Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP0SVV-12lJHSAZiFRVzcmuzKn2G9G1qG0jEWluYUGqB3MP-I7jzcmwE3kLBxjBiNVfZ8sYdzShd8PEnLCeuBU-IOG5Ks9NKXtDvFv1o0sKvZ86UVsFpzfHzGQBQg4XUbEO4OIsiYW5q7cc11u3cUVI=w215-h322-s-no-gm

Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi
Tác giả: Yểu Yểu Nhất Ngôn
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Tác phẩm gốc, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt ngào, Truyện ngắn, Ấm áp, 1v1

Một kẻ ngốc và một kẻ "câm" yêu nhau, định sẵn là một cuộc tình chẳng thể ngờ tới.

Sau khi ly hôn mới biết chồng cũ yêu tôi rất nhiều, bây giờ quay xe còn kịp không nhỉ?​
 
Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi
Chương 1: Chương 1



Vào mười giờ sáng ba ngày trước tôi và Kỷ Minh Khải đã ly hôn, thời điểm bước ra từ Cục Dân Chính tôi hít một hơi tận hưởng bầu không khí trong lành, sau đó nói với hắn: “Cả đời này chúng ta sẽ không qua lại với nhau nữa, chồng cũ.”

Hắn không thèm nhìn tôi, chỉ mở tờ giấy chứng nhận ly hôn ra, kế đó khép lại cất vào trong túi nói: “Được.”

Song cũng vào buổi tối ba ngày sau, tôi và Kỷ Minh Khải lại cùng có mặt trên chiếc bàn ăn ở nhà ba mẹ tôi. Cả hai ngồi bên cạnh nhau, còn dùng chung một bát canh nữa.

Bởi vì ba mẹ chưa biết chuyện hai đứa ly hôn, thế nên bọn họ lấy cớ “Được bạn tặng cho thịt bò tươi rói” để gọi Kỷ Minh Khải tới cùng nhau thưởng thức, còn thân mật mà bưng lên cho chàng rể một chén canh thịt bò nóng hôi hổi.

Kỷ Minh Khải lễ phép nhận lấy, mẹ tôi chờ mong nhìn hắn hỏi: “Con thấy canh vừa ăn không?”

Kiểu người như Kỷ Minh Khải biết cách lấy lòng người lớn nhất, hắn húp thêm một hớp lớn, sau đó cười với mẹ tôi: “Không mặn cũng không nhạt, tay nghề của mẹ rất tuyệt.”

Thế là mẹ tôi cười tít cả mắt.

Tôi cũng nếm thử một miếng: “Mặn chết con, bộ mẹ bỏ hết muối trong nhà vào hả?”

Mẹ lườm tôi một cái sắc như dao, đoạn giật phăng cái bát của tôi đi: “Không thích thì nhịn.”

Chậc, chuyện như vậy tôi quen quá rồi mà, địa vị của Kỷ Minh Khải trong cái nhà này còn cao hơn tôi. Mẹ tôi là nhất, ba tôi xếp sau, kế đến là Kỷ Minh Khải, A Hoàng thì xếp thứ tư, còn tôi ấy à, đứng chót.

À, A Hoàng là con chó nhà tôi nuôi nhé.

Tôi cũng chả rõ nữa, mẹ tôi rành rành là người vừa liếc mắt một cái liền biết ngay củ khoai tây nào ngon củ nào hỏng, mà sao lại chẳng nhìn ra cái tên tiểu nhân thâm hiểm Kỷ Minh Khải trong ngoài bất nhất này nhỉ?

Kỷ Minh Khải và tôi cũng coi như là bạn thuở tấm bé, từ cái lúc còn cởi truồng sổ mũi đã quen biết nhau. Kỷ Minh Khải từ nhỏ đã cực kỳ cao ngạo, lúc hắn vào lớp một thì tôi mới lên mẫu giáo. Hắn nói với tôi là “Không biết phân biệt hình chữ nhật với hình vuông thì đều là đồ ngốc” làm tôi sợ tới mức vừa khóc huhu vừa cầu xin hắn dạy cho tôi. Cơ mà hắn không chịu, còn nói tôi có học nữa cũng vẫn là tên ngốc mà thôi.

Vì thế mà tôi khóc suốt mấy ngày liền, đến cả cơm cũng ăn không vô.

Mấy chuyện sau khi lớn lên thì thôi không bàn tới, mà cũng chả có gì để nói, cùng lắm chỉ là câu chuyện bi thương về kẻ đứng nhất với người đội sổ, về đứa con nhà mình đã kém sẵn nên luôn bị con nhà người ta đè bẹp mỗi khi đem ra so sánh.

Thành tích, diện mạo và gia cảnh của Kỷ Minh Khải là thứ mà cho dù tôi có đầu thai lại lần nữa cũng không đạt được. Thế nên sau này khi hắn cầu hôn tôi, nói muốn đăng ký kết hôn với tôi, có một dạo tôi nghi ngờ hắn điên rồi.

Hắn cũng chưa từng nói ra lý do mà chỉ nói: “Em ấy là người tốt nhất trong phạm vi tôi có thể lựa chọn”.

Thật là tự luyến! Gớm quá đi!

Nhưng cuối cùng tôi đầu hàng trước sự xúi giục và ép buộc của mẹ, vẫn cùng hắn đi lĩnh giấy kết hôn.

Hôm nay tôi vốn định đi biển một chuyến, sau khi ly hôn với hắn tôi nhốt mình ở trong nhà nằm cả ngày, hôm qua lại hoàn thành xong đống công việc chậm trễ chồng chất, vừa định mở rộng tâm hồn chào đón cuộc sống độc thân chân chính thì hắn lại xuất hiện.

Tuy rằng cũng không thể trách hắn, là do tôi không dám nói ra việc này cho ba mẹ. Chắc chắn mẹ tôi sẽ cầm chổi lông gà dí theo sau tôi rồi mắng: “Cái đồ không biết cố gắng, một thằng lôi thôi lếch tha lếch thếch như anh kiếm đâu ra được người tốt hơn Tiểu Khải nữa hả?”

Tính tình mẹ tôi không tốt, mà trái tim bà cũng bất ổn nốt, nên tôi không dám dọa bà ấy đâu.

Kết quả của quá mềm lòng đó chính là khi Kỷ Minh Khải ôm đống chăn lúc chiều mẹ đã phơi khô bước vào phòng tôi, tôi chẳng nói nổi một câu từ chối nào.

“Mẹ, ngày mai Kỷ Minh Khải còn phải đi làm nữa, mẹ bảo ảnh về ngủ đi.”

“Vậy con cùng Tiểu Khải về ngủ đi nhé?”

Tôi:......

Ánh mắt Kỷ Minh Khải thẳng băng mà đi đến bên mép giường bỏ chăn xuống, ngay lúc định leo lên tôi liền trừng hắn: “Anh ngủ dưới đất.”

Kỷ Minh Khải mặc một bộ đồ ngủ hàng xịn, dùng ánh mắt biểu thị rằng hắn tuyệt đối không thể làm ra cái chuyện như ngủ dưới đất. Hắn trèo lên giường, cách xa tôi nửa mét.

“Chuyện ly hôn qua mấy ngày nữa tôi sẽ nói với mẹ, sau này bà ấy có bảo anh tới thì anh cứ nói là bận việc hoặc là đi công tác rồi.”

Hắn “Ừ” một tiếng, tháo mắt kính xuống, sau đó đặt điện thoại lên đầu giường sạc pin.

Cái bầu không khí lúng ta lúng túng này kỳ quặc quá đi thôi. Tuy chuyện ly hôn là do tôi đề nghị, nhưng Kỷ Minh Khải còn bình tĩnh điềm nhiên hơn tôi nhiều, càng giống như tôi là một tay hề đang làm trò vậy, tức chết mất!

Ngay lúc tôi còn đang hậm hực, đột nhiên tôi cảm nhận được một bàn tay vươn qua đặt lên eo mình. Tôi khẽ kêu lên, sau đó đấm vào ngực Kỷ Minh Khải một phát: “Anh muốn làm gì đó? Anh cho rằng anh ở nhà tôi là muốn gì được nấy sao? Hai ta đã ly hôn rồi, ly hôn rồi anh có biết không hả? Nếu anh còn dám chạm vào tôi, tôi sẽ kiện anh quấy rối t*nh d*c đấy!”

Kỷ Minh Khải bị tôi đánh mà ngẩn người ra, sau đó lạnh lùng nói: “Em đè lên điều khiển điều hoà kìa.”

Tôi:......

Tôi mò lấy cái điều khiển từ chỗ khe hở giữa gối và lưng ra ném qua cho Kỷ Minh Khải, sau đó trùm chăn kín mít.
Tôi ghét cái tên Kỷ Minh Khải này chết mất!

Nhưng tới sáng hôm sau, lúc đồng hồ báo thức của Kỷ Minh Khải làm tôi tỉnh dậy, tôi mở mắt ra thì phát hiện bản thân vẫn chui vào trong chăn của Kỷ Minh Khải, hai tay hai chân đều quấn lên trên người hắn.
 
Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi
Chương 2: Chương 2



Việc tôi giống như con bạch tuộc bám vào người Kỷ Minh Khải còn chưa tính, tay Kỷ Minh Khải thế mà lại cho vào sau cổ áo tôi, lòng bàn tay thì dán sau lưng tôi.

A a a a! Trong nháy mắt tôi kinh ngạc đến mức nổi hết cả da gà.

Sao tôi có thể thân mật với Kỷ Minh Khải chứ?

Chúng tôi đã ly hôn rồi mà!

Tôi bật dậy vọt khỏi giường làm Kỷ Minh Khải cũng thức dậy theo. Cái tên Kỷ Minh Khải này thật buồn cười, trước giờ báo thức mà hắn đặt có bao giờ làm hắn tỉnh nổi đâu, nhưng tôi vừa động đậy một cái thì bất luận đang là mấy giờ hắn cũng liền lập tức mở mắt. Vì thế tôi đã từng đề nghị ngủ riêng, cơ mà lại bị hắn thẳng thừng từ chối.

Tôi đang nhích sang bên phải với tốc độ rùa bò, định bụng tạo thành hiện trường giả “không hề có chuyện nửa đêm tôi chui vào trong chăn của hắn”, nhưng còn chưa kịp xê được nửa cái mông qua thì đã bị Kỷ Minh Khải kéo lại.

“Chăn của em rớt xuống đất.” Giọng Kỷ Minh Khải đượm vẻ ngái ngủ.

Tôi nhìn sang bên phải một chặp, biết ngay mà, có cái khỉ gì đâu.

Hở? Chăn tôi đâu rồi?

Tôi tì vào thành giường kéo cái chăn nhăn nhúm như đống dưa muối khô lên, trong lòng cực kỳ tức giận. Mọi người nhìn xem cái chăn lông Kỷ Minh Khải đang đắp kìa, vừa nhẹ vừa mềm vừa sạch sẽ, rồi nhìn lại cái đống như dưa muối khô của tôi xem, làm sao mà con trai ruột với con rể lại bị phân biệt đối xử quá vậy?

Có ai không muốn được ngủ trong chiếc chăn lông ấm áp dễ chịu chứ? Nhất định là cơ thể tôi đã vô thức lựa chọn giữa dưa muối khô và chăn lông, sau đó theo bản năng tìm tốt tránh xấu mà chọn chăn lông, sau đó nữa mới vô thức chui vào trong chăn Kỷ Minh Khải.

Tôi tự động đá chuyện mình còn dính vào người Kỷ Minh Khải sang một bên.

Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ thì Kỷ Minh Khải đã tỉnh hẳn. Hắn ngồi dậy, lấy quần áo đặt trên cái ghế bên cạnh rồi thong thả cởi cúc áo ngủ.

Tôi len lén liếc nhìn vài cái, dáng người Kỷ Minh Khải trông rất ngon miệng, lúc mặc đồ thì gầy c** đ* ra lại có thịt, chứ không giống tôi, khô quắt khô queo như con gà con.

Khoan, sao tôi phải tự hình dung bản thân như thế chứ?

Kỷ Minh Khải là gã đàn ông có tiêu chuẩn sống rất cao, lúc hắn nhìn thấy một góc áo sơ mi của mình vì bị đè trên ghế trở nên nhăn nhúm, hắn lập tức không mặc nữa mà quay sang hỏi tôi: “Chỗ em còn giữ áo sơ mi của anh không?”

Bởi vì ba mẹ tôi thật sự rất thích Kỷ Minh Khải, thường xuyên giữ hắn ở lại, hơn nữa Kỷ Minh Khải là một tên thích ra vẻ cho nên trong phòng tôi cũng có để mấy bộ đồ của hắn.

Tôi theo phản xạ xuống giường, nhìn thoáng qua màu bộ âu phục kia rồi đi lấy giúp hắn một chiếc áo sơ mi thích hợp. Khoảnh khắc đưa áo cho Kỷ Minh Khải tôi bỗng ý thức được hai chúng tôi đã ly hôn, tôi không có nghĩa vụ lo chuyện áo quần của hắn nhá! Hắn có cởi truồng đi ra ngoài cũng không liên quan tới tôi.

Tôi lôi hết tất cả đống quần áo của hắn để ở trong tủ ra ném lên giường, quát: “Mang theo quần áo của anh đi đi, sau này không được tới nữa!”

Kỷ Minh Khải ngước nhìn tôi, ánh mắt như thể muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Kỷ Minh Khải luôn như thế, hắn chẳng bao giờ chịu mở miệng nói, giống như nói thêm một câu sẽ lấy đi mất cái mạng của hắn vậy.

Nếu như trước khi ly hôn hắn chịu giải thích với tôi, tôi cũng chẳng tới mức không chịu nổi hắn thêm một ngày nào nữa.

Thật ra tôi đã sớm quen với sự lãnh đạm và trầm lặng của Kỷ Minh Khải, quen với việc trong nhà chỉ có mình tôi tự quyết định mọi việc. Tôi tuy là một người hay nổi nóng nhưng lại dễ bỏ qua mọi chuyện, hầu hết tôi đều sẽ không để tâm. Hơn nữa tôi và Kỷ Minh Khải có sự ăn ý vì quen biết nhau nhiều năm, về cơ bản tôi có thể hiểu được ý tứ trong ánh mắt và biểu cảm của hắn.

Chỉ là chuyện như này, cho dù có thể hiểu thì tôi cũng muốn hắn nói rõ ràng với mình.

Nếu đã thích người khác thì ít nhất cũng nghiêm túc giải thích cho tôi đi chứ, sao có thể cứ qua loa như thế là xong?

Tôi càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, vừa đóng cửa phòng lại thì bị mẹ mắng té tát cho một trận.

“Mới sáng sớm ra anh làm gì mà la lối om sòm trong phòng thế hả? Cuối tuần cũng không để cho Tiểu Khải ngủ yên được à? Mặc mỗi lớp áo lót ra ngoài không thấy kỳ cục sao? Trúng gió cảm lạnh rồi mẹ không chăm cho anh đâu.”

Tôi dập cửa một cái “rầm” rồi nhảy lên giường lấy “dưa muối” bọc mình lại. Một lát sau tôi cảm nhận được Kỷ Minh Khải đắp cái chăn lông của hắn lên cho tôi, sau đó xuống giường mặc quần vào.
 
Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi
Chương 3: Chương 3



Thật ra tôi vẫn luôn thích Kỷ Minh Khải.

Tôi là một đứa lắm mồm không biết giữ bí mật, suốt ngày cứ bô lô ba la không ngừng, nhưng riêng bí mật này tôi đã giấu được mười mấy năm, không một ai biết cả.

Bây giờ còn chưa kịp nói ra những lời đó thì nó kẹt cứng trong bụng tôi luôn rồi.

Từ đó đến giờ người thích Kỷ Minh Khải không đếm xuể nổi, chỉ tính riêng những người thông qua tôi đưa thư tình cho hắn thôi đã không dưới hai mươi rồi.

Tại sao phải thông qua tôi ư? Bởi vì tôi là người bạn duy nhất của Kỷ Minh Khải.

Kỷ Minh Khải vừa sinh ra đã được cầm trong tay kịch bản nam chính tiểu thuyết Mary Sue, hắn luôn luôn nghiêm túc duy trì phong độ làm việc của mình, IQ cao EQ thấp, kiêu ngạo lạnh lùng như một tảng băng, ít nói ít cười hếch mặt lên nhìn đời, không có bạn bè chỉ có đàn em.

Rồi rồi, thật ra có hơi khoa trương chút đỉnh, hắn cũng không đáng sợ như vậy, ít nhất trước mặt người lớn và người ngoài vẫn rất lễ phép đường hoàng.

Cơ mà tôi chính tên đàn em kia đấy, không nói phét đâu.

Hồi nhỏ để được hưởng ké siêu xe nhà người ta tôi đã xung phong gánh vác trọng trách giúp đỡ Kỷ Minh Khải xách cặp. Lúc đó tôi đắc ý ghê lắm, cảm thấy ngày nào tan học mình cũng đều được ngồi trên con xe sang xịn mịn đi về cứ như là cậu ấm vậy.

Nhưng mà sau này tôi mới biết được bạn bè ai nấy cũng đồn tôi là người hầu của Kỷ Minh Khải.

Tôi:...

Thời điểm tôi lên lớp 4 thì Kỷ Minh Khải cũng lên lớp sáu rồi, hắn cũng chả cần tôi xách cặp cho nữa. Song thỉnh thoảng sau khi tan học hắn sẽ gọi tôi qua, bảo tôi ăn hết sô cô la và bánh quy mà mấy bạn nữ làm cho hắn.

