Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chưởng Châu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,840
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPR4nRFRw7-Rf7Rxa4CNS0hKhIPqNlOpyau8BIboFyVhiduUAjy7h6h5KYN_qwSGC_E9PzNqc5np8Sfmqv-hNFMAPOb91QP7LfwHid98V3BvNLZhwy5UTbI4duO7KhIXn01yyoq5j_KGtlkoFJ4MWX8=w215-h322-s-no-gm

Chưởng Châu
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta và bạch nguyệt quang cùng lúc bị ngã xuống nước, thái tử liền bảo.

"Cứu trắc phi".

Ta không ngừng vùng vẫy, lặn ngụp dưới nước, lôi kéo bạch nguyệt quang của hắn.

Mọi người ở nơi đó ....​
 
Chưởng Châu
Chương 1



Tiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.

Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.

Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.

Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.

Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.

Cẩm Hân

Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:

"Ngươi... Ngươi vô sỉ!"

"Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"

Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên.
 
Chưởng Châu
Chương 2



Ta ngồi trong Phiêu Miểu Các gặm táo, mama bưng tới một bát canh gừng, ngữ trọng tâm trường nói:

"Thái tử phi, người làm vậy, chỉ khiến Thái tử điện hạ thêm xa cách thôi."

Ta nào có quan tâm, ai muốn cùng hắn ta tâm ý tương thông chứ?

Ta chui xuống gầm giường, lôi ra túi tiền, lục lọi hồi lâu mới tìm được một hạt đậu vàng, sau đó đi tìm tên thị vệ ban nãy để hối lộ.

Ta đưa tay ra, khẽ kéo vạt áo hắn: "Ngươi... lúc nãy có chạm vào nàng ta không?"

"Không có."

Cẩm Hân

Hắn cắn môi, hoảng hốt quỳ xuống, từ chối nhận hạt đậu vàng.

Chính hợp ý ta, nếu không phải hắn phối hợp diễn kịch, giúp ta trút giận, ta cũng chẳng tiếc một hạt đậu vàng này đâu.

"Ngươi tên gì?"

Ta vừa nhấp một ngụm trà lê, vừa nhìn tiểu soái ca trước mặt, trong lòng dâng lên một tia xúc động.

"Minh Sơ."

Giọng hắn rất nhỏ nhẹ, dường như có chút dò xét:

"Tên của nô tài, là do chủ tử ban cho, chủ tử không nhớ sao?"
 
Chưởng Châu
Chương 3



Ta nhìn gương mặt quen thuộc, ký ức kiếp trước ùa về như thác lũ.

Thì ra ta, Phó Chưởng Châu, lại là nữ phụ độc ác.

Ta đã c.h.ế.t một lần rồi.

Cẩm Hân

Kiếp trước, Thẩm Nghiễn Chu cứu ta từ trên chiến trường.

Lúc đó, ta trốn trong đống rơm rạ, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chỉ một cái liếc mắt ấy, đã trói buộc ta cả đời, theo hắn về Đông cung.

Năm đó ta mới mười bốn tuổi, Thẩm Nghiễn Chu đối xử với ta rất tốt.

Hắn thường đọc thơ cho ta nghe vào ban đêm, cùng ta đi bắt đom đóm trong đêm hè, đưa ta đi khắp danh lam thắng cảnh của Đại Khương.

Hắn đặt tên cho ta là Chưởng Châu, nói ta là châu báu trên tay hắn.

Mười bảy tuổi, bất chấp sự phản đối của mọi người, hắn cưới ta vào Đông cung làm Thái tử phi.

Ta đã từng nghĩ, chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như vậy.

Cho đến khi hắn ta rước Từ Chỉ Quân, người con gái đã có hôn ước, vào cửa, sắc phong làm trắc phi.

Ta và nàng ta rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt long lanh đa tình.

Hóa ra người Thẩm Nghiễn Chu yêu, từ đầu đến cuối vẫn là nàng ta, chỉ là Từ Chỉ Quân đã sớm thành thân.

Từ Chỉ Quân là đích nữ của Thừa tướng, đệ nhất mỹ nhân kinh thành, yếu đuối mong manh như liễu rủ, mười mấy tuổi đã nổi tiếng khắp kinh thành.

Thẩm Nghiễn Chu xem nàng ta như bảo bối, nâng niu trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, quên hết lời hứa hẹn với ta.

