Kiếm Hiệp Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 580: Đúng hay không! Nói ——


Hắn vội vàng không kịp chuẩn bị, trong nháy mắt rơi xuống tiến vào bên trong một cái hố đất.

Hố không quá sâu, đại khái chỉ có sâu hai mét.

Hắn hai chân vừa chạm trên mặt đất, cơ hồ không có chút do dự, lập tức bắn lên, nhảy lên.

Ai ngờ đầu mới lộ ra từ trong hố, một đầu roi da màu đen đột nhiên như như độc xà nhảy lên, “Vụt” một tiếng trong nháy mắt quấn quanh ở trên cổ hắn.

Đợi toàn bộ thân thể hắn nhảy ra từ trong hố, hai chân rơi trên mặt đất, đầu roi da đã quấn quanh toàn bộ thân thể của hắn, lập tức lại quấn quanh hắn với một cây đại thụ bên cạnh cùng một chỗ.

Hai cánh tay, hai chân của hắn đều bị quấn quanh thật chặt, không thể động đậy.

- Chạy đi, làm sao không chạy nữa? Tiếp tục chạy đi chứ?

Nam Cung Mỹ Kiêu cầm chuôi roi trong tay, đôi chân dài bước đến, mặt mũi tràn đầy cười lạnh đi tới, đứng trước mặt của hắn, đắc ý nói:

- Hôm qua bản tiểu thư dùng tiền mướn cho người ta ở chỗ này đào rất nhiều hố, chỉ đợi hôm nay ngươi đến. Ngươi biết dùng âm mưu quỷ kế, chẳng lẽ bản tiểu thư sẽ không?

- Bạch!

Nàng rút ra một cây chủy thủ rét lạnh mà võ giả thường dùng từ bên hông, mặt mũi tràn đầy cười gằn nói:

- Sở Phi Dương, hôm nay, bản tiểu thư sẽ muốn để ngươi mở to hai mắt, trơ mắt nhìn bản thân bị bản tiểu thư thiên đao vạn quả (chém ngàn vạn vết đao).

- Ai nha, từ nơi nào bắt đầu đây?

Nàng đến gần hắn, b* ng*c cao vút cơ hồ chạm vào lồng ngực hắn, chủy thủ trong tay dán ở trên mặt hắn, nhẹ nhàng ma sát, môi đỏ như lửa, thần thái kiều mị, dương dương đắc ý, mặt mũi tràn đầy khoái ý.

Lập tức, chủy thủ đột nhiên thuận cái cằm của hắn trượt xuống dưới, lướt qua lồng ngực, lướt qua bụng, cuối cùng, dừng lại ngay ở g*** h** ch*n của hắn.

Nàng nhe răng cười càng ngày càng lớn, nhíu mày nói:

- Nếu không, bắt đầu từ nơi này đi? Trước tiên dùng đao thứ nhất ở nơi này, ngươi cảm thấy thế nào?

Lạc Thanh Chu bị siết không nhúc nhích, hai con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng nói:

- Ngươi sẽ hối hận.

- Ha ha ha ha ha...

Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên cười ha hả, cười đến run rẩy cả người.

Cười hồi lâu sau mới ngừng lại, chủy thủ trong tay chống đỡ ở phía dưới hắn, thâm trầm mà nói:

- Bản tiểu thư sẽ hối hận? Là hối hận trước hết để cho ngươi biến thành thái giám, hay là hối hận đem ngươi thiên đao vạn quả, đưa đến trên đường hoàng tuyền?

Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng nói:

- Giết ta, ngươi sau này tới Hắc Mộc lâm sẽ còn có niềm vui thú? Toàn thân ngươi đều là thứ đáng giá, căn bản cũng không cần yêu thú yêu đan, ngươi tới nơi này, ngoại trừ tôi luyện thi triển kỹ xảo ra, chính là vì du ngoạn giải sầu? Ngươi xuất sinh quý tộc, trên ngón tay mang một cái nhẫn trữ vật đã đủ để chúng ta phấn đấu rất nhiều năm, nhưng ngươi lại xuất hiện tại một tòa Mạc Thành nho nhỏ này, cả ngày theo những người chúng ta tới đây, nhất định đã gặp chuyện gì rất buồn bực, lại không cách nào giải quyết, chỉ có thể trốn tránh?