Miệng tôi đầy ứ bánh quy, lúng ba lúng búng hỏi: "Anh làm thế sẽ khiến người ta buồn đó."

Hắn không buồn ngẩng đầu lên mà vẫn tiếp tục làm bài tập: "Ném vào thùng rác họ sẽ thấy."

Khi đó tôi còn thấy hắn nói rất đúng, cảm thấy hắn thông minh quá trời, một công đôi việc, vừa không làm người ta buồn vừa không lãng phí thức ăn.

Tôi thấy xót xa thay cho cái trí thông minh của mình lúc ấy.

Đại khái khi mà lên cấp hai tôi đã ý thức được bản thân thích Kỷ Minh Khải. Cũng chả có gì lạ hết, Kỷ Minh Khải đẹp trai như vậy, thành tích lại tốt, tuy rằng có hơi xấu tính nhưng cũng chẳng phải rào cản lớn lao cản trở hắn tỏa ra mị lực.

Đôi khi tôi thấy rất vui, bởi có nhiều người thầm thương trộm nhớ Kỷ Minh Khải như vậy nhưng chỉ có tôi được cận kề hắn nhất. Song đôi lúc tôi lại rất đau khổ, nhiều người như vậy ai cũng có thể biểu đạt tình cảm của mình tới hắn, riêng tôi lại không thể.

Tôi sợ Kỷ Minh Khải sẽ trả lời giống như trước kia: "Em bị ngốc sao Hạ Đồng?"

Tôi biết mẫu hình lý tưởng của hắn là gì, hoàn toàn không dính dáng gì tới tôi cả.

Tôi đã từng thấy mẫu người Kỷ Minh Khải thích, là một người bạn chuyển đến năm hắn học lớp mười. Lúc tôi tan học chạy đến tìm Kỷ Minh Khải thì nhìn thấy nam sinh kia.

Cậu ta cũng là kiểu người nổi bật lóa mắt như Kỷ Minh Khải, lúc cậu ta mỉm cười đôi mắt sẽ cong lên, trông cực kỳ đáng yêu. Và rồi tôi nhìn thấy Kỷ Minh Khải đứng vào vị trí của tôi, chăm chú nhìn người ta không rời mắt nổi.

Trong phút chốc nỗi ganh tỵ trào dâng trong lòng tôi.

Tôi rất không cam tâm, mỗi ngày đều chạy tới trường cấp ba giám sát Kỷ Minh Khải và nam sinh nọ, còn giả vờ vô tình nhắc tới cậu ta, tôi muốn thăm dò xem thử Kỷ Minh Khải nghĩ gì.

Có lẽ Kỷ Minh Khải cảm thấy tôi phiền chết đi được, hắn lạnh mặt nói: Không cho phép tôi nhắc đến tên nam sinh kia nữa, đồng thời không cho tôi chạy đến tìm trường tìm hắn.

Thái bộ bao che của Kỷ Minh Khải quá rõ ràng, tôi hiểu rằng hắn thật sự thích cậu trai đó. Mối tình đầu vừa mới chớm nở của tôi cứ thế bị b*p ch*t.

Tôi thề tôi sẽ không bao giờ thích Kỷ Minh Khải nữa.

Sau này mãi cho đến khi Kỷ Minh Khải tốt nghiệp mười hai, tôi không chạy đến tìm hắn thêm lần nào nữa, không ngồi xe nhà hắn đến trường hay về nhà, không đến nhà hắn chơi, cũng không dè dặt mang bánh quy giòn mà mẹ tôi làm sang cho hắn.

Không có chủ nô Kỷ Minh Khải áp bức, đời tôi trở nên thoải mái dễ dàng hơn nhiều.

Tôi có thể mặc sức làm một tên đội sổ mà chẳng cần lo bị Kỷ Minh Khải chê cười.

Tiệc chúc mừng Kỷ Minh Khải học lên cao mời cả nhà chúng tôi, tôi nhìn thấy hắn một bộ vest cực kỳ đẹp mắt, giống như nhân vật quan trọng lên bục đọc diễn văn. Tôi cảm thấy khoảng cách của chúng tôi càng ngày càng xa.

Lúc ba mẹ dẫn hắn đến bàn chúng tôi kính rượu, tôi cảm thấy Kỷ Minh Khải thoáng nhìn tôi, nhưng tôi cúi gằm đầu không nhìn lại hắn. Mẹ Kỷ Minh Khải xoa đầu tôi, cười đùa với mọi người ở trên bàn: "Tôi và mẹ Đồng Đồng đã hứa hôn cho hai đứa rồi, đợi Đồng Đồng lớn lên sẽ gả vào nhà chúng tôi."

Cả bàn đều ồ lên, chả ai cho đó là thật cả.
 
Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi
Chương 4: Chương 4



Đồ đạc tôi vẫn còn để ở nhà của hai đứa chưa chuyển về, bởi vì tôi vẫn chưa được một căn hộ đơn nào thích hợp.

Thật ra tiền tiết kiệm tôi để dành mấy năm nay cũng không ít, bình thường ăn mặc đi lại ngủ nghỉ đều không cần tốn tiền. Kỷ Minh Khải bao thầu hết mọi thứ, lúc hai đứa ly hôn Kỷ Minh Khải hỏi tôi phân chia tài sản như thế nào. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, nếu thật sự chia đôi tài sản có lẽ tôi sẽ phất lên trong một đêm ấy chứ, nhưng tôi lại từ chối. Làm như tôi thèm tiền của hắn lắm í.

Rõ ràng tôi chỉ thèm thuồng mỗi hắn thôi.

Nhưng rốt cuộc cũng chỉ cầu được thân thể, không cầu được trái tim.

Nhà là do Kỷ Minh Khải mua, việc trang trí là do Kỷ Minh Khải phụ trách, tất cả đồ vật trong nhà đều do Kỷ Minh Khải bỏ tiền. Kết hôn hai năm tôi nhiều lắm mua được cái máy nướng bánh mì, à còn từng mua cho Kỷ Minh Khải một bộ vest làm quà Tết.

Hình như Kỷ Minh Khải thích mặc nó lắm, lúc nào đi công tác cũng đem theo.

Nhưng đến khi tôi hỏi hắn lại nói: "Bỏ một đống tiền mua bộ đồ xấu nhất, mắt nhìn em tệ quá."

Chê xấu mà cứ mặc mãi, đầu óc Kỷ Minh Khải chắc chắn có vấn đề.

Môi giới bất động sản vừa liên lạc với tôi, nói đã tìm được căn nhà thích hợp. Tôi lập tức xuống giường, thay quần áo đi xem nhà mới.

Sau khi xem xong tôi cũng khá vừa lòng, tuy chỉ bằng một phần tư nhà Kỷ Minh Khải nhưng tôi vẫn thấy rất hợp ý.

Tôi gọi điện thoại cho Kỷ Minh Khải, hỏi xem hắn có ở nhà không để tôi qua đó lấy đồ.

Hắn nói đang bận.

Tôi đáp anh bận gì thì cứ làm, tôi tự thu dọn đồ được.

Kỷ Minh Khải ở đầu bên kia im lặng một hồi rồi nói: Được.

Mật mã ngôi nhà là ngày kết hôn của chúng tôi, 0509. Mẹ Kỷ Minh Khải đặc biệt mời đại sư tới chọn ngày, nói là kết hôn vào ngày này phu thê ân ái mỹ mãn suốt đời.

Hầy, trình độ đại sư chỉ có vậy thôi.

Căn nhà chẳng thay đổi gì so với bốn ngày trước, ngay cả điều khiển trên kỷ trà vẫn còn đặt trên hộp giấy ăn, bữa trước tôi xem phim rồi tiện tay để ở đó.

Tôi đi vào phòng ngủ, hai chiếc gối đặt song song với nhau trên giường, chiếc chăn được trải ra bằng phẳng. Tôi lật cái gối lên, bên dưới cất đầy mấy thứ đồ linh tinh như thuốc nhỏ mắt, tai nghe, đồ cạo gió mà tôi tiện tay nhét vô đó. Kỷ Minh Khải ngứa mắt cực, nhân lúc tôi không để ý liền túm lấy vứt hết vào ngăn tủ.

Theo lý mà nói tôi đi rồi thì Kỷ Minh Khải nên ngủ trên một chiếc giường sạch sẽ gọn gàng mới phải, song ba cái đồ linh tinh của tôi vẫn yên ổn nằm dưới gối chưa bị quẳng đi.

Trên đầu giường còn lại hai hộp ba con sói, tôi ngơ ra một chốc, trong lòng nghĩ sau này Kỷ Minh Khải sẽ dùng nó với ai?

Tôi nhìn quanh bốn phía, đột nhiên phát hiện rằng muốn hoàn toàn tách ra khỏi căn nhà này vẫn là một chuyện không dễ dàng gì. Tôi xắn tay áo lên, từ quần áo cho đến đồ dùng, tôi cất từng thứ một vào trong vali.