Còn ta, giống như một con hề nhảy nhót, sau lưng giở đủ mọi thủ đoạn, cho đến khi hại Từ Chỉ Quân sảy thai, bị Thẩm Nghiễn Chu ném vào bãi tha ma, c.h.ế.t không toàn thây.

...

Sau đó, ta quay trở lại năm mười bốn tuổi, ngày mà Thẩm Nghiễn Chu bế ta ra khỏi đống rơm rạ.

Ta bừng tỉnh, không muốn dính dáng gì đến hắn nữa, nhưng rồi lại âm kém dương sai vào Đông cung.

Tuy nhiên, khác với kiếp trước, Thẩm Nghiễn Chu của kiếp này đối với ta rất lạnh nhạt, không nói một lời nào, ném ta cho Hoàng hậu nương nương.

Ngay cả cái tên Phó Chưởng Châu cũng là do Hoàng hậu ban cho.

Ba năm qua, ta chưa từng gặp Thẩm Nghiễn Chu một lần, cũng chưa từng nói với hắn một câu nào.

Vậy mà trong tiệc hoa đăng, lại bị người ta hãm hại, cùng hắn xuân phong nhất độ, sau đó gả vào Đông cung.

Chưa đầy nửa năm, Từ Chỉ Quân cũng được gả vào, ta mới nhận ra, hóa ra sống lại một đời, mọi thứ vẫn không hề thay đổi.
 
Chưởng Châu
Chương 4



Ta một lòng một dạ gom góp bạc tiền, nhất định phải rời khỏi cái chốn quỷ quái này, còn Thẩm Nghiễn Chu, cứ để hắn xuống gặp Diêm Vương mà giải quyết đi!

Hôm nay nếu không phải Từ Chỉ Quân kia tự rước nhục vào thân, cứ một mực khoe khoang nàng ta cùng Thái tử tình chàng ý thiếp sâu đậm đến nhường nào, lại còn muốn ngã xuống nước vu oan giá họa ta, ta mới chẳng buồn đôi co cùng loại người như nàng ta!

Dù ta không muốn dính líu gì đến hai người bọn họ, nhưng không có nghĩa là ta sẽ mặc cho người khác khi dễ!

Ta xoa xoa hốc mắt đau nhức, lúc này mới phát hiện Thẩm Nghiễn Chu không biết từ lúc nào đã ngồi xổm trước mặt ta, cau mày trầm tư, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.

Thấy ta tỉnh lại, hắn đưa tay sờ trán ta, sau đó chẳng nói chẳng rằng mà xoay người bỏ đi, chỉ để lại chiếc áo choàng trên người.

Ta bĩu môi, bảo ma ma đem áo choàng đi thiêu hủy.

Ngày hôm sau, chuyện ta giật đai lưng của Từ Chỉ Quân đã truyền khắp kinh thành, Từ thừa tướng bệnh đến mức không dậy nổi cũng phải lết thân vào cung cáo trạng, vu oan ta hủy hoại thanh danh của Từ Chỉ Quân, bắt ta phải chịu trách nhiệm.

Ta ngang nhiên đi qua bên cạnh Hoàng hậu, nghiêng đầu liếc nhìn Từ thừa tướng, sau đó vòng ra sau ôm chặt eo Từ Chỉ Quân:

"Chịu trách nhiệm như thế này được không?".

Dù sao ta cũng chẳng để tâm.

Từ thừa tướng tức đến suýt ngất, ta quay đầu lại, thấy Hoàng hậu lén lút giơ ngón cái với ta, liền vỗ vỗ m.ô.n.g Từ Chỉ Quân.

"Thái tử phi đừng nói giỡn."

Từ Chỉ Quân xấu hổ đỏ bừng mặt, vừa tức giận vừa sốt ruột, nhưng vẫn phải cố giữ thể diện khuê tú, chẳng biết sau lưng sẽ nói xấu ta thế nào.

Cẩm Hân

Hoàng hậu mỉm cười, gọi ta và Từ Chỉ Quân đến gần, nụ cười trên mặt không sao kìm nén được, véo véo má ta:

"Chỉ Quân, con là người hiểu chuyện, Chưởng Châu còn nhỏ, con sẽ không vì chuyện nhỏ này mà trách móc nó chứ?"

Ta học theo giọng điệu của Hoàng hậu: "Từ tỷ tỷ, tỷ tốt như vậy, chắc chắn sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà so đo với muội phải không?"

