Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 520



Trời tối người yên.

Trong phòng, rèm đỏ chập chờn, hương thơm lay nhẹ.

Ánh trăng chiếu xuống bệ cửa sổ, một mảnh trong sáng.

Ngoài cửa sổ yên tĩnh, ngẫu nhiên có tiếng gió đêm thổi qua.

Nơi này là gian phòng của Tiểu Điệp.

Nhưng tiểu nha đầu lúc đầu ngủ ở trên giường, bị Lạc Thanh Chu ôm chân nhỏ ngủ bây giờ lại không biết đi nơi nào.

Lạc Thanh Chu đêm nay không có thần hồn xuất khiếu ra ngoài tu luyện.

Đêm nay trừ đi một chút uy h**p, lại để cho vị Đại phu nhân kia ăn quả đắng, lại lấy được tán đồng nhạc phụ đại nhân và nhạc mẫu đại nhân, tâm tình của hắn rất tốt, cho nên ban thưởng mình một đêm, nghỉ ngơi thật tốt.

Mà ngày mai còn muốn ra khỏi thành tu luyện.

Lúc tiểu nha đầu ngủ chỉ mặc một kiện áo lót thật mỏng, dây nhỏ bên trên áo lót nhỏ không được buộc chặt lúc nào cũng có thể sẽ cởi ra, còn hiện lên trạng thái trong suốt, da thịt tuyết nộn như ẩn như hiện bên trong.

Tuyệt đối là cố ý.

Vì không cho âm mưu của nàng đạt được, cho nên Lạc Thanh Chu mới ngủ ở bên kia, tuyệt đối không phải bởi vì nguyên nhân chân nhỏ của nàng.

Gian phòng đen nhánh, trôi nổi một cỗ mùi thơm quen thuộc.

Khi Lạc Thanh Chu tỉnh lại từ trong mộng phát hiện tầm mắt của mình đen kịt một màu.

Đồng thời, rất ấm.

Sát vách, trong phòng của hắn.

Tiểu Điệp đang một người mặc áo lót nhỏ gợi cảm, nằm trong chăn ngáy o o, trong ngực ôm thật chặt gối đầu của hắn, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Bóng đêm lặng yên trôi qua.

Cùng lúc đó.

Trăng sáng chiếu rọi trên lầu chót Uyên Ương lâu, một bộ hồng ảnh đứng ở bên trên mái cong, hồng sắc quang vựng (*) trên người biến mất, lộ ra khuôn mặt thật sự, tư thái cao gầy yểu điệu, cùng khí chất lãnh ngạo khiếp người của nàng.

[*Ánh sáng màu đỏ]

Nàng không nhúc nhích đứng ở nơi đó, tóc xanh bay lên, váy đỏ bay múa, tự có một cỗ khí chất bễ nghễ thiên hạ uy nghiêm bá đạo.

Thẳng đến ba canh.

Một đạo thân ảnh xanh nhạt tắm lấy ánh trăng trong sáng xuất hiện, rơi vào bên trên một mái cong khác bên cạnh.

- Không cần chờ, đêm nay hắn sẽ không tới.

Thân ảnh xanh nhạt thanh lãnh lên tiếng.

Thân ảnh màu đỏ nghe vậy, trong mắt lập tức lộ ra một tia tức giận, lại hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi đang nói cái gì? Bản cung sẽ giống như ngươi, hơn nửa đêm chuyên môn đứng ở đây? Không có ai có tư cách để bản cung chờ đợi.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua nơi xa, trên mặt thấy không rõ biểu lộ, không nói gì thêm.

Trên nóc nhà rơi vào trầm mặc.

Sau một lúc lâu, thân ảnh màu đỏ nhịn không được nói:

- Tối hôm qua không đến, đêm nay lại không đến, hắn rốt cuộc muốn thế nào? Bản cung đã chịu đựng khuất nhục cùng sỉ nhục, gọi hắn ca ca.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua nơi xa, thản nhiên nói:

- Đêm nay, hắn phải bồi nương tử hắn.

Thân ảnh màu đỏ lập tức cả giận nói:

- Nương tử có cái gì tốt để bồi? Chẳng lẽ hai chúng ta còn không có mị lực bằng nương tử kia?

Thân ảnh xanh nhạt quay đầu, nhìn nàng.

Thân ảnh màu đỏ hừ lạnh:

- Nhìn cái gì? Bản cung có ý rằng, kể chuyện xưa cho chúng ta, là phúc phận tám đời hắn đã tu luyện, hắn nên trân quý, mà không phải lãng phí thời gian ở trên người nương tử kia. Nếu là nương tử, cả ngày dính vào nhau còn không đủ? Nếu hắn hầu hạ bản cung tốt, bản cung có thể ban thưởng cho hắn hậu cung ngàn người nương tử, để hắn hàng đêm sênh ca, vui không xuống giường.

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc nhìn nàng.

Thân ảnh màu đỏ sáng mắt lên, nói:

- Thế nào? Bản cung nói để ngươi nghe không cao hứng? Chính ngươi cũng đã nói, ngươi và hắn chỉ là tương giao thần hồn, trong hiện thực căn bản cũng không nhận biết, ngươi sẽ không bởi vì lời bản cung vừa mới nói mà ăn dấm chứ? Cái này cũng không giống như ngươi nha.

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một hồi, thản nhiên nói:

- Ngươi bây giờ cũng không giống ngươi. Ngươi trong hiện thực tỉnh táo nội liễm, mặc dù bá đạo, lại biết được phân tấc, sẽ không có bất kỳ tính tình đùa nghịch gì.

Thân ảnh màu đỏ xoay người, nhìn về phía núi xanh biến mất trong màn đêm nơi xa, lạnh lùng thốt:

- Ta khi đó là giả trang, hiện tại ở nơi này chỉ có ngươi và ta, ta muốn thế nào thì thế nấy, làm gì kìm nén để cho mình khó chịu.

Lập tức lại cười lạnh nói:

- Ngược lại là ngươi, cho dù là thần hồn, cho dù nơi này không có người nhận biết ngươi, ngươi c*̃ng làm như vậy, không khó chịu sao? Cái gì vô tình, cái gì đại đạo, cái gì trường sinh, người nếu như đã mất đi cảm xúc cùng tình cảm, muốn những thứ này có ích lợi gì? Sư tỷ, ngươi vẫn luôn thông minh hơn ta, ưu tú hơn ta, thế nhưng điểm này, ngươi lại không biết bị ai lừa dối, đi vào ngõ cụt. Ngươi bây giờ, không khó chịu sao?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 521



Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua bóng đêm xa xa, trầm mặc.

Thân ảnh màu đỏ quay đầu nhìn nàng, nói:

- Ta biết được một chút ý nghĩ của ngươi, tuổi thọ ngươi tăng lên, về sau thần hồn đại thành, thậm chí có thể tùy tiện đầu thai chuyển thế. Hiện tại thân tình và tình cảm đối với ngươi mà nói, đều là một loại ràng buộc, hãm càng sâu, về sau sẽ càng thống khổ, đúng không? Cho nên ngươi mới cố ý để cho mình biến vô tình vô nghĩa, không có nhân tính. Đương nhiên, ngươi bây giờ, còn không có đạt tới loại trình độ đó, bất quá nhìn tình huống, cũng sắp rồi. Đến lúc đó, ngươi và ta đoán chừng cũng sẽ không cần gặp nhau. Chỉ là...

- Nhân tình thần hồn tương giao với ngươi thì sao? Kiện pháp khí đầu tiên có ý nghĩa nhất mà ngươi tự mình làm ra sau khi tu luyện thành tài đều đưa cho hắn. Đến lúc đó, ngươi cũng sẽ quên hắn sao?

Thân ảnh xanh nhạt lại trầm mặc chỉ chốc lát, thản nhiên nói:

- Với ta mà nói, kia đã là vật vô dụng.

- Thế nhưng ý nghĩa phi phàm.

