Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chúng Ta, Người Lạ

Chúng Ta, Người Lạ
Chương 10



Sau khi mang hành lý xuống lầu, Hứa Hoan Nhan tiện tay đặt bản thỏa thuận ly hôn đã ký tên của hai người lên bàn.

Vừa mở cửa định rời đi, thì lại chạm mặt người đang chuẩn bị bước vào.

Thấy Hứa Hoan Nhan, Bùi Dao cúi đầu oán trách: "Chị chạy loạn cái gì chứ, anh tôi bảo tôi mang thuốc cho chị, thật không biết anh ấy nghĩ gì nữa. Không lo ở bên cạnh chị An Tâm, lại còn lo cho chị, bắt tôi phải qua đây, làm tôi tìm chị suốt nửa ngày trời!"

"Tôi không cần, cô cứ giữ lại đưa cho An Tâm đi."

Mặt Hứa Hoan Nhan không chút cảm xúc, nói xong vội gạt tay Bùi Dao mà rời đi.

Cũng lúc này, Bùi Dao mới nhìn thấy chiếc vali trong tay cô.

Sắc mặt cô ta thay đổi, lập tức túm lấy tay Hứa Hoan Nhan.

"Chị định làm gì?"

Hứa Hoan Nhan nhìn cô ta, ánh mắt bình thản không chút gợn sóng.

"Tôi kéo theo vali, cô nói xem tôi định làm gì? Rõ ràng là, tôi muốn rời đi."

"Anh cô thích An Tâm, cô cũng luôn miệng muốn An Tâm làm chị dâu, bây giờ tôi chủ động ly hôn, nhường chỗ cho cô ấy."

Nghe những lời này, Bùi Dao tròn mắt, cả người như sững sờ, dường như không dám tin vào điều mình vừa nghe.

Dù sao thì trước đây Hứa Hoan Nhan yêu Bùi Tòng Văn đến nhường nào, trong giới ai cũng biết.

Bây giờ, sao cô lại nói đi là đi được chứ?

Cô ta như thể vừa hiểu ra điều gì đó, giọng nói cũng run rẩy vài phần: "Hứa Hoan Nhan, đừng giả vờ nữa. Chị yêu anh tôi đến vậy, trước đây mặt dày đòi gả vào đây, giờ lại chủ động đề nghị ly hôn. Tôi hiểu rồi, chị đang chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt’ đúng không? Nói cho chị biết, chiêu này không có tác dụng với anh tôi đâu."

Ánh mắt Hứa Hoan Nhan vẫn bình thản: "Có thật hay không, thỏa thuận ly hôn để trên bàn đấy, cô có thể xem thật giả. Bùi Dao, cô cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi thế này, chẳng lẽ không nỡ để tôi đi sao?"

Nghe vậy, Bùi Dao lập tức nổi cáu, vội buông tay Hứa Hoan Nhan ra.

"Làm gì có chuyện đó! Tôi còn mong chị đi ngay lập tức nữa cơ, chị đi rồi tôi sẽ đốt pháo ăn mừng! Nếu anh tôi biết chị chủ động rời đi, không biết sẽ vui mừng đến nhường nào!"

Không hiểu sao, câu nói cuối cùng của cô ta lại thiếu đi phần chắc chắn.

Hứa Hoan Nhan không nhìn cô ta nữa, chỉ nói: "Vậy thì chúc mừng các người được toại nguyện." rồi bước ra khỏi cửa.

Nhìn bóng lưng cô rời đi mà không chút lưu luyến, lần đầu tiên Bùi Dao cảm thấy có điều gì đó hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát, trong lòng bỗng nhiên hoảng loạn, vội vàng gọi cô lại.

"Hứa Hoan Nhan, rốt cuộc chị định đi đâu? Chị không định nói với anh tôi một tiếng sao?"

Hứa Hoan Nhan khẽ dừng tay kéo vali lại.

Cô quay đầu nhìn Bùi Dao, cũng nhìn về căn biệt thự phía sau cô ta.

Vì trả ơn, cô đã giả vờ yêu Bùi Tòng Văn suốt năm năm, trở thành người đàn bà mặt dày quấn lấy anh trong miệng người đời.

Vì trả ơn, cô đã từ bỏ ước mơ, từ bỏ tương lai, cũng từ bỏ chính bản thân mình.

Suốt năm năm, cô cố gắng trở thành một người vợ hiền chăm lo cho gia đình, nhưng không nhận được một chút tôn trọng, cũng chẳng có chút tự do nào.

Cô đã sống cuộc đời ngột ngạt này suốt năm năm trời.

Cuối cùng cô đã trả hết ơn, và cuối cùng cô đã được đón tự do.

Lần đầu tiên Hứa Hoan Nhan cười, nụ cười thật chân thành, thật tự tại.

"Tôi đó à, tôi sẽ đi sống một cuộc đời chỉ thuộc về Hứa Hoan Nhan."

Từ nay về sau, mọi thứ nơi đây đều không liên quan gì đến cô nữa.

Không bao giờ gặp lại nhà họ Bùi.

Không bao giờ gặp lại Bùi Tòng Văn.

Cô vẫy tay như được giải thoát, dưới ánh trăng kéo theo vali biến mất vào màn đêm mịt mù...

Chương 9

Ba ngày sau, Bùi Tòng Văn mới tranh thủ về lấy đồ thay.

Vừa bước vào, anh theo thói quen gọi tên Hứa Hoan Nhan.

Nhưng gọi mấy lần, chỉ có vài người hầu bước ra.

"Phu nhân đâu?"

Nhìn đám người làm có vẻ lúng túng giúp anh thay giày và cầm áo khoác, anh cau mày.

Người giúp việc ấp úng một lúc lâu mới nói.

"Phu nhân không có ở nhà..."

Anh đi dép bước vào trong, lại không có ở nhà. Lần trước, sau khi anh đưa An Tâm bị bỏng nồi lẩu đến bệnh viện trở về, Hứa Hoan Nhan cũng như thế, lặng lẽ đi chụp ảnh mấy ngày liền.

Lần này, anh cũng đưa An Tâm đến bệnh viện trước, hơn nữa trước khi đi, cô còn rộng lượng nói với anh rằng mình có thể đến bệnh viện.

Giờ lại dỗi hờn bỏ nhà ra đi.

Sự bực bội trong lòng dần chuyển thành một cơn giận dữ khó tả.

Bùi Tòng Văn vừa bước đến ghế sofa đã nhìn thấy tập tài liệu đặt trên bàn.

Nếu là bình thường, anh sẽ chẳng buồn nhìn qua.

Nhưng hôm nay, như thể bị thôi thúc, anh cầm tập tài liệu trên bàn lên.

Bốn chữ "Thỏa thuận ly hôn" đập ngay vào mắt anh.

Ở mục chữ ký bên trái, tên anh hiển nhiên nằm ngay đó!
 
Chúng Ta, Người Lạ
Chương 11



Trong khoảnh khắc, sắc mặt anh trở nên cực kỳ lạnh lùng, ánh sáng trong mắt cũng biến mất, chỉ còn lại sự âm u và sâu thẳm vô tận.

Anh đưa tay chạm vào chữ ký của mình, phát hiện đó không phải chữ in, cũng không phải chữ giả mạo, mà là chính tay anh viết ra.

Nhưng trong ký ức của anh, hoàn toàn không hề có chuyện ký vào thỏa thuận ly hôn!

Đột nhiên, đôi mắt anh hơi nheo lại.

Anh chợt nhớ đến sáng hôm đó khi đang ăn món Tây, dường như cô đã đưa cho anh thứ gì đó để ký tên.

Chỉ là lúc đó anh bận nói chuyện với An Tâm, nên không để ý.

Giờ nghĩ lại, hóa ra đó chính là thỏa thuận ly hôn!

Tập tài liệu trong tay bị anh bóp nhăn nhúm, sau đó xé thành từng mảnh nhỏ bay tứ tung.

Hứa Hoan Nhan ly hôn với anh?

Điều này chẳng khác nào trò đùa lớn trên đời!

Cô yêu anh đến vậy, yêu đến mức có thể nhảy xuống biển vì anh, anh bỏ rơi cô bao nhiêu lần mà chưa bao giờ thấy cô giận dỗi.

Nghĩ đi nghĩ lại, chắc là gần đây anh bận chăm sóc An Tâm, nên cô có chút ghen tuông mà thôi.

Năm năm rồi, thi thoảng ghen tuông chút cũng được, dù sao đến lúc đó cô cũng sẽ tự quay về.

