Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chúng Ta, Người Lạ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNxCwJEuvUCcPIzzE86Wid4NKLFMI-jfXwu4l4CT0woZIR8vBzF8ulVBddq9ksXLJ0q-KYgvpd77mWFr3TVR40PxRB7s0CghWT8Tr6PL6HbFTnCIxeeKJ5WPzG_-GTtu5I33V3VEzJW6JSpHpKnmsae=w215-h322-s-no-gm

Chúng Ta, Người Lạ
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Ngược
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

6 giờ tối, Hứa Hoan Nhan đã chuẩn bị xong sáu món mặn một món canh theo khẩu vị của Bùi Tòng Văn.

7 giờ tối, Hứa Hoan Nhan đã chuẩn bị nước tắm và đặt sẵn hoa hồng cùng hương liệu mà Bùi Tòng Văn yêu thích.

8 giờ tối, Hứa Hoan Nhan đặt sẵn đôi dép của Bùi Tòng Văn ở lối vào.

9 giờ tối, cánh cửa được Bùi Tòng Văn đẩy mở. Cô bước tới, vừa đón lấy áo vest của anh, vừa đặt đôi dép ngay trước mặt anh. Sau khi treo áo vào tủ quần áo bên cạnh, cô khẽ hỏi anh muốn tắm trước hay ăn trước.

Anh vừa nhìn vào điện thoại vừa hờ hững trả lời: "Tắm trước".​
 
Chúng Ta, Người Lạ
Chương 1



6 giờ tối, Hứa Hoan Nhan đã chuẩn bị xong sáu món mặn một món canh theo khẩu vị của Bùi Tòng Văn.

7 giờ tối, Hứa Hoan Nhan đã chuẩn bị nước tắm và đặt sẵn hoa hồng cùng hương liệu mà Bùi Tòng Văn yêu thích.

8 giờ tối, Hứa Hoan Nhan đặt sẵn đôi dép của Bùi Tòng Văn ở lối vào.

9 giờ tối, cánh cửa được Bùi Tòng Văn đẩy mở. Cô bước tới, vừa đón lấy áo vest của anh, vừa đặt đôi dép ngay trước mặt anh. Sau khi treo áo vào tủ quần áo bên cạnh, cô khẽ hỏi anh muốn tắm trước hay ăn trước.

Anh vừa nhìn vào điện thoại vừa hờ hững trả lời: "Tắm trước."

Kim phút trên chiếc đồng hồ treo tường nhích thêm nửa vòng, Bùi Tòng Văn khoác áo choàng, vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm. Hứa Hoan Nhan bên cạnh vội vàng đưa áo ngủ cho anh, nhân lúc anh thay đồ, cô vào bếp bưng đồ ăn vừa hâm nóng ra bàn.

Những việc cô làm từ lâu đã trở thành thói quen đối với Bùi Tòng Văn. Hôm nay tâm trạng anh rất tốt, luôn chăm chú vào điện thoại như đang nhắn tin với ai đó.

Khi cô đi ngang qua anh để bày bát đũa, thoáng nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, tên "An Tâm" hiện rõ trên giao diện.

Cô lặng lẽ dời ánh mắt, quay người vào bếp. Bỗng nhiên, chiếc điện thoại trong túi cô reo lên.

Hứa Hoan Nhan lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên hai chữ "mẹ Bùi".

Ngay khi kết nối, giọng của mẹ Bùi đã vang lên từ đầu dây bên kia.

"Hoan Nhan, con thật sự muốn ly hôn với Tòng Văn sao?"

Hứa Hoan Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh đèn tường, một đóa hoa quỳnh lặng lẽ nở rộ.

Sau một lúc lâu, cô nhẹ giọng nói: "Bác à, bác cũng biết mà, con và anh ấy ở bên nhau chỉ vì bản hợp đồng đó. Giờ hợp đồng đã hết hạn, hơn nữa An Tâm cũng đã ly hôn và trở về nước, gần đây anh ấy rất vui, không còn cần con nữa."

Mẹ Bùi ở đầu dây bên kia thở dài một hơi, giọng đầy tiếc nuối.

"Những năm qua con đã chịu nhiều thiệt thòi rồi, bao nhiêu khó khăn con phải gánh mẹ đều biết cả. Mẹ cứ nghĩ rằng ngần ấy năm con hy sinh sẽ khiến nó yêu con, nhưng kết quả... Thôi, dù sao giờ An Tâm cũng đã trở về, mẹ không cần lo lắng cho nó nữa. Năm năm trước, con vì Tòng Văn mà từ bỏ việc ra nước ngoài học lên cao, nếu giờ con vẫn muốn đi, mẹ có thể sắp xếp giúp con."

Hứa Hoan Nhan nhìn đóa hoa quỳnh đã nở rộ, ánh mắt thoáng chút thất thần.

Năm năm qua vì Bùi Tòng Văn, cuộc đời cô đã bị đình trệ quá lâu, đã đến lúc tiếp tục tiến về phía trước.

Vì vậy cô khẽ gật đầu: "Vậy con cảm ơn bác, xin hãy giúp con sắp xếp. Con muốn rời đi càng sớm càng tốt."

Kết thúc cuộc gọi, đóa hoa quỳnh bên ngoài cửa sổ lặng lẽ tàn úa, giống như cuộc hôn nhân năm năm của cô cũng đã đi đến hồi kết.

Gia đình cô nghèo khó, chính tập đoàn Bùi Thị đã tài trợ để cô tiếp tục việc học, giúp cô thành công trong học vấn và giành được suất trao đổi du học duy nhất của trường.

Vì điều đó, trước khi đi du học, cô đã đặc biệt đến nhà họ Bùi để bày tỏ lòng cảm ơn.

Bùi Thị tài trợ cho không chỉ mình cô, nhưng cô là người đầu tiên đến cảm ơn.

Điều này khiến mẹ Bùi vốn định nói qua loa vài câu rồi tiễn cô đi, không khỏi nhìn cô thêm mấy lần. Sau khi nghe xong ý định của cô, bà im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng.

"Nếu con thật sự muốn báo đáp, hãy giúp bác một việc."

Từ lời kể của mẹ Bùi, Hứa Hoan Nhan biết được câu chuyện giữa Bùi Tòng Văn và An Tâm.

Bùi Tòng Văn là con cưng phú nhị đại, An Tâm cũng tiểu thư con nhà quyền quý, cả hai đều xuất thân từ gia tộc danh giá, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.

Ai cũng nhận ra Bùi Tòng Văn thích An Tâm, nhưng vì một câu nói của An Tâm rằng mình muốn có một tình yêu nhẹ nhàng, chậm rãi và lâu bền, nên anh luôn âm thầm bảo vệ cô ta.

Cuối cùng, khi cả hai tốt nghiệp đại học, Bùi Tòng Văn nghĩ rằng thời cơ đã đến và định tỏ tình thì An Tâm lại đột nhiên có bạn trai và ra nước ngoài cùng người đó.

Không thể tin được, anh lập tức đuổi theo cô ta đến sân bay trong đêm, nhưng giữa đường thì gặp tai nạn giao thông.

Khi anh tỉnh lại sau ca phẫu thuật, An Tâm đã ở nước ngoài và kết hôn chóng vánh với người kia.

Từ đó, cả ngày anh đều co ro trong nhà uống rượu, một thiếu gia giàu có tốt đẹp lại bị dằn vặt đến mức không còn hình dáng ban đầu.

Đúng lúc này, Hứa Hoan Nhan đến tìm, mẹ Bùi quyết định để cô giúp anh thoát khỏi mối tình đó.

Vì để báo đáp, Hứa Hoan Nhan từ bỏ cơ hội ra nước ngoài học lên cao, ký với mẹ Bùi một bản hợp đồng kéo dài năm năm.

