Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chúng Ta Rồi Sẽ Khác Đường, Khác Lối

Chúng Ta Rồi Sẽ Khác Đường, Khác Lối
Chương 10



Không khí gia đình thoải mái vui vẻ như vậy khiến trái tim căng thẳng của Hướng Vân Lộc đã dịu đi rất nhiều, nụ cười nở rộ nơi khóe mắt.

Khi xe dừng, cô xuống xe trước, chuẩn bị lấy hành lý của mình.

Cốp xe sau vừa mở, cô định đưa tay ra thì một đôi tay khác đã nhanh chóng cầm lấy vali.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, liền thấy Phó Quân Thâm khẽ gật đầu với cô, hơi nhướng cằm lên.

"Để tôi, cậu với mẹ tôi đi xem phòng trước đi."

Hướng Vân Lộc biết rõ trọng lượng hành lý của mình nên thực sự hơi ngại.

Cô vừa định từ chối thì Phó Quân Thâm lại mở miệng, giọng nói mang theo chút bất lực.

"Không sao đâu, cứ đi đi, không tôi lại bị mắng bây giờ."

12.

Dù chỉ ở tạm một tháng nhưng căn phòng nhà họ Thẩm sắp xếp cho Hướng Vân Lộc, từ diện tích, hướng phòng, đến nội thất và đồ đạc bên trong, tất cả đều khiến cô kinh ngạc.

Quan sát một lúc, cô không khỏi nghi ngờ rốt cuộc mình đến để tá túc hay để thị sát nữa.

Thẩm Lê Ngữ cũng vào căn phòng này lần đầu, thấy bên trong đến cả mỹ phẩm cũng được chuẩn bị, bà ấy không tiếc lời khen ngợi con trai.

"Không ngờ Vân Thâm ngày thường chẳng nói chẳng rằng, thế mà lúc làm việc lại chu đáo đến thế. Lộc Lộc, con xem thử còn thiếu gì không?"

Hướng Vân Lộc vội lắc đầu, trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên và vui mừng.

Nhìn gương mặt giống mẹ Hướng đến bảy phần, lại ngoan ngoãn như vậy, Thẩm Lê Ngữ cảm thấy trái tim mình tan chảy, không kìm được muốn véo má cô.

Bà ấy đang đưa tay lên thì bị Phó Quân Thâm vừa bước vào cửa, giữ lại rồi đặt tay bà lên vali.

Kế hoạch thất bại, Thẩm Lê Ngữ bĩu môi nhìn đứa con trai không biết điều của mình, giọng đầy vẻ nghi ngờ.

"Con chắc chắn là hôm không uống nhầm thuốc đúng không? Sao dạo này thích xen vào chuyện người khác hơn rồi?"

Phó Quân Thâm nhìn người mẹ không mấy nghiêm túc của mình một cái, rồi quay sang nhìn Hướng Vân Lộc vẫn đang kinh ngạc, lễ phép nhắc nhở vài câu.

"Tôi đã xem thời tiết rồi, ở London thì sáng với tối lạnh hơn trong nước, chắc cậu chỉ mang quần áo mát mẻ thôi nhỉ. Trong tủ có áo khoác, đều là đồ mới cả, giặt sạch luôn rồi, nếu cậu thấy lạnh thì cứ lấy mặc vào."

Hướng Vân Lộc không ngờ rằng người mà cả chục ngày mới lên mạng nói một câu, ngoài đời lại chu đáo đến vậy, ngay cả những việc nhỏ nhặt như thế cũng suy tính đến.

Nghĩ đến những hành động lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử của mình trên máy bay, cô không khỏi cảm thấy xấu hổ, vừa áy náy vừa chân thành nói lời cảm ơn với anh.

Hai người đang chìm đắm trong cuộc xã giao lễ phép, hoàn toàn không để ý đến Thẩm Lê Ngữ đang nở nụ cười đầy vẻ hóng hớt phía sau.

Bà ấy lặng lẽ chuồn ra ngoài, trở về phòng ngủ lấy điện thoại nhắn WeChat cho người bạn thân cách xa ngàn dặm của mình.

[A Ninh, xem ra giấc mộng thông gia của chúng ta có hy vọng rồi!]

Mẹ của Hướng Vân Lộc nhận được tin nhắn này thì cười tươi đến nổi không khép được miệng.

Bà mở bức ảnh mà người bạn thân lén chụp lên, nhìn cặp đôi trai tài gái sắc trong ảnh, càng nhìn càng thấy xứng đôi.

Bố Đoàn nghe thấy tiếng cười cũng ghé lại xem, ánh mắt cũng lộ ra ý cười.

"Đây chính là chàng trai có hôn ước từ bé với Lộc Lộc sao? Xem ra quan hệ không tệ, nếu hai đứa có thể định chuyện hôn sự trong vài năm tới thì chúng ta cũng đỡ lo nhiều rồi."

Mẹ Hướng cũng nghĩ vậy, khóe miệng không dứt nụ cười.

"Lâm Chu và Yểu Yểu, Lộc Lộc và Vân Thâm đều là những đứa trẻ tốt, nếu có thể lập gia đình sớm thì thật tốt biết bao. Chỉ là nếu Lộc Lộc thực sự ở bên Vân Thâm, chắc con bé sẽ định cư ở nước ngoài, việc này làm tôi hơi lo lắng."

"Con cái rồi cũng phải lớn lên, chỉ cần chúng hạnh phúc thì người làm cha làm mẹ như chúng ta cũng sẽ vui mừng. Còn về khoảng cách thì bà không phải lo đâu, hai năm nữa tôi cũng nghỉ hưu rồi. Khi đó, nếu bà nhớ Lộc Lộc thì tôi đi cùng bà sang đó thăm con bé, chẳng phải là được rồi sao? Khi đó chúng ta nửa năm ở trong nước, nửa năm ở London, coi như đi du lịch thôi."

"London? Ba mẹ định đi du lịch Anh Quốc à?"

Vừa lúc Đoàn Lâm Chu mở cửa bước vào nghe được câu cuối cùng, liền hỏi một câu.

Thấy anh ta uống say lảo đảo trở về, nụ cười trên gương mặt bố Đoàn lập tức biến mất, ánh mắt trầm xuống nhìn anh ta.

"Sáng sớm đã chạy đi, gọi cho con bảy tám cuộc cũng không thấy nghe, hóa ra là đi uống rượu. Hôm nay em gái con..."

13.

Nghe những lời trách móc gay gắt này, khuôn mặt thờ ơ của Đoàn Lâm Chu dần trở nên lạnh lùng.

Mẹ Hướng sợ hai bố con lại cãi nhau, vội vàng đứng ra hòa giải, đổi chủ đề.

“Công việc của thằng bé cần phải đi xã giao thường xuyên mà, uống rượu cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi, ông la nó làm gì?”

“Lâm Chu, có phải con không khỏe không? Con đi tắm trước đi, dì nấu cho con chút canh giải rượu.”

Tâm trạng đang tốt đẹp tự nhiên bị phá hỏng, Đoàn Lâm Chu cũng không kiên nhẫn giả vờ hòa nhã với bà nữa, chỉ nói một câu rồi lên lầu.

“Không cần đâu.”
 
Chúng Ta Rồi Sẽ Khác Đường, Khác Lối
Chương 11



Tắm bằng nước lạnh làm dạ dày của Đoàn Lâm Chu quặn đau.

Anh ta cố nhịn cơn khó chịu, lục tung cả hộc tủ mà chỉ tìm thấy một vỉ thuốc dạ dày đã rỗng, tức giận đập mạnh một cú lên bàn.

Mồ hôi lạnh lẫn với những giọt nước từ trên trán chảy xuống.

Đoàn Lâm Chu nghiến răng đưa tay vuốt qua, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Anh ta định xuống lầu để đi bệnh viện, nhưng vừa mở cửa đã chạm mặt mẹ Hướng đang mang canh giải rượu lên.

Vừa thấy anh ta, bà lập tức đưa khay đồ ăn qua, giọng đầy sự quan tâm.

“Lâm Chu, con uống canh đi, nếu không chắc chắn cơ thể sẽ khó chịu. Bố con cứ để dì nói cho, con cứ nghỉ ngơi đi.”

Đoàn Lâm Chu cố nhịn cơn đau, làm ra vẻ không có chuyện gì, khẽ đáp một tiếng rồi cầm khay trở về phòng.

Khoảnh khắc cửa phòng khép lại, tay anh ta không kìm được mà run lên, làm chén canh nóng văng ra ngoài, mùi gừng mật ong nhanh chóng tràn ngập cả căn phòng.

Anh ta không chịu được nữa ngồi bệt xuống đất, nhìn chén canh bốc khói trước mặt, nhưng không với tay lấy.

Đợi cơn đau dịu đi một chút, anh ta cầm lấy chén canh, loạng choạng bước vào nhà vệ sinh rồi thẳng một hơi đổ hết vào bồn cầu.

Nhìn dòng nước canh vàng óng bị dòng nước cuốn trôi, Đoàn Lâm Chu cảm thấy dạ dày mình như bớt đau hơn nhiều.

