Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chúng Ta Là Người Một Nhà

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,540
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO6wSDHc3uwuk3mZOwpvwcH_37nZseL6LGpSWw2nWEoph3ybC8WMpGzSYVtNjG00fErvdJufxd4aG8NOucRADPUyzFA_pEYPyhXNs0mYMXFOzklsnnoSyRzv5h2QpOomaTXubToob-rr635lNjN2GOO=w215-h322-s-no-gm

Chúng Ta Là Người Một Nhà
Tác giả: Phỉ Trác
Thể loại: Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Nửa đêm, ta bị lưu manh nửa đêm tập kích quấy rối, quan phủ lại nói là việc nhà không quản được.

Thế là ta mua ba tên s,á,t n,h,â,n về làm người nhà.

Đại ca là tên thổ phỉ mặt sẹo, tiểu muội là ả hoa khôi điên dại, còn có một mẫu thân ho ra máu.

Đêm ấy, tên lưu manh lại lẻn vào nhà ta.

Vừa vén chăn lên, một nhà chúng ta chỉnh tề, cười khanh khách:

"Việc nhà sao quan phủ quản được!"​
 
Chúng Ta Là Người Một Nhà
Chương 1



Nửa đêm, ta bị lưu manh nửa đêm tập kích quấy rối, quan phủ lại nói là việc nhà không quản được.

Thế là ta mua ba tên s,á,t n,h,â,n về làm người nhà.

Đại ca là tên thổ phỉ mặt sẹo, tiểu muội là ả hoa khôi điên dại, còn có một mẫu thân ho ra máu.

Đêm ấy, tên lưu manh lại lẻn vào nhà ta.

Vừa vén chăn lên, một nhà chúng ta chỉnh tề, cười khanh khách:

"Việc nhà sao quan phủ quản được!"

1

Trong thôn có đám lưu dân mới tới bị bệnh.

Một bà lão mỏ nhọn mày nhăn, mới vào thôn ba ngày đã trộm năm con gà sáu con vịt, bị nghi ngờ thì ăn vạ, khóc lóc bảo người ta muốn bức tử một lão bà sáu mươi tuổi.

Một tên con trai lưu manh, mũi vẹo mắt xếch, trộm nhìn tiểu tức phụ tắm bị đánh rồi lại dây dưa một hồi, ngược lại còn ăn vạ người ta một hai lượng bạc tiền thuốc men. Đều không ra thể thống gì.

Ta cố tình tránh xa, lại cứ là một góa phụ trẻ tuổi sinh sự dễ gây chuyện. Dáng vẻ không tồi, còn ở một mình trong căn nhà ngói xanh uy nghi khí phái.

Thỉnh thoảng bà lão lượn lờ đến nhà ta sờ mó nhà cửa, dò hỏi phu quân đã mất để lại cho ta bao nhiêu của cải. Tên lưu manh d*m đ*ng nhìn chằm chằm quần áo ta phơi trong sân, vừa thấy ta đã huýt sáo không ngừng.

Ta thầm thấy không ổn. Quả nhiên, tên lưu manh nhà bên gõ cửa nhà ta vào lúc nửa đêm.

"Lệ Nương, tâm can của ta ơi, mở cửa cho ta."

"Cút xa một chút, đồ vô lại."

Ta nhanh chóng cài chặt then cửa lại, tiếp tục khiêng tủ nhỏ ra chặn cửa rồi mới ngáp ngắn ngáp dài đi vào phòng ngủ.

Ta có một gánh hàng bán hoành thánh, mỗi ngày thức khuya dậy sớm ngủ không đủ giấc, không có thời gian dây dưa với tên lưu manh này.

Ngủ mơ màng, trên người cảm nhận một trận ngứa ngáy, còn ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc. Ta mơ mơ màng màng mở mắt, thấy tên lưu manh si mê l**m láp bàn chân ta lộ ra ngoài chăn. Dưới ánh trăng trắng mờ ảo, cái miệng méo mó kia càng khiến người ta thêm sợ hãi.

Ta sợ hãi kêu to một tiếng, giơ chân đá một cước khiến hắn ngã nhào, vội vàng túm lấy áo khoác khoác vào người.

"Sao ngươi lại ở trên giường ta?! Cút! Cút ra ngoài!"

Tên lưu manh trở mình đè lên chân ta, tát ta hai cái. Ta choáng váng đến mức đầu váng mắt hoa, trên mặt nóng rát đau nhức.

"Đồ kỹ nữ thối tha giả bộ trinh tiết liệt phụ cái gì! Tên nam nhân trước kia đã chết hai ba năm rồi, ngày nào ngươi cũng lắc mông đi lại, chẳng phải là muốn câu dẫn nam nhân sao? Tiểu gia thấy ngươi thèm nam nhân đến đáng thương, mới tốt bụng giải ngứa cho ngươi đấy."

Bàn tay đầy mồ hôi của tên lưu manh sờ lên bắp chân ta, giống như lưỡi rắn ướt lạnh khiến ta ghê tởm. Nhân lúc hắn đang hăng máu, ta lấy cây cán bột từ sau gối ra, nhằm vào gáy hắn đánh xuống một gậy.

Tên lưu manh kêu ;a thảm thiết ôm đầu, trong miệng chửi bới kỹ nữ, còn muốn đè ta xuống. Ta nhằm vào hạ thể hắn giáng xuống một cước, giơ cây cán bột lên điên cuồng đánh tới, tên lưu manh vừa lăn vừa bò, ôm đầu đầy u cục trèo tường bỏ chạy.

Ta cũng rời khỏi nhà từ cửa nhỏ, đến chỗ lý chính khóc lóc tố cáo tên lưu manh mưu tài hại mạng.

Quần áo ta không được chỉnh tề, Lý chính vừa định hỏi, ta nhét một thỏi bạc vụn tới, Lý chính liền không nhắc đến chuyện này, chỉ nói với người trong tông tộc là mưu tài hại mạng.

Sáng hôm sau, tên lưu manh kia bị bắt. Mặt mày tên lưu manh bầm tím nhưng không hề tỏ ra sợ hãi, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ta đang trốn trong đám đông huýt sáo.

"Nửa đêm ta chỉ trèo tường vào nhà một góa phụ, các ngươi dựa vào cái gì mà trói ta?"

Người bên cạnh giơ tay muốn đánh hắn.

Tên lưu manh gào lên: "Đánh người này, đánh c,h,ế,t người rồi!"

"Ngươi mưu tài hại mạng, đáng đánh!"

"Ai nói ta mưu tài hại mạng? Có chứng cứ gì không?"

"Nửa đêm ngươi trèo tường, dấu vết vẫn còn đó, đây là bằng chứng!"

Tên lưu manh cười hề hề, nói: "Ta cũng có bằng chứng."

Hắn thò tay vào trong vạt áo, móc ra một chiếc áo yếm màu hồng nhạt.

"Rõ ràng là Trương quả phụ tham lam ta tuổi trẻ thể lực cường tráng, quyến rũ ta lên giường của ả!"

Đó là yếm của ta.

2

Thứ này tuyệt đối không thể nhận.

Ta gào lên: "Ngươi ngậm máu phun người, đây không phải của ta!"

"Không phải ngươi cho ta, ta là một đại trượng phu sao lại có thứ đồ chơi của nữ nhân chứ? Ngươi nói không phải thì không phải à? Ngươi cũng phải đưa ra bằng chứng!"

Có thể có bằng chứng gì chứ!

Tên lưu manh cười d*m đ*ng: "Mặc yếm chẳng phải là để cho nam nhân nhìn sao? Nam nhân nào đã thấy hết áo yếm của ngươi, ngươi cứ bảo hắn ra làm chứng cái này không phải của ngươi là được rồi."

"Hoặc là, lấy áo yếm của ngươi ra, để mọi người so sánh, xem cái này rốt cuộc có phải của ngươi hay không!"

Mọi người bàn tán xôn xao, không ít ánh mắt không có ý tốt nhìn về phía ta.

Ta tức giận đến run người, nói: "Mẹ ngươi không phải là nữ nhân sao? Ngươi hãy chứng minh áo yếm này không phải của mẹ ngươi trước đi!"

Bình thường ta đối nhân xử thế ôn hòa, lại tỏ ra rất tự tin, không ít người đứng xem bắt đầu bênh vực.

Tên lưu manh có chút ngây người, gào lên: "Mẹ ta nói, áo yếm đều cho ta rồi, nữ nhân này chính là của ta."

Mọi người phỉ nhổ hắn. Tên lưu manh trưng ra vẻ mặt phẫn nộ, đột nhiên cầm áo yếm sờ xuống h* th*n.

Tức phụ trẻ tuổi bên cạnh sợ hãi kêu to.

Vẻ mặt tên lưu manh vô cùng hưởng thụ: "Áo yếm này không có nữ nhân nào nhận, không phải áo yếm của nữ nhân, vậy chẳng phải là một miếng vải sao? đ*ng q**n ta có mồ hôi, lấy vải lau lau một chút thì sao?"

Có người mắng hắn, hắn liền giơ miếng vải đó ra trước mặt người kia.

"Ngươi không cho ta lau mồ hôi sao? Áo yếm này là của nữ nhân nào trong nhà ngươi? Là của tức phụ ngươi à?"

Ngay lập tức, mọi người đều im lặng. Hắn cầm áo yếm đi một vòng càng thêm càn rỡ, ánh mắt dâm tà nhìn chằm chằm vào ta.

