Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chúng Ta Là Người Một Nhà

Chúng Ta Là Người Một Nhà
Chương 10



Vụ án này rất được coi trọng, người nhà ta dùng bạc cũng không thể vào thăm ta được.

Đêm trước khi lên đường, nghe nói cuối cùng Huyện lệnh cũng đã trở lại, phát tiền thưởng cho cấp dưới, phần lớn ngục tốt đều đã say khướt.

Đại Lang và Tiểu Muội xuất hiện trong ngục một cách thần bí, gọi ta cách qua song cửa sắt. Nước mắt ta tức khắc tuôn trào.

Trong khoảnh khắc giết trượng phu, ta đã nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay. Cũng từng nghĩ đến cảm giác ngồi trong lao ngục, bị chém đầu. Ta sớm đã có chuẩn bị tâm lý từ trước. Nhưng sau khi bị nhốt vào ngục, ta vẫn cảm thấy bồn chồn khó yên.

Đại khái là vì cuộc sống với trượng phu quá khổ đau, mà nay cuộc sống với người nhà lại quá hạnh phúc. Đến mức khiến ta vừa hồi tưởng về nam nhân đó đã cảm thấy sợ hãi lại phải trở về cuộc sống như trước kia.

Cũng cảm thấy khó mà chấp nhận, vốn dĩ cuối cùng đã thoát khỏi người đó, sống thật tốt.

Đại Lang và Tiểu Muội an ủi ta đừng khóc, ngày mai thẩm vấn xong sẽ thả ta ra. Bọn họ thật sự nghĩ ta là một quả phụ lương thiện. Chỉ sợ ngày mai thẩm vấn xong thì đầu ta cũng không còn rồi..

Đến nước này rồi, không có gì phải giấu giếm nữa. Đáy mắt ta ngậm những giọt lệ, nói rằng quả thật trượng phu là do ta giết.

"Bộ xương chôn trong núi, sao bao năm qua ta đều không dám đi dọn dẹp..."

"Đồ vật và số thuốc giấu trong gian phòng phía Tây, có lẽ lang trung sẽ nghiệm ra, rốt cuộc ta đã nấu những thứ gì..."

"Trong án thuốc của lang trung đều viết, có mấy lần ta xem bệnh thật sự sai sót trăm bề, tra ra là biết ý định gom đủ độc dược..."

Hơn nữa, trượng phu đối xử với ta cũng không tốt, hoặc có thể nói là quá mức tồi tệ.

Huyện lệnh anh minh chính trực, là sự chính trực của người làm quan. Hắn không thể hiểu một nữ nhân bị dồn vào bước đường cùng sẽ mang theo suy nghĩ gì mới có dũng khí cầm dao lên, g**t ch*t trượng phu từng được xem là cả bầu trời.

Hắn chỉ biết bắt kẻ giết người này rồi đưa đi chém đầu. Đương nhiên, người là do ta giết, ta phải nhận.

Bọn họ càng an ủi ta, ta không nhịn được mà khóc càng dữ dội. Ta không sợ chết, chỉ là rất không cam lòng. Đến cuối cùng vẫn vì tội giết người như thế mà chuộc tội đến chết đi. Mà khi ta còn sống, thậm chí không được một câu xin lỗi từ hắn!

14.

Để an ủi ta, bọn họ bắt đầu kể về những trải nghiệm trở thành sát nhân của mình. Khí thế lúc đó khiến lời nói có phần không được cẩn trọng. Đại Lang vụng về lau nước mắt cho ta:

"Ta là do tổ mẫu nuôi lớn, vì thế không thân thiết với mẫu thân. Sau này trở về bên cạnh bà ấy, đệ đệ chỉ ho một tiếng là có tất cả, còn ta làm gì cũng chỉ khiến bà thềm phiền phức, muốn gặp mẫu thân một lần cũng phải dùng đồ để đổi."

"Mẫu thân đổi điền trang, cửa hàng, cùng hôn ước tổ mẫu để lại cho ta, cuối cùng ngay cả tước vị... gia sản cũng cho đệ đệ. Bà nói, người ngoài đều nói ta mạnh mẽ hơn đệ đệ, có phần di phong của tổ tông. Đã là tước vị do công lao quân sự mà có... xuất thân nàh võ, vậy thì ta cũng nên tự mình xông pha."

