Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 530



Tống Như Nguyệt nghe xong, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc:

- Cái gì còn không có nghĩ kỹ?

Tần Vi Mặc nhìn nàng, ánh mắt phức tạp nói:

- Mẫu thân, các ngươi chuẩn bị để tỷ tỷ bỏ tỷ phu, sau đó lại để tỷ phu ở rể cho ta phải không?

Tống Như Nguyệt gật đầu nói:

- Đúng vậy, dù sao Khiêm Gia c*̃ng không thích tiểu tử kia, mà chuyện này cũng là Khiêm Gia chủ động nói. Vừa hay, ngươi và tiểu tử kia lưỡng tình tương duyệt, Khiêm Gia bỏ hắn, hắn lại đi theo ngươi, hoàn mỹ.

Tần Vi Mặc thấp giọng nói:

- Không có chút nào hoàn mỹ.

Tống Như Nguyệt cau mày hỏi lại:

- Có ý tứ gì?

Tần Vi Mặc ngẩng đầu, đối mặt cùng ánh mắt nàng:

- Mẫu thân, người biết Vi Mặc có ý gì mà. Thân thể Vi Mặc không tốt, bất cứ lúc nào cũng sẽ... Cho nên, Vi Mặc không muốn làm chính thê của tỷ phu, Vi Mặc chỉ muốn... Chỉ muốn làm thiếp của tỷ phu, hoặc là, cứ như vậy... Vẫn là cô em vợ...

Vừa nghe lời này, đầu lông mày Tống Như Nguyệt lập tức hung hăng co quắp mấy lần, lập tức sầm mặt lại, cả giận nói:

- Ngươi nghĩ hay lắm! Ta nhổ vào! Là tiểu tử thúi kia nghĩ hay thật! Hắn nằm mơ! Hắn si tâm vọng tưởng! Nghĩ cũng đừng nghĩ! Ngươi nói thực cho mẫu thân ngươi biết, có phải tiểu vương bát đản (rùa rụt cổ) dạy ngươi nói ra những lời như thế hay không? Có phải là hắn buộc ngươi phải nói với ta như thế này hay không? Tiểu tặc vô sỉ! Nghĩ ăn sạch tỷ muội, muốn ăn trong chén còn vụng trộm dùng trong nồi, ta nhổ vào! Ta thà chết chứ không chịu khuất phục! Coi như tiểu vương bát đản kia thẹn quá hóa giận đem ta đi bán, ta cũng sẽ không đồng ý.

Càng mắng càng phẫn nộ

Có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục.

- Châu nhi! Ngươi đi gọi tên tiểu khốn kiếp đến cho ta! Ta muốn để hắn biết, Tần phủ này đến cùng ai mới là đương gia! Ta muốn để hắn biết, Tống Như Nguyệt ta không phải dễ khi dễ.

- Vâng, phu nhân.

Châu nhi lập tức vội vàng rời đi.

Tần nhị tiểu thư lập tức vội la lên:

- Mẫu thân, mặc kệ chuyện tỷ phu, chính là ý nghĩ của Vi Mặc, tỷ phu căn bản cũng không có nghĩ như vậy qua, c*̃ng không có từng nói như vậy, người đừng răn dạy hắn...

- Ngươi ngậm miệng! Ngươi nghĩ mắt của ta mù? Hắn cả ngày cùng Bách Linh và Hạ Thiền quấn quýt lấy nhau, khuya khoắt còn đi hẹn hò với Hạ Thiền trong hậu hoa viên của ta, một mực mắt đi mày lại với nha đầu Bách Linh kia, sau đó lại trêu chọc ngươi. Tâm tư thối nát muốn ăn sạch tỷ muội của hắn, người cả Tần phủ đều biết, ta cũng không phải ngớ ngẩn.

- Ngươi đừng nói chuyện! Đợi chút nữa để cho ta hảo hảo giáo huấn hắn một chút! Ba ngày không dạy dỗ, hắn muốn lật trời à.

Không bao lâu.

Châu nhi mang theo Lạc Thanh Chu vội vàng đi tới.

- Nhạc mẫu đại nhân.

Lạc Thanh Chu vừa rồi đang ở trong hậu hoa viên luyện gân cùng tu luyện quyền pháp Mai Hoa Phân Phi, lúc này đầu đầy mồ hôi, quyền ý trên người còn chưa hoàn toàn thu lại, một bên thở hổn hển nhìn nàng, bàn tay nắm thành quả đấm trong tay áo một bên vô ý thức nhịn không được lại buông ra, lặp đi lặp lại.

Tống Như Nguyệt chống nạnh, mặt mũi tràn đầy tức giận, liền muốn phun ra các loại răn dạy trong cổ họng, vừa nhìn thấy ánh mắt và khí thế của hắn, lại thấy nắm tay hắn trong tay áo lặp đi lặp lại nắm rồi mở, lập tức lại nghĩ tới tiểu vương bát này âm hiểm độc ác và đáng sợ, trái tim lập tức co rụt lại, xụ mặt, ngoài mạnh trong yếu mà nói:

- Ngươi biết ta vì sao muốn gọi ngươi đến không? Ngươi có phải cùng Vi Mặc nói cái gì chuyện không nên nói hay không?

Lạc Thanh Chu nhìn nàng, cung kính nói:

- Nhạc mẫu đại nhân chỉ là chuyện gì?

Tống Như Nguyệt đối mặt ánh mắt hắn, thần hồn lập tức run lên, trong lòng càng thêm chột dạ:

- Ngươi... Ngươi nói cái gì, trong lòng ngươi rõ ràng! Hừ!

Lạc Thanh Chu nhăn đầu lông mày, cẩn thận tự hỏi.

Trong lòng Tống Như Nguyệt nhẫn nhịn một bụng răn dạy, lúc này vậy mà một câu cũng không dám nói, đành phải quẳng xuống lời nói mạnh miệng:

- Nói cho ngươi, không có khả năng! Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng, đột nhiên tỉnh ngộ, chắp tay cung kính nói:

- Nhạc mẫu đại nhân, là chuyện thi cốt của gia mẫu à? Nhạc mẫu đại nhân yên tâm, Thanh Chu biết được quy củ, cũng hiểu biết phân tấc, Thanh Chu chỉ muốn cầu một khối đất, chỉ cần không ở trong rừng núi hoang vắng liền có thể, tuyệt không dám hi vọng xa vời di chuyển đến mộ tổ Tần gia. Nếu nhạc mẫu đại nhân còn cảm thấy khó xử, đến lúc đó chính Thanh Chu dùng tiền mua một miếng đất là được.

Vừa nghe lời này, Tống Như Nguyệt lập tức sững sờ, phẫn nộ cùng ủy khuất đang chứa đầy trong lòng bỗng nhiên lập tức lại tan thành mây khói.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 531



Nhìn tiểu tử này hiểu chuyện như thế, lại nghĩ tới mẫu thân hắn xác thực đáng thương, trong lòng nàng mềm nhũn, ngữ khí chậm dần nói:

- Khó xử cái gì, không có chút nào khó xử. Ngươi là người Tần gia ta, cho ngươi khối đất đai để ngươi mai táng mẫu thân hẳn là nên. Trong mộ tổ Tần gia khẳng định không được, bất quá bốn phía mộ tổ còn có rất nhiều đất đai, đến lúc đó ngươi chọn ngày, trực tiếp dời đi qua là được. Yên tâm đi, chuyện này không người nào dám nói cái gì.

Trong lòng Lạc Thanh Chu ấm áp, cúi đầu cung kính nói:

- Đa tạ nhạc mẫu đại nhân, ân tình của Tần gia, Thanh Chu chắc chắn ghi nhớ trong lòng, tuyệt không dám quên.

Tống Như Nguyệt nghe lời này, trong lòng càng mềm mại và vui mừng, trầm mặc một chút, khoát tay nói:

- Tốt, đi thôi, chuyện này ta sẽ đích thân nói với nhạc phụ ngươi, nhất định phải để hắn mấy ngày nay quyết định xong luôn cho ngươi.

Lạc Thanh Chu lần nữa nói tạ ơn, không còn dám lưu lại, nhìn Tần nhị tiểu thư một chút, quay người rời đi.