Thân ảnh màu đỏ nhìn nàng nói:

- Khăn kia thế nhưng là dùng chính chiếc khăn tay của ngươi, tăng thêm vật liệu cao cấp, máu tươi cùng sợi tóc của ngươi luyện chế ra. Lúc trước ta muốn sờ, ngươi cũng không cho. Hiện tại lại cho một người nam tử. Sư tỷ, chuyện này để ta rất buồn bực, theo lý mà nói, ngươi tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Hắn đến cùng là ai? Cũng bởi vì chuyện xưa của hắn có thể để ngươi tu luyện sao? Hay là nói, thần hồn của ngươi đã bắt đầu đ*ng t*nh, chuẩn bị cho phu quân của ngươi bên trong hiện thực một cái nón xanh đẹp mắt?

Thân ảnh xanh nhạt không tiếp tục trả lời, ánh mắt nhìn qua bóng đêm xa xa, giống như rơi vào trầm tư.

Thân ảnh màu đỏ lại nói:

- Sư tỷ, ta biết được, phu quân ngươi trong hiện thực kia thật ra có cũng được mà không có cũng không sao, ngươi khi đó dùng hắn để ngăn chặn miệng người kia, hiện tại đoán chừng c*̃ng không còn tác dụng gì nữa, hẳn là sẽ không để ý đến hắn? Người kia có chút tài hoa, có thể sẽ có trợ giúp cho đại sự sau này của ta. Ngươi có thể cho ta không? Yên tâm, ta sẽ đưa cho thù lao.

Thân ảnh xanh nhạt vẫn không có trả lời.

Thân ảnh màu đỏ cười nhạt một tiếng:

- Ta đương nhiên biết, vị muội muội kia của ngươi thích hắn. Yên tâm, ta có thể tác thành cho bọn hắn, giải quyết xong một cọc tâm nguyện cuối cùng của ngươi. Về sau ngươi không còn ràng buộc, bất cứ lúc nào có thể rời đi, đi chân trời góc biển tận hưởng cuộc sống thần tiên của ngươi, không cần quản hồng trần thế tục, đây chính là cuộc sống ngươi muốn?

Thân ảnh xanh nhạt rốt cục thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nàng nói:

- Không thể đưa hắn cho ngươi.

Thân ảnh màu đỏ híp híp con ngươi:

- Vì cái gì? Sư tỷ, nhân tình cầm đi khăn tay pháp khí của ngươi cũng không thể cho ta, ta hiểu. Nhưng vì sao không thể cho ta người này? Hắn chỉ bất quá là có chút tài hoa mà thôi, về sau c*̃ng chú định sẽ bị ngươi vứt bỏ, vì sao không thể cho ta?

Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:

- Không có nguyên nhân.

Thân ảnh màu đỏ có chút tức giận:

- Sư tỷ, ngươi tin hay không đêm mai khi nhân tình kia của ngươi tới, ta sẽ nói cho hắn biết chuyện phu quân kia của ngươi?

Thân ảnh xanh nhạt nhìn nàng, thần sắc vẫn nhàn nhạt như cũ:

- Nếu như hắn biết, Trưởng công chúa gọi hắn ca ca...

Thân ảnh màu đỏ: - ...

- Ngươi lợi hại! Chúc ngươi vĩnh viễn vô tình vô nghĩa, không có nhân ái, không có người đau, ngay cả nhân tình kia của ngươi về sau cũng lợi dụng ngươi, cuối cùng vứt bỏ ngươi mà đi.

Thân ảnh màu đỏ tức giận, thân ảnh lóe lên, biến mất không thấy gì nữa.

Trên nóc nhà, một lần nữa lâm vào yên tĩnh.

Thân ảnh xanh nhạt yên lặng đứng bên trên mái cong, đứng hồi lâu, thân ảnh lóe lên, như ánh trăng bị tầng mây che lấp, biến mất không thấy gì nữa.

Lại xuất hiện đã ở trên Tần phủ, trong gian tiểu viện nào đó.

Đứng giữa không trung, nhìn tú mạn lắc lư bên cửa cùng giường nhỏ, nhìn một hồi, lại liếc mắt nhìn thân ảnh màu hồng ngoài cửa sổ, lần nữa như tiêu tán ánh trăng.

Sau khi trời sáng.

Lạc Thanh Chu tỉnh lại, Tiểu Điệp đang ở trong tiểu viện giặt quần áo.

Hắn phát hiện quần áo trên người mình đều không còn, thân thể tr*n tr**ng mà ngủ.

Đồng thời, trên giường có dấu vết ẩm ướt.

Nghĩ đến mộng tối hôm qua, không đúng, không phải là mộng.

Nghĩ đến tối hôm qua mây mưa, hắn vẫn chưa thỏa mãn hồi tưởng một phen, xuống giường, mặc quần áo vào.

Tối hôm qua khác biệt với trước đó.

Tối hôm qua trong đầu càng thêm thanh tỉnh, thân thể cũng càng thêm chủ động, đã có thể xoay người làm chủ nhân.

Đây đã là tiến bộ rất lớn.

Hi vọng lần sau có thể không cần lại che con mắt của hắn.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 522



Không cần thiết lại bịt tai mà đi trộm chuông, lừa mình dối người.

- Tiểu Điệp, tối hôm qua... Ngươi ở đâu?

Ra khỏi phòng, Lạc Thanh Chu hiếu kỳ hỏi.

Tối hôm qua tiểu nha đầu này sẽ không ngủ ở bên cạnh đó chứ?

Tiểu Điệp phơi xong một bộ y phục cuối cùng, xoay người nhìn hắn, vẻ mặt vô c*̀ng nghi hoặc đáp:

- Tối hôm qua nô tỳ ngủ trên giường, không phải ngủ cùng công tử ở một chỗ à? Thế nào?

Lạc Thanh Chu nhìn nàng bày ra vẻ mặt mờ mịt, muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ, nói:

- Không sao đâu, dọn cơm đi.

Đoán chừng hỏi cũng như không hỏi, tiểu nha đầu này không phải bị khiêng đi, chính là bị làm choáng.

- Nha.

Tiểu Điệp đáp ứng một tiếng, lập tức ra khỏi tiểu viện, đi tới phòng bếp bưng bữa sáng.

Lạc Thanh Chu rửa mặt xong, ăn bữa sáng, bàn giao tiểu nha đầu một tiếng liền đi ra cửa.

Vẫn như cũ là nhảy ra ngoài từ tường viện cửa sau.

Trong hẻm nhỏ yên lặng không người.

Hắn mang lên trên mặt nạ, lấy ra một kiện áo bào đen từ trong túi trữ vật mặc vào, lập tức đi ra hẻm nhỏ, đến tụ bảo các.

Trên lầu tụ bảo các, Đao tỷ, Ngô Khuê, thanh niên nam tử gọi Chu Bá Ước và Nam Cung Mỹ Kiêu đều tới.

Còn nhiều thêm một thiếu nữ khả ái dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, buộc tóc đuôi ngựa, mặc giáp da váy ngắn.

- Chào Sở ca ca, ta gọi Sở Tiểu Tiểu, chúng ta cùng họ nha. Bây giờ ta và Sở ca ca cũng là tu vi Luyện gân, về sau còn xin Sở ca ca chỉ giáo nhiều hơn.

Thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn thấy hắn đi lên, chủ động bày ra vẻ mặt tươi cười tự giới thiệu mình, nhìn có chút như quen thuộc.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, một lần nữa tự giới thiệu.

- Tốt, xuất phát!

Đao tỷ khiêng đao bản rộng đứng dậy, dẫn đầu đi xuống cầu thang.

Nam Cung Mỹ Kiêu hôm nay vậy mà c*̃ng mặc một thân váy đen, trên chân đẹp thon dài gợi cảm mang tất đen, vậy mà có chút phối hợp cùng thân áo đen của Lạc Thanh Chu.

- Bản tiểu thư hôm nay gọi Thu Điệp, cũng đừng gọi sai.

Lúc xuống lầu, nàng lãnh ngạo liếc mắt nhìn hắn, lắc lắc b* m*ng eo nhỏ, đi phía trước hắn, chủ động mở miệng lạnh lùng thốt.

- Nha.

Lạc Thanh Chu căn bản không có muốn gọi tên nàng.

Thu Điệp?

Thu nhi và Tiểu Điệp sao?

Chỉ sợ đến lúc đó toàn bộ danh tự Tần phủ đều bị nàng chắp vá lung tung dùng tới một lần.

