Bước đầu tiên là kiểm tra đồ đạc, nội thất và kết cấu nhà.
Hôm qua vội quá không kịp nhìn kĩ, giờ nhìn lại mới thấy căn hộ này thực sự quá đỗi đáng tiền.
Giá thành thấp thế này mà lại có thể thuê được căn hộ chung cư nằm gần khu vực trường học.
Quá hời rồi.
Nhưng cũng quá đáng ngờ.
Suy cho cùng, toà chung cư này vốn dĩ không bình thường.Anh bỏ rèm cửa sổ vào máy giặt, kiểm tra tủ lạnh và máy nước nóng.
Tất cả đều hoạt động tốt, chỉ tội thiếu quá nhiều nồi niêu xoong chảo.
Anh lấy sổ tay, ghi chép để chuẩn bị đi sắm thêm.Xong xuôi việc trong nhà, Gia Khánh quyết định đi làm quen hàng xóm.
Trước tiên là nhà đối diện, nhà số 81.
Gia Khánh gõ của ba tiếng, người trong nhà không đáp lại.
Nghĩ chắc do chủ nhà đã đi vắng từ sớm, anh quyết định sang nhà kế bên, căn hộ số 82.
Chợt anh nhớ hôm qua khi hỏi bác Tùng, bảo vệ toà nhà về chỗ đặt được đồ ăn khuya.
Bác Tùng nói nhà số 82 có người mua rồi nhưng không vào ở, hiện tại đang trống mà không sao liên lạc với chủ nhà để cho thuê.
Thế là chỉ còn căn hộ bên cạnh nhà anh, nhà số 80 là còn khả năng.
Gia Khánh gõ nhẹ vào cửa.
Bên trong nhà có tiếng lục đục, nhưng không ai đáp lại.
Mãi một lúc sau khi Gia Khánh toan bỏ cuộc thì chủ nhà mới ra mở cửa.
Người mở cửa là một cô gái ưa nhìn, Gia Khánh hơi khựng lại."
Ơ?
Cô Dương Hoà."
Cô gái cũng nhận ra anh, vui vẻ mở toang cánh cửa, "Ồ?
Chào anh Thầy cúng nhé."
Dương Hoà mời anh vào nhà, cô để anh ngồi trên sofa còn mình thì vào trong lấy đồ uống.
Căn hộ của cô có cách bày trí khác hẳn của Gia Khánh.
Anh để ý thấy bàn thờ hướng về phía cửa, tự nhủ về nhà cũng phải làm một cái như thế.
Khác với căn hộ của hai anh em có bàn làm bằng gỗ, mặt bàn ở phòng khách nhà Dương Hoà làm bằng thủy tinh.
Bên trên bày biện nào thẻ bói, đá gieo quẻ, tiền xu cổ và cầu thủy tinh.
Chắc hẳn cô tác nghiệp tại gia.
Anh tựa lưng vào ghế.
Nghĩ đến việc Dương Hoà nói mình là Thầy bói, Gia Khánh hơi nghiêng đầu suy nghĩ.
Cách hành động của cô gái khá giống Thầy trừ tà.
Nhất là kiểu làm việc dứt khoát không dè chừng mà anh đã thấy.
Một lúc sau, Dương Hoà quay ra với một khay trà.
Cô gái đặt khay xuống, đẩy cho Gia Khánh một ly."
Trà hoa cúc đấy."
Gia Khánh cười, "Đúng ý tôi.
Tôi thích hoa cúc lắm."
Uống thử một ngụm, đúng thật là kiểu anh muốn.
Chỉ vừa mới nuốt xuống, cảm giác lạnh lẽo mùa đông đã bị hương trà làm cho bay biến.
Cánh hoa cúc đung đưa nhẹ trong cốc.
Mùi thơm nhẹ của hoa xen lẫn với nước trà nồng nàn, Gia Khánh cảm thấy thư thái lạ."
Cô tiếp khách tại gia luôn à?"
Dương Hoà cũng vừa đặt cốc xuống, đáp: "Ừ, chẳng giấu gì, tôi Thầy bói quèn thôi, chứng chỉ loại Trung bình."
Gia Khánh nheo mắt, khẽ hỏi: "Thể điểm trừ tà của cô thì sao?"
"...
À, thì..."
Thấy cô lấp lửng, Gia Khánh vội xua tay, "Ấy, tôi không có ý gì đâu.
Chỉ là cảm thấy có lẽ cô rất hợp với trừ tà."
Dương Hoà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhẹ như không nói: "Không sao, chuyện khó nói ai cũng có, anh hỏi cũng đâu có ý xấu."