"Từ thừa tướng, ngài đường đường là thừa tướng một triều, dưới một người trên vạn người, chẳng lẽ lại so đo với một nữ tử yếu đuối như ta sao?"

Hoàng hậu vừa dỗ vừa lừa tiễn hai người còn chưa kịp phản ứng ra khỏi Vị Ương cung, sau đó gõ gõ đầu ta:

"Cái con bé này, có thể để bổn cung bớt lo được không?"

"Con rốt cuộc muốn làm gì?"

Ta chạy như bay đến bên chân Hoàng hậu, cười hì hì: "Hòa ly với Thái tử."
 
Chưởng Châu
Chương 5



Hoàng hậu dùng ngón tay đẩy trán ta, nhìn ta với vẻ mặt bất lực: "Nực cười."

"Nữ nhi nhà họ Phó chúng ta tuyệt đối không có hai chữ hòa ly trong từ điển."

Ta nhăn mặt, bĩu môi, nhận lấy chén thuốc từ tay Hoàng hậu.

Chẳng lẽ người muốn ta đầu độc phu quân?

Cũng không phải là không được.

Ta vừa đi vừa lẩm bẩm, bước ra khỏi chính điện, l.i.ế.m láp miếng giò heo pha lê vừa mới "thó" được từ Vị Ương cung.

"Bốp!" Một viên trân châu nạm vàng rơi trúng đầu ta.

"Thái tử phi, lại bị bắt nạt rồi sao?"

Lục hoàng tử Thẩm Phù Thần từ trên cây hòe cổ thụ nhảy xuống, đưa cây ná cao su nạm vàng ngọc cho ta, đồng thời không ngừng khoe khoang "thú cưng quý hiếm" trên người hắn.

"Ngươi có thể tránh xa ta một chút được không? Tránh hiềm nghi!"

Ta lùi về sau một bước, Thẩm Phù Thần là con trai độc nhất của Hoàng hậu, suốt ngày bám theo sau ta, phiền phức muốn chết.

Cẩm Hân

Trên người hắn toát ra vẻ thiếu niên ngây ngô, pha chút tinh nghịch, cộng thêm đôi mắt đào hoa hút hồn khiến biết bao cô nương say đắm, là công tử phong lưu nổi tiếng kinh thành.

Vậy mà hắn chẳng hề hay biết, vẫn thò cổ qua, lẩm bẩm: "Phó Chưởng Châu, nếu không phải do ngoài ý muốn, mẫu hậu đã gả ngươi cho ta rồi."

Oái oăm thay, câu nói này lại lọt vào tai Thẩm Nghiễn Chu và Từ Chỉ Quân đi ngang qua, Thẩm Nghiễn Chu sa sầm mặt mày, ôm chặt Từ Chỉ Quân như muốn đem nàng ta nhập vào trong xương tủy, hung hăng trừng mắt nhìn ta.

Ta chột dạ cúi đầu, siết chặt cây ná bằng vàng ngọc trong tay, nhìn đôi giày thêu kim tuyến của hắn.

"Còn không mau trở về? Đứng đây làm trò cười cho thiên hạ sao?"

Giọng Thẩm Nghiễn Chu chứa đầy phẫn nộ, ta trượt chân, ngã thẳng vào lòng Thẩm Phù Thần, ánh mắt lại chạm phải ánh mắt của Thẩm Nghiễn Chu.

Hắn nheo mắt nhìn ta, giống như rắn đang phun nọc độc, kéo tay ta đến một cung điện hoang phế, ép sát người lại.

"Chưởng Châu, ta đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, Thẩm Phù Thần và Hoàng hậu không phải người tốt, nàng ít giao du với bọn họ đi, tại sao nàng không nghe lời?"

Hơi thở của hắn phả vào mặt ta, ta nhìn hắn, bỗng nhiên nhớ lại chuyện kiếp trước, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn đều không thích ta.

"Ngươi có tư cách gì mà nói ta?"

"Ngươi cho rằng ngươi là người tốt sao? Ngươi rõ ràng không thích ta, tại sao còn muốn cưới ta?"

Ta hung hăng cắn một miếng vào cánh tay hắn, sau đó giơ chân đá hắn.

Hắn làm như vậy, chẳng qua là muốn trút giận cho Từ Chỉ Quân.