Chờ sau khi hắn ra cửa, Tống Như Nguyệt vẫn như cũ đắm chìm bên trong cảm xúc ấm áp cùng vui mừng vừa rồi, tự nhủ:

- Tiểu tử kia vẫn rất hiểu chuyện.

Tần nhị tiểu thư một bên nín cười nói:

- Mẫu thân, người vừa rồi không phải nói muốn hung hăng giáo huấn tỷ phu à?

Tống Như Nguyệt lấy lại tinh thần, liếc nàng một cái, hừ lạnh:

- Mẫu thân giữ gìn mặt mũi của ngươi, sợ ngươi khó xử và đau lòng. Hừ, nếu ngươi không ở đây, tiểu tử kia hiện tại đã quỳ gối trước mặt mẫu thân dập đầu nhận lỗi! Mẫu thân cam đoan phun hắn đầy đầu nước bọt.

Tần nhị tiểu thư nín cười, dừng một chút, lại thấp giọng nói:

- Mẫu thân, đề nghị kia của Vi Mặc, ngài suy nghĩ thêm một chút? Dù sao tỷ phu cũng không phải người ngoài, ta và tỷ tỷ cũng sẽ không để ý.

- Ngươi ngậm miệng! Ngươi nằm mơ! Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Tống Như Nguyệt trừng mắt cả giận nói.

Nghĩ đến hai khuê nữ như hoa như ngọc của mình đến lúc đó c** s*ch quần áo, thân thể trắng bóng cùng một chỗ nằm trên giường hầu hạ tiểu tử kia, bị hắn tùy ý đùa bỡn khi dễ, tim nàng liền quặn đau, đau nhức thấu xương tủy.

- Trừ phi ta chết.

Nàng nghiến răng nghiến lợi.

Sau khi Lạc Thanh Chu trở về, tắm rửa một phen.

Sau đó bàn giao Tiểu Điệp một tiếng, thần hồn xuất khiếu.

Thần hồn vừa thăng lên giữa không trung, đột nhiên phát hiện đầu cửa ngõ hẻm nhỏ ở cửa sau có một thân ảnh đang đứng, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía chỗ cửa lớn và trong hẻm nhỏ.

Quả nhiên đang chờ hắn đi ra ngoài.

Trời tối người yên.

Trên đường phố, người đi đường rải rác.

Chợ đêm mấy ngày trước đây đã đánh tan hết nhiệt tình và hưng phấn của đại bộ phận người Mạc Thành.

Cho nên chợ đêm đêm nay, rất sớm đã đóng.

Lạc Thanh Chu không làm kinh động người ở hẻm nhỏ kia, bay ra Tần phủ, tiếp tục bay hướng về phía trước, cẩn thận tìm kiếm đường đi và trong hẻm nhỏ ở phía trước, nhìn xem phải chăng còn có những người khác giám thị.

Trong hẻm nhỏ cách đó không xa, hắn lại phát hiện một người.

Ngoại trừ hai người này, cũng không tiếp tục phát hiện người giám thị khác.

Xem ra những người kia đã sớm ra khỏi thành.

Trong đêm tối hắn nhìn rất rõ ràng, khuôn mặt hai người kia rất lạ lẫm, cũng không phải người của Tống gia, có thể là người Đại phu nhân từ nơi khác mời tới.

Tống gia còn lại năm người đoán chừng đã sớm ra khỏi thành mai phục.

Nhưng bất kể như thế nào, đêm nay hắn đều muốn đi ra xem một chút phần mộ của mẫu thân, rồi tra rõ ràng những người mai phục đang như thế nào.

Hắn một đường đi nhanh, bay hướng về ngoài thành.

Nhưng lúc bay qua tường thành nội thành, đột nhiên cảm thấy hai cỗ khí tức nguy hiểm đánh tới.

- Sưu ——

Hắn cơ hồ không có chút gì do dự, cuống quít lui lại.

Sau đó định thần nhìn lại.

Trên lầu chót hai tòa lầu quan sát liền nhau trên tường thành, mỗi bên khảm nạm một viên châu to lớn.

Hai viên châu đang phát ra ánh sáng đỏ quỷ dị, nhìn qua thì còn cường đại hơn hai viên châu ở Uyên Ương lâu và Thiên Tiên lâu.

Trong lòng hắn lập tức trầm xuống.

Sau đó, hắn lại bay lên chỗ cao, nhìn sang lầu quan sát các tường thành còn lại, mái nhà của những lầu quan sát kia vậy mà đều khảm nạm pháp khí viên châu khắc chế thần hồn kiểu này.

Trên người hắn cũng chỉ có một cái khăn tay, nhiều nhất chỉ có thể che khuất một viên châu trong đó.

Nếu muốn đi qua, nhất định phải đồng thời che khuất hai viên.

Đối phương đêm nay khả năng chính mai phục ở ngoài thành, chờ hắn ra ngoài, cũng có thể hoàn toàn muốn đi đào phần mộ của mẫu thân hắn.

Cho nên, hắn nhất định phải đi ra xem tình huống một chút.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 532



Trầm ngâm một chút, hắn quay người trở về, bay về hướng Uyên Ương lâu.

Lúc này, cũng chỉ có thể lại đi tìm vị Nguyệt tiền bối kia hỗ trợ.

Thần hồn của đối phương cường đại, chắc hẳn trên người còn có vật liệu tốt hơn, chỉ cần lại cho hắn mượn một kiện, hoặc chủ động ra tay giúp hắn một chút là được.

Bất quá từ tình huống trước đến xem, đoán chừng đêm nay có chút khó khăn.

Tính tình vị Nguyệt tiền bối kia lạnh lùng, lần trước cũng đã nói, ngoại trừ giúp hắn tu luyện trao đổi là hắn kể chuyện xưa ra, sẽ không giúp hắn làm bất cứ chuyện gì.

Đêm nay hắn nên nói như thế nào thuyết phục đối phương đây?

Hoặc nên dùng vật gì trao đổi đối phương trợ giúp đây?

Một đường tự hỏi.

Thuận gió mà đi, rất nhanh đi tới Uyên Ương lâu.

Xa xa đã thấy được hai đạo thân ảnh cao gầy cao ngạo đứng ở bên trên hai nơi mái cong.

Một đạo thân ảnh xanh nhạt.

Một đạo thân ảnh hỏa hồng.

Nhìn thân ảnh hỏa hồng kia, trong lòng hắn đột nhiên khẽ động.

Nếu như vị Nguyệt tiền bối kia từ chối hắn, hắn có thể tìm thần hồn cao thủ gọi hắn là “Ca ca” này hỗ trợ hay không?

Nói không chừng nàng c*̃ng có một cái khăn tay khác, hoặc có thể tự mình đi giúp hắn che khuất pháp khí châu kia.

Dù sao hắn kể cho nàng nghe chuyện xưa, truyền thụ phương pháp tu luyện, nàng hô một tiếng ca ca mà hắn căn bản không có nghe thấy, cũng nên bỏ ra một chút thù lao khác chứ.

Nghĩ như vậy, hắn lập tức tăng thêm tốc độ bay đi.

- Đến muộn như vậy, hai đêm qua cũng không có tới, đêm nay nói nhiều mấy lần.

Vừa đứng lên nóc nhà, thân ảnh màu đỏ đã từ bên trên mái cong xoay người nhìn hắn, lạnh lùng thốt.

Lạc Thanh Chu tạm thời không có để ý nàng, nhìn về phía đạo thân ảnh xanh nhạt kia nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, ta đêm nay còn có một chuyện muốn xin ngươi giúp một tay.

Thân ảnh xanh nhạt đưa mắt nhìn nơi xa, âm thanh thanh lãnh nói:

- Ngươi và ta không thiếu nợ lẫn nhau, ta đã cho ngươi khăn tay. Chuyện khác, ta sẽ không lại giúp ngươi.

Quả nhiên là thế.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, trong lòng âm thầm thất vọng, đành phải đưa ánh mắt vừa nhìn về phía thân ảnh màu đỏ bên cạnh, nói:

- Ngươi có thể giúp ta không?