Trong một bữa tiệc, cô cố tình gặp gỡ Bùi Tòng Văn, giả vờ phải lòng anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, rồi bắt đầu điên cuồng theo đuổi anh.
 
Chúng Ta, Người Lạ
Chương 2



Từ đó, cả giới thượng lưu đều biết bên cạnh Bùi Tòng Văn có một người phụ nữ yêu anh đến cuồng si.

Bùi Tòng Văn cũng dần quen với sự chăm sóc của cô, nhưng mãi vẫn không bước thêm một bước nào.

Cho đến một đêm, anh và vài người bạn đánh cược trên du thuyền: Bạn gái của ai có thể nhảy xuống biển tìm lại chiếc nhẫn mà họ ném xuống thì sẽ được tặng mảnh đất ở phía Bắc thành phố.

Hứa Hoan Nhan biết rõ để giành được mảnh đất đó, anh đã mấy đêm liền không chợp mắt.

Khi mọi người vì sóng lớn mà e sợ thoái lui, cô không chút do dự nhảy xuống biển.

Đó là lần đầu tiên Bùi Tòng Văn mất bình tĩnh vì cô. Anh ôm chặt lấy cô vừa được kéo lên, lời nói đầy sợ hãi và run rẩy.

"Hứa Hoan Nhan, chúng ta kết hôn đi, anh sẽ cố gắng yêu em."

Nhưng sau này, Hứa Hoan Nhan mới biết, đêm đó anh cầu hôn cô chỉ vì An Tâm đã đăng một bài viết trên mạng xã hội về khoảnh khắc âu yếm dưới ánh cực quang cùng chồng cô ta.

Dù vậy, để hoàn thành bản hợp đồng, để kéo An Tâm ra khỏi trái tim anh, cô vẫn hết sức chăm sóc Bùi Tòng Văn.

Cô nấu ăn cho anh, chăm sóc nhà cửa một cách tỉ mỉ. Khi biết rằng ước nguyện sinh nhật hồi nhỏ của anh là được nhìn thấy sao băng, nhưng vì bố mẹ bận rộn công việc mà chưa bao giờ đưa anh đi xem, cô đã dành nửa năm để tìm kiếm ngọn núi tốt nhất để quan sát sao băng.

Nhưng đêm đó, cô đợi cả đêm mà Bùi Tòng Văn vẫn không xuất hiện.

Sau này cô mới biết, anh đã đi tìm An Tâm.

Lúc đó, hôn nhân của An Tâm đã bắt đầu gặp vấn đề, và từ ngày đó, mỗi tuần anh đều ra nước ngoài một lần, mỗi lần đều chuẩn bị những món quà thú vị và độc đáo, mang đến tận cửa nhà An Tâm, làm cô tâ vui lòng nhưng không để cô biết.

Ngày An Tâm trở về nước, anh đã lái xe tốc độ cao để có thể gặp cô ta ngay khi cô ta vừa đến, thế nhưng đã gặp tai nạn giao thông.

Hứa Hoan Nhan thức trắng ba ngày ba đêm chăm sóc anh, nhưng anh vẫn hôn mê bất tỉnh, trong khi lại gọi tên An Tâm hơn cả ngàn lần trên giường bệnh.

Khoảnh khắc đó, cuối cùng Hứa Hoan Nhan cũng hiểu nhiệm vụ mà mẹ Bùi giao cho cô, cô vĩnh viễn không thể hoàn thành được.

May mắn là hợp đồng cũng sắp hết hạn, An Tâm cũng đã ly hôn và trở về nước.

Cuối cùng Bùi Tòng Văn cũng đợi được người anh yêu, còn cô thì cũng đã đến lúc rời đi.

Chương 2

"Em đang gọi điện với ai vậy?"

Thấy Hứa Hoan Nhan mãi không ra ngoài, Bùi Tòng Văn đứng dậy đi vào bếp tìm cô, nhưng lại thấy cô đứng đó, nhìn điện thoại mà ngẩn ngơ.

Cô mới hoàn hồn lại, bình tĩnh nói: "Không có ai cả."

Đêm khuya yên tĩnh, nghe tiếng thở nhẹ nhàng của Bùi Tòng Văn bên cạnh, Hứa Hoan Nhan mở mắt nhìn lên trần nhà, một đêm không ngủ.

Sáng hôm sau, nhìn thấy bữa ăn sáng là món Âu, Bùi Tòng Văn không khỏi nhíu mày.

"Em biết là anh không thích ăn món Âu mà, sao hôm nay lại làm những món này?"

Cô cúi đầu, dùng nĩa xiên một miếng bít tết cho vào miệng, nhai từ từ.

"Trong tủ lạnh chỉ còn những món này thôi."

Thực ra không phải vậy, chỉ là cô đang chuẩn bị cho việc đi du học, nên nghĩ rằng mình nên thích ứng với hương vị trước.

May mắn là người đàn ông đối diện cũng không nghĩ nhiều, anh đặt điện thoại xuống bàn, nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý, như thể đang chờ đợi tin nhắn của ai đó.

Không cần hỏi, cô cũng biết anh đang chờ ai.

Đột nhiên điện thoại rung, anh lập tức cầm lên.

An Tâm có vẻ đã gửi một cái gì đó khiến anh vui mừng, khóe môi vốn lạnh lùng của anh cũng nhếch lên một chút.

Hứa Hoan Nhan lặng lẽ nhìn anh một lúc, rồi mới lấy ra tờ hợp đồng ly hôn đã chuẩn bị từ lâu.

Kể từ khi ký hợp đồng, cô đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này, giờ cuối cùng cô cũng sẽ giải thoát.

"Bùi Tòng Văn, chúng ta ly hôn đi."

Cô bình tĩnh lên tiếng, giọng điệu thản nhiên như đang bàn về thời tiết hôm nay.

Bùi Tòng Văn dồn hết tâm trí vào cuộc trò chuyện với An Tâm, thậm chí không nghe rõ cô nói gì, lập tức qua loa đáp: "Ừ."

Hứa Hoan Nhan không hề ngạc nhiên, bởi suốt năm năm qua anh luôn đối xử với cô như vậy, như gần như xa.

Giờ đây An Tâm đã trở về nước, anh đã rút nốt sự chút chú ý cuối cùng dành cho cô.

Cô lật đến trang cuối của bản thỏa thuận, đưa cùng cây bút đến trước mặt anh, chỉ vào chỗ cần ký: "Anh ký vào đây đi."

"Ừ."

Anh bận trò chuyện, không thèm nhìn, một tay cầm bút ký tên vào chỗ cô chỉ, tay kia vẫn tiếp tục gõ chữ trên điện thoại.

Hứa Hoan Nhan cất bản thỏa thuận, nói tiếp: "Bùi Tòng Văn, sau một tháng chờ đợi để suy nghĩ lại, em sẽ rời đi."

Bùi Tòng Văn vẫn chỉ ậm ừ, sau đó đặt d.a.o nĩa xuống, đứng dậy định rời đi.
 
Chúng Ta, Người Lạ
Chương 3



Nhìn bóng lưng anh, Hứa Hoan Nhan vẫn không kìm được mà gọi anh lại.

"Bùi Tòng Văn, anh có biết vừa rồi em nói gì không?"

Anh khựng lại, quay đầu nhìn cô với vẻ khó hiểu.

"Chẳng phải là chuyện gửi vật tư đến viện phúc lợi sao? Bản hợp đồng em vừa bảo anh ký cũng là về chuyện đó mà? Em đã nói chuyện này vài hôm trước rồi, có chuyện gì à?"

Cô tự giễu cười trong lòng, hợp đồng về vật tư cô đã tìm anh ký từ tháng trước rồi.

Quả nhiên anh chẳng quan tâm đến cô, cũng chẳng hề nghe rõ lời cô nói, nhưng điều đó giờ không còn quan trọng nữa.

Cứ thế này đi.