"Trương quả phụ, ngươi nói xem rốt cuộc áo yếm này là của ai?"

Tiếng bàn tán xung quanh lại lớn hơn. Một đám lưu manh vô dụng từng bị ta từ chối, lập tức chỉ vào mảnh áo yếm cười tà.

Một luồng máu nóng xông thẳng lên não, ta lớn tiếng nói: "Ta muốn báo quan!"

Lý chính gọi người đi báo quan, rất nhanh, mấy nha dịch đã đến.

Ta thuật lại chuyện tối qua.

Tên lưu manh gào lên: "Rõ ràng là ngươi gọi ta đi gãi ngứa, ta tốt bụng giúp ngươi, ngươi lại vu khống ta!"

Ta nói với nha dịch: "Đại nhân, nếu ta và hắn thông dâm, vì sao hắn phải trèo tường? Vì sao ta dám nhờ lý chính bắt hắn đến đây?"

Nha dịch ngoáy tai, khều khều răng, không bày tỏ thái độ.

Ta lặng lẽ đưa bạc cho nha dịch, cười khúm núm: "Ta mở một sạp nhỏ bán hoành thánh, đại nhân thường xuyên đến ăn nha. Ta tự lo cơm áo, hà cớ gì phải chọc vào một tên lưu manh như vậy? Xin đại nhân làm chủ."

Nha dịch cân nhắc bạc, cất vào trong lòng ngực.

Ta vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại bị nha dịch lớn tiếng quát: "Người ta tiểu tử nào cũng tốt, ngươi là một quả phụ khắc chết trượng phu còn kén cá chọn canh!"

"Đến cả áo yếm cũng giao ra làm tín vật đính ước, lại còn vu khống người ta. Ta thấy là ngươi quyến rũ nam nhân còn muốn giả vờ trinh tiết liệt phụ!"

Tên lưu manh liên miệng khen đại nhân anh minh, còn thêm mắm dặm muối:

"Quả phụ này mua vui cùng ta, bỗng dưng đòi mười lượng bạc sính lễ. Ta nói, hoa khôi nương tử chỉ cần năm lượng bạc đã có thể gặp mặt, một đôi giày rách nát như ngươi sao đáng giá mười lượng bạc? Ả bị chọc giận, liền tống ta xuống giường, mới gây ra chuyện này."

Tên lưu manh và nha dịch nháy mắt với nhau.

Ta nhìn ra hai tên này cấu kết với nhau, nhưng không thể lùi bước trước mặt mọi người được. Ta còn muốn biện bạch thì đã bị nha dịch không kiên nhẫn đẩy qua một bên.

Nha dịch liếc xéo ta: "Ngươi làm bị thương người ta còn làm bộ báo quan, còn gây sự nữa ta sẽ tống ngươi vào ngục giam kỹ nữ."

"Các ngươi trai đơn gái chiếc nửa đêm trèo lên giường, chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhà. Quan phủ nào quản được chuyện nhà, nếu quản được thì ta đã sớm đánh chết hết những chiếc giày rách nát không biết xấu hổ bán giá trên trời này giống như các ngươi rồi!"
 
Chúng Ta Là Người Một Nhà
Chương 2



3

Nha dịch nghênh ngang rời đi, để lại một đống hỗn độn.

Tên vô lại bị Lý chính sai người khiêng đi vẫn còn giống họng kêu la: "Các ngươi dựa vào cái gì mà đuổi ta! Đây là chuyện nhà của ta và Trương goá phụ, người nhà ả không quản, sao đến lượt các ngươi quản!"

Ai mà không biết ta sống một mình mấy năm cũng chưa từng có người nhà xuất hiện?

Ta đảo mắt nhìn quanh, dân làng nhao nhao lùi lại.

Trước cửa nhà góa phụ thường nhiều thị phi. Mỗi nhà đều có con gái và những tức phụ trẻ tuổi, ai cũng không muốn vô cớ rước lấy phiền phức.

Ta lấy ra số bạc tích góp mấy năm nay, định lại cầu xin Lý chính.

Lý chính là người trong tộc của thôn, chỉ cần hắn chịu tốn tâm tư bảo vệ ta, hai tên lưu dân kia dù có khó chơi đến mấy cũng không thể đối đầu với cả thôn.

Ta lặng lẽ đến thăm, cửa sau nhà Lý chính không đóng, vừa vặn để ta nghe được dự định của tộc.

"Tên vô lại này thật đáng ghét! Lại còn có một biểu tỷ phu* làm việc ở huyện nha."

"Không thể vì một góa phụ ngoại lai khác họ mà đắc tội với người trong huyện nha được."

(*) Biểu tỷ phu: Chồng của chị họ.

...

Cuối cùng Lý chính chốt lại:

"Trương góa phụ là người có chủ kiến, nếu còn tìm đến, các ngươi cứ nhận lấy tiền bạc. Hừ, chúng ta không nhận cũng là hời cho tên vô lại kia. Cũng không cần vì nàng mà ra mặt nữa, lại cũng không phải là người nhà."

"Trương goá phụ trẻ tuổi cần mẫn, vốn có thể gả cho một nam nhân chưa có tức phụ. Sao lại để tên vô lại kia quấn lấy? Xem ra là quả phụ này yêu kiều quyến rũ không biết che giấu, cũng được, không làm hại đến nam tử nhà chúng ta."

Mọi người xì xào bàn tán một hồi, nói tên vô lại kia thật là có phúc, cứ như vậy mà có được một nữ nhân không tồi.

Ta ôm số tiền dành dụm, lòng còn lạnh hơn cả số bạc trong lòng. Ta là người ngoại lai, trượng phu đã mất cũng không phải người địa phương, ta khó khăn lắm mới có thể đứng vững ở trong thôn.

Mấy năm nay, vì thôn mà ta bỏ sức không ít hơn người trong tộc. Từ sửa sang đường sá, bia đá dựng lại, ta cũng đều bỏ tiền. Họ nói người ngoài không thể ghi danh, ta cũng không làm ầm ĩ, nghĩ rằng ít nhất Lý chính nhớ đến tấm lòng này, có thể chiếu cô ta là tốt rồi.

Mấy năm nay quan hệ của ta và người trong thôn quả thật không tệ, nhưng đến khi thực sự gặp chuyện, Lý chính sẽ không bảo vệ ta. Nói đến cùng, là vì ta đơn thân lẻ bóng không có chỗ dựa, cái giá phải trả khi áp bức ta nhỏ hơn nhiều so với đắc tội với người khác.

Đến nước này, chỉ còn con đường cuối cùng có thể đi. Ta lặng lẽ đến huyện thành, tìm lão tú tài hiền lành nhất, nhờ ông viết đơn kiện giúp ta.

Lão tú tài nghe ta kể lại, lộ vẻ đồng tình, bảo ta rằng Huyện thái gia đã được mời đến thư viện phủ thành dự thi hội, phải ba tháng sau mới trở về.

Huyện lệnh là người mới nhậm chức năm ngoái, tuổi trẻ khí thịnh, lại là người chính trực, xét xử công bằng. Huyện lệnh đi rồi, mấy người phụ tá của hắn cũng đi theo. Giờ trong huyện nha chỉ còn lại người của các đại tộc địa phương, xưa nay bọn chúng đều chẳng quan tâm đến việc xét xử rửa oan, chỉ lo làm đẹp mặt cho chính nhà mình.

Ba tháng quá dài, đủ để đám vô lại hút cạn máu của ta. Ta lang thang trên phố, xương cốt lại lạnh buốt.

Đột nhiên nghe thấy một trận ồn ào cách đó không xa. Lại có một đám lưu dân vào thành.

Người môi giới vô cùng náo nhiệt, rất nhiều lưu dân không nhà không cửa cũng không có nghề nghiệp gì sẽ tự bán mình, bọn chúng có rất nhiều việc để làm. Ta ngẩn người nhìn đoàn lưu dân, xoay người bước tới chỗ người môi giới.

Kẻ môi giới nhiệt tình chào hỏi ta: "Tiểu nương tử muốn mua người nào? Cô xem, vừa có nhũ mẫu từ nhà giàu có, lại có thư đồng từng theo tiến sĩ, còn có cô nương trẻ tuổi biết đánh đàn, biết tính toán."

"Muốn loại nào cứ nói, mấy hôm nay có không ít lưu dân, chỗ ta kiểu người nào cũng có!"

Ta hỏi: "Thật sự kiểu người nào cũng có sao?"

Kẻ môi giới cười lớn: "Chỗ ta mà không có người, cô đến chỗ môi giới khác cũng không có đâu."

Xem ra, kẻ này đã từng trải.

Ta yên tâm hỏi: "Có tội phạm giết người không?"

Kẻ môi giới: Hả?

4

Đều nói trong đám lưu dân kiểu người nào cũng có, ta không tin không tìm ra người còn khó dây dưa hơn tên vô lại kia.

Người môi giới nghe xong yêu cầu của ta, cân nhắc số tiền tích góp của ta, thở dài một hơi rồi đồng ý. Điều kiện duy nhất là, ta không được dò hỏi quá khứ của bọn họ.

Rất nhanh đã tìm được ba tên tội phạm từng giết người. Người thứ nhất là đại hán vạm vỡ, trên mặt có một vết sẹo hình con rết cắt ngang cả mặt.

Người thứ hai là lão phụ nhân dịu dàng, nói chuyện vài câu đã thân thiết như người trong nhà, chỉ là nói hai câu lại ho một tiếng ra máu.

