Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 510



Lạc Diên Niên ở bên cạnh xen vào nói:

- Là Vương Chiếu sao?

Vương thị tươi cười nói:

- Đúng, lão gia, chính là Chiếu nhi.

Nàng nhìn về phía Lạc Diên Niên cùng Tống Như Nguyệt, cười nói:

- Chất nhi kia của ta là con trai trưởng Vương gia, tiền đồ rộng lớn, năm nay vừa đầy hai mươi hai tuổi, đã là cảnh giới Võ sư. Gần đây trong nhà cũng đều đang vì hôn sự của hắn phát sầu, hắn một lòng luyện võ, vẫn luôn không có tìm được lương duyên, trong nhà cưới hai phòng tiểu thiếp, vị trí chính thê thì một mực trống không. Ca ca ta lần trước gặp ta, nhờ ta hỗ trợ tìm khắp nơi trong Mạc Thành. Tống gia muội muội, ta hôm nay vừa thấy được Vi Mặc nhà các ngươi, trong lòng bỗng nhiên sáng suốt. Vi Mặc người cao xinh đẹp, lại là đệ nhất tài nữ Mạc Thành ta, còn là thiên kim Tần gia các ngươi, tin tưởng chất nhi kia của ta coi như có ánh mắt cao hơn, chờ hắn gặp nàng, ánh mắt và trái tim tuyệt đối không rời nổi đâu.

Lạc Ngọc ngồi ở bên cạnh, nghe mẫu thân nhà mình nói chuyện, khóe miệng có chút giật giật, trong lòng nói thầm: “Mẫu thân dùng chiêu này thật ác độc, để Vương Chiếu đi đồ sát Tần gia, lại thay Vương Chiếu cầu thân. Nếu như Tần gia thật đồng ý, vậy vị Tần nhị tiểu thư ôn nhu nhược nhược này quả thật đáng thương. Đoán chừng lấy tính cách của Vương Chiếu, rất tình nguyện tiếp nhận loại chuyện tốt này.”

- Không cần.

Tống Như Nguyệt trực tiếp từ chối, lạnh mặt nói:

- Vương phu nhân, ngươi vẫn tìm những người khác cho chất nhi ngươi đi. Vi Mặc nhà ta đã có người thích, chúng ta cũng đã chuẩn bị đính hôn cho nàng.

Lập tức lại nói:

- Người cũng không chênh lệch với chất nhi kia của ngươi, vô luận là tướng mạo hay là tài hoa, Vi Mặc nhà ta đều rất hài lòng.

- Ồ?

Trên mặt Vương thị lộ ra một tia nghi hoặc, hiếu kỳ nói:

- Tống gia muội muội nói là công tử nhà nào? Là ở Mạc Thành chúng ta sao?

Tống Như Nguyệt không để ý tới nàng, lại nói:

- Điểm quan trọng nhất là, người kia đồng ý ở rể. Thân thể Vi Mặc nhà ta không tốt, chúng ta không thể nào đem nàng gả đi. Người kia vì Vi Mặc nhà ta, nguyện ý từ bỏ hết thảy, chất nhi kia của ngươi nguyện ý?

Vương thị nhíu nhíu mày.

Chất nhi nhà nàng khẳng định sẽ không ở rể.

Mà nàng nói chuyện này, chỉ muốn đùa nghịch Tần gia một phen, nhìn sắc trời bên ngoài, hiện tại đoán chừng Chiếu nhi nhà nàng đã đến Tần phủ giết người phóng hỏa?

- Tống gia muội muội, vậy ta sớm chúc mừng các ngươi, chúc mừng Vi Mặc. Bất quá vị hiền tế kia của các ngươi đến cùng là công tử nhà nào, Tống gia muội muội không tiết lộ ra được à?

Vương thị ý cười đầy mặt nói, trong lòng âm thầm hừ lạnh, hiện tại đắc ý, chờ một lúc các ngươi khóc.

Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh cung kính của Vương Thành:

- Tam công tử, đều đang chờ đợi ngươi, mau vào đi thôi.

Khóe mắt Vương thị đột nhiên co quắp một chút, híp con ngươi, nhìn về phía cửa ra vào.

Ánh mắt của mọi người, đều nhìn về cửa ra vào.

Tần nhị tiểu thư rốt cục yên lòng, trên mặt lộ ra ý cười ôn nhu.

Lạc Ngọc ngồi ở bên cạnh Vương thị, trực tiếp đứng lên, ánh mắt sáng rực nhìn về phía bên ngoài.

Khi hắn nhìn thấy chỉ có một thân ảnh đi vào đình viện, trong mắt lập tức lộ ra vẻ thất vọng, ngồi xuống.

Nhưng rất nhanh, trong mắt của hắn lại lộ ra một tia vẻ ngờ vực.

- Tỷ phu...

Tần nhị tiểu thư đứng lên, một bộ váy trắng, mái tóc chập chờn, tư thái nhu uyển ưu mỹ, ở trước mắt bao người cười thản nhiên ra cửa nghênh đón.

Trong đại sảnh an tĩnh lại.

Lạc Thanh Chu một bộ nho bào sạch sẽ rộng lớn, cùng đi với Tần nhị tiểu thư vào cửa, lập tức cúi đầu chắp tay nói:

- Phụ thân đại nhân, Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Nhị công tử.

Thần sắc Lạc Diên Niên lãnh đạm mà nhìn hắn, không nói gì.

Vương thị híp híp con ngươi, thần sắc uy nghiêm mở miệng nói:

- Thanh Chu, lúc giữa trưa, Ngọc nhi đã đi thông báo ngươi, vì sao đêm nay ngươi còn tới muộn như vậy? Thành Quốc phủ ta là người giảng quy củ, ngươi thân là con thứ Thành Quốc phủ ta, thân là người ở rể Tần gia, tất cả mọi người tới, chỉ có ngươi còn lề mề ở phía sau, ngươi cảm thấy cái này đúng sao? Ngươi có phải nên cho mọi người chúng ta một lời giải thích?

Lạc Thanh Chu chắp tay cúi đầu, không nói gì.

Tần nhị tiểu thư tiến về phía trước một bước, đứng ở trước người hắn, nhìn Vương thị nói:

- Bá mẫu, Vi Mặc vừa rồi hình như đã giải thích với ngài. Thân thể tỷ phu có chút không thoải mái, cho nên hiện tại mới chạy tới. Mà tỷ phu hiện tại là người Tần gia chúng ta, phụ thân ta nếu như gật đầu, hắn mang họ Tần. Cho nên hắn hiện tại là khách nhân của Thành Quốc phủ các người, ngài thân là chủ nhân, ngài cảm thấy khách nhân vừa tới, ngài bắt đầu thần sắc nghiêm nghị răn dạy, có phải có sai lầm về giáo dưỡng hay không?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 511



Trong đại sảnh, lập tức yên lặng lại.

Ai cũng không có lại nghĩ tới, vị Tần gia nhị tiểu thư ôn nhu nhược nhược này lại sẽ bảo vệ người ở rể này như thế, mà còn nói không lưu tình chút nào.

Khóe mắt Vương thị co quắp mấy lần, trên mặt miễn cưỡng gạt ra mỉm cười:

- Vi Mặc, ta không phải đang răn dạy hắn. Ta chỉ muốn để hắn biết, chúng ta là người quý tộc, phải tuân thủ quy củ. Trưởng bối đều tới, hắn một người vãn bối, há có thể là người đến cuối c*̀ng? Mẫu thân hắn đã mất, không có người dạy hắn nhắc nhở hắn, ta thân là đại nương của hắn, tự nhiên muốn dạy bảo hắn, miễn cho đến lúc đó hắn ra ngoài làm khách, ném mặt người Thành Quốc phủ, ném mặt người Tần phủ các ngươi.

Tống Như Nguyệt đột nhiên cười lạnh phản bác:

- Vương phu nhân giống như nghe không hiểu lời Vi Mặc nhà ta. Vi Mặc nhà ta vừa mới nói, Thanh Chu hiện tại là người Tần gia ta, muốn giáo dục và răn dạy, cũng là Tần gia ta giáo dục răn dạy, coi như hắn ra ngoài mất mặt, cũng là ném mặt người Tần gia chúng ta, giống như không có quan hệ với các ngươi nha?