Bùi Tòng Văn, cứ thế này, sau này anh hãy sống thật tốt bên An Tâm.

Vậy nên cô cười nhạt: "Không có gì."

Buổi chiều, Hứa Hoan Nhan lái xe theo xe tải chở vật tư đến cô nhi viện.

Xong việc, cô đến văn phòng viện trưởng để chào tạm biệt.

"Viện trưởng, con sắp ra nước ngoài học thạc sĩ rồi."

Viện trưởng nghe xong rất vui mừng cho cô, Hứa Hoan Nhan vốn là sinh viên xuất sắc của khoa mỹ thuật, năm xưa cô từ bỏ cơ hội ra nước ngoài, bà còn tiếc nuối rất lâu.

"Hoan Nhan à, thế này thật tốt quá." Viện trưởng nắm tay cô cười rạng rỡ, nhưng rồi như nghĩ ra điều gì, lại lộ vẻ lo lắng: "Nhưng con ra nước ngoài học, chẳng phải sẽ phải yêu xa với Tòng Văn sao? Yêu xa khó khăn lắm đấy."

Hứa Hoan Nhan nhìn mấy đứa trẻ đang chơi đùa chạy nhảy phía xa, lắc đầu.

"Không phải yêu xa, con đã ly hôn với anh ấy rồi."

Viện trưởng sững người, rồi thở dài một tiếng.

"Quả nhiên năm xưa cô không nhìn nhầm, cuộc hôn nhân này của hai con không thể kéo dài. Nếu cậu ấy thật sự yêu con, làm sao mà nhiều năm như vậy lại không về đây cùng con chứ? Ly hôn rồi cũng tốt."

Bà ôm lấy người trước mặt với sự yêu thương, nhẹ nhàng an ủi.

Hứa Hoan Nhan cũng mỉm cười ôm lại viện trưởng.

Đúng vậy, ly hôn thật tốt.

Chương 3

Sau khi trở về từ cô nhi viện, Hứa Hoan Nhan đi thẳng lên lầu, bước vào phòng thay đồ bắt đầu thu dọn hành lý.

Cũng lúc này cô mới phát hiện quần áo của mình ít đến đáng thương.

Chỉ có vài bộ mà mẹ Bùi tặng khi cô vừa cưới về, còn người chồng năm năm qua của cô chưa bao giờ nghĩ đến việc mua cho cô một bộ quần áo nào.

Sau khi thu dọn xong quần áo, Hứa Hoan Nhan mang hết những món quà đã tặng Bùi Tòng Văn trong những năm qua đi bán đồng nát.

Những năm qua, để lấy lòng anh, cô cẩn thận chuẩn bị rất nhiều món quà sinh nhật, nhưng anh chưa bao giờ thèm nhìn chúng lấy một lần.

Những món quà này đều bị vứt qua một bên, phủ một lớp bụi dày.

Nhìn chiếc xe đồng nát rời đi, cô vừa định quay về biệt thự thì từ phía sau vang lên một tiếng còi xe.

Quay đầu lại, cô thấy một chiếc Maybach đỗ trước mặt mình.

Một người phụ nữ mặc váy đỏ bước xuống từ trên xe, chính là em chồng cô, Bùi Dao.

Bùi Dao nhìn theo chiếc xe đồng nát đang rời đi, hừ lạnh một tiếng, rồi quay lại nhìn cô từ đầu đến chân.

"Đúng là người xuất thân từ gia đình nghèo hèn, ngay cả giấy bìa cũng phải mang đi bán."

Hứa Hoan Nhan không thèm nhìn cô ta, xoay người định rời đi.

Nụ cười chế nhạo trên mặt Bùi Dao đột nhiên biến mất, cô ta bước nhanh tới định tóm lấy cô.

"Hứa Hoan Nhan!"

Từ khi Hứa Hoan Nhan gả vào nhà họ Bùi, cô luôn hạ mình để lấy lòng họ, chưa bao giờ tỏ thái độ lạnh nhạt như vậy với cô ta.

Giờ đây dám đối xử với cô ta như vậy, một cơn giận dữ lập tức bùng lên trong lòng Bùi Dao.

"Tai chị điếc rồi à, tôi nói chuyện với chị mà chị không nghe thấy sao?!"

Hứa Hoan Nhan quay đầu gạt tay cô ta ra, trong mắt thoáng hiện vẻ khó chịu.

Bùi Dao trước nay luôn không thích cô, cho rằng với thân phận như cô hoàn toàn không xứng đáng gả vào nhà họ Bùi.

Vì vậy mà suốt năm năm sau khi kết hôn, cô ta luôn nhằm vào cô, lúc thì đổ hết bữa sáng cô làm, lúc thì giẫm bẩn quần áo cô giặt.

Giờ đây cuối cùng cô đã sắp được giải thoát, cô cũng không muốn tiếp tục hạ mình lấy lòng đối phương nữa.

Bùi Dao vốn định tiếp tục bùng nổ, nhưng lại như nghĩ đến điều gì đó, bật cười nhìn cô một cái.

"Với loại người như chị, bán thêm chút giấy bìa cũng tốt. Chị còn chưa biết đúng không, ánh trăng sáng của anh tôi đã trở về, cuối cùng con chim sẻ chiếm tổ phượng hoàng như chị cũng sắp phải cút đi rồi."

Lời vừa dứt, phía sau cô ta có một người phụ nữ mặc váy trắng bước xuống.

Đây là lần đầu tiên Hứa Hoan Nhan gặp An Tâm.

Đôi mắt đào hoa chứa đựng vẻ dịu dàng, mái tóc dài đen mượt buông xõa tự nhiên, làn da trắng sứ, mặc một chiếc váy trắng đơn giản, không đeo bất kỳ món trang sức nào nhưng vẫn toát lên một khí chất lạ thường.

Năm năm hôn nhân đổ vỡ không để lại bất kỳ dấu vết nào trên người cô ta.
 
Chúng Ta, Người Lạ
Chương 4



Thảo nào khiến Bùi Tòng Văn nhớ nhung nhiều năm như vậy.

Nghe vậy, An Tâm bước tới kéo tay Bùi Dao, giọng nói dịu dàng: "Dao Dao, đừng nói cô Hứa như vậy, cô ấy mới là chị dâu của em."

"Chị dâu gì chứ, chị An Tâm, em đã nói với chị trên xe rồi, anh em luôn thích chị, nhiều năm nay vẫn nhớ nhung chị. Mỗi tuần anh ấy đều ra nước ngoài một lần để tìm chị, những món quà đó đều là anh ấy mua cho chị, chị còn không nhìn ra được tình cảm của anh ấy dành cho chị sao?"

Bùi Dao nói xong, lại quay sang ra lệnh với người phụ nữ trước mặt: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau mang hành lý của chị An Tâm vào đi. Anh tôi đã đồng ý rồi, muốn chị An Tâm ở đây."

Hứa Hoan Nhan liếc nhìn đống hành lý, không thèm quan tâm, đi thẳng vào trong.

Điều này khiến Bùi Dao tức đến mức giậm chân ngay tại chỗ.

Cuối cùng vẫn là tài xế mang hành lý vào, Bùi Dao vừa định tức giận tiếp tục gây sự thì Bùi Tòng Văn vội vã bước vào từ bên ngoài.

Ánh mắt rơi vào An Tâm đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, anh như thở phào nhẹ nhõm, rồi quay sang Hứa Hoan Nhan ở bên kia nói.

"Nhà của An Tâm đã lâu không ở, cần phải sửa chữa lại, nên mấy ngày tới cô ấy sẽ ở đây."

Hứa Hoan Nhan không nói gì.

Trong sự im lặng, An Tâm cắn môi đứng dậy, khuôn mặt đầy vẻ bất an: "Tòng Văn hay là em cứ đi thì hơn, dù sao đây cũng là phòng cưới của hai người, trông cô Hứa có vẻ không được vui..."