Cuối cùng là một tiểu cô nương ném ánh mắt mị hoặc về phía ta. Trông khoảng mười sáu mười bảy tuổi, cao ráo mảnh mai, dáng vẻ quyến rũ, ta là nữ nhân cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

Người nào người nấy đều không giống tội phạm giết người.

Ta nói: "Nha đầu này không được."

Lỡ để tên vô lại kia dây dưa quấn lấy thì làm sao?

Người môi giới nói: "Nếu hai người trước đều không đối phó được thì cô cứ đẩy nha đầu này ra bảo toàn bản thân là được."

Vậy lại càng không được!
 
Chúng Ta Là Người Một Nhà
Chương 3



Người môi giới giải thích: "Nàng lớn lên trong thanh lâu, ca múa hát xướng đều tinh thông, chỉ là bây giờ cổ họng bị thương nên không ra tiếng lắm."

Nếu cô nương này tinh thông chuyện này, vậy thì có thể thử. Nhưng nàng còn quá trẻ, ta không thể buông lỏng.

Người môi giới kéo cô nương lại trình diễn: "Cô xem dáng người này, ngay cả phú thương từng trải cũng bị mê hoặc, huống chi là một tên vô lại nhà quê."

Tay vung trước ngực cô nương, phát hiện không được đầy đặn, lại kéo cô nương xoay người lại, nói: "Ngực hơi lép, nhưng mông to vừa vặn có thể bù đắp, cô nhìn xem!"

Cô nương phối hợp mà lắc lắc mông. Đại hán và phụ nhân bật cười thành tiếng.

Những thứ khác ta không nhìn ra, người môi giới không muốn trả hàng trả tiền thì ta nhìn ra rồi. Xem ra một nữ tử thanh lâu từng phạm tội rất khó bán được lần nữa.

Ta đỡ trán, ra hiệu ta nhận. Đây chính là ca ca, mẫu thân và muội muội của ta. Bọn họ theo họ Trương của ta, sau này sẽ là Trương Đại lang, Trương Đại nương và Trương tiểu muội.

Ta thuê một chiếc xe bò về làng, trên đường trò chuyện, bảo họ nghĩ cách đối phó với đám vô lại kia.

Đại Lang vung vẩy cánh tay to hơn đùi ta, nói: "Sức lực ta lớn, ta ra trước, vung một quyền ta có thể đánh năm người."

Đại Nương ôn tồn nói: "Đại Lang, ngươi thô lỗ quá. Lệ Nương, ngươi nói mẫu thân của tên vô lại kia phát bệnh, có triệu chứng gì không?"

Ta lắc đầu. Bà lão kia cướp đồ thì tinh thần hừng hực, cãi không lại còn muốn chiếm hời mới ôm ngực nói đau tim.

Đại Nương khẽ cười: "Không đáng sợ. Ta sắp chết, để ta ra mặt trước."

Nói xong lại ho một tiếng, lấy khăn tay lau miệng, lại lau ra một vệt máu. Tiểu Muội thấy vậy, bày ra dáng vẻ yêu kiều của kỹ nữ, tỏ ý mình có thể đi quyến rũ tên vô lại kia.

Ta kéo vạt áo đang trễ xuống của nàng lên, tiện tay chưởng một phát vào gáy nàng.

"Có mẫu thân và đại ca, còn có ta ở đây, không cần đến muội."

Tiểu Muội ôm gáy trợn tròn mắt, ngẩn người một lúc, lặng lẽ ngồi thẳng người.

Cả một xe toàn là những kẻ sát nhân tài giỏi.

Rất nhanh, chúng ta đã bàn ra một kế hoạch.

5

Giữa đêm khuya, tên vô lại say khướt đi ngang qua nhà ta như thường lệ.

Khác biệt là, đêm nay ta cố ý lên tiếng quyến rũ hắn. Tên vô lại đập cửa ầm ĩ, thấy ta chỉ nói mà không mở cửa, lại giở trò trèo tường vào, thẳng tiến vào phòng ngủ của ta.

Ta và Đại Lang đợi ở ngoài cửa.

Tiểu Muội nói, ở trong thanh lâu nàng đã nắm giữ một thủ đoạn đối phó với nam nhân, bảo đảm chỉ cần để tên vô lại thử một lần, hắn sẽ không dám càn quấy tham sắc nữa. Tiểu Muội rất kiên trì, chúng ta đành phải đồng ý để nàng ra tay trước.

Đại Lang cạy ra một khe cửa sổ, ta nghe thấy một tràng cười mị hoặc như chuông bạc và tiếng th* d*c thô nặng của nam nhân.

Đại Lang: "Thủ đoạn của Tiểu Muội không phải là chơi đến cạn kiệt tinh lực mà chết đấy chứ?"

Ta: "Đại Nương ở bên trong, Tiểu muội sẽ không làm chuyện xằng bậy đâu nhỉ?"

Đột nhiên, bên trong truyền đến một tiếng kêu thảm thiết vô cùng.

"A~~~"

Khàn cả giọng, trăm hồi ngàn chuyển. Da gà ta nổi hết cả lên. Nam nhân bị hoạn thành thái giám cũng chỉ đến thế mà thôi!

Lại một trận binh binh bang bang lách cách, hình như đánh nhau rồi. Đại ca một cước đá văng cửa, hai ta lập tức xông vào. Chỉ thấy tên vô lại cong mông nằm sấp trên giường, quần tụt xuống nửa chừng, vừa thét gào vừa cố gắng ôm mông.

Tiểu Muội cưỡi lên gáy hắn, một tay đánh vào mông hắn bốp bốp, một tay cầm chày cán bột chọc chọc.

Tên vô lại kêu la thảm thiết "Thả ta ra! Đau quá!"

Giọng Tiểu Muội vang vọng như chuông đồng: "Nửa đêm chui vào phòng nữ nhân? Mẹ kiếp, một gậy đâm vào tận xương sườn, xem ngươi còn dám không!"

Ta ngây người. Không chỉ vì kẻ câm này mở miệng nói chuyện, mà còn vì giọng của Tiểu muội rõ ràng là một nam nhân!

Đại Nương thong thả đi tới: "Lệ Nương yên tâm, ta không sao, Tiểu muội... Tiểu muội đệ cũng không sao."

Đại Lang tiện tay bịt miệng tên vô lại, đè hắn ra đánh một trận. Tiểu Muội cũng không rảnh rỗi, hung ác nói.

"Ngươi giả vờ cái gì, tưởng ta không nghe ra ngươi sướng lắm à? Ngươi còn dám vũ nhục nữ tử đàng hoàng không?"

Treo tên vô lại lên xà nhà một đêm, gối đầu lên tiếng k** r*n ư ử của hắn, ta ngủ một giấc an tâm nhất từ trước đến nay.

Trời vừa hửng sáng, đúng lúc dân làng ra đồng. Ta vừa khóc lóc vừa đi, chậm rãi đến nhà Lý chính, sau lưng đã tụ tập hơn nửa thôn dân.

Đúng lúc này, mẫu thân của tên lưu manh đang lăn lộn ăn vạ, ép Lý chính chia cho nhà bà ta ruộng nước tốt nhất.

Ta cứ thế xông vào: "Lý chính, ngài phải làm chủ cho ta. Đêm qua tên lưu manh đó lại trèo vào nhà ta, xông vào phòng ngủ..."

Mặt mày Lý chính lộ rõ kinh ngạc, một quả phụ lại dám nói những lời này trước mặt mọi người, còn muốn sống nữa không?

Dân làng nhao nhao: "Trương quả phụ, tên lưu manh đó ở nhà ngươi qua đêm sao?"

Ta gật đầu. Dân làng lại được một trận xôn xao.

Bà lão kia từ dưới đất bật dậy như "cá chép vượt vũ môn", vỗ tay cười lớn.

"Con ta thật là thông minh lợi hại, các ngươi đều nghe thấy rồi, đấy quả phụ này là của con ta!"

Lúc này, Đại Lang, Đại nương và Tiểu muội cũng đi đến, áp giải tên lưu manh bị trói tay bịt miệng.

Bà lão kia đau lòng đến dậm chân, mắng ta: "Tiện phụ này, dám đối xử với người nhà như vậy! Mau cởi trói cho con ta."

Ta kêu lớn: "Oan uổng lắm, hắn không có qua đêm ở trong phòng ta!"
 
Chúng Ta Là Người Một Nhà
Chương 4



6

Bà lão trừng mắt: "Ngươi còn muốn chống chế?"

Lý chính liếc mắt đã nhìn ra Đại Lang, Đại nương và Tiểu muội là người lạ, hỏi: "Các ngươi là ai?"

Ta nói: "Bọn họ đều là người nhà của ta."

Bà lão nhìn Tiểu muội, ác độc nói: "Vậy chính là đồ tiện nhân này rồi. Nếu còn dám bất kính với con ta, ta sẽ không để con tiện nhân này vào cửa! Tuổi còn trẻ đã thất thân, không có nam nhân nào muốn, cho cả nhà các ngươi mất mặt chết đi."

"Nhìn là biết không an phận, hừ, quy củ phải lập cho tốt. Ngực thì phẳng lì, không có sữa cho con bú, không bằng tỷ tỷ ngươi. Thực ra mông đủ to, chắc chắn dễ sinh nở. Hai tỷ muội các ngươi cùng nhau hầu hạ con ta, ta mới yên tâm..."