Trong mắt Thẩm Nghiễn Chu lóe lên một tia mất mát khó phát giác, hắn siết chặt vai ta, cơn đau nhói truyền đến, gói thuốc độc trong tay ta vô tình rơi xuống đất.

"Cái gì đây?"

"Thuốc độc, để g.i.ế.c ngươi đấy." Ta tức giận đến mức trực tiếp ném gói thuốc độc về phía hắn.

"Nếu ngươi là người tốt, vậy thì ăn nó đi!"
 
Chưởng Châu
Chương 6



Hắn ngẩn người nhìn ta, có chút ngây dại, hồi lâu sau mới thốt ra một câu:

"Nàng hận ta đến vậy sao?"

"Tại sao?"

Ta gật đầu, nhìn hắn uống cạn chén thuốc độc.

"Ngươi có ngu không vậy!"

Ta chưa kịp ngăn cản hắn, trái tim đã bị hẫng một nhịp, cũng chẳng biết nói gì hơn.

"Thứ này... nàng lấy ở đâu ra?"

Hắn đột nhiên hỏi một câu, sau đó áp sát lại gần ta, trong mắt dường như ẩn chứa điều gì đó khác thường.

Cơ thể hắn nóng như lửa, giống hệt đêm tiệc trăm hoa hôm đó.

"Là mẫu hậu..."

Ta còn chưa dứt lời, hắn đã áp môi lên, ôm chặt lấy ta.

Lúc này ta mới nhận ra thứ mà Hoàng hậu đưa không phải thuốc độc, mà là xuân dược!

Hắn cuồng nhiệt như muốn nuốt chửng ta, nhưng lại đột nhiên dừng lại, khàn giọng nói:

"Mau đi đi."

Ta nghiêng đầu, tấm lòng Bồ Tát lại trỗi dậy không đúng lúc:

"Ngươi nhịn được sao?"

Hắn vuốt v e tóc mai của ta:

"Dơ bẩn!"

Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã xoay người rời đi, ôm Từ Chỉ Quân vào Thiên điện, tiếng r*n r* của hai người vang vọng bên tai ta, hóa ra Từ Chỉ Quân vẫn luôn ở phía sau.

"Dơ bẩn? Nói ta sao?"

Chẳng trách hắn không muốn động vào ta, hôm nay là vậy, đêm tiệc trăm hoa cũng vậy, hôm đó dù bị hạ dược, nhưng tâm trí hắn vẫn rất tỉnh táo, ngâm mình trong nước lạnh suốt một đêm.

Tiếng r*n r* của Từ Chỉ Quân truyền đến, ta giậm chân về phía Thiên điện, một mình bước đi trong cơn mưa phùn, không ngừng tự nhủ với bản thân.

"Phó Chưởng Châu ta muốn trở thành nữ nhân giàu nhất thiên hạ, sao có thể bị vướng bận bởi thứ tình cảm nam nữ tầm thường này!"

Trời dần tối, ta đi trên con đường lát đá, trượt chân ngã.

Mắt cá chân sưng to như cái bánh bao, ta dứt khoát ngồi phịch xuống đất không dậy nữa, cho đến khi một chiếc ô che trên đỉnh đầu.

"Chủ tử, người không sao chứ?"

"Ngươi là Minh... Minh... tiểu thị vệ."

Ta gượng cười, nụ cười còn xấu xí hơn cả khóc, ta không nhớ rõ tên hắn, cảm thấy hơi ngại ngùng.

Rõ ràng là hắn có chút thất vọng, mấp máy môi, che ô cho ta, bản thân lại để mặc cho mưa gió tạt vào người, bộ y phục mỏng manh bị gió thổi bay, dường như muốn nói điều gì đó.

"Hình như là bong gân rồi, có cần nô tài đi gọi người không?"

Hắn nửa quỳ bên cạnh ta, không dám nhìn thẳng vào mắt ta.

Ta bỗng nhiên nhớ đến Thẩm Nghiễn Chu của kiếp trước, trước khi gặp Từ Chỉ Quân, hắn cũng đối xử tốt với ta như vậy:

"Tiểu thị vệ, ngươi... đã từng có nữ nhân chưa?"

Hắn luống cuống, mặt đỏ như gấc, lắp bắp nói:

"Nô... nô tài chưa từng."

Ta lại hỏi: "Vậy giữa ta và Từ Chỉ Quân, ai đẹp hơn?"