Anh ta tiện tay ném bát vào bồn rửa, vịn tường bước vào phòng, rồi ngã xuống giường.

Mái tóc ướt chưa lau khô nhanh chóng làm ướt cả chăn.

Anh ta nằm trên chiếc giường ướt sũng, không nhúc nhích.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng cơn đau hành hạ anh ta cũng biến mất.

Đoàn Lâm Chu mở đôi mắt đỏ ngầu, cầm điện thoại gọi cho mẹ mình đang ở tận Paris.

Hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, chỉ có tiếng tút tút vang vọng trong phòng.

Mẹ anh ta không nghe máy, chỉ gửi lại một tin nhắn.

[Cậu Đoàn, thật xin lỗi, sếp Lương đang họp, sau khi cuộc họp kết thúc tôi sẽ lập tức báo bà ấy gọi lại cho cậu.]

Lại là thư ký gửi thay.

Nhìn từng chữ từng chữ, nước mắt Đoàn Lâm Chu lặng lẽ rơi xuống.

Đến tận 11 giờ đêm, Lương Dật Quân mới gọi điện, hỏi anh ta có chuyện gì.

Một câu nói khiến Đoàn Lâm Chu lặng im.

Anh ta nhìn ngày được khoanh tròn trên lịch, giọng khàn khàn.

“Mẹ, vài ngày nữa là sinh nhật con, mẹ có thể về…”

“Hôm đó mẹ có việc rồi, con muốn gì cứ nói với Tiểu Hà, cô ấy sẽ chuẩn bị cho con. Giờ trong nước cũng muộn rồi, con nghỉ ngơi sớm đi, mẹ cúp máy đây.”

Lương Dật Quân không cho con trai cơ hội nói thêm, nói cúp là cúp máy ngay.

Công việc, lúc nào cũng là công việc.

Nhìn màn hình tắt lịm, Đoàn Lâm Chu siết chặt chăn, ngón tay bị siết trắng đến mức không còn chút máu.

Anh ta không muốn bật khóc thành tiếng, cầm lấy một chiếc gối ép chặt vào mũi, tự làm mình ngạt đến mức mặt đỏ bừng bừng.

Đợi đến khi kim đồng hồ trên tường chỉ 12 giờ, anh ta mới buông gối đứng dậy.

Vào nhà tắm rửa mặt xong, anh ta tắt đèn phòng, sau đó rón rén ra khỏi cửa.

Đi về phía đầu kia của tầng hai.

Lần này, Đoàn Lâm Chu không dùng chìa khóa mà trực tiếp mở cửa phòng cuối cùng.

Tâm trạng u ám đến cực độ của anh ta cuối cùng cũng dịu lại đôi chút.

Căn phòng yên tĩnh hơn hẳn thường ngày, không bật điều hòa, có hơi ngột ngạt.

Lọ tinh dầu hoa nhài vốn vẫn thắp thường ngày nhưng hôm nay lại không thắp, Đoàn Lâm Chu cảm thấy hơi không quen.

Anh ta thành thục bước đến giường, thò tay vào trong chăn.

Nhưng chỉ chạm vào khoảng không.

Anh ta cúi xuống mò sang phía bên kia, vẫn không chạm được đến người.

Không có ai?

Đã giờ này rồi mà chưa không về nhà sao?

Chỉ nghĩ đến khả năng này thôi, sắc mặt Đoàn Lâm Chu đã trở nên khó coi.

Anh ta lấy điện thoại ra, tìm Hướng Vân Lộc gửi một dấu chấm hỏi.

Một giây sau, điện thoại vang lên âm báo.

Không phải tin nhắn trả lời ngay.

Mà là âm báo tin nhắn gửi đi bị từ chối.

Nhìn dấu chấm than đỏ trên màn hình, Đoàn Lâm Chu mới nhận ra Hướng Vân Lộc vẫn chưa bỏ chặn mình.

Vẫn đang giận à? Chẳng phải sáng nay vẫn đang tốt lắm sao?

Tâm trạng bực bội của Đoàn Lâm Chu ngày càng khó chịu, chỉ đành cuộn mình trong chăn.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đôi mày cau chặt của anh ta mới dần dần thả lỏng.

Cơn buồn ngủ cũng từ từ kéo đến.

14.

Một đêm không mộng.

Đồng hồ sinh học đúng 5 giờ sáng đánh thức Đoàn Lâm Chu.

Anh ta mở mắt, theo phản xạ đưa tay sờ quanh hai bên.

Vẫn là khoảng không.

Cả đêm không về sao?

Tâm trạng vừa mới ổn định đôi chút của Đoàn Lâm Chu lập tức rơi xuống đáy vực.

Anh ta trở lại phòng mình, định mở điện ra để tìm cô, nằm xuống giường thì bất ngờ cảm thấy có vật gì đó dưới gối.

Anh ta đưa tay sờ thử, chạm vào hai món đồ.

Đây là món quà bất ngờ dành cho anh à?

Đoàn Lâm Chu nghĩ chỉ có thể là khả năng này thôi.
 
Chúng Ta Rồi Sẽ Khác Đường, Khác Lối
Chương 12



Dù gì thì trước đây, mỗi lần Hướng Vân Lộc làm anh ta giận, cô đều giấu quà xin lỗi dưới gối, đợi anh ta phát hiện.

Đây là bí mật không cần nói ra giữa hai người.

Anh ta sờ kỹ hơn, sau đó dựa vào cảm giác nhận định rằng vật bên dưới là một lá thư, còn vật bên trên giống như một chiếc thẻ ngân hàng.

Thư thì không cần xem cũng biết, chắc chắn là thư tình.

Còn thẻ ngân hàng là có ý gì đây?

Là tiền chuẩn bị cho quà mừng sinh nhật anh sao?

Nghĩ đến đây, tâm trạng u ám của Đoàn Lâm Chu lập tức biến mất.

Dù cô tặng gì, chuẩn bị bất ngờ thế nào đi nữa thì anh ta cũng không quan tâm.

Chỉ cần cô để tâm đến sinh nhật của anh ta là anh ta đã mãn nguyện rồi.

Sờ vào chiếc thẻ, Đoàn Lâm Chu nhớ lại dáng vẻ cô miệt mài kiếm tiền hơn nửa tháng trước, lập tức hiểu ra.

Hóa ra từ khi đó đã bắt đầu chuẩn bị rồi sao?

Tối qua chẳng lẽ lại thức đêm làm thêm giờ nên không về nhà?

Nghĩ đến gương mặt tái nhợt vì thức khuya của cô, trong mắt Đoàn Lâm Chu thoáng qua vẻ đau lòng.

Anh ta đặt lá thư lại dưới gối, cầm thẻ ra khỏi phòng.

“Sếp Đoàn, tôi đã kiểm tra xong, trong thẻ có 3 triệu (tệ).”

Nghe số tiền thư ký báo lại, Đoàn Lâm Chu suýt phun ngụm cà phê trong miệng ra.

3 triệu?

Quà mừng sinh nhật gì mà tốn nhiều tiền như vậy?

Cô lấy đâu ra một số tiền lớn như thế?

Đoàn Lâm Chu nghĩ mãi không ra.

Nhưng anh ta mơ hồ nhận thấy có điều gì đó không ổn, vẫy tay gọi thư ký.

“Đi tra lịch trình gần đây của cô chủ, xem cô ấy đã đi đâu, mua những gì.”

Thư ký nhận lệnh, lập tức bắt tay vào sắp xếp.

Nửa giờ sau, cô ấy cầm tài liệu bước vào, cẩn thận quan sát sắc mặt của ông chủ, do dự không biết phải mở lời thế nào.

Thấy dáng vẻ ấp úng của cô ấy, tim Đoàn Lâm Chu bỗng nhiên đập mạnh.

Anh ta chậm rãi ngồi thẳng dậy, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, trầm giọng nói:

“Chuyện gì? Mau nói đi.”

Thư ký run rẩy đưa tài liệu trong tay qua cho Đoàn Lâm Chu, cúi đầu xuống nói:

“Cô chủ... cô ấy đã nhận được thư mời nhập học của Đại học London, chuyến bay lúc 8 giờ sáng hôm qua, cô ấy đã ra nước ngoài rồi.”

Đoàn Lâm Chu nghe rõ từng từ từng chữ, nhưng ghép lại với nhau khiến anh ta phải suy nghĩ rất lâu.

Người sống chung dưới một mái nhà, ngày nào cũng gặp, lại nhận được thư mời nhập học Đại học London và hôm qua đã xuất ngoại sao?

Điều này thật sự có thể xảy ra sao?

Phản ứng đầu tiên của Đoàn Lâm Chu là thấy thật vô lý!

Nhưng khi anh ta nửa tin nửa ngờ mở tập tài liệu, nhìn thấy thư mời nhập học trên trang đầu tiên, bấy giờ cả người ngây ra.

Trang thứ hai là một vé máy bay đã hết hạn, trang thứ ba là hồ sơ xin visa...

Mỗi một món đồ đều có chữ ký tay của Hướng Vân Lộc.