Mấy người lên xe ngựa.

Ngoại trừ thiếu nữ Sở Tiểu Tiểu một đường ríu ra ríu rít nói không ngừng ra, những người khác rất ít khi mở miệng nói chuyện.

Rất nhanh đi tới Hắc Mộc lâm.

Sau khi xuống xe, Đao tỷ lặp lại lời trước đó lần nữa.

Nhưng vẫn không có ai bỏ tiền ra thuê nàng.

Bất quá Sở Tiểu Tiểu chủ động nói muốn tổ đội cùng mọi người.

Nàng đầu tiên hỏi Nam Cung Mỹ Kiêu hôm nay gọi Thu Điệp, trực tiếp bị không để ý tới, sau đó lại hỏi Ngô Khuê và Chu Bá Ước, đều bị vô tình từ chối.

Cuối cùng, ánh mắt nàng điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Lạc Thanh Chu.

Nhưng lúc này, ánh mắt và lực chú ý của Lạc Thanh Chu lại nhìn về phía một chiếc xe ngựa khác cách đó không xa vừa tới.

Một thân ảnh đi xuống xe ngựa, hết sức quen thuộc.

Nhìn kỹ lại là Nhị công tử Thành Quốc phủ, Lạc Ngọc.

Con ngươi Lạc Thanh Chu hơi co lại.

Trong lòng đang có chút ngo ngoe muốn động, trên xe ngựa đột nhiên lại có hai người đi xuống.

Một người trong đó là một lão giả áo xám.

Hắn ta mặt trắng không râu, dáng người nhỏ gầy, hai tay dài nhỏ qua gối, trong mắt b*n r* tinh quang bốn phía.

Lạc Thanh Chu từng gặp qua hắn ta bên trong Thành Quốc phủ.

Tựa hồ họ Mai.

Một người khác là một nha hoàn.

Nhưng thân hình nàng ta cao lớn, ngũ quan thô kệch, làn da hơi đen, hai cánh tay nhìn rất lớn, bàn chân cũng rất lớn.

Giữa trưa hôm qua Lạc Ngọc đi Tần phủ, trong số người mang theo có nàng.

Lạc Thanh Chu có chút ấn tượng.

Hai người này nhìn qua đều không phải người bình thường, hiển nhiên đều là võ giả, là hộ vệ của Lạc Ngọc.

Đao tỷ theo ánh mắt của mấy người nhìn sang.

- Công tử Thành Quốc phủ, thường xuyên đi chỗ sâu Hắc Mộc lâm lịch luyện, hắn là ứng cử viên sáng giá nhất của Mạc Thành chúng ta cho việc chiêu sinh Long Hổ học viện.

Đao tỷ thấp giọng giới thiệu một câu.

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, nhìn về phía nàng hỏi:

- Đao tỷ, biết được hắn ta tu vi hiện tại là gì không?

Đao tỷ lắc đầu:

- Chưa có nhìn thấy hắn động thủ, đoán chừng đã đến cảnh giới sau cùng của Võ sinh, thậm chí cảnh giới sẽ cao hơn một chút. Hai người bên cạnh hắn ta đều rất lợi hại, đều là Võ sư, lúc trước động thủ giết qua mấy võ giả không có mắt trong Hắc Mộc lâm.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 523



Ngô Khuê ở một bên mặt mũi tràn đầy hâm mộ thấp giọng cảm thán:

- Ba tên Võ sư, đi vào Hắc Mộc lâm đích thật có thể xông pha. Thành Quốc phủ quả nhiên gia đại nghiệp đại, vậy mà bỏ được tiền thuê hai tên Võ sư làm hộ vệ cho hắn.

Đao tỷ nhìn nha hoàn to lớn, thấp giọng nói:

- Nghe nói nữ tử tới từ kinh đô, là huynh trưởng hắn tại kinh đô chuyên môn chọn lựa cho hắn, lực phòng ngự toàn thân kinh người, chuyên môn ngăn cản bất cứ thương tổn gì cho hắn.

Mấy người thấp giọng nghị luận.

Ba người Lạc Ngọc nhìn bên này một chút, ánh mắt cũng không dừng lại, trực tiếp từ đầu đường nhỏ tiến vào chỗ sâu Hắc Mộc lâm.

Võ giả chỉ dám đi lại ở bên ngoài Hắc Mộc lâm giống như bọn hắn, ba người đối phương tự nhiên sẽ không để ở trong mắt.

Lạc Thanh Chu nhìn đạo thân ảnh kia dần dần đi xa, thu hồi ánh mắt.

- Sở ca ca, chúng ta tổ đội đi? Nếu như gặp phải yêu thú, ngươi sáu ta bốn, có được hay không?

Sở Tiểu Tiểu lần nữa năn nỉ.

Nàng hôm nay lần đầu tiên tới, không có kinh nghiệm gì, cho nên rất muốn tổ đội với người khác.

Lạc Thanh Chu vô tình từ chối giống như những người khác:

- Thật có lỗi, ta thích một mình. Ngươi vẫn tìm Đao tỷ đi.

Nói xong, hắn trực tiếp rời đi.

Sở Tiểu Tiểu lập tức mân mê miệng, mặt mũi tràn đầy thất vọng, đành phải xoay người, lần nữa nhìn về phía Đao tỷ.

Đao tỷ nhún vai:

- Thật có lỗi, ta đã nói qua. Ta không nhận tổ đội, chỉ nhận tiền thuê.

- Tốt, vậy ta vẫn nên một người đi thôi, ta rất nghèo, không có tiền thuê ngươi.

Sở Tiểu Tiểu rất thất vọng, đành phải một người rời đi.

Những người khác lần lượt tán đi.

Đao tỷ khiêng đao, tiếp tục đi vòng vòng ở ngoại vi, chờ sinh ý lấy tới cửa.

Dù sao nàng mỗi lần đi dẫn nhiệm vụ, đều có tiền lương.

Nếu như đồng đội săn giết yêu thú bán cho tụ bảo các, nàng còn được trích phần trăm, cho nên bình thường cũng sẽ không mạo hiểm tự mình tiến vào trong rừng.

Lạc Thanh Chu vẫn như cũ đi con đường trước kia.

Hắn đầu tiên cẩn thận tìm tòi một vòng rừng cây ở gần đó, thấy không có tung tích những người khác và yêu thú, bắt đầu rèn luyện da thịt.

Đầu tiên là làm ra các loại động tác kéo lên da thịt giống như hình ảnh ký ức trong đầu.

Tiếp theo bắt đầu chạy nhảy vọt ở trong rừng trống trải, thít chặt da thịt tụ lực, lập tức đột nhiên b*n r*.

Da thịt và cơ bắp đều bắt đầu phát nhiệt.

Chậm rãi bắt đầu nóng lên, bắt đầu hấp thu và hao phí số lượng lớn nội lực thể lực, các loại năng lượng.

- Vút! Vút! Vút.

Thân hình như khỉ vượn, tụ lực b*n r* trên đại thụ che trời, nhanh nhẹn nhảy vọt, né tránh trái phải, di động trước sau.

Rất nhanh, quần áo toàn thân ướt đẫm, mồ hôi rơi như mưa.

Một mực tu luyện tới buổi trưa.

Dừng lại trên đại thụ, nghỉ ngơi một lát, ăn thịt bò, uống nước sạch.

Sau nửa canh giờ.

Hắn nhảy xuống đại thụ, tìm tòi một vòng trong rừng cây bốn phía, cũng không nhìn thấy yêu thú và những người khác.

Sau đó đi chỗ khe núi lần trước, bắt đầu luyện tập Hám Sơn Bá Quyền.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Ra quyền hung mãnh bá đạo, mỗi một quyền ra ngoài đều có một cỗ khí lưu đáng sợ sinh ra, đồng thời ẩn ẩn vang lên âm bạo chói tai.

Trong lúc luyện tập say sưa, hắn đột nhiên cảm thấy sau lưng có khí lãng sinh ra một tia ba động, đồng thời, lá cây trên đất c*̃ng phát ra một tiếng vang động dị thường.