Giọng nói của hắn rất nhỏ nhẹ, mặt càng đỏ hơn, giống hệt như m.ô.n.g khỉ, đầu cúi gằm xuống, lí nhí nói:

"Người đẹp hơn."

"Ta dơ bẩn sao?"

Cẩm Hân

"Không dơ bẩn, chủ tử, người là nữ tử trong sáng và rạng rỡ nhất..."

Ta mỉm cười, vịn vào vai tiểu thị vệ, loạng choạng đứng dậy, quyết định đá bay tên chó Thẩm Nghiễn Chu kia ra khỏi trái tim mình, tỷ tỷ đây muốn bao nhiêu người theo đuổi có bấy nhiêu người.

Vừa kéo lê mắt cá chân sưng vù, vừa vịn vào vai tiểu thị vệ, ta tập tễnh leo lên xe ngựa, tiện thể sai người bán xe ngựa của Thẩm Nghiễn Chu và Từ Chỉ Quân đi đổi lấy bạc, tức c.h.ế.t bọn họ.

"Tiểu thị vệ, ngươi tên gì?"

"Sao ngươi lại ở trong cung?"
 
Chưởng Châu
Chương 7



Hắn đã lẫn vào đám người, đứng từ xa nhìn ta, trong mắt thoáng chút lạc lõng, khiến ta có cảm giác như ta là kẻ phụ tình bạc nghĩa, thật sự ngượng ngùng.

Ban đêm, ma ma vừa dùng túi chườm đá cho ta, vừa kể tiểu thị vệ tên Minh Sơ, là ba năm trước ta tình cờ gặp trên thuyền hoa, khi đó cậu ta chỉ là một đứa trẻ nghèo khổ, đến cái tên cũng là ta đặt cho.

Ta ôm đĩa bánh bột dẻ hấp đường vừa ăn vừa suy nghĩ, vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, ngon thì có ngon đấy, nhưng luôn cảm thấy bản thân dường như đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng.

Ôm chăn ấm áp chìm vào giấc ngủ.

Lúc ma ma rời đi còn khẽ đóng cửa, thở dài:

“Điện hạ là người tốt như vậy, sao lại không thích Thái tử phi chứ?”

Ta trùm chăn kín mít, cơn buồn ngủ bay biến hết, đưa tay sờ sờ vết sẹo dài khoảng một tấc trên ngực, trăm mối ngổn ngang trong lòng.

Tại sao sống hai đời, ta chỉ nhớ được những chuyện sau khi gặp Thẩm Nghiễn Chu, vết sẹo trên người rốt cuộc là từ đâu mà có, tại sao Thẩm Nghiễn Chu lại nói ta dơ bẩn?

Nghĩ mãi không ra, đầu đau như búa bổ, trừng mắt nhìn trần nhà, tức giận đến mức nửa đêm canh ba phải bò dậy.

Lấy trộm chìa khóa phòng chứa đồ của Thẩm Nghiễn Chu, cuỗm một túi lớn vàng bạc châu báu mới hả giận.

Cẩm Hân

Tự hứa với bản thân, trước khi rời khỏi Đông cung nhất định phải tìm lại được ký ức của mình, nhưng cụ thể phải làm thế nào thì ta vẫn chưa nghĩ ra.
 
Chưởng Châu
Chương 8



Từ sau lần được sủng ái kia, Từ Chỉ Quân càng ngày càng khó chịu khi nhìn thấy ta, ngay cả việc đến thỉnh an mỗi sáng cũng miễn luôn.

Lúc thì ở lương đình gảy đàn, lúc thì lại ca múa, cứ như sợ người khác không biết tài nghệ của nàng ta vậy.

Rõ ràng là cố ý làm nhục ta bằng nhiều cách khác nhau!

Mỗi lần trò chuyện cùng ta, Hoàng hậu nương nương đều kể cho ta nghe rất nhiều chuyện về Từ Chỉ Quân và Thẩm Nghiễn Chu.

Còn ta rất ít khi gặp Thẩm Nghiễn Chu, chỉ biết là hôm qua Từ Chỉ Quân múa hát, hôm kia lại cùng Thẩm Nghiễn Chu du ngoạn bằng thuyền, hoặc là Từ Chỉ Quân lại mua được chiếc yếm mới lạ nào đó.