Bùi Tòng Văn lập tức đưa tay ngăn cô ta lại: "Không cần đi, cô ấy rất rộng lượng, sẽ không tức giận vì chuyện nhỏ nhặt này đâu."

Lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, Hứa Hoan Nhan lên tiếng, khóe môi mang theo một nụ cười.

"Đúng là tôi không tức giận vì chuyện nhỏ này. Cô An, cô cứ yên tâm ở đây đi."

Dù sao thì ngôi nhà này sớm muộn cũng thuộc về An Tâm.

Chương 4

Dường như sợ An Tâm sẽ rời đi, Bùi Tòng Văn lập tức bảo người giúp việc mang hành lý của cô ta vào phòng lớn nhất.

Bùi Dao thấy vậy thì đắc ý quay đầu nhìn Hứa Hoan Nhan bên cạnh: "Đến nước này rồi, chị còn đứng đó làm gì, mau đi nấu cơm đi. À phải rồi, chị An Tâm không ăn cay được, làm món thanh đạm một chút."

Trong ngôi nhà này, dù có người giúp việc, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn là Hứa Hoan Nhan tự tay nấu ăn.

Chỉ vì Bùi Tòng Văn yêu cầu cao, lại kén ăn, ngay cả món do đầu bếp Michelin làm cũng không chịu ăn, chỉ có món cô nấu là miễn cưỡng nuốt được.

Nhưng dù có dồn bao nhiêu tâm sức thì Bùi Tòng Văn cũng chỉ ăn qua loa vài miếng, thỉnh thoảng Bùi Dao cũng qua ăn, nhưng luôn vừa ăn vừa chê bai.

Lúc này, cô khẽ lắc đầu, nói ra bốn chữ khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

"Tôi không nấu được."

Nghe thấy Hứa Hoan Nhan từ chối, Bùi Tòng Văn theo phản xạ quay sang nhìn cô.

Trong ký ức của anh, cô chưa bao giờ trái ý người nhà anh, đây là lần đầu tiên cô từ chối.

Anh vừa định mở miệng thì bên cạnh An Tâm đã đỏ hoe đôi mắt đẹp, cúi đầu cắn môi.

"Là do em không đúng, em không nên chuyển vào đây. Dù sao em cũng chỉ là người ngoài, không tiện để cô Hứa nấu ăn cho em."

Nói xong, cô ta quay người định lên lầu thu dọn hành lý, nhưng bị Bùi Tòng Văn từ phía sau giữ lại.

"Không liên quan gì đến em."

Nói xong, anh quay sang Hứa Hoan Nhan, giọng trầm xuống: "Không phải em nói mình không giận sao, bây giờ là có ý gì?"

Hứa Hoan Nhan khẽ giơ tay mình lên, ngón trỏ và ngón áp út đều dán một miếng băng cá nhân.

"Em bị thương rồi, khoảng thời gian này không thể đụng nước."

Thực ra cô hoàn toàn không bị thương, chỉ là hợp đồng đã kết thúc, cô cũng không muốn tốn tâm sức vào Bùi Tòng Văn nữa, nên cố tình dán vài miếng băng cá nhân lên tay, lấy cớ bị thương để từ chối nấu ăn.

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Trước đây mọi việc trong nhà đều do một mình Hứa Hoan Nhan quán xuyến, nên giúp việc trong biệt thự thường tan làm đúng giờ.

Bây giờ, ngoài cô ra, trong nhà không còn ai biết nấu ăn.

Dù có gọi giúp việc quay lại, thì cũng đã quá muộn.

Bùi Dao không vui, nhíu mày trách móc: "Chị bị thương sao không nói sớm, có phải cố tình để chúng tôi nhịn đói không?"

Cô ta định tiến lên chỉ trích, nhưng An Tâm bên cạnh vội vàng kéo lại.

"Dao Dao, đừng như vậy."

An Tâm nhìn Bùi Tòng Văn bên cạnh: "Anh Tòng Văn lâu nay đi nước ngoài, em luôn nhớ nồi lẩu ở cổng trường cấp ba. Nhớ hồi đó tan học muộn, chúng ta thường xuyên đi ăn, hay tối nay mình ăn lẩu nhé?"

Yêu cầu của An Tâm, Bùi Tòng Văn tất nhiên không từ chối, giọng anh dịu dàng: "Được, anh sẽ đưa em đi."

Khi cả nhóm đi, họ tiện thể dẫn theo Hứa Hoan Nhan.

Trên đường, Bùi Tòng Văn vừa lái xe vừa trò chuyện với hai người ngồi ghế sau.
 
Chúng Ta, Người Lạ
Chương 5



Nói đến chuyện thời cấp ba, An Tâm càng nói càng vui, thỉnh thoảng Bùi Dao cũng chen vào vài câu.

Nói đến chỗ vui, ba người không nhịn được bật cười.

Cười được một nửa, An Tâm đột nhiên như nhớ ra điều gì, mỉm cười nhìn Hứa Hoan Nhan ngồi ghế phụ: "Cô Hứa, xin lỗi nhé, không phải chúng tôi cố ý lờ cô đi, chỉ là những ký ức đó cô không tham gia vào."

Không chỉ ký ức đó cô không tham gia, mà cả tương lai của họ, cô cũng sẽ không tham gia.

Hứa Hoan Nhan khẽ đáp một tiếng, lặng lẽ nhắm mắt lại.

Bùi Tòng Văn hiếm khi nhìn cô một cái, đột nhiên cảm thấy dường như cô có hơi thay đổi.

Đỗ xe xong, Hứa Hoan Nhan lấy cớ đi vệ sinh trước.

Cô hứng đầy nước lạnh trong tay rồi tạt lên mặt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương.

Mái tóc dài như tảo biển buông xõa tùy ý phía sau, làn da trắng lạnh dưới ánh đèn càng thêm mịn màng, nhưng không che giấu được sự mệt mỏi giữa đôi mày.

Cùng là năm năm hôn nhân, đôi mắt An Tâm tràn đầy sức sống, còn cô thì mệt mỏi không che giấu nổi.

Cố gắng thêm chút nữa, cô sẽ hoàn toàn tự do.

Cô tự nói với chính mình như vậy.

Khi quay lại phòng riêng, ba người họ đã gọi món xong.

"Nồi lẩu lấy nước trong, An Tâm không ăn thịt, thêm nhiều rau vào, không có ngò."

Bùi Tòng Văn vừa nhìn thực đơn vừa dặn dò nhân viên phục vụ bên cạnh.

Dù đã qua nhiều năm, anh vẫn nhớ rõ khẩu vị của An Tâm như vậy.

"Hoan Nhan, em có kỵ món nào không?"

Đã năm năm, đây là lần đầu tiên anh hỏi khẩu vị của mình. Hứa Hoan Nhan ngồi ở phía đối diện, lấy một tờ giấy lau bát đũa trước mặt.

"Ăn gì cũng được, trừ hải sản."

Bữa lẩu này, Bùi Tòng Văn chỉ luôn quan tâm đến An Tâm bên cạnh, anh hầu như không ăn được mấy miếng, nhưng liên tục gắp thức ăn cho cô ta.

Đang ăn được một nửa, bàn bên cạnh đột nhiên xảy ra cãi vã, cuối cùng càng lúc càng gay gắt, thậm chí đứng dậy lao vào đánh nhau.

Những vị khách xung quanh đều lao tới muốn ngăn cản.

Nhưng điều không ngờ là, một người trong số họ nóng tính đến mức bất ngờ cầm nồi lẩu đang sôi đổ về phía người kia.

Người đó lập tức né tránh.

Nhưng lệch vị trí, nồi lẩu lại đổ thẳng về phía bàn của họ!

Giữa tiếng hét chói tai, Bùi Tòng Văn nghiêng người theo bản năng ôm lấy An Tâm bên cạnh để bảo vệ.

