Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 500: Nhạc mẫu đại nhân.



Lạc Ngọc nghe được tin tức này, vẻ âm trầm trên mặt mới dần dần thối lui, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng:

- Ta đã sớm nói, Tần gia đại tiểu thư như thiên tiên kia làm sao có thể cùng phòng với hắn. Lá gan hắn ngược lại thật lớn, chỉ là một người ở rể ti tiện lại còn dám đi thanh lâu tìm nữ nhân.

Mặt mũi Vương Thành tràn đầy châm chọc:

- Dù sao cũng đã trưởng thành, thân thể có đôi khi không nhịn được. Cái này không phải càng thêm nói rõ cuộc sống của hắn tại Tần gia không như ý, rất biệt khuất sao? Nói chính xác là Tần phủ kia luôn nhìn chăm chú, ngay cả nha hoàn Thành Quốc phủ chúng ta mà hắn dẫn ra kia cũng không thể cùng phòng với hắn.

Tâm tình Lạc Ngọc đột nhiên trở nên thoải mái rất nhiều, cười nói:

- Nếu thật là dạng này, vậy thật đúng là đáng thương.

Ánh mắt của hắn lập tức lấp lóe, nói:

- Vương thúc, ngươi nói, đêm nay nếu hắn đi, ta tặng cho hắn hai nha hoàn động phòng như thế nào?

Vương Thành trầm ngâm một chút, gật đầu nói:

- Nếu như Tần Văn Chính gật đầu đồng ý, vậy dĩ nhiên tốt nhất. Đến lúc đó chúng ta có người có thể truyền thông tin tức, bất quá, đoán chừng đối phương sẽ không đồng ý.

Lạc Ngọc cười lạnh:

- Yên tâm đi, ta đêm nay sẽ nói chuyện này ở trước mặt của mọi người, bọn hắn hà khắc cùng keo kiệt đối với đệ đệ kia của ta như vậy, chẳng lẽ còn không cho phép chúng ta đưa tặng nha hoàn? Tần Văn Chính là người rất sĩ diện, giảng quy củ, hắn cũng sẽ không nói cái gì. Còn Tần phu nhân kia, hừ, chỉ biết làm người ta cảm thấy buồn nôn.

Vương Thành thấp giọng nói:

- Công tử yên tâm, bọn hắn nhảy nhót không được bao lâu.

Lạc Ngọc liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Vương thúc, ngươi và mẫu thân ta làm những chuyện kia, đừng cho rằng cha ta không biết, ngài ấy chỉ mở một con mắt, nhắm một con mắt. Các ngươi tốt nhất cẩn thận một chút, nếu như lộ ra chân ngựa giống như lần trước, hại hắn khó xử, đoán chừng cho dù mẫu thân của ta cũng không giữ được ngươi.

Vương Thành vội vàng cung kính đáp:

- Công tử yên tâm, lần này, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm. Phu nhân vụng trộm gọi biểu thiếu gia đến, đây chính là Võ sư, đêm nay đi cùng những người hành động, cam đoan để Tần phủ...

- Vương Chiếu? Mẫu thân lại gọi hắn tới, xem ra lần này mẫu thân thật sự nổi giận. Bất quá Vương Chiếu kia vừa đột phá cảnh giới Võ sư, đoán chừng tu vi còn bất ổn, hắn lại là tử đệ rất được Vương gia xem trọng, cũng là chất nhi mà mẫu thân của ta thích nhất, các ngươi phải lên kế hoạch tốt, đừng xuất hiện sai lầm.

- Hừ, tiểu tử kia ngược lại nghĩ hay lắm, thật sự cho rằng mẫu thân sẽ đem vật kia cho hắn, để hắn đi thi Hương? Nằm mơ.

Hai người ở trong xe thấp giọng nói chuyện, mãi cho đến cửa ra vào Thành Quốc phủ.

Lạc Thanh Chu chưa có trở về tiểu viện.

Cẩn thận suy tư một chút, hắn lại từ cửa sau ra ngoài, đeo lên mặt nạ, đi tới tiệm tạp hóa ngoại thành.

Sau đó, hắn lại tiến vào mỗi cửa hàng, lại mua thêm năm túi bột mì và vôi lớn cùng một thùng lớn dầu thắp.

Trở lại trong phủ.

Châu nhi đang ở trong tiểu viện chờ hắn, thấy hắn trở về, vội vàng nói:

- Cô gia, tiểu thư nhà ta gọi người đi qua một chuyến, nói có việc muốn nói với người.

Mai Hương uyển.

Ánh nắng vừa đủ, hoa tươi trong đình viện nở rộ, muôn hồng nghìn tía.

Tần Vi Mặc mặc một bộ váy áo trắng thuần, bên ngoài vẫn như cũ khoác lên một cái áo lông chồn tuyết trắng thật dày, đang đứng dưới một gốc cây hoa đào, tay mềm nhẹ giơ lên, ôn nhu v**t v* một đóa hoa đào nở rộ màu hồng, kinh ngạc ngẩn người.

Tống Như Nguyệt đứng ở bên cạnh, mày ngài nhẹ chau lại, thấp giọng nói chuyện.

Thu nhi mặc váy áo màu vàng nhạt, trong tay bưng điểm tâm mới lấy từ bếp sau, an tĩnh đứng cách đó không xa.

Gió mát nhè nhẹ, hương hoa tản cả vườn.

Lạc Thanh Chu đi theo sau lưng Châu nhi vào đình viện, nhìn thấy mẹ con hai người đang thanh tú động lòng người đứng dưới cây hoa đào, tay ngọc mỗi người thon dài, v**t v* một đóa hoa đào phấn nộn, đang thấp giọng nói chuyện.

Hai người đều khoác áo lông chồn tuyết trắng, tư thái tinh tế, mặt mày tương tự, một thanh lệ thanh nhã, một xinh đẹp như hoa, lại như là một đôi tỷ muội.

Một màn này, đẹp như tranh vẽ.

Sau khi nhìn thấy hắn đi vào, hai người không còn trò chuyện, ánh mắt đều rơi vào trên người hắn.

Hai con ngươi Tần nhị tiểu thư tươi đẹp, bên trên gương mặt thanh lệ lộ ra ý cười ôn nhu, nhẹ giọng hô:

- Tỷ phu.

Vị nhạc mẫu đại nhân kia thì mặt lạnh, liếc mắt nhìn hắn, một bộ dáng như bị hắn thiếu mấy lượng bạc vụn.

Lạc Thanh Chu kiên trì tiến lên, cúi đầu cung kính chào:

- Nhạc mẫu đại nhân.

Tống Như Nguyệt liếc hắn một chút, không có để ý, lạnh mặt nói:

- Các ngươi trò chuyện, ta trở về.

Nói xong, bước nhanh rời đi.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 501: Nhị tiểu thư, ta không muốn ăn cơm chùa.



Mai nhi và các nha hoàn chờ ở cửa lập tức chen chúc sau lưng nàng. Một đoàn người bước nhanh ra cửa.

Lạc Thanh Chu hơi nghi hoặc, ngẩng đầu hỏi:

- Nhị tiểu thư, nhạc mẫu đại nhân thế nào? Ta chỗ nào trêu chọc người?

Tần nhị tiểu thư thanh tú động lòng người đứng ở dưới cây hoa đào, nghe vậy che miệng cười một tiếng, gương mặt như hoa, nói khẽ:

- Tỷ phu, ngươi đoán mẫu thân mới vừa rồi nói với Vi Mặc cái gì?

Lạc Thanh Chu nhìn bộ dáng thanh lệ xinh đẹp của nàng giật mình, hỏi:

- Nói cái gì rồi?

Hai con ngươi Tần Vi Mặc tươi đẹp, ôn nhu mà nhìn hắn nói:

- Mẫu thân vừa mới nói, để Vi Mặc ban đêm bồi tiếp tỷ phu cùng đi Thành Quốc phủ.

Nói xong câu đó, ánh mắt của nàng chăm chú nhìn ánh mắt của hắn và thần sắc trên mặt hắn.

Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức giật mình, hỏi lại:

- Vậy Đại tiểu thư thì sao?

Tần Vi Mặc khẽ lắc đầu, nhìn thẳng mắt hắn nói:

- Tỷ tỷ không đi.

Trong đình viện lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.

Sau một lúc lâu.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu phức tạp mà nhìn thiếu nữ trước mặt nói:

- Nhị tiểu thư, nhạc mẫu đại nhân có ý kia sao?

Tần Vi Mặc khẽ gật đầu, nói khẽ:

- Ừm.

- Nhạc phụ đại nhân thì thế nào?

- Mẫu thân đã tới đây nói như thế, tự nhiên đã được phụ thân đồng ý.