Thân ảnh màu đỏ sửng sốt một chút, tựa hồ không nghĩ tới hắn lại đột nhiên cầu mình, phiền muộn cùng khuất nhục trong lòng nhiều ngày qua lập tức bị quét sạch sành sanh, lạnh lùng nói:

- Có thể. Trước gọi ta một tiếng tỷ tỷ, sau đó cùng ta trở về, giảng cho ta cố sự một đêm, liên tục giảng ba lần.

Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, đang lúc muốn đáp lời, thân ảnh xanh nhạt đột nhiên quay đầu nhìn hắn nói:

- Ngươi là ca ca của nàng, mệnh lệnh nàng làm việc là được.

Thân ảnh màu đỏ lập tức cả giận nói:

- Không nói chuyện với ngươi! Lắm miệng! Mà ta c*̃ng không có thừa nhận chuyện này! Coi như thừa nhận, hắn c*̃ng không có tư cách ra lệnh cho ta.

Sau đó nhìn hắn nói:

- Đáp ứng điều kiện của ta, bây giờ ta có thể giúp ngươi.

Lạc Thanh Chu hiếu kỳ nói:

- Tại sao muốn đi nơi đó của ngươi kể chuyện cho ngươi nghe? Có thể ở chỗ này kể không?

Thân ảnh màu đỏ lạnh lùng đáp:

- Không được, ta không muốn cùng một chỗ nghe với người nào đó. Mà đi ta nơi đó, ta sẽ nghe càng có cảm giác, ta cũng không phải nàng, ta cũng không thích nghe chuyện ở dưới ánh trăng.

Lạc Thanh Chu lại liếc mắt nhìn thân ảnh xanh nhạt dưới ánh trăng kia.

Nàng tựa hồ c*̃ng đang nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, lúc đang muốn nói chuyện, thân ảnh xanh nhạt đột nhiên lại mở miệng nói:

- Nói đi, muốn cho ta giúp ngươi cái gì?

Nói xong, nàng quay đầu, nhìn về phía nơi xa, giống như câu trước đó “Ngươi và ta không thiếu nợ lẫn nhau, ta sẽ không lại giúp ngươi” không phải do nàng nói.

Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt một chút, trong lòng lập tức vui mừng, đang muốn nói chuyện, thân ảnh màu đỏ vội vàng nói:

- Ta trước tiên nói muốn giúp ngươi! Thế này, ngươi không cần đi chỗ ta nơi đó, kể ở ngay chỗ này. Chỉ cần về sau không bắt ta gọi ngươi là ca ca, mỗi đêm có thời gian kể chuyện xưa cho ta nghe là được rồi.

Lạc Thanh Chu nói thẳng:

- Thật có lỗi, để Nguyệt tỷ tỷ giúp ta đi.

Nói xong, hắn chắp tay nói với thân ảnh xanh nhạt bên trên mái cong:

- Nguyệt tỷ tỷ, ta muốn ra thành một chuyến, nhưng lầu quan sát tường thành được trang bị rất nhiều pháp khí khắc chế thần hồn. Ta chỗ này cũng chỉ có một cái khăn tay ngươi cho, có chút không đủ dùng.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua đêm tối xa xa, trầm mặc một chút, thản nhiên nói:

- Chỗ này ta không có.

- Ta có! Ta chỗ này có.

Thân ảnh màu đỏ lập tức lấy ra một khăn tay màu đỏ từ trên người, tựa hồ sợ hắn không muốn, trực tiếp ném cho hắn.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 533



Thân ảnh màu đỏ vội nói:

- Khăn hỏa diễm này của ta trước cho ngươi mượn dùng, không có chênh lệch so với khăn ánh trăng kia của nàng đâu.

- Khăn hỏa diễm? Khăn ánh trăng?

Lạc Thanh Chu thấy khăn tay hỏa hồng kia bay tới, vô ý thức đưa tay tiếp vào trong tay.

Cảm giác mềm mại như tơ lụa.

Tương phản với khối khăn tay tuyết trắng lạnh buốt trước đó, mang theo một tia ấm áp.

Lạc Thanh Chu chộp vào trong lòng bàn tay dùng đầu ngón tay x** n*n một chút, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt.

Thân ảnh xanh nhạt vẫn như cũ đưa lưng về phía hắn, nhìn đêm tối phía xa, thản nhiên nói:

- Thu đi. Nàng gọi ngươi một tiếng ca ca, cho ngươi lễ gặp mặt, hẳn là.

Thân ảnh màu đỏ: - ? ? ?

- Uy uy uy! Ta cho hắn mượn dùng! Chỉ cho hắn dùng một lần! Cái gì lễ gặp mặt? Đây chính là cái đầu tiên của ta, làm sao có thể đưa cho hắn.

Thân ảnh màu đỏ lập tức gấp.

Thân ảnh xanh nhạt xoay đầu lại, nhìn nàng nói:

- Hắn đã sờ, đối với ngươi mà nói, đã ô uế. Đưa khăn tay cho hắn, ta có thể cam đoan, sau khi ngươi đột phá lần này, lần sau tấn cấp sẽ càng đơn giản hơn. Mà chỉ cần hắn truyền pháp cho ngươi, ngươi có thể một mực tấn cấp, chẳng mấy chốc sẽ đuổi kịp ta.

Thân ảnh màu đỏ nghe lời này, lập tức trầm mặc xuống, biến đổi sắc mặt một hồi lâu, ánh mắt sáng rực mà nhìn nàng nói:

- Ngươi xác định?

Thân ảnh xanh nhạt gật đầu:

- Xác định.

Thân ảnh màu đỏ quay đầu, lại liếc mắt nhìn thân ảnh trước người và khăn tay hỏa hồng trong tay hắn, tựa hồ còn có chút do dự, nói:

- Vậy sau này, ta còn cần gọi hắn... Gọi hắn ca ca không?

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, nói:

- Không gọi ca ca cũng có thể.

Gánh nặng trong lòng thân ảnh màu đỏ liền được cởi ra, đang muốn nói chuyện, nhưng lại nghe nàng kia thản nhiên bồi thêm một câu:

- Có thể gọi sư tôn.

Thân ảnh màu đỏ: - ...

Lạc Thanh Chu thấy bầu không khí không đúng, hai người tựa hồ lại muốn đánh nhau, vội vàng chắp tay nói:

- Đa tạ... Đa tạ khăn tay của ngươi, vậy ta đi trước.

Hắn không biết nên xưng hô vị này như thế nào.

Thân ảnh màu đỏ lập tức cả giận nói:

- Đi? Cầm đi pháp khí ta lần đầu dùng tinh huyết luyện chế, ngươi ngay cả cố sự cũng không có giảng đã muốn đi? Ta đã đợi ngươi... Hừ, kể chuyện xưa.

- Thật có lỗi, ta đêm nay còn có việc. Nếu như tới kịp, chờ một lúc sẽ ta trở về.

Lạc Thanh Chu nói xong, không còn dám trì hoãn, chắp tay với hai người, lập tức bay lên, nhanh chóng rời đi, rất nhanh đã biến mất ở trong đêm tối xa xa.

Bên trên lầu các lâm vào yên tĩnh.

Thân ảnh màu đỏ đột nhiên xoay người, nhìn thân ảnh xanh nhạt bên cạnh nói:

- Sư tỷ, ngươi quả nhiên thần hồn hồng hạnh xuất tường (*), thích gia hỏa này, vậy mà da mặt dày buộc ta cho hắn pháp khí. Lấy tính tình của ngươi, nguyên lai có thể làm ra chuyện như vậy.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua nơi xa, trầm mặc nửa ngày, thản nhiên nói:

- Ta nợ hắn.

- Ngươi nợ hắn cái gì rồi? Mỗi đêm truyền pháp sao? Ngươi không phải c*̃ng trợ giúp hắn tu luyện sao? Hừ.

Thân ảnh màu đỏ hừ lạnh một tiếng:

- Còn muốn giảo biện? Thật coi ta không nhìn ra được? Vừa rồi ta nói muốn giúp hắn, nói muốn dẫn hắn trở về, ngươi xem một chút ngươi khẩn trương, chỉ kém trực tiếp động thủ với ta. Trước ngươi thế nhưng là cao ngạo thanh cao nói sẽ không giúp hắn, kết quả nghe ta nói chuyện muốn giúp hắn, ngươi lập tức ăn dấm nhịn không được, ha ha, Nguyệt tiên tử, đây chính là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi khẩn trương và ăn dấm người nào đó, thật khó tin.