Thu dọn đồ xong cũng sắp sáu giờ rồi, tôi sợ Kỷ Minh Khải tan làm quay về hai đứa lại đụng mặt nhau nên liền nhanh chóng gói đồ, rồi gọi cho bên vận chuyển bảo họ cho xe tới.

Tôi kiểm tra lại một lượt cuối cùng, xác nhận không còn bỏ quên thứ gì xong, lồng ngực lại như có gì đó bóp nghẹt chẳng dễ chịu chút nào. Nói thật lúc kết hôn tôi ôm hy vọng được sống đến bạc đầu với Kỷ Minh Khải mới đeo chiếc nhẫn kết hôn vào.

Tôi đi vào thư phòng, lấy ra một cuốn tập từ trong góc của cái giá sách hai tầng, trong cuốn tập có kẹp một bức thư.

Bức thư cũ kỹ đã ngả vàng, bên trên có viết bốn chữ:

--Người nhận Tiêu Hựu

Thời điểm tôi nhìn thấy bức thư này mới biết rằng, hóa ra Kỷ Minh Khải thời trung học cũng từng viết thư cho người mình thích giống như bao chàng trai ngây ngô mới biết yêu khác.

Những chuyện tôi không biết rất nhiều, ví dụ như suốt bốn năm đại học Kỷ Minh Khải không hề yêu đương kỳ thật là đang đợi Tiêu Hựu về nước, ví dụ như tháng trước Tiêu Hựu vừa quay về liền trở thành phó giám đốc công ty hắn, ví dụ như Kỷ Minh Khải từ lâu đã bằng mặt không bằng lòng với cuộc hôn nhân của chúng tôi, mà tôi vẫn ngu ngốc mong chờ được bên nhau suốt đời.

Chúc mọi người một năm mới vui vẻ nhaa
 
Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi
Chương 5: Chương 5



Cuộc sống độc thân vui vẻ của tôi vẫn chưa tới.

Bởi vì mẹ tôi đã nhận ra tôi và Kỷ Minh Khải có gì đó lạ lạ, bà cứ truy hỏi tôi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Tôi cũng hết cách, đành chạy tới nhà mới trốn, cơ mà do chưa nộp tiền điện nên buổi tối lạnh cóng người. Tôi chỉ đành qua quán bar gần đó ở một đêm.

Ở trong quán bar ngủ không được, muốn đi xuống quầy bar tầng dưới đổi gió một chút, kết quả chưa ngồi được hai phút lại đụng phải một tên muốn sờ mó tôi, làm tôi tức muốn chết đập vỡ một ly rượu, cuối cùng phải đền tiền cho quán bar rồi ủ rũ đi lên lầu.

Haizz, tại sao quay lại cuộc sống độc thân rồi mà chẳng vui chút nào!

Bây giờ Kỷ Minh Khải đang làm gì nhỉ?

Có khi nào đã nối lại tình xưa với Tiêu Hựu rồi không? Chắc không đến mức nhanh như thay áo vậy đâu ha?

Tôi như chìm vào dòng suy nghĩ miên man, sau cùng lại ngược về những ký ức lúc nhỏ. Hồi bé tôi là một đứa mù đường (bây giờ cũng y chang), cực kỳ dễ đi lạc, nhưng Kỷ Minh Khải lúc nào cũng có thể thong dong tìm thấy rồi mắng tôi một câu "Em là đồ ngốc hả Hạ Đồng" sau đó kéo tôi về.

Ánh chiều tà lúc hoàng hôn chiếu vào người Kỷ Minh Khải, tôi cảm thấy hắn thật cao lớn biết bao.

Tôi cứ nghĩ ngợi lung tung vậy rồi ngủ mất.

Ngày thứ hai tôi bắt đầu sắp xếp đồ đạc trong nhà mới, nộp tiền điện, cuối cùng mua đồ dùng hằng ngày và thức ăn, lại bận rộn suốt cả một ngày.

Cơ mà giường mới của tôi còn chưa kịp nằm cho ấm thì Kỷ Minh Khải đã gọi điện tới: "Anh...bị viêm ruột thừa cấp tính, đang ở bệnh viện số 2, không có ai bên cạnh. Em có thể tới...em có thể giúp anh mang laptop và tập tài liệu tới đây được không?"

Tim tôi thót lên, đầu óc trống rỗng, lập tức gọi xe tới bệnh viện số 2. Lúc xuống dưới lầu mới sực nhớ Kỷ Minh Khải nhờ tôi mang đồ tới chứ không phải bảo tôi tới thăm.

Tôi lại bắt xe chạy về nhà cũ lấy laptop và tài liệu cho hắn, sau đó còn mang theo một ít quần áo để thay và đồ dùng cá nhân mặc dù không biết có dùng tới không.

Tôi hỏi xem phòng bệnh của Kỷ Minh Khải ở đâu, đó là một phòng đơn. Lúc tôi đi vào Kỷ Minh Khải đang nằm trên giường có vẻ đã ngủ mất, nhưng khi tôi tới gần hắn liền tỉnh dậy.

"Ừm....em để đồ đạc ở đâu đây?"

Kỷ Minh Khải nhìn tôi rồi chỉ vào cái bàn nhỏ bên cạnh.

Tôi đặt đồ lên, sau đó lúng túng đứng bên giường hỏi: "Bây giờ anh thấy thế nào?"

"Vẫn ổn."

Chắc chắn là đang gắng gượng, mặt xanh như tàu lá chuối thì ổn chỗ nào. Tôi lại hỏi: "Khi nào làm phẫu thuật?"

"Hai tiếng nữa, phẫu thuật nội soi, sẽ rất nhanh."

Tôi khẽ gật đầu, Kỷ Minh Khải là người cho dù có nằm viện cũng sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, chẳng cần tôi lo bò trắng răng.

"Thế...chừng nào Tiêu Hựu tới thăm anh?"

Kỷ Minh Khải nghe vậy có hơi biến sắc: "Cậu ta tới làm gì?"

Tôi lầu bầu hỏi: "Nói mấy lời như vậy là sao cơ?"

Chả biết sao Kỷ Minh Khải lại nổi giận, còn muốn ngồi dậy cãi nhau với tôi nữa, kết quả lại đụng tới phần bụng nên đau tới mức toát mồ hôi hột.

Tôi hết cả hồn, luống cuống đè hắn nằm xuống giường: "Anh đừng động đậy, giờ mà anh còn định làm là gì? Anh...sao người anh nóng thế?"

Tôi sờ cổ và tay của Kỷ Minh Khải, đều nóng như than.

Là do vừa nãy kích động quá nên thành ra vậy hả?

Tôi lại sờ lên trán hắn, cảm thấy cũng hơi âm ấm, nhưng mà dùng lòng bàn tay đo lại không chuẩn lắm. Tôi mà sốt ruột một cái là không nghĩ gì nhiều, thế là tôi cúi người xuống, trán chạm trán Kỷ Minh Khải để kiểm tra nhiệt độ cho hắn.

Đúng là có hơi nóng thật.

Tôi vừa định đứng lên đi gọi bác sĩ thì Kỷ Minh Khải đột nhiên vươn tay ấn gáy tôi xuống, môi chạm môi.

Kỷ Minh Khải c*n m** d*** tôi một cái, giống như cho thỏa cơn giận vậy.

Tôi đẩy hắn ra, cả giận nói: "Kỷ Minh Khải, anh với tôi thù sâu oán nặng tới mức nào mà anh cảm sốt cũng muốn lây sang cho tôi chứ?"

Kỷ Minh Khải nhắm mắt lại gác tay lên trán, không nói chuyện với tôi nữa.

Tôi chạy ra ngoài, vốn dĩ muốn mặc kệ Kỷ Minh Khải nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng, bèn kéo y tá chỗ quầy dịch vụ ngoài cửa lại hỏi: "Bệnh nhân phòng 156 bị viêm ruột thừa cấp tính đang sốt nhẹ, như vậy có sao không ạ?"

"Bình thường thôi anh, thân nhiệt ai cũng sẽ hơi cao." Y tá bình tĩnh trả lời tôi.

Nghe vậy tôi mới yên tâm.

Sau khi Kỷ Minh Khải vào phẫu thuật, tôi quay vào lại trong phòng bệnh. Vật dụng cá nhân của hắn vẫn để trong tủ đồ, tôi lấy quần áo ra dùng móc treo lên, điện thoại đặt trong ngăn kéo tủ đầu giường.

Đúng lúc có tin nhắn hiện ra, tôi sửng sốt, có hơi tò mò liếc nhìn thử.

Là thông báo từ China Mobile.

Hầy....làm mất công hóng.

Cơ mà đột nhiên tôi lại thấy màn hình khóa của Kỷ Minh Khải, không ngờ lại là ảnh tôi! Là tấm lúc tốt nghiệp cấp ba tôi đứng ở cổng trường chụp, còn mặc nguyên đồng phục, cười trông ngốc nghếch hết sức.

Mặt tôi hơi nóng lên, chả hiểu sao lại thấy xấu hổ.