Bên kia, tên lưu manh khó khăn lắm mới nhổ ra được chiếc tất thối trong miệng, thét chói tai: "Ta mới không thành thân với hắn, hắn là..."

Tiểu muội khẽ động cánh tay, tên lưu manh kêu thảm thiết một tiếng, chiếc tất thối lại bị nhét trở vào.

Hiện trường loạn thành một nồi cháo, Lý chính quát mắng hồi lâu, cuối cùng cũng yên tĩnh.

Lý chính nói: "Trương quả phụ, đã là tên lưu manh này ở nhà ngươi qua đêm, bất kể là ngươi hay là muội muội ngươi, đều nên sớm thành thân đi. Mấy mẫu ruộng ngươi sắm sửa mấy năm trước, vừa hay làm của hồi môn mang về nhà chồng."

Thật là tính toán hay ho làm sao.

Trong lòng ta cười lạnh, trên mặt lại tỏ vẻ kinh ngạc: "Liên quan gì đến ta và muội muội ta? Ngài không được nói bậy làm hỏng thanh danh người khác!"

Lý chính nổi giận nói: "Ta nói bậy cái gì? Hai người các ngươi quyến rũ như vậy có thanh danh gì để nói?"

Bà lão kia cũng ầm ĩ: "Không phải các ngươi, vậy là ai ngủ với con ta một đêm? Gạo đã nấu thành cơm rồi, đừng hòng từ chối không nhận!"

Đại nương thướt tha bước ra, cười e lệ: "Đêm qua chàng trai trẻ này trèo lên giường, chính là giường lão thân."

Bà lão kia giận dữ nói: "Đồ già cả thối tha, đừng có mà nói bậy!"

Đại nương vẽ vời sinh động như thật: "Đêm qua chàng trai trẻ tuổi này trèo lên giường ta, hỏi ta có cô đơn không. Trượng phu của ta chết đã gần hai mươi năm, thân thể nóng bỏng của hắn dán vào người ta, khiến ta cảm thấy rất ấm áp trong đêm dài..."

Ánh mắt của bà lão kia âm độc, cười lạnh: "Hay lắm, ngươi nói là ngươi thì chính là ngươi. Tuy nhiên, nữ nhân gả chồng phải sinh con đẻ cái, còn phải hiếu thuận mẹ chồng! Tay chân ngươi đã già cả yếu ớt làm không tốt việc, đều là người một nhà, hai đứa con gái của ngươi phải đến giúp đỡ!"

Đại nương nói: "Việc này còn không đơn giản sao!"

"Ta đã có một trai hai gái, vô cùng mãn nguyện. Ngươi muốn thì hỏi con trai ngươi, hắn tự mình không sinh được, ta cũng chẳng có cách nào."

"Tục ngữ có câu 'cưới tức phụ quên mẫu thân', vừa vặn tuổi tác của ta đủ để làm mẫu thân hắn, bù đắp khuyết điểm này, vừa là tức phụ lại vừa là mẫu thân."

Gương mặt nhăn nheo khô quắt của bà lão kia như muốn nứt toạc ra rồi. Đôi mắt đảo quanh, lại dùng chiêu trò giả bệnh.

"Đồ già cả thối tha kia, dụ dỗ con ta học thói hư, muốn chọc ta tức chết sao! Bồi thường, bồi thường tiền thuốc men cho ta!"

Nói rồi bà ta trợn mắt, thân thể lắc lư, liếc ngang liếc dọc chọn chỗ đất bằng phẳng rồi ngã xuống. Đại nương trực tiếp ho ra một ngụm máu, phun lên mặt bà ta.

Bà lão: "Nói vài câu đã hộc máu, ngươi giả vờ cái gì?"

Giọng nói run rẩy vì tức giận bị tiếng kinh hô của mọi người nuốt chửng. Đại nương một ngụm lại một ngụm ho ra máu, không hề có dấu hiệu giả tạo.

Ta đỡ Đại nương khóc lóc: "Mẫu thân, người đừng chết mà!"

Tiểu muội cũng khóc, tiếng khóc ai oán lại càng thêm thảm thiết.

Dân làng: "A!"

Đại Lang gầm lên một tiếng, một tay túm lấy gáy áo bà lão kia, nhấc bổng lên, "Bốp bốp" tát cho bà ta hai cái bạt tai.

Đại Lang nói: "Bà làm mẫu thân ta tức đến hộc máu. Bồi thường, bồi thường tiền thuốc men đi!"

Lần đầu tiên bà ta bị đánh ngược, người cũng ngây ra.

Dân làng: "Oa!"

Bà lão nhìn khuôn mặt dữ tợn và cánh tay cường tráng của Đại Lang, ngoài mặt thì hung hăng nhưng trong lòng lại sợ hãi:

"Muốn tiền cũng không có, muốn mạng thì có một cái đây, có bản lĩnh ngươi đánh chết ta đi!"

Bà ta đã hơn sáu mươi, nếu đánh thật, sợ là sẽ mất mạng. Bà ta vô cùng đắc ý. Nhưng tự có người có thể trị bà ta.

Tiểu muội một tay túm lấy tên vô lại. Bà lão kia không để ý, thật sự là tư thái quyến rũ và thân hình mảnh mai của tiểu muội quá mức mê hoặc. Tiểu muội "rắc rắc" vài quyền, tên vô lại kêu la thảm thiết, nhả ra một chiếc răng dính máu: "Cứu con với, mẫu thân, cứu con với!"

Dân làng: "Hô!"

Bà ta kêu lớn: "Tâm can của ta ơi! Đừng đánh nữa!"

Càng kêu lại đừng đánh, tiểu muội đánh càng thêm mạnh tay, tên vô lại rất nhanh biến thành bộ dạng đầu heo.

Cuối cùng bà lão kia cũng chịu khuất phục: "Đừng đánh nữa, ta đưa tiền!"

Bà ta không nỡ móc tiền ra, Đại Lang thấy bà ta lề mề, liền cướp hết một lượt. Bà ta tức đến dậm chân nhưng không dám làm càn.

Đại Lang xách bà ta đi một vòng, dọa cho dân làng sợ hãi, đồng loạt lùi lại sau.

"Hôm nay mọi người đều ở đây chứng kiến. Hai muội muội của ta đều là nữ tử nhà lành, không có quan hệ gì với gia đình vô lại này. Sau này còn ai truyền lời đồn vớ vẩn, đừng trách nắm tay ta đây không khách khí!"
 
Chúng Ta Là Người Một Nhà
Chương 5



7

Chúng ta một nhà hùng dũng oai phong trở về nhà, trên đường gặp mấy tên du côn nói chuyện phiếm. Đại Lang một quyền xử lý một tên, một cước quét ngã ba tên, lần này bọn chúng đều cúi đầu ngoan ngoãn.

Ta vui vẻ ra mặt.

Tâm trạng tốt đẹp chấm dứt khi phát hiện có dấu vết trong nhà.

Chúng ta về đến nhà thì trời đã tối, thời gian lại gấp gáp, ta không kịp kiểm tra nhà cửa. Bây giờ mới phát hiện sân nhà bừa bộn, vỏ bánh hoành thánh đã cán trước đó đều bị vứt trên mặt đất, thùng gạo cũng vơi đi một nửa.

Ta lánh mình ở huyện thành chờ người môi giới tìm người mấy ngày nay, tên vô lại này đã đến ăn trộm! Ta vội vàng xông vào phòng phía Tây đã lâu không dùng đến, thấy bụi phủ đã lâu, cửa sổ và cửa ra vào còn nguyên vẹn mới yên lòng.

"Lệ Nương, làm sao vậy?"

Ta quay người đáp: "Không có việc gì, ta định dọn dẹp mấy gian phòng cho mọi người ở."

"Không vội, ăn cơm trước đã."

Đại nương nhìn thấy vỏ bánh hoành thánh bị giẫm đầy đất, miệng vừa mắng tên vô lại, tay lại vừa vo gạo rửa đậu.

Đại Lang vừa nhóm lửa vừa an ủi: "Mẹ kiếp, hai lạng bạc đủ bồi thường."

Tiểu muội không nói gì, chỉ gõ vào bát chờ cơm. Chính là mùi khói bếp bình thường nhất của những gia đình bình thường nhất.

Trong lòng ta, sự căng thẳng sợ hãi dần tan biến, đưa tay gạt đũa của tiểu muội: "Đừng gõ vào bát, như vậy không tốt."

Tiểu muội thu dọn vỏ hoành thánh trên mặt đất cùng ta.

Nhìn thấy vỏ hoành thánh, ta nói với tiểu muội: "Tối qua, muội dùng đồ trong phòng ta..."

Tiểu muội khẽ dừng lại: "Ta dùng sạch sẽ, tỷ còn muốn dùng sao?"

Ta vội vàng nói: "Đương nhiên không muốn! Rửa không sạch đâu! Vứt đi!"

Tiểu muội bình tĩnh nói: "Vậy ta mua đồ mới trả lại tỷ, tỷ còn muốn loại hộp hoa bách hợp kia không?"

"Cái gì mà hộp hoa bách hợp gì? Trong nhà còn hai cái, không cần muội mua."

"Hai cái gì?"

Ta nói: "Chày cán bột đó! Sao còn có thể chạm vào đồ ăn, cũng quá là không sạch sẽ!"

Tiểu muội "ồ" một tiếng. Ta nhớ tới hộp hoa bách hợp, là tối qua ta tiện tay đưa cho tiểu muội.

"Một hộp phấn son, muội cứ dùng đi."