Khuôn mặt trang điểm kỹ càng của Hoàng hậu lúc thì sa sầm, lúc thì trầm ngâm, cả đầu đầy trâm vàng rung lên, không ngừng bất bình thay cho ta.

“Tên Thái tử này, năm đó nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bổn cung nhất định sẽ không gả con cho hắn, bây giờ đúng là khổ cho Chưởng Châu của ta rồi.”

“Vậy Chưởng Châu có muốn gả cho Phù Thần không?”

Ta lắc đầu nguầy nguậy, chuyện này không thể nào được!

Dù trong đầu ta không có khái niệm tam tòng tứ đức gì đó, nhưng Thẩm Phù Thần…

Thôi bỏ đi, suốt ngày v* v*n khắp nơi, không biết đã trêu chọc bao nhiêu cô nương rồi, người trong kinh thành đều nói hắn là vị Hoàng tử vô dụng nhất.

Hoàng hậu nương nương đưa cho ta một miếng bánh ngọt, nhét thêm một viên mứt quả, chậm rãi nói:

Cẩm Hân

“Chẳng phải Chưởng Châu muốn hòa li với Thái tử sao?”

“Sao thế, bây giờ lại không nỡ rồi, hay là tham luyến địa vị Thái tử phi?”

Ta đảo mắt, Thái tử phi, ta đây không hiếm lạ gì!

Đó là hai chuyện khác nhau, không thể đánh đồng.

Ta mân mê tay áo, bộ váy áo cung đình nặng nề đè trên người, có lúc ta suýt chút nữa thì không thở nổi:

“Nương nương, lần trước người đưa cho con là thuốc gì vậy?”

“Thuốc? Con dùng rồi à?”

Ta nhìn thẳng vào mắt Hoàng hậu:

“Không ạ, đánh mất rồi, nhưng con đoán người nhất định sẽ không để con đầu độc phu quân, chắc chỉ là thuốc bổ gì đó thôi.”

Hoàng hậu đáp: “Cũng chỉ là thuốc bổ thôi, mất thì mất rồi.”

Nói xong liền rút một cây trâm vàng chói mắt trên đầu cài lên tóc ta:

“Con bé này, không biết sao lại ham tiền đến vậy, cứ nhìn thấy vàng bạc châu báu là chân tay luống cuống.”
 
Chưởng Châu
Chương 9



Ta vừa đi vừa nghịch cây trâm vàng, trên tay còn cầm chiếc nút đồng tâm mà Hoàng hậu nương nương tặng cho hai người bọn ta, đang vui vẻ bước vào cung thì bị Minh Sơ từ đâu xông ra dọa cho một trận, vội vàng cúi người hành lễ.

“Nô tài không cố ý kinh động chủ tử, xin chủ tử trách phạt!”

Ta đỡ thân hình đang cúi gập người của cậu ta dậy, tháo cây trâm vàng đưa cho cậu ta xem:

“Tiểu thị vệ, đẹp không?”

Cẩm Hân

Gương mặt trắng nõn của cậu ta ửng đỏ, ấp úng nói một câu đẹp.

Ta đắc ý vô cùng, đồ mà Hoàng hậu nương nương tặng, làm sao mà không đẹp cho được!

Đồ của Hoàng hậu nương nương tặng, tất nhiên là đồ tốt rồi!

“Chuyện lần trước ta bảo ngươi điều tra, đã rõ chưa?”

Hắn có chút ngượng ngùng, hai má đỏ bừng:

“Loại xuân dược đó có nguồn gốc từ Tây Vực, nhưng cụ thể làm sao đến tay Hoàng hậu nương nương, nô tài vẫn chưa tra ra, xin chủ tử trách phạt.”

Nói xong Minh Sơ định quỳ xuống, nhưng lại bị ta ngăn cản.

“Tiểu thị vệ, tại sao ngươi có thể tự do ra vào hoàng cung, tại sao lại giúp ta làm việc?”

Hắn khựng lại, dường như có điều muốn nói:

“Nô tài đã đi theo chủ tử, sẽ luôn ở bên cạnh chủ tử, bảo vệ chủ tử bình an, đương nhiên sẽ làm việc cho chủ tử.”

Ta mỉm cười, không phủ nhận cũng không đồng ý.

Quả nhiên, nam nhân đều giỏi dỗ ngọt nữ nhân, câu hỏi quan trọng thì một câu cũng không trả lời, nhưng ta lại rất thích nghe.
 
Back
Top Bottom