Nụ cười trên mặt Vương thị lập tức biến mất, trong lòng tức giận, trầm giọng nói:

- Tống gia muội muội, hắn dù sao cũng là hài tử của lão gia nhà ta, là con thứ Thành Quốc phủ ta, sao lại không có quan hệ gì với chúng ta? Ta giáo dục hắn răn dạy hắn, là thiên kinh địa nghĩa. Hiện tại ta để hắn quỳ xuống dập đầu mấy cái cho chúng ta, cũng là nên. Ngươi có thể hỏi hắn một chút, hắn dám nhiều lời một chữ sao?

Tống Như Nguyệt lập tức cười nhạo một tiếng, đang muốn mỉa mai, đột nhiên nghe được nữ nhi nhà mình nói:

- Bá mẫu, ngài nói tỷ phu của ta là con thứ Thành Quốc phủ các ngươi, là hài tử của Lạc thúc thúc, ngài có chứng cứ sao?

Vừa nghe lời này, mọi người đều sững sờ, ánh mắt đều nhìn về phía nàng.

Nàng lại nói:

- Bá mẫu, nếu như ngươi có chứng cớ, có thể lấy ra, để Vi Mặc nhìn một chút không?

Gương mặt Vương thị không thay đổi nhìn nàng, không nói gì.

Thiếu nữ nhìn qua yếu đuối thế mà thần sắc trên mặt bỗng nhiên trở nên băng lãnh:

- Nếu như bá mẫu không có chứng cớ, vậy tỷ phu nhà ta có khả năng cũng không phải là con thứ Thành Quốc phủ các ngươi. Cho nên, ngươi c*̃ng không có tư cách lại răn dạy hắn, về sau các ngươi c*̃ng không có tư cách lại hô là phải đến, vung tay liền đi đối với hắn, càng không có tư cách coi hắn là hạ nhân mà đối đãi.

- Coi như ngươi có chứng cứ chứng minh, thật sự hắn là con thứ Thành Quốc phủ các người, thì tính sao? Hắn hiện tại là người Tần gia chúng ta, Tần gia chúng ta mặc dù suy sụp, nhưng cũng không phải một vị phụ nhân như ngươi có thể khi dễ. Cha ta cũng đã nói, về sau trong phủ chúng ta, tỷ phu của ta là đương gia. Ngươi là một phụ nhân Thành Quốc phủ, ngay cả cáo mệnh phu nhân đều không phải, bây giờ lại nói muốn răn dạy giáo huấn gia chủ Tần gia chúng ta, còn to tiếng không biết thẹn nói muốn để hắn quỳ xuống dập đầu với ngươi. Vương phu nhân, cho dù Vương gia chủ các ngươi cũng không dám khẩu xuất cuồng ngôn, không coi ai ra gì như thế?

- Ngươi bây giờ có thể ở trước mặt Lạc đại nhân nhà ngươi hỏi một chút, hắn dám nói lời như vậy ở trước mặt cha ta sao?

- Nếu không, ta để cho ta cha, tam đẳng bá tước chỉ quỳ Thánh thượng, quỳ xuống dập đầu mấy cái cho Vương phu nhân ngài? Ngươi cảm thấy như thế nào?

Tần nhị tiểu thư bảo hộ ở phía trước tỷ phu nhà mình, giờ này khắc này, thân thể nhìn vẫn như cũ ôn nhu nhược nhược, nhưng miệng nói và biểu hiện ra khí thế lại làm cho toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ, không khí vì đó trì trệ.

Sắc mặt Vương thị lúc thì xanh, lúc thì trắng, hai tay trong tay áo khẽ run, ngực có chút phập phồng, khóe mắt nhảy lên không ngớt.

- Ta tới dập đầu cho ngươi đi.

Đúng vào lúc này, Tống Như Nguyệt đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Vương thị, lạnh mặt nói:

- Thanh Chu là gia chủ Tần phủ chúng ta, khẳng định không thể dập đầu cho ngươi. Ta chỉ là phụ nhân nho nhỏ của Tần phủ, địa vị ngang ngươi, ta tới dập đầu cho ngươi, thiên kinh địa nghĩa, ngươi hẳn là dám tiếp nhận chứ?

Nói xong, hai đầu gối khẽ cong, làm bộ phải quỳ xuống.

Vương thị biến sắc, cuống quít đứng lên từ trên chỗ ngồi, đưa tay đi đỡ.

Lạc Diên Niên c*̃ng lập tức đứng lên từ trên ghế nói:

- Tần phu nhân, không thể!

Khóe miệng Lạc Ngọc bên cạnh c*̃ng giật một cái.

Những nha hoàn cùng người hầu Thành Quốc phủ đều bị thao tác của vị Tần phu nhân này kinh hãi nghẹn họng nhìn trân trối.

Tống Như Nguyệt chỉ cong cong đầu gối, căn bản không có quỳ xuống, c*̃ng không có nghĩ qua phải quỳ.

Hai tay Vương thị vịn cánh tay của nàng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, tiếng nói cũng hơi run rẩy lên:

- Tống gia muội muội, không thể... Ăn cơm đi.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 512



Sắc mặt Lạc Diên Niên biến đổi, cũng nói:

- Ăn cơm đi.

Về phần răn dạy người nào đó, không còn có người dám nhắc tới.

Trong đại sảnh, an tĩnh quỷ dị.

Tống Như Nguyệt lạnh mặt trở lại chỗ ngồi, lúc đi qua trước người người nào đó, nhìn hắn nói:

- Còn đứng ngốc ở chỗ này làm gì? Ngồi xuống ăn cơm, ngồi bên cạnh ta, ta xem ai còn dám làm khó dễ ngươi!

- Tỷ phu, đến, ngồi chỗ Vi Mặc.

Tần nhị tiểu thư không e dè, trực tiếp lôi kéo tay Lạc Thanh Chu, để hắn ngồi ở cạnh vị trí của mình.

Mẹ con hai người một trái một phải, bảo hộ hắn ở giữa.

Lạc Ngọc ở đối diện nhìn thấy hai người nắm tay cùng một chỗ, con ngươi lập tức co rụt lại, mí mắt nhảy lên mấy lần, tựa hồ lúc này mới phản ứng được cái gì, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc và biểu tình quái dị.

Lạc Diên Niên cùng Vương thị nghe thế, nhìn lại Tần gia nhị tiểu thư duy trì thái độ mềm mại đối với hắn, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.

Đợi mấy người đều ngồi xuống, lại trầm mặc chỉ chốc lát về sau, Lạc Diên Niên “Khụ khụ” một tiếng, mở miệng nói:

- Văn Chính huynh, không biết tối nay ngươi có chuyện gì muốn tuyên bố?

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Tần Văn Chính một mặt uy nghiêm.

Tần Văn Chính bưng chén rượu lên, nhấp một miếng, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc:

- Không có, ta có chuyện gì muốn tuyên bố? Không phải các ngươi mời chúng ta tới ăn cơm sao? Các ngươi không có chuyện gì muốn tuyên bố?

Lạc Diên Niên trầm mặc một chút, đành phải hỏi:

- Thanh Chu và lệnh thiên kim, là xảy ra chuyện gì?

Tần Văn Chính nghe vậy sửng sốt một chút, một mặt kỳ quái nói:

- Cái gì chuyện gì xảy ra? Diên Niên huynh, có chuyện cứ việc nói thẳng, ta không hiểu rõ ý ngươi.

Lạc Diên Niên bưng ấm rượu, tự mình giúp hắn rót đầy rượu, không còn quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi:

- Văn Chính huynh, Thanh Chu không phải thành thân cùng Khiêm Gia sao? Đêm nay tại sao hắn không có mang Khiêm Gia đến? Hắn hiện tại lại ở gần với Nhị thiên kim của nhà các ngươi, là quan hệ như thế nào?

Tần Văn Chính bưng chén rượu lên, một mặt lạnh nhạt nói:

- Thân thể Khiêm Gia đêm nay không thoải mái, cho nên không có tới, vừa rồi không phải ta đã nói rồi sao? Về phần Thanh Chu và Vi Mặc, quan hệ này còn không rõ ràng, cái này còn phải hỏi?

Lạc Diên Niên nhíu mày, lại nhìn đôi nam nữ một chút, nhịn không được nói:

- Văn Chính huynh, có thể nói rõ một chút quan hệ của bọn hắn hay không?

Tần Văn Chính bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, nhìn hắn nói:

- Tỷ phu và cô em vợ, cái này vẫn chưa rõ?

Lạc Diên Niên nghe vậy giật mình, trầm mặc.

Vương thị nghiêm mặt, quay đầu, nhìn Dương thị đứng hầu bên cạnh một chút.

