vệ gà con, một cơn gió thổi qua, chiếc áo ngủ mỏng manh của Từ Chỉ Quân bị gió tốc lên.

Ta lờ mờ nhìn thấy chiếc yếm thêu uyên ương màu đỏ rực của nàng ta, chẳng qua là n.g.ự.c phẳng lì, không bốc lửa như vòng ba.

Thẩm Nghiễn Chu ngước mắt, lạnh nhạt nhìn ta, đáy mắt sâu hun hút khó lòng đoán được, lạnh lùng nói:

“Là ta bảo hắn mang thuốc đi.”

“Thuốc? Thuốc gì? Điện hạ, người không khỏe sao?” Ma ma vừa nghe thấy, cả người liền căng thẳng.

Vẻ mặt Thẩm Nghiễn Chu vẫn bình tĩnh đến mức không ai đoán được, giơ tay ra lệnh cho tiểu thái giám lui vào trong:

“Không sao, ta không sao.”

“Là Chỉ Quân dạo này vất vả, thân thể hơi yếu, ta đặc biệt sai người sắc thuốc bổ.”

Thẩm Nghiễn Chu vừa dứt lời, Từ Chỉ Quân trong lòng hắn liền ho khan hai tiếng, giống như cành liễu yếu ớt, bám chặt lấy Thẩm Nghiễn Chu.

Mặc ít như vậy ra ngoài, nàng ta không bệnh c.h.ế.t thì ai bệnh chết!

Ta xoay người bỏ đi, bị ma ma kéo lại, bất đắc dĩ phải đưa y phục và nút đồng tâm cho Thẩm Nghiễn Chu.

Chưa đầy hai ngày sau, ta đã sai người làm mấy chiếc yếm sặc sỡ ném vào phòng của Thẩm Nghiễn Chu và Từ Chỉ Quân, lúc này mới cảm thấy hả giận.
 
Chưởng Châu
Chương 11



Ta ở Đông Cung nhàn rỗi g.i.ế.c thời gian, dù có vắt óc suy nghĩ thế nào cũng không thể nhớ ra được mình đã quên mất điều gì.

Ma ma bảo ta đi hỏi Thẩm Nghiễn Chu, nói hắn nhất định biết.

Ta… Ta mới không muốn đi đâu!

Ta và tiểu thị vệ đi khắp những nơi từng đến ở kiếp trước, vậy mà một chút manh mối cũng không có, lại vô tình nhìn thấy một nửa nút đồng tâm dưới gốc cây bồ đề sau vườn.

Thẩm Nghiễn Chu, được lắm! Ta liếc nhìn hai lần, bảo tiểu thị vệ chôn nửa nút đồng tâm còn lại xuống đất cùng với cái này.

Quyết định đoạn tuyệt quan hệ với tên tra nam sủng thiếp diệt thê này!

Quan trọng nhất là ta đã gom đủ bạc để nuôi sống tổ tông mười tám đời rồi, phải rời khỏi cái chốn quỷ quái Đông cung này thôi.

Hơn nữa bệnh tình của Hoàng thượng ngày càng trở nặng, nếu không đi bây giờ, chờ đến lúc Thẩm Nghiễn Chu đăng cơ…

Nhỡ đâu hắn phong ta làm Hoàng hậu thì càng khó đi hơn, còn nếu không phong ta làm Hoàng hậu, thể diện của ta biết giấu đi đâu?

Nghĩ đến đây, ta lại bảo tiểu thị vệ đào nút đồng tâm lên, chuẩn bị mang nó đi “tính sổ” với hắn.

Tuy tiểu thị vệ có chút do dự, nhưng vẫn làm theo lời ta, thấy cậu ta nghe lời như vậy, ta quyết định khi đi nhất định sẽ dẫn hắn theo.

Dù sao ai mà không muốn có một tiểu thị vệ ngoan ngoãn nghe lời như vậy chứ?

“Tiểu thị vệ, có muốn cùng ta rời khỏi Đông Cung không? Đến lúc đó tỷ sẽ dẫn ngươi đi ăn sung mặc sướng!”

Ta vừa nói vừa lắc lắc chiếc túi chỉ còn vài đồng bạc lẻ, vậy mà chẳng phát ra tiếng động “êm tai” nào.

