Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chúng Ta Rồi Sẽ Khác Đường, Khác Lối

Chúng Ta Rồi Sẽ Khác Đường, Khác Lối
Chương 20



Nhưng cô cũng biết lúc này không thể vội vã, chỉ có thể kiên nhẫn, tiếp tục dò xét.

"Nghe mẹ tôi nói, hôn ước của chị và Đoàn Lâm Chu đã bị hủy? Tôi cũng biết anh ta là một tên điên, tôi khuyên chị vẫn nên tránh xa anh ta ra, nếu không cẩn thận sẽ lại giống tôi..."

Câu nói còn chưa nói xong, Tống Yểu Yểu đã tức giận cắt lời cô.

"Im miệng lại cho tôi! Tôi và Lâm Chu quen nhau hai mươi năm rồi, chuyện giữa chúng tôi không đến lượt người ngoài như cô can thiệp! Nếu cô không thích anh ta thì làm ơn hãy tránh xa anh ta đi, đừng có làm phiền anh ta nữa!"

Những lời này đúng là đã đánh trúng tim đen của Hướng Vân Lộc, cô vội giả vờ tỏ ra lo lắng.

"Tôi cũng muốn đi nhưng bây giờ anh ta đang quay lại lấy hộ chiếu của tôi, lấy được rồi sẽ đưa tôi rời khỏi Anh Quốc, cô có thể giúp tôi được không? Giúp tôi liên lạc với vị hôn phu của tôi, tôi cam đoan chỉ cần hôm nay có thể rời đi, sau này tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt Đoàn Lâm Chu nữa!"

Ngoài cửa lại rơi vào im lặng.

Lần này, Hướng Vân Lộc cũng không gấp gáp nữa, bởi vì cô biết rằng, chắc chắn Tống Yểu Yểu sẽ đồng ý.

Và đúng như dự đoán, vài phút sau, âm thanh từ ngoài cửa vang lên.

"Cho tôi số điện thoại."

25.

Ba giờ sau, Đoàn Lâm Chu trở lại, mở cửa ra.

Nhìn thấy Hướng Vân Lộc ngoan ngoãn ngồi trong góc, anh ta rất hài lòng, đưa nước và đồ ăn đã mua trên đường cho cô.

"Lộc Lộc, ăn chút gì đó đi, anh sẽ đưa em rời khỏi đây ngay bây giờ."

Hướng Vân Lộc cúi đầu nhìn túi đồ, không có bất kỳ hành động nào.

Cô đợi cho đến khi kiên nhẫn của Đoàn Lâm Chu sắp hết, mới vươn tay lấy một chai nước ra.

Cả ngày chưa ăn gì nên cô chẳng mở nổi nắp chai, đành phải đưa nước cho người trước mặt.

Hành động này của cô làm Đoàn Lâm Chu rất mừng.

Cuối cùng anh ta cũng nở nụ cười, mở nắp chai nước giúp cô, rồi vỗ nhẹ lên đầu cô, giọng điệu đầy vui vẻ.

"Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Lộc Lộc, chúng ta mới là cặp trời sinh, em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên anh, chuyện của bố mẹ anh sẽ tìm cách giải quyết."

Hướng Vân Lộc không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

"Được."

Mọi nỗi đau và sự ức chế trong suốt hơn một tháng qua của Đoàn Lâm Chu đều tan biến trong một chữ này.

Đoàn Lâm Chu mừng rỡ, lúc này cũng có cảm giác thèm ăn nên cũng lấy bánh mì ra ăn.

Hướng Vân Lộc uống vài ngụm rồi đặt chai nước sang một bên, cô chìa tay ra đòi lấy chiếc túi, nói rằng muốn kiểm tra xem còn thiếu giấy tờ gì không.

Đoàn Lâm Chu thật sự tin vào lời cô nói, vội đưa chiếc túi cho cô.

Hướng Vân Lộc lục tìm trong túi, lợi dụng lúc anh ta đang uống nước, lén lút ném chứng minh thư vào khe ghế sofa.

Sau đó, cô lại giả vờ lục lọi một lúc rồi trả lại chiếc túi cho Đoàn Lâm Chu.

Đoàn Lâm Chu vừa ăn xong.

Anh ta xem đồng hồ thấy đã đến giờ thì kéo Hướng Vân Lộc đứng dậy.