- Bá ——

Hắn cơ hồ không có chút do dự, đột nhiên quay người tung ra một chùm vôi, hai chân lập tức “Sưu” một tiếng dùng sức bắn về sau, toàn bộ thân thể trong nháy mắt như mũi tên bắn ngược ra.

- Bạch! Bạch! Bạch!

Chỗ hắn đứng trước kia đột nhiên xuất hiện liên tiếp bóng roi.

Đồng thời, một thân ảnh tiến đến, nhưng bất ngờ không đề phòng, trên tóc và trên mặt vẫn như cũ bị rải lên rất nhiều vôi.

Sau khi Lạc Thanh Chu hạ xuống mười mét bên ngoài, thấy rõ người lặng yên tiếp cận sau lưng.

Một thân váy màu đen, dáng người cao gầy gợi cảm, trên một đôi chân đẹp thon dài có bộ chỉ đen bao quanh đầy mê người, bộ dáng kiều diễm mỹ lệ, cầm trong tay một cây roi da màu đen.

Đúng là tiểu biểu tỷ tên gọi Nam Cung Mỹ Kiêu kia.

- Tiểu nhân vô sỉ!

Nam Cung Mỹ Kiêu vung roi đánh tan những vôi phấn kia, nhưng trên mặt và trên tóc vẫn dính vào một chút, giận tím mặt.

Lạc Thanh Chu đứng cách đó không xa nói:

- Thu Điệp cô nương lén lén lút lút tiếp cận ta từ sau lưng, chẳng lẽ không vô sỉ ư?

Nam Cung Mỹ Kiêu không nói gì thêm, thân ảnh lóe lên, “Sưu” một tiếng xông về phía hắn.

Tốc độ Luyện Cốt cảnh, tự nhiên không cần nhiều lời.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 524



Lạc Thanh Chu cơ hồ không chần chờ chút nào, xoay người chạy, trực tiếp nhảy lên một cây đại thụ, bắt đầu na di nhún nhảy ở trong rừng.

- Sưu! Sưu! Sưu!

Thân thể Nam Cung Mỹ Kiêu cao gầy uyển chuyển c*̃ng nhảy dựng lên, nhanh chóng đuổi tới sau lưng, roi da trong tay lại trong nháy mắt dài ra, “Ba ba ba” mà quật tới hắn.

Chiêu thức lăng lệ, vung roi tàn nhẫn.

Mỗi một roi quật ra ngoài đều bộc phát ra âm thanh chói tai, quất vào trên cành cây, thân cây cứng rắn trực tiếp nổ tung vỏ cây, chất gỗ vỡ vụn.

Có một số chạc cây nhỏ bé lại trực tiếp bị đánh gãy.

Roi da vậy mà như lợi khí roi sắt, bắt đầu cắt chém, chém vào bên trên các gốc đại thụ, quả thật rất sắc bén.

Nhánh cây răng rắc, lá cây bay liên tục.

Lạc Thanh Chu không dám thở, tinh thần lực tập trung cao độ, da thịt toàn thân kéo căng, bằng tốc độ nhanh nhất chạy nhảy vọt giữa các cây đại thụ, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Mà tốc độ của Nam Cung Mỹ Kiêu sau lưng còn nhanh hơn hắn.

Đồng thời, roi da trong tay nàng càng kéo ngắn khoảng cách của hai người, mấy lần quật đều kém chút rơi vào trên đầu và trên đùi của hắn.

Nếu bị đánh trúng, cho dù da thịt của hắn đã tu luyện cứng cỏi như sắt, đoán chừng cũng sẽ lập tức bị rút ra một vết máu đỏ sẫm.

Càng thêm đáng sợ chính là cây roi da kia, phía trên lại còn ẩn ẩn dựng lên lít nha lít nhít móc câu sắc bén.

Nếu một roi này đánh trúng, đoán chừng không chỉ da tróc thịt bong đơn giản như vậy, nghiêm trọng là khả năng bị mất một khối thịt lớn.

Nữ nhân thật ác độc!

Ban đầu ở trong hẻm nhỏ quất hắn, trên roi còn không có móc câu.

Hiện tại đoán chừng bị một chùm vôi phấn kia chọc giận, ra tay không lưu tình chút nào, ra roi trí mạng.

Lạc Thanh Chu mắt thấy tốc độ không kịp nàng, đành phải lợi dụng đại thụ bốn phía, trái phải trước sau, khắp nơi lộn vòng nhảy vọt.

Kịch liệt truy đuổi như vậy hơn mười phút, hắn lập tức cảm thấy da thịt cơ bắp toàn thân lần nữa nóng lên.

Hiệu quả luyện gân dạng này, tựa hồ nhanh hơn nhiều, tốt hơn nhiều so với hắn một người tu luyện.

Đây chính là tu luyện nhảy vọt tại thời khắc sinh tử, không cẩn thận sẽ bị đánh phế, vô luận là thân thể hay là tinh thần, hoặc là thần hồn, đều liều mạng toàn lực, ép ra lực lượng lớn nhất.

- Ba!

Truy đuổi ở trong rừng vừa đi vừa về trọn vẹn nửa canh giờ, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên đánh ra một roi, lại trực tiếp đánh gãy một cành cây to lớn còn lớn hơn cả đùi của một người trưởng thành.

Chỗ đứt gãy kia rất phẳng, vậy mà giống như bị lợi khí trảm qua.

Một roi vừa dứt, nàng thở hồng hộc ngừng lại, đôi chân dài giang rộng ra, đứng trên nhánh một cây đại thụ, hai má ửng hồng, mái tóc lộn xộn, b* ng*c cao vút kịch liệt chập trùng, một bộ dáng kiều diễm mê người, roi da trong tay rủ xuống dưới thân thể, nhẹ nhàng lung lay.

Thể lực nàng đã muốn hao hết, mệt không chịu được.

- Tiện nhân! Có bản lĩnh ngươi đừng chạy.

Nàng nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói.

Lạc Thanh Chu cũng mệt mỏi không kém, toàn thân mồ hôi đổ như mưa, quần áo ướt đẫm, đứng bên trên một cây đại thụ khác bên ngoài bảy tám mét, quay người nhìn nàng, da thịt cơ bắp toàn thân đau nhức, thở hổn hển nói:

- Ngươi không động thủ, ta đương nhiên sẽ không chạy.

Bóng roi trong tay Nam Cung Mỹ Kiêu lóe lên, quấn quanh ở giữa eo thon, hai con ngươi lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Bản tiểu thư không động thủ, ngươi dừng lại.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua đôi chân dài của nàng, nói:

- Chân và đùi thì sao?

Nam Cung Mỹ Kiêu cắn răng nói:

- c*̃ng không động!

Lạc Thanh Chu nhìn về phía miệng của nàng.

Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức tức giận nói:

- Ngươi cảm thấy bản tiểu thư sẽ cắn ngươi?

- Hẳn là sẽ không.

Lạc Thanh Chu nhảy mấy cái, từ trên cây nhảy xuống mặt đất, giẫm lên lá rụng thật dày, ngửa đầu nhìn về phía nàng.

- Vô sỉ!

Hai tay Nam Cung Mỹ Kiêu giữ hai bên cái váy, c*̃ng nhảy mấy cái, rơi vào trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Bản tiểu thư vừa mới đến gần ngươi, chỉ bất quá hiếu kì quyền pháp ngươi tu luyện, bản tiểu thư tu vi cao hơn ngươi, thực lực còn mạnh hơn so với ngươi, ngươi cảm thấy bản tiểu thư cần phải đánh lén ngươi?

Vừa nói, vừa đi về phía hắn.

Hai chân Lạc Thanh Chu căng cứng, chuẩn bị đào tẩu.

Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức hừ lạnh một tiếng nói:

- Đồ hèn nhát, yên tâm đi, bản tiểu thư đã nói, sẽ không động thủ động cước với ngươi, càng sẽ không dùng miệng cắn ngươi, ngươi sợ cái gì? Bản tiểu thư muốn hỏi ngươi mấy câu.

Hai chân Lạc Thanh Chu căng cứng dần dần trầm tĩnh lại.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 525



Trong mắt Nam Cung Mỹ Kiêu ẩn ẩn lóe lên một vệt sáng, lại đến gần mấy bước, đến khi cách hắn chỉ có hai mét ngừng lại, hai con ngươi lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Sở Phi Dương đúng không? Hiện tại ngươi có thể thành thật khai báo... A, yêu thú.