Nếu vẫn chưa về…

Không, cô nhất định sẽ quay về.

Bùi Tòng Văn khẳng định chắc chắn như vậy, bởi trên thế giới này, ngoài Hứa Hoan Nhan ra, không còn ai yêu anh đến mức sống c.h.ế.t vì anh.

Mấy ngày sau đó, người làm trong biệt thự đều ngầm hiểu mà không ai nhắc đến Hứa Hoan Nhan.

Cho đến hôm nay, Bùi Tòng Văn đưa An Tâm từ bệnh viện trở về.

Nhìn bát cháo có hương vị bình thường trước mặt, Bùi Dao hất chiếc thìa xuống và hét lên.

"Ai nấu cháo thế này? Hứa Hoan Nhan đâu, bảo chịt a nấu lại một bát cho chúng tôi!"

Người làm bên cạnh ngập ngừng lên tiếng.

"Cô chủ, mấy ngày nay phu nhân vẫn chưa trở về, cho nên..."

Bùi Dao lập tức mở to mắt.

Hứa Hoan Nhan thật sự chưa về sao?

Cô ta luôn nghĩ rằng Hứa Hoan Nhan nói đến ly hôn chỉ là đùa thôi, dù sao nhà họ Bùi cũng là gia đình danh giá duy nhất mà Hứa Hoan Nhan có thể bấu víu trong đời, ai cũng sẽ cố gắng giữ thật chặt.

Nghĩ đến tờ thỏa thuận ly hôn mà mình nhìn thấy trên bàn ngày hôm đó, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Tòng Văn đang ngồi đối diện.

Nghe người làm nói, Bùi Tòng Văn cũng đã nhìn thấy tờ thỏa thuận ly hôn khi trở về, nhưng anh không coi là thật, chỉ xé nát rồi ném vào thùng rác.

Cô ta cắn môi, liếc nhìn An Tâm đang ngồi bên cạnh, đối phương vẫn yên tĩnh ăn cháo, dường như hoàn toàn không để ý họ đang nói gì.

Anh trai đã mong mỏi An Tâm suốt bao năm, bây giờ cô ta cũng có ý quay lại, Hứa Hoan Nhan cũng đã ly hôn rời đi, lý ra anh phải vui mới đúng.

Bùi Dao quay đầu nhìn Bùi Tòng Văn, anh hơi nhíu mày, dường như không hài lòng vì Hứa Hoan Nhan mãi chưa quay lại.

Nghĩ đến Hứa Hoan Nhan, lòng cô ta lại dâng lên một sự bất mãn.

Đi rồi thì đi, vậy mà còn khiến anh trai cô ta bận tâm không yên.

Sau bữa ăn, An Tâm được người giúp việc dìu lên lầu nghỉ ngơi.

Bùi Dao nhìn Bùi Tòng Văn vẫn ngồi tại chỗ, nghĩ ngợi một chút rồi lên tiếng.

"Anh, khi nào anh mới cho chị An Tâm một danh phận đây? Em đã mong chị ấy làm chị dâu của mình từ lâu lắm rồi."

Chương 10

Bùi Tòng Văn bất ngờ ngẩng đầu nhìn cô ta.

"Em nói gì?"

Từ khi còn nhỏ Bùi Dao đã hơi sợ người anh này, không kìm được mà lùi lại một chút, nhưng vẫn cố chấp nói.

"Hứa Hoan Nhan đã ly hôn với anh rồi, anh cũng không thích chị ta, vậy tại sao không ở bên chị An Tâm?"

"Sao em biết anh và Hứa Hoan Nhan ly hôn?"

Cô ta nuốt nước bọt, trả lời.

"Chẳng phải lần trước anh bảo em mang thuốc cho Hứa Hoan Nhan sao?"

“Khi đó em tình cờ nhìn thấy tờ thỏa thuận ly hôn, chỉ là em nghĩ chị ta chỉ nói cho vui thôi.”

“Nhưng Hứa Hoan Nhan lâu như vậy vẫn chưa quay lại, em cũng đành tin rằng chị ta thực sự muốn ly hôn.”

Nghe xong những lời này, sắc mặt Bùi Tòng Văn càng thêm u ám.

Không cần nghĩ nhiều cũng biết, tờ thỏa thuận ly hôn mà Hứa Hoan Nhan để lại không phải vì giận dỗi, mà là cô thực sự muốn ly hôn với anh!

Chiếc cốc cà phê trong tay anh bị đặt mạnh xuống bàn.

Hứa Hoan Nhan yêu anh đến vậy mà lại đòi ly hôn, mấy năm nay đúng là anh đã quá nuông chiều cô.

Huống hồ, cô rời khỏi anh rồi thì có thể đi đâu?

"Gọi điện cho phu nhân, bảo cô ấy đừng giận dỗi nữa, mau quay về."

Người giúp việc mở miệng, vẻ mặt khó xử.

"Trước đây chúng tôi đã gọi cho phu nhân, nhưng không liên lạc được..."

Bùi Tòng Văn lấy điện thoại của mình ra, mở danh bạ, lướt lên lướt xuống một hồi mới phát hiện anh hoàn toàn không lưu số của cô.

Lần trước vẫn là trợ lý gọi cô giúp anh

Sau khi lấy được số của Hứa Hoan Nhan từ người giúp việc, anh lấy điện thoại gọi.
 
Chúng Ta, Người Lạ
Chương 12



Nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên giọng nói máy móc.

"Số máy quý khách vừa gọi hiện không tồn tại."

Hứa Hoan Nhan lại dám hủy số điện thoại của mình!

Người đàn ông nhìn màn hình tối đen, cơn giận trong mắt ngày càng tăng.

Anh bất ngờ đứng dậy bước nhanh ra ngoài, khiến Bùi Dao phía sau hét lên cũng không làm anh ngừng bước.

Chỉ đến khi lái xe trên đường và dừng lại chờ đèn đỏ, Bùi Tòng Văn mới bình tĩnh lại.

Anh phải đi đâu để tìm Hứa Hoan Nhan?

Hứa Hoan Nhan đã mất bố mẹ từ khi còn nhỏ, khi được nhà họ Bùi tài trợ, cô luôn sống ở trại trẻ mồ côi.

Giữa tiếng còi xe phía sau, anh quay đầu xe chạy về phía trại trẻ mồ côi.

Nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, lần đầu tiên viện trưởng lạnh mặt, bà bảo các giáo viên khác đưa lũ trẻ đi trước, sau đó mới ngồi xuống ghế.

"Mời cậu Bùi ngồi, cậu tìm tôi có việc gì không?"

Bùi Tòng Văn cũng không muốn để tâm thái độ xa cách của đối phương, chỉ nhìn bà.

"Tôi muốn hỏi xem viện trưởng có biết Hứa Hoan Nhan đã đi đâu không, cô ấy..."

Anh vốn định nói mấy ngày nay nhà cửa không có cô đã trở nên rối loạn, nhưng nhớ đến thân phận của người trước mặt, cuối cùng vẫn nuốt những lời chưa nói vào trong.

Trong mắt viện trưởng thoáng hiện lên sự chế giễu.

Kết hôn năm năm, đây là cách Bùi Tòng Văn gọi Hoan Nhan sao?

Trong lòng bà thoáng có chút xót xa, nhưng rồi lại chuyển thành nhẹ nhõm.

May mắn rằng Hứa Hoan Nhan đã sớm trả hết ơn, ly hôn với anh.

Nếu không, với kiểu đàn ông này, thật sự không đáng để giao phó cả đời.

Thậm chí viện trưởng còn không nhìn Bùi Tòng Văn, bắt đầu xử lý công việc của mình.

"Cậu và Hoan Nhan đã kết hôn năm năm, ngay cả cậu còn không biết con bé đi đâu thì làm sao tôi biết được?"

"Cậu Bùi vẫn nên quay về đi."

Sau khi ra về tay trắng, Bùi Tòng Văn đ.ấ.m mạnh vào vô lăng.

Hứa Hoan Nhan.

Anh vẫn luôn nghĩ lá đơn ly hôn Hứa Hoan Nhan để lại chỉ là đang giận dỗi anh.

Nhưng giờ đây cô đã hủy số điện thoại, lại không ai biết cô đi đâu.

Anh buộc phải thừa nhận rằng cô thực sự muốn ly hôn với anh.

Nhưng trong lòng anh lại tràn đầy không cam tâm, rõ ràng trước đây Hứa Hoan Nhan yêu anh đến vậy, tại sao lại dứt khoát lựa chọn rời xa anh?

Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh vang lên.

Sau khi bắt máy, giọng nói yếu ớt của mẹ Bùi truyền tới.

"Tòng Văn, về nhà một chuyến đi, mẹ có chuyện muốn nói với con."

Mẹ Bùi nhìn người trước mặt, thở dài một hơi.

"Bây giờ con và Hoan Nhan đã ly hôn, An Tâm cũng ly hôn rồi về nước, con và An Tâm..."

"Mẹ." Bùi Tòng Văn vội ngắt lời mẹ mình: "Con chưa đồng ý ly hôn với Hoan Nhan."

Mẹ Bùi ngạc nhiên trợn to mắt, lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ giấy chứng nhận ly hôn.

"Nhưng giấy chứng nhận ly hôn của các con đã có rồi mà, Hoan Nhan không nói với con sao?"

Lúc đó bà nghĩ rằng Hứa Hoan Nhan chỉ không nói với con trai mình chuyện ra nước ngoài, không ngờ ngay cả việc ly hôn cũng không nói.

Vậy hai người đã ký đơn ly hôn như thế nào?

Bùi Tòng Văn nhìn giấy chứng nhận ly hôn trước mặt, ánh mắt tối sầm lại, ngọn lửa giận dữ trong lồng n.g.ự.c bốc cháy rực rỡ, lan tận đến đôi mắt.

Anh chỉ nghĩ rằng Hứa Hoan Nhan chỉ ký đơn ly hôn với anh, không ngờ cô còn lấy được giấy chứng nhận ly hôn!

Nếu anh nhớ không lầm, để nhận được giấy chứng nhận ly hôn cần trải qua một tháng chờ suy nghĩ.

Điều đó có nghĩa là hơn một tháng trước, Hứa Hoan Nhan đã chuẩn bị ly hôn với anh!

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của mẹ Bùi, anh thản nhiên nói vài câu.

Sau đó, anh lại hỏi mẹ mình tại sao muốn tác thành anh và An Tâm.

Mẹ Bùi mỉm cười.

"Ngày trước con vì An Tâm mà sống c.h.ế.t muốn có được con bé, giờ An Tâm về nước, Hoan Nhan cũng ly hôn với con, nên mẹ mới nghĩ..."

Ngày trước ai cũng nói anh và An Tâm không hợp, giờ hai người đều ly hôn, mọi người lại bảo hai người rất xứng đôi.

Một cảm giác khó chịu lan tỏa từ trong lòng.

"Nhưng con chưa từng đồng ý ly hôn với Hoan Nhan."

Không biết vì sao, khi nghe đến chuyện ly hôn với Hứa Hoan Nhan, trong lòng anh đột nhiên hoảng loạn.

Năm năm hôn nhân này, anh đã quen với sự chăm sóc của Hứa Hoan Nhan. Nếu ly hôn với cô, anh không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ trở nên tệ hại ra sao.

Huống hồ, Hứa Hoan Nhan yêu anh đến mức sống chết, việc ly hôn của cô chắc chắn chỉ là đang giận dỗi.

Còn về An Tâm, đúng là anh thích cô ta, dù gì cũng là ánh trăng sáng trong lòng anh thuở niên thiếu, anh đã khắc ghi bao năm. Nhưng bảo anh từ bỏ Hứa Hoan Nhan, dường như anh không làm được.

Nhìn thấy sự bối rối trong mắt Bùi Tòng Văn, mẹ Bùi lấy từ trong ngăn kéo ra một tập tài liệu khác.
 
Chúng Ta, Người Lạ
Chương 13



Khi Bùi Tòng Văn nhìn thấy bốn chữ "Thỏa thuận báo ân" trên tài liệu và chữ ký của Hứa Hoan Nhan ở phía dưới, anh lập tức mở to mắt.

"Mẹ, đây là ý gì?"

Dù sao cũng là con trai mình, mẹ Bùi không muốn giấu anh.

"Năm đó, An Tâm kết hôn rồi ra nước ngoài, một người xuất sắc như con lại trở nên sa sút như vậy, nên mẹ mới nghĩ đến việc tìm một người giúp con vượt qua."

Mà Hứa Hoan Nhan lại đang muốn báo ơn, nên hai người đã bàn bạc, nhanh chóng đạt được thỏa thuận.

Chỉ cần Hứa Hoan Nhan ở bên cạnh Bùi Tòng Văn năm năm, giúp anh vượt qua mối tình này, thì ân tình của cô xem như đã trả xong.

Nói thật, Hứa Hoan Nhan đã làm rất tốt trong năm năm qua.

Nhưng cô cũng luôn tự nhắc nhở bản thân, nên lúc nào cũng gọi mẹ Bùi là "bác gái."

Ban đầu, mẹ Bùi cũng nghĩ rằng nếu cả đời này An Tâm không trở về nước, bà sẽ coi Hứa Hoan Nhan là con dâu thật sự.

Ai ngờ vừa hết thỏa thuận năm năm, An Tâm đã trở về nước, mà con trai bà cũng vì muốn gặp An Tâm mà gặp tai nạn xe.

Mẹ Bùi còn đang do dự không biết mở lời thế nào thì Hứa Hoan Nhan đã chủ động tìm đến bà, đề nghị ly hôn và rời đi.

Sau lời kể của mẹ Bùi, Bùi Tòng Văn hoàn toàn không nghe được gì nữa.

Hai tay anh siết chặt bản thỏa thuận báo ân, không ngừng run rẩy, đầu óc trống rỗng.

Anh vừa nghe thấy điều gì.

Vậy nên, năm năm qua, những điều tốt đẹp mà Hứa Hoan Nhan làm cho anh đều chỉ vì báo ơn sao?

Vậy nên Hứa Hoan Nhan chưa từng yêu anh.

Vậy nên sau khi An Tâm trở về nước, cô nóng lòng muốn ly hôn với anh đến vậy?

Nhưng ánh mắt đầy tình cảm mà cô từng dành cho anh cũng không thể là giả, đúng không?

Nếu cô thực sự không yêu anh, thì làm sao cô lại nhảy xuống biển vì anh?

Làm sao cô lại đối tốt với anh trong suốt năm năm trời!

Ánh mắt anh trở nên phức tạp khi nhìn bản thỏa thuận trước mặt, trên đó ghi rõ những điều mà Hứa Hoan Nhan phải làm cho anh trong năm năm qua.

Càng đọc xuống dưới, sắc mặt anh càng trở nên u ám.

Từ việc lớn như chịu trách nhiệm cho sự sống của anh, đến việc nhỏ như phải tự tay làm mọi việc trong nhà.

Mỗi điều tốt đẹp mà cô dành cho anh đều xuất phát từ bản thỏa thuận này.

Không có một chút tình cảm cá nhân nào.

Chương 12

Tia hy vọng cuối cùng trong lòng Bùi Tòng Văn cũng bị những điều khoản dày đặc trên thỏa thuận dập tắt.

Cơn phẫn nộ trào dâng như lũ lụt tràn đê, tràn vào đôi mắt anh, suýt nữa nhấn chìm anh.

"Xoẹt!" Bản thỏa thuận trong tay anh bị xé thành từng mảnh vụn.

Trong mắt mẹ Bùi, con trai bà luôn là người điềm tĩnh và tự chủ.

Chỉ có lần An Tâm kết hôn và ra nước ngoài là anh mới từng mất kiểm soát.

Đây là lần thứ hai anh tức giận vì một người khác.

Những lời mẹ Bùi định nói cuối cùng lại nuốt xuống.

Bùi Tòng Văn hít sâu vài hơi, cố gắng ép mình bình tĩnh lại.

Nếu Hứa Hoan Nhan đã ký bản thỏa thuận này với mẹ anh.

Vậy thì việc cô rời đi, chắc chắn mẹ anh cũng biết rõ.

Anh ngẩng đầu nhìn người mẹ trước mặt, trong mắt ánh lên một tia hy vọng.

"Mẹ, mẹ chắc hẳn biết Hoan Nhan đã đi đâu đúng không?"

Mẹ Bùi nhìn anh hồi lâu, chắc chắn bà biết, vì vé máy bay đi nước ngoài của Hứa Hoan Nhan đều do bà sắp xếp.

Nhưng Hứa Hoan Nhan đã từng nhờ mẹ Bùi không tiết lộ nơi cô sẽ đến.

Vì vậy, bà khó xử nhìn con trai mình.

"Xin lỗi, mẹ không thể nói với con."