- Kia... Đại tiểu thư nơi đó...

- Mẫu thân đi trước tìm tỷ tỷ, sau đó mới đến chỗ ta.

Lạc Thanh Chu trầm mặc.

Tần Vi Mặc tới gần hắn, ôn nhu nói:

- Tỷ phu, không cần khẩn trương. Vi Mặc chỉ là cùng ngươi đi ăn một bữa cơm, ngươi cũng không cần suy nghĩ nhiều. Tỷ tỷ không thích đi ra ngoài, không thích giao lưu với người khác, tin tưởng Thành Quốc phủ bên kia sẽ hiểu cho.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng, nhịn không được nói:

- Ngươi nghĩ người ta là kẻ ngu?

Tần Vi Mặc nhàn nhạt cười một tiếng:

- Tỷ phu sợ người ta biết không?

Trong đầu Lạc Thanh Chu suy nghĩ chuyện đêm nay, nói:

- Không sợ, không có quan hệ gì với bọn họ. Chỉ là Lạc Ngọc kia, tựa hồ rất hối hận đối với chuyện hôn sự này. Hắn tới hai lần, đều muốn đi nhìn đại tiểu thư, nếu như đến lúc đó ta và đại tiểu thư...

Tần Vi Mặc cười nhạt một tiếng:

- Tỷ phu yên tâm, hắn mãi mãi cũng không có cơ hội. Mà tỷ phu, Vi Mặc giống như không có nói qua, muốn để tỷ phu và tỷ tỷ... Cái kia?

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nói:

- Có ý tứ gì?

Tần Vi Mặc mỉm cười, dời chủ đề, thấp giọng nói:

- Tỷ phu, ngươi chờ một lúc vẫn phải tự mình đi tỷ tỷ nơi đó hỏi một chút, sau đó, hỏi thêm Bách Linh và Hạ Thiền, hỏi các nàng muốn đi hay không.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nhẹ gật đầu:

- Cần đi hỏi một chút.

- Tỷ phu...

Tần Vi Mặc duỗi ra tay ngọc trắng thuần thon dài, đưa tới trước mặt hắn.

Lạc Thanh Chu giật mình, liếc mắt nhìn hai phía.

Châu nhi cùng Thu nhi cách đó không xa lập tức quay mặt nhìn về phía nơi khác, một bộ dáng rất nghiêm túc.

Lạc Thanh Chu lúc này mới vươn tay, nhẹ nhàng cầm tay nhỏ của Tần nhị tiểu thư.

Mềm mại không xương, nhỏ yếu trơn mềm, mang theo một tia băng lãnh.

Lạc Thanh Chu giữ trong lòng bàn tay, lại giơ lên một tay khác, đặt nó ở trong lòng hai bàn tay, ôn nhu x** n*n.

Tiểu viện yên tĩnh.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ôn nhu như nước.

- Tỷ phu...

- Ừm?

- Đêm nay nếu có người dám khi dễ tỷ phu, Vi Mặc nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó. Tỷ phu đừng sợ, Vi Mặc mặc dù thân thể yếu đuối, nhưng miệng rất lợi hại, đêm nay nhất định sẽ bảo vệ tốt tỷ phu.

- Nhị tiểu thư, ta không có sợ.

- Tỷ phu, nơi đó dù sao cũng là trưởng bối trên danh nghĩa của ngươi, ngươi không cần lên tiếng, Vi Mặc sẽ giúp ngươi nói. Tỷ phu chỉ cần an tâm ăn cơm là được, hết thảy đều giao cho Vi Mặc.

- Nhị tiểu thư, ta không muốn ăn cơm chùa.

- Không có chuyện gì, tỷ phu ăn cơm chùa của cô em vợ, thiên kinh địa nghĩa*.

- ...

*đạo lý rõ ràng, không thay đổi, bất di bất dịch; đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì phải nghi ngờ.

Hai người tay nắm tay ở trong đình viện ôn nhu nói chuyện.

Thu nhi cùng Châu nhi liên tiếp nhìn lén, nhìn đến tự mình xấu hổ, đành phải lặng lẽ vào phòng, ở trong phòng nói thầm.

- Thu nhi, xem ra chuyện ván đã đóng thuyền, ngay cả phu nhân đều thỏa hiệp. Nguyện vọng của ngươi rốt cục đạt thành, về sau ngươi rốt cục có thể cởi trống trơn hoặc mặc áo lót bại lộ kia của ngươi làm ấm chăn cho cô gia, để cô gia hảo hảo thương yêu ngươi. Có phải rất vui vẻ hay không?

- Đừng nói bậy, cẩn thận để cô gia nghe được.

- Hừ, rõ ràng rất vui vẻ, rất muốn cười, lại làm bộ một mặt nghiêm túc. Hứ, nha đầu dối trá.

- Mặc kệ ngươi.

- Thu nhi, ngươi và Tiểu Điệp có quan hệ tốt như vậy, về sau hai người các ngươi có phải cùng một chỗ cởi trống trơn hầu hạ cô gia hay không? Ngươi nói cô gia có thể bị hai tiểu nha đầu các ngươi cho làm thân thể hết hơi, không xuống giường được hay không?

- Còn nói bậy! Xé miệng ngươi. - Hì hì...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 502: Người ta mới không có thèm.



Hai tiểu nha đầu ở trong phòng huyên náo truy đuổi.

Lạc Thanh Chu lại ở Mai Hương uyển chờ đợi một hồi, đi ra ngoài, mang tâm tình có chút thấp thỏm cùng phức tạp đi Linh Thiền Nguyệt cung.

Yến hội đêm nay, đối với hắn, đối với Tần nhị tiểu thư cùng Tần đại tiểu thư mà nói, thậm chí đối với toàn bộ Tần phủ mà nói, đều có ý nghĩa phi phàm.

Cùng hắn đi tham gia “Gia yến” lại không phải Tần đại tiểu thư có danh nghĩa vợ chồng với hắn mà là Tần nhị tiểu thư.

Nếu tin tức này lộ ra ngoài, chắc hẳn người sáng suốt vừa nhìn liền biết. Hắn thật không nghĩ tới, sẽ thuận lợi như vậy.

Hắn vốn cho rằng vị nhạc mẫu đại nhân kia còn muốn làm khó dễ các loại.

Hiện tại xem ra, nhạc mẫu đại nhân vẫn rất thông tình đạt lý, rất đáng yêu.

Đương nhiên, hết thảy cũng là vì nữ nhi bảo bối của nàng.

Một đường suy nghĩ, rất nhanh đi tới Linh Thiền Nguyệt cung.

Đứng ở ngoài cửa ra vào, hắn đột nhiên có chút do dự.

- Kẹt kẹt...

Đúng vào lúc này, cửa sân mở ra.

Bách Linh một bộ váy áo màu hồng, thanh tú động lòng người đứng ở trong cửa, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng nhìn hắn, nói:

- Cô gia, có chuyện gì sao?

Lạc Thanh Chu nhìn biểu lộ trên mặt nàng, nói khẽ:

- Bách Linh, còn đang tức giận vì chuyện đêm đó ta đi thanh lâu sao?

- Hừ.

Bách Linh không có trả lời, hừ lạnh một tiếng, quay người tiến vào tiểu viện.

Lạc Thanh Chu nhìn nội viện một chút, đi vào theo.

Bách Linh ngồi xuống trước bàn đá, đưa lưng về phía hắn, cầm trong tay một bông hoa tươi, đang vểnh miệng nhỏ, dùng lực xé rách lấy cánh hoa màu hồng phía trên.

Từng mảnh từng mảnh cánh hoa bay xuống trên mặt đất, kết hợp với trên váy màu hồng của nàng, giống như tàn lụi từ trên người nàng.

Nàng vốn là một người trắng trẻo mũm mĩm như đóa hoa.

Lạc Thanh Chu đứng ở sau lưng nàng, an tĩnh nhìn một hồi, đi đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn nàng nói:

- Bách Linh, đừng giận nữa, cô gia xin lỗi ngươi, có được hay không?

- Hừ!

Bách Linh hừ một tiếng, quay người lại, quay lưng vè phía hắn, tiếp tục dùng sức xé rách đóa hoa trong tay.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một hồi, lại xê dịch đến trước mặt nàng, vươn tay cầm tay nhỏ mềm mại của nàng, ánh mắt ôn nhu mà nhìn nàng nói:

- Đừng nóng giận, cô gia nựng ngươi có được hay không?

- Người ta mới không có thèm.

Bách Linh lại quay người, tay nhỏ bị hắn nắm chặt vùng vẫy một hồi, cũng không có tránh ra khỏi.