Hứa Hoan Nhan không kịp tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn cả nồi nước lẩu nóng hổi đổ về phía mình...

Chương 5

"Aaaaa!"

Ngay lập tức, người Hứa Hoan Nhan bị nước lẩu nóng hổi tạt đầy, cánh tay trắng nõn của cô lập tức đỏ ửng, nổi đầy bọng nước. Cơn đau rát như hàng vạn mũi kim đ.â.m khắp cơ thể khiến cô không thể nói nổi một lời.

"Hoan Nhan!"

Bùi Tòng Văn vội buông An Tâm ra, bước nhanh về phía cô, lần đầu tiên trong mắt anh hiện lên vẻ hoảng loạn: "Có đau không? Để anh đưa em đến bệnh viện!"

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cơn đau lan khắp cơ thể, dốc hết sức cũng không thể nói nổi một lời.

"Trời ơi, chị An Tâm, sao chị bị thương nặng thế này!"

Nghe thấy vậy, sự chú ý của Bùi Tòng Văn lập tức chuyển sang An Tâm, anh càng hoảng hốt lao đến trước mặt cô ta. Chỉ thấy trên cánh tay trắng như tuyết của cô ta dính vài giọt dầu lẩu, trông "cực kỳ kinh khủng".

An Tâm rút tay về, mắt đỏ hoe, lắc đầu.

"Em không sao đâu. Cô Hứa trông nặng hơn nhiều, anh đưa cô ấy đi bệnh viện trước đi."

"Sao mà không nặng? Từ nhỏ chị đã quen được chiều chuộng, xước một chút da thôi cũng khóc cả ngày. Anh, còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau đưa chị An Tâm đến bệnh viện đi!"

Bùi Dao sốt ruột đến mức giậm chân, còn không quên chỉ tay cảnh cáo đám người kia: "Tôi nói các người bị làm sao đấy, muốn cãi thì ra ngoài mà cãi. Các người làm chị An Tâm bị thương, anh tôi sẽ không tha cho các người đâu!"

Lúc này, An Tâm cũng không thể chịu nổi cơn đau, bắt đầu rưng rức khóc, nhưng vẫn cố chấp nói: "Không sao đâu, anh Tòng Văn anh cứ đi xem cô Hứa đi, cô ấy bị nặng hơn nhiều."

Bộ dáng này khiến anh đau lòng không nghi ngờ gì nữa. Anh không còn để tâm đến dáng vẻ thảm hại của Hứa Hoan Nhan, bế ngang An Tâm lên rồi rời đi.

Trước khi đi, anh như vừa nhớ ra điều gì, quay sang Hứa Hoan Nhan với vẻ áy náy.

"Từ nhỏ An Tâm đã quen được chiều chuộng, sợ đau. Chỗ này cách bệnh viện không xa, em tự bắt xe đến bệnh viện đi nhé."

Mãi đến khi bóng dáng ba người họ khuất hẳn khỏi tầm mắt, Hứa Hoan Nhan mới sực tỉnh, vừa cố gắng chịu đau vừa hít một hơi lạnh.

Thấy cô bị thương nghiêm trọng như vậy mà còn bị bỏ lại, một nhân viên phục vụ đứng gần đó lập tức tiến lên với vẻ cảm thông, vừa xin lỗi cô vừa làm sơ cứu cho vết thương trên người cô.

Sau khi uống thuốc giảm đau, cuối cùng cơn đau trên người cô cũng dịu bớt phần nào, ít nhất không còn đau đến mức không nói nổi nữa.
 
Chúng Ta, Người Lạ
Chương 6



Mượn một bộ quần áo từ nhân viên phục vụ để thay, cô run rẩy bước ra ngoài bắt xe đến bệnh viện.

Bác sĩ cầm bông gạc, vừa ấn những chỗ nổi bọng nước, vừa dặn cô phải bôi thuốc mỗi ngày để không bị để lại sẹo.

Hứa Hoan Nhan đau đến mức nhắm chặt mắt, bên cạnh có hai y tá vừa đẩy xe vừa đi ngang qua cô.

"Nói thật chứ, tổng giám đốc Bùi đúng là đối xử với cô An quá tốt. Chỉ bị bỏng vài giọt dầu lẩu mà đã bao cả tầng bệnh viện, còn mời toàn bộ chuyên gia da liễu đến hội chẩn."

"Đúng thế, vết thương nhỏ xíu như thế, đến muộn một chút cũng chẳng sao. Giá mà tôi cũng có người đàn ông chu đáo như vậy thích tôi thì tốt biết mấy."

"Hahaha, thôi đừng mơ nữa, kiểu đàn ông này vạn năm mới gặp được một lần."

Vạn năm khó gặp?

Hứa Hoan Nhan khẽ cười.

Bỏ lại người vợ bị thương nặng, quay sang chăm sóc người khác chỉ bị thương nhẹ, anh đúng là vạn năm khó gặp thật.

Cho đến khi vết thương trên người được băng bó xong, cô mới cảm ơn bác sĩ rồi đứng dậy rời đi.

Vừa bước ra khỏi cửa bệnh viện, điện thoại của cô hiện lên một tin nhắn.

Mở ra xem, đó là thông báo nhập học từ ngôi trường cô đăng ký ở nước ngoài, nhắc cô chuẩn bị một tác phẩm nhập học khi đến trường báo danh.

Sau năm năm, Hứa Hoan Nhan lại một lần nữa cầm lấy cọ vẽ.

Mua xong cọ vẽ và vật liệu, Hứa Hoan Nhan không quay về nhà họ Bùi mà đi tới núi Lãm Nguyệt.

Phong cảnh núi Lãm Nguyệt rất đẹp, hồ nước yên ả nằm giữa những ngọn núi, mặt hồ phẳng lặng như gương, phản chiếu các dãy núi xung quanh, tựa như một bức tranh thiên nhiên tuyệt mỹ.

Khiến con người cảm thấy thư thái trong tâm hồn.

Cô hít một hơi thật dài, sự đè nén suốt năm năm qua phút chốc tan biến, chỉ còn lại cảm giác tự do lâu ngày không gặp.

Trong đầu lóe lên ý tưởng, ngòi bút chạm vào tờ giấy trắng tinh, chỉ trong chớp mắt, một bức tranh phong cảnh hiện lên trên giấy.

Không có ồn ào, không có khói bụi, chỉ còn tiếng chim hót khắp núi và tiếng gió nhè nhẹ.

Suốt ba ngày liền, cô đắm chìm trong khung cảnh tuyệt đẹp ấy.

Mãi đến khi xuống núi gửi tranh cho trường, Hứa Hoan Nhan mới mở điện thoại.

Ngay khoảnh khắc mở máy, vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đồng loạt hiện lên, chiếm đầy màn hình.

Tất cả đều là từ Bùi Tòng Văn.

Điều này trước giờ chưa từng xảy ra.

Trước đây chỉ có cô gọi điện và nhắn tin cho anh, chứ anh chưa bao giờ gọi cho cô, thậm chí cũng không bao giờ gọi lại những cuộc gọi nhỡ.

Đang lúc cô sững người, điện thoại của Bùi Dao gọi đến, vừa bấm nghe đã nghe thấy giọng chói tai từ đầu bên kia.

"Hứa Hoan Nhan, mấy ngày nay chị đi đâu vậy? Chị có biết anh tôi tìm chị đến phát điên không! Đừng tưởng làm vậy là có thể thu hút sự chú ý của anh tôi, chị mơ đi, vị trí nữ chủ nhân nhà họ Bùi chỉ có thể là chị An Tâm thôi!"

Mắng xong, Bùi Dao lập tức cúp máy.

Chỉ có Hứa Hoan Nhan cau mày.

Cô có nghe nhầm không?

Bùi Tòng Văn tìm cô phát điên? Tìm cô để làm gì?