- Ngươi... Ngươi nói bậy! Bản tiểu thư không có.

- Để cho ta ngẫm lại... Không cách nào giải quyết, chỉ có thể trốn tránh, ngươi lại là một quý tộc đại tiểu thư xinh đẹp như thế, lại đến cái tuổi hiện tại, đáp án vô cùng sống động... Ngươi là đang đào hôn.

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm con mắt của nàng, bình tĩnh nói.

Trên mặt Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức lộ ra một tia kinh ngạc, há to miệng, đột nhiên thẹn quá thành giận nói:

- Không có! Bản tiểu thư không có! Ngươi nói bậy.

Lập tức cắn răng nói:

- Bản tiểu thư muốn trước cắt đi đầu lưỡi của ngươi.

Nói rồi chủy thủ trong tay tiến lên chỗ miệng của hắn.

Lạc Thanh Chu đột nhiên quát lạnh:

- Nhìn đôi mắt ta, ngươi nói thực cho ta biết! Ta nói đúng hay không? Ngươi không thích nam tử kia, nhưng phụ mẫu ngươi lại muốn cưỡng ép ngươi gả cho nam tử kia! Cho nên ngươi chạy trốn! Trốn tới nơi này! Thật ra trong lòng ngươi bây giờ đã có người thích, đúng hay không?

Nam Cung Mỹ Kiêu sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm hai mắt của hắn, đang muốn lắc đầu.

Lạc Thanh Chu đột nhiên lại nói một câu như chấn động cả bầu trời:

- Người ngươi thích kia, chính là ta.

Nam Cung Mỹ Kiêu: - ? ? ?

- Đúng hay không! Nói ——

Tại nháy mắt khi Lạc Thanh Chu nhìn thấy ánh mắt nàng nhìn chằm chằm hai mắt mình ngây người, đột nhiên ngưng tụ thần hồn, lực rót vào yết hầu, âm như tiếng sấm, vang vọng mà ra.

Trong tai, trong đầu, thần hồn Nam Cung Mỹ Kiêu trong nháy mắt “Oanh” một tiếng, bị chấn nổ rung động, con ngươi trong nháy mắt thất thần.

Nội lực tán loạn, roi da dài dựa vào nội lực trong tay đột nhiên buông lỏng, nhanh chóng rút ngắn.

- Oanh!

Hai tay Lạc Thanh Chu dùng sức, tránh ra khỏi, lập tức kéo căng da thịt, lực rót cánh tay, “Oanh” một tiếng, đột nhiên đạp tới phần bụng của thiếu nữ trước mặt.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 581: Một tiếng bạo hưởng.


- Ầm!

Một quyền đem nàng đánh bay ra ngoài, nặng nề mà ngã xuống tại địa phương cách đó hơn mười mét.

Đau đớn kịch liệt để nàng trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Thế nhưng nàng mới nhảy dựng lên từ trên mặt đất, “Oanh!” một tiếng, lại một Bá Quyền to lớn hung mãnh đập vào trên bụng của nàng.

Lập tức...

- Oanh! Oanh! Oanh!

Liên tiếp năm quyền!

Nàng trong nháy mắt bị Bá Quyền nện xụi lơ trên mặt đất, trừng to mắt, há to mồm, khóe miệng ch** n**c bọt, cũng đứng lên không nổi nữa.

- Ầm!

Lạc Thanh Chu vừa hung ác tung một quyền đập vào cằm của nàng.

Nam Cung Mỹ Kiêu giương đầu, mắt tối sầm lại, trợn trắng mắt, kém chút ngất đi.

- Đáng tiếc, ta cũng không thích ngươi.

Lạc Thanh Chu thấy nàng triệt để không có sức phản kháng, trực tiếp cưỡi ở trên người nàng, bắt đầu điều tra toàn thân của nàng.

Đều s* s**ng trong trong ngoài ngoài trên người mấy lần, cũng không có bất kỳ vật gì.

Chỉ có nhẫn trữ vật mang trên ngón tay kia.

- Giao ra kim tệ, ta có thể bỏ qua cho thân thể ngươi.

Lạc Thanh Chu cầm ngón tay dài nhọn của nàng, lạnh lùng thốt.