Để lảng đi, Gia Khánh hỏi cô về đồ nghề của Thầy bói.
Dùng chiêu bài 'bạn của tôi' để hỏi chút thông tin.
Thảo Hương là Thầy pháp.
Cô vừa mới lấy được chứng chỉ.
Ngoại trừ bùa phép thì còn thiếu nhiều thứ nữa mới có thể hành nghề.
Dù bình thường cô hay lảng tránh việc 'coi bói' nhưng cũng phải có lúc dùng đến."
Ờm, bạn của tôi thì chuyên về bói toán nè, nhưng vừa mới có bằng, chưa đủ đồ nghề kinh nghiệm.
Cô cùng lĩnh vực chắc hiểu rõ hơn, cho tôi xin chút lời khuyên nhé."
Dương Hoà không ngần ngại, "Ôi, thế thì lại hợp ý tôi.
Tôi có nhiều món cho dân mới vào nghề lắm."
Nói rồi, cô gái chạy thẳng vào phòng, lục lọi một hồi.
Gia Khánh chỉ hỏi thử không ngờ Dương Hoà lại hăng hái đến vậy nên hơi ngớ ra.Chỉ trong năm phút, Dương Hoà đã quay lại với một hộp đồ nghề to tướng.
Gia Khánh không biết cô lấy sức đâu mà ôm nó nhẹ tênh như thế.
Anh vội chạy lại đỡ.
"Nhiều quá rồi."
Dương Hoà cười giả lả, "Có đâu, con bé chắc chắn sẽ cần."
"..."
Dương Hoà nhìn anh, cũng hơi khựng lại, ánh mắt cô như muốn nói lời xin lỗi vì đã vạch trần sự giấu giấu giếm giếm của anh."...
Cô biết à?"
"Biết chứ sao không?
Thay vì nói bạn của anh là Thầy bói đại loại thế, anh lại nói "chuyên bói toán", khả năng cao người được nhắc tới là Thầy Pháp.
Nhớ lần trước khi trong tầng một của Hội thao, cô bé làm quen với hoàn cảnh rất nhanh,...
Hừm, cứ như đã nhìn thấy đủ kiểu chuyện kì lạ trong đời rồi vậy.
Hai con ma xó con bé còn bắt được, chẳng có lý do gì để không xác định được con bé là Thầy pháp anh đang nhắc tới cả.
Điều quan trọng hơn, Hương nó sinh ngày Rằm tháng Bảy âm lịch đúng chứ, lại thân con gái, âm khí chắc chắn không phải dạng vừa, ấy vậy mà chẳng có ma nào đụng vào được sợi tóc của em nó.
Ha, tính ra con bé cũng chất phết đấy."
"..."
Họ biểu hiện ra ngoài rất lộ liễu sao?Dương Hòa nhìn anh nghệt mặt ra, biết tỏng anh đang suy nghĩ điều gì, liền nói: "Không lộ liễu, chỉ là tôi quá tinh ý thôi ha ha."
Tạm biệt Dương Hoà, điều đầu tiên Gia Khánh làm là mang hộp đồ nghề cô gái cho về nhà.
Anh để hộp đồ trước cửa phòng Thảo Hương, để khi cô đi học về là có thể thấy ngay.
Ngay sau đó, anh lại ra ngoài.
Linh cảm nói với anh rằng căn hộ đối diện đang có người ở nhà.
Là một người quyết tâm không từ bỏ, Gia Khánh muốn gặp mặt hàng xóm của mình cho bằng được.
Người ta hay bảo bán anh em xa mua láng giềng gần.
Sống kề sống cạnh mà chẳng biết nhau, gặp nhau ngoài đường không buông nổi câu chào thì thật là đáng buồn.Cốc cốc cốc.Bên trong nhà vẫn không đáp lại, nhưng Gia Khánh chắc chắn mình vừa nghe thấy tiếng ti vi.
Giọng biên tập viên Phí Linh anh nghe đến là quen thuộc thì làm sao anh có thể nhầm lẫn cho được.Cuối cùng vẫn không đợi được người đó ra mở cửa, Gia Khánh đành bỏ cuộc, đi ba bước về lại nhà mình.
Lúc mở cánh cửa nhà, anh như tìm thấy được điều gì thú vị.
Anh gập cửa mấy lần, lần nào cũng trơn tru?
Nhưng quái lạ...
Nghịch cửa nhà chán chê, Gia Khánh mới quyết định bước vào.
Nhưng khi anh toan đẩy cửa, một cánh tay đã chặn ngay lại, khoá anh trong vòng vây.Khỏi phải quay đầu anh cũng biết được đó là ai.