"Tỷ không chê bẩn sao?"

"Gương mặt muội vừa trắng vừa mềm, có chỗ nào mà không sạch sẽ?"

Tiểu muội lại "ồ" một tiếng, động tác gỡ vỏ hoành thánh càng thêm nhanh nhẹn.

Ta hỏi: "Muội còn muốn trang điểm như nữ tử nữa sao?"

“Ta giả cũng quen rồi."

Sau bữa cơm, Đại nương nhắc một câu: "Thùng gạo sắp hết rồi."

Ta nói: "Ngày mai con ra quán sẽ mua về."

Sau đó ngượng ngùng: "Tiền tiết kiệm của ta đều đưa cho người môi giới rồi, chỉ còn chút tiền lẻ. Mọi người ở đây, chỉ có thể ăn bữa cơm đạm bạc."

Ta nhìn ra bọn họ có lai lịch bất phàm. Đại lang tự xưng là sơn tặc nhưng hành vi ngay thẳng, thân mang bá khí mà không có lệ khí. Tiểu muội xuất thân thanh lâu lại nắm giữ một tay ám kình thương nội bất thương ngoại. Mà Đại nương hiểu Tứ thư Ngũ kinh, hiểu rõ quan chế như lòng bàn tay.

Những người như vậy mà sống ở nhà nông, thật sự là uổng phí tài năng.

Người môi giới từng nói với ta, nếu bọn họ muốn đi, ta giữ cũng không được.

Đại nương khoát tay: "Người một nhà nói gì mà khách sáo."

Tiểu muội móc túi, lấy ra một cây kim thoa đưa cho ta.

"Này, đây là tiền cơm."

Đại lang nói ngắn gọn: "Không có tiền thì ta đi kiếm."

Ta dọn dẹp ba gian phòng: "Ngoại trừ gia phòng phía Tây, mọi người có thể tùy ý đi lại. Đó là nơi ở của phu quân đã mất của ta, sẽ không mở cửa nữa."

Ba người sống như những nông dân bình thường.

Đại nương nhanh chóng làm quen với các thẩm nương, còn nhận năm người tỷ muội kết nghĩa.

Tiểu muội nấu cơm ba ngày làm hỏng hai cái nồi, liền lại thoa phấn son, ngồi lên xe ngựa đi đến phủ thành.

Đại lang khiêu chiến thắng lớn, lập tức có được một công việc ở võ quán. Mọi người đều biết võ quán coi trọng nghĩa khí giang hồ, che chở người nhà đến cùng.

Ngay trong đêm, Lý chính trả lại số bạc ta đưa cho hắn cùng một giỏ trứng gà hôm ấy.

Cuối cùng ta cũng trở lại cuộc sống bình thường dị mà yên ổn.

8

Võ quán cách tiệm hoành thánh của ta rất gần, Đại lang thỉnh thoảng đến xem một lần, ta không còn phải sợ những kẻ lưu manh vô lại đến chèn ép.

Ngay cả thím bán cá quen chiếm hời của ta cũng không dám quá đáng, còn oán trách với người khác: "Tên nam nhân đó nhìn thật doạ người, không chừng là phạm tội gì, trốn từ đâu ra."

"Ngươi nhỏ tiếng thôi, đừng để người ta nghe thấy."

"Hừ!"

Ta biết bà ấy đang nói cho ta nghe. Ta vung đao lên thớt, một tiếng "chát" thật mạnh, xung quanh im lặng như tờ.

"Cá bán ra đều không nhúc nhích, lưỡi thì động không ngừng!"

"Người luyện võ ai mà không có vết thương, vết sẹo? Lần sau những kẻ lưu manh đến thu tiền thuê sạp, thím đừng mượn uy phong của ca ca ta!"

Mọi người đều kinh ngạc, trước nay ta đều dễ nói chuyện, nếu không thím bán cá cũng không dám chiếm hời lại còn gây khó dễ cho ta.

Thím bán cá mặt mày khó coi, tìm cách vớt vát: "Ta đâu phải người thích nói năng bừa bãi, người ta đều nói thế cả, tướng mạo đã dữ tợn lại còn cau có suốt ngày, hồi trước đi khiêu chiến đã đủ dọa người rồi, người trong võ quán chưa chắc đã thích hắn..."

Người xung quanh ra sức hòa giải, ta vừa băm nhân hoành thánh, vừa lớn tiếng hỏi: "Ai nói? Còn ai nói nữa? Thím chỉ ra xem, còn ai nói nữa?"

Ta không còn đơn độc, không cần thiết để người khác coi ta là quả hồng mềm mà n*n b*p.

Mọi người đều không dám làm người hòa giải, thím bán cá lúng túng nói: "Ta nói đùa thôi."

Ta dọn hàng sớm, đến sạp thịt mua một miếng thịt lớn. Thím bán cá cứ nằng nặc đòi cho ta một con cá, ta lạnh mặt nhận lấy. Mấy năm nay bà ta chiếm hời của ta đâu chỉ có vậy.

Trộn thịt với rau băm nhỏ làm nhân, ta gói một mâm hoành thánh lớn, mua mấy ống rượu, đúng giờ cơm chiều đến võ quán.

"Trương đại lang có ở đây không? Người có bộ dạng cao lớn mới đến đấy, ta là muội muội của huynh ấy."

"Ở bên trong đó, vừa hay đang phát cơm."

Người gác cổng thu tiền đồng, nhiệt tình dẫn ta vào, một đám hán tử đang vây quanh mâm cơm. Đại lang ngồi ở phía xa, không nói cười với họ.

"Trương Đại, muội tử của ngươi đến tìm ngươi này!"
 
Chúng Ta Là Người Một Nhà
Chương 6



Ta bưng sủi cảo ra, nói: "Các vị đại ca, ca ca ta nói thèm sủi cảo ta gói, còn nói huynh đệ trong võ quán ngày thường luyện tập vất vả, ta liền làm nhiều một chút cho mọi người cùng nếm thử."

Thời gian này võ quán nhàn rỗi, quản lý không nghiêm. Mọi người do dự, trước tiên ta múc cho Đại lang một bát đầy, lại khen họ cười nói hớn hở, rất nhanh một mâm lớn sủi cảo đã chia nhau gần hết.

"Trương Đại như cục đá thối trong nhà xí, không ngờ trong nhà lại có một muội tử ân cần như vậy."

"Cô nương này nhìn quen mắt, có phải là Tây Thi bán hoành thánh ở chợ phía Đông không? Làm ăn rất có tình, trước kia ta đến ăn, nàng còn giúp ta đi mua rượu ở tửu lâu."

"Lần trước ai nói Trương Đại là tội phạm? Phì, đâu có tội phạm nào mang theo muội muội bỏ trốn?"

Đại lang nhỏ giọng nói: "Quán hoành thánh của muội có người trông coi không? Ta có võ nghệ trong người, bọn họ không dám làm gì ta, không đáng để muội tốn công."

Ta cười nói: "Muội quan tâm ca ca cũng không được sao? Nghe nói cơm trong võ quán đều phải tranh nhau ăn, ta mang chút đồ ăn đến thăm huynh."

"Ta cũng nghĩ muội đừng vất vả như vậy, việc gì bẩn thỉu nặng nhọc đều giao cho muội. Mới mấy ngày? Đã gầy đi một vòng rồi."

Nói rồi, ta nhét hai đôi giày mới của Đại nương làm và một lọ kim sang dược tốt nhất của hiệu thuốc cho huynh ấy. Đại lang ngượng ngùng sờ lên vết thương mới trên mặt, muốn nói cảm ơn nhưng đã bị ta chặn lại trước, đành ôm gói đồ ngẩn người, cảm giác lạ lẫm không quen.

Thấy mấy người có vẻ là quản sự, ta đưa rượu qua: "Đại ca, ta không biết võ quán không cho uống rượu, đến rồi cũng không tiện mang về."

Rượu ta mang đến là hàng tốt, mấy vị quản sự nhận lấy, nhưng nói họ cũng phải tuân thủ quy tắc, không được uống rượu. Ta thuận thế đề nghị mời họ đến tửu lâu ăn cơm, mấy người đồng ý, ta liền biết khoảng cách do việc khiêu chiến mang lại có thể xóa bỏ.

Lúc ta rời đi, Đại lang đã hòa mình với đám hán tử kia.

Có người trêu chọc: "Nghe nói muội tử của ngươi là quả phụ? Ca!"

Đại lang tung một quyền: "Ta đánh chết ngươi, đó là muội muội của ta!"

9.

Lúc Ta trở về thôn, Đại nương đang ngồi ở đầu thôn tán gẫu với mấy phụ nhân, tay đan thừng, miệng lại trò chuyện đủ thứ trên đời, cả hai việc đều không chậm trễ.

Có người hỏi: "Trương đại nương, tên vô lại kia đêm khuya đến tìm bà hoan lạc có phải là thật không? Nam nhân tươi trẻ hai mươi mấy tuổi lợi hại như vậy sao?"

Mọi người cười ồ lên, mắng hắn mặt dày mày dạn.

Người nọ nóng nảy, nói: "Nói mặt dày mày dạn, khẳng định là Trương đại nương bà không biết xấu hổ nhất."

Đại nương cười sảng khoái: "Đúng vậy, ta chính là mặt dày không biết xấu hổ! Ta đã lớn tuổi thế này rồi, còn có gì đáng xấu hổ nữa? Ta mà cũng xấu hổ, ta mà cũng thẹn thùng, chẳng lẽ để con cháu trong nhà mất mặt sao?"