Ý thức Nam Cung Mỹ Kiêu, dần dần khôi phục lại, con mắt giật giật, sau một lúc lâu, mới có tập trung, nhìn chằm chằm hắn, bờ môi run rẩy, cắn răng nói:

- Bản tiểu thư... Tình nguyện chết! Có bản lĩnh ngươi liền... Ngươi liền...

- Xoẹt!

Lạc Thanh Chu bắt đầu xé từng chút từng chút đồ lót của nàng từ bên trong.

Lập tức, để tay vào trên váy nàng.

- Ta cho ngươi kim tệ...

Nam Cung Mỹ Kiêu run rẩy, đột nhiên yếu ớt nói.

Nàng cắn môi.

Hai giọt lệ trong xanh chảy xuôi xuống từ khóe mắt của nàng.

Trong chớp nhoáng này, nhìn nàng lại giống như là một con cừu nhỏ, một con dê đáng thương đang bị kẹp chặt ở dưới hông người nào đó sắp bị lấy lông.

Không cách nào phản kháng, không cách nào động đậy.

Chỉ có thể yên lặng tiếp nhận...

- Ba!

Một túi kim tệ, rơi từ trong nhẫn trữ vật ra ngoài, rơi vào trên mặt đất.

Lạc Thanh Chu cầm lên ước lượng.

Có chừng hơn một ngàn.

- Chỉ có nhiều như vậy, ta thề...

Nam Cung Mỹ Kiêu mang theo nước mắt, tội nghiệp nói.

Lạc Thanh Chu thu hồi kim tệ, nhìn nàng nói:

- Cái này cũng không đủ. Trước ngươi có nói, chỉ cần ta đường đường chính chính đánh thắng ngươi, ngươi có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì của ta, lời này còn giữ lời sao?

Nam Cung Mỹ Kiêu lại chảy xuống hai hàng nước mắt:

- Có thể không tính toán gì hết hay không, ô....

- Khó mà làm được.

Lạc Thanh Chu nhíu lông mày, ánh mắt cố ý nhìn chằm chằm b* ng*c cao vút của nàng mấy lần, nói:

- Ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, bồi ta đi chỗ sâu Hắc Mộc lâm một chuyến, giúp ta tìm tới U Minh hoa; thứ hai, theo giúp ta đi đến hang động trước mặt, ta cho ngươi ít đồ.

- Thứ nhất! Ta chọn chuyện thứ nhất.

Nam Cung Mỹ Kiêu không chút do dự, lập tức chọn điều kiện thứ nhất.

Lạc Thanh Chu lấy đi nhẫn trữ vật từ ngón tay nhỏ bé của nàng, nói:

- Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, sẽ trả đồ lại cho ngươi. Còn có, ngươi phải phát lời thề độc, chờ một lúc sẽ không động thủ với ta, hôm nay nhất định phải toàn tâm toàn lực giúp ta. Chỉ là hôm nay, hôm nay qua đi, ngươi như cũ có thể động tay động chân với ta, báo thù rửa nhục.

Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức ch** n**c mắt lắc đầu:

- Không, ta không được, ta cũng sẽ không tiếp tục báo thù rửa nhục...

Lập tức khóc phát ra thề độc:

- Thiên Đao Tuyết ta... Tần Chân Chân ta thề, ngay hôm nay nhất định toàn tâm toàn lực giúp ngươi, tuyệt không ra tay với ngươi...

- Còn có động cước, động roi, động khẩu.

Lạc Thanh Chu giúp nàng tăng thêm một câu.

Nam Cung Mỹ Kiêu đành phải khóc nói:

- Ta thật thề, hôm nay nhất định toàn tâm toàn lực giúp ngươi, tuyệt không động thủ động cước, động roi động miệng với ngươi, nếu như làm trái, trời đánh ngũ lôi, chết không yên lành...

Lạc Thanh Chu lạnh lùng thốt:

- Nếu như vi phạm, ngươi đào hôn thất bại, qua hết năm liền thành thân cùng người kia, mỗi đêm bị người kia tra tấn, sống không bằng chết.

Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức biến sắc, nước mắt rưng rưng mà nhìn hắn, không dám mở miệng.

- Thề!

Lạc Thanh Chu đột nhiên gầm thét một tiếng, lập tức tung một quyền đánh tới một cây đại thụ bên cạnh.

- Oanh!

Một tiếng bạo hưởng.

Cây đại thụ kia “Răng rắc” một tiếng, đổ gãy tại chỗ.