"Sau này đệ đệ phạm tội, là tội lớn đủ để liên lụy cả nhà. Mẫu thân bảo ta gánh tội thay đệ đệ, bà nói công lao quân sự của ta có thể chuộc tội, có lẽ chỉ giết một người là ta thì bảo toàn mạng sống cho cả nhà."

"Ta là trưởng tử, từ nhỏ đã biết mọi thứ của ta đều là vì gia tộc. Ta đồng ý, sau đó cha mẹ khóc lóc thảm thiết cầu xin Thánh thượng... cầu tình quan lớn, cuối cùng chỉ giết một mình ta."

"Lúc sắp hành hình, người khác đều có người nhà đến thăm. Ta cứ tưởng họ sẽ không đến nhưng họ lại đến, ta vô cùng vui vẻ. Nhưng không ngờ, họ chỉ đến để nói với ta, quan lớn đã nghi ngờ, bảo ta nhất định phải khai nhận mọi chuyện đều là lỗi của ta, không liên quan gì đến đệ đệ, chỉ giết một mình ta là đủ."

"Ta suy nghĩ cả đêm, dưới sự khuyến khích của ngục tốt mà trốn thoát. Phỏng chừng quan lớn cũng biết xảy ra chuyện gì, nể tình ta từng giết địch chắn tên vì hắn, phòng vệ rất lỏng lẻo, thậm chí có cả hoạn quan... người hầu chỉ đường cho ta."

"Để báo ân chuộc tội, ta dùng thân phận kẻ sát nhân trà trộn vào lũ giặc cướp, trở thành thủ lĩnh, sau đó báo tin cho triều đình. Giặc cướp bị tiêu diệt, ta thấy sống cũng chẳng có ý nghĩa gì, bèn đi đến nơi đây giống như lưu dân bình thường."
 
Chúng Ta Là Người Một Nhà
Chương 11



Tiểu muội thở dài một tiếng:

"Ta xuất thân từ gia đình quan lại, hồi nhỏ trốn ra khỏi phủ cùng tỷ tỷ, bị bọn buôn người để mắt tới. Ta và tỷ tỷ không có chỗ trốn, ta nhớ người ta từng nói, nữ tử bị bắt đi rồi trở về cũng không vào được cửa, phần lớn đều là thắt cổ tự vẫn. Cha mẹ mắng những người đó cổ hủ, nhưng ta thật sự rất sợ tỷ tỷ sẽ làm hại chính mình. Vì thế ta và tỷ tỷ đổi quần áo cho nhau, nàng giả nam, ta giả nữ."

"Tỷ tỷ vẫn luôn khóc, ta nói bọn buôn người phát hiện ta là nam tử, nhất định sẽ thả ta. Ta chạy ra dẫn dụ bọn buôn người đi, lúc đầu bọn chúng không phát hiện ta là nam tử, sau này phát hiện ra còn nói ta sinh rất đẹp, vẫn bán ta vào thanh lâu."

"Ta thật sự không làm nghề bán thân, vì ta được chủ tử để mắt tới. Ta là hoa khôi số một của thanh lâu trong kinh thành, quan lớn thấy ta cũng phải lấy lòng mới có tư cách vào phòng ta. Chủ tử rất trọng dụng ta, thỉnh thoảng thở dài bảo ta làm ám vệ cũng tốt, không nên để ta mang tiếng xấu nhưng ta không để ý. Làm việc tốt là đủ rồi, cần gì quan tâm là làm bằng cách nào?"

"Sau này, ta được điện hạ... chủ tử ban ân, có thể tự do nghỉ ngơi nửa tháng, ta lập tức đi tìm người nhà trước kia. Cha mẹ vì quá lo lắng cho ta nên đã qua đời khi còn rất trẻ, tiểu muội muội chưa lớn, ta khó khăn lắm mới dò la được tin tỷ tỷ đã xuất giá."