Nghe xong tiểu thị vệ định quỳ xuống: “Nô tài không dám.”

Ta nghiêm nghị ngăn cản: “Nam tử đại trượng phu, sao cứ động một tí là quỳ, chán c.h.ế.t đi được.”

Tiểu thị vệ đi theo phía sau, ta nghiêng đầu nhìn hắn, thấy khóe môi hắn nở một nụ cười nhàn nhạt, liền trêu chọc:

Cẩm Hân

“Chỉ cần được ăn sung mặc sướng là vui vẻ như vậy rồi, nhìn ngươi chẳng có tiền đồ gì cả, đi theo tỷ đây, bảo đảm hai năm nữa sẽ kiếm cho ngươi mười… à không, một nàng dâu xinh đẹp nhất.”

Không thể để tiểu thị vệ biến thành tên nam nhân phong lưu được, quan trọng nhất là, mười nàng dâu thì tốn kém quá!

Nói xong ta liền xách váy đi tìm Thẩm Nghiễn Chu.

Chuyện kiếp trước ta không muốn dây dưa nữa, coi như báo đáp ân cứu mạng của hắn, nhưng kiếp này ta và hắn không thù không oán, không thể nào giam cầm ta ở Đông Cung này được.

Hơn nữa, chắc chắn hắn đang mong ta nhường chỗ cho Từ Chỉ Quân lắm đây!
 
Chưởng Châu
Chương 12



Lần đầu tiên bước chân vào Sùng An điện, khác xa so với tưởng tượng của ta, bên trong được bài trí vô cùng giản dị, không giống tẩm cung của Thái tử chút nào.

Quan trọng nhất là có một mùi thuốc bắc nồng nặc, khó ngửi muốn chết!

Xem ra Từ Chỉ Quân đã uống không ít thuốc bổ ở Sùng An điện rồi.

Tiểu thái giám dẫn ta vào nội điện, đi sâu vào bên trong là thư phòng của Thẩm Nghiễn Chu.

Hắn đang cúi đầu phê duyệt tấu chương, thấy ta đến, dường như có chút chột dạ, vô tình làm đổ bát canh trên bàn, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Thẩm Nghiễn Chu mặc trường bào màu đỏ sẫm, một tia nắng chiếu qua khe hở của cửa sổ, tạo thành một dải sáng giữa ta và hắn, từ từ di chuyển về phía ta, ánh sáng chói mắt khiến ta không thể mở mắt ra được.

Hắn vẫn thản nhiên phê duyệt tấu chương, lạnh nhạt lên tiếng:

“Chưởng Châu, nàng có chuyện gì sao?”

Ta phất tay, ra hiệu cho tiểu thị vệ đặt hai chiếc nút đồng tâm lên bàn, chống nạnh nói:

“Thẩm Nghiễn Chu, chàng không thích ta như vậy, còn vứt bỏ nút đồng tâm mà Hoàng hậu nương nương tặng cho chúng ta, chúng ta cứ làm oan gia như vậy, chi bằng đường ai nấy đi có phải tốt hơn không?”

Cây bút lông trong tay Thẩm Nghiễn Chu khựng lại giữa không trung, làn khói nhang tỏa ra từ lư hương phảng phất trên mặt hắn, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn.

Chỉ nghe thấy hắn nói một chữ: “Được.”

Ta…?

Cẩm Hân

Được?

Dễ dàng đồng ý như vậy sao?

Vậy tại sao trước kia ta đã nói với hắn rất nhiều lần mà hắn đều bỏ ngoài tai?

Chẳng lẽ hắn có nhược điểm gì trong tay ta sao, chẳng lẽ là cái nút đồng tâm này?

Ta không hiểu tại sao hắn lại như vậy, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc lẫn lộn, giống như một mớ chỉ rối ren không đầu không đuôi.

“Chưởng Châu, thân thể nàng thế nào? Còn chỗ nào không khỏe sao?”

“Đương nhiên là không, ta không ốm đau bệnh tật gì, Thái tử nên lo cho bản thân mình thì hơn, sao mặt mày xanh xao như trúng độc vậy.”

Ta không quan sát kỹ, thuận miệng nói.

“Nhưng mà chuyện hòa ly cứ tạm thời gác lại, chờ khi nào mọi chuyện đâu vào đấy rồi tính tiếp.”