Nhìn những bằng chứng này, Đoàn Lâm Chu chỉ cảm thấy đầu óc mình vang lên một tiếng nổ lớn.

Những cảm xúc mà anh ta đã cố gắng che giấu, kìm nén suốt mười năm nay, vào khoảnh khắc này như núi lở biển dậy.

Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, chạy xuống cầu thang như một kẻ điên.

Lần đầu tiên trong đời, Đoàn Lâm Chu mất bình tĩnh trước ánh mắt của mọi người.

15.

Khi Đoàn Lâm Chu về đến nhà, bố Đoàn vừa dẫn mẹ Hướng ra ngoài.

Trong nhà rất yên tĩnh, không có một ai, chỉ có tiếng giày của anh ta vang lên trên bậc cầu thang.

Anh ta không quan tâm gì nữa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là mở cánh cửa đó ra.

Cánh cửa mà anh ta đã mở vô số lần.

Lần này khi đẩy ra, Đoàn Lâm Chu nhìn thấy một khoảng trống không.

Phòng tắm, phòng thay đồ, bàn làm việc...

Mỗi góc phòng đã từng đặt những món đồ gì, anh ta đều thuộc nằm lòng.

Nhưng bây giờ, trước mắt anh ta chẳng còn lại gì cả.

Những thứ từng chứa đựng bí mật của họ, giờ đây không biết đã biến đi đâu.

Chỉ khi tận mắt chứng kiến tất cả, Đoàn Lâm Chu mới thực sự tin rằng Hướng Vân Lộc đã rời đi.

Ngay khoảnh khắc này, phòng tuyến tâm lý kiên cố mà anh ta xây dựng đã hoàn toàn sụp đổ.

Cơn hoảng loạn và tuyệt vọng dâng trào chiếm lấy toàn bộ thần kinh của anh ta.

Cả người anh ta không kiềm được mà run lên, hoang mang lục tìm khắp nơi.

Tủ quần áo, bàn, sau cửa, tất cả những nơi có thể giấu người anh ta đều tìm qua.

Cả căn phòng trở nên lộn xộn, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích cô đâu.

Cuối cùng anh ta đặt hy vọng vào chiếc giường lộn xộn, giật mạnh tấm chăn lên, nhưng vẫn là không thấy.

Đoàn Lâm Chu vội vàng trở về phòng, mở lá thư ra.

Trong thư viết ngắn gọn, chỉ có vài câu.

Câu đầu tiên nói lời chia tay và chúc anh cùng Tống Yểu Yểu đầu bạc răng long.

Câu thứ hai bảo rằng 3 triệu trong thẻ là số tiền cô trả lại cho nhà họ Đoàn.

Câu thứ ba nói rằng mẹ cô không phải kẻ thứ ba, mẹ anh và bố Đoàn đã ly hôn từ hai năm trước khi công bố ra ngoài, mà lúc đó mẹ cô vẫn chưa quen biết bố Đoàn.

Mỗi một câu đều như một lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng vào tim Đoàn Lâm Chu.
 
Chúng Ta Rồi Sẽ Khác Đường, Khác Lối
Chương 13



Anh ta chỉ cảm thấy trái tim mình như bị dày xéo, từng lớp da thịt bị bóc ra, khiến anh ta đau đến không muốn sống.

Đoàn Lâm Chu tỉnh táo mà tuyệt vọng nhận ra một điều.

Hướng Vân Lộc đã biết bí mật mà anh ta chôn giấu trong lòng.

Bí mật mà anh ta từng nghĩ là kín kẽ, mưu tính kỹ càng, được gán cho cái tên là "trả thù".

Khi anh ta không hề hay biết, bí mật đó đã bị bại lộ.

Nhưng sau khi biết được sự thật, Hướng Vân Lộc vẫn không nói một lời, cũng chưa từng nghĩ đến việc làm loạn.

Đoàn Lâm Chu từng nghĩ rằng sau khi biết được sự thật, cô sẽ bày ra vẻ tuyệt vọng, có những hành động quậy phá, thậm chí gào khóc đến điên cuồng.

Nhưng không điều nào xảy ra.

Từ đầu đến cuối, cô chỉ làm một việc.

Rời xa anh.

Sau khi bị anh ta dồn tâm cơ sắp đặt mọi kế hoạch để dụ dỗ, Hướng Vân Lộc giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, tự đốt cháy chính mình, mà không nói ra một lời oán hận nào.

Anh ta lừa lấy lòng tin của cô, đùa giỡn với tình cảm của cô, chỉ để trả thù người mẹ mà cô yêu thương nhất.

Từng việc một, từng chuyện một, đều là những "chiến công" mà anh ta từng rất tự hào.

Nhưng cô không để ý chút nào.

Cô không hận anh ta.

Làm sao có thể không hận được chứ?

Nếu đã từng yêu thật lòng, có thể thực sự không hận sao?

Hay là từ đầu đến cuối, Hướng Vân Lộc chỉ đang diễn vai, cùng anh ta diễn vở kịch lúc thì nhạt nhẽo, lúc thì thú vị này thôi?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Đoàn Lâm Chu chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, từng góc nhỏ trên cơ thể đều bị cái lạnh thấu xương xâm chiếm.

Anh ta không thể chấp nhận việc Hướng Vân Lộc không hận mình.

Bởi vì trái nghĩa của hận, chính là yêu.

Không hận, cũng có nghĩa là không yêu!

So với kết quả cô không yêu mình, Đoàn Lâm Chu thà chấp nhận sự hận thù của cô, chịu đựng sự trả thù của cô.

Anh ta gắng sức phủ nhận sự thật này, nhưng mỗi lần nhìn căn phòng trống vắng này, anh ta không cách nào tự thuyết phục bản thân.

Hận và không hận, hai cảm xúc cứ quấn lấy nhau trong đầu Đoàn Lâm Chu, cố gắng phân ra thắng bại.

Áp lực tinh thần do sự giằng co gây ra, cùng những vết nứt do sự lôi kéo lặp đi lặp lại, khiến đầu óc Đoàn Lâm Chu như muốn nổ tung.

Anh ta ôm đầu đau đớn ngã xuống sàn, dùng hai tay đ.ấ.m mạnh vào thái dương, cố gắng cứu mình khỏi vực thẳm bất tận.

Vào khoảnh khắc này, anh ta như trở lại đêm mưa năm 10 tuổi, lại trở thành đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi.

Nhưng lần này, tất cả những hậu quả tồi tệ mà anh ta phải chịu đựng.

Đều là do chính anh tự chuốc lấy.

16.

Vì đã ngủ một giấc trên máy bay, Hướng Vân Lộc đã điều chỉnh lệch múi giờ thành công.

Vừa đến 11 giờ, cô đã thấy buồn ngủ, ngáp dài một cái rồi trở về phòng nằm xuống ngủ ngay.

Lúc 2 giờ sáng, một cuộc gọi bất ngờ đánh thức cô khỏi giấc mơ.

Cô cầm điện thoại lên thấy là mẹ gọi, mơ màng nhấn nút nghe.

Giây tiếp theo, một giọng nói quen thuộc đầy tức giận vang lên bên tai cô.

"Hướng Vân Lộc, ai cho phép em im lặng không nói một lời rồi qua Anh hả?"

Là Đoàn Lâm Chu.

Hướng Vân Lộc lập tức tỉnh táo.

Cô bật đèn bàn rồi ngồi dậy, nhìn đồng hồ trên bàn rồi nhắc nhở anh ta một câu.

"Giờ ở London là 2 giờ sáng đấy, anh à."

Mỗi từ như đ.â.m sâu vào dây thần kinh của Đoàn Lâm Chu, khiến anh ta nghiến răng nghiến lợi đáp lại cô.

"Anh đã nói, không được gọi anh là anh trai!"

"Nhưng chúng ta là anh em trong sổ hộ khẩu, đó là sự thật không thể thay đổi."

Nghe cô dùng giọng điệu bình thản như vậy để nói ra sự thật không thể vượt qua giữa hai người, nỗi sợ hãi giấu kín trong lòng của Đoàn Lâm Chu vào khoảnh khắc này đã lên đến đỉnh điểm.

Anh ta không còn kiềm chế được những cảm xúc điên cuồng đang gào thét trong cơ thể, những lời không lý trí bật ra khỏi miệng.

"Lúc em cầu xin dưới thân anh, em đã nghĩ đến việc chúng ta là anh em chưa?"

Lời vừa dứt, cả hai đều rơi vào im lặng.

Đoàn Lâm Chu cũng nhận ra mình đã nói sai, lòng chững lại nhưng không hề xin lỗi.

Bởi vì anh ta đang rất cần một sự khẳng định.

Một điều có thể chứng minh rằng, Hướng Vân Lộc vẫn còn yêu anh ta.

Vì vậy dù câu nói đó đầy sự xúc phạm và nhục mạ, anh ta vẫn muốn có được câu trả lời.

Nhưng trong điện thoại chỉ có sự im lặng kéo dài.

Mấy lần Đoàn Lâm Chu nghi ngờ đối phương đã cúp máy hay chưa.