"Ngày ta đến gặp tỷ tỷ, vẫn mặc bộ y phục y hệt năm xưa. Tỷ tỷ vừa thấy ta đã nhận ra ngay, ôm lấy ta mà khóc nức nở. Tỷ ấy nói, mọi người đều ức h**p nàng đơn độc một mình, may mà người đệ đệ như ta còn sống. Ta vỗ ngực đảm bảo, ta chính là chỗ dựa của nàng."

"Nàng hỏi ta có tham gia khoa cử hay là tòng quân, hoặc là kinh doanh buôn bán? Ta vẫn luôn cảm thấy mình rất rất tài giỏi, đã làm rất nhiều việc cho chủ tử. Nhưng khi nghe nàng hỏi vậy, ta chỉ dám nói mình làm việc dưới trướng quý nhân. Ta đưa cho nàng rất nhiều tiền, còn giúp nàng tìm trượng phu kế tiếp. Nàng lại không chịu ly hôn, cứ nói có người đệ đệ tốt như ta rồi, sớm muộn gì phu quân cũng sẽ hồi tâm chuyển ý."

"Sau này, trượng phu cua nàng dâng lên vàng bạc chỉ để gặp ta một lần, hoàn toàn là vì sắc. Ta cảnh cáo nàng rằng trượng phu của nàng thật sự không phải là thứ tốt lành gì. Nào ngờ, trời xui đất khiến, để nàng phát hiện ra ta chính là hoa khôi nổi danh khắp kinh thành. Ta cứ tưởng nàng sẽ hỏi ta rằng những năm qua có khổ sở không. Thế nhưng nàng lại tát vào mặt ta, mắng ta là hồ ly tinh, còn nói thà để ta chết trong tay bọn buôn người còn hơn. Hồi nhỏ có thế nào đi nữa, nàng cũng chưa từng đối xử với ta như vậy..."

"Bởi vì dung mạo có vài phần tương tự với ta, trượng phu của nàng muốn dâng nàng lên cho quan lớn. Ta nhận được tin tức, vừa hay quan lớn đó là người mà chủ tử muốn giết, ta quyết định kết thúc tất cả. Đêm đó, ta vào phòng của quan lớn giết người. Nàng bình yên vô sự nằm trong lòng trượng phu, dường như chẳng liên quan gì đến tất cả."

"Chủ tử hứa cho ta thân phận mới để sống lại một lần nữa, ta thấy chẳng có ý nghĩa gì, bèn đi theo đám lưu dân đến đây một cách vô định, gặp được các người."

Ta vốn nghĩ bản thân số khổ, nghe xong lại thấy, sao ai cũng bị khổ đau dằn vặt thế này.

Ta nói: "Khó khăn lắm mới có một gia đình, sau khi ta đi, mọi người phải sống thật tốt."

"Tỷ là người nhà không thể thiếu của chúng ta! Dù ngày mai có chuyện gì xảy ra, tỷ cứ cắn răng không nhận là được."

Ta không muốn họ phải lo lắng, gật đầu đồng ý, lặng lẽ tiễn họ rời đi.

Trong lòng lại biết rõ. Họ mang thân phận tội phạm giết người, lại có thể cao chạy xa bay là vì có quý nhân giúp đỡ. Giờ đây, mọi người đều là nông dân bình thường, tội giết người có thể đè chết người ta.

Làm sao ta có thể thoát tội được?

15

Sau khi thăng đường, ta mới biết người tố cáo ta là ai. Vẫn là tên vô lại và bà lão kia.

Mũi của tên vô lại vẹo vọ, khuôn mặt càng thêm biến dạng, chảy cả nước miếng, nói năng cũng không rõ ràng.

Bà lão gầy khô như củi mục, cố sức đẩy chiếc xe lăn của tên vô lại, một đường đi vào xóc nảy, ngẩng đầu lộ ra đôi mắt sưng đỏ, mới biết bà đã khóc đến gần như mù mắt.

Thì ra hôm đó, biểu tỷ phu của tên vô lại trốn trong bụi cỏ. Người là do hắn mang tới, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu không bà lão sẽ không tha cho cả nhà bọn họ.

Hắn cắn da đầu xuống tìm dưới vách núi, khó khăn lắm mới kéo được tên vô lại bị ngã liệt người lên. Nhưng tên vô lại bị liệt không chữa khỏi, tất nhiên bà lão sẽ càng bám lấy nhà họ.