Ta suy nghĩ một lúc, cũng không quan trọng việc ở lại thêm vài ngày, “chiến lợi phẩm” của ta còn phải nghĩ cách mang ra khỏi cung, bèn thuận tay “mượn” tạm một chiếc bình ngọc ở Sùng An điện rồi rời đi.
 
Chưởng Châu
Chương 13



Tiểu thị vệ đi theo sau ta, ấp a ấp úng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Lại vô tình đụng phải Từ Chỉ Quân, nàng ta nhìn ta với vẻ mặt khó chịu, vội vàng sai cung nữ sửa sang lại y phục và trang sức, đến một sợi tóc cũng không được xê dịch, sau đó mới tạo dáng vẻ ốm yếu của Tây Thi.

Nàng ta nhìn ta với ánh mắt oán hận, hận không thể ăn tươi nuốt sống ta: “Thái tử phi đến đây làm gì?”

Ta thè lưỡi: “Đến gặp phu quân của ta.”

Chưa để Từ Chỉ Quân kịp phản ứng, ta nhét một viên kẹo mạch nha vào miệng nàng ta rồi xoay người bỏ đi.

Tuy kiếp trước ta và nàng ta đấu đá đến mức ngươi sống ta chết, nhưng dù sao đó cũng là chuyện kiếp trước, kiếp này nàng ta cũng không làm chuyện gì xấu xa, đôi lúc nhìn còn có chút ngốc nghếch đáng yêu.

Đấu đá với loại người này, phiền phức lắm!

Sắp đến sinh thần Hoàng hậu, bà ấy nhiều lần triệu ta vào cung, ta đều lấy cớ thoái thác, nhưng cuối cùng vẫn không thể trốn tránh được, đành phải giả vờ bị gãy chân, chống nạng tập tễnh đi vào Vị Ương cung.

Thẩm Phù Thần đi ngang qua định đỡ ta, bị ta đẩy ra.

“Lục hoàng tử, giữ khoảng cách, giữ khoảng cách.”

Ta tránh hắn như tránh tà, không thèm nhặt đồng bạc hắn b.ắ.n tới.

Trong mắt hắn dường như thoáng chút thất vọng, bàn tay đang đưa ra giữa không trung, không biết nên làm sao.

“Thái tử phi, hình như người biết chuyện gì rồi sao?”

“Chuyện gì cơ?”

Ta cười toe toét, giả vờ ngu ngốc.

Thẩm Phù Thần vội vàng nói không có gì, trên mặt vẫn giữ nụ cười, để tiểu thị vệ đỡ ta vào nội điện.

Suốt quãng đường tiểu thị vệ đều cúi đầu, không nói một lời.

Cẩm Hân

Vừa nhìn thấy ta, Hoàng hậu nương nương vội vàng đứng dậy khỏi giường, chen qua tiểu thị vệ đỡ ta ngồi lên, véo véo mặt ta.

“Mấy ngày không gặp, Chưởng Châu của chúng ta lại gầy đi rồi, có phải ở Đông cung bị ức h.i.ế.p không, để bổn cung thay con báo thù.”

Hoàng hậu nương nương vừa nói vừa giơ nắm đấm, rõ ràng là động tác giống hệt như mọi khi, nhưng ta lại cảm thấy có chút gượng gạo.

Không biết người phụ nữ khoác trên mình bộ y phục lộng lẫy kia đang suy nghĩ gì.

“Ở Đông Cung mọi chuyện vẫn ổn chứ? Từ Chỉ Quân có bắt nạt con không?”

Ta ưỡn ngực: “Làm sao có thể, Từ Chỉ Quân yếu đuối như vậy, sao có thể là đối thủ của ta được!”

Hoàng hậu nương nương liếc nhìn ma ma, ra hiệu cho người mang đôi nút đồng tâm lên:

“Nghe nói con muốn hòa ly với Thái tử? Chuyện này bổn cung đã biết rồi.”
 
Chưởng Châu
Chương 14



“Chưởng Châu, con là bảo bối của bổn cung, bổn cung nhất định sẽ không để con chịu ủy khuất đâu.”

Ta nhìn Hoàng hậu nương nương, đột nhiên có chút bối rối, nghẹn họng không nói nên lời, mãi mới thốt ra lời từ chối.