Trái tim anh ta trong sự tĩnh lặng vô tận này đập ngày càng nhanh, kéo cả lý trí của anh ta chìm sâu vào bóng tối.

Ngay khi anh ta sắp hoàn toàn mất kiểm soát, cuối cùng Hướng Vân Lộc cũng lên tiếng trả lời.

"Em chưa bao giờ hối hận vì những gì đã xảy ra trước đây, bởi vì lúc đó em thực sự rất yêu anh, Đoàn Lâm Chu."

"Nhưng tình yêu của em không phải bất khả chiến bại, không thể chịu được tổn thương. Nó có thể chống lại những lời đàm tiếu bên ngoài, nhưng không chịu nổi một trái tim mục nát từ bên trong."

"Mẹ em chưa bao giờ xen vào tình cảm của bố mẹ anh, bà ấy không có gì phải hổ thẹn, và cả em cũng vậy. Chỉ là giữa chúng ta có quá nhiều tính toán, nếu cứ tiếp tục thì người tổn thương sẽ không chỉ là anh và em nữa."

"Vậy nên cứ để mối quan hệ này dừng lại ở đây đi, anh à. Chỉ có như vậy, với anh, với em, với mẹ em và chú, mới được xem là một kết thúc viên mãn thôi."

Viên mãn?
 
Chúng Ta Rồi Sẽ Khác Đường, Khác Lối
Chương 14



Từ ngày 12 tuổi, khi biết tin bố mẹ ly hôn, Đoàn Lâm Chu đã không còn hy vọng gì vào hai từ này.

Anh ta nghĩ rằng chính mẹ Hướng đã phá hoại gia đình mình nên đã căm ghét người phụ nữ này, nhưng chỉ có thể giả vờ đối xử tử tế.

Nhưng trong quá trình chung sống, mỗi lần thấy bà đối tốt với Hướng Vân Lộc, lòng anh ta lại bị sự ghen tị bao phủ.

Trong mười năm giằng co giữa thật thật giả giả, con người anh ta cũng hoàn toàn bị chia làm hai.

Một nửa bắt anh ta phải ghi nhớ mùi vị của thù hận, dùng tình cảm của Hướng Vân Lộc để hoàn thành sự trả thù.

Nửa còn lại thì thôi thúc anh buông bỏ thù hận, hòa nhập vào gia đình mới mà bố anh ta đã xây dựng.

Ngày qua ngày, anh ta càng trở nên d.a.o động, thậm chí bắt đầu đắm chìm trong đó, không thể thoát ra.

Người bày ra ván cờ cuối cùng cũng trở thành một quân cờ trong chính ván cờ đó, hướng đi của tình yêu đã không còn do mình kiểm soát nữa.

Nhưng đến khi ván cờ kết thúc, Đoàn Lâm Chu vẫn không có được tất cả những gì mình muốn.

Người từng lạc lối trong mê cung đã bước ra ngoài, trở thành người ngoài cuộc và nói với anh rằng.

Nước cờ đầu tiên anh ta đi, đã là một sai lầm.

Đoàn Lâm Chu không thể chấp nhận sự thật này.

Cũng giống như anh ta không thể chấp nhận việc Hướng Vân Lộc đã buông bỏ mình.

Anh ta cố chấp không chịu buông tay, nhất định phải có một câu trả lời.

Anh ta hỏi Hướng Vân Lộc một câu:

"Em quay về đi, về đây rồi chúng ta nói chuyện nghiêm túc, được không em?"

17.

"Chúng ta không thể quay lại được nữa đâu anh."

Hướng Vân Lộc chỉ có thể, và cũng chỉ muốn trả lời anh ta như vậy.

Ở đầu dây bên kia là sự im lặng kéo dài.

Nghe tiếng thở gấp gáp của Đoàn Lâm Chu, Hướng Vân Lộc biết anh ta đã đến bờ vực sụp đổ.

Cô không muốn chọc giận anh ta để anh ta phát điên, rồi lại phá hoại gia đình này.

Vì vậy đến cuối cùng, cô dùng giọng nói vô cùng chân thành, cầu xin Đoàn Lâm Chu.

"Anh buông tha cho mẹ em đi, bà thật sự không làm gì cả đâu anh. Bà đã hết lòng với anh, với chú, với gia đình này. Bà chỉ muốn có một hạnh phúc ổn định, yên bình thôi, anh hãy buông tha cho bà đi."

Ngọn lửa thù hận đã ám ảnh Đoàn Lâm Chu từ lâu, dần tắt đi trong giọng nói nghẹn ngào đó.

Cảm giác bàng hoàng và hư ảo như vừa tỉnh mộng dần lan ra từ trái tim anh ta.

Anh ta rơi vào sự mơ hồ, không hiểu được những năm qua mình thực sự yêu gì, hận gì.

Như ngắm hoa trong sương, như vớt trăng dưới nước.

Đoàn Lâm Chu cầm điện thoại, một mình đứng trên ban công rất lâu.

Mãi đến khi mẹ Hướng gõ cửa, anh ta mới bừng tỉnh.

Quay đầu lại thấy bà, ánh mắt anh ta theo phản xạ mà né tránh.

Mẹ Hướng như thường lệ đưa cho anh ta một tách cà phê, giọng nói đầy quan tâm.

"Con cãi nhau với Lộc Lộc à? Nó cũng không nỡ rời xa nhà đâu, chỉ là muốn ra ngoài đi đây đi đó một chút, dù sao cũng còn trẻ mà. Con đừng trách nó, nó biết con bận, sợ con lo lắng nên mới bảo mọi người đừng nói với con đấy."

Nghe bà lải nhải an ủi, Đoàn Lâm Chu chỉ "vâng" một tiếng, trả điện thoại lại cho bà rồi định rời đi.

Anh ta thực sự không biết phải đối mặt với mẹ Hướng như thế nào, chỉ có thể tránh tiếp xúc với bà.

Nhưng vừa đi đến cửa, anh ta lại bị bà gọi lại.

"Lâm Chu, sắp đến sinh nhật con rồi, con muốn tổ chức thế nào? Đi chơi với bạn bè hay để dì tổ chức cho?"

Trải qua một buổi sáng đầy biến động, Đoàn Lâm Chu đã quên mất chuyện này.

Anh ta không ngờ rằng, người duy nhất nói muốn tổ chức sinh nhật cho mình lại là người mà trước đây mình ghét nhất.

Lúc đó trong lòng anh ta ngổn ngang trăm mối, nhưng vẫn từ chối khéo.

"Không cần đâu dì, chiều nay con phải sang châu Âu."

"Châu Âu à?"

Thấy bà hỏi với vẻ nghi ngờ, Đoàn Lâm Chu sợ bà biết điều gì nên vội bổ sung thêm một câu.

"Đi... Tìm mẹ con."

……

Chút chuyện tối qua khiến Hướng Vân Lộc mất ngủ cả nửa đêm.

Dù rất mệt nhưng đến khi chuông báo thức kêu, cô vẫn cố gắng dậy.

Dù sao cũng đang ở nhà người khác, cô không muốn để lại ấn tượng xấu cho người ta.

Nhưng khi cô vệ sinh cá nhân xong và xuống lầu, mới phát hiện phòng khách trống trơn, không có ai cả.

Người nhà họ Thẩm, rốt cuộc là dậy sớm hay vẫn còn muốn thức khuya đây?

Hướng Vân Lộc hơi không hiểu được lắm.

Cô đang định ra ngoài đi dạo một vòng thì đột nhiên có người bước ra, làm cô giật cả mình.

Thấy cô, Phó Quân Thâm hơi cúi đầu chào, rồi đưa bữa sáng trong tay cho cô.

"Vừa mới đến London mà dậy sớm vậy? Đã quen với chuyện lệch múi giờ chưa?"

Hướng Vân Lộc vỗ nhẹ vào ngực, do dự vài giây rồi vẫn nhận lấy bữa sáng và ngồi xuống.

"Cũng tạm tạm, chú và dì đâu rồi? Họ ra ngoài hêt rồi sao?"
 
Chúng Ta Rồi Sẽ Khác Đường, Khác Lối
Chương 15



Phó Quân Thâm quay vào bếp lấy thêm một phần nữa, còn đặt một ly nước trái cây trước mặt cô, sau đó mới trả lời.

"Họ chưa dậy đâu, phải sau 10 giờ họ mới dậy. Cậu đừng bận tâm, muốn dậy lúc nào thì dậy, trong bếp có dì giúp việc nên muốn ăn gì thì cứ nói dì là được."

Kiểu sống thoải mái như vậy quả thật rất hợp với không khí gia đình họ.

Hướng Vân Lộc cũng hiểu ra, định lát nữa sẽ cài lại giờ báo thức thành 9 giờ.

Hai người cứ thế im lặng ăn sáng, lúc sau cô nhìn Phó Quân Thâm, thử hỏi một câu.

"Hôm nay là cuối tuần, cậu có rảnh không? Tôi muốn qua bên căn hộ kia xem một chút."

Phó Quân Thâm hiểu ý, gật đầu.

"Tôi rảnh, để tôi đưa cậu qua đó."

18.