Rốt cuộc vẫn là quay người lại, Gia Khánh lách người, hất mặt lên nhìn hắn.
Còn ai trồng khoai đất này, ngoại trừ Nhật Bình, còn là ai được nữa?"
Làm gì?"
"Em ăn cơm chưa?"
"..."
- Gia Khánh im lặng."..."
- Hắn cũng im lặng."
Đợi tí, tôi vào nhà lấy đồng hồ cho anh xem."
Nói rồi, anh chọc chọc như gà mổ thóc vào chiếc đồng hồ sáng loáng đeo trên tay Nhật Bình, "Cái này anh để làm gì thế?"
Nhật Bình ho khụ một cái rồi thu tay lại.
Mắt hắn như mắt cáo, nham hiểm và khó để đọc vị.
Xin lỗi, Gia Khánh cũng không có ý muốn đọc."
Tránh ra."
Gia Khánh hất cằm, xoay người vào trong rồi dứt khoát đóng cửa.Rầm!Cánh cửa hội ngộ với khung tường, âm thanh chọc thủng màng nhĩ Nhật Bình.
Hắn bị khước từ, ngây ra như phỗng."
Ơ, sao không như mình nghĩ?"
Hắn nghĩ dù sao cũng tìm đến nhà rồi, chẳng lẽ lại không mời hắn vào nhà.
Kết quả là không được mời vào thật.
Đứng đơ một lúc hắn bỗng phì cười."
Bây bi ơi, mở cửa cho anh nào.
Em yêu?"
Gia Khánh sau khi đóng cửa đã vào nhà chuẩn bị nấu nướng, chờ Thảo Hương đi học về.
Cơm canh anh đã nấu sẵn, chỉ còn mấy món ăn kèm nữa.
Gia Khánh rửa đại một cái nồi rồi bắc lên.
Tranh thủ nước dùng chưa sôi, anh xử lý phần sườn non và để ráo.
Đang chờ đợi để bỏ đồ vào thì anh nghe tiếng kèn trống ầm ĩ trước cửa nhà mình.'Vãi?!
Anh ta lấy đâu ra bộ kèn trống vậy trời?'Mặc kệ sự ồn ào gây loạn của Nhật Bình, Gia vẫn chuyên tâm điều chỉnh nhiệt độ bếp ga.
Reng reng...Điện thoại anh rung lên mấy hồi chuông.
Anh tạm vặn nhỏ bếp, lau khô tay để nghe điện thoại."
Dạ, cháu nghe?"
"Khánh ở nhà 79 đúng không?"
"...
Vâng ạ, cháu đây."
Đầu dây bên kia bác Tùng nói với giọng khó xử: "Cháu bảo người ở ngoài đừng làm ô nhiễm tiếng ồn nữa có được không?
Nhà bên với nhà đối diện phản ánh đấy."
"À, dạ dạ."
Nhà đối diện quả thực có người ở nhưng lại không mở cửa khi anh muốn hỏi thăm à?Dẹp chuyện đó sang một bên, anh tức giận đi sầm sập ra ngoài.
Tay anh lên gân, vặn tay nắm cửa rồi kéo thật mạnh.
Cánh cửa va vào tường, phát ra tiếng rầm chấn động.Gia Khánh nghiến răng nghiến lợi, "Vào nhà."
Nhật Bình mang bộ dạng hí hửng bước vào nhà.
Hắn để giày lên kệ mà không cần Gia Khánh phải nhắc nhở, còn tự giác đóng cửa lại.
Gia Khánh mang hắn vào xong cũng không dây dưa, bỏ vào trong bếp.
Anh đứng ở cửa bếp, đưa tay gạch ngang qua cổ mình một cái tượng trưng rồi lườm hắn."
Ngồi yên."
Hắn lục tục đi đến ghế sofa, ngả lưng xuống.
Mắt hắn láo liêng nhìn quanh.
Căn hộ của Gia Khánh chưa được anh sắm sửa nhiều, cơ bản nội thất vẫn giống như sắp xếp ban đầu.
Khác ở chỗ, nơi này có hương con người.
Một nơi ấm cúng tràn ngập hơi thở từng giây từng phút, khác với căn nhà lạnh lẽo thiếu vắng bóng người của hắn.
Nhật Bình chẳng có gì làm, ngồi đếm cánh hoa cúc vạn thọ rụng xuống bầu đất.
Mùa Đông mà cây cảnh bên bệ vẫn giàu sức sống như trong tiết trời mùa Xuân.
Sương giá ngoài trời đọng lại trên bệ cửa, che mờ đi tầm nhìn.
Nhật Bình khẽ chạm nhẹ vào mặt bàn gỗ tinh xảo, cảm nhận sự chân thực trong khoảnh khắc.