“Nương nương, con không chịu ủy khuất, là con tự nguyện muốn rời khỏi Đông cung.”

Hoàng hậu có chút tức giận, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:

“Con bị Thẩm Nghiễn Chu kia làm cho mê muội rồi, năm đó hắn đã cưới con, thì phải đối xử tốt với con, sao bổn cung lại dạy ra người nữ nhi thánh mẫu như con chứ!”

Ta…?

Thánh mẫu?

Ta tự nhận tuy không thể coi ích kỷ là một đức tính tốt đẹp, nhưng cũng không đến mức thánh mẫu đâu!

Hoàng hậu nương nương tiễn ta ra khỏi cung, ta thấp thỏm lo âu suốt hai ngày, không biết bà ấy sẽ làm gì Thẩm Nghiễn Chu, nhưng kết quả nhận được lại là tin Thẩm Nghiễn Chu được phái đi đánh trận ở biên giới phía Bắc.

Cẩm Hân

Tảng đá trong lòng ta rơi xuống một nửa, chuyện ra trận đối với Thẩm Nghiễn Chu mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

Dù sao hắn vẫn luôn là chiến thần của nước Khương, chính là nhờ quân công hiển hách mới có thể ngồi lên ngôi vị Thái tử.

Hoàng thượng hạ lệnh gấp, Thẩm Nghiễn Chu thậm chí còn không về Đông cung mà trực tiếp đến chiến trường, Từ Chỉ Quân lo lắng đến mức xoay như chong chóng, nhìn ta như nhìn kẻ phản bội.

Còn ta lại đến chùa cầu bình an cho Thẩm Nghiễn Chu, mong hắn bình an trở về, nhanh chóng hòa ly với ta.

Từ Chỉ Quân nghe tin, đêm đó đã vung kiếm xông đến.
 
Chưởng Châu
Chương 15



Tiểu thị vệ và ma ma một trái một phải chắn trước mặt ta.

Từ Chỉ Quân thấy vậy, cũng không còn giả vờ yếu đuối như trước nữa, hung hăng ném kiếm xuống đất.

“Thái tử phi, người có biết người sẽ hại c.h.ế.t Điện Hạ không?”

Từ Chỉ Quân vừa nói vừa rưng rưng nước mắt:

“Hoàng hậu và Lục hoàng tử đã nhắm đến ngôi vị Thái tử từ lâu rồi, hiện giờ Điện hạ đang ở biên giới, người có biết kẻ địch của chàng ấy là ai không?”

“Là ai?”

“Mười hai Thiết Giáp của Lệnh Doanh, mười hai người bọn họ đều võ công cao cường, hơn nữa còn có mấy chục vạn đại quân án ngữ ở Khâu Hoài sơn, lão độc phụ Hoàng hậu kia chỉ cho Điện hạ vỏn vẹn một vạn quân, toàn là lão ấu bệnh tật, lần này xuất chinh, chắc chắn là lành ít dữ nhiều.”

Ta sững người một lúc, theo bản năng liếc nhìn tiểu thị vệ, thấy cậu ta gật đầu, ta siết chặt nắm tay.

“Vậy ta nên làm gì đây?”

Ta ngẩng đầu nhìn Từ Chỉ Quân.

Từ Chỉ Quân đột nhiên quỳ xuống: “Thái tử phi, người hãy đến Khâu Hoài sơn đi, người hãy đến bên cạnh Thái tử điện hạ.”

Ta…

“Ngươi thích Thẩm Nghiễn Chu như vậy, sao ngươi không đi?”

Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, đến chiến trường chẳng khác nào đi tìm c.h.ế.t sao?

Ánh mắt Từ Chỉ Quân bỗng dịu dàng hẳn đi, xoa xoa bụng mình:

“Bởi vì… trong bụng ta đang mang cốt nhục của Thái tử, không thể mạo hiểm được.”

Đột nhiên cảm thấy cạn lời, phải làm sao đây?

Ngươi không thể mạo hiểm thì tại sao lại bắt ta mạo hiểm, cho dù ngươi có thai thì liên quan gì đến ta?

Trong lòng ta thầm mắng chửi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.

“Từ Chỉ Quân, có phải ngươi đã từng muốn g.i.ế.c ta, hoặc là đuổi ta ra khỏi Đông cung?”