Bởi vì hình nền điện thoại tôi đều là ảnh cơ bắp của Bành Vu Yến chứ không phải Kỷ Minh Khải.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì tôi không bao giờ tin màn hình khóa của Kỷ Minh Khải lại để ảnh mình, vì trước giờ tôi không xâm phạm không gian riêng tư của Kỷ Minh Khải, điện thoại của hắn, công việc của hắn, quan hệ xã hội của hắn tôi đều không hề can dự vào.

Đến cả bức thư đề "Gửi Tiêu Hựu" tôi cũng chưa từng mở ra xem.

Cũng chả phải vì lý do nào khác, tôi cảm thấy Kỷ Minh Khải chắc chắn sẽ không thích tôi xen vào cuộc sống của mình.
 
Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi
Chương 6: Chương 6



Vì chỉ là tiểu phẫu thôi nên tiến hành cũng rất nhanh, chưa đến nửa tiếng đã đẩy người ra rồi.

Kỷ Minh Khải nằm trên giường, mặt mày trắng bệch.

Tôi ngồi bên cạnh nhìn hắn, đầu óc trống rỗng, không biết tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy. Cuộc hôn nhân hai năm của tôi và Kỷ Minh Khải đã đến hồi kết thúc, nhưng tôi cảm thấy vẫn còn rất nhiều điều vẫn chưa được giải quyết.

Cái cảm giác Kỷ Minh Khải cắn lấy môi dưới của tôi đã biến mất, mà tôi thậm chí lại cảm thấy buồn, chỉ ước gì nó lưu lại lâu hơn chút nữa.

Một tiếng đồng hồ lại trôi qua.

Tôi không ngồi yên nổi, đột nhiên nảy ra ý muốn leo lên giường, muốn xem thử rốt cuộc có phải chỉ cần đụng vào tôi là hắn sẽ tỉnh không. Tôi vẫn luôn tò mò tại sao Kỷ Minh Khải không bị đồng hồ đánh thức mà chỉ bị tôi làm cho tỉnh giấc? Hơn nữa tướng ngủ của tôi rất xấu, vậy thì mỗi đêm Kỷ Minh Khải sẽ thức giấc bao nhiêu lần chứ?

Tôi ngồi bên thành giường, dùng ngón tay chọc chọc vào lòng bàn tay hắn.

Chưa đến một giây đã bị hắn bắt lại.

Hắn tóm chặt lấy tay tôi, giọng khàn khàn nói: “Không cho quậy.”

“Anh thực sự tỉnh rồi?”

“Em cứ như con chuột ở bên cạnh sột soạt mãi, sao mà tôi không tỉnh cho được.”

Tôi hơi xấu hổ: “Thế anh ngủ tiếp đi, tôi đi ra ngoài.”

“Không cần.” Kỷ Minh Khải siết tay tôi rồi nói: “Anh không ngủ được nữa.”

Tôi cố vùng vẫy nhưng không được, cũng không muốn chọc giận người mới phẫu thuật xong nên đành bị hắn kéo lại ngồi xuống bên cạnh. Tôi lắc lắc tay hắn hỏi: “Ầy, Kỷ Minh Khải à tôi vừa phát hiện ra một bí mật.”

Kỷ Minh Khải không đáp lời tôi, tôi chả bất ngờ tẹo nào, hắn không ngắt lời tức là muốn nghe tôi nói tiếp. Tôi cứ thế độc thoại: “Tôi phát hiện ảnh màn hình khóa của anh là ảnh tôi, tại sao vậy? Tại sao anh lại để ảnh tôi? Anh mà dám nói để trừ tà là tôi giết anh đó.”

Kỷ Minh Khải bị tôi nắm thóp nên chắc trong lòng hoảng dữ lắm, tôi đang định đắc ý thì nghe thấy hắn lạnh lùng nói: “Có liên quan gì sao?”

"Hừ!" Tôi bĩu môi bày tỏ sự bất mãn cực kỳ với cái kiểu cường quyền này của hắn.

"Màn hình khóa của em một tháng lại đổi ảnh của ba thằng khác nhau, anh có xen vào không?”

"Tôi... sao anh biết tôi đổi hình nền? Anh lén xem điện thoại tôi? Kỷ Minh Khải, anh dám lén xem điện thoại tôi hả?"

Kỷ Minh Khải nhắm mắt, hung dữ nói: “Anh không có."

"Vậy sao anh biết?"

Kỷ Minh Khải chẳng ừ hử gì nữa, tôi vừa định hỏi cho ra lẽ thì chợt nhớ tôi có tư cách gì hỏi chuyện này chứ.

Chúng tôi đã ly hôn rồi.

Nỗi ngượng ngạo như một đám mây trôi nổi không ngừng xoay vòng vòng trên đầu tôi và Kỷ Minh Khải. Kỷ Minh Khải hơi thả lỏng tay, tôi lập tức vùng ra, cúi đầu không thèm nhìn hắn.

Lúc tôi đang định đi về thì bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa. Tôi còn chưa kịp mở ra mẹ Kỷ Minh Khải và mẹ tôi đã xông vào, vừa đi vừa la oai oái: "Ôi chao hai cái đứa này thật tình, sao làm phẫu thuật mà không báo cho bố mẹ biết một tiếng?"

Trong một thoáng tôi có cảm giác mình đang lạc vào cái chợ ấy.

Kỷ Minh Khải nhéo eo tôi một cái, tôi lập tức hiểu ý, đoạn đứng dậy giơ tay ngăn hai vị Vương Mẫu nương nương lại: "Mẹ à, Minh Khải vừa phẫu thuật xong còn đang ngủ, hai người ra phòng chờ bên ngoài ngồi đi, đừng làm phiền anh ấy."

Hai người lập tức im bặt rồi thò đầu nhìn Kỷ Minh Khải, sau đó dùng khẩu hình nói "được".

Hồi trước mẹ chồng và mẹ tôi cùng làm trong một nhà máy dệt, mặc dù sau này mẹ chồng tôi thăng cấp thành vợ đại gia còn mẹ tôi vẫn là công nhân bình thường, nhưng chuyện đó chả ảnh hưởng gì đến tình chị em sâu đậm của hai người.

Tôi dỗ dành hai người ra ngoài phòng chờ, nói cho họ nghe tình hình của Kỷ Minh Khải để họ yên tâm, sau đó quay lại phòng bệnh rót trà cho họ.

Kỷ Minh Khải mở mắt nhìn tôi, tôi ra hiệu "OK" với hắn, anh ta thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tôi đợi ấm điện đun sôi nước, rồi rót hai cốc, chuẩn bị bưng ra cho hai vị Vương Mẫu nương nương bên ngoài.

Vừa đến cửa phòng khách nhỏ, tôi nghe thấy giọng mẹ tôi, tôi dừng bước, quyết định nghe trước: "Dạo này hai đứa nó cãi nhau, bà có biết không?"

Mẹ Kỷ Minh Khải nói: "Tôi cũng cảm thấy, Đồng Đồng hai tuần nay không đến nhà rồi."

"Hả? Đã hai tuần rồi sao? Tôi cứ tưởng chỉ mấy ngày, Đồng Đồng mấy hôm nay đều ở nhà, hôm kia tôi khó khăn lắm mới gọi được Tiểu Khải đến nhà ăn cơm tối cùng, tôi đã cảm thấy hai đứa nó có vấn đề."

"Chắc chắn là Minh Khải nhà tôi lại chọc Đồng Đồng giận rồi."

"Chắc chắn là lỗi của Đồng Đồng, Tiểu Khải đã đủ bao dung rồi." Mẹ tôi đột nhiên hạ giọng hỏi: "Mỹ Lan, bà nói hai đứa nó sẽ không làm chuyện dại dột chứ?"

"Chuyện đó không thể nào, bà không biết, Minh Khải thích Đồng Đồng đến chết đi sống lại, trong lòng nó không có ai quan trọng hơn Đồng Đồng, trừ khi Đồng Đồng nói chia tay, nếu không nó tuyệt đối không thể rời xa Đồng Đồng."

Tôi sững người, nước trong cốc suýt nữa thì đổ ra ngoài.
 
Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi
Chương 7: Chương 7



Kỷ Minh Khải thích tôi ư, sao có thể chứ?

Kỷ Minh Khải không bị mù cũng không bị ngu, không bàn tới Tiêu Hựu, chỉ cần lôi đại một người trong đám theo đuổi hắn ra thôi cũng tốt hơn tôi rồi.

Con người tôi ngoại hình chả có, học lực cũng không, đứng bên cạnh Kỷ Minh Khải trông cứ như hoàng tử và chú lùn. Không phải tôi tự hạ thấp mình đâu, đây là trích y nguyên lời mẹ tôi nói.