Dương Bình Nhi lập tức đi đến sau lưng Lạc Thanh Chu, cười rạng rỡ nói:

- Thanh Chu, ngươi bây giờ lợi hại như vậy à? Đều sắp trở thành gia chủ Tần phủ rồi? Còn có việc vui gì muốn nói cho Nhị nương biết không? Ngươi và Vi Mặc có phải hay không... Ha ha, nhìn quan hệ của các ngươi, cũng không giống như quan hệ giữa tỷ phu và cô em vợ nha. Chúng ta đều là người một nhà, nếu có việc vui, ngàn vạn không thể che giấu, nói ra để tất cả mọi người cao hứng một chút.

Lạc Thanh Chu không nói gì.

Hắn không biết trả lời như thế nào.

Hắn có thể cảm giác được một cách rõ ràng ánh mắt nhạc mẫu đại nhân bên cạnh như mang đao, bàn tay đặt ở dưới cách đùi hắn không đến ba tấc, móng tay rất nhọn, nhìn qua tựa hồ như muốn bóp hắn.

Hắn cảm giác có chút sợ.

Tần nhị tiểu thư ngồi ở bên cạnh, thần thái thong dong, giúp hắn trả lời:

- Nhị phu nhân, ta và tỷ phu hoàn toàn không phải quan hệ cô em vợ và tỷ phu bình thường.

Vừa nghe lời này, trong đại sảnh lần nữa yên lặng lại, ánh mắt đều nhìn về nàng.

Dương thị tươi cười nói:

- Ồ? Vi Mặc, vậy ngươi và Thanh Chu còn có quan hệ gì?

Khóe miệng Tần nhị tiểu thư hơi nhếch:

- Bằng hữu, tri kỷ, ca ca muội muội, sư phụ đệ tử các loại quan hệ. Tỷ phu tài hoa hơn người, trợ giúp ta rất nhiều, ta xem hắn là tỷ phu, xem như tri kỷ bằng hữu, cũng là làm ca ca lão sư các loại, quan hệ của chúng ta không như tỷ phu và cô em vợ bình thường có thể so sánh.

Dương thị: - ...

Những người khác đều trầm mặc.

Dương thị nhìn ánh mắt Đại phu nhân âm lãnh một chút, đành phải lần nữa mặt dạn mày dày hỏi:

- Vi Mặc, cái kia... Ngươi nhìn ngươi, cô em vợ sao có thể tùy tiện nắm tay tỷ phu chứ. Còn có, mẫu thân ngươi vừa rồi không phải đã nói, ngươi đã có người trong lòng sao? Người trong lòng kia là...

Lần này, Tần nhị tiểu thư không tiếp tục cố ý câu giờ, mỉm cười, cầm tay thiếu niên bên cạnh, ôn nhu nói:

- Người Vi Mặc yêu, không phải là tỷ phu sao? Quan hệ này không rõ ràng rồi à, cái này còn phải hỏi?

Đám người Thành Quốc phủ: - ...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 513



Đặc biệt những nha hoàn hạ nhân, mấy người trước kia thường xuyên khi dễ Tiểu Điệp, đám nha hoàn như Tiểu Hà một mực không coi hắn ra gì lúc trước đều bị tin tức này kinh hãi trợn mắt hốc mồm.

Vốn cho rằng hắn đi ở rể, sẽ nhận hết khuất nhục, sẽ bị trên dưới Tần phủ xem như nô lệ mà đối đãi, người ở rể nhà khác đều là dạng này, nhưng bây giờ chuyện gì xảy ra?

Thiếu niên này vậy mà lắc mình biến hoá, biến thành gia chủ Tần phủ, ngay cả Tần gia nhị tiểu thư đều thích hắn.

Đương nhiên, càng thêm kinh ngạc và đứng ngồi không yên chính là Lạc Ngọc.

Hắn ngốc trệ một lát, rốt cục nhịn không được mở miệng nói:

- Thanh Chu, ngươi và Tần nhị tiểu thư như vậy, ngươi làm sao xứng đáng với... Thê tử của ngươi?

Lạc Thanh Chu không có trả lời.

Tần nhị tiểu thư bên cạnh nắm tay của hắn, sắc mặt lạnh lùng, lần nữa thay hắn đáp:

- Chuyện này là được tỷ tỷ của ta đồng ý, Vi Mặc thích tỷ phu, ở cùng tỷ phu và tỷ tỷ của ta, cũng không mâu thuẫn gì nha? Nhị công tử, cho dù ta và tỷ tỷ ta cùng một chỗ hầu hạ tỷ phu, giống như c*̃ng không có quan hệ gì với ngươi?

Lạc Ngọc: - ...

Vương thị ngồi ở bên cạnh, sắc mặt âm trầm, nắm tay dưới bàn nắm chặt đang run nhè nhẹ.

Sắc mặt Lạc Ngọc trở nên khó coi, bắp thịt trên mặt run rẩy không ngừng, muốn miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, duy trì tôn nghiêm cùng cao ngạo sau cùng, làm thế nào c*̃ng nặn không ra, trong đầu trống rỗng, một mực quanh quẩn câu nói kia của nàng.

- Ta và ta tỷ tỷ... Cùng một chỗ hầu hạ tỷ phu... Cùng một chỗ hầu hạ tỷ phu...

- Ăn cơm đi.

Ánh mắt Lạc Diên Niên đầy phức tạp, tiếp tục rót rượu cho Tần Văn Chính.

Vương thị cầm tay nhi tử đang run rẩy, trong mắt lóe lên một vẻ âm lệ, sắc mặt âm trầm nói:

- Miệng lưỡi Tần nhị tiểu thư thật tốt, khó trách được vinh danh là Mạc Thành đệ nhất tài nữ. Bất quá Ngọc nhi nhà ta chỉ là quan tâm đệ đệ mình, thuận miệng hỏi hắn một câu mà thôi, Tần nhị tiểu thư không cần thiết bày ra thái độ như vậy?

Tần Vi Mặc cười nhạt một tiếng:

- Bá mẫu, đối với thái độ lúc trước các ngươi hối hôn, thái độ hiện tại của Vi Mặc đã rất khá.

Vừa nghe lời này, trong đại sảnh lại lâm vào một trận yên tĩnh.

Khóe miệng Vương thị lộ ra một tia cười lạnh:

- Tần nhị tiểu thư, bây giờ nhìn lại, ngươi hẳn là rất hài lòng người ở rể này của Thành Quốc phủ chúng ta chứ nhỉ?

Tần Vi Mặc không thèm để nàng mỉa mai, mặt tươi cười nói:

- Đương nhiên hài lòng, cám ơn bá mẫu nhường tỷ phu cho bọn ta. Còn con thứ người ở rể gì đó mà bá mẫu nói, Tần gia chúng ta không có người sẽ quan tâm thân phận này, ta và tỷ tỷ càng sẽ không quan tâm. Chỉ hi vọng đến lúc đó bá mẫu cùng Lạc bá bá không nên hối hận mới đúng.

Vương thị nghe vậy hừ lạnh một tiếng, vốn muốn lại mỉa mai vài câu, bất quá suy nghĩ thân phận của mình, đành phải nhịn xuống.

- Văn Chính huynh, ta mời ngươi một chén.

Lạc Diên Niên bưng chén rượu lên.

Tần Văn Chính cùng hắn đụng chén, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó đột nhiên nói:

- Đúng rồi Diên Niên huynh, ta hôm nay tới đây, còn có một việc làm phiền ngươi.

Lạc Diên Niên đặt chén rượu xuống, cười nói:

- Văn Chính huynh cứ việc phân phó.

Tần Văn Chính chỉ chỉ người nào đó bị vợ mình và khuê nữ bảo hộ ở giữa nói:

- Thanh Chu sang năm tham gia thi Hương, cần bằng chứng hắn xuất sinh, cùng văn bản nói tả rõ và con dấu của Diên Niên huynh, chứng minh hắn là người Đại Viêm Mạc Thành ta, là người Thành Quốc phủ ngươi. Thanh Chu đã ở rể đến nhà chúng ta, có chút thông tin còn cần sửa đổi một chút, hi vọng Diên Niên huynh đêm nay giao mấy thứ đó cho ta, giao cho ta đảm bảo. Đây không có vấn đề gì chứ?

Lạc Diên Niên trầm mặc một chút, bưng ấm rượu lên, hắn rót đầy rượu, cười nói:

- Không có vấn đề, nên như thế.

Vừa nghe lời này, mọi người Tần gia nhất thời yên lòng.