Hắn bị dây dưa quấn lấy không còn cách nào, đột nhiên nhớ đến hành động của ta ngày hôm đó, nhạy bén mà suy đoán rằng, có lẽ ta thật sự đã giết trượng phu.

Một vụ án quả phụ sát phu, không chỉ là đề tài bàn tán của cả huyện mà phá được án còn là một công trạng lớn. Theo tính cách của Huyện lệnh, sẽ không chiếm hết công lao của hắn, đến lúc đó có lẽ hắn sẽ t thăng làm tiểu lại theo tiền lệ.

Nghĩ đến đây, hắn khuyến khích bà lão tố cáo ta tội mưu sát trượng phu, vẽ ra một cái bánh vẽ. Chỉ cần tố cáo ta khiến ta ngồi tù, không chỉ báo được thù cho bà ta và con trai mà còn có thể chiếm được nhà, cửa hàng và của cải của ta. Hai mẹ con họ tha hồ ăn sung mặc sướng.

Hắn mời một vị lão lại viên có kinh nghiệm và tâm tư độc ác, suy đoán quá trình gây án của ta, vô cùng hợp lý cũng rất khả thi.

Giờ phút này, chính là lúc những nha dịch đi tìm chứng cứ trở về. Đầu tiên, phải tìm thấy hài cốt của trượng phu đã khuất.

Nha dịch bẩm báo, từ trong thôn phát hiện một con đường tắt có thể vào sâu vào núi. Bọn họ thức trắng đêm tìm kiếm, quả nhiên tìm thấy một cái cây bị động vào năm nay, cuối cùng đào được một bộ hài cốt bên cạnh cây, chỉ chờ lão pháp y đến khám nghiệm tử thi.

Tiếp theo là lục soát nhà ta. Bọn họ gần như đào sâu ba thước đất, tất nhiên sẽ xông vào căn phòng phía tây đã bị niêm phong từ lâu. Vài người khiêng một cái rương lớn đi vào, bên trong chứa những thứ khả nghi được tìm thấy trong nhà ta.

Cuối cùng là thẩm vấn những người ở hiệu thuốc và những người khác.

Những năm này ta xem bệnh án, mua dược liệu, phàm là có ghi chép thì đều bị mang đến.

Ta cúi đầu, chờ đợi tuyên án.
 
Chúng Ta Là Người Một Nhà
Chương 12



Rương lớn mở ra, bọn họ lấy từng món đồ khả nghi ra, hỏi có phải ta dùng những thứ ấy để giết người hay không. Ta nhìn thấy cán lăn bột, xẻng, dao phay… Duy chỉ không có con dao lọc xương mà ta từng dùng năm đó.

Đương nhiên ta phủ nhận hoàn toàn. Trong lúc kinh ngạc, nhìn thấy Đại nương chớp mắt với ta.

Ghi chép của y quán, hiệu thuốc cũng được đưa ra. Đại phu trong phủ của huyện lệnh cẩn thận kiểm tra xong, lại nói không phát hiện ra điều gì bất thường.

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy Tiểu muội chớp mắt với ta. Nàng ở trong đám người, khoác tay cùng muội muội trong cặp huynh muội lang trung, trông như đôi bạn thân thiết. Huynh trưởng thì đứng bên cạnh với tư thế bảo vệ, vành tai đỏ ửng, ánh mắt hoàn toàn bị tiểu muội hấp dẫn.

Hai thứ này đều không có vấn đề, bách tính vây xem đều không tin ta giết trượng phu.

Cuối cùng lao pháp y đã kiểm tra xong bộ hài cốt kia. Biểu tỷ phu của tên vô lại sớm đã không kiềm chế được, liên tục hỏi:

"Đây có phải là hài cốt của một nam nhân trưởng thành không?"

Lão pháp y chậm rãi lau tay.

"Đây chỉ là hài cốt của một con khỉ lớn!"

Trong núi có nhiều khỉ, chuyện này ai cũng biết. Lời này vừa nói ra, hiềm nghi của ta đã được rửa sạch phân nửa.

Trên gương mặt của Huyện lệnh hiện rõ vẻ lúng túng cùng chán ghét: "Không có chứng cứ gì hữu dụng, ba người các ngươi muốn làm gì? Tội vu cáo mưu sát, phải dùng trượng mà đánh!"