Tôi thừa nhận, từ bé đến lớn trước sự áp lực mẹ đặt ra cũng như hào quang tỏa khắp bốn phương của Kỷ Minh Khải, tôi chẳng có tí tự tin nào về mình. Nhưng cho dù hiểu rõ điều đó, có tiêm cho bản thân mấy mũi thuốc tự tin tôi cũng không thể nào chấp nhận cái thiết lập kỳ quặc “Kỷ Minh Khải yêu tôi chết đi sống lại” được.

Thế nhưng tại sao Kỷ Minh Khải lại chấp nhận kết hôn với tôi? Cho tới giờ tôi vẫn không hiểu nổi chuyện này.

Nếu như trong tim hắn chỉ luôn có Tiêu Hựu, dù không đợi được cậu ta thì sao phải tới mức kết hôn với tôi chứ. Đến khi phải ly hôn trong nháy mắt từ một ông hoàng độc thân giàu có biến thành ông hoàng độc thân đã ly hôn, truyền ra ngoài cũng chả hay ho gì.

Đầu óc tôi quay mòng mòng, một bên là lời nói của mẹ chồng, một bên là hiện thực tôi và Kỷ Minh Khải đã nhận giấy chứng nhận ly hôn, tôi không biết nên làm sao mới phải.

Cuối cùng mẹ cũng thấy tôi: “Đứng ngơ ra đó làm gì?”

Tôi lấy lại tinh thần rót trà cho hai người bọn họ.

Tôi hỏi mẹ chồng cũ: “Mẹ, sao mẹ lại biết Kỷ Minh Khải thích con?”

Mẹ chồng ngẩn người, cười nói: “Đồng Đồng con sao đấy? Hai đứa ở với nhau lâu như vậy rồi mà cũng không biết nó thích con ư?”

Tôi chưa kịp mở miệng thì mẹ tôi đã nhận ra có gì đó không đúng: “Hai đứa con rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“...Không có ạ.”

“Con đừng lừa mẹ.”

Tôi nào dám nói bảy ngày trước tôi đã lôi Kỷ Minh Khải tới Cục dân chính đổi giấy chứng nhận kết hôn thành giấy chứng nhận ly hôn chứ.

Tôi không tài nào thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của mẹ, chỉ có thể lùi dần về phía phòng mình, cứ thế lùi đến bên giường Kỷ Minh Khải. Tôi nắm lấy tay anh, nhỏ giọng gọi: "Kỷ Minh Khải ơi..."
Kỷ Minh Khải lập tức tỉnh giấc mở mắt nhìn tôi, rồi nhìn hai vị Vương Mẫu nương nương đang đứng trước mặt tôi với vẻ mặt kỳ lạ.

"Nếu hai đứa chỉ cãi nhau vì mấy chuyện vặt vãnh thì mẹ và mẹ Tiểu Khải tuyệt đối không can thiệp. Nhưng nếu đã làm sai chuyện gì đó thì tốt hơn nên nói rõ ràng cho mẹ biết đi." Giọng điệu của mẹ trông uy nghiêm hết sức.

Quả không hổ là mẹ mà, liếc mắt một cái đã nhìn ra Kỷ Minh Khải làm sai rồi, tôi thầm thả cho mẹ một trăm lẻ hai cái like luôn.

"Hạ Đồng, chẳng lẽ con đã làm điều gì có lỗi với Tiểu Khải sao?" Mẹ chống nạnh hỏi tôi.

Tôi: "..."

A a a chắc tôi tăng xông mà chết mất!
Sao chẳng ai đứng về phía tôi vậy hả trời?

Tôi phẫn nộ nói: "Không có mà, sao con có thể có lỗi với anh ấy chứ? Chúng con không có vấn đề gì hết, hai mẹ đừng lo nữa!"

"Thật không?"

Tôi ưỡn cao ngực ngẩng đầu dõng dạc đáp: "Thật!"

"Thế chứng minh cho mẹ xem đi?"

Ơ mẹ nói thật đấy à? Trong lúc cuống quýt tôi liếc nhìn Kỷ Minh Khải đang nằm trên giường bệnh, rồi quay người lại đối diện với hắn, nâng mặt hắn lên rồi chụt một cái.

"Được chưa ạ?"

Mẹ tôi nhìn tôi với vẻ mặt thất vọng hết sức: “Con có biết xấu hổ không hả!"

Cuối cùng Kỷ Minh Khải cũng ra tay tương trợ, hắn ôm lấy eo tôi, giọng điệu rất chân thành: "Mẹ à chúng con không có vấn đề gì cả, chỉ là chút mâu thuẫn thôi, đã giải quyết xong xuôi hết rồi."

Mẹ chồng xoa đầu tôi nói: "Nếu con dám bắt nạt Đồng Đồng thì mẹ sẽ cho con biết tay!"

Trong một thoáng tôi thật sự rất muốn nói ra hết tất cả, bởi tôi sợ một lời nói dối sẽ phải dùng vô số lời nói dối khác để che đậy.

Đúng lúc này tôi lại nghĩ, may mà công ty của Kỷ Minh Khải vẫn chưa đến quy mô lên sàn, nếu không chuyện ông chủ ly hôn sẽ bị mọi người biết hết, e rằng muốn giấu cũng không giấu được.

Sau khi hai vị Vương Mẫu nương nương rời đi, trong phòng bệnh lại chỉ còn lại mỗi tôi và Kỷ Minh Khải. Cánh tay hắn vẫn đặt trên bụng tôi, cả hai cứ kề sát nhau như thế.

Kỷ Minh Khải lên tiếng trước: "Đây là lần đầu em chủ động hôn anh."

Tôi suýt thì tự sặc nước bọt, lúng ta lúng túng xoắn hết cả lên: "Ừm, đó chỉ là kế sách tạm thời thôi."

"Vậy... chúng ta tìm thời điểm thích hợp nói với bố mẹ đi, không thể cứ che giấu mãi."

Kỷ Minh Khải đột nhiên rút tay về, dùng giọng điệu lạnh lùng mà tôi quen thuộc nhất nói: "Cứ giấu trước đã."

"Lỡ sau này anh cưới người khác thì chẳng phải sẽ rất phiền phức sao?"

"Em không muốn gặp phiền phức đúng không?"

Tôi thì có thấy phiền gì đâu, căn hộ đơn tôi cũng mua luôn rồi.

Tôi không muốn giận dỗi với tên Kỷ Minh Khải đang bệnh tật này bèn chuyển chủ đề hỏi: "Kỷ Minh Khải à anh diễn cũng giỏi thật đấy, mẹ anh nói anh rất thích em, anh làm gì mà khiến họ hiểu lầm như thế?"

Kỷ Minh Khải im lặng hồi lâu.

Tôi biết câu hỏi này có hơi vượt quá giới hạn rồi, chắc chắn sẽ khiến Kỷ Minh Khải rất khó xử.

"Anh không biết diễn gì cả." Kỷ Minh Khải nghiến răng nghiến lợi đáp lời tôi.

Nhịp tim tôi đột nhiên tăng nhanh, tôi nín thở, cảm giác trái tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi cuống họng.
Cơ mà... chắc chắn không phải điều tôi đang nghĩ.

Tôi đè nén những cảm xúc đang xao động xuống rồi bình tĩnh phân tích: "Tôi đoán chắc trước khi lên cấp ba anh đã từng thầm mến tôi! Cũng không phải không có khả năng, dù sao trước khi lên cấp ba bên cạnh anh chỉ có mình tôi là bạn, với cả hai mẹ cứ hay nói đùa chúng ta đính hôn từ bé, nên anh cũng có phần coi đó là thật. Hơn nữa trước đây tôi rất nghe lời anh, thế, thế là anh cũng thinh thích tôi, chuyện, chuyện này rất bình thường, đương nhiên tôi hiểu. Chỉ là sau khi lên cấp ba anh gặp được Tiêu Hựu, mà những người khác cũng rất tốt, rồi—"

"Sao em cứ nhắc đến Tiêu Hựu vậy?" Kỷ Minh Khải tức giận ngắt lời tôi.

Tôi bị anh làm cho giật mình, nỗi tủi thân và buồn bã trong lòng đột ngột dâng trào, Kỷ Minh Khải chả hiểu cái quái gì hết, hắn không biết mình thích hắn nhiều đến nhường nào.

"Bởi vì tôi ghen tị với anh ta."

Cuối cùng tôi cũng nói ra được.
 
Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi
Chương 8: Chương 8



Lúc này trong đầu tôi chỉ hiện lên hai chữ: Chạy mau!

Bởi nếu còn ở lại đây tôi sợ sẽ nghe thấy Kỷ Minh Khải chế giễu mình, có lẽ hắn sẽ nói: Hạ Đồng à, em không những là một đứa ngốc mà còn là một đứa điên nữa.

Tôi muốn đào hố mà chui xuống luôn cho rồi, tại sao đã ly hôn rồi mà mỗi khi đứng trước Kỷ Minh Khải tôi vẫn luôn mất mặt đến vậy chứ? Tôi cảm thấy cực kỳ ấm ức.