Lạc Diên Niên bưng chén rượu lên cười nói:

- Văn Chính huynh, thân phận văn thư và con dấu ta đều đã chuẩn bị xong, Thanh Chu đã đi qua ở rể, những thứ này xác thực muốn giao cho Văn Chính huynh đảm bảo. Văn Chính huynh nếu như muốn giúp hắn sửa họ đổi tên, vậy mau chóng đi làm, đừng đến lúc đó chậm trễ khảo thí. Nếu như còn cần chuyện khác, nhanh chóng đến Thành Quốc phủ tìm ta là được.

Nói rồi trực tiếp rút ra một phong thư từ tay áo, đưa tới trước mặt hắn.

Tần Văn Chính vội vàng tiếp trong tay, rút ra văn thư từ trong phong thư, mở ra cẩn thận nhìn một lần mỗi chữ mỗi câu, lại liếc mắt nhìn con dấu Thành Quốc phủ, lúc này mới một lần nữa cẩn thận gấp lại, bỏ vào trong phong thư.

Lập tức, hắn để phong thư vào trong ngực mình, sau đó chắp tay nói:

- Đa tạ Diên Niên huynh, bất quá tựa hồ còn thiếu một thứ. Đò là bằng chứng xuất sinh trong thôn, nên đưa luôn cho ta? Đến lúc đó thi Hương báo danh, không có nó không thể được.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 514



Lạc Diên Niên sững sờ một chút, nói:

- Bằng chứng xuất sinh trong thôn?

Lập tức, hắn nhìn về phía Vương thị, nói:

- Có vật kia?

Trong lòng Tần Văn Chính lập tức trầm xuống.

Trong mắt Vương thị chợt lóe sáng, mặt không thay đổi nói:

- Lão gia, giống như không có.

Vừa nghe lời này, sắc mặt của mọi người Tần gia lập tức thay đổi.

Trên mặt Vương thị lộ ra mỉm cười, nhìn về phía Tần Văn Chính nói:

- Tần đại nhân, bằng chứng xuất sinh, chắc hẳn là trong tay mẫu thân Thanh Chu, không biết nàng để quên ở trong thôn, hay ném ở nơi nào đó, sau khi vào phủ cũng không có giao cho chúng ta. Chúng ta nơi này xác thực không có.

Lạc Thanh Chu một mực trầm mặc đột nhiên nhìn nàng mở miệng nói:

- Đại phu nhân, trước khi mẫu thân lâm chung có nói với ta, vật kia bị ngươi cầm đi.

Vương thị híp híp con ngươi, nhìn về phía hắn nói:

- Thanh Chu, trước khi mẫu thân ngươi lâm chung mê man, có khả năng nhớ lầm? Nàng làm sao có thể giao cho ta giữ vật kia? Nàng biết được ngươi khắc khổ đọc sách, về sau sẽ khảo thí khoa cử, vật kia tương liên với vận mệnh của nàng, khẳng định là đảm bảo ở sát người. Lúc trước sau khi nàng qua đời, ngươi không có tìm ở trên người nàng sao?

Lạc Thanh Chu nhìn nàng, không nói gì thêm.

Tần nhị tiểu thư ngồi ở bên cạnh lại đưa tay nhẹ nhàng cầm tay của hắn, nhẹ giọng an ủi:

- Tỷ phu, không có chuyện gì, chúng ta ngày mai lại đi trong thôn bổ sung một chút là được. Chỉ cần trong thôn có người nhận biết ngươi...

Nói đến đây, nàng đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía phụ nhân đối diện.

Khóe miệng Vương thị lộ ra một nụ cười lạnh như có như không:

- Đúng, ngày mai lại đi trong thôn bổ sung một tấm, rất đơn giản. Chỉ cần có người nhận biết ngươi, đến gặp thôn trưởng hoặc người cao tuổi trong thôn xin chữ ký hoặc dấu tay của bọn hắn là được rồi.

Tần nhị tiểu thư nhìn ánh mắt của nàng, tay trong tay áo không khỏi run rẩy một chút, sắc mặt đột nhiên trở nên càng thêm tái nhợt.

Sắc mặt Tần Văn Chính tái xanh.

Sắc mặt Tống Như Nguyệt âm trầm, tức giận đến có chút phát run, tựa hồ muốn trở mặt mắng to, lại sợ gây chuyện ra càng thêm không thể vãn hồi.

Bầu không khí trên bàn lập tức trở nên yên tĩnh đến đè nén.

Không có người lại nói tiếp.

Ngay cả Lạc Diên Niên cũng chỉ cúi đầu yên lặng uống rượu.

Nhị phu nhân Dương thị tựa hồ muốn nói vài câu đùa vui, nhìn một chút sắc mặt Vương thị, lại câm như hến.

Vương thị cúi đầu ăn đồ ăn, thần sắc trên mặt bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng, còn cười nói:

- Dùng bữa, dùng bữa, mọi người mau ăn đồ ăn đi.

Lạc Ngọc ngồi ở bên cạnh nàng giống như xả được cơn giận trong lòng, bưng ly rượu lên nói:

- Thanh Chu, đến, nhị ca kính ngươi một chén, chúc ngươi sang năm khoa cử cao trung!

Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân ồn ào.

Lập tức, Vương Thành vội vàng bước vào, trên mặt mang theo một tia kinh hoảng, cung kính bẩm báo nói:

- Lão gia, Hạ Thiền cô nương đến.

Lạc Diên Niên nhướng mày, không nói gì.

Vương thị đột nhiên cười lạnh nói:

- Hạ Thiền cô nương là hộ vệ Tần phủ, tiến đến thì thế nào? Để cho nàng vào đi, chẳng lẽ nàng còn làm ra việc giống như trước kia, tùy tiện động thủ giết người?

Vương Thành ngẩng đầu nhìn về phía nàng, sắc mặt trắng bệch, âm thanh phát run nói:

- Phu nhân, trong tay nàng mang theo một cái bao tải, trong bao bố vừa mới lăn ra một cái đầu người đẫm máu, đầu người kia tựa như là... Là...

Mí mắt Vương thị lập tức nhảy một cái, trầm giọng nói:

- Là của ai?

Sắc mặt Vương Thành trắng bệch, bờ môi run rẩy, không dám nói.

Sắc mặt Lạc Diên Niên đột nhiên âm trầm quát lạnh:

- Có cái gì không thể nói? Nói, là đầu của người nào? Nếu có người nào trong Thành Quốc phủ chúng ta hôm nay lại uổng mạng, lão phu tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ.

Hai chân Vương Thành mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, cúi đầu run giọng nói:

- Lão gia, phu nhân, cái đầu người kia bị... Bị thiêu hủy một chút, bất quá... Bất quá nô tài nhìn, giống như là... Giống như là đầu người của biểu công tử...

Vương thị nghe vậy ngẩn ngơ:

- Biểu... Biểu công tử? Biểu công tử nào?

Nói xong, thân thể nàng đột nhiên chấn động, sắc mặt trắng bệch đứng lên, bờ môi run rẩy, gương mặt trở nên có chút dữ tợn, run giọng nói:

- Nói! Cái nào... Biểu công tử nào? Mau nói!

Âm thanh đột nhiên trở nên sắc nhọn.

Lạc Ngọc bên cạnh cũng trong lòng run lên, đứng lên.

Trong đại sảnh, hoàn toàn tĩnh mịch.

Toàn thân Vương Thành run rẩy lấy đầu đụng đất, run giọng nói:

- Phu nhân, là... Là... Vương Chiếu công tử... Đầu của Vương Chiếu công tử.

- Ông ——

Cái tên này vừa ra khỏi miệng, trong đầu Vương thị lập tức ông một tiếng, trong nháy mắt trống rỗng.

Thân thể lập tức đột nhiên mềm nhũn, ngã xuống.

- Mẫu thân!

Lạc Ngọc cuống quít đỡ nàng.

Trong đại sảnh, hoàn toàn tĩnh mịch.

- Ầm!
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 515



Lạc Diên Niên đột nhiên vỗ bàn một cái, đứng lên, mặt mũi tràn đầy tức giận quát:

- Khinh người quá đáng! Văn Chính huynh, hôm nay ngươi nếu không cho ta lời giải thích, Thành Quốc phủ ta và Vương gia tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ.

Tần Văn Chính nghe được tin tức này, cũng có chút mộng.

Vương Chiếu? Hắn tự nhiên nghe nói qua.