Chốc lát, sự chú ý của hắn dồn hết vào chiếc áo khoác vest vắt hờ hững trên thành ghế sofa.
Hắn hơi nghiêng người, ngã mình về phía chiếc áo.
Lạ kì, chiếc áo này rất lạ kì...
Rõ ràng là để không mà lại mang hơi ấm, dương khí người sống tràn trề.Trong bếp, Gia Khánh vừa tắt nồi canh sườn.
Anh tự hào vuốt trán lau đi những giọt mồ hôi vô hình, thở phào một hơi.
Bàn bếp hơi lộn xộn, anh bắt tay dọn dẹp một chút.
Chỉ năm phút, toàn bộ nồi niêu xoong chảo đã được dẹp yên.
Bấy giờ, Gia Khánh mới yên tâm để lại nhà bếp, đi ra ngoài 'tiếp khách'.Bịch.
Dẻ lau trong tay rơi xuống đất.
Trước mắt Gia Khánh bây giờ là Nhật Bình đang làm điều gì đó mờ ám với áo khoác vest của anh.
Hàm dưới Gia Khánh như vừa rơi độp xuống đất.
Anh vội nhặt nó lên rồi rón rén cầm lấy chiếc dép dưới chân.Vút!
Bốp!Chiếc dép đáp thẳng vào người Nhật Bình, tên biến thái đang hít hà (?) mùi trên áo anh.
Bị tấn công bất ngờ, Nhật Bình giật bắn cả người, vội vội vàng vàng kéo áo khoác vest đang trùm kín đầu xuống.
Hắn lắp ba lắp bắp mãi mà không thể thốt ra một câu giải thích.
Tức mình, Gia Khánh xông tới, toan cho hắn một trận ra trò.
Gia Khánh ép Nhật Bình xuống ghế, tay trái túm cổ áo, tay phải nâng lên cao.
Cú đánh không quá mạnh nhưng đủ làm môi Nhật Bình xước nhẹ.
Anh cũng không có ý định hành hung người khác."
Đờ mờ!
Anh là biến thái đấy à?"
Nhật Bình hoảng hốt thanh minh: "Không phải đâu, em bình tĩnh đã!"
Đến đây, Gia Khánh càng bực mình hơn, "Thế anh bảo cái thứ kia bình tĩnh trước đi."
Mặt Nhật Bình lập tức bị ép chín, đỏ lên hệt như tôm luộc.
Biểu hiện bẽn lẽn này của hắn càng khiến Gia Khánh thêm bực mình.
Anh vung tay định đánh một cú nữa, và chắc chắn rằng không phải một đòn quá mạnh, hắn có thể yên tâm về nhan sắc của mình.
Anh chửi thầm trong đầu, điệu bộ mỉa mai.Két..."
Anh ơi, mai em thi-"Độp.
Cặp sách Thảo Hương rơi xuống sàn.
Bản thân cô cũng chấn động, đứng ngây ra như phỗng trước cảnh tượng đang diễn ra.
Gia Khánh đang định 'hành hung' Nhật Bình vội dừng tay.
Anh luống cuống trèo xuống, đứng lên rồi đi đến chỗ Thảo Hương.
Chưa để anh giải thích, Thảo Hương đã như mếu khóc."
Hai anh làm cái gì giữa nhà thế?!"
Gia Khánh luống ca luống cuống không biết phải giải thích thế nào.
Anh nhận ra tư thế ban nãy của hai người không được đúng lắm, cả việc đánh người cũng không đúng lắm.
Nên anh thực sự không biết Thảo Hương đang nghĩ theo chiều hướng nào."
Đi học về rồi thì, thì cất cặp đi nào, ăn đồ rồi còn thay cơm nữa.
Anh cất cặp cho nha."
- Ngôn từ Gia Khánh lộn tùng phèo hết, tay chân thì vụng về xách lấy cặp Thảo Hương."
Ư a...", Nhật Bình ngồi dậy, tay quệt qua môi dưới đang rỉ máu.
Thảo Hương ngó đầu sang, thấy bộ dạng đó, mặt như xuất hiện vết nứt."
Dữ dội cỡ đó...
ạ?Vậy ra là nghĩ theo hướng đó rồi nhỉ?
Gia Khánh cũng không biết 'hướng đó' mà anh muốn nhắc đến là gì, nhưng chung quy vẫn là không có gì tốt đẹp.
Anh thẹn quá hoá giận, bực dọc đẩy Thảo Hương về phòng."
Nhìn gì nữa?
Về nhà còn không chào anh lấy một cái.
Đi vào phòng, đi vào phòng."
[•••]