Tôi lau mặt, dùng tay áo chùi nước mắt vừa trào ra để khỏi bị Kỷ Minh Khải nhìn thấy.

Kỷ Minh Khải thoáng chốc ngây người, phần thân trên của hắn không thể cử động nên chỉ có thể ưỡn cổ ra. Hắn vươn tay muốn nắm lấy tôi nhưng chỉ chạm được vào vạt áo. Hắn mệt nhọc nói: "Em quay lại đi, anh hết sức rồi, em đừng chạy nữa."

Giọng điệu như đang van xin của Kỷ Minh Khải làm tôi sững cả người.

"Từ khi nào, từ khi nào mà em thích anh?" Hắn hỏi.

Không ngờ Kỷ Minh Khải còn tâm trạng để tám chuyện, tôi nghĩ thôi thì mình cứ rộng lượng một chút vậy, không cần tỏ ra quá nhỏ nhen.

"Cấp hai, khoảng năm lớp bảy," Tôi ngồi xuống ghế cạnh giường, dùng giọng điệu như không dính dáng gì đến bản thân mà kể lại câu chuyện hết sức thương tâm: "Chắc là anh chả nhớ đâu, học kỳ một năm lớp tám bà nội bị bệnh nặng, bố mẹ phải về quê chăm sóc bà nên đã gửi tôi ở nhà anh mấy ngày."

Nhìn thấy cái vẻ mặt ngơ ngác kia là tôi biết ngay hắn quên sạch rồi. "Anh không cần nhớ lại, cứ nghe tiếp là được."

“Vốn là tôi ngủ ở phòng khách cơ, nhưng cái đèn chùm trong phòng khách nhà anh kỳ lạ lắm. Ánh trăng chiếu vào làm nó phản chiếu ra hình một con quái vật trông khủng khiếp cực. Tôi rất sợ, trằn trọc cả đêm mà vẫn không ngủ được nên đành ôm gối đi tìm anh. Anh bị tôi đánh thức mà cũng chả hề tức giận, còn vén chăn cho tôi chui vào nữa. Ở bên cạnh anh khiến tôi cảm thấy rất yên tâm, thế là tôi ngủ thiếp đi, sáng sớm tỉnh dậy thì thấy anh đang ôm tôi, tôi bèn nghĩ nếu sau này mỗi ngày đều được tỉnh dậy trong vòng tay của anh thì tuyệt biết bao."

"Tôi không rõ thích là gì, chắc là một loại d*c v*ng chiếm hữu nhỉ, sau đó cứ nhìn thấy người khác xuất hiện bên cạnh anh là tôi sẽ rất bực bội."

Kỷ Minh Khải chẳng nói gì, tôi ngượng ngùng hết sức, gãi đầu gãi tai lẩm bẩm: "Chắc anh thấy ghê tởm lắm nhỉ? Là anh ép tôi nói đấy."

Qua một lúc lâu Kỷ Minh Khải mới đáp lại tôi: "Nhưng chẳng phải em thích Tiêu Hựu sao?"

Tôi kinh ngạc chỉ vào mình: "Tôi á?"

“Nếu em không thích cậu ta thì hồi lớp tám ngày nào em cũng chạy qua khu cấp ba làm gì? Còn tìm bạn của anh thăm dò xem sở thích của Tiêu Hựu, cái gì Tiêu Hựu thích em đều thử qua. Gần đây nghe nói Tiêu Hựu về nước em còn lén lút đến công ty gặp cậu ta, rồi cãi nhau với anh đòi ly hôn nữa..."

Mấy lời vừa đúng lại vừa sai này làm cho não tôi đơ ra tại chỗ.

Đúng là tôi có tìm hiểu sở thích của Tiêu Hựu, bắt chước cách ăn mặc và điệu bộ cử chỉ của anh ta. Anh ta thích ăn cái gì là tôi sẽ ăn cái đó, xem những bộ phim anh ta thích xem, mới đây còn chạy đến công ty của Kỷ Minh Khải để xem xem Tiêu Hựu bây giờ trông như thế nào. Nhưng tất cả những điều này hoàn toàn không phải vì tôi thích anh ta.

Tôi chỉ là muốn Kỷ Minh Khải chú ý đến mình mà thôi.

Không không, rốt cuộc là chuyện quái gì thế, Kỷ Minh Khải lại nghĩ tôi thích Tiêu Hựu ư...

Cho nên hắn coi tôi như là tình địch sao?

"Tại sao anh lại nghĩ tôi là tình địch của anh chứ? Đó giờ tôi còn chưa nói được mấy câu với Tiêu Hựu nữa là."

Kỷ Minh Khải vừa định nói gì đấy thì đã bị tôi cắt ngang: "Anh nham hiểm thật đó, anh thích Tiêu Hựu nhưng lại không thể ở bên anh ta nên muốn trút giận lên tôi sao! Anh đúng là cái đồ Sở Khanh mà!"

Tôi tủi thân vô cùng, tình yêu đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, tất cả mọi lần đầu tiên của mình tôi đều không hề lưu luyến mà dâng hiến tất cả cho hắn.

"Khụ khụ khụ—" Kỷ Minh Khải ho dữ dội, tôi đành phải vừa khóc vừa giúp hắn vỗ lưng.

Kỷ Minh Khải vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, hai mắt hắn đỏ hoe nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng trừng mắt nhìn lại hắn.

Tôi bây giờ buông tay rồi nên cóc sợ anh đâu.

Nhưng những lời tiếp theo của Kỷ Minh Khải có lẽ sẽ mãi mãi ghim chặt trong tim tôi. Hắn hung dữ nói với tôi rằng: "Từ sinh nhật năm mười sáu tuổi đến sinh nhật năm hai mươi sáu tuổi, anh chỉ ước có một điều duy nhất, đó chính là Hạ Đồng sẽ thích và đồng ý lấy anh."

Chương 9

Tôi quay về nhà Kỷ Minh Khải tìm bức thư nọ, đó cũng là bức tường thành cuối cùng cho sự cứng đầu của tôi. Nhất định Kỷ Minh Khải chỉ đang nói dối mà thôi.

Rõ ràng người hắn viết thư tình là Tiêu Hựu, vậy mà còn dám nói từ năm mười sáu tuổi đã thích tôi, đúng là cái đồ nói dối không chớp mắt mà. Hơn nữa hồi mười ba mười bốn tuổi cơ thể tôi chưa phát triển hết, trông như một cây củi khô ấy, vừa gầy vừa lùn, có gì đáng để hắn thích chứ.

Tôi không biết tại sao Kỷ Minh Khải lại nói những lời đó, chúng tôi đã ly hôn rồi, chẳng lẽ hắn định tái hôn với tôi?

Tôi cứ thẫn thờ như thế mà bắt xe đi về.
Bức thư vẫn nằm yên trong khe tủ 2 tầng, tôi căng thẳng lôi nó ra, đoạn gọi cho Kỷ Minh Khải.

"Trong tủ sách của anh có một bức thư, là thư tình anh viết cho Tiêu Hựu. Đừng có nói là anh vừa thích tôi vừa đi bày tỏ tâm ý với người khác đấy nhé."

"Thư tình gì cơ?"

“Thì bức thư kẹp trong cuốn sổ tay cũ của anh còn gì, lần trước tôi tìm đồ vô tình phát hiện ra, trên đó viết người nhận là Tiêu Hựu."

Khả năng ghi nhớ của Kỷ Minh Khải có thể đã bị ảnh hưởng bởi ca phẫu thuật viêm ruột thừa rồi, không ngờ hắn lại quên béng mất.

"Hừ! Anh đừng có chối nhá, anh tưởng chỉ nói vài câu mùi mẫn là sẽ khiến tôi cảm động sao, tôi sẽ không để anh quay mình như dế nữa đâu Kỷ Minh Khải!"

Định chơi trò "Sự quyến rũ của người vợ" với tôi à, tôi đã không còn là Hạ Phẩm Như của ngày xưa.

"Có phải bức thư dùng loại giấy màu xám nhạt không?" Kỷ Minh Khải đột nhiên hỏi.

"Ờm... đúng thế." Tôi xác nhận lại với hắn.

"Em chưa mở ra đọc sao?"

"Chưa, nhìn là biết thư tình rồi cần gì phải đoán già đoán non nữa, với cả tôi mà là loại người vô phép tắc như thế sao? Mấy thứ riêng tư như thư từ chưa được anh đồng ý thì tôi sẽ không xem đâu."

Kỷ Minh Khải lại tiếp tục im lặng.

"Em có thể xem, nhưng sau khi xem xong—"

"Chắc là anh copy y chang mấy lời tỏ tình trên mạng chứ gì? Yên tâm đi tôi cũng chả thèm cười anh."

"Hạ Đồng, em—" Kỷ Minh Khải thở dài: "Thôi, em mở ra đọc đi, anh cho phép em đọc đấy."

Tôi ôm theo tâm trạng vừa thấp thỏm vừa ghen tị mở bức thư.