Lạc Thanh Chu cầm bàn tay nhỏ của nàng, đặt ở bên mồm của mình, hôn mấy lần, nói:

- Cô gia thề với ngươi, về sau tuyệt không đi thanh lâu, có được hay không? Nếu như lại đi, thiên lôi đánh xuống.

Bách Linh vẫn như cũ vểnh miệng nhỏ, không nói gì.

Nàng mới không có tức giận vì chuyện này.

Lạc Thanh Chu cầm bàn tay nhỏ của nàng, lại nhìn chằm chằm nửa bên mặt tức giận xinh đẹp của nàng một hồi, đột nhiên đứng người lên, đi về hậu hoa viên, nói:

- Được rồi, ngươi đã không tha thứ cho cô gia, cô gia sẽ đi nói chuyện với Hạ Thiền. Về sau cô gia cũng sẽ không để ý đến ngươi.

Hắn đi một đoạn, thấy sau lưng vẫn không có động tĩnh, đành phải quay đầu nhìn lại.

Vừa quay mặt nhìn, lập tức dừng bước, trong lòng đột nhiên nắm chặt một cái.

Thiếu nữ trắng trẻo mũm mĩm như bông hoa vẫn như cũ tức giận ngồi ở chỗ đó, trong con ngươi lúc đầu thanh tịnh linh động, mỗi ngày đều mang theo ý cười tươi đẹp lúc này đã đầy tràn nước mắt lấp lánh, con mắt nước mắt lưng tròng, vô cùng ủy khuất mà nhìn hắn, lại ngậm chặt miệng, không nói một lời.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, lập tức quay người đi trở về, từng chút từng chút ôm nàng vào trong ngực, v**t v* tóc dài nhu thuận phía sau đầu nàng, mặt mũi tràn đầy thương tiếc nói:

- Nha đầu ngốc, khóc cái gì chứ? Cô gia đùa ngươi, làm sao có thể không để ý tới ngươi?

- Ô...

Thiếu nữ trong ngực đột nhiên khóc ra tiếng, lại lập tức nhịn xuống, vai có chút nhún nhún.

Lạc Thanh Chu ngồi xuống, ôm đầu nàng, chống đỡ lấy trán của nàng nói:

- Đừng khóc, lại khóc cô gia sẽ phải đem ngươi ôm trở về gian phòng khi dễ.

Thiếu nữ vẫn như cũ cắn môi phấn, cố gắng nhịn khóc, nước mắt rưng rưng.

Lạc Thanh Chu giúp nàng lau nước mắt, nhìn chằm chằm gương mặt nàng tràn đầy nước mắt và con ngươi điềm đạm đáng yêu vài lần, đột nhiên nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng.

Đã từng hôn nhiều lần, đều có cảm giác đùa ác và cảm xúc trả thù đang quấy phá, nhưng hôm nay, lại bởi vì đau lòng thương tiếc.

Lần này hôn, tràn đầy nhu tình, c*̃ng mang theo một tia k*ch t*nh.

Thiếu nữ thút thít dần dần dừng lại, mới đầu giãy dụa, c*̃ng dần dần biến thành bất lực, rất nhanh đã mềm nhũn trong ngực hắn.

Nàng ngẩng lên xinh đẹp khuôn mặt nhỏ, nhắm mắt lại, miệng nhỏ khẽ nhếch, như bông hoa đang nở rộ trong tay kia, trắng trẻo mũm mĩm, hương hoa bốn phía, để người yêu thương...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 503: Thiền Thiền, cũng thế.



Nụ hôn một mực kéo dài thật lâu.

Thẳng đến khi bàn tay nhỏ của nàng kìm lòng không đặng tiến vào y phục bên trong của hắn, bắt đầu sờ loạn.

Lạc Thanh Chu từng chút từng chút ôm ngang nàng ở trong ngực, lập tức đi vào trong phòng, trực tiếp tiến vào gian phòng của nàng, đặt nàng lên giường.

- Cô gia, cửa... Cửa không khóa...

Nàng mềm mềm nằm ở trên giường, mái tóc tán loạn, váy phấn hơi lật, gương mặt ửng hồng, trên môi sáng lấp lánh, trong con ngươi vẫn như cũ ngậm lấy nước mắt, lại ngượng ngùng lại mê ly, xuân ý chập trùng, phá lệ mê người...

- A, ta đi đóng.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng vài lần, quay người đi ra khỏi cửa.

Thiếu nữ cắn môi phấn, lông mi rung động, do dự một chút, đưa tay giải khai dây thắt lưng bên hông, đạp rơi vớ giày, lộ ra chân ngọc tuyết trắng kiều nộn tinh xảo, miệng nhẹ giọng nỉ non:

- Cô gia...

- Ầm!

Lạc Thanh Chu khép cửa phòng lại, ở ngoài cửa nói:

- Bách Linh, ngươi nghỉ ngơi đi, ta về phía sau nhìn đại tiểu thư một chút.

Nói xong, tiếng bước chân rời đi.

Thiếu nữ trên giường đã nắm chặt cây trâm phía dưới gối, mái tóc đen nhánh đầu đầy rối tung, mặt mũi tràn đầy thẹn thùng cùng mong đợi, nhìn cửa phòng đã đóng chặt lại:

- ...

- Bạch! Bạch! Bạch!

Trong hậu hoa viên.

Thiếu nữ băng lãnh mặc một bộ váy áo xanh nhạt, tư thái mê người đang luyện kiếm dưới cây hoa đào.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đi vào đình nghỉ mát, cung kính nói với thân ảnh tuyết trắng ngồi trong đình:

- Đại tiểu thư, đêm nay ta đi Thành Quốc phủ dự tiệc, ngươi có muốn đi hay không?

Mặc dù đã biết kết quả, nhưng dù sao hai người vẫn như cũ là vợ chồng, dựa theo quy củ, hắn đương nhiên muốn tới hỏi thăm một chút.

Vốn cho rằng thiếu nữ lãnh đạm hoặc không nói lời nào, hoặc trực tiếp lắc đầu, hoặc mở miệng nói hai chữ “Không đi”, nhưng nàng lại ngẩng đầu, nhìn hắn hỏi:

- Ngươi muốn ta đi sao?

Tiếng múa kiếm dưới cây hoa đào hạ đột nhiên nhỏ lại.

Lạc Thanh Chu nghe vậy sửng sốt một chút, cúi đầu cung kính nói:

- Đại tiểu thư nếu như muốn đi, vậy liền đi, ta nghe đại tiểu thư.

Ngụ ý, ta chính là một người ở rể, không có tư cách giúp ngươi đưa ra quyết định.

Tần Khiêm Gia cầm lấy sách trong tay, ánh mắt thanh lãnh mà an tĩnh nhìn hắn, sau một lúc lâu, cúi đầu tiếp tục xem sách, thản nhiên nói:

- Không muốn, không cần thiết đến hỏi. Còn có, về sau không cần tới thỉnh an.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng một chút, không biết nàng có phải tức giận hay không.

Tần Khiêm Gia lật một trang sách, nói tiếp:

- Không cần suy nghĩ nhiều, ta không hề tức giận. Ta nói những lời này, chỉ là muốn cho ngươi hiểu rõ, có một số việc, không có ý nghĩa, liền không cần làm. Về sau đi bồi Vi Mặc đi, không cần tới chỗ này của ta.

Lạc Thanh Chu trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Thân ảnh dưới cây hoa đào ngừng múa kiếm, cầm kiếm, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.

Tần Khiêm Gia ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt tuyệt mỹ không tì vết nhưng không có bất kỳ tâm tình gì, thản nhiên nói:

- Đi thôi, đối xử tốt với Vi Mặc.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu phức tạp cùng nàng đối mặt nhau một cái, không tiếp tục lưu lại, cúi đầu thở dài, tâm tình phức tạp lui xuống.

Hắn không tiếp tục đi tìm Bách Linh, trực tiếp rời đi.

Có mấy lời, hắn cần ấp ủ một chút.

Đương nhiên, hôm nay còn có chuyện quan trọng.

Hắn đi Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, tiến vào rừng trúc, thấm ướt bẻ gãy những khúc cây, nện thành đoạn nhỏ, thu vào trong túi trữ vật.

Hắn trang bị rất nhiều.

Linh Thiền Nguyệt cung.

Dưới cây hoa đào, Hạ Thiền không tiếp tục luyện kiếm.

Nàng ngơ ngác đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn thân ảnh trong đình, nắm chặt kiếm trong tay, không nhúc nhích.

Sau một lúc lâu.