Tử đệ có chút bản lĩnh tứ đại gia tộc Mạc Thành, hắn đều biết.

Huống chi Vương Chiếu kia không chỉ có chút bản sự.

Tuổi còn trẻ, đã đột phá cảnh giới Võ sư, nghe nói qua năm sẽ đi kinh đô, tiền đồ bất khả hạn lượng (rộng mở, không giới hạn).

Hạ Thiền làm sao giết hắn?

Đây chính là con trai trưởng Vương gia coi trọng nhất.

Tống Như Nguyệt c*̃ng cảm thấy kinh hãi.

Lúc này, Tần Vi Mặc đột nhiên đứng dậy, quay sang nhìn thân ảnh băng lãnh trong viện bên ngoài, nhẹ giọng hô:

- Hạ Thiền, vào đi. Ta không sao, không cần sợ hãi.

Lạc Thanh Chu cầm tay của nàng, c*̃ng đứng lên nói:

- Hạ Thiền, tiến đến.

Thân ảnh trong viện lúc này mới một tay cầm kiếm, một tay kéo lấy bao tải, từ bên ngoài đi vào.

Bao tải kia đã sớm bị máu tươi thẩm thấu, kéo một đường máu tươi trên mặt đất.

Hộ vệ Thành Quốc phủ đều không dám đến gần.

Hạ nhân cùng nha hoàn bên cạnh đều quá sợ hãi, che miệng, thối lui ra xa xa.

Hạ Thiền vào phòng, dừng ở cửa ra vào, trong tay nắm lấy bao tải, hai con ngươi lạnh như băng nhìn về phía người trong phòng.

Sắc mặt Vương thị trắng bệch đứng thẳng người, ánh mắt nhìn về phía bao tải đã bị máu tươi nhiễm đỏ, gương mặt trở nên dữ tợn, cắn răng nghiến lợi nói:

- Lão gia, ngươi phải làm chủ cho Chiếu nhi.

Lạc Diên Niên lập tức gầm thét một tiếng:

- Người đâu!

Phủ hộ Thành Quốc vệ lập tức từ bên ngoài vọt tới cửa ra vào, mấy tên hộ vệ đứng tại cửa ra vào Tần phủ c*̃ng lập tức rút ra vũ khí trong tay, giằng co với thiếu nữ.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Mặt mũi Lạc Diên Niên tràn đầy âm trầm nói:

- Văn Chính huynh, ngươi đây rốt cuộc là đến dự tiệc, hay là đến Thành Quốc phủ ta giết người?

Tần Văn Chính cau mày, trầm mặc không nói gì.

Hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Lúc này, Tần nhị tiểu thư đột nhiên mở miệng nói:

- Lạc bá bá, ngài làm sao biết, Hạ Thiền giết người chính là người Thành Quốc phủ ngươi?

Vừa nghe lời này, Vương thị lập tức cắn răng giọng the thé nói:

- Kia là chất nhi của ta.

Tần nhị tiểu thư thản nhiên nói:

- Hạ Thiền, đổ hết đồ bên trong ra cho tất cả mọi người nhìn.

Hạ Thiền đang chuẩn bị đổ ngược bao tải lại dừng, do dự một chút, đưa mắt nhìn Lạc Thanh Chu một chút.

Lạc Thanh Chu vậy mà trong nháy mắt xem hiểu suy nghĩ trong lòng nàng, an ủi:

- Không sao đâu, nhị tiểu thư sẽ không sợ.

- Soạt!

Hạ Thiền không nói gì, trực tiếp đổ ra toàn bộ đầu người từ trong bao bố.

Tám cái đầu người đẫm máu, nhanh như chớp nhấp nhô trên sàn nhà.

Bởi vì đều là võ giả, lực phòng hộ của da thịt cực mạnh, mặc dù xông ra từ trong biển lửa, nhưng đều trước che lại mặt và con mắt, cho nên bỏng trên mặt cũng không quá nghiêm trọng, vẫn như cũ có thể nhận ra khuôn mặt của mỗi người.

Trong đó ba người là bị g**t ch*t ngoài phòng, gương mặt và tóc bảo tồn hoàn hảo hơn.

Năm người khác thì toàn bộ không có tóc, gương mặt nhìn qua thống khổ tuyệt vọng, trừng to mắt, cực kì dữ tợn.

Tám cái đầu người vừa xuống đất, bọn nha hoàn trong đại sảnh liền bị hù nghẹn ngào gào lên.

Có nha hoàn trực tiếp bị dọa ngất.

Thật là đáng sợ!

Tám cái đầu người đẫm máu, gương mặt đều dữ tợn đáng sợ, giống như ác quỷ.

Vương thị liếc một chút đã nhận ra một cái đầu người không có tóc trong đó, da đầu của cái đầu kia đã bị đốt cháy khét, mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng, vẻ mặt thống khổ, rõ ràng lúc chạng vạng tối, hắn vẫn nhảy nhót tưng bừng, còn nói chuyện ở bên tai nàng.

Nàng lập tức “A” một tiếng nghẹn ngào khóc lớn:

- Lão gia! Lão gia! Là Chiếu nhi! Là Chiếu nhi của chúng ta! Ngươi bảo ta làm sao bàn giao cho huynh trưởng của ta! g**t ch*t tiểu tiện nhân này! Giết tên hung thủ giết người này! Báo thù cho Chiếu nhi nhà ta.

- Im ngay!

Lạc Diên Niên đột nhiên gầm thét một tiếng, gương mặt trở nên có chút vặn vẹo, cắn răng quát:

- Ngươi im miệng cho ta! Mặt đều bị đốt thành như vậy, ngươi thế nào nhận ra, làm sao có thể là Chiếu nhi.

Vương thị há to miệng, còn muốn nói nữa, đột nhiên phát hiện sắc mặt của Lạc Diên Niên có chút không đúng, sửng sốt một chút, nhìn về phía mấy cái đầu người khác.

Lúc này, Tần Văn Chính đột nhiên cười lạnh nói:

- Diên Niên huynh, ngươi xác định, trong số đầu người kia có chất nhi Vương Chiếu của các ngươi sao?

Sắc mặt Lạc Diên Niên trở nên khó coi, lập tức chắp tay nói:

- Thật có lỗi, Văn Chính huynh, Vương quản gia và nội vệ đều nhận lầm, bên trong cũng không có Vương Chiếu.

Tần Văn Chính đi đến trước tám cái đầu người, dùng chân đá đá một cái trong đó, nói:

- Tống Phong, Tống gia nhị gia.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 516



Lập tức lại đá đá một cái đầu người khác, nói:

- Tống Quan, đường ca Tống Phủ.

Sau đó lại đá đá đầu người thứ ba, nói:

- Tam nhi tử của Tống Phủ.

Hắn lúc này mới ngừng lại, nhìn đầu của những người khác, nói:

- Đều là nghịch tặc Tống gia, nội thành ngoại thành khắp nơi đều là chân dung của bọn họ, Diên Niên huynh, ngươi hẳn là đều biết?

Sắc mặt Lạc Diên Niên trắng bệch, trầm giọng nói:

- Tự nhiên là nhận biết.

Tần Văn Chính đột nhiên lại đi đến trước mặt một cái đầu người trong đó, ngừng lại, giơ chân lên đạp xuống, sau đó nhìn về phía hắn hỏi:

- Cái này thì sao? Nhìn giống như không phải người của Tống gia? Diên Niên huynh quen biết không?

Lạc Diên Niên nói:

- Không biết.

Tần Văn Chính cười cười, vừa nhìn về phía Vương thị:

- Vương phu nhân, ngươi biết không?

Vương thị nhìn đầu người đẫm máu bị hắn giẫm dưới chân chà đạp, toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, run giọng nói:

- Không... Ta không biết... Ta, ta vừa rồi nhận lầm...

Trong mắt nàng tràn đầy nước mắt, bờ môi run rẩy, cơ hồ lại muốn té xỉu.

Tần Văn Chính cười nói:

- Phu nhân đừng sợ, đây đều là phạm nhân phạm vào tội mưu phản, g**t ch*t có thưởng. Hôm nay chúng ta tới dự tiệc, c*̃ng không có mang quà tặng gì, không bằng tặng đầu của những người này cho các ngươi xem như quà tặng, phu nhân cảm thấy có thể chứ?

Toàn thân Vương thị run rẩy, miệng không thể nói, nhìn về phía lão gia nhà mình.