Căn hộ nằm ngay gần Đại học London, vị trí đắc địa, môi trường yên tĩnh, Hướng Vân Lộc rất hài lòng.

Phó Quân Thâm dẫn cô đi xem phòng trước, cẩn thận ghi lại những thứ cần bổ sung.

Sau đó anh dẫn cô đi dạo quanh khu vực, chỉ cho cô các siêu thị, nhà hàng, chỗ đỗ xe, thậm chí cả những con đường nhỏ gần đó.

Hướng Vân Lộc cố gắng ghi nhớ và bày tỏ lòng cảm ơn sâu sắc với anh.

Phó Quân Thâm thì không mấy bận tâm, thấy sắp đến giờ ăn trưa nên chủ động hỏi cô muốn ăn gì.

Cô lại không rõ khẩu vị ở đây, cũng không dám tự quyết định nên bèn nói sẽ nghe theo gợi ý của anh.

Phó Quân Thâm không từ chối, chọn một nhà hàng Trung Hoa rồi dẫn cô đến đó.

Sau hơn một ngày tiếp xúc, đột nhiên Hướng Vân Lộc thấy anh là một người rất tốt.

So với dì Thẩm và chú Phó, Phó Quân Thâm thật sự nói rất ít.

Nhưng cũng không phải kiểu lạnh lùng, chỉ là nếu không chủ động hỏi anh thì anh sẽ rất ít khi bày tỏ ý kiến.

Dù trầm lặng nhưng khi làm việc lại rất đáng tin, thậm chí còn để lại cho Hướng Vân Lộc ấn tượng rằng anh gần như "vạn năng".

Cũng chính vì vậy nên trong vô thức, cô đã nảy sinh cảm giác gần gũi và tin tưởng tự nhiên đối với anh.

Vừa gọi món xong, dì Thẩm đã gọi điện tới, hỏi khi nào hai người về.

Phó Quân Thâm nhìn sang phía Hướng Vân Lộc, muốn hỏi ý của cô như nào.

Hướng Vân Lộc giơ tay ra hiệu số 4, anh liền trả lời theo ý cô.

Sau khi cúp máy, anh nói đơn giản lại nội dung cuộc trò chuyện.

"Mẹ tôi nói tối nay đã chuẩn bị tiệc đón tiếp cậu, bảo chúng ta xong việc thì qua đó."

Tiệc đón tiếp?

Trịnh trọng vậy sao.

Hướng Vân Lộc có hơi bất ngờ nhưng dù sao mọi thứ đã được sắp xếp, nhập gia thì tùy tục, cô cũng không nói gì thêm.

Sau khi ăn trưa xong, hai người đi dạo quanh trường một chút rồi định đi thẳng qua đó.

Kết quả, vừa ra khỏi cổng trường, Hướng Vân Lộc ngẩng đầu lên đã thấy Đoàn Lâm Chu.

Nụ cười trên môi cô chợt khựng lại.

Phó Quân Thâm nhận ra sự thay đổi cảm xúc của cô, anh nhìn theo thì thấy một người đàn ông đang sải bước lao thẳng về phía cô.

Anh theo bản năng chắn ngang phía trước, che chở cô ở phía sau.

Thấy hành động của anh, Đoàn Lâm Chu vừa xuống máy bay tức đến mức mặt đen lại, giơ nắm đ.ấ.m định đánh người.

Nhưng tay anh ta vừa giơ lên đã bị Phó Quân Thâm giữ chặt, không thể cử động được.

Phó Quân Thâm liếc anh ta một cái, rồi quay lại nhìn Hướng Vân Lộc.

"Cậu quen người này à?"

Hướng Vân Lộc không ngờ anh ta lại đuổi tới nhanh như vậy, càng không ngờ sẽ gặp anh ta ở đây.

Nhưng Phó Quân Thâm đã hỏi, cô vẫn trả lời.

"Là anh trai tôi."

"Là bạn trai cô ấy!"

Hai người đồng thời mở miệng, một người lạnh nhạt vô cùng, một người giận dữ bừng bừng.

Khuôn mặt vốn luôn không biểu cảm của Phó Quân Thâm lúc này cũng hiện lên một biểu cảm khó tả.

Nhưng cuối cùng anh vẫn chọn tin tưởng Hướng Vân Lộc, buông tay rồi lùi lại vài bước, giữ khoảng cách an toàn.

Đoàn Lâm Chu nhìn anh một cái thật sâu, giọng nói đầy vẻ bất mãn.

"Còn cậu ta là ai?"

Hướng Vân Lộc biết tính chiếm hữu của anh ta rất cao, giọng cô cũng vì vậy mà đầy vẻ bất lực, đáp: "Là bạn."

Hai từ ngắn gọn súc tích, nhưng Đoàn Lâm Chu lại chẳng tin chút nào.

Nhưng anh ta cũng biết bây giờ không phải lúc để tranh cãi chuyện này, bèn quay lại nắm tay Hướng Vân Lộc, muốn đưa cô đi.

"Em đi với anh."

Hướng Vân Lộc không hề có ý định rời đi, cô vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế của anh ta rồi bước về phía Phó Quân Thâm vài bước.

"Em còn có việc, không rảnh."

Một câu nói đã thổi bùng ngọn lửa giận dữ bị kìm nén trong lòng Đoàn Lâm Chu.

Anh ta nhìn qua cô với vẻ không tin nổi, lông mày cau chặt.

"Đây là cách em nói chuyện với anh sao?"

Hướng Vân Lộc biết anh ta đang tức giận.

Nhưng lúc này cô không bận tâm nữa, chỉ lạnh nhạt nói:

"Em lại không nghĩ thái độ của mình có vấn đề, em chỉ đang nói sự thật mà thôi."

19.

Nghe xong, Đoàn Lâm Chu bật cười, trong mắt ánh lên một tia lạnh lẽo.

"Có việc? Việc gì? Đi hẹn hò với người 'bạn' này à? Hướng Vân Lộc, em đừng quên, anh vẫn chưa đồng ý chia tay!"

Sắc mặt Hướng Vân Lộc cũng trầm xuống, nhưng ánh mắt vẫn đầy bướng bỉnh.
 
Chúng Ta Rồi Sẽ Khác Đường, Khác Lối
Chương 16



"Anh nhất định phải làm mọi chuyện rối tung lên sao? Đoàn Lâm Chu, không thể chia tay trong êm đẹp được à?"

Đoàn Lâm Chu quen cô đã mười năm nay, đây là lần đầu tiên thấy cô giận dữ như vậy, nhất thời cũng có chút hoảng hốt.

Nhưng trong mối quan hệ này, anh ta đã quen với vị trí là người chi phối toàn cục, vì vậy trong thời điểm đối đầu như thế này, từ trong lòng anh ta không muốn nhún nhường hay tỏ ra yếu thế.

Những cảm xúc điên cuồng bị kìm nén sắp bùng lên, nó như ngấm ngầm dậy sóng và sẵn sàng bộc phát bất cứ lúc nào.

"Không được! Anh đã nói rồi, em chỉ có thể là của riêng anh!"

Hướng Vân Lộc nhận ra lúc này anh ta đã bước vào trạng thái bướng bỉnh, không thể tiếp tục trao đổi lý trí được nữa, cô đã chuẩn bị tinh thần từ bỏ việc nói chuyện đàng hoàng luôn rồi.

Ngay khi cô định rời đi, thì Phó Quân Thâm đứng một bên quan sát từ đầu đột nhiên lên tiếng.

"Lộc Lộc là người trưởng thành có khả năng suy nghĩ, cô ấy chưa bao giờ thuộc về bất kỳ ai. Khi anh không tôn trọng nhân cách và ý chí của cô ấy, tôi nghĩ cô ấy có quyền từ bỏ việc nói chuyện với anh."

Nói xong, anh cũng mặc kệ biểu cảm của Đoàn Lâm Chu, quay sang nói với Hướng Vân Lộc.

"Sắp bốn giờ rồi, chúng ta đi chứ?"

Hướng Vân Lộc nhìn anh, gật đầu thật kiên định.

Nhìn hai người quay người chuẩn bị rời đi, cơn giận của Đoàn Lâm Chu bấy giờ hoàn toàn bùng nổ.

Anh ta như phát điên lao tới, nắm chặt lấy vai Hướng Vân Lộc, muốn ép cô ở lại.

Nhưng Phó Quân Thâm hoàn toàn không để anh ta có cơ hội, đưa tay ôm lấy vai người bên cạnh, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.

Đồng thời anh giơ tay còn lại, cũng thật nhẹ nhàng đẩy Đoàn Lâm Chu ra xa ba mét, khiến anh ta va vào bồn hoa bên cạnh.

Nhìn người đàn ông ngã xuống đất một cách thảm hại, giọng anh cũng mang theo sự lạnh lẽo.

"Cho dù anh là ai thì cũng không nên dùng bạo lực khi nói chuyện không thành. Tôi nghĩ đây là điều cơ bản mà một người trưởng thành nên hiểu."

Đoàn Lâm Chu nhìn hai người thân mật trước mặt, ánh mắt như muốn phát ra lửa.