"Hơn nữa." mẹ Bùi cười khổ: "Dù mẹ có nói với con cũng vô ích."

Có lẽ Hứa Hoan Nhan đã nghĩ đến sẽ có ngày như hôm nay, và cô đoán rằng với tư cách là mẹ của Bùi Tòng Văn, bà chắc chắn sẽ nói cho anh biết.

Vậy nên, Hứa Hoan Nhan hoàn toàn không đi du học ở quốc gia mà bà đã sắp xếp.

Ánh mắt của Bùi Tòng Văn lập tức trở nên thất vọng.

Anh chưa bao giờ ngờ rằng Hứa Hoan Nhan lại rời đi một cách quyết liệt như vậy, giống như cách cô từng bất ngờ bước vào thế giới của anh.

Nhưng mẹ Bùi ngoài một chút tiếc nuối ra thì không có cảm xúc nào khác, bà chỉ dò hỏi.

"Vậy còn con và An Tâm..."

Tiếng chuông chói tai đột nhiên vang lên.

Ngay khi bắt máy, giọng nói lo lắng của Bùi Dao vang lên từ đầu dây bên kia.

"Anh, anh mau về đi! Chị An Tâm xảy ra chuyện rồi!"

Khi Bùi Tòng Văn về đến nhà, anh thấy vài người nước ngoài đứng trước biệt thự.

Người đàn ông đứng đầu có nét mặt lạnh lùng, ánh mắt thờ ơ nhìn An Tâm đang che mặt khóc trước mặt.

Bùi Tòng Văn vừa nhìn đã nhận ra đó là chồng cũ của An Tâm.

Anh vội vàng bước tới, Bùi Dao tinh ý thấy vậy thì vẫy tay gọi.

"Anh, mau lại đây!"

Theo tiếng gọi, mọi người đều nhìn về phía anh, nhất là chồng cũ của An Tâm, ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới mang theo áp lực khiến Bùi Tòng Văn bất giác run sợ.
 
Chúng Ta, Người Lạ
Chương 14



Bùi Tòng Văn bước đến trước mặt An Tâm, nhìn người đàn ông trước mặt.

"Anh Hạ đến nhà họ Bùi có việc gì?"

Hạ Viễn Châu nhìn anh, bật cười lạnh lùng.

"Tôi đến làm gì, chẳng lẽ anh Bùi không rõ sao? Tôi và An Tâm kết hôn năm năm, anh liên tục quấy rầy cô ấy. Phải nói rằng, chuyện chúng tôi ly hôn cũng không thể thiếu sự 'giúp đỡ' của anh à?"

Bùi Tòng Văn ngơ ngác không hiểu, năm năm đó mỗi tuần anh đều ra nước ngoài một lần để lén gặp An Tâm, nhưng anh luôn che giấu rất kỹ, những món quà mang theo cũng chỉ là những thứ bình thường.

Hạ Viễn Châu nhìn Bùi Tòng Văn như nhìn một kẻ ngốc.

Tuy là anh ta và An Tâm kết hôn chớp nhoáng, nhưng ban đầu anh ta thật lòng muốn dùng trái tim để đổi lấy tình yêu của cô ta.

Cho đến khi anh ta hoàn toàn nắm quyền trong gia tộc, bắt đầu công cuộc thanh lọc nội bộ và trở nên bận rộn, anh ta mới dần lơ là An Tâm.

Xem những bài đăng của cô ta trên mạng xã hội, anh ta từng nghĩ đến việc giải thích, nhưng lại bị vô số cuộc gọi làm gián đoạn.

Chính trong khoảng thời gian này, bên cạnh An Tâm bỗng xuất hiện rất nhiều món quà nhỏ mà ở Mỹ không thể tìm thấy.

Anh ta kiểm tra camera mới phát hiện ra, hóa ra là Bùi Tòng Văn đã lén lút đặt những món quà này trước cửa nhà họ.

Một cơn giận dữ vô danh trào lên trong n.g.ự.c anh ta.

Anh ta ném tất cả những món quà này trước mặt An Tâm và cãi vã với cô ta vô số lần.

Cuối cùng, An Tâm lén ly hôn anh ta và trở về nước.

Hạ Viễn Châu nhìn người trước mặt.

"Anh Bùi thật đúng là có giáo dưỡng, đã có vợ mà vẫn còn nhung nhớ vợ của người khác."

Một câu nói khiến sắc mặt Bùi Tòng Văn lập tức tái nhợt.

"Tôi đã ly hôn rồi."

An Tâm phía sau bất chợt ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc.

Chương 13

Từ nhỏ đến lớn, cô ta biết rõ rằng Bùi Tòng Văn thích mình, nhưng cô chỉ coi anh như một người anh trai.

Vào đêm cô ta nghe từ bạn thân rằng anh định tỏ tình với mình, cô ta đang chuẩn bị đưa bạn trai về ra mắt gia đình.

Để tránh lúng túng, cô ta mới kết hôn với Hạ Viễn Châu và ra nước ngoài.

Có lẽ vì kết hôn quá vội vã, lúc đầu Hạ Viễn Châu thực sự rất yêu cô, nhưng sau đó công việc dần bận rộn, thêm vào sự khiêu khích mập mờ từ những người phụ nữ bên ngoài và những lời giải thích muộn màng của anh ta.

Thế nên cuộc hôn nhân của họ dần xuất hiện những rạn nứt.

Những bài đăng cô ta chia sẻ trên mạng xã hội cũng bị Bùi Tòng Văn nhìn thấy, vì vậy những món quà mới xuất hiện trước cửa nhà cô ta.

Cô ta biết rằng Bùi Tòng Văn cũng đã kết hôn, và cũng hiểu những hành động này sẽ gây phiền phức lớn đến hôn nhân của cả hai gia đình.

Vì vậy, cô ta định lặng lẽ xử lý những món quà này, nhưng hôm đó, khi vứt đi thì lại bị Hạ Viễn Châu bắt gặp.

Những mâu thuẫn tích tụ bấy lâu nay bùng phát ngay lúc này.

Sau đó, cô ta lén ly hôn rồi trở về nước.

Bố mẹ cô ở xa tận nước ngoài, không thể chăm sóc cho cô ta.

Khi cô ta đang định ở khách sạn của gia đình mình thì không biết Bùi Tòng Văn từ đâu nghe được tin cô ta ly hôn mà tìm đến.

Tính cách cô ta vốn nhút nhát, chuyện táo bạo nhất cô ta từng làm là lén ly hôn với Hạ Viễn Châu.

Đối mặt với màn tỏ tình của người luôn thích mình là Bùi Tòng Văn, cô ta kiên quyết từ chối và nói rằng mình đã có chỗ để đi.

Nhưng dường như anh không hiểu, cứng rắn đưa cô ta về nhà họ Bùi.

Khi cô ta nghĩ rằng Hứa Hoan Nhan không muốn cho mình ở lại, trong lòng cô ta cảm thấy may mắn, nghĩ rằng có thể nhân cơ hội này mà rời đi.

Không ngờ Hứa Hoan Nhan lại đồng ý.

Sau đó, khi nhà cô ta sửa xong, cô ta tranh thủ lúc anh không có ở nhà mà lặng lẽ chuyển đi.

Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, cô ta không muốn phá vỡ tình bạn giữa hai người.

Nhưng mỗi lần cô ta từ chối, trong mắt anh đều bị hiểu thành một ý khác.

Điều này khiến cô ta không khỏi phiền lòng, khi nghe Hứa Hoan Nhan ly hôn với anh và rời đi, trong lòng cô ta lại dấy lên cảm giác áy náy.

Lẽ ra cô ta không nên trở về nước.

Hạ Viễn Châu không thèm nhìn Bùi Tòng Văn, trực tiếp kéo An Tâm từ sau lưng anh ra.

"An Tâm!"

Bùi Tòng Văn theo phản xạ định giành lại, nhưng bị đám vệ sĩ mà Hạ Viễn Châu mang theo chặn trước mặt.

"An Tâm, những chuyện trước đây là lỗi của anh, anh xin lỗi em. Anh hứa sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Bây giờ, em có muốn về nhà với anh không?"

"Còn về thỏa thuận ly hôn, anh đã nộp đơn xin hủy bỏ rồi."

"Tôi..." An Tâm đầy do dự.

"An Tâm, đừng đồng ý với anh ta!"
 