Cô định hỏi xem Bùi Dao có nhầm không, nhưng 108 cuộc gọi nhỡ trên điện thoại lại thực sự cho thấy sự sốt ruột của Bùi Tòng Văn khi tìm cô.

Chương 6

Mang theo sự hoang mang đó, cô ôm bảng vẽ trở về nhà.

Vừa xuống xe, người giúp việc trong biệt thự đã chạy ra đón, trên mặt đầy vẻ vui mừng như vừa thoát chết, có mấy người suýt bật khóc.

"Phu nhân! Phu nhân ơi, cuối cùng cô cũng về rồi. Mấy ngày cô không có ở nhà, cả nhà loạn cả lên, chúng tôi làm gì tổng giám đốc Bùi cũng không hài lòng, ngày nào cũng nổi giận mấy chập..."

Nghe vậy, Hứa Hoan Nhan mới hiểu ra.

Hóa ra là thiếu sự chăm sóc của cô nên không quen.

Nhưng anh cũng nên tập quen đi, bởi rất nhanh thôi, cô sẽ rời đi hoàn toàn.

Quãng đời còn lại, anh sẽ phải sống cuộc sống không có cô.

Hứa Hoan Nhan trấn an người giúp việc, rồi bước chân vào biệt thự, chỉ thấy bên trong ngay cả đèn cũng không bật.

Bùi Tòng Văn ngồi một mình trên ghế sofa, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào lờ mờ, khiến đường nét anh tuấn của anh trông tối tăm không rõ ràng.

Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn cô chăm chú hồi lâu, giọng nói thoáng chút không vui.

"Mấy ngày nay em đã đi đâu?"

Cô vừa cởi áo khoác vừa nhàn nhạt đáp: "Đi lên núi lấy cảm hứng."

Người đàn ông nhíu mày: "Sao tự nhiên em lại hứng thú với vẽ tranh vậy?"

Không phải tự nhiên, cô vốn là sinh viên xuất sắc của khoa mỹ thuật.

Nếu không phải vì trả ơn, cô đã sớm ra nước ngoài học lên thạc sĩ, trở thành một họa sĩ xuất sắc rồi.

Nhưng những điều này cô không nói với Bùi Tòng Văn, chỉ cầm lấy cốc nước uống một ngụm, giọng nói hết sức hờ hững.

"Tự nhiên muốn vẽ thôi."

Thấy vậy, Bùi Tòng Văn xoa xoa trán: "Chuyện lần trước ở quán lẩu, anh không cố ý bỏ rơi em, chỉ là từ lúc con nhỏ An Tâm đã được nuông chiều, rất sợ đau, trầy xước một chút cũng khóc cả ngày. Anh và cô ấy lớn lên cùng nhau, đã quen chăm sóc cô ấy rồi, nên mới đưa cô ấy đến bệnh viện trước."
 
Chúng Ta, Người Lạ
Chương 7



"Hơn nữa lúc đó em cũng không phản đối, sao lại giận dỗi bỏ nhà đi? Nhà của An Tâm cũng đã sửa xong, cô ấy đã dọn ra khỏi nhà chúng ta rồi. Sau này em đừng vì những chuyện nhỏ nhặt thế này mà nổi nóng nữa."

Nói đến cuối câu, trong giọng nói của anh còn mang theo chút trách móc.

Không rõ là trách Hứa Hoan Nhan bỏ nhà đi, hay trách cô không rộng lượng, khiến người trong lòng anh phải chuyển ra khỏi nhà.

Nhưng Hứa Hoan Nhan cũng không để tâm nữa, cô đáp qua loa một tiếng, đặt cốc nước xuống rồi định lên lầu.

"Hứa Hoan Nhan!"

Cô quay lại, thấy người đàn ông trên ghế sofa đứng lên.

"Anh đói rồi, nấu cho anh một bát mì đi."

Hứa Hoan Nhan tiếp tục giơ bàn tay trái đã được băng bó lên: "Anh quên rồi à, tay em cũng bị thương."

Bùi Tòng Văn hơi sững người.

Nhưng Hứa Hoan Nhan không để ý đến phản ứng của anh, xoay người đi thẳng lên lầu.

Ngày hôm đó, cô vừa bước ra khỏi phòng, một bộ trang sức đắt tiền đã được đưa tới trước mặt cô.

Cô ngước mắt nhìn Bùi Tòng Văn trước mặt, vẻ mặt không hiểu.

Bùi Tòng Văn ho nhẹ: "Chuyện lần trước ở quán lẩu, lúc đó anh bận chăm sóc An Tâm, không kịp để ý đến em, đây là bù đắp."

Hứa Hoan Nhan nhìn viên ngọc lục bảo trong hộp, trong mắt thoáng qua vẻ phức tạp.

Năm năm rồi, tròn năm năm.

Đây là lần đầu tiên anh tặng quà cho cô.

Nhưng lại là để bù đắp vì anh bận chăm sóc "ánh trăng sáng" mà bỏ qua cô.

Cô chợt nhớ đến đống quà anh cẩn thận chuẩn bị cho An Tâm trong phòng làm việc, một cảm giác chua chát dâng lên, nhưng ngay lập tức bị cô đè nén.

Những món quà mà trước giờ cô chưa từng dám mơ đến, bây giờ cô cũng không cần nữa.

Thấy cô mãi không nhận lấy, anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô không thích.

"Dạo gần đây anh bận chuyện của An Tâm, nên nhờ trợ lý đến buổi đấu giá chọn món đắt nhất. Nếu em không thích, vậy thì..."

Bùi Tòng Văn còn chưa nói hết câu, giọng của Bùi Dao đã vọng vào từ ngoài cửa.

"Chị An Tâm, em đã nói với chị rồi, anh trai em thích chị như vậy, chị không nên dọn ra ngoài. Dọn ra ngoài thì thôi, nhưng cũng phải thường xuyên đến chỗ anh trai em chơi chứ."

Vừa nói, cô ta vừa kéo An Tâm vào, khi thấy hộp trang sức trong tay anh thì kinh ngạc reo lên.

"Trời ơi, anh, chị An Tâm vừa nhắc đến là chị ấy rất thích bộ trang sức này, không ngờ anh lại mua nó rồi!"

Nói xong, cô ta lại nhìn sang An Tâm bên cạnh, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.

Nghe vậy, mặt An Tâm lập tức đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu.

Nhìn thấy sự do dự trong mắt Bùi Tòng Văn, Hứa Hoan Nhan không nghĩ ngợi, trực tiếp lấy hộp trang sức từ tay anh đưa cho An Tâm.

"Đã mua cho cô rồi thì cô cứ nhận đi."

Chỉ một câu nói, đã giúp Bùi Tòng Văn đưa ra lựa chọn, giải quyết sự lưỡng lự của anh.

Đây là lần đầu tiên ánh mắt của Bùi Tòng Văn không dừng lại trên người An Tâm, mà không nhịn được nhìn về phía Hứa Hoan Nhan.

Không biết vì sao, nhìn dáng vẻ thản nhiên của cô, lần đầu tiên trong lòng Bùi Tòng Văn cảm thấy hơi không quen.

Luôn cảm thấy cô không giống với trước đây.

Nhưng cụ thể khác chỗ nào, anh lại không thể nói rõ.

Chương 7

Một tuần sau, chính là ngày kết thúc thời gian suy nghĩ ly hôn.

Cuối cùng Hứa Hoan Nhan cũng có thể rời đi, cô bắt đầu thu dọn hành lý.

Thu dọn được một nửa, Bùi Tòng Văn sai trợ lý mang đến một chiếc váy cao cấp, bảo cô đến biệt thự cũ dự tiệc.

Nhìn chiếc váy đó, Hứa Hoan Nhan chợt cảm thấy buồn cười.