Anh ta không quan tâm đến vết thương trên tay, lập tức đứng dậy định lao vào đánh Phó Quân Thâm.

Nhưng Đoàn Lâm Chu còn chưa kịp ra tay thì mấy bác bảo vệ trường đã quan sát từ lâu, thấy tình hình không ổn nên nhanh chóng lao tới khống chế anh ta lại.

Thấy anh ta bị giữ lại, Phó Quân Thâm cũng không muốn ở lại nơi lắm chuyện này lâu, liền đưa Hướng Vân Lộc rời đi.

Trên đường về, anh không hỏi gì, cứ làm như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng loại im lặng này của anh lại khiến Hướng Vân Lộc cảm thấy hơi bất an.

Cô suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định thử lên tiếng.

"Chuyện vừa xảy ra, có thể nhờ cậu giữ bí mật được không?"

Phó Quân Thâm vừa lái xe, vừa bình tĩnh gật đầu.

"Tất nhiên, đây là chuyện riêng của cậu nên tôi sẽ không để người khác biết, cậu cứ yên tâm."

Nghe lời hứa của anh, Hướng Vân Lộc không nghi ngờ gì nữa, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn căn biệt thự ngay trước mắt, cô chân thành cảm ơn anh.

"Hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều."

Sau khi đỗ xe, Phó Quân Thâm mới quay đầu nhìn cô, sắc mặt trở lại vẻ lạnh nhạt như trước.

"Không có gì, cậu là khách của nhà tôi, đây là việc tôi nên làm thôi."

"Nhưng mà, nhìn trạng thái của anh trai cậu hôm nay, có thể là anh ta sẽ không từ bỏ việc quấy rầy cậu đâu. Tôi thấy hơi lo cho sự an toàn của cậu. Nếu sau này cậu có ý định ra ngoài thì cứ để tôi đi cùng nhé?"

20.

Những lời nói đầy lý lẽ này khiến Hướng Vân Lộc sững người.

Cô không ngờ chỉ mới gặp một lần mà anh đã nắm bắt được tính cách và cách hành xử của Đoàn Lâm Chu, lại càng không ngờ anh sẽ chủ động đề nghị bảo vệ cô.

Nhưng cô cũng phải thừa nhận, những lo lắng của anh đều rất hợp lý.

Dựa vào hiểu biết của cô về Đoàn Lâm Chu, hôm nay anh ta đã chịu một thất bại thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhất định sẽ tìm cơ hội tiếp tục quấy rầy cô.

Những lo lắng của Phó Quân Thâm thật sự rất có khả năng xảy ra.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Hướng Vân Lộc đồng ý rằng sau này khi ra ngoài sẽ báo trước cho anh.

Phó Quân Thâm cũng yên tâm, sau đó dẫn cô lên lầu.

Vừa đẩy cửa vào, Thẩm Lê Ngữ đã b.ắ.n pháo hoa bùm bùm bùm.

"Surprise! Hãy cùng chào mừng Lộc Lộc đến London!"

Hướng Vân Lộc bị âm thanh náo nhiệt làm giật mình, suýt nữa thì ngã ở cửa.

Phó Quân Thâm đã đoán trước được bất ngờ mà mẹ mình chuẩn bị, vội đưa tay đỡ cô, tiện tay gỡ những cánh hoa rơi trên đầu cô xuống.

Sự chú ý của Hướng Vân Lộc bị nhóm người nước ngoài tóc vàng mắt xanh trong phòng khách thu hút, hai mắt cô mở to, giọng nói đầy vẻ nghi hoặc.

"Đây là…"

Thẩm Lê Ngữ không vòng vo, kéo cô đến trước nhóm người này, lần lượt giới thiệu từng người.

"Họ đều là những hàng xóm quanh đây đấy, đây là Wilson, đây là Alvin..."

Cả buổi tối, Hướng Vân Lộc bị bà ấy kéo đi làm quen với rất nhiều người bạn mới.

Lúc đầu cô còn hơi ngượng ngùng, nhưng nhờ có Thẩm Lê Ngữ động viên, cô dần dần thoải mái hơn, hòa nhập vào bầu không khí vui vẻ và hào hứng này.

Nhảy xong một điệu thì cô hơi mệt nên tìm một góc để ngồi, ánh mắt vẫn dõi theo sự nhộn nhịp trong phòng.

Những áp lực vô hình tích tụ trong lòng cô cũng từ từ tan biến và nhẹ nhõm hơn.
 
Chúng Ta Rồi Sẽ Khác Đường, Khác Lối
Chương 17



Phó Quân Thâm từ nãy giờ không thấy bóng dáng đâu, lúc này vừa từ trên lầu đi xuống.

Anh tiện tay cầm hai ly nước uống, đi đến bên cô rồi đưa cho cô một ly.

"Mẹ tôi thích sự náo nhiệt, cũng muốn giới thiệu cho cậu vài người bạn nên mới mời nhiều người như vậy. Nếu cậu mệt rồi thì cứ đi nghỉ trước, họ quen chơi với nhau như vậy rồi, sẽ không để ý đâu."

Nhìn dì Thẩm vẫn đang nhảy múa uyển chuyển, khuôn mặt Hướng Vân Lộc hiện lên vẻ kính nể, mỉm cười nói.

"Tôi biết dì có ý tốt, tôi cũng thấy rất vui, không thấy mệt chút nào. Nhìn mọi người tràn đầy năng lượng như vậy, tâm trạng tôi cũng tốt hơn nhiều."

Thấy cô không để tâm, khóe miệng Phó Quân Thâm cũng khẽ nhếch lên một nụ cười rất nhẹ.

"Vui là tốt rồi. Con người ta luôn phải nhìn về phía trước, không cần phải bận tâm đến những chuyện đã qua."

Nghe anh đột nhiên nói ra những lời an ủi này, lòng Hướng Vân Lộc gợn lên một chút xao động.

Cô nhìn anh, trong mắt mang theo chút bất ngờ, không kìm được muốn trò chuyện lâu hơn với anh.

"Trước khi đến Anh, tôi còn nghĩ sẽ rất khó tiếp xúc với cậu nên vốn định giữ khoảng cách, không ngờ sau khi gặp mặt, cậu hoàn toàn khác với tưởng tượng của tôi. Mới chỉ một ngày rưỡi mà cậu đã trở thành người bạn mà tôi tin tưởng và gần gũi nhất ở London rồi, khó tin vãi."

Nghe lời cảm thán mang chút ý khen ngợi của cô, nụ cười trên khóe miệng Phó Quân Thâm càng sâu hơn.

"Được cậu đánh giá như vậy là vinh dự của tôi. Trước đây chúng ta ít nói chuyện trên WeChat là vì có chênh lệch múi giờ, tôi sợ làm phiền giấc ngủ của cậu, cũng nghĩ nhiều thứ nói trên mạng không rõ ràng được nên định chờ cậu sang rồi mới thu xếp, vì vậy mới ít nhắn tin."

Hóa ra là vậy.

Cuối cùng Hướng Vân Lộc cũng hiểu tại sao trước và sau anh lại có sự khác biệt lớn đến vậy.

Hóa ra là do anh overthinking.

Nhưng điều này lại rất hợp với tính cách của anh.

21.

Hai ngày tiếp theo, Hướng Vân Lộc ở nhà suốt, không ra ngoài.

Dì Thẩm và chú Phó đi làm, trong nhà chỉ còn lại cô và Phó Quân Thâm.

Không biết là dì Thẩm cố ý căn dặn hay đơn thuần sợ cô buồn chán, mà Phó Quân Thâm lại dẫn cô đi tham quan từng nơi trong nhà.

Hầm rượu dưới tầng hầm, vườn hoa trên sân thượng, rạp chiếu phim riêng ở tầng ba, hồ bơi sau vườn...

Hai người chơi thỏa thích ở một nơi rồi chuyển sang nơi khác, thỉnh thoảng kể vài câu chuyện, thế rồi trời đã dần tối.

Buổi tối, dì Thẩm tổ chức hẳn một bữa tiệc nướng ở sân sau, kéo Hướng Vân Lộc lại và kể rất nhiều chuyện xấu hổ thời thơ ấu của bà ấy và mẹ Hướng của cô.

Chú Phó và Phó Quân Thâm đứng bên cạnh trông lửa, thỉnh thoảng đưa mấy xiên thịt nướng đã chín tới cho hai dì cháu, tiện tay rót đầy ly rượu.

Đêm hè gió mát rượi, các loại hoa trong vườn nở rộ, tỏa hương thơm ngát.

Trong giai điệu piano lãng mạn vui tươi, cả người Hướng Vân Lộc hoàn toàn thả lỏng.

Cô nhìn bầu trời lấp ló những ngôi sao, chỉ cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp.

Đang lúc tận hưởng, cuộc gọi video của mẹ Hướng gọi tới.

Hai mẹ con tán gẫu được vài câu thì Thẩm Lê Ngữ đã cầm lấy điện thoại.

Hướng Vân Lộc đứng dậy lấy một lon Coca lạnh, vươn vai một cái, vừa ngẩng đầu lên thì chạm mắt với Phó Vân Thâm, cả hai người nhìn nhau rồi mỉm cười.