Nàng đột nhiên chỉ vào phía sau hắn, mặt mũi tràn đầy vẻ kích động.

- Bạch!

Cơ hồ ngay khi nàng duỗi ra ngón tay chỉ về phía sau hắn, roi da quấn quanh ở giữa cái eo nhỏ nhắn của nàng trong nháy mắt xuất hiện ở trong tay nàng.

Nàng nhe răng ra cười.

- Hoa ——

Cơ hồ ngay khi nàng duỗi ra ngón tay, roi da còn chưa được cầm trong tay, Lạc Thanh Chu đột nhiên tung tóe ra bịch vôi to về phía nàng.

Lần này, tất cả lực chú ý của nàng đều trên mặt của hắn và bên trên roi da bên hông mình, bất ngờ không đề phòng, lập tức bị phủ đầy cả mặt.

Ánh mắt trong nháy mắt mơ hồ.

- Oanh!

Một tiếng bạo hưởng.

Nắm đấm Lạc Thanh Chu đột nhiên phóng đại, không chút do dự, “Phanh” một quyền nặng nề mà đập vào phần bụng bằng phẳng của nàng.

Thân thể Nam Cung Mỹ Kiêu cao gầy thon dài lập tức như lá cây bên trong gió lốc, nhẹ nhàng bị nện bay ra ngoài, nặng nề mà ngã xuống chỗ cách đó hơn mười mét.

Nàng nằm trên mặt đất sửng sốt mấy giây, nhắm mắt lại, đột nhiên nhảy lên một cái.

- Ọe...

Nàng khom lưng, ôm bụng, thống khổ lên tiếng, mặt mũi đầy vôi phấn tuyết trắng, nhìn chật vật không chịu nổi.

Đợi nàng mở mắt ra nhìn lại, đạo thân ảnh kia sớm đã biến mất không thấy gì nữa.

- Tiện nhân ——

- Ngươi chờ đấy! Bản tiểu thư cùng ngươi không chết không thôi ——

Âm thanh tức giận truyền khắp mảnh rừng cây trống trải.

Lạc Thanh Chu một đường lao vụt, ra khỏi Hắc Mộc lâm.

Lúc này đã chạng vạng tối, bất quá vẫn sớm hơn thời gian mà Đao tỷ nói tụ hợp rời đi một chút.

Hắn nói một tiếng với Đao tỷ đang chờ đợi ở bên ngoài, muốn sớm rời đi.

Đao tỷ tìm cho hắn một chiếc xe ngựa khác, để hắn bỏ ra một viên kim tệ.

Lạc Thanh Chu rất sung sướng trả tiền rời đi trước.

Hôm nay tu luyện rất có hiệu quả, đặc biệt là vừa mới bị vị tiểu biểu tỷ kia vung roi truy đuổi, cảm giác hiệu quả càng nhanh càng tốt hơn.

Nếu như có thể tu luyện trong nguy hiểm cường độ cao dạng này, đoán chừng hắn rất nhanh có thể đột phá.

Hắn ra nghĩ biện pháp, ngày mai tiếp tục để vị tiểu biểu tỷ kia đuổi giết hắn.

Một công cụ người tu luyện nũng nịu hương diễm gợi cảm như thế, so sánh với tảng đá và người gỗ không nhúc nhích dưới đáy hồ kia thì tốt hơn nhiều lắm.

Trở lại tụ bảo các, hắn trực tiếp rời đi.

Trên đường mua mấy xâu mứt quả, lượn quanh mấy con phố mới ngoặt vào hẻm nhỏ bên cạnh Tần phủ.

Thấy trong hẻm nhỏ không có người, hắn lại thần hồn xuất khiếu, bay tới cửa ngõ quan sát một chút, xác định không có người theo dõi, thần hồn quay về cơ thể, gỡ xuống mặt nạ, tiến vào trong phủ.

Vừa trở lại tiểu viện.

Châu nhi đã vội vàng chạy đến nói:

- Cô gia, nhanh đi tiểu thư nhà ta nơi đó, Nhị phu nhân Thành Quốc phủ kia tới. Mặt nàng sưng to, tựa như bị vị Đại phu nhân kia đánh, nàng nói muốn gặp ngươi, phải ở ngay trước mặt nói với ngươi mấy câu.

- Nhị phu nhân?

Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, lập tức không kịp nghỉ ngơi, trực tiếp ra cửa, thần sắc trên mặt trở nên ngưng trọng.

Nhị phu nhân vậy mà tự mình đến Tần phủ, hơn nữa còn bị Đại phu nhân đánh.

Lấy tính thông minh và khéo đưa đẩy của nàng, sao lại xảy ra chuyện như vậy?

Chẳng lẽ tiểu Lâu xảy ra chuyện rồi.

Trong lòng Lạc Thanh Chu nặng nề, lập tức bước nhanh hơn.

Châu nhi chạy nhanh theo ở phía sau nói:

- Cô gia, trên cổ vị Nhị phu nhân kia còn có dấu móng tay, nhìn thật đáng thương. Nàng là người tốt sao?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì.

Mai Hương Uyển.

Trong đình viện, Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần đang ở bên cạnh một mỹ phụ trẻ, ôn nhu an ủi.

Gương mặt phụ nhân trẻ tuổi sưng đỏ, trong mắt mang theo tơ máu, khóe miệng tím xanh, trên cổ cũng đầy vết móng tay.

Bộ dáng này, không nhìn ra là Nhị phu nhân Thành Quốc phủ Dương Bình Nhi.

Thu nhi chuyển đến một cái ghế.

Tần nhị tiểu thư vịn nàng ngồi xuống.

Mặt mũi Dương Bình Nhi tràn đầy lo lắng cùng kinh hoàng, vừa ngồi xuống, lại lập tức đứng lên, âm thanh khàn giọng nói:

- Nhị tiểu thư, Thanh Chu đâu? Nhanh để hắn tới, ta có lời nói với hắn, ta còn muốn nhanh đi về, tiểu Lâu nhà ta đang ở bên trong nhà chờ ta.

Tần Vi Mặc nhìn về phía cửa ra vào.

Lúc này, vẻ mặt Lạc Thanh Chu nghiêm túc, bước chân vội vàng đi đến.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 526



Tần nhị tiểu thư vội vàng ôn nhu nói:

- Nhị phu nhân, tỷ phu tới, ngài có chuyện có thể trực tiếp nói với hắn.

Sau đó lại quay người đi vào trong phòng, nói với Thu nhi bên cạnh:

- Thu nhi, ngươi và Châu nhi cũng tiến vào, không cho phép nghe lén.

- Vâng, tiểu thư.

Thu nhi đáp ứng một tiếng, lập tức hô một tiếng cho Châu nhi vừa vào cửa.

Tần nhị tiểu thư vừa muốn rời đi, Dương Bình Nhi vội vàng nói:

- Nhị tiểu thư, ngươi đừng đi. Chuyện này có thể cần ngươi và Tần gia hỗ trợ, Thanh Chu là một thư sinh, một người căn bản không có cách nào...

Tần Vi Mặc dừng bước, dừng một chút, nói với Thu nhi bên cạnh:

- Thu nhi, ngươi và Châu nhi đi vào trước.

- Vâng, tiểu thư.

Thu nhi và Châu nhi vừa trở về lập tức vào phòng, đóng cửa lại.

Trong đình viện, chỉ còn lại có ba người.

Lạc Thanh Chu đi đến trước mặt Dương Bình Nhi, nhìn chằm chằm mặt nàng và vết thương trên cổ thoáng qua, nhăn đầu lông mày nói:

- Nhị phu nhân, chuyện gì xảy ra?

Trên mặt Dương Bình Nhi lộ ra một tia đắng chát, lắc đầu:

- Không sao đâu.