Tên vô lại và bà lão kia giống như gián, đánh mãi cũng không chết, gặp phải lại thấy ghê tởm. Các nhà đều ra lệnh cho nữ nhân trẻ tuổi nhà mình tránh xa, miễn cho bị tên vô lại kia quấn lấy giống ta khi trước.

Mọi người đều trầm ngâm suy nghĩ. Nếu không phải ở nhà Lý chính nói ra tên vô lại kia vào phòng Đại nương, nói không chừng bây giờ ta và tiểu muội đều bị ép gả rồi. Mà nhà tên vô lại kia xui xẻo, bà lão kia chạy đến nhà cháu ngoại ở huyện thành, tên vô lại kia còn đang dưỡng thương, trong thôn mới được yên tĩnh.

Ta gọi một tiếng Đại nương, Đại nương cất đồ vào giỏ trúc, vui vẻ nói: "Con gái ta đến đón ta về nhà rồi, ta đi trước đây."

Đại nương đứng dậy loạng choạng, ta vội vàng đỡ lấy giỏ trúc, dìu bà từ từ đứng dậy.

"Đại nương, người như vậy quá mệt mỏi, nên nghỉ ngơi nhiều hơn."

"Nói chuyện phiếm sao mà mệt được! Ta còn có thể nói chuyện thêm hai canh giờ nữa."

Vẻ mặt hưng phấn của bà không che giấu được quầng thâm dưới mắt. Ta biết vì hòa nhập mà Đại nương mới vào thôn đã không tiếc bỏ ra rất nhiều sức lực.

Đại nương trổ tài nữ công cực kỳ khéo léo, đẹp mắt lại bền. Nhà người trong thôn kết thân, đại nương xung phong nhận việc giúp đỡ thêu thùa may vá, ngày đêm không ngừng đẩy nhanh tốc độ. Người ta được nở mày nở mặt, cảm kích Đại nương, phụ nhân trong nhà qua lại với Đại nương nhiều hơn, mới coi Đại nương trở thành người một nhà.

Về đến nhà, Đại nương nói ta ra chợ vất vả, liền chuẩn bị nấu cơm. Ta nói bà mới vất vả, bắt bà về phòng nghỉ ngơi.

Đại nương nói: "Cái này tính là vất vả gì? Ta ở cái tuổi của con mới khổ, lúc đó phu quân ta còn đang khổ cực học hành, cơm còn không đủ ăn lại còn phải cung cấp giấy mực đèn dầu cho hắn. Mỗi ngày trời còn chưa sáng, ta đã phải cõng con vào sâu trong núi, vì đổi lấy nhiều tiền hơn, thường phải trèo vách đá hái những loại thảo dược quý hiếm."

Ta nghe mà hai mắt cay xè.

Đại nương không nói nữa: "Đều tại ta, tự dưng nói những chuyện này khiến con khóc."

Ta lau mắt, lấy ra mấy lọ thuốc từ trong bọc. Mấy lần, ta đều thấy Đại nương xoa cổ tay, dụi mắt, đấm bóp bắp chân, chắc chắn là mệt mỏi lắm rồi. Ta bôi thuốc cho Đại nương, xoa bóp từ cổ tay đến vai, cuối cùng ngồi xổm xuống xoa bóp mắt cá chân cho bà.

Đại nương từ chối mấy lần, nói năng lộn xộn: "Không cần đâu, làm phiền con quá!"

Ta học theo giọng điệu của Đại nương: "Người một nhà nói mấy lời khách sáo làm gì?"

Cúi đầu theo phương pháp lang trung dạy, xoa bóp thật kỹ những chỗ cứng đờ đau nhức. Chân Đại nương đầy những chai sạn, chi chít những vết thương cũ, đều là những khổ cực thời trẻ, nhìn mà mắt ta lại cay xè.

"Không nói giàu sang phú quý, con nhất định sẽ để người an hưởng tuổi già."

"Ai da, không cần vì ta mà hao tâm tổn sức. Con cũng biết thân thể ta không tốt, cũng không biết còn sống được bao nhiêu ngày, thật sự không cần lãng phí..."

"Đại nương! Đừng nói những điều xui xẻo đó. Người nhìn xem trong bọc này, có bạc do Đại ca kiếm được, còn có quần áo và phấn son Tiểu muội nhờ người mang về, hai bộ màu xám xanh kia rất hợp với Đại nương. Chúng con đều nhớ thương người, đều mong người sống lâu trăm tuổi!"

Im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên vài giọt nước rơi trên tóc ta.

Giọng Đại nương khàn khàn: "Đứa trẻ ngoan, đều là những đứa trẻ ngoan."
 
Chúng Ta Là Người Một Nhà
Chương 7



"Con trai con gái ruột của ta, đi ra ngoài về chưa từng mang quà cho ta, càng đừng nói là xoa bóp chân cho ta. Ta biết, chúng đều cảm thấy ta không xứng với phụ thân chúng, càng không xứng làm mẫu thân chúng!"

Ta nắm chặt bàn tay run rẩy của Đại nương. Không cần nói gì, điều đó đủ để bà được an ủi. Nỗi khổ của Đại nương, sao ta lại không thấu hiểu!

Bà xoa mặt ta: "Bé à, đừng khóc."

Lúc này ta mới phát hiện, mặt mình đã ướt đẫm.

"Đại nương, con không sao."

"Con gái ngoan, con có muốn gọi ta một tiếng mẫu thân không?"

"Mẫu thân!"

Ta cũng có mẫu thân rồi.

10

Mấy ngày sau, bà lão và tên vô lại trở lại làng.

Hai người mặc quần áo mới, giày mới, bà lão cầm một xâu tiền đồng, khoe khoang rằng cháu gái ở huyện thành và cháu rể ở nha môn kính trọng bà ta đến nhường nào, còn nói con gái nhà nào gả vào nhà họ là được hưởng nhờ ánh sáng của nha môn, đến lúc đó cháu gái bà ta sẽ cho sính lễ những mười lượng bạc.

Bà lão nói đến rát cả cổ họng cũng không ai mắc lừa, mọi người đều đóng chặt cửa, không ai muốn gả con gái vào nhà bà ta cả.

Cuối cùng bà ta tìm đến nhà họ Vương. Nhà họ Vương vốn là thợ săn, thời trẻ cũng coi là giàu có. Sau này nam nhân trong nhà đều gặp chuyện trên núi, hiện tại bốn đời chung sống chỉ còn ba góa phụ và một tiểu cô nương.

Tên vô lại đứng ngoài cửa nhà họ Vương, hát những bài hát dâm ô của kỹ viện, trêu chọc tiểu cô nương nhà họ Vương.

Hát ba ngày, tiểu cô nương nhà họ Vương mở cửa, nói: "Việc hôn nhân này nhà chúng ta đồng ý."

Bà lão: "Hừ, nhà ngươi không có gạch xanh lợp ngói, ngươi cũng không xinh đẹp, chỉ là còn trẻ trung tươi non một chút..."

Vương cô nương dìu bà lão ra khỏi cửa, theo sau là Vương thẩm và Vương nãi nãi.

"Bà cụ nhà ta không nói được, để ta thay lời."

"Bà cụ không đi lại được, vừa hay hắn còn sức trẻ trai tráng, trồng hết mấy mẫu ruộng nhà ta, còn có thể cõng bà cụ ra ngoài đi dạo."

"Bà cụ nhà ta nói, bà và hắn là một đôi trời sinh! Hai ngày nữa thì thành thân đi, để cháu gái nhà bà mau chóng đưa mười lượng bạc đến."

Bà lão không sợ bọn họ, bảo tên vô lại kia phải cướp được Vương cô nương về nhà. Hai bên đánh nhau một trận, thấy Vương cô nương bị tên vô lại túm lấy. Những nhà bị quấy rối trước đó, đột nhiên đồng loạt mở cửa.

"Bà cụ nhà họ Vương, bà làm vậy không được, mới bảy mươi đã mong chờ nam nhân hầu hạ. Năm nay ta bảy mươi lăm, mấy hôm trước hắn cũng hát ở trước cửa nhà ta, ta thấy vẫn là ta và hắn phù hợp hơn."

"Hai bà già không biết xấu hổ, hơn bảy mươi rồi còn muốn kết hôn. Năm nay ta mới sáu mươi ba, còn có thể ân ái với tên này thêm mười năm nữa."

Những bà thím tóc bạc trắng vây quanh bà lão kia.

"Nhà bà muốn cướp người? Chọn đi, muốn ai trong chúng ta nào?"

Tên vô lại sợ ngây người, trốn sau lưng bà ta gọi mẫu thân ơi mẫu thân hỡi. Tay bà lão vừa giơ lên, các bà thím đã ôm ngực bắt đầu kêu đau. Các nhà có thanh niên trai tráng đang làm ruộng nghe tin, vác cuốc chạy về, lôi tên vô lại ra vây quanh một vòng.

"Chính là ngươi nhục mạ mẫu thân/nãi nãi ta?"

Tên vô lại bị đánh cho một trận tơi bời, mẫu thân hắn đau lòng vỗ đùi thình thịch, chuỗi tiền đồng coi như bồi thường danh dự cho các thím trong thôn, bị người ta lục ra chia nhau, nhà họ Vương lấy phần lớn nhất.