Ta thở phào một hơi.

Bà lão kia khóc lóc thảm thiết, kêu trời xanh không có mắt, đầu dập xuống kêu "bộp bộp" cũng không ai thèm để ý đến bà ta.

Thấy huyện lệnh muốn tuyên ta vô tội, biểu tỷ phu của tên vô lại đột nhiên quát lớn: "Đại nhân, còn có nhân chứng! Nhân chứng cuối cùng đã đến rồi!"

"Nhân chứng có thể chứng minh, người nhà của quả phụ này đều là giả! Nếu nàng ta trong sạch không có vấn đề, hà tất phải ngụy tạo người nhà!"

Ta quay đầu nhìn thấy nhân chứng, chỉ cảm thấy một thân lạnh lẽo. Đó là muội muội của trượng phu ta. Là cô em chồng một tay ta nuôi lớn, tên là Triệu Tứ Nương.

Cũng là người hận ta nhất, chỉ sau ca ca của nàng.

16.

"Ta đã tìm được nhà trượng phu của nàng ta. Triệu Tứ Nương, người trong tông tộc các ngươi đều nói, tức phụ của ca ca ngươi là con dâu nuôi từ bé do tổ phụ ngươi mua về. Cha mẹ và tổ phụ ngươi đều đã qua đời, trước khi xuất giá ngươi đã sống chung với nàng ta mười năm, là người hiểu rõ lai lịch của nàng ta nhất. Rốt cuộc nàng ta có những thân thích này hay không, ngươi nói đi!"

Chân tay ta lạnh buốt. Ta còn một chuyện chưa nói rõ. Ta không phải là Trương Lệ Nương, Trương Lệ Nương là một trong số vô vàn tình nhân của trượng phu Triệu Nhị Lang đã khuất của ta.

Trương Lệ Nương thật sự đã bị Triệu Nhị Lang say rượu g**t ch*t.

Năm ta mười tuổi, ta theo Triệu lão thái gia đến Triệu gia. Trước mặt tông tộc, lão thái gia bắt ta làm chính thê của Triệu Nhị Lang, sống chết không được ly tán.

Ban đầu Triệu Nhị Lang rất thích ta, bởi vì ta là một tỷ tỷ dịu dàng, săn sóc lại xinh đẹp. Việc buôn bán của Triệu gia ngày càng lớn mạnh, Triệu Nhị Lang cũng ngày càng trưởng thành. Vì ta lớn tuổi hơn hắn, hắn kết hôn khi tuổi còn nhỏ. Bạn bè của hắn trêu chọc hắn, hắn cũng không muốn nghe lời khuyên của ta, cho dù đó đều là những lời mà mẹ chồng nhờ ta nói.

Sau khi Triệu lão thái gia qua đời, địa vị của ta trong Triệu gia trở nên vô cùng khó xử.

Ban đầu lão thái gia phu nhân tức giận vì ta chiếm vị trí chính thê khiến Triệu Nhị Lang tuấn tú tài giỏi không thể tiến thêm một bước thông qua cách kết thân. Sau đó phát hiện ra cha chồng muốn ta ở riêng với hắn, bà liền hận ta đến tận xương tủy, cho dù ta luôn trốn tránh, chưa từng vượt quá giới hạn.

Sau này, Triệu Nhị Lang quen biết một vị tiểu thư nhà quan. Tiểu thư không để ý đến sự khác biệt về môn đăng hộ đối giữa thương nhân và sĩ tộc, cam tâm tình nguyện gả cho hắn, người Triệu gia liền nảy sinh ý định muốn g**t ch*t ta.

Bọn họ không thành công, cuối cùng giấy không gói được lửa, tiểu thư biết được sự tồn tại của ta. Việc hôn nhân này tan vỡ, người Triệu gia bắt đầu căm hận ta.

Ta chỉ muốn sống, ta không làm gì sai cả.

Nhưng ngay cả Triệu Tứ Nương còn nhỏ cũng hận ta.