Bách Linh từ trong nhà đi ra, nhìn nàng một cái, đi vào trong đình, trầm mặc một hồi, mới nói:

- Tiểu thư, cô gia vừa rồi lại khi dễ ta, bất quá... Ta không để cho hắn đạt được.

Tần Khiêm Gia vẫn như cũ an tĩnh xem sách, không nói gì.

Bách Linh lại trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng nói:

- Tiểu thư, mặc kệ về sau như thế nào, Bách Linh đều sẽ vĩnh viễn đi theo người. Mặc kệ người đi nơi nào, Bách Linh đều đi cùng với người.

Thân ảnh dưới cây hoa đào c*̃ng mở miệng nói:

- Thiền Thiền, cũng thế.

Bách Linh đột nhiên nhìn về phía nàng nói:

- Thiền Thiền, tiểu thư nơi này có ta là đủ rồi. Ngươi mau đi đi, cô gia cần ngươi. Đêm nay cần ngươi, về sau cũng sẽ cần ngươi. Ngươi cố gắng luyện kiếm, về sau cô gia đậu cao trung Trạng Nguyên, cưới nhị tiểu thư, ngươi bảo vệ tốt bọn hắn. Ngươi cũng không cần lo lắng tiểu thư nơi này, ta sẽ chiếu cố tốt tiểu thư. Mà chỉ cần tiểu thư chưa tới kiếp nạn kia, nhục thân có thể không bị hạn chế, không cần ngươi bảo vệ.

Thiếu nữ dưới cây, nắm chặt kiếm trong tay, thấp giọng nói:

- Không.

Bách Linh không nói gì thêm, trước mắt hiện ra hình ảnh vừa rồi cô gia khi dễ nàng, trong lòng nói thầm: “Thối cô gia, về sau ngươi rốt cuộc đừng hòng khi dễ người ta...”
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 504: Giống như bị gió thổi lên.



Lúc chạng vạng tối.

Trong đại sảnh tần phủ, Tần Văn Chính, Tống Như Nguyệt, Tần nhị tiểu thư và các nha hoàn ma ma đều tề tụ một đường, chuẩn bị xuất phát.

Tống Như Nguyệt nhíu mày hỏi:

- Vi Mặc, tiểu tử kia đâu? Làm sao còn không có đến?

Tần Vi Mặc thấp giọng nói:

- Mẫu thân, chúng ta đi trước, tỷ phu còn muốn đọc một hồi sách, sau đó sẽ đi cùng Hạ Thiền.

Tống Như Nguyệt sửng sốt một chút, lập tức xụ mặt:

- Lúc này đọc sách? Làm sao, sợ đi chung với ngươi bị người Thành Quốc phủ chê cười?

Tần Vi Mặc không có trả lời, nói khẽ:

- Mẫu thân, Mỹ Kiêu tỷ đâu?

Tống Như Nguyệt lạnh mặt nói:

- Đang tu luyện trong địa phương an toàn, không cần ngươi quan tâm nàng. Ngược lại là tiểu tử thúi kia, buổi chiều hôm nay, ngươi có nói rõ ràng với hắn? Hắn là thái độ gì? Ngươi hỏi rõ ràng chưa?

Tần Vi Mặc mỉm cười, nói:

- Mẫu thân, trời đã không còn sớm, chúng ta đi trước đi.

Tống Như Nguyệt cau mày, đang lúc muốn hỏi lại, Tần Văn Chính ngồi ở bên cạnh đứng lên, mặt mũi tràn đầy uy nghiêm lên tiếng:

- Đi thôi, chuyện của hài tử, ngươi không cần quản nhiều. Vi Mặc tự có chủ kiến, có mấy lời không nên hỏi cũng không cần hỏi.

Tống Như Nguyệt có chút không phục đứng lên, thầm nói:

- Ta cũng muốn nhìn xem tiểu tử thúi kia đêm nay làm cái quỷ gì. Đến lúc đó đi Thành Quốc phủ, hắn dám không nhìn Vi Mặc nhà ta, ta phải cho hắn đẹp mặt!

- Đi thôi.

Được Tần Văn Chính dẫn đầu, một đoàn người đi ra khỏi phủ.

Sớm có xe ngựa chờ đợi ở ngoài cửa lớn.

Đám nha hoàn ma ma cùng hộ vệ vây quanh xe ngựa, chậm rãi rời đi từ cửa chính, góc rẽ cách đó không xa, một thân ảnh đứng đó nhìn quanh một phen, lặng yên rời đi.

Mà lúc này.

Trong phòng của hậu viện nào đó trong Thành Quốc phủ, cửa sổ đóng chặt, tia sáng lờ mờ.

Vương thị một mình đứng ở trước cửa sổ, mặt không biểu tình.

Không bao lâu, một trận tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến, lập tức có người đẩy cửa ra, đi tới cửa.

Vương Thành bước nhanh đi tới bên cạnh nàng, khom người cung kính gọi:

- Phu nhân, Tần Văn Chính và phu nhân của hắn đã xuất phát, còn có Tần gia nhị tiểu thư. Rất kỳ quái, tiểu tử kia và Tần gia đại tiểu thư cũng không có tới.

Vương thị nghe vậy, trầm mặc một hồi, khóe miệng lộ ra một tia âm lãnh:

- Không tới sao? Càng tốt hơn.

Vương Thành thấp giọng nói:

- Biểu thiếu gia vừa rồi đã đi ra ngoài, đi đến đó tụ hợp cùng bọn hắn, tiểu tử kia nếu như lưu lại trong phủ, hừ, tự nhiên hẳn phải chết không nghi ngờ. Phu nhân, vật kia để biểu thiếu gia mang tới à? Đến lúc đó g**t ch*t tiểu tử kia, trực tiếp nhét vào trên người tiểu tử kia, để Tần phủ bọn hắn hết đường chối cãi.

Vương thị đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía bên ngoài, thản nhiên nói:

- Vương Thành, ngươi nói, Ngọc nhi sẽ trách ta sao?

Vương Thành cúi đầu trầm mặc một chút, nói:

- Phu nhân, cho dù Nhị công tử sẽ giận ngài, đó cũng là chuyện không có cách nào. Nếu như nữ tử kia không chết, chỉ sợ Nhị công tử vẫn cứ canh cánh trong lòng, không cách nào an tâm tu luyện.

Vương thị khẽ gật đầu:

- Đích thật là chuyện không có cách nào. Không sao đâu, mặc kệ Ngọc nhi trách ta như thế nào, chỉ cần hắn về sau có thể an tâm tu luyện, cho dù ta chết đi c*̃ng không quan trọng.

Mặt trời rất nhanh xuống núi.

Xe ngựa Tần gia cuối cùng đã đến cửa lớn Thành Quốc phủ.

Lạc Diên Niên cùng Lạc Ngọc mấy người đang chờ ở cửa bày ra mặt mũi tràn đầy nhiệt tình đi xuống bậc thang nghênh đón.

Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt Lạc Ngọc liền trở nên cứng ngắc.

Hắn nhìn chằm chằm cỗ kiệu trống không, trong lòng cũng trở nên trống rỗng.

Mà lúc này.

Lạc Thanh Chu đang mang theo Hạ Thiền ngụy trang lẫn trong đám người, đi đến Thiên Tiên lâu.

Chờ bọn hắn đi đến đó, màn đêm vừa buông xuống.

Trời vừa tối.

Trên Thiên Tiên lâu sớm đã phủ đầy các loại đèn màu tinh mỹ.

Nữ tử ở ngoài cửa đón khách, trên người mặc sa mỏng, tư thái chọc người, không ngừng mà lắc lắc eo nhỏ nhắn cùng b* m*ng, kêu gọi nam tử đi ngang qua.

Trên lầu chỗ lan can, c*̃ng có rất nhiều nữ tử nùng trang diễm mạt, trang điểm lộng lẫy, chơi đùa vẫy gọi, hấp dẫn người qua đường.

Trong hẻm nhỏ thông đến cửa sau Thiên Tiên lâu, lại là một màu đen kịt, yên tĩnh im ắng.

Có rất ít người sẽ đi vào từ nơi này.

Đột nhiên, một cái khăn tay tuyết trắng âm thầm phiêu động từ chỗ sâu trong hẻm ngõ nhỏ.

Giống như bị gió thổi lên.

Khăn tay nhanh chóng bay lên giữa không trung, được màn đêm che lấp, bay đến mái nhà Thiên Tiên lâu, tinh chuẩn không sai bay xuống bên trên viên châu trong suốt kia.

Ánh trăng trong sáng.

Một đạo hư ảnh mà mắt của người thường khó gặp, giống như sương mù, đột nhiên bay lên từ mái nhà, chậm rãi lướt qua vườn hoa phía sau.