Tôi rút ra tờ giấy ở bên trong phong bì.

Tôi lật nó lại, nhìn kỹ lại một lượt.

Sau đó cả người tôi như lập tức hóa đá.

Nội dung trên tờ giấy là hai hàng chữ được viết in hoa thật to——MONG CẬU BIẾT ĐIỀU TRÁNH XA HẠ ĐỒNG MỘT CHÚT, SAU NÀY EM ẤY SẼ KẾT HÔN VỚI TÔI.
...

Trời ạ, Kỷ Minh Khải cũng có lúc ngốc nghếch như vậy ư.

"Em nhìn thấy rồi chứ? Bây giờ em đã tin anh chưa?" Kỷ Minh Khải hỏi.

"Vậy sao anh lại không gửi nó đi?"

"Bởi vì ngay khi anh vừa định đưa cho cậu ta thì cậu ta đã tỏ tình với anh rồi", Kỷ Minh Khải nói bằng giọng điệu hết sức bình thản: "Cậu ta cũng dò hỏi rất nhiều về em thế nên anh cứ nghĩ cậu ta thích em, sau đó biết không phải như vậy nên anh không nhất thiết phải gửi nó nữa."

Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, tôi chỉ có thể bắt lấy ý chính trong lời nói của hắn: "Nhưng anh ta đã tỏ tình với anh rồi mà."
"Thì sao? Anh chỉ quan tâm có thằng nào khác muốn cướp lấy em khỏi anh hay không thôi."

"Cướp cái gì mà cướp chứ? Chỉ có người mắt mù như anh mới thấy tôi đẹp."

"Em vốn rất xinh đẹp mà." Kỷ Minh Khải nói ra câu đó thể như điều hiển nhiên.
Nước mắt tôi như sắp tuôn trào đến nơi rồi.

"Em quay lại bệnh viện với anh nhé?" Kỷ Minh Khải cầu xin tôi.

"Không đâu," tôi từ chối hắn, nói thật bây giờ tôi xấu hổ chết đi được, chả còn mặt mũi nào để đối mặt trực tiếp với hắn, song tôi vẫn nhân nhượng một tí: "Anh mau xuất viện đi, em sẽ ở nhà đợi anh về."

“Ý em là nhà nào?"

Tôi ậm ờ hồi lâu, sau đó mới lí nhí đáp lời hắn: "Thì... thì nhà của chúng ta đó."
 
Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi
Chương 9: Chương 9



Kỷ Minh Khải xuất viện ngay tối hôm sau.

Nếu mà biết hắn gấp gáp như vậy thì tôi đã đến bệnh viện với hắn rồi.

Hành lý của tôi vừa mới chuyển vào nhà mới, chẳng lẽ giờ lại phải chuyển về à? Bây giờ trong lòng tôi rất phức tạp, lúc ly hôn tôi thật sự đã hạ quyết tâm, mấy ngày đó tôi ăn không ngon ngủ không yên, ngay cả đi làm mà đầu óc cũng lơ nga lơ ngơ.

Tôi vốn nghĩ Kỷ Minh Khải dù không yêu tôi, nhưng giấy đăng ký kết hôn vẫn còn đó, hắn có muốn chạy cũng chạy không thoát. Nhưng đến khi tôi lén lút đến công ty rồi nhìn thấy Tiêu Hựu đi ra từ văn phòng của hắn, cái khí chất và phong thái kia khiến tôi cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Một người xuất sắc đến thế, dù cho tôi có cố gắng bắt chước đến đâu cũng chỉ phí công vô ích mà thôi.

Có lẽ Kỷ Minh Khải xứng đôi với người như vậy hơn, nếu không phải là Tiêu Hựu đi chăng nữa thì cũng chẳng phải là tôi.

Cho đến giờ tôi vẫn chưa từng lộ mặt ở công ty của Kỷ Minh Khải lần nào, cũng chưa từng giới thiệu với đồng nghiệp của mình rằng nửa kia của tôi là một vị chủ tịch ưu tú.

Tôi cảm thấy bản thân không hề xứng với Kỷ Minh Khải.

Nhưng bây giờ Kỷ Minh Khải lại nói, người hắn thích nhất chính là tôi.

Tôi... tôi ngại quá đi mất.

Tôi co người ngồi trong góc thư phòng của Kỷ Minh Khải, cái cổ đỏ bừng lan lên đến tận mang tai.

Cảm giác giấc mơ biến thành hiện thực thật sự quá đỗi kỳ diệu.

Tối hôm sau lúc tôi đang gấp quần áo thì ổ khoá bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bíp bíp, Kỷ Minh Khải đã về rồi, tôi liền vội vàng đứng dậy.

Anh tài xế dìu hắn vào nhà, tôi bước tới nhận lấy cặp tài liệu của Kỷ Minh Khải.

Anh tài xế nói: "Còn một ít quần áo và máy tính ở trên xe, để tôi xuống lấy."

“Em xuống cùng anh nhé, đồ đạc trông có vẻ hơi nhiều." Tôi vừa định đi theo anh ta xuống lấy đồ thì Kỷ Minh Khải đã nắm lấy tay tôi ngăn tôi lại.

Anh tài xế rất tinh ý, vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của Kỷ Minh Khải là liền vừa lùi lại vừa nói: “Có nhiều nhặn gì đâu, để mình tôi đi lấy là được rồi ạ."

Thế là chỉ còn lại tôi và Kỷ Minh Khải đứng ở chỗ cửa.

"Em đừng có trốn anh." Kỷ Minh Khải nói.

"Em không có mà" Tôi muốn rút tay ra khỏi tay hắn nhưng hắn hoàn toàn không cho tôi cơ hội đó. Tôi cúi đầu nói với hắn: "Nếu em thật sự muốn trốn tránh anh thì không có chuyện ngoan ngoãn ở đây đợi anh đâu."

"Vậy những gì anh nói ở bệnh viện em đã hiểu rõ chưa?"

Tôi khẽ gật đầu, Kỷ Minh Khải liền ôm tôi vào lòng.

Hắn hôn lên vành tai tôi rồi nói: "Nếu anh biết được tình cảm của em sớm hơn—"

Tôi cũng ôm lấy hắn, đoạn tiếp lời: "Không không không, em cũng có lỗi mà, là vì em luôn không dám tin anh yêu em, thật ra hai năm nay anh đối xử với em cực kỳ cực kỳ tốt luôn."

“Thế thì chúng ta đừng nhắc đến chuyện trước kia nữa."

"Ừm."

Một khi Kỷ Minh Khải đã trở nên thì thật sự rất nhẹ nhàng ôn hoà, hắn như nâng niu tôi trong lòng bàn tay cứ như sợ làm tôi vỡ mất vậy.

Hắn hôn lên đầu tôi, tai tôi, trán tôi, và khi sắp chạm đến môi tôi, thì anh tài xế đã thở hổn hển xách đồ lên. Tôi lập tức thoát ra khỏi vòng tay Kỷ Minh Khải, chạy ra ngoài nhận đồ rồi chào tạm biệt anh tài xế.

Có vẻ như bầu không khí ái muội vừa nãy đã bị tôi phá vỡ mất tiêu.

Tôi đang do dự không biết làm sao thì Kỷ Minh Khải lại kéo tôi lại: "Ngủ với anh đi."

"Ơ—"

Tôi nửa đẩy nửa theo hắn vào phòng ngủ, sau đó giúp hắn c** q**n áo: "Bác sĩ nói có thể xuất viện rồi sao?"

“Ừ, nhưng phải cẩn thận tránh bị nhiễm trùng và phải nghỉ ngơi thật đàng hoàng."

Tôi giúp hắn tháo thắt lưng và thay quần áo ngủ, hắn cứ nhìn tôi chằm chằm như muốn xuyên thủng mặt tôi luôn vậy.

"Vết thương không được để dính nước."

Tôi đang cài cúc áo ngủ cho hắn, nghe vậy bèn “Vâng" một tiếng.

"Nhưng ngày mai anh muốn tắm rửa."

“Vậy tắm bằng cách nào?” Tôi ngẩng đầu lên hỏi hắn.

“Đành làm phiền em lau người cho anh vậy." Kỷ Minh Khải nghiêm túc ghé sát tai tôi nói.

Tôi thẹn thùng đỏ mặt gật đầu: "Ồ."

Tôi nằm xuống bên cạnh Kỷ Minh Khải ôm lấy cánh tay hắn, thỉnh thoảng lại nhìn vết thương trên bụng hắn.

"Có đau lắm không anh?"

Kỷ Minh Khải lắc đầu, nhưng tôi vẫn rất xót xa, tôi hôn lên môi hắn một cái, rồi lại thêm một cái nữa.

Đến khi Kỷ Minh Khải định dùng tay giữ chặt gáy tôi thì tôi đã nhanh lẹ mà nằm xuống: "Anh nghỉ ngơi cho tốt đấy, không được táy máy tay chân đâu."
 
Back
Top Bottom