Chúng Ta, Người Lạ
Chương 15



Trong ánh mắt của Bùi Tòng Văn hiện rõ vẻ hoảng loạn, anh biết rõ những tổn thương mà An Tâm đã phải chịu trong những năm qua vì Hạ Viễn Châu.

Nếu cô ta quay lại, chẳng phải sẽ giẫm lên vết xe đổ sao.

Bên cạnh, Bùi Dao cũng không ngừng gật đầu.

"Đúng vậy, chị An Tâm, anh trai em mới là người tốt nhất."

An Tâm nhìn bàn tay đang bị Hạ Viễn Châu nắm chặt, hít một hơi thật sâu.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Bùi Tòng Văn.

"Anh Tòng Văn, cảm ơn anh đã chăm sóc em trong những ngày qua."

Một câu nói khiến Bùi Tòng Văn trước mặt hoàn toàn tan vỡ.

"An Tâm..."

An Tâm cắn môi.

"Từ nhỏ đến lớn, tính cách của em luôn yếu đuối, dễ bị bắt nạt, không biết cách từ chối, là anh luôn giúp đỡ em. Em rất cảm ơn anh. Bây giờ, em đã có dũng khí để nói lời từ chối, nhưng vì sợ hãi, em thường bật khóc khi từ chối, điều đó lại trở thành một ý nghĩa khác trong mắt anh. Vì những hiểu lầm mà em gây ra, em rất xin lỗi."

"Hoan Nhan là một cô gái tốt, em cũng phải nói lời xin lỗi với cô ấy."

"Bùi Tòng Văn, sau này chúng ta đừng gặp lại nhau nữa."

Không biết màn kịch này đã kết thúc như thế nào.

Mọi người giải tán, biệt thự lại chỉ còn mỗi Bùi Tòng Văn.

Nhìn đứa con trai một lần nữa trở nên suy sụp, mẹ của Bùi vừa tức giận vừa đau lòng.

Bà tức giận vì lần nào anh cũng trở nên như thế này chỉ vì tình yêu.

Bà đau lòng vì sức khỏe của anh lại bị ảnh hưởng, mà lần này không còn ai như Hứa Hoan Nhan để kéo anh ra khỏi đó.

Hết cú sốc này đến cú sốc khác khiến Bùi Tòng Văn như trở thành một người khác.

Những tin đồn này cũng được cư dân mạng truyền đến tận bên kia đại dương.

Chương 14

Tại Ý.

Khi Hứa Hoan Nhan bước ra khỏi phòng vẽ, người bạn đồng hành của cô đang cầm điện thoại cho cô xem tin đồn về Bùi Tòng Văn.

"Hoan Nhan, mau nhìn này!"

Cô vừa ôm hộp dụng cụ vẽ vừa liếc nhìn màn hình, sau đó chỉ ừ một tiếng.

"Cậu chỉ phản ứng vậy thôi à?"

Người bạn khó hiểu nhìn cô, Hứa Hoan Nhan bất lực nhún vai: "Chứ cậu muốn mình phản ứng thế nào?"

Giới đó chỉ nhỏ như vậy, chuyện của cô ai cũng biết, dù gì lúc đó việc Bùi Tòng Văn vì tình mà gặp tai nạn rồi lại cưới người khác đã ầm ĩ một thời gian.

Những việc Hứa Hoan Nhan đã làm, họ cũng biết đôi chút.

Nhưng phản ứng của họ so với nhóm người bên cạnh Bùi Tòng Văn thì khác một trời một vực.

Người tốt như vậy mà Bùi Tòng Văn không biết trân trọng, lại cứ đi dây dưa với vợ người khác.

Thật sự không biết xấu hổ.

Người bạn khoa trương dang rộng cánh tay, trên mặt đầy vẻ bất bình.

"Nếu mình là cậu, mình sẽ không ngần ngại tát anh ta hai cái!"

Hứa Hoan Nhan bật cười, từ khi cô ra nước ngoài, cô đã không còn quan tâm đến những chuyện trong nước nữa.

Đêm khuya, khi Hứa Hoan Nhan hoàn thành bức tranh cuối cùng, một tiếng chuông chói tai đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh.

Đó là cuộc gọi từ một người bạn khác của cô ở trong nước.

Vừa bắt máy, giọng nói phấn khích của người bạn đã truyền đến.

"Hoan Nhan, Hoan Nhan, để mình nói cho cậu, Bùi Tòng Văn điên rồi!"

Điên rồi?

Cô nhíu mày khó hiểu.

Lúc này cô mới biết, kể từ khi cô ly hôn với Bùi Tòng Văn rồi ra nước ngoài, cộng thêm ánh trăng sáng quay về Mỹ cùng chồng cũ.

Bùi Tòng Văn trở nên suy sụp, cả ngày chỉ ru rú trong nhà uống rượu.

Nếu là trước đây, cô đã sớm nấu canh giải rượu cho anh.

Giờ đây, không còn sự chăm sóc chu đáo của cô, anh bất chợt nhớ đến những điều tốt đẹp của cô, cộng thêm sự cảm khái từ những người khác về cô, khao khát tìm lại cô ngày càng mạnh mẽ.

Đáng tiếc là cô không đến quốc gia mà mẹ Bùi đã sắp xếp.

Anh không hề hay biết cô ở đâu, vì muốn tìm được cô, anh còn bỏ mặc cả công ty.

Thậm chí còn xử lý tất cả những người từng làm tổn thương cô trước đây.

Ngay cả Bùi Dao, người từng ghét cô, cũng bị anh ép gửi sang Úc.

Một loạt hành động điên cuồng này, nếu không phải là điên thì là gì.

Hứa Hoan Nhan khẽ chạm vào bông hồng trên bệ cửa sổ, mắt cô rũ xuống.

Từ ngày nhận nhiệm vụ báo ân, cô đã chỉ coi Bùi Tòng Văn là một nhiệm vụ, chỉ mong hoàn thành sớm để rời đi sớm.

Ngày ra nước ngoài, ban đầu cô định đến quốc gia mà mẹ Bùi đã sắp xếp, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sau khi hạ cánh cô lại mua một vé khác đến Ý.

Kể từ đó, cô tập trung toàn bộ tâm huyết vào sự nghiệp của mình, hoàn toàn không còn chú ý đến chuyện của Bùi Tòng Văn nữa.

Bây giờ nghe chuyện về anh, cô cũng chỉ nghĩ đến một câu.

Tình cảm đến muộn chẳng đáng giá một xu.

Huống hồ cô không yêu anh, làm sao cô có thể bận tâm đến sự hối hận của anh?

Hứa Hoan Nhan như thường lệ ôm bảng vẽ đi đến phòng vẽ, ra khỏi cửa đã thấy người bạn thân của mình đứng chờ ở cửa.
 
Chúng Ta, Người Lạ
Chương 16



Nhận lấy bánh mì trên tay Ôn Noãn, Hứa Hoan Nhan cũng đưa món quà sinh nhật đã chuẩn bị sẵn cho cô ấy.

Hai người vừa cười vừa trò chuyện đi đến phòng vẽ, nhưng được thông báo rằng buổi học hôm nay bị hủy vì có một nghệ sĩ nổi tiếng sẽ đến trường giảng bài.

Hai người lại thu dọn bảng vẽ và đi về phía trường học.

Giảng đường chật kín người.

Hứa Hoan Nhan và Ôn Noãn cố gắng chen vào, cuối cùng cũng lấy được hai chỗ ngồi cuối cùng.

Khi tiếng gõ cửa vang lên, lớp học nhanh chóng yên tĩnh lại. Lúc nhìn thấy người bước vào, cả lớp học đang ồn ào bỗng chốc trở nên im lặng.

Chẳng vì lý do gì khác, chỉ là người diễn thuyết quá đẹp trai.

Trong giới nghệ thuật này, họ đã gặp vô số người đẹp, nhưng không ai đẹp hơn người đàn ông trước mặt này.

Chỉ có Hứa Hoan Nhan, khi nhìn rõ người đó, đột nhiên nín thở.

Chỉ bởi vì cô quen người này.

"Lâu rồi không gặp, Hoan Nhan."

Chương 15

Người trước mặt mỉm cười nhìn cô, khiến khóe mắt cô không khỏi đỏ lên.

Phó Trường Thâm là thanh mai trúc mã đã lớn lên cùng Hứa Hoan Nhan trong cô nhi viện.

Anh ấy và Trình Nguyệt lớn hơn cô vài tuổi.

Vì vậy, cả hai người luôn cùng nhau bảo vệ cô.