Nhìn thấy đĩa cánh gà trong tay anh, cô cũng không khách sáo, tiện tay lấy một xiên để ăn.

Thẩm Lê Ngữ ở bên cạnh bắt gặp cảnh này, vội đưa máy quay về phía họ, cười không ngớt.

"A Ninh, nhìn hai đứa nó xem, mới quen nhau có hai ngày mà đã chơi với nhau thân thiết như này rồi, đúng là có duyên!"

Cả hai đều biết về chuyện hôn ước, chỉ là vì phép lịch sự nên chưa bao giờ nhắc đến.

Bây giờ nghe hai vị trưởng bối trêu chọc chuyện này ngay trước mặt, Hướng Vân Lộc đỏ mặt, vội uống một ngụm Coca.

Phó Vân Thâm thì lại rất bình tĩnh, lễ phép chào hỏi dì Hướng, còn quan tâm hỏi khi nào bà đến Anh.

Thấy anh còn nhớ chuyện này, Thẩm Lê Ngữ cũng ngạc nhiên, buột miệng vài câu.

"Vân Thâm, A Ninh còn chưa nói sẽ đến mà con đã quan tâm thế rồi? Hiếm khi thấy con để tâm mấy chuyện như vậy, có phải có ý đồ gì không đây?"

Nghe mẹ nói bóng nói gió như vậy, Phó Vân Thâm cũng hết cách, chỉ có thể kiên nhẫn giải thích.

"Do Lộc Lộc nói chậm nhất là tháng sau nên con mới hỏi thêm cho chắc."

Hướng Vân Lộc vội nói mấy câu phụ họa, tự mình thừa nhận.

Hai bà mẹ thấy cảnh hòa hợp của họ thì vui mừng không thôi.

Trước khi trả điện thoại lại, Thẩm Lê Ngữ cố ý nói thêm một câu.

"A Ninh, đến Luân Đôn nhớ mang theo vật tín ước năm đó của chúng ta nhé, biết đâu lại dùng được đấy!"

Bốn vị trưởng bối ở hai đầu điện thoại đều biết hai vật tín ước này liên quan đến chuyện hôn sự, không hẹn mà cùng bật cười.

Chỉ có hai người trẻ âm thầm hiểu ý mà giả vờ như không biết.

Để xóa tan sự ngượng ngùng, Hướng Vân Lộc nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.

"Mẹ, nếu mẹ qua đây thì mang mấy thứ giùm con với nha, con sẽ gửi danh sách cho mẹ sau."

Hai mẹ con nói vài câu, đến khi Hướng Vân Lộc chuẩn bị cúp máy thì mẹ cô gọi lại.

"Lộc Lộc, hôm nay là sinh nhật anh con, con nhớ gọi điện chúc mừng anh nhé. À, mấy ngày trước nó vừa qua châu Âu tổ chức sinh nhật với mẹ mình, con hỏi thử xem, biết đâu nó qua Luân Đôn, hai đứa có thể ăn cơm cùng nhau."
 
Chúng Ta Rồi Sẽ Khác Đường, Khác Lối
Chương 18



Nghe vậy, Hướng Vân Lộc mới nhớ ra, chỉ vài tiếng nữa là sinh nhật tuổi 24 của Đoàn Lâm Chu.

Hơn một tháng trước, cô còn đau đầu nghĩ xem nên tặng anh ta món quà gì.

Không ngờ bây giờ cô đã quên sạch chuyện này.

Nhưng trước mặt mẹ, cô vẫn phải đóng vai người em gái hòa thuận, gật đầu đồng ý, cũng không nhắc đến chuyện Đoàn Lâm Chu đến tìm cô.

22.

Sau một giấc ngủ, trong nhà rất yên tĩnh.

Phó Vân Thâm cũng không có ở nhà, chỉ để lại cho cô một tờ giấy nhắn, nói rằng anh có việc phải ra ngoài.

Hướng Vân Lộc không để tâm lắm, ăn sáng xong thì trở về phòng, mở máy tính để chuẩn bị học.

Vừa đọc xong một chương, chiếc điện thoại đặt trên bàn reo lên.

Cô cầm lên thấy đó là một dãy số quốc tế lạ, do dự vài giây nhưng vẫn bắt máy.

"Alo?" vài lần nhưng đầu dây bên kia không ai trả lời.

Khi cô định cúp máy thì giọng nói trầm thấp của Đoàn Lâm Chu vang lên.

"Anh đang ở dưới nhà nơi em ở bây giờ, Lộc Lộc, ra đây cùng anh đón sinh nhật đi."

Hướng Vân Lộc không biết anh ta đã tìm đến đây bằng cách nào.

Nhưng cô hiểu tính anh ta, cô biết nếu hôm nay ra ngoài thì anh ta nhất định sẽ tìm mọi cách để đưa cô đi.

Cô không muốn chuyện đó xảy ra, nên đã từ chối.

"Anh đi tìm dì Lương đón sinh nhật đi, lâu rồi dì không gặp anh, chắc chắn rất nhớ anh. Em không xuống đâu, chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Cô nói xong những lời này, đầu dây bên kia im lặng rất lâu.

Chỉ còn lại tiếng th* d*c ngày càng nặng nề của anh ta.

Hướng Vân Lộc biết đây là biểu hiện của anh ta lúc tức giận.

Cô không muốn cãi nhau với anh ta vào hôm nay nên trước khi anh ta nổi giận, cô đã cúp máy và tắt luôn điện thoại.

Cả ngày hôm đó, cô chỉ ở trong phòng và chuyên tâm học bài.

Sáng hôm sau, cô mới mở lại điện thoại.

Thấy có hơn một trăm cuộc gọi nhỡ, cô im lặng một lúc rồi xóa hết các cuộc gọi.

Trong suốt nửa tháng tiếp theo, gần như Hướng Vân Lộc không ra ngoài.

Chỉ thỉnh thoảng tham gia vào các buổi tụ họp của nhà họ Thẩm.

Hầu hết thời gian cô đều ở nhà học và trò chuyện với Phó Vân Thâm.

Thời gian trôi qua từng ngày, rất nhanh đã đến tháng 9, đến mùa tựu trường.

Ba ngày trước khi khai giảng, Hướng Vân Lộc đã thảo luận với dì Thẩm và quyết định chuyển về căn hộ sớm hơn một chút.

Thẩm Lê Ngữ cứ muốn giữ cô lại, nhưng thấy cô quyết tâm thì đành phải đồng ý.

Ngày hôm sau, cả ba người mang theo đống hành lý gấp đôi bình thường, đưa cô đến nhà mới.

Khi chia tay, Phó Vân Thâm lại không lên xe cùng.

Nhìn người đứng bên cạnh, Hướng Vân Lộc không khỏi ngạc nhiên.

"Cậu không về cùng chú và dì hả?"

"Không về, cậu cũng sắp khai giảng rồi, tính ra tôi vẫn là đàn anh của cậu."

Bấy giờ Hướng Vân Lộc mới biết Phó Vân Thâm cũng là sinh viên của Đại học Luân Đôn.

Chẳng trách anh lại biết nhiều về khu vực này như vậy.

Cô nhìn đống hành lý chất đống trên mặt đất, nhận ra chỉ có đồ của mình thì càng bất ngờ hơn.

"Cậu đi học mà không mang hành lý sao?"

Phó Vân Thâm giơ tay chỉ về phía đối diện phòng cô, nói ngắn gọn.

"Căn hộ mà cậu chọn đúng ngay đối diện phòng tôi."

Quá trời trùng hợp luôn!

Hướng Vân Lộc không thể không cảm thán vài câu, rồi nghĩ đến việc sẽ làm hàng xóm với anh, khuôn mặt cô nở một nụ cười rạng rỡ.

"Vậy có lẽ sau này lại phải phiền cậu rồi."

Phó Vân Thâm xách vali lên, giọng vui vẻ đáp.

"Không có gì đâu, đàn em."

Nghe thấy cách gọi này, Hướng Vân Lộc có hơi không vui.

Cô chỉ nhập học muộn một năm thôi, cô còn lớn hơn anh một ngày mà sao anh lại gọi cô là đàn em.

Nếu là lúc mới quen, cô chắc chắn chỉ biết lầm bầm trong lòng.

Nhưng giờ đây, hai người đã rất thân thiết rồi, thế là cô lập tức phản bác lại.

"Không được gọi tôi là đàn em! Rõ ràng chúng ta cùng năm sinh mà, nghe kỳ quá, tôi còn lớn hơn cậu luôn đấy nhá!"

Nghe cô nói vậy thì Phó Vân Thâm nhìn cô một cái, giọng anh cũng nghiêm túc hơn.

"Chỉ là một ngày thôi mà."

23.

Sau khi khai giảng, ngoài thời gian lên lớp, hai người gần như không rời nhau nửa bước.

Hướng Vân Lộc nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới, dần dần quên đi những chuyện trước đây.

Mẹ cô thỉnh thoảng gọi điện, nói những chuyện tầm phào trong gia đình.