Cả hai người lần lượt đi xuống cầu thang.

Không thấy tài xe lái xe lúc nãy đâu nữa.

Hướng Vân Lộc ngồi vào ghế phụ, chủ động thắt dây an toàn.

Nhân lúc Đoàn Lâm Chu đang thắt dây an toàn, cô lấy chiếc túi vờ như sắp lấy đồ ăn.

Khi anh ta lái xe ra khỏi bãi đỗ, cô lập tức hét lên một tiếng, mặt đầy hoảng hốt nhìn anh ta.

"Anh, có phải anh quên lấy chứng minh thư của em rồi không? Hay là lúc nãy kiểm tra đã để sót rồi?"

Nụ cười trên mặt Đoàn Lâm Chu lập tức cứng lại, anh ta nhíu mày nhìn cô.

"Anh đã lấy rồi, sao lại mất được?"

Thấy Hướng Vân Lộc gật đầu rất chắc chắn, anh ta cảm thấy khó chịu trong lòng.

"Mất thì mất đi, sau này làm lại sau."

Lòng bàn tay Hướng Vân Lộc đổ mồ hôi.

Cô nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm ra một lý do.

"Nhưng mà kết hôn ở Bồ Đào Nha không cần các giấy tờ chứng minh này sao? Nếu thiếu thủ tục thì sợ là kết hôn sẽ bị hoãn lại."

Nghe cô nhắc đến việc kết hôn, trong mắt Đoàn Lâm Chu lóe lên một tia cấp bách.

Anh ta suy nghĩ một chút, rồi quyết định lên lầu tìm lại.

Trước khi rời đi, anh ta khóa cửa xe và dặn dò một câu.

"Lộc Lộc, em chờ anh vài phút, anh sẽ quay lại ngay."

Hướng Vân Lộc rất ngoan ngoãn gật đầu, dõi theo anh ta rời đi.

Khi bóng dáng của anh ta biến mất nơi hành lang, một bóng người xuất hiện phía sau xe.

Một tiếng "bùng" vang lên.

Cửa sổ phía bên phải của ghế sau bị đập vỡ tan tành.

Hướng Vân Lộc lập tức tháo dây an toàn, cầm túi và nhảy ra khỏi ghế sau.

Cô nhìn Tống Yểu Yểu đang cầm cây gậy sắt, chân thành nói với cô ta một câu cảm ơn.

Tống Yểu Yểu lại không kiên nhẫn chỉ chỉ tay về một hướng.

"Tôi đã cho vị hôn phu của cô biết địa chỉ của cô rồi, còn anh ta có đến hay không thì tôi không biết, cô tự đi xem đi."

Nhìn cánh cửa đang mở hờ, Hướng Vân Lộc không hề do dự mà vội chạy về phía đó.
 
Chúng Ta Rồi Sẽ Khác Đường, Khác Lối
Chương 21: Hoàn



26.

Mới vừa chạy ra ngoài cửa, Hướng Vân Lộc đã thấy một chiếc xe màu đen đang từ xa lao tới.

Cô nhận ra đó là xe của Phó Vân Thâm, vội vã vẫy tay.

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe dừng lại bên cạnh cô, cô dứt khoát mở cửa lên xe.

"Chạy nhanh lên!"

Nghe thấy lời thúc giục của cô, Phó Vân Thâm lập tức đạp ga.

Hướng Vân Lộc nhìn vào gương chiếu hậu, thấy không ai đuổi theo, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Phó Vân Thâm vẫn im lặng nhìn cô thả lỏng, cuối cùng mới lên tiếng hỏi lý do.

"Người gọi điện cho tôi là ai? Tại sao cậu lại đến một nơi xa như vậy?"

Hướng Vân Lộc định giải thích thì bỗng nghe thấy một tiếng còi xe dồn dập và chói tai.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Đoàn Lâm Chu đang lái xe điên cuồng đuổi theo.

Cô không kịp giải thích nữa, quay lại nhìn Phó Vân Thâm nói với giọng đầy lo lắng:

"Liệu cậu có thể thoát khỏi chiếc xe đằng sau không?"

Phó Vân Thâm tăng tốc, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

"Anh trai cậu à?"

Hướng Vân Lộc không ngờ anh lại đoán ra nhanh như vậy, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Mọi thứ không cần nói cũng đã rõ.