Nhưng số phận lại khác biệt, anh và Trình Nguyệt lần lượt được các gia đình yêu thương nhận nuôi.

Chỉ có cô là vẫn ở lại trong viện mồ côi, cuối cùng được gia đình Bùi tài trợ.

Nhìn cô gái gầy yếu trước mặt, trong mắt Phó Trường Thâm ngập tràn sự đau lòng.

Lúc trước, dưới sự chăm sóc của anh ấy và Trình Nguyệt, Hứa Hoan Nhan cũng là một cô bé hạnh phúc.

Chỉ là sau đó số phận trêu đùa, anh ấy và Trình Nguyệt lần lượt được nhận nuôi.

Khi đó mọi người còn nhỏ, không có cách liên lạc, ba người cứ thế mà mất liên lạc với nhau.

Những năm qua anh ấy cũng luôn tìm kiếm hai người, cuối cùng chỉ tìm được Trình Nguyệt.

Mãi đến sau này, anh ấy thấy một thông báo kết hôn của Bùi Tòng Văn trên trang web chính thức của nhà họ Bùi.

Lúc đó anh ấy mới biết Hứa Hoan Nhan đã kết hôn với Bùi Tòng Văn.

Những việc Bùi Tòng Văn làm, anh ấy cũng biết, và càng cảm thấy đau lòng hơn cho cô, một người vốn dĩ hoạt bát, vui vẻ nay lại bị cuộc hôn nhân này hành hạ đến đầy những vết thương.

Sau khi biết cô đến Ý để học chuyên sâu, anh ấy và Trình Nguyệt đã bàn bạc rồi chuyển đến Rome.

Hai người trò chuyện một lúc lâu, Hứa Hoan Nhan mới biết rằng anh ấy và Trình Nguyệt đã kết hôn, và họ chuyển đến Rome cũng là để sớm gặp lại cô.

Lần này cô không thể kìm được nước mắt nữa, lao vào lòng anh ấy, muốn trút hết những uất ức bao năm qua.

Buổi tối khi gặp Trình Nguyệt tại bữa tiệc, những giọt nước mắt vừa thu lại của cô lại trào ra một lần nữa.

Ba người lại nói chuyện với nhau rất lâu.

Trình Nguyệt mang món cô thích ăn đến trước mặt cô, rồi quan tâm hỏi.

"Hoan Nhan, sau này em có kế hoạch gì không?"

Hứa Hoan Nhan ăn xong miếng bò bít tết cuối cùng trên đĩa, lắc đầu.

"Tạm thời chưa có, bây giờ em chỉ nghĩ đến việc tốt nghiệp trước, sau đó tổ chức một triển lãm tranh của riêng mình hoặc tìm một công việc mình yêu thích, còn về việc quay về nước..."

Trong mắt cô thoáng hiện lên vẻ mơ hồ.

Về nước ư? Chắc chắn cô phải về để thăm viện trưởng, bởi vì ngày chia tay với viện trưởng, bà ấy đã lén để một khoản tiền vào túi của cô.

Nhưng quay về nước cũng có nghĩa là sẽ gặp lại Bùi Tòng Văn, nghĩ đến những chuyện điên rồ mà anh đã làm, đôi mày cô khẽ nhíu lại.

Hai vợ chồng nhìn nhau, lập tức chuyển chủ đề.

"Ăn cơm trước đã, chuyện sau này để sau hãy tính, bọn chị sẽ luôn ủng hộ em."

Thoắt cái đã sang cuối thu, Hứa Hoan Nhan cũng đón lễ tốt nghiệp của mình.

Nhìn khung cảnh trước mắt, Hứa Hoan Nhan xúc động trăm bề, lễ tốt nghiệp chậm trễ 5 năm cuối cùng cô cũng đã chờ được.

"Hoan Nhan, chúc mừng tốt nghiệp."

"Hoan Nhan, chúc mừng tốt nghiệp."

……

Bạn bè lần lượt tặng hoa chúc mừng cô, khiến khóe mắt cô lại đỏ lên.

Trong bữa ăn cuối cùng với bạn bè, Hứa Hoan Nhan cũng thoải mái hơn, uống vài ly rượu.

Ly rượu đắng trôi qua cổ họng, một nỗi xót xa ùa lên trong lòng.

Nghĩ đến việc sau này rất khó gặp lại nhau, mọi người vừa khóc vừa cười, quậy đến tận khuya.

Một tuần sau, Hứa Hoan Nhan thu dọn hành lý, tạm biệt bạn bè và nước Ý, cùng Phó Trường Thâm và Trình Nguyệt về nước.

Không phải để ở lâu dài, mà chỉ là tạm thời.

Một là vì muốn về thăm viện trưởng, hai là theo yêu cầu của một người bạn để phối hợp tổ chức một triển lãm tranh.

Nhìn viện trưởng đã hai năm không gặp, khóe mắt Hứa Hoan Nhan lại đỏ lên.

Viện trưởng nắm lấy tay cô, nghe cô kể về việc đã hoàn thành việc học và thực hiện được ước mơ của mình, trong mắt đầy vẻ hài lòng.

Đang trò chuyện, viện trưởng đột nhiên lên tiếng.

"À đúng rồi, không lâu sau khi con ra nước ngoài, Bùi Tòng Văn đã đến viện hỏi cô về tung tích của con."
 
Chúng Ta, Người Lạ
Chương 17



Lâu lắm rồi không nghe đến cái tên Bùi Tòng Văn, Hứa Hoan Nhan nhất thời có chút ngẩn ngơ.

Viện trưởng vẫn tiếp tục nói bên cạnh cô.

"Nhưng nhìn dáng vẻ của cậu ta, cô biết ngay cậu ta không đối tốt với con, nên cô chẳng nói gì cả."

Ăn tối với viện trưởng xong, cô mới trở về biệt thự nhà họ Phó.

Vì chỉ về nước trong thời gian ngắn, nên Phó Trường Thâm và Trình Nguyệt đón cô về nhà họ.

Thấy cô về, Trình Nguyệt chạy ra đón, vừa quan tâm vừa dẫn cô vào phòng ăn.

Hai người lại trò chuyện về triển lãm tranh tuần tới thêm một lúc lâu, sau đó Hứa Hoan Nhan mới trở về phòng nghỉ ngơi.

Tòa nhà Bùi Thị.

Bùi Tòng Văn nhìn bức ảnh trên bàn mà ngẩn ngơ rất lâu.

Hai năm rồi, tròn hai năm, anh đã huy động toàn bộ lực lượng nhà họ Bùi nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Hứa Hoan Nhan.

Nhìn người con gái yếu mềm trong bức ảnh, khóe miệng anh nở một nụ cười cay đắng.

Đây là ảnh cưới của anh và Hứa Hoan Nhan, cũng là tấm ảnh chung duy nhất trong 5 năm của họ.

Con người ta luôn phải đợi đến khi mất đi mới biết trân trọng.

Bây giờ anh cũng hiểu câu nói này.

Khi Hứa Hoan Nhan vừa rời đi, anh nghĩ rằng mình chỉ không quen với sự chăm sóc của cô nên mới không thích nghi được với việc cô rời xa.

Cho đến khi anh nhìn thấy thỏa thuận báo ân mà cô ký với mẹ anh cùng những chuyện xảy ra sau đó.

Anh mới nhận ra rằng thói quen đối với cô đã sớm trở thành tình cảm.

Chỉ là trước đây vì sự tồn tại của An Tâm nên anh mới phớt lờ tình cảm này.

Giờ đây, khi anh thừa nhận tình cảm này, cô cũng đã rời khỏi thế giới của anh từ lâu.

Cửa văn phòng bị người bên ngoài gõ, sau đó trợ lý bước vào.

"Tổng giám đốc Bùi, ngày mai ở trung tâm thành phố có triển lãm tranh của những họa sĩ mới, họ mời anh đến tham quan."

Chỉ sau khi ly hôn, Bùi Tòng Văn mới nhận ra rằng mình hiểu Hứa Hoan Nhan ít đến mức nào.

Khi Hứa Hoan Nhan đi thực tế trở về, anh từng nghĩ rằng cô chỉ đột nhiên hứng thú với hội họa.

Sau này mới biết cô đã học mỹ thuật từ nhỏ, nếu không phải vì báo đáp mà từ bỏ cơ hội du học, cô đã sớm trở thành một ngôi sao trong ngành này.

Có lẽ là để hiểu cô hơn, hoặc cũng có thể là để đến gần cô hơn một chút.

Hễ ở Giang Thị tổ chức triển lãm tranh, anh đều tham dự.