Hai mắt Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm trong con ngươi hoảng hốt sợ hãi thật sâu của nàng, thâm trầm mà nói:

- Ngẩng đầu ba thước có thần minh! Đừng tưởng rằng thề chính là nói chuyện ngoài miệng! Nếu ngươi không tuân thủ, báo ứng ắt tới.

Nam Cung Mỹ Kiêu bị hắn hù khẽ run rẩy, cuống quít thề nói:

- Nếu như vi phạm, ta đào hôn thất bại, qua hết năm liền cùng... Liền thành thân cùng người kia, mỗi đêm bị hắn... Bị hắn tra tấn, hu hu... Sống không bằng chết... Hu hu hu...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 582: Nàng căn bản nghe không hiểu.


Nàng đột nhiên sợ hãi và khuất nhục khóc lớn lên.

Lạc Thanh Chu lúc này mới rời khỏi trên người nàng, nhìn thoáng qua áo lót trên người nàng, do dự một chút, ném lại nhẫn trữ vật cho nàng, nói:

- Đổi bộ y phục, sửa sang một chút, chúng ta đi tìm Đao tỷ.

Nói xong, hắn từ dưới đất nhặt lên roi của nàng, cất roi vào trong túi trữ vật của mình.

Lập tức, đi tới chỗ cách đó không xa, đưa lưng về phía nàng, đứng đó.

- Ô... Phụ thân, mẫu thân, đại ca, tỷ tỷ... Các ngươi ở nơi nào... Mỹ Kiêu đang bị người xấu khi dễ, người xấu kia thật đáng sợ... Ô ô...

Nam Cung Mỹ Kiêu đã triệt để sụp đổ, rốt cuộc nàng không có nổi nửa điểm dũng khí phản kháng, liên tục mấy lần lạc bại và bị nhục, đã để trong lòng nàng sinh ra bóng ma rất nghiêm trọng đối với hỗn đản này, vừa nhìn thấy hắn cũng bắt đầu run rẩy.

Đặc biệt là mới vừa rồi thần hồn đe dọa, triệt để đánh tan phòng tuyến trong lòng của nàng.

Nàng một bên khóc từ dưới đất bò dậy, vừa đi đến đằng sau một cây đại thụ, bắt đầu thay quần áo, chỉnh lý tóc, rửa mặt, soi gương...

- Xong chưa? Đừng lề mề.

Lạc Thanh Chu chờ đợi trong chốc lát, bắt đầu không kiên nhẫn thúc giục.

Lại đợi một lát, hắn nhịn không được xoay người nói:

- Thời gian của ta có hạn, ngươi tốt nhất nhanh... Nhanh lên.

Nam Cung Mỹ Kiêu đã đổi xong váy áo, đứng ở phía sau của hắn.

Đều không thấy áo da váy da trên người, đổi thành một bộ váy dài màu tím cao quý, trên chân đẹp thon dài bao vây tất chân mềm mại màu tím, bên hông còn mang theo một túi thơm màu tím, đuôi ngựa lúc đầu ghim cao lúc này c*̃ng tản mát thành một đầu tóc dài đen nhánh, rối tung sau lưng, vừa rơi vào ở giữa eo thon, trên mái tóc bên tai còn cắm một kẹp tóc hồ điệp màu tím.

Cao quý mà mỹ lệ.

Dáng người vẫn như cũ cao gầy yểu điệu, lồi lõm gợi cảm.

Bên trên gương mặt xinh đẹp kia, nước mắt đã biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là mặt mũi tràn đầy vẻ băng lãnh.

- Đi.

Nàng lạnh lùng thốt.

Giống như vừa rồi chật vật cũng không phải là nàng chật vật.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đi ở phía trước, đi vài bước, lại nhịn không được quay đầu nhìn nàng vài lần.

Nam Cung Mỹ Kiêu cầm nắm đấm, không để ý tới hắn.

Lạc Thanh Chu sóng vai cùng nàng mà đi, nói:

- Chờ một lúc trả lại ngươi roi, chỉ cần ngươi hôm nay biểu hiện tốt, về sau ta sẽ không khi dễ ngươi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi đừng chọc ta.

Nam Cung Mỹ Kiêu cắn răng, bước nhanh đi ở phía trước.