Chuyện như vậy lại xảy ra hai lần. Mấy nữ nhân trong thôn mắt tóe lửa giận. Sau này, tên vô lại thấy thiếu nữ trẻ tuổi thì trốn xa, sợ ai đó bắt hắn về ở rể cho một nãi nãi.

Đại nương kể cho ta nghe mà mặt mày tươi cười hớn hở, khỏi cần nói cũng biết cách này là do Đại nương bày ra.

Bà lão kia oán trách ta gây phiền phức khắp nơi, hại nhà bọn họ không tìm được tức phụ cho con trai.

Ta cười cho qua.

Hiện giờ, Đại nương là người đứng đầu trong nhóm các thím trong thôn, Đại lang thỉnh thoảng dẫn mấy huynh đệ đến nhà tụ tập, dân làng đều biết nhà ta không dễ trêu chọc.

Bà lão kia chỉ dám oán trách, không dám dây dưa trắng trợn như trước.

Đại lang đã đứng vững chân trong võ quán, chỉ thiếu một công trạng là có thể được thăng chức. Vừa hay có một buổi tiệc của viên ngoại cần rất nhiều thú rừng tươi sống, không được làm tổn hại da lông và khẩu vị, cho nên cách giết dã thú rất khắc nghiệt, yêu cầu võ công rất cao.

Đại ca nhận việc, tuy rằng đêm trước khi giao nộp, đám thợ săn bị kẻ thù của võ quán hạ độc hủy một ít, nhưng may mắn ta biết một con đường tắt vào sâu trong núi, cuối cùng may mắn gom đủ số lượng thú săn.

Đại lang trở thành chiêu bài mới của võ quán, còn nhận được một số tiền thưởng lớn. Trong nhà tiền bạc dư dả, ta phải khuyên can mãi, cuối cùng cũng khuyên được Đại nương đi khám thầy lang.

Thầy lang giỏi nhất huyện thành là một đôi huynh muội xuất thân từ gia đình làm nghề y, y thuật cực kỳ tốt. Chỉ cần uống thuốc liên tục, tuổi thọ của Đại nương sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn.

Đại nương lo lắng tiền bạc không đủ, ta vỗ ngực bảo đảm, một nhà ba người có thể kiếm tiền, tiền thuốc nhất định sẽ tích cóp đủ.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, tuy rằng thỉnh thoảng có chút trắc trở nhưng hạnh phúc vẫn nhiều hơn khổ nạn. Khi chiếc lá cuối cùng của cây bạch quả đầu thôn rụng xuống, Tiểu muội đã trở về, mang theo ba tin tốt.
 
Chúng Ta Là Người Một Nhà
Chương 8



11.

“Một là, gã biểu tỷ phu vô lại kia chỉ là hạng người trong ban tráng đinh, không phải quan lại cũng chẳng phải người có địa vị lớn gì. Chọc phải hắn, nhiều nhất chỉ bị gây khó dễ đôi chút."

“Hai là, quan hệ giữa bà lão kia và cháu gái bên ngoại chẳng tốt đẹp gì. Bà lão dựa vào vai vế để vòi vĩnh, cháu gái bên ngoại bị làm phiền đến mức không chịu nổi, đành phải bỏ tiền ra để chuộc lấy bình yên. Nếu có thể trị được bà lão kia, nhà họ sẽ chẳng vì bà ta mà ra mặt, biết đâu còn vỗ tay reo hò khi thấy người gặp hoạ.”

“Ba là, đám viên ngoại ở phủ thành lại rất thích ta. Nghe ta muốn về quê, bọn họ đã đưa cho ta một tờ khế đất của một cửa hàng ở huyện thành, ngay trên con phố Đông nhộn nhịp nhất."

Dân làng không ít lời ra tiếng vào về Tiểu muội, nói ở huyện thành, phủ thành, thiếu gia của những tửu lâu, rạp hát đều vây quanh Tiểu muội, quả nhiên là thủ đoạn của hồ ly tinh.

Tiểu muội biết rõ, khi đưa khế đất cho ta xem đã hừ một tiếng.

"Đám người xấu xa này biết cái gì? Trước kia ta cũng đâu chỉ làm cái nghề bán da bán thịt. Chủ tử yêu cầu rất nghiêm, ngâm thơ, ca hát đều phải tinh thông, như vậy mới có thể hầu hạ những quan..."

Hắn tự thấy lỡ lời, bèn nâng chén trà lên nhấp hai ngụm rồi chuyển sang kể về những chuyện kỳ lạ ở phủ thành. Chúng ta biểu hiện bình thường, làm như không nghe thấy, ai làm việc nấy.

Ai mà không có quá khứ chứ?

Đại Lang đang nghịch đôi song đao mà Tiểu muội mang về.

Đại nương rót đầy cốc trà: "Nói chậm chút, kẻo sặc."

Ta cất gọn bạc và khế đất, lấy ra bộ quần áo mới may từ trong tủ, bảo Tiểu muội thử xem có vừa vặn không. Đều là vải vóc tiểu muội nhờ người mang về, quả thực tốt hơn so với ở huyện thành, nhẵn bóng lại mượt mà.

Tiểu muội mặc váy mới, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lại càng thêm rạng rỡ.

"Còn vài bộ nữa, muội cứ thử đi."

Tiểu muội nhướng mày: "Là trang phục nam nhân."

Ta hỏi: "Muội có muốn mặc không?"

Ta và Đại nương không cần nhiều quần áo mới, Đại Lang luyện võ quần áo rất nhanh hư hỏng, Tiểu muội còn trẻ lại đang trưởng thành nên cần phải thay đổi thường xuyên, ta làm nhiều hơn cho hắn hai bộ mới được.

Ta ước lượng vóc dáng của Tiểu muội để may quần áo, vốn định làm luôn cho năm sau. Thợ may tốt bụng nói con gái lớn đến vậy đã rất cao, làm lớn hơn sợ rằng sẽ lãng phí. Ta nghĩ ngợi rồi bảo thợ may làm thành nam trang.

Lớn thêm chút nữa, có lẽ Tiểu muội đóng giả nữ nhân sẽ không còn giống được như vậy. Cứ chuẩn bị thêm hai bộ quần áo, hẳn là sẽ ổn thôi.

Tiểu muội sờ vào hai bộ quần áo, chỉ nói: "Chốc nữa ta còn phải đến ban hát sắp xếp vở cho kép hát, sau này có cơ hội sẽ mặc."

Thấy hắn không có vẻ gì là không muốn, ta yên tâm, hỏi: "Vậy khế đất thì sao, muội muốn mở cửa hàng gì?"

"Cứ cho tỷ mở quán bán hoành thánh."

Khế đất này quá quý giá, ta không hể nhận.

Tiểu muội nghiêm mặt: "Người một nhà phân biệt gì của ngươi của ta? Của ta chính là của tỷ."

Ta còn muốn từ chối, Tiểu muội đã lay tay ta.

"Ta mở cửa hàng, chỉ sợ người ta lại tưởng là thanh lâu. Tỷ tỷ tốt của ta ơi, tỷ cứ nhận đi, coi như là việc làm ăn của nhà mình."

Cửa hàng ấy vốn đã trang trí theo kiểu quán ăn, cuối cùng cả nhà bàn bạc, vẫn cứ kinh doanh như quán ăn cũ, ta làm chưởng quầy.

Bận rộn nửa tháng, cuối cùng cũng khai trương. Khách quen cũ của ta và những hán tử trong võ quán đều đến ủng hộ, hương thơm bay ra tận phố, đông đúc náo nhiệt hẳn lên, việc làm ăn rất phát đạt. Nhưng chưa được mấy ngày đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Có một vị khách mang thức ăn về nhà, nói người nhà ăn vào bị đau bụng. Mặc kệ người khác nói giúp thế nào, kẻ kia vẫn chẳng quan tâm, cứ lớn tiếng om sòm nói rằng trong món ăn có độc, phải bồi thường, còn không ngừng ép ta có dám nếm thử món ăn này không.

Món ăn này đã bị hắn mang đi, chưa biết chừng hắn đã bỏ thêm thứ gì vào rồi. Trước kia ta từng gặp không ít kẻ đến gây sự, đương nhiên biết rõ, trước bao nhiêu cặp mắt, chịu thiệt chút tiền là chuyện nhỏ, làm tổn hại thanh danh mới là chuyện lớn.

Ta giải thích một hồi, ổn định đám thực khách trong tiệm, cuối cùng vẫn phải ăn vài miếng trong món ăn mà kẻ kia mang về.

Chờ trận náo loạn này kết thúc, cũng là lúc đóng cửa tiệm rồi. Hai người giúp việc dọn dẹp xong xuôi, ta xách giỏ trúc đến thôn khác lấy hàng. Mới đi được nửa đường, ta cảm thấy đầu óc choáng váng, bèn dựa người vào gốc cây nghỉ ngơi.

Vừa nhắm mắt không lâu, đã nghe thấy tiếng có người đến gần.

Ta khẽ nhếch môi.

Hắn đến rồi.

12

Kẻ kia đi đến gần, ta mới mở mắt ra. Quả nhiên là tên vô lại đó.

Hắn cười nham hiểm: "Ngươi tỉnh rồi cũng tốt, chơi với xác chết thì có gì thú vị?"

Hắn không biết, thuốc hắn hạ không có tác dụng. Ta thật sự đã từng gặp rất nhiều kẻ đến gây sự. Tên côn đồ vô dụng như hắn không có loại thuốc hiếm có gì, ta nhìn lớp bột thuốc chưa tan ở dưới đáy món ăn, nếm thử một miếng, đã biết là loại nào rồi.