Thân ảnh xanh nhạt quay đầu, nhìn về phía nàng nói:

- Nếu như ta nói, ta nghĩ cho ngươi, ngươi tin không?

Thân ảnh màu đỏ sửng sốt một chút, lập tức cười nhạo một tiếng:

- Ngươi lừa gạt quỷ đi.

Thân ảnh xanh nhạt không tiếp tục giải thích.

Nếu như vừa rồi hắn thật đáp ứng nàng ta, sau đó nàng ta thật mang theo hắn trở về, vậy hắn khẳng định sẽ nhận ra thân phận chân thật của nàng ta, bởi vì nhục thân hắn đi qua nơi đó của nàng, đến lúc đó...

Còn có, hắn không thuộc về nàng, c*̃ng không có khả năng thuộc về nàng ta, mà là thuộc về nữ hài kia.

Cho nên, nàng nhất định phải xem trọng hắn, phòng ngừa hắn bị bất kỳ kẻ nào cướp đi.

- Sư tỷ, thật ra nếu như ngươi thật quan tâm, thật ăn dấm, trong lòng ta vẫn rất cao hứng. Dù sao, nếu như nói như vậy liền biểu thị ngươi vẫn là người, ngươi còn có cảm tình, chúng ta vẫn có thể kết giao bằng hữu. Ta mặc dù ghen ghét ngươi, nhưng c*̃ng thích ngươi. Đừng hiểu lầm, là thích ở giữa bằng hữu.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua bóng đêm xa xa, trầm mặc không có trả lời.

- Bạch! Bạch!

Một chỗ tường thành nội thành.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 534



Hai khăn tay, một trắng một đỏ, lặng yên không một tiếng động từ trên bầu trời hạ xuống, che lại hai viên châu trên đỉnh chóp lầu quan sát.

Lạc Thanh Chu lập tức thừa cơ bay ra ngoài.

Cầm lại khăn tay, một đường bay nhanh ở giữa không trung, ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt quan sát xuống, cẩn thận tìm kiếm mỗi một địa phương trên mặt đất.

Rốt cục, khi đến chân Tử Hà sơn, hắn phát hiện mấy đạo thân ảnh lén lén lút lút, đang phân tán trốn ở trong rừng.

- Vù ——

Rừng rậm yên tĩnh, chỉ có tiếng gió.

Thỉnh thoảng sẽ có vài tiếng cú vọ vang lên trong trong núi rừng xa xôi, ở trong đêm tối yên tĩnh nghe qua thật làm người ta sợ hãi.

Hết thảy tám người, chia ra mấy phương hướng, ẩn nấp bên trong bụi cây tươi tốt.

Trong đó hai người đứng bên trên hai cây đại thụ phía trước nhất, ánh mắt không nhúc nhích ngắm nhìn đại lộ xa xa.

Mấy người khác đều tĩnh không một tiếng động.

Thần hồn Lạc Thanh Chu lơ lửng chỗ tán cây, ở trên cao nhìn xuống, có thể rõ ràng mà nhìn thấy khuôn mặt mỗi người cùng thần sắc trên mặt bọn hắn.

Tống gia còn lại năm người, quả nhiên đều ở nơi này.

Còn lại ba người, một tên lão giả áo xám, dáng người thấp bé, hai tay qua gối, đúng là tên hộ vệ của Lạc Ngọc ban ngày nhìn thấy ngoài bìa rừng kia.

Hai người khác đều là thanh niên nam tử dáng người cường tráng.

Không biết là sát thủ Tống gia mời tới, hay là người vị Đại phu nhân kia phái tới.

Tám người không có bất kỳ giao lưu gì.

Bóng đêm lặng yên trôi qua.

Một mực sắp đến rạng sáng, hai người đứng trên cây nhìn chằm chằm con đường nơi xa, nhảy xuống, bước nhanh đi trở về, nói:

- Đêm nay hẳn sẽ không tới, lúc này cửa thành ngoại thành và nội thành đều đã khóa, bọn hắn coi như muốn đi ra, c*̃ng không ra được.

Người còn lại nói:

- Có thể là ban ngày ngày mai.

- Người Tần gia có thể đã phát hiện hay không? Cho nên không còn dám ra.

- Yên tâm, cho dù bọn hắn phát hiện, như thường vẫn sẽ ra. Dù sao cũng là thi cốt của mẫu thân tiểu tử kia, hiện tại Tần gia tín nhiệm tiểu tử kia như vậy, không có khả năng không để ý cảm thụ của hắn. Mà tiểu tử kia đến lúc đó còn muốn thi cử nhân, thi tiến sĩ. Nếu phần mộ mẫu thân hắn bị đào, hỏng phong thuỷ và số mệnh, ảnh hưởng tới khảo thí, đoán chừng Tần gia cũng không muốn nhìn thấy. Cho nên Tần gia nhất định sẽ phái người ra di chuyển phần mộ.

- Tiểu tử kia khẳng định sẽ đến, hơn nữa còn có những người khác của Tần gia, hộ vệ Tần phủ, thậm chí còn có thiên kim Tần gia...

- Đến lúc đó trước hết để cho bọn hắn dò xét tốt, đến cùng có mấy người ra khỏi thành tới đây, có mấy người lưu lại trong phủ, chúng ta hành sự tùy theo hoàn cảnh.

- Bọn hắn cũng có thể len lén tới, cho nên chúng ta nhất định phải thủ tại chỗ này một khắc cũng không thể thư giãn.

- Tất cả mọi người nhanh nghỉ ngơi đi, đêm nay bọn hắn khẳng định sẽ không tới, rất có thể là ngày mai tới ban ngày, chúng ta cần nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị sẵn sàng.

- A thúc, có cần đào trước phần mộ mẫu thân tiểu tử kia hay không?

- Ngu xuẩn! Kia là mồi nhử, ngươi đào nó làm gì? Nơi này ban ngày có người đốn củi, có người lên trên núi thắp hương tế bái, nói không chừng có người Tần gia xen lẫn trong trong đó, đến lúc đó phát hiện phần mộ bị đào, bọn hắn trực tiếp không tới, chúng ta chẳng phải phí công nhọc sức?

- Phần mộ kia tạm thời không cần quản, chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt nơi này là được. Dời mộ phần cần dâng hương quỳ lạy, đào đất nâng quan tài, còn muốn một đường dẫn hồn, thiếu một thứ đều không được. Cho nên chỉ cần phần mộ còn ở đó, chúng ta tuyệt đối có cơ hội.

- Kiên nhẫn chờ lấy, hiện tại chúng ta không thể gấp, hẳn là tiểu tử kia và người Tần gia gấp!

Mấy người thương lượng xong, đi vào một sơn động ở gần đó nghỉ ngơi.

Hai người thay phiên đứng gác, những người còn lại đều đi vào nghỉ ngơi, chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai báo thù tuyết hận.

Lạc Thanh Chu tung bay ở chỗ cao, thấy nơi này khôi phục yên tĩnh, lại bay lên sườn núi nhìn phần mộ mẫu thân mình một chút, quay trở về tới trong thành.

Bọn hắn đã không vội, vậy hắn c*̃ng tạm thời không vội.

Màn trời chiếu đất, tinh thần cao độ tập trung như thế, đoán chừng không dùng đến mấy ngày bọn hắn sẽ mỏi mệt không chịu nổi.

Đến lúc đó hắn lại dĩ dật đãi lao (*), đột nhiên xuất kích.

[*Lấy khỏe đánh mệt – Binh pháp Tôn Tử]

Trước quan sát mấy ngày lại nói.

Ban ngày ngày mai để bọn hắn tiếp tục chờ đi, dù sao bọn hắn tạm thời c*̃ng sẽ không đi đào phần mộ trên núi.

Lạc Thanh Chu trở lại trong thành, thấy thời gian còn sớm, trực tiếp quay trở về Uyên Ương lâu.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 535



Đã cầm khăn tay của người ta, vậy ít nhất cần giảng một lần cố sự cho nàng.