Da thịt trên mặt Lạc Diên Niên co quắp mấy lần, ánh mắt lại liếc nhìn thiếu nữ cầm kiếm đứng bên ngoài, chắp tay nói:

- Đa tạ Văn Chính huynh.

Tần Văn Chính khoát tay cười nói:

- Không cần khách khí. Bất quá Diên Niên huynh, vẫn phải làm phiền ngươi trở về phòng đi tìm một chút về bằng chứng xuất sinh của Thanh Chu, nói không chừng lại đột nhiên tìm được, ngươi cảm thấy thế nào?

Lạc Diên Niên trầm mặc một chút, quay đầu nhìn Vương thị nói:

- Ngươi mang người đi tìm một chút, đều cẩn thận tìm một lần trong phủ.

Sắc mặt Vương thị trắng bệch, mười ngón trong tay áo nắm chặt, đầu ngón tay sắc bén đâm vào trong thịt, cúi đầu xuống, cắn răng nói:

- Vâng, lão gia.

Lạc Ngọc vịn nàng rời đi, lúc gần đi, lại nhìn đạo thân ảnh kia và thiếu nữ ôn nhu bên cạnh hắn một chút, khóe mắt nhảy lên không ngớt.

Trong đại sảnh lâm vào trầm mặc thật lâu.

Không bao lâu, Lạc Ngọc đi ra một mình, đi đến trước mặt Lạc Diên Niên, cung kính đưa lên một trang giấy ố vàng, nói:

- Phụ thân, tìm được trong phòng mà mẫu thân Thanh Chu đã từng ở lại.

Lạc Diên Niên tiếp vào trong tay, mở ra nhìn thoáng qua, đi tới trước mặt Tần Văn Chính, đưa tới, nói:

- Văn Chính huynh, vật này giao cho ngươi. Từ hôm nay trở đi, hắn chính là người Tần phủ các ngươi, về sau không còn quan hệ gì với Thành Quốc phủ chúng ta.

Giờ này khắc này, mặt mũi hai nhà đã triệt để xé rách, rốt cuộc không cần lá mặt lá trái (giả bộ) xã giao.

Tần Văn Chính tiếp trong tay, nghiêm túc nhìn mấy lần, lạnh mặt nói:

- Vốn nên như vậy.

Lập tức vừa cười nói:

- Bất quá Diên Niên huynh, ta vẫn còn muốn cảm ơn ngươi. Cảm ơn ngươi đưa một con rể tốt như thế cho ta, cảm ơn ngươi có mắt không tròng. Ngươi yên tâm, từ nay về sau, ta sẽ coi hắn là thân nhi tử đối đãi, hắn ở trong Tần phủ chúng ta, tuyệt đối sẽ trải qua rất tốt. Còn có sang năm thi Hương, hắn nhất định sẽ đoạt cao trung, đến lúc đó, ta sẽ phái người đến tặng lễ, lần nữa biểu thị cảm tạ.

Gương mặt Lạc Diên Niên âm trầm, không nói gì thêm.

- Đi thôi, cơm c*̃ng ăn, lễ c*̃ng đưa, người ta cũng muốn tiễn khách.

Chúng ta cũng đừng chọc người ta ghét, nên trở về nhà ngủ một giấc thật ngon.

Tần Văn Chính vung tay lên, mang theo đám người Tần gia rời đi.

Không có người đưa tiễn bọn hắn.

Bọn hộ vệ trong viện Thành Quốc phủ nhìn lão gia của mình một chút, đều yên lặng thối lui, nhường đường.

Tần Văn Chính mang theo một đoàn người, bước nhanh ra phủ, lên xe ngựa.

Sau khi xe ngựa đi ra khỏi hẻm nhỏ, tiến vào đường đi chợ đêm, lúc nhìn thấy đèn lồng trên đầu đường bên ngoài và nghe được tiếng huyên náo trên đường, hắn đột nhiên thở ra một hơi, thần kinh căng thẳng rốt cục buông lỏng.

- Mẹ nó chứ, hù chết lão tử...

Hắn vuốt ngực, nhắm mắt lại, vô ý thức nói ra lời trong lòng, bị Tống Như Nguyệt bên cạnh đá một cước vào trên đùi, lập tức giật mình tỉnh lại, lại mở mắt ra, mặt mũi tràn đầy uy nghiêm nhìn nữ nhi con rể đối diện mình, nói:

- Vừa rồi thật nguy hiểm, nếu như chúng ta muốn mạnh mẽ mang đi những cái đầu người kia, chỉ sợ những người kia của Thành Quốc phủ sẽ liều mạng. Mà chỉ dựa vào đầu người của Vương Chiếu cũng không thể chứng minh hắn ở cùng một chỗ với những nghịch tặc Tống gia kia, cho nên ta liền thuận nước đẩy thuyền, dùng đầu người đổi lấy bằng chứng thân phận của Thanh Chu. Vi Mặc, ngươi cảm thấy vi phụ làm đúng không?

Tần nhị tiểu thư ngồi ở đối diện, ngồi cùng một chỗ với tỷ phu mình, gật đầu.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 517



Nhị tiểu thư nói:

- Phụ thân làm tự nhiên là đúng, đầu những người kia đâu có sánh bằng bằng chứng thân phận của tỷ phu. Bất quá phụ thân không cần cố ý giẫm lên mấy cái đầu người kia, thật bẩn.

Tần Văn Chính nhịn không được tươi cười nói:

- Trong lòng ta thư sướng (khoan khoái), hung hăng xả được cơn giận, nhịn không được. Các ngươi nhìn biểu lộ trên mặt những người kia, đặc biệt là Lạc Diên Niên kia và phu nhân của hắn, giống như người câm ăn hoàng liên (khổ, đắng mà không nói ra được), quá mẹ... Quá đã giận.

Lạc Thanh Chu nhìn Tần Văn Chính một cái, nghe được trong lòng của hắn đang nói: 【 Mẹ nó sướng quá rồi! Lão tử thoải mái suýt chút nữa thì c** q**n, ở tại chỗ đái lên mặt của đám chó chết kia! Quá đã!!! 】

Lạc Thanh Chu: - ...

- Đúng rồi Thanh Chu, đầu những người kia là từ đâu tới? Không phải Hạ Thiền đi cùng với ngươi sao? Các ngươi cùng đi giết người? Ở nơi nào tìm tới những nghịch tặc Tống gia kia?

Tần Văn Chính đột nhiên hỏi.

Tống Như Nguyệt c*̃ng nhìn về phía người nào đó đối diện bị khuê nữ của mình không chút nào xấu hổ nắm tay.

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Nhạc phụ đại nhân, Hạ Thiền cô nương đưa ta đến cửa ra vào liền rời đi. Còn nàng ở nơi nào giết người, nàng thế nào tìm ra những Tống gia nghịch tặc kia, Thanh Chu cũng không biết. Thanh Chu chỉ biết, Hạ Thiền cô nương rất lợi hại, không gì làm không được.

Mặt mũi Tần Văn Chính tràn đầy nghi hoặc:

- Kiếm pháp của nha đầu kia xác thực lợi hại, bất quá đầu óc...

Tống Như Nguyệt lại thầm đá hắn một cước.

- Đầu óc còn thông minh hơn nếu so với nhạc mẫu đại nhân ngươi nhiều.

Tần Văn Chính đột nhiên nối liền lời nói, nói:

- Thanh Chu, về sau phải nịnh bợ thật tốt nha đầu kia, tuyệt đối đừng trêu chọc nàng, Tần gia chúng ta về sau liền dựa vào nàng.

Tống Như Nguyệt âm thầm cắn răng.

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Vâng, nhạc phụ đại nhân.

Tần nhị tiểu thư bên cạnh dựa vào trên bờ vai của hắn, ánh mắt ôn nhu mà nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, Vi Mặc về sau cũng phải hảo hảo nịnh bợ Hạ Thiền, ngươi có chịu không?

Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:

- Nhị tiểu thư cũng không cần phải như thế?

Tần Vi Mặc cười nói:

- Đương nhiên là cần.

- Khụ khụ.

Tống Như Nguyệt khụ khụ một tiếng, nhìn hai người cơ hồ hòa làm một thể, lạnh mặt nói:

- Chú ý trường hợp một chút, ta và phụ thân ngươi hai người sống sờ sờ ở trước mặt, các ngươi nghĩ rằng là không tồn tại à?

Tần Văn Chính lập tức đứng dậy, vén rèm lên, ngồi ở chỗ đánh xe, ở phía ngoài nói:

- Các ngươi tùy tiện, coi như ta không tồn tại.