Hai người rất nhanh đi ra Hắc Mộc lâm, đi tới trong rừng cây bên cạnh đại lộ, tìm được Đao tỷ.

Đao tỷ đang khiêng đao bản rộng đi dạo trong rừng cây, gặp hai người kết bạn mà đến, hơi kinh ngạc.

Lạc Thanh Chu trực tiếp lấy ra túi kim tệ từ trong túi trữ vật, đếm hai trăm kim tệ đưa cho nàng, nói:

- Đao tỷ, ta cần ngươi hỗ trợ.

Đao tỷ thu kim tệ, gật đầu nói:

- Được.

Nàng ở phía trước dẫn đường, lại nhìn thiếu nữ váy tím sau lưng một chút, nhịn một chút vẫn không được, thấp giọng hỏi:

- Nàng cũng bị ngươi thuê? Lấy thân gia của nàng, rất không có khả năng?

Lạc Thanh Chu thấp giọng trả lời:

- Không có cái gì không thể nào, có ít người mặc dù không cần kim tệ, nhưng nàng sẽ cần những vật khác?

Đao tỷ rất hiếu kì, thấp giọng hỏi:

- Nàng muốn cái gì?

Lạc Thanh Chu bóp bóp nắm tay, nói:

- Yêu phóng thích.

Đao tỷ một mặt mộng bức.

Nàng căn bản nghe không hiểu.

Bất quá nàng không tiếp tục hỏi nhiều, chuyên tâm dẫn đường ở phía trước, nói:

- Chỗ khe núi bên kia có một tòa u cốc, nơi đó lâu ngày không thấy ánh nắng, âm khí nồng đậm, sinh trưởng các loại kỳ hoa dị thảo, đại đa số đều là đẹp mắt và có chất dược, thỉnh thoảng sẽ có một hai gốc linh dược giá trị cực cao xuất hiện. Còn U Minh hoa ngươi nói kia, ta cũng không biết nơi đó có hay không, đi xem một chút.

Ba người một đường không nói chuyện, rất mau tới lối vào u cốc.

Còn chưa tiếp cận liền cảm thấy một luồng hơi lạnh đập vào mặt.

Sơn phong bốn phía nguy nga, cây cối cao thâm, ở giữa là một tòa u cốc, tia sáng lờ mờ, âm khí âm u, nhưng bên trong lại nở đầy các loại hoa kỳ quái.

- Phải cẩn thận, nơi này có thể sẽ có yêu thú xuất hiện. Rất nhiều bên cạnh linh hoa linh cỏ đều có yêu thú trông coi, bọn chúng c*̃ng đang chờ ăn.

Trước khi vào cốc, Đao tỷ cẩn thận dặn dò.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, lấy ra roi da từ trong túi trữ vật, đưa tới trước mặt thiếu nữ sau lưng, nói:

- Cẩn thận một chút.

Đao tỷ nhìn một màn này, trên mặt lần nữa lộ ra một vẻ kinh ngạc.

Làm sao roi này đều đến trong tay hắn rồi?

Nam Cung Mỹ Kiêu tiếp nhận roi da, nắm chặt chuôi roi, lập tức cảm thấy lực lượng toàn thân ngo ngoe muốn động, trong lòng c*̃ng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 583: Đích thật là U Minh hoa.


Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn về phía người trước mặt.

Thế nhưng, khi ánh mắt nàng tiếp xúc ánh mắt của đối phương, nhìn thấy lãnh sắc và vẻ trêu tức trong con mắt hắn, trong lòng lại lập tức run lên, lập tức liền cảm giác sợ hãi.

Nàng né tránh ánh mắt, bóng roi trong tay lóe lên, quấn quanh ở giữa eo thon, vẫn như cũ duy trì một tia tôn nghiêm cùng quật cường sau cùng, lạnh lùng thốt:

- Nên cẩn thận là ngươi! Luyện Gân cảnh.

Lạc Thanh Chu không có để ý đến nàng, đi theo Đao tỷ tiến vào u cốc.

Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn bóng lưng của hắn, do dự một chút, c*̃ng nện bước đôi chân dài đi vào theo.