Đợi đến khi hắn đi vào Uyên Ương lâu, một trắng một đỏ hai thân ảnh vẫn như cũ đứng bên trên mái cong, không biết đang nói chuyện, hay đang suy nghĩ chuyện gì, thân thể không nhúc nhích, giống như hai pho tượng dưới ánh trăng.

- Đêm nay kể từ đầu, hay là giảng tiếp phần trước?

Lạc Thanh Chu bay xuống trên nóc nhà, hỏi thăm hai người.

Không đợi thân ảnh xanh nhạt trả lời, thân ảnh màu đỏ lập tức nói:

- Giảng phần kế tiếp. Đêm nay ngươi cầm khăn tay của ta, nên hỏi ta, mà không phải hỏi nàng.

Lạc Thanh Chu nhìn thân ảnh xanh nhạt một chút, gặp nàng không nói gì, trực tiếp nói:

- Ngươi gọi ta là ca ca, ta gọi nàng tỷ tỷ. Cho nên, chúng ta hẳn là nghe nàng, không phải sao?

Thân ảnh màu đỏ: - ...

- Đúng rồi, ta về sau làm như thế nào xưng hô ngươi? Ít nhất phải nói danh tự, hoặc là dòng họ?

Lạc Thanh Chu thấy nàng tựa hồ lại muốn nổi giận, vội vàng dời đi chủ đề.

b* ng*c thân ảnh màu đỏ cao vút chập trùng trong chốc lát, bình phục một chút tâm tình sôi động, lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Ta giống như nàng, đều gọi nguyệt. Ngươi gọi nàng ra sao, cứ gọi ta như thế ấy, gọi ta Nguyệt tỷ tỷ.

Lạc Thanh Chu nói:

- À, Nguyệt muội muội.

- ...

Lạc Thanh Chu thấy vị Nguyệt tiền bối kia không nói gì, thế nên kể tiếp phần truyện đêm trước đó ngừng giữa chừng.

[Gặp lúc Ngọc Hoàng đang ngự nơi Linh Tiêu điện, thấy hào quang từ địa giới chói lên lấy làm lạ, sai thiên thần đến hỏi:

- Vì cớ gì lúc này nơi trần gian lại có hào quang chói sáng?

Thiên thần không ai biết.

Ngọc Hoàng liền sai Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ ra cửa trời xem thử.

Hai thần tuân lệnh đi do xét một lúc, trở về báo:

- Tâu Thiên Hoàng! Hào quang đó là đôi mắt của một con Khỉ đá!

Ngọc hoàng ngạc nhiên nói:

- Cõi trần gian, sao có loài khỉ phi thường?

Hai thần tâu:

- Nơi Ðông Thắng Thần Châu có một hòn đá trên núi Hoa Quả, cảm khí âm dương, chứa hơi nhật nguyệt, nứt ra một trứng đá. Trứng ấy nở ra một con Khỉ, đôi mắt sáng quắc. Mỗi khi hắn ngó lên trời là hào quang chói lọi.

Ngọc Hoàng hỏi:

- Thế thì phải làm cách nào để tiêu diệt luồng nhãn khí đó?]

Một lần kể xong, lại giảng hồi 2.

Đang chuẩn bị giảng hồi 3, thân ảnh màu đỏ vội vàng mở miệng nói:

- Chậm đã, ta có mấy cái vấn đề...

Lạc Thanh Chu nói:

- Ngươi có thể hỏi Nguyệt tỷ tỷ, ta chỉ phụ trách kể chuyện xưa, không chịu trách nhiệm giảng giải.

Thật ra hắn chỉ biết cố sự, căn bản nhìn không thấu pháp môn tu luyện bên trong.

Mà hắn đêm nay còn có chuyện.

Hai người giám thị phía ngoài Tần phủ, mặc kệ là Tống gia thuê tới, hay là Thành Quốc phủ Đại phu nhân phái tới, hắn đều tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình.

Nhìn sắc trời, đã canh ba sáng.

Là thời điểm nguyệt hắc phong cao, xách đao giết người.

- Hai vị, ta cần phải trở về.

Hắn chắp tay cáo từ.

Thân ảnh xanh nhạt vẫn như cũ không nhúc nhích đứng ở bên trên mái cong, sau khi hắn trở về, liền không có phát ra một lời, c*̃ng không tiếp tục quay đầu liếc hắn một cái, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

Thân ảnh màu đỏ lập tức nhăn đầu lông mày:

- Sớm trở về như vậy làm gì?

Lạc Thanh Chu nói:

- Về bồi nương tử nhà ta.

Thân ảnh màu đỏ hừ lạnh một tiếng:

- Nương tử ngươi có cái gì tốt? Không ngán sao? Ngươi nếu thích mỹ nhân, bản...

- Trở về đi.

Thân ảnh xanh nhạt rốt cục mở miệng, âm thanh vẫn thanh lãnh linh hoạt kỳ ảo như cũ.

- Nguyệt tỷ tỷ...

Lạc Thanh Chu nhìn nàng chắp tay, do dự một chút, chắp tay nói với thân ảnh màu đỏ bên cạnh:

- Nguyệt muội muội, cáo từ.

Nói xong, thân hình lóe lên, bay ra ngoài.

Thân ảnh màu đỏ lập tức nhìn bóng lưng của hắn cả giận nói:

- Không cho phép gọi ta Nguyệt muội muội!

Lạc Thanh Chu giả bộ như không nghe thấy, thuận gió mà đi, nhanh chóng rời khỏi.

- Ghê tởm.

Thân ảnh màu đỏ quay đầu nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt bên cạnh, mặt mũi tràn đầy xấu hổ nói:

- Đều là ngươi! Tại sao muốn buộc ta gọi hắn là ca ca? Hắn xứng sao?

Thân ảnh xanh nhạt rốt cục xoay đầu lại, hai con ngươi thanh lãnh mà nhìn nàng:

- Hắn nếu không xứng, ngươi sẽ không kêu. Cho dù là trưởng lão truyền pháp cho ngươi khi đó, chỉ sợ cũng không thể truyền pháp như vậy cho ngươi, để ngươi đột phá? Coi như ngươi gọi hắn một tiếng sư tôn, cũng là nên.

Thân ảnh màu đỏ chậm rãi buông ra nắm đấm nắm chặt trong tay áo rộng lớn, trầm mặc một hồi, đột nhiên nhìn nàng nói:

- Hắn đã giúp ngươi đột phá, còn đối xử với ngươi tốt như vậy, không chỉ có mỗi ngày đều truyền pháp cho ngươi, còn ôn nhu đối với ngươi như vậy. Sư tỷ, ta cảm thấy ngươi phải gọi hắn một tiếng sư tôn. Ngươi nếu chịu mở miệng gọi, ta c*̃ng lập tức gọi, về sau chúng ta vẫn là sư tỷ muội, ngươi nhìn có thể chứ?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 536



Thân ảnh xanh nhạt thu hồi ánh mắt nhìn về phía nàng, nhìn về phía đêm tối xa xa, không nói thêm gì nữa.

- Hừ, biết ngươi rắp tâm không tốt đối với hắn! Không dám gọi sư tôn, là sợ người ta đến lúc đó kỵ sư diệt tổ?

Thân ảnh màu đỏ hừ lạnh một tiếng, một bộ dáng xem thấu tâm can của nàng.

Thân ảnh xanh nhạt vẫn không có đáp lại.

Lạc Thanh Chu trở lại Tần phủ, lại ở giữa không trung nhìn hai thân ảnh một chút.

Hai người kia vẫn như cũ canh giữ ở cửa trước và cửa sau trong hẻm nhỏ, tựa hồ không biết mỏi mệt.

Lạc Thanh Chu về tới tiểu viện, thần hồn quay về cơ thể.

Lập tức, hắn ra cửa, đi Linh Thiền Nguyệt cung.

Không biết Hạ Thiền ngủ hay chưa.

Đi vào cửa ra vào Linh Thiền Nguyệt cung, vừa muốn gõ cửa, cửa sân đột nhiên “Kẹt kẹt” một tiếng từ bên trong mở ra.