Sự đã đến nước này, Từ Chỉ Quân cũng không giấu giếm nữa, thẳng thắn thừa nhận đã từng có ý định g.i.ế.c ta, nhưng chỉ là nghĩ trong đầu thôi, nhưng ta không tin.

“Thái tử phi, chỉ cần người chịu đi cứu Thái tử điện hạ, người muốn ta làm gì ta cũng đồng ý.”

Cẩm Hân

“Nhưng ta chẳng làm được gì cả, đến chiến trường cũng chỉ là gánh nặng mà thôi.”

Từ Chỉ Quân bỗng nhiên mỉm cười, đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Phó Chưởng Châu, người nhất định phải đi.”
 
Chưởng Châu
Chương 16



Ta còn chưa kịp nói gì thì đã cảm thấy người mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, tiểu thị vệ và ma ma cũng đã ngã gục xuống đất.

Từ Chỉ Quân sai người đánh ngất ta, khi tỉnh lại, ta và tiểu thị vệ đã bị trói chặt trên xe ngựa đến Khâu Hoài sơn.

Bị trói chặt như bánh chưng ngày Tết, điều khó chấp nhận nhất là còn bịt miệng bằng đôi tất thối.

Tiểu thị vệ lại không tốn chút sức lực nào đã cởi được lớp dây thừng chắc chắn, sau đó cởi trói cho ta.

Ta nhổ đôi tất thối ra, vỗ vai tiểu thị vệ: “Tiểu thị vệ, xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy.”

Tiểu thị vệ giật mình rụt người lại, khác với mọi khi không còn mở miệng ra là xin lỗi, mà là hỏi ta phải làm thế nào.

Ta nheo mắt, ngáp một cái: “Ngươi lợi hại như vậy, nhất định có thể đánh bại được đám người bên ngoài, hay là chúng ta chạy trốn đi.”

“Vậy còn Thái tử điện hạ thì sao?”

Cẩm Hân

“Giữ được mạng nhỏ đã là tốt lắm rồi, ngươi không nghe Từ Chỉ Quân nói Khâu Hoài sơn nguy hiểm trùng trùng sao, còn có mười hai Thiết Giáp gì đó nữa, chúng ta chưa đến nơi đã bị g.i.ế.c rồi.”

Ta làm động tác cắt cổ, muốn cho hắn ta thấy rõ tình hình hiện tại.

“Nhưng mà chúng ta đã đến Khâu Hoài sơn rồi.” Tiểu thị vệ vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, sau đó quay người nói với ta.
 
Chưởng Châu
Chương 17



Ta á khẩu không nói nên lời, không ngờ Từ Chỉ Quân lại ra tay tàn nhẫn như vậy, liền vén rèm xe thò đầu ra ngoài.

Chỉ thấy cát vàng bay mù mịt, bầu trời u ám, không khí lạnh lẽo, xung quanh không có lấy một ngọn cỏ, ngoài tiếng quạ kêu thê lương thỉnh thoảng vang lên, chỉ còn lại tiếng bánh xe lăn trên cát.

Ta vội vàng chui ra khỏi xe, uy h.i.ế.p người đánh xe lập tức quay về.

Nhưng người đánh xe chẳng thèm để ý đến ta, tiếp tục vung roi thúc ngựa.

Ta bất lực ngồi phịch xuống xe, trong đầu cứ lặp đi lặp lại cái tên “Khâu Hoài sơn”.

“Khâu Hoài sơn, Khâu Hoài sơn, sao nghe quen tai thế…”

Thẩm Nghiễn Chu đã cứu ta trên chiến trường Khâu Hoài sơn, biết đâu ở đây ta có thể tìm lại được ký ức đã mất của mình.

Cẩm Hân

Cũng có thể biết được tại sao một nữ tử yếu đuối như ta lại xuất hiện trên chiến trường.

Nói rồi ta quay người sang chỗ khác: “Người ta thường nói trăm năm tu hành mới được chung thuyền, ngàn năm tu hành mới được chung chăn gối, ta và Thẩm Nghiễn Chu dù sao cũng là phu thê, sao có thể bỏ mặc hắn được?”

Còn về việc phải làm thế nào, ta cũng không biết, chỉ đành đi bước nào hay bước nấy.