Đồng thời nói thầm trong lòng: “Nằm gai nếm mật, chịu nhục! Trước chịu đựng, bản tiểu thư nhất định sẽ có cơ hội báo thù rửa nhục! Khi bản tiểu thư lần nữa tấn cấp, chính là ngày chết của ngươi”

Đao tỷ khiêng đao bản rộng đi ở phía trước, ánh mắt cảnh giác vừa đi vừa về tìm kiếm bốn phía, mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương.

Hai người ở trong sơn cốc tìm một hồi, cũng không có tìm được U Minh hoa.

Đao tỷ hỏi:

- Ngươi biết hoa kia không?

Lạc Thanh Chu nói:

- Nhìn thấy ở trong sách chuyên môn, màu tím, giống như là...

Hắn chỉ chỉ thiếu nữ váy tím sau lưng, nói:

- Giống màu tất chân nàng đang mang, cánh hoa đầy đặn, nước hoa sung mãn, nhưng cũng không có hương vị.

Nam Cung Mỹ Kiêu nắm chặt nắm đấm.

Đao tỷ gật đầu nói:

- Ta c*̃ng nhìn qua ở trong sách, nghe nói bốn phía U Minh hoa sinh trưởng ba bốn mét cũng không có hoa cỏ khác sinh trưởng.

Hai người một bên thấp giọng nói chuyện, một bên tiếp đi vào chỗ sâu trong sơn cốc.

Nam Cung Mỹ Kiêu cảm giác âm khí âm u bốn phía, mà lại rất lạnh, vội vàng tăng tốc bước chân, theo sát hai người.

Lại tìm hơn một canh giờ.

Cơ hồ đều đi dạo toàn bộ u cốc một lượt, vẫn không có tìm tới U Minh hoa.

Trong lòng Lạc Thanh Chu có hơi thất vọng.

Mặt mũi Đao tỷ tràn đầy bất đắc dĩ nói:

- Xem ra nơi này không có, chúng ta lại đi một chỗ khác.

Đúng vào lúc này, Nam Cung Mỹ Kiêu theo ở phía sau đột nhiên chỉ vào trên sườn núi bên cạnh nói:

- Đóa hoa kia sao?

Lập tức lại lạnh lùng mà nói:

- Nhìn không quá giống.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn lại, sửng sốt mấy giây, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nói:

- Nhìn rất giống, Đao tỷ...

Đao tỷ c*̃ng nhìn chằm chằm đóa hoa màu tím kia kỹ vài lần, gật đầu nói:

- Là nó.

Nam Cung Mỹ Kiêu lại cười lạnh một tiếng:

- Không phải nói cánh hoa đầy đặn, chất lỏng sung mãn sao? Nhìn tầm thường, không hề giống.

Lạc Thanh Chu vừa đi qua, vừa nói:

- Cánh hoa phía ngoài già, bên trong vẫn là non nớt kiều nộn, hẳn là có thể lấy ra không ít chất lỏng.

Hắn lấy ra bình sứ từ trong túi trữ vật, chuẩn bị chờ một lúc dùng đựng U Minh hoa thủy.

Đúng vào lúc này, Đao tỷ đột nhiên quát:

- Cẩn thận!

Lạc Thanh Chu dừng bước, ngưng mắt nhìn về phía trên.

Đao tỷ chỉ vào vị trí bên phải đóa U Minh hoa kia, nói:

- Có một con rắn độc, màu xanh lá.

Nam Cung Mỹ Kiêu một bên lạnh lùng nói:

- Cũng không chỉ một đâu.

Lạc Thanh Chu ngưng mắt nhìn lại, trong bụi cỏ bên cạnh, quả nhiên bò hai con rắn độc toàn thân xanh đậm, dài ước chừng hai mét, mảnh như thanh trúc, đang quấn quanh ở cùng một chỗ nhúc nhích.

- Oanh!

Lạc Thanh Chu đột nhiên đánh tới phía trên đánh một quyền.

Một tiếng sấm nổ vang lên!

Hai đầu rắn độc quấn quanh ở cùng nhau lập tức bị hù “Soạt” một tiếng nhảy vào bụi cỏ, không thấy bóng dáng.

Đồng thời, đóa U Minh hoa màu tím kia c*̃ng đột nhiên lắc lư một cái.

Lập tức, từ trong nh** h** có thêm một đầu tiểu xà màu tím chui ra, hốt hoảng mà chạy.

Lạc Thanh Chu nhướng mày:

- Vậy mà ăn vụng nước hoa của ta.