Nhưng cửa khép hờ, cũng không có người xuất hiện.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đưa tay đẩy cửa ra.

Trong cửa cũng không có người.

Thiếu nữ một bộ váy phấn, đã đi lên bậc thang dưới mái hiên, lập tức vào phòng, biến mất không thấy gì nữa.

Lạc Thanh Chu giật mình, bước nhanh đi vào.

Tiền viện trống trơn, cũng không có người.

Hắn đi theo vào phòng, đi đến gần cửa phòng, thấy cửa phòng đóng chặt, đưa tay gõ cửa một cái, nói khẽ:

- Bách Linh, thế nào?

Trong phòng yên tĩnh, cũng không có người đáp lại.

Hắn đứng trước cửa ra vào một hồi, không có trì hoãn thời gian, đi gian phòng đối diện.

Vừa muốn đưa tay gõ cửa, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Hạ Thiền một thân váy áo xanh nhạt, nắm kiếm trong tay, trên đầu cắm cây trâm hắn đưa cho nàng, đứng trong cửa, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:

- Thiền Thiền, có thời gian không?

Hạ Thiền không nói gì, trực tiếp nắm chặt kiếm trong tay, đi ra cửa.

Lạc Thanh Chu giật mình, vội vàng đi theo ra ngoài.

Lúc đi tới cửa, hắn lại quay đầu nhìn thoáng qua gian phòng của Bách Linh.

- Thiền Thiền, bên ngoài có người xấu, chờ một lúc tiếp tục phối hợp cùng cô gia, cô gia dẫn ngươi đi giết người, có được hay không?

Đi đến trên đường, Lạc Thanh Chu nói khẽ.

Thiếu nữ bên cạnh vẫn như cũ lạnh mặt, trầm mặc đi tới, không nói gì.

Nàng không hỏi tại sao muốn đi giết người, c*̃ng không hỏi đối phương là tu vi gì, thậm chí không hỏi đối phương hết thảy có mấy người.

Hắn vừa mới nhìn thấy nàng, cũng chỉ hỏi nàng “Có thời gian không”, sau đó nàng liền cầm kiếm đi ra.

Nàng căn bản cũng không có nghĩ tới ra ngoài có thể bị nguy hiểm hay không, có thể mất đi tính mạng hay không.

Nha đầu này tín nhiệm hắn không chút nào giữ lại, để hắn đột nhiên có chút đau lòng cùng áy náy không hiểu thấu.

Hắn luôn cảm giác mình giống như làm chuyện gì có lỗi với nàng.

Là bởi vì đến lúc đó muốn ở cùng một chỗ với nhị tiểu thư mà rời đi ba người bọn họ sao?

Nghĩ đến kết quả này, hắn thật sự có chút khó chịu.

- Thiền Thiền...

Ánh mắt của hắn ôn nhu nhìn gương mặt vẫn còn ngây ngô của thiếu nữ trước mặt, nói khẽ:

- Cám ơn ngươi... Tạ ơn ngươi tín nhiệm cô gia như thế.

Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, không nói gì, tiếp tục đi tới phía trước, trong lòng âm thầm trả lời: “c*̃ng cám ơn ngươi, tối hôm qua, bồi Thiền Thiền...”

Hai người đi ra cửa sau.

Lúc đến cửa ra vào, Lạc Thanh Chu đột nhiên dThân ảnh xanh nhạt thu hồi ánh mắt nhìn về phía nàng, nhìn về phía đêm tối xa xa, không nói thêm gì nữa.

- Hừ, biết ngươi rắp tâm không tốt đối với hắn! Không dám gọi sư tôn, là sợ người ta đến lúc đó kỵ sư diệt tổ?

Thân ảnh màu đỏ hừ lạnh một tiếng, một bộ dáng xem thấu tâm can của nàng.

Thân ảnh xanh nhạt vẫn không có đáp lại.

Lạc Thanh Chu trở lại Tần phủ, lại ở giữa không trung nhìn hai thân ảnh một chút.

Hai người kia vẫn như cũ canh giữ ở cửa trước và cửa sau trong hẻm nhỏ, tựa hồ không biết mỏi mệt.

Lạc Thanh Chu về tới tiểu viện, thần hồn quay về cơ thể.

Lập tức, hắn ra cửa, đi Linh Thiền Nguyệt cung.

Không biết Hạ Thiền ngủ hay chưa.

Đi vào cửa ra vào Linh Thiền Nguyệt cung, vừa muốn gõ cửa, cửa sân đột nhiên “Kẹt kẹt” một tiếng từ bên trong mở ra.

Nhưng cửa khép hờ, cũng không có người xuất hiện.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đưa tay đẩy cửa ra.

Trong cửa cũng không có người.

Thiếu nữ một bộ váy phấn, đã đi lên bậc thang dưới mái hiên, lập tức vào phòng, biến mất không thấy gì nữa.

Lạc Thanh Chu giật mình, bước nhanh đi vào.

Tiền viện trống trơn, cũng không có người.

Hắn đi theo vào phòng, đi đến gần cửa phòng, thấy cửa phòng đóng chặt, đưa tay gõ cửa một cái, nói khẽ:

- Bách Linh, thế nào?

Trong phòng yên tĩnh, cũng không có người đáp lại.

Hắn đứng trước cửa ra vào một hồi, không có trì hoãn thời gian, đi gian phòng đối diện.

Vừa muốn đưa tay gõ cửa, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Hạ Thiền một thân váy áo xanh nhạt, nắm kiếm trong tay, trên đầu cắm cây trâm hắn đưa cho nàng, đứng trong cửa, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:

- Thiền Thiền, có thời gian không?

Hạ Thiền không nói gì, trực tiếp nắm chặt kiếm trong tay, đi ra cửa.

Lạc Thanh Chu giật mình, vội vàng đi theo ra ngoài.

Lúc đi tới cửa, hắn lại quay đầu nhìn thoáng qua gian phòng của Bách Linh.

- Thiền Thiền, bên ngoài có người xấu, chờ một lúc tiếp tục phối hợp cùng cô gia, cô gia dẫn ngươi đi giết người, có được hay không?

Đi đến trên đường, Lạc Thanh Chu nói khẽ.

Thiếu nữ bên cạnh vẫn như cũ lạnh mặt, trầm mặc đi tới, không nói gì.

Nàng không hỏi tại sao muốn đi giết người, c*̃ng không hỏi đối phương là tu vi gì, thậm chí không hỏi đối phương hết thảy có mấy người.

Hắn vừa mới nhìn thấy nàng, cũng chỉ hỏi nàng “Có thời gian không”, sau đó nàng liền cầm kiếm đi ra.

Nàng căn bản cũng không có nghĩ tới ra ngoài có thể bị nguy hiểm hay không, có thể mất đi tính mạng hay không.

Nha đầu này tín nhiệm hắn không chút nào giữ lại, để hắn đột nhiên có chút đau lòng cùng áy náy không hiểu thấu.

Hắn luôn cảm giác mình giống như làm chuyện gì có lỗi với nàng.

Là bởi vì đến lúc đó muốn ở cùng một chỗ với nhị tiểu thư mà rời đi ba người bọn họ sao?

Nghĩ đến kết quả này, hắn thật sự có chút khó chịu.

- Thiền Thiền...

Ánh mắt của hắn ôn nhu nhìn gương mặt vẫn còn ngây ngô của thiếu nữ trước mặt, nói khẽ:

- Cám ơn ngươi... Tạ ơn ngươi tín nhiệm cô gia như thế.

Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, không nói gì, tiếp tục đi tới phía trước, trong lòng âm thầm trả lời: “c*̃ng cám ơn ngươi, tối hôm qua, bồi Thiền Thiền...”

Hai người đi ra cửa sau.

Lúc đến cửa ra vào, Lạc Thanh Chu đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn nàng nói:

- Thiền Thiền, chờ một lúc giết người xong, cô gia dẫn ngươi đi trong hồ tắm, có được hay không?

Ngừng một lúc, hắn vội vàng lại giải thích:

- Ngươi đừng hiểu lầm. Nơi đó có rất nhiều sương mù, chúng ta có thể tránh xa một chút, ta có thể quay người đi, ngươi yên tâm, ta thề, ta sẽ không...