- Cửa ra vào một người, đầu cầu một người, trong tiểu viện một người...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 505: Thiền Thiền, hành động.



Thần hồn Lạc Thanh Chu ở giữa không trung một bên phiêu động, một bên cẩn thận quan sát toàn bộ hậu viện.

Nơi cửa sau, trong hoa viên, bên hồ nước.

Góc tường, trong rừng trúc.

Các loại địa phương ở trước tiểu viện trong cửa sau.

Hắn phi hành vừa đi vừa về nhiều lần, cẩn thận tìm kiếm, mỗi một địa phương đều không có buông tha.

Đêm nay đề phòng hiển nhiên sâm nghiêm hơn một chút.

Không chỉ có trong tiểu viện nhiều thêm một người, lối vào phòng tối trong phòng dưới lòng đất c*̃ng có một người đang ngồi.

Lạc Thanh Chu không có tới gần người kia, mà trực tiếp từ phòng khách sàn nhà chui xuống dưới, đi thẳng đến cửa ra vào thạch thất trong lòng đất.

Lập tức, chui vào vách tường thạch thất.

Trong thạch thất, hết thảy có chín người.

Tăng thêm hai người ở lối vào và trong tiểu viện, nhiều hơn hôm qua một người.

Mà người nhiều thêm kia là một nam tử trẻ tuổi người mặc hắc bào.

Khiến Lạc Thanh Chu cảm thấy ngoài ý muốn chính là, hắn vậy mà nhận biết tên nam tử trẻ tuổi này.

Vương Chiếu, chất nhi của Đại phu nhân Vương thị.

Hàng năm ngày lễ ngày tết đều sẽ mang theo quà tặng, đi Thành Quốc phủ bái kiến Đại phu nhân, cực được Đại phu nhân yêu thích.

Đại phu nhân từ trước đến nay ăn nói có ý tứ.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, đều sẽ mặt mũi tràn đầy nụ cười thân thiết, hỏi han ân cần, đối với hắn vô cùng tốt.

Nghe nói người này là tử đệ rất được Vương gia coi trọng.

Lạc Thanh Chu nhìn người này, trong lòng càng ngày càng lạnh lẽo. Thành Quốc phủ quả nhiên tham gia trong đó.

Mà bọn hắn đều đã phái người này tới, vậy biểu thị, Lạc Diên Niên không có khả năng không biết chuyện này.

Đã như vậy, vậy hắn không có gì cần khách khí.

Đêm nay, trước hết đưa cho bọn họ một phần lễ vật nặng nề, trước xem như đáp lễ công lao “nuôi dưỡng” bấy lâu của bọn hắn.

- Đợi thêm nửa canh giờ, chờ bên tiệc tối kia bắt đầu, chúng ta sẽ bắt đầu hành động. Trong phủ chỉ có Tần gia đại tiểu thư, Tần Xuyên cùng vị Chu quản gia kia và ba tên hộ vệ, còn có tên con thứ Thành Quốc phủ kia và một vài nha hoàn người hầu. Trong đó khó giải quyết nhất là thị nữ gọi Hạ Thiền, đến lúc đó chúng ta trước bắt đầu từ nơi này...

Người trung niên của Tống gia chỉ vào bản đồ trên bàn, thấp giọng phân phó.

Những người khác đều mặt mũi tràn đầy phấn khởi tử tế nghe.

Vương Chiếu một mặt lạnh nhạt đứng ở một bên, chờ bọn hắn nói xong, mới lên tiếng nói:

- Đến lúc đó con thứ Thành Quốc phủ kia giao cho ta, chờ xử lý xong hắn, ta sẽ đi qua tụ hợp cùng các ngươi, cùng một chỗ đối phó thị nữ gọi là Hạ Thiền kia.

- Vương công tử, ngươi xác định đêm nay thật muốn đích thân đi? Chúng ta đều là hình phạm phạm phải tội mưu phản, tất phải chết, cho dù thất bại c*̃ng không quan trọng. Ngài thế nhưng là công tử của Vương gia, nếu xảy ra sai sót...

- Tống gia thúc thúc, không cần nhiều lời, ta đã tới, đêm nay tự nhiên muốn đi. Ta đi không riêng gì muốn giúp các ngươi giết người, còn có chuyện quan trọng khác phải làm. Các ngươi không cần phải để ý đến ta, đến lúc đó ta mang mặt nạ, sẽ không ai nhận ra được.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục nghe nhiều, cẩn thận từng li từng tí chui ra vách tường, trực tiếp từ đỉnh đầu xuyên ra ngoài.

Bay ra từ trong nhà, hắn vừa cẩn thận quan sát một chút vị trí mấy người bên ngoài, sau đó bay vào hẻm nhỏ đen nhánh bên cạnh, thần hồn trở về cơ thể.

Nhục thể đứng ở chỗ góc tường chỗ sâu nhất hẻm nhỏ.

Một thân ảnh khác đang đứng bên cạnh, dáng người tinh tế yểu điệu, người mặc áo đen, trong ngực ôm kiếm, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng.

- Thiền Thiền, hành động.

Hắn thấp giọng nói một câu, đi đến cửa sau Thiên Tiên lâu phía trước.

Thiếu nữ ôm kiếm nhìn hắn một cái, đi theo phía sau của hắn.

- Phía sau cửa có một người, xem ngươi rồi.

Lạc Thanh Chu thấp giọng bàn giao một câu, trực tiếp đi đến nơi cửa sau, đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa.

Gõ mấy lần, bên trong cũng không có bất kỳ đáp lại gì.

Lạc Thanh Chu chờ đợi mấy giây, lại tiếp tục gõ.

Lúc này, bên trong rốt cục vang lên giọng nói to lớn của tên nam tử kia:

- Ai? Nơi này không thể vào, phải đi vào từ cửa trước.

Lạc Thanh Chu gấp giọng, rất không kiên nhẫn mở miệng nói:

- Nói lời vô dụng làm gì, mở cửa nhanh! Là Lục Nga cô nương bảo cho ta tới, ta hôm qua đã sớm thanh toán bạc! Nương tử của ta phái người trông coi tại cửa chính, ngươi bảo ta làm sao đi vào từ cửa chính? Mở cửa mở cửa!

Một bên lớn tiếng la hét, một bên “Cộc cộc cộc” gõ cửa.

Nam tử canh giữ ở sau cánh cửa to lớn nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức nhíu mày, miệng mắng nhỏ một tiếng, vừa mở cửa, một bên giọng lạnh lùng nói:

- Lần sau không thể tiến vào từ cửa sau, chúng ta có quy củ của chúng ta, Lục Nga nha đầu chết tiệt kia cũng dám lấy trước tiền của khách nhân, nàng cho rằng nàng là hoa khôi? Đêm nay...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 506: Thiền Thiền, chiêu này thật ác độc...



- Phốc ——

Cửa gỗ vừa mở ra, một nắm vôi đột nhiên đập vào mặt.

Nam tử mở cửa sửng sốt một chút, vội vàng không kịp chuẩn bị, lập tức bị đổ đầy mặt!

Sắc mặt hắn đột biến, vừa muốn rút đao lui lại, “Bá” một tiếng, hàn mang lóe lên, một thanh kiếm sắc trong nháy mắt đâm xuyên qua qua cổ họng của hắn.

- Kẹt kẹt...

Cửa sau lại lặng lẽ đóng lại.

Lạc Thanh Chu kéo thi thể nam tử to lớn đi, giấu ở trong bụi hoa tươi tốt, lại dẫn Hạ Thiền đi về chỗ hồ nước và cầu nhỏ trước mặt.

Nam tử thủ vệ chỉ sợ ngay cả võ giả chân chính cũng không tính, chỉ là một người giữ cửa của thanh lâu, cho nên giết không cần tốn nhiều sức.

Bất quá nam tử trông coi đầu cầu, chỉ sợ cũng không có dễ dàng như vậy.

- Thiền Thiền, ủy khuất một chút, đợi sau khi trở về, cô gia sẽ bồi tội cho ngươi...

Lạc Thanh Chu thấp giọng nói, trực tiếp ôm eo thon của thiếu nữ bên cạnh, loạng chà loạng choạng mà đi về phía cầu nhỏ uốn lượn.

Mới vừa đi tới đầu cầu.

Dưới đại thụ đối diện đầu cầu, một thân ảnh đột nhiên đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hai người.

- Đi, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh khoái hoạt đi... Phía trước có một mảnh rừng trúc, nơi đó khẳng định không có ai, ha ha, bản công tử thích nhất là chơi dã ngoại...