Hắn cẩn thận quan sát bốn phía một phen, đi tới.

Đao tỷ cùng Nam Cung Mỹ Kiêu đi theo.

Ba người đi vào trước đóa U Minh hoa kia, nhìn chằm chằm quan sát một chút, Đao tỷ gật đầu nói:

- Đích thật là U Minh hoa.

Trong lòng Lạc Thanh Chu kích động, lập tức ngồi xuống, mang lên trúc màng thủ sáo mà hắn mua trong tụ bảo các, trực tiếp dùng tay nắm lấy cánh hoa tươi non trong nh** h**, nhắm ngay miệng bình sứ, bắt đầu dùng ép ra nước hoa.

Quả nhiên đầy đặn nhiều chất lỏng.

Nước hoa màu tím lập tức chảy thành một đầu dây nhỏ, thuận miệng bình sứ chảy xuôi vào trong.

Phi kiếm dài đại khái khoảng năm tấc.

Chủ yếu vật liệu là Lôi Kích mộc cùng Huyền Thiết tinh, U Minh hoa thủy cũng không cần nhiều.

Cho nên một đóa U Minh hoa tuyệt đối đủ dùng.

Lạc Thanh Chu rất nhanh ép sạch sẽ toàn bộ chất lỏng bên trong cánh hoa U Minh hoa này, một giọt không dư thừa.

Non nửa bình.

Đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, quả nhiên không có bất kỳ hương vị gì.

Vừa cất bình sứ vào túi trữ vật, Đao tỷ đột nhiên biến sắc, hô:

- Các ngươi nghe! âm thanh gì?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 584: Ba người đã không đường có thể trốn.


Một hồi tiếng tất tất tác tác truyền đến.

Bốn phía bụi hoa bụi cỏ đột nhiên bắt đầu đung đưa.

Lập tức, âm thanh trở nên lớn hơn.

Một hồi tiếng ồn ào làm cho người rùng mình, da đầu tê dại vang lên, đột nhiên từ bốn phía lít nha lít nhít mãnh liệt lao tới chỗ ba người.

Tia sáng u ám.

Mùi tanh nồng đậm xông vào mũi.

Ba người ngưng mắt nhìn lại, trong bụi cỏ bụi hoa lắc lư, đột nhiên xuất hiện lít nha lít nhít rắn độc.

Có lớn có nhỏ, màu sắc khác nhau.

Khí thế hùng hổ, giống như thủy triều vội ùa mà đến ba người.

- Chạy mau! Là bầy rắn.

Sắc mặt Đao tỷ đột biến, lập tức một tay kéo đao, muốn lao xuống dốc núi.

Nhưng dưới sườn núi thời khắc này, không chỉ có xuất hiện lít nha lít nhít bầy rắn, còn đột nhiên xuất hiện một đầu cự mãng màu xanh lá dài ước chừng hơn mười mét.

Nam Cung Mỹ Kiêu từ nhỏ sợ rắn, mắt thấy nhiều rắn như vậy phun ra cái lưỡi tinh hồng trông mong bò lên, lập tức bị hù sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.

- Phía trên.

Đao tỷ thấy đường phía dưới bị phong bế, hai bên cũng đầy là rắn độc, lập tức quyết định thật nhanh, lập tức quay đầu chạy lên trên núi.

Lạc Thanh Chu lập tức theo sau lưng.

- Chờ... Chờ ta một chút.

Sắc mặt Nam Cung Mỹ Kiêu trắng bệch, cuống quít đuổi theo, bắt lại y phục của hắn, quay đầu nhìn lại, đầy khắp núi đồi đều là rắn độc dữ tợn với đủ loại màu sắc tươi đẹp, lập tức bị hù hai chân như nhũn ra, khiếp đảm kinh hồn.

- Xoạt!

Đúng vào lúc này, bên trong bụi cây phía trên đột nhiên nhảy ra một con cự mãng màu đen, mở ra cái miệng to lớn đầu máu hướng nhào tới phía Đao tỷ ở trước nhất.

Hai tay Đao tỷ nắm chặt chuôi đao, không tránh không né, đột nhiên vung đao một trảm, “Bá” một tiếng, trực tiếp chém đầu cự mãng kia thành hai nửa.

- Bên phải!

Nàng nhìn thoáng qua phía trên, lập tức thay đổi phương hướng.