Về mặt pháp lý, quan hệ hôn nhân của họ đã chấm dứt, nhưng Bùi Tòng Văn lại hoàn toàn không hay biết, còn để cô tham dự với tư cách là con dâu.

Hứa Hoan Nhan vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến sự chăm sóc của mẹ Bùi suốt những năm qua, thêm vào đó một số giấy tờ đi nước ngoài cần lấy từ bà, nên cô vẫn thay váy và đi dự tiệc.

Trong hội trường tiệc tùng sầm uất và náo nhiệt, đèn đuốc rực rỡ, tiếng ly tách chạm nhau vang vọng, hương rượu tỏa ra từ những chiếc ly thủy tinh va chạm, lan tỏa trong đám đông ồn ào.

Ở trung tâm đám đông, An Tâm được một nhóm tiểu thư quý tộc vây quanh tung hô.

Nhiều người phụ nữ không hề che giấu ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chiếc ngọc lục bảo trên cổ cô ta.

"An Tâm, tổng giám đốc Bùi thật sự rất yêu cậu."

"Đúng vậy, sợi dây chuyền trên cổ cậu là món vừa được đấu giá ở Sotheby's, hàng giới hạn toàn cầu, tượng trưng cho tình yêu duy nhất trên thế giới. Đã nghe nói có một đại gia bí ẩn bỏ ra cả đống tiền để mua nó, không ngờ lại là tổng giám đốc Bùi!"

"Không ngờ đã bao nhiêu năm trôi qua mà tổng giám đốc Bùi vẫn nhớ mãi không quên cậu. Tôi nhớ hồi còn đi học, ngày nào cậu ấy cũng đưa đón cậu đi học, những hộp thạch trái cây, sô cô la trên bàn cậu đều là do cậu ấy lén bỏ vào. Còn nhớ lần hai người cãi nhau, mấy ngày cậu không thèm để ý đến cậu ấy, để dỗ dành cậu mà cậu ấy tìm cả đống người để hỏi ý kiến, thậm chí có lần còn tìm đến tôi. Cậu không biết đâu, khi đó cậu ấy như thế nào, mắt đỏ ngầu, cậu mới không để ý vài ngày mà như g.i.ế.c c.h.ế.t cậu ấy vậy..."
 
Chúng Ta, Người Lạ
Chương 8



"An Tâm, trên thế giới này e rằng không ai yêu cậu hơn tổng giám đốc Bùi. Biết cậu kết hôn chớp nhoáng với người khác, cậu ấy suy sụp không chịu nổi. Sau biết cuộc sống cậu không mấy hạnh phúc ở nước ngoài, tuần nào cậu ấy cũng lén bay sang thăm cậu, mua quà làm cậu vui. Giờ cậu cũng ly hôn rồi, tôi thấy cậu ấy cũng chẳng yêu người vợ hiện tại, hai người ở bên nhau luôn đi."

"Đúng đúng! Bên nhau đi! Bên nhau đi!"

.....

Giữa tiếng hò reo náo nhiệt, Hứa Hoan Nhan đứng trong góc, lặng lẽ quan sát cảnh tượng này.

Nghe người khác reo hò, kể về việc chồng mình từng yêu người khác nhiều thế nào.

"Hoan Nhan."

Một giọng nói bất ngờ vang lên từ sau lưng, kéo cô trở về với thực tại.

Cô quay lại nhìn người vừa đến, định gọi một tiếng "mẹ," nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, đổi lại gọi một tiếng "bác gái" đầy kính trọng.

Nghe cách xưng hô này, mẹ Bùi thở dài một hơi nhưng không nói gì, chỉ đưa tất cả giấy tờ cần thiết để ra nước ngoài cho cô.

"Hoan Nhan, mọi thứ cần thiết để ra nước ngoài bác đã sắp xếp xong cho cháu rồi. Bên đó khai giảng sớm, nên bác cũng đã mua vé máy bay cho cháu, ba tiếng nữa là bay. Còn gì cần bác giúp không?"

Hứa Hoan Nhan nhìn tài liệu trong tay, trong lòng như trút được gánh nặng.

Nghĩ đến việc sắp có được tự do lâu nay mong đợi và một cuộc đời mới, tay cô không kìm được mà run lên.

Hứa Hoan Nhan hít sâu một hơi để kìm nén cảm xúc, đặt tài liệu vào túi, lắc đầu.

"Cảm ơn bác gái, bác đã làm những điều này cho cháu, cháu thật sự rất biết ơn."

Ngập ngừng một lúc, cô như nhớ ra điều gì đó, nhẹ nhàng nói: "Cháu chỉ có một yêu cầu nhỏ, nếu sau này Bùi Tòng Văn biết tất cả và hỏi về cháu, xin bác hãy nói là bác không biết ạ."

Cô và Bùi Tòng Văn, đời này vẫn là không nên gặp lại.

Nghe vậy, mẹ Bùi nhìn cô đầy kinh ngạc: "Chẳng lẽ cháu không nói với nó về việc cháu sẽ rời đi sao?"

Nói gì đây?

Là nói rằng năm xưa cô tiếp cận anh là cố ý.

Hay nói rằng suốt năm năm qua cô điên cuồng đối tốt với anh ta không phải vì yêu, chỉ vì trả ơn, chỉ vì nghe theo chỉ dẫn của mẹ Bùi, muốn anh quên đi An Tâm và bước ra khỏi mối tình thất bại đó.

Hay nói rằng cô muốn ly hôn, ra nước ngoài, và mãi mãi không quay lại?

Nói rồi thì được gì?

Ánh trăng sáng trong lòng anh đã trở về, dù cô rời đi, có lẽ anh cũng chẳng quan tâm.

Hứa Hoan Nhan cười cười: "Không cần thiết đâu ạ, cháu chỉ muốn rời đi càng sớm càng tốt, không muốn gây thêm phiền phức."

"Rời đi gì cơ?"

Một giọng nam bất ngờ vang lên từ sau lưng hai người, Hứa Hoan Nhan quay đầu lại đã chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Bùi Tòng Văn.

Lòng cô khẽ run, há miệng định giải thích điều gì đó, nhưng lại không chắc anh đã nghe thấy hay nghe được bao nhiêu.

May thay, mẹ Bùi nhanh chóng lên tiếng hòa giải: "Không có gì đâu, sao con lại đến đây?"

Bùi Tòng Văn cũng không hỏi thêm, chỉ liếc nhìn chiếc bánh trên bàn: "Mẹ, đến lúc mẹ lên cắt bánh rồi."

Mẹ Bùi xoa trán, từ chối: "Mẹ hơi mệt, các con lên cắt bánh hộ mẹ đi."

Nói xong, bà cũng không nhìn họ nữa, để người giúp việc dìu mình lên lầu.

Dõi theo mẹ Bùi lên lầu, Bùi Tòng Văn đưa tay về phía Hứa Hoan Nhan.

"Đi thôi, lên cắt bánh nào."

Cô lại lắc đầu, giơ bàn tay bị thương của mình lên.

"Không được, vết thương vẫn chưa lành, anh tìm An Tâm đi."

Trong mắt người đàn ông lóe lên vẻ kinh ngạc, dường như không hiểu tại sao cô lại nói vậy, cảm giác như điều gì đó vừa thoát khỏi tầm kiểm soát của anh.

"Tại sao lại bảo anh tìm cô ấy?"

Lần này, người không hiểu lại là Hứa Hoan Nhan.

Tại sao?

Chẳng phải lần nào anh cũng bỏ mặc cô để tìm An Tâm sao?

Năm năm qua anh vì An Tâm mà ra nước ngoài không biết bao nhiêu lần, nay cô chủ động nhường cơ hội, anh lại làm vẻ khó tin là sao.

Cô khẽ cười: "Vì quan hệ của hai người tốt mà, chỉ là cắt cái bánh thôi, không có gì đâu."