Trong mắt Tần Vi Mặc lộ ra một vòng ý cười, nhìn đối diện nói:

- Mẫu thân, người không đi ra bồi tiếp phụ thân sao?

- Hừ!

Tống Như Nguyệt trợn trắng mắt lên, hai tay ôm ngực, hai mắt trợn càng lớn, nhìn chằm chằm hai người bọn hắn, cả giận nói:

- Ta ở lại bồi ngươi.

Tần Vi Mặc mím môi một cái, quay đầu nhìn bên cạnh nói:

- Tỷ phu, ca ca, phu quân... Thương Vi Mặc một chút có được hay không?

- Xoạt!

Vén rem lên, Tống Như Nguyệt bằng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài.

Tần Văn Chính nhìn nàng nói:

- Không phải không muốn đi ra à?

Cả khuôn mặt Tống Như Nguyệt đỏ bừng cắn răng nói:

- Nha đầu chết tiệt kia, không biết xấu hổ, thật xấu hổ, thật là mất mặt. Lão gia nghe được nàng vừa rồi gọi tiểu tử thúi kia là cái gì không?

- Kêu cái gì?

- Tỷ phu, ca ca, phu quân...

- Ừm?

Tần Văn Chính nhìn chằm chằm nàng:

- Lại gọi một lần.

- Tỷ phu, ca ca, phu quân... A? Lão gia, ánh mắt của ngươi làm sao là lạ?

- Không sao đâu... Cái kia, Như Nguyệt, nàng về sau... Có thể hay không c*̃ng gọi ta như thế?

- ???

- Bốp!

- Bốp! Bốp! Bốp!

Hậu viện Thành Quốc phủ.

Trong gian phòng nào đó truyền đến tiếng mấy cái tát vang dội.

Gương mặt Vương thị sưng đỏ, quỳ trên mặt đất, bị đánh miệng đầy máu tươi, lại không rên một tiếng.

Lạc Diên Niên đỏ hồng mắt, giống như một đầu dã thú nổi giận, cắn răng quát ầm lên:

- Ngu xuẩn! Ngu xuẩn.

Lạc Ngọc đứng ở trong viện, nghe tiếng bạt tai các loại tiếng mắng chửi trong phòng, không nhúc nhích.

Cả khuôn mặt hắn giấu dưới bóng râm, thấy không rõ biểu lộ phía trên.

Hồi lâu sau.

Trong phòng bình tĩnh trở lại.

- Đầu người thì ta sẽ hủy đi, huynh trưởng ngươi nơi đó, không cần đi. Vô luận bọn hắn hỏi thăm ra sao, ngươi cứ một mực chắc chắn, ngươi chỉ nói với hắn mấy câu, người đã rời đi, về phần đi nơi nào, ngươi cũng không biết.

- Chuyện đêm nay, nếu trong phủ có bất cứ người nào truyền đi, ta sẽ đi hỏi ngươi.

- Lại nói với ngươi một lần cuối cùng, không được dính vào bất kỳ phạm nhân mưu phản nào! Lần trước giáo huấn, chẳng lẽ còn không đủ? Ngươi trước kia trầm ổn thông minh, ta hi vọng ngươi mau chóng tìm trở về. Trường Thiên đang ở kinh đô phát triển rất tốt, Ngọc nhi sang năm c*̃ng sẽ tiến vào Long Hổ học viện, Thành Quốc phủ ta về sau sẽ càng ngày càng tốt, nếu như bây giờ hủy ở trong tay của ngươi, ngươi cho dù chết một vạn lần, c*̃ng khó chuộc tội lỗi.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 518



- Kẹt kẹt...

Cửa phòng mở ra.

Vẻ mặt Lạc Diên Niên đầy âm trầm đi ra, nhìn thân ảnh trong viện một chút, không nói gì, bước nhanh rời đi.

Lạc Ngọc lại đứng một hồi ở nội viện, đi vào trong phòng.

Trên mặt đất trong phòng, Vương thị tóc tai bù xù, vẫn như cũ quỳ ở nơi đó, gương mặt sưng đỏ, miệng đầy máu tươi, cúi đầu, không nhúc nhích.

Lạc Ngọc đứng tại cửa ra vào, thần sắc đờ đẫn.

Hồi lâu sau.

Vương thị mới ngẩng đầu lên, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, ánh mắt lại ôn nhu mà nhìn hắn nói:

- Ngọc nhi, mẫu thân cam đoan với ngươi, thứ thuộc về ngươi, mẫu thân tuyệt đối sẽ không để bất kỳ kẻ nào cướp đi. Chỉ cần ngươi thích, chỉ cần ngươi có thể hài lòng, mẫu thân có thể nỗ lực bất cứ giá nào, bất cứ giá nào...

Lạc Ngọc không nói gì, quay người đi ra ngoài, rất nhanh đi ra tiểu viện, biến mất trong đêm tối phía ngoài.

Vương thị quỳ trên mặt đất, lẩm bẩm:

- Bất cứ giá nào... Bất cứ giá nào...

Tần phủ.

Lạc Thanh Chu đưa Tần nhị tiểu thư về tới Mai Hương Uyển.

Dừng lại ngay cửa.

Tần Vi Mặc lúc đầu muốn gọi hắn đi vào, bất quá quay đầu nhìn thoáng qua thân ảnh đi theo ở bên ngoài mười bước phía sau kia, nàng chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, ôn nhu nói:

- Tỷ phu, đêm nay cũng không cần tới, sớm nghỉ ngơi đi. Đêm nay phụ thân và mẫu thân đã nói rõ, về sau Tần phủ chúng ta sẽ dựa vào tỷ phu, tỷ phu nhất định không chịu thua kém nha.

Lạc Thanh Chu nói:

- Nhị tiểu thư nói như vậy, đoán chừng đại ca nhị ca nghe thấy, sẽ rất khổ sở.

Tần Vi Mặc cười nói:

- Bọn hắn mới sẽ không quản những chuyện này. À tỷ phu, ngươi còn không có gặp mặt đại ca đây, đợi đến khi chúng ta đi kinh đô liền có thể gặp được. Đại ca đối xử Vi Mặc rất tốt, c*̃ng nhất định sẽ thích tỷ phu.

Lạc Thanh Chu nhìn ánh mắt nàng, trong lòng nhu tình như nước:

- Được.

Ánh mắt Tần Vi Mặc ôn nhu nhìn hắn, vươn tay, tựa hồ muốn nắm tay của hắn một chút, lại rụt trở về, mỉm cười nói:

- Tốt, tỷ phu mau trở về đi thôi.

Ngừng một hồi, lại thấp giọng nói:

- Đúng rồi tỷ phu, Hạ Thiền đêm nay lập công lớn cho Tần phủ chúng ta, còn giúp tỷ phu đổi lại bằng chứng xuất sinh, tỷ phu nhớ kỹ phải cảm tạ nàng thật tốt nha.

Lạc Thanh Chu quay đầu, nhìn thoáng qua thân ảnh cô độc phía sau, gật đầu nói:

- Ta biết.

- Tỷ phu, ngày mai gặp.

Tần Vi Mặc không tiếp tục nhiều lời, phất phất tay, đi vào phòng.

Thu nhi đỡ nàng đi vào tiểu viện.

Châu nhi khóa cửa sân, đuổi theo, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc mà thấp giọng nói:

- Tiểu thư, làm sao không gọi cô gia đi vào? Đêm nay không để cô gia bồi sao?

Tần Vi Mặc đứng dưới cây hoa đào trong viện, nhẹ nhàng cười cười, thần sắc ôn nhu:

- Tỷ phu cũng không phải thuộc về một mình ta, ta không thể mỗi ngày chiếm lấy hắn... Đêm nay, có người càng cần hắn hơn ta.

Thu nhi cùng Châu nhi hai mặt nhìn nhau, đều là một mặt mê mang.

Tối nay không gió.

Một vòng trăng tròn treo ở trên bầu trời đêm.

Lạc Thanh Chu cùng Hạ Thiền sóng vai đi cùng một chỗ, quay đầu nhìn nàng mấy lần, mới lên tiếng nói:

- Không có lời gì muốn hỏi ta sao?

Hạ Thiền cầm kiếm, đi theo bước chân hắn, chậm rãi đi về phía trước, gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ băng lãnh, không nói gì.