Ngay cả đến tiệm thuốc cũng không cần, ta có thể tự mình giải độc. Vừa hay, ta sẽ dùng kế này, dẫn dụ hắn ra.

Tên vô lại tụt quần xuống định đè lên, ta là quả phụ, không phải tiểu cô nương chưa từng trải sự đời. Liếc mắt nhìn xuống hạ th ân của hắn, nghĩ đến sau ngày hôm đó hắn không còn có ý đồ làm hoen ố trinh tiết để cưỡng ép cô nương cưới gả, ta đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

"Ngươi c ởi quần ra là muốn đi ỉa sao?"

Tên vô lại giận dữ: "Lão tử muốn ngươi trở thành nữ nhân của ta!"

Ta không nhịn được cười thành tiếng: "Ngươi đây xem ra không giống người có thể làm được chuyện với nữ nhân."

Tên vô lại vô năng nổi giận: "Tiện nhân, đều tại ngươi! Trong thôn đều nói ngươi là cô nhi, ngươi lấy người nhà từ đâu ra?"

"Hại ta thành ra như vậy, ngươi đừng hòng sống yên ổn! Mẫu thân ta nói, có vô số thủ đoạn hành hạ ngươi khiến ngươi cầu xin tha thứ! Ngôi nhà gạch ngói xanh và tiền của ngươi đều là của ta!"

Ta nhướng mày: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ ngoan ngoãn để ngươi ức h**p?"

Lại liếc mắt một cái: "Ngươi cũng không có bản lĩnh ức h**p nữ nhân đâu nhỉ?"

Tên vô lại bị ánh mắt của ta k1ch thích, tròng mắt nứt ra.

"Đồ kỹ nữ chết tiệt, lão tử giết ngươi!"
 
Chúng Ta Là Người Một Nhà
Chương 9



Hắn xông tới muốn bóp cổ ta. Ta thong thả rút từ trong giỏ trúc ra một con dao. Người giúp việc vừa mài xong, bén ngót vô cùng. Lưỡi dao lạnh lẽo lóe lên ánh sáng, hai mắt mơ hồ của tên vô lại cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn lên.

Hắn gào thét: "Ta chỉ muốn sờ người ngươi thôi, chẳng lẽ ngươi lại muốn giết ta?"

Dù lớn tiếng đến mấy cũng không át được giọng nói run rẩy của hắn. Hắn nói xong, lại tự mình lấy lại dũng khí.

"Ngươi thân là nữ nhân, chẳng qua là muốn hù dọa ta! Giết ta, ngươi cũng phải ngồi tù!"

Hắn càng nói càng kích động, thậm chí chủ động đưa cổ đến trước lưỡi dao.

"Ha ha, có bản lĩnh thì ngươi giết ta thật đi! Ngươi ra tay đi, giết ta đi!"

Ta thật sự không muốn giết hắn nhưng hắn quá kiêu ngạo, thế là ta thật sự nâng dao lên rạch một đường vào da thịt, miệng còn thốt ra mấy lời dọa nạt hắn: "Trượng phu của ta chết rồi, chẳng phải ta vẫn sống tốt ở đây sao?"

Tên vô lại cứng người đờ xoay đầu lại, đối diện với ánh mắt đầy ác ý của ta, sắc mặt lập tức trắng bệch, run rẩy ôm lấy vết máu mảnh dài trên cổ rồi lùi lại phía sau.

Ta nhẹ nhàng tiến lên hai bước. Tên vô lại quay người bỏ chạy, khóc lóc thảm thiết, vừa lăn vừa bò, hoảng loạn không biết nên chạy về hướng nào. Ta không hề đuổi theo mà hắn tự mình trẹo chân ngã vào bụi cỏ, lạch cạch lăn xuống vách núi.

Khiến ta hoảng sợ không thôi. Người ngã thành thế nào rồi?

Ta có ý định xuống xem, đi xuống thêm một đoạn, con đường phía dưới dốc đứng gần như thẳng đứng, ngay cả chỗ đặt chân cũng không tìm thấy. Thật sự không cần phải bồi thường bằng mạng của chính mình.

Đợi khi về đến nhà, sự hoảng hốt vì đã hại người cùng nỗi sợ hãi mơ hồ ập đến. Bỏ qua đoạn dọa dẫm tên vô lại, ta kể lại chuyện hôm nay cho người nhà nghe. Vốn tưởng rằng họ sẽ trách ta làm hỏng việc, nhưng thực sự không ngờ.

Tiểu muội vỗ tay cười lớn: "Kẻ hèn tự có trời thu, ngã thật là hay!"

Vẻ mặt Đại nương vui mừng: "Rất có phong thái của ta."

Đại lang nhíu mày: "Là ta sơ suất, lẽ ra nên đi cùng muội. Ta quen đi đường rừng, còn có thể bổ thêm một đao."

Tiểu muội: "Tỷ, đừng lo lắng. Hắn ngã xuống chỗ này chỗ kia, ai biết được?"

Đại nương xào thêm hai món thịt, còn mua rượu về, nói là để trấn an ta. Thấy mọi người đều không để ý, ta cũng thu lại tâm tư.

Ngày tháng trôi qua tựa như nước chảy. Khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống, cả nhà chúng ta quây quần bên lò sưởi, vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Đúng lúc này, nha dịch đến gõ cửa.

Chúng ta đã sớm lường trước, họ phát hiện tên vô lại mất tích, có thể sẽ điều tra đến ta, cho nên không hề hoảng loạn. Mãi đến khi nha dịch còng tay cùm chân ta, cưỡng ép giải ta về huyện nha. Ta đột nhiên ý thức được có điều gì đó không ổn.

Đại nương còn đánh rơi cả giày, chạy theo phía sau la lớn: "Con gái ta làm gì? Các ngươi nhất định phải bắt người đi, ngay cả một bữa cơm cũng không cho ăn xong."

Nha dịch lớn tiếng nói: "Quả phụ giết trượng phu là án mạng mưu sát!"

Tim ta đột nhiên chùng xuống.

13

Việc xét xử được định vào ba ngày sau.

Ta bị giam trong lao ngục. Quả phụ cố ý sát phu, ở huyện thành có thể coi là một vụ án kinh thiên động địa.

Lũ ngục tốt cũng thường xuyên bàn tán thảo luận. Nghe nói người tố cáo ta đã viết đầy năm trang giấy cáo trạng nói có sách mách có chứng, mô tả quá trình ta sát phu. Trước tiên là ta dùng thuốc với trượng phu, thừa cơ giết hại, sau đó giấu thi thể của hắn.

Bên ngoài còn có tin đồn, nói rằng hoành thánh của ta bán là hoành thánh nhân thịt người, chẳng trách lại tươi ngon đến vậy, chỉ vài năm mà đã mở được tửu lầu.

Có ngục tốt khẳng định ta là nữ nhân độc ác giết chồng, thường xuyên nhục mạ ta. Cũng có ngục tốt cho rằng từ trước tới nay ôn hòa yếu đuối, không phải kẻ dám giết người. Hắn còn an ủi ta, hẳn là Huyện lệnh có thể trở về trước khi xét xử. Có huyện lệnh ở đây, nhất định có thể trả lại sự công bằng cho ta, sẽ không phán án sai lầm.

Ta nhận ra hắn, người này là khách quen của quán hoành thánh của ta. Ta cười khổ cảm tạ hắn. Nếu Huyện lệnh thực sự có thể làm rõ tất cả các nghi ngờ thì coi như ta xong đời rồi. Bởi vì trượng phu của ta, quả thực là do ta giết.

Phương pháp gây án mà trạng thư mô tả tuy thô sơ nhưng đại thể không sai. Ta lấy cớ bị bệnh, mua rất nhiều dược liệu từ lang trung nhưng lại tương khắc với bệnh của trượng phu.

Ta vốn định để hắn từ từ mà bệnh chết. Nào ngờ, hắn lại nghi ngờ đến ta. Cuối cùng, vẫn ta là trực tiếp giết hắn. Đi một con đường tắt ít người biết đến, vào tới phía sau rừng sâu, nơi mấy năm trước có đại trùng lao xuống ăn thịt người nên bị phong tỏa, sau đó chôn vùi hài cốt của hắn ở nơi này.

Nghe nói nha dịch đang tìm chứng cứ theo như lời khai. Ta dựa vào đống rơm rạ mục nát, suy nghĩ rối bời. Mọi người đều cho rằng, ta và phu quân đã mất vô cùng ân ái.

Đã bốn năm rồi, vẫn chưa có ai nghi ngờ trượng phu của ta bị ta g**t ch*t. Rốt cuộc là nghi ngờ này từ đâu mà có? Là do trận mưa to năm xưa cuốn trôi khiến hài cốt của vong phu lộ ra ánh sáng, lại đúng lúc có người lên núi phát hiện ra sao?

Hay là lang trung xem lại sổ sách mấy năm trước, đột nhiên phát hiện có mấy lần ta miêu tả bệnh tình rất không thỏa đáng, lại lấy phải mấy loại dược liệu vừa hay có thể cấu thành độc vật?

Hay là vì ta dùng dược liệu tốt nhất chữa bệnh cho Đại nương, mấy hôm trước đã đào lên số bạc mà vong phu để lại, bị người ta để ý? Ta thật sự nghĩ không thông, cũng không muốn nghĩ nữa.
 
Back
Top Bottom