Lập tức, thần sắc lo sợ liếc mắt nhìn hai phía, tới gần hắn, thấp giọng nói:

- Thanh Chu, ngươi hãy nghe cho kỹ, sáng nay ta đi đưa trà cho Đại phu nhân, nghe được nàng và một lão giả nói nhỏ trong phòng. Ta không biết lão giả kia, cũng không biết từ đâu tới, ta nghe hắn nói cái gì phần mộ, thi cốt, phong thuỷ, còn nghe được Đại phu nhân cắn răng nghiến lợi mắng... Mắng tiểu tạp chủng, nói để cho ngươi chịu vận rủi, sang năm thi Hương thi không đậu... Còn nói, để ngươi... Để ngươi tuyệt tử tuyệt tôn...

Nói xong, nàng đột nhiên bắt lại cánh tay của hắn, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ thấp giọng nói:

- Thanh Chu, nàng... Có thể muốn đào phần mộ của mẫu thân ngươi, sau đó dùng thi cốt mẫu thân ngươi thi triển tà thuật ác độc gì đó...

Sắc mặt Lạc Thanh Chu âm trầm, mí mắt nhảy lên.

Dương Bình Nhi vội vàng xoay người nói với Tần nhị tiểu thư phía sau:

- Tần nhị tiểu thư, chuyện này chỉ có thể làm phiền ngươi. Mẫu thân Thanh Chu mất sớm, lúc ấy không có chỗ mai táng, chỉ có thể chôn ở rừng núi hoang vắng rất xa ngoài thành, bây giờ hắn là người ở rể Tần phủ các ngươi, lại được các ngươi tán thành. Ta cho rằng... Nếu như các ngươi nguyện ý, có thể giúp mẫu thân hắn đổi một địa phương tốt hơn.

Nói xong, lại mặt mũi tràn đầy ngượng ngùng nói:

- Đương nhiên, ta biết, Thanh Chu hắn thân là người ở rể, không có tư cách...

- Nhị phu nhân.

Tần Vi Mặc ôn nhu ngắt lời:

- Thật ra từ lần trước tỷ phu viếng mồ mả trở về, Vi Mặc đã nhắc qua với cha chuyện này, nói đem thi cốt mẫu thân của tỷ phu, một lần nữa mai táng đến trong nghĩa trang mộ tổ Tần gia chúng ta. Lúc ấy cha và các thúc thúc khác đều nói một chút, tất cả mọi người cảm thấy không hợp quy củ, bất quá bây giờ... Ngài yên tâm, Vi Mặc có thể cam đoan, nhất định có thể để thi cốt mẫu thân tỷ phu được đưa vào nghĩa trang mộ tổ Tần gia chúng ta. Nơi đó có ba thôn trang vờn quanh, tổ tiên trông giữ lăng mộ nơi đó, tuyệt sẽ không phát sinh chuyện có người trộm cắp lăng mộ.

- Tốt, tốt, Tần nhị tiểu thư, Thanh Chu có thể ở rể đến Tần gia các ngươi, có thể có được ngươi... Tin tưởng mẫu thân hắn trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ rất vui mừng rất vui vẻ.

Dương Bình Nhi cười lau lau nước mắt, nói:

- Được rồi, ta phải đi, ta không thể ở chỗ này lâu, nếu như bị phát hiện...

Lạc Thanh Chu đột nhiên hỏi:

- Nhị phu nhân, những vết thương này trên mặt ngươi đến cùng xảy ra chuyện gì?

Dương Bình Nhi đắng chát cười một tiếng, khoát tay nói:

- Không có gì, Thanh Chu, ngươi và Tiểu Điệp hảo hảo sinh hoạt ở nơi này, ta đi đây.

Tần Vi Mặc đột nhiên lôi kéo nàng nói:

- Nhị phu nhân, nói cho chúng ta biết, vết thương trên mặt ngươi là chuyện gì xảy ra, phát sinh lúc nào, điều này rất quan trọng.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng.

Dương Bình Nhi nghe vậy do dự một chút, thấp giọng nói:

- Tối hôm qua sau khi các ngươi rời đi, ta bưng nước rửa chân cho Đại phu nhân, lúc đầu rửa bình thường, đột nhiên nàng bưng thau nước lên giội vào trên mặt của ta, sau đó liền...

Nói đến đây, trong mắt nàng đột nhiên lộ ra một tia hoảng sợ cùng thần sắc lòng còn sợ hãi:

- Sau đó nàng tựa như như lên cơn điên, lại đánh lại bắt lại mắng ta, ta bị hù quỳ trên mặt đất, không dám tránh, cũng không dám lên tiếng...

Nói đến đây, thân thể nàng khẽ run, tiếp tục run giọng nói:

- Qua thật lâu, nàng mới dần dần bình ổn lại, sau đó để cho ta tiếp tục giúp rửa chân nàng...

Ánh mắt Tần Vi Mặc thương hại nhìn nàng, ôn nhu nói:

- Ngài vẫn luôn đang giúp nàng rửa chân sao?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 527



Dương Bình Nhi khổ sở nói:

- Đúng vậy, vẫn luôn là ta. Ta vốn là một nha hoàn, bị lão gia sủng hạnh mới làm thiếp, thật ra ngay cả nha hoàn bên người nàng cũng không bằng... Nếu không phải vì tiểu Lâu, ta...

Nàng lắc đầu, lau lau nước mắt nơi khóe mắt, nói:

- Không nói, nhị tiểu thư, Thanh Chu, ta phải đi, tiểu Lâu đang ở bên trong nhà chờ ta.

Nói xong, lau nước mắt, bước chân vội vàng rời đi.

Dưới trời chiều, bóng lưng đơn bạc tràn đầy mỏi mệt nặng nề.

Trong tiểu viện an tĩnh lại.

Gió mát thổi qua, hoa đào phiêu linh.

Thiếu nữ một bộ váy áo trắng thuần tới gần Lạc Thanh Chu, nói khẽ:

- Tỷ phu, đừng lo lắng, thi cốt mẫu thân ngươi, nhất định không sao đâu.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:

- Nhị tiểu thư có phải hoài nghi gì hay không?

Tần Vi Mặc trầm mặc một chút, ôn nhu nói:

- Tỷ phu, Vi Mặc cũng không biết Nhị phu nhân làm người như nào, cũng không dám đoán bừa và bình luận. Chỉ là, nếu như Lạc gia Đại phu nhân muốn thương lượng với người khác loại chuyện này, nhất định sẽ phi thường bí ẩn, không có khả năng để cho người ta tùy tiện nghe thấy. Mà Đại phu nhân hẳn phải biết trong lòng Nhị phu nhân thật ra rất đồng tình tỷ phu, Vi Mặc tối hôm qua cũng có thể thấy được đến từ một chút chi tiết, huống chi là vị Đại phu nhân kia.

Nàng dừng một chút, lại nói:

- Còn có, tối hôm qua vị Đại phu nhân kia mặc dù tức hổn hển, nhưng cũng không tự nhiên ra tay nặng nề đối với nàng như thế, dù sao Nhị phu nhân cũng là Nhị phu nhân Thành Quốc phủ, là thiếp của vị Lạc lão gia kia, nếu như trên mặt bị thương thành bộ dáng này, đến lúc đó bọn hạ nhân nhìn thấy sẽ chỉ trỏ, vị Lạc lão gia kia thấy được cũng sẽ tức giận. Vị Đại phu nhân kia là người giảng quy củ, rất sĩ diện, cho dù muốn phát tiết, c*̃ng sẽ không phát tiết trên mặt của nàng...

Lạc Thanh Chu nói:

- Cho nên, nhị tiểu thư cảm thấy đây là một chiêu khổ nhục kế?

Tần Vi Mặc nhíu nhíu mày, nói khẽ:

- Tỷ phu, Vi Mặc cảm thấy, Nhị phu nhân hẳn là vô tội, nàng cũng không biết mình trúng kế. Đại phu nhân động thủ trước đánh đập nàng, để trong lòng nàng oán hận, sau đó lại cố ý nói với lão giả kia muốn hại ngươi, bị Nhị phu nhân nghe thấy. Nhị phu nhân đồng tình ngươi, lại bởi vì tức giận chuyện tối ngày hôm qua, cho nên mới tìm ngươi, ngươi thấy nàng bị đánh thảm như vậy, tự nhiên c*̃ng sẽ không hoài nghi nàng. Huống chi, trong lòng tỷ phu hẳn là tương đối tin tưởng Nhị phu nhân, đúng hay không?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Thật ra Nhị phu nhân âm thầm đối với ta và mẫu thân của ta vẫn luôn rất tốt.