Lạc Thanh Chu nhịn không được nói:

- Tỉ như ta thế nào biết những người kia ở nơi đó, tỉ như ta vì cái gì đứng trong trong hẻm nhỏ không nhúc nhích, tỉ như khăn tay kia tại sao lại đột nhiên tự mình bay lên, tỉ như tại sao trong phòng tối lại đột nhiên bạo tạc, tỉ như ta làm sao lợi hại như vậy, tùy tiện đã giết nhiều võ giả lợi hại như vậy... Thiền Thiền, cô gia cần ngươi nghi hoặc, cần ngươi hỏi thăm, cần ngươi chấn kinh, càng cần ngươi khích lệ cùng sùng bái hơn.

- Cô gia làm nhiều như vậy, ngoại trừ ngươi, ai cũng không biết quá trình cụ thể. Kinh lịch giết người cắt đầu đặc sắc như vậy, ngươi cũng không biểu hiện ra một chút xíu chấn kinh cùng bội phục sao?

- Thiền Thiền, ngươi thế này sẽ không có bằng hữu.

Hạ Thiền rốt cục ngừng bước, quay đầu nhìn hắn nói:

- Không muốn, gọi ta, Thiền Thiền.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:

- Thiền Thiền, vậy ngươi cảm thấy cô gia đêm nay làm xinh đẹp không?

Hạ Thiền trầm mặc một chút, tiếp tục đi đến phía trước, lạnh lùng thốt:

- Giết người, không có gì, xinh đẹp.

Lạc Thanh Chu sửng sốt tại chỗ một chút, đi theo, gật đầu nói:

- Ngươi nói đúng, giết người không có gì xinh đẹp. Bất quá... Cô gia làm nhiều chuyện như vậy, tâm tình ngươi không có một chút chập chờn, một câu khích lệ cũng không có, cô gia cảm giác rất mất mát.

Hạ Thiền không tiếp tục để ý tới hắn, tiếp tục đi về phía trước.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 519



Rất nhanh đi đến cửa Linh Thiền Nguyệt cung, Lạc Thanh Chu đột nhiên gọi nàng lại:

- Hạ Thiền, cô gia không nỡ bỏ ngươi.

Hạ Thiền dừng bước, trầm mặc một hồi, tiếp tục đi về phía trước.

Lạc Thanh Chu theo sau nói:

- Ngươi hẳn phải biết chuyện ta và nhị tiểu thư? Bách Linh trước kia c*̃ng đã sớm nhắc nhở qua ta, nói đại tiểu thư sẽ rời khỏi ta. Cho nên, nếu như về sau ta không ở cùng một chỗ với đại tiểu thư, Thiền Thiền, ngươi sẽ còn giúp ta, sẽ còn đến cửa tiểu viện chờ ta, sẽ còn ăn mứt quả ta mua cho ngươi sao?

Hạ Thiền không có trả lời, đột nhiên bước nhanh hơn.

Lúc đi đến cửa ra vào Linh Thiền Nguyệt cung, nàng c*̃ng không hề dừng lại một chút nào, trực tiếp quay người đi vào.

Thân ảnh cô tịch mà trầm mặc rất nhanh biến mất không thấy.

Lạc Thanh Chu đứng tại chỗ một hồi, đi tới.

Đi vào cửa ra vào Linh Thiền Nguyệt cung, Bách Linh đang mặc một bộ váy phấn, lặng yên không một tiếng động đứng trong cửa, nhìn hắn nói:

- Cô gia, người vừa mới chọc Thiền Thiền à?

Lạc Thanh Chu nhìn nội viện một chút, cũng không nhìn thấy đạo thân ảnh kia, nói:

- Ta vừa rồi chỉ nói với nàng mấy câu.

Ngừng một lúc, lại nói:

- Bách Linh, ta cũng muốn nói với ngươi mấy câu.

- Nha.

Bách Linh lên tiếng, lập tức “Phanh” một tiếng đóng cửa, sau đó chốt cửa, ở bên trong nói:

- Cô gia, ngươi nói đi, ta về trước đi ngủ, một mình ngươi đứng ở chỗ này nói là được.

Nói xong, tiếng bước chân rời đi.

Lạc Thanh Chu: - ...

Nha đầu này, lòng trả thù vẫn rất mạnh.

Lạc Thanh Chu đành phải quay người rời đi.

Bách Linh vào phòng, trực tiếp đẩy cửa ra, đi vào gian phòng bên cạnh.

Trong phòng không có đốt đèn, c*̃ng không đốt nến, một màu đen kịt.

Cửa sổ đóng chặt.

Ánh trăng chiếu vào bệ cửa sổ, mông lung.

Một thân ảnh không nhúc nhích đứng âm thầm phía sau cửa sổ, thấy nàng tiến vào, đưa tay dụi mắt và mặt một cái, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía nàng.

Bách Linh đứng tại cửa ra vào nhìn một hồi, đi qua nói khẽ:

- Thiền Thiền, đừng khóc, cho dù thối cô gia kia nói cái gì, ngươi cũng không nên khóc, nên khóc hẳn là thối cô gia. Ngươi rõ ràng chiếm cứ chủ động, sao có thể yếu ớt như vậy? Thối cô gia nếu làm sai chuyện, nói sai, ngươi trừng phạt hắn, hung hăng trừng phạt hắn, làm gì một người trốn ở chỗ này khóc đây?

Nói rồi giang hai cánh tay ra từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng, khuôn mặt ôn nhu trượt nhẹ trên cổ của nàng một chút, sau đó mở ra hàm răng, nhẹ nhàng cắn một chút vành tai mềm mại, thấp giọng nói:

- Thiền Thiền, dùng hết thứ kia chưa? Có phải dùng rất tốt hay không? Chỉ cần hắn vừa ngửi được liền choáng váng, thấy không rõ ngươi, c*̃ng không phản kháng được, nhưng nơi nào đó vẫn có thể dùng, ngươi khi dễ, có phải rất có cảm giác thành tựu hay không? Bất quá... Dùng lâu cũng sẽ có tính kháng tương đối, bây giờ ta ngay đang phối chế một loại hương hoa khác, để hắn ngửi xong, ánh mắt khứu giác và đầu óc mơ hồ, nhưng d*c v*ng sẽ càng thêm mãnh liệt, toàn thân có sức lực dùng thoải mái, có thể rất chủ động. Thiền Thiền, đến lúc đó, ngươi một mực hưởng thụ là được...

- Đúng rồi, ta đi nấu nước, ngươi tắm rửa, đổi kiện quần áo đẹp. Ta biết, ngươi đêm nay rất vất vả, ngươi muốn hắn, đúng hay không?

Trong phòng lại yên lặng lại.

Bách Linh quay người rời đi.

Rất nhanh, một thùng nước nóng lớn đặt ở sau tấm bình phong trong phòng.

- Thiền Thiền, ta c*̃ng không có tắm rửa, có thể cùng ngươi tắm không? Ta thề, tuyệt đối không động vào ngươi.

- Không.

- Thiền Thiền, nếu như ngươi đồng ý, ta hai ngày nữa sẽ phối tốt loại hoa phấn kia. Ngươi cũng muốn hắn chủ động thương tiếc ngươi, yêu thương ngươi chứ?

- Không muốn....

Trong phòng, rất nhanh sương mù mờ mịt, hương hoa bốn phía.

Trong thùng gỗ, cánh hoa màu hồng tung bay.

Hai ngọc thể thiếu nữ tuyết trắng kiều nộn cùng một chỗ ngâm ở trong nước.

- Thiền Thiền, nhớ kỹ phải kiên cường... Đáp ứng ta, về sau ta và tiểu thư không có ở đây, ngươi nhất định phải hảo hảo đối tốt với mình, không được chịu ủy khuất, không nên bị hắn khi dễ, càng không nên bị người khác khi dễ, biết không?

Thiếu nữ cúi đầu, không nói gì.

Một đôi tay ngọc tuyết trắng từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ôn nhu nói:

- Nha đầu ngốc, từ nhỏ đến lớn, không nhìn thấy ngươi vui vẻ qua, không có trông thấy ngươi chủ động tranh thủ lấy cái gì cho mình. Ngoại trừ, lần động phòng kia...

Ngoài cửa sổ, trăng sáng sao thưa.

Thiếu nữ tắm xong, đổi thân váy dài lụa mỏng tuyết trắng, lặng lẽ im lặng ra cửa, mái tóc đen nhánh rối tung sau lưng, khẽ đung đưa dưới ánh trăng trong sáng, giống như gió nhẹ lướt qua tơ lụa màu đen, cơ hồ che khuất toàn bộ eo thon của nàng.
 
Back
Top Bottom