Mẹ cô nói rằng sau khi Đoàn Lâm Chu đi châu Âu, về đã bất ngờ tuyên bố hủy bỏ hôn ước với Tống Yểu Yểu.

Tống Yểu Yểu không đồng ý nên đã đến nhà tìm anh ta mấy lần nhưng anh ta lại làm lơ, hai người vẫn đang trong tình trạng chiến tranh lạnh.

Mẹ cô nói gần đây Đoàn Lâm Chu đã cãi nhau dữ dội với bố mình, còn đột ngột đòi rút khỏi Đoàn thị.

Hướng Vân Lộc im lặng nghe, không đưa ra bất kỳ ý kiến nào.

Dù sao hiện tại, mối liên hệ duy nhất giữa cô và nhà họ Đoàn là mẹ cô.

Chỉ cần mẹ cô không sao thì dù có chuyện gì xảy ra ở nhà họ Đoàn, cô cũng không quan tâm nữa.

Sau khi cúp máy, Hướng Vân Lộc nhìn đồng hồ, gửi tin nhắn cho Phó Vân Thâm hỏi anh bao giờ tan học.

Anh trả lời rất nhanh, nói rằng chiều có buổi tụ tập bạn bè, bảo cô đừng chờ anh.

Hướng Vân Lộc thấy anh nói vậy thì thu xếp ba lô rồi đi về một mình.

Cô cầm điện thoại, đang suy nghĩ xem nên ăn gì thì đột nhiên một chiếc xe dừng lại bên đường.

Cô nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu lên, chưa kịp nhìn rõ đã bị một lực mạnh kéo vào xe.

Trong khoảnh khắc, cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng như cơn lũ ập đến tim Hướng Vân Lộc.

Cô cố gắng vùng vẫy, cắn vào người bắt cóc cô, nhưng lại nghe thấy một tiếng rên quen thuộc.
 
Chúng Ta Rồi Sẽ Khác Đường, Khác Lối
Chương 19



Là Đoàn Lâm Chu.

Sau khi xác định rõ, Hướng Vân Lộc ngừng giãy giụa, lạnh lùng lên tiếng.

"Đoàn Lâm Chu, anh định làm gì?"

Nghe thấy sự tức giận trong giọng nói của cô, Đoàn Lâm Chu không giả vờ nữa, thản nhiên cười nói.

"Anh đang bắt cóc em đó, Lộc Lộc, em không nhận ra sao?"

Mặc dù nói là bắt cóc nhưng khi thấy làn da cô bị siết đỏ, anh ta cũng buông tay và trả lại tự do cho cô.

Hướng Vân Lộc cố gắng ngồi dậy, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua nhanh chóng, thầm đoán vị trí của mình.

Hướng đi của con đường là về phía biển.

Đoàn Lâm Chu muốn đưa cô rời khỏi Anh Quốc.

Nhận ra điều này, trái tim cô nặng trĩu, cô nhíu mày ngẩng đầu lên.

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt gầy guộc của anh ta, cô không khỏi ngạc nhiên.

Chỉ mới chưa đầy một tháng, sao anh ta lại thay đổi như thế này?

Đoàn Lâm Chu cũng nhận ra vẻ kinh ngạc trong mắt cô.

Đôi mắt mệt mỏi đầy máu, mang theo một chút u ám, anh ta nói: "Sao vậy, không nhận ra anh trai rồi sao? Cả tháng nay em không chịu nhắn tin cho anh, Lộc Lộc, sao em lại tàn nhẫn đến vậy?"

Tuy giọng anh ta vẫn thờ ơ như trước, nhưng Hướng Vân Lộc biết, tất cả chỉ là anh ta cố tình tạo ra.

Chính xác thì, trước mặt cô và mẹ cô, anh ta luôn mang bộ mặt của một công tử phong lưu.

Và người xuất hiện trước mặt cô lúc này mới chính là Đoàn Lâm Chu thật sự.

Anh ta đã tháo xuống chiếc mặt nạ ân cần, tươi sáng.

Những phần tối tăm và điên rồ bị nén chặt sâu trong anh ta giờ đây hoàn toàn bị phơi bày trước mặt cô.

Cô nhìn người trước mặt, gương mặt giờ đây không thể nhận ra, không khỏi hỏi một câu.

"Thật sự phải như vậy sao? Anh trai?"

Nghe thấy cô gọi "anh trai", nụ cười trên mặt Đoàn Lâm Chu bỗng ngừng lại.

Anh ta giơ tay nắm cằm cô, dường như đang cố kìm nén cảm xúc của mình, da mặt anh ta nhăn lại.

"Không được gọi anh là anh trai! Hướng Vân Lộc, từ hôm nay anh là chồng của em, anh sẽ đưa em đến Bồ Đào Nha, chúng ta sẽ thực hiện chuyện hứa hẹn trước đây, đăng ký kết hôn!"

Cho đến lúc này, cuối cùng Hướng Vân Lộc cũng xác nhận được.

Đoàn Lâm Chu, anh ta thật sự điên rồi!

Nhìn thấy sự điên cuồng hiện rõ trên mặt anh ta, cô không tài nào lý giải được, không nhịn được hét lên.

"Tôi không muốn! Đoàn Lâm Chu, tôi căn bản không muốn lấy anh!"

Từng chữ, từng lời phát ra rõ ràng, vang vọng như một nhát dao.

Ánh mắt Đoàn Lâm Chu dần lạnh lại khi nghe câu nói này của cô.

Anh ta tiến lại gần, nhìn thẳng vào đôi đồng tử của cô, từng chữ từng lời trả đũa lại cô.

"Không có chuyện muốn hay không muốn, Lộc Lộc, anh đã nói rồi, em chỉ có thể thuộc về anh."

24.

Sau khi xuống xe, Đoàn Lâm Chu dẫn Hướng Vân Lộc vào một căn phòng kín mít, bốn bề là tường.

Sau đó, anh ta lấy đi tất cả đồ đạc của cô, khóa cửa lại và chỉ để lại một câu.

"Em ngoan ngoãn ở đây chờ anh mấy tiếng, anh sẽ đi lấy hộ chiếu của em, đến lúc đó chúng ta có thể rời đi."

Nói xong, anh ta không quan tâm đến phản ứng của cô, mà bỏ đi thẳng.

Nghe tiếng bước chân anh ta dần dần xa, Hướng Vân Lộc siết chặt nắm tay, cắn mình vài lần rồi từ từ bình tĩnh lại.

Cô ngồi xổm xuống đất, cố gắng nhớ lại tất cả những thông tin mình biết, tìm cách thoát khỏi đây.

Khi cô đang vắt óc suy nghĩ, bỗng nghe thấy một tiếng bước chân khác.

Là tiếng giày cao gót, không phải Đoàn Lâm Chu.

Hướng Vân Lộc vội vàng đứng dậy và liên tục đập cửa, cố gắng thu hút sự chú ý của người ở ngoài.

Quả nhiên tiếng bước chân dừng lại trước cửa.

Cô vừa định kêu cứu thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Hướng Vân Lộc, anh ấy muốn đưa cô đi đâu?"

Là Tống Yểu Yểu.

Tim Hướng Vân Lộc vừa mới dịu được một chút lại trở nên nặng nề.

Kể từ lúc ở nghĩa trang, cô chưa từng gặp lại Tống Yểu Yểu.

Vì Tống Yểu Yểu có thể đến đây chắc chắn là do cô ta đã lén theo Đoàn Lâm Chu.

Nhưng hôn ước của họ đã bị hủy, sao cô ta vẫn không chịu buông tha?

Chẳng lẽ cô ta lại yêu Đoàn Lâm Chu đến vậy?

Nhận ra điều này, dường như Hướng Vân Lộc đã tìm ra cách duy nhất để thoát thân.

Cô hít một hơi thật sâu, nhanh chóng tổ chức lại câu từ.

"Bồ Đào Nha, anh ta nói sẽ đưa tôi đến đó để kết hôn, nhưng tôi không muốn lấy anh ta."

Sau khi nghe câu này, Tống Yểu Yểu cười nhạo.

"Kết hôn? Anh ta đúng là một tên điên."

"Không phải cô rất thích anh ta à? Sao giờ lại không muốn nữa rồi?"

Thấy cô ta đã mắc câu, Hướng Vân Lộc vội nói ra những gì mình đã chuẩn bị.

"Anh ta ở bên tôi chỉ để trả thù mẹ tôi mà thôi, biết được chuyện này nên tôi đã quyết định rời xa anh ta để bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi đến Anh Quốc một phần để du học, phần khác là vì vị hôn phu của tôi đang ở đây, tôi đã quyết định sẽ đính hôn với anh ấy vào cuối tháng này, mẹ tôi cũng sẽ đến, vì vậy tôi hoàn toàn không muốn ở bên Đoàn Lâm Chu, cũng không muốn cuộc đời mình bị anh ta phá hủy hoàn toàn."

Sau khi cô nói xong, người ngoài cửa liền im lặng.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhịp tim của Hướng Vân Lộc càng lúc càng nhanh.
 
Back
Top Bottom