Thấy cô cười như không có vẻ gì là giận, tuy anh vẫn cảm thấy khác lạ nhưng cũng không nói thêm, đi thẳng đến chỗ An Tâm, cúi người nói mấy câu vào tai cô ấy.

An Tâm đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu, khoác tay anh bước lên sân khấu, cùng nhau cầm d.a.o cắt bánh.

Trong tiếng đàn piano du dương, dáng vẻ thân mật của hai người chẳng giống đang cắt bánh sinh nhật.

Mà giống như đang cắt bánh cưới hơn.

Tiệc đã qua một nửa, một số người lớn tuổi vì lý do sức khỏe đã sớm rời đi, chỉ còn lại đám người trẻ.

Còn đám người trẻ này lớn lên cùng với Bùi Tòng Văn và An Tâm, nên rất rõ chuyện của hai người họ.

Giờ thấy họ thế này, lập tức vang lên tiếng vỗ tay rầm rộ.

Thậm chí có người còn vỗ tay hò hét.

"Hôn một cái!"

"Hôn một cái!"

"Hôn một cái!"
 
Chúng Ta, Người Lạ
Chương 9



Làm An Tâm càng đỏ mặt hơn.

d** tai Bùi Tòng Văn cũng hơi đỏ lên, anh không hôn An Tâm, nhưng cũng không ngăn đám người kia hò hét.

Hứa Hoan Nhan không quan tâm, cô lấy điện thoại ra, lặng lẽ tính thời gian mình phải rời đi.

Nếu vé máy bay ba tiếng nữa cất cánh, thì bây giờ cô phải đi rồi.

Nhưng dáng vẻ lặng thinh này, trong mắt mọi người lại thành buồn bã.

Chương 8

Rất nhanh, một nhóm tiểu thư do Bùi Dao dẫn đầu cười khẩy bước về phía cô.

Đến khi Hứa Hoan Nhan ngẩng đầu lên, trước mặt đã có một đám người vây quanh.

Bùi Dao nhìn cô cười tươi: "Hứa Hoan Nhan, chị gả cho anh tôi bao nhiêu năm thì sao, chẳng phải cũng chỉ có thể cô độc đứng đây nhìn anh tôi và chị An Tâm ân ái thôi à?"

"Tôi đã sớm nói với chị rồi, người anh tôi thích là chị An Tâm, ở bên chị chỉ để chữa lành vết thương lòng thôi, biết điều thì sớm rời đi đi, sao chị còn mặt dày bám lấy anh tôi không buông?"

Hứa Hoan Nhan còn phải về thu dọn hành lý, không muốn dây dưa với những người này, nhanh chóng xoay người định rời đi.

Ai ngờ đám người này lại càng quá đáng hơn.

"Con vịt xấu xí mà còn muốn hóa thành thiên nga trắng, mơ mộng cái gì chứ!"

"Nếu không phải An Tâm ra nước ngoài, cô nghĩ loại người như cô có thể ngồi lên vị trí phu nhân nhà họ Bùi à?"

"Cô không biết rõ mình là hạng người gì sao?"

"Tôi khuyên cô nếu biết điều thì ngoan ngoãn nhường chỗ, cút khỏi nhà họ Bùi đi."

Vừa nói, họ vừa xô đẩy cô.

"Câm rồi à?"

"Chúng tôi đang nói chuyện với cô đấy, cô có nghe thấy không?"

Thấy Hứa Hoan Nhan cứ im lặng không nói, một người tính nóng nảy hoàn toàn không nhịn được, mạnh tay đẩy cô ngã về phía sau!

"Rầm!"

Một tiếng động lớn vang lên.

Hứa Hoan Nhan ngã mạnh vào tháp rượu champagne cao ngất phía sau, ly rượu vỡ tan tành, rượu trắng hòa lẫn với m.á.u đỏ, trông thật kinh hoàng.

Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người trong phòng đều dồn về phía cô.

Trên sân khấu, Bùi Tòng Văn nhìn thấy cảnh này, đồng tử co rút, vội vàng buông tay An Tâm, bước nhanh đến chỗ cô.

Nhìn Hứa Hoan Nhan nằm trên đất toàn thân đầy máu, ánh mắt anh tràn đầy lửa giận, vội vàng ngồi xuống ôm cô vào lòng.

Vừa ra lệnh cho người gọi bác sĩ riêng, anh vừa ngẩng đầu lạnh giọng nhìn xung quanh.

"Ai làm?!"

Mọi người sợ đến mức không ai dám lên tiếng.

Sắc mặt anh cực kỳ u ám, đang định nói thêm thì bảo vệ bất ngờ chạy tới.

"Tổng giám đốc bùi Bùi, cô An đột nhiên nói đau bụng dữ dội, anh mau qua xem đi!"

Bùi Tòng Văn không buông Hứa Hoan Nhan ra, chỉ hơi nhíu mày.

"Có nghiêm trọng không?"

Ánh mắt bảo vệ đầy lo lắng: "Cô An đau đến khóc luôn rồi."

Lần này, người do dự lại là Bùi Tòng Văn.

Anh nhìn Hứa Hoan Nhan trong lòng, trên mặt thoáng qua vẻ do dự.

"Hoan Nhan, anh..."

Hứa Hoan Nhan hiểu anh định nói gì, cô cố gắng ngồi dậy khỏi vòng tay anh, vẻ mặt bình thản.

"Ừm, em biết, từ nhỏ cô ấy đã được nuông chiều, chỉ cần đau chút thôi là khóc cả ngày, còn anh thì quen chăm sóc cô ấy rồi."

Không ngờ Hứa Hoan Nhan lại nói hết những lời anh định nói, đôi môi mỏng của anh mấp máy nhưng không thốt được lời nào.

Hứa Hoan Nhan đã loạng choạng đứng dậy, tiếp tục nói: "Không sao, anh đi chăm cô ấy đi, bác sĩ cũng đến xem cô ấy trước đi, tôi tự xử lý được."

Không biết tại sao, nhìn dáng vẻ thờ ơ của cô, trong lòng anh bỗng dâng lên chút hoảng loạn khó hiểu.

Rõ ràng trước đây cô cũng rất rộng lượng như vậy.

Nhưng hôm nay cô bị thương nặng như thế, lại rộng lượng đến mức quá đáng.

Rộng lượng đến mức trong mắt cô không còn thấy bóng dáng anh nữa.

Đây không giống cô, trước đây trong mắt cô chỉ toàn là anh.

Từ khi nào cô đã trở thành như thế này?

Bùi Tòng Văn định nói thêm, nhưng tiếng khóc đau đớn của An Tâm bỗng vang lên từ không xa.

Cuối cùng, anh không do dự nữa, chỉ nhìn Hứa Hoan Nhan với ánh mắt đầy áy náy: "Hoan Nhan, lát nữa anh sẽ đến thăm em, sau này anh sẽ bù đắp cho em."

Nói xong, không chút do dự, anh bỏ cô lại rồi bước nhanh rời đi.

Nhìn anh vội vàng bế An Tâm vừa dỗ dành vừa chạy ra ngoài, khóe miệng Hứa Hoan Nhan nhếch lên một nụ cười giễu cợt.

Nhưng dáng vẻ này trong mắt vài người như Bùi Dao lại trở thành sự buồn bã khi bị bỏ rơi.

"Hừ, tôi còn tưởng chị như vậy sẽ khiến anh tôi có chút thương hại, kết quả cũng bị bỏ lại mà thôi."

"Hứa Hoan Nhan, nếu cô biết điều một chút thì hãy tự rời khỏi nhà họ Bùi đi."

Hứa Hoan Nhan không để ý đến nhóm người này, cô mượn một phòng trống từ người giúp việc rồi tự bôi thuốc, thay một bộ quần áo mới, rồi tập tễnh rời đi.

Quay về biệt thự, Hứa Hoan Nhan đi thẳng lên lầu để thu dọn hành lý.
 
Back
Top Bottom