Nàng phẫn hận trừng mắt nhìn ta: "Vì sao ngươi không chết đi? Ngươi chết rồi, ca ca mới có thể cưới tiểu thư nhà quan! Cha mẹ sẽ không còn cãi vã, ca ca sẽ không còn vì trốn thứ đồ bỏ đi như ngươi mà ngày ngày chạy ra ngoài! Ta cũng sẽ là tiểu thư nhà quan rồi, không cần phải đính hôn với tên nhãi kia nữa!"

Nàng không biết, việc hôn nhân của nàng tuyệt đối sẽ không thay đổi, bởi vì đây chính là chỗ dựa để việc buôn bán của Triệu gia ngày càng lớn mạnh.

Từ đó, ta là nha hoàn rửa chân mà ai trong Triệu gia cũng đều có thể khinh nhục. Nỗi đau mà Triệu Nhị Lang mang đến cho ta, ta không muốn hồi tưởng lại, trên người đầy thương tích, sống không bằng chết là chuyện thường ngày.

Lúc hận ta nhất, người Triệu gia từng mắng mỏ lão thái gia. Ta biết ông là người có lòng tốt.

Đây là bí mật cuối cùng của ta. Ta không phải là cô nhi không cha không mẹ, Triệu lão thái gia cũng biết.

Ta từng là con gái của một gia đình quan lại, mặc dù cha ta chỉ là một Huyện lệnh, nhưng gia phong thanh bạch đoan chính, phu thê ân ái, nuôi dạy ta rất tốt.

Nhiều năm trước, lão thái gia dẫn theo Triệu Nhị Lang còn trong tã lót về nhà thăm người thân, tiện đường buôn bán, đi ngang qua huyện này thì bị bọn thổ phỉ cướp bóc, sát hại tính mạng.

Cha ta là một người mới nhậm chức, vì bảo vệ hai mạng người này mà đã đắc tội với rất nhiều người. Triệu lão thái gia ghi nhớ ân tình này, sau này mỗi năm đều mang đồ đến cho cha ta, cha ta chưa từng nhận, chỉ nói là việc mà quan phụ mẫu nên làm.

Sau này, cha ta là nạn nhân bị liên lụy trong cuộc tranh chấp của các phe phái, đột nhiên bị đẩy vào ngục, từ đó ta trở thành con gái của tội thần.

Ngày đó ta bị bán vào Giáo phường ti, Triệu lão thái gia biết tin dữ lập tức đến cướp ta đi, dùng số tiền lớn hối lộ quản sự, nói dối rằng ta đã chết bệnh.

Triệu lão thái gia nói ta thân là nữ nhi, phải quên đi đau khổ mà an tâm sống mới tốt. Để lại huyết mạch cuối cùng cho ân nhân là tất cả những gì mà một tiểu thương như ông có thể làm để báo ân.

Triệu lão thái gia chưa từng nói với người nhà họ Triệu về thân thế của ta, nhưng lại rất thương yêu Triệu Tứ nương, hoàn toàn không thể hiện vẻ nghiêm khắc thường ngày.

Triệu Tứ nương nhỏ như vậy mà đã có thể ghi nhớ sự căm hận của người nhà đối với ta và học theo. Ta thật sự không thể xác định, Triệu lão thái gia có phải vô tình nói về thân thế của ta trước mặt cháu gái cưng nhất, mà nàng lại vừa vặn ghi nhớ hay không.
 
Chúng Ta Là Người Một Nhà
Chương 13: Hoàn



Nếu hôm nay vạch trần ta là con gái tội thần, sẽ rất bất lợi. Triệu Tứ nương im lặng quá lâu, biểu tỷ phu của tên vô lại suýt chút nữa đã túm lấy vạt áo nàng mà chất vấn.

Ta nhìn qua, thấy người nhà của ta có chút căng thẳng. Bởi vì ta giấu diếm nên họ đã không lường trước được biến số từ Triệu Tứ Nương.

Thời vận, số mệnh, đều là như thế!

Chỉ nghe Triệu Tứ nương nhàn nhạt mở miệng: "Làm gì có ai sinh ra mà không có cha mẹ? Năm đó tổ phụ từng nói với ta rằng phụ thân của tẩu tử mất sớm. Còn về họ hàng khác, ta không rõ lắm. Tẩu tử từng nói nếu có cơ hội sẽ đi tìm thân thích, chắc là sau đó đã tìm được rồi."