Lúc xe ngựa đến doanh trại, mặt trời đã ngả về tây, đỏ rực như máu, người đánh xe ném ta và tiểu thị vệ xuống trước cổng doanh trại, sau đó biến mất tăm.

Thẩm Nghiễn Chu được đám binh lính vây quanh bước ra khỏi doanh trướng, bộ giáp trụ khiến hắn càng thêm oai phong lẫm liệt, ký ức năm xưa chợt lóe lên trong đầu ta, ta không hề nhận ra vẻ mặt giận dữ của hắn.

“Phó Chưởng Châu, nàng có biết đây là chiến trường không? Đao kiếm vô tình, nàng đến đây làm gì?”

Ta ngây người nhìn hắn, trong lòng có chút tủi thân, cứ như thể ta muốn đến đây chịu c.h.ế.t vậy.

Bỗng nhiên ta cảm thấy Thẩm Nghiễn Chu bế ta xuống xe, nổi hết cả da gà, vội vàng lấy khăn tay ra lau lau.

“Chàng không hỏi han tiểu thiếp tốt của chàng xem sao lại đánh ngất ta và tiểu thị vệ, đưa đến chiến trường, còn nói là muốn ta đến cứu chàng?”

Ta tuôn ra một tràng bất mãn, Thẩm Nghiễn Chu đứng bên cạnh nghe, sắc mặt càng thêm u ám.

Thẩm Nghiễn Chu sắp xếp cho ta và tiểu thị vệ ở trong doanh trướng, sau đó dẫn quân đi tuần tra.

Đại chiến sắp xảy ra, ta và tiểu thị vệ ngoan ngoãn ở trong doanh trướng, không dám đi đâu cả, một là sợ vướng chân vướng tay, hai là sợ mất mạng như chơi.

Ta nịnh nọt hỏi tiểu thị vệ: “Tiểu thị vệ, sao ngươi biết đây là Khâu Hoài sơn, ngươi đã từng đến đây sao?”

“Ngươi còn chưa nói cho ta biết, một thị vệ như ngươi sao có thể tự do ra vào hoàng cung, dễ dàng cởi được dây thừng trói chặt như vậy.”

“Rốt cuộc ngươi là người của ai?”

Khóe mắt tiểu thị vệ đỏ ửng, sau đó quỳ xuống, cúi đầu nói:

“Chủ tử, nô tài là người của người.”
 
Chưởng Châu
Chương 18



Miếng sườn cừu ta đang gặm dở bỗng trở nên nóng rát, hai má nóng ran, cảm thấy hơi ngại ngùng.

Tên tiểu thị vệ này trông thì thật thà, nhưng lại rất giỏi đánh trống lảng.

“Hừ, vậy ngươi giải thích chuyện vừa rồi đi.”

Tiểu thị vệ có vẻ khó xử, ngước đôi mắt nai nhìn ta, đột nhiên một mũi tên bay đến.

Cậu ta nhanh tay chặn đứng mũi tên chỉ cách n.g.ự.c ta chưa đầy một tấc, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một trận mưa tên đã ập đến, tiểu thị vệ đẩy ta xuống gầm bàn, nói với ta một câu: “Trốn kỹ vào.”

Ta gật đầu lia lịa, cầm một cuốn sách che trước mặt.

Nhìn cậu ta dùng trường kiếm cản mưa tên, cho đến khi mũi tên bốc cháy, doanh trướng cũng dần chìm trong biển lửa.

Ta thấy vậy liền chui ra khỏi gầm bàn, kéo tiểu thị vệ phá cửa chạy ra ngoài, một mạch chạy ra khỏi doanh trại.

Ta cũng không biết mình bị làm sao nữa, cơ thể như có vô hạn sức mạnh, có thể dễ dàng né tránh mưa tên, chỉ cần nhặt đại một thanh kiếm cũng có thể trở thành vũ khí sắc bén.

Tại sao ta lại biết võ công?

Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, ta đã nhìn thấy một toán quân địch đang bao vây một đội quân ta bên đống lửa phía trước.

Cẩm Hân

Ta và tiểu thị vệ nhìn nhau, giống như đồng đội ăn ý, nhanh chóng giải quyết đám quân địch, sau đó dẫn theo mười mấy binh lính chạy trốn đến cửa ải.