Lạc Thanh Chu ôm thiếu nữ bên cạnh, say khướt nói chuyện, thân thể mềm nhũn tựa trên người nàng, bước chân lảo đảo, cơ hồ muốn trượt chân trên mặt đất.

Kiếm trong tay thiếu nữ đã vác ở sau lưng, trầm mặc im lặng đi về phía trước.

Hai người mới vừa đi tới giữa cầu nhỏ, thân ảnh dưới gốc cây đột nhiên đi ra, giọng lạnh lùng nói:

- Vị công tử này, xin dừng bước, phía trước là tiểu viện tư nhân, người ngoài chớ tiến vào.

Hai người không có để ý đến hắn, tiếp tục đi đến phía trước.

Lạc Thanh Chu say khướt mà nói:

- A, vừa rồi giống có người nói chuyện, là ta nghe lầm sao? Nơi này làm sao có người? Cô nương, đừng sợ, nếu quả thật có người, bản công tử cũng sẽ đuổi hắn đi, cũng không thể để hắn phá hỏng chuyện tốt của chúng ta.

- Vị công tử này! Ta nhắc lại ngươi một câu.

Đạo thân ảnh kia nắm chặt tay cầm đao bản rộng bên hông, đi lên đầu cầu, lạnh lùng nhìn hai người, đang muốn tiếp tục nói chuyện, đột nhiên nghe được công tử đang có bước chân lảo đảo kia nói:

- Bảy bước, Thiền Thiền...

- Sưu!

Lời nói vừa dứt, hắn ta đột nhiên nhìn thấy trước mắt lóe lên hàn mang, lập tức sắc mặt đại biến, “Bang” một tiếng rút ra đao bản rộng bên hông.

Tại một cái chớp mắt rút đao, hắn ta đã nhảy lùi lại.

Nhưng, chờ hai ta chân hắn rơi xuống đất, lại đột nhiên cảm thấy yết hầu mát lạnh, cúi đầu nhìn lại, một lưỡi kiếm rét lạnh đã đâm xuyên qua cổ họng của hắn.

Hắn tuyệt vọng mở to hai mắt nhìn, hé miệng, muốn kêu to, kiếm kia lại “Bá” rút ra từ chỗ cổ của hắn, lại trực tiếp đâm vào cái miệng đang mở ra của hắn.

- Thiền Thiền, chiêu này thật ác độc...

Lạc Thanh Chu đi vào sau lưng thiếu nữ, yết hầu phát lạnh.

- Bạch!

Thân thể nam tử mềm nhũn ngã trên mặt đất, Hạ Thiền rút kiếm ra, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, không nói một lời, tiếp tục đi đến phía trước.

Lạc Thanh Chu vội vàng đi theo.

Hai người im lặng xuyên qua rừng trúc, đi đến tiểu viện trước mặt.

Lập tức tách ra.

Tiểu viện không có tường viện cao, chỉ có hàng rào làm thành rào chắn, vây quanh toàn bộ viện lạc và phòng ốc ở bên trong.

Một nam tử cao gầy đang đứng dưới một cây đại thụ ở trong viện, dùng tiểu đao trong tay cắt móng tay.

Khi cửa ra vào đột nhiên truyền đến một hồi tiếng bước chân rất nhỏ, ánh mắt hắn lập tức ngưng tụ, đứng thẳng người, tay mò qua bên hông, trầm giọng nói:

- Trương huynh đệ, là ngươi sao? Đã đuổi đi hán tử say sỉn trên cầu vừa rồi à?

Nguyên lai hắn cũng nghe được tiếng quát hỏi vừa rồi của nam tử đã chết.

- Đuổi đi.

Lạc Thanh Chu đi tới cửa, “Phanh” một tiếng, trực tiếp đạp cửa mà vào.

Nam nhân dưới gốc cây lập tức biến sắc, ánh mắt và lực chú ý toàn bộ tập trung ở cửa ra vào, đang muốn rút ra vũ khí bên hông, đột nhiên cảm thấy lạnh cả người từ bên cạnh đánh tới, vừa muốn nhảy lên, “Bá” một tiếng, một đạo hàn mang vạch phá bóng đen, trong nháy mắt đâm xuyên qua cổ họng của hắn ta.

Lúc này.

Lạc Thanh Chu đã vọt vào tiểu viện, nhưng cũng không có liếc hắn ta một cái, “Vụt” một tiếng từ bên cạnh hắn ta lướt qua, trực tiếp đụng nát cửa sổ, nhảy vào trong phòng.

Nắm đấm sớm đã tụ lực kéo căng bỗng nhiên phóng đại, ánh mắt thậm chí không có thấy rõ hoàn cảnh tối đen và người ở trong phòng, “Oanh” một quyền, trực tiếp đập tới lối vào chỗ phòng tối dưới lòng đất.

Nam tử canh giữ ở lối vào phòng tối nghe phía bên ngoài có động tĩnh, nắm chặt nắm đấm, bước nhanh đi tới cửa sổ, lại đột nhiên gặp một quả đấm to lớn phá cửa sổ mà đến, hướng thẳng mặt của hắn.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 507: Một tiếng bạo hưởng.



Hắn lập tức biến sắc, cuống quít hai tay giao nhau ở trước ngực, trong nháy mắt kéo căng màng da cơ bắp, chuẩn bị đón đỡ một kích khí thế hừng hừng kia.

- Phốc ——

Ai ngờ nắm đấm to lớn phá cửa sổ mà vào đột nhiên mở ra năm ngón tay, tung tóe ra một lớn vôi phấn.

Vôi phấn trong nháy mắt như thiên nữ tán hoa tản ra, bao phủ nửa người hắn.

Hắn vội vàng không kịp chuẩn bị, cuống quít vô ý thức hai mắt nhắm lại, quay đầu đi chỗ khác.

- Oanh!

Một tiếng bạo hưởng.

Một tia hồ quang điện màu tím âm thầm bỗng nhiên sáng lên.

Một nắm đấm khác của Lạc Thanh Chu chân chính tụ lực đột nhiên xuất hiện, nặng nề mà đánh vào trên ngực của hắn.

- Ầm!

Ngực nam tử kia lập tức truyền đến một tiếng xương sườn đứt gãy, toàn bộ thân thể bị một quyền này đập bay ra ngoài.

Lạc Thanh Chu cơ hồ không có chút do dự, không tiếp tục nhìn hắn một chút, chạy nhanh đến lối vào phòng tối, đưa tay kéo ra tấm ván gỗ che lối vào.

Lúc này, cửa vào phía dưới đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng quát hỏi.

- Phốc ——

Lạc Thanh Chu lập tức lấy ra túi vôi lớn sớm đã chuẩn bị xong từ trong túi trữ vật, trực tiếp đổ hết ở ngay lối ra vào.

- Chuyện gì xảy ra? Phía trên... Hụ khụ khụ khụ...

- Thứ gì? Nhanh lui lại.

Phía dưới lập tức truyền đến mấy đạo âm thanh kinh hoảng.

Lập tức, tiếng ho khan liên tiếp truyền đến.

- Là vôi! Nhanh nhắm mắt lại! Lui lại.

Một túi lớn vôi phấn nhanh chóng nghiêng đổ xuống dưới, trong nháy mắt chứa đầy toàn bộ không gian chật hẹp phía dưới.

Lạc Thanh Chu lại lấy một thùng dầu thắp đổ xuống.

Lập tức, lại lấy một túi lớn bột mì đổ xuống.

Sau đó, túi bột mì thứ hai, túi thứ ba, túi thứ tư...

- Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Bên trong không gian đen nhánh mà chật hẹp phía dưới, trong khoảnh khắc, vô luận là trên mặt đất hay ở trong không khí, toàn bộ bị bột mì nhỏ vụn chiếm cứ!

Toàn bộ mọi ngõ ngách bị bao phủ, hơi nước trắng mịt mờ một mảnh.

Tiếp theo, Lạc Thanh Chu lại nhanh chóng ném những tấm gỗ ẩm ướt xuống dưới.

Mà lúc này, tên nam tử bị hắn đánh một quyền gãy xương sườn vừa muốn đứng dậy, bị Hạ Thiền vừa vào nhà ra một kiếm đứt cổ.

Người phía dưới vô cùng kinh hoảng.

Giọng nói Vương Chiếu vang lên:

- Không thể ngồi mà chờ chết, mọi người theo sau lưng ta! Cùng một chỗ lao ra ngoài.

- Tốt!

- Xông!

Hết thảy chín tên võ giả đều có thực lực mạnh hơn tên võ giả vừa rồi canh ở bên ngoài.