Trong sảnh đột nhiên một trận hỗn loạn, nhưng rất nhanh, nha dịch đã áp giải ba nguyên cáo có ý đồ gây rối đi. Nghe nói hôm nay thông phán đại nhân cũng ở đây, không thể để Huyện lệnh mất mặt được nữa.

Trò hề kết thúc, ta không cần phải mang xiềng xích nữa, đám đông vây xem dần tản đi.

Đại ca, Tiểu muội và Đại nương xông lên vây quanh ta, không ngừng lải nhải "Gầy đi gầy đi rồi", "Bảo nhi của ta chịu khổ rồi".

Ta dở khóc dở cười, bị giam nhốt ba ngày, nào có khoa trương như chịu lao dịch ba mươi năm?

Đợi chúng ta thân mật xong, ta mới phát hiện Triệu Tứ nương vẫn chưa rời đi. Vừa rồi thoạt nhìn là những lời trung lập, nhưng đối với Triệu Tứ nương mà nói, chính là đang thiên vị ta.

Ta không biết nên nói gì với Triệu Tứ nương. Chào hỏi xã giao ư? Giữa chúng ta không có gì để nói. Cảm ơn nàng đã không vạch trần ta ư? Đối với người nhà họ Triệu, ta thật sự không thể nói ra lời cảm ơn.

Triệu Tứ nương mở miệng trước: "Xem ra tẩu tẩu đã tìm được người thân rồi, chúc mừng."

Ta gật đầu: "Ngươi không cần gọi ta là tẩu tẩu nữa. Bọn họ đều là người rất tốt."

Người nhà vây quanh ta về nhà.

Ta nghe Triệu Tứ nương lẩm bẩm: "Thật xin lỗi, bây giờ ta mới biết năm xưa tẩu tẩu có nỗi khổ không thể giãi bày."

Ta không quay đầu lại. Nàng và Triệu Nhị lang đều là những người đã bị ta chôn vùi trong ký ức.

Tiến về phía trước, rất hạnh phúc, không đầu lại.

17

Về đến nhà, ta đã thành thật khai báo thân thế của mình, mọi người lại được dịp thổn thức.

Tiểu muội hỏi: "Có phải phụ thân của tỷ mang họ Liễu không? Từng là huyện lệnh của huyện An Dương, phủ Quảng Bình?"

Ta giật mình: "Sao muội biết?"

Chuyện đã đến nước này, mọi người đều không nguỵ trang nữa.

Tiểu muội nói với ta, chủ tử trước kia của nàng là một vị Hoàng tử điện hạ trong hoàng thành, những năm gần đây đang điều tra các vụ án tham ô, nhận hối lộ, đã thay mặt oan thần rửa sạch không ít oan uổng.

Phụ thân ta là một trong số đó.

Vì phụ thân ta không phải là quan lớn, nơi này lại cách xa kinh thành và nơi phụ thân ta nhậm chức, tin tức bị bưng bít, ta vẫn không hay biết.

Ta không còn là con gái tội thần nữa!

Vui mừng đến đầu váng mắt hoa. Ký ức thuở ấu thơ chợt ùa về: Phụ thân dắt tay ta đi dã ngoại, ông cõng ta trên cổ đi bái Phật, ta nghịch ngợm dùng mực làm bẩn thư từ của ông, ông bất đắc dĩ cười xoa mũi ta…

Ngôi nhà của ta, không biết có còn thuộc về ta nữa không? Ta khao khát trở về cố hương.

Đại ca như thấu tường tâm tư của ta, bèn hỏi: "Phủ Quảng Bình là một nơi tốt, chúng ta tới xem sao?"

Đại nương nói: "Ta đi lo liệu chút lộ phí, còn phải giải quyết vấn đề thân phận nữa."

Chiếc xe ngựa xa hoa dừng trước cửa. Vị Thông phán đại nhân đến từ phủ thành kia lại là con ruột của Đại nương.

Trượng phu của Đại nương đỗ đạt cao trong kỳ thi Hội, sau đó con đường làm quan hanh thông, đến tuổi trung niên đã làm đến chức Tri phủ một phương. Nhưng đột nhiên ông lại muốn cưới nữ tiên sinh dạy con gái làm bình thê.