- Được.

Không đợi hắn giải thích xong, thiếu nữ băng lãnh bên cạnh lại đáp ứng.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đối mặt ánh mắt nàng.

- Phốc!

Trong đêm tối, máu bắn tung tóe.

Một lát sau.

Hai tên theo dõi canh giữ ở trong hẻm nhỏ đều ngã trên mặt đất.

Lạc Thanh Chu trực tiếp kéo thi thể đi, ném vào trong phủ Tần Tam gia cỏ hoang đã mọc thành bụi, chôn cùng một chỗ với oan hồn chết thảm bên trong.

Mặc dù trên người hai người cũng không có dính máu tươi, nhưng Lạc Thanh Chu vẫn nhìn về phía thiếu nữ băng lãnh bên cạnh nói:

- Trước đó đã nói cùng nhau tắm rửa, không có đổi ý?

Hạ Thiền vẫn không có nói chuyện, cầm kiếm, tiếp tục trầm mặc đi về phía trước.

Lạc Thanh Chu cùng nàng sóng vai mà đi, nói khẽ:

- Biết ngươi muốn đổi ý. Ngươi sợ nước, càng sợ cô gia nhà ngươi hơn, đúng hay không?

Trên đường phố, chỉ có tiếng gió xẹt qua.

Đèn lồng trước cửa hàng nhẹ nhàng lung lay bên trong đêm tối lờ mờ, phát ra tiếng vang “Kẽo kẹt kẽo kẹt”.

Từng bước, xoay người nhìn nàng nói:

- Thiền Thiền, chờ một lúc giết người xong, cô gia dẫn ngươi đi trong hồ tắm, có được hay không?

Ngừng một lúc, hắn vội vàng lại giải thích:

- Ngươi đừng hiểu lầm. Nơi đó có rất nhiều sương mù, chúng ta có thể tránh xa một chút, ta có thể quay người đi, ngươi yên tâm, ta thề, ta sẽ không...

- Được.

Không đợi hắn giải thích xong, thiếu nữ băng lãnh bên cạnh lại đáp ứng.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đối mặt ánh mắt nàng.

- Phốc!

Trong đêm tối, máu bắn tung tóe.

Một lát sau.

Hai tên theo dõi canh giữ ở trong hẻm nhỏ đều ngã trên mặt đất.

Lạc Thanh Chu trực tiếp kéo thi thể đi, ném vào trong phủ Tần Tam gia cỏ hoang đã mọc thành bụi, chôn cùng một chỗ với oan hồn chết thảm bên trong.

Mặc dù trên người hai người cũng không có dính máu tươi, nhưng Lạc Thanh Chu vẫn nhìn về phía thiếu nữ băng lãnh bên cạnh nói:

- Trước đó đã nói cùng nhau tắm rửa, không có đổi ý?

Hạ Thiền vẫn không có nói chuyện, cầm kiếm, tiếp tục trầm mặc đi về phía trước.

Lạc Thanh Chu cùng nàng sóng vai mà đi, nói khẽ:

- Biết ngươi muốn đổi ý. Ngươi sợ nước, càng sợ cô gia nhà ngươi hơn, đúng hay không?

Trên đường phố, chỉ có tiếng gió xẹt qua.

Đèn lồng trước cửa hàng nhẹ nhàng lung lay bên trong đêm tối lờ mờ, phát ra tiếng vang “Kẽo kẹt kẽo kẹt”.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 537



Đèn đuốc bên trong đã tắt.

Hai người đều không nói gì thêm.

Lúc ngoặt vào hẻm nhỏ, Hạ Thiền đột nhiên dừng bước, quay đầu, lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Ta, không sợ, ngươi.

Ngừng một chút, lại nói:

- Ngươi, sợ ta.

Lạc Thanh Chu giật giật khóe miệng, nhìn thoáng qua kiếm trong tay nàng, lại nhìn về phía con ngươi băng lãnh của nàng, nói:

- Lúc đầu ta xác thực sợ ngươi, đặc biệt là lúc trước lại mặt, lần đầu tiên thấy ngươi giết người. Lúc kia là thật sợ ngươi, sợ ngươi một lời không hợp liền đem ta một kiếm đứt cổ. Hiện tại, cô gia đã không sợ ngươi.

Hạ Thiền không nói gì thêm, tiếp tục đi về phía trước.

Hai người trở lại trong phủ, đi đến Linh Thiền Nguyệt cung, Lạc Thanh Chu đang muốn cáo từ, nàng lại quay đầu nói:

- Chờ đã, ta.

Nói xong, đẩy cửa tiến vào tiểu viện.

Không bao lâu, nàng cầm quần áo cần thay, đi ra ngoài cửa.

Trong tay vẫn như cũ cầm chuôi kiếm.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, không tiếp tục nhiều lời.

- Đi thôi.

Hai người tiếp tục sóng vai mà đi, hướng về Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.

Một đường trầm mặc, đều không nói gì.

Tiến vào Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, đi vào bên hồ, Lạc Thanh Chu chỉ vào bên trong nơi hẻo lánh:

- Nơi đó tương đối cạn, dưới nước có rất nhiều nham thạch và đá cuội, ngươi có thể tắm ở nơi đó. Yên tâm, sẽ không bị chìm, ta ngay ở chỗ này.

Sau đó chỉ chỉ sương mù trong hồ nước nói:

- Ngươi nhìn, sương mù lớn như thế, dù cho đứng rất gần, c*̃ng không nhất định có thể nhìn thấy. Nếu như ta tắm ở chỗ này, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cái bóng của ngươi, không nhìn thấy thân thể của ngươi, cho nên ngươi có thể yên tâm.

Hạ Thiền đứng bên hồ, nhìn nước hồ phía dưới, bờ môi có chút giật giật, muốn nói lại thôi.

- Không sao đâu, rất cạn, nếu ngươi đứng lên nhiều nhất tới ngực. Nơi đó còn có rất nhiều nham thạch, ngươi có thể ngồi ở phía trên, hoặc nằm ở phía trên, rất thoải mái.

Lạc Thanh Chu cho rằng nàng sợ hãi, nhẹ giọng an ủi.

Hạ Thiền nắm chặt kiếm và quần áo trong tay, lại trầm mặc trong chốc lát, phương thấp giọng nói:

- Ngươi có thể, gần một chút.

Nói xong, bước nhanh đi tới bên trong nơi hẻo lánh bên kia.

Lạc Thanh Chu giật mình, không có do dự, rất nhanh l*t s*ch quần áo, đặt ở trong bụi hoa.

Lập tức “Phù phù” một tiếng, nhảy vào trong hồ nước.

Hắn bơi về phía trước một đoạn, cách nơi hẻo lánh bên kia ước chừng có năm mét, nói với thân ảnh tinh tế trên bờ:

- Nơi này có thể không? Thấy không rõ ngươi, nhưng có thể bất cứ lúc nào đi qua cứu ngươi. Mau xuống đây đi, không cần sợ hãi, rất thoải mái.

Hạ Thiền đứng bên bờ, lại do dự một hồi, nàng thả xuống kiếm và quần áo trong tay, ánh mắt nhìn về phía hắn, bắt đầu cởi dây thắt lưng ở giữa cái eo nhỏ nhắn.

- Ta quay lưng.

Lạc Thanh Chu vội vàng xoay người.

Dây thắt lưng mở ra, váy áo màu xanh nhạt chậm rãi rơi xuống đất.

Dưới mái tóc đen nhánh như thác nước lộ ra ngọc thể thiếu nữ tuyết trắng duyên dáng thanh xuân kiều nộn.

Yểu điệu, tinh tế, xinh đẹp, thẳng tắp.

Lồi lõm chập trùng, duyên dáng yêu kiều.

Nàng nhìn nước hồ mờ mịt sương mù, vừa nhìn về phía thân ảnh trong nước cách đó không xa, ở trên bờ chần chừ nửa ngày, nhưng vẫn không dám xuống dưới.

Lạc Thanh Chu quay người, từ đầu đến cuối không có nghe được âm thanh xuống nước, nhịn không được quay đầu nhìn lại.