Tần Vi Mặc nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, Vi Mặc cảm thấy, đây chính là âm mưu của vị Đại phu nhân kia. Phần mộ mẫu thân ngươi mai táng ở núi hoang ngoài thành, ngươi chỉ cần nghe được tin tức này, khẳng định sẽ vội vã ra ngoài bảo hộ, thậm chí sẽ đi dời mộ phần trong đêm. Đến lúc đó rừng núi hoang vắng, trời tối người yên, khoảng cách thành trì lại xa, tỷ phu coi như đi, có khả năng c*̃ng sẽ không mang thêm bao nhiêu người. Lúc kia, có thể chính là thời điểm nàng hành động.

- Tối hôm qua tỷ phu giết cháu ruột của nàng, lại hỏng âm mưu của nàng, lại đánh mặt của nàng, lại mạnh mẽ cầm lại bằng chứng xuất sinh, đoán chừng nàng đã tức giận đến đi mất lý trí, cho nên muốn liều lĩnh trả thù tỷ phu.

- Đoán chừng nàng đã liên lạc với mấy người còn lại của Tống gia, có khả năng đêm nay sẽ đi ngoài thành mai phục, chỉ chờ tỷ phu ra khỏi thành.

Lạc Thanh Chu nói:

- Nhị tiểu thư, mặc dù ta biết là âm mưu...

- Nhưng thân là con của người, tỷ phu không thể không đi.

Ánh mắt Tần nhị tiểu thư ôn nhu mà nhìn hắn, nói khẽ:

- Tỷ phu, đương nhiên muốn đi. Mẫu thân của tỷ phu, lúc trước mai táng, vốn là qua loa, trong lòng tỷ phu khẳng định khổ sở. Hiện tại, tỷ phu chắc chắn sẽ không lại để cho nàng nhận bất cứ thương tổn gì. Tỷ phu, gọi tất cả người Tần phủ đi. Vi Mặc đi thông báo cho nhị ca, nhị ca nơi đó còn có người, sau đó, Vi Mặc lại nhờ phụ thân đi gọi võ giả trong nhà Nhị thúc, Tứ thúc...

Lạc Thanh Chu lắc đầu:

- Nếu như người của Tống gia không có ở ngoài thành, mà tiềm phục ở gần đây, đợi chúng ta mang theo võ giả ra khỏi thành, vậy người ở lại trong phủ liền nguy hiểm. Ta không thể vì chuyện này mà để hết thảy mọi người Tần gia cùng theo ra khỏi thành, mà lại dựa theo thành quy và luật pháp, toàn bộ người Tần phủ chúng ta c*̃ng không có khả năng lập tức rời đi nơi này. Cho nên nhị tiểu thư, chuyện này, ngươi cũng đừng quan tâm, ta tự mình giải quyết đi.

- Tỷ phu...

Tần nhị tiểu thư cầm tay của hắn, cau mày, ánh mắt lo âu nhìn hắn.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 528



Nhị tiểu thư nói:

- Vi Mặc biết được tỷ phu rất lợi hại, cũng biết tỷ phu nhất định sẽ không để cho những người xấu kia đạt được. Nhưng... Vị Đại phu nhân kia có thể đã điên rồi, người điên làm việc, không thể tính toán theo lẽ thường. Vi Mặc lo lắng tỷ phu, thật rất lo lắng...

Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, gương mặt chôn ở trong mái tóc mềm mại hương thơm của nàng, trầm mặc một lát, ôn nhu nói:

- Nhị tiểu thư, đừng lo lắng, nếu như bọn hắn thật muốn đưa ta vào chỗ chết, tối nay tuyệt đối sẽ không đi đào mộ. Đêm nay ta sẽ đi trước dò xét tình huống một chút, đến lúc đó lại nhìn tình huống làm việc.

Tần nhị tiểu thư ôm chặt hắn:

- Tỷ phu, dò xét c*̃ng rất nguy hiểm, tỷ phu cần dẫn theo Hạ Thiền sao?

Lạc Thanh Chu nói khẽ:

- Không cần. Nhị tiểu thư, thật ra buổi tối, ta còn lợi hại hơn ban ngày rất nhiều.

- Tỷ phu, nếu ngươi xảy ra chuyện, Vi Mặc c*̃ng sẽ không sống...

- Nhị tiểu thư...

- Gọi ta Vi Mặc...

- Vi Mặc...

- Tỷ phu...

Hai người chăm chú ôm nhau, gương mặt đều vùi vào sợi tóc đối phương cùng trong cổ, kề sát cùng nhau thì thầm.

Trời chiều màu vàng kim chiếu xuống trên người của hai người dát lên một tầng quang huy mỹ lệ.

Ráng chiều chân trời giống như gấm.

Gió đêm thổi qua đình viện, cánh hoa màu hồng bay lả tả, chiếu xuống trên người của hai người.

Hai người cứ như vậy đứng trong đình viện thật lâu, thật lâu...

Tống Như Nguyệt mang theo nha hoàn đi tới cửa, thấy cảnh này, an tĩnh đứng một hồi tại cửa ra vào, im ắng rời đi.

Ráng chiều đầy trời, hương hoa cả vườn.

Mai Hương Uyển, mỗi mùa đều có hoa mở.

Trời chiều xuống núi.

Màn đêm bao phủ xuống, trong phủ đệ đã phủ lên đèn lồng.

Bên trong Mai Hương Uyển.

Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần đang ngồi ở trước bàn trong thư phòng, tay mềm nhẹ lay động, cầm bút sao chép « Cố sự ba nước».

Hai lông mày khói cong cong tinh tế, giống như nhàu mà không phải nhàu; gò má hơi có vẻ tái nhợt, mang theo một tia sầu lo.

Viết chữ tĩnh tâm.

Nhưng giờ phút này, nàng lại không cách nào ổn định lại tâm thần.

Thành Quốc phủ Nhị phu nhân mang tới tin tức cũng chỉ có nàng và tỷ phu biết.

Không có nói cho bất kỳ kẻ nào.

Tỷ phu trước khi đi c*̃ng căn dặn nàng, tạm thời đừng nói cho những người khác.

Mặc dù nàng tin tưởng năng lực của tỷ phu, nhưng chuyện này dù sao quá mức nguy hiểm, nàng có thể nào không lo lắng?

Đáng tiếc thân thể nàng quá yếu, không thể tự mình trợ giúp tỷ phu.

- Ai...

Nàng khẽ thở dài một hơi:

- Nếu ta có năng lực như Trưởng công chúa, tỷ phu hẳn sẽ không có những phiền não này. Đối với tỷ phu mà nói, ta ngoại trừ có thể cùng hắn nói chuyện phiếm ra, còn có tác dụng gì đây? Ta ngay cả Hạ Thiền và Bách Linh cũng không bằng, chí ít các nàng đều hữu dụng với tỷ phu... Ta thậm chí ngay cả Tiểu Điệp cũng không bằng, chí ít thân thể nàng khỏe mạnh, có thể phục thị tỷ phu. Mà ta đây? Không biết lúc nào sẽ ngã xuống... Đối với tỷ phu mà nói, ta cuối cùng chỉ là một cái vướng víu...

Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi qua, mang đến hương hoa trong đình viện.

Chỉ có thể nhẹ ngửi lại không cách nào chạm đến.

Nàng để bút xuống, ngay thời khắc cau mày miên man suy nghĩ, Thu nhi ở ngoài cửa nhẹ giọng gõ cửa nói:

- Tiểu thư, phu nhân đã tới.

Lập tức, một trận tiếng bước chân vào phòng, gõ gõ cánh cửa.

- Vi Mặc, mẫu thân có thể vào không?

Ngoài cửa truyền đến âm thanh ôn nhu của Tống Như Nguyệt.

Tần nhị tiểu thư đã tỉnh hồn lại, vung đi suy nghĩ dày đặc tạp nham trong đầu, nói khẽ:

- Mẫu thân, vào đi.

- Kẹt kẹt...