Tám tên võ giả Tống gia lập tức xuất ra vũ khí của mỗi người, nhắm mắt lại, ngừng thở, vô cùng kinh sợ đi theo sau lưng Vương Chiếu, xông vào thông đạo chật hẹp tràn đầy bột mì và vôi, vọt tới lối vào.

Lạc Thanh Chu ở ngoài lối vào từ trên cao nhìn xuống bọn hắn, mắt thấy bọn hắn vọt vào không gian chật hẹp tràn đầy bột mì và dầu thắp, hắn lập tức nói với thiếu nữ sau lưng:

- Thiền Thiền, ra ngoài.

Hạ Thiền cầm kiếm đang nhỏ máu, đứng sau lưng hắn, không nhúc nhích.

Lạc Thanh Chu không dám lại do dự, kéo tay nàng lại nhanh chóng chạy vội tới cửa sổ, lập tức lấy ra cây châm lửa từ trong túi trữ vật, “Ba” một tiếng mở ra đầu che, trực tiếp ném tới chỗ lối vào.

Cây châm lửa bốc lên tia lửa đang nhanh chóng toát ra ngọn lửa bên trong, tinh chuẩn rơi xuống lối vào tiến vào phòng tối, Lạc Thanh Chu ôm lấy thiếu nữ bên cạnh, “Soạt” một tiếng từ cửa sổ nhào ra ngoài.

- Bùm!

Một tiếng bạo hưởng, kinh thiên động địa.

Toàn bộ mặt đất đột nhiên chấn động một chút, lập tức toàn bộ phòng ốc c*̃ng theo đó chấn động.

Mấy căn phòng trong nháy mắt bị chấn đến sụp đổ.

Mà phòng tối trong lòng đất, tám tên võ giả Tống gia đi theo sau lưng Vương Chiếu vọt tới lối vào, đột nhiên bị khí lãng bạo tạc to lớn nổ cho bay ra ngoài.

Lập tức, toàn bộ không gian chật hẹp “Oanh” cháy bùng lên lửa lớn hừng hực.

Chín người bị khí lãng đánh bay trùng điệp đụng vào bốn phía trên vách tường, trong nháy mắt bị biển lửa đáng sợ thôn phệ.

- A ——

Từng tiếng kêu thảm thê lương mà tuyệt vọng vang lên trong phòng tối trong lòng đất.

Lòng đất vậy mà cực kì kiên cố, cũng không sụp đổ.

Tóc, quần áo trên người chín người cơ hồ trong nháy mắt bị đốt cháy sạch sẽ, biến thành hư ảo.

Người trung niên dẫn đầu Tống gia chịu đựng đau nhức kịch liệt cùng sợ hãi đứng lên, mang theo hỏa diễm đầy người như người lửa xông về lối vào!

- A ——

Trong miệng hắn phát ra tiếng kêu thảm đầy thê lương, gương mặt dữ tợn như ác ma từ trong Địa ngục theo lối vào nhảy ra ngoài.

Xà nhà các loại ở lối vào sụp đổ, trực tiếp bị hắn điên cuồng phá tan.

- Bạch!

Ai ngờ hai chân hắn vừa rơi xuống đất, hàn mang lóe lên, một thanh kiếm sắc trong nháy mắt đâm xuyên qua cổ họng của hắn.

Tiếp theo, Vương Chiếu và những người Tống gia khác, c*̃ng đều là đầu trọc, th*n th* tr*n tr**, gương mặt dữ tợn phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết giành lên trước xông ra lối vào.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 508: Tiểu tử kia đi thanh lâu rồi?



- Bạch! Bạch! Bạch!

Hạ Thiền cầm kiếm canh giữ ở cửa vào, như chém dưa thái rau, dễ dàng, một kiếm đòi mạng một tên.

Hết thảy có năm người vọt ra, cũng không có chút sức chống cự, bị đâm xuyên yết hầu.

Lạc Thanh Chu lấy ra chủy thủ và bao tải của võ giả, canh giữ ở bên cạnh nàng, mỗi khi ngã xuống một người, hắn đi qua nhanh chóng cắt mất đầu của bọn hắn.

Một nam một nữ này, một đứng một ngồi xổm, giết người cắt đầu, phối hợp ăn ý.

Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, một mạch mà thành.

Cơ hồ trong nháy mắt, năm cái đầu lâu lại thêm ba cái đầu lâu vừa rồi kia đều tiến vào trong bao bố của Lạc Thanh Chu.

Mặt đất bắt đầu nóng bỏng.

Lạc Thanh Chu lập tức thu bao tải vào túi trữ vật lần trước “nhặt được” trong Hắc Mộc lâm, lập tức lôi kéo thiếu nữ cầm kiếm bên cạnh, nói:

- Đi, Thiền Thiền, đi về tắm trước thay y phục, lại đi ăn cơm tặng lễ.

Thiếu nữ bị hắn lôi kéo xông ra ngoài, tay nhỏ bị tay hắn nắm thật chặt cũng lặng lẽ nắm chặt lại ngón tay của hắn, quay đầu nhìn lén hắn một chút.

Hắn, dưới ánh trăng giết người phóng hỏa, còn giấu trong người tám cái đầu người đẫm máu lại vẫn như cũ... Đẹp mắt như thế.

Thành Quốc phủ.

Bên trong sảnh đãi khách, đèn đuốc sáng trưng.

Bọn nha hoàn bưng tới điểm tâm vừa ra lò, cùng trà nóng vừa pha, theo thứ tự đặt ở bên cạnh khách nhân trên bàn trà.

Lạc Diên Niên ngồi tại chủ vị, đang tươi cười đầy mặt nói với Tần Văn Chính.

Thần sắc Tần Văn Chính uy nghiêm, ngẫu nhiên nói lên vài câu.

Một bên khác.

Vương thị ngồi bên cạnh Tống Như Nguyệt, trên mặt mang nụ cười thản nhiên, bồi tiếp nói chuyện.

Nhưng Tống Như Nguyệt một mặt lãnh đạm, xa cách.

May mắn Thành Quốc phủ Nhị phu nhân Dương Bình Nhi đứng ở một bên, cười rạng rỡ chen vào nói mấy lời, làm sinh động bầu không khí, mới khiến cho bầu không khí không đến mức quá mức xấu hổ.

Tần gia nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần, lặng yên ngồi bên cạnh Tống Như Nguyệt, nhìn ôn nhu nhược nhược, người gặp yêu tiếc, tựa hồ ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có.

Dương Bình Nhi ngẫu nhiên dẫn lời tới trên người nàng, nàng cũng chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, cũng không nói chuyện.

Thẳng đến khi Vương phu nhân nhắc đến người nào đó.

- Thân gia muội muội, sau khi Thanh Chu đi qua ở rể, không có cho các ngươi thêm phiền phức gì chứ? Hắn nếu không hiểu quy củ, không nghe lời, các ngươi cứ việc quản giáo, không cần khách khí. Nếu không quản giáo được, cứ việc nói với ta là, ta sẽ thay lão gia, thay mẫu thân hắn quản giáo hắn.

Trên mặt Vương thị mang ý cười nho nhã lễ độ, nhìn Tống Như Nguyệt nói.

Tống Như Nguyệt một mặt lạnh lùng nói:

- Tiểu tử kia đã là người Tần phủ chúng ta, ta muốn làm sao quản giáo liền quản giáo, sao lại không quản giáo được? Không nhọc Vương phu nhân ngài động thủ, dù sao ngài và hắn c*̃ng không có quan hệ gì, càng không tiện quản giáo.

Hai nhà sớm đã vạch mặt, nàng không cần thiết khách khí với phụ nhân dối trá âm độc này.

Vương thị nhăn nhăn lông mày, vẫn như cũ tươi cười đầy mặt:

- Mẫu thân Thanh Chu chết sớm, hắn là nhi tử của lão gia, ta tự nhiên có trách nhiệm quản giáo hắn.

Dừng một chút.

Nàng nhìn những người khác Tần gia một chút, cười nói:

- Tống gia muội muội, mấy ngày trước đây ta nghe người ta nói, Thanh Chu giống như đi thanh lâu, bị thị nữ của lệnh thiên kim bắt được, có phải có chuyện như thế hay không? Hừ, chờ hắn một lúc tới đây, ta tự sẽ thay lão gia, thay lệnh thiên kim giáo huấn hắn.

Vừa nghe lời này, trong đại sảnh lập tức an tĩnh lại.

Lạc Diên Niên sầm mặt lại:

- Có chuyện như thế?

Vương thị có chút cúi đầu nói:

- Lão gia, chuyện này ngài không cần quan tâm, chờ một lúc hắn tới, ta tự sẽ giúp ngài giúp thân gia giáo huấn hắn. Hắn thân là một cái người ở rể, phá hư quy củ, ta đương nhiên sẽ không tha cho hắn. Thân gia nể mặt chúng ta, không giáo huấn hắn, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.