Thì ra, đây là thanh mai trúc mã thời trẻ của ông, sớm đã mất đi trượng phu. Vừa hay ông được bổ nhiệm làm quan, bèn lấy danh nghĩa dạy dỗ con gái mà đón nàng vào cửa .

Trượng phu phụ bạc, mấy người con cũng nhận giặc làm mẫu thân, ép bà phải đồng ý. Đại nương cố gắng giữ dáng vẻ quý phái của một phu nhân nhà quan, ngoài mặt thì đồng ý nhưng càng nghĩ càng uất hận, đến nửa đêm thì phóng hoả, suýt chút nữa thiêu chết cả nhà.

Trượng phu trúng phong, thanh mai bị hủy dung.

Đại nương bị vu cho tội giết người, bị đẩy vào nhóm dân lưu tán, mặc kệ sống chết. Vì thiếu thuốc thang, lại thêm bệnh cũ từ những năm tháng lao lực tích tụ, bệnh tình cứ thế trầm trọng nên mới thành ra thế kia.

Thời gian qua được chăm sóc tử tế, giờ Đại nương cãi nhau mà khí lực dồi dào hơn hẳn rồi.

"Về thăm trượng phu cùng con cháu? Ngươi nào có mẫu thân? Mẫu thân ngươi sớm đã bị thiêu chết trong vụ hỏa hoạn kia rồi, ngươi gọi ta về nhà ngươi làm gì?"

"Không sắp xếp được thân phận cho ta phải không? Nữ phu tử của ngươi vào phủ, giả mạo thân phận mười mấy năm không để ta vạch trần, chẳng phải cũng có phần sức lực của ngươi sao? Còn nữa, người gán cho ta thân phận hiện tại không phải là ngươi sao?"

"Đưa cho ta ngân phiếu và giấy tờ thân phận cùng giấy thông hành của cả nhà. Đưa bao nhiêu còn phải hỏi ta sao? Ta làm mẫu thân ngươi mấy chục năm, tuy ngươi luôn không tình nguyện, nhưng chắc ngươi cũng tính được trong tay ta nắm bao nhiêu nhược điểm của nhà ngươi. Ngươi cảm thấy dòng dõi thư hương nhà các ngươi đáng giá bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu."

Hai khắc sau, Đại nương cầm một nắm ngân phiếu trở về. Đời này ta chưa từng thấy nhiều tiền đến vậy. Đại nương nói rằng bà cũng chưa từng thấy.

Vấn đề đều được giải quyết, chúng ta nhanh chóng lên đường.

Chiếc xe phía trước là của vị Thông phán.

Đại nương không quay đầu lại, nói: "Tiểu muội à, đưa cho chủ nhân cũ của ngươi một lá thư, điều tra tham ô hối lộ, tra cả nhà bọn họ luôn."

Tiểu muội gật đầu thật mạnh.

Chiếc còn lại là của huynh muội lang trung.

Đại nương tán gẫu: "Một chồng một vợ?"

Trước khi xuất phát, đôi huynh muội kia đã tìm Tiểu muội, ánh mắt ai nấy đều mang theo vẻ tình tứ. Thiếu niên có nỗi niềm của thiếu niên, thiếu nữ có tơ lòng của thiếu nữ, chỉ chờ câu trả lời của Tiểu muội.

Tiểu muội dùng giọng thiếu niên trong trẻo nói một câu, hai người lập tức ngẩn ra, ôm đầu khóc lóc bỏ chạy.

Hôm nay xuất hiện, xem ra là chưa thể buông bỏ.

Tiểu muội, không, bây giờ là Tiểu đệ. Tiểu đệ mặc một thân nam trang phong lưu tuấn tú. Cũng không quay đầu lại, chỉ nói: "Bắt đầu bằng lừa dối, sẽ không có được kết cục tốt lành."

Sau này đường núi xa xôi, có duyên ắt sẽ gặp lại. Bánh xe lăn về phía trước, có người thân kề cạnh.

Chuyện xưa gác lại, quay về bản chất thật của chính mình.
 
Back
Top Bottom