Trước khi rời đi, ta liếc nhìn doanh trại đã chìm trong biển lửa, còn có những binh lính đã hy sinh, hốc mắt cay cay.

Tiểu thị vệ nhóm lửa ở cửa ải, lấy từ trong n.g.ự.c ra chiếc bánh bột dẻ đã bị ép đến biến dạng, có chút do dự đưa cho ta: “Chủ tử, người ăn tạm chút gì đi.”

Ta nhận lấy từ tay cậu ta, đưa cho một tiểu binh trông còn trẻ măng, ban đầu cậu bé còn e dè, nhất mực không chịu nhận, cho đến khi ta ép cậu bé phải nhận lấy.

Cậu bé vừa ăn vừa khóc: “Cảm ơn Thái tử phi nương nương, người và Thái tử điện hạ đều là người tốt.”

Ta có chút khó hiểu, một lão binh lớn tuổi lên tiếng giải thích:

“Thái tử điện hạ đối xử với mọi người rất tốt, coi chúng ta như người nhà, cùng ăn cùng ở, quan trọng nhất là, ngài ấy không bao giờ bỏ rơi huynh đệ bọn ta.”
 
Chưởng Châu
Chương 19



Tiểu thị vệ giải thích với ta: “Một tướng công thành vạn cốt khô, một số kẻ bất nhân bất nghĩa để có được công trạng lớn hơn, sẽ cố tình kéo dài chiến sự, không chịu kết thúc, chỉ để được cấp trên chú ý.”

Nghe vậy, mọi người đều cúi đầu, thương tiếc cho những binh sĩ đã hy sinh.

Thẩm Nghiễn Chu dẫn theo toàn những binh lính già yếu bệnh tật, căn bản không thể chống đỡ nổi cuộc tấn công bất ngờ của quân Lịch quốc, gần như toàn bộ đều bỏ mạng trong biển lửa, thi cốt vô tồn.

Lúc Thẩm Nghiễn Chu tuần tra trở về, ta đã dựa vào vai tiểu thị vệ ngủ một giấc, mơ màng cảm nhận được có người, liền mở mắt nhìn hắn một cái.

Hắn dẫn theo binh lính, hướng về phía doanh trại cúi đầu chào, trong đám đông vang lên tiếng khóc nức nở, chẳng mấy chốc đã bị tiếng gió ào ào át đi, chỉ còn lại tiếng củi lửa nổ lách tách trong đống lửa.

Ta và tiểu thị vệ nhìn bọn họ, hốc mắt bỗng cay cay.

Dù ta và Thẩm Nghiễn Chu không có duyên vợ chồng, nhưng phải thừa nhận rằng, hắn sẽ trở thành một vị minh quân.

“Thẩm Nghiễn Chu, chàng đừng quá đau buồn, chiến tranh là vậy mà.”

Mắt Thẩm Nghiễn Chu đỏ hoe, ngẩng đầu nhìn những vì sao, sau đó mới khàn giọng nói: “Không phải người của Lệnh Doanh, hắn sẽ không đánh lén, là Hoàng hậu.”

“Là Hoàng hậu nước Khương đã hại c.h.ế.t bách tính nước Khương.”

“Tổng cộng chín trăm ba mươi hai người, đều c.h.ế.t trong tay bà ta.”

Giọng Thẩm Nghiễn Chu lạnh lùng, đột nhiên ho dữ dội, một lúc sau mới nặng nề ngồi phịch xuống tảng đá lớn, thở hắt ra một hơi.

Cẩm Hân

Hắn cùng chúng ta ngẩng đầu nhìn trời.

Hắn nói, con người sau khi chết, sẽ biến thành những vì sao, soi sáng nhân thế.

Ba ngày tiếp theo đều như vậy, Thẩm Nghiễn Chu đột nhiên nói muốn rút quân về triều.

“Không đánh nữa sao?”

“Không đánh nữa, vốn dĩ đã không thể đánh được nữa rồi.”

“Tại sao?” Ta khó hiểu hỏi, đột nhiên phát hiện sau chuyến đi này, ta vậy mà có thể bình tĩnh nói chuyện với hắn.

Có lẽ ta không hối hận vì đã đến đây.
 
Back
Top Bottom