Cửa phòng mở ra.

Tống Như Nguyệt một bộ váy tím, dáng vẻ thướt tha mềm mại đi vào, nhíu lại hai lông mày nhỏ nhắn cong cong, rất giống với nàng, có chút mất hứng nói:

- Tiểu tử thúi kia đâu? Làm sao không có ở nơi này bồi tiếp ngươi?

Tần nhị tiểu thư mỉm cười, nói khẽ:

- Tỷ phu trở về đọc sách rồi, cũng sắp qua tết, khoảng cách thi Hương cũng không xa, nào có nhiều thời giờ bồi ta như vậy.

Tống Như Nguyệt đi đến bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn thoáng qua chữ viết vừa viết ở trên giấy tuyên trên bàn, sau đó lại nhìn về phía nàng nói:

- Chạng vạng tối, Thành Quốc phủ Dương Bình Nhi tới qua, nói với các ngươi cái gì rồi?

Tần nhị tiểu thư cuốn lên giấy tuyên trên bàn, ôn nhu nói:

- Chỉ hàn huyên một hồi, không nói gì.

Tống Như Nguyệt lập tức có chút tức giận nói:

- Vi Mặc, ngươi xem mẫu thân như người ngoài sao? Mà cũng còn chưa có gả đi liền bắt đầu giống như tát nước ra ngoài rồi?

Tần nhị tiểu thư quay đầu nhìn nàng, cười nói:

- Mẫu thân, người tới vừa đúng lúc, vừa hay Vi Mặc có một việc muốn thương lượng một chút với ngài.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 529



Tống Như Nguyệt giật mình, lập tức nghiêm mặt nói:

- Ngươi nói.

Tần nhị tiểu thư cuốn lên cất kỹ giấy tuyên, sau đó nhìn nàng nói:

- Mẫu thân, thi cốt mẫu thân của tỷ phu còn táng bên trong núi hoang. Ngài và phụ thân đều đã công nhận hắn, Vi Mặc muốn phụ thân đồng ý di chuyển thi cốt mẫu thân tỷ phu đến mộ tổ Tần gia chúng ta, ngài xem có thể chứ?

Vừa nghe lời này, sắc mặt Tống Như Nguyệt đột biến, lập tức nói:

- Cái này không thể được, không hợp quy củ. Cho dù nhị tổ mẫu tam tổ mẫu bọn hắn, còn có mẫu thân Tam thúc Tứ thúc ngươi, sau khi các nàng qua đời, cũng không có tư cách chôn vào bên trong mộ tổ Tần gia. Ngươi cũng biết, vô luận là đại gia tộc có tước vị như chúng ta dạng này hay là những gia tộc trong thôn, đều là quy củ giống nhau, người khác họ, trừ phi là chính thê, nếu không thì không thể nào chôn ở trong mộ tổ gia tộc. Mẫu thân tiểu tử kia không có bất cứ quan hệ nào với Tần gia chúng ta, mà xuất thân... Vi Mặc, chuyện này cũng không thể tùy hứng. Ngươi đối xử tiểu tử kia cho dù tốt, cũng không thể cầm quy củ tổ tiên ra đùa. Phụ thân ngươi thương ngươi, mà c*̃ng không thích tuân theo lễ pháp, có lẽ sẽ tôn trọng ý kiến của ngươi, nhưng Tần gia chúng ta là đại gia tộc, cũng không chỉ có mấy nhà chúng ta, trong mộ tổ mai táng đều là tổ tiên Tần gia. Tiểu tử kia coi như về sau thi đậu Trạng Nguyên, làm đại quan, chuyện này c*̃ng tuyệt đối không có khả năng, ngươi không cần nghĩ.

Tần nhị tiểu thư trầm mặc một chút, nói khẽ:

- Mẫu thân, Vi Mặc nhớ kỹ bên cạnh mộ tổ còn có rất nhiều đất trống, nếu thôn dân nơi đó có người mất đi, có đôi khi cũng sẽ chôn ở nơi đó. Có thể di chuyển mộ phần mẫu thân tỷ phu tới đó không? Như thế cũng không tính là vi phạm tổ quy?

Tống Như Nguyệt nhíu nhíu mày lại, nhìn nàng nói:

- Vi Mặc, làm sao đột nhiên nhắc đến chuyện này? Là quan hệ đến chuyện Dương Bình Nhi hôm nay tới nhà? Hay là tiểu tử kia chủ động nói?

Tần nhị tiểu thư nói:

- Lúc trước tỷ phu ra ngoài viếng mồ mả, một đêm chưa về, Vi Mặc đã đề cập qua chuyện này cho phụ thân. Tỷ phu dù sao ở rể đến Tần gia chúng ta, lại để cho thi cốt mẫu thân hắn chôn ở hoang sơn dã lĩnh không quá phù hợp. Bên cạnh mộ tổ chúng ta có nhiều đất trống như vậy, cho mẫu thân tỷ phu một chỗ c*̃ng không có sao. Cha lúc ấy đồng ý, bất quá cuối cùng không được, hẳn là Nhị thúc bên kia từ chối. Mẫu thân, cho nên Vi Mặc hôm nay muốn xin người giúp một tay, đi nói lại cho phụ thân một tiếng.

Dừng một chút, nàng lại nói khẽ:

- Dù sao tỷ phu đã làm nhiều chuyện như vậy cho Tần gia chúng ta, chỉ là lần trước để âm mưu của Tống gia thất bại trên yến hội đón Trưởng công chúa, đã để cho Tần gia chúng ta phải làm chút gì cho mẫu thân hắn. Mẫu thân, người cứ nói đi?

Tống Như Nguyệt trầm mặc một chút, gật đầu nói:

- Chôn ở bên cạnh mộ tổ, ta tự nhiên không có ý kiến. Bất quá Tần gia hiện tại dù sao cũng là Nhị thúc ngươi làm chủ, coi như ta đối nói với phụ thân ngươi, phụ thân ngươi cũng không cách nào tự tiện quyết định. Đợi chút đi, chờ phụ thân ngươi đi thương lượng xong với bọn hắn lại nói.

Tần nhị tiểu thư nói khẽ:

- Mẫu thân, phải nhanh.

Tống Như Nguyệt nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, nói:

- Vi Mặc, phụ thân ngươi để cho ta tới hỏi ngươi, muốn đem chuyện này sớm nói một tiếng với mấy người Nhị thúc ngươi hay không?

Tần nhị tiểu thư giật mình:

- Chuyện gì?

Tống Như Nguyệt liếc mắt, tức giận nói:

- Còn có chuyện gì, không phải là chuyện giữa ngươi và tiểu tử kia. Phụ thân ngươi có ý là, đến lúc đó nếu như chúng ta đi kinh đô thì không dễ làm chuyện này, cho nên muốn giúp các ngươi làm thỏa đáng trước đi kinh đô. Đến lúc đó các ngươi thành thân, sau khi đi kinh đô thì người khác c*̃ng sẽ không lại nói cái gì. Phụ thân ngươi nghĩ sớm nói một tiếng với những người khác của Tần gia, để cho bọn hắn có chuẩn bị trong lòng, miễn cho đến lúc đó giật mình, đều không cách nào lý giải. Ngày đó phụ thân ngươi ở đại hội gia tộc, tuyên bố cho mọi người muốn lựa chọn vị hôn phu cho ngươi, thật ra đã gợi ý cho bọn hắn, mà lại nhắc nhở rất rõ ràng. Nhị thúc ngươi đoán chừng đã sớm đoán được, đoán chừng c*̃ng đã nói với mấy người Tứ thúc ngươi, nếu không phải không có khả năng đã lâu như vậy rồi mà không có ai đến tới cửa cầu hôn.

- Phụ thân ngươi hiện tại có ý là, muốn trực tiếp nói rõ cho bọn hắn ngươi muốn gả cho tiểu tử kia, để bọn hắn sớm có chuẩn bị trong lòng. Ngươi cứ nói đi?

Tần nhị tiểu thư có chút trầm mặc một hồi, nói:

- Mẫu thân, chờ một chút đi, ta... Ta còn không có nghĩ kỹ.

- Còn không có nghĩ kỹ?
 
Back
Top Bottom