Tần Văn Chính và Tống Như Nguyệt mấy ngày nay đều bận bịu sứt đầu mẻ trán, cho nên hôm nay lần đầu tiên nghe nói chuyện này, nghe vậy đều là mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

Tiểu tử kia đi thanh lâu rồi?

Còn bị thị nữ của Khiêm Gia bắt được?

Là Bách Linh và Hạ Thiền đi bắt?

Đang lúc sắc mặt mọi người phức tạp mang tâm tư trong lòng, Tần nhị tiểu thư vẫn luôn không nói gì lại đột nhiên nhẹ giọng mở miệng:

- Là ta bảo hắn đi.

Vừa nghe lời này.

Mọi người đều sững sờ, ánh mắt đều nhìn về nàng.

Ngay cả Lạc Ngọc đứng đằng sau Lạc Diên Niên mất hồn mất vía c*̃ng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía nàng.

Chủ tớ trên dưới Thành Quốc phủ đều cảm thấy buồn bực.

Ngươi bảo hắn đi? Ngươi có tư cách gì bảo hắn đi thanh lâu? Ngươi chẳng qua là cô em vợ của hắn mà thôi, cũng không phải vợ hắn?

Coi như ngươi là mẹ hắn, lại thế nào chủ động để hắn đi thanh lâu?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 509: Đúng rồi Tống gia muội muội.



Vương thị nhịn không được mở miệng nói:

- Vi Mặc, ta nói chính là việc Thanh Chu đi thanh lâu, ngươi xác định, là ngươi bảo hắn đi?

Tần nhị tiểu thư bị ánh mắt cổ quái của mọi người nhìn chăm chú, vẫn như cũ một mặt thong dong:

- Đúng vậy bá mẫu, là Vi Mặc để tỷ phu đi thanh lâu.

Đám người nghe xong, đều là hai mặt nhìn nhau.

Dương Bình Nhi bên cạnh nhịn không được nói:

- Vi Mặc, Thanh Chu là tỷ phu của ngươi, ngươi sao có thể giật dây hắn đi thanh lâu? Tỷ tỷ ngươi biết, hẳn là rất thương tâm.

Tần nhị tiểu thư nhìn về phía nàng, mỉm cười đáp.

- Tỷ tỷ của ta c*̃ng đồng ý.

Đám người: - ...

Tần nhị tiểu thư dừng một chút, nhẹ giọng giải thích:

- Tỷ tỷ của ta thân thể không tốt, gần đây không thể cùng phòng với tỷ phu, sau đó ta cho ra đề nghị này, tỷ tỷ lập tức đồng ý, để ta đi nói cho tỷ phu. Ngay từ đầu vô luận ta nói thế nào, tỷ phu đều không đồng ý, cuối cùng ta lấy ra gia pháp, buộc hắn đi, hắn mới đi. Hai người thị nữ kia của tỷ tỷ không biết tình huống, cho nên mới hiểu lầm, bất quá cuối cùng đều nói rõ. Cho nên...

Nàng nhìn về phía Vương thị, cười nói:

- Bá mẫu, chuyện này người cũng không cần quan tâm. Tỷ phu là người Tần gia chúng ta, có lỗi gì chúng Tần gia ta quản là được. Huống chi, sau khi tỷ phu đi vào Tần gia ta, mọi chuyện đều làm rất tốt, không có phạm phải nửa điểm sai lầm. Chúng ta khích lệ còn không kịp, nơi nào sẽ giáo huấn hắn?

Nói xong, lại nhìn phụ thân và mẫu thân của mình, nói:

- Phụ thân, mẫu thân, các ngươi nói Vi Mặc nói rất không?

Hai người lập tức ăn ý phụ họa:

- Đúng.

Nàng lại mỉm cười nói:

- Phụ thân và mẫu thân cảm thấy, tỷ phu ở chúng Tần gia ta làm được không?

Tần Văn Chính gật đầu nói:

- Thanh Chu đứa bé kia, làm rất tốt.

Tống Như Nguyệt liếc nàng một cái, trong lòng nói thầm khinh bỉ, thậm chí chửi mắng, nhưng lại không thể không xụ mặt trái lương tâm khích lệ nói:

- Tốt! Tốt ghê gớm!

Trong lòng vừa thầm nghĩ: “Tốt đến nỗi ngay cả tiểu di tử (em vợ) như ngươi đều bị đào đến trong chén.”

Trên mặt Tần nhị tiểu thư lộ ra nụ cười hài lòng.

Đám người Thành Quốc phủ gặp một màn này, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc, rơi vào trầm tư.

Lúc này, quản gia Thành Quốc phủ Vương Thành đi đến, cung kính nói:

- Lão gia, phu nhân, tiệc tối đều chuẩn bị xong.

Lạc Diên Niên nhìn sắc trời bên ngoài một chút, đứng lên, nói:

- Được.

Lập tức mặt tươi cười nói:

- Văn Chính huynh, mời.

Tần Văn Chính lại ngồi trên ghế không nhúc nhích, nâng chung trà lên, nhấp một miếng trà.

Vương thị c*̃ng đứng người lên nói với Tống Như Nguyệt bên cạnh:

- Tống gia muội muội, đi thôi, vừa ăn vừa trò chuyện.

Tống Như Nguyệt c*̃ng ngồi trên ghế không nhúc nhích, đưa tay cầm khối điểm tâm từ trong mâm bên cạnh, có chút ghét bỏ bắt đầu ăn.

Bầu không khí trong phòng lần nữa lúng túng.

Châu nhi đứng sau lưng Tần Vi Mặc nhịn không được mở miệng nói:

- Cô gia nhà ta còn không có đến đây.

Lạc Diên Niên cùng Vương thị đều nhíu mày.

Trên mặt Vương thị lộ ra nụ cười thản nhiên, nói với Tống Như Nguyệt:

- Tống gia muội muội, chúng ta đi trước ăn đi, chờ một lúc đồ ăn nguội, không cần phải để ý đến hắn.

Tống Như Nguyệt ăn điểm tâm, không nói gì.

Tần Vi Mặc bên cạnh đứng lên nói:

- Phụ thân, mẫu thân, đi thôi, chúng ta ăn trước. Tỷ phu nói, không cần chờ hắn.

Tần Văn Chính cùng Tống Như Nguyệt hai người nhìn nhau, lúc này mới đứng lên.

Nhìn thái độ đám người Tần gia dành cho người ở rể, lúc này vô luận là Vương thị hay là Lạc Ngọc, hoặc là những người khác của Thành Quốc phủ đều cảm thấy nghi hoặc cùng kinh ngạc.

- Văn Chính huynh, mời.

Lạc Diên Niên không tiếp tục nhiều lời, mang theo đám người Tần gia đi đại sảnh dùng cơm.

Đám người theo thứ tự ngồi xuống.

Tống Như Nguyệt lôi kéo tay của nữ nhi bên cạnh thấp giọng nói:

- Vi Mặc, tiểu tử kia làm cái gì, làm sao bây giờ còn chưa có đến? Không phải đêm nay sẽ không tới chứ?

Tần Vi Mặc dừng một chút, nói khẽ:

- Mẫu thân, chúng ta ăn trước đi, không cần phải để ý đến tỷ phu. Chờ một lúc hắn khẳng định sẽ đến.

Trong lòng nàng có chút bận tâm, không biết tỷ phu và Hạ Thiền hiện tại thế nào, hi vọng đừng xảy ra chuyện.

- Đúng rồi Tống gia muội muội.

Vương thị sau khi ngồi xuống, đột nhiên ý cười đầy mặt nói:

- Ta lần trước nghe bên ngoài nói, muội muội đang chọn lựa vị hôn phu cho Vi Mặc, tìm được nhân tuyển thích hợp chưa?

Tống Như Nguyệt nhíu nhíu mày lại, thản nhiên nói:

- Chuyện này, cũng không nhọc đến Vương phu nhân ngài phí tâm.

Vương thị tựa hồ cũng không để ý thái độ của nàng, trong mắt lóe lên tinh quang, cười nói:

- Tống gia muội muội, ta chỗ này ngược lại có nhân tuyển thích hợp. Người kia và Tần gia các ngươi môn đăng hộ đối, người không chỉ tuấn tú lịch sự, còn là một tên võ giả, mà thiên phú tu luyện rất tốt, gần đây vừa đột phá đến cảnh giới Võ sư. Nếu cùng Vi Mặc kết thành lương duyên, tuyệt đối là một đôi trời đất tạo nên làm cho người hâm mộ.
 
Back
Top Bottom