Bên này, bạn học đã gửi cho Hứa Hoan Nhan danh sách truyền thông và doanh nhân được mời tham dự triển lãm tranh lần này để cô chuẩn bị.

Khi nhìn thấy tên Bùi Tòng Văn trong danh sách, Hứa Hoan Nhan thoáng sững sờ.

Bạn học nhìn dáng vẻ của cô vội nói.

"Nếu không muốn gặp anh ta thì lúc đó cậu có thể không ra ngoài nhận phỏng vấn."

Cô mỉm cười lắc đầu.

"Không sao đâu."

Từ ngày đầu tiên về nước, cô đã biết rằng họ sẽ có ngày gặp lại, tránh được mùng một nhưng không tránh được ngày rằm.

Hơn nữa, cô có gì phải sợ chứ.

Những gì cô nợ nhà anh đã trả hết từ lâu.

Bây giờ họ chỉ là những người xa lạ.

Ngày diễn ra triển lãm, dòng người theo chỉ dẫn liên tục bước vào phòng trưng bày .

Bùi Tòng Văn cũng ở trong số đó.

Những năm qua anh đã tham dự rất nhiều triển lãm, cũng có chút hiểu biết về những bức tranh trên tường.

Bức nào cũng rất đẹp, cho đến khi bức tranh này xuất hiện.

Không có nét thừa thãi, chỉ là phong cảnh núi non bạt ngàn.

Trên bảng tên bên cạnh viết tên bức tranh này.

"Tự Do"

Một cách kỳ lạ, anh nghĩ đến Hứa Hoan Nhan.

Suốt năm năm hôn nhân, Hứa Hoan Nhan luôn xoay quanh anh, ở nhà chờ đợi anh suốt 24 giờ.

Mất đi bản thân, không còn chút tự do nào.

Rõ ràng là điều bình thường nhất, nhưng lại trở thành khát vọng xa xỉ của cô.

Trong cơn thất thần, một giọng nữ quen thuộc truyền vào tai anh.

Anh nhìn theo hướng âm thanh, và chỉ trong chớp mắt đã thấy được người anh ngày đêm mong nhớ.

Khoảnh khắc đó, thế giới của anh bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, trong lòng và ánh mắt chỉ còn người phụ nữ trước mặt.

Cô mặc một chiếc váy dài, tóc dài búi gọn gàng, cười nói rạng rỡ giới thiệu tác phẩm của mình với những người phía trước.

"Hoan Nhan!"

Chương 17

Hứa Hoan Nhan khẽ nhíu mày, chưa kịp quay đầu đã bị ôm vào một vòng tay lâu ngày không gặp, hương tuyết tùng lạnh lẽo xộc vào mũi.

Bùi Tòng Văn siết chặt cô, cơ thể không ngừng run rẩy.

"Hoan Nhan, Hoan Nhan, cuối cùng em cũng đã trở về..."

Hứa Hoan Nhan vừa định đẩy anh ra thì một bóng người đã đi trước cô một bước, kéo mạnh người đàn ông ra.

Ngay giây sau, cô bị Trình Nguyệt ôm chặt vào lòng.

"Hoan Nhan, em không sao chứ?"

Hứa Hoan Nhan lắc đầu.

Phó Trường Thâm nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo.

"Bùi Tòng Văn, anh còn mặt mũi nào đến gặp Hoan Nhan!"

Vừa nhìn thấy anh, Phó Trường Thâm liền nhớ lại những uất ức mà Hứa Hoan Nhan đã phải chịu đựng trong năm năm đó, trong lòng càng thêm phẫn nộ.
 
Chúng Ta, Người Lạ
Chương 18



Bùi Tòng Văn há miệng, muốn giải thích.

Nhưng Hứa Hoan Nhan bên cạnh đã bước tới ngăn lại.

"Anh, đổi chỗ khác nói đi."

Cô không muốn triển lãm tranh mà mình và bạn bè gày công góp sức bị cô phá hủy.

Quán cà phê tầng hai.

Phó Trường Thâm đứng chắn trước cô và Trình Nguyệt, chất vấn Bùi Tòng Văn trước mặt.

"Hoan Nhan và anh đã ly hôn rồi, tại sao anh còn đến làm phiền em ấy!"

Bùi Tòng Văn nhìn gương mặt lạnh lùng của cô gái phía sau Phó Trường Thâm, cảm giác như trái tim bị ai đó siết chặt, đau đến mức không thở nổi.

Hứa Hoan Nhan chưa bao giờ đối mặt với anh bằng thái độ như vậy.

Khoảnh khắc gặp lại Hứa Hoan Nhan, trong lòng anh có rất nhiều điều muốn hỏi cô.

Nhưng cuối cùng chỉ nói được một câu.

"Hoan Nhan, tại sao em lại muốn ly hôn với anh?"

Trình Nguyệt đảo mắt, đây là câu hỏi ngớ ngẩn gì vậy.

Hứa Hoan Nhan bình thản nhìn anh.

"Báo ơn xong rồi, tất nhiên tôi phải rời đi."

Từ lúc cô ký vào tờ thỏa thuận ly hôn, cô đã biết chuyện báo ơn của mình cũng sẽ bày ra trước mắt anh.

"Vậy nên, năm năm qua, tất cả những điều tốt em làm cho anh đều vì báo ơn sao?"

Bùi Tòng Văn siết chặt tay, run rẩy lên tiếng.

"Đúng vậy."

Hứa Hoan Nhan vẫn bình tĩnh như thế, như nghĩ đến điều gì, tiếp tục nói.

"Từ lúc mẹ anh bảo tôi ký vào bản thỏa thuận báo ân, mối quan hệ giữa chúng ta đã chỉ là báo ân. Tôi luôn nhắc nhở bản thân điều đó, vì vậy sau khi ký xong, tôi lập tức chuẩn bị một tờ đơn ly hôn."

Nói ra thì, Bùi Tòng Văn là người đàn ông đầu tiên mà cô tiếp xúc, chưa bước ra xã hội cô đã phải kết hôn.

Tâm hồn đơn thuần, cô sợ bị năm năm giả tạo này đánh lừa, nên đã sớm chuẩn bị sẵn một bản thỏa thuận ly hôn.

Mỗi khi cảm thấy mình sắp rung động vì anh, cô lại lấy thỏa thuận ly hôn ra để nhắc nhở bản thân.

Nhắc nhở về mối quan hệ và khoảng cách giữa họ.

Cô từng thử yêu Bùi Tòng Văn chưa?

Có lẽ là đã từng.

Nhưng khi trái tim vừa chớm động, anh lại vì An Tâm mà hết lần này đến lần khác bỏ rơi cô.

Người bình thường còn cảm thấy mệt mỏi, huống hồ là một người báo ơn như cô.

Không ghét bỏ anh đã là tốt lắm rồi.

Năm năm nói dài thì rất dài, dài đến mức cô nghĩ cả đời này sẽ chỉ như vậy thôi.

Nhưng cũng ngắn đến mức chỉ trong chớp mắt, cô đã hoàn toàn thoát khỏi anh, ra nước ngoài.

Những lời không chút tình cảm nhưng lại thực tế, từng câu nối tiếp, khiến sắc mặt Bùi Tòng Văn càng lúc càng tái nhợt.

"Bùi Tòng Văn, tôi chưa từng, không chỉ là trước đây, bây giờ, mà cả sau này, tôi cũng không và sẽ không bao giờ yêu anh."

"Giữa chúng ta, chỉ có báo ơn."

Phản ứng của anh thế nào, Hứa Hoan Nhan cũng không quan tâm.

Cô chỉ muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, rồi xuống lo liệu những việc ở triển lãm tranh.

Bùi Tòng Văn vẫn muốn bước tới ngăn cô, nhưng Phó Trường Thâm không ngừng chắn trước mặt anh.

Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng Hứa Hoan Nhan biến mất sau cánh cửa.

Buổi triển lãm tranh này không bị ảnh hưởng bởi tình tiết nhỏ này, cuối cùng vẫn diễn ra suôn sẻ.

Để chúc mừng cô, Phó Trường Thâm và Trình Nguyệt đã đặt một nhà hàng mà cô yêu thích.

Nhưng chưa kịp lên món ăn, một bó hoa hồng đỏ tươi đã được mang đến.

"Xin hỏi cô Hứa là ai vậy ạ, đây là hoa do anh Bùi gửi tặng, chúc mừng triển lãm tranh của cô thành công tốt đẹp."