Nhận được câu trả lời, Phó Vân Thâm lại tăng tốc thêm, nhưng chiếc xe đằng sau như không sợ chết, đạp ga đến tận cùng.

Khoảng cách giữa hai chiếc xe ngày càng rút ngắn, rất nhanh chỉ còn cách 20 mét.

Qua cửa sổ xe sau, Hướng Vân Lộc còn có thể thấy rõ vẻ mặt điên cuồng và giận dữ của Đoàn Lâm Chu.

Tim cô đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô nhìn phía sau chăm chăm, thấy khoảng cách từ 20 mét rút xuống còn 15 mét.

Khi khoảng cách còn 10 mét, cô nhận ra mọi chuyện sẽ không thể kết thúc chỉ vì sự trốn chạy của mình, nên định bảo dừng lại.

"Vân Thâm, dừng..."

Chữ "xe" còn chưa kịp thốt ra đã bị chặn lại giữa môi Hướng Vân Lộc.

Cô đột ngột mở to mắt, ánh mắt ngập tràn sự hoảng sợ và lo lắng.

Cách 10 mét.

Tống Yểu Yểu ngồi ở ghế phụ, tinh thần suy sụp mà vươn tay giật lấy vô lăng.

Cả chiếc xe hoàn toàn mất kiểm soát, một cú phanh gấp rồi rẽ trái, lao thẳng ra ngoài rào chắn.

Rơi vào biển sâu vô tận.

Đội cứu hộ đến rất nhanh.

Tống Yểu Yểu và Đoàn Lâm Chu giữ được tính mạng, nhưng họ đã trở thành người thực vật, được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Cũng không biết khi nào họ mới có thể tỉnh lại.

Máy ghi hành trình của Phó Vân Thâm đã ghi lại toàn bộ quá trình xảy ra vụ tai nạn.

Nhà họ Đoàn và nhà họ Tống vì cuộc hôn nhân đầy thù hận này mà quay lưng với nhau.

Những vấn đề này, Hướng Vân Lộc không đưa ra bất kỳ ý kiến nào.

Mọi người đều nghĩ rằng cô bị tổn thương tâm lý vì chứng kiến bi kịch này.

Nhưng chỉ có cô biết, lý do cô im lặng chỉ là để giấu kín chuyện giữa cô và Đoàn Lâm Chu.

Cô thừa nhận mình là một người ích kỷ.

Nhưng ích kỷ có gì sai?

Cô chỉ không muốn mẹ mình lại phải chịu đựng thêm một cú sốc nữa vì mình thôi.

Hơn nữa, dù có nói hay không thì điều này cũng không ảnh hưởng đến việc xác định nguyên nhân của vụ tai nạn.

Thời gian cứ trôi qua từng ngày.

Những người nằm trên giường bệnh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Hai năm sau, Hướng Vân Lộc tốt nghiệp Đại học London.

Vào ngày tốt nghiệp, mẹ cô đã bay đến London để tặng hoa chúc mừng cho cô.

Cô mỉm cười nhận hoa, kéo mẹ đi chụp ảnh khắp nơi.

Phó Vân Thâm đi phía sau cầm máy ảnh, ghi lại những khoảnh khắc tuyệt vời này.

Hướng Vân Lộc nắm tay mẹ, tạo dáng với máy ảnh, chiếc nhẫn trên ngón áp út lấp lánh trong ống kính.

Chụp ảnh xong, Hướng Vân Lộc ôm hoa đi đến bên Phó Vân Thâm, chuẩn bị kiểm tra tay nghề chụp ảnh của cậu học trò này.

Nhưng chỉ nhìn qua một cái, cô đã nhướng mày.

"Phải đặt người mẫu ở trung tâm ống kính chứ, sao anh không học được thế?"

"Vân Thâm mới học, làm sao có thể chụp tốt như con được? Lộc Lộc, con phải kiên nhẫn chút chứ!"

"Nếu là do anh chụp không đẹp thì chụp lại lần nữa thôi..."

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống ba người, ánh sáng và bóng tối đan xen trên những gương mặt rạng rỡ nụ cười của họ.

Và khoảnh khắc này chỉ là một trong vô số những ngày tháng ấm áp, tự nhiên và hạnh phúc trong quãng đời còn lại của họ.

Là khoảnh khắc bình thường nhất, đơn giản nhất.

(Kết thúc)
 
Back
Top Bottom