Thế núi phía trên quá dốc đứng, không dễ leo lên, mà bụi cỏ tươi tốt, thỉnh thoảng có rắn độc nhảy ra công kích.

Không cẩn thận sẽ trúng chiêu.

Phía bên phải là phương hướng thông đến chỗ sâu nhất trong u cốc.

Hiện tại loại tình huống này, ba người không thể nào trốn đến cửa vào u cốc, chỉ có thể chạy đến địa phương rắn độc ít nhất.

Lạc Thanh Chu cùng Nam Cung Mỹ Kiêu theo thật sát ở phía sau.

Bụi hoa sau lưng rì rào rung động, đầy khắp núi đồi đều là rắn độc phát ra âm thanh “Tê tê”.

Cho dù thần hồn Lạc Thanh Chu đảm phách cường đại giờ phút này cũng bị một màn này, âm thanh này hù dọa.

Chớ nói chi Nam Cung Mỹ Kiêu từ nhỏ đã sợ rắn.

Vừa chạy một khoảng cách, hai chân nàng đột nhiên mềm nhũn, “A” một tiếng, bò tới trên mặt đất.

Vừa hay sau lưng có một đầu mãng xà thô to từ bên trong bụi cây phía trên lao xuống.

Cái đầu rắn to lớn dữ tợn trực tiếp nhào về phía nàng.

Nàng trừng to mắt, đã sợ choáng váng.

- Oanh!

Một tiếng bạo hưởng!

Một tia tử sắc hồ quang điện lóe lên liền biến mất.

Đầu mãng xà đầu kia lập tức nổ tung lên, máu thịt be bét.

Lạc Thanh Chu một quyền đấm chết mãng xà, lại nhấc nàng lên, kẹp nàng ở dưới nách, da thịt hai chân căng cứng b*n r*, thân hình như khỉ vượn, đi theo đằng sau Đao tỷ “Sưu sưu sưu” chạy nhanh.

Tảng đá, hoa cỏ dưới chân chợt lóe lên.

- Không được, phía trước c*̃ng có bầy rắn.

Đao tỷ đột nhiên dừng bước, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Toàn bộ sơn cốc, đầy khắp núi đồi đều là rắn, bốn phương tám hướng đều bị vây quanh, khắp nơi đều là âm thanh rắn độc ma sát bụi hoa phát ra rì rào cùng âm thanh miệng phát ra tê tê.

Ba người đã không đường có thể trốn.

Lạc Thanh Chu đột nhiên chỉ vào phía trên nói:

- Đao tỷ, nơi đó có sơn động, chúng ta vào sơn động.

Đao tỷ ngẩng đầu nhìn một chút, sắc mặt khó coi nói:

- Tiến vào sơn động, càng không có đường có thể trốn, đến lúc đó bị bầy rắn độc ngăn chặn, toàn bộ rút vào sơn động, chúng ta hẳn phải chết không nghi ngờ...

Lạc Thanh Chu không nói lời gì, trực tiếp kẹp lấy tiểu biểu tỷ dưới nách đã bị dọa sợ, lao về chỗ sơn động kia, giải thích:

- Tiến vào sơn động, chúng ta chỉ cần trông coi cửa hang, chỉ cần giữ vững một mặt, mới có một chút hi vọng sống. Không vào sơn động, tứ phía đều là rắn độc, đó mới hẳn là phải chết không nghi ngờ.

Đao tỷ nghe xong, có chút có lý, kéo đao bản rộng đi theo.

Lúc này, bầy rắn đã cách ba người chỉ có xa ba, bốn mét.

Mấy đầu cự mãng hỗn hợp bên trong bầy rắn, nhìn kinh khủng hơn.

Ba người bằng tốc độ nhanh nhất lướt về phía chỗ hang động kia.

Vừa tới cửa hang, Lạc Thanh Chu đột nhiên ném đi ra cây châm lửa vào, hoả tinh yếu ớt ma sát với dưỡng khí trong không khí, trong nháy mắt dấy lên sáng ngời.

- Oanh!

Lạc Thanh Chu lại đột nhiên đấm vào trong huyệt động một Bôn Lôi Quyền giống như tiếng sấm, trong đó có thêm một sợi lôi điện màu tím cùng khí lãng mãnh liệt.
 
Back
Top Bottom