Hứa Hoan Nhan không nhận bó hoa, chỉ bảo người phục vụ mang trả lại.

"Làm phiền anh nhắn với anh Bùi rằng tôi không thích hoa hồng đỏ."

Hoa hồng đỏ là loại An Tâm thích, còn cô chỉ thích hoa hồng phấn.

Chương 18

Bầu không khí vốn ấm áp bỗng chốc trở nên cứng nhắc.

Người phục vụ cầm bó hoa trong tay, tiến không được mà lui cũng không xong.

Thấy Hứa Hoan Nhan mãi không lên tiếng, cuối cùng người phục vụ lặng lẽ rời đi.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến Bùi Tòng Văn, mỗi ngày anh vẫn gửi một bó hoa hồng phấn đến phòng tranh của cô.

Mỗi bó hoa còn chưa được mang vào đã bị ném vào thùng rác.

Tại một triển lãm khác, Bùi Tòng Văn cố ý chặn cô lại, muốn hỏi Hứa Hoan Nhan tại sao không nhận hoa của anh.

Hứa Hoan Nhan nhìn anh rất lâu, đột nhiên nở một nụ cười mỉa mai.

Dù sao cũng đã làm vợ chồng năm năm, vậy mà anh lại chẳng hiểu gì về cô.

"Vì tôi không thích anh, nên cũng không thích bất cứ thứ gì anh tặng."

"Bùi Tòng Văn, tại sao chúng ta không thể chia tay trong êm đẹp? Tôi và anh đã ly hôn rồi, chẳng phải người vui nhất nên là anh sao?"

Anh hít sâu một hơi, trong mắt như vỡ tan cả dải ngân hà, giọng nói có chút run rẩy, theo phản xạ bước lên muốn nắm lấy tay cô.

"Không phải, Hoan Nhan, ly hôn với em anh không hề cảm thấy vui, anh..."
 
Chúng Ta, Người Lạ
Chương 19



"Anh đã quen với sự hiện diện của em trong cuộc sống của anh. Không, mãi đến khi em rời đi, anh mới nhận ra người anh thực sự thích là em. An Tâm, An Tâm đối với anh chỉ là cảm giác không cam lòng của tuổi trẻ. Bây giờ cô ấy cũng đã đi rồi, tại sao chúng ta không thể quay lại như trước?"

Trước kia, ánh mắt Hứa Hoan Nhan thoáng qua chút mơ hồ.

Những ngày trước đây, từng ngày đối với cô đều là sự giày vò, cô không muốn quay lại chút nào.

Cô nghiêng người né tránh bàn tay anh, giọng nói càng thêm lạnh lùng.

"Bùi Tòng Văn, anh tự nghe lại những gì mình vừa nói đi. Anh đối với tôi chỉ là thói quen, giống như một người giúp việc, chỉ là không có người giúp việc nào giống tôi, vì anh mà ngay cả mạng sống cũng không cần."

"Anh thực sự nhận ra mình thích tôi sao? Anh tự nghe những lời đó, bản thân anh có tin được không?"

Sắc mặt Bùi Tòng Văn tái nhợt đi, từ khi cô 18 tuổi bước vào nhà họ Bùi, cô chưa bao giờ thấy anh u ám như lúc này.

Bùi Tòng Văn từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, cao cao tại thượng.

Bây giờ khuôn mặt anh trở nên khó coi như vậy, chẳng qua là vì cô không giống như trước đây chiều theo ý anh, mà trực tiếp vạch trần suy nghĩ thật sự trong lòng anh.

Cô không nhìn anh thêm một lần, quay người rời đi.

Nhưng vừa ra khỏi phòng tranh, cô bất ngờ nhận được cuộc gọi từ mẹ Bùi.

Nhắc đến mẹ Bùi, trong lòng Hứa Hoan Nhan chỉ có sự biết ơn.

Dù sao thì cũng chính mẹ Bùi đã cho cô cơ hội để báo ơn, khi đó Hứa Hoan Nhan vừa vào đại học, trả học phí xong thì chẳng còn lại bao nhiêu.

Hứa Hoan Nhan cũng không muốn nợ nhà họ Bùi, có thể dùng năm năm báo ơn để trả hết số tiền mà họ đầu tư vào cô là cách tốt nhất.

Không nghi ngờ gì, đó là phương pháp tốt nhất.

Về tình lẫn lý, cô đều nên đến thăm mẹ Bùi.

Phó Trường Thâm lo lắng nhìn cô.

"Em và nhà họ Bùi đã sòng phẳng từ lâu, không cần thiết phải đến đó nữa. Lỡ đâu họ lại gây khó dễ cho em thì sao?"

Sau khi được nhận nuôi, bố mẹ nuôi của Phó Trường Thâm đã đưa anh ấy trải nghiệm nhiều chuyện ở các gia đình danh giá, đồng thời dạy cho anh ấy nhiều đạo lý.

Báo ơn không nhất thiết phải là cách giúp Bùi Tòng Văn vượt qua nỗi đau tình cảm, nhưng mẹ Bùi lại bắt một cô gái từ bỏ tương lai và học hành để lãng phí năm năm trong hôn nhân.

Thật sự rất quá đáng.

Phó Trường Thâm đã nói đúng.

Mẹ Bùi nói chuyện xã giao với Hứa Hoan Nhan một hồi, sau đó chuyển đề tài sang Bùi Tòng Văn, lời nói ám chỉ muốn cô cho anh thêm một cơ hội.

Thật ra Phó Trường Thâm nói không sai, vết thương tình cảm của Bùi Tòng Văn là do anh và An Tâm tự gây ra, nhưng lại bắt người vô tội là cô phải kéo anh ra khỏi đó, để rồi chuyện học hành tiêu tan, tương lai mất sạch, tự do cũng không còn.

Lại còn mỹ danh gọi là báo ơn, để cô chịu cảnh giày vò suốt năm năm, rồi còn bắt cô phải biết ơn nhà họ Bùi.

Trên đời làm gì có chuyện tốt đẹp như thế.

Thật ra ban đầu cô cũng không muốn, nếu cô có thể học xong đại học thuận lợi rồi ra nước ngoài du học, chỉ cần chậm hơn việc trả ơn một hai năm, cô cũng có thể trả lại nhà họ Bùi cả vốn lẫn lãi.

Chỉ là bà Bùi quá nuông chiều con trai mình, không chịu nổi việc Bùi Tòng Văn chịu một chút khổ sở, nên mới nôn nóng lôi cô vào.

Cuộc đời con trai bà không thể bị hủy hoại vì chuyện nhỏ này, nhưng cuộc đời cô có bị hủy hoại hay không, căn bản chẳng ai quan tâm.

Chương 19

Mẹ Bùi nhìn cô gái trước mặt ngày càng trưởng thành và xinh đẹp, trong lòng ngoài sự hài lòng còn có chút tiếc nuối.

Hài lòng vì người như cô làm con dâu nhà họ Bùi cũng không tệ.

Tiếc nuối vì ngày trước Bùi Tòng Văn chỉ một lòng thích An Tâm, nên mới bỏ lỡ một cô con dâu tốt như vậy.

Nhưng bây giờ Bùi Tòng Văn cũng đã cắt đứt với An Tâm, nếu Hứa Hoan Nhan có thể quay lại làm con dâu nhà họ thì thật rất tốt.

Nghe xong lời của mẹ Bùi, Hứa Hoan Nhan không nói gì, chỉ đặt tấm thẻ ngân hàng đã chuẩn bị sẵn lên bàn trước mặt bà.

"Số tiền trong này gấp đôi số tiền nhà họ Bùi đã tài trợ cháu năm xưa. Nếu không có chuyện báo ơn đó, chỉ cần chậm hơn hai năm, cháu đã có thể trả cả vốn lẫn lãi cho nhà họ Bùi rồi."

Nhà họ Bùi luôn thích làm việc thiện, người được tài trợ cũng không chỉ mình cô, tiền mỗi lần đều được chuyển định kỳ vào tài khoản ngân hàng của họ.

Nhà họ Bùi cũng không tìm những người được tài trợ kia, bắt họ phải báo ơn.

Có lẽ do cô quá đơn thuần, vừa hay tự mình dâng đến tận cửa.

Bây giờ cô cũng đã nhận ra, nhưng chẳng còn tâm trí mà so đo thêm.

Nói xong cô cũng không để ý phản ứng của mẹ Bùi, cầm thẻ ngân hàng rồi rời đi.
 
Back
Top Bottom