Dưới ánh trăng trong sáng, thiếu nữ trên bờ với mái tóc đen như thác nước, tuyết trắng như ngọc, thẳng tắp duyên dáng, xinh đẹp như mộng như ảo.

Trước ngực sung mãn, ngọc phong trắng như băng tuyết ngạo nghễ đứng thẳng, cao ngạo mê người.

- Thiền Thiền, ngươi xuống chưa? Sương mù thật lớn, ta nhìn không thấy ngươi.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn trái phải.

Thiếu nữ trên bờ an tĩnh mấy giây sau, đột nhiên cầm lên váy áo cùng kiếm của mình từ dưới đất, xoay người chạy khỏi bờ hồ.

Nàng vẫn không dám.

Đợi ánh mắt Lạc Thanh Chu nhìn lại, nàng đã biến mất không thấy gì nữa.

Sau một lúc lâu.

Váy áo chỉnh tề, mái tóc xõa xuống, cầm kiếm, đi ra từ trong bụi hoa, đứng bên bờ nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu đối mặt với hai mắt của nàng, mở miệng hỏi:

- Thế nào?

Hạ Thiền đứng ở nơi đó, an tĩnh nhìn hắn, một lát sau, mới nói:

- Bách Linh nói, ngươi, háo sắc.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Đừng nghe nàng nói bậy, nàng vu khống ta, thật ra nàng mới là người háo sắc nhất.

Lạc Thanh Chu cảm thấy mình nói thật.

Nha đầu kia lợi hại hơn hắn nhiều, trước mặt một bộ dáng, phía sau một bộ dáng, các loại lật mặt chơi không biết chán, hắn quả thật không sánh bằng.

Hạ Thiền trầm mặc nhìn hắn, không nói gì thêm.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 538



Lạc Thanh Chu đành phải xoa xoa thân thể nói:

- Được rồi, không xuống coi như xong, dù sao ta cũng không có ý đồ gì khác đối với ngươi. Chẳng qua cảm thấy nước bên trong này rất dễ chịu, muốn mang theo ngươi cùng một chỗ dễ chịu một chút. Ngươi không biết hưởng thụ, đó là tự ngươi tổn thất.

Hạ Thiền kinh ngạc nhìn nhìn hắn một hồi, mở miệng nói:

- Ngươi, có muốn hay không... Hô, Bách Linh cùng một chỗ?

- Cùng nhau tắm rửa sao?

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, gật đầu nói:

- Muốn. Một người tắm rửa nhàm chán cỡ nào, có thể thêm một người bồi tiếp cùng nhau tắm, tự nhiên tốt nhất.

Vừa mới dứt lời, thiếu nữ trên bờ đột nhiên quay người đi vào bụi hoa phía sau, lập tức đứng ở nơi đó, cúi đầu, nhìn bên trong, không nhúc nhích.

Lạc Thanh Chu một mặt mê mang, đang muốn hỏi thăm, trong bụi hoa đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.

- Thiền Thiền, tha mạng... Ta chỉ nhìn lén, lại không có quấy rầy các ngươi... Các ngươi tiếp tục...

Hạ Thiền đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.

Sau một lúc lâu.

Bách Linh trốn ở trong bụi hoa rình coi rốt cục nhịn không được đứng lên, tội nghiệp nhìn về phía trong hồ nói:

- Cô gia, ta không phải cố ý muốn tới nhìn lén các ngươi tắm rửa, ta ngủ không được, trong đầu nghĩ đến chuyện, nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên phát hiện ta ngồi xổm ở nơi này. Đều do đôi chân này, bọn chúng không có được sự đồng ý của người ta đã dẫn người ta tới đây, quá ghê tởm.

Lạc Thanh Chu mặc kệ nàng, tiếp tục xoa tắm thân thể.

- Cô gia, Thiền Thiền, vậy các ngươi cứ tiếp tục, ta đi trước.

Bách Linh quay người muốn chuồn đi.

Lạc Thanh Chu vội vàng nói:

- Bách Linh, ngươi có thể mang theo Hạ Thiền cô nương xuống tắm rửa, để nàng làm quen một chút nước nơi này, về sau đến tắm sẽ dễ dàng hơn.

Bách Linh quay đầu nhìn hắn nói:

- Thuận tiện để cô gia đến nhìn lén?

Lạc Thanh Chu: - ...

- Cô gia, ngươi làm gì gọi nàng là Hạ Thiền cô nương ở trước mặt ta?

Bách Linh đột nhiên lại nhìn hắn hỏi:

- Vừa rồi lúc ta không có ở đây, ngươi không phải gọi nàng Thiền Thiền sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Ngươi không ở đây thế nào nghe được?

Bách Linh hừ một tiếng:

- Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm! Cô gia và Thiền Thiền lén lén lút lút, khuya khoắt mỗi ngày ra ngoài, đi làm gì? Khẳng định đi làm chuyện xấu. Lúc không có người gọi Thiền Thiền, khi có người gọi Hạ Thiền cô nương, ha ha, cô gia thật biết chơi.

- Không có ngươi sẽ chơi.

Lạc Thanh Chu chế giễu.

Bách Linh lại hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi, nói:

- Không quấy rầy các ngươi gọi Thiền Thiền gọi Chu ca ca, tùy tiện kêu đi, không ai sẽ nghe thấy đâu, ta muốn trở về đi ngủ đây.

Nói xong, bước nhanh rời đi, rất nhanh biến mất ở cửa tròn cách đó không xa.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nhìn thiếu nữ cầm kiếm trên bờ, nghi ngờ nói:

- Chu ca ca?

Hạ Thiền không nói một lời, quay người rời đi, trên gương mặt trắng nõn chẳng biết lúc nào đã nhiễm lên đỏ ửng nhàn nhạt hai bên, xinh đẹp như hoa ở dưới ánh trăng.

Đêm tối lặng yên thối lui.

Chân trời phương đông đã bắt đầu có ánh sáng.

Lạc Thanh Chu lại tùy tiện xoa tắm một cái, lên bờ, mặc vào quần áo, về tới tiểu viện.

Sau đó đi vào gian phòng của Tiểu Điệp, chui vào bên trong chăn mền của nàng, ôm thân thể mềm mại nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, tiến vào mộng đẹp.

Hắn trong giấc mộng.

Lần này thân ảnh trong mộng phá lệ rõ ràng.

Thân thể mềm mại tuyết trắng như ngọc của thiếu nữ bên hồ, duyên dáng yêu kiều, đang nhảy vào trong nước, cùng hắn ôm một chỗ...

- Thiền Thiền...

- Chu, ca ca...

- Ngoan, có ta ở đây, không sợ nước. Nơi này thật ấm áp, đúng hay không?

- Ừm, ấm...

Dưới ánh trăng trong sáng, trong hồ nước tiên vụ lượn lờ ấm áp, tạo nên tầng tầng gợn sóng.

Mộng này không hề dài, nhưng lại càng muốn thêm rõ ràng hơn những giấc mộng trước kia, thậm chí so với hình tượng cùng phòng trước kia.

Hắn tựa hồ nhiều hơn một loại tình cảm dị dạng đối với thiếu nữ băng lãnh mà ấm áp kia.

Khi tỉnh lại, trời bên ngoài đã sáng rõ.

Lạc Thanh Chu đổi quần áo, rửa mặt xong, ăn bữa sáng đơn giản, từ cửa sau ra khỏi phủ.

Đeo lên mặt nạ, đi đến đường lớn.

Rất nhanh đi đến tụ bảo các.

Người ngày hôm qua cũng đã đến đông đủ.

Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn thấy hắn, ánh mắt lộ ra vẻ tức giận, nhưng cũng không có lập tức động thủ.

Mấy người được Đao tỷ dẫn đầu lên xe ngựa, chạy ra ngoài thành.

Trên đường đi, vẫn như cũ chỉ có gọi là thiếu nữ Sở Tiểu Tiểu nhỏ nhắn xinh xắn đang ríu ra ríu rít nói chuyện, có rất ít người phản ứng nàng.

Sau khi ra khỏi thành.

Lạc Thanh Chu vén màn cửa lên, nhìn về phía bên ngoài.
 
Back
Top Bottom